94— Chả có điểm C nào trong bảng điểm của tôi hết(3)
Sau khi Arna rời khỏi phòng và vài phút trôi qua, Kang Tae-hoon quay trở lại.
"Mày nói cái quái gì trên điện thoại cơ? Muốn tao dạy mày kiếm thuật á?"
"Đúng dị."
Nhân tiện, mint chocolate chip mà tôi yêu cầu lúc trước không thấy đâu cả.
Ý là muốn nói kẻ thua cuộc như tôi không xứng để được ăn kem à.
“Mày mất trí thật rồi đấy. Tao nghĩ mày nên tìm đến viện dưỡng lão chứ không phải kiếm thuật đâu.”
Kang Tae-hoon nhìn tôi với vẻ không tin nổi.
Tôi chỉ tay vào mặt mình.
“Tôi không có giỡn. Bộ cậu không thấy vẻ nghiêm túc hiện rõ trên khuôn mặt tôi sao?”
“Nghiêm túc ư? Phụt. Mày định làm trò con bò gì nữa đúng không?”
Tôi tự hỏi hình ảnh của tôi với tư cách là Shin Yoon-seong đã hình thành như thế nào trong đầu Kang Tae-hoon. Dường như cậu ấy chẳng hề tin tưởng tôi miếng nào hết.
Không hiểu sao, tôi thấy hơi đau lòng. Chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ biết bao kỷ niệm, vậy mà...
“Nhưng sao đột nhiên lại chọn kiếm? Mày định bỏ thìa à? Thế là từ nay về sau chỉ dùng nó để múc kem thôi nhỉ?”
"Tất nhiên là không. Tôi vẫn sẽ dùng thìa. Dù sao thì đó cũng là vũ khí chính của tôi."
Tôi vung nhẹ chiếc thìa bự.
Ngược lại, Kang Tae-hoon vẫn tỏ vẻ bối rối, cau mày như thể cậu ấy chưa hiểu gì.
“Vậy tại sao đột nhiên lại muốn dùng kiếm? Mày dùng thìa cơ mà? Liên quan choá gì đến kiếm?”
Có vẻ như tôi cần phải giải thích cặn kẻ hơn.
Phiền ghê.
“Trong bài thi Đánh giá kỹ năng cá nhân này, tôi nhận ra một điều. Rằng tôi quá thiếu nền tảng.”
“Vãi cả đái, mày đoán ra nhanh thế, thiệt luôn? Hả?”
Ahem, tôi hắng giọng.
“Nói chung là, để xây dựng nền tảng đó, tôi cần bắt đầu bằng cách học lại tư thế và chuyển động.”
“Vậy thì mày định sẽ học kiếm thuật để áp dụng những động tác đó vào cái thìa của mình à?”
“Chính xác. Đúng như mong đợi từ danh hiệu học viên đứng nhì.”
Tôi nhặt một thanh kiếm gỗ ở góc phòng và đưa cho Kang Tae-hoon.
“Cậu có vẻ đã hiểu đại khái rồi nhỉ. Thế nên bây giờ, hãy dạy tôi cách vung kiếm đi.”
“…”
Kang Tae-hoon mím chặt môi, nheo mắt khi nhìn chằm chằm vào thanh kiếm mà tôi đưa cho cậu ấy.
Và sau đó…
“Mày nói chuyện bố láo quá đấy.”
Cậu ấy đập thanh kiếm vào tay tôi.
***
—Này! Mày cầm sai rồi! Mày mà vung với hai tay bắt chéo như thế thì sao mà có lực được?
—Bước chân của mày cũng sai nốt! Bộ mày đang nhảy tap hay gì?
—Ồ, tao hiểu rồi, giờ mày thích làm theo ý mình nhỉ?
Từ phòng bên cạnh, tiếng hét của một người đàn ông liên tục vang lên. đến tận nơi Arna đang đứng còn có thể nghe thấy.
“Áiiiii…!”
Arna đã trở lại Phòng mô phỏng nơi cô sử dụng ban đầu. Cô ép sát tường, nghe lén mọi tiếng động từ phòng bên cạnh.
Trong khi đang cắn chặt chiếc khăn tay vì tức giận.
"Cậu ta dám lơ mình đi ư?"
Cô đã cố gắng hết sức để tiếp cận và bắt chuyện với cậu ta. Cô thậm chí còn cho cậu ta lời khuyên.
