Kanojo ga Senpai ni NTR-reta no de, Senpai no Kanojo wo NTR-masu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Đang ra)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

51 62

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

10 19

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

152 166

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4535

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 115

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1341

Volume 3 - Chương 05: Tôi là người hiểu rõ sức hút của Touko-senpai nhất! (Theo phong cách một bộ anime robot nào đó)

Tối hôm đó, tôi và Ishida gặp nhau tại quán ăn gia đình quen thuộc dọc theo quốc lộ.

Nội dung cuộc nói chuyện là về *những điều Karen đã nói với tôi vào buổi trưa*.

"Ồ, thì ra Karen-chan đã nói những điều như vậy à."

Ishida vừa ngấu nghiến bát cơm trộn cá ngừ vừa nói.

"Ừ, 'chẳng phải là khoe quần áo chứ không phải khoe người sao?', 'Ảnh kiểu tạp chí thời trang thì con trai có mê được không?' đại loại thế."

Tôi thì dùng món bánh mì nướng kiểu Pháp. Tôi đã ăn tối ở nhà rồi nên chỉ ăn nhẹ.

"Đúng là thế thật. Tạp chí thời trang dành cho nữ giới cũng có nhiều ảnh khoe da thịt đấy, nhưng tôi chưa nghe nói ai dùng chúng thay cho sách khiêu dâm cả."

Dù ví dụ hơi kỳ cục, nhưng đúng là thế.

Ảnh của người mẫu suy cho cùng là để khoe quần áo, như Karen nói, nó không lấy con người làm trung tâm.

"Vậy Yuu định ngày mai sẽ nói thẳng chuyện này với Kazumi-san và Mina-san à?"

"Tôi nghĩ là sẽ làm thế. Và tôi muốn Ishida ủng hộ tôi nữa..."

Giọng tôi nhỏ dần ở cuối câu.

Thật lòng mà nói, tôi không tự tin có thể thuyết phục được Mina-san, người đang rất tự tin vào những bức ảnh mình chụp.

"Ừm... nhưng mà, nếu chỉ nói 'Hãy chụp ảnh lấy nhân vật làm trung tâm thay vì quần áo đi' thì chắc sẽ khó khăn đấy nhỉ. Mina-san sẽ không nhận ra điều đó đâu."

"Vậy nên tôi định đưa ra một phương án thay thế cụ thể."

"Phương án thay thế đó là gì thế?"

"Tôi đang nghĩ đến những bức ảnh về Touko-senpai tự nhiên hơn, hay những khoảnh khắc đời thường..."

"Với phương án đó thì khó mà khiến Mina-san và mọi người thay đổi hướng đi được. Bởi họ nghĩ 'bình thường thì không được'."

"Đúng là thế nhỉ. Mina-san cứ như thể đã là nhiếp ảnh gia nổi tiếng rồi ấy nhỉ."

Tôi cúi người về phía bàn, ôm đầu ra vẻ suy nghĩ, thì Ishida đặt bát cơm xuống và nói.

"Nhân tiện, Karen-chan đăng những bức ảnh kiểu gì thế?"

Tôi lấy chiếc máy tính bảng trong túi ra.

Mở trang Instagram của Karen và đưa cho Ishida xem.

"Hừm, quả nhiên là Karen-chan, chụp ảnh đáng yêu thật nhỉ. Sao trông đáng yêu hơn người thật khoảng năm mươi phần trăm ấy nhỉ?"

"Chắc chắn là có chỉnh sửa ảnh cho lung linh rồi. Nhưng dù có trừ đi khoản đó, cách Karen trình bày ảnh thật sự đáng kinh ngạc."

"Ồ, ra thế. Ồ, cái này nhìn như sắp thấy cả ngực kìa."

Ishida rướn hẳn người về phía trước.

Nhưng là ảnh thôi mà, có rướn người bao nhiêu thì phạm vi nhìn thấy cũng không thay đổi đâu.

"Cái đó cũng là tính toán của Karen cả đấy. Cô ấy nói là đang giả vờ như 'tự nhiên, không cố ý mà lỡ chụp được ảnh hơi gợi cảm một chút'."

Ishida giương mắt lên đầy ngạc nhiên.

"Vậy thì cái ảnh 'áo phông ướt nước nhìn xuyên thấy áo lót' và cái ảnh 'quần pijama hơi trễ xuống thấy lấp ló quần chip', tất cả đều là tính toán để hé lộ một chút có chủ ý sao?"

Ishida cố tình đưa máy tính bảng về phía tôi, nói với giọng đầy phấn khích.

"Ngốc! Đừng nói lớn thế chứ! Xấu hổ chết đi được!"

Tôi đẩy máy tính bảng lại.

Nhìn từ ngoài vào, đây chỉ là cuộc nói chuyện của hai gã biến thái mà thôi.

Dù sao đi nữa, cậu ta nhìn kỹ thế nhỉ. Cái ảnh mặc pijama thấy lấp ló đồ lót thì tôi còn chưa để ý.

"Xin lỗi. Nhưng mà nói thế thì... đáng sợ thật nhỉ, con gái dùng Instagram. Lúc nào họ cũng để ý đến những điểm đó sao. Chắc hầu hết con trai đều bị lừa hết."

"Điều đó là hiển nhiên thôi, Karen có vẻ còn đang suy tính đến việc đưa cả cosplay vào nữa."

"Ừm ừm, nói thế mới nhớ, cách khoe vòng một trong ảnh này có cùng bố cục với ảnh chụp cận cảnh vòng một của nhân vật nữ trong game tớ thích."

Ishida lẩm bẩm với vẻ thán phục.

"Dù sao đi nữa, cứ thế này thì chỉ có thụt lùi thôi. Tại buổi họp tiếp theo, chúng ta phải trình bày 'điểm tốt của Touko-senpai mà chúng ta cảm nhận, khác với trước đây'."

Tôi nói thế thì Ishida lại nhìn chăm chú vào chiếc máy tính bảng.

"Nhưng mà... nếu nói với Touko-senpai là 'Hãy chụp ảnh hơi gợi cảm kiểu hé lộ một chút đi' thì chắc chắn cô ấy sẽ từ chối. Kazumi-san cũng sẽ phản đối nữa."

"Đương nhiên rồi. Tôi cũng không đời nào đăng ảnh Touko-senpai kiểu đó."

