Tôi bước vào một tiệm karaoke ở Akihabara.
Đứng trước căn phòng có số được chỉ định trong tin nhắn.
Hít một hơi thật sâu, tôi mở cửa phòng.
Ngay lập tức, tiếng nhạc karaoke và giọng nữ cao vút nhảy bổ vào tai.
Trong phòng chỉ có một cô gái duy nhất.
Là Karen.
Tôi im lặng bước vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế đẩu tròn đối diện với Karen qua chiếc bàn.
Karen đang hát bài của một nữ ca sĩ nổi tiếng. Một bài hát nổi đình nổi đám từ trên mạng.
Làm phiền khi cô ấy đang hát thật vô vị, nên tôi im lặng lắng nghe.
Rồi bài hát kết thúc, Karen quay lại nhìn tôi.
"Thấy sao? Giọng ca hay ho của Karen-chan sau bao lâu mới được nghe lại?"
Cô ấy nói thế rồi mỉm cười toe toét.
Nhìn nụ cười đó, ngay cả tôi cũng bất giác nhớ lại 'những kỷ niệm vui vẻ thời còn hẹn hò với Karen'.
Dù sao thì ở đoạn cuối, Karen vẫn luôn cằn nhằn "Lúc nào cũng chỉ đi khu game hoặc karaoke thôi, chán ngắt à".
"Cũng được đấy chứ."
Tôi trả lời một câu vô thưởng vô phạt.
"Không phải thế chứ, không có cảm nhận nào khác sao?"
"Cảm nhận khác á?"
"Như kiểu nhớ về ngày xưa rồi 'Ôi Karen-chan, đáng yêu quá đi mất~' hay 'Suýt nữa thì muốn ôm chầm lấy rồi' ấy?"
Cái cảm xúc vừa thoáng trỗi dậy trong lòng phút chốc đã bị câu nói đó làm tan biến.
"Làm gì có chứ. Với lại hễ mà nhớ về ngày xưa là y như rằng sau đó toàn ký ức tức giận bám theo đấy."
Hôm nay tôi đến là vì có chuyện muốn hỏi Karen.
Cho nên làm mất lòng Karen lúc này chỉ có hại mà thôi, nhưng tôi vẫn buộc lòng phải trả lời như vậy.
"Chậc, đồ chán ngắt!"
Karen nói thế rồi đưa tay lấy đồ uống trên bàn.
"Tiền ở đây là cậu trả chứ hả?"
"Chừng đó thì được."
"Thế mà dám liên lạc với tớ, cậu muốn hỏi gì?"
Karen tự mình đi thẳng vào vấn đề chính.
"Karen có biết giám khảo của Buổi họp Quyết định Đại diện là ai không?"
"Là năm Miss Jouto Dai được chọn trước khi Rindou Akane nhỉ."
Cô ấy nói một cách bình thản như không có gì.
"Có quen biết không?"
"Tại sao cậu lại nghĩ thế?"
"Chắc là cảm giác thôi."
Tôi trả lời vậy, nhưng tôi tự tin vào suy đoán của mình.
Tôi nghĩ nếu Karen có liên hệ với Rindou Akane, và Rindou có liên hệ với ban giám khảo, thì ít nhất Karen cũng phải có biết mặt chứ.
"Cũng phải. Tớ từng nói chuyện với ba người rồi."
...Tức là ba người đó có liên hệ với Rindou nhỉ...
Tôi đã có được sự xác nhận.
"Có thể cho tôi xin thông tin liên lạc của ba người đó không?"
"Tại sao? Định đi cua gái à?"
Karen nói đùa đấy, nhưng chắc cô ấy hiểu là không phải thế.
"Trước đây Karen đã nói rồi đấy. Cẩn thận vào. Cái này như một biện pháp đề phòng vậy."
"Nói cho cậu biết thì tớ được lợi gì à?"
"Có lợi hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là bất lợi của Touko-senpai sẽ giảm bớt đấy."
...Karen đang muốn Touko-senpai và Rindou Akane cạnh tranh với nhau.
Đây là kết luận mà tôi đã rút ra.
Cô ấy được lợi gì từ chuyện đó thì tôi chỉ có thể suy đoán mà thôi.
Karen nhìn chằm chằm vào tôi, như thể muốn đọc suy nghĩ của tôi vậy.
Tôi cũng nhìn thẳng vào mắt Karen.
Rồi Karen phì cười.
"Được thôi. Tớ sẽ nói. Nhưng đổi lại có điều kiện trao đổi nhé."
"Điều kiện trao đổi ư? Là chuyện gì vậy?"
