Kanojo ga Senpai ni NTR-reta no de, Senpai no Kanojo wo NTR-masu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Đang ra)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

51 62

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

10 19

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

152 166

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4535

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 115

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1340

Volume 3 - Chương 14: Lời kết

Đêm sau khi Chung kết Miss Muse kết thúc.

Chúng tôi (tôi, Touko-senpai, chị Kazumi, chị Mina, chị Manami, Ishida – nhóm người đề cử) và toàn bộ thành viên câu lạc bộ đã tụ tập tại một quán izakaya kiểu phương Tây ở Shibuya.

Chị Kazumi giơ ly lên và hô vang lời chúc mừng.

“Trong cuộc thi Miss Muse lần này, Touko không chỉ được chọn là một trong chín nữ thần, mà còn giành chiến thắng trong trận Chung kết. Nhờ đó, chúng ta có được phòng sinh hoạt câu lạc bộ hằng mong ước, và trường cũng sẽ cấp kinh phí hỗ trợ. Nghe nói trong Lễ hội Đại học mùa thu, chúng ta còn được ưu tiên sử dụng cơ sở vật chất nữa. Tất cả những điều này có được là nhờ sự hợp tác và ủng hộ của mọi người. Với tư cách là đại diện của câu lạc bộ này, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất.”

Rồi chị ấy hướng ly về phía Touko-senpai đang ngồi cạnh.

“Touko này, lần này chắc cậu đã rất vất vả với đủ thứ chuyện ngoài dự kiến xảy ra. Cậu cũng phải làm nhiều điều chưa từng quen nữa. Thật sự là cậu đã rất cố gắng rồi!”

Touko-senpai mỉm cười đáp lại.

“Không đâu. Tớ thấy khá vui đấy. Dù sao thì đó cũng là một trải nghiệm chưa từng có. Trên hết, cái cảm giác mọi người cùng nhau làm nên chuyện này, hay đúng hơn là cùng nhau hoàn thành một việc, điều đó khiến tớ vui nhất. Tớ thật sự rất biết ơn mọi người. Cảm ơn mọi người.”

“Đúng như lời Touko nói. Chiến thắng này là chiến thắng của tất cả chúng ta! Vậy thì, để chúc mừng Touko chiến thắng Miss Muse và câu lạc bộ có phòng sinh hoạt, Cạn ly nào!”

Chị Kazumi nâng ly bia lên cao hơn nữa.

Mọi người cũng nâng cao ly, sau đó cụng ly với người ngồi gần và uống ngụm đầu tiên.

Ai nấy đều thở ra một hơi hài lòng, và cuộc trò chuyện quanh bàn ăn nhanh chóng rôm rả hẳn lên.

Nhiều người thay phiên nhau đến chỗ tôi.

“Isshiki cũng làm tốt lắm.”

“Cái kế hoạch hẹn hò của Touko-san ấy, nó thành công lắm. Tớ thấy cứ như mình cũng đang đi hẹn hò vậy.”

“Touko-san hóa trang cũng dễ thương nữa!”

“Nhưng mà, không ngờ cậu lại dụ được cả Touko-san hóa trang đấy nhé.”

Nhanh hơn cả tôi, Ishida ngồi cạnh đáp lời.

“Ài chà, đó là ý tưởng của tớ đấy, nhưng mà... Tớ vật vã thuyết phục chị Kazumi và chị Mina hơn là Touko-san ấy! Thôi thì, chắc cuối cùng sự nhiệt tình của tớ cũng lay động được họ chăng. Có điều đã cosplay rồi thì nên hở da thịt nhiều chút thì hơn...”

Cậu ta đắc ý kể lại chuyện vất vả vụ cosplay như vậy đấy, có thêm thắt đôi chút.

Tôi khẽ cười khổ, nhưng thật lòng rất biết ơn sự hợp tác của Ishida.

Thật ra, nếu không có Ishida thuyết phục, thì không chỉ chuyện cosplay, mà ngay cả ‘Kế hoạch cho thấy một Touko-senpai dễ thương’ cũng chưa chắc đã thành hiện thực được.

“Nhưng mà nè~, tụi tớ không ngờ hôm nay lại bị lôi đi làm hội cổ vũ cho Touko-san luôn đấy.”