"Vậy thì, ảnh kiểu gì mới được đây..."

Cả hai chúng tôi đều suy nghĩ vẩn vơ.

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường suy nghĩ một mình.

Ảnh như thế nào thì có thể thu hút sự chú ý và làm nổi bật sức hút của Touko-senpai?

Trong đầu tôi đã có một câu trả lời mơ hồ.

Sức hút lớn nhất của Touko-senpai, khác với hình ảnh mọi người vẫn tưởng, chính là những cử chỉ và biểu cảm thường ngày một cách tự nhiên.

Một biểu cảm bất chợt, một cử chỉ nhỏ, cùng với sự đối lập với vẻ đẹp của cô ấy, trông càng đáng yêu.

Nhưng để thể hiện điều đó qua ảnh hoặc video thì...

Tôi vô thức đưa mắt nhìn về phía bàn học.

Ở đó, tôi đặt bức ảnh chụp khi tôi và Touko-senpai đi "hẹn hò thử" một vòng Bōsō.

Touko-senpai cười một cách tự nhiên. Vẻ mặt hài lòng khi ăn kem.

...Buổi "hẹn hò thử" đó vui thật...

Lúc đó, đột ngột một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.

"Phải rồi! Làm thế này đi!"

Tôi vô thức thốt lên.

Ngày hôm sau, sau khi tiết bốn kết thúc, tôi đến một phòng học nhỏ trống.

Đó là một không gian chứa khoảng hai mươi người, giống phòng họp hơn là phòng học.

Tôi và Ishida đợi Touko-senpai và mọi người đến đó.

Khoảng mười phút sau khi chúng tôi vào phòng, Kazumi-san dẫn đầu, theo sau là Touko-senpai, Mina-san và Manami-san bước vào.

"A, có phải bọn tớ đến muộn không?"

Kazumi-san vừa bước vào đã hỏi thế, rồi ngồi xuống ghế ngay.

Touko-senpai, Mina-san, Manami-san ngồi theo sau từ trái sang phải.

Tôi ngồi đối diện Touko-senpai, Ishida ngồi đối diện Mina-san.

"Không, bọn em cũng vừa mới đến thôi ạ."

"Vậy, chủ đề mà Isshiki-kun và Ishida-kun muốn thảo luận là gì thế?"

Trước đó, tôi đã nhắn trong nhóm chat "Ngày mai, có một chủ đề em muốn thảo luận đầu tiên".

"Trước hết, xin hãy xem cái này ạ."

Tôi mở biểu đồ trên máy tính xách tay và cho họ xem.

"Đây là biểu đồ thể hiện số lượng người theo dõi tăng lên của các ứng viên Miss Muse. Như mọi người thấy, Touko-senpai hiện đang ở vị trí thứ ba, nhưng trong một tháng qua, khoảng cách với Rindou Akane ở vị trí thứ nhất và Karen ở vị trí thứ hai vẫn chưa được thu hẹp. Nếu chỉ tính riêng tuần gần đây nhất, thậm chí khoảng cách còn hơi giãn ra một chút. Hơn nữa, khoảng cách với các ứng viên từ vị trí thứ tư trở xuống cũng đang thu hẹp lại. Thật lòng, em cảm thấy rất bất an về điểm này. Người ta nói rằng số lượng người theo dõi tỷ lệ thuận với số phiếu bầu mà."

Bốn người đều nhìn chăm chú vào màn hình với vẻ mặt nghiêm túc.

"Em nghĩ chiến lược PR hiện tại cũng tốt ở chỗ thể hiện một Touko-senpai 'ngầu'. Nhưng em cảm thấy như thế không phải là 'toàn bộ sức hút của Touko-senpai'."

Tôi từ từ nhìn khắp lượt mặt họ, nói lên sự bất an mà tôi cảm nhận.

Tuy nhiên, nghe xong Mina-san lại làm mặt khó chịu.

"Lại chuyện đó nữa à? Như tớ đã nói trước đây, cái 'chất Touko' chính là 'cool beauty' xứng đáng với danh hiệu 'Miss Jouto Dai thầm lặng' chứ. Có cần thiết phải phá bỏ hình tượng đó để làm vậy không?"

"Em không phủ nhận một trong những sức hút của Touko-senpai là 'cool beauty'. Nhưng em nghĩ còn có những biểu cảm tự nhiên, vẻ đáng yêu vốn có của Touko-senpai nữa."

Ishida tiếp lời.

"Những bức ảnh và video trên SNS hiện tại của Touko-senpai, nhìn cứ như trang web của một hãng thời trang nào đó vậy. Giống như là khoe quần áo hơn là khoe Touko-senpai vậy."

"Ảnh của tớ tệ đến thế sao?"

Mina-san lại làm mặt khó chịu hơn nữa, thì Manami-san vội nói "Thôi nào, thôi nào" để xoa dịu.

"Tớ hiểu được những gì Isshiki-kun và Ishida-kun nói... Nhưng mà cụ thể thì muốn ảnh như thế nào tớ không hiểu. Cậu có thể đưa ra ví dụ không? Chẳng hạn như các ứng viên khác đang làm gì?"

Tôi lại thao tác trên máy tính.

"Chẳng hạn đây là trang Instagram của Karen. Karen nói là cô ấy đang kể chuyện qua những bức ảnh."

Ngay khoảnh khắc đó, tôi tưởng như lông mày của Touko-senpai khẽ nhướng lên.

Nhưng cô ấy nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình thản như thường.

Ba cô gái còn lại đều ghé mắt nhìn vào màn hình.

"Hừm, Karen lại đăng những ảnh kiểu này sao?"

"Này, ảnh này mắt với đồng tử hơi to hơn nhỉ? Con bé đó không có đôi mắt như thế này mà."

"Chẳng phải đồng tử chỉ to ra cùng với mắt sao?"

Tôi hỏi thì Mina-san lắc đầu.

"Không phải không phải, đồng tử cũng làm cho to hơn đấy. Tròng đen mắt to hơn thì trông đáng yêu hơn. Cái này không phải là sửa ảnh đâu, có lẽ là dùng kính áp tròng giãn tròng đấy."

"Màu mắt cũng hơi ngả sang nâu nhạt nữa."

Thì ra ảnh trên SNS có nhiều kỹ thuật thế nhỉ.

