Tôi đang cảm thấy bực bội.
Nãy giờ cứ đi đi lại lại giữa phòng khách và hiên nhà.
Rồi cứ mỗi lần ra hiên vào lúc hoàng hôn, tôi lại ngó sang biệt thự bên cạnh.
Lý do là… Touko-senpai bị gọi sang biệt thự đó.
Cách đây một lúc, có người liên hệ nói muốn “kiểm tra kích cỡ váy cưới sẽ dùng cho buổi chụp hình ngày mai thôi” trước bữa tối.
Mà chỉ gọi mỗi Touko-senpai…
Karen nói là “đã hỏi kích cỡ trước rồi nên không thành vấn đề”, nhưng dù vậy, việc chỉ gọi riêng Touko-senpai vẫn khiến tôi thắc mắc.
Đúng như Karen nói, Midou Kentarou, người mẫu đóng cặp, rõ ràng rất thích Touko-senpai.
"Yuu, cậu bình tĩnh chút đi."
Ishida, đang ngồi ườn ra trên sofa, chỉ liếc mắt nhìn tôi và nói.
"Touko-senpai, vẫn chưa về."
"Mới đi có nửa tiếng thôi mà, sao mà xong nhanh thế được."
"Nhưng mà cái tên người mẫu Midou đó, rõ ràng là đang có ý với Touko-senpai."
"Dù có thế đi nữa, thì đằng kia cũng có đạo diễn Saitou-san và các nhân viên khác cùng ở đó mà? Chắc sẽ không có chuyện gì kỳ cục xảy ra đâu."
"Ừ thì có thể là vậy... nhưng mà đi xem thử một chút xem sao."
Từ biệt thự của chúng tôi đến biệt thự bên cạnh không xa lắm. Sân vườn cũng nối liền nên chắc có thể nhìn trộm sang được.
"Đi rồi làm gì?"
"Hả?"
Tôi không hiểu ý Ishida nói là gì.
"Cậu định làm gì khi sang đó xem tình hình?"
"Thì, nếu Touko-senpai bị lôi kéo vào mấy buổi nhậu nhẹt bên đó, thì anh sẽ đi đón."
"Đi đón? Nếu Touko-senpai muốn ở lại bên đó theo ý mình thì cậu tính sao? Yuu không có quyền lôi cô ấy đi đâu. Cậu có phải bạn trai hay gì của Touko-senpai đâu."
Tôi cứng họng.
Đúng là Ishida nói đúng. Nếu Touko-senpai muốn 'tham gia buổi nhậu bên đó', tôi không có quyền ngăn cản.
Dù kết quả là Touko-senpai sẽ thích tên Midou Kentarou đó đi nữa…
“…Touko-senpai, chắc không nghĩ thế đâu, anh tin vậy…”
Tôi nói ra câu đó vừa để phản bác Ishida, vừa để tự trấn an bản thân.
Nghe thấy lời nói yếu ớt của tôi, Ishida đứng dậy khỏi sofa và nắm lấy vai tôi.
"Yuu, cậu đến Okinawa này để làm gì? Cậu quên lời thề với bản thân trước khi đi chuyến này à?"
"..."
"Anh hiểu cậu sợ mối quan hệ sẽ tan vỡ. Nếu là anh ở vị trí của cậu, anh cũng không chắc có thể hành động ngay lập tức. Nhưng nếu Yuu cứ giữ thái độ như bây giờ, sớm muộn gì Touko-senpai cũng sẽ thuộc về người khác thôi. Lúc đó hối hận thì muộn rồi đấy?"
Đúng vậy, tôi đã quyết định sẽ tỏ tình với Touko-senpai trong chuyến đi này mà.
Sợ hãi lúc này thì được tích sự gì.
"Ngày về là mốt rồi. Không còn nhiều thời gian để chần chừ đâu."
Ishida vỗ nhẹ vào lưng tôi như để thúc giục. Rồi anh ấy đi thẳng ra khỏi phòng khách.
Cùng lúc đó, Karen bước vào phòng khách.
"Ồ, đúng lúc quá. Yuu-kun này, bia mà Kazumi-san nhờ lấy đã được gửi đến quầy lễ tân rồi. Phiền Yuu-kun đi lấy giúp tớ nhé?"
Biệt thự này gồm hai dãy liền kề, dùng chung sân vườn và lối đi.
Để ra quầy lễ tân, tôi phải đi ngang qua trước biệt thự bên cạnh.
Tôi cũng đang lo lắng cho tình hình bên đó, có khi đây là cơ hội tốt.
"Được rồi."
Tôi đồng ý và lập tức ra khỏi biệt thự.
Từ biệt thự của những người mẫu mà tôi đang lo lắng, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện dường như đang họp bàn. Chắc không có gì đáng ngại.
Tuy nhiên, khi đến quầy lễ tân, họ lại nói không biết gì về chuyện bia bọt.
(Con Karen này, nói linh tinh thật đấy…)
Đang nghĩ vậy thì lúc quay về biệt thự của mình.
"Yuu-san."
Tôi nghe tiếng gọi ở lối mòn dẫn ra bãi biển.
Nhìn về phía tiếng gọi, hóa ra là Meiha-chan.
"Meiha-chan? Em làm gì ở đây vậy?"
"Em muốn nói chuyện riêng với Yuu-san ạ…"
"Nói chuyện thì ở đây sao tốt bằng trong biệt thự? Trời cũng sắp tối rồi."
Mặt trời đã lặn khuất sau đảo, bầu trời đang chuyển từ màu cam sang màu xanh chàm.
"Em muốn nói chuyện riêng với Yuu-san ạ!"
Meiha-chan dứt khoát nói vậy.
(Nói chuyện riêng với mình?)
Tôi cảm thấy có điều gì đó bất ổn.
Nhưng cô ấy đang nói rất nghiêm túc, tôi không thể từ chối được.
"Được rồi. Vậy có chuyện gì muốn nói?"
"Ở đây không biết ai sẽ đến, Yuu-san có thể đi cùng em sang bên kia không?"
Meiha-chan nói rồi đi xuống lối mòn ra bãi biển.
Tôi đi theo sau.
Chúng tôi ra bãi biển đã tối mịt.
Đây là bãi cát, nhưng bên trái là bãi đá, phía sau bãi đá có một khu vực cây cối um tùm trông như một hòn đảo nhỏ. Lúc thủy triều xuống như bây giờ thì có thể đi bộ qua bãi đá đến hòn đảo đó được.
"Đến đây được rồi chứ?"
Tôi nói vậy thì Meiha-chan vẫn nhìn ra biển và mở miệng.