Người nói vậy là một đàn anh năm ba.

“Đúng thế! Làm mỗi cái quạt giấy thì còn đỡ, đằng này còn phải mặc áo happi, cầm lightstick tập cả nhảy nữa chứ. Cái này chắc phải có thù lao gì đây hả.”

Mấy cậu con trai khác cũng nói vậy, Ishida liền nhanh nhảu đáp lại.

“Ok con dê! Để em cho đăng tải bộ ảnh Touko-senpai hóa trang năm tấm, giá 500 yên để mọi người tải về...”

Tôi vội vàng bịt miệng Ishida lại.

“Ơ, ờ thì, tôi sẽ nghĩ ra gì đó ạ. Để tôi bàn với chị Kazumi nhé.”

“Em cũng đã cổ vũ cho Touko-san rất nhiệt tình mà!”

Từ phía sau Ishida, Meiha-chan ló mặt ra.

Hôm nay Meiha-chan đã đến trường tôi dự Ngày hội Mở.

Ở đó, theo kiểu ‘Suất đặc biệt dành cho sinh viên tương lai của Đại học Jouto’, em ấy đã có thể bỏ phiếu trong Chung kết Miss Muse.

Meiha-chan cùng với nhóm nữ sinh cấp ba đi cùng và đám nam sinh cấp ba mới nhập hội ở Ngày hội Mở (nói thẳng ra là đi ‘cưa cẩm’) đã cùng nhau bỏ phiếu cho Touko-senpai.

Và khi biết có buổi ăn mừng của câu lạc bộ, em ấy liền khăng khăng rằng: “Em là người đã giúp đỡ, em cũng có quyền tham gia!”, rồi cứ thế đi theo. Chuyện là vậy đấy.

Dù sao thì có cả Ishida – người giám hộ của em ấy đi cùng, mà đồ uống của em ấy cũng là nước ngọt giống tụi tôi, nên cũng không có vấn đề gì.

“Ừ, Meiha-chan cũng đã giúp đỡ bọn anh nhỉ. Thật sự rất hữu ích, cảm ơn em nhé.”

Meiha-chan lộ vẻ mặt hài lòng, nhưng ngay lập tức nhấn mạnh lại.

“À mà ‘chuyện gia sư riêng cho em’ đấy, anh đừng quên nhé!”

“Ừ anh biết rồi. Nghỉ tuần tới được không?”

“Nhưng địa điểm là phòng anh Yuu đấy nhé!”

Meiha-chan giơ ngón trỏ lên, nói vậy như thể đang thúc ép tôi.

“À, anh biết rồi. Anh biết mà. Nhưng đừng nói chuyện đó ra bây giờ chứ.”

Tôi nhanh chóng ra hiệu bịt miệng em ấy lại.

“Gì thế? Cậu với Meiha-chan có hẹn gì à?”

Chị Mina tinh mắt hỏi vậy, vẻ mặt đầy thích thú.

“Không, tôi chỉ hứa dạy em ấy học thôi ạ.”

Thật sự chỉ có vậy thôi, mà sao tôi lại cuống quýt thế này nhỉ.

“Hừm hừm~”

Chị Mina nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ thú vị.

“Nhưng mà ý tưởng ‘muốn cho thấy một Touko dễ thương hơn’ của Isshiki-kun đúng là ăn tiền đấy nhỉ. Nếu chỉ có tụi chị thì chắc không nghĩ ra được cái ý tưởng đó đâu.”

Ồ, chị ấy đổi chủ đề giúp mình rồi. Thật lòng mà nói, tôi thấy nhẹ nhõm.

“Ừ, hồi đầu nghe ý tưởng đó, tớ còn nghĩ ‘Sao mà tầm thường thế, không hợp với phong thái của Touko chút nào’, nhưng đúng là nhờ nó mà lượng follow tăng vọt thật.” chị Manami nói.

Tôi cũng mỉm cười đáp lại hai chị.

“Không đâu ạ, thành công đó là nhờ ban đầu chị Mina và các chị đã xây dựng thật vững chắc hình tượng trí tuệ và cuốn hút cho Touko-senpai rồi. Nếu ngay từ đầu tụi em cứ khăng khăng theo hướng dễ thương mà tụi em đề xuất, có lẽ đã thất bại. Hiệu ứng ‘gap moe’ (dễ thương bất ngờ) lớn lắm ạ.”

