Hôm qua, Runa đến nhà mình làm bánh. Chắc là Runa tập làm quà Valentine cho Ryūto thì phải.
Dù cũng có đôi chút suy nghĩ vẩn vơ, nhưng hơn hết, mình thấy thật vui khi được cùng Runa làm bánh rồi cùng nhau thưởng thức.
Mình và Runa, cuối cùng cũng đã hàn gắn được rồi. Bản thân mình thì chẳng thể làm được gì. Chính Runa đã mở ra con đường mới cho chúng mình. Và người đã tiếp thêm sức mạnh cho Runa… chắc chắn là Ryūto. Mình biết mà. Chắc chắn là vậy.
Mình chắc chắn sẽ vẫn mãi ghen tị với Runa suốt đời. Bởi vì Runa có những điều mình không có. Nhớ lại thì, từ khi mình biết nhận thức, mình đã luôn ngưỡng mộ Runa. Mình ngưỡng mộ, nhưng vẫn ở bên cạnh Runa. Bởi vì mình yêu Runa rất nhiều. Đó mới chính là dáng vẻ tự nhiên của hai đứa mình.
Cứ như thể mình lại được gặp lại chính bản thân mình của ngày đó. Hơn nữa, mình cũng biết rằng ngay cả Runa cũng có lúc ghen tị với mình. Cuộc đời mình cũng đâu đến nỗi tệ.
Sao mình lại từng nghĩ bản thân chẳng có gì nhỉ?
Mình có ước mơ. Mình có những người bạn ở trường T-jo. Ở nhà mình có mẹ, ông và bà. Và mình lại được làm chị em với Runa. Mình cũng có thêm những người bạn mới như Akari. Cuộc đời mình không hề nghèo khó, cũng chẳng hề cô đơn. Cuộc đời mình rạng rỡ và trọn vẹn đến thế này cơ mà.
Mình nhận ra điều đó, chắc là bởi vì mình đã tìm lại được đôi cánh mang tên Runa. Được Runa dẫn dắt, nhìn lại bản thân từ trên cao, mình nhận ra mình đâu phải là một người bất hạnh đến thế.
Cảm ơn Ryūto nhé. Giờ đây mình mới thật sự cảm nhận được hạnh phúc trở lại.