Ngày hôm sau, từ sáng sớm, cả đoàn đã di chuyển đến Osaka. Sau khi tham quan lâu đài Osaka theo đoàn, chúng tôi được giải tán, và buổi chiều là thời gian tham quan theo nhóm. Nhóm chúng tôi thì đã định sẵn lịch trình: đến Namba ăn trưa, dạo quanh Dotonbori và Shinsaibashi, rồi ghé thăm Tsutenkaku trước khi về khách sạn.
Hình như các thầy cô giáo chỉ coi trọng Kyoto là "chuyến đi học tập" thôi, chứ ở Osaka và Kobe thì đa số học sinh đều chọn tuyến "tham quan đúng nghĩa". Dù sao thì những ai muốn đến công viên giải trí thì đương nhiên bị từ chối rồi.
«Nè nè, nhìn này, Glico!»
«Runa, tư thế đó là 'mệnh' rồi!»
«Hả!?»
«Tay phải giơ cao hơn nữa chứ, Runa cưng!»
«Ưm ưm, Maria chụp được cái khoảnh khắc Runa 'mệnh Glico' rồi nha!»
«Ấy, thôi mà Maria! Chụp lại đi mà!»
Sau khi chụp xong những kiểu ảnh "đặc sản" bên cầu Ebisu ở Dotonbori, cả bọn vào một quán okonomiyaki gần đó. Giờ đây, chúng tôi đang ngồi trước chiếc bàn có bếp nướng riêng, mê mẩn ngắm nhìn người phục vụ thao tác thành thạo chiếc xẻng sắt để nướng okonomiyaki ngay trước mắt mình.
Chỉ trừ hai người kia.
«Nè nè Senpai, anh ở đây đến bao giờ thế?»
«Ừm, tiện thể rồi, anh sẽ ở lại đến mốt. Coi như thay đổi không khí luôn.»
«Thật á!? Vui quá trời luôn! Nhưng tiền khách sạn có ổn không ạ? Còn tiền vé Shinkansen về nữa, với lại anh còn mua cả đồ thay nữa chứ.»
«Anh có thẻ tín dụng mà. Dùng nhiều quá thì bố anh sẽ mắng thôi.»
«Oa, ghê gớm ghê, Senpai đúng là người lớn mà~!»
Ở một góc bàn, một thế giới riêng của Nikoru và Senpai đang mở ra. Nikoru bám víu vào cánh tay Senpai bên cạnh, chẳng thèm để mắt đến món okonomiyaki. Senpai thì vừa nhập bọn với chúng tôi khi cả nhóm bắt đầu di chuyển.
«…………»
Tôi thấy lo cho Nishina. Dù giờ cậu ấy đang tập trung nhìn món okonomiyaki với Ichiji, nhưng chắc chắn là cậu ấy không thể không để tâm đến hai người kia.
Chúng tôi đang ngồi tám người ở một bàn dành cho sáu người. Thành thật mà nói thì hơi chật chội. Vì là quán nổi tiếng, không nhận đặt chỗ trước và lúc nào cũng đông khách, nên khi thấy chỗ ngồi dạng sofa này trống, chúng tôi đã chấp nhận ngồi chen chúc để được vào.
«Cậu, cậu ổn không? Ru... ngồi có vừa không?»
Tôi hỏi Runa bên cạnh, vừa nói vừa liếc nhìn bạn bè. Bên chỗ chúng tôi ngồi có Ichiji và Nishina, nên chắc chắn là chật hơn bên đối diện, nơi có ba cô gái.
«Ư, ừm, ổn mà...»
Runa đáp lời, nhưng rồi:
«...Cho tớ xích lại chút nữa được không?»
Và cô bé nép sát vào người tôi.
«Ư, ừm, tất nhiên rồi...»
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tim tôi đập thình thịch khi cảm nhận hông Runa chạm vào mình. Cánh tay cũng cứ thế mà chạm vào nhau mỗi khi tôi cử động. Có lẽ tôi nên xích sang phía Ichiji một chút, nhưng không hiểu sao tôi không làm được, cứ thế ngồi yên.
Trên bếp nướng, món okonomiyaki đang dần hoàn thành. Giờ thì miếng bột được úp một chiếc nắp vòm bạc lên, hấp chín.
Chẳng biết là do hơi nóng từ bếp hay do hơi ấm từ Runa mà mặt tôi nóng bừng. Khẽ liếc sang bên cạnh, tôi thấy mặt Runa cũng đỏ ửng. Tiếng okonomiyaki xèo xèo càng khiến cơ thể tôi nóng ran. Cả nửa người tôi như ngập tràn cảm giác về Runa.
Để đánh lạc hướng, tôi cất lời với Akari ở phía đối diện.
«Dù sao thì, quán này dễ thương thật đấy nhỉ. Cậu tìm thấy ở đâu vậy?»
Quán này là do Akari bảo "Nếu là okonomiyaki thì có một quán ngon lắm!" rồi dẫn chúng tôi đến. Quán nằm trong khu phố mua sắm, mặt tiền hẹp, bên trong lúc nào cũng đông khách và nhộn nhịp. Nhân viên ở đây mang dáng vẻ của những người thợ lành nghề, lẳng lặng nhưng nhanh tay chế biến, khiến tôi rất mong chờ hương vị món ăn.
«À, quán này á, hồi cấp hai tớ đã đến đây vài lần rồi.»
Akari hồn nhiên trả lời.
«Ế, hồi cấp hai đã đến tận Osaka ư!?»
«Akari là fan của một nhóm idol xuất thân từ vùng Kansai mà.»
Runa xen vào.
«Đúng đó! Vì các buổi diễn live hay những sự kiện đặc biệt thường chỉ tổ chức ở đây thôi, nên tớ hay đi xe buýt đêm để xem đó.»
«Ghê, ghê thật đấy. Cấp hai mà đã đi xa như vậy...»
«Ừm, tớ mê lắm mà. Còn tập nói tiếng Kansai rất nhiều nữa.»
«Thảo nào Akari thỉnh thoảng lại nói mấy câu nghe giống tiếng Kansai.»
Maria gật gù như đã hiểu ra.
«Cái kiểu '...yanna?' phải không? Lúc tớ cũng thắc mắc hỏi Akari thì được cậu ấy chỉ cho đó.»
Runa nói, rồi nhìn Maria mỉm cười. Hai cô bé đã hòa hợp như chị em thân thiết vậy.
«Xong rồi ạ.»
Lúc đó, món okonomiyaki đã hoàn thành, người phục vụ lên tiếng. Chúng tôi đã gọi vài loại okonomiyaki khác nhau, nên chia ra và cùng nhau thưởng thức.
«Ngon quá! Ngon dã man!»
«Đúng không? Có khoai mài nên nó mềm xốp mịn đó.»
Thấy Runa phản ứng cực mạnh và thán phục, Akari tỏ vẻ đắc ý.
«Senpai, 'aah~' nè!»
Nikoru đang cố đút okonomiyaki cho Senpai.
«Nóng! Vẫn còn nóng mà!»
«Ấy, em xin lỗi!»
Nikoru vội vàng thổi phù phù lên miếng okonomiyaki trên chiếc xẻng nhỏ rồi lại đút cho Senpai.
«Senpai cũng 'aah~' cho em đi!»
«Ế, em này... không ngại bạn bè à?»
«Nhưng mà về Tokyo là lại không gặp được nhau nữa rồi! Mọi người hiểu cho mà.»
Thấy Nikoru thoáng buồn bã, Senpai cũng đành chịu, cầm chiếc xẻng thay đũa.
«Aah~!»
Senpai đút okonomiyaki cho Nikoru, trong khi cô bé tự nói rồi há miệng ra. Nikoru vui sướng thì hiển nhiên rồi, nhưng Senpai cũng có một vẻ mặt rất dịu dàng. Đây là biểu cảm mà tôi chưa từng thấy khi anh ấy ở trường luyện thi, nên tôi thấy vừa đáng yêu vừa cảm giác không nên nhìn nữa, bèn quay mặt đi.
Và rồi, khuôn mặt nghiêng của Runa bên cạnh lọt vào mắt tôi. Runa đang nhìn hai người kia, ngừng ăn, mắt lim dim đầy vẻ ngưỡng mộ. Miệng cô bé cũng hơi há ra.
«…………»
Tôi dừng tay đang cầm chiếc xẻng nhỏ định đưa vào miệng mình.
«...Ru, Runa?»