Nhưng cái khả năng nhìn ra ngay lập tức của con gái cũng đáng sợ thật.

Mina-san đang cuộn màn hình thì thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên.

"Cái gì thế này. Karen, đăng ảnh như thế này sao? Thấy cả đồ lót kìa."

Quả nhiên là bị chú ý đến chỗ đó rồi.

"Cái này cố tình khoe khe ngực kìa. Úi chà, thật là... gợi tình quá, đúng kiểu con bé đó."

Manami-san cũng làm mặt khó chịu tương tự.

"Karen nói rằng việc đưa những bức ảnh kiểu này vào là để thu hút ánh mắt của sinh viên nam. Với những ảnh này thì họ sẽ kiểm tra SNS của Karen mỗi ngày."

Lúc đó Kazumi-san nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm.

"Isshiki-kun, cậu đang bảo Touko làm thế này sao?"

"Không phải! Tôi không đời nào bắt Touko-senpai làm những chuyện như thế!

Tôi lập tức phủ nhận.

"Ý tôi muốn nói là 'Hãy chụp những bức ảnh dễ thu hút sinh viên nam hơn'."

Nghe thế Mina-san ngẩng mặt lên.

"Nhưng mà này, trường mình con gái nhiều hơn mà. Nhắm vào con gái có phải đương nhiên hơn là nhắm vào con trai không?"

...Cô ấy đã mắc bẫy đúng như dự tính...

Trong lòng, tôi nhếch mép cười.

Tôi đã dự đoán trước câu hỏi này từ Mina-san và mọi người rồi.

"Quả thật những gì Mina-san nói là đúng. Trường mình, khác với các trường đại học tổng hợp nói chung, con gái đông hơn con trai. Tỷ lệ nam nữ là 45-55."

Tôi dừng lời ở đó và nhìn khắp lượt bốn người.

"Nhưng tôi nghe nói, cứ bốn sinh viên nữ thì có một người nói rằng 'phản đối mọi hình thức của cuộc thi sắc đẹp'. Điều này có nghĩa là ngay từ đầu đã có những bạn nữ không bỏ phiếu rồi."

Tôi nhanh chóng viết công thức lên bảng trắng. 『55×0.75=41.25』.

"Nói cách khác, về mặt số phiếu bầu, 'nam giới có 45, còn nữ giới chỉ có khoảng 41'. Do đó, cái tiền đề 'vì số lượng sinh viên nữ đông hơn nên phải tập trung vào đối tượng nữ' cũng nên xem xét lại, không phải sao?"

Tôi dùng bút chỉ vào công thức, lại nhìn họ như muốn tìm kiếm sự đồng ý.

Kazumi-san, Mina-san, Manami-san đều im lặng.

Tôi nói với vẻ tự hào, nhưng đây chỉ là kỹ thuật tranh biện mà thôi.

Thực tế thì cả nam và nữ đều có những người không bỏ phiếu cho cuộc thi sắc đẹp.

Nên không thể biết số phiếu thực tế sẽ thế nào.

Nhưng khi đưa ra những con số và xây dựng lý lẽ như thế này, người ta khó mà phản bác lại được.

Hơn nữa, bản thân những con số này có căn cứ rõ ràng.

Nếu đối phương phản đối, họ cần có căn cứ và lý lẽ để bác bỏ những con số này.

Thêm nữa, cả Kazumi-san và Mina-san đều học Khoa Kinh tế. Lý lẽ dựa trên số liệu sẽ dễ hiểu hơn.

"Tớ hiểu là cũng cần thu hút cả nam giới. Vậy còn SNS của Rindou Akane đang dẫn đầu thì sao?"

Câu hỏi của Mina-san là đương nhiên. Điểm đó tôi cũng đã tìm hiểu kỹ rồi.

"Rindou Akane không chú trọng đến việc thu hút con trai như Karen. Tuy nhiên, ngược lại, cô ấy còn công khai đăng ảnh đồ lót và đồ bơi một cách thẳng thắn."

Tôi thao tác trên máy tính và hiển thị trang Instagram của Rindou Akane.

"Thật vậy. Không chút ngần ngại nào mà đăng ảnh đồ lót kìa."

"Đăng công khai thế này thì giống như quảng cáo đồ lót trên tạp chí phụ nữ vậy nhỉ. Ngược lại, không có cảm giác gợi dục."

Tôi gật đầu đồng ý với lời của Mina-san và Manami-san.

"Vâng, thực tế Rindou Akane có vẻ đang hợp tác với hãng đồ lót và đồ bơi nào đó. Cô ấy cũng đăng bình luận về sản phẩm và kèm theo đường link đến trang sản phẩm của hãng."

"Tớ, tớ tuyệt đối không thích đâu nhé! Ảnh đồ lót gì chứ!"

Touko-senpai, người nãy giờ vẫn im lặng, vội chen vào.

"Em hiểu rồi ạ. Tuyệt đối sẽ không đăng ảnh đồ lót của Touko-senpai đâu!"

Dáng vẻ đó chỉ mình tôi muốn được chiêm ngưỡng thôi.

Đợi Mina-san và mọi người xem xong hết một lượt SNS, tôi bắt đầu phát biểu tiếp theo.

"Rindou Akane không chú trọng đến sinh viên nam như Karen. Nhưng đó là vì Rindou có danh hiệu 'Miss Jouto Dai hai năm liên tiếp'. Ngay từ đầu cô ấy đã được chú ý nên dễ dàng thu hút người theo dõi. Sinh viên năm nhất chắc chắn cũng sẽ xem. Dù vậy, Rindou Akane cũng giống Karen ở chỗ liên tục tạo ra câu chuyện hoặc chủ đề cho các bức ảnh và bài đăng."

Manami-san nhìn tôi.

"Vậy Isshiki-kun, cậu muốn SNS của Touko thế nào? Nãy giờ cậu có vẻ nhấn mạnh vào tính câu chuyện."

...Cuối cùng cũng dẫn dắt đến đây được rồi.

Tôi nhìn Ishida. Ishida gật đầu. Ý là "Đúng như kế hoạch, OK".

"Tôi có vài ý tưởng, nhưng trước hết, với đợt một, tôi muốn đăng những bức ảnh theo chủ đề 'Một ngày hẹn hò cùng Touko-senpai'."

