"Hôm nay cứ uống đến khi nào gục thì thôi nhé~!" Mina hô to đầy năng lượng.
Trước mắt là đủ loại đồ ăn vặt bày ra: bánh donut, sô cô la, bánh quy, lẫn với cả cheese tara, kalpas, hạt hồng khô tẩm gia vị, và cá khô nướng.
Đống đồ nhắm này có vẻ hơi hỗn loạn, nhưng vì đây là buổi tụ họp nữ sinh của phe ăn cay (Kazumi, Mina) và phe ăn ngọt (tớ, Manami) nên chắc cũng đành chịu.
"Touko này, ly đầu là bia nhé? Hay chuhai lon?"
Uống lẫn lộn cũng hơi ngại nhỉ. Chắc cứ nhâm nhi một lon thôi thì hơn.
"Có loại grape sour đúng không?"
"Ừm, có đấy."
"Vậy lấy loại đó."
Mina lấy lon grape sour từ túi đồ ở cửa hàng tiện lợi ra và đưa cho tôi. Hôm nay là buổi Pajama Party của mấy chị em năm ba trong câu lạc bộ.
"Hết thi là nghỉ hè rồi còn gì. Trước đấy mình thức cả đêm hàn huyên đi. Tớ sẽ dùng phòng tớ làm chỗ nhé." Kế hoạch này được quyết định theo sáng kiến của Mina.
Dù nói vậy, những người tụ tập thì vẫn là bộ tứ quen thuộc: Mina, Manami, Kazumi, và tớ.
Tớ đã nghĩ mọi người sẽ diện đồ ngủ thật xinh xắn, nhưng Kazumi và Mina lại mặc đồ thường ngày hơn cả tớ tưởng. Mina thì mặc bộ đồ nỉ mỏng teo, nhàu nhĩ dùng hàng ngày, còn Kazumi thì khỏi nói, áo phông với quần đùi nhìn như đồ của con trai vậy.
Chỉ có tớ và Manami là diện đồ ngủ tươm tất, dễ thương chút thôi. Hơi xấu hổ.
"Hôm nay bảo là Pajama Party mà? Đồ Kazumi với Mina mặc đấy là đồ ngủ thật đấy hả?"
Mina làm vẻ mặt "Hả?", còn Kazumi thì làm vẻ mặt "Hửm?" nhìn tớ.
"Cái này của tớ là đồ nỉ hồi cấp ba đấy. Mặc cái này thoải mái lắm, ở nhà lúc nào tớ cũng mặc nó hết." Mina vừa nói vừa kéo giãn gấu áo nỉ nhàu nhĩ của mình ra "teo teo~".
Khoe cả rốn với áo lót bên trong luôn.
"Tớ cũng chỉ mặc áo phông mua đâu đó bình thường thôi. À, phía dưới là quần đùi của nam. Mùa hè mặc cái này không bị bí, sướng nhất luôn."
Đồ nỉ thời cấp ba với quần đùi của nam... Nhìn độ 'thiếu nữ tính' của hai đứa nó mà tớ chẳng còn hơi sức để nói gì nữa. Mà theo lời của Kazumi thì "độ nữ tính của Touko chỉ ở mức 40 điểm" thôi.
Ngay lúc đó, Mina lại quay sang 'cà khịa' ngược lại tớ.
"Touko với Manami này, hai cậu chịu khó sắm đồ ngủ cầu kỳ phết đấy, có phải để chuẩn bị cho trại hè không?"
Hả, cho trại hè á?
Khi tớ thoáng chút khó hiểu, Manami cười khúc khích "Ehehe".
"À thì, cũng có thể. Nếu mùa hè này không kiếm được 'người ấy' thì có lẽ sau này sẽ khó khăn lắm đây."
"Đúng rồi đó~. Đến cuối năm ba là phải bắt đầu lo chuyện xin việc rồi."
"Đúng chưa~. Trại hè của câu lạc bộ và seminar năm nay có khi là cơ hội cuối cùng của thời sinh viên đấy."
Nghe hai đứa nói chuyện vậy, Kazumi mỉm cười gượng gạo.
"Đâu phải đây là cơ hội cuối cùng gì."
Manami nhanh chóng phản bác.
"Đâu có chuyện ung dung vậy được. Đến hè năm tư chẳng biết đã xin được việc chưa. Thành người đi làm rồi, có khi bận rộn chẳng có cả thời gian tìm người yêu ấy chứ."
"Thế à? Chẳng phải cũng có cách là yêu luôn anh chàng nào cùng khóa sao?"
"Chuyện đấy đâu có dễ vậy được. Cùng khóa thì nói cho cùng vẫn là đối thủ mà. Vả lại, yêu đương trong công ty cũng chẳng phải là 'lá bài' dùng được nhiều lần đâu."
Mina cũng đồng tình với Manami.
"Chị họ tớ cũng nói y chang vậy. 'Nếu muốn kết hôn sớm thì quan trọng là phải tìm được người yêu ngay từ hồi còn là sinh viên,' chị ấy bảo thế đấy."
