Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 41

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 348

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1381

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 52

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

548 1548

Quyển 4 - Chương kết

embed0028.jpg

8511b1a2-5adc-474c-917f-aae1d7f2fad8.jpg

Kế đến, theo ý muốn của Runa, chúng tôi quay lại Harajuku và tìm đến tiệm purikura quen thuộc của cô ấy.

Tiệm nằm dưới tầng hầm, sáng hơn cả ban ngày nhờ ánh đèn huỳnh quang và ánh sáng hắt ra từ những cỗ máy purikura. Những tấm ảnh in hình các cô gái sành điệu, thời thượng được dán trên vỏ nhựa của máy purikura, khiến chúng đứng xếp hàng dài tít tắp trên sàn nhà sâu hun hút, trông thật choáng ngợp. Khách hàng chủ yếu là các bạn trẻ từ tuổi teen đến sinh viên đại học, và có những máy phải xếp hàng dài dằng dặc. Tuy cũng có rải rác vài cặp đôi, nhưng phần lớn khách hàng ở đây là con gái.

"…………"

Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến một nơi như thế này. Có lẽ nếu không hẹn hò với Runa, cả đời này tôi cũng sẽ chẳng bao giờ ghé qua.

"Chọn cái nào bây giờ nhỉ~ Chụp với bạn trai thì nên chọn kiểu tự nhiên thôi, đừng "sống ảo" quá thì hơn!"

Runa vừa đi quanh tiệm vừa lựa chọn máy purikura. Tôi thì chẳng hiểu gì sất, nhưng Runa có vẻ đã tìm được máy ưng ý nên reo lên: "Tuyệt, chọn cái này đi!". Rồi cô ấy liền xếp hàng.

Ngay lập tức đến lượt, trước tiên chúng tôi chọn số người và phông nền trên màn hình bên ngoài. Hàng ngàn màu sắc và kiểu dáng khiến tôi hoa cả mắt, nhưng Runa thì dùng bút cảm ứng thao tác rất nhanh gọn.

"Tuyệt, xong! Đi thôi, Ryūto!"

"Ư, ừm…"

Tôi bị Runa kéo tay, bước vào buồng chụp ảnh bên trong tấm rèm nhựa.

Bên trong buồng chụp trắng toát, tôi còn đang ngơ ngác thì buổi chụp đã bắt đầu.

"Ryūto cũng tạo dáng đi!"

"Ếch?!"

"Cứ làm theo mẫu là được!"

"Hả?!"

Nhìn kỹ thì thấy trên màn hình phía trước có hiển thị các dáng mẫu.

"Lại gần hơn chút nữa!"

"Ếch?!"

"Ấy, gần quá rồi, bị mất hình đó!"

"Ấy ấy?!"

"Nhanh lên nhanh lên!"

Trong lúc tôi đang luống cuống, máy đã đếm ngược "Ba, hai, một…" và đèn flash lóe lên.

Ngay sau đó là tư thế tiếp theo.

"Nào, Ryūto đưa tay ra đi."

Theo lời Runa, tôi nhìn màn hình. Tư thế mẫu là hai người cùng đưa một tay vào giữa, tạo thành hình trái tim.

Ha, ngại quá đi mất!

"Ryūtooo, nhanh lên nào~"

Buồng chụp rất chật hẹp. Cả buồng tràn ngập mùi hương của Runa, và cô ấy ngay trước mắt tôi, nhìn lên với ánh mắt long lanh và chìa một bàn tay ra.

"…Thế, thế này sao…"

Ngón tay tôi dè dặt đưa ra, và ngón tay Runa chạm khít vào đó.

Tim đập thình thịch, chắc mặt tôi trông kỳ lắm đây.

Lặp đi lặp lại như thế vài lần, đến khi buổi chụp kết thúc, tôi đã mệt mỏi rã rời theo đủ nghĩa.

"Tuyệt thật…"

Các cô gái trên đời đều làm những việc như thế này sao?