"Yuu-san, anh thích Touko-san đúng không ạ?"
(Trực diện quá vậy)
Tôi nghĩ vậy nhưng vẫn trả lời.
"À."
"Với tư cách là phụ nữ?"
"Với tư cách là phụ nữ."
"Em thấy không giống lắm ạ."
Meiha-chan vừa đá cát vừa đi ngang qua trước mặt tôi.
"Yuu-san trước đây đã nói 'Tình cảm của em dành cho Yuu-san là sự ngưỡng mộ' đúng không ạ?"
Đúng là tôi đã nói vậy. Chuyện đó là khi Meiha-chan theo cùng đến trại tập huấn trượt tuyết của câu lạc bộ.
"Bây giờ thì ngược lại, em thấy tình cảm của Yuu-san dành cho Touko-san giống như sự ngưỡng mộ vậy."
"Tại sao?"
"Vì Yuu-san trông không tích cực gì với Touko-san cả. Cứ luôn chỉ nhìn theo thôi..."
(Mình trông thụ động đến vậy sao?)
"Touko-san, em nghĩ cũng thích Yuu-san đấy, nhưng tình cảm đó có phải là tình yêu nam nữ hay không thì... hơi mơ hồ ạ."
"Chuyện đó, có thể là vậy thật."
"Vì thế, em nghĩ mình vẫn còn cơ hội, và em cứ nghĩ thế đấy ạ."
Ý là tôi vẫn giữ thái độ mập mờ sao…
"Yuu-san, thật lòng anh nghĩ gì về em ạ?"
"Nghĩ gì ư?"
"Là anh có thích em với tư cách là phụ nữ hay không. Không phải là em gái của bạn hay gì cả."
Tôi suy nghĩ một chút. Nhưng câu trả lời vẫn như cũ.
"Với Meiha-chan, hiện tại anh không có tình cảm nam nữ. Chuyện đó không thay đổi."
"Yuu-san chỉ thích mỗi Touko-san thôi, đúng không ạ? Với ý nghĩa là LOVE."
"Đúng vậy."
Meiha-chan quay lưng lại nhìn ra biển.
"Rốt cuộc, em lại bị từ chối lần nữa rồi."
Tôi không biết phải nói gì.
Lời an ủi chỉ để cho qua lúc này thì chẳng có ý nghĩa gì.
"Em đã thích Yuu-san từ năm lớp 7 đến giờ, tròn 5 năm rồi..."
"..."
"Khi Yuu-san đến nhà em chơi, mỗi lần nhìn nhau, tim em lại đập thình thịch. Mỗi lần được nói chuyện, em lại vui cả ngày. Tất cả... đều là do em tự huyễn hoặc cả rồi."
"Tự huyễn hoặc hay gì đó, không phải là..."
"Anh không cần cố gắng bào chữa đâu ạ. Hơn nữa, lần cuối này, anh có thể đáp ứng ba điều ước của em được không?"
"Điều gì?"
Meiha-chan im lặng nhìn ra biển tối một lúc.
Cuối cùng, như lấy hết can đảm, cô ấy nói ra 'điều ước'.
"Điều thứ nhất là chuyện của buổi Bridal Fair ngày mai. Em cũng sẽ mặc váy cưới chụp ảnh, nhưng em muốn có một tấm chụp chung với Yuu-san ạ."
Chụp ảnh ư. Lúc đó chắc tôi cũng sẽ mặc bộ tuxedo trắng cho đám cưới.
Chừng đó thì chắc không sao.
"Được."
"Điều thứ hai là, cho phép em tiếp tục thích Yuu-san cho đến khi em không còn thích nữa."
"Chuyện đó..."
"Em không bảo Yuu-san 'hãy thích em' đâu ạ. Em cũng sẽ không bám theo làm phiền. Chỉ cần được nghĩ về anh thôi. Xin đừng tránh mặt em, cứ đối xử với em như bình thường là được..."
"..."
"Em nghĩ được thích Yuu-san thôi là quyền tự do của em mà, đúng không?"
"Được rồi. Thế còn điều ước cuối cùng?"
Cô ấy im lặng nhìn ra biển một lúc.
"Meiha-chan?"
Khi tôi lên tiếng hỏi…
Meiha-chan quay người lại và lao vào ôm chặt lấy tôi.
Rồi vùi mặt vào ngực tôi và thì thầm.
"Lần cuối, xin hãy nói 'thích' em đi ạ. Dù là nói dối cũng được…"
"Anh thích Meiha-chan. Nhưng đó không phải là tình yêu nam nữ."
"Dù thế cũng được ạ. Chỉ cần một lần, nói rõ ràng là được rồi."
Chúng tôi đứng yên tư thế đó một lúc.
Tôi đang phân vân không biết có nên nói hay không.
(Nhưng cô ấy đã thích mình thật lòng đến mức này. Đền đáp lại một chút cũng…)
"Chỉ với tư cách là em gái của bạn thôi nhé. Không phải với tư cách là người khác giới đâu."
Tôi nhấn mạnh như vậy, Meiha-chan khẽ gật đầu.
Tôi hít sâu một hơi thật lớn. Và rồi…
"Meiha-chan, anh thích em."
Sột soạt
Một tiếng động vang lên từ bụi cây cách đó không xa.
Tôi lập tức quay đầu nhìn về phía đó, thoáng thấy bóng lưng một người phụ nữ tóc dài.
…Touko-senpai?…
"Xin lỗi! Meiha-chan!"
Tôi buông cô ấy ra và chạy về phía bóng dáng vừa thấy.
(Chẳng lẽ Touko-senpai đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi?)
Cô ấy chạy trốn về phía bãi đá, cũng trên bãi biển này.
Tôi chạy dọc theo con đường lát đá xuyên qua rừng cây nhiệt đới.
Chạy khoảng năm mươi mét, bỗng bụi cây hết hẳn. Tôi đã ra tới bãi biển.
Và tôi thấy một bóng người đang tiến trên bãi đá đó.
Với bộ quần áo đó thì chắc chắn là Touko-senpai.
Phía trước, là hòn đảo um tùm cây cối mà tôi đã thấy từ bãi cát.
"Touko-senpai!"
Tôi gọi lớn.
Nhưng Touko-senpai không trả lời. Cứ thế chạy thẳng về phía hòn đảo.
Bước chân cô ấy có vẻ không vững vàng. Càng khó đi hơn vì bãi đá bị ướt.
Hơn nữa, nhiều chỗ trên bãi đá đang bị sóng đánh vào. Rất dễ trượt.
Tôi cũng bước đi trên bãi đá, cố giữ thăng bằng.
"Touko-senpai, đợi em với!"
