….
…...
….....
Tonukapoli đang bối rối.
Chẳng hiểu sao lại đến mức này.
Nghe nói đây là tiệc tùng để chúc mừng tình bạn mới nảy sinh giữa Pepe và Takuto.
Ban đầu, bà cũng hơi nghi ngờ, cảm giác như mình bị dắt mũi.
Nhưng khi nhìn thấy cô bé quỷ Atou tươi cười, nhiệt tình chúc mừng từ tận đáy lòng, bà đành tự thuyết phục rằng đây chắc chỉ là một buổi tiệc đơn giản để ăn mừng mà thôi.
Vẫn chưa hết hoài nghi thì đồ ăn bắt đầu được bày ra liên tục.
Món nào cũng lạ lẫm, chưa từng thấy, chưa từng nghe qua.
Nhưng mùi thơm thì quả thực khó mà chối cãi được—đến nỗi một người ít quan tâm đến ăn uống như Tonukapoli cũng phải vô thức nuốt nước bọt.
“Cứ ăn thoải mái nhé! Hôm nay là ngày vui mà! Nào, cả Tonukapoli-sama nữa kìa!”
“À, ừ… Cảm ơn nhé.”
Theo lời mời, bà chọn một miếng trái cây.
Vốn không phải người hay ăn thịt hay ngũ cốc, bà nghĩ trái cây sẽ hợp với khẩu vị của mình hơn.
Miếng trái cây được cắt tỉa tinh xảo, màu cam mọng nước.
Chỉ cần ngửi thôi cũng đủ hiểu nó ngọt ngào đến mức nào.
Một mùi thơm tinh tế, đậm đà khiến bà không khỏi ngạc nhiên—liệu có loại trái cây nào hoàn hảo như vậy?
Bà thử hỏi một cô bé Dark Elf đang phụ trách dọn món, cô gái kỳ lạ với nửa khuôn mặt bị bỏng nặng.
Cô bé ấy mỉm cười rạng rỡ bằng nửa mặt lành lặn, nhẹ nhàng giải thích rằng đây là món đặc sản gọi là "Trứng Thái Dương".
Hóa ra là vậy, nghe tên có vẻ kiêu ngạo, nhưng với chất lượng này thì chẳng ai dám gọi là tự cao.
Tuy vậy, Tonukapoli vẫn chưa vội đánh giá cho đến khi nếm thử.
Cầm chiếc nĩa bạc, bà chăm chú nhìn lớp thịt quả đang nhỏ giọt nước rồi lấy hết can đảm cho vào miệng.
(Cái… cái gì thế này!?)
Ngay khoảnh khắc đầu tiên,
Tất cả những món ngọt mà bà từng nếm trong đời lập tức trở nên nhạt nhẽo, tầm thường.
Vị ngọt lan tỏa vượt qua mọi tưởng tượng.
Chỉ cần nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi lướt qua, nó đã tan chảy.
Mỗi lần nhai, nước quả lại trào ra, đầy đặn và mát lạnh.
Hơn hết là hương thơm bay lên từ miệng, lan tỏa đến tận mũi, khiến lòng người như được tan chảy.
Cái bụng đã mệt mỏi vì tuổi tác bỗng sôi sục, nằng nặc đòi thêm.
Tonukapoli định với tay lấy món tiếp theo, nhưng bằng ý chí sắt đá, bà đã kịp thời kiềm chế bản thân.
Bà tự phân tích lại tình huống, rồi ánh mắt sắc bén quét qua các thành viên của Mynoghra.
“Chuyện này… ta xin lỗi, nhưng phải hỏi thật… Đây có phải là Thực phẩm Đọa lạc không?”
Bà liếc nhìn Pepe—kẻ vẫn đang vô tư gặm đồ ăn—rồi cẩn thận hỏi Atou với vẻ bình tĩnh.
Người ta vẫn đồn rằng các sinh vật tà ma có thể khiến con người bị mê hoặc.
Chúng thâm nhập vào mọi ngóc ngách đời sống, khống chế tâm trí, khiến người ta chẳng thể thoát khỏi.
Ví dụ như một kho báu sáng chói đến mức tiêu cả đời cũng không hết.
Hay một mỹ nhân diễm lệ khiến ta chẳng thể để mắt đến ai khác nữa.
Và rõ ràng nhất—là một món ăn khiến người ta cả đời không thể quên, chỉ sau một lần nếm thử.
Tonukapoli chưa đến mức lú lẫn vì tuổi già, nhưng ngay cả bà cũng suýt chút nữa bị quyến rũ bởi món ăn này.
