“Senpai ơi, Senpai nghe em nói đã nào…”
Trong tuần đó, tôi gặp Senpai ở trường luyện thi trên đường về sau giờ học. Tôi thở dốc, cố gắng mở lời.
“Lần này lại chuyện gì nữa? Chẳng phải chuyện của Kurose đã giải quyết xong rồi sao?”
Chúng tôi như thường lệ ngồi quanh một chiếc bàn ở sảnh khách tầng cao nhất của trường luyện thi. Lúc này ánh sáng tự nhiên vẫn còn chiếu vào trong phòng, là khoảng thời gian sau giờ học khi các học sinh chính khóa bắt đầu tập trung, nhưng tôi đã xác nhận là không có bóng dáng Kurose ở đây.
“Em nói với bạn gái là ‘muốn làm chuyện ấy’ thì cô ấy lại ‘tuyệt đối không được’ rồi chạy mất Senpai ạ…”
“Hả.”
Nhìn tôi bày ra tư thế Gendō Ikari mà than vãn, Senpai thờ ơ đáp lại.
“Học sinh năm hai cấp ba đúng là sướng thật. Vẫn còn dư dả thời gian để lo lắng mấy chuyện vớ vẩn đó.”
Xem ra tình hình này thì anh ấy vẫn chưa đỗ được trường nào.
“Nếu bạn gái đã nói ‘tuyệt đối không được’ thì đó chính là tuyệt đối không được thật đấy. Bỏ cuộc đi, chia tay luôn đi.”
Senpai buông lời như kiểu muốn phủi tay, tôi vội vàng mở miệng.
“Không, không phải ý từ chối như thế ạ…”
“Vậy thì là gì?”
“Kiểu như là… ngại quá nên không thể làm được ấy ạ.”
“Hả.”
“Thế là cô ấy chạy mất tiêu rồi.”
“À há…?”
“…Khi nào thì chúng em mới làm được đây Senpai?”
Tôi lại trở về tư thế Gendō và thở dài.
“Ai mà biết được chứ—!”
Tôi nhìn về phía trước, nơi giọng nói của Senpai cất lên một cách đặc biệt buông xuôi. Anh ấy ngả người ra sau ghế, ngửa mặt nhìn lên trần nhà. Khi thấy tôi ngẩng mặt lên, Senpai ngồi thẳng dậy.
“Tuyệt đối không được, là mày không được đó. Làm ơn phiền phức quá đi. Muốn mày biến mất luôn.”
“Đến mức đó sao?!”
“Chứ còn gì nữa. Câu trả lời rõ ràng rồi mà. Cái ‘tuyệt đối không được’ của bạn gái mày là ‘ngại’ chứ gì? Vậy thì mày chỉ có thể chờ đến khi cô ấy hết ngại, hoặc tự mày phải tìm cách để cô ấy hết ngại đi thôi chứ.”
“Làm, làm sao để làm được ạ?”
“Ai mà biết được chứ—! Tao đang không có tâm trí đâu mà lo mấy chuyện đó.”
Nghe giọng Senpai, tôi cảm thấy trong đó chứa đựng sự bực bội thật sự. Dù bình thường anh ấy cũng là người ăn nói khó nghe, nhưng lần này tôi nghĩ có lẽ tình hình thi cử đang thực sự rất tệ. Tôi cứ nghĩ anh ấy chỉ không nói ra thôi chứ chắc cũng đỗ được một hai trường dự phòng rồi, nhưng xem ra đúng là chưa đỗ được trường nào cả. Điều đó có nghĩa là anh ấy cũng không có triển vọng liên lạc được với bạn gái mình là Nikoru. Trong hoàn cảnh đó mà tôi lại kể lể chuyện này, nghĩ lại thì giờ mới thấy có lỗi quá.
“Nói chung thì, hai đứa bây yêu nhau đã hơn nửa năm rồi sao? Gần một năm rồi sao? Tao không biết, nhưng chuyện hẹn hò lâu như vậy mà chưa làm chuyện đó, tao thấy thật khó tin.”
Có lẽ đã bình tĩnh lại một chút, Senpai nói với giọng điềm đạm hơn.
“Cho dù không phải loại người chỉ muốn ‘làm chuyện ấy’ đi nữa, thì khi ở bên bạn gái, mày chẳng muốn động chạm gì sao?”
“…Ch, chuyện đó thì… đúng là có ạ…”
“Tao hiểu rồi. Mày có thứ gì đó muốn trân trọng hơn là chuyện ‘làm tình’ đúng không. Chuyện đó tao không thể hiểu được, nên tao cũng chẳng có lời khuyên gì cho mày đâu.”
Nói rồi, Senpai nhìn tôi với ánh mắt bình thản khi tôi chẳng thể nói thêm lời nào.
“Thôi thì, đã nhịn được đến mức này rồi, có lẽ cũng không cần phải vội vàng làm gì đâu nhỉ.”
“Ể?”
“Mày muốn kết hôn với bạn gái đúng không? Vợ chồng ấy mà, đằng nào thì thời gian trôi qua ai rồi cũng không ‘làm chuyện ấy’ nữa thôi.”
“…………”
Đối với tôi đang đỏ mặt vì những lời nói quá đỗi thẳng thừng, Senpai vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên và tiếp tục câu chuyện.
“Bố mẹ tao mới đáng sợ chứ. Đúng là kiểu vợ chồng giả tạo. Kể từ khi tao còn bé tí đến giờ vẫn vậy. Bố tao thì ngày xưa toàn cặp kè lăng nhăng, còn mẹ tao thì từ lâu đã hết tình cảm rồi, nhưng vì không muốn từ bỏ cái danh ‘vợ bác sĩ mở phòng mạch tư’ nên bà ấy không có ý định ly hôn đâu.”
Bất ngờ nghe chuyện riêng của gia đình Senpai, tôi cứng đờ cả cơ mặt. Không nhìn tôi, Senpai tiếp tục nói.
“Cách đây mấy tháng, bố tao lại bị lộ chuyện léng phéng với con bé tiếp tân, thế là con bé đó bị đuổi việc. Bố tao cũng ngu thật. Vợ mình thì thân thiết với mấy bà cô làm hành chính trong viện, thế mà lại tơ tưởng với người trong bệnh viện, thì chả đời nào không bị lộ ra. Trước đó thì cặp với một cô y tá rồi.”
“Th, thật vậy sao ạ…”
Đến lúc này tôi mới có thể xen vào một câu đúng kiểu ‘vâng dạ’.
Nghe một chuyện thật kinh khủng. Từ chuyện của Runa cũng vậy, có lẽ những người đã kết hôn mà trải qua chuyện ngoại tình cũng nhiều hơn mình nghĩ. Bố mẹ tôi thì không hẳn là quá yêu thương nhau, nhưng cũng không có bất kỳ rắc rối nào về mặt đó (theo những gì tôi biết), nên khi nghe một người thân thiết kể lại những chuyện như trong phim truyền hình một cách bình thường như vậy, tôi lại cảm thấy hồi hộp.
“Từ bé tao đã nghĩ rồi. Tao rất kính trọng bố tao với tư cách một bác sĩ… nhưng ‘mình sẽ không bao giờ trở thành người đàn ông như bố’.”
Nhìn Senpai lầm bầm với ánh mắt xa xăm, tôi bỗng nhận ra một điều.
Senpai, khi mới vào cấp ba bỗng trở nên nổi tiếng, đã đá Nikoru với lý do khó hiểu là “không muốn bắt cá hai tay”. Đối với tôi mà nói thì “đáng lẽ chỉ cần không làm thế là được rồi…?”, nhưng tư tưởng “ám ảnh sạch sẽ” độc đáo của Senpai, có lẽ bắt nguồn từ cảm xúc dành cho bố mình.
“Chúng ta đang nói chuyện gì vậy nhỉ? Thôi, chuyện của mày thì cuối cùng lúc nào cũng là khoe bạn gái thôi. Bùng nổ đi cho rồi, thật đấy.”
Dù buông lời ác ý như vậy, nhưng nghĩ đến việc anh ấy vẫn cho tôi lời khuyên, tôi vẫn thấy anh ấy thực sự là người tốt.
“Haizz, em xin lỗi.”
Senpai nhăn mặt đón lấy lời tôi vừa nói ra một cách nhẹ nhàng như muốn xua tan bầu không khí đang trở nên nặng nề.
“Mày có hối lỗi đâu.”
“Em có mà, nhưng có thể lại mắc lỗi nữa ạ…”
“Cái đó gọi là không hối lỗi đó.”
“Em học được nhiều điều ạ.”
“Mày đang đùa tao đấy à, thằng này.”
Senpai đã cười, nên tôi cũng nhẹ nhõm một chút.
Mong cho mùa xuân nhanh đến, và nụ cười này sẽ hướng về Nikoru.
Tôi không thể không cầu nguyện như vậy.
◇
Ngay cả tôi cũng không thể chỉ cầu nguyện cho hạnh phúc của người khác.
Cuối tháng Hai, trong buổi sinh hoạt cuối giờ, chúng tôi được phát phiếu khảo sát nguyện vọng tương lai.
“Như đã nói từ trước, dựa trên phiếu khảo sát lần này, chúng ta sẽ chia lớp cho năm ba. Mọi người hãy viết nghiêm túc, đừng đùa giỡn.”
Nghe lời cô giáo chủ nhiệm, các bạn cùng lớp phản ứng ầm ĩ: “Thật sao—?” hay “Sớm quá—!”
Tôi cúi xuống nhìn phiếu khảo sát trên tay. Dưới các mục “Tiếp tục học” và “Đi làm”, có các ô để điền nguyện vọng từ thứ nhất đến thứ ba.
“…………”
Nếu tôi viết “Đại học Hōō” thì liệu có bị cho là đang đùa không nhỉ?
Trong lúc tôi đang lo lắng như vậy.
“Nè, Runa định chọn hướng đi nào?”
Cô bạn hướng ngoại ngồi phía trước Runa quay đầu lại hỏi.
“Ưm, tớ vẫn chưa quyết định được nữa~”
Runa nghiêng đầu đáp.
“…………”
Chúng tôi, những người đã quay mặt về phía trước, hướng tới đỉnh cao, và bắt đầu đi trên con đường riêng của mình.
Nhưng con đường để trở thành con người lý tưởng vẫn còn rất gian nan.
◇
Chủ nhật cuối tuần đó, tôi và Runa đã học nhóm tại một cửa hàng thức ăn nhanh ở ga A. Là để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ từ ngày mai.
“…………”
Tôi liếc nhìn Runa đang chăm chú nhìn quyển sách giáo khoa đối diện mình, rồi lại cúi xuống nhìn quyển vở của mình.
Đúng như lời Senpai đã “phán xét” là “khoe bạn gái”, tôi không hề xem cái “tuyệt đối không được” của Runa là quá nghiêm trọng. Tôi nghĩ đó là kết quả của việc cô ấy đã nghiêm túc tưởng tượng chuyện thân mật với tôi, dẫn đến cảm giác ngượng ngùng bùng nổ, và thực tế chắc cũng là như vậy.
Tuy nhiên…
“…Có câu nào em không hiểu sao?”
Tôi hỏi cô ấy đang ngồi đối diện, Runa thoáng nhìn sang đây.
“Ể?!”
Nhưng rồi, cô ấy lập tức tránh ánh mắt của tôi. Hai má ửng đỏ.
“Đ, đâu có… không sao, không, không ổn đâu.”
“Không ổn sao?”
“Nhưng, nhưng mà, nếu nói vậy thì có vô số chỗ tớ không biết…!”
“Nếu là chỗ tớ biết, tớ sẽ chỉ cho em từng chút một. Chỗ nào?”
Tôi đứng dậy, ngồi xuống cạnh Runa ở băng ghế đối diện. Vô tình, khuỷu tay của Runa và khuỷu tay của tôi khẽ chạm nhau qua lớp đồng phục.
“Kyaaa!?”
Runa giật cả người lẫn tay lại như thể bị điện giật, rồi quay mặt đỏ bừng về phía tôi. Khuôn mặt cô ấy trông yếu ớt như một chú nai con, đôi mắt như đang ươn ướt.
“Hết hồn à… Tự nhiên lại đến gần!”
“Anh, anh xin lỗi…”
Tôi vội vàng xin lỗi, rồi hơi lùi ra xa và ngồi lại cạnh cô ấy.
Kể từ ngày đó… cái ngày Runa nói “tuyệt đối không được” rồi chạy mất, mọi chuyện cứ như vậy. Mỗi khi tôi định nắm tay, cô ấy lại “Kyaaa!” lên rồi ngượng ngùng tránh ra, và chỉ cần lại gần thôi là cô ấy đã đỏ mặt tía tai, lúng túng. Đến cả mắt cũng chẳng dám nhìn tôi đàng hoàng.
Nghĩ rằng cô ấy đang ý thức về tôi như một “người đàn ông” hơn trước, tôi thấy cũng không tệ. Nhưng tôi không biết phải làm thế nào, thật lòng mà nói, tôi hơi nản chí.
Trong tình trạng này, tôi không thể mời cô ấy đến phòng tôi học riêng như mọi khi được, nên đã lâu rồi chúng tôi mới đến quán này.
Như muốn che đi sự ngượng ngùng, Runa với tay lên bàn. Cô ấy lấy chiếc bánh táo ra khỏi hộp và bắt đầu ăn, lúc nãy cô ấy đã để lại vì nói “no bụng với hamburger rồi”.
“…Bánh táo cũng ngon thật đấy.”
Nhấm nháp một lúc, cô ấy thì thầm.
“Cái bánh kem mà mẹ Ryūto hay mời cũng ngon ghê.”
“À, của ‘Champs de Fleurs’ ấy mà.”
Mỗi khi Runa đến nhà để học bài, mẹ tôi thường mua bánh kem từ tiệm bánh ngọt gần nhà ra mời.
“Người dân gần nhà anh, chắc là mỗi khi có khách đến đều mời bánh của tiệm đó. Khoe rằng đó là tiệm của một đầu bếp bánh ngọt từng học ở Pháp, còn được giới thiệu trên truyền hình toàn quốc nữa.”
