Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4471

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2868

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1750

Web novel - Chương 96: Chả có điểm C nào trong bảng điểm của tôi hết(5)

96— Chả có điểm C nào trong bảng điểm của tôi hết(5)

Đã hơn ba ngày trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu sống và tập luyện trong phòng. Hiện giờ, Phòng mô phỏng giống như phòng ngủ của riêng tôi vậy.

“Trời ơi là trời, kêu tôi đem quần lót tới cho cậu thay á! Tôi là phụ nữ đấy, biết không hả!?”

Ngay cả việc quay lại phòng để lấy quần áo cũng cảm thấy lãng phí thời gian, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ người quen giúp đỡ.

Cho nên, tôi đã gọi Kim Han-bit.

“Không cần phải lo lắng về vấn đề vệ sinh đâu. Tôi toàn giặt quần lót bằng nước xả vải thôi. Chỉ cần lấy chúng trực tiếp từ tủ quần áo là được.”

“Sai trọng tâm rồi cha ơi cha!”

Cho đến hôm qua, Rashid vẫn giao quần lót cho tôi, nhưng hôm nay, em ấy bảo rằng có việc bận rồi bỏ đi mất tiêu.

“Sao lại là tôi? Tại sao tôi phải mang đồ lót đến cho cậu? Cậu không còn người để nhờ à?”

"KHÔNG."

Nếu tôi hỏi Kang Tae-hoon, rõ ràng cậu ấy sẽ đuổi tôi đi và bảo tôi ăn đất hay gì đó bẩn hơn.

Yoo Ji-woo thì đang bận rộn chuẩn bị đề án cho kỳ thi cuối kỳ.

Còn Choi Soo-eun thì sao? Cô ấy đã cất công chuẩn bị cơm hộp cho tôi, nên tôi nghĩ mình không nên giao thêm cho cô ấy một nhiệm vụ khác nữa.

Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, Moon Shin-chung… Cá nhân tôi thấy không thoải mái khi phải cung cấp cho cậu ta mật khẩu phòng mình.

Sau khi loại từng người một, Kim Han-bit là người duy nhất còn lại.

“Nè nha, tôi còn chưa bao giờ chạm vào đồ lót của bố mình đấy!”

“Hừm. Nói thế thì cũng đành chịu. Không cần phải mang đồ lót đâu, nhưng...”

"Nhưng?"

Kim Han-bit mở to mắt.

Tôi tiếp tục:

“Tôi muốn cô mua cho tôi vài cái ở cửa hàng tiện lợi gần đây.”

“Hảaaa? Còn tệ hơn nữa!”

Kim Han-bit hét lên.

Sao cô ấy lại thấy tệ hơn nhỉ? Không phải là tôi yêu cầu cô ấy mang những chiếc tôi đã mặc, tôi chỉ yêu cầu cô ấy mua những chiếc mới thôi mà. Như vậy chẳng phải là dễ hơn sao?

“Thử nghĩ đến cảnh một người phụ nữ mua đồ lót nam một mình ở cửa hàng tiện lợi xem! Siêu kỳ cục luôn ấy!”

“Tôi thấy có kỳ gì đâu nhể.”

“Ư...! Vậy cậu có thể mua đồ lót nữ ở cửa hàng tiện lợi không? Cậu có dám bình tĩnh trả tiền trước mặt mọi người không?”

“Tất nhiên là được. Tôi còn có thể mua cả băng vệ sinh nữa cơ!”

“…”

Kim Han-bit loạng choạng một lúc, dường như cô ấy đang cảm thấy chóng mặt.

“U là trời…? Người có vấn đề ở đây là tôi ư…? Tôi có phải quá bảo thủ rồi không…?”

“Nhìn phản ứng của cô thì có vẻ như cô chưa từng có kinh nghiệm với đàn ông nhỉ.”

Nắm bắt thời cơ, tôi đẩy Kim Han-bit về phía lối ra.

“Lần đầu thì cái gì cũng khó khăn hết, nhưng vượt qua rồi thì thấy bình thường ngay thôi. Biết đâu, nó còn có thể giúp cô trong tương lai thì sao?”

“Trong tương lai…?”

“Kiểu trong một mối quan hệ ấy.”

Khi bạn đang trong một mối quan hệ, những điều như vậy vẫn thường xuyên xảy ra. Sẽ có lúc một người phụ nữ mua đồ lót cho một người đàn ông hoặc một người đàn ông mua tất hoặc băng vệ sinh cho một người phụ nữ.

Lần đầu tiên tôi mua tất chân nữ, tôi không ngờ nó lại phức tạp đến vậy. Tôi cứ tưởng chỉ cần chọn màu là xong, ai ngờ đâu còn có nhiều mức độ dày gọi là deniers và đủ thứ khác.

Vào thời điểm đó, tôi cũng đã học được sự khác biệt giữa tất mùa hè và tất mùa đông.

“Nhân tiện, tôi thích quần lót boxer bó sát quanh đùi. Nếu được thì mua màu đỏ tía nhé.”

