97— Chả có điểm C nào trong bảng điểm của tôi hết(6)
───
Đánh giá kỹ năng cá nhân
: Độ khó đã chọn [S]
: Thông tin học viên [Sư đoàn chiến đấu năm thứ 2 Arna Kristin Dotir]
: Thời gian hoàn thành [Thất bại]
───
“Hầyyy…”
Lại thất bại nữa. Cô còn chẳng nhớ đã thử bao nhiêu lần rồi. Chắc cũng tầm hàng chục nhỉ?
“...“
Cô và Shin Yoon-seong khác gì nhau đâu cơ chứ? Độ khó tuy khác nhau, nhưng lần nào cũng thất bại thì như nhau.
“Ư…! Chỉ còn một chút nữa thôi…!”
Thất bại khi không làm gì còn đỡ, đằng này lại thất bại ngay giai đoạn cuối... khi chỉ còn thiếu một bước nữa là xong.
Giá như cô may mắn hơn một tí...
“Không… đổ lỗi cho may mắn là vô nghĩa… là do kỹ năng của mình còn kém…”
Arna thở dài và liếc sang căn phòng bên cạnh.
Cô tự hỏi Shin Yoon-seong hiện đang làm gì.
“…“
Nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Shin Yoon-seong đâu. Có vẻ cậu ta vẫn đang trong quá trình đánh giá.
Rồi cũng sẽ lại thất bại như mọi khi thôi. Có lẽ cậu ta sắp xuất hiện với đôi vai rũ xuống.
Arna quyết định chờ đợi trong im lặng.
“...“
Khi thời gian dần trôi qua…
“...“
Và…
“...“
Ngay cả sau khi chờ đủ vài phút…
“...“
Shin Yoon-seong không hề xuất hiện.
“Hả... sao lại?”
Arna không giấu nổi vẻ bối rối. Cậu ta đã từng trụ lâu như này chưa? Đây có thể là kỷ lục dài nhất của cậu ta từ trước đến nay.
“Liệu… cậu ta có thực sự hoàn thành được nó không? K-không đời nào…”
Cô sợ. Một nỗi sợ kỳ lạ, khi nghĩ rằng Shin Yoon-seong có thể sẽ thành công lần này.
Nếu cậu ta thực sự hoàn thành thì sẽ không còn tới sân tập luyện trong nhà nữa.
Đây sẽ là lần cuối cùng cả hai được ở bên cạnh nhau.
Lý do duy nhất khiến Arna có thể tiếp tục thử thách độ khó cấp S mà không bỏ cuộc là vì Shin Yoon-seong luôn ở bên cạnh cô…
Nếu cậu ta đi mất...
Cô sẽ bị bỏ lại một mình…
“Không! Không phải!”
Arna vội vã lắc đầu.
“Ai mà thèm chứ! Mình đâu có ngại ở một mình!”
Shin Yoon-seong là cái thá gì? Để cậu ta bên cạnh chỉ tổ phiền hà thêm thôi.
Cậu ta thích đi đâu thì đi.
“Hừ!”
Arna quay lưng lại với căn phòng bên cạnh và quyết định bắt đầu đánh giá lần nữa.
***
Giờ chỉ cần đánh một trận nữa là xong. Giai đoạn cuối này là trận chiến với Boss.
Không có gì khác xuất hiện ngoại trừ một con quái vật có tên.
Kéttt—
Đúng lúc này, một âm thanh kim loại va chạm vang vọng khắp thành phố, giống như âm thanh bạn thường nghe thấy trong phim kinh dị. Nó khiến tôi rùng mình.
Rầm—!
Và rồi con quái vật xuất hiện ngay trung tâm thành phố.
Cao khoảng 2 mét, có hình dạng giống người. Trên vai phải của nó không phải là cánh tay mà là một thanh kiếm dài hình răng cưa.
Một con quái vật dùng kiếm.
Rầm! Rầm!
Chẳng hề báo trước, con trùm lao vào và chém xuống một nhát cực mạnh.
Keng!
Tôi cố đỡ bằng thìa, nhưng sức mạnh của nó quá lớn. Tôi bị đẩy lùi mạnh đến nỗi suýt mất thăng bằng.
“Ugh...!”
Nếu tôi ngã ở đây, tôi sẽ phải hứng chịu đòn tấn công tiếp theo ngay, xong thất bại luôn.
