Mấy phút trước vẫn còn căng thẳng, vậy mà giờ đây cả hai bên lại rơi vào một bầu không khí khó diễn tả bằng lời.
Mới nãy thôi còn giương mắt nhìn nhau, sẵn sàng lao vào trận chiến – chính là tinh anh của Mynoghra và nhóm tư tế cầm trượng của Fawncaven.
Vậy mà giờ, họ lại đang cùng nhau băng qua con đường mịt mù trong Đại Chú Giới, hướng về thủ đô của Mynoghra.
Dẫn đường là nhóm của Atou – được giao nhiệm vụ hộ tống những lãnh đạo của Fawncaven muốn diện kiến Takuto.
Nhiệm vụ này, không ngoa khi nói có thể định đoạt tương lai cả quốc gia.
Thế nhưng, trái ngược với tầm quan trọng đó là vẻ mặt vô cùng khó tả của họ.
“Thế nên lúc đó em mới hét lên đấy! ‘Lũ phá hoại dám giày xéo Fawncaven, hãy đỡ lấy ma thuật của ta!’ Ngầu không, Atou-san, có nghe em nói không đấy ạ?!”
“…Ta có nghe.”
“Chà chà, thiệt tình mấy tên á nhân đó làm em khổ sở hết sức! Nếu không có em thì chắc giờ này Fawncaven bị diệt vong từ lâu rồi! Em dám cá luôn đó!!”
Atou bất giác nhăn mặt trước âm lượng quá mức cần thiết của cậu thiếu niên ngây thơ tên là Pepe.
Dù không bịt tai thì cũng không thể coi là may mắn gì.
Dù chẳng ai hỏi, nhưng từ nãy đến giờ cậu ta vẫn cứ thao thao bất tuyệt kể lại chiến tích của mình, đến cả Atou cũng bắt đầu thấy mệt.
“V-vậy à… Nghe thật vất vả. Bọn man di không có nền văn minh thường hay tấn công những người sống yên ổn. Chúng là tai họa chứ chẳng bao giờ có ích cả.”
“Đúng vậy đó! Atou-san hiểu lòng em quá đi mất!! Gặp lần đầu mà em cứ có cảm giác thân quen sao ấy!”
Cậu ta bật cười “wahhahha” như thể đang diễn kịch một mình.
Chính màn chào hỏi đặc sắc này đã khiến đôi bên, vốn đối đầu sinh tử, lại có thể gặp gỡ trong hòa bình.
Phải công nhận rằng cậu ta có công lớn trong việc hóa giải nguy cơ chiến sự, nhưng nhìn chung thì hình ảnh của Pepe tại đây… thật sự rất khó đánh giá.
Không ít người hai bên có vẻ cũng hơi cạn lời trước thái độ của cậu ta – từ lúc bắt đầu đã như thế, và vẫn chưa dừng lại.
“À, Tonukapoli-sama…? Cậu ta hơi… thân mật quá mức thì phải…”
“Xin lỗi nhé, Atou-dono. Thằng nhóc đó ngốc mà.”
“…À, ra vậy…”
Atou – người vốn luôn điềm tĩnh – lần đầu tiên đáp lại bằng một câu hững hờ.
Cô thật sự không biết phải đánh giá Pepe thế nào.
Dù muốn giữ nhịp điệu bình thường của mình nhưng cậu ta cứ phá rối.
Tình hình vẫn đang ở giai đoạn tiền đàm phán, cần hết sức thận trọng.
Thế mà lại có cái không khí như buổi chiều tà nhàn nhã thế này.
Cô biết rõ nguyên nhân:
Chính là cậu thiếu niên này – người chẳng thèm quan tâm đến bầu không khí xung quanh và cư xử kỳ cục.
Tới mức người ta còn tưởng cậu ta có năng lực đặc biệt nào đó để làm dịu tình hình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại – ít nhất thì hiện tại chiến sự đã được ngăn chặn, dù nguyên nhân có hơi kỳ lạ.
Chuyện tiếp theo sẽ ra sao thì chưa rõ, nhưng cho tới lúc này, mọi thứ vẫn đang tiến triển tốt.
Thế nên Atou đành tự trấn an mình – trên đời đúng là có đủ loại người.
“Nhưng mà… khí độc dày đặc quá nhỉ. Đến cả ta còn thấy hơi khó chịu đó.”
“Cái này thì… đành chịu thôi, Tonukapoli-sama. Do bản chất của quốc gia này mà. …Nếu cảm thấy khó chịu quá, xin đừng ngại nói với tôi. Ta có thể dời buổi gặp sang một dịp khác – hoặc một nơi khác cũng được.”
