Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 31

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 224

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1379

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 51

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

548 1513

Quyển 5 - Chương 3

Sáng thứ Hai hôm sau, học sinh năm hai của trường tư thục Seirin, nơi chúng tôi đang theo học, đã có mặt tại ga Tokyo để chuẩn bị cho chuyến dã ngoại. Vì phải tập trung lúc bảy giờ sáng, nên những đứa bạn cùng lớp tôi gặp trước khu Chuông Bạc đứa nào đứa nấy mặt mày còn ngái ngủ.

"Chào buổi sáng, Nikoru!"

"Chào buổi sáng, Runa."

"Mà này Akari, cái đống hành lý kia là gì vậy!? Định đi nước ngoài hay sao hả!?"

Trong đám đó, Runa trông đặc biệt tươi tỉnh. Trang điểm, tóc tai đều tươm tất, cô ấy vẫn cười đùa rôm rả với bạn bè như thường lệ.

"Chào buổi sáng, Ryūto."

Chỉ với tôi, cô ấy lại ửng má và nở nụ cười ngại ngùng. Tôi chợt nghĩ, dáng vẻ này của cô ấy cũng đâu tệ. Một Runa đặc biệt mà chỉ mình tôi có thể thấy. Nghĩ thế, lòng tôi dâng lên niềm vui khôn tả.

Lên tàu cao tốc, thầy cô bắt đầu phát hộp cơm trưa cho bữa sáng. Tôi ngồi trên ghế ba người cùng Itchī và Nisshī (chúng tôi đã đổi chỗ với học sinh lớp khác). Vừa nhận cơm, tôi đã định chén ngay lập tức.

"Xin mời!"

Thế nhưng…

"Chịu không nổi… Giờ mà ăn là nôn ra mất…"

Itchī ngồi phía lối đi, giọng rên rỉ đầy mệt mỏi. Thì ra để hoàn thành bài tập kiến trúc từ KEN, Itchī đã thức trắng đêm qua.

"Yếu ớt quá đấy! Vậy thì để tao ăn phần của Itchī cho!"

Nisshī ngồi cạnh cửa sổ liền nói, đoạn giật lấy hộp cơm của Itchī.

"Sáng ra đã chén hai hộp cơm rồi sao? Cậu ổn chứ?"

"Dễ thôi ấy mà! Tớ vẫn đang tuổi lớn mà. Dự là tớ sẽ cao thêm mười phân nữa đấy!"

Nisshī sáng nay hưng phấn lạ thường. Chắc cậu ấy rất mong chờ chuyến dã ngoại có Yamana-san đi cùng. Dù khác lớp, Nisshī vẫn tìm mọi cách để trà trộn vào nhóm chúng tôi, không chỉ trong giờ tự do.

"Itchī cứ yên tâm ngủ đi nhé! Đến Kyoto tớ sẽ đánh thức cậu."

"Đến nơi rồi thì làm sao xuống kịp…"

Itchī nói vọng lại rồi đã ngả ghế khoảng mười độ, nhắm mắt lại.

"Ừm. Tớ sẽ gọi cậu dậy trước một chút, nên cậu cứ ngủ ngon đi, nhé…!?"

Chưa kịp nói hết câu, Itchī đã ngáy khò khò.

"Nhanh thật đấy…"

Còn Nisshī thì đã bắt đầu ăn ngấu nghiến cả hai hộp cơm.

"Ăn thật no vào rồi cao to hơn cả Itchī cho xem!"

"Ăn nhanh dễ mập lắm đấy, cẩn thận đi."

Chỉ mười mấy phút sau cuộc trò chuyện đó.

"Ư… ăn nhiều quá… khó chịu ghê…"

Thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà. Nisshī ôm miệng, lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên bàn ăn gấp gọn, có một hộp cơm rỗng và một hộp cơm chỉ còn tám phần.

"Đừng cố quá. Nisshī khác Itchī, cậu ấy vốn đâu phải đứa ăn khỏe."

"Ư ư… Ăn rồi sẽ lớn hay lớn rồi mới ăn được đây…"

Nisshī nói những lời nghe như "trứng có trước hay gà có trước", rồi nuốt nước mắt vào trong.

"Ối! Ư…!"

"Này! Dừng lại, đừng nôn ra đây! Cố nhịn đến nhà vệ sinh đi!"

"Tớ cũng muốn vậy nhưng Itchī chắn lối nên không ra được!"

"Làm ơn đừng nôn vào người tớ nhé!?"

"Ư ư ư…"

"Này, Nishina! Cậu lại ở lớp A à!"

Tiếng ồn ào của chúng tôi đã bị thầy giáo phát hiện, và thế là chuyến dã ngoại của cả bọn bắt đầu trong một khung cảnh hỗn loạn.

Khoảng trưa, chúng tôi đến Kyoto, rồi đến khách sạn gần ga để ăn trưa. Hôm nay chúng tôi sẽ đi theo lịch trình tập thể của lớp, sau bữa trưa sẽ đi tham quan chùa Tō-ji và Higashi Hongan-ji, sau đó mới chính thức nhận phòng khách sạn.

Khách sạn chúng tôi ở là một khách sạn lớn, hiện đại gần ga Kyoto. Tôi vốn có ấn tượng rằng chuyến dã ngoại thì phải ở những lữ quán truyền thống cũ kỹ, nhưng xem tập thông tin chuyến đi thì có vẻ lần này sẽ luôn ở những nơi thế này.

Bữa tối tại sảnh tiệc, chúng tôi hào hứng với món lẩu giấy shabu-shabu, rồi bất ngờ nhận ra món váng đậu mà tôi vẫn kén ăn lại ngon đến lạ, cứ thế tận hưởng trọn vẹn hương vị của chuyến đi.

Sau đó, khi về phòng, tắm rửa xong xuôi và đang chuẩn bị đi ngủ thì…

Cộc cộc. Tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi định bỏ qua vì nghĩ là do ảo giác, nhưng tiếng gõ lại đến lần nữa, nên tôi vừa thắc mắc vừa đi ra mở cửa. Itchī cùng phòng đang tắm nên chỉ có tôi có thể ra mở cửa. Tiện nói thêm, phòng khách sạn được chia theo nhóm, tôi ở phòng đôi với Itchī. Ngay cả Nisshī cũng không xông vào tận phòng.

"Yo, Kashima Ryūto."

Mở cửa ra, Yamana-san đang đứng đó cười toe toét. Cô ấy vẫn mặc đồng phục, chắc là chưa tắm chăng?

"Giờ mà sang phòng con gái thì có chuyện vui để xem đấy. Có muốn qua không?"

"Ơ!?"

Phòng… phòng con gái ư!? Tôi rất muốn đi… hay nói đúng hơn, ngay từ nãy tôi đã nghĩ "Giờ này không biết Runa đang tắm chưa nhỉ?", trái tim tôi đã sớm bay đến phòng con gái rồi.

"Mà này, chuyện vui là chuyện gì vậy…?"

"Cứ sang đó rồi biết. Đi theo tớ đi."

Nói xong, Yamana-san liền quay người sải bước nhẹ nhàng trên hành lang.

"Ơ, này…"

Tôi không kịp gọi Itchī, tóc vẫn còn ướt, mặc nguyên áo phông và quần thể thao ngủ, dép khách sạn lẹt quẹt theo sau Yamana-san.

Phòng con gái ở tầng trên phòng con trai một tầng. Vì cả tầng được thuê riêng, nên chỉ có học sinh nữ mới ra hành lang để qua lại phòng bạn bè. Là con trai, tôi đi trên hành lang mà lòng cứ thấp thỏm như làm điều gì đó sai trái.

Khác với tầng con trai chỉ có vài nhóm "hotboy" là náo nhiệt, từ những phòng con gái đi ngang qua, đâu đâu cũng vang lên tiếng nói cười vui vẻ. Yamana-san dừng lại trước căn phòng mà tôi thấy ồn ào nhất.

"Này, đây này…"

Và khi cô ấy mở cửa…

"Không chịu đâu! Tớ ra nhà vệ sinh bên ngoài thay đồ cho rồi!"

Một người từ trong phòng bước ra và bất ngờ lao vào lòng tôi.

"Oái!"

"Á!"

Một mùi hương ngọt ngào phảng phất. Cảm giác làn da mềm mại. Mái tóc màu nâu vàng óng ửng, xoăn nhẹ… Khoảnh khắc đó, tôi cứ ngỡ đó là Runa, nhưng nhìn kỹ lại thì…

"Ku-Kurose-san!?"

"Kashima-kun!?"

Cô ấy dừng lại trong vòng tay tôi, vẻ mặt kinh ngạc rồi vội vàng rời ra. Má cô ấy ửng đỏ.

"Kurose-san… cái bộ dạng này…?"

Sự bất ngờ khi va chạm vẫn chưa bằng cú sốc khi nhìn thấy bộ dạng của cô ấy. Kurose-san đang hóa trang thành một gyaru cổ điển. Bộ đồng phục thủy thủ với chiếc váy ngắn đến mức có thể nhìn thấy quần trong, khác hẳn với đồng phục trường chúng tôi. Những chiếc vớ cao cổ xếp nếp chồng chất. Chiếc chun buộc tóc họa tiết hoa dâm bụt quấn trên tay, cùng màu tóc sặc sỡ… Nhìn ở đâu cũng thấy phong cách thời trang này hoàn toàn khác biệt so với Kurose-san thường ngày.

"C-Cái này…"

Kurose-san mặt đỏ bừng, người run lên bần bật. Chắc cô ấy không nghĩ sẽ bị con trai nhìn thấy. Dù tôi chẳng thấy gì, nhưng cô ấy vẫn ngượng ngùng giữ lấy gấu váy.

"Đó là bộ đồ mượn của mẹ tớ hồi bà ấy còn là gyaru đấy! Tớ nghĩ Marimero mặc vào sẽ bất ngờ lắm nên—"

Từ trong phòng vọng ra tiếng của Tanikita-san. Tôi nhìn vào bên trong, khác với phòng tôi chỉ toàn giường, đây lại là một phòng kiểu Nhật. Chắc là vì phòng bốn người. Trên tấm futon trải trên chiếu, tóc giả và trang phục nằm rải rác.

À ra thế, tôi đã hiểu. Vì Runa không chịu dành thời gian để cosplay trước chuyến đi, nên cô ấy đã mang đồ cosplay đã hứa đến chuyến dã ngoại này. Tôi cũng hiểu lý do vì sao Tanikita-san lại mang theo chiếc vali to kềnh càng không cân xứng với thân hình nhỏ bé của cô ấy.

Vậy thì, Runa cũng sẽ cosplay gì đó ư?

Tôi nhìn sâu hơn vào trong phòng, nghĩ vậy, và Tanikita-san liền cười toe toét. Cô ấy cũng mặc đồng phục giống Yamana-san.

"Runa-chan ở đây này, Kashima-kun."