“Thật tuyệt vời nhỉ. Đó là tiệm bánh mà chúng ta đi qua mỗi khi đến nhà Ryūto phải không. Tiệm trông rất sang chảnh.”
“Đúng rồi. Lần này mẹ cũng rất hào hứng nói rằng nếu Runa đến thì sẽ chi tiền mua bánh…”
“…………”
Chết rồi. Thế này chẳng khác nào đang giục cô ấy “Em không đến nhà anh học bài sao?”
Đúng như dự đoán, Runa đỏ mặt cúi gằm xuống. Mới nãy đang nói chuyện vui vẻ thế mà giờ hỏng bét rồi.
Tôi thở dài trong lòng, rồi cúi xuống nhìn sách giáo khoa.
Nhưng tình trạng này… không biết đến bao giờ mới kết thúc đây?
— Cái ‘tuyệt đối không được’ của bạn gái mày là ‘ngại’ chứ gì. Vậy thì mày chỉ có thể chờ đến khi cô ấy hết ngại, hoặc tự mày phải tìm cách để cô ấy hết ngại đi thôi chứ.
Lời khuyên của Senpai cứ luẩn quẩn trong đầu tôi.
Làm cho Runa hết ngại…
Tôi cũng muốn làm thế. Tôi muốn làm thế thật, nhưng… rốt cuộc thì phải làm thế nào đây?
Không như những bài ngữ pháp tiếng Anh trong sách giáo khoa trước mắt, đây là một vấn đề khó hơn đối với tôi, vì không có đáp án mẫu ở đâu cả.
Cảm thấy ngột ngạt, tôi bỗng ngẩng mặt lên.
Cửa hàng thức ăn nhanh vào chiều Chủ nhật cuối tháng Hai, nhìn đâu cũng gần như kín chỗ. Các bàn ghế đều có nhiều người ngồi, còn các quầy cũng hầu hết đã đầy kín học sinh đang ôn thi hoặc những người mở laptop làm việc. Trong không gian hơi ồn ào nhưng vừa phải của quán, tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc nền như pop quốc tế đang phát với âm lượng nhỏ.
Tôi hơi cúi đầu xuống, và đôi chân trắng nõn của Runa từ dưới váy đang đập vào mắt tôi.
“…………”
Nhớ lại thì, kỳ thi cuối kỳ ngay sau khi chúng tôi hẹn hò. Lần đầu tiên đến quán này, hai đứa học bài cùng nhau, tôi đã bồn chồn đến nỗi chẳng thể tập trung vào việc học. Được ngồi tựa vai bên “Shirakawa-san” mà mình ngưỡng mộ với tư cách là bạn trai bạn gái… chỉ vậy thôi cũng khiến tim tôi đập thình thịch, mùi hương của cô ấy khiến tâm trí tôi xao động, tôi chỉ muốn ngắm mãi khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của cô ấy… tôi đã rung động không cách nào tả xiết.
Nghĩ kỹ lại, tôi của ngày ấy dường như rất giống với Runa của bây giờ. Bị đối phương lại gần thì lo lắng, đỏ mặt, lúng túng trông đến là thảm hại…
Muốn lại gần, nhưng lại căng thẳng.
“…………”
Vậy thì, hành động mà tôi cần làm bây giờ, chẳng phải là hành động mà Runa đã làm với tôi ngày ấy sao?
Runa luôn năng động và vui vẻ. Dù tôi có lúng túng và bối rối đến mức nào đi nữa, cô ấy vẫn không bận tâm mà chủ động tiếp tục giao tiếp với tôi.
—Có sơ hở rồi!
Trên thuyền ở công viên, cô ấy đã nói vậy rồi tặng tôi nụ hôn đầu tiên.
Cô ấy đã giúp tôi giải tỏa sự căng thẳng, mà có lẽ lúc đó tôi đã cứng đờ vì quá bận tâm đến việc tiếp xúc cơ thể.
“…………”
Không, hôn ở một nơi như thế này thì quả là không thể. Tôi không có cái sự tự nhiên, phóng khoáng trời sinh như vậy.
Nhưng, chắc chắn đó chính là điều tôi cần làm.
Mình không thể cứ ngập ngừng mãi được. Phải tự mình chủ động bắt chuyện. ...Và cứ thế, phải là chính mình.
Bởi vì, thật lòng mà nói, ngay cả mình của ngày ấy cũng đã muốn được gần gũi Runa rồi. Nhưng vì chưa quen với con gái và thiếu tự tin, mình đã không thể cư xử tự nhiên như một người bạn trai.
Mình vẫn chưa hiểu rõ tại sao Runa bây giờ lại trở nên như vậy, nhưng nếu lý do là "xấu hổ" thì chắc chắn không phải là cô ấy đã chán ghét mình.
Vậy thì, mình làm thế này hẳn là không sai đâu.
“Thôi được, để mình hướng dẫn cho.”
Mình lại ngồi thẳng dậy, rút ngắn khoảng cách, thấy vậy, Runa lại thoáng giật mình.
“Ơ, k-không cần đâu mà...!”
“Mình muốn giúp mà. Là câu này hả?”
Mình chỉ tay vào chỗ Runa đang nhìn, cô ấy liền đỏ mặt gật đầu.
“Ừm, là điền vào chỗ trống à...”
()he()() failed the test, she ()()()happier.
Nếu như cậu ấy không trượt bài kiểm tra, cô ấy đã hạnh phúc hơn.
“Có chữ ‘nếu’ nên cậu biết từ đầu tiên điền vào chỗ trống đúng không?”
“Ưm... ‘if’?”
“Đúng rồi đó. Vậy nên, hãy nhớ lại những gì đã học về câu điều kiện xem nào...”
Trong lúc mình đang giải thích, Runa bỗng cau mày, cúi gằm mặt xuống.
“...Runa?”
Mình gọi, cô ấy ngẩng đầu nhìn mình.
“À... mình vẫn đang nghe đây, cậu cứ tiếp tục đi.”
“Ư, ừm... Vậy, ‘cậu ấy’ trong câu này, thực tế là ‘đã trượt bài kiểm tra’ đúng không?”
“...Ừm...”
“Vì vậy, đây là một câu điều kiện trái với sự thật trong quá khứ, nên sẽ là câu điều kiện loại 3...”
Thấy Runa vẫn có vẻ lạ, mình liền dừng lại.
Lúc đó, Runa ngẩng mặt lên nhìn mình.
“Ryūto.”
“Ơi?”
“Anh Sekiya-san đậu trường nào rồi nhỉ? Cậu có biết không?”
“Ể?”
Mình không ngờ lại bị hỏi chuyện đó, nhất thời ngớ người ra.
“À... mình chưa nghe anh ấy nói gì cả.”
Mình cảm giác Runa hơi cau mày nên vội tiếp lời.
“Nhưng mà, anh ấy ngày nào cũng học bài chăm chỉ như thế, chắc chắn sẽ đậu được một trường nào đó thôi.”
Nghe vậy, vẻ mặt Runa liền tươi hẳn lên.
“Đúng rồi ha!”
“Ư, ừm.”
“...Chẳng hiểu sao nhìn câu hỏi này, mình lại nhớ đến Nikoru rồi thấy lo lắng quá.”
Nhìn Runa khẽ thì thầm với vẻ mặt hơi buồn buồn, lòng mình bỗng ấm lại.
“Runa đúng là người rất biết nghĩ cho bạn bè đó.”
Nghe mình nói vậy, Runa khẽ nhìn mình một cái rồi lại vội lảng mắt đi.
Mình cứ thế nhìn chằm chằm vào cô ấy... và định mở lời.
Vì mình vừa mới quyết tâm xong mà. Dù Runa có ngại ngùng, mình vẫn sẽ chủ động trò chuyện.
“...Những lúc như vậy... mình... cũng rất... thích, đó.”
Tuy không được trôi chảy cho lắm, nhưng cuối cùng mình cũng nói ra được.
Thở phào nhẹ nhõm, mình lại nhìn Runa, thấy cô ấy đang đỏ mặt nhìn lại mình.
“...!”
Nhưng vừa chạm mắt thì cô ấy lại quay đi, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Mình cứ tưởng như vậy là không được rồi... nhưng Runa vẫn giữ nguyên khuôn mặt ửng đỏ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình.
Vẻ mặt cô ấy đã bớt căng thẳng hơn lúc trước, rạng rỡ niềm vui.
“...À này, Ryūto?”
Ngại ngùng nhưng vẫn vui vẻ, Runa mở lời.
“Hửm?”
“Kiểm tra xong rồi, chúng mình đi mua sắm không?”
Lâu lắm rồi Runa mới nói chuyện mà nhìn thẳng vào mắt mình như vậy. Vui quá, mình định gật đầu ngay lập tức... rồi chợt hình dung ra lịch trình trong đầu.
“Ừm... là trước chuyến đi dã ngoại hả?”
Thi cuối kỳ kết thúc vào thứ Sáu, sau đó được nghỉ kiểm tra, và không có trường cho đến thứ Năm tuần sau. Thứ Sáu chỉ có một ngày làm lễ bế giảng kiêm trả bài kiểm tra, rồi sau đó là kỳ nghỉ xuân.
Bọn mình, học sinh năm hai, sẽ đi dã ngoại từ thứ Hai tuần sau đó. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần vì lịch trình này đã được áp dụng từ khóa trước, nhưng mình vẫn thấy tiếc khi kỳ nghỉ xuân quý giá lại bị rút ngắn.
“Đúng đúng. Xong kiểm tra cái là đi luôn. Chủ nhật thì sao?”
“À.”
Vậy thì... Đúng lúc mình định gật đầu, Runa vội vàng nói tiếp.
“Thế này này, Akari cũng đi cùng, được không?”
“Ể? Đ-được thôi... nhưng sao vậy?”
Một cái tên không ngờ tới xuất hiện khiến mình bối rối, nghẹn lời.
“Ban đầu là Akari rủ mình đi mua sắm đó. Akari đang nhắm đến việc trở thành stylist nên định học trường chuyên về thiết kế thời trang, nhưng vì cô ấy thuộc size P nên việc mua sắm rất khó, gần đây có vẻ hơi hoang mang về định hướng tương lai.”
“Size P?”
“Là size nhỏ đó. Size S thì dành cho dáng người mảnh mai, nhưng chiều dài thì làm theo chiều cao trung bình đúng không? Với những bạn thấp bé thì size S cũng vẫn rộng.”
“Ồ, ra vậy...”
“Thế nên, cô ấy muốn mình, người có chiều cao trung bình, thử đồ cho. Để cảm nhận niềm vui khi phối đồ và xác nhận lại ước mơ của mình.”
“Cái đó thì mình hiểu rồi, nhưng vậy thì Runa với Tanikita-san đi là được rồi mà? Mình đi có khi chỉ làm chân khuân vác được thôi, chứ mình đi thì...”
Cứ nghĩ sẽ chỉ làm vướng víu chuyện con gái nói chuyện... với lại, đi ba người với Tanikita-san thì thành thật mà nói cũng hơi gượng gạo... thì Runa nhìn quanh quất. Mình không biết cô ấy xác nhận cái gì, nhưng vẻ mặt cô ấy an tâm hẳn, rồi khẽ hạ giọng nói.
“Thế này này, thật ra là, Runa muốn Ryūto... rủ Ichiji-kun đi cùng.”
“Itchī?”
Lại một cái tên bất ngờ khác bật ra khiến mình tròn mắt.
“Thế là, hẹn hò đôi hả...? Tanikita-san nói cậu à?”
“Làm gì có! Akari là được bất ngờ mà. Nhưng con bé đó, rõ ràng là rất để ý đến Ichiji-kun vậy mà vì một lần từ chối cậu ấy nên không thể bày tỏ tình cảm của mình đúng không? Nếu khoảng cách giữa hai người rút ngắn được ở đây, thì chẳng phải đến chuyến dã ngoại sẽ có thể phát triển tốt đẹp sao?”
“Hừm...”
Mình khẽ nhíu mày. Với cái kiểu của Tanikita-san, liệu có thể hợp với Itchī, người mà bây giờ trong đầu chỉ có mỗi KEN không nhỉ?
Mình cảm thấy bất an lắm, nhưng như mình đã nói với cô ấy ban nãy, mình rất thích cái cách Runa biết nghĩ cho bạn bè, nên nếu có thể giúp được thì mình muốn giúp.
“...Được rồi. Mình sẽ thử rủ cậu ấy xem sao.”
Mình gật đầu, vẻ mặt Runa càng rạng rỡ hơn.
“Hoan hô!”
Cô ấy khẽ giơ hai tay lên, rồi nhún nhảy lùi ra xa khỏi mình.
“Cảm ơn nhé, Ryūto... Ối, ối!”
Tiếng đồ vật rơi *đốp* xuống sàn, Runa vội vàng nhặt lên.
Thứ rơi xuống là cái cặp của mình. Vì là ghế cho hai người nên mình đặt hành lý của mình lên ghế dài, nhưng do động tác ban nãy của Runa mà nó đã va vào và rơi xuống.
“Xin lỗi nha... Cái lỗ này, mới bị bây giờ hả?”
Runa nhìn chiếc cặp mình nhặt lên, rồi đưa phần đáy về phía mình.
Cái cặp của mình là loại ba lô bằng vải, kiểu vải canvas hay sao ấy, được làm bằng chất liệu khá bền. Thế nhưng, góc đáy cặp nơi góc sách thường xuyên cọ vào lại dễ bị sờn, và một chỗ cuối cùng đã bị rách hẳn.
“À, không. Cái lỗ đó có từ khoảng sau Tết rồi.”
Mình vừa gãi đầu vừa đáp.
“Mình chỉ có mỗi cái cặp này thôi. Hồi nghỉ đông, mình mang mấy quyển sách ôn luyện đi học thêm mỗi ngày, nặng quá nên nó cứ thế mà tã dần. Mình cũng định mua cái mới tử tế hơn rồi mà...”