Tôi khẽ gọi, Runa giật mình nhìn tôi.
«Hảe!?»
«...Nế, nếu em thích... chúng ta cũng, thử làm xem...?»
Tôi nói ra, ngập ngừng vì ngại ngùng, và mặt Runa lập tức sáng bừng.
«Ư, ừm...!»
Cô bé vui vẻ há miệng về phía tôi. Đôi mắt nhìn tôi long lanh, cái miệng há ra một cách lả lơi như thể không đòi hỏi okonomiyaki mà là thứ khác... Tôi bất giác nuốt khan.
Tôi đã lờ mờ nghĩ vậy, nhưng mỗi khi ý nghĩ đó hiện lên trong đầu, tôi lại phủ nhận, cho rằng đó chắc chắn là do một thằng trai tân nghĩ bậy.
Dạo gần đây, Runa trở nên "gợi cảm" lạ thường. Khi ở rạp chiếu phim, hay trên đường về sau đó, những khoảnh khắc biểu cảm bất chợt của cô bé đôi khi khiến tôi có cảm giác như bị mời gọi...
Thôi thì, ở một quán okonomiyaki đông nghịt và chật chội thế này, không thể làm gì "linh tinh" được... Tôi đút okonomiyaki vào miệng Runa một cách bình thường.
«Ngon quá!»
Runa mỉm cười rạng rỡ. Vẫn như vậy, cơ thể chúng tôi cứ chạm vào nhau. Phần đó, lại cảm thấy nóng ran... Tôi cầm ly nước đầy mồ hôi do hơi nóng từ bếp, uống một hơi cạn sạch cùng với những viên đá đang tan chảy.
«À, chỗ này để tôi trả.»
Khi ăn xong và đến lúc tính tiền, Senpai lên tiếng.
«Tôi đột ngột đến làm phiền mọi người, để tôi khao một bữa đi.»
«Ế, thật á!? Senpai đúng là thần!»
Akari lập tức reo lên vui sướng.
«Vậy thì... chúng cháu xin nhận lời, cảm ơn Senpai ạ.»
Chúng tôi cũng cảm ơn và cất ví đi.
Nhưng rồi, lúc đó.
«Tôi sẽ trả. Đây, phần của tôi...»
Chỉ có Nishina là đặt tiền mặt lên bàn.
«Phần của tôi và Nikoru.»
Nhìn sang, trên bàn là ba tờ một nghìn yên và tiền lẻ. Senpai nhìn Nishina, thoáng cứng người lại.
«...Phần của cậu thôi là được rồi.»
Anh ấy lấy hai nghìn yên, thêm một ít tiền lẻ từ ví mình rồi trả lại phần còn lại cho Nishina.
«…………»
Nishina cắn môi, vừa cất số tiền được trả lại vào ví. Nikoru đang đi vệ sinh nên không chứng kiến cuộc đối thoại này.
◇
Thế là, chuyến tham quan ngày hôm đó kết thúc suôn sẻ, và chúng tôi nghỉ đêm ở Osaka. Sáng hôm sau, chúng tôi xuất phát từ khách sạn đến Kobe, và sẽ hoạt động theo nhóm tại Khu phố Ijinkan Kitano.
Khu phố Ijinkan là nơi có những con dốc liên tục, với những tòa nhà kiến trúc phương Tây mang đậm nét cổ kính. Ngoài các biệt thự cổ, những tòa nhà khác cũng đều rất thời thượng, đúng là một khu phố "sống ảo" chắc chắn sẽ được các cô gái yêu thích.
«Senpai~! Ngôi nhà kia đẹp ghê á!»
Nikoru vẫn như thường lệ bám dính lấy Senpai.
«Mà nói chứ dốc cao kinh khủng!»
«Sắp tới rồi. Nào, để anh kéo em lên nhé?»
«Ê~~~~~ Yêu anh quá đi!»
Họ đúng là một cặp đôi ngốc nghếch đến mức khiến tôi muốn càu nhàu. Cứ như mức độ "ngốc" của họ còn tăng lên so với hồi đi thủy cung vậy. Chủ yếu là của Nikoru.
Nhìn hai người họ, còn Runa thì sao.
«…………»
Lại nữa rồi. Cô bé há hờ miệng, nhìn đầy vẻ ngưỡng mộ đến mức gần như sắp chảy nước miếng.
«...Ru, Runa?»
Cô bé làm cái mặt như vậy thì tôi không thể không lên tiếng.
«Dốc có sao không? Để tớ đỡ nhé...?»
Nghe vậy, Runa vui vẻ gật đầu lia lịa.
«Vâng ạ!»
Nếu là chó thì cái đuôi hẳn đã vẫy tít thò lò sang hai bên, cô bé tràn đầy vẻ vui sướng.
Tôi ngượng nghịu đưa tay ra, và sau khi Runa nắm lấy tay tôi, tôi mới nhận ra mình đã đưa tay phải.
«Ấy... x, xin lỗi.»
«Hửm?»
Runa nắm tay tôi bắt đầu leo dốc, vẻ mặt khó hiểu.
«Đó là tay phải của tớ mà...»
Nghe tôi nói, má Runa đỏ ửng. Có vẻ cô bé cũng không quên chuyện trên đường về vào buổi tối trước chuyến đi dã ngoại.
«Thôi, thế thì...»
Đúng lúc tôi định buông tay phải ra và rút về.
«...!?»
Một lực mạnh nắm chặt lấy tay tôi. Nhìn Runa, cô bé đỏ bừng mặt cúi gằm xuống.
«...Không, sao... đâu...»
Cô bé thì thầm như thể đang cố gắng nặn từng chữ ra.
«Không...»
Không sao đâu ư...!? Việc nắm tay con gái bằng tay phải – cái tay mà con trai dùng để giải tỏa dục vọng của mình – lại là ổn ư... Không, có lẽ tôi đang bay bổng quá rồi. Runa có lẽ đang nghĩ rằng cô bé cũng không ngại làm chuyện "người lớn" với tôi, sao?
«…………»
Runa vẫn mặt đỏ bừng, im lặng bước lên dốc. Lực nắm tay phải của tôi rất mạnh. Chẳng biết vẻ mặt đỏ bừng ấy là do mệt mỏi khi leo dốc, do ngượng ngùng, hay là một điều gì khác... do hưng phấn nữa.
Vừa băn khoăn suy nghĩ, chúng tôi đã đến được "Uroko no Ie" – một biệt thự Ijinkan trên đỉnh đồi. Đúng như tên gọi, đây là một biệt thự hai tầng sang trọng với bức tường bên ngoài được trang trí bằng những viên gạch hình vảy (có vẻ là đá phiến tự nhiên). Hai tòa tháp tròn với mái vòm như chiếc mũ đội đầu đặc biệt nổi bật và đẹp mắt. Biệt thự còn có một khu vườn, với cây cối được chăm sóc gọn gàng và được bao quanh bởi những hàng cây trên núi phía sau, tạo nên một dinh thự xanh tươi trên đỉnh đồi.
«Oa— ghê quá! Được sống trong căn nhà như thế này thì tuyệt vời ông mặt trời luôn~!»
Runa reo lên khi nhìn quanh khu vườn và kiến trúc bên ngoài của dinh thự. Tôi vừa thấy cô bé ngây thơ đáng yêu, vừa cảm thấy có lỗi...
«...Cái đó, có lẽ với sức của tớ thì hơi khó... xin lỗi.»
«Hả?»
Runa nhìn tôi, suy nghĩ một lát rồi phá lên cười như thể đã hiểu điều tôi muốn nói.
«À, không sao đâu, tớ chỉ nói chơi thôi mà.»
Sau khi cười khúc khích, cô bé nở một nụ cười hơi e thẹn.
«Với tớ, điều tuyệt vời hơn nữa là... được ở bên Ryūto cơ.»
«Runa...»
Tôi bối rối, Runa hơi nép sát vào tôi.
«Nhà không quá rộng sẽ tốt hơn, vì như thế mình mới được ôm nhau.»
Nhìn cô bé cười ranh mãnh, tôi nhớ lại cảnh tượng chen chúc trong quán okonomiyaki ngày hôm qua. Cảm giác Runa áp sát lại tràn ngập nửa người tôi, cơ thể lại nóng bừng lên.
Tim đập thình thịch, tôi bước vào trong biệt thự và tiếp tục tham quan.
Đến khi lên cầu thang, đi đến tầng hai.
«Nhìn này Runa cưng, cảnh đẹp tuyệt vời!»
