98— Tôi là con quái vật vứ bệu cuồng truyện khiêu dâm, chuyên trộm đồ lót và khoái thả rong(1)
Tôi bỗng nhiên sở hữu kỹ năng[Over Clock]. Nó là một kỹ năng giúp tăng cường đáng kể hiệu suất của thìa.
Nó khá giống với việc ép xung máy tính.
“Phew, may mà chỉ bị bỏng nhẹ...”
Tuy nhiên, Over Clock này khác với các kỹ năng khác ở chỗ nó có một lỗ hỏng nghiêm trọng.
Cụ thể là sinh nhiệt. Ngay khi kỹ năng được kích hoạt, nhiệt độ của chiếc thìa tăng vọt, cuối cùng gây bỏng tay tôi luôn.
“Giữ túi đá ở đó một lúc cho da bớt rát nhé.”
Vì vậy, ngay sau khi đánh giá kết thúc, tôi đã đến thẳng bệnh viện giảng dạy. Hiện tại, tôi đang được điều trị tại phòng trị liệu.
Giữ chặt túi chườm đá chữa bỏng mà Choi Soo-eun đã đưa cho tôi.
“Cậu làm gì mà để bị bỏng tay vậy? Cả hai tay luôn cơ?”
“Chẳng có gì to tát đâu. Cậu có thể coi những vết sẹo vinh quang này là để đổi lấy điểm số đi.”
Nói xong, tôi hất cầm về phía túi đựng cơm hộp mà tôi đã mang theo.
“Cảm ơn cậu vì mọi thứ trong suốt thời gian tớ làm đánh giá. Chắc cậu đã bận rộn lắm nhỉ.”
Hiện tại đang là mùa thi của toàn học viện. Không chỉ Sư đoàn chiến đấu mà Khoa Y cũng đang thi cuối kỳ.
Vả lại, Choi Soo-eun còn có lịch làm ở bệnh viện nữa. Nhưng cô ấy vẫn không quên nấu cơm hộp cho tôi mỗi ngày trong suốt khoảng thời gian này.
Không như con quái vật vứ bệu kia, cô ấy tận tâm hơn nhiều.
“Tớ có thể làm tiếp cho cậu…”
Choi Soo-eun ôm chặt túi đựng cơm, thì thầm nhẹ nhàng.
Tôi lắc đầu.
“Không cần phiền phức vậy đâu. Học kỳ sắp kết thúc rồi, bọn mình còn phải đi thực tập nữa mà, nên dù sao cũng sẽ khó gặp nhau thường xuyên hơn.”
“Thực tập à… Phải ha…”
Choi Soo-eun bĩu môi, gương mặt có chút thất vọng.
Sau đó,
“Thế còn việc ở lại bệnh viện để điều trị vết bỏng thì sao?”
“Nhập viện ư?”
Tôi đã sốc. Thật bất ngờ khi nghe Choi Soo-eun đề nghị nhập viện trước. Trước đây, cô ấy hẳn sẽ phàn nàn về lý do tại sao tôi lại nằm viện suốt.
“Ừm. Như vậy không phải sẽ dễ điều trị hơn sao? Cả hai chúng ta đều được lợi mà…”
Nếu tôi nhập viện, tôi sẽ không cần phải ra vào bệnh viện mỗi ngày, và Choi Soo-eun sẽ không cần phải đến phòng trị liệu liên tục mà có thể đến thẳng phòng của tôi.
Nhưng…
“Nhập viện thì hơi quá rồi. Tớ không thể cứ nằm viện chỉ vì vài vết bỏng nhẹ được.”
Tôi duỗi cả hai tay ra. Vết bỏng không nghiêm trọng lắm, chỉ hơi ửng đỏ trên da. Thậm chí còn chẳng có lấy một vết phồng rộp nào.
Sáng mai dậy chắc nó lành ngay ấy mà.
“Ưm…”
Choi Soo-eun tỏ vẻ thất vọng khi tôi từ chối.
Đây có thực sự là tính cách thường ngày của cổ không vậy?
Cô ấy đổi tính tình rồi chăng?
Thay đổi này cũng khá là lớn đấy nhể.
***
Ngày hôm sau, tôi đến phòng nghiên cứu của Yoo Ji-woo để tham khảo về vấn đề sinh nhiệt của chiếc thìa.
Yoo Ji-woo hẳn phải có giải pháp nào đó chứ, đúng không?
“Chắc là nên gắn thêm bộ tản nhiệt vô cho nó.”
“Bộ tản nhiệt?”
“Kiểu như một tấm làm mát ấy.”
Tôi cũng có chút hiểu biết về tấm làm mát. Chúng là thiết bị tản nhiệt được lắp trong bộ máy tính, đúng không?
Thìa mà cũng gắn được cái đó à?
