Trở về từ nhà hàng, tôi ngã vật xuống giường mình như thể khuỵu xuống.
Sau khi Touko-senpai giận dữ bỏ đi, tôi cũng rời nhà hàng ngay lập tức để xin lỗi.
Dù có bận tâm đến đâu, đó cũng không phải là điều nên nói trong buổi tiệc mừng sinh nhật.
Suy cho cùng, tôi và Touko-senpai cũng chưa chính thức hẹn hò.
Touko-senpai thích ai đi chăng nữa, tôi không có quyền xen vào.
Nhưng trong lúc thanh toán, Touko-senpai đã biến mất rồi.
Tôi lên chuyến tàu về nhà trong sự thất vọng và hối tiếc bao trùm.
...Dù vậy, cũng đâu cần phải giận đến thế chứ?
Về điểm đó, tôi hơi bực mình.
Tôi cũng đã suy nghĩ cho cảm xúc của Touko-senpai mà.
Touko-senpai hôm nay cũng nói chuyện với tôi mà cứ như người mất hồn.
Rõ ràng là chị ấy cứ mãi bận tâm chuyện khác.
Và cuộc điện thoại đó ngay trước khi gặp tôi.
Nghe cuộc nói chuyện đó, nghĩ rằng đó là "một cô gái nhận được điện thoại từ người mình thích" là chuyện bình thường thôi.
(Touko-senpai giận dữ đến vậy là vì điều gì nhỉ?)
Tôi nằm trên giường trong phòng mình, suy nghĩ lại về chuyện đó.
...Gần một năm ở bên tôi, rốt cuộc cậu đã nhìn thấy điều gì?...
Lời của Touko-senpai lại vang vọng.
Touko-senpai thoạt nhìn trông như một "mỹ nhân hoàn hảo" nhưng...
Thật ra chị ấy khá hay luống cuống, có chút đãng trí...
Trông có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất là người cực kỳ quan tâm đến người khác...
Đáng ngạc nhiên là chị ấy có tâm hồn thiếu nữ và rất thích những thứ dễ thương, nhưng lại che giấu điều đó...
Trông như có ý chí sắt đá nhưng trong lòng là một cô gái nhạy cảm, dễ bị tổn thương.
Chính lúc tôi đang suy nghĩ đến đó thì chiếc điện thoại cạnh gối rung lên bần bật.
(Liệu có phải Touko-senpai không?)
Tôi vô thức hy vọng như vậy mà cầm điện thoại lên, nhưng... người gọi là Kazumi-san.
"Alo."
"Isshiki-kun? Là tớ đây."
Giọng chị ấy nghe có vẻ hơi bực dọc.
"Hôm nay cậu đã nói gì với Touko?"
(Chuyện đã đến tai Kazumi-san rồi sao.)
Tôi đáp lời một cách chán nản.
"Cũng chẳng có gì, chị ấy hỏi thì tôi trả lời thôi..."
"Đã nói cái gì cơ!"
Kazumi-san lặp lại câu hỏi như thể không nghe thấy câu trả lời của tôi.
"Tôi nói rằng không biết Touko-senpai có còn thích người yêu đầu tiên, là gia sư của chị ấy không."
"Hả?" Kazumi-san thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
Tôi có cảm giác phản ứng này hơi giống với Touko-senpai ở nhà hàng.
"Cậu nghe chuyện đó từ ai thế?"
"Từ Kamokura-san ạ. Lần trước tôi gặp anh ấy ở nhà ăn của trường. Lúc đó anh ấy nói 'Mối quan hệ của cậu với Touko chắc không tiến triển được đâu nhỉ. Con bé không chịu cho cậu tiến xa hơn là vì nó chưa quên được mối tình đầu'."
"Cái thằng khốn đó, dám nói thế à..."
Kazumi-san nói vậy từ đầu dây bên kia, giọng đầy kinh ngạc xen lẫn bực bội.
"Vậy là Isshiki-kun đã tin sái cổ à?"
"Không phải là tin sái cổ ạ, nhưng tôi thấy như thế thì cũng giải thích được 'thái độ giữ khoảng cách của Touko-senpai'."
"Thế thì Touko giận là phải rồi. Lại còn bị mấy lời của cái loại như Kamokura lừa nữa."
"Nhưng không chỉ có thế. Lúc chờ gặp nhau, tôi đã vô tình nghe thấy Touko-senpai đang nói chuyện điện thoại với người gia sư đó."
