Kanojo ga Senpai ni NTR-reta no de, Senpai no Kanojo wo NTR-masu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Đang ra)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

51 62

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

10 19

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

152 166

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4535

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 115

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1343

Volume 4 - Chương 09: Thiên đường biển Okinawa

Mặt trời rực rỡ, bầu trời xanh biếc trong veo và biển xanh dương sảng khoái, cùng bãi cát trắng.

“Đây mới chính là Okinawa chứ nhỉ.”

Điều tôi định nói thì Ishida đã nói trước một bước.

Bãi biển có thể đi bộ xuống từ biệt thự có lượng người vừa phải. Như thế này là vừa đủ. Đông người đến mức không có chỗ trải bạt như Shonan thì không thoải mái, mà ngược lại, bãi biển hoàn toàn vắng tanh thì lại thấy sợ nếu có chuyện gì xảy ra.

“Tuy đông gia đình nhưng cũng có khá nhiều cô gái trẻ đấy chứ. Ài chà, mãn nhãn, mãn nhãn.”

“Nói chuyện như ông chú ấy.”

Tôi cười khổ nói vậy, thì từ đằng sau, tôi nghe tiếng gọi “Yuu-san”.

Quay lại, đó là Meiha-chan.

Em ấy đang mặc bộ bikini màu hồng nhạt, có đường viền ren ở ngực và eo.

“Yuu-san, bộ đồ bơi của em dễ thương không ạ?”

Meiha-chan hơi ngượng ngùng, đan tay ra sau lưng và khẽ vặn người. Mỗi lần như vậy, đường viền ren ở ngực và eo lại đung đưa phấp phới.

“Ừ, dễ thương lắm. Cực kỳ dễ thương luôn!”

Meiha-chan đỏ mặt, “Hehe” cười thật đáng yêu.

Nhìn cảnh đó, Ishida lại thở dài.

Không, tôi hiểu mà, Ishida. Nhưng lúc này sao mà lạnh nhạt được chứ.

“Yuu-kuuun!”

Chết tiệt, cái giọng ngọt xớt này!

Chưa kịp nghĩ xong, Karen đã bám chặt lấy cánh tay tôi.

“Lâu rồi mới cùng nhau đi biển nhỉ!”

“Này, Karen!”

“Mùa hè năm ngoái hai đứa mình còn đi cả biển lẫn bể bơi mà! Karen vui lắm vì năm nay lại được cùng Yuu-kun đến biển!”

Nói rồi, Karen cố ý ép ngực vào người tôi.

À này, Karen đang mặc bộ bikini không dây màu cầu vồng. Phần ngực được che bởi một thứ giống như chiếc áo lửng mềm mại, co giãn.

“Đừng đùa nữa. Tôi ở cùng cô chẳng vui tí nào cả.”

“Hơn nữa năm nay lại là biển Okinawa đẹp thế này! Dường như sợi chỉ đỏ của Yuu-kun và Karen vẫn chưa đứt thì phải nhỉ!”

Meiha-chan đang nhìn tôi và Karen bằng ánh mắt trách cứ. Không, không chỉ là trách cứ. Ánh mắt ấy như thể nếu có thanh kiếm, em ấy sẽ chém chết ngay lập tức vậy.

“Cái quái gì mà sợi chỉ đỏ với cô chứ! Bỏ ra ngay!”

Khi tôi cố giật mạnh tay ra, Karen ghé sát tai tôi thì thầm.

“Anh đừng có đối xử tệ với em như thế. Anh không muốn em tỏ vẻ thân thiết trước mặt Touko đúng không? Touko trông có vẻ hay ghen lắm đấy.”

Tôi nhìn Karen. Karen nở nụ cười hiểm độc.

“Em cũng chẳng vương vấn gì anh cả. Chỉ muốn anh cho em ở lại biệt thự này đêm nay thôi. Mai em có buổi chụp hình nên cũng sẽ chuyển sang khách sạn bên đó. Đến lúc đó, em muốn anh hợp tác để em được yên ổn ở lại đây.”

“Cô muốn tôi hợp tác để cô được ở lại biệt thự của Kazumi-san à?”

“Đúng! Giờ mà tự bỏ tiền ra thuê khách sạn cũng khó chịu. Biệt thự này vừa đẹp lại thoải mái. Thế nên anh phải hợp tác để em được ở lại biệt thự đến sáng mai.”

“Cô biết tôi không muốn cô ở đây mà?”

“Dù biết thế nhưng nếu anh lại gây cản trở như đêm qua, em cũng sẽ gây cản trở mối quan hệ giữa anh và Touko đấy. Nói gì thì nói, hay là em cứ kể cho mọi người nghe chuyện lần đầu của em với anh nhỉ?”

Tôi cảm thấy sắc mặt mình tái đi.

“Này, dừng lại đi!”

“Vậy thì anh phải đồng ý yêu cầu của em thôi. Như thế cả hai bên đều không có vấn đề gì, vui vẻ cả đôi đường nhỉ!”

Tôi suy nghĩ một lát. Nhưng tôi muốn tránh làm Touko-senpai phật ý lúc này.

“Được rồi. Ít nhất là tôi sẽ không cản trở.”

“Không chỉ là không cản trở, mà là phải hợp tác đấy nhé. Hiểu chưa?”

“Khoan đã, chị đang bám víu Yuu-san làm gì thế ạ!”

Meiha-chan xông vào giữa tôi và Karen như đóng một cái nêm, đẩy mạnh vào. Rồi em ấy giật tay Karen ra khỏi tôi.

“Chị Karen, chị đã ngoại tình và bị Yuu-san đá rồi còn gì? Giờ mà còn tỏ vẻ bạn gái thật là quá đáng!”

Nhưng cách nói chuyện của Meiha-chan dường như đã châm ngòi cho lòng tự ái của Karen.

“Ơ, là sinh viên đại học mà. Ngoại tình một hai lần ngoài người yêu cũng chẳng có gì lạ đúng không? Cuộc đời thì dài nhưng thời kỳ được săn đón có khi lại ngắn ngủi. Người xưa chẳng nói rồi sao: ‘Đời ngắn lắm, thiếu nữ ơi hãy yêu đi’?”

“Câu đó không phải dùng với ý nghĩa như thế đâu ạ? Có bạn trai rồi mà còn ngoại tình, hơn nữa lại với người đàn ông đã có bạn gái thì thật không thể chấp nhận được!”

“Meiha-chan có lẽ vẫn chưa hiểu được đâu nhỉ. Với bộ bikini ‘trẻ con’ cố tỏ ra gợi cảm đó, chắc em cũng chỉ dừng lại ở mức cố gắng quyến rũ thôi nhỉ?”

“Cái gì mà bikini ‘trẻ con’ chứ!!”

Meiha-chan đỏ bừng mặt.

Nguy rồi đây. Meiha thật sự nổi giận rồi. Có vẻ như Karen-chan và em ấy hoàn toàn không hợp nhau chút nào. Ishida ghé sát tai tôi nói nhỏ.

