Web novel(98-160) - Chương 100: Tôi là con quái vật vứ bệu cuồng truyện khiêu dâm, chuyên trộm đồ lót và khoái thả rong(3)

100— Tôi là con quái vật vứ bệu cuồng truyện khiêu dâm, chuyên trộm đồ lót và khoái thả rong(3)

“Kẻ trộm đồ lót?”

Sau khi trở về từ hội thảo, Yoo Ji-woo dựng một bên tai lên như muốn hỏi xem có phải tin chuẩn không.

“Đúng vậy.”

Tôi gật đầu. Nhân tiện nói luôn, hiện tại thân dưới của tôi đang được phủ một lớp vải không dệt. Đó là thứ tôi lấy đại từ phòng nghiên cứu.

“Không chỉ đồ lót mà cả quần cũng đều bị lấy mất.”

“Uầy. Kẻ đó lấy đồ lót nam vì không còn gì khác để lấy à? Đúng là biến thái quá đi.”

“quan trọng là anh còn mới mua nó chưa đầy hai tuần nữa cơ.”

“Vậy anh có nghi phạm nào chưa? Không có ai khác ở phòng Gym sao?”

“Ừm.”

Tôi cố nhớ lại. Ai đã ở phòng Gym lúc nãy nhờ?

“Anh không chắc. Tại anh quá tập trung vào việc tập luyện đến nỗi không để ý đến những người xung quanh. Và cũng chẳng có camera bên trong phòng Gym.”

Thật đấy. Tôi mải mê luyện tập đến nỗi còn không để ý ai đi ngang qua. Giờ mà kêu tôi nhớ lại để lần ra thủ phạm thì thôi, thua.

Có ai đến ngay từ đầu không nhỉ?

“Hầy. Vậy thì chúng ta không còn cách nào khác...”

Yoo Ji-woo thở dài rồi đi về phía một chiếc hộp đựng đầy đồ linh tinh.

Lạch cạch—

Một lúc sau, Yoo Ji-woo lấy ra một vật gì đó.

“Ngoài việc sử dụng cái này.”

Nó có kích thước bằng một chiếc radio. Một loại thiết bị gì gì đó.

Tôi hỏi.

“Kia là gì thế?”

“Một máy định vị. Em đã làm nó để nộp đề án cuối kỳ á.”

“Thứ đó có thể tìm thấy đồ lót bị mất sao?”

Quần lót đâu có gắn GPS. Làm sao nó có thể tìm thấy quần lót của tôi được?

Mặc dù tôi chả hiểu gì sất, nhưng vì đây là một trong những phát minh của Yoo Ji-woo, nên tôi vẫn có một chút hy vọng.

“Này đầu đá, cho tôi mượn mũ sắt của cậu được không?”

"Ừ."

Yoo Ji-woo lại mượn mũ sắt của Rashid lần nữa. Rashid không chút do dự đưa nó cho em ấy.

“Nhìn cho kỹ nhé.”

Bụp. Bụp. Yoo Ji-woo cười toe toét và gõ vào mũ vài lần.

Sau đó,

Kẹttt–

Bỗng nhiên, cửa sổ phòng thí nghiệm mở ra,

vù!

và chiếc mũ bị ném ra ngoài.

"Này đồ ngốc! Sao cô dám ném đồ của người khác mà không xin phép thế hả? Lũ này đều điên hết cả rồi!"

Nhưng người nổi giận không phải là Rashid, mà là Kang Tae-hoon đang đứng xem gần đó.

Trong khi đó, Rashid vẫn vô cảm và không bận tâm chuyện gì xảy ra giống mọi khi.

“Cứ bình tĩnh. Nó sẽ sớm quay lại thôi ấy mừ.”

Yoo Ji-woo trấn an Kang Tae-hoon. Sau đó nói chuyện với Rashid,

“Đầu đá nè, cậu có thể cho tôi một sợi tóc được không?”

"Ừ."

Bựch. Rashid giật một sợi tóc ngay tại chỗ. Và nó hơi xoăn.

“Bây giờ, nếu em cho sợi tóc này vào máy...”

Cạch. Hộp đựng trong máy định vị được mở ra và sợi tóc của Rashid được đặt vào bên trong làm mẫu.

“Máy định vị sẽ phân tích bề mặt của tóc. Sau đó, nó sẽ tìm các vật thể gần đó có cùng thành phần.”

Nếu đúng như vậy thì việc tìm chiếc mũ không phải là điều khó khăn. Chắc hẳn phải có một ít tóc còn sót lại ở bên trong mũ sắt.

