Kanojo ga Senpai ni NTR-reta no de, Senpai no Kanojo wo NTR-masu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Đang ra)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

51 63

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

10 20

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

152 167

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4535

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 116

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1373

Volume 4 - Chương 08: Bốc Thăm Chia Phòng

"À, thì ra là vậy," chị Kazumi gật đầu.

Khi đèn bật sáng, tôi thì cởi trần, còn chị Touko-senpai thì chỉ có độc chiếc áo phông và quần lót. Cả hai đang trốn sau ghế sofa.

Thấy tình cảnh đó có vẻ đáng ngờ, chị Kazumi cùng mọi người đã được tôi giải thích cặn kẽ mọi chuyện từ đầu đến giờ.

Chị Touko-senpai sau khi thay đồ trông có vẻ rất xấu hổ, nãy giờ cứ đỏ mặt co rúm lại. Trông tội nghiệp làm sao.

Chị Kazumi thì đã tin, nhưng hai người còn lại thì có vẻ không.

Meiha-chan vẫn quay mặt đi với vẻ mặt xịu xuống, chẳng nói một lời nào.

Thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy trách móc.

Còn Karen thì đang cười nhếch mép, nói: "Thiệt hong dzậy~? Nhìn kiểu nào cũng thấy hai người vừa mới 'làm' xong á nha."

"Đã nói là không làm gì hết rồi mà! Với lại, sao tự dưng Karen lại có mặt ở đây hả!"

Tôi nói rồi lườm Karen.

Khi vào phòng, cả Meiha-chan lẫn Karen đều ướt sũng từ đầu đến chân.

Thế nên, trước khi giải thích tình hình, chị Touko-senpai, Meiha-chan và Karen đã đi thay đồ.

Sau đó Ishida nhập hội, và tôi bắt đầu tường trình lại mọi chuyện.

"Karen á, thì đến Okinawa làm mẫu chụp ảnh cho Hội chợ Cưới của Miss Muse. Buổi chụp hình chính thì tận ngày mốt mới bắt đầu, nhưng đằng nào cũng tới, nên sẵn tiện du lịch Okinawa luôn, thế là đến sớm khoảng hai ngày lận á."

Karen khoanh tay, giơ tay phải lên, trả lời với vẻ hơi đắc ý.

À ra vậy, đến Okinawa vì công việc làm mẫu. Thế thì tại sao lại ở đây?

"Vậy thì chắc là cậu đã đặt khách sạn rồi chứ? Cứ ở khách sạn đó đi chứ. Sao lại tới biệt thự này?"

"Sẵn tiện á nha, Karen có hẹn đi chơi với một 'người bạn' ở Okinawa quen qua mạng á. Nhưng người đó khác hẳn trong ảnh luôn, kiểu, siêu chú già luôn á. Không thể nào tin nổi luôn~?"

Karen nhướn giọng ở cuối câu "luôn~?" để nhấn mạnh sự bất mãn.

"Nói tóm lại là, cậu 'cua' trai qua mạng, gặp mặt rồi thấy không hợp gu đúng không? Thế thì cứ ở một mình trong phòng khách sạn đi chứ sao."

"Thì đóoo, hắn ta chỉ đặt cho cái khách sạn bình dân xoàng xĩnh hà. Đã vậy, lão chú đó còn có vẻ định xông vô phòng nữa chứ. Sợ quá chạy vội ra thì bị bạn này bắt chuyện ở sảnh khách sạn đó."

Nói rồi Karen chỉ vào Meiha-chan.

Tức là, cô ta để gã đàn ông kia đặt phòng cho, rồi chuồn êm.

"Meiha-chan, sao em lại ở đây?"

"Trực giác của con gái ạ." Meiha-chan đáp ngay, vẫn quay mặt đi.

"Lần trước lúc anh Yuu dạy em học, em có hỏi anh về kế hoạch nghỉ hè thì anh nói lấp lửng đúng không ạ? Em 'linh cảm' ngay lúc đó luôn. Em biết anh Yuu định đi đâu đó với chị Touko-san. Thế nên em mới dò hỏi tình hình của anh trai, và biết được là anh sẽ đi Okinawa ạ."