"Sao lại đi theo tôi!"
Touko-senpai vừa chạy vừa hét lên.
"Đi trên biển tối mịt như thế này nguy hiểm lắm đấy!"
"Thế thì đừng chạy đi chứ!"
"Không phải vì Touko-senpai đang bỏ chạy à!"
"Vì Isshiki-kun đang đuổi theo chứ còn gì nữa!"
Khoảng cách với Touko-senpai đang chạy phía trước đã rút ngắn lại.
Nhưng bắt lấy cô ấy đột ngột trên bãi đá thì có vẻ nguy hiểm.
Hòn đảo đã ở ngay trước mắt. Nếu bắt lấy khi cô ấy đến đảo thì…
Đang nghĩ vậy thì.
"Á!"
Touko-senpai khẽ hét lên và loạng choạng về phía trước.
Có vẻ như cô ấy bị vấp ở chỗ chuyển từ bãi đá sang bãi cát trên đảo.
Theo phản xạ, tôi ôm lấy người Touko-senpai.
Nhưng với đà lao tới của Touko-senpai, tôi không thể giữ vững trên nền cát mềm.
Cả hai cùng ngã lăn ra bãi cát.
Tôi ôm chặt Touko-senpai để cô ấy không bị thương.
Chỗ chúng tôi ngã là mép nước. Cả hai đều bị sóng đánh vào ướt sũng.
"Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Tôi ngồi dậy và hỏi.
Tôi lo Touko-senpai bị thương vì đá ẩn dưới cát.
"Ừm... không sao. Với lại, cậu đã làm đệm rồi mà..."
Nhưng Touko-senpai lập tức quay mặt đi.
"Đừng quan tâm tôi nữa, đi về chỗ Meiha-san đi chứ!"
(Quả nhiên, cô ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi…)
"Không biết Touko-senpai đã nghe từ đâu, nhưng đó chắc chắn là hiểu lầm…"
"Meiha-san, đáng yêu lắm nhỉ. Không lý sự như tôi, rất ngưỡng mộ Isshiki-kun, và thẳng thắn nói 'thích' nữa…"
"Xin hãy nghe em nói."
"Đâu có quan tâm đến tôi đâu. Cứ mặc kệ tôi đi."
"Khoan đã, anh muốn nói chuyện…"
"Tôi ghét nhất kiểu đàn ông lăng nhăng với nhiều cô gái!"
Touko-senpai không chịu nghe gì cả, tôi cũng thấy bực mình.
"Con gái mà hờn dỗi thì không đáng yêu đâu."
Tôi lỡ lời nói vậy.
Nghe thấy thế, Touko-senpai mở to mắt nhìn tôi.
Và rồi lập tức quay mặt đi lần nữa.
"Đúng rồi, tôi là con gái không đáng yêu mà. Ừ thì, tôi biết rõ lắm rồi."
"Không, ý em không phải thế…"
"Về với Meiha-san đáng yêu kia đi chứ? Với Isshiki-kun là con trai một, kiểu em gái đáng yêu và ngây thơ hợp hơn là chị gái hay cằn nhằn như tôi đấy."
Đến lúc này thì tôi cũng hơi 'nổ' rồi.
"Thật là không đáng yêu chút nào, Touko-senpai! Dù là người đẹp đến mấy mà nói chuyện như thế thì…"
Nói đến đó tôi giật mình.
Dù chỉ nhìn thấy mặt nghiêng, nhưng mắt Touko-senpai đã ngấn lệ.
"À... Touko-senpai."
Nhưng Touko-senpai ôm gối, vùi mặt vào đó.
"Thôi… thôi… mặc kệ tôi đi. Đừng giả vờ là có ý với tôi nữa…"
Rồi cô ấy im lặng. Thỉnh thoảng vai lại run lên…
Tôi lặng lẽ nhìn Touko-senpai như vậy.
(Chỉ còn cách đợi cô ấy bình tĩnh lại thôi)
Tôi đã nghĩ vậy.
Một lúc sau, tôi khẽ nói.
"Thái độ mập mờ của em đã khiến Touko-senpai hiểu lầm. Chuyện đó em xin lỗi. Nhưng em đã quyết định sẽ làm rõ tất cả trong chuyến đi này."
Nghe lời đó, Touko-senpai khẽ ngẩng đầu lên. Từ trong cánh tay, cô ấy nhìn tôi.
"Có vẻ như có nhiều hiểu lầm hay nhầm lẫn… nên xin hãy để em giải thích. Em cũng không cam lòng nếu cứ như thế này."
"…………"
"Trước tiên, mình quay lại bãi biển đi nhé? Em muốn Touko-senpai ngồi xuống và nghe em nói kỹ."
"Ừm... được rồi…"
Touko-senpai khụt khịt mũi một tiếng nhỏ, rồi từ từ đứng dậy.
Nhưng lúc đó, tôi đã đông cứng lại.
Touko-senpai cũng đứng đó, mắt mở to kinh ngạc nhìn ra biển trước mặt.
Cả hai chúng tôi mở miệng, gần như đồng thanh.
"Chúng tôi" / "Chúng ta"
"Đi từ đâu đến ấy nhỉ?"
Trước mắt chỉ còn là biển mênh mông, bãi đá chúng tôi đi qua đã biến mất.
Tôi đăm đăm nhìn ra biển tối.
Con đường đá mà chúng tôi đi qua, lúc này thủy triều đã dâng lên và nhấn chìm nó xuống biển.
Thỉnh thoảng vẫn có những tảng đá đen trồi lên mặt nước, nhưng không thể biết chính xác chỗ nào có thể đi qua được.
"Con đường mình đi qua hình như bị ngập rồi."
Touko-senpai nói với giọng cam chịu.
"Nhưng thủy triều mới dâng lên chưa lâu mà. Có khi bây giờ vẫn còn về bờ được. Cách bờ chưa tới năm mươi mét mà."
Tôi chỉ tay về phía bờ đối diện, nhưng Touko-senpai lắc đầu.
"Biển về đêm nguy hiểm hơn cậu nghĩ nhiều. Biển Okinawa còn có cả sinh vật nguy hiểm nữa. Sứa hộp Habu mà người mẫu bị đốt đấy. Ốc nón độc có thể gây chết người, đặc biệt là ốc nón cẩm thạch Ambobina, độc tính mạnh đến mức được gọi là 'ốc Habu'. Ngoài ra còn có cá mặt quỷ có gai độc xuyên cả đế giày. Bị đốt là nguy hiểm đến tính mạng đấy."