Đối với một người chẳng mấy khi để ý đến thời trang như mình thì "mua đồ thời trang" quả là một sự kiện uể oải và phiền phức, nên cứ nghĩ "vẫn dùng được" và trì hoãn, kết quả là ra nông nỗi này đây. Mình vừa ngại vì để cô ấy thấy cái cặp rách, vừa lo lắng không biết có bị chê không, nên lúng túng không giải thích rành mạch được.
“Hừm...”
Runa thì thầm, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Xin lỗi, trông lôi thôi đúng không?”
Mình tự ti nói, Runa khẽ lắc đầu.
“Không đâu, hoàn toàn không. Chỉ là cậu mang nhiều đồ học tập và cố gắng học hành thôi mà?”
“Ư, ừm thì...”
Không biết có tiến bộ được bao nhiêu không, nhưng chắc chắn là mình đã mang đống sách nặng trĩu đi lại giữa nhà và trung tâm luyện thi mỗi ngày.
“...Mình cũng phải học tập Ryūto một chút mới được.”
Nói rồi Runa mỉm cười, vẻ mặt đã thoải mái hơn rất nhiều so với ban nãy. Mình không chắc liệu những nỗ lực của mình có thành công hay không, nhưng mình nghĩ sẽ cứ từng chút một tiến lên như thế này.
◇
Và rồi, vào Chủ nhật, hai ngày sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, mình và Itchī đã đặt chân xuống khu phố Shibuya.
“Đúng là thay đổi nhiều thật đấy, Kasshī... Shibuya chỉ toàn những người nổi bật thôi. Sao hai thằng con trai bọn mình lại phải mất công đi bộ giữa chỗ đông đúc thế này để ăn cơm chứ?”
Itchī cau mày trước dòng người đông nghịt ở cổng soát vé, bất mãn nói.
Mình đã không nói thẳng với Itchī rằng đó là chuyến đi mua sắm với Tanikita-san và Runa ngay từ đầu vì sợ cậu ấy sẽ hoảng sợ mà từ chối, nên mình đã rủ cậu ấy đi ăn trưa ở một quán rẻ mà ngon. Quả nhiên, cậu ấy rủ thêm Nisshī, nên mình đã nói với Itchī rằng Nisshī từ chối vì "hết tiền rồi, hai đứa cứ đi đi". Để đề phòng, mình cũng đã nói rõ sự tình với Nisshī để cậu ấy giữ bí mật giúp.
“Ừm, cái đó thì... dù sao cũng cảm ơn cậu đã đến, Itchī. Xin lỗi cậu nhé...”
Sự thật sắp được tiết lộ, nhưng trước đó mình vẫn xin lỗi trước một tiếng.
Mà thôi, gác chuyện đó sang một bên đã.
Từ nãy đến giờ, có một điểm mình không thể bỏ qua được.
“...Mà cái bộ dạng đó là sao vậy...?”
Trang phục của Itchī, ngay khi mình nhìn thấy đã phải quay lại nhìn lần thứ hai vì nó quá sức "khủng khiếp".
Một chiếc áo phông nhàu nhĩ, một chiếc quần jogger màu xám đầy xù lông. Đôi giày thể thao cũ mòn. Một phong cách "vừa đủ an toàn" để đi ra cửa hàng tiện lợi gần nhà chứ chẳng dám đi đâu xa.
Mình cũng là người chẳng mấy khi để ý đến thời trang, nhưng đến Shibuya mà mặc bộ đồ ở nhà như thế thì mình cũng không có đủ dũng khí.
Itchī vốn dĩ chẳng bao giờ hợp mốt, nhưng đúng vào cái buổi hẹn hò đôi với Tanikita-san, một cô gái cực kỳ sành điệu đến mức muốn trở thành stylist, mà cậu ấy lại xuất hiện với bộ cánh "giới hạn" đến mức ngay cả thằng con trai như mình cũng phải e dè.
“Bộ dạng gì chứ, Kasshī cậu mới là sao đó. Tự nhiên lại làm ra vẻ sành điệu à? Đây là áo phông tôi vẫn mặc thường ngày mà.”
Có lẽ vì đói bụng, Itchī có vẻ hơi gắt gỏng.
Quả thật, nghe cậu ấy nói, chiếc áo phông màu đen với dòng chữ tiếng Anh "DO YOUR BEST" cùng một nhân vật bí ẩn mà chẳng có vẻ gì là được lựa chọn kỹ lưỡng kia đúng là quen mắt thật. Tuy nhiên, trước đây hình như nó có vẻ đứng dáng hơn thì phải... Mình nghĩ rồi chợt giật mình.
Chiếc áo phông trông nhàu nhĩ như vậy, có lẽ là do không đúng size. Vì Itchī đã giảm cân rất nhiều, nên chiếc áo phông có lẽ size XL trở lên đang bị thừa thãi trên cơ thể cậu ấy.
“Vậy... vậy còn quần thì sao? Cái đó hoàn toàn là đồ mặc ở nhà mà...?”
“À thì, vì đột nhiên gầy đi nên bây giờ tôi chỉ có mỗi quần jogger là vừa thôi. Cái này có chun ở cạp quần và có dây buộc nên dù có rộng thùng thình cũng không bị tụt đâu.”
“À... ra vậy...”
Hóa ra là như thế. Ngay cả khi vẻ ngoài thay đổi do gầy đi, nếu bản thân không quan tâm đến ngoại hình thì sẽ thành ra như thế này sao.
“Mà này, Kasshī.”
“Hửm?”
“Gầy đi thì hơi lạnh nhỉ.”
Đúng là bây giờ là tháng Ba, và dự báo thời tiết hôm nay tương đối ấm áp, nhưng hầu như không có ai đi dạo chỉ với một chiếc áo phông ngắn tay. Nhiệt độ hôm nay là lúc mình khoác thêm chiếc áo khoác jean bên ngoài hoodie.
“Trước đây dù là giữa mùa đông tôi cũng chỉ mặc áo khoác ngoài áo phông thôi, nên không có áo dài tay.”
“Vậy thì mua quần áo mới đi, Itchī...”
Nhìn Itchī thế này, không biết Tanikita-san có thất vọng không nhỉ... Nhưng ngược lại, nếu cô ấy vì thế mà vỡ mộng với Itchī và mất đi tình cảm, thì có lẽ cả hai bên sẽ được yên ổn... Mình vừa nghĩ ngợi đủ điều, vừa mang theo chút bất an đi đến địa điểm hẹn với Runa và mọi người ở bức tượng Hachiko.
Hachiko vào ngày nghỉ đông nghịt người. Có lẽ là vào khoảng thời gian trước buổi trưa nên có nhiều người hẹn nhau đi ăn.
“Này, Kasshī? Quán nào? Cậu định đi đâu vậy?”
“Chờ, chờ chút, mình hơi lạc đường rồi.”
Trời nắng nhưng bầu trời tháng Ba lại nhiều mây. Bị cuốn vào dòng người đông đúc đang di chuyển theo tín hiệu đèn xanh, mình vừa né tránh ánh mắt nghi ngờ của Itchī, vừa tìm kiếm bóng Runa.
“A, đến rồi! Ryūto, bên này nè!”
Mình nhìn về phía có giọng Runa và cuối cùng cũng tìm thấy cô ấy.
Runa khéo léo tránh người, nhanh nhẹn bước về phía mình.
“Mà này, Ichiji-kun nổi bật thật đấy! Giữa đám đông tiện lợi ghê~! Cậu ấy cao bao nhiêu nhỉ?”
“...!?”
Ichiji đứng sau lưng tôi, dù hơi giật mình khi Runa bất ngờ xuất hiện, vẫn cố gắng mở miệng trả lời câu hỏi với vẻ lúng túng.
“Ờ... bữa trước đo ở phòng y tế... là một mét tám mươi hai...”
“Ồ, vẫn còn cao nữa sao, ghê thật! Chắc là thành hai mét luôn rồi ấy nhỉ!”
“…………”
Trước cái kiểu nói chuyện nửa đùa nửa thật của Runa, Ichiji đã sớm câm nín.
“Thôi nào, kể cả con trai thì bây giờ cũng khó mà cao thêm nhiều đến thế chứ. Nhỉ, Ichiji?”
Tôi cố gắng nói đỡ bằng giọng tươi tắn, vậy mà Ichiji lại quay sang nhìn tôi với vẻ mặt rất chi là khó coi.
“Ka, Kasshi?! Sao Shirakawa-san lại ở đây?!”
“À, thì là...”
Bị hỏi dồn bằng giọng thì thầm, tôi ngập ngừng nhìn về phía Runa.
“Mày muốn chọc tức tao, muốn hành hạ thằng FA này đến chết à!? Nếu muốn gặp bạn gái thì cứ gặp riêng hai đứa thôi chứ?!”
Ichiji rít lên từng lời, hàm răng nghiến ken két như thể sắp khóc đến nơi.
“Kìa, không phải hai đứa đâu mà là...”
Vừa nói, tôi vừa liếc nhìn ra sau lưng Runa, và như thể dò theo ánh mắt tôi, Ichiji cũng rướn cổ nhìn theo.
Cô bạn nhỏ nhắn ấy thường dễ bị nuốt chửng giữa biển người, nên ban đầu tôi cũng không nhận ra.
Ở đó... có Akari đang đứng.
“...Á á á Á!!!”
Ichiji nhìn thấy cô ấy, mặt biến sắc hệt như gặp phải ma vậy. Sững sờ đến mức không nói được lời nào, chỉ há hốc mồm.
Về phần Akari, cô ấy cũng ngây người ra khi nhìn thấy bộ đồ "thời thượng" của Ichiji.
“…………”
“Xin lỗi cậu, Ichiji-kun. Tớ muốn đi mua sắm với Akari và Ryūto. Ba người thì trông hơi khập khiễng đúng không? Thế nên tớ muốn cậu cũng đi cùng... kiểu như là một bất ngờ ấy mà?”
Những lời giải thích của Runa không biết có lọt tai Ichiji đang mặt mày tái mét hay không.
“Chúng ta còn đi du lịch dã ngoại cùng nhau nữa mà? Chắc chắn sẽ vui lắm đó!”
Giọng nói tươi vui của Runa chìm vào tiếng ồn ào náo nhiệt của Shibuya.
◇
Vậy là "diễn viên" đã có mặt đông đủ, nhưng cứ thế mà đi mua sắm thì có lỗi với Ichiji khi đã lừa cậu ấy đến bằng cớ đi ăn trưa, nên chúng tôi ghé vào một nhà hàng pizza buffet ở Center Gai.
“…………”
Trong không gian nội thất mang phong cách Ý (chắc vậy) với tường gạch và điểm nhấn màu đỏ, chúng tôi ngồi vào bàn bốn người cạnh cửa sổ, mỗi người tự đi lấy pizza từ quầy và cắm cúi ăn trong im lặng.
Theo lời Runa, đây là một quán buffet nổi tiếng, ngon mà rẻ, cuối tuần lúc nào cũng đông khách, nhưng vì giờ này còn hơi sớm so với giờ ăn trưa nên vẫn còn khá nhiều chỗ trống.
Là nơi tụ tập của giới trẻ, khắp nơi trong quán rộn ràng tiếng trò chuyện, khiến cảnh tượng của nhóm chúng tôi trông hơi lạ lùng.
Trên ghế sofa dựa vào cửa sổ, Runa và Akari ngồi cạnh nhau, đối diện là tôi và Ichiji.
Akari dùng hai tay cầm miếng pizza, say sưa nhồm nhoàm ăn. Thỉnh thoảng cô ấy lại liếc nhìn Ichiji, má ửng hồng rồi cắn từng miếng pizza nhỏ xíu. Trông cô ấy hệt như một loài động vật nhỏ bé, dễ thương vô cùng.
Tôi đã lo lắng về phản ứng của cô ấy trước bộ đồ "thời thượng" của Ichiji, nhưng có vẻ như tình cảm của cô ấy chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào.
Còn Ichiji thì cứ thế, nghiến chặt quai hàm, chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa pizza trên bàn và ăn một cách vô thức.
Này, bây giờ phải làm sao đây...?
Liệu có chuyện gì bắt đầu từ đây không?
Tôi tự nhủ trong lòng rồi liếc sang bên cạnh, thấy Runa đang nhai pizza, khóe miệng cũng hơi giật giật.
“...Akari-san, từ trước đến giờ cậu đã có bạn trai bao giờ chưa?”
Lúc Runa đứng dậy đi lấy pizza mới ở quầy, tôi cũng cầm đĩa lên và rời chỗ ngồi. Vừa đi lấy pizza cạnh cô ấy, tôi vừa hỏi, Runa hơi nghiêng đầu.
“À, tớ không rõ nữa. Akari không thích nói mấy chuyện như thế. Tớ cứ nghĩ là cậu ấy không hứng thú với việc hẹn hò với mấy bạn nam xung quanh đâu.”
Nói cách khác, có lẽ là chưa có kinh nghiệm yêu đương. Ichiji thì đương nhiên cũng thế rồi, nên khó mà kỳ vọng một trong hai sẽ chủ động.
Hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày mệt mỏi đây...
So với chuyện này thì buổi hẹn hò đôi với Nikoru và Sekiya vui hơn trăm lần... Dù cuối cùng hai người họ lại thành ra thế nào thì cũng đành bỏ qua đi... Tôi đã gần như muốn trốn tránh thực tại rồi.
Sau khi cố gắng vượt qua bữa trưa, chúng tôi cuối cùng cũng tiến vào khu phố để mua sắm.
Runa và Akari không chút do dự luồn lách qua dòng người tấp nập, rồi biến mất vào một tòa nhà cao tầng hình trụ. Đó là tòa nhà thời trang biểu tượng của Shibuya với chữ "109" trên đỉnh, ngay cả tôi cũng biết sự tồn tại của nó.
Bước vào trong, một không gian rực rỡ đúng như tôi tưởng tượng hiện ra, với hàng loạt thương hiệu thời trang dành cho phái nữ trẻ tuổi.
“…………”
Tôi vô thức liếc nhìn nửa bước về phía sau, thấy Ichiji đang đứng rải rác những ánh nhìn lấm lét, bồn chồn hệt như một kẻ biến thái. Tôi cũng đang lo lắng, nên hiểu cảm giác của cậu ấy.
