Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4471

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2868

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1750

Web novel - Chương 95: Chả có điểm C nào trong bảng điểm của tôi hết(4)

95— Chả có điểm C nào trong bảng điểm của tôi hết(4)

───

Đánh giá kỹ năng cá nhân

: Độ khó đã chọn [S]

: Thông tin học viên [Sư đoàn chiến đấu năm hai, Arna Kristin Dotir]

: Thời gian hoàn thành [Thất bại]

───

“Argh…! Mình sắp thắng rồi mà…!”

Đã là ngày thứ ba kể từ khi Arna thử thách độ khó S. Như bạn có thể thấy, cô ấy thất bại liên tiếp.

“Nó khác hẳn với A luôn…”

Ở học kỳ này, độ khó S mới đã được thêm vào Đánh giá kỹ năng cá nhân. Chưa có học viên nào vượt qua được, và kết quả là nhiều học viên đã chán nản bỏ cuộc.

Ngoại trừ Arna đang đứng đây.

“Có khi mình nên thay đổi hướng đi một chút...”

Tuy cô đã đạt điểm A+. Nhưng Arna lại không quá thoả mãn với điều đó. Cô tiếp tục thúc ép bản thân không ngừng, hướng đến những mục tiêu xa hơn, cao hơn.

Bởi đó là cách duy nhất để trở thành một anh hùng thực sự.

—Hầy, Lại thất bại.

Trong khi đó, ở căn phòng bên cạnh, một kẻ phản diện chuyên đi cản đường anh hùng. Shin Yoon-seong vừa mới kết thúc trận chiến của mình và bước ra.

“…!”

Arna vội dựa vào tường và nhìn qua tấm kính trong suốt để quan sát Shin Yoon-seong.

—Ít nhất thì lần này mình cũng đã tiếp cận được con boss.

Tương tự như Arna, Shin Yoon-seong cũng liên tục thất bại.

Song, nỗ lực của cậu ta không hoàn toàn vô ích. Đã có một số tiến triển. Từ việc chỉ kéo dài được một phút ban đầu, giờ cậu ta đã có thể đạt tới giai đoạn đánh boss rồi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, việc hoàn thành độ khó B0 sẽ không còn là giấc mơ viển vông nữa.

Ọttt~

“…”

Bụng Arna bỗng réo lên. Kiểm tra điện thoại thì cô nhận ra đã quá nửa đêm.

“Mình quên ăn tối mất tiêu rùi…”

Arna xoa bụng.

Cô đã bỏ lỡ bữa tối quan trọng vì mải mê chiến đấu. Có lẽ cô phải ăn một bữa thịnh soạn để nạp đầy năng lượng lại cho cơ thể quá.

—Hay đi ăn rồi thử lại lần nữa nhỉ?

Y chang Arna, Shin Yoon-seong có vẻ cũng chưa bỏ gì vào bụng. Cậu ta chưa rời khỏi Sân tập luyện trong nhà kể từ bữa trưa.

Chắc hẳn bây giờ Shin Yoon-seong đang cảm thấy rất đói.

“Mình có nên mua cơm hộ cậu ta không…?”

Dù sao thì cô cũng sắp ra ngoài mua đồ ăn rồi. Mua thêm chút gì đó cho Shin Yoon-seong cũng không sao.

Tiện đường mà nhỉ?

“Ơ, không được!”

Nhưng rồi Arna lắc đầu.

“Mình đang nghĩ gì vậy nè? Sao mình phải làm thế chứ? Vì cậu ta á?”

Kẻ phản diện không đáng được thương xót. Arna nhanh chóng sải bước về phía lối ra, bỏ lại Shin Yoon-seong đằng sau.

“Cậu ta chết đói hay không thì liên quan gì đến mình...“

***

“Ư… mình đã nói thế, nhưng…”

Một lát sau, Arna quay lại Sân tập luyện trong nhà với hai hộp cơm.

Cả hai chiếc hộp vẫn còn hơi nước bốc lên, vừa mới được mua từ cửa hàng tiện lợi.

Đó là cơm gà sốt Mayonnaise của Hansot.

“Chẳng biết cậu ta còn ở đây không nữa?”

Arna vội đi đến Phòng mô phỏng nơi Shin Yoon-seong đang ở.

Cô chỉ định đưa đồ rồi rời đi ngay.

Nhưng nếu cậu ta cầu xin, thì có lẽ họ có thể ăn cùng nhau…

Tất nhiên, chỉ khi Shin Yoon-seong hỏi một cách lịch sự thôi nhá.

—Hình như tớ lỡ làm nhiều quá rồi?

—Nố nồ nô, vừa đủ thôi. Như này thì mới bù lại được đống năng lượng bỏ ra lúc tớ chiến đấu chớ.

