Kanojo ga Senpai ni NTR-reta no de, Senpai no Kanojo wo NTR-masu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Đang ra)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

51 63

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

10 20

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

152 167

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4535

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 116

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1375

Volume 2 - Chương 09: Touko-senpai và bồn tắm lộ thiên, và cuộc tấn công của Meiika-chan

Chúng tôi về khách sạn, chỉ thay đồ rồi đi thẳng đến đại sảnh.

Vì đã đến giờ ăn tối.

Thực đơn bữa tối nay là thịt lợn cốt lết và một nồi lẩu cá nhân kiểu hâm nóng bằng viên nhiên liệu rắn như hôm qua, salad, dưa muối Nozawanazuke, cộng với cơm trắng và canh miso nấm. Điểm khác biệt so với hôm qua chắc chỉ là bít tết gà được thay bằng thịt lợn cốt lết?

Nhân tiện, cặp đôi nữ sinh năm hai đã giành được điểm cao nhất trong trò chơi ban ngày.

Điểm là mười chín. Nghe nói hai người con gái đã cùng nhau hoàn thành thử thách Pocky Kiss.

Đúng như Meiika-chan nói, nếu lúc đó chúng tôi giành được mười điểm, thì ít nhất đã xếp thứ hai, thậm chí có thể giành được vị trí thứ nhất.

Nhớ lại biểu cảm của Meiika-chan lúc chơi Pocky Kiss, tôi lại thấy ngượng một mình.

Bữa ăn vẫn ngồi chỗ cũ như hôm qua. Cùng Ishida và Meiika-chan.

Meiika-chan cứ bĩu môi mãi từ lúc rời khỏi khu trượt tuyết.

…Ờ thì, mình bỏ dở trò chơi đang có cơ hội thắng để đi tìm Touko-senpai, chắc cô bé cũng thấy khó chịu…

Tôi nhìn dáng vẻ của Meiika-chan và nghĩ vậy.

Nhưng trong tình huống đó, lựa chọn không đi tìm Touko-senpai là điều không thể.

Dù cho đó không phải là một trò chơi mà là một điều quan trọng hơn, tôi vẫn sẽ đi tìm Touko-senpai.

Tuy nhiên, sau đó, Meiika-chan vẫn tiếp tục im lặng.

Đến mức này thì không chỉ đơn thuần là giận dỗi, mà trông như thể cô bé đang suy nghĩ điều gì đó.

Touko-senpai, cũng giống như tối qua, đang ngồi ở một bàn cách xa tôi một chút, ở một hàng khác, và nhìn về phía này.

Những người đi cùng cũng là Kazumi-san và hai thành viên trung tâm của câu lạc bộ là Mina-san và Manami-san, đúng bộ sậu như tối qua.

Chỉ có điều khác với hôm qua là Touko-senpai cũng thỉnh thoảng nhìn về phía tôi.

Và khi mắt chạm nhau, chị ấy lại mỉm cười thật tươi.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.

…Hự…

Tôi cảm thấy sát khí từ bên cạnh.

Liếc mắt nhìn sang, Meiika-chan đang trừng mắt nhìn tôi.

Và rồi tiếp theo là nhìn về phía Touko-senpai…

Sao tự nhiên tôi lại thấy nghẹn cơm thế này.

Ăn xong, chúng tôi nghỉ ngơi một lát. Sau đó, cũng giống như hôm qua, sẽ là buổi liên hoan.

Nhưng có lẽ vì chưa tắm rửa gì, người và tóc cứ bết bết khó chịu.

Mặt cũng thấy nhờn nhờn nữa.

“Ishida, đi tắm không?”

Khi tôi hỏi, Ishida trả lời với vẻ rõ ràng là ngại ngần:

“Ưm, thôi tao không đi. Tao muốn nói chuyện với mọi người thêm chút nữa. Với cả phải ở cùng Meiha đến tám giờ nữa. Phiền phức lắm, tí nữa tao tắm vòi sen thôi.”

“Vậy à, thế tao đi đây.”

Nói rồi tôi đứng dậy.

Meiika-chan im lặng nhìn tôi đi.

Tôi trở về phòng một lần để chuẩn bị đồ đi tắm, rồi đi về phía bồn tắm lộ thiên, khác với hôm qua.

Hôm qua tôi không biết, nhưng khách sạn này có bồn tắm lộ thiên.

Bồn tắm lộ thiên nằm ở một khu hoàn toàn tách biệt với khu tắm lớn nên tôi không để ý.

…Họ nói thời tiết đã tốt hơn rồi mà. Bồn tắm lộ thiên chắc sẽ dễ chịu hơn…

Trên lối đi dẫn đến tòa nhà riêng có bồn tắm lộ thiên…

“À.”

“Ơ?”

Tôi tình cờ gặp Touko-senpai.

“Touko-senpai cũng đi tắm bây giờ ạ?”

Khi tôi hỏi vậy, chị ấy mỉm cười và trả lời.

“Ừm, về từ khu trượt tuyết là ăn tối luôn rồi. Chị mới chỉ rửa mặt thôi, nhưng người với tóc khó chịu quá. Thế nên dù đang trong buổi liên hoan, chị quyết định đi tắm.”

“Em cũng thế ạ. Em muốn nhanh chóng được sảng khoái.”

“Giống nhau nhỉ!”

Touko-senpai lại nở nụ cười thật tươi. Có vẻ chị ấy đang rất vui.

…Đi tắm lộ thiên cùng Touko-senpai à…

Tôi trong thoáng chốc đã tưởng tượng ra cảnh tắm chung.

Xung quanh là cảnh tuyết trắng xóa, trên đầu là bầu trời đầy sao, chỉ có hai người, Touko-senpai khỏa thân và tôi…

Nhưng thực tế không ngọt ngào như vậy.

“Thế nhé, hẹn gặp lại sau.”

Touko-senpai bước qua tấm màn [Nữ Tắm].

