Kanojo ga Senpai ni NTR-reta no de, Senpai no Kanojo wo NTR-masu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Đang ra)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

51 63

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

10 20

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

152 167

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4535

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 116

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1372

Volume 2 - Chương 08: Ngày thứ hai chuyến đi trượt tuyết đầy náo động

"I-i-i-Isshiki-kun..."

Giấc ngủ của tôi bị phá tan bởi giọng nói run rẩy của một người phụ nữ.

...Gì thế... Cái gì vậy...

Trong cơn buồn ngủ nặng trĩu, tôi cố hết sức mở mí mắt. Không biết có mở được nửa chừng chưa?

Cảnh vật khác với mọi ngày. Đây không phải phòng tôi, đây là đâu?

...À, đúng rồi, tôi đang ở chuyến đi trượt tuyết và...

Nhưng ký ức vẫn chưa rõ ràng. Tôi chưa thể hoàn toàn hiểu được tình hình.

Thôi, chuyện đó cũng không quan trọng.

Tóm lại là buồn ngủ. Cơ thể cứ bảo "ngủ tiếp đi".

Cũng không có giờ nhất định phải dậy, nên ngủ thêm chắc cũng không sao.

"Isshiki-kun, làm ơn, dậy đi!"

Nói rồi, tôi bị lay người.

...Gì thế, ồn ào quá đi mất...

Tôi lại hé mắt nhìn.

Trong tầm mắt mờ mịt, tôi thấy hình bóng một người phụ nữ tóc dài.

...Phụ nữ? Sao lại...?

Tiêu điểm dần dần rõ hơn.

Cùng lúc đó, khuôn mặt của người phụ nữ đang ngồi seiza bên cạnh tôi cũng hiện rõ.

"Ể, Touko-senpai?"

Tôi bất giác thốt lên như vậy. Chẳng lẽ đây là mơ sao?

"Isshiki-kun, sao cậu lại ở đây?"

Touko-senpai vẫn ngồi yên trên seiza, nhìn tôi bằng ánh mắt như buộc tội.

"Ơ, sao lại hỏi sao, Touko-senpai mới đúng, sao tiền bối lại ở đây...?"

Tôi vừa dụi mắt vừa ngồi dậy.

"Sao á, vì đây là phòng của tôi và Kazumi."

Nghe vậy, tôi giật mình.

Đúng rồi, tối qua, Kazumi-san đã bảo tôi đưa Touko-senpai say rượu về phòng này và...

Tôi đã ngủ quên ở đây luôn.

"Giờ đến lượt Isshiki-kun, cậu giải thích rõ ràng xem sao cậu lại ngủ ở đây được không?"

Touko-senpai hỏi với khuôn mặt cứng đờ.

Không phải hỏi, mà đúng hơn là chất vấn thẳng thừng.

"Chuyện là... tối qua, Touko-senpai say khá nhiều ạ... Thế nên Kazumi-san đã bảo em đưa tiền bối về phòng này. Touko-senpai mệt lả người, em định đặt tiền bối lên giường, thì tiền bối nắm chặt lấy em rồi cứ thế cùng nhau... Em cũng định về rồi, nhưng Touko-senpai cứ nắm lấy áo em... Rồi em cũng cứ thế mà ngủ quên luôn..."

Dù lời nói cứ lúng búng, nhưng cuối cùng tôi cũng cố gắng giải thích toàn bộ sự việc đêm qua.

"Thế à? Giờ cậu nói mới nhớ, cuối buổi tiệc đúng là tôi có nói chuyện với Isshiki-kun thật. Chỉ nhớ lờ mờ thôi... À, hình như cũng có chút ký ức về việc được đưa về phòng này..."

Nói rồi, Touko-senpai đưa tay trái đặt lên trán.

Hình như tiền bối đã tạm tin lời tôi, nhưng... tôi vẫn thấy lo về thái độ của Touko-senpai.

"Tiền bối uống nhiều đến mức ký ức mơ hồ luôn sao ạ? Em cứ nghĩ Touko-senpai luôn giữ mình khi uống chứ."

"Ừ, hôm qua đúng là tôi đã uống quá chén thật. Cũng có phần do bị mời nữa."

"Tiền bối uống bao nhiêu ạ?"

"Bia chắc khoảng hai cốc? Sau đó là rượu nho và rượu chanh đóng lon, rồi sau đó được mời rượu vang và rượu sake, mỗi thứ một ly thì phải?"

Uống pha trộn nhiều loại thế thì say bí tỉ cũng phải.

"À mà..."

Touko-senpai nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén từ phía dưới bàn tay trái vẫn đang đặt trên trán.

"Dạ?"

"Cậu... không có làm... gì đấy chứ?"

"DẠ?"

Lần thứ hai tôi "Dạ?" thì giọng đã vỡ ra rồi.

"Cái... ừm... mấy chuyện kỳ lạ ấy..."

Touko-senpai trông đáng sợ lắm.

"Không có, không có, tuyệt đối không có ạ! Hoàn toàn không, không hề, không chạm dù chỉ một ngón tay! Ơ, à, lúc bế đến đây thì chắc là có chạm ngón tay thật... nhưng tuyệt đối không làm chuyện gì kỳ lạ cả! Thật đấy ạ! Xin tiền bối hãy tin em!"

Tôi vội vàng thanh minh.

Thật sự là tôi không làm gì cả, bị nghi ngờ như vậy thì khổ chết đi được.

"Đúng là quần áo vẫn như tối qua, cũng không có cảm giác bị làm gì, nên chắc là thật sự không có gì rồi."

"Đúng vậy ạ, nếu có chuyện gì thì quần áo làm sao còn nguyên được ạ."

Chuyện định hôn thì thôi, cứ im lặng.

Touko-senpai "Hoo~" một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

Nhưng ngay lập tức ngẩng mặt lên.

"Nhưng mà, việc cậu ở cùng phòng với tôi đến sáng thì hơi gay đấy. Hiện tại chúng ta đã là tâm điểm tin đồn rồi, tôi muốn tránh bị chú ý hơn nữa."

Nghe vậy, tôi nghĩ "Giờ nói chuyện đấy thì cũng hơi muộn rồi nhỉ", nhưng vẫn im lặng gật đầu.

"Vậy nên cậu mau về phòng mình ngay! Trước khi mọi người dậy hết!"

"Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?"

"Hơn bốn giờ sáng. Những người uống muộn đến giờ này chắc vẫn còn say bẹp dí, còn người về sớm thì cũng vẫn đang ngủ. Vậy nên giờ này chắc không ai thấy đâu."

"Em hiểu rồi." Tôi đứng dậy ngay.

Touko-senpai đi theo đến cửa.

"Chuyện tối nay, không ai biết đâu nhỉ?"

"Em nghĩ là Kazumi-san biết ạ."

"À, thế à. À mà, sao Kazumi vẫn chưa về nhỉ?"

Nghe Touko-senpai hỏi, tôi cũng thắc mắc. Kazumi-san có nói "sẽ ở đây uống thêm lúc nữa", nhưng nói như vậy thì chắc chị ấy sẽ về phòng sớm thôi.

"Lúc em rời phòng tiệc, Kazumi-san cùng Mina-san và mọi người có nói là 'sẽ ở đây uống thêm lúc nữa'. Chắc chị ấy ngủ lại phòng khác rồi ạ?"

Tôi tạm trả lời như vậy, Touko-senpai dường như cũng đã tin.

"Ra vậy."

"Vậy em đi đây. Touko-senpai ở một mình, nhớ khóa cửa cẩn thận nhé ạ."

Dù không nghĩ vậy, nhưng cũng không loại trừ khả năng có kẻ nào đó quá trớn lại đến đây.