"Hẹn hò một ngày!?"

Mina-san và Manami-san đồng thanh thốt lên.

Tôi liếc nhìn Touko-senpai. Touko-senpai cũng mắt mở to.

Chắc Touko-senpai cũng giống tôi, đang nhớ lại buổi "hẹn hò thử" đi một vòng Bōsō đó.

Sẽ tái hiện lại bầu không khí đó trên SNS.

"Thế thì cụ thể sẽ là kiểu như thế nào?" Mina-san hỏi.

"Vâng. Đầu tiên, bắt đầu bằng ảnh 'Chào buổi sáng' ở ga, rồi 'ảnh ngồi nghe giảng' trong lớp học, rồi 'Touko-senpai cùng ăn trưa' ở nhà ăn..."

Ishida tiếp lời.

"Kiểu như 'ghé quán cà phê sau giờ học' hay 'Touko-senpai hát karaoke' cũng hay nhỉ?"

"Tớ, tớ sẽ hát karaoke à?"

Touko-senpai phản ứng với vẻ ngạc nhiên.

"Chỉ chụp ảnh thôi ạ. Tất nhiên Touko-senpai hát thật cũng được." Ishida trả lời.

"Nhưng mà... thật sự làm thế có thu hút được sự chú ý không nhỉ?"

Mina-san bày tỏ sự nghi ngờ.

"Em nghĩ bây giờ mới có thể thu hút được ạ. Cứ như trước đây thì sinh viên nam khó cảm thấy gần gũi với Touko-senpai. Nhưng nếu một cô gái xinh đẹp lạnh lùng lại thể hiện khía cạnh đáng yêu? Hơn nữa lại trong cuộc sống thường ngày? Con trai sẽ cực kỳ thích đấy ạ. Lúc này, những gì Mina-san đã xây dựng từ trước sẽ phát huy tác dụng!"

Tôi nhẹ nhàng khen ngợi Mina-san. Lúc này mà ủng hộ một chút, cô ấy sẽ dễ đồng ý hơn.

"Yuu nói đúng đấy. Một cô gái đẹp lạnh lùng mà hơi hậu đậu một chút thì đáng yêu chết đi được."

Nghe Ishida nói, Touko-senpai lại phản ứng.

"Này! Hậu đậu là sao chứ! Định chụp những điểm kỳ lạ như thế của tớ rồi đăng lên mạng à?"

Tôi vội vàng biện hộ thay cho Ishida.

"Không không, Ishida không có ý đó đâu ạ. Chỉ là những sai sót nhỏ đáng yêu thôi ạ."

Có vẻ như Touko-senpai đã hiểu ra, nhưng vẫn nhìn Ishida với vẻ nghi ngờ.

Thi thoảng Ishida cũng lỡ lời vô duyên thế đấy. Nguy hiểm thật.

Mina-san hỏi Touko-senpai đang trong tình trạng đó.

"Touko thấy sao? Tớ nghĩ cuối cùng là do Touko quyết định thôi."

Nghe hỏi thế, Touko-senpai lộ vẻ mặt bất an.

"Ơ, tớ thấy cứ như bây giờ cũng tốt mà..."

...Mina-san, hỏi Touko-senpai lúc này là phạm quy rồi đấy...

Touko-senpai tuy chín chắn nhưng không quên để ý đến cảm xúc của bạn bè.

Nếu lúc này Touko-senpai nói "Ý tưởng của Isshiki-kun hay hơn", thì cứ như thể đang nói công sức của Mina-san từ trước đến giờ đều là vô ích vậy.

Touko-senpai chắc chắn sẽ không bao giờ nói thế.

Ngay cả khi trong lòng cô ấy muốn "chụp những bức ảnh dễ thương hơn"...

Đây là lúc tôi cần ra tay giúp đỡ.

"Mina-san. Touko-senpai rất thích ảnh của Mina-san mà. Thế nên từ trước đến giờ cô ấy có phàn nàn nửa lời đâu, đúng không? Nhưng tôi lại đang đề xuất 'những bức ảnh từ một góc nhìn khác, hướng đến sinh viên nam'. Đó là sự đáng yêu từ nét đối lập với vẻ ngoài 'cool ngầu'."

Mọi người đều im lặng nhưng bầu không khí đã thay đổi. Có vẻ như sự thuyết phục của tôi đã có hiệu quả.

Touko-senpai thể hiện vẻ mặt nhẹ nhõm.

Một lúc sau, Kazumi-san lên tiếng.

"Isshiki-kun, cảm ơn bài thuyết trình đầy tâm huyết. Quả thật những gì cậu nói cũng có lý."

Tôi cũng nhẹ nhõm hẳn. Thế là có thể thay đổi phương hướng rồi.

Nhưng câu trả lời của Kazumi-san lại khác.

"Dù vậy, hướng đi trước đây cũng không phải là thất bại. Nó đã mang lại kết quả nhất định rồi. Thế thì sao nhỉ? Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ tiếp tục hướng đi của Mina như trước, *thêm vào đó* là những bức ảnh có tính câu chuyện mà Isshiki-kun đã nói. Cả hai loại đều gắn hashtag để dễ nhận biết. Phần có tính câu chuyện thì giao cho Isshiki-kun và Ishida-kun. Thế được chứ?"

"Em không phản đối ạ."

Tôi trả lời thế. Bản thân tôi cũng nghĩ đi theo hướng "song kiếm hợp bích", kết hợp cả hai, là tốt hơn.

"Đúng thế nhỉ. Như vậy có lẽ sẽ thu hút được cả hai giới nam và nữ." Mina-san nói.

"Cái mà Isshiki-kun nói là 'có câu chuyện' cũng có vẻ thú vị." Manami-san nói thêm.

"Cứ giao cho bọn tớ! Bọn tớ sẽ nghĩ ra những bức ảnh và câu chuyện thật đáng yêu, đáng yêu hết sức luôn!"

Ishida nói với vẻ hào hứng và vui vẻ.

Nghe vậy, Touko-senpai khẽ lẩm bẩm.

"Sao Ishida-kun nói thì tớ chỉ thấy lo lắng thôi nhỉ..."

Và thế là, tôi và Ishida đã được cho phép thực hiện *chiến dịch "khoe" Touko-senpai đáng yêu trên SNS*, và chúng tôi quyết định bắt tay vào chụp ảnh ngay.

