Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 31

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 224

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1379

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 51

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

548 1513

Quyển 4 - Chương 5

embed0021.jpg

Bố Runa đã đồng ý hoãn chuyện dọn về sống chung với cô Fukusato cho đến khi Runa tốt nghiệp cấp ba. Có vẻ như bản thân cô Fukusato cũng lo lắng khi đột ngột phải sống chung với con gái mình và mẹ chồng, nên mọi chuyện được chấp nhận dễ dàng hơn tôi nghĩ.

“Cảm ơn cậu nhé, Ryūto! Nhờ có cậu đấy…”

Runa, người đã báo tin đó qua cuộc gọi video, mắt vẫn còn đọng nước.

Và rồi, học kỳ ba bắt đầu.

Tháng Giêng kết thúc khi mọi người vừa hết “bệnh lười” sau kỳ nghỉ Tết. Rồi đến tháng Hai, một sự kiện lớn dành cho các cặp đôi đang yêu lại đến.

Ngày Valentine.

Cho đến năm ngoái, dù vờ như chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình, thì trong lòng tôi vẫn thấp thỏm mong một phép màu nào đó sẽ xảy ra vào ngày hôm đó. Nhưng năm nay thì khác.

Tôi có thể công khai mà hồi hộp, vui mừng.

“Chào buổi sáng! Hẹn hò Valentine vui vẻ nha!”

Sáng ngày 12 tháng 2, Runa đến trường và hào hứng nói chuyện với tôi tại bàn học của mình.

“Chào cậu. …Ừm, phải rồi.”

Tôi khẽ mỉm cười, vừa cười vừa để ý đến ánh mắt xung quanh.

Chúng tôi định đi Harajuku vào buổi hẹn Valentine. Khi Runa hỏi tôi muốn làm gì vào Valentine, vì không biết phải làm gì, tôi đã nói “Ăn sô cô la chẳng hạn?”, và thế là chúng tôi quyết định sẽ đến cửa hàng yêu thích của Runa.

Trong lớp, không khí nôn nao bao trùm từ sáng sớm. Thoạt nhìn, mọi thứ chẳng khác gì mọi ngày, nhưng với một người đã quá quen với cái kiểu “nôn nao ngầm” này như tôi thì rõ như ban ngày.

Đó là vì năm nay Valentine rơi vào ngày nghỉ, nên hôm nay, thứ Sáu, là cơ hội để mọi người trao đổi sô cô la ở trường.

Vào giờ ăn trưa của cái ngày Valentine “tạm thời” đó, ba đứa hội "âm u" chúng tôi tụ tập để ăn trưa như thường lệ, nhưng không khí hôm nay có vẻ lạ thường.

“…Hai cậu làm sao thế?”

Itchī và Nisshī ngồi cạnh nhau, nhưng không ai lấy hộp cơm ra mà cứ ủ rũ.

“Itchī?”

“Này, cậu có xem buổi livestream của KEN tối qua không?”

Itchī hỏi ngược lại, tôi lắc đầu.

“Không… Tối qua tôi làm bài tập ở trường luyện thi nên không xem được. Định cuối tuần xem lại.”

“Tôi cũng… có chút việc bận.”

Nisshī cũng trả lời vậy.

Nghe thế, Itchī nắm chặt nắm đấm đặt trên bàn, vẻ mặt nghiêm trọng.

“…KEN đó, nghe nói tốt nghiệp đại học Hōō đấy.”

“Hả!? Thật á?”

Đại học Hōō là một trong những trường tư thục nổi tiếng bậc nhất mà bất cứ người Nhật nào cũng biết.

“KEN đỉnh thế sao!?”

Nisshī cũng ngạc nhiên.

“Cựu game thủ chuyên nghiệp, YouTuber nổi tiếng lại còn học giỏi… Cuộc đời anh ta đúng là gian lận quá rồi còn gì.”

“Phải không? Sốc quá trời luôn… Đến mức không nuốt trôi cơm.”

Hai người có vẻ bị sốc, nhưng tôi thì lại thấy có lý. KEN thường nói chuyện rất có lý lẽ trong các buổi nói chuyện nghiêm túc, và tôi vẫn luôn nghĩ anh ta là người thông minh dù thường xuyên đùa giỡn trong các video thường ngày.

“Khốn nạn thật… Chúng ta cũng nhắm đến đại học Hōō à?”

“Khó lắm… Trường mình thì đại học hạng C là hợp lý rồi.”

“Đúng là vậy nhỉ.”

Hai người thở dài, mặt mày ủ dột. Có lẽ họ cảm thấy bị phản bội vì KEN mà họ tưởng chỉ toàn chơi game lại có “tài năng” đến vậy.

Lúc đó, tôi chợt thắc mắc.

“À này, sao lúc nãy Nisshī cũng mặt mày ủ rũ thế?”

Cậu ấy cũng không xem livestream của KEN như tôi, nên không thể cùng lý do với Itchī được.

“À…”

Trước câu hỏi của tôi, Nisshī bỗng trở nên ngượng ngùng.

“Thật ra, hôm qua tôi có làm một thứ… và đang băn khoăn không biết có nên tặng hay không.”

“Hả? Làm gì cơ?”

“Tặng á? Tặng ai?”

Trước câu trả lời mơ hồ, tôi và Itchī cau mày.

Tránh ánh mắt chúng tôi, Nisshī ngượng nghịu mở lời.

“…Thì là, sô cô la đó…”

“Hả, sô cô la?”

“Cậu làm à? Nisshī á? Tại sao? Định cho tụi này ăn sao?”

Itchī vẫn còn ngơ ngác, nhưng tôi thì nhận ra ngay.

“…Có phải, cho Yamana-san không?”

Khi tôi hỏi, Nisshī giật mình, rồi quay đầu nhìn ra phía sau.

“Suỵt…!”

Ở hướng đó, Yamana-san đang ăn trưa cùng Runa và Akari-chan. Bên đó đang nói chuyện ríu rít, có vẻ không nghe thấy tiếng chúng tôi.

“Cho gyaru quỷ á? Cái kiểu tặng ngược này sao? Tự làm còn tỉ mỉ nữa chứ.”

Itchī nói với vẻ thán phục, không biết có thật sự nhận ra tình cảm chân thành của Nisshī đến đâu. Cậu ta vốn dĩ hơi kém trong việc nắm bắt cảm xúc của người khác, nhưng từ khi trở thành “game thủ nhí” thì càng trở nên xa rời thực tế hơn.

Có lẽ Nisshī nghĩ không thể trông cậy vào Itchī, nên khi Itchī đi vệ sinh, Nisshī nói với tôi.

“Này, Kasshī. Lúc tôi tặng sô cô la, cậu đi cùng tôi được không?”

“Hả?”

“Một mình tôi sợ lắm… Làm ơn đi mà.”

“Được, được thôi…”

Đến Itchī lúc tỏ tình với Akari-chan cũng vậy, sao hai cậu này cứ thích kéo tôi đi cùng khi gặp người mình thích thế nhỉ.

Dù sao thì, được bạn bè nhờ cậy cũng thấy vui vui, nên tôi quyết định sẽ chứng kiến màn tặng sô cô la ngược của Nisshī.

Thoáng cái đã đến giờ tan học.

Hôm nay tôi có hẹn về cùng Runa, nên không có nhiều thời gian.

Itchī đang viết nhật ký vì là người trực nhật, tôi thấy tiện thể bèn vội vã rời khỏi lớp, rồi gặp Nisshī ở hành lang.

“Tôi vừa gửi LINE ‘ra hành lang đi’ rồi.”

Nisshī nói, vẻ mặt căng thẳng.

Một lúc sau, Yamana-san một mình bước ra hành lang. Có vẻ cô ấy đã đọc LINE mà đến, nhìn thấy Nisshī rồi đi thẳng về phía chúng tôi.