Mà nói thật, không phải người mẫu gì mà sao họ có thể tự tin tạo hết dáng này đến dáng khác mà chẳng thấy ngại ngùng chút nào nhỉ…

Nửa ngưỡng mộ, nửa ngạc nhiên, tôi vẫn còn đang đứng đực ra thì bên cạnh, Runa đang lướt bút cảm ứng vun vút trên màn hình khu vẽ vời.

"Ấy, con gấu này dễ thương quá! Cho Ryūto đi~ Còn tớ thì là mèo! Ơ, đúng là hợp ghê!"

Vừa lẩm bẩm một mình với tốc độ tên lửa, Runa vừa dùng đủ loại sticker để trang trí tất cả các bức ảnh. Kỹ năng dùng bút cảm ứng điêu luyện của cô ấy cứ như một hacker tân tiến, nhìn càng lâu lại càng thấy "ngầu" lạ thường.

"…………"

Đúng là *gyaru*… Một *gyaru* chính hiệu… Không biết phải chụp bao nhiêu tấm purikura rồi mới có thể làm được những động tác tinh xảo, lão luyện như thế này nhỉ?

Một lần nữa, tôi lại kinh ngạc trước cái độ hướng ngoại của Runa thì…

"Xong rồi nè!"

Runa nhấn nút hoàn thành, và tấm purikura đầu tiên trong đời tôi đã ra lò.

"Wow, đẹp ghê! Đỉnh của chóp luôn!"

Nhìn những miếng sticker vừa được in ra, Runa reo lên đầy phấn khích.

"Ryūto cũng đáng yêu nữa!"

Nhìn vào tấm purikura, tôi thấy khuôn mặt mình thon gọn hơn so với trong gương, môi hồng hào hơn một chút, và mắt to hơn. Tổng thể toát lên vẻ hơi nữ tính, khiến tôi thấy ngượng.

Còn Runa thì đẹp xuất sắc. Biểu cảm của cô ấy cũng hợp với từng tư thế, đúng là một mỹ nữ hoàn hảo như được tạo ra từ đồ họa máy tính vậy.

Tôi từng không thích khuôn mặt các cô gái bị chỉnh sửa quá đà trong purikura vì trông thiếu tự nhiên, nhưng giờ tôi nhận ra, nếu là một cô gái thực sự xinh đẹp chụp thì sẽ cho ra một vẻ đáng yêu phi thực tế. Dù vậy, tôi vẫn thích Runa thật hơn.

"…Đẹp thật…"

Tôi chỉ nói được bấy nhiêu rồi im lặng, không biết bình luận gì thêm, thì Runa chợt nhìn tôi đầy lo lắng.

"…Sao rồi, Ryūto? Cậu vẫn không thích purikura lắm à? Á, vần rồi kìa, phải nhờ Nikoru thẩm định mới được."

Cười nhẹ một cái, Runa lại trở nên nghiêm túc.

"Tớ đã nói với cậu rồi mà phải không? Tớ là *gyaru*, nên những gì *gyaru* hay làm, tớ đều muốn thử qua. Nhưng tớ nghĩ Ryūto sẽ chẳng hứng thú mấy đâu, nên tớ cũng không muốn bắt cậu phải chiều theo…"

Với vẻ mặt phiền muộn, Runa khẽ mím môi.

"Nhưng đó là con người thật của tớ… Thực ra tớ muốn chụp purikura sớm hơn nhiều, nhưng tớ nghĩ Ryūto sẽ không thích kiểu này nên đã nhịn… Cậu có thấy khó chịu không?"

Tôi nhớ lại lời Runa đã nói trước đây, trước Lễ hội văn hóa.

— *Có khi Ryūto cũng sẽ không thích đâu. Tớ là gyaru, nên những gì gyaru hay làm, tớ đều muốn thử qua.*

"…………"

Thì ra những gì *gyaru* hay làm là như thế này sao.

Một thứ gì đó hơi vướng víu trong lòng tôi chợt tan biến.