Nghe vậy, tôi nhìn sang Ishida. Ishida có tật buôn chuyện.

Nhưng Ishida cũng ngạc nhiên nói:

"Mày nói là có trại hè luyện thi mà. Thế giờ sao?"

"Thì em đang ở đây đàng hoàng còn gì. Okinawa chính là địa điểm trại hè đó!"

Nói rồi Meiha-chan lại lườm tôi.

"Lúc nghe anh Yuu và mọi người đi Okinawa, em chợt nhớ ra một trong những địa điểm trại hè luyện thi là Okinawa ạ. Thế là em đăng ký rồi đến đây luôn."

"Thế em chuồn khỏi trại hè à? Làm vậy có ổn không đấy?"

"Không sao ạ. Lớp học trại hè chỉ tới hôm nay là hết rồi. Hơn nữa ngay từ đầu em đã nói với thầy giáo ở trường luyện thi là sẽ gặp anh trai ở Okinawa ạ."

(Tới mức đó luôn sao?)

Tôi thầm kinh ngạc trước hành động quyết liệt của Meiha-chan.

"Thế nên khách sạn mà Meiha-chan ở lại chính là khách sạn mà Karen định ở. Địa điểm trại hè luyện thi lại trùng với khách sạn của Karen, thật tệ đúng không?"

Không, cũng có gì tệ đâu, chuyện đó.

"Chính em là người đã bắt chuyện với chị Karen ạ. Em nhớ chị ấy vì chị ấy đứng cạnh chị Touko-san trong trận chung kết Miss Muse và là Á quân. Em nghĩ nếu chị Karen có ở đó, thì có lẽ chị Touko-san và anh Yuu cũng ở cùng."

"Thế là Karen mới biết anh Yuu và mọi người đang ở biệt thự ở Okinawa á nha. Karen nghĩ hay là xin ở cùng luôn, thế là đến đây đó."

Karen nói tiếp.

Tôi lướt nhìn Karen rồi hỏi Meiha-chan:

"Sao em biết được địa chỉ biệt thự?"

"Em hỏi bố mẹ ạ. Nhà em có quy định đi du lịch phải báo chỗ ở cho bố mẹ."

Nếu vậy thì cũng đành chịu thôi. Tôi cũng báo cho bố mẹ biết địa điểm đến mà.

Tôi nghĩ thế, nhưng Ishida thì giơ một tay lên tỏ vẻ xin lỗi.

"Tụi em đi xe buýt tới đây. Nhưng chỉ biết địa chỉ khu biệt thự thôi chứ không biết chính xác là nhà nào... Thế là cứ đi quanh xem nhà nào có vẻ có người ở ấy ạ."

"Vậy thì, người nhìn trộm ở phòng tắm lúc nãy là Meiha-san à?"

Lần đầu tiên chị Touko-senpai lên tiếng. Mặt chị ấy vẫn còn hơi đỏ.

"Nói là nhìn trộm thì hơi quá ạ... Vị trí cửa sổ cao nên em chỉ thử nhìn xem có ai ở trong không thôi ạ. Nhưng vì đèn tắt nên chẳng thấy gì cả."

"Karen cũng thử nhìn vô trong từ cửa sổ đó rồi. Nhưng tối quá nên cũng không thấy gì hết."

Thế thì dấu tay trên cửa sổ lúc nãy là của Karen à.

Nhưng khoan, thế chẳng phải là phạm pháp à?

Chị Kazumi nói tiếp.

"Đúng lúc đó thì chị với Ishida-kun cũng tới nơi. Chị biết cả khu này bị mất điện. Chị bảo Ishida-kun bật công tắc máy phát điện ở kho phía sau, rồi chị em mình mở khóa vào nhà. Thế là gặp ngay cảnh tượng lúc nãy."

"Lúc đến đây em cũng gọi điện rồi, nhưng hình như cả khu này bị mất sóng điện thoại."

Ishida nói thêm.

Ra vậy, tuy là câu chuyện dài dòng, nhưng cuối cùng tôi cũng đã nắm được toàn bộ tình hình.