"Nhưng mấy sinh vật nguy hiểm đó hiếm lắm mà? Lúc mình đi qua đâu có sao đâu. Nếu Touko-senpai sợ, em sẽ cõng chị về bờ."
"Không phải vấn đề đó. Hơn nữa, khi thủy triều bắt đầu dâng, dòng chảy khá mạnh đấy. Có nguy cơ bị cuốn trôi. Thêm nữa, trời tối thế này không biết chỗ nào đi được đâu. Nếu lỡ trượt chân mà bị cuốn trôi, thì đúng là không cứu được…"
"Nhưng nếu cứ thế này, mình sẽ phải ngủ lại đây một đêm đấy."
"Isshiki-kun không mang theo điện thoại à?"
"Em để ở phòng rồi. Em chỉ định ra quầy lễ tân lấy bia thôi."
"Điện thoại của tôi cũng vừa hết pin…"
Chúng tôi nhìn nhau.
Cả hai đều rùng mình.
"Giờ làm thế nào đây. Quần áo cũng ướt sũng cả rồi."
Dù là Okinawa, nhưng nếu quần áo bị ướt và đêm xuống, cơ thể sẽ bị lạnh.
Thực tế, tôi đang cảm thấy khá rét.
"Ừm. Không còn cách nào khác, mình đành đốt lửa thôi. Vừa để phơi quần áo, vừa có thể ai đó sẽ nhận ra. May mắn là tôi có bật lửa."
Đêm qua nướng BBQ nên tôi cũng vẫn để bật lửa trong túi quần.
"Em cũng có. Vậy để em đi nhặt củi mục với mấy thứ dễ cháy về."
Có vẻ như Touko-senpai bình tĩnh thường ngày đã quay trở lại rồi.
Vừa thấy an tâm, vừa hơi tiếc một chút, tôi bắt tay vào chuẩn bị đốt lửa trại.
Tôi nhặt củi mục và cành khô trên bãi biển, cùng với lá khô và sợi dừa để làm mồi lửa. Chỉ trong thời gian ngắn đã nhặt được khá nhiều cành khô.
Nhờ có bật lửa nên châm lửa rất nhanh. Đây là điểm may mắn trong cái rủi.
"Mình phơi quần áo đi không?"
Tôi nói vậy, Touko-senpai liếc mắt nhìn tôi một lúc rồi nói: "Ừm."
Chúng tôi dựng một cái sào phơi đồ bằng mấy cành cây sạch.
Cả hai cởi bỏ quần áo đang mặc, treo lên sào, và đặt cách xa đống lửa để phơi khô.
Vậy là tôi chỉ còn mặc quần đùi, Touko-senpai chỉ còn mặc áo lót và quần lót.
Chúng tôi trải tấm bạt màu xanh sạch sẽ xuống và ngồi cạnh nhau trước đống lửa trại.
Trong bóng đêm, làn da trắng ngần của Touko-san nổi bật trong mắt tôi.
Không kìm được, tôi cứ nhìn trộm sang bên đó.
"Nãy giờ cậu cứ nhìn trộm tôi đúng không?"
Bỗng Touko-senpai lên tiếng.
(Em không nhìn!)
Tôi định nói vậy, nhưng trong tình huống này, nói dối rõ ràng là vô ích.
"Xin lỗi. Em sẽ cố gắng không nhìn nữa."
"Nhìn cũng được mà."
Với câu trả lời không ngờ tới, tôi quay sang nhìn Touko-senpai theo một nghĩa khác.
"Trong tình huống này, dù có nói 'đừng nhìn', thì cũng sẽ nhìn thấy thôi. Hơn nữa, lần này tôi cũng đã mặc đồ bơi suốt rồi… Có khác gì bikini đâu."
"À…"
"Với lại…"
Tôi chờ đợi lời nói tiếp theo của Touko-senpai.
Nhưng cô ấy không nói gì nữa.
"Gì ạ?"
"Ừm, không có gì. Thôi bỏ đi."
"Nói dở rồi dừng lại, làm em tò mò quá."
"Lại nghĩ 'không đáng yêu' nữa đúng không?"
"Chị muốn nhắc lại chuyện đó à?"
"Lúc nãy không phải nói 'chuyện này để sau' à?"
"Em nói lý không lại Touko-senpai rồi."
Tôi cười khổ.
Touko-senpai ngước nhìn lên trời.
"Tôi thật sự không có sự đáng yêu chút nào. Lý sự, dễ tranh cãi, còn luôn muốn thắng lý nữa. Chắc là kiểu con gái mà con trai ghét nhất rồi. Thế này thì thua Karen-san hay Meiha-chan cũng là chuyện đương nhiên nhỉ."
"Đúng vậy."
Tôi cũng ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.
"Touko-senpai còn hay có thái độ lạnh nhạt, nói thẳng toẹt những điều không mơ mộng, lúc nào cũng muốn đưa mọi chuyện đến kết luận, và thường khăng khăng giữ chính kiến mà không nhường nhịn… Ấy vậy mà, lại hay dỗi hay buồn. Đã giận lên thì rất khó làm hòa."
Touko-senpai quay sang nhìn tôi.
"Này, nói đến mức đấy à? Dù có yêu Meiha-san đi nữa, cũng phải có cách nói nhẹ nhàng và tế nhị hơn chứ?"
"Nhưng em lại thấy Touko-senpai đáng yêu, kể cả những điểm không đáng yêu đó."
Touko-senpai đứng hình.
Tôi tiếp tục nói.
"Touko-senpai trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra rất tốt bụng với người khác… Cách nói chuyện bình thường rất lý trí và logic, nhưng đôi khi lại lộ ra những khía cạnh trẻ con… Cứng đầu, bướng bỉnh, nhưng thực lòng lại là một cô gái rất dễ bị tổn thương… Kể cả những sự đối lập đó, em vẫn thấy Touko-senpai là một cô gái cực kỳ đáng yêu."
Nói xong, tôi nhìn cô ấy.
Touko-senpai mặt đỏ bừng, mắt mở to nhìn tôi.
"Touko-senpai, em thích Touko-senpai. Không, nói thích thôi không đủ. Touko-senpai đã ở bên em khi em khó khăn và đau buồn nhất. Và lấp đầy khoảng trống trong trái tim em, là người không thể thay thế. Em muốn Touko-senpai mãi mãi ở bên em. Vì vậy…"
"Khoan, khoan đã!"
Touko-senpai đưa cả hai tay ra như muốn ngăn tôi lại.
"Lúc nãy Isshiki-kun vừa nói 'thích' Meiha-san rồi mà."
Quả nhiên, cô ấy đã nghe thấy chỗ đó.