Tôi vội lùi lại để giữ thăng bằng.
Vù!
Thanh kiếm lại lao đến. Tôi không thể đỡ nó chỉ bằng sức mạnh của mình được.
Lần này tôi nằm hẳn xuống đất để né và lăn ra xa cho bó cẩn.
“Nhưng không thể chạy mãi được…”
Đó mới chính là vấn đề. Cho đến giờ tôi vẫn tránh được đòn tấn công của Boss, nhưng tôi không thể đánh trả lại nó.
Đến gần quá là tôi sẽ bị lưỡi cưa đó cắt làm đôi mất.
Tôi đã trải qua điều này vô số lần rồi.
“Kiếm thuật mình học cũng chả áp dụng được…”
Tất cả những động tác tôi học được từ Kang Tae-hoon lần trước chỉ là những điều cơ bản. Không đủ để vận dụng trong thực chiến, và dù sao thì tôi cũng chằng đủ kỹ năng để tái hiện nó một cách hoàn chỉnh được.
Rầm!
Nó đang đến gần. Bây giờ là lúc phải đưa ra quyết định. Ngồi đây suy nghĩ cũng chẳng kết thúc được bài đánh giá.
Hoặc là tôi nằm một đống, hoặc là nó nằm một bãi. Một trong hai phải bị hạ gục thì cuộc chiến này mới kết thúc.
Tất nhiên là tôi không có ý định nằm xuống trước.
Vù—!
Lưỡi cưa khổng lồ hướng thẳng về phía cổ tôi.
Dù sao thì đây cũng chỉ là bài thi đánh giá thôi. Nếu tôi thất bại lần này, vẫn còn lần sau. Cứ thử lại là xong.
Chạy loanh quanh như chuột còn tệ hơn là dốc toàn lực và kết thúc nó một cách hào nhoáng.
Con quái vật huấn luyện này có gì đáng sợ đâu cơ chứ. Còn chả nguy hiểm bằng Arna phòng bên cạnh nữa là.
Con quái vật vứ bệu ấy chắc chắn sẽ đấm tôi đến chết.
“Hự...!”
Tôi ngay lập tức giơ chiếc thìa lên để đỡ lấy thanh kiếm của con quái vật.
Keng!
“Ugh...!”
Lần này còn mạnh hơn trước. Tôi không chỉ bị đẩy lùi mà còn bị hất văng ra sau.
Bộ tôi là quả bóng chày à.
Bụp!
Nhưng dù có ngã, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc. Lần này, tôi sẽ lao lên trước. Nếu lại bị hất văng, tôi chỉ cần đứng dậy và tiếp tục lao lên thôi.
Keng!
Chuyện này còn chẳng đáng để tôi gọi là thử thách, vì tôi từng gặp những chuyện tệ hơn nhiều trong đời.
Tôi đã trải qua vô số nỗi thất vọng và tuyệt vọng.
Tôi bỗng nhớ lại những ngày học mẫu giáo.
—Trời ơi! Bỏ mứa là mang tội đấy! Ăn hết cả dưa chuột nữa!
Vào giờ ăn trưa ở trường mẫu giáo, khi Kimchi dưa chuột được lên thực đơn. Ngày hôm đó, tôi đã biết thế nào là địa ngục trần gian. Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng ăn uống cũng có thể gây đau đớn.
Đồ dưa chuột đáng ghét.
Và…
Khi tôi mới vào tiểu học…
—Waaaaah! Thầy ơi! Em không muốn ngồi cạnh bạn này đâu!
Hôm ấy là ngày đổi chỗ ngồi hàng tháng.
Xong tôi được xếp ngồi cùng một bạn gái dễ thương (tuy tôi không nhớ tên nhưng tôi biết cô ấy học lớp một). Cô ấy bật khóc nức nỡ trước mặt mọi người, nói rằng không muốn ngồi cạnh tôi.
Đêm hôm đó, tôi đã úp mặt vào gối khóc. Khóc nhiều đến nỗi tôi còn bỏ cả bánh donut sô cô la mẹ mua cho tôi ăn khuya.
Đó là lần đầu tiên tôi trải qua sự từ chối. Tôi đã biết được nỗi đau của tình yêu đơn phương. Tôi nhận ra nước mắt của một người đàn ông có thể cay đắng đến nhường nào.