Chị Kazumi nói với chị Touko-senpai, người vẫn còn vẻ xấu hổ:

"Touko là người khá nhát gan mà. Nghe chuyện như vậy, lại thêm mất điện rồi đủ thứ nữa, sợ là phải thôi."

"Cái chuyện 'gia đình bị thảm sát' đó có thật không ạ?"

Tôi thử hỏi về chuyện đó.

"Toàn là tin đồn nhảm thôi. Có thể có vụ việc tương tự ở đâu đó, nhưng chắc chắn không có chuyện như thế ở khu biệt thự này. Công ty phát triển khu biệt thự này phá sản giữa chừng, bỏ hoang một thời gian. Thế là đủ thứ tin đồn lan ra thôi."

Quả nhiên là vậy mà.

Rồi Karen nhìn quanh biệt thự với vẻ mặt vui sướng, nói:

"Wow, biệt thự này xịn thật nha. Gần biển nè, nhà cửa cũng đẹp với sành điệu nữa chứ. Được ở biệt thự thế này là mơ ước của Karen á nha!"

Con nhỏ này, tự mình quyết định cái gì vậy? Thật trơ trẽn.

"Karen, cậu không thể ở đây được đâu. Chỉ có hai phòng và bốn cái giường thôi."

Nghe vậy Karen trợn tròn mắt nhìn tôi.

"Đáááng ghét! Trời mưa to thế này mà cậu lại bảo Karen về sao?"

"Trời ngớt mưa rồi mà. Tôi sẽ chở cậu về."

"Vừa nãy Karen đã nói rồi mà. Ở khách sạn có gã đàn ông có vẻ sẽ 'làm gì' Karen đó!"

"Đấy là tự làm tự chịu thôi."

Karen đặt hai nắm tay lên cằm, mắt ngân ngấn nước nói.

"Karen muốn ở cùng anh Yuu ạ. Giờ Karen mới nhận ra anh Yuu quan trọng với Karen đến nhường nào... Việc chúng ta gặp lại ở đây, Karen nghĩ là cơ hội mà Chúa trời đã ban cho Karen lần nữa đó."

"Quan trọng là chỗ ở chứ không phải là tôi đúng không? Cái 'cơ hội mà Chúa trời ban cho' đó, có phải là cơ hội được ở trong biệt thự sang trọng không?"

"Anh không tin Karen sao?"

"Đến nước này rồi mà cậu vẫn nói được câu đó... đỉnh thật đấy."

Chị Touko-senpai nhìn Karen với vẻ mặt khó hiểu, còn Meiha-chan thì nhìn cô ta như nhìn một kẻ đáng ngờ.

Người lên tiếng là Meiha-chan.

"Hai người nói chuyện thân thiết quá nhỉ, Karen-san có quan hệ thế nào với anh Yuu-san vậy ạ?"

Người trả lời là Ishida.

"Karen-chan là bạn gái cũ của Yuu đấy. Hai người hẹn hò từ hè năm ngoái đến tận đêm Noel lận. Rồi xảy ra đủ chuyện nên chia tay ấy mà."

Nghe vậy, mắt Meiha-chan mở to tròn vì ngạc nhiên.

"Thế... thế là cái cô gái đã ngoại tình với đàn anh cùng câu lạc bộ của anh Yuu sao!?"

"À, ừm, đại khái là vậy."

Meiha-chan trợn mắt nhìn chằm chằm Karen.

"Chị đã lừa dối em!"

Đáp lại, Karen trả lời một cách bình thản.

"Đâu có lừa dối gì đâu nha~. Có cần phải kể cho em biết à?"

Mặt Meiha-chan đỏ bừng, phồng má lên.

Karen cười mỉa mai nói.

"Nói chuyện với Meiha-chan là Karen biết ngay em thích anh Yuu rồi. Karen thấy làm vậy cũng hơi phiền nếu em xem Karen là kẻ thù ở đó nữa á nha~."

"Ư ư ư..."

Meiha-chan lườm Karen dữ hơn nữa.

Mặc kệ Meiha-chan, Karen quay sang nói với tôi.

"Nếu đuổi Karen về, nghĩa là anh cũng sẽ đuổi cả Meiha-chan về đúng không?"

"Ư...!"

Tôi nghẹn họng.