"Chuyện đó là Meiha-chan bảo em 'lần cuối, dù là nói dối cũng muốn nghe anh nói thích'. Em cũng đã nói trước là 'không phải với tư cách người yêu' rồi, nhưng… em nghĩ thế không tốt."
"Nói dối là… thích?"
"Lúc đó em nghĩ nói vậy sẽ tốt hơn… Đương nhiên Meiha-chan cũng hiểu chuyện đó."
"Cái gì vậy trời. Chuyện như thế, dù nói dối cũng không nên nói ra!"
Touko-senpai phụng phịu quay mặt đi.
"Đúng vậy. Em đang tự kiểm điểm đây."
"Với lại, tại sao bỗng nhiên lại nói chuyện này? Từ trước đến giờ cậu có bao giờ nói với tôi như thế đâu."
"Mỗi khi em tiến lại gần, Touko-senpai lại muốn bỏ chạy. Em cảm thấy chị luôn giữ một khoảng cách nhất định với em. Nếu cố gắng rút ngắn khoảng cách đó, em sợ chính mối quan hệ với Touko-senpai sẽ tan vỡ… Em đã sợ hãi."
"Sợ hãi… sẽ tan vỡ ư?"
"Vâng. Nhưng nếu cứ kéo dài như thế này, sớm muộn gì Touko-senpai cũng sẽ rời xa em. Vì vậy em đã quyết định sẽ tỏ tình trong chuyến đi này."
Nghe vậy, Touko-senpai chống cằm lên đầu gối ôm lại, rồi nói một cách tự giễu.
"Có khi người như ếch luộc lại là tôi đấy nhỉ."
"Hả?"
"Cậu nhớ chuyện ngày sinh nhật tôi chứ?"
Là chuyện tôi đã làm cô ấy tức giận khi nhắc đến 'người tình đầu của Touko-senpai' à.
"Vâng… lúc đó xin lỗi ạ."
"Không, không phải chuyện đó. Dù lúc đó tôi tỏ ra giận dữ, nhưng thật ra có khi tôi chỉ không muốn cậu biết chuyện đó mà thôi."
Touko-senpai nghiêng đầu nhìn tôi.
"Bị hỏi về Sanjou-san mà giận dữ như vậy, có lẽ tôi vẫn còn vương vấn ở đâu đó trong lòng chăng?"
Touko-senpai lúc đó có một biểu cảm kỳ lạ mà tôi chưa từng thấy.
"À, em không cố ý hỏi đâu ạ."
Touko-senpai nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không, không phải thế. Tôi muốn kể cho cậu nghe, chỉ cho Isshiki-kun thôi… chuyện tình đầu của tôi…"
Tình đầu của Touko-senpai…
Tôi ngồi thẳng lại trước đống lửa trại với một tâm thế nghiêm túc.
"Đúng như cậu nói, Sanjou-san đã làm gia sư cho tôi từ năm lớp 9 đến cuối năm lớp 12, tròn 4 năm. Cậu biết chuyện đó rồi nhỉ?"
"Vâng."
"Sanjou-san là sinh viên trường Y Đại học Tokyo, à, lúc vào trường là khoa Khoa học Tự nhiên 3 nhỉ, là con trai bạn của bố tôi. Lúc tôi lớp 9 thì Sanjou-san học năm nhất đại học, hơn tôi 4 tuổi. Đối với tôi, Sanjou-san giống như một người anh lý tưởng vậy. Đúng như Karen-san đã nói."
Đêm qua Karen nói rằng "con gái độc nhất hay chị em gái thì người anh trai là hình mẫu lý tưởng".
"Thời trung học, tôi hơi bị cô lập trong lớp. Bị cả con trai và một số con gái nói là 'chảnh chọe'. Dù chơi thân với Kazumi nhưng lại khác lớp. Ngay cả mấy cậu con trai mà tôi tưởng chơi thân cũng nói với mấy cậu khác rằng 'thích con gái đáng yêu dù hơi hậu đậu còn hơn con gái xinh đẹp mà chảnh'.'"
Tôi cũng nghĩ tầm tuổi trung học thì đúng là vậy.
Ở tuổi đó, con gái gần gũi và có vẻ dễ tính hơn thường được ưa thích hơn là người quá xinh đẹp.
"Khoảng thời gian đó, Sanjou-san luôn mỉm cười và lắng nghe câu chuyện của tôi. Không chỉ lắng nghe, anh ấy còn cùng tôi suy nghĩ về những vấn đề của tôi… Bây giờ nghĩ lại thì chẳng phải chuyện gì to tát cả. Nhưng anh ấy chưa bao giờ coi thường, mà luôn đối mặt với tôi một cách nghiêm túc. Vì vậy, chỉ với Sanjou-san, tôi mới có thể nói hết lòng mình."
Touko-senpai chỉ vào tôi.
"Một người anh lý tưởng, thông minh, dịu dàng, luôn lắng nghe những lo lắng của tôi một cách nghiêm túc. Và một cô gái có cảm tình với người đó. Giống ai với ai nhỉ?"
Nghe thế, tôi không biết trả lời thế nào.
Nhìn thấy tôi như vậy, Touko-senpai 'khụ khụ' cười.
"Nhìn Meiha-san, tôi lại nhớ đến mình hồi đó."
"Vậy là Touko-senpai vẫn luôn thích Sanjou-san từ đó đến giờ?"
"Ừm, suốt 5 năm cho đến mùa đông năm nhất đại học. Chuyện đó cũng giống Meiha-san nhỉ."
"Touko-senpai chưa bao giờ tỏ tình với Sanjou-san sao?"
Touko-senpai nhặt một cành cây bên ngoài đống lửa và cắm nó vào giữa ngọn lửa.
"Lần đầu tiên tôi định tỏ tình là vào dịp Valentine năm lớp 12. Trước đó thì tuần nào cũng gặp Sanjou-san, lại không muốn tình hình trở nên khó xử nếu tỏ tình. Nhưng lần đó không đủ can đảm để nói. Tôi cũng sợ 'mối quan hệ hiện tại sẽ tan vỡ nếu tỏ tình'."
À, vì thế nên mới nói 'ếch luộc là mình' sao…
"Nhưng khi vào đại học và không còn được gặp, tôi mới nhận ra. 'Không thể cứ mãi giữ một mối quan hệ như cũ'."
"Cha mẹ của Touko-senpai thích người đó, không phải có ý định cho hai người kết hôn trong tương lai sao?"
"Cậu cũng nghe được cả chuyện đó à?"
Touko-senpai có vẻ hơi bất ngờ.
