Sau khi đánh bại đội điều tra của Thánh Vương Quốc Qualia, Mynoghra cuối cùng cũng giành được chút bình yên tạm thời và thời gian quý giá để chuẩn bị.
Như những gì họ dự đoán ban đầu, thời gian đúng là đang đứng về phía họ.
Quốc gia non trẻ này đang từng bước mạnh lên.
Và hôm nay, lại thêm một công trình quan trọng hoàn thành – một phần không thể thiếu để củng cố vị thế của Mynoghra trong thế giới này.
“Cuối cùng cũng xong rồi!”
“Vâng!! Vương cung đã hoàn thiện rồi ạ!”
“Ma Pháp Chiến Thuật cũng đã bước vào giai đoạn thử nghiệm... Chắc tạm gọi là đủ vững nền rồi ha?”
Trong Eternal Nations – trò chơi mà họ từng chơi – có một hệ thống kỹ thuật gọi là Ma Pháp Chiến Thuật.
Đây là những loại ma thuật mạnh dựa theo các thuộc tính khác nhau, đóng vai trò then chốt trong chiến lược.
Tuy nhiên, để dùng được thì phải có đủ lượng ma lực tương ứng với thuộc tính đó.
Thông thường người chơi phải tìm ra các nguồn tài nguyên – gọi là long mạch – để cung cấp nguồn ma lực cần thiết.
Nhưng vương cung lại là một công trình đặc biệt, có thể tự tạo ra ma lực.
Cụ thể, vương cung của Mynoghra có thể sản xuất ma lực hủy diệt – loại ma lực đặc trưng cho quốc gia này.
Ngoài ra nó còn tạo ra một lượng ma lực phụ, mang lại lợi ích rõ rệt cho cả đất nước chỉ nhờ việc xây dựng xong.
Không có gì lạ khi họ gấp rút hoàn thành công trình này.
Và ở thời điểm hiện tại, có thể nói họ đã vượt qua giai đoạn đầu tương đối suôn sẻ.
Bởi vì đặc điểm quốc gia Mynoghra là yếu ở đầu game, nên đạt được thế này là đã rất khá.
Dù không được phép chủ quan, nhưng ít nhất cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một chút rồi.
“Nhưng rồi sắp tới bọn mình sẽ cần thêm nhiều nhân lực nữa đó. Giờ tìm đâu ra đây ta…”
“Nếu cứ chờ người tự sinh ra thì chắc lâu quá trời luôn.”
Những vấn đề chất chồng vẫn còn nguyên đó, vẫn như núi cao án ngữ trước mặt họ.
Vấn đề tiếp theo là thiếu dân.
Thông thường, dân số tăng là chuyện phải tốn thời gian dài.
Nhưng trong bối cảnh hiện tại của đại lục, cách này đã quá chậm.
Việc sử dụng dân tộc đặc thù như bọn Ngụy Nhân hay bầy tử trùng do anh hùng Isla sinh sản ra để làm nguồn lao động là một hướng họ đã tính đến.
Nhưng điều họ đang cần bây giờ là tầng lớp có khả năng sản xuất tri thức – nói cách khác, là những người biết suy nghĩ, biết sáng tạo ra cái mới.
“Em có nghe nói tộc Dark Elf vẫn còn vài thị tộc sống lang bạt bên ngoài. Nếu mình chiêu mộ được thì cũng đỡ phần nào... nhưng chắc vẫn chưa đủ đâu.”
“Có cách nào hiệu quả hơn không ta…”
Cả hai người vừa đi quanh trong vương cung mới hoàn thành vừa đau đầu nghĩ ngợi.
Dạo gần đây, lão già Mortar hay Gia đều bận túi bụi, ít có thời gian trò chuyện với họ như trước.
Chỉ đơn giản là thiếu nhân sự có thể đảm đương các công việc cần trí óc – một minh chứng rõ ràng rằng bộ máy nhà nước đang thực sự vận hành rồi.
Càng hướng tới mục tiêu lớn lao, thì càng thấy rõ những gì bản thân còn thiếu.
Dù vậy, có suy nghĩ gì cũng vô ích nếu không có giải pháp cụ thể.