…Ừm, đương nhiên rồi…

Tôi bước vào khu tắm nam với một chút thất vọng nhẹ.

Mở cửa dẫn ra ngoài từ phòng thay đồ, bồn tắm lộ thiên đúng như tôi tưởng tượng trải ra trước mắt.

Xung quanh được bao bọc bởi những tảng đá, bên trên có bức tường cao chắn tầm nhìn từ bên ngoài.

Trên những tảng đá có trồng những cây được chăm sóc kỹ lưỡng, giờ đây phủ đầy tuyết trắng.

Bản thân bồn tắm là một bồn đá được bao quanh bởi những viên đá tự nhiên tròn. Ngoài khu vực tắm rửa, nó là một khu vườn, và dường như tôi có thể chạm vào tuyết nếu vươn tay ra từ bồn nước.

Và ở phía bên trái có một bức tường ngăn được trang trí bằng tre trên bề mặt.

Đằng sau đó chắc là khu tắm nữ.

Hơn nữa…

“Tuyệt vời! Không có ai!”

Đúng vậy, lúc này chỉ có mình tôi đang sử dụng bồn tắm lộ thiên này.

Độc chiếm bồn tắm lộ thiên không một bóng người!

Vui quá, tôi buột miệng nói ra.

Tôi dội nước lên người rồi bước vào bồn. Tôi thoải mái duỗi thẳng tay chân.

“Phù~, mãn nguyện, mãn nguyện.”

Tiếng nói tự nhiên thoát ra.

Đột nhiên, từ phía bên kia bức tường ngăn, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ “fufufu”.

“Touko-senpai?”

Tôi buột miệng hỏi, và có tiếng trả lời từ phía bên kia bức ngăn.

“Bên đó cũng chỉ có một người sao?”

Đúng là giọng của Touko-senpai.

“Vâng, chỉ có mình em.”

“Bên này cũng vậy. Bây giờ chỉ có chị thôi.”

“Thật sảng khoái nhỉ!”

“Đúng vậy. Nhưng một mình tắm lộ thiên vào ban đêm hơi đáng sợ. Thế nên, nói chuyện thế này được không?”

“Vâng ạ! Sẵn lòng!”

Một lời đề nghị tuyệt vời. Chỉ được nói chuyện với Touko-senpai thế này đã vui rồi, nghĩ đến cảnh Touko-senpai đang khỏa thân ở phía bên kia tấm chắn này, tôi lại thấy rạo rực.

“Này, Isshiki-kun…”

“Gì vậy ạ?”

“Có khi nào, chuyến đi lần này… em đã, vỡ mộng về chị chưa?”

Touko-senpai ngập ngừng hỏi.

“Vỡ mộng? Không có chuyện đó đâu ạ.”

“Vậy sao, thế thì tốt rồi.”

“Sao chị lại hỏi thế ạ?”

Tôi thắc mắc. Tại sao Touko-senpai lại lo lắng điều đó.

Sau một lúc im lặng, Touko-senpai trả lời:

“Chị nghĩ, trong chuyến đi lần này, em đã nhìn thấy rất nhiều khía cạnh đáng xấu hổ của chị.”

“Khía cạnh đáng xấu hổ ạ?”

Tôi chẳng nhớ ra có chỗ nào như vậy cả?

“…Nhìn thấy Isshiki-kun và Meiika-san thân thiết với nhau, chị thấy cứ bồn chồn khó chịu sao ấy. Thế nên chị mới tỏ thái độ giận dỗi…”

Chuyện đó thì lỗi là do tôi chưa rõ ràng thái độ chứ nhỉ…

“Rồi chị lại say rượu, để em nhìn thấy bộ dạng bê tha…”

Với tôi thì chuyện đó lại khá vui.

“Vậy mà chị lại tự dưng nổi giận, và sáng nay thì lại cố tình tránh mặt em. Chị chỉ thấy xấu hổ về bản thân mình thôi.”

Chuyện này thì tôi cũng lo lắng là “có bị ghét rồi không nhỉ”.

“Rồi trong trò chơi, chị cố quá sức và làm phiền em, đúng không. Chị thực sự xin lỗi.”

“Không, không có gì đáng phải xin lỗi nhiều thế đâu ạ.”

“Nhưng Isshiki-kun đã đến giúp chị, và bây giờ cũng vẫn tử tế với chị thế này…”

“Em mới phải, với Touko-senpai thì…”

Tôi vô thức ngước nhìn bầu trời.

Như thể trận bão tuyết buổi chiều chỉ là giả, giờ đây bầu trời đêm tràn ngập sao lấp lánh.

…Không biết Touko-senpai bây giờ cũng đang ngắm sao không nhỉ…

Tôi chợt cảm thấy như vậy.

Một lúc sau, Touko-senpai phá tan sự im lặng.

“Cái cảm giác này, có vẻ giống chúng ta bây giờ nhỉ.”

“Ý chị là sao ạ?”

Tôi nghe thấy tiếng nước văng, “pasha”.

“Tình cảm của chúng ta chắc chắn là khỏa thân. Và cả hai đều biết điều đó. Nhưng giữa hai người vẫn còn một bức tường… Nên chúng ta chỉ có thể trao đổi tình cảm bằng những lời lẽ được che đậy. Nếu một trong hai người im lặng, thế là kết thúc.”

À, ra là vậy.

Đúng là, hoàn cảnh của bồn tắm lộ thiên này và tình huống của tôi với Touko-senpai có thể giống nhau.

“Nhưng cả hai chúng ta đang ở trong cùng một hoàn cảnh. Một tình huống chỉ mình em và chị chia sẻ, không phải với bất kỳ ai khác.”

“Vâng… Đúng vậy. Em nghĩ là thế.”

Tôi vừa gật gù đồng ý với lời Touko-senpai, vừa nói ra với hàm ý “em muốn điều đó thành sự thật”.

Lại một lúc im lặng trôi qua.