Trước hết là kế hoạch "Hẹn hò ảo một ngày cùng Touko-senpai".

Kịch bản đã được chuẩn bị sẵn.

Và... tôi còn một việc nữa phải làm trước khi chụp.

Đêm trước buổi chụp ảnh, tôi gọi điện cho Ishida.

"Tớ xin lỗi, nhưng buổi chụp ảnh ngày mai chỉ để mình tớ thôi nhé."

"Hả? Sao thế? Hai người chụp thì có nhiều khoảnh khắc đẹp hơn, góc chụp cũng chọn được tốt hơn chứ."

Ishida, cậu nói đúng.

Nhưng tớ không muốn bỏ lỡ cơ hội được ở riêng với Touko-senpai.

Dù có bị gọi là kẻ phản bội đi chăng nữa...

"Touko-senpai sẽ căng thẳng khi có hai người chĩa máy ảnh vào cô ấy. Cô ấy khá là ngại ngùng mà. Tớ nghĩ ban đầu chỉ có mình tớ thì tốt hơn."

Tôi nói trôi chảy lý do đã chuẩn bị trước.

"Nói thế là bao biện đúng không. Thực ra là vì cậu muốn ở riêng với Touko-senpai nên tớ là người thừa chứ gì?"

Grừ... quả nhiên là bị nhìn thấu rồi sao...

"Thôi được rồi. Coi như đây là món nợ nhé. Bù lại, cậu phải bao tớ cả cà ri Ấn Độ và mì ramen đấy."

Ishida nêu tên quán cà ri Ấn Độ chính gốc nổi tiếng gần trường và quán mì ramen trứ danh với vị gừng cay nồng.

Nhưng so với khoảng thời gian được ở riêng với Touko-senpai, thì chừng đó chẳng thấm vào đâu.

"Vậy, ngày mai cố lên nhé."

Ishida nói thế rồi cúp máy.

Cảm ơn cậu, Ishida!

Thế là một nhiệm vụ đã hoàn thành.

Vì thế, hôm nay tôi sẽ ở bên Touko-senpai gần như cả ngày.

Trước hết là buổi sáng. Vì lấy bối cảnh là một cặp đôi đang yêu, nên bắt đầu bằng cảnh "hai người cùng nhau đi học".

Tôi lên tàu từ ga Makuhari gần nhà, xuống ga Funabashi một lần.

Ban đầu tôi định đến ga Shin Kemigawa gần nhà Touko-senpai, nhưng Touko-senpai đã phản đối.

"Nếu Isshiki-kun đến Shin Kemigawa, như thế sẽ đi ngược hướng với trường đại học mất. Không cần thiết phải làm thế đâu."

"Không sao đâu ạ. Chỉ có một ga thôi mà."

"Ưm ưm. Với lại nếu đăng ảnh lên Twitter và Instagram thì những người xem sẽ biết ga gần nhà tớ, đúng không? Không biết ai đang xem, tớ thấy hơi không thoải mái."

Touko-senpai nói thế với vẻ bất an.

Tôi cũng nghe cô ấy nói mới nhận ra.

Hay nói đúng hơn, nếu là người phụ trách quảng bá, lẽ ra tôi phải nhận ra điều này trước khi bị nhắc.

Chắc chắn ai cũng sẽ không thích và lo lắng khi thông tin cá nhân bị lộ ra ngoài mà không mong muốn.

Huống chi Touko-senpai lại là nữ. Cần phải hết sức cẩn trọng với thông tin cá nhân.

Tên trường đại học là công khai rồi nên ga xuống tàu có thể không sao, nhưng những việc có thể khiến người khác biết nhà thì phải tránh.

"Em xin lỗi. Em đã thiếu chu đáo. Vậy chúng ta dừng việc chụp 'ảnh cùng đi học buổi sáng' nhé?"

"Không cần dừng đâu. Chụp ở ga khác thì sao? Chẳng hạn như ga trung chuyển có nhiều người lên xuống ấy."

"Đúng thế ạ. Vậy thì ga Funabashi thì sao ạ? Ở đó là ga chuyển tiếp giữa các tuyến khác nữa."

"Được rồi. Vậy thì sáng mai, ở đầu sân ga dành cho tàu dừng ở mỗi ga của ga Funabashi nhé."

Thế là địa điểm chụp ảnh là ga trung chuyển Funabashi.

Đến đầu sân ga dành cho tàu đi hướng lên, Touko-senpai đã đợi sẵn ở đó rồi.

Touko-senpai đứng lặng lẽ dưới ánh nắng ban mai.

Mái tóc dài của cô ấy khẽ lay động trong gió... đang đợi tôi.

Tôi cứ mãi ngắm nhìn dáng vẻ đó một lúc.

Giống như khi tôi bắt gặp hình ảnh cô ấy thời trung học.

"Chào buổi sáng, Isshiki-kun."

Vài giây sau, Touko-senpai, người đã nhận ra tôi, cất tiếng chào với nụ cười rạng rỡ.

"Chà, chào buổi sáng ạ, Touko-senpai."

Trở về thực tại, tôi vội vã đáp lời chào.

"Sao thế? Có vẻ như cậu đang suy nghĩ gì đó."

"Dạ, dạ không có gì ạ. Hơn nữa, xin lỗi vì đã để Touko-senpai phải đợi."

Thực ra tôi cũng đến sớm hơn giờ hẹn năm phút rồi.

"Không sao đâu. Tớ cũng vừa đến bằng chuyến tàu trước đó thôi. Không phải đợi lâu đâu."

Touko-senpai trả lời thế với nụ cười.

A... Ngay từ sáng đã được gặp người mình ngưỡng mộ đang mỉm cười chờ đợi.

Cảm thấy thật hạnh phúc làm sao.

"Thế thì chụp ảnh ở đâu đây? Có khá nhiều người qua lại đấy chứ?"

Touko-senpai vừa nói thế vừa nhanh chóng nhìn quanh.

Ở đầu sân ga nên người khá ít, nhưng nếu chụp ảnh thì chắc chắn sẽ bị mọi người chú ý.

"Vâng. Sau khi tàu đi qua thì sẽ ít người hơn, lúc đó chúng ta chụp thật nhanh nhé."