Tôi nghĩ câu lạc bộ này cũng là nơi đàng hoàng, nhưng biết đâu lại có kẻ say rượu làm bậy thì sao. Cẩn thận vẫn hơn.

"Được rồi. Thế hẹn gặp lại sau nhé."

"Vâng, hẹn gặp lại sau ạ."

Nói rồi, tôi bước ra khỏi phòng Touko-senpai.

May mắn thay, hành lang không có ai.

Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng Touko-senpai, vội vã về phòng mình ở tầng khác.

(Sơ bộ là phòng nam và phòng nữ ở khác tầng).

Tôi cắm thẻ khóa vào phòng được phân cho mình, mở khóa và bước vào.

Bên trái là giường của Ishida, bên phải là giường của tôi và...

Từ giường của tôi, cái chăn khẽ nhúc nhích.

Người thò đầu ra từ trong chăn là... Meiha-chan.

"Từ nãy giờ anh đi đâu thế, Yuu-san!"

Meiha-chan nói bằng giọng sắc lẻm như đâm vào người tôi.

"Ơ, có đi đâu đâu. Chuyện đó không quan trọng. Hơn nữa, sao Meiha-chan lại ở phòng bọn anh?"

"Em cùng phòng với người em không quen ở trường đại học khác, ở một mình trong phòng cũng chán. Nên em ở đây với anh trai chờ Yuu-san ạ."

Ở đây chờ tôi sao?

Tôi nhìn sang giường của Ishida ở bên cạnh.

Nhưng Ishida đang ngủ say như chết. Tên này từ xưa đã là loại khó mà tỉnh dậy vì mấy chuyện vặt rồi.

"Vậy, Yuu-san đã ở đâu từ nãy giờ ạ?"

Đôi mắt to tròn dễ thương của Meiha-chan giờ đây trông như mắt mèo rình mồi.

Thật sự đáng sợ.

"Ơ, có đi đâu đặc biệt đâu. Ở đại sảnh tiệc tùng ấy mà. Ngủ quên ở đó thôi..."

"Nói dối!"

Meiha-chan dứt khoát nói.

Ánh mắt càng trở nên sắc sảo. Mắt mèo như biến thành mắt báo vậy.

"Vì Yuu-san về muộn quá, nên em đã đi xem ở phòng tiệc rồi ạ. Anh không có ở đó."

"C-chắc là... lúc anh đi vệ sinh ấy mà?"

"Anh định nói là cả ba lần em đi tìm thì anh đều tình cờ vào nhà vệ sinh ạ?"

Cái kiểu nói như thể "Không thể chối cãi được nữa đâu" vậy.

Tâm trạng của nghi phạm bị cảnh sát truy hỏi chắc là thế này đây?

Không, tình huống này đúng là...

Cảnh người vợ tra hỏi ông chồng vừa đi ngoại tình về sau đêm tân hôn đây mà.

Lúc ấy, tôi lại đang nghĩ về cái chuyện vớ vẩn đó.

"Chẳng lẽ... anh đã ở cùng Touko-san?"

Tôi cảm thấy mắt Meiha-chan như lóe sáng.

Tôi bất giác nuốt nước bọt đánh ực. Không thể nói được lời nào.

"Quả nhiên... Yuu-san đã ở cùng Touko-san cả đêm..."

Meiha-chan cắn môi dưới vẻ uất ức, siết chặt chăn.

"Khoan đã Meiha-chan, hình như em đang hiểu lầm rồi..."

"Yuu-san, dơ bẩn!"

Nói rồi, Meiha-chan dứt khoát quay lưng lại với tôi và trùm chăn kín mít.

...Ấy là giường của tôi mà...

Nhưng trong bầu không khí này, tôi không thể nói "Anh ngủ đây, Meiha-chan về phòng mình đi" được.

...Đành chịu vậy...

Tôi chui vào giường của Ishida.

Ishida cựa quậy khó chịu, nhưng tôi phớt lờ, dùng mông đẩy hắn sang một bên.

...Haizz, mới mấy tiếng trước còn là cơ thể mềm mại của Touko-senpai nằm cạnh, giờ lại là cái cơ thể cứng đờ của Ishida cùng giường à...

Khoảng cách quá lớn khiến bản thân tôi thấy thật buồn cười.

Đúng lúc đó.

"Yuu-san ngốc... ghét anh luôn..."

Từ giường bên cạnh, tiếng nói nhỏ bé như vậy vọng tới.

Không, dù nói thế thì... chúng tôi đâu có hẹn hò gì đâu cơ chứ.

Nhưng tôi lại cảm thấy như mình vừa làm điều gì sai trái vậy.

Tôi nhắm mắt lại, cố xua tan cảm giác đó.

Sau khi ngủ tạm khoảng hơn hai tiếng, ba người chúng tôi, tôi, Ishida và Meiha-chan, đi đến nhà ăn để ăn sáng.

"Này, có chuyện gì à?"

Chắc là Ishida đã nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa tôi và Meiha-chan nên hỏi vậy.

"Không có gì đâu."

Tôi vừa nói xong, Meiha-chan lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẻm trong thoáng chốc.

Hình như toàn thân em tỏa ra luồng hào quang âm tính màu đen vậy.

"Chẳng lẽ Meiha dỗi vì mày tối qua không về phòng à?"

Ishida lại có một phát ngôn thiếu tế nhị.

"Này, Ishida."

Tôi trách, Ishida lại nói tỉnh bơ "Quả nhiên là thế à".

"Nghe này Meiha, em không hiểu được 'chuyện của người lớn' đâu."

Khoan đã, Ishida. Tối qua làm gì có 'chuyện của người lớn' nào cả!

Nhưng dù nghe vậy, Meiha-chan vẫn không trả lời.

Sau khi Ishida nói "Haizz", hắn lại nói tiếp.

"Thế thì hôm nay Yuu không cần ở cùng Meiha đâu. Con bé mà như thế này thì không ai làm gì được. Anh sẽ trông chừng nó, còn Yuu muốn làm gì thì tùy."

Ngay lập tức, mặt Meiha-chan biến sắc.

"Không được! Hôm nay Yuu-san phải ở cùng em! Em đã đăng ký đội chơi orienteering hai người với Yuu-san rồi mà!"

"Ể?"

Tôi và Ishida gần như đồng thanh.

Cái gì, từ lúc nào thế?

Meiha-chan lại nhìn tôi bằng ánh mắt gay gắt.

"Yuu-san, chuyện đã qua có nói cũng chẳng được gì. Nhưng bù lại, hôm nay anh phải đi cùng em! Được chứ ạ?"

"À, ừm."

Tôi bất giác đồng ý, bị cuốn theo khí thế của em ấy.

Sáng hôm đó, ngoài tôi, Ishida và Meiha-chan, còn có 'hai cô gái trường đại học khác đi cùng Ishida hôm qua' cùng nhau trượt tuyết.

Về phần mình, tôi cũng muốn mời Touko-senpai đi cùng, nhưng Touko-senpai hôm nay rõ ràng là đang tránh mặt tôi.

Cứ thấy mặt tôi là nàng lại ngoảnh đi và tránh xa.

Thế là tôi canh lúc Touko-senpai đang ở chỗ bán vé cáp treo để lại gần.

Tôi nghĩ ở đó thì nàng không thể phớt lờ tôi được.

"Ừm, Touko-senpai."

Tôi vừa gọi, Touko-senpai liền cúi mặt xuống và nhanh chóng rời đi khỏi chỗ đó.

Chắc chắn rồi. Touko-senpai đang tránh mặt tôi.

...Lẽ nào là vì chuyện tối qua...?

Nhưng về chuyện này, tôi cũng không biết phải làm sao. Tôi đâu có lỗi gì đâu.

Kazumi-san, người nhạy bén nhận ra bầu không khí giữa chúng tôi, tiến lại hỏi chuyện.