Trước hết, ta nên giải quyết từng chuyện trước mắt.
Vấn đề dân số tạm gác lại.
“Nhưng đúng là nguy nga thật đấy. Từ nơi này, tân thế giới của chúng ta sẽ bắt đầu...”
Atou nhìn khắp vương cung như muốn đổi chủ đề đang đi vào ngõ cụt.
Dù đây mới chỉ là phiên bản sơ khởi, nhưng tòa vương cung này vẫn vô cùng hoành tráng.
Nó được dựng từ loại gỗ đặc trưng của Mynoghra, kết cấu đan xen độc đáo, lớp nọ chồng lớp kia tạo nên vẻ đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Trang trí bên trong cũng không hề thua kém.
Vải vóc do phụ nữ trong tộc dệt nên đạt đến độ hoàn hảo, các tấm thêu kể lại lịch sử dựng nước của Mynoghra – khiến người xem như lạc vào một huyền thoại sống.
Đủ phẩm cách để gọi là nơi ở của một vị vua.
Dù thế, đây vẫn chỉ là giai đoạn đầu.
Phiên bản hoàn thiện mà họ từng biết còn lớn hơn, đẹp hơn gấp nhiều lần.
“Ừm ừm! Sau này mình xây to hơn nữa! Ta thích vương cung bự thiệt bự luôn!”
Takuto đang cực kỳ phấn khích.
“Có nhà có thành” là giấc mơ của bao người đàn ông – và từ lúc vương cung hoàn thành, cậu cứ như trẻ con được quà mới, nhảy nhót khắp nơi.
Nhìn dáng vẻ đó của chủ nhân, tâm trạng Atou cũng vui vẻ theo là điều hiển nhiên.
“Em xin đồng ý, muôn tâu đức vua! Vương cung chúng ta sẽ cao tới tận trời, bén rễ tận lòng đất! Quần thần thì toàn là anh hùng kiệt xuất! Nô tì hầu hạ thì đếm không xuể!”
“Oo! Nói nghe đã quá trời! Tự nhiên thấy hết buồn, hết lo luôn!”
Takuto dang hai tay như muốn ôm trọn niềm hứng khởi, tâm trạng tốt tới mức muốn nhảy cẫng lên.
Nhưng bỗng, cậu nhận ra Atou đang lặng lẽ nhìn vào mắt mình như muốn dò xét điều gì đó.
“Gì vậy em?”
“À không! Em nghĩ chắc là em nhầm rồi ạ!”
“Vậy à! Ta cũng hay bị nhầm lắm, chuyện thường thôi!”
“Vâng ạ!!”
Chắc cô ấy lo chuyện gì đó?
Takuto có hơi lo vì dạo gần đây Atou có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng nhìn thái độ hiện giờ thì có vẻ không nghiêm trọng lắm.
Quả thật, cô nàng tươi tắn như mọi khi mới là hình ảnh cậu thích nhất.
Cậu hài lòng gật gù thì—
“ÁÁÁÁÁÁ!!!”
“Uoohh!?”
Cú hét bất thình lình làm Takuto giật bắn cả người, ngã lăn khỏi ngai vàng.
Chuyện gì vậy!?
Tim đập thình thịch, cậu lén lút quan sát Atou đang run run như thể phát hiện ra điều gì khủng khiếp lắm.
“Em... em vừa nhận ra một chuyện cực kỳ nghiêm trọng…”
“Gì cơ...?”
“Hiện tại... không hề có ai làm người hầu hạ riêng cho Takuto-sama cả!!”
“Ờm... ừ nhỉ. Giờ mới để ý luôn đó...”
Nghe vậy, Takuto mới lần đầu nhận ra rằng làm vua thì lẽ ra phải có thị nữ bên cạnh.
Từ trước đến giờ Atou lo hết mọi việc nên cậu chưa từng thấy bất tiện.
Vả lại, bản thân cậu cũng thuộc dạng "tự lo được" nên chuyện không có người hầu cũng không thành vấn đề.
Nhưng giờ thì khác.
Ngôi nhà mới – tức vương cung – quá rộng.
Hai người sống một mình thì sẽ rất bất tiện.