Đó là lý do bà phải hỏi.
Rốt cuộc, các ngươi vừa cho ta ăn cái gì vậy?
Trên đời lẽ ra không nên tồn tại những món ăn tuyệt vời như vậy.
Nhưng câu hỏi đầy nghi kỵ của bà lại bị Atou—với vẻ mặt ngạc nhiên—lịch sự bác bỏ.
“Thực phẩm Đọa lạc sao? À! Ngài lo rằng món ăn quá ngon nên có gì đó không bình thường hả? Không sao đâu ạ!”
Atou cười tươi rồi xua tay phủ nhận.
Tonukapoli hơi nghiêng đầu, thầm nghĩ “Lạ thật nhỉ?” nhưng vẫn không thể buông lỏng cảnh giác.
Trên bàn vẫn đang chất đầy những món ăn tuyệt đỉnh—tuyệt phẩm đến mức nếu mang đến các thánh chức giả vùng Qualia, chắc chắn sẽ gây ra cuộc nội chiến đẫm máu để tranh giành.
Món ăn này đủ sức giết người.
Với sức thuyết phục khủng khiếp ấy, bà không thể chấp nhận cho đến khi biết rõ nguồn gốc của nó.
“Ừm… để tôi giải thích sao cho hợp lý… Những món này là đặc sản chỉ có thể trồng ở quốc gia của chúng tôi. Cụ thể chi tiết là bí mật quốc gia nên không thể tiết lộ, nhưng tôi đảm bảo hoàn toàn an toàn với con người.”
Có lẽ vì hiểu được sự thận trọng của Tonukapoli, Atou liền cẩn thận giải thích, thậm chí hơi quá mức cần thiết.
Đã nói đến bí mật quốc gia thì Tonukapoli không thể hỏi thêm gì nữa.
Dù kỳ lạ đến mức nào, rõ ràng những món này đang hiện diện ngay trước mắt bà—không phải ảo ảnh.
“Ngon lắm luôn á~!”
“Ngon tới mức ăn no muốn nổ bụng luôn đó ạ~!”
Hai cô bé Dark Elf mặt mũi ngây thơ, nhanh nhảu bưng thêm món ra, líu lo vui vẻ.
Tonukapoli nhận đĩa từ tay các bé, bất giác mỉm cười—dù biết rõ các bé cũng là người của phe tà ma.
(Ước gì đổi được thằng Pepe ngốc nhà mình lấy mấy đứa này…)
Bà liếc sang Pepe thì thấy cậu ta đang say sưa ăn món bánh kẹp thịt.
Từ nãy đến giờ cậu chỉ biết khen “ngon, ngon quá trời luôn”, nhưng thật ra cậu lúc nào cũng khen ngon hết, không rõ có nhận ra món ăn này tuyệt vời như thế nào không.
Nhưng nếu Pepe ăn ngon lành như vậy thì có lẽ bà cũng không phải lo lắng nữa.
Tonukapoli thở phào nhẹ nhõm, nhận ra nỗi lo của mình thật ra chỉ là lo hão.
Bà cũng chân thành xin lỗi vì đã nghi ngờ Mynoghra và không tiếc lời khen ngợi những món ăn tuyệt hảo đến mức khiến bà phải sinh nghi.
Đám Atou nghe thế vui vẻ, lại mang thêm món ra bày trước mặt bà.
Chỉ riêng việc tạo ra những món ăn như vậy đã chứng minh kỹ thuật sản xuất của quốc gia này đáng nể.
Và họ còn có nền kinh tế cực kỳ vững mạnh.
Bà có hỏi thử hai cô bé song sinh, thì biết được rằng dù chỉ là người phục vụ trong vương cung, các bé vẫn được ăn những món này hàng ngày.
Lúc đó, bà còn nghĩ chắc do các bé là người hầu thân cận nên mới được ưu ái—nhưng sau khi nghe, bà hiểu rằng không phải vậy.
Hỏi kỹ hơn thì biết, dù bữa tiệc này là đặc biệt, nhưng tất cả công dân đều có cơ hội được ăn những món như thế này.
Nếu vậy, người dân Mynoghra thật quá may mắn rồi.
Bà tự dưng cảm thấy mình như kẻ man rợ, phải đối mặt với sự thật rằng bấy lâu nay mình chỉ ăn những món tầm thường, kém xa thứ gọi là “ẩm thực”.
Cùng lúc đó, bà không khỏi nghĩ:
Lỡ biết được vị ngon đến vậy rồi, sau này làm sao còn ăn nổi cơm ở quê nhà nữa đây?