"Hôm qua, mày với Touko nói chuyện không ổn à?"

"Em... ờ, cả em và Touko-senpai đều ngủ quên mất nên chưa nói chuyện được nhiều ạ."

Tôi kể vắn tắt về tình hình tối qua.

"Cái gì, vất vả lắm cái tớ này mới tạo cơ hội cho hai đứa mày ở riêng đấy chứ. Mày làm ăn kiểu gì thế hả!"

Nói rồi, Kazumi-san khoanh tay với vẻ mặt ngán ngẩm.

"Nhưng tối qua Touko-senpai say lắm ạ. Không phải lúc để nói chuyện đàng hoàng đâu."

"Dù vậy, Isshiki-kun có thổ lộ tình cảm của mình với Touko chưa? Nếu nói 'tôi thích cậu' lúc nàng say, Touko có thể nói thật lòng đấy chứ."

"Em chưa... Với lại, tỏ tình lúc say cũng không hay lắm ạ."

Nghe vậy, Kazumi-san thở dài "Haizz" với ánh mắt chán nản.

"Ừ thì điều mày nói nói chung là đúng đấy. Nhưng nếu cứ thế thì mối quan hệ nam nữ sẽ chẳng bao giờ tiến triển được đâu."

"Chẳng bao giờ tiến triển, sao ạ?"

"Đúng vậy. Dù thời đại có thay đổi, con gái vẫn muốn 'lời tỏ tình và cầu hôn, chỉ muốn con trai nói thôi'."

"Em hiểu điều đó ạ, nhưng tùy người, nếu vội vàng rút ngắn khoảng cách, mối quan hệ từ trước đến giờ có thể bị phá hỏng. Em sợ điều đó ạ."

"Về điểm đó, tớ nghĩ là không sao đâu. Touko để ý đến Isshiki-kun đấy."

"Nhưng em lại cảm giác lúc nào cũng bị tiền bối lảng tránh một cách tinh tế ở những điểm quan trọng."

"Nhưng dù sao đi nữa, cứ để thế này cũng không được. Nếu con trai cứ thái độ mập mờ, tình cảm của con gái có khi sẽ nguội lạnh đi đấy."

Thế thì phiền toái lắm. Tôi cũng muốn rút ngắn khoảng cách với Touko-senpai mà.

Nhưng thời điểm và đủ thứ vấn đề khác luôn xen vào làm vướng bận.

"Nhưng từ sáng đến giờ, Touko-senpai cứ tránh mặt em. Vừa nãy cũng..."

Nghe vậy, Kazumi-san nhìn về phía Touko-senpai. Nàng đang nói chuyện với các cô gái khác.

"Được rồi. Tớ sẽ thử dò hỏi tâm trạng của Touko xem sao."

"Nhờ tiền bối ạ."

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức, lời nói nghiêm khắc của Kazumi-san bay tới.

"Mày đừng có yên tâm vì chuyện đó. Rốt cuộc là phải tự mình làm thôi. Việc tớ có thể làm chỉ là tạo cơ hội. Còn tiến triển mối quan hệ là vai trò của Isshiki-kun đấy."

Nói lời cuối cùng rồi chị ấy rời đi.

Sau khi chia tay Kazumi-san, tôi quay lại chỗ Ishida và mọi người.

Meiha-chan hỏi "Anh đã nói chuyện gì với người đó vậy?", nhưng tôi trả lời "Không có gì, chỉ là chuyện câu lạc bộ thôi."

Hôm nay cả đám đều trượt ván tuyết. Ishida trượt ván tuyết khá giỏi.

Hai cô gái trường đại học khác nói "Ishida-kun, ngầu quá! Dạy bọn em với!", làm hắn phổng mũi lên.

Ừ thì cũng hiểu cảm giác đó mà.

Bên cạnh đó, tôi và Meiha-chan lề mề trượt ván tuyết.

Nhưng tôi lại nghi ngờ "Meiha-chan thực ra trượt ván tuyết giỏi hơn thế nhiều không nhỉ?".

Tôi cảm giác em ấy cố ý trượt chậm chạp để theo kịp tôi.

Vì đã té ngã rất nhiều lần và buổi chiều có sự kiện orienteering của câu lạc bộ, nên chúng tôi dừng trượt ván tuyết vào buổi sáng. Chúng tôi chuyển sang mang ván trượt ski.

Vào khoảng trước mười hai giờ một chút.

Các thành viên câu lạc bộ sau khi ăn trưa sớm đều tập trung ở khu vực cạnh quầy bán vé cáp treo phía trước dốc trượt.

Nakasakii-san đứng ở phía trước, cầm loa phóng thanh.

"À... Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu trò orienteering. Mọi người sẽ ghép cặp hai người một."

Bên cạnh tôi là Meiha-chan. Đội chơi đã được em ấy đăng ký từ trước.

"Mọi người sẽ được phát bản đồ. Trên bản đồ có đánh dấu mười điểm cờ (điểm đi qua). Ở những điểm cờ này sẽ có người phụ trách, và khi đến nơi, điểm sẽ được cộng vào thẻ điểm. Đội đến điểm cờ đầu tiên được ba điểm, đội thứ hai được hai điểm, từ đội thứ ba trở đi được một điểm. Lưu ý, khi đến điểm cờ, cả hai thành viên trong đội phải cùng nhau đến. Nếu chỉ có một người thì sẽ không được tính là đã đi qua. Xin chú ý điều này."

Ồ, ra vậy, nghĩa là xem bản đồ, đi quanh những điểm gần một cách hiệu quả và cố gắng đến sớm nhất có thể để có điểm cao.

"Ngoài ra, ở các điểm cờ, các bạn có thể nhận được 'thẻ sự kiện' đựng trong phong bì. Có thể từ chối nhận. Các sự kiện đó là các câu đố hoặc mini game. Nếu hoàn thành sự kiện, các bạn sẽ nhận được điểm tương ứng với độ khó."

Hử? Vậy nghĩa là đôi khi hoàn thành sự kiện trên thẻ sự kiện có thể được điểm cao hơn là chỉ đi qua nhiều điểm à?

"Ngoài mười điểm cờ, còn có ba điểm cờ ẩn nữa. Ở đây, không quan trọng thứ hạng, các bạn sẽ nhận được ba điểm. Ai tìm thấy thì là may mắn. Ở các điểm cờ ẩn sẽ không có người phụ trách, nhưng có cờ, nên thay vào đó, hãy chụp ảnh ở đó. Điểm sẽ được cộng vào lúc về đích."

Tóm lại là thế này đây.

・Có mười điểm cờ. Điểm thông thường là một điểm, nhưng đội đến đầu tiên được ba điểm, đội thứ hai được hai điểm.

・Phải đến điểm cờ cùng với bạn cùng đội.

・Ở điểm cờ có thể nhận 'thẻ sự kiện'. Có thể nhận hoặc không, nhưng hoàn thành sẽ được cộng thêm điểm.

・Ngoài mười điểm cờ, còn có ba điểm cờ ẩn. Tìm thấy sẽ được ba điểm.

Tôi nghĩ đây là một trò chơi được tính toán kỹ lưỡng, không chỉ dựa vào việc ai trượt tuyết giỏi hay dở.

"Đội có tổng điểm cao nhất sẽ nhận được vé cáp treo cho ngày mai + bít tết thăn nội bò Shinshu làm bữa tối hôm nay! Đội thứ hai sẽ là bít tết thăn ngoại bò Shinshu! Đội thứ ba sẽ là hamburger bò Shinshu!"

"Uoooo!" Tiếng reo hò vang lên.

'Bò Shinshu' là loại bò thương hiệu nổi tiếng của tỉnh Nagano. Nếu ăn ở nhà hàng chắc phải gần mười nghìn yên.