Atou ban đầu muốn xem xét tình hình thêm chút nữa rồi mới cho đôi bên gặp mặt.
Thế nhưng phía bên kia lại nôn nóng muốn gặp Takuto.
Lúc đầu cô có chút nghi ngờ, sợ họ có mưu đồ gì, nhưng sau khi nhận được lời giải thích qua mối liên kết tinh thần với Takuto thì đã yên tâm phần nào.
Có lẽ, Fawncaven đang bị bọn man tộc tấn công nên muốn cầu viện gấp.
Nếu vậy thì cũng dễ hiểu thôi.
Thông tin về tình trạng khẩn cấp ở thành phố họ đã được Mynoghra xác nhận.
Không rõ họ cần tiếp tế hay thứ gì khác, nhưng chắc chắn là không có dư dả để gây sự với Mynoghra.
Và đúng như Takuto dự đoán – người mà Atou hết mực tin tưởng – trong thái độ của Tonukapoli vẫn lộ rõ vẻ nôn nóng.
“Không sao đâu, chuyện gì gấp thì làm luôn cho xong. Ta để đám lính ở lại rồi, sợ họ không chịu nổi. Nhưng đã chịu ơn các vị thì ít nhất cũng phải tự thân đến chào hỏi mới phải đạo.”
“Chúng tôi vô cùng biết ơn sự chu đáo của quý vị. Đức Vua của chúng tôi cũng rất mong đợi sự viếng thăm này.”
Cái vẻ sốt ruột kia… là vì tình hình đang nguy cấp, hay vì đơn giản họ không quen với việc che giấu?
Dù là lý do nào thì cũng chẳng còn quan trọng nữa. Việc các lãnh đạo kia đã đặt chân tới đây cũng đồng nghĩa lợi thế đã nghiêng hẳn về phía Mynoghra.
Hiện tại, năng lực chiến đấu của Atou cũng đã đạt tới mức có thể gọi là binh lực quyết chiến.
Cho dù đối phương có mang theo âm mưu, cô cũng đủ tự tin nghiền nát chính diện.
“Ơ mà… em đói quá rồi này! Chắc tại mệt quá nên thấy đi nặng nhọc ghê!”
“Cậu ta… có bị gì không vậy?”
“Ngốc nên chai lì đó.”
Mà, với cậu ta thì có vẻ chẳng có vấn đề gì thật…
Pepe vẫn hớn hở bước đi trên con đường mịt mù, vung vẩy một cành cây nhặt được đâu đó, tay bắt mặt mừng chào hỏi đám Dark Elf nào cậu nhìn thấy.
Dù muốn tránh phiền phức, nhưng đây cũng là khách quý chính thức nên không thể phớt lờ.
Nhìn vẻ bối rối của các Dark Elf, Tonukapoli thở dài rồi quay lại phía Atou, như thể nhờ cô trông nom dùm “thằng ngốc” thêm một lúc nữa.
“Phải rồi, Atou-dono. Về đức vua của các vị ấy, có thể kể cho ta nghe một chút được không? Ta sợ do khác biệt văn hóa mà lỡ thất lễ thì khổ.”
“Dĩ nhiên rồi! Tôi sẽ kể cho các vị nghe về sự vĩ đại, phong độ, nhân hậu và tuyệt vời của ngài ấy!!”
Atou, người vừa rồi còn mang vẻ mặt khó lường, ngay lập tức tỏa sáng rạng rỡ khi nghe câu đó.
Thấy vậy là Tonukapoli hiểu liền – cô gái này kính yêu vị vua của mình đến nhường nào.
Nét mặt bừng sáng khi kể về vua mình – Atou, theo nhận định của Tonukapoli, là một con quái vật hạng nhất.
Dù vẻ ngoài đáng yêu, nhưng sức mạnh ẩn bên trong chắc chắn không thể sánh nổi.
Một sinh vật mà nếu có xuất hiện trong thần thoại cũng không ai thấy lạ.
Và một vị vua mà một con quái vật như thế lại tôn thờ và trung thành…
Càng đi sâu vào vùng khí độc, một cảm giác ớn lạnh khó tả len lỏi trong lòng Tonukapoli.
(Chẳng biết đằng trước còn chờ gì nữa đây…)
Bà chợt nhớ đến truyền thuyết về "Phá Diệt Vương" bị phong ấn tại Đại Chú Giới.
Liệu lựa chọn này của họ có đúng đắn không?