“Runa-chan bình thường hay mặc đồ gyaru kiểu sang chảnh, nên hôm nay muốn thử phối đồ theo phong cách khác xem sao đó.”
Akari, đúng như dự đoán, hoạt bát như cá gặp nước, trò chuyện với Runa bên cạnh.
“Đầu tiên lên tầng năm đi! Dạo này tớ để ý có một kiểu đồ ở đó, mà bình thường mình không diện được đó nha~”
Nói rồi, cô ấy hướng về một cửa hàng đề chữ GYDA. Đương nhiên tôi chẳng đọc được.
Đây là một thương hiệu với những bộ quần áo mang màu sắc sang trọng, kiểu "chị đại thành thị", khiến mấy đứa con trai hướng nội như tôi khó mà dám đến gần.
“Dù vải nhiều nhưng nếu ôm sát đường cong cơ thể thì sẽ tạo ra phong cách vừa khỏe khoắn vừa gợi cảm đó.”
Vừa thao thao bất tuyệt, Akari vừa săm soi từng món đồ trong cửa hàng.
“Quần thì cái này đẹp nè. Vậy thì áo phải là kiểu này... Với cả cái này, cái này nữa!”
“Ế, thật á?! Liệu có hợp không ta~”
“Runa-chan thì không sao đâu! Thử một chút đi!”
“Okie!”
Runa nhận đồ từ Akari, hỏi ý kiến nhân viên rồi đi vào phòng thử đồ.
“…………”
Tôi và Ichiji, cả hai đều vẫn còn khó chịu, bồn chồn chờ đợi vài phút.
“Thế nào?”
Runa bước ra, không còn là phong cách gyaru thường ngày mà tôi vẫn biết nữa.
Một chiếc áo tank top bó sát, ngắn cũn cỡn như áo bra thể thao, kết hợp với quần dài ống rộng như quần thể thao. Chiếc quần có đường sọc nổi bật chạy dọc thân với logo thương hiệu trên nền trắng, dù cùng chất liệu nỉ nhưng lại mang một hình ảnh hoàn toàn khác một trăm tám mươi độ so với chiếc quần Ichiji đang mặc, với thiết kế bó sát, ôm lấy đường cong vòng ba và đùi rõ mồn một như bộ đồ lặn. Bụng và hai vai đều lộ ra nhưng lại không gây cảm giác gợi cảm quá mức, có lẽ là nhờ công của chiếc áo sơ mi kẻ caro được khoác hờ trên tay như một dải lụa. Ngoài ra, cô ấy còn đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm màu nhạt, nên việc thay đổi thần thái là điều hiển nhiên.
“Đẹp quá đi chứ! Đúng kiểu gyaru thể thao phong cách nghỉ dưỡng như mấy cô gái ở bờ Tây nước Mỹ!”
Akari vỗ tay reo lên vui sướng. Có vẻ như Runa đã tạo ra hình ảnh còn hơn cả mong đợi của cô ấy.
“Ế, có ổn không vậy? Có bị 'tai nạn' gì không? Kiểu này tớ mới thử lần đầu đó.”
“Hợp lắm luôn đó! Phải không, Kashima-kun?”
Bị Akari hỏi, tôi gật đầu với Runa đang tỏ vẻ lo lắng.
“Ư... Ừm... Cảm giác rất thời trang.”
Nghe vậy, má Runa chợt ửng hồng. Đôi mắt lấp ló sau cặp kính râm như hơi ươn ướt.
“S-Sao vậy...”
Đang ngượng... Dễ thương quá...
Runa trước đây, khi được khen thường đáp lại kiểu "Thật á? Cảm ơn nhé!", nên phản ứng như thế này thật mới mẻ và khiến tôi cảm thấy rung động.
Dù Runa vẫn ít giao tiếp bằng mắt với tôi, vẫn giữ vẻ xa cách, nhưng tôi nghĩ không phải mọi chuyện đều tồi tệ.
“Được rồi, vậy thì đi chỗ khác thôi! Chị ơi, hôm nay bọn em muốn xem nhiều đồ nên tạm thời đi chỗ khác ạ!”
Akari nói với nhân viên, và nhân viên cũng vui vẻ đáp lại: “Chúc em đi chơi vui vẻ! Rất mong được gặp lại các em!” Đối với tôi, người đã nghĩ rằng thử đồ thì phải mua, đây là một cuộc đối thoại đầy bất ngờ.
“Tiếp theo, đến LIZ LISA thôi!”
“Ế, thật á?!”
Nghe Akari nói, Runa giật mình.
“Không phải phong cách của tớ mà?! Tớ chưa từng mặc bao giờ!”
Lý do Runa nói vậy, tôi hiểu ra khi đến cửa hàng. Trên những kệ trưng bày nổi bật với màu hồng pastel và tông đen trắng, là một "trận lụt" của bèo nhún và nơ.
“Đồ ở đây, có hơi giống Marimero không? Nếu Marimero mặc hợp, thì Runa-chan là chị em sinh đôi chắc cũng hợp nhỉ?”
Nghe Akari nói, tôi thấy đúng là phong cách đó có phần giống với những bộ đồ thường ngày của Kurose-san mà tôi từng thấy vài lần. Có lẽ nó có phần nổi bật và kiểu gyaru hơn so với đồ của cô ấy, nên có thể là một lựa chọn tuyệt vời để Runa thử.
“Ế~ Cái này tớ chưa từng thử bao giờ. Liệu có hợp không ta?”
Runa tỏ vẻ lo lắng, nhưng vẫn cầm lấy những món đồ Akari đã chọn và đi vào phòng thử đồ.
“Runa-chan, xong chưa~?”
Vài phút sau, thấy Runa mãi không ra, Akari gọi từ bên ngoài tấm rèm.
“Ưm~”
“Sao vậy? Vừa size mà đúng không?”
Nói rồi, cô ấy vén nhẹ tấm rèm và thò mặt vào.
“Á, mặc được rồi nè! Ra đây đi chứ!”
“Ế, nhưng mà...”
“Nè!”
Rèm được kéo phịch ra, Runa xuất hiện.
Mặt Runa đỏ bừng.
Và còn bộ quần áo quan trọng nữa chứ.
Chiếc áo blouse trắng cầu kỳ với nơ và bèo nhún ở cổ và ngực, kết hợp với chiếc váy ngắn màu hồng xếp bèo có dây đeo, mang một chút hơi hướng phong cách Gothic Lolita, cũng khá giống đồ hầu gái. Bộ đồ hầu gái thì tôi mới thấy cô ấy mặc ở tiệm chụp ảnh sticker lần trước, nên không thấy quá lạ lẫm.
“Không ngờ lại hợp ghê đó? Kashima-kun, cậu thấy Runa-chan thế này thế nào?”
Bị Akari hỏi, tôi cúi gằm mặt xuống.
“...Ưm, d-dễ thương.”
Xấu hổ quá, tôi hơi lúng túng. Không muốn Ichiji nghe thấy, nên giọng tôi lí nhí như tiếng muỗi kêu.
Không biết nghe thấy thế nào mà Runa lại tỏ vẻ bối rối.
“...K-Không kì cục chứ? Kiểu này, phải mấy bạn tóc đen thanh tú như Marimero mới hợp chứ...”
“Không phải đâu! Vốn dĩ mấy cô gái làm tiếp viên quán bar ngày xưa mặc kiểu này là khởi nguồn của phong cách Hime Gyaru đó, nên tóc có sặc sỡ cũng không sao đâu!”
Akari lập tức đỡ lời.
“Ưm, vậy sao.”
Runa vẫn tỏ vẻ thiếu tự tin. Cô ấy cứ liếc nhìn tôi rồi lại nhanh chóng quay đi.
Nhìn cô ấy như vậy, tôi nhớ lại điều mình đã quyết định từ trước.
Phải chủ động giao tiếp.
Dù hơi xấu hổ trước mặt Akari và Ichiji, nhưng tôi sẽ thử.
“...Dễ...”
Vẫn xấu hổ quá. Vốn dĩ không phải kiểu người như mình, lại còn có người khác ở đây, trong không gian thế này.
“...D-dễ thương.”
Dù nói vấp, nhưng tôi đã nói to hơn lúc nãy.
“Hả?!”
Mặt Runa đỏ bừng, bối rối đi vòng vòng trong phòng thử đồ.
“Th-Thay đồ thôi!”
Rồi tự mình kéo rèm lại.
Và.
“Kasshi... Mày thay đổi thật rồi đó. Sao lại nói được mấy câu sến sẩm như mấy thằng Sở Khanh thế...”
Ichiji nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, cằn nhằn.
Sau đó, "buổi trình diễn thời trang" của Runa do Akari "sản xuất" vẫn tiếp tục.
Ở cửa hàng tiếp theo, với phong cách độc đáo kết hợp áo top tay bồng với chân váy ngắn bó sát bằng da tổng hợp cạp cao:
“Phong cách Mode của EMODA, gyaru trưởng thành bùng nổ!”
Ở cửa hàng tiếp theo:
“Áo top ngắn tay độn vai và quần jean ống loe, đúng chuẩn phong cách Y2K! Không phải nhìn ngầu như Blackpink sao?!”
Đến lúc này, tôi gần như không hiểu Akari đang nói gì nữa.
“...B-Black...?”
Nghe không rõ lắm nên tôi nghĩ đến khuôn mặt của một ngôi sao Hollywood nổi tiếng, nhưng chắc không phải đâu. Theo thói quen, có lẽ lại là tên một nhóm nhạc thần tượng Hàn Quốc nào đó.
Tuy nhiên, có một điều có thể nói là, dù những bộ đồ này mang phong cách khác nhau đến thế, nhưng thật kỳ lạ, tất cả đều hợp với Runa. Cảm nhận thời trang của Akari tốt là một tiền đề, nhưng tôi lại một lần nữa ngạc nhiên trước vóc dáng tuyệt vời của Runa.
“...Ghen tị ghê đó, Runa-chan. Cậu hợp với mọi thứ thật.”
Lúc đó, như thể suy nghĩ của tôi đồng điệu với cô ấy, Akari nhìn Runa trong phòng thử đồ và buông lời thì thầm đầy cảm thán.
“Nếu tớ có dáng người như Runa-chan, chắc ngày nào tớ cũng đến cửa hàng để 'càn quét' phòng thử đồ mất. Nè, sau này cậu làm người mẫu đi?”
“Ế~ Không được đâu! Uống trà sữa trân châu là bụng tớ lại phình ra ngay à!”
"Cậu phải chịu khó một chút chứ! Làm người mẫu cơ mà!"
"Ôi, chịu thôi!"
Runa đang cãi cọ với Akari, trông vẫn tươi tắn, rạng rỡ như mọi khi.
Nhìn cô ấy như vậy, lòng tôi lại dâng lên chút bứt rứt khó tả. Dù biết chắc chắn rằng, từng chút một, hai trái tim đang dần xích lại gần nhau. Vậy mà, sao cứ thấy giữa chúng tôi vẫn còn khoảng cách vời vợi.
"Mà này, cậu còn định làm đến bao giờ nữa hả Akari? Ryūto và mọi người chắc cũng mệt rồi đó chứ?"
Runa bất chợt liếc nhìn tôi, đôi mắt chớp chớp liên hồi, khiến tôi cũng phải chớp mắt theo.
"À... ừm... bọn tớ chỉ đứng nhìn thôi mà..."
Nhìn sang bên cạnh, Ichiji trông có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Cậu ấy cứ đờ đẫn từ lúc vào 109 đến giờ, nên cái vẻ hớn hở "cuối cùng cũng xong rồi" hiện rõ mồn một trên mặt.
"Á, đúng thật! Mình làm trò này đến hai tiếng đồng hồ rồi ư!"
Akari rút điện thoại ra, tròn mắt ngạc nhiên.
"Mọi người ơi, cảm ơn vì đã chịu khó chiều theo mình nha! Ừm, mình cũng ưng ý lắm rồi, hay mình nghỉ một chút nhỉ. Để mình khao đồ uống nhé!"
Thấy Akari vui vẻ nói, Runa ngập ngừng mở lời:
"Trước khi ấy thì... cái này nè... sau khi thay đồ xong, tớ đi mua bộ đồ vừa thử lúc nãy được không?"
"Ơ, thật á!? Vui ghê, cậu ưng bộ nào sao!? Của tiệm nào thế?"
Nghe hỏi, Runa chợt đỏ bừng hai má.
"...À... ừm... là... LIZ LISA..."
Cô ấy lí nhí trả lời, giọng nhỏ xíu như sắp tan biến.
"Thật á!? Bất ngờ ghê! Runa-chan sắp thành công chúa gyaru rồi sao!?"
Là kẻ chẳng nhớ nổi tên một hãng thời trang nào, tôi giật mình với lời Akari nói. À, hóa ra là cái bộ giống đồ hầu gái đó à... Cô ấy đã ngại ngùng nhất với bộ đó vậy mà, đúng là ngoài sức tưởng tượng.
◇
Thế là chúng tôi cùng Runa, tay xách chiếc túi mua sắm của LIZ LISA, đi bộ đến một quán ăn gia đình gần đó.
Dù quán khá đông, nhưng sau khi lấy đồ uống từ quầy tự phục vụ, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Từ bàn cạnh cửa sổ trên tầng ba, chúng tôi có thể nhìn thấy dòng người qua lại trên con phố Dōgenzaka.
"Vui thật đấy!"
Akari vẫn giữ sự hưng phấn, vừa nhấm nháp ly sô cô la nóng vừa tươi cười rạng rỡ.
"Nhưng mà, thử đồ thì chỉ được phối trong cùng một thương hiệu thôi, hơi khó nhỉ."
"À, cái đó thì đúng rồi."
"Ước gì được làm stylist ghê~, có thể mượn đồ của đủ các thương hiệu khác nhau."
Trong khi Akari và Runa ngồi cạnh nhau hào hứng trò chuyện, tôi ngồi đối diện, lén nhìn Ichiji ngồi bên cạnh. Ichiji nhấp từng ngụm Coca nhỏ xíu, trông vẫn ngơ ngác như thường.