“Chị Karen có tư cách gì mà nói em ạ? Chị đang che đậy bằng màu sặc sỡ và kẻ ngang đấy chứ, trông chẳng thấy ngực chị to tí nào cả!”

Nghe vậy, sắc mặt Karen rõ ràng thay đổi.

“Ít nhất thì cũng có hơn Meiha-chan rồi nhé. Lo cho em đi, đừng lo cho chị làm gì? Cẩn thận kẻo đồ bơi không vừa size, cái áo phía trên bị tuột ra lúc ở dưới nước đấy!”

“Em không có cố tỏ ra gì cả!”

“Này này, làm gì mà ồn ào ầm ĩ thế?”

Người xuất hiện lúc đó là Kazumi-san.

Kazumi-san che giấu thân hình mảnh mai, săn chắc của mình bằng bộ bikini dây màu trắng. Diện tích vải che rất ít, có thể nhìn thấy rõ cơ bụng hơi nổi khối của cô ấy kéo dài xuống tận bụng dưới. Tôi đã biết Kazumi-san có dáng đẹp, nhưng khi mặc đồ bơi thế này thì lại càng ‘cuốn’ hơn nữa. Đúng là hình thể người mẫu lý tưởng mà phụ nữ ai cũng mơ ước.

Và phía sau Kazumi-san là Touko-senpai.

Touko-senpai mặc bộ bikini họa tiết hoa lá nhiệt đới, quấn một chiếc pareo cùng họa tiết quanh eo. Phần thân trên thì khoác chiếc áo chống nắng kiểu hoodie. Nhưng khuôn ngực tuyệt mỹ ấy… lại như muốn nhảy xổ ra từ trước chiếc áo chống nắng mở rộng. Thậm chí, việc khoác áo chống nắng lên lại càng làm nổi bật thêm độ ‘nhô ra’ của vòng một.

Nhìn thấy vậy, Karen và Meiha-chan lập tức cứng họng. Mắt cả hai mở to như đĩa.

“…Thôi, mình dừng câu chuyện này ở đây đi nhỉ,” Karen nói.

“…Vâng. Em cảm thấy thật trống rỗng,” Meiha-chan đáp.

Nhìn cảnh đó, Ishida ‘Khụ khụ’ cười khúc khích.

“Có vẻ hai người họ nhận ra rằng, trước mặt Touko-senpai thì cuộc tranh cãi vừa rồi chỉ là ‘cuộc chiến vô bổ’ thôi nhỉ.”

Tôi cũng im lặng gật đầu. Đúng là thế thật.

Cứ như đang tranh cãi ‘Núi Takao và Núi Tsukuba, núi nào cao hơn?’ thì đột nhiên Núi Everest xuất hiện vậy.

“Touko à, làm phiền cậu xíu, bôi kem chống nắng ở lưng giúp tớ nhé.”

Kazumi-san gọi Touko-senpai.

“Được. Sau đó cậu bôi cho tớ nữa nhé.”

Touko-senpai cầm tuýp kem chống nắng trên tay, bắt đầu bôi lên lưng Kazumi-san.

Thế rồi chẳng biết từ lúc nào đã lại gần, Karen dùng giọng nũng nịu nói với tôi.

“Này, Yuu-kun. Anh bôi kem chống nắng cho Karen được không?”

Nói rồi cô ta quay lưng lại, liếc mắt nhìn tôi.

(Con nhỏ này, chắc chắn là đang khiêu khích Touko-senpai đây mà.)

“Làm gì? Tự bôi đi chứ.”

Karen lại thêm vào với giọng còn nũng nịu hơn.

“Ơ~~ Năm ngoái Yuu-kun bôi cho Karen rồi còn gì. Karen thấy thoải mái lắm~. Thế nên năm nay cũng XIN ÁC!”

“Đồ, đồ ngốc! Cô, cô nói cái gì thế”

Tôi theo phản xạ liếc mắt nhìn Touko-senpai để xem tình hình. Quả nhiên, cô ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

Chết tiệt. Đây chắc chắn là lời cảnh cáo kiểu Karen, kiểu như ‘Nếu không hợp tác, tôi sẽ làm khó hơn nữa’.

“Em sẽ bôi cho chị, chị Karen!”

Meiha-chan xông vào giữa tôi và Karen như muốn chen người vào, nói với giọng dứt khoát.

“Hả?”

Đối với Karen đang quay lại với vẻ mặt kinh ngạc, Meiha-chan đã cầm sẵn kem chống nắng trên tay.

“Thường ngày em quen bôi kem chống nắng vì phải sinh hoạt câu lạc bộ rồi. Chị cứ yên tâm giao cho em.”

Nói rồi, không hiểu sao em ấy lại siết chặt tay thành nắm đấm, dùng lực mạnh bôi kem chống nắng lên lưng Karen.

“A đau! Đau quá đi mất! M-Meiha-chan, sao, sao lại bôi thế ấyyy!?”

“Đ-Đ-Đau quá! Thật sự đau! Meiha-chan, thôi, thôi được rồi!”

“Em bôi bằng tay đàng hoàng mà. Chị cứ đứng yên đi ạ. Em sẽ bôi kỹ vào da, không để sót chỗ nào đâu!”

“Vẫn chưa xong mà! Em sẽ bôi cho chị thật cẩn thận đến cùng! Chị ráng chịu đi ạ!”

“Hí!”

Karen ưỡn người lên vì đau, Meiha-chan thì cứ siết chặt tay thành nắm đấm bôi kem chống nắng với vẻ giận dữ tột cùng.

Meiha-chan, làm tốt lắm!

Thế là tôi rời xa hai người họ, Touko-senpai lặng lẽ tiến lại gần.

“Nhân tiện lúc này, hai đứa mình ra biển đi?”

Cô ấy thì thầm với nụ cười hơi tinh nghịch.

“Vâng!”

Tôi ôm chiếc phao nổi rồi chạy ra biển cùng Touko-senpai.

“Đau! Đau! Đau quá mà!”

Vẫn nghe thấy tiếng Karen hét lên từ phía sau.

Hai đứa tôi ra xa bờ một chút. Có lẽ vì Làng Onna nằm ở phía Biển Hoa Đông nên sóng khá yên ả.

“Phù, lâu rồi mới bơi nên hơi mệt chút.”

Nghe Touko-senpai nói vậy, tôi vỗ vỗ vào chiếc phao nổi mình vừa kéo tới.

“Touko-senpai lên đây đi ạ. Chúng mình nghỉ một lát.”

“Isshiki-kun không cần nghỉ sao?”

“Em bám vào phao là được rồi ạ.”

“Vậy thì tớ xin phép nhé.”

Nghĩ rằng lên chiếc phao nổi từ dưới nước sẽ khó, tôi giữ chặt phao. Nhưng Touko-senpai lấy đà nhảy bật người lên, nhẹ nhàng nằm gọn trên phao. Tôi hơi ngạc nhiên.