Tôi khẽ rời xa Nisshī, đi đến chỗ đủ xa để không nghe thấy tiếng hai người họ.

Khi Yamana-san và Nisshī nói vài ba câu, Nisshī chìa vật đang cầm trên tay ra. Đó là một gói nhỏ, có vẻ là sô cô la.

Yamana-san nhìn Nisshī rồi nói gì đó với vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn nhận lấy gói quà.

Rồi với dáng vẻ như đã nói lời cảm ơn, Yamana-san cầm gói sô cô la vừa nhận được rồi quay về lớp.

Ít nhất là đã nhận rồi. Nisshī, may mắn quá… Tôi vừa nghĩ vậy.

Thì một bóng dáng quen thuộc lướt qua tầm mắt, tôi nhìn về phía đó.

Có Kurose-san và Akari-chan ở đó.

Từ ngày Runa và Kurose-san được biết là chị em sinh đôi, Kurose-san đã được Runa kéo vào nhóm những cô gái “nổi bật”. Đặc biệt, cô ấy hợp gu otaku với Akari-chan, lại cùng nhóm trong chuyến đi dã ngoại, nên hai người nhanh chóng thân thiết. Tôi thường xuyên thấy Kurose-san tươi cười nói chuyện với Akari-chan vào giờ giải lao.

Hai người đó bây giờ đang ẩn mình trò chuyện, kẹt giữa một cái hốc cột ở hành lang. Chắc là chuyện không thể nói trong lớp… Tôi đang nghĩ thì Akari-chan dúi cái túi giấy đang cầm vào tay Kurose-san.

“Làm ơn đi mà! Nha!?”

Chỉ nghe thấy tiếng Akari-chan.

Akari-chan chắp tay trước mặt, làm tư thế van lạy.

“Chuyện này chỉ có thể nhờ Marimero thôi! Nikorun với Runachi nhất định sẽ trêu chọc mình mất… Nên làm ơn đi mà!”

Kurose-san nhận lấy cái túi giấy với vẻ bất đắc dĩ, mặt mày lộ rõ vẻ khó xử, nhưng có lẽ vì thấy Akari-chan quá khẩn thiết nên đành ngập ngừng gật đầu.

“Cảm ơn cậu nhiều! Vậy nhờ cậu nhé!”

Với vẻ mặt tươi tỉnh, Akari-chan lướt đi như gió.

Tôi đang nhìn từ xa, tự hỏi Kurose-san được nhờ vả chuyện gì… thì.

Kurose-san nhìn quanh, và rồi ánh mắt chúng tôi chợt chạm nhau.

Tôi vội vàng quay đi, nhưng không hiểu sao Kurose-san lại đi về phía này. Tôi thấy ngại, vừa định quay gót thì.

“Kashima-kun…”

Kurose-san gọi tôi. Giọng cô ấy có vẻ khó xử.

“…Được, được rồi, có chuyện gì thế?”

Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện riêng với Kurose-san kể từ đêm tôi cắt đứt tình bạn với cô ấy. Trong giờ tổng hợp, chúng tôi chỉ nói những điều cần thiết cho việc học nhóm.

Kurose-san nhìn quanh với vẻ mặt mệt mỏi, rồi nắm lấy tay tôi và nói “Đi chút nhé” rồi bước đi.

“Hả? Này, này… gì thế…”

“Cứ đi theo tôi đi mà!”

Kurose-san mạnh mẽ một cách bất ngờ, mở cửa một lớp học trống.

Tôi thấy Nisshī ở đằng kia nhìn tôi bị Kurose-san lôi đi với vẻ mặt khó hiểu.

“K-Kurose-san? Cái đó…”

“Không phải đâu, tôi muốn cậu đưa cái này cho Itchī-kun.”

Nói đoạn, Kurose-san đưa cho tôi cái túi giấy mà Akari-chan vừa đưa cho cô ấy. Bên trong có một hộp quà hình trái tim màu đỏ thắm. Vào thời điểm này, ai nhìn cũng biết đây là sô cô la tình yêu đích thực.

embed0023-HD.jpg

“Akari-chan muốn tặng sô cô la cho Itchī-kun đó. Nhưng cậu ấy bảo tuyệt đối không muốn bị lộ là do mình tặng. Hộp quà lớn quá không để vào tủ giày được, nên cậu ấy nhờ tôi ‘Đưa hộ nhé?’. Nhưng mà… tôi hầu như chưa nói chuyện với Itchī-kun bao giờ, Kashima-kun có thể đưa hộ không?”

“Hả? À… được thôi.”

À, ra là vậy.

“Được rồi. Không sao, tôi sẽ đưa giúp.”

Itchī chắc sẽ bất ngờ lắm đây. Cậu ta chắc không thể ngờ là của Akari-chan đâu.

Khi tôi vừa tưởng tượng ra phản ứng của Itchī và định nhận lấy túi giấy thì.

Cánh cửa lớp học “rầm” một tiếng mở ra, và người xuất hiện từ hành lang là…

“Runa!”

Tôi và Kurose-san đồng thanh cất tiếng.

“Tớ hỏi Nisshī-kun ‘Có thấy Ryūto không?’ thì cậu ấy bảo ở đây…”

Runa nói, rồi nhìn tình cảnh của chúng tôi, cô ấy cau mày.

“…Hai người, đang làm gì ở đây?”

“Hả, ưm, không phải đâu…”

Tôi do dự, không biết có nên nói cho Runa biết chuyện sô cô la của Akari-chan dành cho Itchī hay không.

Có lẽ Kurose-san cũng vậy. Chúng tôi bối rối, lặng lẽ nhìn nhau.

“…Cái đó, là sô cô la phải không?”

Trước phản ứng của tôi và Kurose-san, vẻ mặt Runa càng trở nên căng thẳng.

Nhìn thấy vậy, tôi nhận ra mình đã bị hiểu lầm.

“À… ừm… cái này thì…”

Đúng lúc Kurose-san định lắp bắp mở lời.

*Chát!*

Một tiếng động khô khốc vang vọng trong lớp học chỉ có chúng tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Runa vẫn giữ tư thế vung tay phải xuống, vai phập phồng thở dốc.

Kurose-san cúi đầu nhìn xuống, ngây người. Má trái cô ấy đã đỏ ửng.

embed0024-HD.jpg

Runa đã tát vào má Kurose-san.

Lúc này tôi mới hiểu ra mọi chuyện.

Chiếc túi giấy Kurose-san đang cầm, do bị tát mà rơi xuống sàn.

“Tại sao cậu lại làm những chuyện như vậy? Đừng làm Ryūto bối rối thêm nữa.”

Nhìn chiếc túi giấy đó, Runa nói.

Runa lúc này giận dữ hơn bất kỳ lúc nào tôi từng thấy cô ấy.

*—Runa hiếm khi nổi giận với bạn bè, nhưng khi giận trước mặt mình thì đáng sợ lắm đó.*

Tôi nhớ lại lời của Kurose-san.

Runa đứng trước mặt tôi, thể hiện sự tức giận thuần túy, đối mặt với Kurose-san.

“Ryūto là bạn trai của mình! Mình sẽ không giao cậu ấy cho Kurose Maria đâu!”

Mắt cô ấy còn long lanh nước, Runa hét lên như muốn tuyên bố.

“Maria lúc nào cũng vậy. Ngay cả hồi vụ Chī-chan nữa.”

Runa mím chặt môi vì tủi thân, nhìn thẳng vào Kurose-san.

“Tại sao chứ? Maria đã có rất nhiều thứ rồi mà. Đừng cướp thêm gì từ mình nữa.”

Nghe vậy, Kurose-san nhíu mày, có vẻ bực bội.