Thì đâu đó vang lên tiếng nhạc khẽ khàng.

Nhạc gì nhỉ, hình như nghe quen quen… là nhạc nhảy hay gì đó.

“’Moon River’ đấy.”

Touko-senpai chắc cũng nghe thấy.

“Bài này em nghe nhiều lắm, nhưng là bài gì thế ạ?”

“Là nhạc phim 'Breakfast at Tiffany's' đấy. Chị biết bài này từ lúc học múa dân gian ở trường tiểu học.”

“Nhạc nền múa dân gian mà yên tĩnh nhỉ.”

Với tôi, múa dân gian chỉ là kỷ niệm bị bắt nhảy hồi tiểu học ở hội thao hay trại hè, nhạc thường sôi động hơn nhiều.

“Múa dân gian ban đầu là điệu nhảy dân tộc, nên có nhiều loại lắm. Vì vậy, có bài yên tĩnh kiểu waltz cũng không có gì lạ đâu nhỉ?”

“Thế ạ.”

Touko-senpai đúng là có kiến thức phong phú thật.

Tôi lại nhớ đến “thư viện trường cấp ba”, nơi tôi lần đầu tiên gặp chị ấy.

“Này, mình nhảy cùng không?”

“Ơ, bây giờ ạ?”

Tôi rất bất ngờ trước lời đề nghị đột ngột của Touko-senpai.

“Ừ.”

“Nhưng chúng ta đang tắm mà? Làm sao mà nhảy được?”

“Em cứ sang đây là được. Bên này giờ cũng không có ai.”

“Ơ…ơ…ơ…ơ!”

Tôi buột miệng thốt lên như vậy.

Sao lại tắm lộ thiên cùng Touko-senpai? Cả hai đều khỏa thân sao? Thật không thể…

Tôi lại nhớ đến cảm giác cơ thể mềm mại của Touko-senpai đêm qua.

Tôi vừa đỏ mặt vừa cảm thấy tim đập thình thịch.

Mà trước hết, nếu tôi vào khu tắm nữ và có người đến, thì sẽ thành chuyện lớn đấy.

Thế rồi tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của Touko-senpai.

“Haha haha, đùa thôi đùa thôi.”

Biết mình bị trêu, tôi càng ngượng hơn.

“Đừng trêu em nữa mà. Thiệt tình.”

“Xin lỗi nhé. Nhưng phản ứng của em đáng yêu quá nên…”

“Ngay cả Touko-senpai cũng nói đùa kiểu đấy à.”

Tôi nói với giọng pha lẫn bất mãn.

“Nhưng rủ nhảy cùng là thật đấy. Mình cùng nhảy và tưởng tượng đối phương. Kiểu như 'air folk dance' ấy?”

“Nhưng nhảy múa dân gian ở đây hơi chật nhỉ?”

“Ờ nhỉ. Vậy mình làm gì bây giờ. Isshiki-kun, em có ý tưởng gì không?”

Lúc đó, tôi chợt nhớ đến “bài kiểm tra tâm lý” mà Manami-san đã làm trên xe buýt đi.

Nếu thế này, tôi có thể tự nhiên biết được suy nghĩ của Touko-senpai.

“Thử bài kiểm tra tâm lý xem sao ạ?”

“Bài kiểm tra tâm lý? Kiểu gì thế?”

“Em sẽ hỏi vài câu. Touko-senpai chỉ cần trả lời điều gì hiện lên trong đầu là được ạ. Đơn giản mà nhỉ?”

“Đúng rồi. Nghe có vẻ thú vị đấy! Có lẽ rất hợp để vừa nói chuyện vừa làm thế này trong bồn tắm. Nhưng dám thử thách chị bằng bài kiểm tra tâm lý sao, hỗn thật đấy~”

Đúng là con gái vẫn thích bói toán và kiểm tra tâm lý nhỉ.

Và tôi có thể biết được sở thích của Touko-senpai. Tôi nở nụ cười thầm.

“Và một điểm cần lưu ý. Đừng nghĩ quá sâu, chỉ cần trả lời điều gì hiện lên trong đầu ngay lập tức.”

“Okê!”

“Rồi, câu đầu tiên. Bạn quyết định đi bộ đường dài lên núi. Bạn sẽ đi đến ngọn núi cao ở xa hay ngọn núi thấp dễ vui chơi ở gần?”

“Ưm, cái đó tùy thuộc vào thời gian chị có.”

“Đừng suy nghĩ sâu ạ. Trả lời theo trực giác điều gì hiện lên trong đầu thôi.”

“Vậy thì… ngọn núi cao ở xa? Vì có vẻ sẽ thấy được những điều khác biệt so với bình thường.”

Ra vậy, ngọn núi cao ở xa à… giống tôi.

“Vậy thì câu thứ hai. Khi đi bộ đường dài, bạn sẽ lập kế hoạch tỉ mỉ, hay tận hưởng theo cảm hứng và không khí?”

“Chắc chị sẽ lập kế hoạch cẩn thận. Đi chỉ theo cảm hứng thì nguy hiểm lắm.”

Ừm, nếu trả lời là “ngọn núi cao ở xa”, thì đương nhiên sẽ thế rồi.

“Câu thứ ba. Con vật đầu tiên bạn gặp trên núi là gì? Con vật tiếp theo bạn gặp là gì?”

“Con vật đầu tiên gặp là sóc… chăng. Con tiếp theo, chồn chẳng hạn?”

“Sóc và chồn… ạ?”

Tôi buột miệng hỏi lại. Sao lại là những con vật khó phán đoán thế nhỉ.

“Ừ. Sóc dễ thương nhưng nhút nhát đúng không. Loại hay nhanh chóng ẩn mình ấy. Chồn cũng dễ thương nhưng thực ra ẩn chứa sự hoang dã hung dữ, lại thông minh nữa. Chị thích chúng.”

À, ra vậy, nói thế thì tôi cũng thấy không phải là không hợp lý.