“À~, thoải mái thật.”

“Vâng ạ. Trời đẹp, biển cũng trong xanh.”

Touko-senpai nhìn xuống dưới biển.

“Thật sự đẹp quá. San hô phía dưới nhìn rõ mồn một. Không biết có cá không nhỉ?”

Tôi chỉ tay về phía mũi đất bên trái.

“Bên đó có vẻ nhiều san hô hơn đấy ạ. Chắc cũng có nhiều cá.”

“Đúng vậy nhỉ. Chúng mình đi thử xem sao?”

“Touko-senpai cứ ở trên phao cũng được ạ. Em sẽ kéo đi cho.”

Tôi bắt đầu bơi, kéo theo chiếc phao nổi có Touko-senpai ở trên.

Cô ấy nói “Hì hì, nhàn thật” với vẻ mặt vui vẻ.

Di chuyển khoảng trăm mét, chúng tôi đến một khu vực nước nông hơn lúc nãy nhưng có nhiều đá và san hô.

“Ở đây có vẻ có thể nhìn thấy cá đấy ạ?”

Touko-senpai lại nhìn xuống dưới biển từ trên phao như lúc nãy.

“Đúng rồi này. Có mấy con cá nhỏ đang bơi lội giữa đám san hô. Kia là cá thia sao nhỉ?”

“Phía dưới cũng có đủ loại ạ. Con kia màu sắc nổi bật thật đấy.”

“Con nào? Con ở đâu?”

“Đây, con ở trên tảng đá, con đang bơi chậm chậm ấy ạ.”

Touko-senpai càng nhoài người hơn nữa. Cô ấy nhìn chằm chằm vào chỗ tôi chỉ.

“Đó không phải cá đâu. Chắc là sên biển đấy.”

“Sên biển ạ. À, nói vậy đúng là hình dáng nó hơi lạ thật.”

“Ừ, phía sau nó có cái gì đó giống cánh hoa đang đung đưa đúng không. Đó là mang đấy.”

“Thì ra đó là mang. Màu sắc đã sặc sỡ rồi lại thêm cái đó nữa thì nổi bật thật đấy nhỉ. Không biết nó cùng loại với con gì ta.”

“Sên biển là một loại ốc sên. Vỏ của nó bị thoái hóa rồi.”

“Hả, thế thì giống con sên trần à?”

Tôi làm vẻ mặt khó chịu, Touko-senpai bật cười.

“À, đúng rồi, cậu sợ sên trần mà nhỉ. Nhưng cũng không cần ghét thế đâu? Đến cả Clione, ‘thiên sứ của băng trôi’, cũng là một loại ốc sên đã mất vỏ đấy thôi.”

Touko-senpai nói vậy rồi chống cằm lên phao, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. Mặt cô ấy bất ngờ ở gần khiến tôi giật mình.

“Isshiki-kun thực ra khá cơ bắp nhỉ. Mặc quần áo thì không biết đâu.”

Touko-senpai khen tôi như vậy.

Sau kỳ thi đại học, tôi đã chăm chỉ tập gym để cơ thể săn chắc lại sau thời gian ì ạch. Tôi vẫn duy trì việc đó, và khi quyết định “sẽ đi Okinawa” thì lại càng tập luyện hăng say hơn nữa.

“Hôm qua lúc cõng tớ, tớ cũng đã nghĩ rồi. Cơ thể Isshiki-kun thật rắn rỏi và mạnh mẽ nhỉ,” Touko-senpai hơi ngượng ngùng nói vậy.

Không, ở khoảng cách gần thế này, lại còn trong bộ bikini mà nói thế thì đến tôi cũng thấy ngại đấy.

“Touko-senpai bơi cũng giỏi nhỉ,” tôi nói để che đi sự ngượng ngùng.

Lúc nãy cô ấy bơi nhanh ngang tôi mà dáng bơi còn đẹp nữa. Tôi vẫn nghĩ Touko-senpai là mỹ nhân vạn năng, nhưng không ngờ lại giỏi cả thể thao nữa.

“Cậu nghĩ tớ là người dở thể thao đúng không?”

Cô ấy vừa cười vừa làm vẻ mặt hơi giận dỗi.

“Không, em không nghĩ Touko-senpai dở thể thao ạ. Nhưng cô ấy bơi vừa nhanh vừa đẹp. Hồi cấp ba cô ấy ở câu lạc bộ Văn học đúng không ạ?”

“Ừ. À nhắc mới nhớ, lần đầu gặp Isshiki-kun cũng là ở thư viện nhỉ. Tớ vừa là trưởng câu lạc bộ Văn học vừa là thủ thư mà.”

“Touko-senpai còn nhớ sao ạ?”

Đây là một bất ngờ đáng mừng. Cứ ngỡ Touko-senpai chẳng để ý gì đến tôi cả.

“Ừ. Vì cái tên ‘Isshiki’ viết trên phiếu đặt sách khá lạ.”

(Hả, ra là lý do đó à.)

Tôi hơi thất vọng… nhưng,

“Với lại, dáng cậu đứng ở thư viện, tớ thấy nó thật tự nhiên làm sao ấy. Ở thư viện chỉ có tớ và cậu, dáng Isshiki-kun đứng trước kệ sách ấy, tớ thấy thật đẹp…”

Nghe vậy, tôi bỗng thấy ngượng ngùng.

Có lẽ Touko-senpai nói xong mới nhận ra, cô ấy vội vàng phủ nhận:

“À, không phải vì thế mà tớ để ý đến Isshiki-kun hay gì đâu nhé!”

(Nhưng còn tôi, tôi đã bị Touko-senpai thu hút từ lúc ấy rồi… Suốt cho đến giờ.)

Cả hai chúng tôi đều im lặng. Nhưng không hiểu sao, sự im lặng ấy lại thật dễ chịu.

Và tôi cảm thấy như có điều gì đó đang chảy trôi giữa hai chúng tôi.

(Touko-senpai, em…)

Đúng lúc tôi định nói ra điều đó.

“Yuu-san!”

Từ phía sau, tôi nghe tiếng gọi lớn.

Quay lại, đó là Meiha-chan.

Sau khi gọi, Meiha-chan bơi hết sức về phía chúng tôi. Khi đến nơi, em ấy thở hổn hển, bám lấy chiếc phao nổi.

“Sao thế, sao lại vội vàng thế?”

Tôi hỏi vậy, Meiha-chan nhìn tôi bằng ánh mắt bất mãn.

“Tại vì, trong lúc em bôi kem chống nắng cho chị Karen, Yuu-san và Touko-san lại đi đâu đó có hai người thôi! Thật là gian lận!”

Tôi đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì Touko-senpai lên tiếng trước.

“Xin lỗi nhé. Nhưng nếu cứ để Isshiki-kun ở đó, không biết chị Karen lại nói gì nữa.”

