──Xung quanh là đường trượt tuyết được bao phủ bởi những hàng cây phủ đầy tuyết trắng.
“Anh Yuu ơi~! Lại đây đi ạ~! Cảnh đẹp lắm đó~!”
Meiha-chan đứng trên một mô đất tuyết nhỏ, lớn tiếng gọi tôi.
Tôi thở hổn hển, chật vật lắm mới leo tới được dưới chân đồi nhỏ nơi Meiha-chan đang đứng.
“Meiha-chan, em trượt tuyết giỏi phết đấy chứ. Anh theo còn muốn hụt hơi đây này.”
“Em là thành viên câu lạc bộ điền kinh nên chỉ có thể lực thôi ạ. Chứ em không giỏi trượt tuyết đâu, nếu anh Yuu không đi cùng thì em khó xử lắm ạ.”
Vừa nói, Meiha-chan vừa mỉm cười làm động tác "guts pose".
Nhìn em ấy như vậy, tôi nhớ lại chuyện sáng nay.
Xe buýt đến khu trượt tuyết lúc năm giờ rưỡi sáng.
May mắn là nhân viên khách sạn đã chu đáo chuẩn bị một phòng để hành lý kiêm phòng nghỉ tạm cho mọi người.
Nhưng đã cất công đến tận khu trượt tuyết rồi, cứ nằm lì ra cũng chán.
Sau khi nghỉ ngơi khoảng ba tiếng, gần như tất cả mọi người đều thay đồ trượt tuyết và ra ngoài bãi trượt.
Ở câu lạc bộ của chúng tôi, khoảng sáu phần mười người chơi ski, bốn phần mười chơi snowboard.
Tôi cũng chọn ski để khởi động trong ngày đầu. Tôi chơi snowboard tệ lắm. Vẫn ở mức nghiệp dư.
Khác với ski, snowboard cố định cả hai chân nên khi ngã trông rất "ấn tượng". Trước khi làm quen được cảm giác lướt ván, chơi ski sẽ đỡ bị thương hơn.
Vừa ra bãi trượt, tôi đã tìm kiếm hình bóng của chị Touko. Nếu có thể, tôi muốn trượt cùng chị ấy.
Thêm nữa, tôi cũng bận tâm chuyện chị Kazumi đã nói “Cậu cũng nên để ý đến Touko một chút đi”.
...Nếu hai đứa ở cùng nhau, có lẽ tình cảm sẽ gần gũi hơn...
Tôi cũng có chút hy vọng như vậy.
Tôi tìm thấy chị Touko đang đứng gần quầy bán vé cáp treo.
Bộ đồ trượt tuyết của chị ấy là áo khoác bó eo màu trắng nền, có họa tiết hình học màu hồng nhạt và xanh dương, cùng quần bó màu hồng cá hồi.
Ngay cả ở khu trượt tuyết, chị Touko vẫn rất nổi bật. Bộ đồ trượt tuyết trông cứ như được người mẫu mặc vậy.
Chị ấy đang nói chuyện với chị Kazumi và ba bạn nữ khác.
...Có những người khác ở đó, bây giờ hơi khó để bắt chuyện...
Đang nghĩ vậy thì tôi bị gọi lại: “Anh Yuu!”
Quay lại, đó là Meiha-chan. Ishida cũng đang ở ngay cạnh.
Meiha-chan mặc một bộ đồ trượt tuyết màu hồng tươi có họa tiết, trông rất đáng yêu.
Có lẽ vì lạnh nên má em ấy hơi đỏ, nhưng vẫn nở nụ cười tươi tắn đầy sức sống.
“Em không giỏi trượt tuyết lắm ạ. Anh Yuu, đi trượt cùng em được không?”
Meiha-chan nương theo gậy trượt, trượt zùn zụt đến gần tôi.
Quả thật trông em ấy có vẻ không quen trượt tuyết lắm.
Nhưng Ishida lại làm vẻ mặt khó hiểu.
“Này, hồi cấp một đi trượt tuyết với gia đình, mày trượt ầm ầm cơ mà.”
Ngay lập tức Meiha-chan dùng gậy trượt gõ vào chân Ishida.
“Chuyện đó lâu lắm rồi còn gì. Em quên hết rồi. Lâu rồi mới chơi lại nên sợ lắm!”
Vừa nói vừa phồng má.
Nhưng nói vậy thì khó từ chối.
“Được thôi. Cùng trượt ba người cho đến khi em lấy lại cảm giác nhé.”
Chơi cùng Meiha-chan một lúc, sau đó giao lại cho Ishida là được.
Sau đó sẽ đến bắt chuyện với chị Touko, nói “em muốn trượt cùng chị”.
Tôi đã nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, cái kế hoạch ngọt ngào đó đã bị thổi bay thành mây khói chỉ vài phút sau.
Khi lên chiếc cáp treo đầu tiên, hai cô gái từ trường đại học khác đã đến rủ rê: “Ishida-kun, trượt cùng bọn tớ không?”
Ishida toe toét ra trả lời ngay lập tức: “Được thôi!”
Quên béng cả bọn tôi đi rồi...
Vậy là ngay từ lượt trượt đầu tiên, tôi đã phải đi ski một mình với Meiha-chan.
Sau khi trượt ba lượt ở đường trượt chính dành cho người mới bắt đầu và trình độ trung bình, Meiha-chan mở bản đồ khu trượt tuyết ra.
“Đường trượt trong rừng ở đây, ghi là dành cho người mới bắt đầu, đường dài mà cảnh đẹp lắm ạ. Mình đi thử không anh?”
Có vẻ là phải đi thêm một lượt cáp treo nữa lên cao hơn, rồi đi theo một con đường vòng khá lớn.
Trượt xong đường này thì khoảng mười một rưỡi. Vừa lúc ăn trưa, sau đó sẽ gặp lại Ishida.
“Okay. Vậy mình đi thử xem?”
Thế là chúng tôi đi vào đường trượt trong rừng, nhưng cái này hóa ra khá mệt mỏi về thể lực.
Đường trượt trong rừng có chiều rộng hẹp nhưng độ dốc nhẹ, quả thật có thể nói là dành cho người mới bắt đầu.
Nhưng vấn đề nằm ở cái độ dốc đó. Nó quá nhẹ.
Có rất nhiều đoạn bằng phẳng trên đường trượt, ở đó cảm giác 'đi bộ' còn đúng hơn là 'trượt'.
Thậm chí còn có cả những đoạn dốc lên rất nhẹ nữa.
Hơn nữa, bộ ski thuê của tôi có lẽ bị hỏng mặt trượt hay sao đó, trượt rất tệ.
Vì thế, tôi buộc phải chịu đựng cái "cực hình" là 'đi bộ với giày ski' trên phần lớn đường trượt. Những cơ bắp bình thường không dùng đến bị lạm dụng, mệt hơn tôi tưởng tượng nhiều.
Giữa đường có một nhánh rẽ sang đường trượt trung cấp có độ dốc hơn, có thể đi tắt khỏi đường rừng.
Tôi đã chán ngấy cái tình trạng 'đi bộ với giày ski' lắm rồi, nên đề nghị Meiha-chan: “Đường trung cấp dễ trượt hơn, mình chuyển sang đó đi?”
Nhưng Meiha-chan lại kịch liệt phản đối: “Ở trong rừng, vừa trượt vừa ngắm cảnh nhàn nhã thì chắc chắn thích hơn là chỉ trượt không thôi ạ!”
Cuối cùng, theo ý em ấy, tôi lại phải tiếp tục đi bộ với giày ski trên con đường dành cho người mới bắt đầu bằng phẳng kéo dài dằng dặc. Cơ chân bắt đầu căng cứng lên rồi.
Ở một khúc cua giữa đường có một ngọn đồi nhỏ có vẻ nhìn được xa.
“Mình thử leo lên đó xem không ạ? Chắc chắn là nhìn được toàn cảnh đấy!”
Meiha-chan hăng hái nói vậy rồi bắt đầu leo lên ngọn đồi nhỏ đó ngay lập tức.
Còn về phần tôi, dù là một ngọn núi tuyết nhỏ cỡ đó thôi, việc leo lên với đôi chân mỏi nhừ và giày ski thật là khổ sở.
Đúng là học sinh cấp ba có khác. Thể lực cơ bản khác xa so với sinh viên đại học đã không tập thể dục ra hồn kể từ khi thi đại học.