Chỉ một miếng thôi mà dư chấn vẫn còn kéo dài mãi đến thế.
“Đó là nhờ ân huệ của Đức Vua. Ngài mong muốn mang đến cho toàn dân tộc những bữa ăn ngon nhất thế gian—đến mức ăn không hết cũng chẳng sao cả. Xin hãy cứ tận hưởng cho thỏa lòng. Đây là niềm tự hào của Mynoghra: những món ăn ngon nhất trần đời.”
“Phải rồi, đúng là ‘ngon nhất trần đời’ thật đấy. Từ trước tới giờ ta từng nghe không ít lời nói quá, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một câu nói không theo kịp sự thật đấy. Gần đây ta ăn uống chẳng được bao nhiêu, vậy mà giờ cũng phải lo đến cân nặng rồi...”
Tonukapoli chợt nhận ra cái bụng của mình đã căng tròn từ lúc nào.
Ngoài trái cây ra, bà cũng thử qua một vài món khác.
Món nào món nấy đều lạ lẫm đến mức khó tin.
Chính vì thế, vừa ăn món này vừa thử món kia, trong lúc xuýt xoa khen ngon thì bà đã ăn hết một lượng kha khá.
Lớn tuổi rồi, lại được mời đến một đất nước khác, vậy mà còn ăn uống không kiêng dè rồi tăng cân—chỉ cần nghĩ đến việc sau này phải kể lại chuyện này ở quê nhà thôi cũng đủ khiến bà lường trước được một mớ lời xỉa xói từ đám Cầm Trượng trong hội đồng.
Cảm thấy có chút xấu hổ, Tonukapoli vừa nhét một quả mọng màu tím vào miệng vừa tự nhủ:
“Đây là miếng cuối cùng thôi mà.”
...Nhưng ăn xong lại thấy muốn thêm nữa.
Bà thở dài nghĩ:
Lần về nước tới chắc chắn sẽ bị lũ kia cằn nhằn một trận rồi.
“Bà mà có tăng cân tí thì cũng đâu có ai phàn nàn đâu mà lo—ái đau! Sao lần này bà đánh đau thế ạ!?”
"Em không sao chứ?"
“Nghe rõ tiếng luôn đấy ạ...”
Dù vậy, trước khi phải nghe những lời cằn nhằn của đám Cầm Trượng ở quê nhà, bà vẫn phải xử lý cậu bé lắm mồm Pepe trước đã…
Vừa ngó lơ Pepe đang rơm rớm nước mắt sau cú đánh mạnh hơn thường ngày, Tonukapoli vừa đưa mắt nhìn về phía vị vua của đất nước Mynoghra—Ira Takuto.
Hắn ngồi đó, như thể vốn dĩ phải có mặt trong bữa tiệc này, nhưng càng nhìn lâu thì bà lại càng không thể quen được.
Cũng đúng thôi.
Bởi hắn chính là một tồn tại gần như tà thần.
Nếu vẫn có thể giữ vẻ bình thản trong tình huống này thì đúng là kỳ tích.
Nhưng dù sao thì con xúc xắc cũng đã lăn rồi.
Người ta vẫn nói:
“Không chui vào hang rồng thì làm sao lấy được kho báu.”
Dù nguy cơ bị thao túng là có thật, nhưng nếu có thể xây dựng quan hệ thân thiện với đất nước này thì sẽ rất có lợi cho họ.
Tonukapoli không rõ vị vua này là thứ gì.
Hắn đáng sợ, tà ác, và chẳng hề toát ra chút cảm xúc nào giống con người.
Ngay lúc này đây, hắn vẫn ngồi lặng lẽ trên ghế, tỏa ra một thứ khí tức kinh dị đến rợn người.
Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, muốn làm gì?
Tuy nhiên, có một điều bà mơ hồ cảm nhận được:
Hắn đang có tâm trạng khá tốt.
Chỉ là lý do lại xuất phát từ lời nói của Pepe, chuyện đó thì bà không tài nào hiểu nổi...
Dù sao thì cậu bé ngốc này cũng đã góp sức cho Fawncaven theo cách ngốc nghếch của nó.
Cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi thấy đứa cháu đã trưởng thành hơn, cuối cùng Tonukapoli cũng thả lỏng được một chút.
“À đúng rồi! Hay là mình hỏi mua món ăn này đi! Mọi người chắc chắn sẽ thích lắm đó!”
Đúng lúc đó, ngọn lửa lại bị thêm dầu.
Pepe ánh mắt long lanh, buông ra một câu khiến ai nghe cũng phải hoảng hồn.