Song, cô lại bị đối xử lạnh nhạt, rồi cậu ta còn gọi Kang Tae-hoon đến dạy kiếm thuật nữa chứ.
Đây là hành vi thô lỗ gì thế hả?
Quá ư là bất lịch sự.
“Tôi có thể dạy tốt hơn hắn cơ mà! Tôi là học viên đứng đầu đấy! Là người nắm giữ kỷ lục đàng hoàng!”
Bất kể cô có than phiền bao nhiêu lần, không một lời nào của cô chạm đến Shin Yoon-seong được. Tất cả đều đã bị bức tường chặn mất.
“Áááá…!”
Bùm! Bùm! Bùm!
Không thể kiềm chế nỗi thất vọng, Arna bắt đầu đập mạnh vào tường bằng nắm đấm.
“Tôi chẳng qua chỉ là trò đùa của cậu thôi sao!?”
Bực hết cả mình. Tức quá đi trời ơi. Cô ghét cái cách cậu ta đùa giỡn với trái tim cô.
“Ư…”
Tuy nhiên, cô lại ghét chính bản thân mình hơn.
Ngay từ đầu, cô có thể lờ đi một gã tồi như cậu ta. Suy cho cùng, cậu ta chỉ là một kẻ phản điện không đáng làm thân.
Nhưng chẳng hiểu sao, mỗi lần lấy lại được lý trí, ánh mắt cô lại vô thức hướng về Shin Yoon-seong. Dù không hề cố ý, cô vẫn luôn dõi theo hình bóng cậu ta.
“...“
Nguyên nhân là do một chuyện xảy ra cách đây vài ngày trước. Cụ thể là rơi vào ngày cuối cùng của sự kiện mở cửa học viện, hôm ấy cô tình cờ chạm mặt Choi Soo-eun tại cửa hàng.
Lúc đó, Choi Soo-eun đã không ngần ngại mua chiếc thẻ học viên, và đó chính là chiếc thẻ cuối cùng của Shin Yoon-seong, chiếc thẻ Arna đã để ý ngay từ đầu.
Cô sốc cực kỳ. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng Choi Soo-eun lại táo bạo đến vậy, nhất là khi dám mua thẻ học viên ngay trước mặt mọi người.
Giờ đây, người phụ nữ ấy có thể tự tin bước lại gần Shin Yoon-seong mà không chút ngần ngại.
Suy nghĩ đó càng khiến cô hoang mang hơn, sợ rằng Shin Yoon-seong sẽ bị cướp mất, và rằng cậu có thể sẽ không trở lại bên cô nữa.
Chính sự lo lắng, sợ hãi ấy đã khiến cô không thể rời mắt khỏi cậu nổi.
“Ưưư…! Mình đang nghĩ gì vậy trời?! Sao lại thành ra nông nỗi này vậy chứ...!“
Chát! Chát!
Arna vỗ mạnh vào má để xua tan đi những suy nghĩ vớ vẩn vừa nảy sinh trong đầu.
Sau đó, cô cố nặng ra một nụ cười thật tươi.
“Được rồi! Đã đến đây rồi, thử luôn độ khó mới xem sao!”
Việc vận động cơ thể có lẽ sẽ giúp cô xoa dịu phần nào cảm xúc hỗn loạn trong tâm trí.
Arna bước nhanh tới máy cảm ứng.
───
Đánh giá kỹ năng cá nhân
: Độ khó đã chọn [S]
: Thông tin học sinh [Sư đoàn chiến đấu năm hai, Arna Kristin Dottir]
: Thời gian hoàn thành [Thất bại]
───
***
“Ê cu.”
Kang Tae-hoon gọi Shin Yoon-seong, người đang vung thìa một mình.
“Đấu thử một trận không?”
“Một trận đấu tập hả? Ý tưởng hay phết nhờ.”
Shin Yoon-seong bước tới như thể hắn ta đã chờ đợi điều này từ lâu, tay cầm chiếc thìa khổng lồ.
Mặt khác, Kang Tae-hoon lại xài thanh kiếm gỗ.
“Cùng xem mày đã tiến bộ được bao nhiêu nào—”
Thụp!
“Này thằng ngu! Mày nên nghe tao nói hết rồi hẳn lao vào chứ!”
Một cuộc đấu tay đôi nhỏ bắt đầu bên trong Phòng mô phỏng. Shin Yoon-seong thoải mái phô ra những động tác mà hắn đã học được cho đến nay.
Bụp!