Thế này thì chẳng biết tôi rủ Ichiji theo để làm gì nữa. Phải làm sao cho cậu ấy giao lưu với Akari một chút chứ... Nghĩ vậy, tôi rụt rè bắt chuyện với Akari. Tôi nghĩ nếu tôi không tham gia, Ichiji cũng khó mà hòa nhập được.
"Akari, ngoài stylist ra thì cậu còn muốn làm nghề gì khác nữa à?"
"Ừm? Cũng có chứ. Mình cũng đang nghĩ linh tinh nhiều thứ lắm."
Akari trả lời tôi mà không hề e dè.
"Mình luôn mơ ước được làm stylist, nhưng gần đây mình thấy 'tự tay làm quần áo' cũng hay ho."
"Akari khéo tay ghê! Cái bộ trang phục cho buổi văn nghệ của lớp D hồi năm nhất là Akari làm đúng không?"
Nghe Runa nói, Akari khẽ mỉm cười, vẻ mặt có chút tự hào.
"À, thì cũng phải có rập đã. Còn mấy bộ đồ cosplay đơn giản thì mấy đứa bạn mê otaku hay nhờ mình làm."
"Trang phục cosplay? Cậu tự làm được luôn sao?"
"Ôi, mình muốn xem quá đi!"
Trước ánh mắt ngưỡng mộ của tôi và Runa, Akari nheo mắt cười tươi.
"Thật á? Vậy lần tới mình sẽ mang bộ nào hợp với Runa-chan đến cho cậu mặc thử nha?"
"Thật á!? Ôi, mong chờ quá đi!"
Trong lúc Runa đang reo hò, Akari lại khẽ cụp hàng lông mày xuống.
"Nhưng mà, cái nghề mà mình muốn làm không phải là 'người làm quần áo thủ công' như vậy đâu. Kiểu như 'người làm quần áo' theo nghĩa rộng hơn ấy, chức danh thì có thể là nhà thiết kế hoặc giám đốc thời trang."
"Ồ... vậy sao?"
Khi tôi và Runa chăm chú lắng nghe, Akari bắt đầu nói một cách nghiêm túc.
"Mình muốn giảm bớt nỗi buồn của những người đã từng trải qua việc mua phải bộ đồ ưng ý ở cửa hàng, nhưng lại không hợp với dáng người mình..."
Ánh mắt cô ấy lúc đó chân thành hơn bao giờ hết.
"Quần áo của con gái thường chỉ có hai cỡ S và M thôi. Cũng có không ít thương hiệu chỉ có một cỡ. Vì vậy, những người nhỏ bé như mình, hoặc ngược lại là quá cao lớn, đều rất khó khăn trong việc mua sắm những bộ đồ thời trang ưng ý."
"Nghe cậu nói thì đúng thật! Sao họ không làm nhiều cỡ hơn nhỉ?"
"Vì nếu tăng số lượng cỡ thì sẽ tốn thêm chi phí. Những công ty lớn như Uniqlo thì họ có thể dự đoán được lượng bán ra nhất định cho những cỡ đặc biệt, nên họ mới có thể sản xuất đa dạng kích cỡ. Còn các thương hiệu thời trang bình thường thì chắc là không thể."
"Thì ra là vậy..."
Bỗng dưng tôi thấy Akari thật thông thái. Đang lúc thán phục, cô ấy lại cụp mắt xuống.
"Mình là đứa bé nhất lớp. Nếu lớp có hai mươi nữ sinh, thì mình là một trong hai mươi, là thiểu số. Dù có nhắm đến những người như mình thì số lượng bán ra cũng có hạn, nên về mặt thương mại thì họ đành bỏ qua. Nếu sản xuất theo chiều cao trung bình, thì hai mươi người sẽ có mười người... tức là một nửa số người có khả năng mua được."
Giọng nói thì thầm đó như ẩn chứa nỗi khổ đã tích tụ bao năm.
"Cỡ S cũng rộng đối với mình. Hiện tại mình đang theo trend K-POP nên toàn mặc quần short với váy ngắn thôi, nhưng xu hướng chính của thời trang Nhật Bản trong mười năm trở lại đây đều là kiểu oversized và dáng dài, nên mình thấy khó lắm. Kiểu như 'Nếu chiếc váy này ngắn thêm ba phân nữa thì đâu có bị lê đâu', mình cứ tủi thân trong phòng thử đồ mãi. Đâu phải bộ nào cũng tự mình sửa được đâu."
"Vậy sao..."
Với Runa, những gì Akari nói cũng là lần đầu tiên cô ấy được nghe.
"...Nhưng mà..."
Bầu không khí bỗng dưng trùng xuống, nhưng để Ichiji có thể tham gia vào cuộc trò chuyện, tôi cố gắng hết sức để chen vào.
"Nếu Akari trở thành nhà thiết kế, vì mục đích kinh doanh, chẳng phải cậu vẫn sẽ phải thiết kế quần áo cho những người có chiều cao trung bình sao?"
Nghe câu hỏi của tôi, Akari ngẩng mặt lên, mở lời với vẻ mặt tươi tắn.
"Cái đó thì đúng rồi. Vậy nên, đằng nào cũng thế thì mình muốn lập một thương hiệu dành riêng cho người nhỏ bé ấy chứ."
"Hay đấy chứ! Chắc chắn sẽ có nhu cầu đó!"
Runa vỗ tay mừng rỡ, Akari gật đầu.
"Ừm, đã có những thương hiệu cỡ P rồi, nhưng nhìn chung trên thị trường thời trang thì số lượng còn ít, rất khó tìm được phong cách hay thiết kế ưng ý, nên nếu tự mình làm thì cũng giải quyết được vấn đề đó nhỉ."
Nói xong với vẻ hưng phấn, Akari khẽ cúi đầu.
"Dù rất thích thời trang, nhưng 'người mẫu' duy nhất mà mình có thể tự do thay đổi trang phục lại chính là bản thân mình với cỡ P. Vì vậy, mình từng nghĩ nếu làm stylist, mình có thể thỏa sức sáng tạo và khoác lên những bộ đồ tuyệt đẹp cho những người có vóc dáng cân đối và xinh đẹp. Nhưng nếu là nhà thiết kế, mình có thể tạo ra nhiều bộ đồ phù hợp với chính mình hơn. Cái đó cũng hay ho."
"Thì ra là vậy..."
"Hay đấy, ngầu quá! Akari dù chọn nghề nào thì mình cũng ủng hộ hết lòng!"
Runa phấn khích nói, Akari cũng như được tiếp thêm động lực, ánh mắt mơ màng.
"Nếu thành nhà thiết kế, mình còn muốn làm cả túi xách nữa! Túi xách thật sự rất hay. Bởi vì nó là một trong số ít những món đồ thời trang mà người dùng có thể mang nguyên vẹn ý đồ của nhà thiết kế mà không phụ thuộc vào vóc dáng của bản thân."
"Ý... ý đồ?"
Những điều Akari nói thật khó hiểu, nhưng cô ấy vẫn bỏ mặc tôi.
"Quần áo, dù thiết kế có đẹp đến mấy, nếu vóc dáng người mặc không hợp với rập thì dáng sẽ bị hỏng, đâu thể đẹp được đúng không?"
"Đúng thật!"
Chuyện người mẫu hay ma-nơ-canh mặc thì đẹp tuyệt, nhưng mình mặc vào thì lại chẳng hợp tẹo nào, là điều vẫn thường nghe thấy.
"Về điểm này, túi xách không liên quan đến vóc dáng. Việc có thể sở hữu nguyên vẹn một kiểu dáng hoàn hảo do nhà thiết kế tạo ra, với những người yêu thời trang thì còn gì bằng đúng không?"
Nghe Akari nói, tôi nghĩ, dù là in-kya hay gyaru, khi nói về những điều mình đam mê, họ đều nói rất nhanh.
"Cái đó cũng phải là túi hiệu rồi. Hermès, Chanel thì khỏi bàn rồi. Louis Vuitton thì dòng OnTheGo đúng là thiết kế thần thánh. Nhưng nếu tự mình dùng thì chắc là Dior hoặc Celine. Mục tiêu của mình là sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm thêm tích tiền mua cái ví đựng điện thoại của Dior."
Nhắc mới nhớ.
Trước đây, Akari từng nghi ngờ Runa "đi bao nuôi" khi thấy chiếc túi hiệu Runa được bà tặng, nhưng giờ tôi mới hiểu, việc cô ấy có thể nhận ra thương hiệu của chiếc túi người khác mang là do cô ấy có niềm đam mê đặc biệt với túi xách.
"Nói đến Dior, Runa-chan gần đây không thấy dùng Dior nhỉ? Gucci thì hôm nay vẫn đang dùng đây."
"À, cái đó ấy à..."
Nghe Akari nói, Runa mở lời.
"Tớ tặng cho Maria rồi. Tớ nghĩ phong cách của Maria hợp với nó hơn tớ."
Vừa nói, cô ấy vừa lấy điện thoại ra, thao tác trên màn hình rồi đưa cho Akari xem.
"Đấy, thấy không? Xinh không?"
"Hả, thật á!? Runa-chan hào phóng quá! Mấy cái tương tự hàng mới bây giờ bán hơn ba mươi vạn yên đó!"
Akari tròn mắt, Runa cười khổ vuốt tóc.
"Thì là thế này. Nghe nói cái đó bà tớ mua khi đi du lịch nước ngoài hai mươi năm trước ấy, hồi đó miễn thuế cũng mười vạn yên, nhưng cách đây không lâu mang ra tiệm cầm đồ thì họ bảo 'Thiết kế này đã ngừng sản xuất, tình trạng cũng không tốt nên chỉ mua lại với giá năm nghìn yên thôi', thế là bà thất vọng quá cho tớ luôn. Cái này cũng kiểu vậy đó."
"Hả!? Cái tiệm cầm đồ đó mắt kém quá vậy! Vẫn có những fan vintage thích thiết kế cũ mà! Sao không đăng lên Mercari bán thử!? Biết đâu lại bán được giá bằng lúc mua đó!"
"Không bán đâu, tớ đang dùng mà."
"À, đúng rồi ha."
Vừa nghe hai cô nàng nói chuyện, tôi vừa nhìn chiếc điện thoại của Runa đặt trên bàn.
Trên màn hình là ảnh Runa và Maria trong trang phục thường ngày, dựa vào nhau. Chắc là Runa tự chụp, Runa cười rạng rỡ hơi bị khuất một chút, còn Maria thì tựa vào tay cô ấy cười tươi, trông họ chẳng khác gì đôi bạn thân thiết trong mắt bất cứ ai.
Mới chưa đầy một tháng kể từ ngày hòa giải Valentine, nhưng hai cô bé đã bắt đầu trở lại làm chị em rồi. Nghĩ vậy, lòng tôi ấm áp hẳn lên.
"Thế, Akari cuối cùng sẽ trở thành nhà thiết kế hay stylist? Hôm nay cậu đến đây để quyết định chuyện đó mà đúng không?"
Ngẩng mặt lên khi nghe tiếng Runa, Akari lại nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt đăm chiêu.
"Ừm... Chuyện đó thì mình để sau rồi nghĩ thêm vậy. Chọn cái nào cũng có thể đúng... Cũng có người làm stylist nổi tiếng rồi sau đó tự lập thương hiệu riêng mà. Tạm thời mình sẽ đăng ký nguyện vọng một là ngành Stylist, nguyện vọng hai là ngành Thiết kế thời trang vậy."
"À, vậy thì được đó."
Trước kết luận của bạn, nét mặt Runa cũng trở nên rạng rỡ.
Đúng lúc đó, Akari bỗng trở nên nghiêm túc.
"...Nhưng mà, hôm nay mình đã chắc chắn được một điều."
Akari nhìn chúng tôi, tôi và Runa, rồi mỉm cười.
"Mình thật sự rất yêu thời trang. Mình muốn sống và làm việc với thời trang."
Đôi mắt cô ấy rực cháy một cách kiên định, giọng nói run rẩy vì sức mạnh của khao khát.
"Cảm ơn Runa-chan. Cảm ơn Kashima-kun... Ichiji-kun."
Akari lần lượt nhìn từng người chúng tôi và nói. Cuối cùng, khi nhìn đến Ichiji, cô ấy hơi cúi mắt xuống, má ửng hồng.
"............"
Ichiji không dám nhìn Akari, co người lại và lúng túng gãi đầu.
Hai người này thật là khó hiểu quá đi! Ichiji vẫn chẳng thể tham gia vào cuộc trò chuyện chút nào, và trước khi không khí kết thúc tràn ngập, tôi phải làm gì đó, nếu không thì hôm nay đưa Ichiji đến đây chẳng có ý nghĩa gì.
"Có một điều gì đó để say mê như Akari thì thật tốt nhỉ."
Để không kết thúc câu chuyện, tôi nói.
"Nhưng mà, Ryūto cũng thích livestream game mà đúng không? Ichiji-kun cũng giỏi kiến trúc ghê ha. Tớ có xem video của cậu rồi đó."
Runa cũng hỗ trợ thật khéo. Mà hình như cô ấy cũng vừa nhớ ra mục đích ẩn của buổi hôm nay thì phải.
"Ơ... à... ừm..."
Ichiji vẫn cứ lúng túng.
"Akari cũng nên xem thử đi. Ichiji-kun giỏi lắm đó!"
"............"
Akari mím chặt môi, nhìn chăm chăm vào một điểm trên bàn. Qua thái độ ấy, tôi mơ hồ cảm giác có lẽ Akari đã xem video của Ichiji từ lâu rồi.
“Đ-để tớ đi lấy nước!”
Chắc vì ngượng ngùng, Akari cầm cốc đứng dậy rời chỗ.
“Á, Akari! Tớ cũng đi nữa!”
Runa vội vàng cầm theo ly trà đá còn dính chút nước dưới đáy rồi đi theo.
“…………”
Bất chợt chỉ còn tôi và Ichiji, không biết nên nói gì thì Ichiji bỗng nhiên bắt đầu nói chuyện một cách đầy phấn khởi.