Meiha-chan ngâm nước đến tận cằm, bĩu môi.

“Nhưng có hai người thôi là không được. Gian lận quá. Em cũng muốn…”

Meiha-chan đang nói dở thì Touko-senpai ngồi thẳng dậy.

“Ơ, hình như Kazumi đang gọi từ phía bờ. Cô ấy đang vẫy tay về phía này kìa,” Cô ấy nói xong rồi nhìn tôi.

“Isshiki-kun. Mình quay lại bờ đi. Nếu Meiha-san mệt thì cứ lên trên phao này cũng được.”

Nói rồi Touko-senpai nhẹ nhàng xuống nước. Rồi bắt đầu bơi về phía bờ.

Nhưng Meiha-chan không lên phao nổi, vẫn giữ vẻ mặt khó đăm đăm.

Tôi bắt đầu bơi theo sau Touko-senpai, còn em ấy cũng im lặng bơi theo sau.

Khi chúng tôi quay lại bờ, Kazumi-san gọi với giọng vui vẻ.

“Mình chơi đập dưa hấu đi! Lúc nãy tớ mới mua ba quả dưa ở đằng kia về!”

Thật chu đáo, Kazumi-san cầm trên tay mỗi bên một cây gậy trông có vẻ chắc chắn. Ừm… mỗi tay một cây?

“Ý hay đấy ạ, nhưng sao lại có hai cây gậy? Chỉ cần một thôi chứ.”

Kazumi-san liền cười toe toét.

“Chỉ đơn thuần đập dưa hấu thì chẳng có gì thú vị cả đúng không? Ở đây chúng ta sẽ thi đấu.”

“Thi đấu á, không lẽ bịt mắt rồi hai người cùng đập dưa một lúc sao ạ?”

Thế thì nguy hiểm quá.

Kazumi-san xua tay phải sang hai bên một cách khoa trương.

“Không phải không phải. Chúng ta sẽ chơi ‘Vòng xoay gậy bóng chày’ rồi mới đập dưa hấu.”

Vòng xoay gậy bóng chày, là cái trò hay chơi trên các chương trình truyền hình đúng không nhỉ?

Kazumi-san dựng cây gậy xuống đất, rồi áp trán vào đó.

“Thế này, ở vạch xuất phát, áp trán vào gậy rồi xoay hai mươi vòng. Sau đó đi về phía quả dưa.”

Nói xong, cô ấy đứng thẳng dậy và chỉ cây gậy về phía quả dưa cách khoảng hai mươi mét.

“Hai người cùng xuất phát một lúc, ai đập trúng dưa hấu trước thì thắng.”

À hiểu rồi, nếu đập dưa lúc đang chóng mặt thì tốc độ chân chẳng còn quan trọng nữa.

“Hay quá ta~!”

Người phản ứng nhanh nhất là Karen.

“Nhưng thế này thì chưa đủ hứng thú nhỉ?”

“Chưa đủ hứng thú sao?”

“Đúng vậy. Có giải thưởng thì sẽ sôi động hơn đúng không? Hoặc là có hình phạt cho người thua chẳng hạn.”

“Thế này thì sao?”

Touko-senpai cầm điện thoại bước lên trước. Lạ thật, cô ấy trông có vẻ hăng hái.

“Gần đây có một cửa hàng ven đường có món ‘Bingsu Núi Xoài’. Tớ vẫn muốn thử món này.”

Mọi người xúm lại nhìn vào điện thoại cô ấy đưa ra. Trên bát bingsu chất cao như núi là những miếng xoài và dứa cắt vuông, cùng với rất nhiều sốt chanh dây rưới lên, trên đỉnh còn có một viên kem. Trông thật ngon.

“Tuyệt vời, lấy món này đi!”

Karen reo lên vui sướng.

“Được rồi. Nhưng để người thua trả tiền thì tội nghiệp quá. Tớ có dư một chút kinh phí nên ba người thắng sẽ được ăn món này làm món tráng miệng buổi trưa. Mọi người thấy thế nào?”

“KHÔNG Ý KIẾN GÌ Ạ!”

Tiếng mọi người đồng thanh vang lên.

“Vậy thì bốc thăm chia cặp nào. Ai thua đừng có hận thù hay than vãn gì nhé.”

Mọi người oẳn tù tì để chia cặp đấu. Kazumi-san với Ishida, tôi với Touko-senpai, Karen với Meiha-chan. Các trận đấu cũng diễn ra theo thứ tự này. Tôi đặt quả dưa hấu cách đó hai mươi mét.

“Phù phù phù, ván này tôi xin nhận ạ, Kazumi-san.”

Ishida vừa nói vừa vỗ vỗ vai mình bằng cây gậy.

“Cậu có vẻ tự tin quá nhỉ, Ishida-kun.”

“Phù, cũng kha khá. Hồi cấp ba tôi ở câu lạc bộ bóng bầu dục mà. Mấy trò này tôi giỏi lắm.”

??? Bóng bầu dục với vòng xoay gậy bóng chày có liên quan gì với nhau sao?

“Nếu cậu đã nói thế, hay là bọn mình cược thêm gì đó ngoài món tráng miệng đi?”

“Được thôi. Chị muốn cược cái gì ạ? Chị Kazumi cứ tùy ý.”

“Ồ~ được, vậy người thắng sẽ được khao món mì soba Okinawa nhé?”

“Okay ạ. Thế là tiết kiệm được một bữa rồi.”

Ishida nở nụ cười tự tin.

Nhưng tôi không nghĩ Kazumi-san lại đưa ra lời thách đấu nếu có khả năng thua.

Touko-senpai ra hiệu bắt đầu.

“Hai người vào vị trí nào. Chuẩn bị, BẮT ĐẦU!”

Ishida và Kazumi-san dựng gậy xuống đất, áp trán vào đó và bắt đầu xoay vòng.

Hai mươi vòng, người xoay xong trước là Ishida.

“Tuyệt!”

Cùng với tiếng reo, cậu ấy cầm gậy định chạy đi nhưng… lại đi về hướng khác với quả dưa. Hơn nữa, chân nam đá chân chiêu, cậu ấy chống tay xuống đất và ngã ngay lập tức.

“H-hả?”

Cùng lúc đó, Kazumi-san cũng xoay xong hai mươi vòng. Cô ấy cầm gậy chạy vụt đi. Và thật đáng ngạc nhiên, Kazumi-san chạy gần như thẳng băng về phía quả dưa hấu.

(Ơ, sao Kazumi-san lại có thể chạy thẳng thế nhỉ?)

Trong lúc tôi còn đang nghĩ vậy thì nghe tiếng “Bốp”, Kazumi-san đã đập vỡ quả dưa hấu. Trong khi đó, Ishida vẫn đang ngồi bệt dưới đất ở chỗ cách vạch xuất phát chưa đầy mười mét.

Nhìn Kazumi-san, Touko-senpai cười khúc khích.