“Hả? Cậu nói cái gì vậy? Người có nhiều thứ hơn là Runa mới đúng chứ.”

Như lời qua tiếng lại, Kurose-san như vỡ đê mà tuôn ra.

“Cậu được yêu thích, bạn bè thì đầy rẫy. Cả bố nữa… Runa là đứa trẻ được mọi người yêu quý, nên bố cũng chọn Runa phải không. Giá mà mình cũng sinh ra như Runa, thì có lẽ mình cũng đã được bố yêu thương rồi. Vậy mà cậu cứ sống như thể những gì mình có đều là hiển nhiên, khó chịu thật! Cậu biết mình muốn trở thành Runa đến mức nào không?”

“Cái gì vậy…”

「Runa từ xưa đến giờ vẫn vậy. Vì cứ thế mà được mọi người yêu thương, nên chắc cậu chẳng bao giờ nghĩ đến cảm xúc của những người phải cố gắng lắm mới hòa nhập được với ai. Nhìn thì hồn nhiên, vô tư lự vậy chứ thật ra lại thích áp đặt người khác. Ngay cả đôi khuyên tai hình trăng và sao mà Runa tặng mình cũng toàn là hình ảnh của chính cậu thôi. Thật sự là quá yêu bản thân mà!"

"..."

Runa khẽ nhíu mày, nhìn Maria với vẻ mặt lộ rõ sự tổn thương.

Cũng phải thôi. Đã bao nhiêu năm xa cách, giờ lại bị em gái tuôn ra hết những lời gan ruột một cách đột ngột như vậy.

"Cậu không hỏi mẹ ư? Lý do mà Maria sống với mẹ, còn tớ thì sống với bố?"

Một lúc sau, Runa mới cất lời, vẻ mặt đầy phức tạp.

"Đương nhiên là hỏi rồi! Mẹ nói đó là 'kết quả của việc đã suy nghĩ rất nhiều'. Cậu không thấy đó là câu nói cửa miệng của người lớn khi họ không muốn nói ra sự thật hay sao?"

Maria vứt bỏ câu nói, trong khi Runa nhìn cô bằng ánh mắt như muốn nói điều gì đó.

"Bố đã nói cho tớ biết lý do vì sao chúng ta lại thành ra thế này."

Runa nói đoạn, rồi từ tốn kể.

"Thật ra, mẹ muốn giữ cả hai chúng ta. Nhưng hồi đó mẹ chưa đi làm, mà về nhà ngoại thì bà ngoại lại phải chăm sóc ông ngoại. Mẹ nghĩ chỉ với tiền trợ cấp nuôi con của bố thì không thể nuôi nổi hai chị em mình, nên đành phải chọn một đứa..."

Maria mở to mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, lắng nghe câu chuyện của Runa.

"Không phải bố đã chọn tớ. Mà là lúc đó, mẹ đã chọn Maria."

"Hả...?"

Maria chớp chớp hàng mi run rẩy, nhìn Runa.

"Mẹ đã nói với bố rằng: 'Con bé Maria yếu đuối, lại không giỏi thể hiện cảm xúc thật lòng mình, nên người mẹ như con phải ở bên cạnh để thấu hiểu cho nó'. Thế là mọi chuyện được quyết định như vậy."

Nghe những lời của Runa, Maria đưa hai tay lên che miệng.

"Không thể nào..."

"Cậu vẫn nghĩ rằng bố không chọn Maria sao? ...Mà dù có là vậy đi chăng nữa, thì cậu lẽ ra nên vui mừng vì được ở cùng mẹ chứ. Con người ai mà chẳng phải lựa chọn một điều gì đó. Không thể nào có được tất cả mọi thứ đâu. Tớ cũng từng phải từ bỏ nhiều điều. Nhưng đổi lại, tớ cũng đã nhận được những thứ khác mà."

Runa nói với giọng điệu dứt khoát, mạnh mẽ.

Runa hẳn là đang nghĩ về mẹ, và về giấc mơ được sống cùng cả gia đình một lần nữa. Và... nếu trong "những thứ đã nhận được" đó có cả tôi, thì tôi sẽ vui lắm.

"Hồi chúng ta còn sống chung, cả tớ và Maria đều yêu bố mẹ như nhau, đúng không?"

Runa nói, ánh mắt hướng về Maria đã dịu dàng hơn hẳn lúc nãy.

"Thế nhưng sau đó họ lại rời đi. Tớ mất mẹ... Maria mất bố. Nên là, sự tồn tại của người mà mình đã đánh mất trở nên to lớn hơn, và chúng ta chỉ toàn yêu mỗi người đó thôi, đúng không? Ít nhất là tớ đã từng có khoảng thời gian như vậy."

Maria vẫn im lặng trước những lời của Runa.

"Maria, giờ cậu vẫn ghét mẹ ư?"

Runa hỏi, rồi đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

"Nếu ghét, thì cho tớ đi."

Nghe vậy, Maria giật mình.

"Không đời nào!"

Maria lắc đầu nói.

"Bố là của Runa. Thế nên, mẹ thì mình sẽ không nhường!"

Runa nhìn Maria một lúc lâu với vẻ mặt nghiêm túc.

"Được rồi. ...Vậy chúng ta sẽ sống thế này nhé, tớ với bố, còn Maria với mẹ."

Nói rồi, Runa mỉm cười.

Trước Runa như vậy, Maria cúi đầu mở lời.

"Mình cũng sẽ trân trọng những gì mình đang có. ...Mình vừa mới bắt đầu học cách sống như vậy mà."

Maria nói một cách vụng về, chậm rãi.

"Thế nên, mình cũng không hề có ý định chiếm đoạt Kashima-kun đâu."

"Ể? Nhưng mà..."

Khi Runa định phản bác, Maria chỉ vào chiếc túi giấy rơi dưới sàn.

"Cậu nghĩ đây là socola mình tặng Kashima-kun sao?"

"Ơ...?"

Đến lúc đó, tôi cũng cúi xuống nhìn vào chiếc túi giấy, và nhận ra.

Chiếc hộp trong túi giấy đã bị bung nắp do va chạm khi rơi. Bên trong là một miếng socola hình trái tim cực lớn, bề mặt được trang trí bằng bút vẽ màu trắng và hồng với dòng chữ "Yuusuke là nhất ♡".

Đó đúng là một miếng "chocolate fandom" không thể lẫn vào đâu được, khiến người ta liên tưởng đến những chiếc quạt cổ vũ thần tượng, và cảm nhận rõ rệt tấm lòng chân thành của Akari.

"Không thể tin được...!"

Runa cũng nhìn thấy và lộ vẻ kinh ngạc.

"Mình chỉ định nhờ cậu đưa hộ miếng socola này cho Ichiji-kun, bạn mình gửi thôi."

Trước lời giải thích bình thản của Maria, Runa dần dần tái mặt.

"Ơ... tớ, tớ xin lỗi, Maria..."

Đúng lúc đó.

*Chát!*

Maria tát vào má Runa.

"Runa đồ ngốc! Đồ hấp tấp!"

Maria trừng mắt nhìn Runa và hét lên, khiến không khí trở nên căng thẳng đến đáng sợ.

Thế rồi, Maria lao vào ôm chầm lấy Runa.

"..."

Runa mở to mắt, ngỡ ngàng ôm lấy cơ thể em gái.

Tôi nhớ lại những lời Runa đã nói vào ngày Giáng sinh.

—Chỉ là, tớ vẫn cảm thấy mọi chuyện chưa thể hoàn toàn trở lại như trước. Kiểu như có một bức tường vậy... Suốt sáu năm liền, chúng tớ gần như không liên lạc gì cả. Tớ nghĩ có rất nhiều điều về cảm xúc hay hoàn cảnh của Maria trong khoảng thời gian đó mà tớ không hiểu. Phía Maria cũng vậy.