──Và thế là bây giờ, tôi đang ở trong tình cảnh như đã nói ở trên.
...Meiha-chan, với thân hình nhỏ bé đó mà thể lực đáng nể thật...
Vừa leo lên cái 'chỗ thành đồi nhỏ bên cạnh đường trượt' nơi Meiha-chan đang đứng một cách khó nhọc, tôi vừa nghĩ vậy.
Chật vật lắm tôi mới đứng ngang hàng với Meiha-chan.
“Nè, đẹp lắm đúng không?”
Meiha-chan nói vậy một cách mãn nguyện.
Cảnh thì quả thật đẹp. Xung quanh là những dãy núi Shinshu nối tiếp nhau sáng rực trong tuyết trắng.
Phía dưới có thể nhìn thấy những ngôi nhà với mái nhà màu đỏ, xanh lá cây và các màu khác.
“Ừ, đúng vậy. Nhìn cảnh thế này mới có cảm giác 'à, mình đang đi trượt tuyết' nhỉ.”
Tôi cũng đồng ý. Dù không có sở thích leo núi tuyết hay những thứ 'hardcore' khác, thì việc có thể dễ dàng tận hưởng thế giới bạc này là điểm hay của ski.
“Em thấy đi chuyến du lịch này thật tốt ạ.”
Sau một lúc im lặng, em ấy nói tiếp.
“Cả một vùng tuyết trắng thế này, cứ như mình lạc vào một thế giới khác vậy, anh có cảm thấy gì đặc biệt không?”
“Ừ. Cái đường trượt này thì chán thật đấy, nhưng cảnh thì đẹp thật. Nếu trượt cùng mọi người vừa trượt vừa cười đùa thì chắc vui nhỉ.”
Nghe vậy, Meiha-chan làm một vẻ mặt khó hiểu, dịu dàng đấy, nhưng cũng có chút gì đó buồn bã.
Tôi không hiểu tại sao em ấy lại làm vẻ mặt như vậy.
Có lẽ chúng tôi đã đứng im lặng ngắm nhìn phong cảnh phủ đầy tuyết khoảng ba phút.
“Thôi, mình đi tiếp nhé.”
Tôi vừa nói, Meiha-chan cũng gật đầu định quay người lại.
“Á!”
Giây tiếp theo, Meiha-chan kêu lên một tiếng nhỏ.
Quay lại nhìn, Meiha-chan bị mất thăng bằng, sắp ngã ngửa ra sau.
Phía sau em ấy là vách đá. Ngã xuống thì gay to.
“Meiha-chan!”
Tôi theo phản xạ vươn tay ra, nắm lấy tay phải của em ấy.
Nhưng trên đỉnh đồi nhỏ không vững chãi, cố gắng giữ thăng bằng cho một người đã mất thăng bằng là điều không thể.
Cứ thế cả hai vướng víu vào nhau rồi trượt xuống khỏi đồi nhỏ.
Theo phản xạ, tôi vươn tay trái ra. Bàn tay đó nắm được sợi dây thừng chống ngã căng dọc theo đường trượt.
Nhờ đó, chúng tôi chỉ trượt xuống khoảng một mét là dừng lại được.
Tôi ở trên Meiha-chan, trong tư thế như đang ôm em ấy.
“Em không sao chứ? Meiha-chan.”
Tôi hỏi vậy. Bên dưới là tuyết mềm nên chắc không bị thương đâu.
“À, em cảm ơn. Em không sao ạ.”
Meiha-chan vừa nói vừa ngẩng mặt lên, nhưng cái mặt của em ấy ở quá gần khiến tôi giật mình.
“Ừm, không, nếu Meiha-chan không bị thương ở đâu là được rồi.”
Nghe vậy, Meiha-chan chắc cũng nhận ra tư thế hai đứa đang ôm nhau.
“Anh Yuu, anh... anh có bị thương không ạ?”
Em ấy vừa đỏ mặt vừa nhìn đi chỗ khác nói vậy.
“Anh không sao. Vậy cẩn thận đứng dậy nào. Nếu lại mất thăng bằng, lần này có thể sẽ rơi xuống vách đá thật đấy.”
Tôi nói vậy rồi chống tay phải xuống định đứng dậy.
Nhưng tay phải bị lún sâu vào tuyết nên không thể đứng dậy được.
Tuyết quá mềm, không thể chống đỡ cơ thể.
“Anh sao thế ạ?”
Thấy tôi cứ mãi không đứng dậy được, Meiha-chan hỏi.
“Ừm, tuyết mềm quá nên không thể đứng dậy được. Hơn nữa, mũi ski bị cắm vào tuyết nên anh cũng không nhúc nhích chân được.”
Đúng vậy, bên ngoài đường trượt không có ai trượt nên tuyết vẫn là tuyết mới.
Vì thế, tuyết mềm xốp nên không thể chống đỡ cơ thể, lại thêm ski bị cắm sâu vào nên không thể nhúc nhích được.
Tôi nhìn quanh.
Đường trượt trong rừng này có vẻ không phổ biến lắm vì quá bằng phẳng, nên không có nhiều người.
Không có dấu hiệu gì cho thấy sẽ có ai đến giúp ngay.
...Cứ thế này thì gay rồi.
Tôi nghĩ vậy.
“Meiha-chan, em có nhúc nhích được không?”
Nghe vậy, em ấy cũng cố gắng ngồi dậy, nhưng cũng vậy, ski bị lún và tuyết quá mềm nên không thể đứng dậy được.
“Không được ạ. Em không dậy nổi gì cả.”
Meiha-chan trả lời vậy, mặt đỏ bừng.
“Thôi đành vậy. Cởi ski ra một lần, rồi tìm cách quay lại đường trượt.”
Tôi gập người theo hình chữ "く" (giống chữ V góc tù) ở trên Meiha-chan, bắt đầu cởi khóa trượt của mình.
Nhưng ở tư thế đó... đầu tôi lại vừa vặn nằm ở ngang ngực Meiha-chan.
“Kyaa!”
Meiha-chan kêu lên một tiếng kỳ lạ.
“X-xin lỗi. Nhưng chỉ trong lúc cởi ski thôi, cố chịu một chút nhé.”
“V-vâng.”
Meiha-chan trả lời vậy, mặt đỏ hơn nữa.
Tôi cũng thấy xấu hổ, nhưng trường hợp này thì chịu thôi.
“Anh cởi khóa trượt của Meiha-chan nữa nhé.”
Nói vậy rồi tôi lại gập người hơn nữa.
Lần này thì đầu tôi lại ở ngang thắt lưng em ấy... Tôi cảm nhận được Meiha-chan đang căng cứng người lại.
Khi cuối cùng cũng cởi được khóa trượt cho em ấy, Meiha-chan vì quá xấu hổ đã dùng hai tay che mặt lại. Bị em ấy chú ý như vậy, tôi cũng thấy xấu hổ theo.
“Được rồi, vậy mình đứng dậy nào.”
“Nhưng tuyết mềm quá, chống tay xuống là lún hết, em không dậy nổi người ạ.”
“Vậy em cứ lấy anh làm điểm tựa mà trèo lên đường trượt trước đi. Anh nghĩ một mình thì anh xoay sở được.”
“Vâng.”
Thế là từ tư thế hai đứa đang ôm nhau, chúng tôi bắt đầu cựa quậy thay đổi vị trí một cách tinh tế.
Bỗng tôi nghĩ.
Tình cảnh này, nếu người khác nhìn thấy thì có khi hiểu lầm to không nhỉ?
Ở rìa đường trượt vắng người, tôi và Meiha-chan đang trong tư thế ôm nhau, cả hai đang cựa quậy một cách đáng ngờ...
Khoan đã. Cái này khá là kinh khủng rồi đấy.
Nếu chuyện đó mà lan ra khắp câu lạc bộ thì...
Và nếu, lỡ lọt đến tai chị Touko thì...
Meiha-chan dù sao cũng là con gái, bị đồn như vậy thì tội nghiệp lắm.
Trong núi tuyết tĩnh lặng, tôi căng tai lắng nghe.
Dù sao cũng phải tránh để người khác nhìn thấy.
“Ồ~i.”
Hửm, hình như có tiếng ai đó gọi...
“Ồ~i.”
Tiếng gọi từ xa vọng lại. Làm ơn, hy vọng chỉ là tôi nghe nhầm!
“Ồ~i, ******.”