Đối với những người trẻ thích thịt, đây chắc chắn là một phần thưởng rất hấp dẫn.

"Mình cố gắng nhé, Yuu-san!"

Meiha-chan, người dường như đã hoàn toàn hết giận, nắm lấy cánh tay tôi và mỉm cười nói vậy.

"À, cố gắng thôi. Và bữa tối là bít tết!"

Tôi cũng vui vẻ trả lời.

"Thời gian kết thúc là bốn giờ chiều. Bốn tiếng tính từ bây giờ. Đến lúc đó mọi người phải quay lại đây. Nếu quá thời gian quy định, dù lý do gì cũng sẽ bị loại. Số điểm đã thu thập được cũng bị vô hiệu."

Theo lời giải thích này, việc đi hết tất cả các điểm là gần như không thể.

Chìa khóa có lẽ là sự kiện và điểm cờ ẩn.

Quan trọng là phải suy nghĩ chiến lược, chứ không phải chỉ chạy lung tung.

Sau đó, bản đồ và thẻ điểm được phát cho tất cả mọi người.

Nhìn bản đồ, tôi chắc chắn dự đoán của mình là đúng.

Nhìn quanh, những kẻ tự tin vào khả năng trượt tuyết của mình đang hùng hổ nói "Được rồi, tao sẽ kiếm điểm cao ở tất cả các điểm này!".

Nhưng với luật chơi này, chắc chắn chúng sẽ không thắng được.

"Tao sẽ không thua mấy đội ăn chơi sành điệu ghép cặp với con gái đâuuu!"

Gã trong một đội hai thằng con trai gần đó gào lên. Hơi buồn cười.

Nakasakii-san lại cầm loa phóng thanh.

"Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ chính thức bắt đầu. Các chú em, hãy chiến đấu hết mình và tỏa sáng nào! 3... 2... 1..."

"Tao không muốn chết trinh đâuuu~"

Một tên ngốc nào đó lại gào lên. Mọi người đều cười.

"Bắt đầu!"

Cùng với tiếng hô của Nakasakii-san, hơn một nửa số người lao đi như thể đang tham gia một cuộc thi Olympic.

Trong đó có cả Ishida. Ishida hình như ghép cặp với một trong hai cô gái trường đại học khác đi cùng buổi sáng.

Nhưng tôi không xuất phát ngay. Tôi xem bản đồ kỹ lưỡng.

"Yuu-san, sao thế ạ? Anh không xuất phát à? Mọi người đi hết rồi đấy."

Meiha-chan hơi sốt ruột giục tôi.

"Meiha-chan. Trò này không đơn giản chỉ là đi nhanh qua các điểm cờ là thắng đâu."

Tôi đưa bản đồ cho em ấy xem.

"Nhìn đi. Các điểm cờ nằm rải rác gần như toàn bộ khu trượt tuyết. Những chỗ gần đỉnh núi, phải đi cáp treo nối chuyến mấy lần mới tới. Chỉ riêng cái đó đã tốn khá nhiều thời gian rồi."

Meiha-chan nhìn bản đồ cũng rất nghiêm túc. Vốn là một cô gái thể thao, từng là thành viên câu lạc bộ điền kinh, em ấy chắc rất máu lửa với những trò chơi kiểu này.

"Ngược lại, những điểm cờ dễ đi quanh quẩn chỉ có bốn điểm ở khu vực chính, nhưng những đội trượt tuyết giỏi sẽ nhanh chóng giành vị trí thứ nhất, thứ nhì ở đây. Nhưng chỉ đến thế thôi. Dù trượt tuyết giỏi cũng không thể đến được các điểm trên đỉnh núi hay điểm ở đường trượt trong rừng và quay về kịp giờ."

"Sao lại đặt ra những điểm khó như vậy nhỉ?"

"Đó chính là chìa khóa của trò chơi này. Nếu là trò mà ai trượt tuyết giỏi hiển nhiên sẽ thắng, thì những thành viên khác sẽ thấy chán đúng không? Trong câu lạc bộ này có rất nhiều người lần đầu trượt tuyết. Để những người đó cũng có cơ hội thắng, nên mới có điểm thưởng từ sự kiện và điểm cờ ẩn đấy."

"Ồ, ra vậy, đúng là Yuu-san! Thông minh quá!"

Meiha-chan nói với ánh mắt sáng rỡ.

"Không, không đơn giản thế đâu. Ngoài anh ra, còn rất nhiều người khác cũng nhận ra điều này. Nhìn xung quanh xem."

Nghe vậy, Meiha-chan nhìn quanh.

Vẫn còn gần bốn mươi phần trăm số người ở lại điểm xuất phát.

Trong số đó, có lẽ có người chỉ đơn giản là không giỏi trượt tuyết nên đang băn khoăn "nên đi những chỗ nào?", nhưng chắc chắn cũng có người đang suy nghĩ "cách đi hiệu quả nhất bao gồm cả điểm thưởng" giống như tôi.

Và 'người chắc chắn nhận ra điều này' đã lọt vào mắt tôi.

Là Touko-senpai!

Touko-senpai trượt tuyết khá giỏi.

Thế nhưng nàng vẫn đang ở điểm xuất phát này, xem bản đồ.

Chắc chắn nàng cũng đang suy nghĩ về 'chiến lược điểm cờ hiệu quả hơn'.

À, Touko-senpai ghép cặp với Kazumi-san. Kazumi-san giỏi cả trượt tuyết lẫn trượt ván.

"Được rồi!"

Tôi gấp bản đồ lại và cho vào túi.

"Trước hết, chúng ta sẽ đi qua bốn điểm cờ gần nhất ở khu vực chính. Như vậy có thể biết được có những sự kiện gì được chuẩn bị."

"Vâng ạ!"

Meiha-chan trả lời một cách hào hứng.

Chúng tôi đến điểm cờ đầu tiên.

Đương nhiên, vị trí thứ nhất và thứ hai đã có người giành được, nên điểm ở đây chỉ là một điểm.

Chúng tôi nhận thẻ sự kiện từ người phụ trách điểm cờ.

Thẻ sự kiện này có thể từ chối nhận.

Nhìn vào trong thẻ sự kiện thì thấy là một câu đố.

Người phụ trách hỏi: "Loài chim biểu tượng của tỉnh Nagano là gì?"

"Gà sấm (Raicho) ạ!"

Meiha-chan trả lời ngay lập tức. Như vậy là cộng thêm hai điểm.

Người phụ trách ghi điểm vào thẻ điểm và ký tên.

Chúng tôi tiến đến điểm cờ thứ hai.

Ở đây cũng rút thẻ sự kiện ra, nội dung là "Hai người cùng hát một bài song ca".

Thậm chí còn chuẩn bị cả iPhone và loa để làm việc đó.

"Hát song ca á, anh không biết bài nào cả?"

Đối với tôi nói vậy, Meiha-chan liệt kê vài tên bài hát.

Nhưng thật đáng tiếc, bài nào tôi cũng không biết.

Cuối cùng, tên một bài 'OP anime của truyện tranh hài lãng mạn' được đưa ra, và chúng tôi sẽ hát bài đó cùng nhau.

Điểm cờ này nằm ở rìa của dốc trượt, nhưng dù vậy, việc có người song ca trên dốc trượt tuyết là chuyện hiếm có, nên chúng tôi khá nổi bật.

Những người trượt ski và snowboard đi ngang qua đều nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Cái này khá là xấu hổ đấy. Đúng là game nhưng mà giống hình phạt hơn.

Dù đã chịu đựng sự xấu hổ đến mức đó, điểm nhận được chỉ là ba điểm.

Tổng cộng được bảy điểm. Tốc độ này cũng tạm ổn.