Akari, đang đứng bên cửa sổ cùng Maria, quay lại gọi.
«Oa~ thật đó...!»
Runa tiến về phía cửa sổ. Tôi cũng đi đến, đứng cạnh Runa.
Đúng là đã leo một đoạn dốc dài, nên khung cảnh từ cửa sổ thật ngoạn mục. Không quá lời khi nói rằng có thể ngắm toàn cảnh thành phố Kobe, từ những ngôi nhà dưới chân đồi đến các tòa nhà chọc trời ở phía cảng, và xa hơn nữa là cảnh biển. Vì là buổi sáng đẹp trời nên bầu trời cũng xanh biếc, một khung cảnh tuyệt vời.
«Tuyệt quá! Ngôi nhà này cao đến thế cơ à.»
Runa xúc động, dán mắt vào cửa sổ.
"Thấy nhiều nhà cửa quá trời, lạ ghê~ Dù ở xa lắc xa lơ thế này mà cứ thấy cảnh phố xá cứ y chang Tokyo ấy."
"Ừ đúng rồi."
"Nếu mà ở thật ấy thì~ chắc phải là mấy cái chung cư kiểu kia quá! Tại tớ cứ ở mãi mấy tầng một, hai thôi, nên tớ cứ ao ước có một căn phòng nhìn ra biển."
Runa chỉ tay về phía khu chung cư cao tầng gần bến cảng và mỉm cười hồn nhiên.
"…………"
Chắc Runa cũng chẳng nghĩ sâu xa gì về chuyện này đâu, nhưng mà, cái loại chung cư cao tầng nhìn ra biển thế kia thì, ở khu vực thủ đô thì giá chắc phải đắt khủng khiếp. Thôi thì, chỉ có cách vào được đại học tốt rồi cố gắng mà kiếm tiền thôi.
"… À nói mới nhớ, cái phiếu khảo sát nguyện vọng, cậu viết gì vào đấy?"
Tự dưng nhớ ra nên hỏi thử Runa. Trước chuyến đi hai đứa ít gặp nhau, nghĩ lại mới thấy, mình chưa từng hỏi kỹ chuyện này.
Runa nhìn tôi một lát, rồi lại chuyển tầm nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
"'Đang suy nghĩ' ấy. Nhưng mà tớ viết là sẽ không học tiếp."
Nói rồi, cô ấy khẽ mỉm cười.
"Tớ thì ghét học mà phải không? Nếu cứ thế này mà học tiếp ở một nơi nào đó mà không có mục tiêu lớn gì, thì cảm giác như chỉ là kéo dài thời cấp Ba thôi, là cứ trì hoãn việc lựa chọn tương lai thôi."
"À, vậy à..."
"Cái câu mà Ryūto nói hôm nọ, cái câu của Sekiya-senpai ấy… làm tớ xúc động lắm luôn. Kiểu như là 'Cứ thử trở thành ai đó đi đã, nếu thấy không hợp thì làm lại từ đầu cũng được'."
"À…"
Đáng lẽ mình nên bảo đấy là lời của mình thì hơn, tôi lại nghĩ thầm như vậy.
"Thế nên tớ nghĩ, trước mắt thì tớ sẽ thử 'trở thành ai đó' xem sao."
Runa khẽ mỉm cười cúi mặt xuống, khi bắt gặp ánh mắt tôi thì lại xấu hổ quay đi.
"Tớ cũng nghĩ vậy đấy, nên đã thử bắt đầu một việc rồi… mà nói đúng hơn là vừa mới bắt đầu thôi, nhưng mà lại được tiếp thêm dũng khí nữa ấy."
"Ê, việc gì thế?"
"Bí mật. Chắc cậu sẽ biết sớm thôi."
Nhìn gương mặt Runa cười khúc khích đầy tinh nghịch, tôi đoán ngay đó là chuyện đi làm thêm ở tiệm bánh.
"À, vậy à."
Tôi trả lời mà giả vờ như không hay biết gì.
"Tớ mong chờ đấy nhé."
"Mong chờ đi, mong chờ đi mà!"
Runa vui vẻ cười.
Và rồi, cô ấy nheo mắt nhìn khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ.
"Dù chúng mình có trở thành những người lớn như thế nào đi nữa…"
Với ánh mắt như đang gửi gắm nỗi lòng về phía biển xa, Runa khẽ thì thầm.
"Cứ thế này… mỗi khi ngắm nhìn những thứ tuyệt đẹp, nếu chúng mình lúc nào cũng ở bên nhau thì tốt biết mấy."
Tôi bắt gặp ánh mắt Runa đang mỉm cười một cách có chút ngượng ngùng.
"Ừ, đúng rồi."
Tim tôi ấm áp lạ thường, một cảm giác dịu dàng đến không tả xiết.
Trong khuôn viên dinh thự, khách du lịch cứ nườm nượp kéo đến, và các thành viên trong nhóm chúng tôi cũng ở quanh đó.
Nhưng bỗng chốc, tôi lại có ảo giác rằng trên đời này chỉ có mình tôi và Runa tồn tại.
◇
Sau đó, chúng tôi tham quan một vài ngôi nhà dị nhân nữa rồi di chuyển đến điểm đến tiếp theo.
"Senpaiiii ♡ Anh đã ước gì khi ngồi lên ghế Thần Vệ Nữ thế ạ?"
Ngay cả khi đang đi bộ, Nikoru vẫn cứ bám riết lấy tay Sekiya-senpai như mọi khi.
"Tất nhiên là 'Mong năm sau thi đỗ' rồi."
"Ê, có thế thôi ạ?"
"...Nếu anh đỗ thì sẽ được ở bên Nikoru mà."
"Đáng ghétttt ♡ Em yêu Senpai nhất!"
Đúng lúc Nikoru đang say đắm vì câu nói ngọt ngào đột ngột của bạn trai thì…
"Yamana!? Thằng cha đó là ai vậy!?"
Một thầy giáo nam của trường trung học Seirin đang đứng bên đường phát hiện ra Nikoru và cất tiếng gọi.
Mặc dù là hoạt động theo nhóm, nhưng do điểm giải tán của khu phố dị nhân là tự do, nên hầu hết học sinh đã chọn lộ trình đi thẳng đến các điểm tham quan. Vì vậy, các thầy cô giáo cũng đứng canh chừng ở khu vực này.
"Dạ em xin lỗi, thầy ơi!"
"Đã biến mất trong khi đang hoạt động nhóm, lại còn đi 'cưa trai' nữa chứ… Trang phục thì toàn vi phạm nội quy, em đúng là đồ học sinh cá biệt!"
Nikoru vội vàng rời xa Sekiya-senpai, nhưng thầy giáo vẫn lẩm bẩm mắng mỏ từ phía sau.
"Hôm nay không thể lơ là được rồi…"
Cảm nhận được ánh mắt của thầy từ xa, Runa nhìn Sekiya-senpai đang đi phía trước và lo lắng thì thầm với cô bạn thân.
"Cái quái gì vậy, bực mình ghê!"
Nikoru vừa lầm bầm vừa quay đầu lại.
"Em có 'cưa trai' bao giờ đâu. Chỉ vì em là gyaru mà phán xét em qua vẻ bề ngoài… trong khi đó là bạn trai em mà."
Thế là chúng tôi rời thị trấn Kitano, đi bộ đến Nankinmachi ở khu phố Tàu để ăn trưa.
Thế nhưng.
"Yamana, cái cậu kia là ai vậy!? Trong chuyến dã ngoại mà 'cưa trai' là không được đâu đấy!?"
Khi đang vừa đi vừa ăn bánh bao thịt, chúng tôi lại bị giáo viên chủ nhiệm lớp A đang đi tuần phát hiện.
Nikoru lại một lần nữa đi tách khỏi Sekiya-senpai, và chỉ dám dính lấy anh ấy sau khi đã ra khỏi Nankinmachi.
"Senpaiiii ♡"
Nhưng khi các cô gái đang vừa đi vừa uống trà sữa trân châu ở Harborland nhìn ra biển thì…
"Yamana lớp A!? Em đang làm gì vậy!? Lẽ nào là 'cưa trai' ư!?"
Chúng tôi bị thầy chủ nhiệm khối phát hiện.
"Chán quá…"
Nikoru, người lần thứ ba đi tách khỏi Sekiya-senpai, bước đi trên bến tàu với khuôn mặt như zombie.