Lại nghe thấy tiếng gọi nữa.
“Ồ~i, ******i~.”
Tiếng gọi đã gần hơn. Không nhầm được nữa. Chắc chắn có ai đó đang gọi.
“Ồ~i, Isshiki~!”
Rõ ràng là gọi tôi!
Tôi vội vàng nhìn quanh. Nhưng không có ai.
“Bên này này, bên này~!”
Tiếng nói vọng xuống từ phía trên.
Ngẩng mặt lên, tôi thấy chiếc cáp treo lấp ló giữa những hàng cây trơ trụi.
Hai người đàn ông ngồi trên chiếc cáp treo đó đang vẫy gậy trượt.
“Isshiki~, mày~, đang làm cái quái gì đấyyyy!”
Có vẻ là thành viên nào đó trong câu lạc bộ.
Chắc là nhìn thấy tình cảnh này, họ đã hiểu lầm rồi.
“Không phải đâuuu! Bọn tớ chỉ vô tình ngã ở đây thôiiii!”
Tôi hét lên hết sức.
Nhưng hai người trên cáp treo có vẻ đang cười hô hố khi đi ngang qua chỗ đó.
“Meiha-chan, hình như chỗ này nhìn thấy được từ cáp treo đấy. Mau ra khỏi đây thôi!”
“V-vâng! Nhưng... khó thoát ra quá...”
“Em cứ giẫm lên người anh cũng được! Dù sao cũng phải thoát khỏi tình huống này mau lên!”
Tôi nói vậy, Meiha-chan đỏ mặt gật đầu, xoay người lại rồi bò bằng bốn chi lên người tôi.
Cuối cùng, phải mất khoảng năm phút sau chúng tôi mới thoát ra khỏi đó được.
Chắc chắn trong lúc đó, cũng có vài người ngồi cáp treo đã nhìn thấy cảnh của chúng tôi.
Chuyện này... có lẽ là khá tệ rồi đây?
Khi chúng tôi về lại trước khách sạn, nơi xuất phát, thì đã quá trưa khá nhiều.
Tôi cùng Meiha-chan ăn bữa trưa muộn ở nhà hàng khách sạn, rồi buổi chiều lại trượt hai người.
Trong lúc đó tôi cũng tìm Ishida nhưng không thấy cậu ta đâu.
Meiha-chan thì trông rất vui vẻ, nhưng tôi lại có một mối lo.
Đó là chuyện vừa xảy ra ở đường trượt trong rừng.
Hy vọng nó không thành tin đồn kỳ quặc rồi lọt đến tai chị Touko.
Mãi đến sau ba giờ chiều tôi mới tìm thấy Ishida.
Ishida có vẻ đã có một buổi sáng vui vẻ với hai cô gái từ trường đại học khác mà cậu ta được rủ đi cùng.
Đến bốn giờ thì kết thúc trượt tuyết và về khách sạn.
Phòng được phân cho là phòng đôi với Ishida.
Vừa cởi đồ trượt tuyết trong phòng, Ishida đã ngay lập tức nói: “Đi tắm đi mày, tắm đi!”
Tôi cũng đang bôi kem chống nắng, người thì đầy mùi mồ hôi, tóc thì bết lại nên không cần suy nghĩ gì cả mà đồng ý ngay.
Có lẽ vì vẫn còn sớm nên khu tắm công cộng lớn khá vắng vẻ.
Cả hai cùng ngâm mình đến cằm trong bồn tắm. Tôi cảm thấy các cơ bắp đang căng cứng vì vận động sau một thời gian dài đang dần được thư giãn.
“Hôm nay vui thật, may mà đến chuyến đi tập huấn này.”
Ishida thốt ra cảm tưởng một cách thỏa mãn.
Chắc là được vây quanh bởi hai cô gái trường khác nên cậu ta mãn nguyện lắm đây mà.
Nhưng tôi thì không thể đồng tình ngay với ý kiến đó.
“Sao thế, Yuu. Có gì không hài lòng à?”
“Không phải là không hài lòng...”
“Có phải mày đang giận vì tao giao hết Meiha cho mày không?”
“Không phải giận.” Vừa nói vậy tôi vừa lau mặt bằng khăn.
“Nhưng Ishida, mai mày đi cùng Meiha-chan giúp tao nhé. Thật sự là cứ thế này nữa thì dễ có tin đồn kỳ quặc lắm.”
“Chuyện hai đứa ôm nhau ở đường trượt vắng người ấy à?”
Ishida nói một cách bình thản như không có gì.
“Đến mày cũng biết rồi à?”
“Đồn ầm lên rồi mà. Hình như còn thêm thắt đủ thứ nữa.”
“Này, nói trước cho mày biết, bọn tao không làm gì mờ ám cả. Chuyện đó là do Meiha-chan bị mất thăng bằng, hai đứa vô tình vướng vào nhau rồi ngã thôi...”
“Tao biết rồi mà. Biết mày không phải loại người làm chuyện đó.”
Ishida giơ một tay lên, chặn lời tôi lại.
“Có lẽ mày xui thôi. Vô tình lại bị thế ở cái chỗ nhìn thấy được từ cáp treo. Thực ra thì đường trượt trong rừng đó bình thường tầm nhìn kém lắm. Bị nhìn thấy rõ mồn một từ cáp treo thế là hiếm đấy. Nghe nói ngay cả khi đường trượt chính vẫn ổn, chỗ đó lại hay bị sương mù. Vì không có độ dốc nên tuyết rơi xuống lại càng khó trượt hơn nữa.”
Tôi đâu có cần mấy cái thông tin 'minor' về đường trượt trong rừng đó đâu.
Vấn đề bây giờ là tôi đang bị dính tin đồn kỳ quặc với Meiha-chan.
“Nhưng để tin đồn kỳ quặc lan rộng hơn thì gay go lắm. Cũng phiền cho Meiha-chan nữa. Thế nên mai Ishida đi cùng...”
“Có khi tin đồn đúng một nửa đấy.”
Ishida nói một câu khiến tôi giật mình.
“Mày nói thế là có ý gì?”
Ishida chống hai tay lên thành bồn, ngửa mặt lên nhìn trần nhà. Cậu ta giữ nguyên tư thế đó một lúc.
“Tao thì muốn tránh phải nói ra chuyện này...”
Ishida nói vậy rồi mới giải thích.
“Ý là dù mày không có ý gì, thì Meiha có đấy. Meiha đang định nhân chuyến đi này để thật lòng trở thành người yêu của mày.”
“Không đời nào, ngay trong chuyến đi tập huấn này à?”
“Đây là lần đầu tiên nó đi du lịch cùng mày mà. Với Meiha thì cơ hội như thế này hiếm lắm. Chắc là chuyện của chị Touko càng châm ngòi thêm đấy mà.”
Nghe lời Ishida nói một cách bình thản, tôi cuống lên.
“Mày nói cái quái gì mà như chuyện người khác thế? Đó là em gái mày đấy! Mày không thấy khó chịu à?”
“Thường thôi. Meiha thích ai, hẹn hò với ai cũng không liên quan đến tao.”
“Thường thì anh trai phải cấm cản chuyện hẹn hò của em gái chứ?”
“Đó là chuyện trong truyện tranh hoặc phim ảnh thôi. Anh em ruột ngoài đời thực thì chẳng can thiệp vào chuyện của nhau nhiều thế đâu.”
Thằng Ishida mê anime với manga lại nói thế à?
“Tất nhiên, nếu nó hẹn hò với thằng đầu gấu hay thằng ăn bám gì đó thì tao phản đối đấy. Nhưng riêng mày thì tao yên tâm.”
“Nhưng mà, tao thì với chị Touko...”
“Nói thế đấy, thế mày đã làm gì cho chị Touko chưa?”
“Ừm, nhưng mà từ hôm qua Meiha-chan cứ đi cùng rồi...”
“Có Meiha ở đấy nên không làm gì được, đó không phải là ngụy biện à?”
Ishida nhắm mắt, dịch người xuống, ngâm nước đến gần tai.
“Chị Touko không có vẻ gì là chủ động đến gần mày. Còn mày thì lại không tự mình hành động một cách tích cực. Nhìn tình hình này thì việc Meiha 'tấn công' mày, theo một nghĩa nào đó, tao thấy cũng bình thường.”
Tôi không thể nói lại lời nào. Những lời của Ishida cứ vang vọng nặng trịch trong ngực tôi một cách kỳ lạ.