Bố cục ảnh đã được tôi nghĩ sẵn từ trước, nhưng nhìn dáng vẻ của Touko-senpai vừa rồi, tôi nảy ra ý định chụp một bức ảnh khác.

"Hiểu rồi. Vậy tớ phải làm thế nào đây?"

"Touko-senpai cứ đứng như lúc nãy, khi đang đợi em ấy ạ."

"Ể, chỉ thế thôi à?"

Touko-senpai nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

"Vâng, cứ đứng thẳng và nhìn về phía trước như bình thường. Còn bức tiếp theo, xin hãy nhìn về phía em và khẽ giơ tay chào như đang chào hỏi ấy ạ."

"Nhận lệnh! Thế này được không?"

Touko-senpai lại đứng thẳng và nhìn về phía trước, giống như lúc nãy.

Trong ảnh sẽ là góc chụp từ bên cạnh.

Touko-senpai đang đứng chờ ai đó, hơi cúi đầu như đang suy tư gì đó.

Mái tóc đen dài của cô ấy óng lên dưới nắng ban mai, khẽ bay trong gió.

Tôi nhanh chóng chụp khoảng năm bức ảnh cảnh đó.

"Vậy thì nhìn về phía này, với vẻ như đang chào nhé."

Touko-senpai mỉm cười nhìn về phía tôi, khẽ đưa tay phải lên ngang ngực.

Tái hiện lại cảnh Touko-senpai vừa nói chuyện với tôi.

Ừm, đúng như tưởng tượng.

Nếu đăng bức ảnh đầu tiên và bức thứ hai cạnh nhau, bầu không khí này chắc chắn sẽ được truyền tải.

Tiêu đề là "Chào buổi sáng, cùng đi học nào nhé" là được rồi nhỉ.

Tôi và Touko-senpai xuống tàu ở ga gần trường đại học.

Vừa vào trong khuôn viên trường, Touko-senpai ghé vào cửa hàng tiện lợi và mua một ly cà phê latte từ máy pha cà phê.

"Touko-senpai lúc nào cũng mua cà phê ở đây ạ?"

"Ừm. Buổi sáng kiểu như để tỉnh ngủ hay nói đúng hơn là một nghi thức bắt đầu một ngày mới, nên tớ hay mua cà phê."

Touko-senpai vừa đậy nắp cốc cà phê latte vừa trả lời.

"Vậy thì cảnh này em cũng sẽ chụp ảnh nhé."

"Chụp cảnh bình thường thế này á?"

"Vâng, nếu đây là một ngày bình thường của Touko-senpai."

"Vậy sao? Thôi được rồi."

Touko-senpai cầm cốc cà phê latte ngang mặt và mỉm cười.

Bức ảnh trông đúng kiểu "khởi đầu một ngày mới".

Sau đó chúng tôi vào lớp học tiết đầu tiên.

Vì đến sớm để chụp ảnh nên trong lớp chỉ lác đác vài người.

Môn học là Tiếng Pháp.

Touko-senpai đăng ký hai môn ngoại ngữ thứ hai là Tiếng Trung và Tiếng Pháp.

Trường mình khá chú trọng vào việc dạy ngoại ngữ, nên các khóa học ngoại ngữ rất phong phú.

Hơn nữa, Touko-senpai nói rằng "Ngoại ngữ thì bao nhiêu cũng không đủ. Giao tiếp là cơ bản của ngoại ngữ mà", nên có vẻ như đang cố gắng học nhiều ngôn ngữ nhất có thể.

Đối với tôi, người chỉ học tiếng Anh thôi đã "hừ hừ" rồi, thì cảm thấy cô ấy phi thường quá.

Tôi ngồi xuống cạnh Touko-senpai, và ngay lập tức khởi động camera điện thoại.

"Vậy thì Touko-senpai, xin hãy tạo dáng như đang nói chuyện gì đó với em được không ạ?"

"Ừm... nói chuyện thì là kiểu như thế nào nhỉ?"

"Vì là một cặp đôi đang yêu nên chắc là kiểu như 'Hôm nay cũng cùng nhau đi học nhé' hay 'Cậu đã làm bài tập chưa?', đại loại thế ạ?"

"Thế, chỉ cần tạo dáng như đang nói những điều đó thôi, đúng không? Không cần nói thành lời nhỉ?"

Touko-senpai mặt hơi đỏ lên một chút.

Không, nếu làm thế thì bản thân tôi cũng thấy ngại đấy chứ.

"Vâng, là ảnh nên không cần lời thoại đâu ạ."

Touko-senpai mở sách giáo khoa, chống hai khuỷu tay lên bàn và mỉm cười nhìn tôi.

Tôi chụp vài tấm ảnh cảnh đó.

"A... xấu hổ quá."

Touko-senpai mặt đỏ bừng, dùng tay quạt quạt.

Thấy tôi vẫn chưa có vẻ gì là sẽ rời đi sau khi chụp xong, Touko-senpai cau mày.

"Isshiki-kun, cậu không cần học tiết đầu tiên sao?"

"Em vẫn chưa đăng ký học giờ này nên không sao ạ."

"Thế không gọi là không sao đâu đấy."

Touko-senpai nhíu mày.

"Buổi học đầu tiên thường có cả phần giới thiệu hướng dẫn nữa. Nếu không đi học đầy đủ, sau này có thể gặp rắc rối đấy. Năm hai thì lịch học kín mít. Thậm chí chỉ vì một tiết học mà cũng có thể bị đúp đấy."

Vẻ mặt Touko-senpai đang lo lắng cho tôi như thế cũng thật đáng yêu.

"Vâng, em hiểu rồi ạ. Nhân tiện, em có thể chụp một bức ảnh với vẻ mặt vừa rồi của Touko-senpai được không ạ?"

"Ể, lúc nãy á?"

"Vâng, em thấy cảnh Touko-senpai nói thế để nhắc nhở em cũng rất... hay ho."

"Thật tình... Cậu có nghe tớ nói gì không đấy?"

Tôi "tách" một tấm ảnh Touko-senpai đang trách mắng với vẻ mặt ngán ngẩm.

Sau đó tôi cũng chụp ảnh lúc Touko-senpai đang nghiêm túc nghe giảng.

Giờ học kết thúc, tôi đứng dậy.

"Vậy thì tiếp theo là ở nhà ăn sinh viên số một nhé."

