Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

7 15

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

(Đang ra)

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

天江龍

Một câu chuyện hài tình cảm với chàng trai chậm tiêu, cô nàng yandere, và mối tình đơn phương từ cả hai phía.

9 85

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

261 1518

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

338 4837

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

71 1434

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

77 481

Vol 2: Nhịp tim tuyệt vọng vừa sinh đã trỗi dậy - Chương 31: Dị biến

Vào thời điểm Takuto đang được nữ anh hùng mới – Isla – uốn nắn lại thái độ sinh hoạt của mình, thì bên phía quân phái cử đến Dragontan do Atou chỉ huy, họ cũng đang hết mình thực hiện nhiệm vụ được giao với sự nghiêm túc và tận lực cao độ.

Tuy vậy, hoạt động tác chiến diễn ra tại Dragontan ngày hôm đó đã không còn mang dáng dấp của một trận phòng vệ nữa, mà là một cuộc săn thực sự.

“À, Atou-dono! Một nhóm Goblin, khoảng năm tên! Chúng đang tiến đến từ hướng tây nam!”

“Rồi rồi, nghe rồi.”

Bên ngoài thành phố Dragontan, trong chiếc lều bạt che nắng dựng tạm, Atou tiếp nhận báo cáo từ một trinh sát của Fawncaven.

Cuộc đối thoại kiểu này, cô đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi.

Lúc ấy, cô đang định nhấm nháp loại trà hiếm vừa tìm được ở Dragontan – một khoảnh khắc quý giá ít ỏi giữa chuỗi ngày săn giết lặp đi lặp lại. 

Bị chen ngang đúng lúc này khiến cô khẽ nhíu mày.

Nhưng ngoài vẻ chán nản vụt qua trong đáy mắt, Atou vẫn giữ nét mặt lạnh lùng như thường lệ. 

Cô lặng lẽ đặt tách trà xuống, bước ra ngoài, phóng tầm nhìn về phía đường chân trời.

Chỉ một khoảnh khắc sau—

Một xúc tu khổng lồ đâm xuyên mặt đất từ sau lưng cô, tạo thành đường rãnh sâu ngoằn ngoèo khi trườn đi trong lòng đất.

Tiếng rột rột ghê rợn vang lên. 

Rồi không lâu sau, vọng lại là tiếng hét thảm và tiếng xương thịt bị xé nát.

“Good hunting... Rồi, xong rồi đấy.”

“V-vâng! Cảm ơn ngài rất nhiều!”

Vị trinh sát vội vã cúi đầu lui xuống, vừa chào theo kiểu quân lễ vừa không giấu nổi vẻ sợ hãi.

Atou biết rõ người ta e dè mình. 

Nhưng miễn không bị khinh miệt hay bài xích thì cô chẳng buồn quan tâm.

Trong thâm tâm, cô luôn ý thức rằng việc “ma tộc” như mình được quân đội và người dân Fawncaven chấp nhận là điều bất thường.

Vậy mà rắc rối đã không xảy ra.

Lý do là... có một sự hiểu lầm nực cười.

Thật ra, lý do người dân nơi đây không ghét bỏ Atou là vì họ đang... hiểu nhầm cô. 

Nói đúng hơn là kính sợ cô, nhưng không hề chán ghét.

Dù lý do khiến họ có cái nhìn ấy chẳng mấy gì dễ chịu với Atou.

“Mấy con goblin như vậy đúng là chẳng bõ công nữa rồi ha.”

“Ồ, là lão Mortar à...”

Chẳng biết từ bao giờ, lão Mortar đã đứng cạnh chiếc ghế gấp nơi Atou ngồi.

Cô không quay sang nhìn mà chỉ đáp lời rồi uống một ngụm trà đã nguội trong tách, mắt vẫn dõi về phía xa xăm.

“Nhưng mà, á nhân bạch tuộc, ừm... dân Dragontan cũng dễ tính quá đi nhỉ.”

Đúng vậy. 

Đây chính là lý do người Fawncaven có thể chấp nhận sự hiện diện của Atou.

Ngoại trừ lực lượng cấp dưới đi cùng cô vốn quen với chuyện này, thì từ đội phòng vệ cho đến người dân và cả các lãnh đạo của Dragontan... tất cả đều đang nghĩ rằng Atou là một á nhân có xúc tu như bạch tuộc.