Trước mắt là biển xanh và những chiếc tàu du lịch trắng lớn đang neo đậu. Một khung cảnh vui tươi với Tháp Cảng và vòng đu quay biểu tượng hiện ra, nhưng đối với Nikoru, người đã bị phá đám buổi hẹn hò quý giá với Sekiya-senpai, đây chỉ là một khung cảnh u ám.
"Cái quái gì vậy, muốn chết quá đi mất…"
"Mọi người đều tham quan quanh khu vực Sannomiya nên đi theo lộ trình giống nhau mà. Thầy cô cũng phải đến đây thôi."
Runa đứng cạnh cô bạn thân và lên tiếng xoa dịu.
"Nếu biết thế này thì hồi đó chúng ta chọn suối nước nóng Arima thì hơn nhỉ?"
"Thôi kệ đi. Hồi quyết định lộ trình đâu có nghĩ là 'Senpai' sẽ đến đâu, nên đành chịu thôi."
Maria và Akari cũng vừa húp trà sữa trân châu vừa tham gia cuộc trò chuyện.
"Mà này. Sao ai cũng bảo là 'cưa trai' vậy!? Dù cho có đi cùng với một người đàn ông quen biết qua 'tán tỉnh' đi nữa, thì chẳng lẽ mọi người không nghĩ là tớ bị người ta bắt chuyện sao!?"
"Đó là do thái độ sống tích cực của cậu hàng ngày đấy, Nikorun à."
"Không muốn bị cậu nói đâu… Cậu là khách quen của mấy vụ kiểm tra tóc mà."
"Tớ thì không bấm khuyên tai đâu nhé. Sơn móng tay hay trang điểm, ở trường cũng chỉ tối thiểu thôi."
"Mà bọn mình là gyaru nên cứ có vấn đề gì là dễ bị liên tưởng đến mình thôi mà."
Runa cười tươi, cố gắng giữ lại bầu không khí của buổi nói chuyện.
Tuy nhiên, điều đó không thay đổi việc Nikoru vẫn cảm thấy khó xử khi ở bên Sekiya-senpei.
"Thôi, Nikorun, đằng kia có chỗ 'sống ảo' cực chất luôn đó. Chụp ảnh đi."
"Được đó! Đi đi, Nikoru!"
"Đằng kia cũng có tượng đài trông 'sống ảo' lắm đó."
"Thật hả, cảm ơn Maria! Đi ra đó xem thử đi!"
"…………"
Trong khi các cô gái đang cố gắng làm cho Nikoru vui lên, tôi lại đến gần Sekiya-senpai.
Nhân tiện, Nishina hôm nay đi cùng Ichiji suốt. Ichiji có vẻ cũng cảm thấy may mắn vì không bị Akari quấy rầy. Hai người họ bây giờ đang ngồi trên một cái ghế dài ở chỗ râm mát trên bến tàu. Chắc họ đang nói chuyện về mấy video của KEN.
"Xin lỗi nhé, Ryūto."
Khi tôi đến gần, Sekiya-senpai chủ động xin lỗi.
"Dạ không, tôi mới phải xin lỗi ạ…"
Sekiya-senpai có vẻ hối lỗi hơn bình thường nên tôi cũng hạ giọng.
"Đã lặn lội đến tận đây rồi mà không thể để em hẹn hò với Yamana được…"
"Không đâu, tôi tự tiện đến thôi mà. Hoạt động ngoại khóa của trường mà lại đi cùng người ngoài thì bị mắng cũng phải thôi."
Có vẻ như Sekiya-senpai cảm thấy có lỗi vì Nikoru đang buồn nên cả nhóm cũng mất đi hứng thú.
"...Mà này, sao tôi nói chuyện với Sekiya-senpai lại không bị nhắc nhở gì vậy ạ?"
Thầy chủ nhiệm khối, người vừa nhắc nhở Nikoru, đang nhìn về phía này nhưng không có vẻ gì là định đến nói gì cả mà lờ đi luôn.
"Chắc là phần lớn do thái độ sống của Yamana thôi. Với lại, nam nữ thì là 'quan hệ bất chính', còn nam với nam thì có lẽ được coi là đang giao lưu với người địa phương thôi."
"Đúng là xã hội Nhật Bản vẫn còn nhiều định kiến vô thức nhỉ…"
Cứ thế, chúng tôi vừa trò chuyện xã giao.
Chúng tôi lang thang trên bến tàu cho đến khi các cô gái chán, rồi đi dạo một chút ở khu định cư cũ trước khi trời tối, sau đó vào phòng khách sạn ở Meriken Park.
◇
Sau khi ăn tối buffet tại nhà hàng khách sạn nhìn ra cảnh đêm biển, khi chúng tôi đang chuẩn bị giải tán, nam nữ tách ra về phòng thì Runa gọi riêng tôi lại một cách bí mật.
"Hả?"
Tôi đã ra hành lang rồi, bèn bảo Ichiji về phòng trước rồi quay lại lối ra vào nhà hàng.
Lúc đó, bốn cô gái đang đứng ở lối ra vào, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Ryūto này, tụi tớ có chuyện muốn nhờ cậu…"
Như đại diện cho các cô gái, Runa chắp tay trước mặt tôi.
"Chuyện, chuyện gì thế?"
Trong lúc tôi đang run sợ vì linh cảm chẳng lành, Runa nói ra một điều kinh khủng.
"Tối nay, tụi tớ muốn cậu ngủ ở phòng tụi tớ."
Tôi mất một lúc để hiểu cô ấy đang nói gì.
"Ểeeee!?"
Tôi phát ra tiếng kêu như Masuo-san.
"Cái, cái gì mà lại, lại là phòng nữ chứ…"
"Suỵt, Kashima-kun!"
"Im miệng!"
Maria và Akari đồng thanh mắng tôi.
Những bạn học không biết gì, hơi tò mò nhìn chúng tôi đang nói chuyện ở một chỗ kỳ lạ, rồi lần lượt về phòng.
"...Bọn tớ muốn để Nikoru đi sang phòng Sekiya-senpai."
Runa nói, hạ giọng xuống.
"Ban ngày Nikoru tội nghiệp quá… Tối nay là đêm cuối rồi phải không? Sekiya-senpai cũng may mắn ở cùng khách sạn nữa chứ…"
Nhắc mới nhớ, vừa nãy Sekiya-senpai có liên lạc bảo là có phòng trống nên anh ấy đã nhận phòng ở cùng khách sạn.
"Kashima-kun này, bọn tớ muốn cậu ngủ ở cái giường mà Nikorun đáng lẽ sẽ dùng, thay cho Nikorun."
Akari nói, tôi trợn tròn mắt.
"T, tại sao lại là tôi!?"
"Thì về chiều cao, vóc dáng thì Nishina-kun là gần nhất rồi, nhưng nhờ Nishina-kun đóng thế cho Nikorun để đi ngủ với bạn trai thì ác quá rồi còn gì."
"Đ, đúng là…"
Mà, Akari cũng đã biết chuyện Nishina đơn phương rồi sao. À mà, trong chuyến đi này cũng có nhiều lúc để nhận ra mà.
"Ichiji-kun thì đúng là quá cao to rồi."
Runa nói, Akari lấy tay che mặt.
"Áaa! Mà nói đúng hơn là không thể chịu nổi nếu Ichiji-kun ngủ cùng phòng đâu! Tớ không ngủ được đâu!"
"Ngủ nhờ ở ngoài là vi phạm trong các loại vi phạm mà, cũng không thể nhờ người ngoài nhóm hợp tác được."
Maria cũng nói với vẻ mặt suy tư. Nhìn theo góc độ đó thì Nishina thực ra là người ngoài nhóm, vậy nên ngay từ đầu chỉ có tôi và Ichiji là lựa chọn thôi sao.
Bản thân Nikoru thì cúi gằm mặt, đỏ bừng cả lên. Nếu cuộc thương lượng này thành công, chắc cô ấy đang nghĩ về cái đêm đầu tiên sắp tới với Sekiya-senpai.
"Nhưng, nhưng mà, nếu tôi không ở phòng nam một đêm thì kiểm tra phòng có bị lộ không?"
"Nhét đồ vào chăn đệm, giả vờ như có người đang ngủ thì không sao đâu mà phải không?"
Akari trả lời ngay lập tức một cách tùy tiện.
"Thế, thế thì thay cho Yamana cũng làm như thế là được mà?"
"Phòng bọn tớ đêm đầu tiên làm ồn quá nên thầy cô kiểm tra nghiêm ngặt lắm."