"Đúng là cha mẹ tôi thích Sanjou-san. Có vẻ họ cũng mong muốn tôi kết hôn với anh ấy để kế thừa bệnh viện của bố. Vì thế, tôi có lẽ đã có suy nghĩ 'không cần tỏ tình cũng không sao' ở đâu đó trong lòng."
Rồi Touko-senpai tự giễu cười.
"Nhưng điều đó không đáng tin cậy. Tôi đâu có đính hôn gì đâu. Hơn nữa, tôi không nghĩ Sanjou-san có ý đó. Tôi chỉ được xem như 'em gái' mà thôi."
('Chỉ được xem như "em gái"…')
Tôi nhớ lại khuôn mặt buồn bã của Meiha-chan.
"Không được gặp Sanjou-san mỗi tuần như trước… Có khi sẽ cứ thế mà xa cách dần… Điều đó thật không thể chịu đựng được, nên vào ngày Valentine năm nhất đại học, tôi đã hẹn anh ấy. Tôi định nói 'Em thích Sanjou-san. Xin hãy làm người yêu của em'..."
Hình ảnh đó hiện lên trong mắt tôi.
Hai người ngồi đối diện nhau trong quán cà phê.
Touko-senpai cố gắng hết sức để bày tỏ điều gì đó, còn trước mặt cô ấy là Sanjou Hideto, dường như không hề nhận ra điều gì…
"Chúng tôi nói chuyện khá lâu, nhưng tôi vẫn không sao mở lời được… Rồi Sanjou-san nhận được điện thoại. Đối phương là một người phụ nữ. Khi tôi hỏi 'Ai vậy ạ?', anh ấy nói 'Là bạn gái mới của anh. Bắt đầu hẹn hò từ dịp Giáng Sinh năm ngoái'… Tôi chẳng thể nói thêm lời nào nữa. Chỉ biết rằng 'Tình đầu 5 năm của mình đã kết thúc'… Chỉ cố gắng hết sức để kìm nước mắt. Sau đó thì tôi không nhớ rõ lắm, nhưng lời cuối cùng anh ấy nói là 'Cô bé đó đáng yêu ở chỗ hay nũng nịu, kiểu người mà anh nghĩ không có anh thì không được ấy'."
Ngay cả Touko-senpai cũng có mối tình tan vỡ như thế này…
"Rồi Touko-senpai bắt đầu hẹn hò với Kamokura-senpai à?"
Tôi hỏi vậy, Touko-senpai suy nghĩ một lúc.
"Sau đó lại có một chuyện nữa. Gần cuối kỳ nghỉ xuân, bạn gái của Sanjou-san, tên là Akasaka Nana, cô Akasaka đó đã gọi tôi ra nói chuyện. 'Từ giờ đừng lại gần Sanjou nữa'."
(Đúng là một người phụ nữ đáng ghét…)
Không hiểu sao tôi lại nghĩ đến Karen.
"Thế là tôi cũng cứng đầu nói 'Tôi không có ý đó! Tôi đã có bạn trai rồi!'. Lúc đó tôi nhớ đến Tetsuya, người đã theo đuổi tôi nhiều lần từ thời trung học. Thấy tiện, nên lần kế tiếp Tetsuya tỏ tình thì tôi đồng ý đại."
Hóa ra là vậy.
Trước giờ tôi vẫn luôn thắc mắc 'Tại sao Touko-senpai lại hẹn hò với tên Kamokura đó'.
Hóa ra đây là tất cả lý do.
Touko-senpai nhìn tôi và mỉm cười.
"Còn điều gì muốn hỏi nữa không? Nhân tiện đây tôi sẽ trả lời tất cả."
Tôi suy nghĩ một lúc.
"Vậy thì, xin hãy cho em biết một điều thôi. Sanjou-san là người như thế nào vậy?"
Touko-senpai vẫn ôm gối, chống cằm suy tư như đang nhớ lại.
"À phải rồi. Trước hết, anh ấy là người rất dịu dàng. Và luôn lắng nghe chuyện của tôi một cách chân thành. Anh ấy biết rất nhiều thứ và kể cho tôi nghe. Dù tôi có đưa ra chủ đề gì đi nữa, tôi cũng không thể vượt qua anh ấy được. Chuyện đó làm tôi khá bực bội, nên tôi cũng đã học hỏi rất nhiều."
"Có phải anh ấy cũng đẹp trai không? Giống như Kamokura-senpai ấy?"
"Ừm… Tôi nghĩ là đẹp trai, nhưng khác hẳn kiểu với Tetsuya. Dù đã là sinh viên đại học nhưng trông khá trẻ con."
Touko-senpai nhìn tôi.
"Nói đúng hơn, trông giống Isshiki-kun đấy. Đặc biệt là lúc cười hiền lành thì y chang."
Nghe vậy, tôi cảm thấy rất phức tạp.
"Có khi nào, Touko-senpai lúc đầu để ý đến em… là vì em giống người đó không?"
Đột nhiên, hai bên má tôi bị bóp chặt.
"Vẫn còn nói chuyện đó hả? Cái miệng này à? Cái miệng này đúng không?"
Khuôn mặt giận dữ của Touko-senpai áp sát.
Hai tay cô ấy đang bóp mạnh hai bên má tôi.
"Đau, đau quá Touko-senpai."
"Tại Isshiki-kun nói những điều kỳ cục mà!"
Nói rồi cô ấy mới chịu buông tay ra.
Tôi xoa xoa má và làu bàu.
"Touko-senpai nói là hỏi gì cũng được mà…"
"Tôi cho phép hỏi, nhưng không cho phép so sánh với người khác như thế!"
Touko-senpai quay mặt đi một cách hờn dỗi.
"Tàn nhẫn thật đấy."
Nghe vậy, Touko-senpai đang cau mặt, không kìm được mà bật cười.
"Nhưng có lẽ, chính những điểm như thế cũng rất giống Isshiki-kun, nên tôi mới thích."
Giữa bầu trời đầy sao, nhìn Touko-senpai mỉm cười dịu dàng, tôi cảm thấy lồng ngực như thắt lại vì rung động.
"Rồi, thế là chuyện của tôi kể xong hết rồi! Đến lượt cậu đấy."
"Đến lượt em… ạ?"
"Đúng vậy. Lúc nãy tôi đã cắt ngang lời cậu nói đúng không? Nên giờ muốn nghe tiếp."
"Bảo nói đột ngột như vậy… Cứ như bị mất hứng ấy…"
"Vậy cậu muốn chờ dịp khác à? Giống như ếch luộc ấy?"
Touko-senpai nhìn tôi với ánh mắt như đang khiêu khích.
Đúng vậy. Nếu cứ thế này mà rút lui, thì mình đến đây để làm gì.