“Đúng là Kazumi có khác nhỉ. Quả không hổ danh đã học ballet từ nhỏ.”

“Hả???”

Tôi và Ishida, gần như đồng thanh quay lại nhìn Touko-senpai.

“Kazumi đã đi học trường ballet từ mẫu giáo đến hết năm hai trung học cơ sở đấy. Còn vài lần tham gia biểu diễn nữa cơ.”

Ishida gào lên với Kazumi-san đang thong thả đi về.

“Kazumi-san, ăn gian quá!”

Kazumi-san đưa cây gậy cho Touko-senpai vừa cười nhếch mép.

“Ishida-kun chơi bóng bầu dục nên tự tin đúng không? Tớ học ballet nên cũng tự tin. Chỉ có thế thôi.”

“Khốn kiếp~”

Ishida vẫn còn loạng choạng, đưa cây gậy cho tôi.

“Đúng là ‘biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’ mà.”

Kazumi-san cười ha hả.

Trận thứ hai là tôi và Touko-senpai.

“Isshiki-kun, tớ sẽ không thua đâu đấy!”

Touko-senpai đang rực cháy ý chí chiến đấu. Quả đúng là một người khá hiếu thắng mà.

“Chuẩn bị, BẮT ĐẦU!”

Cùng lúc với tiếng hô của Kazumi-san, tôi xoay theo chiều kim đồng hồ, còn Touko-senpai xoay ngược chiều kim đồng hồ.

Cả hai chúng tôi xoay xong gần như cùng lúc. Định chạy về phía quả dưa hấu thì… chân lại cảm thấy như bị khuỵu xuống, không thể chạy thẳng được. Mặt đất dường như cũng đang xoay vòng vòng. Thế thì việc Ishida vừa nãy chạy lạc hướng cũng là dễ hiểu thôi. (Ngược lại, Kazumi-san giỏi thật, chạy thẳng được thế kia.)

Tôi thì cứ bị trôi dạt sang bên phải.

Còn về phía Touko-senpai… thật ngạc nhiên, cô ấy đang lảo đảo chạy về phía tôi.

(À, ra vậy, vì tôi và Touko-senpai xoay ngược chiều nhau nên chúng tôi cứ tiến lại gần nhau như thể bị hút vào ấy.)

Trong một góc đầu, tôi lại nghĩ ra điều đó một cách kỳ lạ bình tĩnh.

Cả hai đều còn cách quả dưa vài mét thôi. Touko-senpai cứ tiến lại gần tôi như thể bị hút hồn.

“A a a, Isshiki-kun, đừng lại đây! Đừng lại đây!”

“Không, không phải em, mà là Touko-senpai đang tiến lại gần em đấy ạ!”

Tôi cố né Touko-senpai. Nhưng chân không chịu nghe lời.

Chắc Touko-senpai cũng thế thôi.

“A a a a a!”

Vừa dứt tiếng kêu ấy, cô ấy đã đâm sầm vào tôi, chặn mất đường tôi đi.

“Phịt!”

Vì Touko-senpai nhô ra một chút, tôi bị cô ấy đè bẹp xuống cát, ngã ngửa ra. Mặt tôi đúng ngay dưới ngực Touko-senpai.

(T, tình huống này…)

Nhưng Touko-senpai không hề để ý đến chuyện đó, cô ấy vươn cánh tay phải cầm gậy ra.

“…Khựt.”

Một tiếng “Bốp” nhẹ vang lên. Dường như cô ấy đã chạm tới quả dưa một cách khó khăn.

“Yeah! Tớ thắng rồi nhỉ!”

Touko-senpai nói vẻ mặt mãn nguyện ngay trên người tôi.

“Vâng, Touko-senpai thắng rồi ạ. Thế nên cô ấy làm ơn đứng dậy khỏi người em được không?”

Tôi nói lẩm bẩm dưới ngực cô ấy, lúc này cô ấy mới nhận ra.

“Á!”

Cô ấy kêu lên một tiếng nhỏ, rồi cuộn mình lăn sang một bên, vội vàng rời khỏi người tôi.

Ừm, nói là may mắn thì cũng đúng. Mà thật ra tôi đã định nhường món tráng miệng cho Touko-senpai ngay từ đầu rồi. Không cần phải cố gắng hết sức đến vậy đâu mà.

Trận thứ ba là Karen đấu với Meiha-chan.

Đối diện với Karen trông như sắp xông ra ngay lập tức, Meiha-chan đang vươn vai giãn cơ. Cả hai đều ở chế độ nghiêm túc.

“Chuẩn bị, BẮT ĐẦU!”

Cùng với hiệu lệnh của Kazumi-san, hai người bắt đầu xoay vòng.

Người xoay xong trước là Karen. Dường như tôi cảm thấy cô ta quay thiếu mất một hoặc hai vòng.

Nhưng quả nhiên Karen cũng không chạy thẳng được. Cô ta lảo đảo tiến về phía trước, vừa đi vừa chỉnh hướng. Meiha-chan cũng đuổi theo sau. Em ấy có năng lực vận động tuyệt vời, lại còn ở câu lạc bộ điền kinh hồi cấp ba nữa. Dù vậy, với luật chơi này thì tốc độ chạy của em ấy cũng không phát huy được. Tuy nhiên, khi chỉ còn một phần tư quãng đường nữa là tới đích, Meiha-chan đã đuổi kịp Karen.

Meiha-chan định vượt qua Karen.

Nhưng Karen không đời nào để em ấy vượt lên dễ dàng. Cô ta ‘chộp’ một cái từ phía sau, túm lấy sợi dây ở lưng áo bikini của Meiha-chan.

“Khoan, khoan đã! Chị túm cái gì đấy!”

Meiha-chan lên tiếng phản đối.

“Ố ồ~ Karen cũng bị chóng mặt ấy mà. Vô tình đưa tay ra thì đúng lúc chạm phải bikini của Meiha-chan thôi.”

“Ô, không! Bikini sắp tuột rồi! Bỏ ra! Xin chị bỏ ra!”

Meiha-chan cố gắng giữ chặt phần áo bikini trên.

“Ố là la~, sợi dây bikini vướng vào tay mất rồi~. Xin lỗi nhé~”

Karen đưa ra lời biện hộ lộ liễu, không cho Meiha-chan đi lên trước. Hai người cứ vướng víu vào nhau rồi tiến về phía trước.

“Á!”

Cuối cùng Karen kéo mạnh đồ bơi của Meiha-chan về phía sau, lợi dụng lúc em ấy giật mình, cô ta dùng tay kia thọc cây gậy ra.

Tiếng ‘Bốp’ vang lên, đập trúng quả dưa.

“Yeah~! Karen thắng rồi!”

Meiha-chan vừa giữ ngực vừa lườm Karen.

“Chị thật sự làm việc quá bẩn thỉu! Đồ đàn bà lăng loàn độc ác!”

