“...ấy nhé, Ryūto ngầu dã man ấy!”
“Thiệt hả? Không ngờ luôn!”
“Cậu ấy đã nói cho bố mình một trận, ra dáng đàn ông, ngầu hết biết! Đến giờ mình vẫn còn run bần bật đây này! Đúng kiểu làm người ta cứng họng luôn ấy nhỉ? Ryūto thông minh ghê ha. Những điều mà mình cứ thấy 'là lạ sao ấy?' mà cứ bứt rứt trong lòng, Ryūto đã nói ra hết, vỗ thẳng vào mặt bố.”
“Ồ, ra phết đấy!”
“Ngầu dã man! Mình thấy bạn trai mình tuyệt nhất!”
“Hì hì, Runa mà cũng nói được mấy lời này à.”
“Hả?”
“Đang yêu rồi đó.”
“Ưm… đúng là đang yêu thật! Mình thích Ryūto lắm…”
“Vậy thì, sắp đến lúc rồi chứ?”
“Là sao?”
“Chuyện ấy. Hai đứa vẫn chưa làm mà đúng không?”
“À ừm… Cái này có phải là cảm giác ‘muốn’ không ta?”
“Hả? Nếu Runa đã cảm thấy ‘muốn’ thì chắc là vậy rồi chứ?”
“Mình không biết mà! Lần đầu tiên có cảm giác này… Cứ tim đập thình thịch, luôn muốn ở bên nhau mà lại còn muốn gần gũi hơn nữa, có phải là như vậy không!?”
“Trời đất ơi, phiền ghê! Giờ mình đang bị bạn trai cho ra rìa đây này. Đã năm mới rồi mà cũng không có tin nhắn chúc mừng năm mới gì sất.”
“À… Xin lỗi Nikoru!”
“Không sao đâu. Dù gì thì trai khác vẫn bu mà.”
“Hả!?”
“仁志名蓮 (Nishina Ren) có nhắn tin chúc mừng năm mới đấy. ‘Năm nay mà hẹn hò với em thì đại cát đấy!’ Đúng là quẻ xăm gì đâu không!”
“Xạo! Mà Nishina-kun với cậu cũng nhắn tin qua lại hả!?”
“Lúc chơi bắn súng sơn, bọn mình lập nhóm LINE sáu người mà? Hình như cậu ấy chủ động nhắn tin từ đó.”
“Chủ động ghê luôn! Không ngờ đó!”
“Đúng là yêu vào là người ta thay đổi đúng không ta?”
“Haha, cứ như chuyện người khác không bằng.”
“Chuyện người khác mà. Có liên quan gì đến mình đâu.”
“…Nhưng mà, đúng là yêu vào thì thay đổi thật đó. Đến cả bản thân mình cũng không tin được mình nữa là. Một đứa như mình mà lại có thể tim đập thình thịch vì bạn trai như vậy.”
“À rồi rồi.”
“Xin lỗi Nikoru nha, mình cứ khoe người yêu hoài! Nikoru cũng khoe đi chứ!?”
“Thôi đi, chán phèo.”
“Chuyện của Nishina-kun cũng được mà!”
“Cậu ta chỉ là bạn thôi.”
“Vậy thì, mình mình khoe thôi được không!? Xin lỗi nha!? Hôm nay Ryūto thật sự rất rất ngầu luôn! Bố mình cuối cùng không nói được lời nào luôn, đúng kiểu sảng khoái hết biết!”
“Hề hề.”
“Yêu Ryūto quá đi!”
“Thế rốt cuộc thì sao? Chuyện sống chung với mẹ kế mới đó?”
“Thì bố mình á, lúc đầu tức giận lắm, nhưng mà sau khi Ryūto về rồi, bố có nói với mình là ‘để bố suy nghĩ thêm chút đã’. Thế là tối đến bố bỏ đi ra ngoài, chắc là đi nói chuyện với cô ấy rồi. Với lại bố còn nói ‘Nếu con không thích đến vậy, thì mai cứ tạm thời đừng gặp mặt cũng được’, nên sáng mai mình có thể đi chơi được đó!”
“Ồ! Được đó! Thế thì mình đi xếp hàng mua túi phúc của 109 luôn nha!?”
“Đi chứ! Háo hức ghê!”
Tháng (Runa) vui vẻ đáp lời, sau khi hẹn gặp 笑琉 (Nikoru) vào ngày mai thì cúp máy.
Rồi, cô mở thư viện ảnh trong điện thoại, nhìn vào bức ảnh tự sướng chụp cùng Long (Ryūto) trước cổng đền khi trên đường về từ buổi viếng thăm đầu năm.
“…Cảm ơn cậu, Ryūto.”
Má ửng hồng, cô khẽ thì thầm.