Và Touko-senpai kể chuyện này cho mình nghe để làm gì chứ?
"…Không…"
Tôi xoay hẳn người lại đối diện với Touko-senpai.
Hít một hơi thật sâu.
"Em yêu tất cả những gì thuộc về Touko-senpai. Với em, chị là người phụ nữ đáng yêu nhất. Em muốn Touko-senpai mãi mãi ở bên em. Em không muốn nhường Touko-senpai cho bất kỳ ai."
Tôi cúi đầu và đưa tay phải ra.
"Xin hãy hẹn hò với em."
"Ừm… để xem nào…"
Tôi suýt nữa thì ngã ngửa.
Kiểu diễn biến này không phải là thành công rồi sao?
Những lời nói trước đó là sao vậy?
"Ý là từ chối à?"
"Không phải chuyện đó… đâu."
Touko-senpai lảng ánh mắt đi.
"Có vài điều kiện…"
"Điều kiện gì vậy ạ?"
Nghe tôi hỏi, Touko-senpai giơ ngón tay lên.
"Đầu tiên, hãy tin những gì tôi nói."
"Em tin Touko-senpai mà?"
"Thật không?"
"Thật mà."
"Không phải cậu đã nghĩ là giữa tôi và Sanjou-san có chuyện gì đó sao? Nghe Tetsuya nói thế?"
Ưm…
Tôi nín thở.
Không phải là tôi nghi ngờ… nhưng đúng là tôi không thể phủ nhận suy nghĩ đó đã thoáng qua trong đầu.
"Bị nghĩ như vậy thì chắc chắn là ghét rồi. Nên nếu muốn hẹn hò với tôi, hãy tin những gì tôi nói."
"Em hiểu rồi. Em sẽ tin lời Touko-senpai."
"Điều thứ hai là cái này. Đừng gọi 'Touko-senpai' nữa. Đó đâu phải cách gọi người yêu?"
"Chuyện đó… đúng thật… Vậy từ giờ em gọi 'Touko-san' được không ạ?"
"Vẫn hơi khách sáo… Nhưng tạm thời thế cũng được. Nhưng cũng muốn cậu bỏ cả kính ngữ nữa."
"Chuyện đó thì em nghĩ là không thể sửa ngay được. Em đã quen cách nói này rồi."
"Vậy thì tạm thời đành chịu. Nhưng hãy cố gắng sửa đổi nhé."
"Em sẽ xem xét."
"Xem xét gì chứ. Bạn trai bình thường có nói với bạn gái như thế không?"
Nói rồi Touko-senpai bật cười.
"Vậy thì Touko-senpai cũng…"
"Trừ một điểm đấy nhé."
"Touko-san cũng, đừng gọi em là 'Isshiki-kun' nữa, hãy gọi bằng cách khác đi."
"Cách khác à? …Vậy thì gọi bằng tên nhé."
"Vâng, xin hãy làm vậy."
"Yuu-kun…"
Nói vậy, Touko-senpai, không, Touko-san đỏ mặt. Tim tôi lại đập thình thịch.
Cô ấy, trong bộ đồ lót, ngượng ngùng gọi tên tôi. Tôi chỉ muốn ôm chầm lấy cô ấy.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì ạ… Tạm thời bình tĩnh lại rồi. Vậy là hết điều kiện rồi chứ ạ?"
"Cuối cùng một điều nữa. Đừng tỏ thái độ mập mờ với Meiha-san nữa. Đây là điều kiện bắt buộc!"
"Em hiểu rồi. Chuyện đó em sẽ làm rõ."
"Tôi ghen tuông hơn cậu nghĩ nhiều đấy. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chuyện ngoại tình đâu!"
Nói rồi Touko-san siết chặt vòng tay ôm lấy tôi.
Như thể muốn nói "Em sẽ không để anh chạy thoát nữa".
Tôi cảm nhận được sự đàn hồi của bộ ngực Touko-san qua lớp áo lót.
Và khe ngực cô ấy đang trực tiếp chạm vào cánh tay tôi.
Chết rồi, ở trên đảo hoang, chỉ có hai người… Lý trí sắp bay sạch rồi.
Không, nếu hẹn hò rồi thì hôn nhau một cái chắc cũng được nhỉ?
Chỉ hôn một cái thôi…
"Vậ, vậy thì, như vậy là đã hoàn thành tất cả điều kiện rồi đúng không ạ?"
Tôi quay lại nhìn Touko-san.
Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh khi nói, nhưng cảm giác cơ mặt đang căng lên.
Touko-san nhìn tôi chằm chằm.
"Điều kiện thì được rồi, nhưng bài tập về nhà cuối cùng tôi giao cho cậu, cậu đã nghĩ ra câu trả lời chưa?"
"Là câu hỏi hôm ăn tối ở chợ hôm đầu tiên đó ạ?"
À đúng rồi, câu hỏi về 'cách đo chiều cao tòa nhà bằng khí áp kế'.
"Đúng vậy. Đã nghĩ ra câu trả lời chưa?"
"Từ lúc đó em có suy nghĩ trong lúc rảnh rỗi, nhưng không nghĩ ra gì cả. Em cũng nói với Ishida, nó cũng không biết."
"Đầu óc của hai người cũng khá cứng nhắc nhỉ."
"Touko-san nói đó không phải là câu hỏi đòi hỏi câu trả lời chính xác đúng không? Dù là ước lượng Fermi đi nữa, cũng không biết phải suy nghĩ thế nào…"
"Vì thế nên Yuu-kun mới không nhận ra cho đến giờ đấy."
Touko-san thở dài 'phù'.
"Câu hỏi này, đúng như cậu nói, là mong muốn tìm ra cách suy nghĩ để đi đến câu trả lời. Vì vậy cần phải thay đổi cách tiếp cận hoàn toàn."
Tôi chăm chú lắng nghe lời Touko-san.
"'Đo chiều cao tòa nhà bằng khí áp kế', một trong những cách làm đó là 'thả khí áp kế từ sân thượng tòa nhà xuống đất và đo thời gian rơi'."
"Ơ, phương pháp gì kỳ vậy? Thế thì khí áp kế hỏng mất, với lại nó đâu còn là khí áp kế nữa đâu?"
"Đúng vậy. Đâu có điều kiện tiên quyết nào là khí áp kế không được hỏng đâu nhỉ. Chỉ cần dùng khí áp kế để đo chiều cao tòa nhà một cách chính xác nhất có thể là được."
"Em thấy… có vẻ hơi gian lận ạ."
"Vì thế tôi mới nói là hãy tìm con đường dẫn đến câu trả lời chính xác từ nhiều góc độ khác nhau mà."