Hơn nữa, giờ đây họ đã bước sang giai đoạn ổn định.
Cứ sống kiểu cũ có khi lại là một vấn đề.
Vì Takuto không chỉ là Takuto, mà là vị vua của Mynoghra – người dẫn dắt cả tộc Dark Elf.
Một vị vua mà tự tay làm mọi việc cho bản thân thì sớm muộn cũng bị xem là không phù hợp.
Đối với một cô gái đã thề sẽ dâng hiến tất cả vì cậu, chuyện đó là không thể chấp nhận được.
“Thế này là không được! Em không xứng làm người hầu! Thật đáng hổ thẹn...!”
Và thế là, như lẽ tất nhiên, Atou bắt đầu mè nheo kiểu "em không chịu đâu!"...
Thực ra, lý lẽ của cô cũng chẳng sai gì.
Nhưng cái kiểu giận dỗi trẻ con như hiện giờ thì đúng là có hơi ích kỷ thật.
Và thường thì, người có nhiệm vụ dập tắt những cơn hờn dỗi như vậy chính là Takuto.
“Em làm quá rồi đó. Ta thì chẳng để ý mấy chuyện đó đâu.”
“Nhưng em có để ý!! ― Ngài có mong muốn gì không ạ!?”
Cô nàng dúi sát mặt vào, hỏi dồn.
Cảm thấy được thái độ quen thuộc của Atou, Takuto khẽ “ừm” một tiếng rồi đặt tay lên cằm suy nghĩ.
Nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra điều gì cụ thể.
Nói thật thì… cậu vốn không hứng thú lắm với chuyện có người hầu.
Thêm nữa, nếu có người lạ xuất hiện bất ngờ thì cậu cũng không chắc mình có giao tiếp nổi hay không.
Vì vậy, câu trả lời của cậu chỉ có một:
“C-Chỉ cần là người dễ nói chuyện… là được…”
“Takuto-samaaaaaaaa!!”
Atou khóc òa.
Cô khóc vì vị vua của mình vẫn chưa giỏi giao tiếp, vì cậu vẫn còn ngại ngùng với mọi người.
Cô cứ thế vừa ôm chặt vừa an ủi Takuto.
Thế nhưng một khi Takuto đã giận dỗi thì chẳng dễ gì dỗ dành được.
Cậu ngồi trên ngai, ôm gối, vừa lẩm bẩm vừa rầu rĩ:
“Uu… Ta chẳng nói chuyện được gì với đám Dark Elf cả, cứ như bị bỏ rơi vậy…”
Và rồi, Atou buông ra một câu mà Takuto không hề ngờ tới:
“Thưa ngài… có lẽ vì ngài hơi bị quá uy nghi… nên họ có phần sợ đấy ạ…”
“ỂỂỂỂH!!??”
Takuto trố mắt.
Tại sao mọi người lại phải sợ cậu đến thế?
Cậu còn chẳng hiểu nổi cái gọi là “uy nghi” là gì kia mà.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại… thì đúng là cũng có chút lý.
Dù giờ đã đỡ hơn trước, ánh mắt mà các Dark Elf nhìn cậu vẫn lẫn chút sợ sệt.
Trong khi lúc nói chuyện với Atou thì lại hoàn toàn khác.
Takuto cảm thấy buồn ghê gớm.
Vì vậy, cậu buột miệng:
“Ta là… người cô độc…”
Và thế là, Atou ― cô hầu trung thành ― lập tức tái mặt trước sự thật khủng khiếp ấy.
“Lúc nào em cũng ở bên Takuto-sama màààààààà!!”
Cô bám chặt lấy Takuto, vừa la hét vừa dụi dụi.
Takuto thấy biết ơn cô nàng trẻ con nhưng luôn tận tụy này.
Nếu không có Atou, chắc hẳn giờ cậu đã rầu thúi ruột mất rồi.
Cậu thầm nghĩ, mình thật sự là người may mắn.
Có người quan tâm và lo cho mình đến vậy, còn mong gì hơn nữa?
Takuto thấy lòng mình được lấp đầy bởi cảm giác hạnh phúc.
“Há! Em có cách rồi!”