Đúng lúc đó, từ sâu trong phòng… nơi bị khuất khỏi tầm nhìn từ hành lang, một bóng người nhẹ nhàng di chuyển đến.

"Có phải, Ryūto…?"

Nhìn thấy Runa xuất hiện, không hề nói quá, tôi cảm thấy như có một cú sốc đâm xuyên qua tim. Runa đang khoác lên mình chiếc váy dài màu trắng tinh khôi. Thiết kế đơn giản nhưng phần cổ áo lớn và chiếc váy xòe bồng từ thắt lưng xuống chân lại mang phong cách thần tượng.

Và điều khiến tôi bị thu hút nhất là…

Mái tóc đen dài, thẳng mượt.

"…………"

Tôi biết cô ấy đang đội tóc giả. Dù vậy, tôi vẫn mê mẩn đến mức không thốt nên lời. Có lẽ vì mái tóc mái được chải lệch, đôi mắt to của cô ấy trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. So với mái tóc đen, làn da trắng ngần của cô ấy càng thêm trong suốt và rạng rỡ.

Nếu có một thần tượng như thế này, tôi chắc chắn sẽ phải "đẩy" cô ấy.

"Cái đó là trang phục của Nogizaka đấy! Bạn tớ nhờ làm để diễn trên sân khấu lễ hội văn hóa đó."

Tanikita-san đắc ý nói.

"Đẹp chứ? Sao nào? Một Runa-chan như thế này thì sao?"

Runa ngượng ngùng, né tránh ánh nhìn của tôi, khẽ nhúc nhích.

"Ư, ừm, dễ thương…"

"…!"

Phản ứng với lời nói của tôi, khuôn mặt Runa càng đỏ hơn.

Thật sự rất dễ thương. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một Runa với vẻ ngoài thanh lịch hoàn hảo đến vậy, nhưng tôi lại không cảm thấy chút gì lạ lẫm, thậm chí còn hợp với thái độ thẹn thùng hiện tại của cô ấy, cứ như thể cô ấy vốn dĩ là một cô gái như thế.

Thẳng thắn mà nói, tôi cực kỳ thích. Tôi muốn ôm cô ấy. Nếu không có người ngoài, tôi muốn ôm ngay tại đây…

Đúng lúc đó, Kurose-san đang đứng ngoài hành lang định quay vào phòng.

"Thôi đi mà! Vậy thì để mình Runa làm đi. Sao tớ cũng phải… Tớ thay đồ đây!"

Yamana-san nắm tay cô ấy kéo lại.

"Khoan đã. Đã thế rồi thì chụp ảnh đi chứ?"

"Đúng rồi! Kỷ niệm chuyến dã ngoại, kỷ niệm nha!"

Akari nói, đoạn giơ điện thoại lên.

"Kỷ niệm cái gì chứ! Chẳng liên quan gì đến chuyến dã ngoại cả!"

"À, được đấy! Tớ muốn chụp với Kurose Maria!"

Runa cũng lập tức hưng phấn, khoác tay lên vai em gái.

"Khoan, khoan đã… Cái ảnh này là sao chứ?"

"Thì là kỷ niệm mà!"

Cảnh Kurose-san vốn là một gyaru năng động, nay lại bị Runa – cô gái dịu dàng, thanh lịch – quấn quýt đến mức luống cuống, vẫn là cảnh tượng quen thuộc, nhưng do ngoại hình bị đảo ngược nên lại càng thú vị.

"Được rồi, nhìn vào đây nào!"

Trong lúc đó, Tanikita-san vẫn đang chụp ảnh, còn Yamana-san thì cười tủm tỉm nhìn hai người.

Nhìn Kurose-san đã hoàn toàn hòa đồng với Runa và bạn bè của Runa, lòng tôi lại một lần nữa ấm áp lạ thường. Khi nhìn họ thay đổi trang phục như thế này, tôi mới nhận ra Runa và Kurose-san rất giống nhau. Không chỉ vẻ ngoài đơn thuần, mà còn là khí chất, là cái "hào quang" toát ra từ bên trong… một sức sống mạnh mẽ nào đó.

Tôi không biết đó là do bẩm sinh hay là sự kiên cường có được sau khi sống trôi nổi theo làn sóng của số phận, giống như cách Runa từng ví mình như con sứa.

Tôi là người có cuộc đời tương đối bằng phẳng, không mấy thăng trầm, nên tôi luôn bị hấp dẫn bởi những người có sức mạnh như vậy. Dù có những cô gái dễ thương khác, nhưng giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy mình hiểu một chút lý do vì sao tôi lại tỏ tình với hai người này.

Tôi đã nói với Runa rằng tình yêu là do thời điểm, nhưng nếu một bánh răng nào đó lệch đi một chút, có thể tôi đã không hẹn hò với Runa mà lại hẹn hò với Kurose-san, người mới chuyển trường đến (mặc dù trong trường hợp đó, tôi không chắc Kurose-san có thích tôi hay không).

Nhưng tôi đã chọn Runa, và tôi đang hẹn hò với cô ấy. Lựa chọn đó, có lẽ là do sự ngẫu nhiên của một định mệnh mong manh, nhưng hiện tại, tôi hoàn toàn hài lòng với kết quả này.

Tôi muốn ở bên Runa mãi mãi.

Một lần nữa, tôi xác nhận sự kiên định của cảm xúc này, và mỉm cười dõi theo hình ảnh hai chị em đang nô đùa chụp ảnh cùng nhau.

Đúng lúc đó.

"Này, đến giờ tắt đèn rồi! Mà Kashima-kun!? Cậu đang làm gì ở đây? Về phòng con trai ngay!"

"Dạ, dạ em xin lỗi ạ!"

Cô giáo chủ nhiệm lớp A xuất hiện ở hành lang, tôi vội vã quay gót.

"Mà Kurose-san, Shirakawa-san!? Hai đứa mặc cái bộ đồ gì thế kia!"

"P-Pyjama…?"

"Làm gì có chuyện đó!"

Cô giáo không chút khoan nhượng mắng Runa, người đang cố cười để che giấu.

"Có khi nào hai đứa còn chưa tắm rửa gì không hả!?"

"Dạ, em tắm rồi ạ! Nhưng sau khi tắm xong thì quần áo bị giấu đi, nên em mới mặc bộ này…!"

Kurose-san rưng rưng nước mắt giải thích.

"Ế, nhưng Marimero rõ ràng đã hớn hở đội tóc giả trước gương mà."

"Đã mặc đến mức này rồi thì đành phải theo chứ!?"

Có vẻ là vậy.

Thấy Maria cũng thích thú với việc hóa trang, tớ cũng an tâm hẳn.

“Thôi nào cô giáo, cáu kỉnh thế hại da lắm đấy nhé? Em là dân tắm buổi sáng nên cứ thế là ngủ luôn được à.”

Nikoru thản nhiên khoác tay lên vai cô giáo, khiến cô giáo chủ nhiệm tuổi trung niên cứ há hốc mồm không nói nên lời.

“Được rồi, mau tắt đèn đi!”

Tớ đứng từ xa ngoài hành lang dõi theo cảnh tượng đó, rồi vội vàng lỉnh xuống khu của con trai.

Ngày hôm sau cũng là một ngày tập thể. Chúng tớ xuất phát từ khách sạn bằng xe buýt, tham quan khu Higashiyama với các địa điểm như Sanjusangen-do, Chùa Kiyomizu, và buổi chiều là chuyến thăm vội vã tới Chùa Kinkaku và Chùa Ginkaku.

Ở mỗi địa điểm, các nhóm sẽ tập trung lại, vừa tham quan vừa kiểm tra lại những kiến thức đã được học trước đó trong giờ học tổng hợp.

Nishina hôm nay cũng thản nhiên trà trộn vào nhóm của chúng tớ như thường lệ.

Địa điểm đầu tiên chúng tớ ghé thăm là Sanjusangen-do, được biết đến là nơi tái thiết lại chính điện của ngôi chùa thuộc Thượng hoàng Go-Shirakawa, và là nơi thờ một nghìn lẻ một tượng Quan Âm nghìn tay. Đó là những gì chúng tớ đã học trước.

Bước vào trong, quả nhiên trong ngôi điện dài hun hút, vô số tượng Quan Âm nghìn tay được xếp thẳng hàng. Nghe nói những bức tượng gỗ này đều được chạm khắc thủ công, và mỗi bức tượng lại có những nét mặt khác nhau.

“Trong đây nhất định có bức tượng giống người mình muốn gặp nhỉ? Hay là có bức nào giống chúng mình không ta?”

Vừa nói, Runa vừa ngó nghiêng tìm kiếm các bức tượng như thể đang tìm người quen vậy.

“Ryūto có khi là bức này nhỉ? Trông hiền lành ghê.”

“Ơ, thế à?”

Tuy không cảm thấy giống lắm, nhưng được Runa nói vậy tớ cũng thấy vui trong lòng.

“Còn tớ thì sao ta?”

embed0020-HD.jpg

“Ừm…”

Tớ lẩm bẩm trong khi quan sát các bức tượng xung quanh. Những bức tượng được xếp hàng, càng về phía sau thì càng cao dần theo bậc thang, nhưng vầng hào quang của các bức tượng phía trước lại che khuất, hơn nữa trong điện lại hơi tối nên khó mà nhìn rõ chi tiết những bức tượng ở sâu bên trong.

“Kia không phải sao?”

Lúc đó, Maria tiến lại gần Runa và chỉ vào một bức tượng.

“Giống hệt lúc Runa ngủ hồi bé.”

“À, đúng rồi! Bà nói mới thấy giống thật!”

Tớ thì chẳng hiểu là bức nào, nhưng Runa cứ thế reo lên thích thú khi nhìn bức tượng.

“Vậy thì Maria là bức bên cạnh đấy nhé.”

“Ơ, mặt mình hồi đó tròn vậy sao?”

Maria cười khúc khích.

Nhìn cảnh hai chị em thân thiết hòa thuận, lòng tớ bỗng thấy ấm áp lạ.

“Ê ê, còn tớ thì bức nào nhỉ?”

Akari cứ quanh quẩn tìm kiếm xung quanh. Ichiji, người đang đứng gần tớ một cách tình cờ, nhìn Akari rồi chỉ vào một bức tượng.

“…Cái đó không phải sao?”

Cậu ta nói khẽ đủ để mình tớ nghe thấy.

Khi tớ định tìm bức tượng theo hướng đó, thì ngay phía trước có một bức tượng A-tu-la Vương với vẻ mặt giận dữ, khiến tớ bất giác bật cười.

“Gì chứ, ai là A-tu-la hảaaaaaa!?”

Akari với đôi tai “thần sầu” nghe thấy, quay phắt lại lườm nguýt chúng tớ.

“K-Không phải, cái bức tượng Phật ở đằng sau cơ mà…”

Ichiji vội vàng giải thích, nhưng Akari chẳng buồn nghe.