“À này, nói đến video thì có mấy ‘khán giả nhí’ bình luận là muốn mình ‘lộ mặt’ đấy. Cậu thấy sao? Mình có nên lộ mặt không nhỉ?”
“Hả?”
Bỏ qua cảm nhận về tình hình hiện tại mà nói ra điều đó thì đúng là phong cách của Ichiji, nhưng tôi vẫn không kịp phản ứng mà đâm ra bối rối. Hay là cậu ta đang phấn khích vì được Runa khen về kiến trúc?
“Ưm, không… Chuyện đó tớ nghĩ cậu nên tự mình quyết định chứ.”
“Thì đúng là vậy, nhưng nói thật cậu thấy sao? Mình mà gầy đi thì cũng đâu đến nỗi xấu trai, đúng không? Nhìn một cách khách quan thì thế nào?”
“Ư-ừm… Mà, mà cái kiểu ăn mặc đó thì sao? Đi mua sắm ở Shibuya mà lại mặc đồ bộ ở nhà thì…”
“Nói thế thì mình cũng chịu. Hôm nay mình cứ nghĩ chỉ đi ăn với cậu thôi mà.”
“Đ-đúng là vậy… Nhưng mà cậu cũng nên mua quần áo cỡ mới đi chứ?”
“Thế nhưng mình có biết gì về quần áo đâu, cũng không biết phải mua cái gì ở đâu hay phối đồ thế nào. Ngay cả quần áo để đi mua quần áo cũng chả có. Kasshī cậu cũng thế mà, đúng không? Dạo này cậu cũng phong độ lên nhiều đấy chứ.”
“Không, cái đó là do Runa… À không, là do Shirakawa-san…”
Trong lúc tôi đang luống cuống vì lỡ miệng gọi “Runa” trước mặt Ichiji, cậu ta thở dài “Haizz”.
“Thôi được rồi, chuyện đó không cần phải giấu đâu, hai người ở riêng chẳng phải vẫn gọi tên riêng à? Cứ gọi thế trước mặt bọn này cũng được mà.”
“Ư-ừm…”
Mặc dù có chút ngượng, nhưng tôi đành làm theo vậy.
“Mình cũng không rành về thời trang, nhưng dạo này, Runa… nhân tiện đi mua sắm, cũng hay xem đồ cho mình nữa…”
Đúng lúc đó, Runa và Akari từ quầy nước uống trở về.
“A-à đúng rồi! Đã thế thì, Ichiji cũng nhờ Akari chọn đồ luôn đi! Cô ấy là stylist tương lai mà, cái này đúng chuyên môn của cô ấy phải không?!”
Ngay khi vừa nghĩ ra một ý hay, tôi liền bày tỏ, Runa cũng sáng mắt lên.
“Đ-đúng đó Ichiji-kun! Sao hả, Akari? Cậu nghĩ Ichiji-kun hợp với loại quần áo nào?”
“H-hả!?”
Akari vẫn chưa ngồi xuống, vẫn đứng bên cạnh bàn cầm ly nước, vẻ mặt hoang mang trước diễn biến này.
“T-tại sao, tớ lại phải chọn cái đó chứ!?”
“Tại vì Akari, thoi…”
“Nói gì thế Runa-chan?!”
Chắc Akari nghĩ Runa định vạch trần tình cảm của mình, nên cô ấy vô cùng kích động mà cắt ngang lời.
“Tớ chẳng có tí hứng thú nào với Ichiji-kun hết!”
Akari hét lên một tiếng thật lớn, đến mức những người ở bàn xung quanh cũng phải ngoái lại nhìn.
Tôi, Runa và cả Ichiji đều ngớ người ra nhìn cô ấy.
“…………”
Ichiji trông có vẻ không thốt nên lời, kiểu như không hiểu tại sao cậu ta đã bị từ chối một lần rồi mà giờ lại bị nói những lời như thế.
Thấy vậy, Akari như bừng tỉnh, mặt cô ấy tái mét đi. Rồi nhanh chóng đỏ bừng, cô ấy đứng thẳng người uống cạn ly soda dưa lưới đang cầm trên tay.
“Đúng vậy, không có hứng thú gì hết! Không có hứng thú gì… nhưng mà! Lại đây mau!”
Akari đặt mạnh cái ly rỗng xuống bàn, rồi tóm lấy cổ áo của Ichiji.
“Ối!?”
Ichiji kêu lên.
Dù tự mình kéo cậu ta lại, nhưng Akari vẫn đỏ mặt khi đối diện với Ichiji ở khoảng cách gần, cô ấy cố gắng hết sức làm vẻ mặt mạnh mẽ rồi lườm Ichiji.
“Tôi cũng rất rành về thời trang nam! Akari-sama đây, sẽ đặc biệt phối đồ cho cái tên không có hứng thú gì như cậu! Hãy biết ơn đi!”
“Khịt…!”
Ichiji run rẩy không nói nên lời. Cảnh tượng kỳ lạ một người đàn ông cao hơn một mét tám lại co rúm người lại khi bị một cô gái nhỏ hơn hơn ba mươi phân tóm cổ áo khiến một phần quán ăn xôn xao.
Thế này… Diễn biến này, phải làm sao đây?
Trong lúc bối rối nhìn Runa, tôi bắt gặp ánh mắt cô ấy cũng đang nhìn mình.
“À ha… ha ha ha. Sao lại ra nông nỗi này nhỉ?”
Runa nở một nụ cười khổ méo mó. Chắc tôi cũng đang có vẻ mặt tương tự.
Trong lúc đó, Akari đã kéo Ichiji đi về phía quầy thu ngân, chúng tôi vội vàng chuẩn bị rời quán và hối hả đi theo hai người.
◇
Vừa ra khỏi quán, Akari đã kéo tay Ichiji đi thẳng.
Cô ấy quay lại hướng 109, băng qua trung tâm mua sắm và điểm đến là một tòa nhà ba tầng có bức tường trắng ghi chữ ZARA. Cửa kính trưng bày những ma nơ canh được sắp xếp thời thượng, rõ ràng là một cửa hàng mà những người sành điệu hay lui tới. Hôm nay là lần đầu tiên tôi được đưa đến một thương hiệu thời trang mà ngay cả tôi cũng từng nghe tên, nên có chút nhẹ nhõm.
Bước vào cửa hàng, Akari xem bảng hướng dẫn rồi đi thang cuốn. Chúng tôi cũng theo sau, đi lên tầng ba nơi có khu đồ nam.
“Hừ!”
Akari cuối cùng cũng buông tay Ichiji ra. Mặt cô ấy vẫn đỏ bừng.
“Cái tên như cậu!”
Vừa nói vậy, cô ấy vừa đi quanh xem xét các sản phẩm được trưng bày.
“Cậu cao ráo thế thì mặc gì mà chả hợp!”
Cô ấy nhanh chóng kiểm tra những chiếc áo treo trên móc, rồi chọn ra một chiếc.
“Mặc thử cái này xem!?”
Và rồi, cô ấy nhanh chóng tiến đến khu quần áo, lại một lần nữa không chút do dự mà chọn ra một chiếc quần.
“Cả cái này nữa!”
Tiếp đó, một chiếc áo khoác ngoài nữa.
“Cái này nữa, đằng nào mà chả hợp với cậu!”
Quần áo Akari đưa chất chồng lên hai cánh tay của Ichiji.
“Ngắc ngứ cái gì đấy! Đi vào phòng thử đồ mau!”
Mặc dù bị quát, Ichiji vẫn ngơ ngác đứng yên không nhúc nhích. Có vẻ cậu ta đang bị khí thế của Akari áp đảo.
“Được rồi, Ichiji! Đằng nào cũng đã đến đây rồi, mặc thử xem sao!”
Tôi cố gắng thúc giục Ichiji.
“Cơ hội thế này hiếm lắm. Mình cũng sẽ đi cùng cậu đến phòng thử đồ! Cậu tự đi mua sắm thì chắc chắn không bao giờ có can đảm mặc đồ ở những cửa hàng như thế này đâu, đúng không!?”
“Ư-ừm, đúng là vậy thật…”
Sau khi thuyết phục được Ichiji gật đầu, tôi liền dẫn cậu ta vào phòng thử đồ.
“Thế này có ổn không…?”
Ichiji bước ra từ sau tấm màn, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng.
Nhưng tôi nghĩ cậu ta chẳng cần phải bận tâm đâu.
Ichiji đang mặc một chiếc áo thun dài tay có túi ngực, một chiếc quần dài ôm vừa vặn. Bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dáng dài mỏng đến đầu gối. Phần thân trên rộng rãi kết hợp với dáng quần ôm ở phần dưới nhìn rất ngầu, ngay cả một người không rành về thời trang như tôi cũng mơ hồ nhận ra điều đó.
“Đỉnh quá, Ichiji!”
Cậu ta trông cứ như một người khác hoàn toàn so với cái người ăn mặc luộm thuộm hồi nãy. Với bộ đồ này, Ichiji trông đẹp trai hẳn, đến mức tôi có chút khó chịu.
“Đúng là hợp thật mà! Cậu đúng là kiểu người mà tôi nghĩ mà! Chẳng có chút bất ngờ nào cả! Áo khoác dài mà không hề có cảm giác ‘bị áo nuốt chửng’ thì đúng là vô dụng một cách đáng kinh ngạc, như một đống rác lớn vậy! Haizz, đúng y như tôi nghĩ nên chán quá đi mất! Kiểu người như cậu chắc chắn sẽ có một cuộc đời như một đống rác lớn nhỉ!”
Akari thở hổn hển, những lời mắng mỏ đầy khí thế cũng tràn đầy sự nhiệt tình. Có vẻ cô ấy đang phấn khích vì bộ đồ mình phối hợp với Ichiji lại đúng như dự đoán.
“Đúng thật đó! Tốt quá, Ichiji-kun!”
Runa cũng vỗ tay nhìn Ichiji. Có chút phức tạp… không ngờ, có ngày tôi lại có cảm giác thế này với Ichiji.
“Ơ, cái này ổn thật sao? Kasshī? Thật không?”
“Ư-ừm. Đẹp trai lắm. Rất hợp với cậu.”
Với lời khen khẳng định của tôi, Ichiji cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy à… Nhưng quần áo đắt thật đấy nhỉ. Vừa mặc vừa tính nhẩm thì tổng cộng hết mười tám nghìn yên.”
Đúng là dân tự nhiên có khác, Ichiji đang băn khoăn.
“Tiền thì mình cho vay! Cậu thiếu bao nhiêu?”
Trước lời đề nghị của tôi, Ichiji nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không, bố mẹ đưa mình hai mươi nghìn yên bảo ‘Đi Shibuya thì mua bộ đồ mới về đi’ nên mua được thôi, nhưng mà dùng nhiều tiền vào quần áo thì phí quá. Mình định bí mật dùng số tiền đó vào việc chơi game.”
“Đ-đồ ngốc, Ichiji! Đừng có lãng phí tấm lòng của bố mẹ chứ!”
Có vẻ bố hoặc mẹ của Ichiji cũng có ý kiến về việc con trai mình ra đường với bộ dạng đó.
“Không phí đâu! Cậu có thể sẽ ‘lộ mặt’ với biệt danh ‘Yōkya Yuusuke’ mà, đúng không!? Mặc quần áo đẹp thì không phải sẽ được các ‘khán giả nhí’ ngưỡng mộ sao!?”
Tôi cũng cảm thấy xấu hổ khi đi cùng một người bạn ăn mặc tệ đến mức đó, và muốn cậu ấy trông tử tế hơn một chút. Để kết nối Akari đang nổi cơn tam bành và Ichiji đang ủ rũ, cách duy nhất là phải mua bộ đồ mà Akari đã chọn. Với ý nghĩ đó, tôi trở nên sốt sắng hơn bao giờ hết.
“...Ừm. Nếu Kasshī đã nói vậy, vậy thì mua vậy.”
Có lẽ ý nghĩ của tôi đã truyền tới, Ichiji miễn cưỡng quyết định mua đồ.
“Cảm ơn quý khách!”
Nghe tiếng nhân viên nói từ phía sau, chúng tôi bước ra khỏi cửa hàng. Nghe lời khuyên của mọi người “Mặc luôn đi!”, Ichiji bước đi trên phố Shibuya với phong cách hoàn toàn mới. Trong chiếc túi ZARA trên tay là bộ đồ “thời trang tối giản” của cậu ấy lúc nãy. Chiếc túi ZARA hẳn cũng đang rất ngạc nhiên vì “vị khách không mời” bất ngờ này.
“Thế này thì, mình có chắc là không bị mấy ‘khán giả nhí’ chê cười nữa không?”
Ichiji xem xét lại toàn thân mình, vẻ mặt vẫn có chút bồn chồn.
“Ừ, thế này thì chắc chắn ổn rồi. …Mà này, nói thật nhé, cậu nên suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định chuyện lộ mặt. Thời buổi này… có thể sẽ có những người bóc phốt, phỉ báng và chỉ trích cậu đấy.”
“Thì cũng đúng, mình biết rủi ro mà. Trong số mấy ‘khán giả nhí’ cũng có đứa nói đi nói lại với mình là ‘Tuyệt đối đừng lộ mặt’ mà.”
Ichiji đang dùng Twitter với biệt danh “Yōkya Yuusuke”, nên bình luận của các “khán giả nhí” chắc đến từ đó.
“Nhưng mà, chúng mình là in-kya mà, đúng không? Mình khác Kasshī ở chỗ không có bạn gái xinh đẹp, lại sống cuộc đời chẳng được ai biết đến. Giờ mới được tham gia làm ‘khán giả nhí’ và có người tung hô mình… Nên có chút tự mãn cũng được chứ?”
“Thì mình hiểu cảm giác đó, nhưng mà…”
Đúng lúc đó, Ichiji bỗng dùng khuỷu tay thúc vào tôi.
“Này, nhìn kìa, đỉnh thật đấy.”