“Xin lỗi nhé~, nhưng đây là một tai nạn đáng tiếc thôi. Hơn nữa, làm gì có luật cấm tiếp xúc với đối thủ đúng không. Meiha-chan bất cẩn tiến lại gần cũng có lỗi mà nhỉ~.”

Chúng tôi, cả tôi, Touko-senpai lẫn Kazumi-san, đều nhìn Karen bằng ánh mắt ngán ngẩm.

Sau đó, sáu người chúng tôi lên xe di chuyển để ăn trưa. Trước tiên là đến một quán hamburger. Đó là một quán nổi tiếng, được đánh giá cao trên mạng. Ở đây chúng tôi ăn ngon lành món hamburger kiểu Mỹ đầy đặn.

Sau đó di chuyển đến cửa hàng ven đường (hình như thực ra là chợ) và gọi món bingsu Núi Xoài mà các cô gái mong đợi.

Vì thấy Meiha-chan quá tội nghiệp, tôi quyết định sẽ khao phần của em ấy. Tiện thể nói luôn, tôi và Ishida đã no căng bụng với hamburger nên chỉ uống nước trái cây thôi.

Vì bàn là loại bốn người nên chia ra, bốn cô gái ngồi một bàn, tôi và Ishida ngồi một bàn.

“Ưm~, ngon quá~”

Touko-senpai ăn một miếng và nói với vẻ mặt hạnh phúc.

“Món này đúng là chinh phục được trái tim các cô gái mà nhỉ. Xoài chất đống, rồi sốt chanh dây rưới thật nhiều lên.”

Meiha-chan mỉm cười thêm vào lời Kazumi-san.

“Mặt dưới còn có rất nhiều dứa nữa ạ! Ăn cùng bingsu giòn sần sật, ngon lắm luôn!”

“Thật sự~, cảm thấy hạnh phúc quá~”

Meiha-chan nhìn Karen nói vậy bằng ánh mắt khó chịu.

“Dù là món tráng miệng giành được bằng thủ đoạn bỉ ổi, chị vẫn ăn ngon lành được nhỉ!”

“Nói rồi còn gì, đó là một tai nạn đáng tiếc mà. Vả lại, thủ đoạn thì đâu liên quan gì đến vị ngon. Meiha-chan giờ cũng đang ăn bingsu ngon lành và thấy thỏa mãn mà đúng không.”

“Khôngg! Vì đây là bingsu do Yuu-san nghĩ đến em mà mua cho, nên nó ngon hơn rất nhiều!”

Meiha-chan ‘Chè lưỡi’ trêu chọc.

“Ối dào, cũng biết trả lời đấy nhỉ. Vậy thì kết quả tốt đẹp cho cả hai bên rồi!”

Nhìn các cô gái ấy, tôi nói với Ishida.

“Ăn cái hamburger to đùng lúc nãy rồi mà sao vẫn chén được cái bingsu to thế nhỉ.”

“Con gái có câu ‘đồ ngọt là bụng riêng’ mà. Với lại các cô ấy đã tiết chế lại vì món này, chỉ chọn cái hamburger đơn giản thôi đúng không.”

Đúng như Ishida nói, trong khi chúng tôi gọi double burger thì các cô gái chỉ gọi hamburger bình thường.

“Mà nói gì thì nói…”

Tôi liếc mắt nhìn Karen.

“Karen, làm thế là quá đáng rồi. Với một cô bé học cấp ba cơ mà.”

“Đừng coi thường sự ám ảnh của con gái với đồ ngọt. Ngay cả Meiha ở nhà cũng thường xuyên chén hết cả phần tráng miệng của tôi mà.”

“Dù thế nào đi nữa thì…”

“Ngay cả Touko-senpai ấy, dù bị cậu đè bẹp xuống dưới, cô ấy vẫn cố vươn tay ra để thắng cơ mà. Có gì đáng ngạc nhiên đâu?”

Đúng là thế thật. Tôi cũng ngạc nhiên về chuyện đó. Chỉ vì cái bingsu mà lại quyết tâm đến vậy. Hay là cứ chấp nhận rằng ‘con gái là thế’ đi nhỉ.

“Kia, hai người đang thì thầm gì đấy?”

Đột nhiên, Kazumi-san có vẻ chú ý đến chúng tôi.

“Không, chẳng có gì, nói chuyện bình thường thôi ạ.”

“Thật không đấy? Không phải nói xấu bọn tớ chứ.”

“Không nói xấu đâu ạ.”

“Vừa nãy tớ nghe như là đang nói xấu một cách kín đáo ấy?”

“Kazumi-san, tai thính thật đấy~”

Người nói vậy là Ishida.

“Quả nhiên là có nói thật nhỉ?”

Tôi hoảng hốt.

“Không, không có nói. Thật mà. Thật đấy ạ.”

Kazumi-san liếc mắt nhìn chúng tôi và khẽ mỉm cười.

Bên cạnh đó, Touko-senpai chỉ liếc nhìn tôi một cái. Cái vẻ mặt hơi khó hiểu đó khiến tôi băn khoăn.

Sau khi ăn xong bingsu, lúc quay lại bãi biển.

“Meiha-chan, chị em mình nói chuyện riêng chút nhé?”

Nói rồi Karen khoác vai Meiha-chan, dẫn em ấy đi ra chỗ hơi xa.

“Không biết có ổn không nhỉ. Để hai người ấy ở riêng… Tôi ra xem sao nhé?”

Tôi nói vậy, Ishida làm vẻ mặt khó xử nhưng vẫn ngăn lại.

“Tạm thời, nếu họ cãi nhau to thì can thiệp, chứ… ở đây để con gái nói chuyện riêng có vẻ tốt hơn. Có lẽ Karen-chan cũng có tính toán gì đó.”

Đúng như Ishida nói, chưa đầy năm phút sau, hai người họ quay lại, và lúc đó Meiha-chan cũng đã nguôi giận. Dù vậy, em ấy vẫn nhìn Karen bằng ánh mắt nghi ngờ.

Sau bữa trưa là giờ chơi SUP (ván chèo đứng) đã đặt trước.

Là đứng trên tấm ván lướt sóng lớn và dùng mái chèo cán dài để tiến về phía trước. Tôi chưa từng lướt sóng nên hơi lo không biết có đứng được trên ván không, nhưng sau khoảng ba mươi phút tập luyện thì đã đứng được. Nếu không có sóng thì chắc không khó lắm. Ishida, Kazumi-san, Meiha-chan cũng tương tự. Touko-senpai thì lên được tư thế quỳ gối ngay lập tức, nhưng đứng hẳn lên thì có vẻ hơi sợ. Karen cũng như vậy, chỉ đứng được tư thế quỳ gối.

Nhìn chúng tôi, người hướng dẫn lên tiếng.

“Vậy thì bây giờ chúng ta cùng đi dạo nhé. Chúng tôi sẽ đi chậm thôi, mọi người cứ theo sau. Nếu thấy khó khăn thì đừng ngại, cứ nói ngay với tôi nhé.”