“Thôi, tao không đứng về bên nào cả. Tao không cản trở Meiha, nhưng nếu mày 'tấn công' chị Touko thì tao cũng không phản đối. Coi như tao ủng hộ cả hai theo kiểu nào đó đi.”
Nói vậy, Ishida đứng dậy ra khỏi bồn tắm.
Ra khỏi bồn tắm, chúng tôi nằm dài trong phòng một lúc thì đến giờ ăn tối.
Chúng tôi nhập hội với Meiha-chan rồi đi đến đại sảnh.
Thực đơn bữa tối gồm bít tết gà, lẩu cá nhân dùng nhiên liệu rắn để hâm nóng, salad, dưa cải muối Nozawana, cộng với cơm trắng và canh miso nấm.
Chà, có lẽ là món ăn trung bình cho một nhà nghỉ trượt tuyết?
Gần như tất cả mọi người đều có mặt ở bữa tối. Có lẽ vì đã hoạt động từ sáng nên hầu như không còn ai trượt tuyết đến giờ này.
Trong lúc ăn tối, anh Nakasakii đưa ra thông báo.
“Hôm nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc tùng lớn ngay tại căn phòng này! Ăn tối xong đừng về phòng vội, ở lại đây nhé! Dọn dẹp xong bữa ăn, đồ nhắm và đồ uống sẽ được mang ra, mọi người cùng giúp một tay nhé. Thanh thiếu niên nghiêm cấm uống rượu bia, chỉ được uống đồ không cồn thôi nhé!”
Ai đó kêu lên “Chán quá anh ơi!”, nhưng anh Nakasakii là người phụ trách câu lạc bộ, nên mấy khoản đó phải nghiêm túc.
Anh Nakasakii đó đến chỗ bàn của chúng tôi.
“Chỗ có rượu bia mà có học sinh cấp ba thì không hay lắm, nên em đưa Meiha-chan về phòng lúc tám giờ nhé.”
Anh ấy nhắc nhở tôi và Ishida như vậy.
“Vâng ạ.” “Rõ rồi ạ.”
Tôi và Ishida trả lời vậy, nhưng Meiha-chan có vẻ không hài lòng.
Bữa tối kết thúc, nhân viên khách sạn dọn dẹp và chuẩn bị đồ uống.
Chúng tôi đã phân phát bánh kẹo lên các bàn từ trước.
Mọi người đều đang vui vẻ nói chuyện rôm rả.
Trong khi đó, tôi cứ lén lút nhìn trộm chị Touko.
Chị Touko đang ngồi ở một bàn hơi xa, ở một hàng khác với tôi.
Cùng với chị ấy là chị Kazumi, và hai thành viên chủ chốt của câu lạc bộ: chị Mina và chị Manami.
Nhưng ở đó, hết người này đến người khác, đủ các loại đàn ông thay phiên nhau xuất hiện bắt chuyện.
Từ các cựu thành viên, nghiên cứu sinh, sinh viên năm tư đã nghỉ hoạt động câu lạc bộ, cho đến sinh viên năm ba, năm hai, năm nhất đang hoạt động.
Trong số đó còn có những kẻ lưu manh cứ lì lợm cầm chai rượu đến mời chị ấy uống.
Chị Touko có vẻ đang khéo léo đối phó với đám người đó, nhưng tôi vẫn không thể không bận tâm.
Đúng lúc đó, tôi bị Meiha-chan chọc nhẹ vào sườn. Đó là Meiha-chan.
“Anh Yuu, mai mình đi đâu chơi ạ?”
Meiha-chan vừa mỉm cười vừa nhón một viên sô cô la, hỏi tôi vậy.
“Ừ, à, ừm...”
Tôi nói lảng đi. Mai tôi muốn trượt cùng chị Touko nếu có thể.
“Hay là mình chơi snowboard thay vì ski ạ?”
“Nhưng mà anh chơi snowboard không giỏi lắm đâu. Chỉ trượt được trên đường dốc nhẹ với tốc độ rùa bò thôi.”
Nghe vậy, Meiha-chan vỗ tay thích thú.
“May quá! Em cũng chỉ chơi snowboard một lần duy nhất hồi đi trượt tuyết với gia đình trước đây. Lúc đó em trượt không được gì cả. Em cứ sợ nếu anh Yuu giỏi thì sẽ làm phiền anh! Nếu vậy thì mình cùng chơi nhé!”
Vừa lúc đó, Ishida, người nghe được cuộc nói chuyện, chèn vào như đóng đinh.
“Nghe nói mai câu lạc bộ có hoạt động chung đấy. Sẽ chơi một trò chơi có tất cả mọi người tham gia.”
“Trò gì thế anh?” Meiha-chan hỏi Ishida.
“À, chi tiết thì anh không rõ, nhưng nghe nói là orienteering.”
Orienteering à, là cái đó hả? Cái trò cầm bản đồ chạy khắp núi ấy. Có nghĩa là sẽ chơi cái đó ở khu trượt tuyết à?
“Vậy thì em muốn đi cùng anh Yuu!”
Meiha-chan vừa nói vậy vừa ôm lấy tay tôi.
“Nhé, mình cùng chơi nhé!”
Nói vậy rồi nở nụ cười rạng rỡ.
Bị nói một cách ngây thơ như thế này, thì sao mà từ chối nổi.
“À, ừm, đúng vậy. Nhưng mà không chắc là sẽ theo cặp đâu nhé.”
Ishida liếc nhìn tôi rồi thở dài nhẹ. Rồi,
“Meiha, sắp tám giờ rồi. Mày về phòng đi.” cậu ta nói.
“Ơ~, thêm chút nữa được không anh?”
“Không được. Vừa nãy anh Nakasakii nói rồi còn gì. Mày ở đây lâu quá có khi làm phiền anh Nakasakii đấy.”
“Nhưng có mỗi mình em về phòng thì chán lắm.”
“Nghe lời anh là điều kiện để được đi chuyến tập huấn này còn gì.”
Meiha-chan phồng má lên trông khá bất mãn.
“Thế thì anh Yuu cũng về phòng cùng em luôn không? Rồi mình chơi bài gì đó đi.”
“Ơ, anh thì...”
Thấy tôi đang ngập ngừng, Ishida lại đưa tay ra giúp.
“Mày ở với Yuu cả ngày hôm nay rồi còn gì. Yuu cũng có chuyện muốn nói với mấy đứa khác nữa chứ. Hôm nay tha cho nó đi.”
Bị nói vậy, Meiha-chan càng làm vẻ mặt bất mãn hơn.
“Chưa hết đâu mà. Mai vẫn còn mà. Cứ đeo bám quá thì ngược lại Yuu sẽ ghét mày đấy.”
Meiha-chan có vẻ không thuyết phục, nhưng nghe Ishida nói vậy thì đành chịu.
Nhưng em ấy không quên củng cố lại lời cuối.
“Vậy thì anh Yuu ơi, hôm nay em về phòng đây, nhưng ngày mai chơi orienteering nhất định là đi cùng em nhé! Mình hứa rồi đó.”
Meiha-chan nói vậy rồi đứng dậy mà không chờ tôi trả lời.
Thậm chí có thể là em ấy cố tình bỏ đi "trước khi tôi kịp nói KHÔNG".
“Vậy tao cũng đưa Meiha về phòng đây.”
Nói vậy, Ishida cũng cùng em ấy rời khỏi đại sảnh.
Chỉ còn một mình, tôi nhấm nháp hạt hồng cho đến khi Ishida quay lại.
Nếu mai lại chỉ có hai người với Meiha-chan nữa, thì đúng là dễ có tin đồn kỳ quặc thật.
Mai kiểu gì cũng phải bắt Ishida đi cùng thôi.
“Isshiki-kun!”
Vừa nghĩ tên mình được gọi với giọng hăng hái, thì hai bạn nữ đã ngồi xuống hai bên cạnh tôi.
Đó là Ayaka-san năm nhất khoa Kinh tế và Yuri-san năm nhất khoa Thương mại.
Hai bạn này cùng với chị Mina và chị Manami được gọi là 'Bộ tứ trung tâm nữ của câu lạc bộ'.
Chúng tôi trở nên thân thiết trong 'buổi tụ họp nữ sinh ăn buffet bánh ngọt'. Chị Touko là người khởi xướng.