“Cậu nghĩ mình là ai hả!? Cứ tưởng mình cao ráo đẹp trai là muốn nói gì thì nói à!”

“Đã bảo là không phải mà…”

“Im đi, Tanikita! Ichiji!”

Thầy giáo nam đứng gần đó đã quát lên.

“Sao lại cả mình nữa…”

Ichiji, người không có khả năng chịu đựng bị mắng, lộ rõ vẻ mặt ỉu xìu, trông hơi đáng thương.

Bên cạnh đó, Nikoru đang nói chuyện với Nishina.

“Ren tìm thấy bức nào chưa? Bức nào giống ai đó ấy.”

“Chưa. Nói thật là nhìn bức nào cũng giống nhau cả…”

Nishina trả lời không chút căng thẳng, giữa hai người toát ra một bầu không khí tự nhiên.

Tớ hơi ngạc nhiên không biết từ khi nào mà họ lại trở nên thân thiết đến vậy.

“Tớ là bức nào đây ta?”

Trước câu hỏi như độc thoại của Nikoru, Nishina bỗng cúi đầu.

“…Không có đâu.”

Nishina thì thầm, rồi thoáng nhìn vào mắt Nikoru.

“Nikoru đẹp hơn nhiều mà.”

Cậu ta ngượng ngùng nói.

“…À, vậy sao. …Cảm ơn.”

Nikoru cũng đỏ mặt, đáp lại một cách cục cằn.

“À, chúng ta sang kia xem đi, Ichiji.”

Cảm giác như vừa chứng kiến một cảnh không nên thấy, tớ thúc giục Ichiji rời khỏi đó.

Sau Sanjusangen-do, điểm đến tiếp theo là Chùa Kiyomizu.

“Ôi, cao ghê!”

Runa kêu lên khi nhìn ngắm Sân khấu Kiyomizu từ một vị trí cách đó không xa.

“Tuyệt vời quá! Này này, Maria cũng nhìn xem!”

Runa hớn hở kéo Maria ra phía trước.

“Không nói tôi cũng thấy rồi mà.”

Nhìn Runa vui vẻ như trẻ con, Maria khẽ mỉm cười với vẻ mặt hơi bất lực.

“Ghê thật! Nhảy bungee được luôn ấy, bungee!”

“Nhưng tay vịn bằng gỗ, có khi gãy mất ấy nhỉ?”

“Nhảy bungee một chiều dũng cảm mà.”

Akari và Nikoru nói, và Runa cười vang.

“À, vậy thôi không nhảy nữa.”

Bên cạnh mấy cô gái đang vui vẻ hòa thuận, đám con trai chúng tớ đứng cạnh nhau theo chiều cao, tay đặt trên lan can gỗ ngắm nhìn sân khấu.

“Cái chùa kiểu này, Ichiji có làm được trong YourCraft không?”

“Chắc là được. Kiến trúc kiểu Nhật lần tới mình cũng thử làm xem sao.”

Ichiji trả lời Nishina.

“Đúng là dân kiến trúc có khác.”

Tớ bình luận với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Thế rồi, Nishina đứng cạnh tớ lẩm bẩm.

“…Nhưng mà, đúng là cao hơn mình nghĩ thật. Nhìn xuống dưới thấy cũng hơi ghê ghê…”

Đúng lúc đó, Nikoru lén lút tiến đến phía sau Nishina đang nhìn xuống, ra hiệu cho tớ, rồi mạnh mẽ đẩy lưng Nishina một cái.

“Oái!”

“Oái á á á!”

Nishina hét lớn, rồi khuỵu xuống như thể suýt nữa thì ngồi phệt ra đất.

Nhìn Nishina như vậy, Nikoru bật cười.

“Gì, sợ à?”

“K-Không phải thế chứ!”

“Hay là, cậu sợ độ cao?”

Nikoru hỏi, Nishina vẫn cúi gằm mặt trong tư thế ngồi xổm.

“Hồi tiểu học, em đi công viên giải trí với gia đình, lên tàu lượn siêu tốc thì bị sự cố, bị mắc kẹt trên đỉnh ba mươi phút…”

Đó là chuyện mà tớ cũng mới nghe lần đầu.

“Ồ.”

Nikoru, đang bĩu môi, lúc này mới mở lời.

“À thì, ai cũng có thứ mình sợ mà. Tớ thì ghét côn trùng kinh khủng luôn.”

Nghe vậy, Nishina lấy lại tinh thần và đứng dậy.

“Thật á? Bất ngờ ghê! Lần tới mua đồ chơi côn trùng ở cửa hàng đồng giá bỏ vào bàn cậu chơi.”

“Hả? Giết cậu đó tên kia.”

Trước vẻ mặt cáu tiết của Nikoru, Nishina không hề chùn bước mà vẫn cười.

Tớ vẫn chưa biết nhiều về Nikoru, nhưng cách cô ấy rút ngắn khoảng cách và cách cô ấy an ủi người khác thật giống với Sekiya. Việc họ giống nhau dù không hẹn hò lâu năm, có lẽ là do tính cách họ vốn dĩ đã tương đồng. Việc hai người họ bị thu hút bởi nhau cũng có vẻ là chuyện tự nhiên.

Nói đến Sekiya, tớ tự nhủ.

Sắp đến lúc có kết quả cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh rồi. Cậu ấy đã nói là sẽ báo ngay nếu đỗ, vậy mà mãi chưa thấy liên lạc gì, tớ cũng hơi lo.

Nhìn Nishina và Nikoru đang vui vẻ ồn ào, tớ nhớ lại chuyện hai người ở Sanjusangen-do, lòng tớ chợt cảm thấy hơi khó chịu.

Sau khi tham quan Chùa Kiyomizu, chúng tớ đang chuẩn bị quay lại bãi đậu xe buýt tập trung.

“Này này, là ‘Thần se duyên’ kìa!”

Runa chỉ vào phía cuối một dãy cầu thang đá. Ở đó có một cánh cổng torii bằng đá, và dòng chữ đỏ lớn ghi rõ ràng như vậy.

“Jishu Jinja? Ngôi đền này chúng ta chưa tìm hiểu mà.”

“Đi xem một chút không?”

Nikoru hỏi Runa, người đang gọi mọi người.

“Cậu thì cần gì se duyên nữa.”

“Nhưng mà, cậu không muốn có bùa hộ mệnh à? Loại bùa đôi với bạn trai ấy.”

Nghe vậy, Nikoru cũng xiêu lòng.

“Vậy thì, đi xem một chút đi. Bùa hộ mệnh ở Kyoto nghe nói linh lắm.”

“Này, chúng ta rẽ vào một chỗ không cần thiết có ổn không vậy?”

Nishina lên tiếng với vẻ bối rối.

“Thôi mà, cứ về kịp giờ là được ấy mà.”

Nikoru lạc quan đáp lời và率先 bước đi, thế là chúng tớ quyết định rẽ vào Jishu Jinja.

“Thấy rồi, bùa hộ mệnh!”

Sau khi cùng nhau cầu nguyện, Runa ghé vào quầy bán hàng gần đó.

“À, cái bùa đôi này ghi là ‘Tình yêu sẽ lớn lên’ kìa! Tớ lấy cái này nhé!”

“Tớ lấy cái này đi. ‘Đây là bùa chuông để gắn kết hai trái tim khi có nhiều thời gian xa cách vì công việc gia đình, học hành hay công việc’.”

Nikoru cũng ghé mắt vào quầy hàng và nói.

“Đúng là hợp ghê! Nhưng mà, chẳng phải sắp được ở bên nhau rồi sao?”

“Nhưng mà, Senpai có vẻ bận học hành ở đại học lắm ấy.”

Thấy hai người cầm bùa hộ mệnh trên tay, tớ lên tiếng hỏi Runa.

“Cậu mua nó hả? …Để tớ trả nhé?”

“À, không cần đâu! Tớ muốn mua mà.”

“Nhưng mà… cậu sẽ đưa tớ một nửa đúng không?”

Theo đà này mà không phải thì tớ sẽ sốc nặng mất.

“Ừm. …Vậy thì, mỗi người chia một nửa nhé?”

“Đúng rồi. Một nghìn yên thì mỗi người năm trăm yên.”

Khi Runa và Nikoru đã mua được bùa hộ mệnh một cách suôn sẻ, tớ nhìn xung quanh thì thấy Ichiji đang một mình viết gì đó trên một cái bàn.

“Cậu làm gì thế?”

“Cái này gọi là hitogata-barai. Mình định xua đuổi vận rủi.”

Vẻ mặt cậu ta trông rất nghiêm túc.

Ichiji đang viết trên một tờ giấy trắng mỏng như giấy dó, có hình người. Trên đó, Ichiji viết tên, tuổi và các thông tin khác bằng chữ của mình.

Ichiji thổi ba hơi vào tờ giấy, rồi đặt nó lên mặt nước trong cái thùng gỗ bên cạnh.

Tờ giấy hình người nhanh chóng tan chảy từ tay chân và tan biến trong nước.

Ichiji không nhìn cảnh đó mà chắp tay, nhắm mắt. Trông cậu ta rất thành khẩn.

“…Vậy, cậu đã xua đuổi vận rủi gì?”

Sợ hãi trước vẻ mặt đầy ám khí của cậu ta, tớ hỏi. Ichiji mở mắt trong tư thế cầu nguyện.

“Cầu mong cắt đứt duyên xấu với những cô gái kỳ quái, và có được một cô bạn gái dễ thương.”

Cậu ta thoáng nhìn về phía Akari đang nói chuyện vui vẻ với Maria.

“…Ồ, v-vậy sao.”

Akari, cuối cùng bị gọi là “cô gái kỳ quái”…!

Mà, đúng là cô gái kỳ quái thật, với tình hình hiện tại thì…

Nhớ lại cảnh tượng ở Shibuya và Sanjusangen-do, tớ đành phải chấp nhận.

Nhưng mà, Ichiji, hồi trước cậu ta còn bảo “tình yêu là tốt mà”, nhưng xem ra cậu ta vẫn muốn có bạn gái, vậy là tốt rồi.

Thực ra, từ khi Ichiji giảm cân, đôi khi tớ cũng cảm nhận được những ánh mắt của các cô gái trong lớp kiểu như “À mà Ichiji cũng được đấy chứ…”, nhưng vì Ichiji quá hướng nội, với lại áp lực từ Akari quá khủng khiếp nên không ai dám lại gần. Nhân tiện, việc Akari là fan của Ichiji thì có lẽ tất cả các bạn học trừ Ichiji đều biết. Kỳ lạ là tại sao tai cậu ta lại không nghe thấy gì.

“Runachi, xong chưa? Về điểm tập trung thôi.”

Khi Akari gọi Runa và Nikoru, các cô gái tập hợp lại và tớ tưởng đã đến lúc về.

“Đá bói tình yêu kìa!”