Lại phiền phức nữa rồi...
Tonukapoli ôm đầu, thở dài chán nản.
Đã định sau bữa ăn sẽ bàn đến chuyện quan trọng nhất, vậy mà thằng bé này lại phán ra câu không biết ý tứ gì cả.
Bà vừa cầu khấn linh hồn của Đại Địa mà mình thờ phụng, vừa nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nhắc nhở cậu bé:
“Muốn hỏi mua cũng phải biết điều chút chứ. Thức ăn thế này thì đâu dễ gì đem bán ra ngoài. Với lại bên mình mới bắt đầu giao lưu với họ thôi mà. Hiểu được lòng cậu, nhưng mà đừng vội quá, Pepe.”
Quả thực, thức ăn ở đây rất hấp dẫn.
Nếu toàn dân đều được ăn ngon đến vậy thì chứng tỏ họ có thừa mứa lương thực.
Ở Fawncaven, vì nhiều lý do nên tình hình lương thực đang rất khó khăn.
Dù không phải loại cao cấp, chỉ cần có thể trao đổi lấy được chút ít thì cũng đã quý giá rồi.
Tuy nhiên, đúng như lời vừa khuyên Pepe, họ chỉ mới làm quen với Mynoghra.
Vẫn là quá sớm để đòi hỏi gì ở giai đoạn này.
“Được thôi.”
“Ể, được thật sao, vua Ira Takuto!?”
“Ừ.”
Nếu ở Fawncaven, Pepe là kẻ chẳng biết điều thì ở Mynoghra, cả đất nước này đều là những kẻ chẳng theo lẽ thường.
Vua Ira Takuto nhận lời ngay tắp lự, gật đầu một cách rất chi là hồ hởi, như thể vừa nghe được một đề xuất tuyệt vời.
“Đúng là Takuto-sama! Ý kiến quá tuyệt vời!”
Ngay cả thuộc hạ đáng lẽ ra phải phản biện và đề nghị xem xét lại, cũng hùa theo y như thể đây là một sáng kiến xuất sắc.
Tại sao họ lại dám đưa ra một quyết định táo bạo như thế, Tonukapoli vẫn chưa hiểu nổi, nhưng đàm phán vẫn phải diễn ra.
Cơ hội quý giá thế này, không thể để vuột mất.
Phải tranh thủ đạt được điều kiện tốt nhất.
Tonukapoli bắt đầu nghĩ xem quê nhà có thể mang gì ra trao đổi.
“Nói thật thì nghe được lời đề nghị như vậy, ta cũng mừng không kể xiết. Nhưng quốc gia của các vị muốn thứ gì từ phía chúng ta? Phải nói trước là bên ta chẳng có sản vật đặc biệt gì đâu. Đem ra đổi lấy loại thực phẩm tuyệt vời thế này thì đúng là không biết lấy gì để cân xứng nữa rồi.”
“Không cần thứ gì đặc biệt đâu ạ. Đồ dùng kim loại, vật phẩm tiêu dùng hàng ngày, đồ giải trí, giấy, vải... Chúng tôi muốn những thứ như vậy làm đối phẩm. Còn lương thực phía chúng tôi thì sẽ tính giá ưu đãi.”
“Đồ tiêu dùng sao…”
Tonukapoli vô thức nhíu mày.
Bà thấy khó hiểu—tại sao họ lại cần những thứ đó?
Bản thân việc xuất khẩu mấy thứ đồ vặt vãnh này không có gì gây tổn hại.
Không thuộc loại tuyệt mật hay quân dụng.
Nhưng lý do Mynoghra cần chúng lại vẫn là dấu hỏi lớn.
“Hmm, nếu là mấy thứ đó thì bên ta cũng còn dư để xuất đi. Nhưng mà... nhìn qua thì các vị đâu có vẻ thiếu thốn gì đâu. Như bộ bát đĩa này chẳng hạn—chưa từng thấy cái nào vừa đẹp vừa tinh xảo đến thế. Ngay cả Qualia, nơi kỹ thuật rất phát triển, chắc cũng không sánh nổi. Còn bên ta thì khỏi phải nói.”
Vừa nói, Tonukapoli vừa liếc qua bàn tiệc:
Đĩa, chân nến, thìa, nĩa... món nào cũng lộng lẫy tinh xảo.
Thế mà khi nghe vậy, Atou chỉ mỉm cười, nghiêng đầu nhẹ rồi đáp:
“Vì chúng tôi cũng cần hàng hóa từ các quốc gia khác nữa.”