“Quần boxer màu đỏ tía...? Quần boxer màu đỏ tía... quần boxer màu đỏ tía... quần boxer màu đỏ tía...”

Có vẻ như Kim Han-bit hơi bối rối trước yêu cầu phức tạp của tôi, nhưng cô ấy vẫn nhắc lại cẩn thận để đảm bảo không quên mất.

Mỗi người đều trưởng thành theo cách riêng của mình, nhỉ?

***

───

Đánh giá kỹ năng cá nhân

: Độ khó đã chọn [B0]

: Nhập số ID học viên của bạn [ ]

───

Sau khi thay đồ lót mới, tôi quyết định làm bài đánh giá tiếp. Tôi nhập ID học viên của mình.

Bíp. Bíp—

Giờ tôi vừa nhắm mắt vừa nhập ID học viên dễ như bỡn. Mới khởi đầu mà đã thấy suôn sẻ rồi. Cảm giác như tôi sẽ hoàn thành luôn trong lần này ấy.

—Đánh giá sẽ bắt đầu sau 3 phút. Đánh giá sẽ bắt đầu sau 3 phút.

Ngay sau đó, căn phòng trống trước mắt tôi đã bị thay thế bằng một sân khấu mới cùng với những hiệu ứng đầy hào nhoáng.

Cảnh quan thành phố suy tàn trải dài trước mắt tôi.

—Crrroooooaaa…

Cùng với bầy Quái vật cấp thấp.

—Đánh giá sẽ bắt đầu sau 1 phút. Đánh giá sẽ bắt đầu sau 1 phút.

Tôi đã thử quá nhiều lần rồi, giờ ngay cả việc chờ đợi cũng thấy tốn thời gian.

Sao không có nút skip để bắt đầu ngay nhờ?

Bíp!

Cuối cùng cũng đếm xong, bài đánh giá bắt đầu bằng tiếng chuông. Tôi phóng to chiếc thìa của mình.

—Koaaaarrr!

Lũ Quái vật cấp thấp giống sói nhận ra sự hiện diện của tôi và lao vào tôi với miệng há to.

Bụp!

Giai đoạn một bắt đầu bằng việc xử lý Quái vật cấp thấp. Không có chiến lược cụ thể nào ở đây. Tất cả những gì tôi cần làm là đánh bại chúng.

Bụp!

Tôi vung thìa đập vỡ đầu chúng. Phần này khá dễ. Tôi chắc chắn có thể xử lý được.

—Xoẹt!

Khi tôi tiêu diệt hết Quái vật cấp thấp này đến Quái vật cấp thấp khác, giai đoạn một cũng kết thúc.

Giờ chuyển sang giai đoạn thứ hai.

—Kruuuuu…

Bọn Quái vật cấp thấp xuất hiện nhiều hơn trước. Khói đen tỏa ra từ cơ thể chúng khiến chúng trông nguy hiểm hơn hẳn lũ vừa rồi.

Nhưng vấn đề thực sự không nằm ở bọn Quái vật cấp thấp trước mắt tôi…

Rầm rầm rầm rầm!

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội khi một xúc tu khổng lồ mọc lên từ mặt đất ở đằng xa.

Xì!

Cái xúc tu ngọ nguậy rồi phun ra một túi nọc độc lớn bằng miệng.

Nếu túi độc đó rơi vào đầu tôi, bài đánh giá sẽ kết thúc ngay lập tức. Nên tôi né vội.

Kình!

Chẳng mấy chốc, chiếc túi rơi xuống đất, cái vỏ bọc bên ngoài nổ tung. Một chất lỏng màu xanh lục sền sệt chảy ra.

Xèo—

Chất lỏng màu xanh lục ăn mòn mọi thứ xung quanh nó, Khói trắng bốc lên từ chỗ bị tan chảy.

Xì!

Tôi chưa kịp thở. Xúc tu lại phun ra một túi nọc độc khác.

Nếu tôi không xử lý cái xúc tu này sớm, các cuộc tấn công bằng túi nọc độc sẽ tiếp tục cho đến khi bài đánh giá kết thúc.

Tôi cần phải ưu tiên loại bỏ xúc tu trước.

—Krooooh…

Nhưng lũ Quái vật cấp thấp đang chặn đường tôi. Chúng chắc chắn sẽ không cho tôi qua dễ dàng.

Trong trường hợp đó, chỉ còn một lựa chọn duy nhất: chiếc thìa của tôi. Mặc dù tôi có thể không với tới được xúc tu, nhưng chiếc thìa chắc chắn có thể.

Xììììì—

Sử dụng kỹ năng Telekinesis, tôi đưa chiếc thìa bay lên cao trong không trung. Nó lướt qua những Quái vật cấp thấp và hướng về phía xúc tu.

—Krooooh!

Ngay lúc này, khi vũ khí của tôi đã không còn, lũ Quái vật cấp thấp không muốn để tôi yên nên lao vào tôi bằng hàm răng sắc nhọn của chúng.

Tadadadak!