Tôi cũng có môn bắt buộc vào tiết hai nên phải đi học môn đó.

"Hiểu rồi. Vậy thì ai đến sớm thì giữ chỗ nhé."

Touko-senpai nói thế rồi mỉm cười và khẽ vẫy tay phải.

A... Cảm giác thật hạnh phúc. Buổi học đầu tiên cùng Touko-senpai.

Ước gì mình sinh ra sớm hơn một năm nhỉ, lúc nào cũng được trải nghiệm cảm giác này.

Tiết hai kết thúc, tôi lao ngay đến nhà ăn.

Vì giảng viên dạy đến tận phút cuối, có thể sẽ không lấy được chỗ ngồi thuận tiện cho việc chụp ảnh.

Tôi lo lắng, nhưng Touko-senpai đã đến trước rồi.

Hơn nữa lại giữ chỗ ngồi bên cửa sổ với bàn tròn, "thường được các cặp đôi ưu ái".

"Xin lỗi, em đến muộn ạ."

Thấy tôi chạy đến, Touko-senpai mỉm cười.

"Không sao đâu. Không cần vội thế đâu. Tại lớp tớ tình cờ tan sớm hơn ấy mà. Hơn nữa, cậu lấy đồ ăn đi?"

Touko-senpai đã có đồ ăn trên tay rồi.

Đó là sandwich, salad và cà phê.

"Định chụp ảnh đúng không? Tớ sẽ đợi, chưa ăn đâu."

"Xin lỗi, em đi lấy ngay đây ạ!"

Tôi lại lao nhanh đến quầy và chọn suất cơm gà rán.

Trước khi đưa điện thoại lên chụp, tôi hỏi Touko-senpai.

"Touko-senpai bảo hôm nay học đến hết tiết bốn đúng không ạ? Ăn mỗi sandwich có đủ sức không ạ?"

"Tại tớ không thể gọi những món 'nặng bụng' được. Sẽ bị nghĩ là con gái ăn nhiều mất."

"Em nghĩ ít người thấy kỳ lạ vì chuyện đó lắm ạ. Gần đây trên TV còn có cả idol ăn nhiều nữa mà."

"Nói thế thì nói thế thôi chứ, tớ vẫn không thích. Với lại, để chụp ảnh thì không thể chọn cà ri, cơm bát tô, hay mỳ Ý gì đó dễ bị lem bẩn khóe miệng được. Mỳ thì cũng không thể húp sùm sụp được nữa."

"Dường như đang gây khá nhiều phiền hà cho Touko-senpai nhỉ. Em đã nói bâng quơ là 'ảnh kiểu hẹn hò thử' mà không nghĩ nhiều, có làm phiền cô ấy không ạ?"

Tuy nhiên, Touko-senpai lắc đầu qua lại.

"Ưm ưm, không có đâu. Ngay từ đầu việc nói sẽ tham gia Miss Muse là do bản thân tớ quyết định mà. Với lại này..."

Touko-senpai dừng lời một chút rồi nhìn tôi.

"Thực ra, tớ rất vui khi Isshiki-kun nói rằng cậu ấy muốn 'chụp ảnh con người bình thường của tớ'. Vì tớ cũng nghĩ rằng chỉ có ảnh kiểu tạp chí thời trang thì hơi... cô đơn."

"Lúc đó Mina-san gây áp lực mạnh quá mà nhỉ."

"Không phải là tớ không thích ảnh của Mina đâu. Nhưng khi Isshiki-kun nói rằng cậu ấy muốn 'chụp những bức ảnh đáng yêu của tớ'... tớ nghĩ là có thể tin tưởng giao phó cho Isshiki-kun..."

Nói thế thì, bản thân tôi cũng thấy căng thẳng.

Vô thức cả hai đều im lặng.

Nhưng Touko-senpai nhanh chóng lên tiếng.

"Vậy tớ ăn được chưa?"

"A, chờ một chút ạ. Trước hết em sẽ chụp ảnh chiếc sandwich và Touko-senpai khi cô ấy chưa động vào."

Một tấm với Touko-senpai tạo dáng đưa tay ra như giới thiệu đĩa sandwich.

Tiếp theo, một tấm lúc Touko-senpai cầm một chiếc sandwich lên và khẽ đưa vào miệng.

Những cử chỉ tự nhiên như thế, tôi cảm thấy thật đáng yêu.

Tôi đã chụp được "ảnh bữa trưa" như kế hoạch, nhưng có lẽ vẫn còn những khoảnh khắc đáng chụp khác.

Để không bỏ lỡ, tôi vội vã ăn hết phần của mình.

Bỗng nhiên tôi nhận ra Touko-senpai đang nhìn chằm chằm vào mình.

Chết, có khi nào mình ăn ngấu nghiến quá không. Hay là mình ăn phát ra tiếng động gì đó...

"Xin lỗi. Cách ăn của em, có mất lịch sự không ạ?"

Tôi sợ sệt hỏi thế, Touko-senpai lắc đầu qua lại.

"Ưm ưm, không có đâu. Chỉ là nghĩ 'quả nhiên là con trai'... Thấy em ăn ngon miệng và đầy sức sống."

Tôi hơi xấu hổ cúi mặt xuống, thì Touko-senpai nói.

"Tớ thích những người như thế hơn."

Touko-senpai nhìn tôi với nụ cười dịu dàng.

Tiết bốn kết thúc, tôi hẹn gặp Touko-senpai ở trước tòa nhà Khoa Khoa học Kỹ thuật.

Tất nhiên là để chụp ảnh "tan học hai người đi hẹn hò".

"Đi đâu đây?"

"Em nghĩ sẽ đi Harajuku."

Thực ra việc chọn địa điểm cũng khá phân vân.

Shibuya, Shinjuku, Roppongi, Ginza...

Nhưng với ý tưởng về "vẻ đáng yêu của con gái", tôi đã chọn Harajuku.

Bản thân tôi cũng không hay đến Harajuku lắm.

Dù sao thì, tôi nghĩ "cùng con gái đi Harajuku ăn đồ ngọt" nghe có vẻ giống hẹn hò nhỉ.

Quán tôi nhắm đến là một quán nổi tiếng được giới thiệu trên nhiều trang mạng, nên khá đông người.