Maria giải thích, Akari gật đầu.
"Đúng đúng. Thầy cô cầm đèn pin, soi thẳng mặt từng người xem có nằm trong chăn không ấy. Cứ mỗi lần bị như thế là tớ lại tỉnh giấc luôn."
Nghe vậy, đúng là phòng nữ có vẻ nghiêm khắc hơn. Có lẽ là do tôi ngủ say vì mệt mỏi cả ngày nên không hề để ý đến việc kiểm tra đó.
"Hôm nay Nikorun cũng bị để ý khi đi tham quan rồi, tối nay chắc chắn sẽ bị kiểm tra rất kỹ."
"Nhưng mà, nếu bị soi đèn pin vào mặt thì tôi cũng sẽ bị lộ chứ…?"
"Đội tóc giả vào, ngủ úp mặt vào chăn thì chắc không bị lộ đâu nhỉ?"
"Chắc là thầy cô cũng không đến mức lật chăn ra để kiểm tra mặt đâu nhỉ."
"Trong đống đồ mang theo của tớ có đúng cái tóc giả màu giống tóc Nikorun luôn đó! Phần đuôi tóc không có nhuộm màu nhưng chắc thầy cô không nhìn kỹ đến mức đó đâu."
Bị Runa, Maria, và Akari dồn dập tấn công, tôi cuối cùng cũng không còn đường thoát.
"Này Ryūto, không được sao…?"
Với ánh mắt long lanh nhìn lên của Runa làm đòn quyết định, tôi muốn từ chối nhưng lại nghẹn lời.
"Hôm nay Nikoru đâu có được ở bên Sekiya-senpai nhiều đâu phải không? Ngày mai là phải về rồi, Sekiya-senpai lại phải ôn thi, phải đến một năm sau mới gặp nhau nhiều được cơ mà? Tớ muốn để cậu ấy tạo một kỷ niệm cuối cùng."
Đôi mắt Runa ngời lên vẻ xúc động, long lanh ẩm ướt vì lo lắng cho cô bạn thân. Trông thật quyến rũ... Không, lúc này tôi đang nghĩ cái quái gì thế này chứ?
“...À, mà này. Chuyện đó, Sekiya-san có đồng ý không nhỉ…?”
Tôi như một nỗ lực kháng cự cuối cùng, đề cập đến ý kiến của Sekiya-san.
“Chuyện gì cơ?”
“Chuyện Nikoru sẽ ngủ lại phòng Sekiya-san ấy…”
Còn nhớ, sau buổi hẹn đôi, Sekiya-san đã kiên quyết từ chối Nikoru, người muốn ép buộc phát triển quan hệ với lý do "ảnh hưởng đến việc học", thậm chí còn nói "hãy giữ khoảng cách". Vậy nên, không loại trừ khả năng Nikoru vừa đến phòng đã bị lạnh lùng đuổi về.
“À, cái đó thì không sao! Vừa nãy tụi tớ đã xông vào phòng, rồi ‘bắt cóc’ ảnh rồi!”
Phát ngôn tỉnh bơ của Tanikita khiến tôi ngỡ ngàng.
“Thật, thật hả?”
“Ừm. Anh ấy đồng ý rồi.”
“Thế, thế à…”
Tôi chợt nhớ lại lúc mình bị Tanikita ép phải cùng Runa đi theo dõi trên ban công lớp học.
—Đi hay không đi, nói một lời thôi!? Powwwwww!
Chắc Sekiya-san cũng đã phải hứng chịu cái màn “đe dọa” đầy khí thế bí ẩn đó.
“Dù sao thì, bên kia đã đồng ý rồi. Giờ chỉ cần Kashima-kun đến nữa là kế hoạch sẽ được thực hiện.”
“Đúng, đúng vậy…”
Tôi cảm nhận được ánh mắt cầu khẩn từ ba cô gái. Và cả ánh mắt của Nikoru nữa, vừa ngượng ngùng, vừa có vẻ áy náy, nhưng cũng ẩn chứa khí thế kiểu “mà dám từ chối là ăn đòn đấy!”.
Sau khoảng hơn chục giây cân nhắc kỹ lưỡng, tôi…
“…Được, được rồi.”
Cuối cùng, dường như không còn con đường nào khác để tôi đáp lại.
◇
“A, không ngờ lại không có chút cảm giác lạ lẫm nào!”
Trước giờ tắt đèn, tôi đi đến phòng con gái, lập tức bị Tanikita đội cho một bộ tóc giả.
Nikoru thì đã lợi dụng lúc mọi người đang chuẩn bị đi ngủ để lẻn sang phòng Sekiya-san từ lúc nào rồi.
“Được đó, Ryūto. Dễ thương quá!”
Runa nhìn tôi đội tóc giả và vui vẻ reo lên.
“Kashima-kun có gương mặt hiền lành mà. Hợp với giả gái đó, nhưng làm thế thân cho Nikorun thì thiếu khí chất quá.”
“Vậy thì, thử trang điểm xem sao?”
“A, ý hay đó, Marimero!”
“Đừng, đừng mà…!”
Tôi không có cái “sở thích” đó!
Sau khi bằng mọi cách từ chối trang điểm, tôi được các cô gái cẩn thận cố định tóc giả để không bị xê dịch khi nằm xuống, rồi chui vào giường ngay trước giờ tắt đèn.
“...Tanikita-san, cậu ngủ ở đó thật à?”
Tôi hỏi Tanikita đang nằm trên chiếc giường phụ dưới chân mình.
Phòng của Runa và các bạn là phòng ba người, bây giờ ngoài ba chiếc giường đơn kê cạnh nhau, còn có một chiếc giường phụ nhỏ hơn được đặt vào thay cho ghế sofa.
Nghĩ theo kiểu ga lăng thì tôi nên nằm ở đó mới phải…
“A, không sao, không sao mà. Tớ bé xíu ấy mà. Ở nhà tớ ngủ nệm nên không kén giường đâu.”
Tanikita có những lúc rất dứt khoát lạ lùng. Có lẽ vì vậy mà cô ấy hợp với Itchī chăng, khiến tôi có cảm giác họ sẽ hòa hợp khi hẹn hò.
“Thế, thế à…”
Tôi đáp lại với giọng hơi run, rồi lại nằm yên trên giường.
Hoàn toàn không thể bình tĩnh được.
Lý do là…
“Ryūto, ngủ ngon nhé.”
Ngay trước mắt, Runa đang cuộn mình trong chăn, mỉm cười với tôi.
“Ngủ ngon nhé, Kashima-kun.”
Từ phía sau, giọng Kurose vang lên.
“Ừ, ừm, ngủ ngon nhé…”
Tôi vừa nói vừa hơi ngửa mặt lên trần nhà, rồi lại quay người về phía Runa.
Dù có nhượng bộ một trăm bước, cho rằng Tanikita ngủ trên giường phụ là đúng.
Nhưng mà. Tại sao chứ.
Tại sao tôi lại phải nằm giữa ba chiếc giường đơn? Để tìm lời giải cho bí ẩn đó, chúng tôi đã đặt chân vào sâu trong rừng Amazon…
Khoan đã, đây không phải lúc để trốn tránh thực tại.
—Phía gần cửa thì tớ ngủ nhé. Ở đó dễ bị nhìn thấy và lộ hơn.
—Kashima-kun nằm giữa là tốt nhất. Theo tâm lý học, người ta sẽ kiểm tra kỹ giường gần và giường xa, nhưng giường giữa thì kiểu thấy có người nằm là được rồi ấy mà.
—Chuẩn luôn! Marimero thông minh thật!
Chuyện đã được quyết định chỉ trong chớp mắt như vậy đấy.
“…Khịt khịt.”
Runa im lặng nhìn tôi, rồi khẽ cười.
“Sao mà, gần nhau quá…”
Má cô ấy ửng hồng, biểu cảm xấu hổ và hạnh phúc lẫn lộn.
Đúng vậy. Ba chiếc giường đơn này sát nhau quá. Chỉ có đủ không gian cho một người đứng chen lọt giữa các giường, nên có khi chỉ cần trở mình là mặt mình đã ngay sát mặt người bên cạnh rồi.
Và Runa thì ở ngay cái khoảng cách gần như thế… Nằm cạnh tôi, cùng một tầm mắt. Hồi ở lữ quán Enoshima cũng gần, nhưng Runa bây giờ còn đáng yêu hơn gấp mấy lần hồi đó… Không, vốn dĩ cô ấy đã đáng yêu rồi, nhưng mà, không biết nói sao, biểu cảm, cử chỉ, và cả phản ứng của cô ấy với tôi nữa, tất cả mọi thứ đều...