"…Không, tớ không sao đâu. Lần đầu nên tớ hơi bất ngờ thôi, nhưng purikura, cũng khá vui đấy."

Tôi nói xong, Runa mở to mắt.

"Ếch, thật không?"

"Ừm."

"Vậy thì sau này đi hẹn hò, nếu có máy purikura nào đẹp đẹp, cậu có chụp purikura đôi với tớ không?"

"Ừm… nếu là với tớ thì được."

"Đương nhiên là được rồi!"

Thấy tôi không tự tin, Runa nở một nụ cười rạng rỡ.

"Purikura đôi của tớ, chỉ có thể chụp với Ryūto thôi. Từ giờ về sau, mãi mãi."

Runa khẽ ửng hồng má, ngượng ngùng nhìn tôi.

"Vì thế, tớ muốn chụp với Ryūto."

"Runa…"

Ngực tôi nóng ran, thôi thúc muốn ôm lấy thân hình mảnh mai ấy.

"Ừm… Chúng ta sẽ chụp thật nhiều."

Tôi đã buột miệng nói vậy.

Mặt Runa tươi hẳn lên.

"Thật sao?! Vậy thì, chụp thêm một tấm nữa ngay bây giờ nhé?!"

"Ếch?! Ư, ừm…"

Vừa mới nói sẽ chụp mà, nên tôi không có lựa chọn từ chối.

"Lần tới chọn cái nào bây giờ nhỉ… Á, đúng rồi!"

Runa đang đi quanh tiệm để chọn lựa thì dừng lại ở giữa.

"Này này, Ryūto có thích cosplay không?"

"Ếch?"

Nhìn theo, tôi thấy trên tường có dán một poster "Miễn phí thuê đồ cosplay". Hình như là cho những ai chụp purikura mượn.

"Đồ, đâu có… tớ đâu có sở thích đó…"

Đằng nào thì lúc nãy tôi cũng có thể đã bị coi là biến thái rồi, nên tôi thận trọng trả lời, không thể để lộ thêm sơ hở.

"Ế~? Nhưng cậu đã hào hứng với cosplay của Maria rồi mà?"

Có vẻ không hài lòng với phản ứng của tôi, Runa bĩu môi.

Cô ấy đang nói đến chuyện ở buổi họp ban phát tờ rơi, khi Kurose-san cho xem ảnh cosplay của mình.

"Hào… hứng gì, không, đó là vì nhân vật đó tớ biết thôi."

"Hừm? Thế thì tạm tin vậy đi?"

Nói xong với vẻ không phục, Runa chợt "À" lên như nhớ ra điều gì.

"Nhắc đến Maria, hôm qua Maria cho tớ xem video của KEN-san đó! Cái lúc Ichiji-kun xuất hiện ấy."

"Ếch, thật sao?"

"Giỏi ghê. Có thể làm ra lâu đài như thế trong game. Ichiji-kun cũng có tài năng thật đó nhỉ."

Runa nói với vẻ ngưỡng mộ thật lòng, khiến tôi – người đã biết rõ sự siêu việt trong khả năng xây dựng của Itchī – lại hơi khó chịu một chút.

"…Mà, cũng không phải là không có mấy đứa trẻ còn làm được cái gì đó ghê gớm hơn đâu nhỉ?"

Runa nhìn tôi một lát rồi mở to mắt.

"Á à, có khi nào, ghen không đó?"

Khuôn mặt cô ấy, không hiểu sao lại trông rất vui vẻ.

"Ếch, đâu, đâu phải chuyện đó…!"

Nhận ra mình đã phản ứng như trẻ con, cảm giác xấu hổ ập đến muộn màng.

Nhìn tôi bối rối, Runa bật cười.

"Fufufu, vậy là hòa rồi nhé!"

"…………"

Có chút là lạ, nhưng có vẻ là vậy thật.

"Vậy thì, thật ra là sao? Về cosplay ấy."