Ở điểm cờ thứ ba, chúng tôi cũng nhận thẻ sự kiện tương tự.

Nhưng sự kiện ở đây là 'Đến điểm đi qua tiếp theo trong vòng mười lăm phút. Thành công được cộng ba điểm, nhưng nếu không được thì trừ hai điểm'.

Đã giải thích là có thể từ chối sự kiện, nhưng trường hợp này thì 'ngay khi rút thẻ ra là sự kiện bắt buộc', nên không thể từ chối được.

"Đáng lẽ ở điểm này không nên nhận thẻ sự kiện nhỉ."

Meiha-chan nói với vẻ tiếc nuối.

"Không sao đâu. Trước hết, chúng ta cần biết có những loại sự kiện nào, và hơn nữa, trò chơi này không thể thắng nếu không hoàn thành sự kiện."

Nói rồi, chúng tôi hướng đến điểm cờ tiếp theo.

Điểm gần nhất dường như là ở ngay sau khi đi cáp treo lên một chặng, nhưng chúng tôi mất thời gian chờ cáp treo nên không đến kịp trong mười lăm phút. Vì vậy, điểm ở điểm cờ thứ ba và thứ tư là hòa, vẫn bảy điểm. Thêm nữa, thật không may là ở đây chúng tôi cũng không trả lời được câu đố.

"Xem ra thẻ sự kiện có ba loại: 'Dạng câu đố', 'Dạng trò chơi', và 'Sự kiện bắt buộc'."

Tôi nói vậy, Meiha-chan nghiêng đầu.

"Em hiểu về thẻ sự kiện rồi, nhưng làm thế nào để tìm được điểm cờ ẩn ạ?"

Lúc đó, người phụ trách điểm cờ thứ tư đưa ra một thẻ khác.

"Ai đi qua ba điểm cờ trở lên, cứ sau mỗi hai điểm đi qua từ điểm thứ tư trở đi, sẽ nhận được một gợi ý." Ông ấy giải thích.

Tôi nhận lấy thẻ đó và mở ra.

Trong đó viết '米16GOMID'.

"Cái gì thế này ạ?" Người hỏi là Meiha-chan.

"Như anh vừa nói đó, là gợi ý cho điểm cờ ẩn. Nếu giải được cái này, chắc sẽ tìm được một điểm."

Người phụ trách điểm nói vậy rồi cười.

Với cái này, chúng tôi đã đi qua cả bốn điểm cờ gần khu vực chính.

Đến đây thì có lẽ tất cả mọi người đều đã đi qua rồi.

Sau đó là đi những điểm nào, hoàn thành bao nhiêu sự kiện, hoặc tìm được điểm cờ ẩn hay không.

"Tạm thời đi thử phía Tây xem sao nhỉ?"

Cả phía Đông và phía Tây của khu vực chính đều có ba điểm cờ.

Nhìn bản đồ, khu vực phía Đông có các đường trượt gần nhau hơn.

Đương nhiên, đường trượt gần nhau thì có lẽ dễ đi hơn, nhưng khu vực phía Tây có các đường trượt xa nhau hơn, nên tôi nghĩ sẽ dễ đặt cờ ẩn ở đó hơn.

Và đường trượt trong rừng mà tôi và Meiha-chan đã trượt hôm qua nằm ở phía Tây, nên tôi cũng biết tình hình một chút.

Chúng tôi ngồi cáp treo, vừa nhìn tấm thẻ gợi ý điểm cờ ẩn vừa nhận được.

"Cái '米16GOMID' này là gì nhỉ? Chắc là giải mã à?"

Meiha-chan nói vậy, nhưng tôi lại thấy nghi ngờ.

"Có thể là vậy, nhưng nếu là giải mã thì chắc phải có thêm gợi ý, hay chìa khóa để giải chứ. Chỉ có '米16GOMID' thôi thì ít manh mối quá, khó mà giải mã được."

"Chữ '米' (Mễ) có thể tách ra thành '八十八' (Tám mươi tám) đúng không ạ? Có liên quan gì đến cái đó không?"

"Đúng vậy nhỉ..."

Tôi chỉ trả lời mơ hồ, nhưng Meiha-chan bỗng "A!" lên một tiếng lớn.

"Nếu Mễ là '八十八' thì là '8+8', nên là '16'! Đây là đáp án rồi còn gì?"

"Thế địa điểm là ở đâu? Còn 'GOMID' cuối cùng thì sao?"

"..."

Tôi hỏi một cách tự nhiên, Meiha-chan dường như im lặng.

Một lúc sau, Meiha-chan bĩu môi tỏ vẻ không vui.

"Đừng chỉ để một mình em nghĩ chứ, Yuu-san cũng nghĩ đi chứ ạ..."

"Xin lỗi, xin lỗi. Không, anh cũng đang nghĩ đây, nhưng chẳng nghĩ ra cái gì cả."

Việc cố gắng ghép nối một cách gượng ép thì có thể làm được bao nhiêu tùy ý.

Nhưng tôi nghĩ đáp án chắc không phải là kiểu suy luận gượng ép như thế.

"Trời bắt đầu lạnh rồi ạ."

Meiha-chan nói vậy và co người lại.

Nghe em ấy nói, tôi mới thấy trời bắt đầu u ám và gió bắt đầu nổi lên.

Rồi, tuyết nhỏ bắt đầu rơi lất phất.

"Trên cáp treo không tránh được gió, càng lạnh hơn nhỉ."

Nói rồi tôi nhìn đồng hồ. Gần ba giờ chiều rồi.

Sau khi hoàn thành sự kiện ở điểm cờ tiếp theo, có lẽ nên quay trở lại điểm xuất phát một lần.

Meiha-chan rúc lại gần. Giờ trời lạnh nên cũng không trách em ấy được.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy điểm dừng cáp treo ở phía cuối dây cáp.

Chúng tôi đã đến điểm cờ thứ năm. Phía trước điểm này là lối vào đường trượt trong rừng mà chúng tôi đã trượt hôm qua.

"Ư ư, lạnh quá! Đứng yên ở đây thật là khó chịu đấy."

Người phụ trách điểm cờ nói vậy.

Người phụ trách đều là các OB (cựu thành viên) của câu lạc bộ nhận lời làm giúp.

Người này là tiền bối năm hai cao học.

"Mấy đứa sướng nhỉ. Đang vận động nên ấm đúng không. Bọn anh chỉ trông chờ vào túi sưởi thôi đấy."

Nói rồi anh ấy cứ nhúc nhích người liên tục.

"Còn chưa đến một tiếng nữa nhỉ. Cố lên nhé ạ."

Lúc chúng tôi xuống cáp treo, tuyết đã bắt đầu rơi dày hơn nhiều. Gió cũng mạnh hơn.

"Cảm ơn. À này, mấy đứa có chơi sự kiện không?"

"Có ạ."

Người phụ trách đưa thẻ sự kiện ra. Tôi nhận lấy và mở ra.

Nội dung viết bên trong là...

Pocky Kiss

Hai người cùng ngậm một que Pocky, ăn xem có thể ăn được bao xa mà không làm gãy?

Độ dài còn lại sẽ được tính điểm như sau:

Dưới hai phân thì mười điểm

Dưới năm phân thì năm điểm

Dưới tám phân thì ba điểm

Trên đó, hoặc gãy thì không điểm

...Thiệt hả...?

Đúng là tôi mắt tròn mắt dẹt luôn.

Vì hai người cùng ngậm Pocky đến hai phân thì chắc chắn là môi chạm môi rồi còn gì.

Meiha-chan nhìn tấm thẻ cũng đỏ mặt, cứng đờ người.

"Thế nào, làm hay không làm? Cái sự kiện này có quyền từ chối đấy nhé."

Người phụ trách hỏi với vẻ thích thú.

"..."