“Vậy câu thứ tư. Trên đường núi có một vách đá. Chiều cao của vách đá đó là bao nhiêu?”

“Vách đá? Ừm, khoảng cao bằng hai tầng nhà chăng? Trông có vẻ dễ leo, nhưng cát với đất cứ sạt lở nên rất khó leo, cảm giác như vậy.”

Ưm, cái này cũng lại khó phán đoán…

“Câu thứ năm. Trên núi có những căn nhà gỗ có thể ở lại qua đêm. Vị trí của nó là ở chân núi, khoảng giữa núi, hay gần đỉnh núi. Nó ở đâu trong số đó?”

“Cả ba.”

“Ố!”

Tôi ngạc nhiên. Một câu trả lời ngoài dự kiến.

“Cả ba là không được ạ. Chị hãy chọn một trong số đó.”

“Ơ~, nhưng nhà gỗ là chỗ nghỉ chân mà. Ở chân núi đương nhiên phải có vài cái rồi, ở khoảng giữa cũng chắc chắn có nhà gỗ để nghỉ tạm. Với lại gần đỉnh núi có cái gọi là nhà trú ẩn, là nhà gỗ có thể ở lại lúc cần thiết ấy.”

“Không không, đừng suy nghĩ theo lý lẽ như vậy, hãy trả lời theo trực giác ạ.”

“Điều chị nghĩ theo trực giác là câu trả lời vừa nãy đấy… Vậy thì khoảng giữa núi? Được không nhỉ. Hơi sát về phía chân núi một chút.”

Ừm, vậy thì được rồi.

“Câu thứ sáu. Bạn bước vào trong nhà gỗ. Bên trong nhà gỗ có nến đang cháy. Có bao nhiêu cây nến?”

“Chắc năm cây. Kiểu đứng tụm lại ở giữa bàn ấy.”

“Câu cuối cùng. Trên tường nhà gỗ có treo một bức tranh. Bức tranh đó vẽ gì?”

“Bức tranh về một ngọn tháp cao. Có một cô gái bị nhốt ở tầng cao nhất, đang nhìn ra ngoài cửa sổ.”

Chỉ câu cuối cùng là dễ hiểu. Câu trả lời của Touko-senpai thường khó phán đoán mà.

“Thế bây giờ biết được gì từ đó?”

Giọng chị ấy có vẻ hơi mong đợi.

“Giờ em sẽ giải thích. Đầu tiên, ‘núi gần hay núi xa’ là mẫu người bạn đời mà Touko-senpai mong muốn.”

“Mẫu người bạn đời chị mong muốn?”

“Tức là Touko-senpai dù có gặp chút khó khăn cũng sẽ hướng đến mẫu người lý tưởng. Không thỏa hiệp với những người có sẵn ở gần chăng?”

“Ra vậy. Thế tiếp theo?”

“Câu thứ hai về ‘kế hoạch’ là nói về lúc hẹn hò với người yêu ạ. Có tận hưởng buổi hẹn theo cảm hứng, hay là lên kế hoạch trước rồi mới tận hưởng.”

“Hừm. Thì ra thế.”

Sao có vẻ chị ấy không hoàn toàn đồng ý nhỉ.

“Câu thứ ba, ‘con vật đầu tiên gặp trên núi’ được cho là thể hiện hình ảnh của chính bản thân.”

“Vậy là chị nghĩ mình ‘giống sóc’ sao?”

“Đúng là như vậy ạ. Nhưng em nghĩ hình ảnh của Touko-senpai giống nai hơn sóc cơ.”

“À~, nhưng nếu xét về điểm ‘nhút nhát’ thì có thể là sóc nhỉ. À mà, nếu thêm cả mong muốn ‘muốn dễ thương hơn’ thì sóc cũng không hẳn là sai đâu nhỉ.”

Touko-senpai tự mình giải thích. Chắc là chị ấy đã thấy thuyết phục rồi.

“Câu thứ ba có hai câu hỏi đúng không? Con vật thứ hai đại diện cho cái gì?”

“Con vật thứ hai là hình ảnh của ‘người yêu, hoặc người mình thích’.”

“Ồ, vậy sao?”

“Vâng. Thế nên Touko-senpai nghĩ về người yêu hoặc người mình thích ‘giống chồn’ đấy ạ.”

Touko-senpai không trả lời.

Nhưng gã đàn ông giống chồn là kiểu người thế nào nhỉ?

Vừa nãy Touko-senpai nói “dễ thương nhưng hoang dã, lại thông minh”, nhưng tôi không có mấy thiện cảm với chồn.

“Thế còn ‘chiều cao vách đá’?”

Touko-senpai hỏi.

“‘Chiều cao vách đá’ là ‘chiều cao của trở ngại bạn cảm thấy đối với việc tình yêu thành hiện thực’. Vách đá càng cao thì bạn càng cảm thấy con đường đến tình yêu xa vời.”

“Chị thì cảm giác chiều cao không nhiều lắm, nhưng trông khó leo vì có cát và đất ấy.”

“Có lẽ chị vẫn cảm thấy khó khăn để tình yêu thành hiện thực chăng?”

“…Cái này… có thể đúng…”

Người Touko-senpai tưởng tượng trong tình yêu là ai nhỉ. Tò mò quá…

“Rồi thế tiếp theo?”

“Câu thứ năm, ‘vị trí nhà gỗ’ là chênh lệch tuổi tác hoặc địa vị xã hội với người lý tưởng.”

“Ơ, thế cái lúc chị đầu tiên nghĩ ‘cả ba’ thì sao?”

“Sẽ thành ra là tất cả các hướng: hơn tuổi, bằng tuổi, kém tuổi, hoặc địa vị cao hơn, ngang bằng, thấp hơn.”

“Thế thì giống như chị đang nhắm vào tất cả đàn ông vậy! Không không! Tuyệt đối không phải!”