Runa để ý đến hòn đá bên cạnh. Đó là một tảng đá xù xì cao đến đầu gối, và quả nhiên có một tấm bảng ghi “Đá bói tình yêu”. Nhìn kỹ thì thấy có một tảng đá tương tự ở một nơi cách đó không xa.

“Từ tảng đá này đến tảng đá kia, nếu nhắm mắt mà đi đến được, thì tình yêu sẽ thành công đấy!”

Nikoru đọc lời giải thích trên tấm bảng và nói.

“Thật à. Akari, cậu thử đi!”

“Ơ, sao lại là tớ!?”

Runa và Nikoru nhìn nhau khi Akari hỏi.

“Không, tại vì chúng tớ thì…”

“Coi như đã thành công rồi mà.”

“Ối! Vậy thì, Marimero cũng thử đi!?”

Akari quay sang Maria, Maria khẽ mỉm cười.

“Tớ thì thôi. Chẳng có mối tình nào để bói cả.”

Maria vừa nói xong, mắt tớ thoáng chạm mắt cô ấy và tim tớ đập mạnh.

Thế nhưng, nụ cười đó không hề có sự buồn bã hay châm biếm. Cô ấy dường như đang nói với tớ rằng “Không sao đâu, đừng bận tâm”.

…Dù có thể đó chỉ là cách lý giải thuận tiện của tớ.

Maria cũng đang bước tiếp.

Nghĩ vậy, tớ cũng khẽ mỉm cười.

Trong lúc đó, có vẻ như Akari đành phải tự mình chơi trò bói tình yêu, cô ấy nhắm mắt và bắt đầu đi.

Thế nhưng…

“…Akari, không ổn rồi?”

“Cái khả năng giữ thăng bằng của cậu ta thế nào ấy nhỉ?”

Đúng như Runa và Nikoru nói, Akari hoàn toàn không đi thẳng được. Cô ấy cứ đi chéo một cách rõ ràng đến mức ai cũng thấy.

“Này, Akari, phải! Bên phải!”

“A, đi quá rồi! Sang trái chút nữa!”

“Ơ—! Mọi người—! Cái gì vậy—!?”

“Không, phải là lời của bên này mới đúng chứ.”

Nikoru lập tức bình luận khi Akari la lên một cách hoảng loạn.

Hòn đá chỉ cách mười mét mà sao thấy xa vời vợi.

Akari, loạng choạng đi theo hướng dẫn của Runa và những người khác, cuối cùng cũng tiến gần đến chỗ tớ và Ichiji đang đứng trước hòn đá đích.

“Akari, phải!”

Đúng lúc Akari đang đi chéo về phía chúng tôi, như thể sắp tông sầm vào, thì Runa chợt kêu lên.

“Hả?”

Akari đột ngột đổi hướng, mũi chân vướng phải một gờ đá nhô lên trên mặt đất.

“!”

“Nguy hiểm đó, Akari…!”

Cơ thể Akari chúi hẳn về phía trước, suýt ngã sấp mặt thì…

Itchī đang đứng ngay trước mặt, theo phản xạ đưa tay ra đỡ.

“Á!”

Được Itchī đỡ lấy vai, Akari cuối cùng cũng không bị ngã.

“…Cậu, không sao chứ?”

Itchī cẩn trọng lên tiếng, dè dặt như sợ làm vỡ một món đồ quý.

Nghe thấy tiếng gọi, Akari mở choàng mắt. Nhìn thấy Itchī đứng trước mặt, cô bé tròn xoe mắt kinh ngạc, như thể muốn lồi cả ra ngoài…

“~~~~~~~~~~~~~~~~!?”

embed0021-HD.jpg

Mặt cô bé đỏ bừng, rồi đẩy Itchī ra xa như muốn xô ngã cậu.

“Này, anh làm cái quái gì thế!? Em mở mắt ra rồi này! Đang dở dang mà!”

“Hả, nhưng, nhưng mà…”

Itchī đâm ra lúng túng. Điều đó cũng phải thôi.

Ai đang đứng trước mặt mà thấy người ta sắp ngã như thế, chắc chắn cũng sẽ theo phản xạ đưa tay ra đỡ ngay lập tức. Cho dù người đứng trước Akari là tôi, là Nisshī, hay thậm chí là bất kỳ cô gái nào, tôi cũng tin là họ sẽ làm điều tương tự. Thậm chí, nếu né tránh thay vì đưa tay ra đỡ, thì thật đáng phải xem xét lại nhân cách.

Nhưng hình như những điều đó chẳng liên quan gì đến Akari.

“Này, anh là cái kiểu người gì vậy!? Vừa cao ráo, đẹp trai, chơi game giỏi, lại còn ga lăng với con gái nữa ư!? Đồ đàn ông tệ hại!”

“Tệ hại chỗ nào chứ?”

“Chẳng giống mắng chửi chút nào cả.”

Runa và Yamana nhìn với vẻ mặt ngán ngẩm.

“Được khen thế mà sao cậu không nhận ra nhỉ, Ichiji-kun…”

Trong khi đó, Itchī cũng có vẻ mặt ỉu xìu.

“Trừ tà chẳng có tác dụng gì cả… Lãng phí hai trăm yên rồi…”

Cậu ta thốt ra những lời thẫn thờ như thế.

Cứ thế, tôi không biết kết quả bói tình duyên của Akari ra sao, nhưng không khí quay về lại bao trùm, và tôi đi về phía Nisshī đang đứng một mình ở xa để gọi cậu ấy.

“Nisshī đang làm gì thế?”

“Ôi trời!”

Nisshī đang quay lưng lại phía tôi, giật mình đến nỗi người như bay lên.

“Giật cả mình, là Kasshī à.”

Nisshī đang đứng trước giá treo những tấm thẻ ước nguyện Ema do khách hành hương viết, xếp thành hàng dài. Có vẻ cậu ấy đang buộc thẻ Ema của mình.

“Ema à? Cậu viết ư?”

Tôi hỏi, Nisshī lùi lại, giấu tấm Ema mình vừa buộc ra sau lưng.

“Đừng nhìn nhé!? Tuyệt đối đừng nhìn nhé!?”

“Cái đó là câu nói khi muốn người khác nhìn mà!”

“Tớ thực sự không muốn cậu nhìn đâuuuu!”

“Biết rồi mà.”

Tôi đoán chắc là có liên quan đến Yamana, nhưng thấy Nisshī có vẻ thiết tha quá nên tôi không hỏi thêm nữa.

Chúng tôi cùng nhau quay về điểm tập trung.

Sau khi ăn trưa gần chùa Kiyomizu, chúng tôi lên xe buýt đến chùa Kinkakuji.

“Kinkakuji đỉnh quá! Vàng chóe cả lên! Cực phẩm để sống ảo luôn!”

“Để tớ chụp cho cậu nhé, Runa?”

“Maria cũng chụp chung đi! Mà thôi, chúng ta chụp chung cả đi!”

“Khó đấy chứ? Có vào hết không? À, Akari, cậu mua ống kính góc rộng cho điện thoại phải không?”

“Ừm, tớ đang lắp đây! Nào, mọi người vào đi!”

“Ơ, bọn tớ cũng vậy ư?”

“Đúng rồi, Ryūto và mọi người cũng vào đi!”

“Ren, vào đây này!”

“…Này! Anh cao lớn thế thì khom lưng xuống một chút xem nào!?”

“K, thế này ư…?”

“Ấy, đừng đẩy chứ! Đùi tôi, chạm phải rồi này!”

“T, tớ xin lỗi…!”

“Anh đúng là đồ đàn ông tệ hại mà!”

Sau chuyến tham quan Kinkakuji náo loạn, chúng tôi lại lên xe buýt để đến Ginkakuji.

“Ginkakuji nhạt nhẽo quá! Chẳng có chút bạc nào cả!”

“Ginkakuji không có màu bạc, chúng ta đã học trước rồi mà, Runa…”

“Thế nhưng mà nó nhạt nhẽo quá không!? Đi sau Kinkakuji nên càng tệ hơn.”

“Vậy thì dùng bộ lọc ảnh làm cho nó lộng lẫy lên là được mà?”

“À, hay đó, Nikoru-run! Đổi thành màu hồng đi!”

“Thế thì thành chùa Hồng K阁 rồi, buồn cười thật.”

“Ryūto và mọi người có vào không?”

“K, không, vừa nãy chụp rồi nên thôi.”

“Tớ cũng không muốn bị biến thành màu hồng…”

“Tớ thì không muốn bị mắng nữa…”

Cứ thế, kết thúc chuyến tham quan trong ngày, xe buýt đưa chúng tôi về khách sạn, và ngày thứ hai của chuyến đi dã ngoại kết thúc.

Ngày thứ ba là ngày cuối cùng ở Kyoto, và cả ngày là hoạt động nhóm. Các nhóm sẽ tự đi tham quan những địa điểm mà họ đã tìm hiểu về lịch sử từ trước trong giờ học tổng hợp.

Nhóm chúng tôi dự định buổi sáng sẽ đi Fushimi Inari và buổi chiều sẽ tham quan các đền chùa ở Sagano.

Fushimi Inari nằm ở vị trí thuận tiện, chỉ cách ga Kyoto khoảng năm phút đi tàu điện.

“Oa ~ Tuyệt vời!”

Đi qua chính điện, chúng tôi được chào đón bởi hàng dài Cổng Torii Ngàn Cổng – biểu tượng của ngôi đền. Khung cảnh hùng vĩ ngoài sức tưởng tượng, với những cánh cổng Torii sơn màu đỏ tươi nối tiếp nhau không dứt, khiến không chỉ Runa mà tất cả mọi người đều phải reo hò.

“Tuyệt vời thật đấy chứ? Sống ảo hết cỡ luôn.”

“Nikoru-run, đứng bên kia! Maria cũng vậy!”

“Được thôi!”

“Ơ, t, thế này ư?”

“Ổn rồi!”

Các cô gái lập tức mải mê chụp ảnh.

Cổng Torii Ngàn Cổng nằm ở chân núi, và khi đi sâu vào, cảm giác như đang dần tiến vào trong núi.

Dù là một buổi sáng nắng đẹp, nhưng bầu trời xanh bị che khuất bởi những hàng cây trên núi, khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo. Không khí se lạnh, mang đến một cảm giác thần thánh kỳ lạ, như thể bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Không ai muốn ồn ào, cuộc trò chuyện với Itchī và những người khác cũng ít dần, tôi một mình lặng lẽ leo lên con đường núi.

Tầm nhìn bắt đầu rộng hơn một chút khi chúng tôi đến nơi gọi là “Oku-no-in” – một khu vực thờ cúng. Cổng Torii Ngàn Cổng kết thúc, nhường chỗ cho một khoảng đất rộng hơn.

Chúng tôi dự định sẽ tiếp tục leo núi từ đây, đến một nơi gọi là Yotsutsuji có điểm nghỉ chân, rồi sau đó mới xuống núi.