Hình như tôi đã nghe thấy tiếng bức tường vô hình đã chia cách hai người họ bấy lâu nay sụp đổ.

Giờ đây.

Hai chị em cuối cùng đã có thể trở lại thành chị em thật sự.

"Này, Maria, nhìn cái này đi."

Đột nhiên, Runa lấy thứ gì đó từ túi váy ra và đưa cho Maria xem.

Đó là đôi khuyên tai hình trăng và sao.

"Cái này nè, không phải là sao đâu. Này, cậu thấy có những đường kẻ ở đây không? Không nhận ra à? Nó không phải là sao, mà là sao biển đó."

Tôi hơi ngạc nhiên nhìn đôi khuyên tai. Từ vị trí của tôi không nhìn rõ, nhưng Maria nhìn chằm chằm vào nó với vẻ mặt kinh ngạc.

"Đây không phải là khuyên tai 'mặt trăng và sao', mà là khuyên tai 'mặt trăng và sao biển'."

Runa nhìn Maria với ánh mắt dịu dàng.

"Mặt trăng và biển... Đây chính là biểu tượng của chị em mình đó. Vì thế, tớ muốn Maria giữ nó."

Nghe vậy, nước mắt Maria trào ra.

Maria bật khóc nức nở rồi khuỵu xuống, Runa cũng ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng vuốt ve đầu em gái.

Cảnh tượng đó như thể hai chị em song sinh thân thiết, từ khi sinh ra chưa từng rời xa nhau một khắc nào.

***

Sáng thứ Bảy hôm sau, khi tôi đang học trong phòng tự học của trường luyện thi, Tiền bối Sekiya đi tới chỗ tôi.

"Lâu lắm rồi mới thấy cậu đến từ sáng sớm nhỉ."

Từ đầu năm mới, Tiền bối Sekiya cứ đến ngày nghỉ là lại có lịch thi tuyển sinh từ sáng.

Tôi đang nghĩ chắc anh ấy đã có kết quả rồi thì Tiền bối Sekiya né tránh ánh mắt tôi với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

"Ừm thì. Hôm nay là ngày tôi để dành cho kỳ thi thứ hai mà."

"..."

Tức là, trường đại học mà anh ấy đáng lẽ phải thi vòng hai hôm nay thì đã bị trượt ngay từ vòng một sao?

Với vẻ mặt này, có vẻ như mọi chuyện không được suôn sẻ cho lắm.

Bữa trưa hôm đó, tôi cùng Tiền bối Sekiya ra ngoài ăn để thay đổi không khí. Đó là một quán mì ramen thuộc chuỗi nhà hàng gia đình mà chúng tôi thường hay ghé.

"...Ryūto, cậu vẫn chưa quyết định được trường mơ ước à?"

Tiền bối Sekiya vừa dùng đũa khuấy bát mì gần hết, vừa hỏi với vẻ không mấy hứng thú. Chắc là anh ấy chỉ muốn đánh lạc hướng khỏi chuyện thi cử của mình thôi.

"Dạ, vâng... Em vẫn chưa biết rõ mình muốn trở thành người như thế nào ạ."

Trước đây Tiền bối Sekiya có nói và tôi cũng đã suy nghĩ một chút, nhưng vẫn chưa quyết định được điều gì cụ thể.

"Khoa xã hội hay khoa tự nhiên? Chỉ cần quyết định được cái đó là chọn được rồi chứ."

"Em nghĩ là khoa xã hội... nhưng vẫn chưa biết nên chọn ngành nào ạ."

"Trời! Thế thì cứ nộp đơn vào tất cả các ngành xã hội của trường đại học mà cậu muốn vào là được rồi. Đỗ được chỗ nào thì coi như là có duyên với chỗ đó."

"Hả, nhưng mà, nhưng mà nếu đã đi học đại học, thì phải suy nghĩ kỹ về tương lai rồi mới quyết định chứ..."

Tôi nhớ lại lời Maria đã nói và trình bày, nhưng Tiền bối Sekiya lại nhíu mày.

"Cậu nghiêm túc quá rồi đấy. Bố mẹ cậu đã nói sẽ cho cậu đi học đại học nào cũng được, ngành nào cũng được đúng không? Vậy thì cứ quyết định mà không cần suy nghĩ sâu xa như thế làm gì."

"...Tiền bối Sekiya, tại sao anh lại muốn vào khoa Y ạ?"

Tôi phản bác lại câu hỏi của chính mình, Tiền bối Sekiya hơi cụp mắt xuống và trả lời.

"Nhà tôi, bố làm bác sĩ."

"Hả...!?"

"Ông ấy mở phòng khám tai mũi họng gần nhà. Tuy là bệnh viện nhỏ thôi, nhưng ông ấy vẫn muốn con cái mình tiếp quản. Em gái tôi thì chẳng chút hứng thú nào với nghề bác sĩ, nên từ nhỏ tôi đã được định hướng sẽ nối nghiệp rồi."

Thì ra anh ấy là con trai của bác sĩ...

Tôi cũng phần nào hiểu được tại sao Tiền bối Sekiya, một người đang ôn thi đại học với chi phí học luyện thi đắt đỏ, lại không hề có vẻ gì thiếu thốn về tiền bạc.

"Tuyệt vời quá... Tiền bối Sekiya."

"À, có thể nói là tôi đã "bốc thăm" được bố mẹ tốt. Nhưng không biết bố nghĩ gì về tôi nữa..."

Có lẽ vì việc thi cử không thuận lợi, vẻ mặt của Tiền bối Sekiya trở nên u ám khi anh ấy nói.

"Tôi từng trượt kỳ thi cấp hai. Trượt hết cả ba nguyện vọng. Bố tôi bảo nếu phải vào trường tư không đáng thì thà học công lập còn hơn, thế là tôi vào trường cấp hai ở địa phương."

Đó là "Bắc Trung" nơi anh ấy gặp Nikoru sao.

"Thật ra tôi chẳng thông minh gì đâu. Hồi tiểu học cũng không phải học sinh ưu tú. Hồi cấp hai thì nhờ cố gắng trong câu lạc bộ nên mới vào được một trường cấp ba kha khá."

Những chuyện sau đó thì tôi cũng đã biết.

"...Tôi không muốn làm bố thất vọng nữa. Thế nên tôi đang cố gắng, nhưng... không biết tôi có đỗ nổi không đây."

"Tiền bối Sekiya..."

Tiền bối Sekiya thì thầm với vẻ mặt buồn bã, còn tôi, người mới chỉ trải qua kỳ thi vào cấp ba, không thể nói ra những lời vô trách nhiệm.

"Nhưng mà, em ghen tị với anh. Anh có một ước mơ đến mức có thể nghiêm túc dốc sức vào học như vậy."

Khi tôi chuyển hướng câu chuyện, Tiền bối Sekiya khẽ mỉm cười.

"À thì, trường hợp của tôi không hẳn là 'muốn trở thành bác sĩ', mà chỉ là vì có nghề gia truyền nên muốn tiếp nối thôi. Nếu bố tôi là giám đốc, có lẽ tôi sẽ muốn tiếp quản công ty."

"Hảaaa?"

"Vì như thế thì dễ dàng hơn chứ? Nghề nghiệp thì vô vàn. Mấy đứa trẻ chưa từng đi làm như chúng ta, làm sao mà tìm được nghề nghiệp phù hợp với mình trước khi bước chân vào xã hội chứ. Cứ thử trở thành một ai đó xem sao, nếu thấy không hợp thì tìm con đường khác cũng được mà? Cuộc đời này có tới trăm năm lận mà?"

Những gì Tiền bối Sekiya nói nghe có lý, nhưng tôi vẫn "ừm..." rồi cúi đầu.