Cùng với tiếng kêu đó, một thứ gì đó bay tới từ phía bên kia bức tường ngăn.

Nó rơi xuống bồn tắm liên tiếp với tiếng “bochan, bochan”.

Là bóng tuyết. Chắc là chị ấy đang nhặt tuyết trong tầm tay và ném sang chăng?

“Ối, khoan đã, Touko-senpai. Chị ném gì đấy. Khoan, suýt trúng em rồi!”

“Vì Isshiki-kun nói linh tinh mà! Chị không phải loại người như thế!”

Vừa nói vậy, chị ấy lại ném thêm vài quả bóng tuyết nữa.

“Rồi ạ, em biết rồi. Chị dừng ném đi. Cái này chỉ là trò chơi thôi mà.”

“Chị không thích Isshiki-kun nghĩ về chị như thế!”

“Không sao đâu ạ, không sao đâu ạ. Em không nghĩ thế đâu.”

Thế là cuộc 'pháo kích' bằng bóng tuyết dừng lại.

“Thật sự không nghĩ thế chứ?”

“Vâng, em không nghĩ thế ạ. Với lại, Touko-senpai đã sửa lại là ‘hơi dưới trung bình’ rồi mà. Thế là được rồi ạ.”

“…Sao Isshiki-kun lúc này, xấu tính thế nhỉ…”

Nghe lời đó của Touko-senpai, tôi suýt bật cười.

Cái gì mà lại nghiêm túc đến mức này. Touko-senpai cũng có lúc đáng yêu thế nhỉ.

“Thế còn câu thứ sáu…”

“Sẽ không có giải thích kỳ quặc nào nữa chứ?”

Touko-senpai có vẻ hơi dỗi rồi.

“Không sao đâu ạ. Số lượng nến trong nhà gỗ là ‘số lượng bạn thân mà chị nghĩ mình có, hoặc số lượng người có thể giúp chị khi chị gặp khó khăn’.”

“Vậy là trường hợp của chị, khi gặp khó khăn sẽ có năm người giúp sao?”

“Đúng thế ạ.”

“Cái đó cũng có vẻ đúng… nhưng vì chuyện vừa nãy nên chị không thích lắm.”

“Vậy câu hỏi cuối cùng. ‘Bức tranh treo trong nhà gỗ’ được cho là ‘nỗi bất an mà bạn đang cảm thấy’.”

“Nỗi bất an mà mình đang cảm thấy?”

“Đúng vậy ạ. Thế nên Touko-senpai đang cảm thấy bất an như bị nhốt trong một ngọn tháp cao sao nhỉ. Và như thể đang chờ đợi ai đó?”

“Bị nhốt trong ngọn tháp cao… chờ đợi ai đó…”

Touko-senpai im lặng một lúc.

“Sao vậy ạ, Touko-senpai?”

“Em… Isshiki-kun, đã trả lời bài kiểm tra tâm lý này thế nào?”

“Ơ, em ạ?”

“Ừ. Chỉ để chị trả lời thôi thì gian lận quá. Em cũng phải nói cho chị biết chứ.”

“Đúng rồi ạ. Câu đầu tiên của em là ‘núi xa’. Câu thứ hai là ‘lập kế hoạch’. Con vật đầu tiên gặp trên núi ở câu thứ ba là chó, tiếp theo là nai. Vách đá ở câu thứ tư là ‘vách đá cao vừa đủ để leo lên’. Vị trí nhà gỗ ở câu thứ năm là ‘hơi trên trung bình’. Số nến ở câu thứ sáu là ba cây. Bức ‘tranh trên tường’ cuối cùng là ‘bức tranh vẽ một cô gái xinh đẹp bị một gã đàn ông bắt cóc’.”

“Hừm.” Touko-senpai nói như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Con vật thứ hai gặp trên núi ở câu thứ ba là hình ảnh ‘người yêu, hoặc người mình thích’ đúng không?”

“Vâng. Đúng vậy ạ.”

“Lúc nãy, khi chị nói mình ‘giống sóc’, Isshiki-kun đã nói ‘em nghĩ giống nai hơn sóc’ đúng không?”

…Á…

Tôi vô thức im lặng.

“Thế nghĩa là sao?”

Trước câu hỏi đó của Touko-senpai, tôi không thể trả lời ngay lập tức.

Không, tôi muốn trả lời ngay lập tức. Nếu có thể, tôi muốn nói rõ ràng.

Nhưng tôi sợ rằng làm như vậy sẽ phá vỡ mối quan hệ thoải mái mà tôi đang có với Touko-senpai.

“Cái đó thì…”

Sau một lúc im lặng, khi tôi cuối cùng cũng định mở lời.

“Ở đây có bồn tắm lộ thiên nữa này.”

Một giọng nói khác khe khẽ vọng lại từ khu tắm nữ.

“Có vẻ có người khác đến rồi. Bài kiểm tra tâm lý đến đây thôi nhỉ.”

Touko-senpai nói với giọng hơi buồn.

“Đúng vậy ạ.”

Tiếc thật nhưng không còn cách nào khác. Đúng lúc tôi cúi đầu xuống.

Bùm!

Một quả bóng tuyết bay thẳng vào đầu tôi.

“Cuối cùng, một điều nữa. Đừng có thân thiết với Meiika-san suốt thế nữa! Hãy quan tâm đến tôi nhiều hơn đi!”

Sau lời nói đó, từ khu tắm nữ vọng đến tiếng nói chuyện ồn ào của những người phụ nữ.

Khoảng thời gian ở bồn tắm lộ thiên chỉ có hai chúng tôi đã kết thúc.

Rời khỏi bồn tắm lộ thiên, tôi trở về phòng mình.

Ishida vẫn chưa quay lại phòng.

Tôi thoáng nghĩ đến việc đến đại sảnh và tham gia buổi liên hoan một lần nữa, nhưng vẫn không có hứng thú.