Dù mới là buổi sáng, nhưng du khách từ phía Cổng Torii Ngàn Cổng liên tục đổ lên và tụ tập lại.

“‘Đá Omoikaruishi’ kìa! Cái gì thế này?”

“Nghe nói khi nhấc lên mà cảm thấy nhẹ hơn mình nghĩ thì điều ước sẽ thành hiện thực, còn nếu cảm thấy nặng hơn thì không thành hiện thực đâu.”

“Thật ư!? Nikoru-run, thử đi!”

“Ơ, không đâu, sợ lắm.”

Các cô gái đang túm tụm quanh một tảng đá bói toán gần khu vực thờ cúng, nói cười rôm rả.

“Con gái đúng là thích bói toán thật đấy nhỉ.”

“Đến những nơi đông đúc thế này, tớ chỉ muốn dùng TNT trong Your Craft để thổi bay tất cả.”

“Đó là một tư tưởng nguy hiểm đấy, Itchī…”

Các chàng trai cũng đang nói chuyện phiếm theo ý mình, đúng lúc đó.

“Á, Alo, Senpai!?”

Yamana đột ngột đưa điện thoại lên tai, giọng nói đầy phấn khích.

Senpai… Vậy là Sekiya-san.

Việc Sekiya-san gọi điện cho Yamana, người từng nói sẽ không liên lạc, chắc chắn là do kết quả thi đã có.

Tôi kiểm tra điện thoại của mình, nhưng chưa thấy có tin nhắn nào. Chắc chắn là báo cáo cho bạn gái trước là điều hiển nhiên rồi.

“Gì cơ, Nikoru-run được bạn trai gọi à!?”

“May mắn quá nhé, Nikoru!”

Dưới ánh mắt dõi theo đầy lo lắng của Akari và Runa, Yamana hớn hở nói chuyện điện thoại.

“…………”

Tôi bất giác nhìn sang Nisshī, nhưng cậu ấy đang nhìn đi đâu đó xa xăm.

Vì Yamana chưa kết thúc cuộc gọi thì không thể đi tiếp được, nên tôi và Itchī tán gẫu một lúc.

Bỗng dưng, tôi nhìn sang phía các cô gái và nhận ra một điều bất thường.

Yamana đang đứng một mình ở xa. Cô bé quay lưng lại phía mọi người, hướng về phía núi, cúi đầu và áp điện thoại vào tai.

Tôi tò mò nhìn, thì Yamana đột nhiên ôm đầu gối và ngồi thụp xuống. Lưng cô bé chập chờn lên xuống như đang nức nở.

“Nikoru…?”

Runa và những người khác cũng lo lắng nhìn theo, nhưng không ai dám lại gần vì không khí quá đỗi u ám.

Yamana đứng dậy, đi ra phía sau Oku-no-in như muốn trốn tránh ánh mắt của chúng tôi.

embed0022-HD.jpg

Runa lo lắng đi theo sau, rồi quay lại lắc đầu.

Và rồi, chúng tôi chờ đợi, năm phút, mười phút.

Runa lại một lần nữa đi xem tình hình. Và lần này, cô ấy quay lại với vẻ mặt biến sắc.

“Làm sao đây! Nikoru biến mất rồi!”

“Hả!?”

Chúng tôi cũng tụ tập lại chỗ các cô gái.

“Biến mất là sao?”

“Vừa nãy còn gọi điện thoại ở đằng sau đó mà. Giờ nhìn thì không thấy nữa… Gọi điện cho Nikoru thì máy tắt, không liên lạc được.”

“Hay là đang gọi điện với Sekiya-san thì hết pin?”

“Làm gì có chuyện đó? Mới sáng sớm mà, cuộc gọi chỉ khoảng mười lăm phút…”

“Vậy thì đi vệ sinh?”

“Sao lại tắt nguồn điện thoại khi đi vệ sinh?”

Khi tôi đang nói chuyện với Runa, điện thoại của tôi reo lên.

“…Là Sekiya-san.”

Tôi nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, ấn nút nghe và áp vào tai.

“À, Ryūto? Yamana có ở đó không?”

Giọng Sekiya-san vẫn như thường lệ, nhưng tôi cảm nhận được chút lo lắng.

“Dạ không… Hiện giờ em không thấy cậu ấy đâu ạ.”

“…………”

Tiếng nuốt nước bọt từ đầu dây bên kia truyền đến tai tôi.

“…Thực ra, vừa nãy anh đã báo kết quả thi cho Yamana…”

Với tông giọng trầm hẳn xuống, tôi đã đoán được kết quả trước cả khi Sekiya-san nói.

“Năm nay anh trượt rồi.”

“…Vâng ạ…”

“Anh sẽ học thêm một năm nữa. Bố anh đã nói ‘Hãy thử đi’.”

“…Mối quan hệ với Yamana-san thì sao ạ?”

Runa và những người khác đang nín thở nhìn tôi, nên giọng tôi cũng lộ rõ vẻ căng thẳng.

“Anh đã nói là Yamana có thể quyết định, là tiếp tục tình trạng hiện tại hay là chia tay.”

“Yamana-san đã nói gì ạ?”

“…Cô ấy khóc và nói ‘Em không muốn quyết định như vậy’… rồi điện thoại ngắt kết nối. Từ đó đến giờ, anh gọi bao nhiêu lần cũng không được.”

Vậy ra là vì thế mà anh ấy gọi cho tôi.

“Có thể cậu ấy đang ở quanh đây, nên em sẽ tìm ạ. Nếu tìm thấy em sẽ liên lạc lại cho anh.”

“Thật tệ. Anh xin lỗi nhiều lắm.”

Sekiya-san, một cách hiếm hoi, nói với giọng điệu yếu ớt.

“Em đang đi dã ngoại phải không? Giờ đang ở đâu?”

“Đang ở Fushimi Inari, Kyoto ạ.”

“Anh biết em đang đi dã ngoại… nhưng Yamana chắc cũng lo lắng lắm, với lại hôm kia tất cả kết quả đã có, phương hướng cũng đã quyết định, nên anh nghĩ nếu cứ mãi không liên lạc thì không hay…”

Tôi cũng hiểu điều đó, nên không hề trách Sekiya-san.

Cúp điện thoại, tôi kể lại mọi chuyện cho cả nhóm và chúng tôi chia nhau ra tìm Yamana.

“Em sẽ đi xuống dưới. Đường lên phía trên, em nghĩ phải đi qua chỗ chúng ta thì mới lên được.”

“Tớ cũng đi!”

“Cả mình nữa.”

Runa, Akari và Maria đi về phía cổng Torii Ngàn Cổng.

“Tớ sẽ đi lên trên. Có thể cậu ấy đã leo lên lúc không ai để ý.”

Nisshī đi lên đường dốc, còn tôi và Itchī thì tìm kiếm xung quanh Oku-no-in một lần nữa, rồi đi theo Nisshī.

Con đường leo núi dần trở nên hiểm trở, xuất hiện cả những đoạn đường đất chưa được lát. Dù ban đầu thấy se lạnh, nhưng không biết từ lúc nào lưng tôi đã đẫm mồ hôi và thở dốc.

“…Gái sành điệu đó, cậu nghĩ có thật là cậu ta đã leo lên con đường này không?”

Itchī nói, có vẻ hơi mệt mỏi.

“Một cô gái đang đau khổ có một mình leo lên đường núi không?”

“Ừm… Nếu thực sự bị sốc nặng, có lẽ sẽ có những hành động không lường trước được…”

Chính vì thế mà chúng tôi mới lo lắng tìm kiếm. Học sinh cấp ba có điện thoại và một ít tiền mặt, bình thường thì dù có lạc ở đâu trong nước cũng không đáng lo ngại lắm.

“…Ngốc thật đấy, cô gái sành điệu kia. Chỉ vì tình yêu mà thôi.”

Itchī lẩm bẩm. Trong đôi mắt cậu ta, một màu sắc gần giống sự ghen tị hơn là khinh miệt hiện lên.

“Nisshī cũng ngốc. Một cô gái vì bạn trai thi trượt hai năm liền mà sốc đến mức biến mất trong chuyến dã ngoại, theo đuổi cô ta cũng chẳng được gì.”

Cậu ta ngước nhìn lên con đường núi và lẩm bẩm.

“…Đúng vậy nhỉ.”

Đúng là ngốc nghếch.

Kể cả tôi, người vui sướng hay dao động tâm hồn trước từng lời nói, từng cử chỉ của Runa.

Nhưng, có lẽ đó chính là yêu.

Chúng tôi, những kẻ non nớt, trong tình yêu, chắc chắn vẫn còn đang trên giữa chừng con đường.

Khung cảnh cây cối rậm rạp trải dài vô tận, khiến ta thấy ngột ngạt, và đôi khi cũng lo lắng không biết liệu có thể thực sự đến đích hay không.

Nhưng, điều gì đang chờ đợi ở phía trước? Khung cảnh nào sẽ hiện ra? Bởi vì tôi muốn biết điều đó.

Vì vậy, tôi sẽ leo lên.

Sự khổ đau ấy cũng chính là tình yêu.

Khoảng hai giờ sau, chúng tôi liên lạc với nhau và hội ngộ tại Yotsutsuji ở giữa sườn núi.

Yotsutsuji là một cao nguyên thoáng đãng, có các quán trà phục vụ đồ ăn và đồ ngọt, rất đông du khách đang ngồi trên ghế đá trước cửa hàng để nghỉ ngơi.

“Nikoru, không có ở phía dưới…”

“Tụi tớ đã chia nhau ba người tìm ở phía chính điện, ngã rẽ và quán trà, thậm chí còn đi đến tận ga rồi.”

Nguyệt Ái và Kurose báo cáo. Hai người vừa leo từ dưới lên nên hơi thở vẫn chưa ổn định.

“Trên này cũng không có… Tụi tớ còn đi đến chỗ thác nước nhưng cũng chẳng thấy đâu cả.”

Nisshī cũng phờ phạc nói.

“Bọn tớ cũng đã đi thử đến chỗ ngã ba Mitsutsuji rồi…”

Ai nấy đều chẳng thu được kết quả gì.

“Nicole… cậu ấy đi đâu mất rồi…”

Tanikita rầu rĩ thì thầm.

Ngay lúc đó, Nguyệt Ái như chợt sực nhớ ra điều gì, vội rút điện thoại ra.

“Chúng ta nên liên lạc với thầy cô nhỉ? Dù có thể sau này sẽ bị mắng…”

“Đúng vậy. Có chuyện gì rồi thì hối cũng muộn.”

Nghe tôi ủng hộ, Nguyệt Ái lấy cuốn sổ tay chuyến đi ra. Chắc là để nhập số điện thoại di động của thầy cô giáo viết ở trang cuối cùng.