"Chắc anh sẽ không thiên vị đến mức đuổi Karen đi mà lại cho Meiha-chan ở lại đâu nhỉ? Anh Yuu không phải là người đàn ông tệ bạc như thế đúng không?"

"...Ừm... Meiha-chan là em gái Ishida mà... với lại là học sinh cấp ba nên ở khách sạn một mình thì hơi..."

"Mọi người, vừa nãy nghe thấy hết rồi chứ ạ? Cho dù thế nào đi nữa, mọi người không thấy như vậy là quá đáng sao ạ?"

Chị Kazumi, chị Touko-senpai, thậm chí cả Ishida cũng đang tỏ vẻ khó xử.

Hả, hả, sao tự dưng tôi lại thành kẻ xấu thế này nhỉ?

Cuối cùng, chị Kazumi thở dài nói.

"Đành chịu thôi. Tối muộn rồi, ngoài trời thì mưa thế này. Hai đứa cứ ở lại đây vậy."

"Đúng là chị Kazumi có khác! Chị hiểu chuyện thật đấy ạ!"

Khỉ thật... Nhưng chị Kazumi đã đồng ý rồi thì tôi phản đối cũng vô ích.

"Nhưng phòng ở thì tính sao ạ? Chỉ có hai phòng, mỗi phòng chỉ có hai cái giường thôi."

Đó là lời phản kháng cuối cùng của tôi, nhưng Karen đáp lại như không có gì.

"Ô là la~, Karen ngủ cùng giường với anh Yuu cũng được mà~. Meiha-chan ngủ cùng anh trai chắc cũng không sao đâu nhỉ?"

"Hả?!" "Cái gì?!" "Hả?"

Chị Touko-senpai, Meiha-chan và tôi gần như đồng thanh thốt lên.

"Đááàng nhẽ ra chỉ có hai cái giường thôi mà, đúng không? Thế thì đành chịu chứ sao. Anh Yuu, lâu rồi, Karen ngủ cùng anh nha!"

Con nhỏ Karen đó, cố tình trêu tức mình đây mà.

Chị Touko-senpai đập bàn đứng dậy.

"Không được! Tuyệt đối không được!"

"Touko-senpai, chị hiểu nhầm gì vậy ạ? Chỉ là ngủ cùng giường thôi mà?"

"Nhưng mà... nam nữ ngủ cùng giường như thế..."

Karen nhìn chị Touko-senpai vừa nói vậy với vẻ mặt thú vị.

"Ố là la~, giờ chị còn nói gì vậy nữa. Chị nghĩ giữa Karen với anh Yuu chưa từng có gì sao? Touko-senpai, chị bao nhiêu tuổi rồi mà ngây thơ thế ạ~?"

"C-cậu nói cái gì vậy! Có cả học sinh cấp ba ở đây nữa!"

"Học sinh cấp ba cũng biết thừa chuyện này rồi ạ. Nếu hai người muốn, để Karen kể cho nghe nhé? Về những đêm đáng nhớ của Karen và anh Yuu á nha."

"C-cô! Cô nói cái gì vậy!"

"Isshiki-kun! Sao cậu cứ để cô ta nói năng bậy bạ thế hả!"

Meiha-chan cũng nhìn tôi với ánh mắt như nhìn thứ gì đó dơ bẩn.

Trước tình cảnh đó không chỉ tôi mà cả Ishida cũng cuống hết cả lên.

"Rồi rồi, dừng lại ở đây!"

Chị Kazumi vỗ tay đôm đốp.

"Karen và Meiha-chan sẽ dùng phòng ngủ còn lại trên tầng hai. Isshiki-kun và Ishida-kun sẽ ngủ ở ghế sofa phòng khách này. Thế là được rồi chứ gì? Thời tiết này thì không cần chăn đệm gì đâu."

Mọi người nhìn về phía chị Kazumi.

Đúng là không còn cách nào khác.

"Vậy thì Isshiki-kun và Ishida-kun chịu khó mang đồ đạc ra khỏi phòng, nhường lại cho Karen và Meiha-chan nhé. À, mọi người ăn tối hết rồi đúng không?"

Chị Kazumi nói thế để kết thúc chuyện.

