Tại một quán cà phê nọ trong nội thành, hai cô thiếu nữ đang ngồi nhâm nhi trà.
“...Không sao đâu. Bình tĩnh nào, Akari.”
Hướng về cô gái đang úp mặt xuống bàn, người ngồi đối diện cất tiếng xoa dịu, vẻ mặt sốt ruột không ngừng liếc ngang liếc dọc, dường như sợ người xung quanh để ý.
“Không được đâuuuuu! Ghét quáaaaa đi thôi!”
Cô gái vừa được gọi là “Akari” vùng vằng chân tay, la lối ầm ĩ.
“Đồ ngốc nhà mình! Ichiji đã chịu mặc bộ đồ mình chọn rồi mua cho mình, lại còn hợp đến mức phải gọi là đẹp đỉnh núi Chomolungma luôn, vậy mà sao mình lại cư xử kiểu đó chứ! Ngoài lúc ‘đu idol’ ra thì mình lúc nào cũng nghĩ tới Ichiji hết đó, cái bộ đồ đó cũng vì mình cứ mơ mộng ‘Ichiji mà mặc bộ này chắc hợp lắm đây’ nên mới chọn được mà!”
Những lời than thở của Akari cứ thế tuôn ra không ngừng nghỉ, như thể đang lẩm nhẩm một câu thần chú.
“Ghét quáaaaa! Cái thời mà mấy nữ chính tsundere được ca tụng đã kết thúc vào đầu những năm 2010 rồi còn gì!? Mình biết thừa là bây giờ lỗi thời rồi mà! Cứ nghĩ là nhất định không được để Ichiji biết mình thích cậu ấy, thế là cái tình cảm thích thú đó nó lại vọt sang thái cực ngược lại, chớp mắt một cái mình đã biến thành một cô nàng tsungire thô lỗ, cục cằn của thời Heisei rồi!”
“Chuyện đã lỡ rồi thì đành chịu thôi... Ngày mai đi dã ngoại rồi chuộc lỗi được không?”
“Làm sao mà chuộc được chứ! Một khi đã thành ra thế này rồi, bây giờ mà muốn trở lại như bình thường thì làm sao mà nổi!”
“Mình cũng giúp cậu nữa, cố gắng lên nhé?”
“Không được đâuuuu! Mà này, mình không muốn Ichiji thích Marimero đâu, nên đừng giúp thì hơn—!”
Nghe đến đây, ngay cả “Marimero” cũng đành bó tay, cô tựa lưng vào ghế, khẽ thở dài một tiếng. Dường như cô đã từ bỏ việc để ý ánh mắt xung quanh, thái độ trở nên bình thản, mặc kệ tất cả.
“...Ichiji thật sự không nhận ra tình cảm của Akari sao?”
“Đương nhiên rồi! Cậu ấy còn sợ mình nữa là đằng khác! Thậm chí còn thất vọng ra mặt nữa chứ. Đồ ngốc nhà mình ngốc quá ngốc quá đi thôi! Muốn được làm lại từ lúc mới sinh ra quá đi mất!”
“...Ichiji đúng là ngốc nghếch thật... Akari thể hiện rõ ràng như vậy mà...”
Marimero khẽ thì thầm như đang thở dài, rồi nhấp một ngụm trà sữa Royal Milk Tea trên tay.