“Ô~ Karen sợ quá, không làm được ấyyy~”

Karen ‘kêu ca’ không làm được với giọng thật lớn.

“Touko-senpaaaai, chị đi cùng Karen được không ạ?”

Karen nói vậy rồi nũng nịu với Touko-senpai.

“Hả? Ừm. Tớ đứng lên cũng sợ nên đi cùng nhau chậm thôi cũng được…”

Touko-senpai làm vẻ mặt hơi bối rối.

Tôi cũng ngạc nhiên. Karen lại nhờ cậy Touko-senpai…

Sau đó, không hiểu sao tôi lại dành nhiều thời gian ở cùng Meiha-chan. Vì mỗi lần tôi định bắt chuyện với Touko-senpai, lúc nào Karen cũng ở ngay bên cạnh Touko-senpai.

(Karen đáng lẽ ra phải ghét Touko-senpai mới đúng chứ…)

Tôi cảm thấy điều đó thật kỳ lạ. Nhưng xông vào giữa lúc các cô gái đang vui vẻ thì thật là vô duyên. Tôi cảm thấy khó chịu nhưng cũng không nói gì cả.

Cứ thế, sau khi chơi hết mình đến chiều tối, chúng tôi quay lại biệt thự. Khoảng lúc tất cả đã tắm xong thì đồ ăn cho buổi tiệc BBQ đã đặt trước được mang tới.

“Alright. Vậy thì chúng ta ra vườn làm BBQ thôi nào. Isshiki-kun, Ishida-kun, mang đồ ăn này ra bàn ngoài vườn đi.”

Biệt thự này có sẵn bếp nướng BBQ và bộ bàn ghế ngoài vườn. Được Kazumi-san bảo vậy, tôi và Ishida bưng mấy thùng xốp đựng đồ ăn ra đặt lên bàn ngoài vườn. Rồi chúng tôi cho than đã chuẩn bị vào bếp nướng để nhóm lửa.

Lúc đó thì mọi người đã có mặt đầy đủ ở ngoài vườn.

Ishida mở thùng xốp đựng đồ ăn.

“Ố ồ, hoành tráng ghê!”

Bên trong, ngoài thịt bò và thịt lợn, còn có cả các loại cá đặc trưng của Okinawa, tôm sú lớn, và cả ốc dạ quang nữa. Rau củ cũng có đủ loại khác nhau.

“Thật sự là hoành tráng nhỉ. Thế này ăn sáu người khéo còn thừa.”

Vì Karen và Meiha-chan tham gia không có trong kế hoạch nên tôi đã lo là không đủ đồ ăn. Kazumi-san trả lời điều đó.

“Ngay sáng nay tớ đã gọi điện cho bên cung cấp đồ ăn rồi. Tớ bảo là thêm hai người nên cần đồ ăn cho sáu người.”

“Xin lỗi ạ. Phần của Meiha thì em sẽ trả.”

Kazumi-san xua tay phải với Ishida nói vậy.

“Không sao, đừng lo chuyện đó. Ban đầu tớ cũng được bố cho dư dả tiền rồi.”

Karen đứng cạnh khẽ reo lên “Yeah!”.

…Cô cũng nên khách sáo một chút mà bỏ tiền ra chứ.

Bên cạnh tôi đang nhăn mặt, Kazumi-san nhìn vào trong thùng.

“Đặt gấp vậy mà họ vẫn chuẩn bị đủ nguyên liệu như đơn ban đầu nhỉ. Thịt lợn đúng là lợn đảo, tôm thì to, cua cũng là cua bùn nữa.”

“Con ốc này to thật đấy ạ. Đúng là cảm giác Okinawa luôn.”

Meiha-chan vừa nói vừa chỉ vào ốc dạ quang.

“Meiha-san, cái này gọi là ốc dạ quang đấy.”

Meiha-chan quay lại nhìn Touko-senpai giải thích.

“Không phải ốc mặt trăng sao ạ?”

“Nói chính xác thì không phải. Ốc mặt trăng và ốc dạ quang cùng thuộc họ Turbinidae (Họ ốc mặt trăng) đấy.”

“Không có cua dừa sao ạ? Em từng muốn thử ăn cua dừa một lần rồi.”

Touko-senpai lại trả lời Ishida nói vậy.

“Cua dừa ở đảo chính Okinawa bây giờ hầu như không bắt được nữa thì phải? Nó đang là loài có nguy cơ tuyệt chủng, với lại không thể bắt hàng loạt bằng lưới nên cũng hiếm thấy ở chợ.”

Kazumi-san cầm một con cua lớn lên tay.

“Con cua bùn này cũng đủ ngon rồi. Nào, bắt đầu chế biến thôi.”

Tôi chế biến thịt bò và cá kèn. Thịt bò làm bò nướng tảng, cá kèn làm acqua pazza ‘ăn liền’. Acqua pazza khá dễ làm. Chỉ cần cho phi lê cá trắng đã ướp muối tiêu vào giấy bạc, thêm dầu ô liu, tỏi băm, cà chua bi và các loại rau củ tùy ý. Sau đó đặt lên bếp nướng BBQ là xong.

Touko-senpai thì đang chế biến món sườn heo nướng dẻ sườn, món mà cô ấy đã làm trong bữa tiệc đêm Giáng Sinh năm ngoái. Đó cũng là món ăn gợi nhớ ký ức về những lần tôi được cô ấy cho thử trước.

Kazumi-san chủ yếu phụ trách chế biến hải sản. Dù có hình ảnh hơi lôi thôi, nhưng Kazumi-san lại có vẻ khá thành thạo việc bếp núc, thật bất ngờ. Cô ấy nhanh chóng cắt cá và ốc dạ quang để làm sashimi. Một phần thì làm carpaccio. Cua bùn thì luộc muối, còn tôm thì nướng nguyên con.

Ishida làm salad, Meiha-chan và Karen thì cắt bánh mì Pháp làm bánh mì bơ tỏi.

Món ăn của mọi người xong gần như cùng lúc. Đồ ăn được bày lên bàn ngoài vườn.

“Xin mời cả nhà!”

Cả sáu người bắt đầu ăn.

Tiện thể nói luôn, thứ tự chỗ ngồi là Ishida, Meiha-chan, tôi, còn đối diện là Kazumi-san, Touko-senpai, Karen.

“Touko-senpai làm sườn nướng ngon tuyệt ạ. Cô ấy lại lên tay rồi nhỉ.”

“Cảm ơn! Từ sau lần đó tớ cũng tự nghiên cứu thêm sốt đấy. Nhưng acqua pazza của Isshiki-kun cũng ngon lắm. Không nghĩ là món ăn dã ngoại lại thế này.”