Tôi không thể chiến đấu trực diện với chúng mà không có vũ khí được. Tôi không phải là Rashid, người chuyên chiến đầu bằng nắm đấm. Tôi cần phải câu giờ cho đến khi chiếc thìa của tôi trở về.

Hiện là cảnh quan thành phố. Tôi bước vào một tòa nhà bỏ hoang gần đó, hướng đến tòa nhà cao tầng cao nhất trong khu vực.

Thụp! Thụp! Thụp!

Tôi leo lên cầu thang thoát hiểm cao nhất có thể. Từ giờ trở đi, là thử thách sức bền.

Thụp! Thụp! Thụp!

Lũ Quái vật cấp thấp chạy theo tôi vào tòa nhà. Nhưng cầu thang thoát hiểm quá hẹp – một hành lang chật hẹp chỉ đủ rộng cho một Quái Vật cấp thấp chui qua.

─Koaaaak!

─Kiiaaaaak!

Cuối cùng, lũ Quái vật cấp thấp bắt đầu tấn công lẫn nhau ở chân cầu thang, cắn xé nhau để là kẻ đầu tiên leo lên.

Thụp! Thụp! Thụp!

Đây là phương pháp tôi tìm ra sau vô số lần thử nghiệm. Giờ tôi có thể yên tâm vì đã câu đủ thời gian.

Tôi kích hoạt chức năng Blind Side. Đã đến lúc rút cái xúc tu khổng lồ đó ra.

Xì!

Thông qua Blind Side và chiếc thìa, tôi chuyển góc nhìn ra bên ngoài.

Tôi có thể nhìn thấy xúc tu. Vừa nhìn thấy chiếc thìa đang trôi nổi, xúc tu liền ném một túi nọc độc để chặn nó lại.

Vèo!

Song, đó cũng chỉ là phóng ra thôi. Chừng nào là đạn được bắn thì may ra còn hạ được chiếc thìa của tôi.

Tôi xoay nhẹ chiếc thìa để né tránh.

Vèo!

Xúc tu lại phun ra một túi nọc độc khác. Đây là đòn tấn công thứ hai. Lần này tôi quyết định không né tránh nữa, vì khoảng cách giữa xúc tu và tôi đã quá gần rồi.

Tôi dừng chiếc thìa lại để hứng trọn túi nọc độc.

Kình!

Chiếc thìa và túi độc va chạm vào nhau. Màng túi bị xé toạc, và ngay khi axit sắp chạm vào chiếc thìa...

Xììììì—!

Tôi kích hoạt một kỹ năng khác, Reflection. Axit dùng để bao phủ thìa đã đảo ngược hướng và bắn về phía xúc tu.

—Kioooooooo!

Cái xúc tu, được tắm trong chất độc phản lại của chính nó, phát ra tiếng thét kỳ lạ và bắt đầu vặn vẹo cơ thể. Nhưng sự giãy giụa đó không kéo dài được lâu.

Bởi vì nó đã tan chảy với tốc độ kinh hoàng. Bạn có thể nói nó biến mất hoàn toàn đến tận gốc rễ.

—kiiaaaaak!

Trong khi tôi đang tập trung vào xúc tu, lũ Quái vật cấp thấp đã bắt đầu leo lên cầu thang từng con một.

Là những con sống sót sau trận chiến.

“…“

Tôi vẫn chưa có vũ khí trong tay. Chiếc thìa vẫn đang trên đường trở về.

Choang!

Không chút do dự, tôi đập vỡ cửa sổ và lao mình ra ngoài từ tầng 30.

Vùuuuuu!

Khi tôi đang rơi tự do giữa không trung, chống chọi với sức gió đầy dữ dội…

Thụp!

Tôi chộp lấy chiếc thìa vừa trở về đúng lúc.

Tôi chưa đủ mạnh để hoàn toàn kiểm soát được trọng lượng cơ thể, nhưng ít ra cũng đủ giữ cho tôi không rơi quá nhanh. Để mà bay lượn như chim cùng chiếc thìa thì không thể nhưng dùng nó làm cái dù thì vẫn được.

Tôi giữ chặt chiếc thìa và từ từ hạ xuống đất.

—koak...

Sau đó, tôi tiến hành tiêu diệt từng con Quái vật cấp thấp còn sót lại.

Nhờ vậy, tôi đã vượt qua được giai đoạn thứ hai mà không gặp nhiều khó khăn.

Quay lại ván cờ thực tế, nếu tôi có thể vượt qua được giai đoạn cuối… bài thi Đánh giá mệt mỏi này cuối cùng cũng sẽ kết thúc.

Lúc ấy, điểm B0 sẽ nằm trong tầm tay tôi.

“...“

Nói vậy thôi, chứ tôi không định hạ thấp cảnh giác đâu. Giai đoạn cuối không cùng cấp độ với hai cái trước. Dù sao thì đó cũng là trận chiến với con Boss.

Nhân tiện…

Thời gian sống sót lâu nhất của tôi khi đánh Boss chỉ vỏn vẹn 39 giây.

39 giây. Gần bằng thời gian hâm nóng một cây xúc xích trong lò vi sóng.