Nguồn gốc của sự hiểu nhầm là do một lời cảm thán vô tình của Pepe:

“Trông giống như bạch tuộc ấy nhỉ!”

Và từ đó, biệt danh “á nhân bạch tuộc” lan rộng như virus.

Ban đầu cô suýt nổi điên, nhưng rốt cuộc lại chấp nhận. 

So với bị khinh ghét, bị hiểu lầm vẫn tốt hơn.

“Thật sự thì rất bực mình… nhưng bị sợ còn hơn bị ghét. Tất nhiên, nếu ngươi mà cũng buông ra câu đó thì sẽ được nếm mùi xúc tu của ta đấy. Xúc tu của bạch tuộc.”

“Hohhohho! Thần nào dám! Nào dám!”

Lão Mortar – chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện – cười khan khoái khi xúc tu của Atou cử động như muốn cảnh cáo, rồi chậm rãi kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.

Xung quanh, trinh sát vẫn đang tất bật chạy qua chạy lại, phối hợp cùng binh lính của Atou và quân phòng vệ Dragontan.

Atou lơ đãng quan sát, nghĩ thầm đây là một buổi huấn luyện thực chiến hiệu quả, thì Mortar nhẹ nhàng cất tiếng:

“Nói mới nhớ, Atou-dono. Ngài đã thu được những năng lực gì rồi?”

“《Hoạt động dã ngoại》 từ Goblin. 《Tăng cường thể lực》 từ Orc. 《Quái lực》 và 《Tái sinh》 từ đám Hill Giant. Còn một con Stone Golem hôm trước, ta đang nhắm đến 《Da đá》 của nó.”

Mortar vừa nghe đã gật gù: 

Đúng như ông nghĩ, Atou đang nhanh chóng trở thành một tồn tại đáng sợ nhờ năng lực đa dạng, được cường hóa từ vô số địch thủ.

“Thật là một mẻ bội thu. Chắc hẳn Đức vua của chúng ta cũng đang rất hài lòng.”

“Đúng vậy! Takuto-sama đã khen ta rất nhiều! Khi ta về, chắc chắn sẽ được khen nhiều hơn nữa!”

“Khởi đầu thuận lợi rồi ha—ơ?”

Mortar đang định nói tiếp thì bất chợt im bặt, ánh mắt sắc bén hướng về phía đồi xa.

Atou lười nhác liếc theo ánh nhìn của ông.

Một bóng người to lớn đang lù lù hiện ra trên đỉnh đồi.

“Hill Giant. Chúng kéo đến hơi sớm hôm nay thì phải.”

Atou lẩm bẩm, đôi mắt dõi theo mục tiêu mới.

Việc bọn man tộc xuất hiện cứ như từ hư không, không để lại bất kỳ dấu hiệu dịch chuyển hay vết tích ma lực nào, vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải.

Nhưng điều khiến Atou thực sự phiền lòng không phải là chuyện đó.

Mà là vì... cô chưa thể quay về gặp Takuto-sama.

“Phiền thật đấy. Tình hình này không biết bao giờ ta mới được về gặp Takuto-sama nữa...”

“À, Atou-dono! Xin lỗi đã làm phiền! Hill Giant đang tiến đến! Chúng thần đang gấp rút triển khai cung thủ!”

Lại là vị trinh sát ban nãy, lần này trông căng thẳng hơn.

Cũng phải thôi – Hill Giant là quái có chỉ số công 4, lại có thêm năng lực cường hóa. 

Với quân đội thông thường, đây là mối đe dọa thực sự.

“Atou-dono, có nên—”

“Dẹp cung thủ đi, chỉ vướng chân thôi. Ta sẽ xử lý.”

“Nhưng mà, như vậy thì—! Ah! Xin đợi đã!”

Cô chẳng buồn nghe tiếp, đã đứng dậy và biến mất khỏi tầm mắt của mọi người với tốc độ như gió lốc.

Chỉ trong chớp mắt, cô đã xuất hiện gần sát tên khổng lồ.

――Và rồi cuộc “thanh trừng” bắt đầu.

"GUAAAH!?"

"Chào nhé. Chết đi."

Một cú nhảy siêu phàm. 

Một nhát kiếm mạnh như sấm giáng.