Tiện thể nói thêm, việc tôi làm quen với các bạn ấy trong buổi tụ họp nữ sinh này cũng là một phần chuẩn bị cho 'Kế hoạch Ngày X'. Mục đích là để tăng sự phổ biến của tôi trong giới nữ nói chung bằng cách làm thân với các bạn ấy, và tạo ra dư luận ủng hộ chúng tôi trong việc 'trả thù cay đắng' hai kẻ ngoại tình ở buổi tiệc Giáng Sinh.
Kết quả là tôi đã có thể nói chuyện thân thiết với cả bốn bạn ấy.
“Cuối cùng cũng nói chuyện được với cậu~.” Đó là lời của Ayaka-san.
“Từ hôm qua cậu cứ ở cùng với em gái Ishida-kun mãi mà.” Đó là lời của Yuri-san.
“À thì, chắc là Meiha-chan cũng lo lắng khi ở giữa những người không quen. Nên cuối cùng mới cứ ở cạnh tôi thôi.”
Tôi trả lời lảng đi, Ayaka-san liền dùng khuỷu tay huých vào tôi.
“Ôi chà chà~, lại lảng đi nữa rồi~. Lộ hết rồi đó.”
“Lộ hết rồi, là cái gì cơ?”
“Định giả vờ không biết đến cùng à?”
Ayaka-san nhìn tôi với ánh mắt rõ ràng là đang thích thú lắm.
“Thì cái gì cơ chứ?”
Tôi nói với vẻ không quan tâm. Trong lòng thì thót tim.
“Chuyện em gái Ishida-kun thích Isshiki-kun chứ gì!”
Ayaka-san vừa nói vậy, Yuri-san tiếp lời.
“Bạn ấy, thích Isshiki-kun ghê lắm nhỉ. Không thấy ai khác trong mắt luôn, cứ thế mà tiến thẳng tới thôi. Cảm giác như không ai cản được vậy.”
“Không, cái đó thì...”
“Hôm nay còn ở đường trượt trong rừng không có người, hai người ôm nhau đấy à? TÁO BẠOOO~!”
“Ơ, khoan đã. Cái đó là hiểu lầm đấy. Chuyện đó là do Meiha-chan bị mất thăng bằng nên hai đứa cùng ngã thôi mà.”
Tôi vội vàng phủ nhận như vậy.
Nhưng Ayaka-san thì làm vẻ mặt như 'đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi thú vị'.
Chắc là bạn ấy không có ý định ngừng trêu chọc tôi.
“Ơ~, nhưng mà nghe nói hai người ôm nhau khá lâu mà.”
“Đúng đúng, cũng có mấy người nói là nhìn thấy mà.”
Yuri-san cũng đồng tình với Ayaka-san.
“Thật sự là không phải đâu mà. Đó là do cả hai bị lún vào tuyết mới, không rút ra ngay được thôi. Cứ lúng túng ở đấy nên mới trông như vậy lâu thôi.”
Lời biện bạch tuyệt vọng của tôi, hai bạn ấy có vẻ hoàn toàn không tin chút nào.
Ayaka-san vừa vươn tay lấy hạt hồng của tôi vừa nói.
“Nhưng mà không ngờ Isshiki-kun lại hẹn hò với học sinh cấp ba đấy nha~.”
“Không, không có hẹn hò đâu mà. Hoàn toàn không có chuyện đó đâu.”
“Tớ thì vì có cái vụ đó (X-Day) nên cứ nghĩ là Isshiki-kun sẽ hẹn hò với chị Touko cơ đấy.”
Lúc đó, ánh mắt Ayaka-san nhìn tôi dường như có chút trách móc.
“Đúng rồi nhỉ. Tớ cũng nghĩ thế. Hơi thất vọng một chút.”
...
Trước lời nói của hai bạn ấy, tôi không thể nói gì được nữa.
Hóa ra mọi người xung quanh nghĩ vậy sao.
Tôi nghĩ sao cũng được. Nhưng chuyện của chị Touko thì...
“Chọn JK (nữ sinh cấp ba) thay vì 'Miss Jouto Dai trong bóng tối' cơ đấy nhỉ.”
“Nhắc đến Miss Jouto Dai, không biết năm sau sẽ thế nào nhỉ?”
Trước khi tôi kịp phủ nhận cái 'hiểu lầm với Meiha-chan', Yuri-san đã đưa ra một chủ đề khác.
“À, là cái đó rồi. Nghe nói ở lễ hội văn hóa năm sau sẽ bỏ cuộc thi hoa khôi.”
Người trả lời là Ayaka-san.
“À, ra thế, đúng là bỏ thật nhỉ. Cuộc thi hoa khôi.”
“Chưa quyết định chính thức đâu. Nhưng từ trước cũng có nhiều ý kiến rồi còn gì. Chắc Ủy ban Tổ chức Lễ hội Đại học cũng dựa vào đó mà quyết định theo hướng bãi bỏ đấy chứ?”
...Cuộc thi Miss Jouto Dai, sẽ bị bãi bỏ sao...
Cuộc thi Miss & Mr. Jouto Dai là một trong những sự kiện của lễ hội văn hóa được tổ chức hàng năm.
Nhưng đúng như Ayaka-san nói, gần đây với 'sự đa dạng hóa giá trị', tôi nghe nói cũng có nhiều trường đại học bãi bỏ cuộc thi hoa khôi trường.
Một 'bông hoa' của lễ hội văn hóa biến mất, cũng thấy hơi buồn.
“Nhưng mà, Miss Jouto Dai của trường mình cũng có lịch sử rồi, lại có nhiều người từ đó trở thành phát thanh viên, biên tập viên nữa. Cũng có người nhắm đến cái đó mà. Tớ thấy bỏ đi thì hơi lãng phí.”
Ayaka-san trả lời mối lo của Yuri-san.
“Thế nên cái đề xuất mới đang được đưa ra là 'Miss Muse' đấy thôi?”
'Miss Muse', tai tôi phản ứng với từ đó.
Đó là từ mà Karen đã nói ra khi nói chuyện với ai đó vào ngày thi xong.
Và lúc đó tên chị Touko cũng được nhắc đến cùng với nó. Tôi đã bận tâm về chuyện đó.
“'Miss Muse' là làm gì vậy?”
Tôi hỏi, Ayaka-san làm vẻ mặt ngạc nhiên.
“Isshiki-kun không biết à?”
“Chỉ nghe tên thôi... Rốt cuộc là cái gì vậy?”
“Tớ cũng chỉ biết đến mức nghe người khác nói lại thôi.” Ayaka-san nói vậy trước.
“Nói tóm lại thì nó là sự kiện chọn hoa khôi trường thay thế cho 'Miss Jouto Dai'. Khác với trước đây là nó sẽ là cuộc thi đặt trọng tâm vào cá tính và trí tuệ của người đó, hơn là chỉ ngoại hình. Bao gồm cả lĩnh vực sở trường và kỹ năng nói chuyện nữa.”
Nói đến đó, Ayaka-san hớp một ngụm trà Ô Long làm ẩm cổ họng.
“Vốn dĩ Muse là tên các nữ thần trí tuệ trong thần thoại Hy Lạp đấy. Có chín nữ thần, mỗi vị cai quản về thơ ca, vũ điệu, âm nhạc, kịch nghệ, thiên văn học, lịch sử... gì đó. Tương ứng với đó, họ sẽ chọn ra chín nữ sinh trong trường, mỗi người có một lĩnh vực sở trường tương ứng.”
À ra thế, là như vậy.
“Nhưng rốt cuộc thì đó cũng là chọn lọc phụ nữ mà?” Yuri-san nói.
“Chắc cũng đành chịu thôi? Ngay cả trên tạp chí phụ nữ cũng có 'Bảng xếp hạng người đàn ông muốn được ôm' mà. Hơn nữa, Miss và Á khôi trước đây chỉ chọn hai người, giờ thì chín người được chọn không xếp hạng, nên với những người muốn trở thành nữ phát thanh viên thì đây là lợi thế.”
Đến đó, Yuri-san vui vẻ cúi người về phía trước.
“Vậy thì, cái người đó sẽ không còn vênh váo như trước nữa nhỉ.”
“Đúng vậy đúng vậy, trước đây cứ làm mặt 'tôi là nữ hoàng' vênh váo lắm. Cái đó mà biến mất thì may mắn cho bọn con gái bình thường như mình quá rồi còn gì.”
“Cái người đó là ai vậy?” Người hỏi là tôi.