Và…
Khi tôi học lớp năm…
—ê nhóc con, nếu thua thì đưa tao 10 Won một ván nhé!
Tôi đã bị scam bởi bọn học sinh trung học.
Toàn bộ số tiền tiêu vặt tôi dành dụm để mua vật phẩm trong game. Đều bị bọn chúng cướp sạch ngay trước quán net.
Tôi lại rơi những giọt nước mắt cay đắng của một người đàn ông...
Và…
Khi tôi trở thành học sinh trung học cơ sở…
—Ê tụi bây! Nhìn nè! Cái thằng wibu rách đang đọc truyện sếch giữa thanh thiên bạch nhật luôn này! Biến thái vãi cả chưởng! Đồ wibu dâm đãng!
Tôi bị một đứa nổi tiếng trong lớp bắt gặp đang đọc một cuốn light novel ecchi(khá nặng). Tôi còn bị cả nam lẫn nữ trong lớp cười thúi mặt nữa chứ.
Chậc. Tôi cứ tưởng mình đã bó cẩn lắm khi tháo bìa ra rồi, nhưng vẫn bị phát hiện.
Nói chung là, lúc ấy tôi xấu hổ muốn chết.
Và…
Khi tôi còn là học sinh trung học, đang ở trong giai đoạn nổi loạn của tuổi dậy thì và còn mắc phải hội chứng “Chuunibyou“...
—Ôi dối ôi! Gu thời trang của thằng này dị vãi lìn! Bộ tưởng còn là học sinh tiểu học à?
Đúng vào dịp trường trung học tổ chức đi dã ngoại. Các bạn thử nghĩ xem, Điều gì sẽ xảy ra khi một đứa trẻ chưa bao giờ quan tâm đến quần áo và chỉ mặc mỗi đồng phục học sinh lại phải mặc quần áo thường?
Ngày hôm đó, tôi xấu hổ đến mức chỉ thiếu mỗi bước độn thổ khi nhận ra mình đã chọn đúng bộ đồ quê mùa nhất để mặc ra đường. Lúc ấy, tôi thật sự chỉ muốn xé toạc nó ra ngay tại chỗ cho đỡ nhục.
Tôi lẽ ra nên dành tiền để mua quần áo mặc thay vì mua light novel.
Và…
Khi tôi trở thành sinh viên đại học và lần đầu tiên có bạn gái…
—Rút ra mau.
Trải nghiệm đầu tiên của tôi, đúng vào lúc cao trào nhất. Vào đúng thời điểm quan trọng nhất đời tôi, tôi vô tình gọi nhầm tên cô gái mà tôi thầm thương trộm nhớ hồi cấp hai. Chứ không phải tên cô bạn gái trước mặt.
Thế là chúng tôi chia tay nhau ngay ngày hôm đó.
Và…
Khi tôi trở thành người lớn và có công ăn việc làm…
—À, mấy thanh Homerun và Swing Chips trên bàn á hả? Tôi lỡ ăn hết mất tiêu rồi.
Khi còn là nhân viên mới, tôi đã chứng kiến cảnh trưởng nhóm của tôi ăn sạch đồ ăn vặt tôi mua để dành lúc tăng ca đêm.
Ngày hôm đó, tôi lần đầu tiên cảm nhận được một sự thôi thúc muốn giết người. Vì tôi đã bị NTR mất thanh Homerun(side lớn 128g) yêu thích của mình.
Thằng chó khốn nạn đó! Giờ nghĩ lại vẫn thấy tức. Và thằng chó đó còn ăn luôn cả Swing Chips nữa?
Ting!
Bị dưa chuột bắt nạt, bị con gái xa lánh, bị bọn côn đồ scam tiền, bị bạn cùng lớp chỉ trích công khai…
Bị cười nhạo vì không biết cách ăn mặc, bị bồ đá vì gọi nhầm tên (mặc dù đó là lỗi của tôi), đồ ăn vặt thì bị cấp trên ăn mất…
Đó là một cuộc đời đầy thăng trầm. Nhưng ngay cả trong những lúc đó, tôi vẫn không buông xuôi và sống kiên cường tiếp. Tôi chưa từng gục ngã lần nào.
Bây giờ cũng vậy. Bài thi đánh giá này chẳng là gì cả. So với sai lầm lớn mà tôi đã mắc phải trước cô bạn gái đầu tiên, thì chuyện này chẳng thấm vào đâu hết.