Kang Tae-hoon khéo léo di chuyển thanh kiếm gỗ của mình để chặn đòn tấn công của Shin Yoon-seong.
“Hừm.”
Động tác của hắn vẫn còn khá vụng về.
Chịu thôi, mới học được vài tiếng mà, thậm chí còn chưa đầy một ngày. Không thể kỳ vọng sự hoàn hảo chỉ trong ngần ấy thời gian được.
“Này! Vai của mày mở ra nhanh quá rồi!”
Nhưng cậu không có ý định động viên gì cả. Vì chỉ cần khen một chút, hắn sẽ ngay lập tức trở nên tự mãn và lười biếng hơn.
Kang Tae-hoon vẫn tiếp tục thốt ra những lời cay nghiệt.
“Mày không dồn đủ lực vào chân kìa! Bộ mày không thấy thế đứng của mày bị lệch hết rồi sao?”
VÙ!
“Vung thìa mỗi một lần thì chưa xong đâu! Động tác cuối của mày tệ vãi! Mày học cái chó gì nãy giờ vậy hả?!”
VÙ!
“Đuối rồi à? Thân trên của mày dần nghiêng về đằng trước rồi đấy!”
Tuy chỉ mới bắt đầu, thế đứng của Shin Yoon-seong đã bắt đầu mất thăng bằng. Điều này cũng dễ hiểu, vì hắn đang chuyển động cơ thể khác hẳn mọi khi.
“Tới đây thôi.”
Bụp!
Sau khi quan sát đủ. Kang Tae-hoon tung một cú đá mạnh vào bụng Shin Yoon-seong để kết thúc trận đấu.
Shin Yoon-seong ngã gục xuống sàn mà không kịp hét lên một tiếng.
“Ê nha… cú đá của cậu… hình như có chút cảm xúc trong đó thì phải...?”
“Khùng. Mày nghĩ nhiều quá rồi.”
Sau trận đấu tập, Kang Tae-hoon nhận ra rằng Shin Yoon-seong không có tài năng.
Hắn chỉ là một trong số rất nhiều kẻ tầm thường mà bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Trong những trường hợp như này, nếu có đủ thời gian và nỗ lực, người ta có thể cải thiện phần nào. Nhưng hiện tại, Shin Yoon-seong không có đủ thời gian.
Vì chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến hạn chót.
“Sao mày không nhắm tới điểm C cho nó nhàn đi?”
“Không đời nào. Tôi đang nhắm đến điểm B. Dẫu sao thì tôi cũng là Shin Yoon-seong, một đấng nam nhi.”
"Trời ạ, sao mày cứ suốt ngày bị ám ảnh bởi mấy thứ nhảm nhí không vậy? Điểm số thì có gì to tát đâu cơ chứ?"
“Mồ i cai Thêm một lần nữa đi.”
Sau khi kết thúc thời gian giải lao ngắn ngủi, Shin Yoon-seong lại đứng dậy. Nhìn cảnh này, Kang Tae-hoon tặc lưỡi.
“Thiệt tình, mày muốn làm lại lần nữa sao? Tưởng tao dư thời gian chắc?”
“Chúng ta bắt đầu thôi.”
“Nghe người khác nói đi chứ thằng chó!”
Shin Yoon-seong cầm lấy chiếc thìa và vào tư thế sẵn sàng. Tuy nhiên, Kang Tae-hoon đưa tay ra ngăn lại.
“Ê, quên chuyện đấu tập đi. Chỉ cần cho tao xem cái Chuyển Động Kết Nối mày đã học trước đó thôi.”
Chuyển Động Kết Nối – là sự kết hợp các tư thế đa dạng thành một đòn tấn công liền mạch. Không chỉ dùng đến thân thể, mà còn vận dụng cả sức mạnh ma lực bên trong.
"Nhớ không?"
"Dĩ nhiên."
Chuyển Động Kết Nối được nêu trên là một trong những kỹ thuật cơ bản xuất hiện trong sách giáo khoa. Đây là một kỹ thuật phản công, làm chệch hướng đòn tấn công của đối thủ một lần rồi tung ra một đòn mạnh mẽ.
Thụp!
Không cần ai ra hiệu, cả hai đồng thời lao lên, như thể đã hẹn trước, cùng lúc vung kiếm chém chéo từ phía trên bên phải.
Bùm—!