"Tôi hiểu cảm giác thận trọng của Ryūto. Cậu là người nghiêm túc mà. Nhưng mà, tôi nghĩ cứ thoải mái hơn một chút cũng được mà. Giống như tôi, vì bố là bác sĩ nên tôi cũng muốn làm bác sĩ, cứ theo cái kiểu đó mà quyết định trường đại học cũng được. Vì nếu không có mục tiêu, thì làm sao mà có động lực được chứ? Đằng nào thì cậu cũng sẽ đi học đại học mà, đúng không?"

Nhìn tôi gật đầu, Tiền bối Sekiya im lặng một lúc.

"Thật ra, hồi học cấp ba tôi cũng từng phân vân về định hướng tương lai. Trở thành bác sĩ là ước mơ, nhưng nghĩ một cách thực tế thì tôi lo lắng không biết mình có đỗ nổi không. Cũng có phần vì ham chơi nữa, nên tôi không thể ôn thi cho tốt... Nếu hồi cấp ba tôi đã chuẩn bị kỹ càng thì dù có phải thi lại, chắc cũng đỡ vất vả hơn nhiều."

Nói đoạn, anh ấy nhìn thẳng vào tôi đang ngồi đối diện.

"Tôi không muốn cậu phải hối hận như vậy, nên mới bảo cậu hãy quyết định sớm đi. Và cứ đặt mục tiêu vào một trường hơi khó một chút đi. Vẫn còn một năm nữa cơ mà, như thế sẽ giúp cậu tiến bộ vượt bậc hơn khả năng của mình đó. Ngay cả tôi, nếu không đặt mục tiêu vào khoa Y thì chắc chắn tôi sẽ không học nhiều đến thế đâu."

Có lẽ, chính vì đang ở trong giai đoạn ngày nào cũng phải đối mặt với các kỳ thi, Tiền bối Sekiya mới đang nếm trải sự hối hận đó. Tôi chợt cảm thấy như vậy.

"Nhưng, nhưng em vẫn chưa biết nhiều về các trường đại học..."

Tôi cứ nghĩ rằng việc chọn trường mơ ước là phải đi tham quan các trường, thu thập tài liệu để so sánh, cân nhắc cả định hướng tương lai nữa. Đương nhiên, còn phải tính đến cả kết quả thi thử nữa. Thế nên, tôi đang run rẩy trước sự "mạnh mẽ" của Tiền bối Sekiya khi anh ấy gần như bắt tôi phải quyết định nguyện vọng một ngay bây giờ.

“Lý do gì ư, đó là một thứ cảm hứng bất chợt thôi. Giống như yêu đương vậy. Đâu phải cứ đắn đo suy tính rồi mới quyết định xem mình sẽ phải lòng ai đúng không? Đại học cũng thế. Cứ mơ ước được vào vì cái tên nghe ngầu, hay vì thần tượng mình thích đang theo học, những lý do bâng quơ như thế cũng được. Một khi mục tiêu đã rõ ràng, tự khắc mình sẽ nỗ lực mà tiến về phía trước thôi.”

Ngay khi nghe những lời ấy, một cái tên trường đại học bỗng lóe lên trong tâm trí tôi.

— Nghe nói KEN tốt nghiệp từ đại học Houou đó.

“…………”

Tim tôi đập thình thịch.

Chuyện đó… chuyện như vậy mà cũng có thể quyết định ư?

Nhưng mà, nếu tôi có thể vào được đại học Houou…

Lúc xin việc, chắc chắn sẽ không bị thiệt thòi vì tên tuổi trường học. Cuộc đời sau này nữa chứ…

Tôi cứ như nhìn thấy ảo ảnh về vô vàn khả năng tươi sáng trong tương lai bỗng chốc mở ra trước mắt mình.

“…………”

Liệu tôi có vào được không? Ngay cả từ trường cấp ba của chúng tôi, mỗi năm cũng có khoảng năm học sinh đậu vào các trường đại học hạng A trở lên.

Liệu tôi có thể nằm trong số năm người đó không?

“Giờ người ta cứ bảo bằng cấp chẳng còn là lợi thế lớn lao gì. Đến cả phi hành gia cũng là thời đại không cần bằng cấp nữa là. Nhưng mà, tên trường đại học chính là bằng chứng cho sự nỗ lực của mình đó. Ngay cả thiên tài đọc qua sách giáo khoa một lần là nhớ hết nội dung, nếu không đọc sách giáo khoa lấy một lần thì cũng chẳng vào được trường đại học nào đâu.”

Lời của Sekiya-san đầy nhiệt huyết. Tôi nghĩ đó có lẽ là phương châm sống mà anh ấy luôn dùng để tự động viên bản thân.

“Nếu đã vậy, không phải cậu muốn cho bản thân trong tương lai một tấm bằng chứng nhận tốt đẹp nhất, tương xứng với những nỗ lực mà cậu có thể bỏ ra lúc này sao? Tôi nói vậy là vì tôi nghĩ cậu là một người có khả năng nỗ lực đó.”

“Anh Sekiya nói chuyện nghe ‘nồng cháy’ thật đấy ạ.”

Tôi lỡ buông lời trêu chọc như vậy, vì thật lòng tôi thấy ngại khi nói chuyện với Sekiya-san bằng giọng điệu trang nghiêm như thế.

“Được thôi, một năm trời, mười ba tiếng một ngày mà học thì đúng là nghĩ ra được bao nhiêu thứ đó.”

Sekiya-san, người đã chuyển sang giọng đùa giỡn để chiều theo tôi, lại trở về với vẻ mặt điềm tĩnh.

“Nói thật lòng, nhìn cậu lại khiến tôi nhớ đến mình hồi cấp hai đó.”

“…Thời ‘kinh kệ’ ấy hả?”

“Uầy, cậu trêu tôi ác thế!”

Cười nhẹ một tiếng, Sekiya-san cụp mắt nhìn xuống bàn.

“Nghiêm túc và vụng về… Một khi đã biết cách đối nhân xử thế rồi, tôi lại nhớ về bản thân ngày ấy mà toát mồ hôi lạnh. …Chắc vì thế mà tôi không thể mặc kệ cậu được.”

Nhìn Sekiya-san cười có chút ngượng nghịu, tôi cũng thấy hơi đỏ mặt theo.

“Cảm ơn anh ạ. …Rất hữu ích.”

Tôi chỉ nói vậy rồi khẽ cúi đầu.

Quán mì ramen vào giờ trưa, từ quầy bar đến bàn ăn đều chật kín chỗ. Dù là kiểu nhà hàng gia đình thì cũng không nên ngồi lâu, nên chúng tôi, những người đã ăn xong từ lâu, vội vàng uống nước và chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc đó.

“Ơ? Cái này…”

Từ trong chiếc túi của Sekiya-san đặt trên ghế, có một gói quà trông rõ ràng là quà tặng ló ra. Dựa vào độ dày và lớp giấy gói màu nâu sẫm… thì bên trong có lẽ là sô-cô-la. Không thể biết là đồ mua sẵn hay tự làm chỉ qua cách gói.

“Quà Valentine ạ?”

Đúng là người nổi tiếng… tôi ngạc nhiên đến sững sờ, liệu anh ấy có thể nhận sô-cô-la cả ở trường luyện thi sao, thì Sekiya-san liếc nhìn hộp sô-cô-la rồi thản nhiên đáp.

“À, sáng nay Yamana đưa đó.”

“Ơ!? Anh gặp Yamana-san ạ?”

“Cô ấy hình như đợi ở ga. Tôi đang đi thì thấy cô ấy đi từ phía đối diện lại, rồi khi lướt qua nhau thì im lặng đưa cho. Cứ như người buôn hàng cấm vậy.”