Karen thì lộ vẻ đắc thắng, còn Meiha-chan thì mặt xịu xuống không biết trút giận vào đâu.

Còn chị Touko-senpai thì... lại nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu.

***

Có lẽ vì ngày đầu tiên mọi người đều mệt mỏi, nên tắm xong là ai nấy đi ngủ sớm.

Tôi và Ishida cùng nằm dài ra ghế sofa.

Ghế sofa hình chữ L khá lớn, nên hai thằng con trai ngủ cùng cũng không thành vấn đề.

Sau khi tắt điện được một lúc, Ishida hỏi tôi.

"Hôm nay với Touko-senpai sao rồi?"

"Lúc đầu thì chị ấy vẫn còn có vẻ giận... nhưng tôi nghĩ tạm thời là đã làm lành được rồi. Dù không đưa được quà."

"Mày xin lỗi chưa, Yuu?"

"Không, cũng không hẳn là xin lỗi hay gì. Chị Touko-senpai bị trật chân các thứ, nên cứ thế nói chuyện bình thường thôi."

"Vậy à, tốt rồi."

"Nhưng giữa chừng lại bị đố một bài toán lạ."

"Bài toán gì thế?"

"Bài toán làm thế nào để đo chiều cao tòa nhà bằng phong vũ biểu."

"Đố mẹo à?"

"Không, hình như là bài toán nghiêm túc đấy. Tôi nghĩ nó là dạng bài toán Fermi."

"Sao Touko-senpai lại hỏi bài toán như vậy?"

"Không biết. Rồi chị ấy nói là 'chỉ cần tìm ra lời giải trong chuyến đi này là được'."

"Cách nói nghe có vẻ ẩn ý nhỉ. Trước đó hai người nói chuyện gì thế? Hình như có gợi ý ở đó đấy."

"Nói chuyện về đồ ăn. Kiểu như tùy từng vùng, từng văn hóa mà có những món ăn khác nhau... Nhắc mới nhớ, chị ấy còn bảo 'Isshiki-kun trông như người thời tiền sử, chẳng dám ăn thứ gì mới lạ'."

"Nói chuyện đồ ăn à? Thế thì có lẽ không liên quan đâu."

"Nhưng trông chị ấy có vẻ đang nghĩ gì đó. Đã là Touko-senpai thì chắc sẽ không nói chuyện vô nghĩa đâu."

"Có lẽ thế. Nhưng Yuu này, đừng quên nhiệm vụ trong chuyến đi này nhé."

"Tất nhiên là nhớ rồi. 'Rút ngắn khoảng cách với Touko-senpai' chứ gì."

"Lại nói vậy nữa rồi."

Ishida nói với vẻ ngán ngẩm.

"Nhiệm vụ lần này là 'tỏ tình với Touko-senpai'. Cái mục tiêu mơ hồ 'rút ngắn khoảng cách' không được đâu."

Tôi im lặng.

Tất nhiên tôi cũng muốn tỏ tình ngay lập tức nếu Touko-senpai đồng ý.

Nhưng để thực sự nói ra được điều đó thì lại...

"Yuu, từ trước đến giờ cũng có đủ chuyện để hai người gần gũi hơn rồi mà đúng không? Đã đến lúc mày phải dứt khoát rồi. Dù có rút ngắn khoảng cách đến đâu đi nữa, nếu không thể bước đi bước cuối cùng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."

"..."

"Dù cho tỏ tình thất bại, tao nghĩ mối quan hệ hiện tại của mày với Touko-senpai cũng sẽ không thay đổi đâu. Trái lại, nếu cứ dây dưa thế này, tao nghĩ rồi sẽ có ngày mối quan hệ này đổ vỡ. Giống như con ếch luộc vậy đó."

Ếch luộc... Touko-senpai cũng nói y chang vậy.

Nhưng giọng điệu của chị ấy thì... không phải là kiểu trách móc tôi.

"Tao biết rồi. Cảm ơn mày. Tao cũng sẽ hạ quyết tâm trong chuyến đi này."

"Có gì tao giúp được thì cứ nói nhé."

Cứ thế, đêm đầu tiên trong chuyến du lịch Okinawa của bọn tôi dần trôi đi.