...Không, chuyện này dù sao cũng không thể làm được. Nhưng mà tôi lại là người nói ra thì...

Đúng lúc tôi định nhìn sang Meiha-chan để xem phản ứng của em ấy thì.

"Làm ạ!"

Meiha-chan dứt khoát trả lời.

"Ế?"

Meiha-chan quay lại nhìn tôi, người đang ngạc nhiên kêu lên.

"Vì mười điểm là điểm cao chưa từng có mà ạ! Nếu giành được mười điểm ở đây, tổng điểm sẽ là mười tám, tăng gấp đôi chỉ trong chớp mắt! Chúng ta sẽ tiến gần hơn rất nhiều đến chiến thắng!"

"Đúng là vậy thật... nhưng Meiha-chan không sao chứ? Đây là Pocky Kiss đấy?" Tôi bất giác nói nhỏ dần ở cuối câu.

"Em không sao ạ. Vì là với Yuu-san mà..." Giọng Meiha-chan cuối câu cũng nhỏ dần.

Người phụ trách nhìn cảnh đó, cười tủm tỉm lấy Pocky ra.

"Nói hay đấy nhỉ. Đến tôi cũng thấy nóng ran lên rồi đây. Isshiki mà để con gái nói đến mức này, còn lý do gì mà không làm nữa?"

Thay vì tôi đang do dự, Meiha-chan nhận lấy Pocky.

Rồi ngậm vào miệng.

Đành chịu... tôi cũng ngậm đầu kia của Pocky vào miệng.

Người phụ trách nói:

"Chuẩn bị xong chưa? Nếu Pocky gãy hoặc rơi thì bị loại đấy nhé. Cả hai nên cố định người lại thì tốt hơn. Này này, đừng ngại ngùng, nắm lấy tay nhau đi... Đúng rồi, kiểu như thế. Ai đó nhả miệng ra trước thì dừng lại ở đó nhé."

Chúng tôi nắm lấy cánh tay nhau như những cặp tình nhân thật sự.

"Sẵn sàng! Bắt đầu!"

Cùng với tiếng hô đó, tôi và Meiha-chan bắt đầu ăn Pocky.

Dù nói vậy, phần của tôi hầu như không cử động miệng. Chỉ ngậm chặt để không bị rơi.

Một phần lý do là nếu cả hai cùng ăn, rung động có thể làm gãy Pocky.

Và lý do khác là... tôi vẫn còn do dự.

...Nếu cứ ăn tiếp thế này... tôi với Meiha-chan chắc chắn sẽ hôn nhau mất...

Meiha-chan thỉnh thoảng dừng lại nhưng vẫn đều đặn ăn tiếp.

Và... phần nhìn thấy còn lại đã dưới năm phân. Chắc là đã đủ để đạt tám phân có điểm rồi.

Thế nhưng Meiha-chan vẫn cứ ăn tới. Bàn tay nắm chặt cánh tay tôi của em cũng dùng sức hơn.

...Meiha-chan, thật sự định cứ thế này với mình sao...?

Cảm giác Meiha-chan cử động miệng đã truyền thẳng qua Pocky đến môi tôi! Đến mức tôi còn cảm nhận được cả em hơi cử động lưỡi nữa.

Phần nhìn thấy bây giờ chỉ còn khoảng hai phân thôi!

...C-có được không đây, mình? Thật sự định hôn Meiha-chan như thế này sao...?

...Dù là game đi chăng nữa, liệu có ổn không nếu cứ thế này mà hôn...?

...Khoan đã, đối phương là em gái của bạn thân mình đấy. Hôn con bé này rồi mình có chịu trách nhiệm được không? Người mình thật sự thích là...

"Này, tôi có chuyện muốn hỏi một chút?"

Giật mình bởi giọng gọi bất ngờ, tôi vô thức nhả Pocky ra.

Quay đầu về phía giọng nói, tôi thấy Kazumi-san đứng phía sau người phụ trách.

"Ố ồ, dừng lại ở đó!"

Người phụ trách báo hiệu game kết thúc.

Meiha-chan vẫn còn ngậm Pocky trong miệng.

Người phụ trách nói "Thế nào, cho xem Pocky nào", em ấy đưa Pocky cho ông ấy với vẻ mặt hơi buồn bã.

"À, bốn phân này. Khá đấy nhỉ. Điểm là năm điểm."

Người phụ trách nói vậy rồi ghi điểm và ký tên vào thẻ điểm của chúng tôi.

Rồi "Có chuyện gì à?" quay lại nhìn Kazumi-san.

Ban đầu Kazumi-san nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ lạ, nhưng ngay sau đó chuyển sang nhìn người phụ trách.

"Lúc nãy chúng tôi có đi ngang qua đây. Sau đó anh có thấy bóng dáng Touko không?"

Người phụ trách được hỏi nghiêng đầu.

"Không, không thấy. Sao thế?"

"Hẹn gặp ở chỗ xuống cáp treo rồi, nhưng chờ mãi không thấy Touko đến. Thế nên lại đi cáp treo lên đây một lần nữa..."

Nghe vậy, tôi xen vào câu chuyện.

"Kazumi-san, chị bị lạc mất Touko-senpai ạ? Sao lại thế?"

Tôi thấy lo lắng. Touko-senpai trượt tuyết giỏi mà. Sao lại thế được?

Kazumi-san nhìn tôi.

"Ở phía trước đây, chúng tôi đang tìm điểm cờ ẩn. Điểm cờ ẩn không có người phụ trách, nên chúng tôi bàn nhau chia nhau ra tìm. Thế rồi cả hai đi tìm riêng, nhưng như vừa nói, Touko không đến chỗ hẹn."

Hiếm khi thấy Kazumi-san lộ vẻ mặt lo lắng.

"Chị có thể cho em biết gợi ý về điểm cờ ẩn đó được không ạ?"

"Tờ giấy gợi ý do Touko giữ rồi. Chỉ nhớ nội dung thôi. Viết là '米16GOMID'."

"Giống với gợi ý của bọn em."

Đúng lúc đó, điện thoại của người phụ trách điểm rung lên.

"À, tôi đây. Ơ, nói gì cơ? Về rồi à? Thời tiết xấu à? Được rồi, thế thì rút quân sớm, mười lăm phút nữa là rút hết."

Cúp điện thoại, người phụ trách nói:

"Thời tiết xấu đi rồi, nên các người phụ trách điểm cờ sẽ rút quân sau mười lăm phút nữa."

Đúng thật, tuyết và gió đều đang mạnh lên rất nhiều.

Bây giờ là ba giờ mười lăm phút chiều. Từ bây giờ nhiệt độ sẽ xuống thấp hơn, trời cũng sẽ tối dần.

Trong tình huống như vậy mà Touko-senpai vẫn chưa về, nghĩa là sao?

"Em cũng sẽ đi tìm Touko-senpai. Kazumi-san có thể cùng Meiha-chan xuống đây, chờ ở chỗ hẹn với Touko-senpai được không ạ?"

"Ể? Yuu-san!" Meiha-chan ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi nói với Meiha-chan:

"Touko-senpai trượt tuyết giỏi mà. Thế nhưng lại không đến chỗ hẹn, chắc là có chuyện gì rồi. Em không thể bỏ mặc được."

"Cậu có ổn không?"

Kazumi-san hỏi xác nhận tôi.

"Em cũng nhận được gợi ý giống vậy ạ. Chắc lần theo đó sẽ tìm ra thôi."

Người phụ trách điểm lên tiếng với vẻ áy náy.

"Ước gì tôi biết nhỉ. Điểm cờ ẩn do người khác đặt, nên bọn tôi cũng không biết đâu."

"Không sao đâu ạ. Vậy thì em đi đây. Kazumi-san, nhờ chị trông chừng Meiha-chan ạ."