Hill Giant đưa tay lên chắn theo bản năng, nhưng nhát chém được cường hóa bằng Quái lực xé toạc cả lớp cơ bắp lẫn xương dày.

"GUGYAAAAH!?"

Con quái vật gào rú, vung cây chùy xuống với sức mạnh có thể nghiền nát cả tòa nhà.

Nhưng Atou lướt đi như mây bay, né tránh từng đòn như đang khiêu vũ. 

Những đòn phản kích sắc bén của cô khiến gã khổng lồ nhanh chóng rơi vào thế bị động.

Cô không còn thấy hứng thú với những con Orc hay Goblin nữa – bọn chúng yếu đến mức chẳng đáng để luyện tập.

Trận này, cô chỉ định thử lại Thánh Kiếm Kỹ cướp được từ một Thánh Kỵ Sĩ Qualia, nhưng có vẻ cũng chẳng cần.

...Hay là dùng xúc tu dọn sạch cho nhanh?

Trong lúc lướt qua một đòn tấn công khác, Atou thoáng cân nhắc, thì—

"...Gì đây?"

"GUGIH...? GOOOOH..."

Một luồng tà khí khủng khiếp đang dâng lên. 

Không khí đổi màu, đất đai rạn nứt, thảm thực vật chết héo trong tích tắc.

Hill Giant – vốn trung lập – bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thân thể run rẩy, vẻ mặt đau đớn.

Ngược lại, Atou cảm thấy năng lượng trong người mình đang sôi trào...

“Là lão Mortar sao? Quả là biết chọn lúc ra tay đấy.”

Atou liếc ra sau với vẻ hứng thú. 

Từ xa, cô trông thấy lão Mortar đang đứng giữa đội hình Dragontan, niệm ma thuật với dáng vẻ trầm ổn mà không mất phần nghiêm nghị.

Có vẻ lão đang dùng ma pháp quân sự của phe hủy diệt:

Phá Diệt Đại Địa.

Loại ma pháp này khiến một khu vực trở thành vùng đất bị nguyền rủa – công cụ yêu thích của phe tà ác.

Trong chiến tranh với các quốc gia trung lập hay thù địch, ma pháp ấy vừa làm yếu kẻ địch, vừa tăng cường cho phe mình. Còn trong thời bình, nó lại có thể dùng để biến biên giới thành đất chết rồi chiếm dần.

Chi phí thi triển? 

Rẻ đến khó tin. 

Một loại ma pháp "thực dụng" đến mức vô đạo đức.

Về lý thuyết, chỉ khi có dòng ma lực hủy diệt từ vương cung Mynoghra mới có thể sử dụng. 

Nhưng trước giờ, chưa ai thử nghiệm trên chiến trường thực tế.

Có vẻ đây là ý của lão Mortar. 

Nhân dịp chiến đấu, kiểm tra hiệu quả cũng là điều hợp lý – và có lẽ, lão cũng đã chờ dịp này từ lâu.

Tâm trạng uể oải của Atou lập tức bừng sáng. 

Đôi môi cong lên thành một nụ cười nửa miệng, đôi mắt ánh lên sự phấn khích.

Cô xoay nhẹ cổ tay, cơ thể chuyển động uyển chuyển như trong một điệu vũ – vừa tránh đòn của con Hill Giant như một vũ công kiêu hãnh giữa bãi chiến trường, vừa lướt qua làn gió tạo ra từ cú đập kinh hoàng.

Bất ngờ, cô dừng lại – thong thả, như cố tình mời gọi.

Hill Giant nhìn thấy cơ hội, gầm lên và vung cây chùy khổng lồ, giáng xuống với toàn lực.

Tiếng chùy rít qua không khí rồi nện xuống, đất đá văng tung tóe, tạo thành một vụ chấn động nhỏ. 

Gã khổng lồ nhe răng, ánh mắt rực lên vì đắc ý.

Nhưng――

“Fufufu... Nhẹ hều.”

“G-GIH!?”

Atou đỡ cú đập ấy chỉ bằng một tay. 

Không cần né. 

Không cần phòng thủ. 

Một tay trần cản cây chùy khổng lồ. 

Một sự im lặng chết chóc bao trùm khoảnh khắc ấy.

Hill Giant sững sờ. 

Biểu cảm của nó biến dạng vì sốc và sợ hãi.

Thứ trước mặt nó không còn là con mồi. 