“Rindou Akane, năm hai khoa Văn học. Là người thắng Miss Jouto Dai năm nay và năm ngoái, mà cái con này, là một đứa con gái đáng ghét.”
Ayaka-san làm vẻ mặt thật sự ghét bỏ.
Yuri-san tiếp lời đồng tình gật đầu.
“Ừ ừ, cứ kênh kiệu vì là Miss Jouto Dai ấy. Cái thái độ 'tôi không giống các cô đâu' lộ rõ mồn một. Còn có tin đồn là bây giờ đang tiếp cận với người của các đài truyền hình nữa.”
“Thái độ khác biệt giữa nam và nữ đã kinh khủng rồi, nhưng với đàn ông cũng khác cực kỳ giữa 'thằng dùng được' và 'thằng không dùng được' nữa. Nếu nói là cảm giác Karen được tăng sức mạnh lên vài lần thì cậu hiểu không nhỉ.”
Có cả một 'nữ kiệt' như thế ở trường này sao... Thật đáng sợ.
“Thế nên, cá nhân tớ thì thật sự muốn chị Touko tham gia Miss Jouto Dai cơ đấy.”
Yuri-san nói một cách tiếc nuối. Ayaka-san đồng tình.
“Đúng rồi nhỉ. Nếu chị Touko mà tham gia Miss Jouto Dai thì Rindou Akane làm gì có cửa. Thế thì con nhỏ đó cũng không vênh váo được rồi.”
“Nhưng Rindou-san vì thế mà coi chị Touko là kẻ thù phải không. Nghe nói cô ta không chịu nổi chuyện chị Touko bị gọi là 'Miss Jouto Dai thực sự'.”
“Với tính cách của người đó thì chắc là vậy rồi. Cô ta là kiểu người không chịu nổi nếu mình không phải là số một.”
Vừa nói đến đó, chị Kazumi cầm cốc đến chỗ chúng tôi.
“Có vẻ nói chuyện rôm rả nhỉ.”
“À, chị Kazumi. Chị qua đây không ạ?”
“Ừm, tớ cũng định nói chuyện với Isshiki-kun một chút.”
“Vậy thì chúng em sang chỗ chị Touko đây ạ.”
Yuri-san trả lời vậy rồi cùng Ayaka-san cầm cốc đứng dậy.
Chị Kazumi ngồi xuống cạnh tôi, vào chỗ trước đó Ishida đã ngồi.
“Cuối cùng cũng thoát khỏi Meiha-chan rồi nhỉ, Isshiki-kun.”
“Vâng ạ.”
“Ừm, hay là Isshiki-kun muốn ở cùng Meiha-chan hơn nhỉ?”
Chị Kazumi nói vậy như đang trêu chọc tôi.
Nhưng... mắt chị ấy dường như hơi tức giận.
“Không phải thế đâu ạ.”
Tôi cũng hơi bực một chút trả lời.
“Nhưng mà, học sinh cấp ba tầm tuổi đó mà đã quyết tâm thì cứ thế mà tiến thẳng thôi. Tớ cũng có kinh nghiệm rồi.”
“Chị Kazumi cũng thế à?”
Tôi buột miệng hỏi lại.
“Đúng vậy, em ấy là học sinh trường Học viện Nữ sinh Ichikawa đúng không. Tớ cũng là cựu học sinh trường Ichijo mà.”
Tôi từng nghe chị Touko nói 'chị Kazumi học trường cấp ba tư thục', nhưng không biết là Học viện Nữ sinh Ichikawa.
“Con gái trường nữ sinh ở tuổi đó ấy, hay chồng lý tưởng của mình lên những người thân quen lắm.”
Chị Kazumi vừa tự rót bia vào cốc vừa nói như đang nhớ lại.
“Mô típ thường thấy là giáo viên trường? Giáo viên nam ở trường nữ sinh nếu còn trẻ thì ai cũng được yêu thích hết. Tiếp theo là sinh viên đại học dạy kèm làm thêm ở trung tâm luyện thi?”
“Thật thế ạ?”
“Đúng vậy. Giáo viên thì xét về nghĩa 'dạy dỗ' là một tầng trên rồi. Với học sinh cấp ba nữ thì họ dễ trở thành 'người đáng tin cậy, biết lắng nghe'."
Đến đó, chị ấy uống một ngụm bia vừa tự rót. "Phù!" hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.
“Trường hợp của Meiha-chan, có lẽ người đó là Isshiki-kun. Cậu tử tế, mặt mũi cũng khá ưa nhìn. Hồi cấp hai, cấp ba chắc học hành cũng được đúng không? Rồi lại là bạn thân của anh trai, biết nhau từ lâu nên không phải lo bị làm những chuyện kỳ quặc. Đúng là người lý tưởng để các bạn nữ 'phóng chiếu' mong muốn của mình.”
“Là như vậy thật sao ạ?”
“Đúng thế thôi, học sinh cấp ba nữ ấy mà. Nhất là những bạn nghiêm túc lại càng có xu hướng đó. Chắc trong đầu em ấy, em ấy đang là nhân vật chính của một bộ truyện tranh thiếu nữ. Anh trai của bạn thân, người anh dịu dàng đáng ngưỡng mộ. Sự ngưỡng mộ đó từ lúc nào biến thành tình yêu. Nhưng người đó lại không nhận ra tình cảm của mình. Rồi lại còn có một tiểu thư phản diện xinh đẹp là đối thủ nữa...”
“Ơ, tiểu thư phản diện ạ, là ai thế ạ?”
“Thì tất nhiên là Touko rồi.”
“Chị Touko là tiểu thư phản diện ạ? Em không nghĩ vậy đâu ạ.”
Chị Touko chắc chắn không phải tiểu thư phản diện gì cả. Ngược lại, chị ấy là người hùng công lý hoàn hảo không tì vết.
“Ý tớ là, trong mắt em ấy có thể là như vậy. Nếu không có đối thủ tình trường thì câu chuyện sẽ không hấp dẫn mà.”
Chị Kazumi gật đầu như thể đồng ý với lời mình nói, rồi nốc tiếp ngụm bia thứ hai. Chỉ hai ngụm mà hết hai phần ba cốc.
...À mà đúng rồi, Meiha-chan trước đây từng nói 'Anh Yuu tội nghiệp quá. Cô ta đang đùa giỡn tình cảm của anh Yuu! Em không thể chấp nhận được chuyện đó' nhỉ...
Tôi nhớ lại chuyện lần ba người, tôi, chị Touko và Meiha-chan, đã cùng nhau học nhóm ở quán ăn gia đình trước kỳ thi.
Và bài kiểm tra tâm lý làm trên xe buýt lúc đi. Về 'bức tranh thể hiện sự bất an hiện tại', Meiha-chan đã trả lời là 'một tiểu thư trông có vẻ xấu tính'.
Cái đó, có lẽ là...
“Thôi, về phần em ấy thì thế cũng được. Có khi còn 'normal' hơn là say nắng một tiền bối cùng trường nữ sinh ấy chứ. Vấn đề là Isshiki-kun, là cậu cơ.”
“Em à?”
“Đúng vậy.” Chị Kazumi rót đầy bia vào cốc lần nữa, trước khi uống hết cốc ở ngụm thứ ba.
“Tớ hiểu là Isshiki-kun đang bị Meiha-chan 'cưỡng ép' theo ý em ấy (bị cuốn theo), nhưng như thế rốt cuộc cũng giống như cậu có để ý đến Meiha-chan vậy thôi.”
“Không, em không có!”
“Cậu có thể nói thẳng như vậy thật không? Thế thì tại sao không dứt khoát nói với Meiha-chan 'không phải chỉ hai đứa, chơi cùng mọi người đi'? Từ bên ngoài nhìn vào, Isshiki-kun và Meiha-chan trông như là 'hai người đang chuẩn bị hẹn hò'."
“Nhưng mà tự nhiên nói thế với Meiha-chan thì tội nghiệp em ấy...”
“Rốt cuộc, cậu vẫn muốn giữ hình ảnh tốt đẹp với cả em ấy thôi.”
Chị Kazumi không để tôi nói hết lời.
Thấy tôi im bặt, chị Kazumi vòng tay qua cổ tôi một cách mạnh mẽ.
“Nhìn đằng kia kìa, Isshiki-kun. Về phía Touko ấy.”
Nói vậy rồi xoay cổ tôi về hướng chỗ ngồi của chị Touko.