Tôi nằm xuống giường, đắm mình trong cảm giác hạnh phúc khi nhớ lại ‘khoảnh khắc ở bồn tắm lộ thiên với Touko-senpai’ vừa rồi.

Và câu hỏi từ Touko-senpai…

Lúc đó, chị ấy đã nghĩ gì nhỉ. Nếu tôi trả lời thì sẽ thế nào nhỉ.

…………

Cốc cốc.

Tôi tỉnh giấc bởi tiếng gõ cửa.

Có vẻ tôi đã ngủ quên lúc nào không hay.

Nhìn đồng hồ, không trôi qua bao lâu.

…Ai đấy nhỉ. Có khi nào, Touko-senpai…?

Tôi cố gắng dựng dậy thân thể lảo đảo vì buồn ngủ, rồi đi về phía cửa.

Mở cửa ra, người đứng đó là Meiika-chan.

“Meiika-chan? Có chuyện gì thế?”

“Em có chuyện muốn nói chuyện với Yuu-san một chút… Có thể cho em vào được không ạ?”

Từ cô bé phát ra một bầu không khí khó lòng từ chối.

“À, ờ.”

Đối với Meiika-chan đang đứng ở cửa một lúc, tôi vội vàng quay vào phòng, dọn bộ đồ trượt tuyết vứt bừa sang một bên để tạo chỗ ngồi.

Meiika-chan vào phòng sau tôi.

Tôi ngồi trên giường của mình, Meiika-chan ngồi trên giường của Ishida đối diện.

“Có chuyện gì thế?”

Nhưng Meiika-chan im lặng cúi đầu xuống. Không có vẻ gì là định mở lời.

“Chuyện gì vậy? Chuyện về trò chơi hôm nay à?”

Tôi thử bắt chuyện.

Dù thế, Meiika-chan vẫn không nói gì.

“Nếu cần thời gian, anh pha cà phê nhé?”

Ở khách sạn này, mỗi phòng đều có ấm đun nước điện, trà túi lọc và cà phê hòa tan.

Meiika-chan gật đầu khẽ “kokun”.

Tôi đứng dậy, đổ nước từ bồn rửa mặt vào ấm.

Bồn rửa mặt ở gần lối vào.

Bỗng tôi thấy chốt an toàn chống trộm đang gài ở cửa.

Nếu để thế này thì khi Ishida về sẽ không vào phòng ngay được.

…Lúc nào thế nhỉ? Chốt tự gài khi đóng cửa sao…?

Tôi tháo chốt ra, cầm ấm nước đã đổ đầy nước về phòng.

Nước sôi rất nhanh.

“Meiika-chan có cho đường và sữa không?”

Tôi hỏi, cô bé trả lời ngắn gọn “Sao cũng được ạ”.

Tạm thời, tôi pha cả hai ly đen.

Tôi uống để tỉnh ngủ, còn Meiika-chan nếu muốn thì tự thêm sau cũng được.

Tôi đưa một cốc cà phê cho Meiika-chan, rồi lại ngồi xuống giường.

Tôi im lặng uống cà phê. Cô bé chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc cốc.

Meiika-chan đã trông lạ từ lúc rời khu trượt tuyết về khách sạn buổi chiều.

Buổi trưa vẫn bình thường, nên có lẽ việc tôi bỏ dở trò chơi là nguyên nhân khiến cô bé khó chịu.

Về chuyện đó, tôi không có gì để bào chữa. Chỉ biết xin lỗi thôi.

“Ừm…”

Khi cốc cà phê của tôi gần hết.

Meiika-chan cuối cùng cũng mở lời.

“Yuu-san… nghĩ gì về em ạ?”

“Nghĩ gì à?”

“Em muốn biết cảm xúc thật của Yuu-san. Anh nghĩ gì về em.”

Meiika-chan ngẩng đầu lên, nhìn tôi với ánh mắt chân thành.

Tôi vô thức né tránh ánh nhìn của cô bé.

“Anh thấy em dễ thương. Anh ước gì mình có một người em gái như Meiika-chan…”

“Em thích Yuu-san!”

Như thể cắt ngang lời tôi, Meiika-chan nói vậy.

Ngạc nhiên trước sự mạnh mẽ trong lời nói đó, tôi ngẩng đầu lên.

Meiika-chan nhìn tôi với ánh mắt kiên định, như thể đã hạ quyết tâm.

Nhìn vào mắt cô bé, tôi cảm thấy mình không thể trả lời qua loa được.

“Anh mừng vì cảm xúc của em, nhưng Meiika-chan là em gái của Ishida, và anh biết em từ lúc em học lớp một trung học. Bây giờ anh không thể nhìn em bằng ánh mắt đó được nữa.”

“Em là học sinh cấp ba rồi! Không phải kiểu ‘em gái của bạn thân’, em muốn anh nhìn em với tư cách chính em!”

“Thế nên bây giờ anh không thể cảm thấy như vậy…”

“Bây giờ? ‘Bây giờ’ là sao ạ? Sau này thì Yuu-san sẽ thích em sao? Em phải chờ đến bao giờ?”

Trước giọng điệu mạnh mẽ đó, tôi không thể nói thêm điều gì.

Meiika-chan ôm lấy ngực, trông khổ sở.

“Em cũng biết là Yuu-san không xem em là con gái. Thế nên em đã luôn nghĩ phải từ bỏ. Em nghĩ cứ giữ vị trí ‘em gái của bạn thân’ để có thể gặp anh là đủ rồi. Nhưng…”

Cô bé nhìn tôi như thể đang van nài.

“Khi nghe nói Yuu-san vào đại học và có bạn gái, em rất sốc. Em đã hối hận rất nhiều lần ‘Sao mình không bày tỏ cảm xúc của mình sớm hơn’. Em thấy mình thật ngốc vì không làm gì cả, tự mình chấp nhận thất bại và lùi bước!”

Meiika-chan đang trút hết tâm sự. Lúc này, tôi chỉ còn cách lắng nghe.