“Đúng đấy đúng đấy. Sự kết hợp giữa ‘Cool Beauty’ và ‘cô gái dễ thương’, đó mới chính là sức hút của Touko-senpai ạ! Có điều tiếc thật đấy, nếu có thêm màn hóa trang bikini tai mèo, thì lượng follow đã tăng gấp đôi rồi... nhỉ, Yuu!”

Ishida đang rất phấn khích nói vậy.

Nhưng vừa nghe thấy thế, tôi lại nhớ đến hình ảnh Touko-senpai trong bộ bikini động vật kia.

...Chuyện đó, cứ để mình tôi giữ kín trong lòng vậy...

“Dù sao đi nữa, Touko đã chiến thắng cả Chung kết nữa! Hơn nữa là hạ gục được cả Rindou Akane kia chứ! Cái mặt của con nhỏ đó khi Touko được chọn làm đại diện ấy! Thật sự sảng khoái hết sức!”

Nói đoạn, chị Mina uống cạn một hơi cốc bia.

“Khoái quá~, đúng là mồi nhậu ngon nhất mà!”

Không biết từ lúc nào, chị Kazumi cũng đã đến gần.

“Nhưng quả thật công sức của Isshiki-kun lần này, cả trên bề mặt lẫn sau hậu trường, đều rất xuất sắc.”

“Haha, được cả chị Kazumi khen thế này, em thấy vui lắm ạ.”

Chị Kazumi ghé mặt sát vào tai tôi.

“Cái này cũng là vì tình yêu dành cho Touko hả?”

Chị ấy nói khẽ để xung quanh không nghe thấy.

“Ơ?”

Tôi buột miệng hỏi lại, chị ấy liền cười nhếch mép nói “Tớ ủng hộ cậu đấy nhé”, rồi đi sang bàn khác.

Khoảng một tiếng sau... buổi ăn mừng càng thêm rôm rả.

Mặc dù là tiệc mừng chiến thắng của Touko-senpai, nhưng các anh chị khóa trên lại bắt đầu hợp ca ‘Bài ca cổ vũ Đại học Jouto’.

Ơ kìa, đây đâu phải câu lạc bộ thể thao. Đúng là lòng yêu trường một cách khó hiểu.

Giữa lúc ồn ào như vậy, tôi giả vờ đi vệ sinh rồi khẽ đứng dậy rời chỗ.

Tôi cầm chiếc cặp đã để sẵn gần lối ra, rồi đi thẳng ra ngoài quán.

Ngoài cửa, Touko-senpai đã đợi sẵn ở đó.

“Cậu trốn ra được dễ không?”

Touko-senpai tiến lại gần, hỏi vậy.

“Vâng, không ai nói gì nên em nghĩ sẽ không bị phát hiện ngay đâu ạ.”

“Vậy à. Nhưng cũng chưa yên tâm được đâu nhỉ.”

Nói gì thì nói, nhân vật chính của ngày hôm nay và người trợ lý đã biến mất cơ mà.

Dù mọi người có đang tưng bừng thế nào, thì chắc chắn cũng sẽ nhận ra thôi.

“Vâng ạ, không thể lề mề được nữa.”

Đúng vậy, tôi và Touko-senpai sắp có ‘buổi tiệc mừng chiến thắng riêng tư chỉ hai người’.

Tối qua, hai đứa đã hẹn với nhau khi nhìn ra biển.

Chúng tôi vừa nhắn tin qua lại, vừa canh lúc thuận tiện để lẻn ra khỏi chỗ đó.

“Vậy thì, nhân lúc chưa ai làm phiền, chuồn lẹ thôi nào!”

Touko-senpai nắm lấy tay tôi. Chị ấy nở nụ cười tinh nghịch.

Đó là lần đầu tiên, nhưng tôi thấy thật tự nhiên.

“Vâng! Chỉ có hai chúng ta thôi, nhân lúc này.”

Tôi cũng nắm chặt lại tay Touko-senpai.

“Cứ như đang bỏ trốn vậy đó, hồi hộp thật đấy nhỉ.”

Cứ thế, hai chúng tôi cùng nhau chạy vào màn đêm Shibuya.