"À…"
"Tôi nghĩ suy nghĩ của cậu về tôi cũng gần giống như vậy."
"Ý chị là sao ạ?"
Touko-san xoay hẳn người về phía tôi, rồi nhẹ nhàng dùng hai tay ôm lấy má tôi.
"Cậu chỉ nghĩ đến kiểu mà mình thích tôi…"
Đôi mắt Touko-san nhìn tôi như muốn hút hồn tôi vào.
"Còn ngược lại, chuyện em thích anh…"
Nói xong, cô ấy từ từ đặt đôi môi mềm mại lên môi tôi.
Thoáng chốc tôi sững sờ vì bất ngờ, nhưng khi cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô ấy, tôi liền vòng tay ôm lấy cô ấy thật chặt.
Cánh tay đang đặt trên má tôi cũng nhẹ nhàng trượt xuống rồi vòng qua cổ tôi.
Tôi và cô ấy cứ thế ôm chặt lấy nhau giữa bãi cát.
(Touko-san…)
Khi có thứ gì đó trong tôi bùng cháy mãnh liệt…
Đột nhiên, Touko-san rời môi ra.
"Có nghe thấy gì không?"
"Nghe thấy gì ạ?"
Tôi cố gắng lắng tai nghe.
"Không nghe thấy gì cả ạ."
Tôi nói vậy và định ôm cô ấy vào lòng lần nữa.
"Khoan đã! Đúng là, nghe thấy giọng ai đó."
Tôi cũng lắng tai nghe lần nữa.
"Ôi~ Touko ơi~"
Tôi nghe thấy rồi. Thậm chí rất rõ.
"Kazumi-san?"
Sau đó là giọng của Ishida "Yuu~".
"Nghe thấy giọng Ishida-kun nữa kìa."
"Có khi nào, họ đi thuyền hay gì đó đến tìm mình không!"
Tôi và Touko-san nhìn nhau, rồi nhìn xuống cơ thể mình.
Cả hai đều chỉ mặc đồ lót.
"Mặc đồ vào nhanh lên. Ướt một chút cũng được!"
Touko-san bật dậy như lò xo, chạy đến chỗ đống lửa trại và lấy quần áo của mình đang phơi.
Tôi cũng vội vàng mặc quần áo vào. Cả hai mặc xong cùng lúc.
Ngay sau đó, bụi cây phía sau phát ra tiếng sột soạt.
"Quả nhiên là ở đây rồi, Touko."
Người xuất hiện là Kazumi-san.
Ngay sau đó là Ishida, rồi đến Karen và Meiha-chan.
"Kazumi-san, Ishida. Chỗ này khi thủy triều lên phải thành đảo rồi chứ, sao mọi người qua được vậy?"
Tôi không hiểu sao mọi người lại xuất hiện từ phía hòn đảo đằng sau.
"Chỗ này khi thủy triều lên trông như đảo thôi, nhưng có đê chắn sóng nối vào đấy. Nó còn có lối đi xuống ngay từ khu nướng BBQ của biệt thự nữa cơ."
Kazumi-san nói xong, Ishida tiếp lời.
"Định ăn tối rồi, thì không thấy Yuu và Touko-senpai đâu cả. Rồi Meiha về nói hai người đi ra phía bãi đá. Lúc đó đồ ăn catering được mang đến khu BBQ. Mọi người chuyển ra đó thì nghe thấy tiếng người nói chuyện từ phía hòn đảo bên dưới. Rồi còn thấy cả lửa chập chờn nữa. Thế là nghi là Yuu với Touko nên ra tìm đấy."
Tôi và Touko-san nhìn nhau.
"Thế… có nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện không?"
Tôi rụt rè hỏi, Ishida lắc đầu.
"Không, biết có người đang nói chuyện thôi, chứ không nghe rõ nội dung. Có tiếng sóng nữa mà. Chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nói chuyện thôi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Karen tiến lại gần với vẻ mặt thích thú.
"Ối ối~ Sao lại lo lắng chuyện đó vậy hả? Nghi ngờ quá~ Hai người vừa ở đây làm gì riêng với nhau thế~"
"Làm gì chứ, đâu cần nói cho Karen biết."
Nhưng Karen chỉ vào tay phải của tôi. Tay đó, vô thức, đang nắm lấy tay Touko-san.
"Nhưng mà đang nắm tay kiểu 'tình nhân' chặt thế này. Từ trước giờ có thế đâu."
Bị nói vậy, tôi mới nhận ra.
Tôi và Touko-san đang nắm chặt tay nhau, các ngón tay đan vào nhau.
Đúng là cái gọi là 'nắm tay kiểu tình nhân'.
"Ch, chuyện này…"
Touko-san định mở miệng với vẻ mặt hoảng hốt. Cô ấy cũng định buông tay ra.
Nhưng ngược lại, tôi siết chặt tay cô ấy hơn.
"Không sao cả. Em là bạn trai của Touko-san mà."
Việc tôi tự tin nói vậy chắc là ngoài dự đoán của mọi người.
Ngay cả Karen cũng sững sờ không nói nên lời.
"Ơ, ơ, đợi đã. Vậy là hai người cuối cùng cũng, thành cái mối quan hệ 'đó' rồi sao?"
Karen ngạc nhiên hỏi vậy.
"Có thể không phải 'mối quan hệ đó' như cô nói, nhưng tôi và Touko-san đã bắt đầu hẹn hò rồi. Tôi đã tỏ tình với cô ấy."
"Thật vậy sao, Touko?"
Người nói là Kazumi-san.
"Ơ, ừm, thì, đúng… rồi…"
Touko-san ngượng ngùng, cố gắng trả lời.
"Ôi trời ơi, cuối cùng, cuối cùng rồi sao, Yuu!"
Ishida hét lên một tiếng kỳ lạ.
Nhìn phản ứng của mọi người, cứ như thể tôi và Touko-san đã vượt qua ranh giới cuối cùng vậy.
"Được rồi, vậy thì ăn mừng thôi! Ở trên có sẵn đồ ăn của khách sạn rồi! Về biệt thự nào."
Kazumi-san nói rồi đi ngược lại con đường vừa tới. Mọi người theo sau.
Ánh mắt Meiha-chan và tôi chạm nhau. Nhưng cô ấy lập tức lảng mắt đi.
(Xin lỗi, Meiha-chan)
Tôi thầm xin lỗi trong lòng, nhưng không buông tay Touko-san.
Đúng vậy, từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ tự mình buông bàn tay này ra nữa.
Tôi sẽ mãi mãi, cùng cô ấy bước tiếp.