“Nhưng khi nghe tin bạn gái đó ngoại tình với người khác rồi chia tay với Yuu-san, em đã nghĩ đây là cơ hội mà Chúa ban cho. Và lần này, em quyết tâm sẽ dốc toàn lực để tiến đến với Yuu-san để không hối hận nữa!”

“Meiika-chan…”

Tôi nhẹ nhàng nói.

“Meiika-chan rất dễ thương và có sức hút. Trong chuyến đi này cũng có nhiều chàng trai đã đến nói chuyện với em đúng không. Anh nghĩ sau này cũng sẽ có rất nhiều chàng trai thích Meiika-chan. Thế nên em không cần phải vội vàng như vậy.”

“Có phải anh thích Touko-san sao? Anh không chịu ai khác ngoài Touko-san sao? Có phải anh đang nói rằng em không thể sánh được với sức hút của Touko-san?”

“Không, anh không nói về chuyện thắng thua hay gì cả.”

“Em cũng sẽ trở nên xinh đẹp khi vào đại học. Em sẽ trang điểm, sẽ nữ tính hơn, và ngực em cũng sẽ to không kém Touko-san!”

Mặc dù không nên, lúc đó tôi đã nghĩ thầm “Không, Touko-senpai đã có ngực to từ năm hai cấp ba rồi”.

“Thế nên… thế nên… Xin hãy nhìn em nhiều hơn… Xin hãy thích em…”

Nước mắt chảy dài từ đôi mắt to của Meiika-chan.

Cô bé dùng nắm tay lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn tiếp tục tuôn rơi.

“Thế thì anh cũng sẽ hỏi nghiêm túc nhé…”

Tôi chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng trên giường.

“Cảm xúc đó của Meiika-chan, có thật không?”

Meiika-chan làm vẻ mặt “Ơ?”, nhìn tôi từ trên nắm tay đang lau nước mắt.

“Meiika-chan gặp anh chắc chỉ vài lần một năm thôi nhỉ. Meiika-chan không nên biết nhiều về anh đến thế. Thế mà sao em lại có thể nói thích anh đến mức đó?”

“Đó là… Yuu-san lúc nào cũng tốt bụng, luôn lắng nghe em nói, và rất chỉnh chu trong nhiều mặt… Em nghĩ anh rất ngầu.”

“Chỉ thế thôi mà em lại thích một người sao?”

“Nhưng để thích một người, số lần gặp hay số năm quen nhau không quan trọng, đúng không ạ?”

“Có thể là vậy, nhưng anh vẫn nghĩ để thực sự thích một người, cần phải có sự giao tiếp sâu sắc.”

Tôi dừng lời một lúc. Hít một hơi nhẹ rồi tiếp tục.

“Anh nghĩ vậy từ kinh nghiệm của bản thân. Anh cũng thích Touko-senpai từ thời cấp ba. Nói vậy chứ, giờ nghĩ lại, chỉ là ở mức ‘giá mà hẹn hò được với chị ấy’. Điều đó không thể gọi là thích thật sự, anh nghĩ đó là ‘ngưỡng mộ’.”

Meiika-chan lúc này đã ngừng khóc, im lặng lắng nghe lời tôi nói.

“Nhưng bây giờ thì khác. Anh và Touko-senpai đã cùng chia sẻ trải nghiệm đau khổ về ‘người yêu ngoại tình’, và cùng nhau hỗ trợ, vượt qua điều đó. Anh bây giờ có một cảm xúc hoàn toàn khác đối với Touko-senpai so với sự ngưỡng mộ đơn thuần trước đây.”

“Anh đang nói tình cảm của em là ‘ngưỡng mộ đơn thuần’ sao?”

“Anh thấy thế. Kazumi-san cũng nói với anh. Kazumi-san cũng là cựu học sinh của trường nữ sinh Ichikawa. Chị ấy nói con gái đi học trường nữ sinh ở lứa tuổi như Meiika-chan thường dễ phóng chiếu lý tưởng của mình lên những người ở gần. Thế nên Meiika-chan cũng không phải đang nhìn con người thật của anh, mà là anh, người mà Meiika-chan đã phóng chiếu lý tưởng của mình…”

Đột nhiên, Meiika-chan lao vào tôi.

Đúng vậy, cô bé thực sự lao vào tôi.

Đúng là người tập luyện trong đội điền kinh có khác, tốc độ và sức lao tới thật đáng kinh ngạc.

Cô bé đưa hai tay ra trước, nắm lấy vai tôi, rồi cứ thế đẩy tôi ngã.

Vì quá đột ngột, tôi không làm gì được, ngã ngửa ra giường.

Meiika-chan đang ngồi trên người tôi.

“Anh đang nói tình cảm của em là ảo giác sao? Rằng em chỉ ngưỡng mộ đơn thuần, và đang phóng chiếu lý tưởng của mình lên Yuu-san…?”

Meiika-chan nhăn nhó mặt mày, trông tức tối. Biểu cảm lại như sắp khóc nữa rồi.

“Em, em thật lòng. Em cũng có sự chuẩn bị.”

“Chuẩn bị gì?”

“Tối qua, Yuu-san đã ngủ lại phòng Touko-san đúng không ạ? Chỉ hai người thôi một đêm… Thế thì… em cũng có thể…”

Nói rồi, Meiika-chan kéo khóa áo khoác lông đang mặc xuống.

Rồi đưa tay vào cúc áo bộ đồ ngủ hoa văn xuất hiện bên dưới.

Ngón tay bắt đầu cởi cúc áo.

“K-khoan đã, em định làm gì…”

“Em đã nói là em thật lòng rồi mà. Là em sẽ dốc toàn lực. Em, nếu là Yuu-san thì… không, đối với Yuu-san thì…”

Vừa nói, tay cô bé vừa cởi hết cúc áo phía trước bộ đồ ngủ.