Biết tính Karen nên tôi cũng nghĩ cô ấy sẽ chẳng cho không bao giờ... Không biết sẽ ra điều kiện gì đây.
"Cậu gặp Rindou Akane."
"Tôi á? Gặp Rindou Akane ư?"
Trước yêu cầu ngoài dự đoán, tôi bất giác hỏi lại.
"Ừ, cô ấy nói là muốn gặp cậu đấy. Bảo tớ đưa cậu đến ngay."
Không biết cô ta cần gì ở mình nhỉ.
Tôi bối rối. Nhưng nghĩ theo một hướng khác, đây có thể là một cơ hội.
Tiếp xúc với Rindou Akane, biết đâu lại nắm được điều gì đó về động thái của cô ta.
"Hiểu rồi. Khi nào thì đi?"
Thấy vậy, Karen đứng dậy.
"Bây giờ. Rindou Akane biết chuyện tớ gặp cậu rồi. Bảo tớ đưa cậu đến ngay. Vì Buổi họp Quyết định Đại diện cũng không còn nhiều thời gian nữa."
Tôi và Karen đi về phía Akasaka-Mitsuke.
Bước vào quán cà phê (hoặc có thể là sảnh chờ, vì quá sang trọng nên tôi cũng không rõ lắm) trong một khách sạn cao cấp.
Ngay từ giữa trưa đã ngồi trong quán cà phê khách sạn cao cấp thế này, quả đúng như lời đồn, nhà Rindou Akane chắc hẳn rất giàu có.
"Rindou-san, em đưa cậu ấy tới rồi ạ~"
Karen nói một cách nhẹ nhàng với người đẹp ngồi cạnh cửa sổ, một người mà từ 'lộng lẫy' rất hợp để miêu tả.
Mái tóc dài màu hạt dẻ đã nhuộm, một phần mái nhẹ nhàng che đi một bên mắt. Cô ấy mặc chiếc váy liền màu tím mỏng, ôm sát cơ thể, đường xẻ tà váy sâu đến nỗi gần như nhìn thấy cả đùi. Theo Karen nói, "Rindou Akane có màu sắc hình tượng riêng, đó là màu tím".
Từ trước đến nay tôi chỉ thấy qua ảnh trên mạng hoặc nhìn từ xa (lần trước ở quán cà phê hầu như chỉ thấy lưng), nhưng khi nhìn tận mắt ở cự ly gần, cô ấy còn là một mỹ nhân khiến người ta phải kinh ngạc hơn nữa.
Cô ấy không thèm liếc nhìn chúng tôi, chỉ giữ nguyên chiếc tách trà trên môi và nói đúng một câu:
"Đã vất vả rồi."
...Nhờ người gọi mình đến, vậy mà chỉ nói độc một câu này thôi sao?...
Rindou Akane đã quen với việc ra lệnh cho người khác một cách kẻ cả rồi ư, không, phải là coi đó là chuyện đương nhiên mới đúng.
Tôi bất giác nhìn thăm dò thái độ của Karen.
Nhưng Karen dường như không hề để tâm.
"Vậy thì, Karen xin phép đi đây ạ. Hai người cứ tự nhiên nói chuyện nhé."
Vừa nói vừa nở nụ cười niềm nở rồi rời đi.
Dù Rindou Akane có nhìn thấy nụ cười ấy hay không thì cũng khó nói.
"Đừng đứng trơ ra đấy nữa mà ngồi xuống đi. Đứng chỗ đó vướng mắt lắm."
Giống như đang nói chuyện với người hầu hay gì đó vậy.
Tôi cảm thấy bất mãn, nhưng vẫn ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô ta như đã được bảo.
Trên bàn trước mặt là bộ ấm trà sang trọng, giá bánh ba tầng, giỏ đựng bánh scone và nhiều thứ khác nữa.
Thứ này gọi là Trà chiều kiểu Anh chăng?
Khi tôi ngồi xuống, người phục vụ im lặng mang đến chiếc tách trà và ấm trà mới.
Người đó rót cho tôi là trà sữa.
Trong lúc đó, tôi vẫn nhìn thăm dò Rindou Akane.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn cô ta cận cảnh từ chính diện thế này.
Những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt, làn da trắng mịn như gốm sứ. Mang nét Á Đông nhưng lại khác với người Nhật, có chút gì đó đầy khí chất ngoại quốc.
Thảo nào, tuy khác chất với Touko-senpai nhưng đúng là một mỹ nhân.
Tôi chợt nhớ đến một nữ diễn viên xinh đẹp người Trung Quốc.
Cô ấy mặc chiếc váy liền kỳ lạ, vai thì hở nhưng lại đeo ống tay áo thanh lịch.