Tonukapoli nhìn chăm chú vào nụ cười kia, cố đoán xem sau đó có ẩn ý gì.
Nhưng bà chẳng thấy được gì cả.
Dù là một thuật sư từng trải, sống hàng trăm năm, bà vẫn không thể nhìn thấu sinh vật vượt ngoài loài người trước mắt.
Cuối cùng, bà chỉ còn biết thở dài, giơ hai tay đầu hàng.
Không phải là điều kiện tồi.
Thực tế, Fawncaven đang chịu thiệt hại vì các cuộc đột kích từ man tộc.
Cánh đồng bị tàn phá, nhân lực bị dồn cho chiến sự, lương thực đang khan hiếm nghiêm trọng.
Nếu chỉ đổi vài món hàng vặt mà có thể lấp đầy bao tử cho dân, thì đúng là không còn gì tốt hơn.
“Được thôi, ta cũng không có vấn đề gì. Giao dịch này sẽ có lợi cho cả đôi bên.”
Kết quả là, một số điều khoản cơ bản được thỏa thuận tại chỗ, Tonukapoli đạt được thành quả vượt ngoài mong đợi.
Thật lòng mà nói, nhập khẩu lương thực từ một quốc gia vừa mới gặp lần đầu luôn tiềm ẩn nguy cơ, như bị đầu độc chẳng hạn, nhưng chuyện đó có thể xử lý bằng kiểm tra sau.
Trước mắt, thứ đất nước bà cần chính là lương thực.
Dù có phải tốn thêm chút công sức thì cũng quá xứng đáng với lợi ích mang lại.
Chẳng bao lâu sau, bữa tiệc kết thúc, món ăn được dọn đi.
Khi trà nước tráng miệng được mang lên và không khí dịu lại, Atou bắt đầu mở lời bước vào phần chính của buổi gặp mặt.
“Về chuyện đó… khi nãy tôi chưa tiện nói rõ, giờ xin được hỏi thẳng lý do vì sao các vị lại ghé đến lãnh thổ của chúng tôi lần này.”
“Ừ, tất nhiên rồi. Để ta kể cho. Dù sao thì chuyện này hơi quá sức với Pepe mà.”
Giờ mới vào phần chính.
Hiện tượng đang gây rối loạn ở Fawncaven — chỉ cần lần ra được một chút manh mối cũng đã là quá tốt.
Mà nếu nhờ thương lượng còn kéo được sự hợp tác từ họ nữa thì chẳng còn gì tuyệt hơn.
Từ nãy đến giờ trò chuyện, bà nghiêng về khả năng:
Đám người này không liên quan gì mấy đến chuyện bọn man tộc đột nhiên xuất hiện.
Chính bản thân Mynoghra dường như cũng đang lo ngại về lũ đó, và bà không nghĩ họ lại xấu tính đến mức dàn dựng một màn lừa đảo, rồi ngồi nhìn bọn bà chạy đông chạy tây mà cười khoái trá.
Còn cô bé tên Atou kia — nhìn thế thôi chứ rõ ràng là kiểu người cực kỳ có lòng tự trọng.
Một khi đã thỏa thuận điều gì thì sẽ làm tới nơi tới chốn.
Dù mang hình hài tà ác, nhưng hành xử lại đúng mực và đáng tin cậy.
…Nếu vậy thì bà hoàn toàn có thể hợp tác.
Dẫu cho đối phương là “ma” đi nữa.
Và những cuộc thương lượng thế này — chỉ có bọn bà mới làm được.
Chính là lúc phải dốc toàn lực rồi.
Tonukapoli thầm cảm ơn Pepe vì đã giúp giữ không khí nhẹ nhàng, và cả vua Ira Takuto nữa.
May là buổi gặp này không bị gò bó cứng nhắc như thường thấy trong ngoại giao.
Dù gì thì bà cũng chẳng phải người rành rẽ gì mấy chuyện thương thuyết giữa các quốc gia.
Mà đã căng thẳng quá thì ai biết được sẽ lỡ lời kiểu gì.
Tuy nhiên, thả lỏng quá mức cũng không ổn.
Để tập trung vào cuộc trò chuyện sắp tới, bà đưa ly lên uống một ngụm.
Vị lạ lẫm lan nhẹ qua đầu lưỡi, chảy xuống cổ họng — có lẽ đây là lần đầu tiên bà nếm được một thứ mùi vị kỳ diệu đến thế.
Nhưng lạ thay, trong khoảnh khắc này, bà lại chẳng thưởng thức được trọn vẹn cái ngon ấy.