Vừa nói, Sekiya-san vừa nheo mắt cười tủm tỉm như thể nhớ lại chuyện hài hước.

Yamana-san… Cô ấy đã muốn tặng sô-cô-la cho Sekiya-san đến mức đó cơ đấy.

“…Anh có liên lạc với cô ấy không ạ?”

“Ừm, chắc phải vậy thôi. Ít ra cũng phải nói lời cảm ơn chứ.”

Nhìn Sekiya-san mỉm cười trả lời, tôi cũng bất giác nở nụ cười.

“Mong anh sớm có thể báo tin vui cho Yamana-san nhé.”

Chẳng biết có phải những lời tôi nói từ tận đáy lòng đã đến được với anh ấy không mà Sekiya-san khẽ đỏ mặt vì vui sướng.

“Ừ, đúng vậy. …Thật lòng cũng mong vậy.”

Một khi đã nhìn thấy nụ cười ấy của anh…

Dù có lỗi với Nisshī, nhưng tôi vẫn muốn Sekiya-san hãy làm cho Yamana-san hạnh phúc.

Hôm đó, trên đường về từ trường luyện thi, tôi đến ga K trước 10 giờ tối thì tình cờ gặp Kurose-san ở quảng trường trước ga.

“Á…”

Thấy tôi ngạc nhiên, Kurose-san mỉm cười.

“Về từ phòng tự học à?”

“À, ừm…”

“À ra thế, tôi cũng vậy. Không để ý chút nào.”

Nói rồi, Kurose-san lướt mái tóc đen tuyệt đẹp, quay gót.

“Vậy nhé.”

“Ừm… Cậu cẩn thận nhé.”

Tôi lên tiếng nhắc nhở cô ấy, nhớ đến chuyện bị quấy rối lần trước, Kurose-san quay đầu lại một chút và mỉm cười.

“Không sao đâu. Hôm nay tôi đi xe đạp mà.”

“À… dù vậy, cậu vẫn cứ cẩn thận nhé.”

Đi xe đạp đâu có nghĩa là sẽ không gặp phải kẻ quấy rối đâu chứ.

Nghe vậy, cô ấy dừng lại và quay người.

“Không sao đâu! Tôi mang theo cái này nè!”

Vừa nói, cô ấy vừa lấy ra từ trong túi một cái còi báo động chống trộm và một chai xịt nhỏ. Chắc hẳn đó là bình xịt hơi cay phòng thân.

“Sau hôm đó, mẹ tôi đã mua cho. Nên cậu đừng lo lắng nhé.”

“…Ra vậy.”

Nhìn nụ cười của cô ấy, tôi cũng mỉm cười và bắt đầu bước đi.

“Vậy nhé.”

“Ừm, vậy nhé.”

Tôi dõi theo bóng lưng Kurose-san đang đi về phía bãi gửi xe đạp qua khóe mắt, và cầu nguyện trong lòng.

Mong sao cuộc đời cô ấy từ nay về sau sẽ chỉ tràn ngập hạnh phúc.

Sáng Chủ Nhật hôm sau, đúng ngày Valentine, tôi và Runa đang ở Harajuku.

“Nhưng mà, hồi đó Ichiji-kun đúng là buồn cười thật đấy! Cậu ấy hoàn toàn không tin đó là sô-cô-la của con gái mà.”

“‘Chơi khăm phải không? Kashī làm à?’ — Tôi đâu có rảnh đến mức làm mấy chuyện đó.”

Tôi và Runa đang nói về thái độ của Icchī hồi thứ Sáu, khi tôi đưa cho cậu ấy hộp sô-cô-la tự làm của Tanikita-san.

“Phì phì. …Cái đó, của Akari mà, đúng không?”

“Ưm, ưm… tôi chẳng biết gì cả.”

“Chỉ có Akari mới làm ra kiểu sô-cô-la như vậy thôi chứ, còn ai nữa.”

Runa “ahaha” cười rồi uống ly thức uống sô-cô-la trên tay.

Chúng tôi đang ở trong một quán cà phê của tiệm sô-cô-la mà Runa rất thích. Cái tên cửa hàng viết bằng chữ thảo là “Lindt” đến tôi còn không đọc được, nhưng nội thất trang trí bằng gỗ lại mang cảm giác ấm cúng, nói chung là rất sang trọng.

Ở tầng hai, ánh nắng trưa rực rỡ chiếu vào từ ô cửa sổ nhìn ra phố. Chúng tôi ăn trưa ở một quán thức ăn nhanh trên Omotesando rồi mới đến quán này để thưởng thức sô-cô-la.

“Giờ cậu ấy có còn nghĩ là trò đùa không nhỉ?”

“Không, nhưng cuối cùng cậu ấy trông cũng có vẻ vui mà. Cậu ấy muốn tin nhưng lại dựng hàng rào phòng thủ để không bị tổn thương nếu bị lừa ấy mà.”

“À ra thế. Hay là, đó là lần đầu tiên cậu ấy được con gái tặng sô-cô-la nhỉ?”

“Tất nhiên là lần đầu rồi. Ngay cả tôi cũng là lần đầu đây này.”

Nói xong, tôi rụt cổ lại vì thấy xấu hổ khi đã lỡ nói một câu như thể mình sẽ còn được nhận quà trong tương lai.

Thấy vậy, Runa mỉm cười toe toét với tôi.

“Em sẽ tặng mà! Anh cứ yên tâm!”

Trên tay cô ấy là một chiếc túi giấy nhỏ. Từ khi gặp nhau ở ga hôm nay, tôi đã tò mò không chịu được, nhưng vẫn cố làm như không để ý đến chiếc túi xách đó của cô ấy.

“Đây, Happy Valentine’s!”

Đưa nó cho tôi, Runa mỉm cười.

“À, cảm ơn…!”

Lần đầu tiên trong đời tôi nhận được sô-cô-la chính hiệu từ một cô gái.

Hơn nữa, lại là từ cô bạn gái mà tôi rất yêu quý…

Cứ nghĩ đến việc một ngày như thế này sẽ đến, ngực tôi lại nóng ran và chìm trong cảm xúc.

“Anh mở ra nhé?”

“Vâng, cứ tự nhiên ạ!”

Trong túi giấy là một hộp sô-cô-la màu đỏ thắt nơ. Với bàn tay run rẩy vì xúc động, tôi gỡ chiếc nơ và mở nắp.

Hiện ra bên trong là một chiếc bánh sô-cô-la nhỏ. Trên mặt bánh có vẽ hình trái tim bằng đường bột, trông vừa đáng yêu, vừa khiến tôi ngượng ngùng, lại vừa vui sướng đến khó tả.

“Trông ngon quá… Cảm ơn em.”

“Bánh gato sô-cô-la đó! Hôm qua em đã được Maria dạy ở nhà cậu ấy. Dạy cho đến khi Maria phải đi học thêm luôn.”

“Thật à?”

“Em và Maria đã ăn thử rồi, ngon lắm luôn đó, anh cứ yên tâm ăn đi nhé!”

“Ừm, anh sẽ ăn một cách trân trọng.”

Tôi đặt chiếc nơ không thể buộc lại như cũ lên hộp rồi cho vào túi giấy, sau đó hào hứng uống ly đồ uống trên tay.

Ly sô-cô-la lạnh do Runa gợi ý mua, có những họa tiết như sô-cô-la chảy bên trong thành ly trông rất đẹp mắt. Hương vị sô-cô-la cũng thơm ngon đậm đà.

“…À ra thế. Ryūto là lần đầu được tặng sô-cô-la à.”

Bất chợt, Runa nhìn vào ly đồ uống của mình và lẩm bẩm như đang nghiền ngẫm.

“Em cũng là lần đầu đó. Lần đầu tự tay làm sô-cô-la tặng bạn trai.”