Nếu chỉ có hai chúng tôi, lý trí của tôi chắc đã tan tành từ lâu rồi.
Và khoảng cách gần với Runa đồng nghĩa với việc cũng gần với Kurose-san ở phía bên kia… Nghĩ vậy, lưng tôi hơi râm ran khó chịu.
“Mọi người ổn chưa? Tớ tắt đèn nha?”
“Ừm, cảm ơn nhé Maria!”
Kurose-san chắc đã tắt công tắc đầu giường, đèn vụt tắt.
Bóng tối bao trùm, chỉ còn nghe thấy tiếng sột soạt của vải vóc…
Mùi dầu gội của ba cô gái, mùi kem dưỡng da gì đó mà họ bôi trước khi ngủ, và cả mùi hương còn vương lại của Nikoru hòa quyện vào nhau, tạo cho tôi cảm giác như đang ở trong phòng thay đồ nữ vậy. Dù chưa bao giờ vào, nhưng chắc chắn là cảm giác như thế.
Tim đập thình thịch, bồn chồn không ngớt.
Ở một nơi như thế này, làm sao có thể ngủ ngay được.
Giấc ngủ đầu tiên mà tôi nghe thấy là từ phía Tanikita ở dưới chân.
Tiếp theo là Runa ở phía trước mắt.
Từ phía sau, thỉnh thoảng chỉ có tiếng sột soạt khi trở mình. Nghĩ đến việc Kurose-san cũng chưa ngủ được, tôi không dám quay lưng lại.
Tôi nằm yên không trở mình, giữ hơi thở nhẹ nhàng, vẫn hướng mặt về phía Runa…
Cứ thế, sự mệt mỏi sau một ngày dài đi bộ ập đến…
Lúc nào không hay, mí mắt tôi đã nặng trĩu, khó mà mở ra được nữa.
◇
Khi tôi tỉnh dậy, căn phòng vẫn còn tối. Tôi không biết đã nằm ngửa từ lúc nào, nhìn về phía rèm cửa thì không thấy ánh sáng nào lọt qua khe hở.
Kurose-san đang cuộn mình trong chăn, quay lưng lại phía tôi, chỉ còn mái tóc đen dài lọt vào tầm mắt. Có lẽ cô ấy đã ngủ say rồi, tôi nghe thấy tiếng thở đều đặn và sâu lắng.
Kiểm tra điện thoại nối với dây sạc ở đầu giường, tôi thấy đã hai giờ sáng. Tỉnh dậy vào một giờ giấc quái gở. Tôi nhắm mắt lại định ngủ tiếp…
“Ơ?”
Tôi bất giác thốt lên.
Giường của Runa trống trơn.
Tôi nghĩ chắc cô ấy đi vệ sinh, nhưng đèn trong phòng tắm vẫn tắt.
Chìa khóa phòng đã giao cho giáo viên, nên chắc chắn cô ấy sẽ không tự ý ra ngoài vào ban đêm khi bạn cùng phòng đang ngủ.
Vậy thì, chỉ có thể là…
Tôi vén rèm che sáng ra nhìn, và đúng như dự đoán, Runa đang ở ngoài ban công.
Khách sạn này nằm ở khu vực ven biển, tất cả các phòng đều có ban công, và cảnh đêm lộng lẫy là điểm thu hút chính.
Runa đặt hai tay lên lan can, tựa người vào đó, lơ đãng ngắm nhìn cảnh đêm lấp lánh ánh đèn từ cảng và những tòa nhà chọc trời.
“…Runa?”
Tôi vừa mở cửa sổ vừa gọi, Runa quay đầu lại nhìn tôi.
“Ryūto. Tớ làm cậu tỉnh giấc à?”
“Không… tự nhiên tớ tỉnh thôi.”
“Tớ cũng vậy.”
Tôi xỏ đôi dép đi ban công còn lại rồi bước ra ngoài. Để tránh làm Kurose-san và các bạn tỉnh giấc vì tiếng nói chuyện, tôi đã đóng cửa sổ lại.
Không lạnh như tôi nghĩ, nhưng không khí bên ngoài vào ban đêm quả thật vẫn se lạnh.
“...Nikoru với các bạn ngủ rồi nhỉ?”
Runa bất chợt ngẩng đầu lên nhìn, nói. Đây là tầng mười hai, và tôi nghe nói phòng Sekiya-san ở tầng mười ba. Nhân tiện, phòng con trai ở tầng mười một.
“Chắc là ngủ rồi chứ.”
Tôi lơ đãng đáp lại, rồi chợt nghĩ đến khả năng họ chưa ngủ… và trong đầu nảy ra những hình ảnh đen tối, khiến ngực tôi nóng ran vì xấu hổ và ghen tị.
“Nikoru, cuối cùng cũng được ở bên người mình thích rồi nhỉ…”
Ánh mắt Runa khi thốt lên câu đó vừa có sự chúc phúc cho bạn thân… và, có lẽ là do tôi tưởng tượng, nhưng tôi cũng nhận thấy một chút gì đó giống như sự đố kỵ.
“Thích thật đấy…”
Không phải là tôi tưởng tượng. Runa thốt lên câu đó như thể nó tuôn ra từ sâu thẳm trái tim cô ấy.
Lời nói đó nghe như thể cô ấy đang nói “mình cũng muốn ‘ấy ấy’”, khiến tim tôi đập thình thịch.
Khi tôi gãi đầu để trấn tĩnh lại, thì…
“...À.”
Tôi đã quên mất mình đang đội tóc giả. Có lẽ nó đã xê dịch một chút trong lúc tôi ngủ. Khi tôi gãi đầu, ngón tay vướng vào tóc, và chiếc tóc giả rơi xuống.
“Phải đội lại… mà khoan, thế này có bị lộ không nhỉ? Lúc kiểm tra thì sao ta… họ có nhận ra không?”
“Không không. Hôm nay không thấy gì cả. Chắc họ chưa đến đâu?”
“Thế à.”
“Là đêm cuối rồi, có khi thầy cô cũng mệt quá ngủ say rồi ấy chứ.”
“Hay là đang tiệc tùng?”
“À, cũng có thể đó nhỉ.”
Vừa nói chuyện như vậy, tôi vừa cố gắng đội lại chiếc tóc giả.
“Vừa nãy Tanikita-san đội cho tớ mà… Mình tự làm được không nhỉ?”
“Tớ làm cho, đưa đây.”
Runa cầm lấy tóc giả, đặt lên đầu tôi.
Một mùi hương thoang thoảng, không biết là hương hoa hay hương trái cây.
Runa rất gần.
Sự tiếp cận đột ngột khiến nhịp tim tôi tăng vọt.
“...Ơ? Sao không đội được… Á, không có lưới tóc rồi.”
“Ơ? Rớt ra lúc nào vậy. Nó đi đâu rồi nhỉ?”
Cái lưới dùng để giữ tóc hình như đã tuột ra lúc nào không hay. Chắc vì thế mà tóc giả bị rớt ra.
“Không có lưới thì đội được không ta. Dùng kẹp ghim cố định với tóc thật nhé?”
Runa cố gắng đội tóc giả cho tôi.
Gương mặt Runa ở khoảng cách gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy. Cô ấy giơ tay lên, chạm vào đầu tôi.
Runa đang mặc bộ đồ ngủ là chiếc áo hoodie mềm mại, bông xù mà tôi đã quen nhìn thấy qua cuộc gọi video. Như thường lệ, chiếc khóa kéo kéo xuống thấp để lộ ra khe ngực đã trở thành thương hiệu của cô ấy. Bình thường tôi chỉ nhìn qua màn hình điện thoại, nhưng bây giờ, nó ở ngay đây, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.
“…………”
Tôi nuốt nước bọt, chuyển ánh mắt ra ngoài ban công.
Mặc dù ánh đèn đã giảm bớt so với trước khi ngủ, nhưng cảnh đêm của khu vực ven biển vẫn lấp lánh như những viên đá quý. Biển đen phản chiếu ánh sáng trên đất liền, lung linh bồng bềnh.
Một đêm thật tĩnh lặng.
Một đêm không có dấu hiệu hay dư âm của ánh bình minh trên bầu trời, một đêm thuần khiết.