“Vậy thì, mình thử gọi cho Nicole thêm lần nữa xem sao.”

Tanikita cũng vừa nói vừa rút điện thoại ra.

“Ối, chết tiệt! Ở đây không có sóng! Đúng là điện thoại giá rẻ sóng như rác!”

Nhìn màn hình, cô nàng nghiến răng kèn kẹt.

“Tớ cho cậu mượn điện thoại của tớ nhé?”

“Cảm ơn cậu, Marimero… Thôi không được rồi. Mình toàn dùng LINE thôi, không biết số của Nicole dùng mạng nào cả.”

Tanikita đúng là đen đủi hết chỗ nói.

“090-◯◯◯◯-◯◯◯◯”

Đúng lúc đó, Nisshī đọc liền một mạch một dãy số nào đó.

“Ể, Nisshī giỏi quá. Đó là số của Nicole mà.”

Nguyệt Ái đang lật sổ tay ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

“Ể, thật á!? Mà, Runa cũng nhớ số trong đầu luôn à?”

“À ha. Hồi nghỉ hè, tối nào tớ cũng gọi từ điện thoại bàn ở nhà bà cố ấy mà.”

“À, lúc điện thoại cậu bị hỏng ấy hả.”

Trong hoàn cảnh này mà tôi vẫn hoài niệm những kỷ niệm cũ, như hồi ở nhờ nhà bà Sayos ở Chiba, hay cùng Nguyệt Ái làm việc ở quán ăn vặt của Mao ở bãi biển.

“Nisshī cũng gọi cho cô nàng gyaru khủng kia từ điện thoại bàn à?”

Đúng lúc đó, Ichī tò mò hỏi.

Nisshī nhún vai, vẻ mặt uể oải.

“…Tối nào cũng nhìn số điện thoại cậu ấy cho tớ, định bụng tối nay sẽ gọi thử xem sao.”

Nisshī thật sự rất thích Yamana.

Điều đó khiến tôi cảm thấy nặng lòng.

“A, vẫn không được.”

Tanikita dùng điện thoại của Kurose gọi cho Yamana, nhưng đầu dây bên kia vẫn tắt máy.

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi lại reo lên.

Là Sekiya gọi.

“Tìm thấy Yamana chưa?”

“Dạ… vẫn chưa ạ.”

Tôi đợi Nguyệt Ái nói chuyện với thầy cô giáo xong, rồi chuyển sang chế độ loa ngoài. Tôi muốn Sekiya nghe trực tiếp báo cáo từ mọi người.

Sekiya có vẻ đang di chuyển, có tiếng tàu chạy vọng vào. Anh ấy gọi từ trong tàu, chắc lo lắng lắm.

“Vậy à… Kế hoạch tự do hôm nay là gì?”

Nghe báo cáo tình hình, Sekiya hỏi.

“À ừm, sau Fushimi Inari thì đi Sagano, ăn trưa rồi tham quan các ngôi chùa…”

Trên màn hình điện thoại hiển thị 12:03. Đã muộn thế rồi sao.

“Vậy thì, anh nghĩ Yamana đã ở Sagano rồi.”

Sekiya nói.

“Con bé đó, bản chất là người nghiêm túc mà. Chắc chỉ muốn ở một mình một chút thôi, chứ không phải là loại người bỏ ngang tất cả kế hoạch hôm nay đâu.”

“Ể, nhưng mà…”

“À, đúng rồi!”

Người cắt lời tôi là Nisshī.

“Nikoru có nói rằng ở Sagano, cậu ấy rất mong được ngắm ‘Rồng Nguyền Rủa Tám Hướng’ đấy.”

Nisshī nói rõ ràng để đầu dây bên kia cũng nghe thấy.

“Cậu ấy còn cười bảo ‘Con rồng đó trợn mắt nhìn tứ phía đúng không? Giống hệt mình hồi cấp hai!’”

“À, đúng là cậu ấy có nói! Nicole mong đến Sagano lắm mà!”

Nguyệt Ái chắp hai tay lại, như tìm thấy hy vọng.

“Vậy thì, trước mắt cứ đi Sagano đi! Việc thiện không nên chậm trễ mà.”

Tanikita kết thúc, tôi ngắt cuộc gọi với Sekiya.

“Vậy thì…”

Khi mọi người đang định xuống núi, điện thoại của tôi lại reo lên, là Sekiya gọi lại.

“Vâng, alo ạ?”

Lần này tôi áp điện thoại vào tai chứ không bật loa ngoài, giọng Sekiya đầy vẻ nghi ngờ vọng đến.

“Vừa nãy ai đấy?”

“Ể?”

“Cái đứa nói ‘Ryū…’ gì đó ấy.”

“À, Nisshī… Nishina Ren. Bạn em ạ.”

“Nó với Yamana thân nhau à?”

Sekiya bình thản liên tục hỏi dồn.

“Ể?… À, không phải là thân thiết… mà là muốn thân thiết hơn ạ…”

Biết rõ tình cảm của Nisshī, tôi không thể nói dối, nên trả lời vòng vo.

“Nó biết Yamana có bạn trai rồi chứ?”

“Dạ, vâng ạ…”

“…Hừm…”

Giọng điệu đó không khác biệt mấy so với thường ngày, nhưng tôi tự dưng thấy co rúm lại, nghĩ rằng chắc anh ấy chẳng vui vẻ gì.

“Dạ, xin lỗi anh… bạn em…”

“Cậu định đi Sagano đúng không? Tìm thấy Yamana thì nói cho tôi biết địa điểm nhé.”

“Dạ, vâng ạ. Em biết rồi.”

Sekiya trông không có vẻ gì là giận dữ, nhưng tôi vẫn ngượng nghịu đáp ngắn gọn rồi cúp máy.

Chúng tôi đã bắt đầu xuống núi.

Tiếng nước chảy trong trẻo vang lên, nhìn ra thì thấy nước chảy róc rách như bò trên vách đá. Nước phản chiếu ánh nắng ban trưa, lấp lánh như châu báu, trông hệt như cảnh tượng trên thiên đường.

Trước giờ, dù có nghe câu “linh nghiệm hiển linh” thì tôi cũng chưa bao giờ cảm nhận được, nhưng khi đi trên ngọn núi này, tôi thật sự có cảm giác như thần linh đang ngự trị khắp nơi.

Bước vào đường núi một lần nữa, cơn gió mang hơi lạnh thổi qua lưng khiến tôi rùng mình, lá cây xung quanh lay động như những gợn sóng nhỏ, làm lòng tôi xao động.

Ở một ngọn núi như thế này mà có người mất tích, tôi còn nghĩ đến cả chuyện “thần ẩn” (bị thần linh đưa đi) nữa.

“…Làm sao đây. Nicole có ổn không nhỉ?”

Vừa cẩn thận bước đi trên con đường xuống dốc gập ghềnh, rậm rạp, Nguyệt Ái vừa tiến đến bên cạnh tôi.

“Lo quá…”

Khuôn mặt cô bé thì thầm có vẻ tái nhợt đi một chút.

“Trông thế thôi chứ Nicole không có ‘tinh thần thép’ như vậy đâu. Hồi cấp hai, vì căng thẳng do bố mẹ ly hôn, cậu ấy đã xỏ mười lỗ khuyên tai trong một ngày đấy. Giờ thì có vẻ một vài lỗ đã bị bít lại rồi.”

“Mười lỗ…”

Tính đơn giản là mỗi bên năm lỗ. Chỉ tưởng tượng thôi mà tai tôi đã thấy đau rồi.

“Đến cả điện thoại cũng tắt nguồn… Chẳng lẽ cậu ấy đang nghĩ quẩn sao… Á!”

Đúng lúc đó, Nguyệt Ái vấp phải thứ gì đó. Có lẽ vì quá lo lắng cho bạn thân mà cô bé đã lơ là việc chú ý đến bước chân.

Tôi theo bản năng đỡ lấy cánh tay cô bé, rồi cứ thế nắm lấy tay Nguyệt Ái.

“…!”

Nguyệt Ái hơi cứng người lại, nhưng không hề hét lên hay nhảy lùi ra xa.

Nắm chặt tay Nguyệt Ái, tôi tiếp tục xuống núi.

Cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay Nguyệt Ái sau bao ngày, trong hoàn cảnh này mà lòng tôi vẫn cảm thấy rạo rực.

“Sẽ ổn thôi.”

Tôi nói thật lòng.

“Yamana đang ở Sagano đấy. Sekiya, người rất yêu quý Yamana, đã nói thế mà.”

Vừa cố gắng giữ bình tĩnh, tôi vừa dốc hết những lời trong lòng ra.

“Vì thế, sẽ ổn thôi.”

Tôi nói lại lần nữa, rồi khẽ siết chặt bàn tay Nguyệt Ái mà tôi đang bao lấy.

“Ryūto…”

Đôi mắt cô bé ngước nhìn tôi long lanh nước. Nước mắt đọng lại trong khóe mi như sắp trào ra, Nguyệt Ái nhìn thẳng về phía trước.

“Đúng vậy. Mình sẽ tin là như thế.”

Cô bé thì thầm, rồi lại nhìn tôi. Trên khuôn mặt cô bé hiện lên một nụ cười mờ nhạt.

“Cảm ơn cậu, Ryūto.”

Lần này, Nguyệt Ái là người siết chặt tay tôi.

Khiến lồng ngực tôi nghẹn ứ.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi quên đi cả Yamana, quên đi cả chuyến đi học tập…

Chỉ cảm nhận hơi ấm trong tay, và cứ thế thẳng tiến xuống dốc.

Khi chúng tôi đến Sagano, đã hơn ba giờ chiều. Sau khi ăn onigiri mua ở cửa hàng tiện lợi trong lúc chờ chuyển tàu, chúng tôi đã đến địa điểm tham quan cuối cùng trong ngày.

Ở Sagano, có khoảng năm ngôi chùa dự định ghé thăm, nhưng vì thời gian kết thúc đã cận kề, chúng tôi quyết định chia nhau ra vừa tham quan vừa tìm kiếm.

Tôi và Nguyệt Ái, Kurose và Tanikita, Ichī và Nisshī chia thành ba nhóm, và giải tán sau khi hứa sẽ liên lạc với nhau bất cứ lúc nào.

Tôi và Nguyệt Ái hướng về Tenryū-ji, nơi được coi là điểm chính có bức “Rồng Nguyền Rủa Tám Hướng” nổi tiếng.

Bước vào cổng lớn lợp ngói uy nghi, đi trên con đường đá rộng rãi, chúng tôi thấy một ngôi chùa nhỏ hơn ở phía trước. Đó chính là Pháp Đường, nơi có bức tranh rồng được vẽ trên trần nhà.

“Chúng ta vào xem nhé.”

Đứng cạnh nhau bước vào trong, chúng tôi lập tức biết rằng Yamana không có ở đó. Trong điện chỉ có những người đang ngước nhìn trần nhà, và không gian cũng không đủ rộng để chứa hàng chục người cùng lúc, nên đây không phải là nơi có thể nán lại lâu.