“Thật sao?”

Tôi đang nghĩ bụng thật vui quá… thì Runa rời môi khỏi ống hút.

“Có những lúc em nghĩ chắc anh cũng mong chờ, nhưng lại thấy phiền phức, với lại nếu làm không đẹp thì ngại lắm.”

“Nhưng lần này em đã làm cho anh đúng không?”

Tôi vui sướng đến mức nở nụ cười, Runa dịu dàng mỉm cười đáp.

“Em muốn làm cho Ryūto. Ryūto lúc nào cũng vui vẻ khi nhận đồ em làm mà.”

“Ừm… Cảm ơn em, Runa.”

Khi tôi một lần nữa nói lời cảm ơn, Runa bỗng đỏ bừng cả má.

“Không có gì đâu…”

Thật là một khoảnh khắc hạnh phúc.

Nếu hạnh phúc có mùi hương, thì đó chắc chắn là mùi sô-cô-la.

Tôi cứ nghĩ như vậy, bởi khoảnh khắc này đây, không khí giữa hai chúng tôi tràn ngập một sự ngọt ngào, dễ chịu đến lạ.

Trong bầu không khí như thế, Runa đột nhiên lộ vẻ bồn chồn.

“Này này, em có chuyện muốn hỏi một chút.”

“Hả, chuyện gì thế?”

Tôi chẳng nghĩ ra điều gì đáng ngại hay không nên hỏi, nên cứ nhìn vào mắt Runa, tự hỏi cô ấy muốn gì.

Thấy vậy, Runa quay đi không nhìn tôi, khẽ bặm môi có chút ngượng ngùng.

“…Ryūto có xem mấy video dành cho người lớn không?”

“Dành cho người lớn?”

“Ừm.”

“Ờm, kiểu như phim chiến tranh à?”

“À ừm, không phải vậy đâu… Kiểu phim gợi cảm ấy?”

“Gợi, gợi cảm? Ơ, ừm… chẳng lẽ, ý em là video người lớn…?”

Tôi lắp bắp hỏi, Runa khẽ gật đầu.

“S, sao lại hỏi thế?”

“Nàyyy, trả lời đi chứ. Có xem không? Không xem không?”

“Ơ…!?”

Runa cứ dồn dập hỏi khiến tôi thấy mình phải trả lời bằng mọi giá.

“…C, có xem ạ.”

Ngay lập tức, mắt Runa sáng rực lên.

“Xem thể loại nào?”

“Ơ!?”

Chẳng lẽ, cô ấy hỏi thể loại ư?

Mà rốt cuộc câu hỏi này có ý đồ gì? Để sau này, cô ấy muốn xác nhận tôi là người bình thường chứ không phải biến thái để yên tâm à?

Dù sao đi nữa, tôi cũng chỉ có thể trả lời một thứ gì đó an toàn.

“G, gái cấp ba các thứ ấy ạ…?”

Học sinh trung học phổ thông xem phim về nữ sinh cấp ba là chuyện bình thường mà, đúng không? Ừm, bình thường thôi.

Tôi tự vấn trong đầu mình mấy lần như thế rồi mới trả lời.

“À ư?”

Runa chớp chớp mắt.

“Thích nữ sinh cấp ba à?”

“Ơ…”

Tôi lúng túng mở miệng.

“Không, nhưng Runa cũng vậy mà…?”

“Ơ.”

Lần này đến lượt Runa lộ vẻ sững sờ, tôi hoảng hốt.

“Á, không, không phải, không phải anh đang liên tưởng đến Runa đâu…!”

“Không liên tưởng à?”

Runa nói vậy với vẻ mặt trông như đang ỉu xìu, tôi càng hoảng hơn.

“Ơ!? Ơ ơ!? À, ừm… không…”

Runa vẫn ỉu xìu.

“…Có thể là có liên tưởng đó.”

“Thật sao!?”

Với câu trả lời của tôi, mặt Runa bỗng sáng bừng lên.

“…………”

Cái, cái này rốt cuộc là sao đây!?

“Này, vậy thì, anh có tưởng tượng ra cảnh nhạy cảm của em không?”

“Ơ!?”

“Này này!? Sao nào!?”

“…C, có chứ…”

Có rất nhiều ấy chứ. Nhiều đến mức… không thể nói ra được.

“Thật sao!? Ryūto, bình thường anh trông chẳng có vẻ gì là như vậy cả!”

“Ơ ơ…!?”

Không, ngược lại, tôi nghĩ sao nếu có một người đàn ông đi lại với vẻ mặt như thể “tôi lúc nào cũng đang tưởng tượng chuyện nhạy cảm” thì mới lạ chứ.

“Này này, anh tưởng tượng thế nào? Em trong tưởng tượng của anh trông thế nào?”

“Ơ, khoan, ơ ơ…”

“Này! Kệ đi! Kể em nghe đi mà!”

“Không, cái đó thì thật sự là…”

“Kệ đi mà! Nàyyy!”

Đúng lúc đó, một tiếng “khụ khụ” ho khan vang lên, khiến chúng tôi ngừng lại. Người phụ nữ ngồi một mình ở bàn bên cạnh đang lướt mắt nhìn quyển sách với vẻ mặt khó chịu.

Có vẻ chúng tôi đã quá ồn ào. Hơn nữa lại là chủ đề nhạy cảm… hoàn toàn không hợp với không khí của quán.

Hối lỗi, chúng tôi cầm ly đồ uống dở dang đi ra ngoài.

Ra đến phố, con đường rợp bóng cây ở Omotesando tràn ngập người qua lại.

Ngắm nhìn những ô cửa kính trưng bày lộng lẫy của các cửa hàng thời trang, Runa bước đi với vẻ mặt tươi tắn như muốn ngân nga hát.

Hôm nay, Runa khoác lên mình chiếc áo len tay rộng thùng thình (kiểu "moe-sode") bên trong, khoác ngoài là chiếc áo phao trắng dáng ngắn, phía dưới là chân váy mini ôm sát cùng bốt cao cổ. Nói chung, cái kiểu tay áo lửng lơ đó trông dễ thương hết sức, và nghĩ bụng chỉ còn ít lâu nữa là không được thấy Runa diện trang phục thế này nữa, tôi thấy có chút tiếc nuối cho mùa cũ sắp qua.

“Dạo này em cảm nhận rõ lắm, cái gọi là cảm giác tự do ấy,” Runa nói, giọng trong trẻo vang vọng giữa không khí lạnh lẽo. “Sau khi biết chuyện bố em sắp tái hôn, rồi ‘Chiến dịch Hai nàng Lotte’ thất bại… em đã sốc lắm, nhưng không hiểu sao lòng lại nhẹ bẫng đi. Cứ như thể em đã buông bỏ được suy nghĩ ‘không thể quay lại quãng thời gian đó nữa’ vậy.”

Làn gió khô lạnh khẽ lướt qua má chúng tôi khi chúng tôi hòa mình vào dòng người đông đúc trên đại lộ.

“Dù vậy, gia đình đâu có biến mất. Bản thân em, nếu biết trân trọng và vun đắp từng mối quan hệ với bố, mẹ, chị, cả Maria nữa… thì tình thân gia đình nhất định sẽ vẫn tiếp nối, như hồi đó vậy.”

Trong đôi mắt Runa khi nói những lời ấy, một ánh sáng tràn đầy sức sống đang lấp lánh.

“Em đã tự do rồi, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác ‘muốn quay về quá khứ’.” Vừa nói, Runa vừa đưa cánh tay không cầm đồ uống lên không trung. Viên đá trên ngón áp út phản chiếu ánh nắng dịu dàng, lấp lánh trắng xóa cùng với chiếc khuyên tai.