Ding. Bíp. Bíp.

Máy định vị phát ra âm thanh ngay sau khi sợi tóc được đưa vào. Sau đó, khoảng cách và hướng cụ thể sẽ được hiển thị trên màn hình được lắp đặt trong máy định vị.

“Ta-da. Giờ chúng ta chỉ việc đi nhặt chiếc mũ sắt lại là xong."

Yoo Ji-woo đưa máy định vị cho Rashid,

"Ừ."

Rashid đã mang theo máy định vị để đích thân đi tìm chiếc mũ của mình.

Một lát sau,

"Ừ."

Rashid quay lại với chiếc mũ bị ném đi. Thậm chí còn chưa mất đến ba phút.

“HÔ HÔ HÔ. Thấy chưa? Như thế này thì việc tìm đồ lót sẽ dễ hơn rất nhiều, đúng hông nào?”

"Đỉnh ác."

Tôi tò mò lắm rồi. Không biết tên biến thái nào đã lấy trộm quần lót của tôi. Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt đó ngay lập tức.

Nếu bắt được thủ phạm, tôi nên bắt chúng làm gì trước tiên? Tôi có nên bắt hắn ta đi bộ quanh học viện mà không mặc quần lót giống như tôi không?

Đăng lên cộng đồng học viện cũng không phải ý tồi. Thông báo sự xuất hiện của tên trộm đồ lót tại Học viện quân sự Han-yul cho toàn thể học viên.

“Vậy thì anh chỉ cần nhổ một sợi tóc như Rashid thôi à?”

Ngay khi tôi sắp nhổ tóc mình ra, giống như Rashid đã làm trước đó,

“Nố, nồ, nô.”

Yoo Ji-woo lắc đầu.

Sau đó nói với tôi,

“Vì đó là đồ lót nên phải là nhổ lông mu mới đúng.”

***

“AAAAAH… mình đã làm gì thế này…?”

Arna, người vừa trở về ký túc xá, đang vò đầu bứt tóc vì căm ghét bản thân.

“Dù nhìn thế nào đi nữa... thì chuyện mình làm vẫn là quá sai trái…”

Hiện tại trên sàn nhà là quần được xếp gọn gàng cùng với một chiếc quần lót boxer đỏ tía.

Tất nhiên, chiếc quần lót đó không phải của Arna. Rõ ràng đó là quần lót nam.

Chính xác hơn thì đó là chiếc quần lót mới mà Shin Yoon-seong đã mặc khi cô vừa lấy trộm chúng từ phòng thay đồ nam cách đây vài phút.

Đúng vậy.

Đây là quần lót của Shin Yoon-seong.

“Mình thực sự đang trở thành một kẻ biến thái sao…? Arna Kristin Dotir ư…?”

Cô đã làm một chuyện quá đỗi bệnh hoạn. Làm sao cô có thể chạm vào đồ lót của người khác?

Mọi thứ lúc ấy đã vượt quá tầm kiểm soát. một ham muốn không tên đang âm ỉ trong Arna bỗng trào dâng mãnh liệt. kéo cô trượt qua ranh giới cấm kỵ mà đáng lý cô không bao giờ nên bước qua.

“Mình... phải làm sao đây…?”

Nước đã đổ rồi. Không cách nào gom lại được. Cô đã lấy trộm quần lót của Shin Yoon-seong, và nó hiện đang nằm đó trên sàn nhà.

Sự thật là Arna đã ăn cắp đồ lót sẽ không bao giờ thay đổi.

“K-không…! Dù không gom lại được thì ít nhất vẫn dọn sạch được…!”

Arna đột nhiên ngẩng đầu lên. Giải pháp cô đưa ra là một tội ác hoàn hảo.

Làm cho sự thật rằng cô đã ăn cắp đồ lót bị xóa bỏ như thể chưa từng xảy ra.

“Nếu mình đặt chiếc quần lót này trở lại vị trí ban đầu thì…”

Vẫn chưa quá muộn. Nếu cô quay lại phòng thay đồ và cất đồ lót lại ngay thì sẽ ổn thôi.

Những vấn đề đạo đức cá nhân có thể tự mình hối cải sau.

“V-Vẫn còn cứu vãn được…!”

Arna nhanh chóng mở tủ quần áo và lấy ra một bộ đồ thể thao và một chiếc mũ chạy bộ.

Kéttt–

Sau đó, cô mở khóa kéo của túi thể thao. Đặt đồ lót và quần vào bên trong túi.

Bây giờ tất cả những gì cô cần làm là đến phòng Gym….

“…”

Khi sắp rời khỏi phòng, Arna chợt khựng lại.

Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào chiếc túi thể thao với ánh mắt mê mẩn.

“À-ừm… dù gì mình cũng sẽ đặt lại chỗ cũ… thử một lần cũng chả sao đâu ha…”

Arna lấy từ trong túi ra một chiếc quần lót. Quần lót boxer vuông màu đỏ tía, quần lót của Shin Yoon-seong.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được cầm quần lót của một người con trai trên tay. Với Arna, cảm giác này như khám phá ra một vùng đất mới vậy.

“Ha... ha...“

Có phải vì thế không? Nhìn nó ở cự ly gần khiến tim cô đập loạn xạ. Hơi thở nóng hổi của cô phả ra từ đôi môi.

“Có thật là... cậu ấy đã mặc thứ này không…?”

Quần lót bó hơn cô tưởng. Có lẽ vì chất liệu spandex nên không hề bị nhăn. Có vẻ khá hữu ích khi tập luyện.

“Vì nó được mặc trong lúc tập luyện… Nên hẳn là đã thấm không ít mồ hôi…”

Chiếc quần lót giờ đã khô, nhưng nó vẫn có mùi mồ hôi của Shin Yoon-seong.

“Ư… Ư…”

Tại sao đột nhiên cô lại kích động như vậy? Bàn tay cầm quần lót tự động di chuyển. Arna không thể chống cự khi nó tiến gần hơn đến khuôn mặt cô.

“Không! Không ổn rồi! Chuyện gì thế này…! Chỉ có những kẻ bệnh hoạn mới làm thế thôi!”

Lời nói của cô không chấp nhận đồ lót.

Nhưng bản năng của cô lại đang gào thét. Cô muốn biết thêm về kết cấu của chiếc quần lót. Cô muốn cảm nhận nó không chỉ bằng tay mà còn bằng cả má nữa.

Và thậm chí là ngửi thứ mùi hương đó…

“Áaaaaaaaaaa…”

Cuối cùng, Arna không thể ngăn cản bàn tay đang tiến lại gần. Cô đã khuất phục trước sự cám dỗ…

Arna nhắm chặt mắt lại.

***

May mắn thay, khi cô đến phòng Gym, xung quanh vẫn không có ai. Tiếng nhạc du dương phát ra khiến phòng tập trở nên yên tĩnh.

“Phù! Phù!”

Sau khi chắc chắn không có ai tới, Arna vội bước vào phòng thay đồ nam.

Kéttt–

Cô nhớ chính xác mình đã lấy chiếc quần lót ở đâu. Cô vội vàng mở túi thể thao và trả lại quần và quần lót về chỗ cũ.

“Phew…”

Đến lúc này, nhiệm vụ đã gần như thành công rồi. Dù sao thì, đồ lót đã trở về vị trí ban đầu và không còn nằm trong tầm tay của Arna nữa.

Một tội ác hoàn hảo—

ding– bíp– bíp–bíp—

“Hể…?"

Đột nhiên, có tiếng bíp cơ học vang lên từ đâu đó. Nghe giống như tiếng của đồng hồ điện tử.

Có người khác trong phòng thay đồ sao?

“Thủ phạm luôn quay trở lại hiện trường.”

Đúng lúc này, một giọng nói xuyên qua tai Arna. Giọng nói đó phát ra từ tủ đồ bên cạnh.

“!”

Arna hít một hơi thật sâu, đồng thời, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cô.

“Ai mà ngờ được người lấy trộm đồ lót của tôi lại là cậu chứ.”

Một thiếu niên từ từ lộ diện từ tủ đồ bên cạnh. Cậu ta cầm một loại thiết bị kỳ lạ nào đó trên tay.

ding– bíp– bíp–

Cô nên làm gì đây? Cô có nên bỏ chạy ngay bây giờ không? Hay là cô nên đánh gục cậu ta?

KHÔNG.

Đã quá muộn rồi.

Cậu ta đã ở ngay trước mặt cô. Đôi mắt phản chiếu lại hình ảnh hiện tại của cô một cách sống động.

Hình ảnh của thủ phạm, Arna.

“Tôi không ngờ thủ phạm lại là cậu, Arna.”

“Aa-a… Aaa…”

Ngay lúc này.

Arna cảm thấy một nỗi sợ hãi chưa từng có.

Cô là người chưa từng cảm thấy sợ hãi, ngay cả khi phải đối mặt với bất kỳ con quái vật khổng lồ nào.

Thế nhưng giờ đây, cô lại đang run rẩy trước người thiếu niên mang tên Shin Yoon-seong.