Mục tiêu là món "bánh su kem dạng que vỏ giòn" và "kem ốc quế phủ sô cô la caramel".

Touko-senpai cầm cả hai món trông cũng vui vẻ.

"Ăn nhiều calo thế này cũng thấy tội lỗi, nhưng mà thật sự vẫn thấy vui."

Touko-senpai mỉm cười đầy hài lòng.

Quả nhiên con gái rất thích đồ ngọt nhỉ.

"Đúng rồi. Như lần trước, chúng ta ăn một nửa mỗi loại đi. Làm thế thì lượng calo giảm đi một nửa, mà lại được thưởng thức gấp đôi hương vị."

Nói rồi cô ấy đưa cây bánh su kem về phía tôi.

Cử chỉ đó lại đáng yêu nữa.

"Xin Touko-senpai làm lại dáng đó được không ạ? Em muốn chụp ảnh."

"Ể?"

Touko-senpai có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng nói với nụ cười nửa ngượng ngùng nửa tinh nghịch.

"Được thôi. Thay vào đó, cậu cũng phải ăn một miếng đấy nhé. Tớ sẽ ăn sau cậu..."

Thế là tôi chụp hai bức ảnh: "Touko-senpai đưa cây bánh su kem cho tôi" và "Touko-senpai định ăn miếng bánh su kem mà tôi đã ăn một miếng".

...Nụ hôn gián tiếp lần thứ hai, nhận lấy đây.

Tôi đã nghĩ thế.

Nhưng cảnh con gái chuẩn bị ăn gì đó, sao cứ có cảm giác... hơi gợi tình nhỉ, hay chỉ mình mình thấy thế?

Touko-senpai lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Gì thế nhỉ... Đang nghĩ thế thì,

"Isshiki-kun, mép miệng cậu dính kem kìa."

Nói rồi cô ấy lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra, rồi nhẹ nhàng lau cho tôi.

"A, em cảm ơn ạ."

Vừa vui vừa ngại.

"Phù phù, cứ như có thêm một cậu em trai vậy."

Nói thế Touko-senpai cười.

Ể, mình là ở vị trí em trai sao?

Tối hôm đó, tôi về nhà và ngay lập tức đăng những bức ảnh của Touko-senpai đã chụp trong ngày lên Instagram và Twitter.

Tôi đã phân vân rất nhiều về hashtag, nhưng cuối cùng chọn cái an toàn là "Một ngày bình thường của Sakurajima Touko".

Vì tôi nghĩ ngay từ đầu mà dùng hashtag quá "khủng" thì nguy hiểm.

Bức ảnh đầu tiên là ở ga, tiêu đề là "Chào buổi sáng, cùng đi học nào nhé".

Bức thứ hai là chỗ mua cà phê latte ở cửa hàng tiện lợi buổi sáng, bình luận đơn giản là "Thói quen buổi sáng để tỉnh ngủ".

Bức thứ ba là ảnh Touko-senpai nói chuyện với tôi trong lớp học, bình luận là "Đã ôn bài kỹ chưa?".

Bức thứ tư là cảnh ở nhà ăn, bình luận là "Buổi chiều có hẹn vui nên buổi trưa ăn nhẹ thôi nhé".

Bức thứ năm và thứ sáu là cảnh ăn đồ ngọt ở Harajuku.

Bức đầu là "Ảnh Touko-senpai đưa cây bánh su kem", bình luận là "Đã đến quán nổi tiếng nè. Cùng ăn nào!".

Bức thứ sáu là "Cảnh Touko-senpai ăn miếng bánh sau khi tôi đã ăn một miếng", bình luận là "Ngon quá! Miếng thứ hai".

Thực ra tôi đã định bình luận là "Nụ hôn gián tiếp cùng cậu" nhưng lại nghĩ đó là quá mạo hiểm nên đổi ý.

Bức ảnh này sao cứ có chút gì đó gợi tình ấy nhỉ.

Vừa xem những bức ảnh đã đăng trên Instagram, tôi vừa nhớ lại hình ảnh Touko-senpai trong suốt một ngày.

A... Nếu hẹn hò với Touko-senpai, có lẽ mỗi ngày sẽ đều như thế này chăng.

Đang chìm đắm trong những suy nghĩ lãng mạn đó thì Ishida xem SNS xong liền nhắn tin/gọi điện cho tôi.

"Cậu đã đăng ảnh đợt một rồi à?"

"Ừ, vừa mới đăng thôi."

"Được đấy chứ? Không chỉ Touko-senpai được chụp đáng yêu đâu, mà biểu cảm còn rất sinh động nữa."

"Được nói thế thì tôi nhẹ nhõm hẳn. Dù tôi có tự tin thế nào đi nữa, thì đó cũng chỉ là cảm nhận cá nhân thôi mà."

"Thực tế thì đã có kết quả rồi đấy. Lượt 'thích' đang tăng vù vù kìa."

"Đúng thế. Mới đăng ảnh được mười lăm phút thôi mà đã có hơn hai mươi lượt 'thích' rồi."

"Thế này thì Mina-san và mọi người cũng sẽ đồng ý thôi nhỉ?"

Thực tế thì đúng là như vậy.

Lượng người theo dõi tăng lên khoảng một nghìn trong vòng bốn tuần, nhưng sau khi đăng ảnh mới, chỉ trong ba ngày đã tăng thêm ba trăm người.

Trong cùng khoảng thời gian đó, Rindou Akane và Karen thậm chí còn không tăng thêm một trăm người.

Nhìn thấy kết quả đó, Kazumi-san nói.

"Ừm, khởi đầu có vẻ khá thuận lợi. Vậy thì từ giờ trở đi, Isshiki-kun cứ tiếp tục theo hướng 'thể hiện vẻ đáng yêu của Touko' nhé. Ngoài ảnh ra thì video cũng làm theo hướng tương tự nhé. Tất nhiên bọn tớ cũng sẽ hợp tác."

Điều này có nghĩa là kế hoạch của tôi đã chính thức được phê duyệt.

Từ ngày đó, tôi đã hoàn toàn tập trung vào việc suy nghĩ "Làm thế nào để thể hiện sức hút của Touko-senpai?".

Nhưng lúc đó, tôi không hề nhận ra rằng đằng sau tất cả, một bóng tối đáng lo ngại đang dần xuất hiện.