…Nhưng hạnh phúc ấy chỉ kéo dài được vài giây, rồi tan biến như khói.
Trán Takuto bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cái motif này quen lắm rồi.
Mỗi lần Atou lên máu nhiệt tình thì thể nào cũng có chuyện.
“Xin hãy giao việc này cho em! Em đã nghĩ ra cách giải quyết hoàn hảo!”
“Ể, ể… khoan, từ từ đã. Nói cụ thể ta nghe cái đã―”
“Xin hãy tin tưởng và để em lo!!”
Bị ép luôn.
Dù sao thì Takuto cũng chẳng mạnh miệng với Atou được.
Cậu thật sự rất nuông chiều cô.
Mà một khi Atou đã tha thiết như thế, thì đâu còn lý do gì để từ chối.
Thế là Takuto đành buông xuôi.
Và đổi lại―
“Tất nhiên rồi!!”
Cậu mỉm cười thật tươi chấp nhận, rồi mặc kệ đời tới đâu thì tới.
◇◇◇
“Lão Mortar! Mau triệu tập tất cả các bé gái trong làng lại đây! Đức vua muốn thế!”
“X-Xin đợi đã, Atou-dono! Tại sao lại ra lệnh như vậy? Chẳng hay đức vua có chỉ thị gì ạ…?”
"Đức vua thích các bé gái mà!!”
Vài giờ trước, Takuto đã quăng luôn cái thìa của lý trí.
Giờ thì cậu vừa nguyền rủa bản thân thê thảm, vừa ôm đầu nghĩ cách cứu vãn tình hình.
"Đ-Đức vua thích… bé gái…”
Takuto nhận ra ánh mắt mọi người bắt đầu đổ dồn về phía mình.
Một ánh nhìn khó tả, nhưng chắc chắn không phải ánh mắt bình thường.
Cậu hiểu, giờ đây mình đang đứng giữa ngã ba đường.
“Atou!!”
Cậu hét toáng lên.
Nếu không phủ nhận ngay lúc này, cậu sẽ chẳng còn bị hiểu nhầm là “ít nói” nữa, mà là “biến thái”.
Cậu không thể để mình dính nhãn “yêu trẻ em” được.
Và thật bất ngờ, tiếng hét ấy vang xa hơn cậu tưởng.
Takuto nhận ra, thì ra mình cũng biết hét to khi cần.
………
“―Hahhahhah! Quả không hổ là ngài! Giữ trẻ bên mình để nhắc bản thân không rơi vào lối mòn của người lớn, đúng là một tầm nhìn sâu rộng!”
“Phải đó. Trẻ con tuy ngây ngô nhưng đôi khi lại khiến người lớn phải giật mình tỉnh ngộ.”
Chắc cũng phải hơn nửa tiếng trôi qua.
Với Takuto thì khoảng thời gian đó như dài vô tận.
Dù sao thì, sau màn thanh minh để đời, cậu cũng tạm thời rửa được tiếng oan "lolicon".
Atou chắc đã nghĩ là:
Nếu là bé gái thì Takuto sẽ dễ bắt chuyện hơn, không còn cảm giác cô lập nữa.
Vì vậy mới nghĩ ra kế hoạch như thế.
Nhưng với Takuto, nó đủ làm tim cậu ngừng đập trong tích tắc.
Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là bị đóng mác "biến thái ấm dâu".
Thế nên Takuto gào lên cũng là điều dễ hiểu.
Nhân tiện, lời giải thích mà Takuto vừa căng não nghĩ ra, vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Atou để cô diễn đạt lại, chính là những gì lão Mortar và Gia vừa nói.
Tuy hơi gượng gạo thật, nhưng nếu nghe cho kỹ thì cũng không phải là vô lý hoàn toàn.
Nó ở mức… “tạm chấp nhận được”.
“Thêm nữa,” Atou kết luận với vẻ mặt cực kỳ đắc ý, “đây còn là sự tính toán tài tình của đức vua nhằm tiết kiệm nguồn lao động. Bé gái thì chỉ phụ mấy việc vặt quanh ngài là đủ. Chuyện nhỏ thế thì trẻ con cũng làm được!”