Hay là họ đã quá vội vã bị kéo theo đà của Pepe mà mắc phải một sai lầm chết người?
Bà lắc đầu thật mạnh, cố gắng gạt đi nỗi bất an đang âm ỉ trong lòng.
◇◇◇
Trong đại sảnh dùng để diện kiến, ngồi trên ngai vàng là một sinh thể khiến cho bà lão mang tên Tonukapoli phải nhận ra mình thật nhỏ bé, yếu ớt – như thể chỉ cần một cơn gió thoảng cũng đủ thổi bay.
Thứ tồn tại đó tỏa ra một luồng khí hoàn toàn tách biệt với mọi sự sống trên thế gian, bóng tối sâu thẳm đến mức như muốn hút lấy cả linh hồn bà.
(Chết cha… đúng là có hàng khủng chuyển về sát vách rồi…)
Bề ngoài thì trông như người, nhưng sắc đen như thể đứa trẻ nào đó nghịch dại bôi bẩn cả thế giới, chỉ cần chạm vào thôi cũng khiến tâm trí muốn nát vụn ra vì sợ hãi.
Kẻ mà cô bé Atou gọi là "Đức vua".
Một con quái vật thật sự, được chính bọn quái vật tôn thờ.
Trước sự hiện diện vượt xa mọi hiểu biết, tưởng tượng và dự đoán, Tonukapoli suýt quên cả việc thở, dồn toàn bộ ý chí chỉ để kiềm chế trái tim đang gào thét, giữ cho bản thân không ngã quỵ vì sợ hãi.
(Bóng tối tràn ngập khắp cung điện… Không thoát được rồi. Cấp bậc chắc phải là thượng cấp ác ma… hoặc tệ hơn, một Ma Vương chỉ huy cả đạo quân… Không, không phải, phải thừa nhận thôi, kiểu gì cũng là một Tà Thần rồi còn gì!)
Ánh mắt hai bên giao nhau trong im lặng.
Đối phương là một tồn tại lẽ ra chỉ có trong thần thoại.
Tuy vậy, không thể tùy tiện cúi đầu trước kẻ như vậy được.
Dù là một Tà Thần đáng ghê tởm, hắn vẫn là vua của đất nước mà họ sắp tiến hành đàm phán.
Mà bản thân cô cũng đang ở đây với tư cách đại diện cho Fawncaven.
Về lý thuyết thì hai bên ngang hàng.
Vì vậy, Tonukapoli chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào đối phương, nuốt trọn nỗi sợ và chờ được giới thiệu.
“Ira Takuto-sama vĩ đại, đức vua của chúng ta. Thưa Takuto-sama, đây là các vị đại diện từ Fawncaven mà em đã báo trước: Tonukapoli-sama, người cầm trượng, và Pepe-sama.”
“Ừm.”
Tim bị siết lại rồi bóp nát không thương tiếc.
Không—chỉ là ảo giác thôi.
Giọng nói đó mang theo kỹ thuật chú ngữ cổ đại.
Người xưa từng dạy rằng lời nói có sức mạnh, đến mức họ không bao giờ mở miệng trừ khi thật cần thiết.
Ngày trẻ Tonukapoli từng coi đó là chuyện hoang đường, nhưng giờ đây bà mới hiểu được lời cảnh tỉnh của các bậc tiền bối là nghiêm túc đến mức nào.
Chỉ một từ phát ra thôi mà đã đáng sợ đến vậy.
Muốn chạy trốn.
Muốn quay lưng lại, vờ như chưa thấy gì, quên hết tất cả.
Nỗi sợ xâm chiếm tâm trí, làm lung lay cả tinh thần thép đã tôi luyện suốt bao năm.
Nhưng bà không chỉ là một người lính—mà là một trong Mười Hai người cầm trượng của Fawncaven.
Vì danh dự của đất nước, vì các thần linh tự nhiên, bà không được phép cúi đầu trước bất kỳ ai.
“Hỡi đức vua vĩ đại, lần đầu được diện kiến ngài. Ta là Tonukapoli, một trong Mười Hai người cầm trượng của Fawncaven, với cặp sừng uốn cong. Lần này ta đến đây là để—”
“Rất hân hạnh được gặp ngài! Tên em là Pepe. Em đến từ Fawncaven! Mong chúng ta sẽ làm bạn với nhau nhé!”
“Ơi gời ơi Pepeeee!?”
Một lời chen ngang vào đúng lúc không ai ngờ tới.
Không khí thì khỏi nói—hoàn toàn phá hủy luôn.