Không hề đáng sợ chút nào.
“Ơ!“
Đúng lúc đó, một cửa sổ hệ thống hiện ra trước mắt tôi.
Đây có phải là một nhiệm vụ không?
[Bạn đã nhận được một kỹ năng mới!]
─── Overclock ───
>Loại: {Kỹ năng chủ động}
>Mô tả: ???
>Điều kiện kích hoạt: ???
───
Đây không phải là nhiệm vụ. Mà là thông báo về việc nhận được kỹ năng mới.
Tại sao lại là lúc này? Tôi có hoàn thành nhiệm vụ liên quan đến kỹ năng nào đâu nhỉ? Tôi cũng chưa xài bất kỳ điểm SP nào cả.
Kỹ năng này đột nhiên xuất hiện.
“...“
Ai thèm quan tâm lý do chứ? Bỗng nhiên sở hữu một kỹ năng mới thì có gì xấu đâu.
Cứ xem như ông trời có mắt nên ban phước cho tôi cũng được.
Có lẽ khi thanh Homerun của tôi bị ăn mất, cả ông trời cũng thương cảm thay cho tôi. Không hiểu sao hôm đó trời lại mưa rất to.
Thôi gạt chuyện đó sang một bên.
Không chút chần chừ, tôi lập tức kích hoạt kỹ năng mới [Overclock].
Không có mô tả, cũng chả có điều kiện kích hoạt nào được hiển thị. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng nó.
Hiện tại, đây là kỹ năng duy nhất tôi có thể tin tưởng.
Vruuuuu—
Chiếc thìa rung lên bần bật, hệt như một cỗ máy vừa khởi động. Cùng lúc đó, nhiệt độ bề mặt thìa tăng cao đột ngột.
[Overclock]. Có vẻ như nó sẽ ép hiệu suất của thìa tăng lên, giống như ép xung máy tính vậy.
Có kỹ năng này thì nên đưa cho tôi sớm hơn đi chứ.
Vù!
Con quái vật lại vung thanh kiếm lưỡi cưa. Tôi phản công bằng cách vung thìa.
Choang!
Khác hẳn trước đây. Tôi không hề bị đẩy lùi trước những đòn tấn công của nó.
Dường như tôi còn mạnh hơn nó vài phần.
“Cảm giác này quen quen.”
Đây là lần đầu tôi kích hoạt kỹ năng [Overclock], nhưng tôi không cảm thấy lạ lẫm chút nào. Cảm giác cứ như tôi đã từng sử dụng nó trước đây.
Khi nào ta…
Có phải là vào ngày tôi học kiếm thuật từ Kang Tae-hoon không? Cảm giác đó cũng tương tự như lúc tôi thực hiện Chuyển Động Kết Nối trong lần đấu tập cuối cùng.
Vào thời điểm đó. Đòn cuối của tôi thật sự rất mạnh.
Choang!
Nếu đúng như vậy, thì bây giờ tôi có thể thực hiện được cú đánh mạnh mẽ đó rồi.
Trước tiên, tôi cần phải tìm hiểu quy luật của nó đã.
Bắt đầu chính xác bằng một đường chém chéo từ góc trên bên phải, kích thích đối phương phản công.
Vù—
Tôi khuỵu đầu gối để hạ thấp tư thế và nghiêng thân trên về phía trước.
Thụp!
Con quái vật giơ cánh tay phải lên để giáng đòn xuống khi tôi cúi thấp người.
Nó đang thể hiện chính xác kiểu tấn công mà tôi hằng mong đợi.
Con quái vật vung thanh kiếm lưỡi cưa. Một nhát chém chéo đầy chuẩn xác từ phía trên bên phải. Tôi lập tức đứng thẳng dậy, giơ thìa lên đỡ đòn.
Choang!
Khi vũ khí của chúng tôi dính chặt, tôi dồn hết sức lực đẩy thanh kiếm của nó ra. Ngay lúc vũ khí của chúng tôi vừa tách rời.
“Hự...!”
Đôi giày(đây dồi). Khoảnh khắc con quái vật bị đẩy lùi, Tôi chớp lấy kẽ hở trong thế đứng rối loạn của nó để phản công.
Tôi xoay người một vòng. Đồng thời, ngưng tụ toàn bộ sức mạnh ma lực trong cơ thể, dồn hết vào chiếc thìa.