"Được rồi. Tớ cũng sẽ xuống dưới và tìm Touko một lần nữa."

Tôi giơ tay phải lên ra hiệu "Đã hiểu" và bắt đầu trượt đi.

Meiha-chan nhìn theo tôi với vẻ mặt buồn bã.

"Khốn kiếp, bão tuyết bắt đầu dữ dội rồi."

Sự bất mãn thoát ra từ miệng tôi.

Kính trượt tuyết bị tuyết bám vào ngay, mở miệng ra thì tuyết bay vào.

Chắc do thời tiết xấu đi, số người trên dốc trượt tuyết cũng ít dần đi.

...Đi thêm chút nữa là đến đường trượt trong rừng mà mình trượt hôm qua nhỉ...

Lúc đó, tôi lại chợt nhớ ra một chuyện không đâu vào đâu.

Chuyện thầy giáo tiếng Anh ở trung tâm luyện thi đã nói.

"Tổng thống thứ mười sáu của Hoa Kỳ, Abraham Lincoln, phát âm thật sự gần với 'Lin-kan' hoặc 'Lin-ken'. Thế nên bây giờ trong sách giáo khoa cũng thường ghi là 'Lin-kan'."

Tôi giật mình đứng lại.

...Lin-kan... Rinkan... (林間)?

Tôi lấy tấm thẻ gợi ý ra.

'米16GOMID'

Cái này, '米16' là 'Tổng thống thứ mười sáu của Hoa Kỳ, Abraham Lincoln', chỉ đến 'Đường trượt Rinkan' (林間 - Lâm Gian) ư?

Và 'GOMID' là "Go Mid", "đi vào giữa", tức là nghĩa là 'vào Đường trượt Trung cấp' (中級).

"Mã hóa kiểu gì ngu xuẩn thế hả!"

Nếu là câu đố cần kiến thức thì là câu đố, nếu là giải mã thì phải cho chìa khóa để giải cho đàng hoàng đi chứ! Chọn một trong hai thôi chứ!

Tôi mắng thầm kẻ đã tạo ra cái mật mã trong lòng, rồi hướng về đường trượt trong rừng.

──Tuyết rơi thì ngược lại càng khó trượt──

Đúng như Ishida đã nói trong bồn tắm hôm qua.

Độ dốc vốn đã thoai thoải nên đã khó trượt rồi, tuyết mới rơi lại càng làm trượt khó hơn.

Tôi tiến vào đường trượt trong rừng, sử dụng cả kỹ thuật trượt Skating và đi bộ, như thể đang chơi trượt tuyết đường trường.

Không có bóng dáng một ai cả. Đúng vậy, đường trượt trong rừng với tầm nhìn kém thế này, chắc không ai đến đâu.

Có lẽ tôi đã quen hơn so với hôm qua, nên có thể tiến lên khá thuận lợi.

Một lúc sau, tôi đến ngã ba rẽ sang đường trượt trung cấp cắt ngang khu rừng.

Dường như chỉ có Touko-senpai mới đi về phía này trước đó, còn lại dấu vết trượt tuyết mờ nhạt.

Dù đường trượt trong rừng này khó trượt đến đâu, với Touko-senpai trượt tuyết giỏi, không thể nào lại không đến chỗ hẹn được.

"Touko-senpaaai!"

Tôi gào thật to.

Nhưng có lẽ do bão tuyết, không có tiếng trả lời nào vọng lại.

Chẳng lẽ tiền bối đã xuống dưới và gặp Kazumi-san rồi sao?

Nếu thế thì tốt...

Tôi thấy bất an trong lòng, vội vã đi tiếp.

Nhưng mà, chỗ này, độ dốc khó hơn tôi nghĩ.

Thật sự là đường trượt trung cấp sao? Tôi cảm thấy nghi ngờ.

Tôi đã ngã vài lần.

Nhưng chỗ độ dốc khó chỉ là phần đầu tiên thôi.

Sau đó, độ dốc giảm mạnh. Từ đây chắc là đường trượt trung cấp thật rồi.

Ở gần đoạn độ dốc thay đổi đó, tôi thấy một mảnh vải màu xanh lá cây buộc vào thân cây bạch dương.

Khi đến gần, tôi thấy dòng chữ màu trắng viết 'Câu lạc bộ Wakiai Đại học Jouto, Điểm cờ ẩn, No 1'.

Vết trượt tuyết dẫn đến đó. Có dấu vết đã dừng lại.

Chắc chắn là Touko-senpai.

Tôi tiến lên nữa.

Rồi trong tầm nhìn mờ mịt của bão tuyết, tôi thấy một thứ gì đó màu hồng nhạt ở phía trước.

"Touko-senpaaai!"

Tôi lại gọi to một lần nữa.

Thứ màu hồng nhạt đó dừng lại. Đúng rồi, là người.

Khi đến gần, quả nhiên đó là Touko-senpai.

"Touko-senpai... May quá."

Tôi đến gần, thở hổn hển nói vậy.

"Isshiki-kun, sao cậu lại ở đây?"

Touko-senpai nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Và nàng đang ôm hai chiếc ván trượt bằng cả hai tay mà không mang vào chân.

"Vì Kazumi-san nói 'đã lạc mất Touko-senpai, chờ ở chỗ hẹn mà không thấy về' nên em nghĩ có chuyện gì đó, liền đến tìm ạ."

Nghe vậy, Touko-senpai hơi cúi mặt xuống và lên tiếng.

"Thế à... Cậu đã đặc biệt đến tìm tôi... vì tôi..."

Nàng hơi lộ vẻ mặt vui mừng nhưng hình như đang cố giấu đi.

"Hơn nữa, sao tiền bối lại tháo ván trượt ra đi bộ vậy ạ? Có chuyện gì sao ạ?"

"Lúc nãy có một đoạn dốc rất khó đúng không. Khi tôi bị ngã nặng ở đó, một bên đai giữ (binding) bị hỏng rồi. Tôi không đủ kỹ thuật để trượt chỉ bằng một chân, nên đành phải đi bộ thôi."

"Vậy tiền bối có bị thương chỗ nào không ạ?"

Tôi nhìn lại toàn thân Touko-senpai một lượt.

Từ chiếc mũ len đội trên đầu đến vai, tuyết bám khá nhiều, nhưng có vẻ không bị thương.

"Không có bị thương gì đặc biệt cả. Chỉ là ván trượt bị hỏng thôi."

"Tiền bối có lạnh không ạ?"

Nói rồi, tôi nhẹ nhàng phủi tuyết bám trên mũ len và vai của Touko-senpai xuống.

"Ừm, không sao... Cảm ơn..."

Nàng nói vậy với vẻ mặt ngượng ngùng nhưng vẫn ánh lên niềm vui.

"Ván trượt đó để em mang giúp nhé ạ. Như vậy tiền bối sẽ dễ đi hơn ạ."

"Ể, không sao đâu. Hơn nữa, Isshiki-kun không đi trước thì sẽ không về kịp thời gian quy định của game đấy."

"Tiền bối nói gì thế ạ. Không thể nào em để Touko-senpai lại một mình rồi đi trước được ạ. Game gì đó không quan trọng đâu ạ. Hơn nữa thời tiết đang xấu đi rất nhiều, nên chúng ta hãy đi nhanh lên ạ."

Nói rồi, tôi cầm lấy ván trượt của Touko-senpai như thể giật lấy vậy.

"Cảm ơn, Isshiki-kun."

Nàng nói lời cảm ơn lần thứ hai bằng giọng nhỏ nhẹ.

Đường trượt trung cấp này là một đường cắt ngắn khá nhiều so với đường trượt trong rừng.