“Đúng vậy nhỉ. Tớ đã biết Isshiki-kun nấu ăn giỏi từ chuyến cắm trại một ngày năm ngoái rồi, nhưng Touko cũng thật sự nấu ăn giỏi lên nhiều đấy. Tiến bộ không thể tưởng tượng được so với trước đây.”

“Carpaccio của Kazumi-san cũng ngon lắm ạ. À, chị cắt sashimi cũng khéo nữa. Thật bất ngờ.”

“Ý cậu là sao đấy? Cậu nghĩ tớ nấu ăn dở à?”

“Không, không có ý đó đâu ạ. À, con cua này, em xin phép nhé.”

“Ồ ồ, con cua bùn này đỉnh thật đấy nhỉ? Chưa ăn con cua nào ngon thế này bao giờ.”

“Đúng như Ishida nói đấy. Nhất là chấm với sốt ớt này thì ngon tuyệt cú mèo.”

“Nào nào, giám khảo vị giác Karen-chan sẽ nếm thử cho xem. Xin nhận hết mỗi món một ít nhé~”

Bữa ăn với mọi người, cùng với cảnh biển hoàng hôn làm nền, thật tuyệt vời.

Bỗng nhìn sang bên cạnh, tôi thấy Meiha-chan đang im lặng hì hục xử lý con cua. Dường như em ấy đang chật vật không bẻ được vỏ.

“Meiha-chan, để anh lấy thịt ra cho.”

Tôi nhận con cua từ Meiha-chan, dùng kéo làm bếp có sẵn cắt mạnh vỏ để lấy thịt ra. Tôi đưa phần thịt cua trắng ngần đã bóc vỏ cho Meiha-chan.

“Cảm ơn Yuu-san ạ!”

Meiha-chan đáp với vẻ vui sướng, rồi bắt đầu đáng yêu nhét thịt cua vào miệng.

(Đúng là Meiha-chan đáng yêu thật. Ước gì mình cũng có một cô em gái như thế…)

Tôi chợt nhận ra có hai ánh mắt đang chăm chú nhìn hành động của tôi. Một là Touko-senpai, một là Karen.

Karen đang nhe răng cười một cách đáng sợ.

“Em đã nghĩ từ lâu rồi, Yuu-kun có vẻ hơi ‘lolicon’ nhỉ~”

“Tôi á, lolicon á? Cô dựa vào cái gì mà nói thế?”

“Karen ấy mà, khi đi hẹn hò, đến lần thứ ba là em thay đổi phong cách đấy. Anh không nhớ sao?”

Tôi nghiêng đầu. Chẳng nhớ gì về quần áo lúc hẹn hò với cô ta.

“Đặc biệt là không nhớ.”

“Lần đầu tiên là trang phục kiểu nữ sinh đại học trong sáng. Lần thứ hai là thời trang kiểu dễ thương hơi hướng lolita một chút. Lần thứ ba thì kiểu hơi ‘chơi bời’. Tất nhiên trang điểm cũng đi kèm với đó.”

“Tại sao lại làm cái việc phiền phức như thế?”

“Để dò xem đối phương thích kiểu người nào ấy mà. Cứ thay đổi hình ảnh thế này thì đối phương sẽ giật mình, và phản ứng sẽ cho biết họ thích kiểu nào nhất.”

“Đúng là, cô chẳng bao giờ hết năng lượng cho mấy cái vụ này nhỉ.”

“Tình yêu là một trận đấu nghiêm túc giữa nam và nữ đấy. Thu thập được càng nhiều thông tin càng tốt thì mới thắng. Bỏ qua chuyện đó đi, cái lúc Yuu-kun phản ứng tốt nhất là khi em mặc đồ kiểu lolita đấy. Thế nên em mới nghĩ, ‘Yuu-kun thuộc gu lolicon, thích con gái nhỏ tuổi hơn’.”

Touko-senpai ngồi cạnh Karen, đang nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu.

Tôi hoảng. Theo phản xạ, giọng tôi lớn hơn.

“Đừng chỉ vì thế mà kết luận bừa thế chứ!”

“Sợ gì mà sợ thế. Đối với Karen thì đây chỉ là chuyện ‘thấy Yuu-kun có vẻ như thế’ thôi mà. Với lại, hầu hết đàn ông đều là lolicon cả đấy. Đàn ông là sinh vật luôn muốn đứng ở trên mà. Họ thích những cô gái thật thà kính trọng mình, dựa dẫm vào mình. Đó là bản năng của đàn ông đấy.”

“Làm sao mà kết luận chung chung thế được.”

“Bảo đừng sợ rồi còn gì. Đây là kết luận rút ra từ kinh nghiệm của em đấy. Thêm nữa, đàn ông là con một hoặc chỉ có anh em trai thì xu hướng này càng mạnh. Trong thâm tâm, họ luôn muốn có một cô gái ‘em gái’ đáng yêu, ngưỡng mộ mình! Và họ có những giấc mơ hơi quá về con gái.”

Ư… Tôi cứng họng. Thật ra, lúc nãy tôi cũng vừa nghĩ thế mà.

“Phụ nữ thì ngược lại nhé. Con gái là con một hoặc có chị em gái thì lý tưởng là ‘người anh trai lớn tuổi đáng tin cậy’. Quả thật, những người đàn ông có lòng bao dung, khiến mình có thể dựa dẫm ấy rất dễ thu hút trái tim phụ nữ mà.”

‘Người anh trai lớn tuổi đáng tin cậy’… Nghe câu đó, tôi lại cảm thấy ngực mình nhói lên.

“Vậy thì những cặp nào không hợp nhau ạ?”

Meiha-chan hỏi với vẻ tò mò.

“Đàn ông là con một và phụ nữ là chị cả trong gia đình có chị em gái. Đàn ông là con một nên được bố mẹ yêu chiều hết mực, tính cách hay mè nheo, nhưng lại muốn có một cô em gái ngưỡng mộ mình. Phụ nữ là chị cả thì khao khát tình yêu, muốn có một người anh trai đáng tin cậy, có lòng bao dung, chấp nhận mọi thứ của mình. Vì lý tưởng của họ ngược nhau. Trong số những cặp mà em từng thấy, đây là kiểu chia tay tệ nhất.”

Karen nói vậy với vẻ đắc ý, rồi quay lại nhìn tôi.

“Người kiểu như anh, hẹn hò với mấy cô gái nhỏ tuổi đáng yêu thì sẽ hạnh phúc hơn là hẹn hò với người chị lớn đáng ngưỡng mộ đấy. Cố gắng ‘lớn’ lên vất vả lắm nhỉ?”

(Con nhỏ này… rõ ràng đã nói là không gây cản trở cơ mà…)

Tôi im lặng lườm Karen. Nhưng Karen lại như chẳng có chuyện gì.

Touko-senpai ngồi cạnh cô ta, từ lúc nào đã lảng ánh mắt khỏi chúng tôi, cúi đầu ăn uống.

Sau đó một lúc lâu, Touko-senpai không cố gắng nhìn vào mắt tôi nữa.