Ngày mới của Nhị Hoàng tử Samuel luôn bắt đầu từ rất sớm.
Ngay khi những tia nắng đầu tiên ló dạng, chàng trai đã thức giấc. Việc đầu tiên anh làm là vươn tay lấy vật nhỏ hình viên kẹo bằng thủy tinh đặt cạnh gối, rồi cẩn thận mang nó ra sân thượng và đặt lên chiếc bàn nhỏ.
Đây là một thói quen chỉ mới xuất hiện trong lịch trình buổi sáng của vị hoàng tử gần đây. Dĩ nhiên, vào những ngày mưa hay nhiều mây, quy trình này sẽ có đôi chút khác biệt.
Sau khi sửa soạn xong, anh sẽ đi một vòng quanh lâu đài, tìm kiếm một góc hẻm có nắng hắt vào nhiều nhất.
Tại sao phải kỳ công đến vậy? Với những người không tỏ tường sự tình, hành động này quả thực trông vô cùng kỳ quặc.
Thực tế, trong vài ngày đầu, các thị nữ và người hầu thường nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Thậm chí có lần trời đột ngột đổ mưa, thấy anh hớt hải chạy đi cất món đồ trang trí, họ còn lo sợ vị hoàng tử đã phát điên vì mất ngủ triền miên.
Nhưng Samuel không điên.
Ngược lại là đằng khác. Chính nhờ ‘Vật trang trí bằng thủy tinh dạ quang hình Kẹo giả kim’ này, anh mới tìm lại được những giấc ngủ ngon.
Món đồ ấy là một trong những vật phẩm giả kim do Giselle chế tác.
Đúng như tên gọi, đó là một món đồ trang trí hình Kẹo giả kim, được làm từ loại thủy tinh đặc biệt có khả năng tích trữ ánh sáng. Một tuyệt tác nhỏ xinh, chỉ cần phơi mình dưới nắng từ sáng đến trưa là có thể tự phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ khi đêm về.
Dù hình dáng có khác chiếc đèn mà Samuel hằng ao ước, nhưng thứ ánh sáng dìu dịu đó lại mang một hơi ấm thân thuộc, tựa như chiếc đèn của Giselle.
Tuy có hơi tốn công chăm sóc, nhưng chính điều đó lại khiến nó thêm phần đáng yêu.
Dần dà, nó đã trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu trong mỗi giấc ngủ của chàng hoàng tử. Anh tự nhủ sẽ trân trọng nó, hệt như chiếc đèn ngày trước.
Anh dịu dàng vuốt ve món đồ thủy tinh đã yên vị trên bàn, thì thầm: "Tối nay lại nhờ mày nhé."
---
Sau bữa sáng thanh đạm, Samuel tiến thẳng đến phòng làm việc, nơi một núi công văn giấy tờ đã chờ sẵn.
Lẽ ra, lượng công việc không đến mức này. Nhưng vì anh trai anh đã ở bên cạnh người vợ mang thai suốt ba ngày nay, nên phần việc đó nghiễm nhiên được chuyển sang cho anh.
Vốn dĩ, anh vẫn luôn được anh trai và chị dâu yêu thương, chăm sóc. Nhất là trong chuỗi ngày anh vật vã vì mất ngủ, họ đã lo lắng cho anh không ít.
Samuel chưa có vợ con. Anh không thể thấu hiểu hết nỗi lo của anh trai hay sự vất vả mà chị dâu sắp trải qua. Việc duy nhất anh có thể làm là gánh vác giúp một phần công việc vào những lúc thế này.
Thật ra, chẳng phải ngay từ đầu Samuel đã đơn độc. Cho đến năm mười tám tuổi, anh vẫn có một vị hôn thê. Nhưng khoảng mười một năm về trước, hôn ước đã đột ngột bị hủy bỏ.
Đó không phải là một cuộc hủy hôn êm đẹp. Đến tận bây giờ, mỗi lần thấy mặt Samuel, vị Công tước già vẫn cúi đầu áy náy.