Ngay sau ngã ba, sau khi xuống núi một đoạn dài, đoạn đường trở lại đường trượt trong rừng ban đầu là một đoạn thoải. Chắc khoảng cách không đến mức không đi bộ về đích được.

Tuy nhiên, lúc này đã quá bốn giờ chiều, lại thêm thời tiết xấu nên xung quanh đã lờ mờ tối.

Tôi đi bộ bên cạnh Touko-senpai trên đường trượt đó.

"Touko-senpai, tiền bối có ổn không ạ? Có lạnh không ạ?"

Tôi lo lắng cho nàng. Vì bản thân tôi cũng thấy khá lạnh.

"Tôi không sao. Ngược lại, cậu có ổn không?"

Touko-senpai cũng nhìn tôi với vẻ lo lắng.

"Em không sao đâu ạ. Vì em là con trai mà."

Tôi giả vờ mạnh mẽ nói vậy. Nghe thế, Touko-senpai khẽ cười khúc khích.

"Nhưng lúc nãy, cậu hơi run đấy."

Chết tiệt, bị nhìn thấy sao?

"Đấy là run vì khí thế ạ!"

Tôi cảm thấy cách dùng từ hơi sai, nhưng dù sao cũng trả lời thế.

"Nhưng mà này, trong môi trường sinh tồn, khi bị cái lạnh, đói hay khát hành hạ, nghe nói phụ nữ lại mạnh mẽ hơn đàn ông đấy."

"Thật sao ạ?"

Đó là một điều bất ngờ. Lần đầu tôi nghe thấy.

"Phụ nữ có nhiều mỡ hơn nên chống chọi được tốt hơn với đói, khát và lạnh."

"Thế ạ? Em không biết đấy."

"Thế nên, cậu không cần phải cố gắng đâu. Nếu lạnh quá, cậu cứ đi trước đi nhé. Ván trượt bị hỏng là lỗi của tôi mà."

"Đừng nói thế!" Tôi dừng bước, kiên quyết nói.

"Chuyện em về trước một mình là không thể ạ! Nếu Touko-senpai phải ở lại đây qua đêm, em cũng sẽ ngủ ngoài trời cùng! Hai chúng ta cùng đào hang tuyết, cùng chờ người đến cứu! Em sẽ luôn ở bên Touko-senpai!"

"Ngốc quá, nói gì thế. Ở khu trượt tuyết làm gì có chuyện đấy. Hơn nữa từ đây đến lối vào khu trượt tuyết đâu có xa đến mức đó. Trong lúc đào hang tuyết thì đi bộ là đến nơi rồi."

Touko-senpai đánh vào cánh tay tôi, như muốn giấu đi khuôn mặt mình.

Tôi chợt thấy xấu hổ vì những gì mình vừa nói. Có vẻ hơi quá đà rồi.

"Đúng... đúng rồi ạ. Không đến mức phải ngủ ngoài trời nhỉ. Đi bộ khoảng một tiếng là đến lối ra rồi. Em nói chuyện ngốc quá ạ."

Nhưng Touko-senpai, bàn tay vừa đánh vào tôi lại nắm lấy cánh tay tôi. Khuôn mặt nàng cúi xuống.

"Nhưng mà... em rất vui, Isshiki-kun..."

Giọng nàng, tôi cảm thấy như hơi run.

"Chắc là tôi đã cố chấp rồi. Thấy Isshiki-kun và Meiha-san thân thiết quá, nên hình như tôi đã dỗi... Nhưng chuyện tối qua lại như vậy, bản thân tôi cũng không hiểu sao lại thấy xấu hổ đến thế... mọi thứ cứ rối tung cả lên."

Bàn tay Touko-senpai vẫn nắm chặt cánh tay tôi.

"Nhưng trong game hôm nay, Isshiki-kun lại đi cùng Meiha-san... không gọi tôi đi cùng... Tôi thấy cô đơn. Thế nên chắc là trong game, tôi đã hơi cố gắng quá sức."

Touko-senpai ngẩng đầu lên. Nàng nở nụ cười như đang khóc lẫn cười.

"Lúc nãy, khi cậu đến tìm tôi, tôi thật sự rất vui, Isssiki-kun..."

Chẳng hiểu sao, lúc ấy tôi không thể nhìn thẳng vào mặt Touko-senpai.

"Em xin lỗi vì nói thế, nhưng game hôm nay là sau khi Meiha-chan đã đăng ký cặp với em rồi ạ... Lúc ấy em không biết. Với lại hôm nay Touko-senpai trông như đang tránh mặt em vậy ạ. Em cứ nghĩ là tiền bối giận chuyện tối qua rồi."

Touko-senpai nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không có giận đâu. Ưm ưm, hay là tôi giận chính bản thân mình nhỉ."

Sự im lặng trôi qua giữa chúng tôi.

Một cơn gió lạnh "hùy" thổi qua. Tôi bất giác run lên.

"Cậu không sao chứ? Vẫn lạnh à?"

Touko-senpai lại hỏi với vẻ lo lắng.

"Không, em thật sự không sao ạ. Nhưng có lẽ chúng ta nên nhanh chân hơn ạ."

"Đúng vậy."

Vừa trả lời, Touko-senpai vừa bước một bước.

"Á!" Nàng kêu khẽ và mất thăng bằng.

Tôi cũng nhanh chóng vươn tay nắm lấy cánh tay nàng.

"À, cảm ơn."

Chẳng biết đã là lần thứ mấy cảm ơn từ nãy giờ rồi?

"Không có gì ạ. Hơn nữa, chúng ta nắm tay nhau thì tốt hơn không ạ?"

"Hả?" Touko-senpai nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

"Dù trong môi trường sinh tồn phụ nữ có mạnh mẽ hơn, nhưng trong tình huống này, có sự hỗ trợ của con trai vẫn tốt hơn, phải không ạ?"

Touko-senpai nhìn vào mắt tôi một lúc rồi "Ưm" khẽ gật đầu, và nắm chặt lấy tay tôi.

Khoảng một tiếng sau đó, chúng tôi cuối cùng cũng về được đến điểm tập trung ban đầu.

Các thành viên câu lạc bộ đã về khách sạn hết rồi.

Chỉ có bốn người đang chờ: Nakasakii-san, Kazumi-san, Ishida, và Meiha-chan.

"Về muộn thế. Nếu quá sáu giờ chiều mà vẫn chưa về, anh đã định gọi đội tuần tra dốc trượt tuyết dùng xe trượt tuyết đi tìm rồi đấy."

Tôi nhìn đồng hồ. Bây giờ là năm giờ bốn mươi lăm phút chiều. Nếu muộn thêm mười lăm phút nữa là toi rồi sao.

"Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng ạ."

Touko-senpai chỉ nói vậy rồi cúi đầu, nên tôi giải thích thay.

"Xin lỗi ạ. Nhưng đai giữ ván trượt của Touko-senpai bị hỏng nên tiền bối không trượt được ạ."

"Đai giữ à?"

Nakasakii-san nhìn Touko-senpai một lần nữa.

"Vậy có bị thương chỗ nào không?"

"Dạ, không bị thương gì ạ. Chỉ là không trượt tuyết được nữa, nên về muộn thôi ạ."

"Vậy à, thế thì tốt rồi."

Nakasakii-san cũng nói với vẻ nhẹ nhõm.

"Isshiki-kun đã mang ván trượt bị hỏng giúp tôi. Nhờ cậu ấy đến mà tôi thật sự đã được giúp đỡ rất nhiều."

Nói rồi, Touko-senpai nhìn tôi.

Tôi thấy hơi ngượng.

Quay đi chỗ khác, tôi thấy Kazumi-san đang nhìn mình với vẻ hài lòng. Ishida cũng đang cười.

Nhưng chỉ có Meiha-chan là... nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt đáng sợ như muốn xiên thủng.