Rồng Nguyền Rủa Tám Hướng là một bức tranh Nhật Bản được vẽ bằng mực với phong cách tráng lệ, con rồng nhìn như đang trợn mắt nhìn về mọi hướng, quả thật mang đến một cảm giác uy nghi đáng sợ.

Tôi thoáng nhớ đến ánh mắt sắc lạnh của Yamana khi chúng tôi gặp nhau lần đầu ở quán ăn nhanh.

“…Đi xem Chính Điện thôi.”

Nguyệt Ái có vẻ thất vọng vì không tìm thấy bạn thân.

Chúng tôi lặng lẽ rời Pháp Đường, tiến đến địa điểm tham quan tiếp theo.

Và rồi, chúng tôi đã gặp được bóng dáng người mà chúng tôi đang tìm kiếm.

Chúng tôi bước vào một điện lớn gọi là Đại Phương Trượng. Đại Phương Trượng được xây dựng trước một khu vườn Nhật Bản được đăng ký là danh thắng đặc biệt, có kiến trúc mở để có thể nhìn bao quát khu vườn. Hầu hết không gian trải chiếu rộng lớn bên trong đều cấm vào, du khách sẽ đi lại dọc theo hiên rộng xung quanh. Cảm nhận sàn gỗ dưới lớp tất khi chúng tôi đến hiên rộng hướng ra vườn, cả hai chúng tôi đều dừng chân.

Một nữ sinh trung học của trường Hoshirin đang ngồi hướng chân ra vườn, hai tay chống ra sau lưng, ngắm cảnh. Nhìn màu tóc và cách ăn mặc đồng phục, dù chỉ nhìn từ phía sau, tôi cũng nhận ra đó là Yamana.

Trước mắt là khung cảnh hùng vĩ của núi Arashiyama ôm trọn những hàng cây xanh mướt, và một hồ nước rộng lớn, bao quanh bởi nhiều loại cây và đá, phảng phất một vẻ tĩnh mịch.

Một khu vườn Nhật Bản, một hiên chùa, và một cô nàng *gyaru*.

Một sự kết hợp đầy vẻ lạ lùng, nhưng cảm xúc gặp được người đang tìm kiếm còn lớn hơn nhiều, khiến tôi suýt chút nữa hét lên “Á!”

“Á!”

Người thực sự hét lên là Nguyệt Ái, quay sang nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.

“Nicole… ở đó!”

Yamana nhận ra Nguyệt Ái đang chạy đến và quay đầu lại.

“…………”

Nhìn thấy hai chúng tôi, Yamana khẽ cười. Đó là một nụ cười có vẻ mệt mỏi.

“Mấy cậu xem rồng chưa? Đúng là nhìn ‘hổ báo’ thật đấy.”

“Nicole…”

Nguyệt Ái mềm nhũn người, ngồi xuống bên cạnh cô bạn.

“May quá… Nicole…”

Cô bé thì thầm với đôi mắt ướt đẫm, rồi ôm chầm lấy Yamana. Yamana nhắm mắt lại, ôm chặt lấy cô bạn thân.

Tôi ngồi xổm bên cạnh hai người, gửi tin nhắn LINE báo cáo cho cả nhóm và Sekiya. Tôi không muốn gọi điện thoại trong chùa.

“…Mình đã thực sự rất mong chờ đến giữa tháng Ba này.”

Sau khi cả hai bình tĩnh và rời khỏi vòng tay nhau, Yamana nói.

“Mình muốn ở bên Senpai cả ngày… Có rất nhiều nơi mình muốn đi hẹn hò cùng Senpai. Nhưng tất cả đều phải dời sang năm sau. Nghĩ đến đó mà mình thấy tuyệt vọng kinh khủng…”

Nguyệt Ái nhíu mày, lắng nghe với vẻ mặt đau khổ.

“Từ tháng Mười Một đến giờ là bốn tháng. Vậy mà đã thấy khó khăn thế này rồi… Mà vẫn còn một năm nữa. Mình phải chịu đựng sự chịu đựng này gấp ba lần thời gian vừa rồi… Nghĩ đến đó, mình thực sự thấy không thể chịu nổi nữa…”

Yamana cắn chặt môi, cúi đầu xuống.

“Nhưng mà, chia tay thì còn tệ hơn nữa… Mình muốn làm bạn gái của Senpai nhưng cũng không muốn cuộc sống không được gặp anh ấy… Tình cảm này của mình chỉ là sự ích kỷ thôi, nên mình không muốn trút giận lên Senpai… Nhưng mà, mình chỉ có cảm xúc đó thôi, nên không nói được gì cả… Chỉ còn cách cúp máy thôi.”

Mãi đến lúc này, tôi mới nhận ra đó là lời kể lại của cô bé về cuộc gọi từ Sekiya.

“Không được ở bên cạnh mà nghe giọng Senpai thì khổ sở lắm… Tin nhắn, hay cuộc gọi đến cũng làm mình khó chịu, nên mình tắt điện thoại luôn… Mình không biết phải làm sao, chỉ muốn ở một mình một lúc… Nhưng lại nghĩ không thể làm phiền mọi người được, nên đã đến đây, địa điểm tham quan cuối cùng trong ngày… Vậy mà, cuối cùng vẫn làm phiền mọi người rồi.”

Khuôn mặt Yamana méo mó, sắp khóc.

“Xin lỗi nhé. Mình ngốc quá… Lúc này không biết phải làm sao cả… Đã làm chuyện ngu ngốc, cuối cùng lại làm phiền mọi người rồi…”

Nước mắt lã chã rơi từ đôi mắt cô bé.

“Không sao đâu, bọn mình sẽ ổn thôi.”

Runa cũng rưng rưng nước mắt, nép sát vào Nikoru như muốn che chắn bạn khỏi ánh nhìn của những người qua lại, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô bạn.

Lau đi những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi, Nikoru khẽ thì thầm:

“Người thất vọng nhất chính là Senpai vậy mà... Em ghét bản thân mình vì đã không thể lập tức nói với anh ấy rằng ‘Em sẽ chờ, cố gắng thêm một năm nữa nhé’... Em chỉ muốn làm một người bạn gái tốt trước mặt Senpai thôi.”

“Nikoru... Mình hiểu mà. Cậu đau lòng lắm đúng không?”

Đúng lúc Runa đang vỗ về an ủi Nikoru thì:

“Nikorun!”

Akari và Maria đã đến. Có vẻ hai cô bạn nhận được tin từ tôi nên đã vội vã chạy tới.

Chậm hơn một chút là Nishina và Ichiji.

“Nikoru... may quá.”

Nishina nhìn Nikoru, khuôn mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.

“Mọi người, mình xin lỗi. Vì mình mà kế hoạch hôm nay bị đảo lộn hết rồi...”

Nikoru lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, trông cô ấy có vẻ thành tâm hối lỗi.

Chúng tôi để không làm phiền du khách nên đã đi theo lối tham quan của khu vườn, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài dưới mái hiên nhìn ra toàn bộ khu vườn. Đương nhiên không đủ chỗ cho tất cả, nên Ichiji và Nishina, những người đến sau, phải đứng.

Lúc này đã gần đến giờ nhận khách cuối cùng nên lượng khách du lịch cũng thưa thớt. Nhờ vậy, chúng tôi có thể tụ tập mà không cần quá bận tâm đến ánh mắt mọi người.

“Không sao đâu! Dù gì thì chỗ nào ở Sagano cần đi thì cũng có người đến rồi. Nên là, bọn mình sẽ tổng hợp lại được thôi!”

Akari trả lời với giọng điệu tươi sáng. Đúng như danh nghĩa “chuyến học tập”, sau khi kết thúc chuyến đi, bài tập về nhà của kỳ nghỉ xuân là phải tổng hợp những cảm nhận và phát hiện thực tế sau chuyến đi vào cuốn sổ đã chuẩn bị từ trước. Thành thật mà nói, tôi nghĩ mọi người ở Sagano lúc đó không ai còn tâm trí đâu mà tham quan, nhưng vì chúng tôi đã thực sự đến đó, nên chắc mọi chuyện rồi cũng ổn thôi.

“Hơn nữa, Nikoru không sao là tốt rồi.”

Nishina nói, và Runa cùng những người khác cũng gật đầu đồng tình.

“Ren...”

Nikoru nhìn Nishina, khẽ mỉm cười. Đó là một nụ cười vừa có chút áy náy, lại vừa chất chứa sự biết ơn.

Đúng lúc đó, tôi thấy một bóng người dừng lại ở khóe mắt, bèn vô thức liếc nhìn sang.

Rồi tầm mắt tôi không thể rời đi được nữa.

Thật không thể tin nổi.

Sao người đó lại ở đây?

Nhưng, dù nhìn thế nào đi nữa, đó chỉ có thể là... chính là Senpai Sekiya.

Senpai Sekiya mặc bộ đồ đời thường quen thuộc, đeo chiếc túi đeo chéo nhỏ gọn, trông khá thoải mái. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ấy hơi ngượng ngùng gật đầu chào.

Thấy tôi đứng sững sờ nhìn chằm chằm vào một hướng lạ lùng, Runa và các thành viên khác cũng lần lượt dõi theo ánh mắt của tôi.

“Ể?!”

Runa che miệng, thốt lên một tiếng như tiếng hét. Tiếp đó, cô ấy run rẩy quay đầu lại nhìn... đương nhiên là Nikoru.

“Senpai...?”

Nikoru lộ vẻ mặt đờ đẫn. Biểu cảm ấy cho thấy cô ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết liệu đây có phải là sự thật hay không.

Senpai Sekiya nhìn cô ấy, mỉm cười một cách bẽn lẽn, dường như không biết phải nói gì.

“...Chào.”

Anh ấy chào một cách nhẹ nhàng, giống như chào bạn bè.

Khoảnh khắc nghe thấy lời đó, Nikoru mở to mắt đứng dậy.

Và, như một mũi tên được bắn đi, cô ấy lao về phía Senpai Sekiya... Hai người ôm chầm lấy nhau.

“Senpai...! Không thể nào... Thật sao ạ?!”

Dù đang nằm trong vòng tay bạn trai, Nikoru vẫn dường như không tin vào tình cảnh hiện tại.

“Anh xin lỗi, Yamana.”

Senpai Sekiya ôm chặt lấy cô ấy, vùi mặt vào hõm cổ Nikoru.

“Ngày Valentine Trắng anh vẫn chưa tặng quà đúng không. Để em phải nhận một lời hồi đáp như thế này, anh thật sự xin lỗi.”

Nikoru vẫn vùi mặt vào ngực Senpai Sekiya, lắc đầu qua lại.

“Được gặp Senpai mới là món quà quý giá nhất đối với em rồi...”