Khoảnh khắc khi chiếc thìa và thanh kiếm gỗ va chạm, một tiếng nổ lớn vang lên cùng với sóng xung kích. Có lẽ là do ảnh hưởng từ ma lực, nhưng quy mô lại khác hẳn so với trận đấu tập ban nãy.
“Hừ!”
Giữa lúc giao chiến, Kang Tae-hoon dồn thêm lực vào thanh kiếm gỗ. Với cái đà này, Shin Yoon-seong sẽ bị áp đảo bởi sức mạnh tuyệt đối.
Bộp!
Nhưng Shin Yoon-seong không đứng yên chịu trận. Không cần phải tiếp tục cuộc đọ sức mạnh vô ích mà đối thủ mong muốn. Hắn vặn cổ tay và làm chệch hướng thanh kiếm của Kang Tae-hoon.
“Hừ!”
Chớp lấy khoảnh khắc khi vũ khí vừa rời nhau, Shin Yoon-seong lập tức ra đòn tiếp theo. Hắn vặn eo, xoay người một vòng, đồng thời ngưng tụ ma lực trong cơ thể.
VÙUU!
Sức mạnh vật lý sinh ra từ chuyển động xoay người kết hợp cùng ma lực mà hắn thu thập trong mấy giây ngắn ngủi vừa rồi, tất cả đều được dồn hết vào chiếc thìa.
Rồi hắn vung mạnh chiếc thìa.
BỐP!
Đó là một đòn đánh rất có lực. Ít nhất thì hắn cũng thực hiện đúng như những gì đã học.
Mặc dù đã bị thanh kiếm gỗ chặn lại…
Rắc!
Ngay lập tức, một vết nứt xuất hiện trên thanh kiếm gỗ. Và chưa dừng lại ở đó. Vết nứt lan rộng như rễ cây, cuối cùng bao phủ lấy toàn bộ thanh kiếm gỗ.
“Hả!?”
Kang Tae-hoon, người đang ở thế phòng ngự, vội lùi lại để tạo khoảng cách.
Bùm!
Chẳng mấy chốc, thanh kiếm gỗ cậu cầm đã vỡ tan tành. Nếu cậu không lùi lại kịp, đòn đánh đó đã giáng thằng xuống cậu mà chẳng hề cản lại được.
“Phùu. Thế nào? Kết nối vậy đúng chưa?”
“…”
Kang Tae-hoon gần như không thể ngậm được mồm. Chỉ vài phút trước, hắn còn quằn quại y như con bạch tuộc, nhưng giờ hắn lại thể hiện một sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy. Kang Tae-hoon thậm chí chưa từng tưởng tượng đến việc thanh kiếm gỗ của mình bị gãy.
Đây cũng chả phải là một thanh kiếm gỗ bình thường. Kang Tae-hoon đã truyền sức mạnh ma lực vào thanh kiếm, nhưng Shin Yoon-seong vẫn dễ dàng phá vỡ nó.
“Cảm giác này…”
Hơn nữa, cảm giác ngứa ran ở đầu ngón tay lại cảm thấy quen thuộc đến lạ.
Nó còn vừa xảy ra cách đây vài ngày...
“Ê!”
Kang Tae-hoon gọi Shin Yoon-seong với vẻ mặt nghiêm túc.
“Mày có ăn thứ gì lạ khi tao đi vắng không?”
“Thứ lạ á? Ý cậu là Burger Thượng Hải Siêu Cấp Nổ Lưỡi mà tôi ăn trưa hôm qua à?”
Có vẻ như hắn thật sự không có làm gì đáng ngờ cả. Hơn nữa, khuôn mặt của Shin Yoon-seong cho thấy hắn không biết mình đã làm gì.
“…”
Sức mạnh này đến từ đâu?
Một cơ thể bình thường không thể nào tạo ra sức công phá khủng bố như thế này. Dù có sử dụng bao nhiêu ma lực đi chăng nữa. Đây không phải là loại sức mạnh mà ma lực bình thường có thể tạo ra, giống như sức mạnh từ thế giới khác vậy.
Kang Tae-hoon hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Vì cậu đã tự mình trải nghiệm một lần rồi.
Sức mạnh đó chính xác là…
Những gì Lloyd Hintz đã thể hiện trong trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế.
Nó có cùng bản chất với thứ thuốc kích thích kia.
Nhảy tap (tap dance) là một thể loại vũ đạo trong đó vũ công tạo ra âm thanh bằng cách gõ giày xuống sàn. Giày tap có gắn miếng kim loại ở mũi và gót để phát ra tiếng “tap tap