Và từ chỗ mở ra, làn da trắng của Meiika-chan và chiếc áo lót màu hồng nhạt đáng yêu hé lộ.

“Không, Meiika-chan, khoan đã. Bình tĩnh lại một chút…”

Mặc cho tôi hoảng loạn, Meiika-chan trượt áo khoác lông ra.

Và cũng cởi tay áo đồ ngủ ra.

Cô bé chỉ còn mặc mỗi áo lót ở trên người, ngồi trên người tôi.

Đúng lúc tay cô bé sắp chạm vào áo lót…

“Ối, Yuu. Không tham gia buổi liên hoan nữa à?”

Một giọng nói to bất thường vang lên từ hành lang, quá không hợp với hoàn cảnh.

Nhưng… đây là ơn trời.

“M-Meiika-chan! Ishida đấy, Ishida đến rồi. Phải mặc quần áo vào nhanh lên.”

Nhưng Meiika-chan lắc đầu sang hai bên với đôi mắt như mèo.

“Không sao đâu ạ. Em đã gài chốt cửa lại rồi. Nên anh trai không vào phòng được đâu. Em không muốn ai làm phiền cả.”

…Cái chốt đó, là Meiika-chan gài sao…?

Tôi thoáng nghĩ vậy ngay lập tức, nhưng vấn đề hiện tại không phải ở đó.

“Cái chốt đó là do anh!”

Tiếng “kasha” vang lên, tiếng thẻ khóa được cắm vào và cửa mở ra.

“Ối, Yuu. Ngủ rồi à?”

Nói với giọng thản nhiên như vậy, Ishida ung dung bước vào phòng.

Khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt của tôi đang nằm trên giường, của Meiika-chan đang ngồi trên người tôi, và của Ishida vừa bước vào phòng giao nhau.

“Ơ, chúng mày, đang làm cái gì…”

“K-không phải, Ishida, không phải thế!”

“KYAAAAAAAAAH!”

Meiika-chan nhảy khỏi người tôi, túm lấy phần áo ngủ đã cởi ra, che ngực lại và ngồi xổm xuống.

Mặt cô bé đỏ bừng, thật sự đỏ như quả táo.

Ngay cả Ishida cũng đứng chết trân.

“Không lẽ, bạn thân của tao và em gái tao, đang SEX ngủ với nhau sao?”

“C-cậu nói ngu gì thế!”

Tôi cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, vừa cố gắng thanh minh một cách tuyệt vọng.

“Tao đang mặc quần áo đây! Meiika-chan cũng mặc quần ở dưới đàng hoàng, và chưa cởi cả đồ lót đâu!”

Thế rồi Ishida làm vẻ mặt như hiểu ra.

“Ừ đúng rồi. Với tình hình vừa nãy, nhìn thế nào cũng không giống đang làm chuyện đó. Nói đúng hơn là Meiha đã cưỡng chế đẩy mày ngã thì phải…”

Ánh mắt Ishida hướng về phía Meiika-chan.

“Mày, định NTR Yuu từ Touko-senpai sao? Nghĩ rằng cứ để thế này thì không có cửa à?”

Ishida, mày lại nói chuyện ‘NTR’ với một nữ sinh cấp ba, lại còn là em gái ruột của mày nữa sao?

Meiika-chan vẫn mặt đỏ bừng, lườm Ishida một cái sắc bén.

“Anh trai đồ ngốc! Vô tâm! Nhanh lên, ra ngoài nhanh lên! Đừng quay lại phòng này nữa! Tối nay em ở lại với Yuu-san cơ mà!”

“Không không, trong tình huống này sao tao ra ngoài được. Nếu để chuyện này xảy ra, bố mẹ tao sẽ giết chết tao mất. Với lại, đây là phòng của tao và Yuu mà. Cũng chẳng có chỗ nào khác để ngủ cả.”

Đó là vấn đề sao? Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng nhờ những lời nói thản nhiên của Ishida, tôi cũng đã lấy lại bình tĩnh được phần nào.

Tôi đứng dậy khỏi giường, đứng cạnh Ishida.

Tôi cất tiếng gọi Meiika-chan đang ngồi xổm với khuôn mặt vẫn còn đỏ.

“Meiika-chan, bọn anh ra ngoài một lúc, em tranh thủ mặc quần áo vào rồi về phòng đi. Với lại, đừng lo lắng về chuyện hôm nay. Anh nghĩ Meiika-chan không phải là cô bé sẽ làm chuyện như vậy đâu. À, anh nói luôn là anh xem mình như người anh trai thứ hai của Meiika-chan.”

Meiika-chan không nói gì.

Để lại cô bé như vậy, tôi cùng Ishida rời khỏi phòng.

Xuống sảnh tầng một, tôi và Ishida mua cà phê lon từ máy bán hàng tự động.

“Xin lỗi nhé, Yuu. Meiha đã gây phiền phức cho mày rồi.”

Ishida lên tiếng xin lỗi với vẻ hơi khó nói.

“Không, là lỗi của tao vì đã làm chuyện dễ gây hiểu lầm. Nhưng không ngờ, Meiika-chan lại thật lòng đến mức đó…”

“Tao biết Meiha thật lòng mà. Nhưng tao nghĩ là Yuu thì an toàn.”

“Dù sao đi nữa, có Ishida đến thật là may quá. Nhưng nói thật, từ mai sẽ khó mà đối mặt với Meiika-chan đây.”

“Đừng nói thế, thỉnh thoảng cứ thử nói chuyện với nó xem. Nó thật lòng theo cách của nó mà.”

Ishida uống cạn nốt phần cà phê lon còn lại trong một hơi.

“Với lại, tao đã nói trước rồi đấy nhé, tao không ngại nếu Yuu làm em rể đâu.”

“Thế nên, bây giờ mấy chuyện như vậy, thật sự xin cậu đấy… tha cho tớ đi…”

Tôi nhìn Ishida với ánh mắt mệt mỏi rã rời.