"Sao là sao…"

Không còn cách nào khác ngoài nói thật, tôi vừa đỏ mặt vừa mở lời.

"Tớ không đặc biệt thích cosplay… nhưng tớ… hứng thú với việc cô gái mình thích cosplay."

"Vậy là…"

"…Tớ rất muốn nhìn Runa cosplay."

Nhìn tôi ngượng ngùng nói ra, má Runa cũng ửng hồng.

"…Trời ạ… Ryūto kiểu này đúng là ăn gian quá!"

Cô ấy nói với vẻ hơi giận dỗi, mặt đỏ bừng.

Runa như thế, thật sự rất đáng yêu.

"Vậy thì, cậu muốn tớ cosplay kiểu gì?"

"Ếch? Ờm…"

Bị Runa hỏi, chúng tôi bắt đầu chọn trang phục cosplay cho cô ấy.

Cả hai cùng ngó vào cuốn album ảnh trang phục mà nhân viên cửa hàng cho mượn.

"An toàn nhất là cảnh sát hay y tá nhỉ? Đồng phục học sinh thì chẳng khác gì thường ngày rồi."

"Đúng vậy…"

Tôi đang cực kỳ phân vân.

Thật ra, tôi muốn nhìn tất cả. Muốn cô ấy mặc hết bộ này đến bộ khác. Tôi chưa từng nghĩ mình lại có niềm hứng thú cuồng nhiệt với cosplay đến vậy.

Chắc chắn là vì Runa. Vì tôi nghĩ Runa mặc gì cũng sẽ hợp.

Tuy nhiên, tôi phải chọn. Chỉ một bộ thôi. Nếu được yêu cầu bộ đồ mà tôi muốn nhìn nhất thì…

"…Ừm… đó…"

Tôi cảm thấy tai mình cũng đỏ bừng vì quá xấu hổ.

"Bộ này… thì hay rồi…"

Tôi chỉ vào một bộ đồ hầu gái. Một chiếc váy mini đen với tạp dề bèo trắng, cùng với đôi tất cao đến đầu gối – đúng là một bộ trang phục điển hình.

Ôi, đúng là kiểu otaku!

Bản thân tôi cũng tự biết. Đây là lựa chọn của một thằng otaku "zin" chính hiệu.

Nhưng mà, tôi muốn nhìn nó nhất. Đằng nào thì dù chọn bộ nào, kiểu "gu" của tôi cũng sẽ bị nghi ngờ, nên có cố tỏ ra ngầu mà nói cái khác thì cũng chẳng ích gì.

"A~ Đúng là vậy mà!"

Mặt Runa bỗng sáng bừng.

"Tớ đã nghĩ Ryūto sẽ nói thế!"

"Ếch?!"

"Vì cậu bảo tớ làm ở tiệm bánh ngọt là đẹp mà, đúng không? Đồng phục tiệm bánh có phải là kiểu tạp dề bèo nhún không? Bộ hầu gái chẳng phải gần giống sao?"

"À…"

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện đó, khi mới bắt đầu hẹn hò với Runa.

— *Tớ nghĩ Shirakawa-san rất hợp với đồng phục tiệm bánh ngọt.*

"…………"

Thì ra mình đã "lộ bài" từ cái thời xa xưa đó rồi sao… Đã quá muộn từ lâu rồi.

"Cậu nhớ giỏi ghê…"

Một đoạn hội thoại cũ rích, vô nghĩa như vậy mà.

"Tớ nhớ chứ~"

Runa cười.

"Ryūto là kiểu con trai đầu tiên mà tớ thân thiết trong đời. Tớ luôn tự hỏi 'Anh ấy là người thế nào nhỉ?', nên từng lời Ryūto nói, từng hành động Ryūto làm, tớ đều trân trọng cất giữ vào lòng, gom góp lại từng chút một."

Nhìn nụ cười hạnh phúc của cô ấy khi nói với đôi mắt cụp xuống, trái tim tôi lại ấm áp rộn ràng.