Vì rèm cửa che sáng đã được kéo kín hoàn toàn, nên chúng tôi không thể bị nhìn thấy từ bên trong phòng.
Ở một nơi như thế này… khi Runa gần đến vậy… tôi gần như không thể ngừng nghĩ đến những điều không nên.
“Ryūto này…”
Khi tôi đang suy nghĩ miên man và tim đập loạn xạ, Runa chợt cất tiếng.
“Nhìn kỹ thì, mắt cậu đẹp thật đấy…”
Bàn tay đang định đội tóc giả đã dừng lại. Đôi mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, lay động như biển đêm.
“Da cậu cũng đẹp nữa…”
Lúc đó, tôi đã làm một hành động mà ngay cả bản thân mình cũng bất ngờ.
Tôi đã nắm lấy hai cánh tay mảnh mai của Runa đang ở ngay trước mặt mình.
“Ách…”
Chiếc tóc giả rơi khỏi đầu tôi.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau.
Khuôn mặt mộc của Runa mà tôi đã thấy ở Enoshima, trông ngây thơ hơn bình thường… nhưng đôi mắt long lanh và đôi môi hơi hé mở lại quyến rũ như một người phụ nữ trưởng thành, mê hoặc đàn ông.
“Runa…”
Tôi bất giác ghé mặt lại, và hôn cô ấy.
Nhẹ nhàng tách mặt ra, chúng tôi lại nhìn nhau.
“Ryūto ơi…”
Đôi mắt hơi hé mở của Runa ướt át như tan chảy, và đôi má cô ấy ửng hồng đến mức có thể nhìn thấy rõ ngay cả dưới bầu trời đêm.
Từ đôi môi hơi hé mở, những hơi thở nông và liên tục thoát ra, như thể cô ấy đang chìm trong cơn sốt.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy biểu cảm đó của Runa, tôi nghe thấy tiếng dây lý trí trong đầu mình đứt phựt.
Khi nhận ra, tôi đã hôn cô ấy thêm lần nữa.
Lần này sâu hơn, như muốn cắn nuốt.
Tôi dùng lưỡi lướt vào đôi môi đang hé mở để đón nhận tôi.
Chiếc lưỡi đáp lại, quấn quýt lấy tôi. Rồi lại rời ra như muốn trốn thoát, và tôi đuổi theo, tìm kiếm.
“Ưm…!”
Runa khẽ rên lên trong cổ họng. Như được kích thích bởi tiếng rên đó, chuyển động của lưỡi tôi càng trở nên mãnh liệt.
Cơ thể nóng bừng. Một ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực tôi.
Lúc nào không hay, chúng tôi đã ôm chặt lấy nhau, ép sát hông vào đối phương.
Nhìn về phía sự mềm mại đang chạm vào ngực mình, khe ngực trắng nõn đang lay động ngay trước mắt tôi.
Vừa dứt môi ra để thở dốc, tôi thấy Runa nhìn mình đắm đuối, gương mặt quyến rũ lạ thường. Đôi mắt em lờ đờ, bờ môi ướt át dính đầy nước bọt, vẫn khẽ hé mở như muốn tôi hơn nữa.
"Runa à..."
Tôi không thể kìm lòng được nữa.
Càng hôn sâu, khoang miệng và tâm trí tôi lại càng tràn ngập hình bóng Runa.
Khao khát được cảm nhận Runa nhiều hơn, tôi khẽ chạm tay qua lớp đồ ngủ mềm mại, cảm nhận sự mềm mại đàn hồi nơi đó.
"Ách..."
Runa khẽ rên lên và vặn mình. Ngọn lửa sâu thẳm trong lồng ngực tôi bùng lên thành ngọn lửa cuồng nhiệt, thôi thúc tôi vò nắn sự mềm mại đàn hồi ấy.
Tôi không còn nghĩ được gì nữa trong đầu, định kéo khóa bộ đồ ngủ xuống, luồn ngón tay vào làn da trắng mịn của em thì...
"K-Khoan đã!"
Runa rời môi tôi ra, vội vàng nói. Em đẩy tôi ra một chút, nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
"Đừng... đừng quá đà hơn nữa..."
Đến lúc đó, tôi mới giật mình bừng tỉnh.
"...À, đ-đúng rồi... Anh xin lỗi."
Mình đang làm cái quái gì thế này...
Một lúc sau khi ngây người ra, tôi mới trở về trạng thái bình thường, máu trong người như dồn lại.
"...Anh xin lỗi, thật lòng... C-Có lẽ cán bộ kiểm tra sắp đến rồi, mình quay vào trong nhé..."
"Ừm..."
Tôi nhặt bộ tóc giả rơi dưới chân, rồi cùng Runa bước vào phòng.
Tôi chẳng bận tâm đến bộ tóc giả nữa mà chui vào giường, kéo chăn trùm kín đầu.
Nhớ lại chuyện vừa nãy, tim tôi vẫn đập thình thịch không ngừng.
Cùng lúc đó,
—K-Khoan đã!
—Đừng... đừng quá đà hơn nữa...
Tôi lại nhớ đến vẻ mặt bối rối của Runa, lòng chợt trùng xuống.
Có phải em không thích không...?
...Đúng rồi. Nghĩ lại thì, Runa đã hứa là "khi nào muốn, em sẽ nói". Mà tôi còn chưa nhận được lời đồng ý đó từ Runa, vậy nên hành động như một trận tiền tiêu vừa rồi của tôi chắc chắn là không đúng ý em rồi...
Mình đúng là đồ tệ bạc.
Mặc dù miệng nói "sẽ đợi đến khi Runa muốn", nhưng tôi lại thua cuộc trước dục vọng của bản thân, suýt chút nữa đã tự mình bùng nổ mất kiểm soát. Nếu lúc đó Runa không ngăn lại, không biết tôi còn đi xa đến đâu nữa.
Mà công nhận bản năng thật đáng kinh ngạc. Ngay cả một thằng trai tân chưa biết gì như tôi, cũng có thể hôn sâu đến vậy.
Khuôn mặt Runa lúc đó thật sự vừa quyến rũ vừa đáng yêu... À, nhưng có lẽ lúc đó Runa thật sự không thích...
Mắc kẹt trong vòng xoáy bất tận của sự hưng phấn và tự ghê tởm, tôi nào có thể chợp mắt được.
Đến khi nhận ra, trong phòng đã lờ mờ ánh sáng trắng. Đó là ánh nắng ban mai lọt qua khe hở và mép rèm cửa, nơi không thể che chắn hết được.
Tôi thò mặt ra khỏi chăn để xác nhận, rồi chợt liếc nhìn chiếc giường bên cạnh.
"...Ưm..."
Kurose-san không biết từ lúc nào đã quay mặt về phía tôi mà ngủ.
"...kukun..."
Có vẻ như ngủ không sâu, môi cô ấy khẽ mấp máy nói gì đó.
"...Kashima... kun..."
Nghe gọi tên mình, tim tôi chợt đập thình thịch.
Kurose-san vẫn nhắm mắt.
Nhìn dáng vẻ đó, rõ ràng là nói mơ, nhưng chỉ vì thế mà tôi càng thêm bối rối.
—Tôi thì không sao đâu. Chẳng có mối tình nào để mà bói toán cả.
Mặc dù cô ấy nói vậy, tỏ vẻ như đã dứt khoát rồi.
Nhưng có lẽ... cô ấy không dễ dàng thay đổi cảm xúc của mình như vậy đâu.
Khi đang chìm trong những suy nghĩ vừa đau lòng vừa thấy có lỗi đó.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa nhỏ vang lên.
Tôi nhìn điện thoại, đã ba mươi phút trước giờ báo thức rồi.
Tôi không nghĩ thầy giáo lại đến vào giờ này, vậy người duy nhất tôi nghĩ đến là...
"...Yamana-san?"
Không ai dậy nên tôi ra mở cửa, và quả nhiên người đứng ở hành lang là Yamana-san.
"...Cảm ơn cậu."
Yamana-san bước vào phòng với vẻ mặt ngượng ngùng, có chút bẽn lẽn.
"...Nikoru?"
Lúc đó, Runa bật dậy khỏi giường. Tôi không định gây ồn ào, nhưng có lẽ cô ấy cũng ngủ không sâu.
"Hả, đã giờ này rồi sao?! Trời ơi! Trang điểm và làm tóc... À không, Nikoru, thật lòng chúc mừng cậu!"
"Ơ, à, ừm... Cảm ơn..."