Phía sau những ngón tay thon dài của Runa và những cành cây trạc cao vút, một bầu trời xanh yên ả trải rộng.

“Không thể quay về quá khứ. Tuyệt đối không thể. Em cảm thấy cuối cùng mình cũng chấp nhận được điều đó.”

Gương mặt Runa khi ngước nhìn bầu trời tràn đầy một ý chí mạnh mẽ.

Một chú chim bay ngang qua bầu trời mà cô bé đang nhìn.

“Em sẽ không còn nhìn lên bầu trời xa vời không thể chạm tới nữa. Em chỉ nhìn về phía trước thôi. Vì em đâu phải là chim. Nếu cứ mãi mơ ước về những nơi không thể đến, em sẽ chẳng thể sống đúng với chính mình.”

Nói đoạn, Runa quay sang nhìn tôi và mỉm cười.

Đó là nụ cười rất Runa, rạng rỡ như ánh nắng đầu hạ.

“Nào! Từ giờ, mình sẽ thẳng tiến tới tương lai!”

Runa nói một cách lạc quan rồi bước nhanh hơn.

Cây cối ven đường trong mùa đông khô héo không có chút màu xanh nào. Nhưng chúng tôi biết, vô vàn mầm non đang cựa mình trên những cành cây ấy.

Trong Runa, chắc chắn có điều gì đó đang thay đổi một cách mạnh mẽ.

“Maria nói muốn trở thành biên tập viên truyện tranh. Em cũng phải tìm thấy ước mơ của riêng mình. Tuy có hơi chậm hơn mọi người một chút, nhưng… em có làm được không nhỉ?”

“Được chứ. Nếu là Runa thì chắc chắn được.” Tôi kiên định gật đầu với cô bé đang có vẻ bất an.

“…Runa, anh cũng có chuyện muốn em lắng nghe đây.”

Thật ra tôi chưa có ý định nói ra, nhưng nhìn cô bé như vậy, tôi cảm thấy mình cũng cần phải bày tỏ.

“Anh… định thi vào Đại học Hōō.”

Nghe lời thú nhận của tôi, Runa mở to mắt.

“Ơ, Hōō á, là cái trường đó sao?! Nơi đó toàn người siêu giỏi thôi mà!”

“Ư, ừm…”

“Ế, ghê vậy! Anh giỏi quá đi!”

“Không, không đâu, chỉ là đặt mục tiêu thôi thì ai cũng làm được mà… Để đỗ được thì từ giờ anh phải cố gắng rất nhiều.”

Tôi lùi lại trước phản ứng vượt ngoài dự đoán của mình, còn Runa thì giơ một tay nắm thành nắm đấm và vung mạnh.

“Anh sẽ đỗ thôi, Ryūto! Ryūto giỏi mà!”

“…Cảm ơn em, Runa.”

Nghe Runa nói vậy, không hiểu sao tôi lại cảm thấy mình thực sự có thể đỗ được.

“Chúng mình cùng cố gắng nhé! Em sẽ ủng hộ Ryūto hết mình!”

Cô bé nói với một sự hăng hái, rồi bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, và nở một nụ cười dịu dàng.

“…Ừm. Đối với Ryūto, em có thể ủng hộ bằng cả tấm lòng.”

Lần này, cô bé nói một cách chậm rãi, như thể đang thấm thía từng lời.

“Cảm ơn em, Runa.”

Tôi cảm thấy lòng mình mạnh mẽ hơn, và cũng mỉm cười đáp lại Runa.

“Anh cũng sẽ ủng hộ Runa.”

Chúng tôi cùng nói, rồi nhìn nhau và bật cười.

“Chúng mình đúng là đội cổ vũ của nhau nhỉ.”

“Đúng vậy.”

Dù trong hoàn cảnh nào, dù ở bất cứ nơi đâu, tôi cũng muốn luôn ở bên em.

Việc gặp được một người có thể yêu thương và thấu hiểu đến nhường này là một tài sản quý giá trong cuộc đời tôi.

Dù em có lựa chọn tương lai nào, anh cũng sẽ ủng hộ em.

Và chúng ta sẽ luôn cùng nhau mỉm cười như thế này.

Mãi mãi về sau.

embed0025-HD.jpg

Sau đó, chúng tôi đi bộ đến khu Shibuya, vừa đi vừa cùng Runa ngắm các cửa hàng.

Mùa ngày ngắn vẫn tiếp diễn, và khi chúng tôi đang đi, mặt trời đã lặn tự lúc nào, nhường chỗ cho bóng đêm bao trùm.

“Oa, đẹp quá!”

Khi đi ngang qua một khu phức hợp, Runa reo lên khi nhìn thấy những ánh đèn trang trí.

“Vẫn còn đèn đó! Mình vào xem chút đi!”

“Được thôi.”

Thế là chúng tôi cùng bước vào khuôn viên khu phức hợp.

Những ánh đèn trang trí trải dài tận bên trong lối đi. Khi đang đi, chúng tôi nhìn xuống một khoảng thông tầng dưới lòng đất, và ở đó, ánh đèn càng rực rỡ hơn. Vô số cây cối được trang hoàng lộng lẫy bằng đèn điện bao quanh khu vực sân thượng ngoài trời của nhà hàng. Đã quen với ánh đèn LED trắng sáng thịnh hành gần đây ở thành phố, nên những ánh đèn màu cam đồng điệu ở đây mang đến một bầu không khí sang trọng và hoài cổ.

“Oa, đẹp quá! Ngồi ở đó chắc chắn là chỗ đặc biệt rồi!” Runa reo lên khi nhìn xuống.

Nhà hàng có vẻ là một quán Pháp sang trọng, và khách ngồi ở khu vực sân thượng đều là những người lớn chững chạc.

“Ước gì… có ngày mình được hẹn hò ở một quán như thế này…”

“Đúng vậy. Khi nào chúng ta trưởng thành.”

Khi nào chúng ta trưởng thành…

Một mùa đông chua chát, khi tôi hoàn toàn nhận ra rằng mình vẫn chưa phải là người lớn.

Một ngày nào đó, khi tôi thực sự trưởng thành, có thể thoải mái dùng bữa cùng Runa ở một nhà hàng như thế.

Lúc ấy, hai con người hiện tại của chúng tôi sẽ trở thành kỷ niệm mang màu sắc gì trong tim?

Nếu có thể, tôi muốn thắp lên những ánh sáng mang màu sắc ấm áp như những ánh đèn trang trí này.

Để làm được điều đó, tôi không muốn hối tiếc.

*“—Anh sẽ đỗ thôi, Ryūto! Ryūto giỏi mà!”*

Những lời của Runa văng vẳng trong tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy một sức mạnh đang trỗi dậy từ sâu thẳm cơ thể.

“…Không hiểu sao. Mình đến Shibuya thường xuyên, đèn trang trí cũng xem mỗi năm mà.” Runa lẩm bẩm khi nhìn những ánh đèn, rồi tựa đầu vào vai tôi.

“Em thấy ánh đèn hôm nay là đẹp nhất.”

Sau khi nói như vậy với ánh mắt mơ màng, Runa ngẩng đầu nhìn tôi.

“Có lẽ là vì có Ryūto ở bên cạnh em phải không?”

Đôi má ửng hồng ấy, liệu có phải là do cái lạnh tê tái này chăng?

Nụ cười ngước nhìn lên của cô bé dễ thương hơn mọi khi.

Hơi thở trắng xóa của Runa, hơi ấm hòa quyện từ những bàn tay đan vào nhau… tất cả đều thật đáng yêu.

Thật ra tôi có chút không thích mùa lạnh.

Nhưng tôi lại ước mùa đông này có thể kéo dài thêm một chút nữa.

Mùa xuân đâm chồi nảy lộc đã gần kề rồi.