Đó là một tai họa đang mỉm cười.

“――Biểu cảm đẹp đấy. Tạm biệt.”

Không đợi nó kịp thét lên, Atou rút kiếm và chém thẳng xuống đầu con quái vật.

Nhát kiếm dọc từ đỉnh đầu xuống ngực, chẻ đôi cơ thể vĩ đại ấy. 

Hill Giant gục xuống sau một thoáng đứng im, tạo thành một tiếng nổ trầm đục khi va vào mặt đất.

Atou lặng lẽ nhìn cái xác. 

Một chiến thắng dễ đến không ngờ.

“…Lũ thú hoang chắc sẽ dọn nó sớm thôi, nhưng nhìn vẫn… khó coi thật.”

Khu vực này lại nằm gần thành phố. 

Dù chiến thắng, cô vẫn không hứng thú với sự lộn xộn. 

Nên đắp đất lấp tạm là hơn.

Nghĩ đến việc xử lý hậu chiến, Atou khẽ cau mày. 

Dọn dẹp mấy đống thi thể khổng lồ nhiều khi còn phiền hơn cả đánh nhau.

Nhưng khi quay đi, ánh mắt cô lập tức đông cứng.

Cái xác kia… đang tan biến.

Cô giật lùi vài bước, ánh mắt căng ra.

“…Hả? Biến… mất rồi?”

Không phải biến mất vì thú ăn xác. 

Không có thời gian. 

Cơ thể ấy bốc hơi như bị ảo thuật nuốt chửng.

Atou lập tức cảnh giác, toàn bộ xúc tu được phóng ra để dò xét. 

Không thể xem nhẹ chuyện này.

Nhưng không phát hiện gì bất thường. 

Xung quanh vẫn im lặng.

Chỉ có một thứ... nằm nơi cái xác từng tồn tại.

Một vật thể nhỏ, ánh vàng, đang lấp lánh dưới ánh nắng.

Atou cử một xúc tu nhặt lấy.

“…Tiền vàng?”

Đó là một đồng tiền bằng vàng, lạ lẫm và không thuộc bất kỳ hệ thống tiền tệ nào cô từng thấy.

.......

……

“…Hill Giant cỡ đó giờ chẳng còn là đối thủ nữa. À không, vốn dĩ đã chẳng bao giờ là đối thủ của Atou-dono.”

Khi Atou trở lại, lão Mortar chào cô với ánh mắt phấn khởi pha lẫn sự ngưỡng mộ.

Niềm vui trong lời nói lão không giấu nổi. 

Lão hài lòng không chỉ vì Atou mạnh lên rõ rệt, mà còn vì ma pháp đầu tiên của lão được sử dụng thực tế đã phát huy trọn vẹn hiệu quả.

“Haha, chậm nhịp một chút là đã bị xem là đồ phế rồi. Dù sao thì, vụ thu năng lực đang tiến triển đúng hướng nhỉ. Mà lão Mortar, bên lão sao rồi?”

Atou vẫy tay như trêu chọc lời khen rồi ngồi xuống, không quên nhắc đến trách nhiệm điều tra long mạch mà lẽ ra Mortar phải xử lý.

Dù giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt cô vẫn lướt qua từng biểu hiện trên mặt lão.

“May mắn thay, mọi thứ suôn sẻ. Không ngờ có nơi kỳ diệu như vậy thật! Già này thấy mình trẻ lại rồi đó, ha ha ha!”

Long mạch huyệt – một hố sâu khổng lồ nơi ma lực ngưng tụ thành những khối tinh thể óng ánh như pha lê.

Atou cũng đã chết lặng khi lần đầu thấy cảnh tượng ấy. 

Nhưng cô không quên rằng giá trị thực sự không nằm ở vẻ ngoài.

“Fufufu, đúng là cơ hội hiếm có. Nếu có thể khai thác trực tiếp ma lực tinh khiết từ long mạch, việc cải tạo đất hoang thành ruộng tốt chỉ trong nháy mắt cũng không còn là mộng tưởng.”

“Các ma pháp theo kỹ thuật 《Ma thuật quân sự》 có sức mạnh cực kỳ khủng khiếp. Nếu có thứ chuyên để cải tạo đất đai, ha… nghe thôi cũng khiến thần nổi da gà rồi.”

Bầu không khí rôm rả, cả hai bắt đầu mường tượng về tương lai.