Tuy nhiên, Phòng mô phỏng đã có người đến trước.

Một giọng nữ quen thuộc. Giọng nói ấy khiến Arna cảm thấy hơi không thoải mái.

Đó là học viên thuộc khoa Y Choi Soo-eun.

“Sao cô ta lại…?”

Choi Soo-eun hẳn đã đến khi Arna ra ngoài mua cơm. Cô ấy thậm chí còn cầm theo cơm hộp mà Arna định tặng.

Trên đời lại có sự trùng hợp đến vậy ư?

“…”

Giờ thì ngay cả hộp cơm cũng không thể đưa, huống hồ là cùng ăn cơm. Cô Không dám chen vào giữa hai người họ.

—Nó có hợp khẩu vị của cậu không?

—Cái món gà rán này nè, giòn rụm luôn ấy. Ngon hơn nhiều so với gà sốt Mayonnaise của Hansot.

“Hít…!”

Arna cuống cuồng giấu chiếc hộp đựng cơm ra sau lưng và vội vã trốn vào phòng bên cạnh trước khi họ phát hiện ra cô.

“Cơm hộp tự làm là… không công bằng…”

Arna nhìn xuống hộp đựng cơm gà sốt Mayonnaise mà cô vừa mới mua.

Những miếng thịt gà trên cơm, nước sốt teriyaki và mayonnaise được rắc bừa bãi, những miếng rong biển mềm và ướt – trông thật thảm hại làm sao.

“Mình... lại thua nữa rồi.“

Giống như hồi ở lễ hội, lần này cũng vậy. Cô lại thua trước Choi Soo-eun. Mặc dù đây là sân tập luyện trong nhà của Sư đoàn chiến đấu, Arna vẫn không thể dành lợi thế được.

Chỉ cần đặt Choi Soo-eun ở bên, Arna liền cảm thấy bản thân vô cùng tầm thường.

“Mình không thể làm gì khác…”

Arna không phải là Choi Soo-eun.

Cô không giống cô ấy.

Nếu không có lòng dũng cảm của Choi Soo-eun, Arna chẳng thể làm gì hơn được.

Bởi vì cô vẫn chưa hiểu hết được cảm xúc thực sự của bản thân.

***

Bao công sức chuẩn bị cơm hộp cuối cùng cũng được đền đáp. Ngắm nhìn cậu ấy thưởng thức từng miếng với vẻ mặt hạnh phúc khiến trái tim cô như được sưởi ấm.

Mặc dù mùa thi cử khiến Choi Soo-eun bận rộn nhưng cô không mấy quan tâm.

Bởi lẽ, các buổi học có thể được dời lại, nhưng cơ hội để trao tận tay một hộp cơm thì chỉ đến vào lúc này mà thôi.

Nên cô chẳng cần cảm thấy hối tiếc làm chi.

“Đánh giá kỹ năng cá nhân… nhỉ?”

“Đúng vậy.”

“Khó lắm sao?”

Cô không biết nhiều về Sư đoàn Chiến đấu. Hỏi là cách tốt nhất cô có thể làm.

“Tớ đang đặt mục tiêu ít nhất là đạt điểm B0 ấy, nhưng đúng là hơi khó thật.”

Tận đêm khuya thế này mà vẫn chăm chỉ tập luyện thì chắc hẳn bài thi đó rất khó.

Tuy cô không thể giúp gì hơn, nhưng có lẽ cô vẫn có thể cổ vũ cho cậu ấy.

Ít nhất hãy nói một lời động viên nào.

“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tớ tin là cậu làm được mà.”

“Hửm?”

Shin Yoon-seong hạ chiếc thìa đang ăn xuống, gương mặt thoáng vẻ ngạc nhiên, rồi nhìn chằm chằm vào Choi Soo-eun.

“Thật lạ khi nghe cậu nói thế đấy.”

“Hể?”

“Trước đây làm gì có chuyện cậu nói ra mấy lời kiểu đó.”

Đúng vậy. Vào năm ngoái, ngay từ đầu học kỳ, Choi Soo-eun đã nhìn Shin Yoon-seong ra sao? Giống như một con bọ gớm ghiếc đáng ghét, cần tránh xa.

Ấy thế mà, bây giờ chính Choi Soo-eun mới là người theo đuổi.

Tiếp cận Shin Yoon-seong từng chút một.

Giống như ngày hôm nay.

“À, thì. Cái-cái đó…”

Cô thật lòng thích cậu ấy, nhưng khi nghe những lời đó từ chính miệng cậu, tim cô bỗng loạn nhịp, bối rối không thể tả. Sợ rằng tình cảm mình giấu kỹ bao lâu nay sẽ bị lộ ra, má cô liền đỏ ửng hết cả lên.