Nhưng kẻ đầu têu châm ngòi cho mọi chuyện lại là một Kỵ sĩ Rồng. Gã đó đã phải lòng ái nữ của vị Công tước ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi cô đang cùng Samuel đi xem một vở kịch nổi tiếng. Và rồi, gã bắt đầu theo đuổi một cách cuồng nhiệt và dai dẳng.
Dù chính vị tiểu thư đã từ chối, gã Kỵ sĩ Rồng kia vẫn chẳng buồn để tâm mà cứ thế tấn công. Đó không phải là kiểu mặt dày đáng yêu, mà là một sự phiền nhiễu trắng trợn, gieo rắc tai họa cho tất cả những người xung quanh.
Vốn dĩ, sự si tình đến cố chấp của các Kỵ sĩ Rồng đã quá nổi tiếng. Đến cả Hoàng gia cũng phải bó tay trước một Kỵ sĩ Rồng đã quyết tâm, và cuối cùng, gã đã ôm vị tiểu thư tội nghiệp đành chấp nhận số phận, bay về tổ ấm của mình.
Khoảng hơn một năm sau biến cố đó…
Người mà gã Kỵ sĩ Rồng nay đã yên bề gia thất kia giới thiệu, trớ trêu thay, lại chính là Dolan – người vừa trở thành bạn đời của Giselle.
Gia tộc này tuy đã sản sinh ra các Kỵ sĩ Rồng qua nhiều thế hệ, nhưng lại nổi tiếng ôn hòa hơn hẳn những gia tộc khác.
Dù lúc bị dồn đến đường cùng, Samuel đã gây sức ép với Giselle để có được chiếc đèn, nhưng Dolan cũng chỉ tỏ thái độ thù địch chứ không hề động thủ.
Lúc đó tâm trí rối bời nên anh chẳng nghĩ ngợi được gì, giờ bình tĩnh lại mới thấy hơi rùng mình.
Samuel đây cũng chẳng dại gì đem giấc ngủ ngàn vàng của mình ra để đối đầu cùng lúc với cả Thượng cấp Tinh linh lẫn Kỵ sĩ Rồng. Anh chỉ biết thầm cảm ơn Giselle đã đưa ra một giải pháp ôn hòa, lại còn chuẩn bị sẵn cả vật thay thế.
Cảm giác đó càng trở nên rõ rệt hơn mỗi khi anh chứng kiến cảnh Dolan xây tổ.
「Chuẩn bị sẵn cho cậu ta một nơi làm tổ quả là quyết định sáng suốt.」
Samuel lẩm bẩm một mình, tay vẫn không ngừng lướt trên giấy tờ.
Tập tính xây tổ của loài rồng có đôi chút đặc biệt.
Nhiều loài vật sẽ xem xét địa thế rồi xây tổ ở nơi chúng thích, nhưng rồng thì khác. Chúng sẽ chiếm đoạt lãnh địa của ma vật mạnh nhất khu vực, sau đó tha về những thứ mình thích như cây cối, kho báu để trang hoàng cho tổ ấm.
Các Kỵ sĩ Rồng, những người sống cùng rồng, cũng có tập tính tương tự. Gã Kỵ sĩ Rồng đã cướp hôn thê của Samuel năm xưa, cũng từng lên kế hoạch chiếm lấy cả Vương thành này.
Dù gã đã nghĩ lại sau câu nói của vị tiểu thư: "Nếu rộng quá, chúng ta sẽ cách xa nhau mất", nhưng không thể phủ nhận rằng, mục tiêu đầu tiên của một Kỵ sĩ Rồng không có tổ ấm chính là nơi ở của Vua loài người.
Anh đã có chút đề phòng, không biết liệu Dolan có như vậy không. May thay, anh đã nghĩ ra một mảnh đất mà Dolan có thể sẽ để mắt tới.