Ichiji chỉ về phía một gyaru tóc vàng hoe, ăn mặc sành điệu đang đi về phía chúng tôi. Điểm đáng chú ý nhất là bộ đồ của cô ấy: một chiếc váy len ngắn bó sát đến mức có thể thấy cả đường quần lót đã đủ gợi cảm rồi, nhưng phần ngực lại được cắt khoét hình vòm cong. Từ đó lấp ló khe ngực đầy đặn, một bộ trang phục gợi cảm đến mức hầu hết đàn ông đều phải ngoái nhìn lần thứ hai. Đương nhiên, tôi cũng đã ngoái nhìn lần thứ hai mà không làm mặt mình dịch chuyển quá nhiều. May mà Runa đang đi phía trước.
“Haizz…”
Ichiji quay đầu nhìn theo cô gyaru có khe ngực ấy, thở dài như thể đã mãn nhãn lắm rồi.
“Cả đời này, chỉ cần một lần thôi, mình muốn được làm chuyện ‘người lớn’ với một cô chị trông có vẻ giàu kinh nghiệm như thế.”
Lời nói đó không quá lớn tiếng, nhưng đủ để lọt vào tai Akari và Runa đang đi ngay phía trước.
Như thể phản ứng lại lời của Ichiji, Akari quay lại. Trên mặt cô ấy hiện rõ sự giận dữ tột độ.
“Kinh tởm! Bảo sao mấy cái tên trai tân đúng là vô dụng! Ghê tởm hết sức! Ước gì cậu đừng thở! Chôn vùi đi! Xuyên qua Brazil rồi bay lên tận mặt trăng luôn đi!”
Đến mức đó sao!? Nói nặng lời đến thế sao!?
“A, Akariiiiii!”
Runa cũng không thể hòa giải nổi nữa mà bật cười nức nở.
“…………”
Tôi biết lòng Akari, nên hiểu đó chỉ là lời nói xuất phát từ sự ghen tuông của một cô gái đang yêu.
Itchī coi đó là lời chê bai thuần túy 100% nên cứ thế mà mắt tròn xoe.
“Cái quái gì vậy... Chẳng lẽ trai tân thì không được phép mơ mộng sao? Được một mỹ nhân từng trải dẫn dắt là ước mơ của mọi thằng trai tân mà...”
Đợi Akari quay mặt lại, Itchī mới thì thầm với tôi mà cằn nhằn.
“Mà này, tự tiện phán xét người ta là trai tân. Chỉ vì là dân hướng nội mà khinh thường quá đáng thế à.”
“Ấy...”
Đó là lỗi của tôi, vì trước đây tôi đã nói với Akari rằng “Itchī là trai tân” khi cô ấy (phiên bản 2.0) đã trót yêu Itchī từ cái nhìn đầu tiên, dù mong muốn bạn trai phải là người từng trải. Tôi xin lỗi!
“Thôi nào, vừa nãy cậu diện đồ trông như thời trang ‘bế tắc’... à quên, là trang phục bền vững nên bị nghĩ là người không có sức hút thôi!”
“Này, cái gì mà ‘bền vững’ chứ. Tôi nghe rõ mồn một là ‘thời trang bế tắc’ đấy.”
“Nhưng, nhưng với bộ này thì không sao rồi! Cậu ngầu quá chẳng giống trai tân chút nào!”
“...Thật sao?”
Itchī lập tức tỏ vẻ mãn nguyện.
“Đúng vậy, đúng vậy! Này, dù sao cũng là ngày nghỉ, cứ nghĩ đến những điều vui vẻ thôi!”
“Ừm, đúng là thế.”
Giọng Itchī đồng tình với tôi, nghe sảng khoái như thể tâm trạng cậu ấy đã thay đổi hoàn toàn. Tôi khá thích cái tính này ở Itchī.
Chính vì thế, tôi có thể đoán rằng vết thương lòng từ mối tình thất bại với Akari – thứ đã khiến Itchī bỏ học gần một tháng và sút cân nghiêm trọng – vẫn còn hằn sâu trong tim cậu ấy.
“Haizzz. Cô gyaru vừa nãy gợi cảm thật đấy nhỉ.”
Itchī, người đã quyết định chỉ nghĩ về những điều vui vẻ, thì thầm khẽ hơn lúc nãy rất nhiều.
“Gyaru gợi cảm đúng là tuyệt vời. Tôi cứ nghĩ Gyaru Quỷ cũng kiểu gyaru gợi cảm như vậy chứ. Ai ngờ lại là một cô gái thuần khiết, thủy chung, đúng là hơi ngoài mong đợi. Tôi còn muốn trêu chọc cô ấy cơ.”
“À, ừm, cô gyaru vừa nãy, có thể bên trong cũng là người thuần khiết đấy...”
Khi tôi nghiêm túc đáp lại như vậy, Itchī không biết từ lúc nào đã trở nên nghiêm nghị.
“...Hôm trước tôi cũng nói vậy với Nisshī, thế là bị cậu ấy nổi cáu, bảo ‘Đừng có nói Yamana như thế!’”
Đúng vậy, bị nói về cô gái mình thích như thế thì bực mình cũng phải thôi. Tôi mà bị nói về Runa như vậy thì cũng khó chịu lắm.
“Này, Kasshī?”
Không biết đang nghĩ gì, Itchī bỗng nhìn tôi với vẻ mặt khó xử.
“Nisshī có lẽ thích Gyaru Quỷ không?”
“...!”
Bị hỏi một câu bất ngờ trúng tim đen, tôi bất giác đảo mắt.
“À, à... sao không tự hỏi cậu ấy xem?”
“Không đâu. Sợ bị mắng nữa.”
Itchī quay phắt mặt về phía trước và lẩm bẩm.
“Ai cũng đáng sợ... khi nói đến chuyện yêu đương.”
“...Là vì họ nghiêm túc thôi.”
“Thật tốt khi có những người có thể yêu một cách nghiêm túc.”
Nghe giọng điệu bất cần của Itchī, tôi cảm thấy sốt ruột và mở lời.
“Không, không phải... Itchī cũng từng yêu Akari một cách nghiêm túc mà. Đến mức còn tỏ tình nữa...”
“Thôi ngay chuyện đó đi... Nỗi nhục của đời tôi đấy...”
Itchī nhìn tôi vẻ chán nản, rồi cụp mắt xuống lẩm bẩm.
“Thôi, tôi chỉ cần K.E.N một thời gian nữa là đủ rồi.”
“............”
Xem ra, kế hoạch của Runa muốn kéo Akari và Itchī lại gần nhau, đến hôm nay xem như đã hoàn toàn thất bại.
◇
“Haizzz... Chẳng thành công chút nào cả...”
Sau khi giải tán, trên chuyến tàu về nhà chỉ còn hai đứa, Runa rũ vai thất vọng.
“Akari nữa, sao lại thành ra thế kia nhỉ? Cứ thế thì bị ghét mất.”
“Ừm, thì... có thể chưa đúng thời điểm thôi. Chuyện tình yêu ấy mà... có những lúc phải đúng thời điểm mới được ấy.”
Nếu là tôi trước đây, chắc sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến điều đó.
Lần đầu tiên tôi tỏ tình trong đời đã thất bại. Kurose, người tôi tỏ tình, bốn năm sau đã yêu tôi khi chúng tôi gặp lại, nhưng lần này đến lượt tôi lại từ chối cô ấy.
Cảm xúc và hoàn cảnh của con người luôn thay đổi.
Chỉ những người có thể yêu một ai đó vào đúng khoảnh khắc người đó đang nhìn về phía mình, mới có thể có được một tình yêu hạnh phúc.
Vết thương lòng của Itchī khi bị Akari từ chối vẫn chưa lành. Akari cũng chắc chắn hiểu điều đó, nên mới cảm thấy có lỗi và không thể thành thật được.
Nhìn hai người hôm nay, tôi đã nghĩ như vậy.
“Mà này, Akari đúng là rất yêu thời trang nhỉ. Mong cậu ấy có thể trở thành stylist hay nhà thiết kế.”
Để đánh lạc hướng Runa, người vẫn còn đang buồn bã, tôi đổi chủ đề.
“À... đúng vậy. Khảo sát nguyện vọng vào đại học, cũng phải viết rồi nhỉ.”
Dù đã đánh lạc hướng thành công, nhưng vẻ mặt Runa vẫn chưa vui lên.
“Nhắc mới nhớ, Itchī tính sao với việc học vậy?”
“Đại học. Cậu ấy bảo muốn trở thành kiến trúc sư cấp một nên đang tìm hiểu các trường có ngành kiến trúc.”
Nghe mà K.E.N cũng phải giật mình khi hứng thú từ game lại dẫn đến một nghề nghiệp thực tế.
“Vậy à. Ryūto thì vào Đại học Houou đúng không? Mọi người đều đã có định hướng rồi nhỉ... giỏi thật.”
Nikoru thì muốn vào trường đào tạo thợ làm móng, còn Maria thì vào đại học để trở thành biên tập viên. Đúng là, những người xung quanh Runa đều đang dần ổn định con đường của mình.
“Còn người mẫu thì sao? Runa. Vừa nãy Akari cũng gợi ý cậu làm người mẫu đấy thôi.”
Tôi nói đùa để làm dịu bầu không khí có vẻ nặng nề.
“Ưm...”
Nhưng Runa không hưởng ứng như mọi khi.
“Tớ ấy, chưa bao giờ suy nghĩ nhiều về việc chọn quần áo như Akari đâu.”
Runa dựa vào tay vịn bên cửa, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Con phố vào chiều Chủ Nhật đang dần chìm vào bóng tối khi mặt trời lặn.
“Chỉ là thấy trên Instagram ‘Cái này dễ thương quá!’ thì đi mua, hoặc mặc thử cái được giới thiệu ở cửa hàng ‘Dễ thương quá!’ thì mua... toàn là thế thôi.”
“Chuyện đó không phải là do Runa mặc gì cũng hợp sao? Tớ nghĩ đó là tố chất của người mẫu đấy.”
Runa dù chỉ cao trung bình nhưng tay chân lại dài và có tỷ lệ cơ thể cân đối, và quan trọng nhất là rất đáng yêu.
“Ừm. Nếu vậy thì vui thật. Nhưng sự thật là tớ chẳng suy nghĩ gì cả.”
Runa nhíu mày, thoáng nhìn tôi.
“Dù có hơi dễ thương và dáng đẹp một chút, thì người mẫu cũng là nơi tụ tập của những người như vậy mà? Một người chẳng suy nghĩ gì, cũng chẳng nỗ lực làm đẹp cho bản thân, cứ vô tư sống như tớ, thì ngay cả tớ cũng không nghĩ có thể thành công một cách suôn sẻ được.”
Nghe vậy, tôi nhận ra Runa đã cân nhắc nghiêm túc hơn mình tưởng về nghề “người mẫu.” Chắc đây là dấu hiệu cho thấy Runa đang bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về con đường tương lai của mình.
“Vậy thì, nếu có thể làm người mẫu, thì từ đó cố gắng cũng được mà? Suy nghĩ cách để thành công, nỗ lực...”
“Đúng là như vậy... Những người thành công đều làm thế mà.”
Cô ấy cúi đầu, thành thật trả lời, rồi hơi ngẩng mặt lên.
“...Vấn đề là, tớ nghĩ tớ không có ý chí ‘cố gắng’. Ít nhất là trong lĩnh vực người mẫu hay nghệ thuật...”
Tiếng rung lắc của toa tàu đôi chỗ làm mất đi giọng nói của Runa. Tôi nhận ra giọng cô ấy đã nhỏ đến mức nào.
Runa rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, rồi lại mở lời.
“Khi tớ học lớp sáu, phải viết ‘ước mơ tương lai’ vào tập san tốt nghiệp. Tớ đã viết ‘làm cô dâu’.”
Tôi lặng lẽ lắng nghe, vừa hình dung ra Runa hồi lớp sáu.
“Trong số các bạn nữ cùng lớp, tớ là người duy nhất viết ước mơ đó. Cô giáo, với vẻ mặt hơi khó xử, đã nói: ‘Em có chắc không? Dù là phi hành gia, hay thợ làm bánh, Shirakawa đều có thể trở thành bất cứ ai. Dù trở thành phi hành gia, hay thợ làm bánh, em vẫn có thể làm cô dâu mà.’ Bình thường cô là một giáo viên rất hiền lành, như chị gái vậy, nhưng lúc đó tớ thấy cô ấy thật đáng sợ... Tớ không hiểu tại sao lại bị nói vậy, thế là tớ khóc òa lên. Vì tớ không muốn làm phi hành gia hay thợ làm bánh gì cả, tớ chỉ muốn làm cô dâu thôi.”
Runa nói lắp bắp, rồi khẽ nở nụ cười. Một nụ cười tự giễu.
“Ước mơ tương lai là ‘làm cô dâu’, có lẽ đã không còn được chấp nhận trong thời đại này nữa. Nhưng... đối với tớ, đó là điều quan trọng nhất.”
Cảm giác buồn bã nhẹ nhàng từ Runa truyền đến tôi.
“Tìm một ước mơ mới có thể mất chút thời gian. Nhưng tớ, theo cách của mình, cũng đang suy nghĩ nhiều điều và bắt đầu hành động rồi. ...Vì tớ muốn trở thành một cô gái xứng đáng với Ryūto đang rất cố gắng.”
Cô ấy khẽ cúi mắt, đôi má ửng hồng thật đáng yêu, khiến tôi bất giác mỉm cười.
“...Runa, cứ như bây giờ là...”
Tôi suy nghĩ về những gì mình định nói, rồi xấu hổ nuốt lời lại.
“Hả?”
“Không, ừm... Runa, dù cứ như bây giờ... cũng đã là một cô bạn gái... quá sức tuyệt vời đối với tôi rồi.”
Khi tôi cố gắng truyền đạt cảm xúc chân thành nhất, khuôn mặt hơi cúi xuống của Runa càng đỏ hơn.
“Thật sao?”
“...Sekiya-senpai đã nói rằng: ‘Cứ thử trở thành một ai đó đã, nếu thấy không hợp thì tìm con đường khác cũng được.’ Tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Rằng không cần phải cố tìm ra thiên chức của mình ngay từ đầu.”
Nghe lời tôi, Runa đôi mắt sáng lên, ngẩng mặt lên.