Takuto suýt chút nữa đã buột miệng:
“Ngay từ đầu nói vậy có phải đỡ toang không…”
Nhưng cuối cùng cậu vẫn chẳng nói được gì, chỉ lặng im cho xong chuyện.
◇◇◇
“Ơ, thưa đức vua... tụi nhỏ chỉ là trẻ con thôi mà…”
“Không sao đâu.”
Cậu sẽ nói thẳng kết luận:
Kế hoạch gọi một bé gái đến và tuyển làm hầu gái cho vua... đang thất bại ê chề.
Dù là kế hoạch nào thì cũng luôn có khả năng xảy ra chuyện ngoài dự tính.
Mà thật ra, chuyện lần này vốn dĩ hoàn toàn có thể đoán trước được.
Chỉ là Takuto đã đánh giá sai hình ảnh bản thân mình, nên mới ra cơ sự như vậy.
Nói cách khác, mấy cô bé Dark Elf được chọn lựa kỹ lưỡng, vừa nhìn thấy Takuto là đã khóc ré lên vì sợ, khóc đồng loạt như đồng ca.
Đến mức chính Takuto cũng không giấu nổi sự sốc.
Cậu gục đầu, ủ rũ đến tội nghiệp.
"Đức vua đang dỗi kìa! Không lẽ không có đứa nào không khóc khi gặp đức vua sao!?”
“Không... đám trẻ trong vương quốc chỉ có vậy thôi mà…”
“Yếu đuối! Yếu đuối quá đi!”
Takuto thì thất vọng, còn Atou thì kêu gào ầm trời.
Còn lão Mortar thì lâm vào tình cảnh “giờ phải làm sao đây”, vẻ mặt cực kỳ khốn đốn.
Lão nhìn sang Gia—người đang khoanh tay đứng suy nghĩ bên cạnh—như cầu cứu.
“Lão Mortar, cặp song sinh đó ông chưa cho ra diện kiến à?”
“À, không... ta nghĩ để mấy đứa đó gặp bệ hạ thì hơi vô lễ nên…”
“Hửm? Có chuyện gì vậy?”
Atou, vốn đang vùng vằng bên cạnh Takuto, vừa nghe được đoạn đối thoại là vèo một cái đã có mặt ngay trước mặt hai người.
Lão Mortar thật lòng không muốn nghe theo đề xuất của Gia, nên đành miễn cưỡng nói về hai đứa bé gái song sinh được nhắc đến.
“Thì, chuyện là thế này... Có một cặp song sinh mồ côi, không nơi nương tựa. Đúng là cả hai đều khá thông minh, nhưng... chúng có vài vấn đề, thần nghĩ không thích hợp để làm hầu gái cho đức vua.”
“Ừm? Nghe hơi lấp lửng ghê. Nhưng mà thôi, cứ đưa tụi nhỏ tới đây đi, ta sẽ tự xem xét rồi quyết định.”
Một khi Atou đã quyết thì lão Mortar chẳng còn quyền từ chối.
Lão chỉ có thể rên khẽ một tiếng, rồi cúi người thi lễ, xoay người định đi.
Nhưng trước khi lão kịp bước ra khỏi phòng để gọi hai đứa trẻ, Gia đã lên tiếng.
"Tôi đã dẫn chúng tới sẵn rồi.”
“Gia! Cậu làm việc nhanh thật đấy!”
“Hừm. Không như mấy lão già, tôi luôn suy nghĩ trước hai, ba bước vì lợi ích của đức vua. Đầu óc tôi vẫn còn minh mẫn, không như cái thứ lú lẫn kia.”
"Tên ranh con khốn kiếp!”
Hai người lại bắt đầu màn đấu mắt chí chóe, khiến Atou chỉ biết thở dài.
Chuyện hai Dark Elf này suốt ngày ganh đua để thể hiện lòng trung thành với vua đã là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Với nét mặt “lại nữa à…”, Atou lơ đễnh nhìn họ rồi quay sự chú ý về “ứng viên hầu gái cuối cùng”.
“Rồi rồi, lớn tuổi cả rồi, đừng có ganh đua trẻ con nữa. —Thế thì, gọi hai đứa song sinh đó vào đi.”
“Rõ! Rất sẵn lòng!”