“Từ nãy đến giờ có rất nhiều gã đàn ông đến gần Touko. Touko đều đối phó qua loa rồi đuổi họ đi hết. Nhưng chị ấy vẫn đến chuyến tập huấn này. Đã chuẩn bị tinh thần để bị mọi người tò mò dòm ngó. Rốt cuộc là chị ấy đang chờ lời mời của ai vậy nhỉ.”
Hơi thở có mùi rượu nhẹ thoát ra từ chị Kazumi.
Nhưng hơn cả mùi cồn, lời nói của chị Kazumi đã kích thích tâm trí tôi.
“Touko sẽ không tự mình hành động, cũng không thể tự mình hành động. Vậy thì ai nên tiến tới, cậu biết rồi đấy.”
Như thể bị thao túng bởi lời nói của chị Kazumi, tôi khẽ gật đầu.
“Tớ cũng biết là sau bữa tiệc Giáng Sinh hai đứa chẳng có gì cả. Thế nên hôm nay tớ sẽ tạo cơ hội để hai đứa có thể nói chuyện riêng tư một chút. Tớ và Touko ở chung phòng. Và tớ sẽ uống ở đây một lúc. Hơn nữa, Touko bây giờ hiếm khi lại khá say... Đây chẳng phải là cơ hội tốt để biết rõ tình cảm của nhau sao?”
Thời gian được nói chuyện riêng với chị Touko! Đúng là cơ hội không thể mong chờ hơn.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt chị Kazumi.
Cảm giác như trán sắp chạm nhau, mặt tôi và mặt chị Kazumi chắc không cách nhau đến mười centimet.
Đôi mắt chị ấy ánh lên vẻ tinh nghịch.
“Em cảm ơn!”
Tôi nói với một cảm xúc mạnh mẽ.
“Rồi, đi đi!”
Chị Kazumi buông tay, như thể đẩy tôi đi.
“À, nhưng mà đừng làm chuyện gì khiến tớ khó xử khi tớ về đấy nhé!”
Cuối cùng không quên 'đóng đinh' vào tôi như vậy.
“Chị Touko, em ngồi đây được không ạ?”
Tôi ngồi xuống bên cạnh chị Touko.
Ngay sau khi hai cựu thành viên CLB vừa bị chị Touko lạnh nhạt từ chối và bỏ đi.
“Isshiki-kun?”
Chị Touko quay lại nhìn tôi một thoáng.
Nhìn mặt chị ấy khá đỏ. Chắc đã uống khá nhiều?
Chị ấy nhanh chóng quay mặt về phía bàn và đáp với vẻ lạnh nhạt: “Có chuyện gì à?”
“Không, chỉ là em muốn nói chuyện với chị Touko một chút thôi ạ...”
Giọng tôi yếu hẳn đi. Có cảm giác như chị ấy đang hơi xa lánh tôi một cách tinh tế.
“Còn Meiha-san? Không phải cậu đang nói chuyện với em ấy à?”
Chị Touko vẫn nhìn thẳng về phía trước, mắt dán vào chiếc cốc.
Vẫn không nhìn tôi. Nếu cứ thế này, chắc tôi sẽ nản mất.
“Meiha-chan về phòng rồi ạ. Chỗ có rượu bia thì không nên có học sinh cấp ba.”
“Nếu không phải chỗ có rượu, thì cậu sẽ ở cùng em ấy à?”
Ừm, sao thế nhỉ. Cách nói cứ như đang kiếm chuyện vậy.
“Không, không phải ý đó ạ.”
“Tối qua cũng ngồi cạnh Meiha-san trên xe buýt mà nhỉ.”
“Đúng vậy ạ, nhưng mà đó là...”
“Nói chuyện với Meiha-san có vui không?”
“Hả? À, ừm. Nhưng không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu ạ.”
“Ban ngày cũng ở cùng nhau suốt mà?”
“...Vâng.”
“Ở đường trượt trong rừng không có người, chỉ có hai người ở cùng nhau mà...”
Quả nhiên, tin đồn đã lọt đến tai chị Touko...
“Nhưng đó là tai nạn ạ...”
“Isshiki-kun, trông cậu vui vẻ khi ở cùng Meiha-san.”
... Tôi khó trả lời quá, nên chỉ im lặng hớp một ngụm trà Ô Long trong cốc.
“Từ hôm qua đến giờ, cậu không để ý gì đến tôi cả nhỉ?”
Chị Touko quay lưng lại với tôi, ôm gối, vẫn cầm cốc trên tay.
“Có lẽ con gái chủ động hơn thì chuyện tình cảm cũng suôn sẻ hơn nhỉ.”
“Ừm, chị Touko.”
“Meiha-san, em ấy nói là thích Isshiki-kun đúng không?”
“Không hẳn là được chính em ấy nói trực tiếp...”
“Meiha-san, em ấy đáng yêu thật nhỉ... Isshiki-kun cũng làm mặt như không tệ đâu.”
Chị Touko nói vậy rồi nốc cạn cốc nước đang cầm. Cốc rỗng.
“Isshiki-kun, trước đây cậu đã nói 'khi em tự nhiên nhất là đáng yêu nhất' mà...”
Tôi nghe thấy tiếng hít mũi nhẹ "Sưn".
“Đó là thật ạ.”
“Học sinh cấp ba nhỏ tuổi hơn thì đáng yêu hơn người lớn tuổi hơn nhỉ.”
“Em không nói thế ạ.”
“Đúng là con gái đáng yêu hơn thì con trai thích hơn mà.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị Touko nói chuyện cằn nhằn như thế này.
Chuyện là chị ấy chẳng nghe tôi nói gì cả.
“Ừm, chị Touko. Có lẽ chị say rồi à?”
“Không có sayy đâu!”
Chị ấy nói vậy vẻ giận dỗi rồi quay lại.
Nhưng... cả mặt lẫn mắt đều hồng cả rồi.
“Không có say mà!”
Nói vậy rồi đặt chiếc cốc xuống bàn một cách thô bạo.
Cứ thế chị ấy đổ rạp phần thân trên xuống bàn, nhìn tôi bằng ánh mắt oán trách.
...Không, chị ấy say lắm rồi đấy chứ. Cái này...
“Isshiki-kun này, gian xảo thật đấy nhỉ.”
“Cứ đùa giỡn với trái tim con gái thế đấy.”
“Nếu thích người nhỏ tuổi hơn thì nói thẳng ra đi.”
“Mặt thì trông nghiêm túc, càng tử tế thì càng có tội.”
T-toàn cằn nhằn thế này.
Trước giờ cũng có mấy lần liên hoan câu lạc bộ, nhưng đây là lần đầu thấy chị Touko thế này.
Tôi nghe nói chị ấy là người không dễ bị ảnh hưởng bởi rượu mà.
Không ngờ... là kiểu người say rồi hay kiếm chuyện à?
“À~ à, có vẻ say bí tỉ rồi nhỉ.”
Tôi nghe tiếng gọi từ phía sau.
Quay lại, đó là chị Kazumi. Có vẻ đã quay lại đây.
Trong khi đó, mắt chị Touko lim dim, trông nửa tỉnh nửa mê.
“Isshiki-kun. Touko có vẻ say lắm rồi, cậu đưa chị ấy về phòng bọn tớ giúp nhé. Tớ uống thêm chút nữa.”
Nói vậy rồi nháy mắt với tôi.
“Vâng ạ. Chị Touko, mình về phòng nghỉ ngơi một lát nhé.”
Tôi nói vậy rồi đỡ vai chị Touko đứng dậy.
“CỐ... LÊN...!”
Chị Mina, thành viên chủ chốt của câu lạc bộ, ngồi ngay cạnh chị Kazumi, khẽ nói với tôi.
Tôi thấy ngượng ngùng, không dám nhìn lại phía sau mà bước ra khỏi đại sảnh.
Tôi vòng tay trái của chị Touko qua vai mình, tay phải ôm ngang eo để đỡ chị ấy, rồi đi về phòng chị.
Chị Touko có vẻ say lắm rồi. Một mình thì khó mà đi nổi. Chị ấy loạng choạng.
...Có lẽ bị ép uống nhiều chăng? Hay là tự uống?
Mái tóc dài của chị Touko buông xuống vai tôi xào xạc.
Và... bộ ngực đầy đặn, căng tràn sức sống có thể cảm nhận được qua lớp áo len dày.