Tôi cảm thấy xấu hổ một chút với bản thân mình vừa rồi còn giằng xé.

Runa đã chấp nhận cả cái "gu" otaku của tôi.

Vậy thì, cái màn tra hỏi ở quán cà phê lúc nãy… không phải để kiểm tra độ biến thái… mà là vì cô ấy muốn hiểu về tôi sao?

Nhưng, tại sao tự nhiên lại bắt đầu thu thập thông tin về "phương diện" đó?

Từ trước đến giờ, tôi hầu như chưa từng nói chuyện kiểu đó với Runa, và mặc dù cô ấy có kinh nghiệm hơn tôi rất nhiều, tôi vẫn nghĩ cô ấy là kiểu người lãnh đạm với những chuyện như vậy.

Khi tôi nghĩ về ý nghĩa của sự thay đổi đột ngột này ở cô ấy…

"…………"

Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.

Có lẽ đây chỉ là một tưởng tượng lệch lạc, phù phiếm của tôi thôi, nhưng…

Sắp rồi ư?

Sắp đến lúc rồi sao?

Runa cũng… bắt đầu nghĩ rằng "chuyện đó" với tôi là được rồi sao?

"Vậy tớ đi thay đồ đây!"

Runa nhận bộ đồ hầu gái từ nhân viên cửa hàng, mỉm cười rạng rỡ rồi biến mất vào phòng thử đồ.

Đứng đợi vài phút trong sự bồn chồn, cô ấy kéo rèm bước ra…

"Ta-daaa!"

"Ồ!"

Tôi không kìm được mà giật bắn mình.

Runa trong bộ hầu gái, thật sự quá đỗi thiêng liêng.

Ngực căng tràn như muốn nổ tung!

Vòng eo thon gọn được thắt chặt bởi sợi dây tạp dề!

Thịt da mơn mởn, thon nuột là thế nhưng vẫn đầy đặn, cặp đùi ấy đúng là vùng cấm tuyệt đối!

Và rồi...

“Thế nào? Hợp không?”

Runa đưa tay lên đầu, mỉm cười nhìn tôi.

Trên đầu cô ấy là đôi tai thỏ màu hồng.

“Phụ kiện đội đầu, không dùng loại cài tóc theo bộ mà em chọn cái này này! Anh thấy có đáng yêu không?”

Runa khum tay lại như chú thỏ, tạo dáng vô cùng đáng yêu.

Xoẹt một tiếng! Tim tôi như bị viên đạn Magnum cỡ lớn xuyên qua, cảm giác xao xuyến đến nghẹt thở ập đến.

“Nào, mình đi chụp ảnh purikura thôi nào!”

Runa vòng tay qua cánh tay tôi, rồi sải bước hiên ngang về phía buồng chụp purikura.

Thế là tôi bước vào buồng chụp cùng Runa trong bộ trang phục hầu gái tai thỏ.

Dễ thương. Dễ thương quá mức cho phép.

Nhìn Runa hiện lên trên màn hình chụp ảnh, tim tôi cứ đập thình thịch không ngừng.

Trong lúc đó, những bức ảnh cứ nối tiếp nhau được chụp với tốc độ chóng mặt, hệt như lúc nãy.

“Ba, hai, một…”

Khi chiếc máy đang đếm ngược, Runa cất tiếng gọi: “Ryūto!”

“Hả?”

Dù vẫn lo lắng về việc chụp ảnh, tôi vẫn quay mặt về phía Runa thì…

Khuôn mặt Runa phóng lớn ngay trước mắt…

Và đôi môi cô ấy khẽ chạm vào tôi.

“…!?”

Khi tôi còn đang ngỡ ngàng đứng sững thì đôi môi ấy đã rời đi, tiếng màn trập cũng đã vang lên.

Chúng tôi đã hôn nhau.

Trong không gian chật hẹp, chỉ có hai người, được bao bọc bởi lớp vỏ nhựa, cùng Runa trong bộ trang phục hầu gái tai thỏ…

…Chúng tôi đã bị chụp lại cảnh hôn nhau.