“Được không vậy?”
“Anh quên mất em là ai rồi à? Là kỹ sư thiên tài Yoo Ji-woo đấy. Này, đầu đá.”
Yoo Ji-woo gọi Rashid, người đang tập squat.
“Cho tôi mượn mũ sắt xíu đi.”
"Ừ."
Rashid đưa trang bị duy nhất của mình, chiếc mũ sắt, cho Yoo Ji-woo. Sau đó Yoo Ji-woo đưa nó cho tôi.
“Đây là mũ sắt được thiết kế riêng cho đầu đá đó. Anh cho tay vào thử xem.”
“Bên trong mũ sắt hả?”
Tôi do dự vì nghĩ rằng nó có thể có mùi mồ hôi, nhưng vẫn quyết định thử.
Vroooooom─
Ngay khi tôi đút tay vào, mũ sắt bắt đầu lưu thông gió. Không phải là gió ấm, mà là một luồng không khí mát mẻ được thổi ra.
“Em lắp bộ làm mát trong đây à?”
“Hehe. Cảm giác thế nào? Mát lắm phải hơm?”
“Mát thật.”
Tản nhiệt cho mũ không phải là điều quá mới mẻ, nên tôi cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Điều khiến tôi thật sự sốc lại là một chuyện khác: Tôi chẳng thấy cái quạt nào bên trong chiếc mũ bảo hiểm cả.
Em ấy lắp quạt ở đâu vậy? Nếu nhìn từ bên ngoài còn chả thấy đâu. Hơn nữa, chiếc mũ sát có cảm giác cực kỳ nhẹ, mặc dù đã thêm quạt làm mát.
Cứ như có phép thuật ấy.
“Công nghệ không nhất thiết phải là những phát minh vĩ đại. Làm cho những thứ hiện có tốt hơn, nhẹ hơn và tiện lợi hơn, mới là công nghệ thực sự.”
"Đúng thật…"
Tuy tôi biết em ấy rất giỏi, nhưng đây là khoảnh khắc tôi nhận ra tài năng của Yoo Ji-woo một lần nữa.
Nếu là em ấy, tôi tin chắc rằng ẻm có thể khắc phục được vấn đề quá nhiệt của thìa ngay lập tức.
“Phải mất bao lâu để hoàn thành bộ tản nhiệt thế?”
“Em vừa hoàn thành đề án cuối cùng của mình ngày hôm qua. Nên giờ khá là rảnh, chắc tầm 2-3 ngày chăng?”
“Nhanh phết.”
"Nhưng…"
Yoo Ji-woo xoa hai tay vào nhau như một con ruồi, một nụ cười gian xảo hiện trên khuôn mặt ẻm.
“Ừm. Như anh biết đấy, công nghệ đòi hỏi một khoản tiền kha khá. Anh hiểu ý em chứ?”
“Tất nhiên rồi. Tiền bạc không phải là vấn đề. Chỉ cần gửi hóa đơn vào tài khoản của Kang Tae-hoon là được.”
“Cho cậu ấm Kang? Được, không thành vấn đề! Em sẽ bắt đầu ngay!”
Nhân tiện, Kang Tae-hoon không có ở đây.
Nhưng chuyện đó không quan trọng. Dẫu sao thì tôi cũng có xin phép ai bao giờ đâu?
Kang Tae-hoon sẽ hiểu cho tôi thôi.
Chắc thế.
“Vậy anh đi tập luyện trong lúc chờ đây.”
“Tập luyện? À, nhân tiện, họ vừa mới mở một phòng Gym mới ở tầng năm của tòa nhà này á. Anh đến đó tập thử đi.”
“Một phòng Gym trong tòa nhà nghiên cứu?”
“Họ bảo là đang thử nghiệm thiết bị tập Gym mới được phát triển thì phải.”
May ghê. Mùa hè đã đủ nóng nực rồi, và tôi chẳng cần phải đi đến tận tòa nhà Sư đoàn chiến đấu nữa.
Chỉ cần nhảy vào thang máy là sẽ tới nơi.
“Rashid, em có đi không?”
Tôi gọi Rashid, người đang chống đẩy một mình. Em ấy lắc đầu.
“. Không. Muốn. Đâu. Đông. Lắm.”
Có vẻ như Rashid thích tập luyện một mình ở những nơi yên tĩnh.
“Hiểu rồi. Vậy thì anh đi mộ…”
Ding─!
Ngay khi tôi định tới phòng Gym một mình,
một nhiệm vụ đột nhiên xuất hiện.
─── Nhiệm vụ ───
≠ Sự nhục nhã của người anh hùng
* Xin hãy ban cho Arna Kristin Dotir sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời cô ấy.
• Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ <2 Điểm SP>, <Chỉ số tổng thể của Arna tăng 3>
───
Một nhiệm vụ thực sự xứng đáng với bổn phận của một kẻ phản diện đã đến sau một khoảng thời gian dài, đúng lúc tôi đang rất chi là stress bởi cái bài thi đánh giá kia.
Arna à.
Xin chia buồn nhé.
***
“Hừmm… mức độ stress của em quả thực rất cao.”
“…”
Đây là phòng tư vấn tâm lý do bộ phận hành chính điều hành. Arna đã đến gặp Giảng viên Han Se-young để được tư vấn về các vấn đề tâm lý dạo gần đây.
Họ bắt đầu bằng một bài kiểm tra đơn giản, và bây giờ cuộc trò chuyện đang diễn ra dựa trên kết quả kiểm tra.
“Dạo này có chuyện gì khiến em bận tâm không?”
Giảng viên Han Se-young hỏi với giọng dịu dàng.
"Dạ…"
Nhưng Arna, vẫn căng thẳng, cô tiếp tục nói trong khi ánh mắt vẫn dính chặt vào mặt bàn.
“Dạo này mọi chuyện không được suôn sẻ cho lắm…”
“Cụ thể là những chuyện gì nào?”
"L-Là về bài đánh giá ạ…"
Trên thực tế, Arna đã phải vật lộn rất nhiều vì đánh giá kỹ năng cá nhân.
Tuy cô đã đạt được điểm A+, nhưng Arna lại muốn chứng minh mình là một anh hùng thực sự, đang thách thức độ khó cao hơn một cấp.
"Bài Đánh giá đó chắc hẳn rất khó, nếu ngay cả em cũng đang phải chật vật, Arna nhỉ."
“V-vâng…”
Đúng là Arna đang gặp khó khăn trong việc đánh giá. Dù đã cố gắng rất nhiều lần nhưng cô vẫn chưa thể vượt qua nổi.
“Căng thẳng do đánh giá… em có còn triệu chứng nào khác không? Ví dụ như, cảm thấy mệt mỏi bất thường hay điều gì đó tương tự?”
“Ừm… Dạo này em thường xuyên gặp vấn đề về giấc ngủ… Và gần đây, em không có cảm giác thèm ăn ạ…”
Thế nhưng Arna lại đang nói dối.
Đánh giá chỉ là cái cớ thôi. Đánh nhau ảo thì có gì mà phải stress? Không hoàn thành được thì cũng chẳng gây áp lực tâm lý cho cô hay khiến cô bận tâm đến ý kiến của người khác.
Cô không hề bị ảnh hưởng bởi những điều đó. Việc cô thử đi thử lại liên tục chỉ là để thoả mãn bản thân mà thôi.
“…”
Vậy thì vấn đề ở đây là gì?
Nguyên nhân nào khiến cô mất ngủ, chán ăn và Stress?
Arna đến đây để tìm ra nguyên nhân. Để xác định chính xác căn bệnh này.
Và Giảng viên Han Se-young bắt đầu lên tiếng.
“Cô cũng đã từng trải qua những triệu chứng tương tự em. Mất ngủ, khó tiêu và thậm chí còn đau nửa đầu. Hồi đó thật sự rất khó khăn.”
“Thật ạ? Ngay cả cô, Một giảng viên ư…? Có phải vì học không ạ?”
“Không, là vì một nguyên nhân khác. Lúc đó, cô bị cái gọi là bệnh tương tư. Có lẽ là một mối tình đơn phương mãnh liệt.”
“…”
Arna vô thức nín thở.
Bệnh tương tư? Liệu có người có thể trải qua tất cả những triệu chứng này chỉ vì tình yêu đơn phương không?
Liệu điều này có đang xảy ra với cô không?
“K-kh-không… Không thể nào…”
“Hửm? Em bị sao thế? Tay em run kìa…”
Từ ”tình yêu đơn phương” quá đỗi xa lạ với cô. Tại vì cô cũng chưa từng trải qua tình yêu.
Nhưng nếu như…
Nếu Arna thực sự yêu thì sao? Nếu cô đang thương nhớ ai đó thì sao?
Vậy thì người ấy là ai?
Người đàn ông nào đã khiến trái tim Arna loạn nhịp?
“…”
Đúng lúc này, khuôn mặt của một thiếu niên bỗng hiện lên trong tâm trí cô.
Khuôn mặt mà cô chẳng bao giờ muốn nhìn thấy lại là khuôn mặt đầu tiên xuất hiện.
Không ai khác chính là khuôn mặt của Shin Yoon-seong.
“L-Là cậu ta ư… không không không, cho dù có chết đi sống lại mình cũng không bao giờ chấp nhận cậu ta…”
Arna kiên quyết phủ nhận, nắm chặt và giật tóc của mình.