Đây là lần đầu tiên tôi được gần gũi chị Touko đến mức này.
Một lát sau thì đến phòng chị Touko.
Chị ấy dường như không thể tự đứng vững được nữa.
Tôi nhẹ nhàng đỡ chị Touko ngồi xuống giường.
“Chị uống nước không ạ?”
Tôi hỏi vậy, chị Touko khẽ gật đầu.
Tôi lấy chai nước lọc trong tủ lạnh ra đưa cho chị ấy.
“Em mang nước đến rồi đây.”
Chị Touko dùng tay trái chống xuống giường một cách uể oải để giữ phần trên cơ thể. Dù vậy, người vẫn lắc lư.
Tôi lại ôm vai đỡ chị ấy, rồi đưa chai nước đã mở nắp.
Chị Touko uống khoảng hai ngụm nước rồi nói “Cảm ơn” và trả lại chai nước cho tôi.
“Chị không sao chứ?”
“...Ừm...”
Chị ấy trả lời nhỏ nhẹ như vậy.
Nhưng mà, từ giờ tôi nên làm gì đây?
Nói chung, đây chắc chắn là một kiểu cơ hội.
Nhưng mà chị Touko say lắm rồi...
Chị ấy đã nói 'sẽ không làm chuyện đó cho đến khi kết hôn'.
Nếu 'lần đầu' với chị Touko lại trong tình trạng thế này, chẳng phải sẽ trở thành một kỷ niệm không tốt đẹp với chị ấy sao? Tôi không muốn chị Touko phải có những suy nghĩ như vậy, và tôi cũng không muốn.
Nghĩ vậy nhưng... tôi cũng không muốn rời khỏi căn phòng.
Chính bản thân tôi cũng không biết phải làm gì, cứ lưỡng lự mãi.
“Ưm.”
Chị Touko khẽ rên lên một tiếng rồi không hiểu nghĩ gì mà định đứng dậy.
“Chị sao thế ạ?”
Tôi cũng vừa đỡ chị ấy vừa cùng đứng dậy.
Nhưng đến đó chị Touko lại mất thăng bằng. Tay chị ấy vô thức nắm lấy vai tôi.
Vì thế, cả tôi đang định đứng dậy cũng bị mất thăng th bằng, hai đứa cùng ngã đổ rạp xuống giường, nằm cạnh nhau.
Đúng vậy, trong tư thế như thể đang ôm nhau...
Khuôn mặt thanh tú của chị Touko ở ngay gần.
Làn da trắng mịn như sứ không son phấn, đang nhuốm màu hồng như bừng nóng.
Điều đó khiến tôi cảm thấy cực kỳ gợi cảm.
Bộ ngực đầy đặn của chị Touko đang ấn vào người tôi.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến ham muốn trong tôi trỗi dậy rồi, lại thêm hơi thở của chị Touko dịu dàng phả vào mặt tôi nữa.
Đáng lẽ phải say rồi mà lại chẳng có mùi rượu gì cả.
Ngược lại, còn có cả mùi hương ngọt ngào nữa.
...C-cái này, rốt cuộc là đồng ý rồi đúng không...
Tôi định siết chặt cánh tay đang vòng qua người chị Touko lại.
“Isshiki-kun...”
Chị Touko hé mở đôi mắt. Đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi.
“Em, em đã thấy cô đơn lắm. Cậu cứ ở cùng Meiha-san mãi thôi...”
Tay tôi vẫn dừng lại.
Trong lúc chị ấy đang nói, tôi do dự không dám chuyển sang hành động tiếp theo.
“Em cứ nghĩ là cậu chẳng còn bận tâm đến tôi nữa rồi. Cả chuyện hứa hẹn nữa, có lẽ cậu quên rồi chăng.”
Không phải vậy! Chuyện đó phải làm rõ ngay.
“Không có chuyện đó đâu ạ. Em cũng luôn nghĩ đến chị Touko mà.”
“Thật không?”
“Thật ạ. Em không hề quên chuyện 'Giáng Sinh làm lại'. Em mong chờ lắm đấy ạ!”
Nghe vậy, chị ấy mỉm cười như trút được gánh nặng.
“May quá...”
Nói vậy rồi khẽ nhắm mắt lại. Hàng mi dài khẽ run run.
“Thật ra em không định tham gia chuyến tập huấn trượt tuyết này đâu. Vì chuyện Ngày X, có nhiều người nói ra nói vào, rồi cũng có những người đến tán tỉnh nghĩ là có thể 'làm gì đó' với em.”
“Đúng vậy ạ.”
“Nhưng nghe nói Meiha-san cũng tham gia chuyến tập huấn này... Em không thể nào yên lòng được... Nên em mới quyết định tham gia.”
Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào mặt chị ấy.
“Cái cảm xúc này, em thấy mình thật xấu xí... Em cứ nghĩ là bị nhìn thấu hết rồi, nên Isshiki-kun cũng sẽ bỏ đi...”
“Chị đừng nói thế ạ! Em cũng muốn ở cùng chị Touko mà. Nếu có thể, muốn ở cùng mãi!”
Chị Touko khẽ gật đầu, rồi thì thầm như hơi thở thoát ra.
“Em cũng, với cậu...”
Tôi giữ nguyên tư thế đó một lúc.
Không, có lẽ là tôi không thể nhúc nhích được.
Nhưng ở tình cảnh này, chị Touko cũng đang có thiện cảm với tôi đúng không nhỉ?
Bây giờ, có lẽ chị Touko sẽ đón nhận tôi?
Tôi khẽ chạm bàn tay vẫn đang căng cứng vào lưng chị Touko.
Cứ thế, tôi đưa môi mình lại gần bờ môi khẽ mở của chị Touko. Tôi tự nhiên nhắm mắt lại.
Chỉ còn vài milimet nữa là chạm...
“Sư~, sư~.”
Tôi nghe thấy tiếng thở đều đặn, yên bình của chị ấy.
Tôi mở mắt.
Chị Touko có vẻ đã hoàn toàn ngủ rồi.
Với vẻ mặt ngây thơ như thiếu nữ, không chút vẩn đục nào.
Ngay lập tức, dục vọng trong tôi tan biến như bong bóng.
...Cướp lấy nụ hôn khi người ta đang ngủ, đúng là không được mà...
Đúng vậy, khi tôi và chị Touko tiến xa hơn, nhất định phải là khi giữa hai đứa có sự tin tưởng và đồng thuận hoàn toàn.
Nếu không, đó sẽ không trở thành một kỷ niệm tuyệt vời đối với cả hai.
Vì thế, trong tình trạng chị Touko đang ngủ lúc này, tôi sẽ không làm gì cả. Tôi không muốn làm gì cả.
Hơn nữa, chị Kazumi cũng đã nói rồi mà. 'Đừng làm chuyện gì khiến tớ khó xử khi tớ về đấy nhé'.
Mặc dù tôi nghĩ hôn nhẹ thì có lẽ nằm trong phạm vi chấp nhận được...
Tôi cười khổ rồi định nhấc người ra khỏi giường.
Dù đã quyết tâm 'không làm gì với chị Touko', nhưng cái mức độ gần gũi này thật sự là một cực hình về mặt tinh thần.
Nhưng khi tôi định rời đi, chị Touko vô thức giữ chặt lấy người tôi.
“Ưm ưm.”
Chị ấy đang nắm chặt vải áo hoodie ở lưng tôi. Như ôm gối ôm vậy.
...Cứ thế này mà cố tình rời đi thì cũng hơi kỳ nhỉ. Làm phiền người ta vừa mới ngủ thì không hay lắm. Cứ giữ nguyên thế này thêm một chút nữa vậy...
Tôi thả lỏng người, đặt trọng lượng cơ thể trở lại lên chiếc giường cùng với chị Touko.
Và một lần nữa, tôi ngắm nhìn khuôn mặt chị Touko khi đang ngủ.
...Chị Touko. Con người thật của chị đáng yêu lắm đấy ạ...
Tôi lại gọi chị ấy trong lòng.
Hơi thở ngọt ngào của chị Touko, thân nhiệt ấm áp, cơ thể mềm mại, tôi đều cảm nhận được khắp người.
Cảm giác như có gì đó ấm áp lan tỏa trong lòng. Tôi cảm thấy rất yên tâm.
Và rồi... lúc nào không hay, tôi cũng thiếp đi ngay trong tư thế đó.