Nghĩ đến đó, tim tôi cứ đập liên hồi không dứt.

“...Runa, Runa à?”

Mặc dù đã chụp ảnh xong, Runa vẫn không có ý định di chuyển sang khu vực viết vẽ. Khi tôi gọi, cô ấy mỉm cười mãn nguyện với khuôn mặt ửng hồng.

“Hôn trong purikura, em muốn thử một lần rồi.”

Vẻ mặt ngượng ngùng ấy thật đáng yêu.

Muốn thử một lần… nghĩa là Runa cũng là lần đầu tiên sao?

Nghĩ đến đó, một niềm vui sướng từ tận đáy lòng trào dâng trong tôi.

“...Vậy, Ryūto thì sao?”

“Hả?”

Ngay lúc đó, Runa đột nhiên tiến lại gần tôi.

“Anh muốn em hầu gái tai thỏ này làm gì?”

“Ế…!?”

Bộ ngực căng đầy trong chiếc áo blouse như muốn bật ra, hiện rõ ngay trước mắt khiến tôi thốt lên tiếng kinh ngạc.

Runa nhìn tôi với ánh mắt lúng liếng, như muốn trêu chọc.

“Này này, anh thấy em thế này có gợi cảm không? Có thấy rạo rực không? Có muốn làm chuyện ‘người lớn’ với em không?”

Runa thúc bộ ngực vào vùng hõm ức của tôi, hỏi một cách đầy khiêu khích.

Cảm giác mềm mại, đàn hồi khiến tôi bối rối đến tột độ, dù ở nơi thế này mà lý trí lại có nguy cơ lung lay… Lo lắng, tôi vội vã nói với Runa:

“Runa, Runa sao thế? Em cứ lạ lạ thế nào ấy…”

Nghe vậy, Runa tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi lùi ra xa tôi một chút.

“…Em không biết. Em thấy mình kỳ lạ thật. Em tự biết mà.”

Cô ấy cúi mắt xuống, khẽ lẩm bẩm vẻ bối rối.

“Hỏi Nikoru thì lại bị bảo là phiền phức… Giờ chỉ còn cách hỏi Ryūto thôi.”

“Hỏi… hỏi gì cơ?”

Tôi hỏi vì không hiểu đầu đuôi câu chuyện, Runa liền hất cằm nhìn tôi.

“Này, chúng ta đã nói là có gì trong lòng thì cứ nói ra mà phải không?”

“Ư, ừm…”

Dù Runa là người nói câu đó, nhưng tôi cũng muốn làm như vậy.

Khi tôi chuẩn bị tinh thần để đón nhận những lời cô ấy sắp nói, Runa lại thốt ra một điều không tưởng:

“Em muốn khiến Ryūto thấy rạo rực… Em muốn anh nhìn em bằng ánh mắt gợi cảm. Có phải là em muốn ‘làm chuyện đó’ với Ryūto không!?”

“Ế!?”

“Này, anh nghĩ sao? Em có muốn làm với Ryūto không?”

Runa lại lần nữa tiến sát lại tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy băn khoăn khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung.

“Em chưa bao giờ có cảm giác này… Em không biết nữa…”

Runa thốt lên bằng giọng nói yếu ớt.

Đã lâu lắm rồi kể từ khi chúng tôi bước vào giai đoạn viết vẽ cho ảnh purikura, chắc giờ này ảnh đã ra và dán hết lên bìa rồi cũng nên. May mà không có ai xếp hàng phía sau.

“…………”

Vừa suy nghĩ những chuyện đó trong một góc nhỏ trong đầu.

ỐI TRỜI ƠI!

Nếu có cuộc thi “Hét to trong lòng” thì tôi chắc chắn sẽ giành giải nhất. Tôi hét lên như thế, vừa nhìn cô hầu gái tai thỏ trước mặt, vừa cảm thấy trái tim mình đập liên hồi như muốn nổ tung.