Phần ngực nối liền với cổ áo Tàu được khoét ren rộng. Đến mức trông giống như một chiếc đầm dạ hội vậy.
Và hơn hết... là cái khí áp thật khủng khiếp.
Chỉ ngồi im lặng thôi, nhưng không hiểu sao... cái khí chất như muốn nói "Tôi là một tồn tại khác biệt với các người" cứ đậm đặc tỏa ra.
Ngồi cùng đến mức cảm thấy khó thở.
...Giới quý tộc thời Trung cổ chắc cũng có khí chất như thế này chăng...
Tôi không thể không nghĩ vậy.
"Cậu là Isshiki Yuu nhỉ."
Cô ấy hỏi như để xác nhận.
"Vâng."
"Hừm~"
Rindou Akane lần đầu tiên nhìn thẳng vào tôi.
"Tưởng là một đứa quê mùa, hóa ra đường nét khuôn mặt cũng không tệ đấy chứ. Cái chuyện Sakurajima Touko 'đá' Kamokura Tetsuya để 'chuyển sang' cậu xem ra cũng không hẳn là lời đồn sai đâu nhỉ."
Tôi nhíu mày. Đúng là người ăn nói khó nghe.
"Cô biết Kamokura-san à?"
Để thăm dò phản ứng của đối phương, tôi thử gợi chuyện như vậy.
Rồi đưa tách trà lên môi.
"Ngủ cùng một lần rồi."
"Ư!"
Suýt nữa thì sặc.
Lần đầu gặp mặt mà tự dưng nói cái gì thế này, con người này.
Hơn nữa còn nói với giọng điệu như kiểu "biết mặt" vậy.
"Cái kiểu tình dục của mấy thằng đàn ông tự cho mình là ngon ấy, chán ngắt à. Chẳng được tích sự gì như cái mồm chúng nói cả."
Giọng điệu cứ như là lúc chúng tôi nói về "quán mì ramen nổi tiếng nhưng không như kỳ vọng" vậy.
Đáng sợ thật, con người này. Nói chuyện lâu thêm chút nữa chắc tôi nhiễm độc mất.
"Cô cần gì ở tôi?"
Tôi quyết định hỏi thẳng mục đích ngay từ đầu.
"Hãy làm theo sự chỉ dẫn của tôi."
Cô ấy nói ra như thể đó là chuyện đương nhiên vậy.
Không phải kiểu "đưa thông tin về Touko-senpai đây" hay "phá đám Touko-senpai trong Buổi họp Quyết định Đại diện" gì cả.
...Tức là, con người này không chỉ nói một hai chuyện, mà là yêu cầu tôi làm theo mệnh lệnh của cô ta trong mọi thứ ư?...
Thấy tôi ngây ra, Rindou Akane nói tiếp.
"Buổi họp Quyết định Đại diện sắp tới, Sakurajima Touko sẽ thua. Tôi thấy cậu cũng đã cố gắng nhiều thứ đấy, nhưng tất cả rồi cũng sẽ thành công cốc thôi."
Cô ta khẳng định đầy tự tin.
"Tại sao cô lại dám khẳng định như vậy? Buổi họp Quyết định Đại diện vẫn chưa diễn ra mà."
"Vì tôi có đủ thực lực đó. Theo nhiều nghĩa khác nhau."
Nói rồi, cô ta đổi bắt chéo chân, cứ như muốn phô trương vậy. Đường xẻ tà váy dài khiến gần như nhìn thấy cả phần trên của đùi.
"Vậy nên, tốt hơn hết là cậu nên về dưới trướng tôi ngay từ bây giờ đi."
"Để làm thế thì có nghĩa là cô muốn tôi giả vờ là đồng đội của Touko-senpai rồi phá đám cô ấy ư?"
"Phương pháp thì tùy cậu, nhưng nếu cậu nghĩ thế thì cách đó cũng được."
Cô ta vừa nói vừa cầm lấy một chiếc bánh ngọt nhỏ đặt ở tầng trên cùng của giá bánh.
"Tại sao cô lại nhờ tôi làm chuyện đó?"
Cô ta đưa miếng bánh vào miệng.
"Tôi không nhờ vả. Là tôi đang chỉ cho cậu một con đường. Con đường có lợi cho cậu đấy."
"Có lợi cho tôi ư? Rốt cuộc thì có lợi gì thế?"
Tôi kìm nén sự bực bội, hỏi.
"Tôi sẽ giữ cậu lại bên cạnh mình."
Cô ta vừa liếm nhẹ đầu ngón tay, vừa đáp lại với nụ cười đầy ẩn ý.