Sau đó, theo lời Gia, hai cô bé bước vào phòng ngai vàng.
Ngay khi hai đứa trẻ đó xuất hiện, một thoáng—rất thoáng thôi—chân mày Atou khẽ động.
Chắc tụi nhỏ tầm mười hai, mười ba tuổi gì đó?
So với mấy bé gái đã diện kiến trước đó thì lớn hơn một chút, nhưng chuyện đó không quan trọng.
Chúng đã vượt qua vòng đầu tiên:
Không khóc khi nhìn thấy Takuto.
Chỉ có điều, khí chất toát ra từ hai đứa này có chút lạ.
Không—phải nói là, nhìn bằng mắt thường cũng thấy chúng có điều gì đó rất đặc biệt.
“Rất hân hạnh được gặp Đức vua vĩ đại. Thần tên là Caria Elfur ạ.”
Hai bé gái nắm tay nhau, trông rất thân thiết bước vào phòng.
Đứa bên phải cúi đầu chào rất lễ phép.
Mái tóc bạc đặc trưng của Dark Elf được cắt ngắn gọn gàng, trên người là bộ trang phục dân tộc xinh xắn, dễ vận động.
Thế nhưng, vết sẹo đỏ sẫm như bị bỏng nghiêm trọng, dính chặt lấy nửa bên phải gương mặt trắng trẻo xinh xắn lại cực kỳ nổi bật.
Không chỉ mặt.
Cả bàn tay lộ ra từ tay áo, và cả chân cũng vậy.
Cô bé không hề che giấu gì cả, như thể đang cố tình để người khác thấy những vết sẹo đó.
“Đây là chị gái của thần đó. Chị gái của thần tên là Mearia Elfur đó ạ~"
Sau đó, cô bé bên trái tươi cười rạng rỡ chào.
Khác với cô em, cô chị có mái tóc bạc dài tới gót chân, mặc váy dài bồng bềnh, toát lên vẻ thuần khiết khiến Atou cảm thấy chói mắt.
Chỉ có điều... cách nói chuyện thì hoàn toàn thiếu phép tắc.
Atou định lên tiếng nhắc nhở về lời ăn tiếng nói thì nhận ra một điều.
Và rồi, em gái—Caria—giới thiệu tên thay cho chị, như muốn giúp đỡ chị mình, khiến Atou hiểu ra mọi chuyện.
Nụ cười vô tư đó... không phải giả tạo.
Atou nhận định:
Tân hồn của cô bé này hẳn đã bị giữ lại ở tuổi rất nhỏ vì lý do nào đó.
Và như thế thì vẫn có thể chấp nhận được.
“Rất vui được gặp hai em.”
Giọng Takuto vang lên trong phòng ngai vàng—có lẽ là cậu đã cố gắng để nói được như thế.
Trông cậu không có vẻ gì là quá xúc động hay bận tâm đến hoàn cảnh của hai bé.
Ánh mắt Takuto nhìn sang như muốn nói "phần còn lại nhờ em lo", khiến Atou hiểu ra rằng cậu đã giao toàn quyền quyết định cho cô.
Thế thì không còn lý do gì để do dự nữa.
Atou bắt đầu đánh giá xem hai đứa bé này có phù hợp làm hầu gái cho vua hay không.
Tuy nhiên—
“Một đứa bị thiểu năng, một đứa thì có vẻ ngoài dị dạng à…”
Mearia là một bé gái thiểu năng.
Còn Caria lại mang gương mặt bị hủy hoại.
Đúng là... hai đứa trẻ có nhiều câu chuyện phía sau.
Liệu chúng có thực sự phù hợp để trở thành người hầu bên cạnh nhà vua không?
Trong lúc suy nghĩ điều đó, ánh mắt Atou chạm thẳng vào ánh mắt hai đứa trẻ.
Chúng đang nhìn cô chằm chằm, không hề né tránh.
=Eterpedia============
【 Vương cung Mynoghra: Cấp độ 1】– Công trình
Mỗi lượt nhận được:
Tài nguyên ma lực: 10
Ma lực hủy diệt: 1
※ Công trình này không tiêu tốn chi phí duy trì
―――――――――――――――――