Bùm—
Chỉ một đòn quay tròn. Tôi sẽ đặt dấu chấm hết cho cái bài thi đánh giá phiền phức này.
Tôi vung mạnh chiếc thìa.
Ching—!
Con quái vật cố gắng dùng kiếm chặn lại, nhưng vô ích. Lưỡi kiếm của nó đã bị chiếc thìa nghiền nát hoàn toàn.
Giống như lần trước tôi làm vỡ thanh kiếm gỗ của Kang Tae-hoon, nó vỡ tan tành luôn.
—Vung thìa mỗi một lần thì chưa xong đâu! Động tác cuối của mày tệ vãi! Mày học cái chó gì nãy giờ vậy hả?!
Đột nhiên, giọng nói của Kang Tae-hoon chợt vang lên trong đầu tôi. Làm theo lời cậu ấy, tôi không buông thìa cho đến tận phút cuối. Tôi vẫn tiếp tục vung.
Để có thể chạm tới cơ thể con quái vật.
Bùm—!
Lần đầu tiên, vũ khí này, chiếc thìa này, chạm được vào đối thủ. Cơ thể của con quái vật dần tan rã.
Từ những khối lớn vỡ thành từng mảnh, từ những mảnh vụn tan thành hạt bụi. Thân hình khổng lồ của nó dần hoá thành tro bụi, rồi tan biến vào hư không.
Xììììì—
Cùng lúc đó, quang cảnh thành phố suy tàn dần trở lại hình dạng ban đầu.
Một căn phòng trống trải. Tôi đã quay lại Phòng mô phỏng.
───
Đánh giá kỹ năng cá nhân
: Độ khó đã chọn [B0]
: Thông tin học viên [Sư đoàn chiến đấu năm hai, Shin Yoon-seong]
: Thời gian hoàn thành [00:14:29]
───
Chỉ sau khi nhìn thấy thông tin trên máy cảm ứng, tôi mới nhận ra rằng bài thi đánh giá khốn khổ này đã kết thúc.
Cuối cùng, cái bài thi đánh giá chó má này cũng xong.
Chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa nhé.
Bùm!
“Khoan!”
Ngay trước lúc tôi kịp tận hưởng sự tự do sau khi hoàn thành đánh giá, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Arna xông vào.
“Cậu đã hoàn thành rồi ư? Làm sao? Không thể nào! Cậu còn chẳng trụ nổi một phút lúc đầu cơ mà!”
Arna nhìn tôi chằm chằm với vẻ không tin. Khuôn mặt cô ấy tái nhợt.
“Tôi… tôi còn chưa hoàn thành nó nữa…”
Tay cô ấy run rẩy.
Dù chúng tôi chọn hai độ khó khác nhau, nhưng chắc chắn cô ấy không ngờ rằng tôi lại là người vượt qua trước.
“Do tôi hên thôi.”
Tôi lấy túi đựng cơm hộp mà Choi Soo-eun đưa.
Đã đến lúc rời khỏi sân tập luyện trong nhà chó má này.
“Vậy nhé, tôi về luôn đây.”
“Hả…? Cậu không đến sân tập luyện này nữa sao…?”
“Hoàn thành rồi thì đến đây chi nữa.”
Sau đó tôi gom đống quần áo bẩn của mình.
Tôi cần giặt đồ ngay khi về đến nhà.
“Khoan khoan khoan! Còn tôi thì sao? Cậu không thể cứ thế rời đi được! Đó là chơi xấu!”
Phải chăng cô ấy không muốn bị bỏ lại một mình? Arna bỗng nhiên trở nên bám lấy tôi. Tôi đã từng thấy cô ấy tỏ ra yếu đuối như thế này trước đây chưa nhỉ?
Nhưng…
“Đừng lo lắng quá, cậu sẽ sớm hoàn thành thôi. Cứ chờ tin tốt đi nhé.”
Tôi quyết định rời khỏi sân tập luyện mà không cần suy nghĩ gì thêm nữa.
Bây giờ tôi mệt quá rồi. Về chắc tôi đánh một giấc tới sáng luôn á.
“Cậu định đi thiệt luôn sao…? Bỏ tôi lại một mình…? Thật ư…?”
Trong khi đó, Arna nhìn chằm chằm vào lưng tôi khi tôi rời đi.
Cô ấy bị bỏ lại một mình.