Mynoghra đang nắm trong tay một quân bài cực mạnh. 

Dù chỉ là khởi đầu, nhưng ảnh hưởng của nó sẽ rất lớn.

“Chắc chắn sẽ khiến thiên hạ há hốc mồm cho mà xem. À mà này, lão Mortar, ta có chuyện muốn hỏi.”

Atou liếc quanh. 

Binh lính Fawncaven đã rút hết khỏi khu vực.

Cô hạ giọng và đưa ra một vật nhỏ.

“Ngươi từng thấy cái này chưa?”

Đồng tiền vàng cô nhặt được từ Hill Giant.

“Hmm? Để thần xem... Hừm, là tiền vàng sao? Đúc rất đẹp… Ngài lấy nó ở đâu vậy?”

“Nó rơi ra từ Hill Giant.”

“…Gì cơ? Hill Giant? Sao lại…”

Atou vẫn lặng lẽ quan sát biểu cảm của lão Mortar. 

Ông trầm ngâm một lúc, ánh mắt nghiêm lại.

“Thần chưa từng thấy thứ này. Cũng chưa từng nghe đến. Kỹ thuật đúc… có vẻ không phải từ đại lục này. Nếu được, thần sẽ hỏi thêm mấy vị hiền giả ở Dragontan, nhưng e rằng kết quả cũng vậy.”

“Vậy thì thứ này không thuộc nơi này… Hừm, còn chuyện nữa: cái xác của nó tự dưng biến mất. Hoàn toàn tan biến.”

“…Một đám man tộc bất ngờ xuất hiện, có tiền vàng lạ, rồi cái xác biến mất không dấu vết… Nghe… không ổn chút nào.”

Atou siết nhẹ nắm tay.

Ban đầu cô nghĩ Hill Giant có thể nhặt được đồng tiền ấy đâu đó – nhưng bây giờ, khả năng đó gần như bị loại trừ.

Có thứ gì đó đứng sau chuyện này. 

Và cái cách thi thể biến mất――rất giống với một loại cơ chế mà cô từng nghe đến…

“Ừm. Nếu đúng như vậy thì chẳng khác gì kiểu――”

Ngay lúc đó, ánh mắt Atou mở to.

Một sự thật lạnh lẽo vừa lướt qua tâm trí cô như một luồng gió buốt.

“Atou-dono?”

“Không thể nào. Không lẽ là…”

Cô chồm dậy như phản xạ, bàn tay lập tức ép sát vào tai, đôi mắt nhắm nghiền trong sự tập trung tuyệt đối.

Lão Mortarl lập tức nhận ra đó là tư thế quen thuộc—tư thế nghiêm trang như nghi thức mà Atou thường dùng khi liên lạc với chủ nhân Takuto. 

Ông lặng lẽ nheo mắt, không dám làm phiền, dù lòng đã dấy lên dự cảm chẳng lành.

Ngay lúc ấy, một trinh sát từ đội phòng vệ loạng choạng lao vào, khuôn mặt tái mét, môi run rẩy không giấu nổi cơn hoảng loạn.

“Có chuyện rồi! Một bầy man tộc khổng lồ vừa xuất hiện! C-cái quái gì thế này! Chúng đông đến mức phủ kín cả mặt đất!”

Lão Mortar khựng lại chưa đầy nửa giây, rồi quay người lao ra ngoài như bị giật dây, tốc độ nhanh đến mức không ai nghĩ đó là của một lão già.

“Hmm… Đây là…”

Trước mắt ông là một biển người man tộc cuồn cuộn, trải dài đến tận cuối tầm nhìn. 

Đông đến mức ngay cả đôi mắt đã mờ đục của ông cũng không thể không thấy rõ sự khủng khiếp ấy.

=Thông báo hệ thống=============

【Atou, kẻ Bùn nhơ】 đã nhận được các năng lực mới khi tiêu diệt đơn vị:

《Hoạt động dã ngoại》

・Không chịu phạt khi hành quân ngoài trời

《Tăng cường thể lực》

・Tăng 1.5 lần tốc độ di chuyển đơn vị

《Quái lực》

・Tăng 1.1 lần công đơn vị

《Tái sinh》

・Hồi 5% HP mỗi lượt

・Khi nghỉ ngơi, hồi 10% HP

―――――――――――――――――