Khiến tôi bất giác rùng mình.
Nên gọi là yêu mị chăng? Đồng thời lại cảm thấy có gì đó thật lạnh lẽo.
Cảm giác cứ như một đứa trẻ con, theo cảm hứng nhất thời mà muốn có một con thú cưng vậy.
Thấy tôi đang cứng đờ, Rindou Akane nói tiếp.
"Tôi cũng bắt đầu thấy hứng thú với cậu rồi. Cậu là kiểu đàn ông nếu được mài giũa sẽ còn tỏa sáng hơn nữa. Tôi sẽ mài giũa cậu. Khi đó, biết đâu cậu còn có thể trở thành bạn giường của tôi nữa đấy."
Lời nói của con người này, cứ như thể bị thôi miên, ngấm dần vào đầu tôi.
Trước đây Ayaka-san và mọi người có nói "thái độ của cô ta khác nhau tùy vào việc đó có phải là gã đàn ông có thể lợi dụng hay không", không biết những gã đàn ông mà cô ta cho là "có thể lợi dụng" thì đều bị cô ta lôi kéo theo kiểu này ư.
"Không, tôi xin kiếu."
Tôi dứt khoát nói ra, như muốn xua tan cái bầu không khí đó.
Ánh mắt Rindou Akane trở nên sắc lạnh. Nhưng tôi vẫn tiếp tục nói.
"Nói cho cùng, nếu cô khẳng định Touko-senpai nhất định sẽ thua, thì tại sao Rindou-san lại phải nói những lời này với tôi? Đâu cần thiết làm vậy chứ."
"Vừa nãy tôi đã nói rồi mà. Là tôi chỉ đường cho cậu đấy."
"Không phải thế đúng không? Rindou-san đang sợ Touko-senpai. Cô đang nghĩ chính mình cũng có thể thua. Cho nên mới cất công làm những chuyện thế này, cố kéo tôi làm gián điệp đấy."
Trong mắt Rindou Akane lóe lên tia sáng nguy hiểm.
"Cậu định hất tay tôi ra à?"
"Vâng, bàn tay đó không chỉ độc ác, mà còn là bàn tay dẫn đến thất bại. Hơn nữa, tôi không có ý định trở thành thú cưng."
Nói rồi tôi đứng dậy.
"Cậu sẽ phải hối hận đấy."
"Nghe như lời thoại của kẻ phản diện trong phim vậy nhỉ. Nhưng không sao đâu, sẽ không có chuyện chúng tôi phải hối hận đâu."
Nói rồi, tôi đi thẳng về phía cửa ra vào mà không hề ngoảnh đầu lại.
Khi tôi ra khỏi quán, đứng trước thang máy là Karen.
"Đợi tôi đấy à?"
Tôi hỏi, Karen liền mỉm cười đáp lại bằng nụ cười kiểu làm ăn.
"Ư~m, Karen thấy lo cho Yuu-kun quá đi mất~"
"Đã bảo bỏ cái giọng điệu 'giả nai' đó đi mà."
"Thế nào rồi?"
Karen bỗng dưng trở lại vẻ bình thường.
"Đương nhiên là từ chối rồi."
Tôi ấn nút "xuống" của thang máy.
"Đúng như dự đoán nhỉ. Tớ đã nghĩ nếu là 'Đạo Touko Nhất thần' của cậu thì sẽ như thế rồi."
"Nếu biết thế thì đâu cần thiết phải đưa tôi đến đây chứ?"
"Dà~ tại vì Karen không thể cãi lời Rindou Onee-sama được mà."
Vừa nói thế thì thang máy đến.
Chúng tôi bước vào, chỉ có hai người.
"Vậy thì, như đã hứa."
Karen đưa điện thoại ra. Trên màn hình hiển thị "ID SNS, số điện thoại, địa chỉ email của ba vị giám khảo mà Karen nói là cô ấy biết".
Tôi dùng camera chụp lại thông tin liên lạc của ba người đó.
Khi ra khỏi khách sạn, cuối cùng tôi hỏi Karen:
"Có thể coi là Karen thuộc phe của Rindou Akane đúng không?"
Thấy vậy, Karen lại nở nụ cười kiểu làm ăn.
"Cũng đúng. Nếu nói là bên nào thì chắc là phe Rindou Akane nhỉ. Nhưng Karen thì chỉ đứng về phía Karen thôi."
Tôi nhẩm đi nhẩm lại ý nghĩa câu nói đó.
"Karen, vậy thì chuyện này thì sao?"
Tôi ghé sát tai Karen khẽ nói.