“Hay nhỉ, câu đó. Đúng là người thông minh nói gì cũng hay thật đấy!”
Tôi thấy Runa thật sự ngưỡng mộ nên hơi ghen tị. Một chút hối hận ranh mãnh thoáng qua, rằng đáng lẽ tôi nên nhận công về mình thay vì nhắc đến Sekiya-senpai.
Dạo gần đây tôi cảm thấy mình hơi ghen tuông. Trước đây, dù có chút khó chịu về bạn trai cũ của Runa, tôi không nhớ mình từng ghen tuông kiểu này.
Lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra... chính là sự thiếu vắng những cử chỉ thân mật gần đây.
Hôm nay, tôi và Runa chưa một lần nắm tay. Có Itchī và Akari ở đó thì khó mà làm được, nhưng giờ chỉ còn hai đứa, đáng lẽ tôi phải... vậy mà vẫn không nắm bắt được cơ hội.
Khi đi bộ từ ga A về nhà Runa, trong đầu tôi lúc đó chỉ toàn nghĩ đến việc “nắm tay.”
Giống như buổi hẹn hò ở công viên Ueno vậy.
Lần đó, tôi đã tận dụng lúc lên xuống thuyền để nắm tay thành công.
Nhưng giờ tôi khác rồi. Tôi đã nắm tay Runa hàng chục lần rồi, đáng lẽ phải tự nhiên và khéo léo hơn chứ.
Khung cảnh khu dân cư cổ kính với nhiều nhà gỗ giờ đã chìm hẳn trong bóng tối. Lợi dụng trời đã se lạnh, tôi bất giác rút ngắn khoảng cách với Runa bên cạnh, và chạm tay cô ấy định nắm lấy.
Thì...
“Á!”
Runa vặn người mạnh, giật lùi lại.
“Giật cả mình!”
Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, dù trong bóng đêm vẫn thấy rõ.
“............”
Đến cả tôi cũng hơi mất tự tin. Dù biết không bị ghét, nhưng bị từ chối như vậy cũng đủ làm tôi tổn thương.
Tôi và Runa đứng lại, đối mặt với nhau. Bên đường vắng người, chỉ có nhà dân, nằm giữa hai cột đèn đường.
“...Tôi có làm gì sai sao? Chuyện gì khiến Runa né tránh tôi vậy...”
“Ếch, tớ có né tránh gì đâu... Á!”
Vừa trả lời tôi, Runa chợt nhận ra hành động của mình.
“Chuyện này, ừm... tớ thấy hơi xấu hổ...”
Má Runa càng đỏ hơn, cô ấy lẩm bẩm.
“Tớ thích Ryūto quá... Gần đây, tớ không dám nhìn vào mắt cậu nữa... Cứ hồi hộp quá mức, cảm giác như muốn chết vậy.”
Trái tim tôi như bị bắn trúng.
Vui chứ.
Vui thì vui thật đấy... nhưng mà.
“À, cái đó... có liên quan gì đến chuyện tôi nói tôi nhìn Runa bằng ánh mắt gợi cảm không?”
Runa vẫn với khuôn mặt đỏ bừng, im lặng gật đầu.
“Không hiểu sao, từ sau hôm đó, cứ ở cạnh Ryūto là tớ lại để ý... xấu hổ lắm.”
Quả nhiên là như vậy.
“Ryūto trông sinh lý yếu mà... Lúc đầu tớ còn tưởng cậu bị ED cơ. Vậy mà, với tớ, cậu đã... năm trăm lần rồi cơ đấy...”
“Quên cái con số đó đi! Hoàn toàn không chính xác đâu!”
“...Ít hơn thế à?”
“...Có thể là vậy... hoặc là...”
“Nhiều hơn ư?!”
Phản ứng của Runa quá dữ dội, khiến tôi cũng trở nên phấn khích.
“Không, không biết đâu! Tôi thật sự không đếm mà!”
“Vậy, vậy là nhiều đến mức không đếm xuể phải không?!”
“À thì… ừm… cái đó thì…”
Đúng là vậy…
“Anh xin lỗi… tại anh… hơi biến thái…”
“Đâu… đâu có gì mà phải xin lỗi đâu… Em vui mà…”
Runa ấp úng nói, mặt mày bẽn lẽn.
“Nhưng mà… em ngại quá chừng…”
“Vì thế nên em không nắm tay được à?”
“Ưm… tại vì…”
Runa cứ ấp úng mãi:
“Cái tay đó… anh dùng để… làm chuyện đó đúng không…?”
“Ếh!? Ách!!?”
Tôi không kìm được mà vội giấu phắt hai tay ra sau lưng.
“Vậy thì… vậy thì từ giờ mình nắm tay trái nhé?”
“Ếch… ý anh là… anh dùng tay phải để làm chuyện đó á?”
“Ựa!? Ưm… ừm… tại anh thuận tay phải mà…”
Ôi trời ơi── cái cuộc đối thoại này là cái quái gì vậy!
Càng nói tôi càng thấy xấu hổ đến muốn chết!
“Thôi, ngại quá đi mất… Em không biết phải nhìn anh Ryūto chỗ nào nữa…”
Lời tôi nói ra dường như phản tác dụng, mặt Runa càng đỏ bừng hơn, không khí bỗng trở nên ngượng ngập đến mức chuyện nắm tay cũng thành xa xỉ.
“…………”
Tôi cứng đờ ra vì xấu hổ và hối hận một lúc lâu, rồi chợt hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh.
Đây không phải phố chính, thỉnh thoảng mới có người từ phía ga đi bộ tới, xung quanh tĩnh lặng lạ thường. Mùi canh tương Miso nồng đượm thoang thoảng bay qua bức tường gạch, gợi lên một nỗi nhớ nhà quen thuộc, bỗng thấy lòng dâng tràn cảm giác hoài niệm.
Tôi dần dần bình tĩnh lại một chút.
“Ưm… cái đó… cái sự ngại ngùng của Runa ấy… có phải là vấn đề mà thời gian có thể giải quyết được không?”
Tôi hỏi, Runa rụt rè gật đầu.
“C-có lẽ… Em nghĩ nếu ở bên Ryūto nhiều hơn, em sẽ quen dần thôi.”
“Vậy thì… mình gặp nhau nhiều hơn đi.”
Tôi sốt ruột, muốn làm một điều gì đó để giải tỏa, nên nói như thể bị ho sặc sụa.
“À… ngày mai thì sao? Em có bận gì không…?”
Đến thứ Năm là kỳ nghỉ thi cử, nên trừ khi Runa có hẹn với bạn bè, cô ấy hẳn phải rảnh rỗi.
“À ừm…”
Thế nhưng, Runa lại nhìn chằm chằm vào khoảng không, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
“Mai em hơi bận, xin lỗi anh…”
“Vậy à. Là do Nikoru à?”
“Ếch? Ưm… không phải…”
“Đi tiệm làm tóc?”
“Không phải.”
Tôi thử liệt kê những lịch trình mà Runa hay có, nhưng cô ấy cứ lắc đầu mãi.
“Thế à. …Vậy còn thứ Ba thì sao?”
“Ưm… thứ Ba em cũng có chút việc.”
“À, vậy à. Thế thì… thứ Tư…”
“Cũng… không được ạ…”
“Ồ… vậy sao… Hay là tất cả đều là cùng một lịch trình?”
“…Ưm… ừm…”
Runa chỉ nói vậy thôi nên tôi chẳng biết lịch trình đó là gì. Nếu hỏi thêm nữa, tôi sẽ giống như một tên bạn trai kiểm soát, muốn nắm giữ tất cả về cô ấy, nên dù hơi tò mò nhưng tôi đành phải bỏ cuộc.
“Vậy thì… thứ Năm thì sao?”
“…Em xin lỗi…”
“Thứ Sáu… thì mình đi học, thứ Bảy anh đi lò luyện thi… vậy còn Chủ Nhật thì sao?”
Đến nước này thì tôi cũng chẳng còn hy vọng gì nữa, nhưng Runa bỗng giật mình.
“À, Chủ Nhật… thì nếu sau ba giờ chiều thì được ạ.”
“Ếch, thật sao? Vậy thì mình đi chơi đi!”
Lập tức, tôi vui mừng đến mức giọng nói cũng trở nên hồ hởi.
“À mà, đúng là White Day nhỉ. Em muốn đi đâu?”
Nghĩ rằng có lẽ Runa đã dành ra nửa ngày vì là White Day, tôi lại càng thêm yêu mến cô ấy.
“Ưm… đi xem phim thì sao ạ?”
Runa đáp, vẻ mặt có chút suy tư.
“Xem phim?”
Câu trả lời bất ngờ khiến tôi hỏi lại.
Cũng bởi vì.
Hồi mới hẹn hò, khi tôi hỏi Runa muốn đi đâu cho buổi hẹn hò đầu tiên.
──Buổi hẹn hò đầu tiên… hay là đi xem phim nhỉ?
──Hả? Đi chỗ đó được à? Anh có muốn xem phim gì không? Ryūto thích xem phim à?
Cô ấy đã từng dồn dập hỏi tôi như vậy.
Runa dường như không mấy hứng thú với phim ảnh, và nói rằng những bộ phim cô ấy muốn xem đều đã xem trên kênh truyền hình trả phí mà bố cô ấy đã đăng ký rồi.
Thế mà giờ Runa lại nói “muốn đi xem phim”.
“Em có phim muốn xem à?”
Tất nhiên, tôi sẽ hỏi vậy.
Nhưng Runa lại có vẻ mặt ngơ ngác.
“Ưm… ưm… bây giờ có phim gì nhỉ? Để lát nữa em tìm xem…”
“…………”
Thế mà không có phim nào à!
Tôi không kìm được, câu châm biếm của một nghệ sĩ hài vùng Kansai bỗng hiện lên trong đầu.
Mà thôi, có thể hẹn hò với Runa thì tôi cũng vui lắm rồi, và tôi cũng chẳng phản đối gì chuyện đi xem phim cả, nên chúng tôi thống nhất qua loa về địa điểm rồi chia tay nhau hôm đó.
“…Tạm biệt, Ryūto.”
Runa đứng vẫy tay trước cổng nhà, rồi bỗng nhiên, như nghĩ ra điều gì đó, cô ấy nhìn lên khoảng không.
Rồi “tách, tách, tách” cô ấy chạy ào đến, đứng ngay trước mặt tôi ở ngoài cổng.
“…?”
“Runa…”
Tôi đang tự hỏi có chuyện gì và cất tiếng gọi.
Ngay lúc đó, Runa trước mặt tôi đưa hai tay ra…
“…!?”
…và nhẹ nhàng ôm chầm lấy tôi.
Cô ấy vòng hai tay ôm lấy tôi một cách thận trọng, nhẹ nhàng, như thể không muốn quá gần gũi, trông giống như đang thành kính ôm một cây thần vậy.
“Lúc nãy, em xin lỗi nhé…?”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, tôi biết Runa đã dũng cảm đến nhường nào mới có thể hành động như vậy.
“Em… thật sự… rất thích Ryūto… Anh đợi em nhé.”
Vừa nói dứt lời bằng giọng run run,
Trong đôi mắt Runa, những giọt nước lấp lánh bỗng tuôn rơi.
“Gì… gì thế!? Em sao thế!?”
Tôi không hiểu đó là nước mắt vì lý do gì, hoảng hốt tự động lùi ra, Runa nhìn tôi cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
“Em không biết…”
Runa dùng ngón tay lau nước mắt, nghiêng đầu.
“Cứ nói ‘thích’ Ryūto là nước mắt em tự nhiên chảy ra… À, lại nữa rồi…”
Vừa gạt đi những giọt nước mắt tuôn trào không ngừng, Runa vừa cười một cách hơi lạ lùng.
“Trong mấy bài hát tình yêu có phải vậy không nhỉ. Hóa ra là đúng vậy thật… Chỉ cần bày tỏ cảm xúc là lại khóc…”
Runa hít mũi, rồi lại mỉm cười.
Vành mắt cô ấy hơi đỏ hoe trông thật quyến rũ. Dưới ánh đèn đường màu cam lờ mờ, Runa vẫn thật xinh đẹp lạ thường.
Lòng tôi tràn ngập hạnh phúc, tôi vẫy tay với cô ấy. Nếu không làm thế, tôi sợ mình sẽ không kìm được mà dang rộng vòng tay ôm chặt lấy cô ấy mất.
“…Chủ Nhật… anh rất mong chờ đấy nhé.”
Tôi mỉm cười nói, Runa cũng nheo đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi.
“Em cũng vậy…”
Ôi, tôi thật sự rất yêu cô ấy.
Trước giờ tôi đã yêu cô ấy đến mức không thể yêu hơn được nữa rồi.
Thế mà tôi dường như vẫn có thể yêu Runa nhiều hơn nữa.
“Anh yêu em”, tôi đã từng nghĩ đó là từ mà mình sẽ chẳng bao giờ thốt ra trong đời.
Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy mình đã hiểu được phần nào cảm xúc của những người đàn ông nói ra lời đó.
Ngước nhìn bầu trời, một bầu trời đêm âm u và trắng đục, không thấy bóng trăng đâu cả.
“…Trăng đẹp nhỉ.”
Dù vậy, tôi vẫn cố ý nói ra câu đó.
“Ếch, ở đâu ạ? Em không thấy.”
Runa ngước nhìn bầu trời, tò mò nheo mắt lại.
“…Ở đây này.”
Tôi chỉ vào Runa, và cô ấy “À!” một tiếng rồi cười rạng rỡ như đã hiểu ra.
“Trăng là em á? Ryūto lại nói mấy lời như thế nữa rồi.”
Runa đỏ bừng hai má, ngượng nghịu mỉm cười.
“Vậy em đi nhé.”
“Ừm, tạm biệt. Em về cẩn thận.”
Hai đứa vẫy tay nhẹ nhàng cho nhau, rồi tôi một mình bước đi trên con đường đêm.
Dù thứ chiếu sáng bước chân tôi không phải ánh trăng mà là ánh đèn đường.
Nhưng trái tim tôi, lại tràn đầy như một vầng trăng rằm.