"Touko á? Điện thoại với Sanjou á?"
"Vâng. Touko-senpai nói chuyện trông rất vui vẻ, thân thiết. Tôi chưa bao giờ thấy Touko-senpai như thế cả."
"Sao mà đúng lúc thế chứ... Ra là vậy."
Một lúc im lặng trôi qua.
"Isshiki-kun, vì thế mà cậu nghĩ Touko vẫn còn tình cảm với Sanjou, rồi hỏi chị ấy có thích anh ta không à?"
"Tôi cũng nghĩ đó là lời lỡ lời ạ. Touko-senpai chưa hẹn hò với tôi, nên chị ấy thích ai cũng đâu có liên quan gì đến tôi đâu ạ."
"Không phải vấn đề đó..."
Kazumi-san ngừng lời một lát ở đó.
"Nếu mà, Touko đang kỳ vọng rằng 'hôm nay Isshiki-kun sẽ tỏ tình với mình' thì sao?"
"Nếu mọi chuyện dễ dàng như trong phim vậy thì tôi đã chẳng khổ sở thế này rồi."
"Lòng tự trọng thấp của cậu cũng đáng kinh ngạc đấy. Nếu nguyên nhân là vì bị bạn gái cũ cắm sừng, thì Karen đáng muôn lần chết đi."
Tôi nghe tiếng Kazumi-san thở dài như thể đã mệt mỏi lắm rồi.
"Nói chung, nếu đã thích Touko thì hỏi chuyện đàn ông trong quá khứ làm gì chứ. Chẳng được ích lợi gì cả."
Tôi chỉ có thể im lặng. Thực tế đúng là như vậy.
"Tóm lại, gọi điện cho Touko ngay đi. Nói là 'Hôm nay xin lỗi, tớ không có ý đó.' Chắc là chị ấy sẽ không nghe máy đâu, nên hãy gửi email."
"Email... ạ?"
"Đúng rồi. Không cần viết dài dòng. Không, chỉ cần xin lỗi thật ngắn gọn thôi. Với cậu bây giờ, càng viết nhiều thì càng làm mọi chuyện rối thêm."
"Vâng ạ."
"Về phần Touko, tớ sẽ nói chuyện với chị ấy. Dù vậy thì với tính cách của Touko, chắc chị ấy cũng không dễ nguôi giận ngay đâu... Con bé này mà đã giận thì lâu lắm..."
Quả thật, Touko-senpai mà đã dỗi thì kéo dài thật.
"Em cảm ơn ạ. Nhưng Kazumi-san là bạn thân của Touko-senpai mà? Sao chị lại giúp em nhiều đến vậy?"
Tôi hiểu nếu Kazumi-san hành động vì Touko-senpai.
Nhưng chị ấy lại đứng ra dàn xếp cho tôi với Touko-senpai thì tôi hơi khó hiểu.
"Vì chị không chịu nổi nhìn hai đứa nữa. Cảm giác như cứ mãi đóng phim tình cảm hài ấy. Bứt rứt lắm."
"Chắc chắn rồi, nếu có thể tiến triển mối quan hệ với Touko-senpai thì em cũng muốn thế ạ."
"Cậu nghĩ thế đúng không? Thế thì hãy tự tin lên nữa đi! Tin vào Touko, và tin vào chính mình. Chị đã nói với cậu trước đây rồi phải không? Rằng 'dù thời đại có thay đổi thế nào đi nữa, thì lời tỏ tình và cầu hôn, con gái vẫn muốn được con trai nói ra'!"
"Em tưởng là em hiểu rồi ạ..."
"Tưởng hiểu rồi nhưng không thực hành được thì cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Đúng vậy, tôi đâu có từ bỏ Touko-senpai đâu.
Cho dù Touko-senpai có người yêu đầu tiên đi chăng nữa, tình cảm của tôi dành cho chị ấy vẫn không thay đổi.
Như Kazumi-san nói, đây là lúc tôi phải hạ quyết tâm rồi.
"Ngày mốt là đi du lịch Okinawa rồi. Ở đó, hãy nắm bắt thật chắc tình cảm của Touko. Và cậu hãy tự tin nói ra tình cảm thật lòng của mình."
"...Em sẽ cố gắng ạ."
"Đừng nhầm lẫn giữa việc quan tâm đến cảm xúc của người khác và việc hèn nhát đấy."
Nói rồi Kazumi-san cúp máy.
...À phải rồi, hình như Touko-senpai cũng từng nói điều tương tự thì phải?