Cứ thế, tiếng nói chuyện khiến Tanikita-san cũng thức giấc.
"Nikoru-chan, về rồi à! Thế nào?! Cảm giác trở thành phụ nữ trưởng thành ra sao?!"
Vừa thức dậy đã có một chủ đề và khí thế đáng kinh ngạc.
Nhưng Yamana-san lại gãi đầu, vẻ mặt mơ hồ.
"À, chuyện là... không thành công..."
"Hả, sao lại thế?!"
Runa và Tanikita-san đồng thanh kêu lên.
Yamana-san ngồi xuống chiếc giường ở giữa... nơi tôi vừa nằm, còn Runa và Tanikita-san vây quanh hai bên. Dĩ nhiên, với sự ồn ào này, Kurose-san cũng đã tỉnh dậy từ lâu.
Yamana-san gập người lại, vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa bối rối.
"Thì... Tiền bối lớn hơn tôi nghĩ..."
"Hả, lớn đến vậy sao?"
"Tớ cứ tưởng cái đó thường tỉ lệ thuận với chiều cao chứ, tớ nghe người ta nói thế mà..."
"Thật á?! Vậy thì cái 'cái đó' của Ichiji-kun chắc khủng khiếp lắm nhỉ! Ôi trời ơi, tớ đang tưởng tượng đủ thứ rồi đấy!"
"Akari-chan, giờ đang nói chuyện của Nikoru-chan mà."
"Nikoru, nói tiếp đi?"
"Thật ra, nếu không phải là lần đầu của tớ thì chắc không sao đâu..."
Yamana-san vừa nói vừa gãi má.
"Tớ cũng cố gắng lắm, nhưng khó vào quá... Tớ cắn răng chịu đựng thì Tiền bối vuốt đầu tớ bảo 'không cần phải cố đâu', rồi tụi tớ ôm nhau ngủ. Cũng không ngủ được nhiều lắm."
"Thế à..."
"Hả, Nikoru-chan không tệ quá sao?!"
Nghe báo cáo đó, Tanikita-san lập tức phấn khích.
"Vậy là, cái 'cái đó' của Tiền bối, cứ thế 'Tiền bối' cho đến sáng luôn sao?!"
"Không, như thế thì ngại lắm..."
Vừa nói, Yamana-san đặt tay lên má, kéo Tanikita-san và Runa lại gần, thì thầm như kể bí mật.
"Ôi trời ơi, Nikoru-chan táo bạo quá!"
"Không thể tin được đây là lần đầu!"
Hai cô gái vô cùng phấn khích. Kurose-san hình như cũng nghe thấy, má ửng hồng, mắt chớp chớp liên hồi.
Con gái lại có thể kể cho bạn bè cả những chuyện nhạy cảm thế này sao?! Mà nói gì thì nói, sao không kể hết cho tôi nghe với! Tôi tò mò chết đi được!
Đứng sững ở gần cửa, tôi cảm thấy mình bị cô lập.
Nói gì thì nói, tôi cũng nên quay về phòng mình, nếu không đến giờ báo thức thì sẽ bị lộ chuyện đi chơi về muộn mất. Tôi lo không biết Itchī có dậy không, nhưng vẫn phải về thôi.
"À, à thì, giờ tôi về phòng đây..."
Vừa nói, tôi vừa cảm thấy có lỗi vì làm gián đoạn cuộc trò chuyện rôm rả của các cô gái, và họ đồng loạt liếc nhìn tôi.
"Ồ, Kashima-kun, cậu vẫn còn ở đây à. Về nhanh đi chứ."
Tanikita-san đúng là phũ phàng!
"À, ừm, Ryūto, gặp lại nhé..."
Runa cũng nói mà không nhìn tôi nhiều.
Không biết em đang quá say sưa với chuyện của bạn thân, hay là ngượng ngùng vì chuyện vừa nãy...
Trong khi đó.
"Cảm ơn cậu."
Nghe giọng nói đó, tôi nhìn sang thì thấy Yamana-san đang nhìn thẳng vào tôi từ trên giường.
"Nhờ có cậu mà tớ có một kỷ niệm đẹp về chuyến đi dã ngoại này. ...Tớ rất biết ơn."
Đó là một biểu cảm dịu dàng chưa từng thấy ở cô ấy.
Chợt tôi lại nhớ đến ngày đầu tiên mình nói chuyện với Yamana-san.
Vẻ mặt của cô ấy lúc đó hoàn toàn khác biệt so với bây giờ. Ánh mắt sắc lạnh, như đang đánh giá, thậm chí còn có cả sự thù địch, từ cái ngày đó.
Mấy mùa thay đổi trôi qua, cuối cùng thì.
Tôi có một cảm giác kỳ lạ, như thể mình không chỉ được công nhận là bạn trai của Runa... mà còn được chấp nhận như một người bạn nữa.
"Đ-đâu có, không có gì đâu..."
Tôi lúng túng, rồi chạy trốn ra khỏi phòng con gái.
Và, đứng trước phòng mình, nơi tiếng ngáy vang lên ầm ĩ, tôi gõ cửa hơn năm phút chờ Itchī dậy. Kết quả là tôi bị đám con trai hoạt bát phòng bên đặt cho biệt danh "Kẻ Gõ Cửa Kinh Hoàng" – một cái tên nghe như sĩ quan mạnh nhất nhân loại vậy. Đó hoàn toàn là một câu chuyện ngoài lề.
◇
Ngày hôm sau, lịch trình là tham quan Vườn thảo mộc Nunobiki ở Shin-Kobe, sau đó lên Shinkansen và trở về Tokyo trước buổi tối.
Cả ngày là hoạt động tập thể dưới sự giám sát của thầy cô, nên tôi và Sekiya-san chỉ chào hỏi qua loa trước khách sạn rồi chia tay.
Nisshī có lẽ không biết chuyện Yamana-san và Sekiya-san đã qua đêm cùng nhau hôm qua. Với tính cách của các cô gái thì chắc chắn họ sẽ không kể, và khi tôi nói lý do ra khỏi phòng, tôi đã dặn dò Itchī giữ kín miệng, nên sẽ không có ai nói cho cậu ta nghe đâu.
"Trời ơi pyeon~ Tiền bối~ Nhớ quá đi~"
"Nhưng mà... được ở bên nhau rồi còn gì, thế là tốt rồi chứ?"
"Ừ thì~ hi hi hi ♡♡♡"
Với cái đà này, việc bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.
"Này, Itchī vẫn chưa gặp được KEN à?"
"Cậu ấy bảo sắp có buổi offline rồi."
"Sướng nhỉ~ Chụp ảnh KEN không đeo kính râm về cho tớ xem với."
"Không được. Mới được tham gia mà không muốn bị cấm vĩnh viễn đâu."
Hôm nay, Nisshī vẫn dính lấy Itchī.
Vườn thảo mộc Nunobiki nằm trên một ngọn đồi cao, hùng vĩ, phải đi bằng cáp treo lên mới tới. Quang cảnh nhìn từ đỉnh đồi được tô điểm bởi vô vàn loài hoa, đẹp hơn cả cảnh ở Ngôi nhà Vảy cá.
—Dù sau này chúng ta có trở thành người lớn thế nào đi nữa... Cứ thế này... khi nhìn thấy những điều đẹp đẽ, mong sao chúng ta sẽ luôn ở bên nhau nhé.
Tôi nhớ lời Runa và nhìn về phía em.
Hôm nay Runa cứ quấn quýt với nhóm bạn nữ. Đặc biệt là rất thân với Yamana-san, thỉnh thoảng mới nói chuyện với Kurose-san hay Tanikita-san.
"...Anh đang nhìn thấy một điều đẹp đẽ đấy..."
"Cậu nói gì vậy, Kasshī?"
Có vẻ như tôi đã lỡ nói ra suy nghĩ trong lòng, Itchī quay lại hỏi.
"Không... không có gì."
Từ sau cuộc nói chuyện trên ban công tối qua, tôi và Runa hầu như chưa nói chuyện gì với nhau.
—Đừng... đừng quá đà hơn nữa...
Lời nói đó có ý nghĩa gì.
Thật sự là em không thích sao.
Tôi muốn nghe Runa nói thật lòng.
Thế nhưng, tôi lại cảm thấy sợ hãi khi phải hỏi điều đó.
Cứ thế, với bầu không khí ngượng nghịu giữa tôi và Runa, chuyến dã ngoại của tôi đã kết thúc.