Tonukapoli hét lên theo phản xạ, rồi vội đưa tay che miệng, hối hận vì lỡ mất bình tĩnh.
Dù đã sống mấy trăm năm, chính cô còn run sợ trước đức vua của Mynoghra, vậy mà Pepe lại dám thoải mái chào hỏi như vậy.
Phải nói là gan to thật.
Nhưng vẫn mong cậu đừng làm vậy thì tốt hơn…
Tonukapoli nghĩ chắc Pepe cũng đang run cầm cập như mình thôi—một sai lầm nghiêm trọng.
“Bạn…?”
“À à à xin thứ lỗi, đức vua Ira Takuto! Pepe chỉ quá căng thẳng nên nói nhầm lời thôi ạ. Mong ngài coi đó là lời đùa của một đứa trẻ non dại mà bỏ qua cho.”
Tonukapoli vội vàng chữa cháy trước khi vị vua kia kịp lên tiếng.
Bà không nghĩ hắn sẽ nổi giận vì chuyện này, nhưng cũng không thể để bị xem thường.
Lãnh đạo quốc gia mà nói “làm bạn nhé” giữa buổi đàm phán là chuyện vớ vẩn không thể chấp nhận, ảnh hưởng đến danh dự lãnh đạo, rộng ra là danh dự của cả đất nước.
Từ giờ là giai đoạn đàm phán sống còn—một kiểu chiến tranh không dùng đến kiếm hay tên, nhưng hậu quả cũng có thể ảnh hưởng đến tính mạng người dân.
Không thể để câu nói hồn nhiên ấy phá hỏng tất cả.
Vừa giữ tỉnh táo, vừa hối hận vì đã không dạy dỗ Pepe kỹ hơn, Tonukapoli cố gắng lựa lời để cứu vãn tình hình…
“Làm bạn à… được chứ.”
“Yaaay!”
“ỂỂH!? Gì cơ!?”
Lời đáp lại hoàn toàn trái ngược với mọi suy đoán của Tonukapoli, kỳ lạ đến mức khiến cô nghẹn họng.
Hai vị nguyên thủ quốc gia… làm bạn!?
Đùa à!?
Hắn đang toan tính gì?
Muốn đạt được điều gì từ việc đó?
Không tìm được câu trả lời, bà liếc nhìn sang Atou—người cận thần luôn ở cạnh vua.
Trên đường đến đây, bà đã đoán được phần nào tính cách của cô gái này.
Tuy có vẻ ngoài đáng sợ, nhưng cách cư xử vẫn nằm trong giới hạn thông thường.
Nên bà nghĩ chắc Atou cũng đang ngạc nhiên giống mình…
…Nhưng không.
Cô ta cũng kỳ lạ nốt.
Hai tay che miệng, mắt ngân ngấn lệ như sắp khóc vì xúc động.
“Ôi trời! Thật không thể tin được!”
“Ờ… Atou-dono?”
“Chúc mừng ngài, Takuto-sama, có người bạn đầu tiên rồi! Nào nào, còn đứng đó làm gì, vỗ tay đi!”
Đám hộ vệ Dark Elf đứng gần đó lập tức vỗ tay rào rào.
Atou cũng bắt đầu vỗ tay với gương mặt xúc động không nói nên lời.
Vị vua kia thì gãi đầu như thể ngượng ngùng vì được khen.
…Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.
Thế là Tonukapoli cũng vỗ tay.
Bởi vì Pepe đang vỗ tay rào rào, nếu bà không làm thì sẽ trơ ra một mình.
Một bầu không khí thân thiện lan khắp phòng tiếp kiến.
Căng thẳng tan biến như sương sớm, thay vào đó là một mớ bối rối không thể tả.
(Cái-quái-gì-đang-diễn-ra-thế-này!?)
Đây là chiêu khích tướng để phá vỡ không khí căng thẳng à?
Hay chỉ đơn thuần là đùa giỡn với mình?
Hoặc—có khi hắn thật sự muốn làm bạn cũng nên?
Nhưng nét mặt của vua Ira Takuto thì hoàn toàn không thể đọc được.
Chỉ thấy một bóng tối sâu thẳm đang giả bộ làm người, bối rối mà gãi đầu như trẻ con.
Liệu bọn họ có đang vỗ tay chúc mừng trước một khoảng không vô định?
Một luồng lạnh sống lưng chạy dọc cơ thể Tonukapoli.
Cô hiểu rõ một điều duy nhất:
Vị vua của Mynoghra, Ira Takuto, là một tồn tại mà bà—hoặc bất kỳ ai như bà—tuyệt đối không thể đo lường nổi.