Đó chính là khu đất của Guild 『Vạc lò Tinh linh』, nơi Dolan hiện đang xây tổ. Vốn dĩ, mảnh đất ấy thuộc sở hữu của nhà nước, và Guild chỉ thuê lại. Chỉ có công trình bên trên là tài sản của Guild, mà ngay cả nó cũng đang được thế chấp phòng khi có biến.
Người sáng lập đã qua đời từ lâu, người thân cũng đã từ bỏ quyền thừa kế. Lý do là vì những khoản nợ chồng chất cho đến tận khi Aurel lên làm Hội trưởng.
Dù 『Vạc lò Tinh linh』 đã vực dậy mạnh mẽ suốt hai mươi mấy năm qua và trở thành một đại Guild Giả kim thuật, nhưng với bê bối của Hội trưởng mới, những khoản phạt vi phạm hợp đồng khổng lồ, và sự ra đi của các thành viên chủ chốt, nó không thể nào trụ vững.
Anh đã định xúc tiến thủ tục giải thể Guild và tìm người thuê mới.
Nhưng việc đó thường phải mất hơn một năm. Nếu không có chuyện các thành viên còn lại của Guild đồng loạt bị mất trí nhớ một cách kỳ lạ, thì lần này cũng đã như vậy.
Cùng với ký ức, ma lực của họ cũng tan biến. Đồng thời, họ trở nên sợ hãi Guild một cách lạ thường. Dù Hoàng gia đã cử người đến, nhưng vẻ kiêu ngạo của họ trong kỳ thi tuyển Nhà giả kim thuật Vương cung đã hoàn toàn biến mất, đến mức họ chủ động ký vào giấy tờ giải thể Guild.
Người có thể làm được việc này trong một thời gian ngắn như vậy, chỉ có thể là Thượng cấp Tinh linh. Xét việc anh bạn mê sandwich đang đi vắng, thì chỉ còn lại ‘Taa-chan’ ở chỗ Giselle mà thôi.
Xem ra nó rất yêu quý Giselle, nên không thể tha thứ cho những kẻ đã đuổi cô đi. Nhưng nếu các nhà giả kim thuật từng thuộc 『Vạc lò Tinh linh』 cứ lần lượt bị tấn công thì cũng phiền phức.
Vì vậy, anh đã nhanh chóng sắp xếp để mảnh đất được chuyển nhượng cho Dolan. Nói cho oai vậy thôi chứ thực chất cũng chỉ là chuyển từ "cho thuê" sang "rao bán", rồi khéo léo nhờ Hội trưởng Guild Vận chuyển cho Dolan xem qua trước khi thông báo rộng rãi.
Cơn thịnh nộ của Taa-chan đã được xoa dịu. Sự chú ý của Dolan cũng được lái khỏi Vương thành. Còn Giselle, cô ấy vẫn có thể tiếp tục con đường giả kim thuật của mình.
Không có cái kết nào viên mãn hơn.
Nếu có Melina ở đây, chắc con bé sẽ lại lải nhải "Đèn, đèn, đèn" bên tai anh như một câu thần chú. Nhưng con người không nên quá tham lam.
Dù vậy, anh vẫn quyết tâm sẽ sưu tầm những món đồ thủy tinh dạ quang này nhiều nhất có thể.
Samuel, có lẽ chính anh cũng không nhận ra, đã nghiện Kẹo giả kim phục hồi thể lực từ lúc nào chẳng hay. Ngay cả khi đã có món đồ thủy tinh, anh vẫn ngậm kẹo mỗi ngày.
Vì còn dùng làm quà cho các hiệp sĩ, những chiếc lọ rỗng cứ thế chất chồng lên nhanh chóng. Vài hôm trước, anh vừa đặt thêm một lô lớn để dự trữ cho bản thân. Từ giờ trở đi, có lẽ anh sẽ dùng những chiếc lọ rỗng này để đổi kẹo cho cả gia đình mình dùng.