Với giọng nói nghèn nghẹn vì nước mắt, Nikoru thì thầm một cách hạnh phúc.

Senpai Sekiya càng ôm chặt cô ấy hơn nữa.

“Anh thực sự xin lỗi... Nikoru.”

Nghe vậy, một dòng lệ tuôn rơi từ mắt Nikoru. Khuôn mặt cô ấy đã nói lên rằng đó chắc chắn là những giọt nước mắt hạnh phúc.

“................”

Tôi dè dặt liếc nhìn Nishina. Cố gắng không để lộ vẻ nhìn trộm, tôi chỉ quay nhẹ đầu.

Nishina cúi gằm mặt, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.

Bất chợt một làn gió thoảng qua, những hàng cây ở Arashiyama đồng loạt xao động. Cây cối trong vườn cũng rung rinh, mặt hồ lăn tăn gợn sóng.

Cảnh Nikoru và Senpai Sekiya ôm nhau trước khu vườn tráng lệ, có lẽ vì khung cảnh quá đẹp, trông hệt như một cảnh trong phim vậy.

Tôi nhìn quanh.

Runa đôi mắt ướt đẫm, ánh lên vẻ cảm động, đang dõi theo cô bạn thân.

Maria và Akari nhìn hai người bằng ánh mắt ngưỡng mộ, pha lẫn chút gì đó buồn bã. Ichiji thì đang lóng ngóng nghịch điện thoại.

Đúng lúc đó, Nishina cử động. Anh ấy bước nhanh qua khu vườn như muốn rời khỏi nơi đó càng sớm càng tốt.

“Nishina?”

Ichiji lên tiếng gọi, nhưng Nishina không hề quay đầu lại mà cứ bước đi.

Vô thức, tôi vội vàng đuổi theo sau.

Nishina cứ thế bước thẳng, không hề liếc mắt đến khu vườn phía bên trái. Anh ấy đi qua Đại Phương Trượng, rồi đến ngôi Thư viện nhỏ hơn, đi dọc con đường nhỏ xuyên qua khu vườn và ra khỏi cổng Bắc. Đó là một lối ra nhỏ, đối diện với cổng vào.

Ngay cả khi ra khỏi Tenryu-ji, Nishina vẫn không hề giảm tốc độ. Phía trước hiện ra một rừng tre xanh ngát.

“Oa...”

Rừng tre Sagano, tôi đã thấy rất nhiều trên ảnh và video trước khi đến. Vậy mà, khi nhìn tận mắt, tôi vẫn bị choáng ngợp.

Những tia nắng cuối cùng chiếu rọi mặt đất, nhẹ nhàng xuyên qua những thân tre mọc san sát hai bên, rồi đổ xuống mặt đất.

Trong tầm mắt, chỉ toàn là sắc xanh của tre.

Một con đường tĩnh mịch trải dài bất tận.

Giữa khung cảnh ấy, Nishina cứ bước đi. Chậm hơn một chút, tôi cũng bước theo.

Ngay cả khi đã đi qua rừng tre, Nishina vẫn không dừng lại.

Lúc này, các đền chùa đều đã đóng cửa, nên trên con đường quê hẻo lánh như đường bờ ruộng, bóng người rất thưa thớt.

Không biết có phải anh ấy biết đường hay không, hay có biết tôi đang đi theo sau hay không, Nishina cứ thế bước đi thẳng tắp không chút do dự. Nhìn tấm lưng nhỏ bé quen thuộc ấy, không hiểu sao lúc này tôi không thể cất tiếng gọi, tôi chỉ đành lặng lẽ đi theo sau.

Chúng tôi đã đi được bao lâu rồi nhỉ? Ba mươi phút, hay có lẽ là gần một tiếng đồng hồ. Bầu trời đã đón hoàng hôn, nhanh chóng mất đi màu sắc.

Tại một con đường nhỏ trống trải, nơi cánh đồng hoang rộng lớn trải dài, Nishina dừng lại. Cách anh ấy vài mét, tôi cũng dừng chân.

Phía bên kia cánh đồng là những hàng cây xanh tươi, và xa hơn là những ngọn núi. Trên con đường chỉ có vài ngôi nhà truyền thống Nhật Bản một hoặc hai tầng, không biết là nhà dân hay đền chùa, còn lại, trong tầm mắt, chỉ là một khung cảnh thiên nhiên tĩnh mịch.

“...Hôm qua, mình đã viết trên tấm thẻ ema. ‘Cầu mong được hẹn hò với Nikoru’. Chẳng có tác dụng gì cả.”

Nishina bắt đầu nói, vẫn quay lưng lại với tôi.

“Nikoru đã tặng mình bánh quy. Không phải tự làm, nhưng đó là quà Valentine Trắng. Mình cứ thế mà kỳ vọng, mà bay bổng lên trời, đúng là ngốc nghếch mà.”

Thì ra, anh ấy vẫn biết tôi đang đi theo sau sao. Tôi vừa nghĩ vậy vừa lắng nghe lời Nishina nói.

Bất chợt, tôi nhớ lại cuộc điện thoại từ Senpai Sekiya. Giờ tôi mới nhận ra, tiếng tàu chạy quá lớn lúc đó là vì anh ấy đang đi tàu Shinkansen.

“Nếu là bạn trai, dù có đến tay không, cũng có thể khiến cô ấy vui đến thế.”

Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nghĩ ra một câu nói khéo léo nào. Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, Nishina lại bắt đầu nói tiếp.

“Trước đây, mình ai cũng được. Chỉ cần là một cô gái dễ thương, mình đều muốn hẹn hò.”

Nishina nói vậy rồi rũ vai xuống.

“Vậy mà, sao lại thế này nhỉ...? Hết rồi. Phải là Nikoru... những cô gái khác, trái tim mình không còn lay động nữa.”

Nishina hơi quay đầu lại, để lộ khuôn mặt nghiêng. Biểu cảm ấy đầy vẻ bất lực.

“Nikoru cũng, chắc chắn có cùng cảm giác đó nhỉ. Đối với ‘Senpai’...”

Nishina mỉm cười một cách cam chịu pha chút tự giễu, trông thật đau lòng.

“Không phải là ‘mình không được’ đâu. Chắc chắn là... ‘phải là Senpai mới được’ nhỉ.”

Khuôn mặt thì thầm ấy cũng tràn ngập tình cảm dành cho Nikoru.

“Mình muốn trở lại là mình của trước đây. Muốn xóa ký ức, trở lại trước khi mình thích Nikoru.”

“...Thế có được không? Cậu thật sự muốn thế sao?”

Khoảnh khắc tôi hỏi, tôi nhận ra đó là một câu hỏi ngớ ngẩn.

Giống như tôi, nếu lỡ sau này có chuyện gì với Runa đi chăng nữa, tôi cũng không muốn quên đi cảm giác mình đã từng yêu Runa đến thế nào.

Không muốn quên, mà nếu quên được thì đâu đến nỗi khổ sở như vậy.

Một làn gió thổi qua, những hàng cây trên núi, những đám cỏ dưới cánh đồng, đồng loạt xào xạc rung động.

Khi tôi nhận ra, xung quanh đã tối mịt, mọi cảnh vật dần mất đi đường nét rõ ràng. Cây cối, ruộng đồng, con đường, bóng người xa xa đang bước đi, đều tan vào bóng đêm nhanh hơn cả bầu trời.

Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bất an đến vậy vào lúc hoàng hôn, rồi tôi chợt nhận ra xung quanh không có một cột đèn đường nào.

Từ “giờ giao thời” chợt hiện lên trong đầu tôi. Bản năng trong tôi đang cảm thấy sợ hãi bóng đêm.

Đây là hoàng hôn của buổi sơ khai.

Chắc chắn, màn đêm thật sự sẽ đến với vùng đất này.

Tôi bỗng nhiên rất muốn gặp Runa.

Nhưng Nishina vẫn không hề động đậy khỏi ven đường mờ tối.

Khoảnh khắc tôi định lên tiếng, Nishina đã mở lời.

“Một người chẳng được ai cần đến như mình... cứ thế bị bóng đêm nuốt chửng, biến mất đi thì hay biết mấy.”

Anh ấy khẽ thì thầm, giọng nói đầy vẻ suy sụp.

“Nishina...”

Nishina không phải là người chẳng được ai cần đến. Anh ấy là một trong số ít những người bạn quan trọng của tôi, là một sự tồn tại quý giá duy nhất trên đời này.

Nhưng, những lời Nishina muốn nghe lúc này, chắc chắn không phải những lời như thế.

Đối với Nishina hiện tại, Nikoru là tất cả thế giới, nếu không được Nikoru cần đến, mọi thứ khác đều trở nên vô nghĩa.

Tôi cũng vậy.

Nếu bây giờ Runa biến mất khỏi mắt tôi, thế giới sẽ kết thúc.

Vì vậy, tôi đã hiểu. Lúc này, tôi chẳng thể nói bất cứ điều gì với Nishina.

“...Anh ta cao thật đấy nhỉ.”

Nishina lại thì thầm lần nữa.

Tôi nghĩ, anh ấy đang nói về Senpai Sekiya.

“Nghe nói anh ta đang nhắm đến ngành y đúng không? Bố mẹ cũng là bác sĩ à?”

“...Đúng vậy.”

“Có điều gì đó, dù chỉ một thôi, mà mình có thể hơn anh ta không nhỉ...”

“................”

Không thể quyết định thắng thua được, nhưng tôi biết rất nhiều điểm tốt của Nishina.

Anh ấy là người nhạy cảm và dễ bị tổn thương, nên cũng dễ nhút nhát và khép mình. Nhưng anh ấy rất thích những điều thú vị, với đôi mắt to tràn đầy tò mò và cảnh giác, anh ấy nhìn thế giới theo một góc độ hơi khác. Tôi hiểu điều đó vì tôi cũng có những điểm tương đồng. Đó là lý do chúng tôi là bạn bè.

Anh ấy khác với Senpai Sekiya, nhưng tôi thích cả hai người. Nikoru cũng nghĩ như vậy, nên cô ấy mới làm bạn với Nishina.

Nhưng... đối với cô ấy, về mặt tình cảm, Nishina là người như thế nào, tôi không thể biết được.

Và đối với Nishina hiện tại, điều đó mới là quan trọng nhất, nên tôi không thể đưa ra bất kỳ lời an ủi bừa bãi nào.

“...Về khách sạn sớm đi, xem video của KEN hôm nay nhé.”

Cuối cùng, tất cả những gì tôi có thể thốt ra chỉ là những lời nói đùa như thế.

Thế nhưng, có lẽ Nishina đã hiểu được tấm lòng của tôi.

“...Ừ, cũng đúng.”

Nishina quay lại, nhìn tôi và mỉm cười.

Và rồi, hai chúng tôi, Nishina và tôi, cất bước đi trong cảnh hoàng hôn hiu quạnh của vùng nông thôn, ít lời nói.