Phải chuyển chủ đề ngay mới được.

“À quên mất! kỳ thi này kết thúc là đến lúc nghỉ lễ rồi ha? Cậu có dự định gì chưa?

“Nghỉ lễ... sắp tới rồi à.”

Shin Yoon-seong nhìn đi chỗ khác một lúc, suy nghĩ. Sau đó cậu ấy trả lời.

“Tớ dự định sẽ tham gia vào một cuộc điều động thường kỳ, theo đúng kế hoạch của Sư đoàn chiến đấu.”

“Ò, phải rồi nhỉ. Sư đoàn chiến đấu có một cuộc điều động thường kỳ…”

Vào cuối mỗi học kỳ trong lúc nghỉ lễ, học viên thuộc Sư đoàn chiến đấu sẽ đến nhiều Hội khác nhau trên khắp cả nước để tích lũy kinh nghiệm thực chiến hoặc được đào tạo chuyên sâu.

Có thể nói nó giống như một hệ thống thực tập vậy.

“Còn bên Khoa Y thì sao? Các cậu có làm như vậy không?”

“Với chúng tớ thì tự quyết định được, không giống bên Sư đoàn chiến đấu.”

“Sướng nhỉ.”

Shin Yoon-seong tiếp tục ăn bằng thìa. Trong khi đó, Choi Soo-eun hỏi.

“Nếu cậu đi thực tập... vậy chẳng phải cậu có thể đến học viện thường xuyên hơn sao?”

“Ừ, tuỳ từng Hội, có nơi chỉ triệu tập khi có việc thôi.”

Ước gì cậu ấy được điều động đến một Hội như vậy thì tuyệt biết mấy. Để cô có thể thường xuyên được gặp Shin Yoon-seong.

“…”

Có tham lam quá không ta?

Nhưng cô đâu thể làm gì khác?

Bởi cô yêu Shin Yoon-seong rất rất rất nhiều mà.

Tuy lời thổ lộ tình cảm trước đó không máy suôn sẻ, nhưng cô không định bỏ cuộc ngay.

Dẫu sao thời gian vẫn còn nhiều, tỏ tình lại lúc khác cũng chưa muộn.

“Hửm?”

Choi Soo-eun bỗng nghiêng đầu.

Có thứ gì đó đang lấp ló bên ngoài cửa sổ phòng mô phỏng. Khi nhìn kỹ hơn, nó trông giống như một ai đó đang thò đầu lên rồi lại cúi xuống, thoắt ẩn thoắt hiện như trong trò chơi đập chuột chũi.

Choi Soo-eun cười khẽ.

“Cô ấy sao lại…?”

“Hửm? Có chuyện gì thế?”

“Ah, không có gì đâu…”

May mắn thay, Shin Yoon-seong có vẻ không hề hay biết rằng Arna đang nghe lén.

Nhưng Arna đang làm gì ở đây nhỉ? Tại sao cô ấy lại lén la lén lút vào đêm khuya thế này?

Cô ấy có định vào căn phòng này không?

“…”

Dù sao thì đây cũng là sân tập luyện dành riêng cho Sư đoàn chiến đấu. Việc Arna lang thang ở đây cũng chẳng có gì lạ.

Tuy nhiên…

"Chờ chút."

Nghe lén là không tốt đâu nha~.

Choi Soo-eun rút một chiếc khăn tay từ trong túi ra và đưa cho Shin Yoon-seong.

“Có nước sốt dính trên miệng cậu kìa.”

“Cảm ơn c— Hử?”

Xoạt!

Khi Shin Yoon-seong đưa tay ra, Choi Soo-eun nhanh chóng rụt chiếc khăn tay lại.

“Để tớ lau cho cậu nhé.”

“Hở?”

“Suỵt. Yên nào.”

Bàn tay Choi Soo-eun đặt nhẹ trên má Shin Yoon-seong trước khi cô dùng khăn tay lau miệng cho cậu.

Từng động tác đều chậm rãi, tỉ mỉ, có phần cố ý. Như thể cô muốn ai đó phải nhìn thấy.

“Hừm. Hơi khó chùi nhỉ.”

“…”

“Để tớ thử lại.”

Thế, cô định làm gì?

Cô cứ định núp sau cửa sổ và lén nhìn mãi à? Như một con chuột nhắt ấy? Sao cô không dũng cảm bước tới, làm điều gì đó táo bạo hơn đi?

Arna ơi là Arna, có lẽ cô không làm nổi đâu.

Thôi thì cô nên dành cả cuộc đời còn lại của mình để quan sát bọn tôi hạnh phúc đi nhé.

Đồ. Hèn. Nhát~~♡.