"Đúng đúng, tớ thì nếu được muốn kết hôn tầm hai lăm tuổi, muộn nhất là hai mươi chín."
...Kết hôn à...
Nghe Manami nói vậy, tớ mơ hồ nghĩ. Thật ra tớ nghĩ mình là người có khát vọng kết hôn khá mạnh mẽ. Cũng rất ao ước được mặc váy cưới.
Nếu nói cho người khác biết thì họ sẽ bảo "Ơ~, cứ tưởng Touko là kiểu 'không quan tâm đến chuyện kết hôn' cơ mà", nên tớ chẳng mấy khi nói ra...
"Kazumi thì sao, chuyện xin việc tính thế nào rồi?" Mina chuyển hướng sang hỏi Kazumi. Mina với Kazumi học cùng khoa Kinh tế.
"Chắc tớ vào văn phòng của bố thôi. Bố tớ là kế toán công chứng mà. Trước hết tớ muốn lấy bằng thuế vụ sư. Đang tính học xong hai môn lý thuyết sổ sách và lý thuyết báo cáo tài chính ngay từ hồi còn đi học."
"Sướng thật đấy, người nào mà đã quyết định được rồi. Tớ thì chắc xin việc bình thường thôi. Nếu được thì muốn vào công ty thương mại, nhưng tỷ lệ chọi cao lắm."
Lúc đó Mina nhìn tớ.
"Touko thì sao?"
"Ơ, tớ á? Ừm... tạm thời thì tớ định học lên Thạc sĩ, nhưng mà..."
Manami vừa với tay lấy bánh quy vừa mở lời.
"Trong bài phát biểu hồi thi Miss Muse, cậu bảo 'Muốn trở thành người có thể cống hiến cho thế giới. Muốn làm việc trong lĩnh vực năng lượng' đúng không. Vậy thì học lên Thạc sĩ xong là vào công ty nước ngoài à?"
Thạc sĩ... đó là một trong những chuyện tớ đang băn khoăn lúc này. Và người trả lời câu hỏi của Manami trước cả tớ lại là Kazumi.
"Trước đây Touko bảo muốn du học sau đại học mà?"
"Ơ, Touko, cậu đi du học thật à?" Mina ngạc nhiên hỏi.
"Chưa quyết định chắc chắn đâu, nhưng mà..."
"Du học sau đại học rồi sau đó vào công ty nước ngoài à~. Đúng là Touko có vẻ chẳng liên quan gì đến chuyện kết hôn nhỉ." Tớ lườm nhẹ Manami vừa nói câu đó.
"Này, đừng có tự ý phán bừa thế chứ!"
Mina làm vẻ mặt như đang suy nghĩ một chút "Ừm~".
"Touko này, chuyện của cậu với Isshiki-kun tính sao?"
Tim tớ bỗng "thình thịch" một cái. Phải, một nguyên nhân nữa khiến tớ băn khoăn chính là chuyện của cậu ấy.
"Mối quan hệ của Touko với Isshiki-kun ấy, tuy có 'chemistry' lắm đấy, nhưng tớ thấy chẳng có tiến triển gì cả."
Mina vừa nói vậy, Manami cũng lập tức hùa theo.
"Tớ cũng nghĩ y chang! Isshiki-kun chắc chắn là có tình cảm với Touko rồi, nhưng sao thấy cậu ấy cứ thiếu quyết đoán thế nào ấy. Còn Touko thì, tuy không hẳn là giữ khoảng cách với Isshiki-kun, nhưng cứ cảm giác như đang đặt ra một ranh giới vậy."
Kazumi im lặng nhìn tớ. Nhưng không có vẻ gì là sẽ nói gì.
"Ngay cả cái đêm tiệc Giáng sinh ấy, không biết hai người họ có thật sự 'vượt giới hạn' không nhỉ. Chuyện đấy cũng làm tớ thắc mắc ghê~"
"Đúng đúng, Touko nhìn kiểu gì cũng thấy cứ 'ngây ngây' sao ấy."
"Cứ nói chuyện 'ấy ấy' là cậu ấy né tránh quá mức nhỉ. Cứ như đang nói chuyện với mấy cô nàng nghiêm túc hồi cấp ba ấy."
"Phản ứng kiểu đấy không phải của con gái đại học rồi."
Tớ bực mình nhưng chẳng hiểu sao lại thấy hơi cuống.
"Chuyện đấy đâu phải chuyện lôi ra mà bô bô với người khác!"
Ngay lúc đó, Mina lại nói kiểu trêu chọc.
"Nếu Touko không có 'ý' gì thì~ hay là tớ 'tấn công' Isshiki-kun thử xem?"
"Hả?"
"Từ hồi cậu ấy là sinh viên năm nhất là tớ đã để ý lắm rồi." Manami hùa theo ngay. "Đúng rồi. Mặt mũi vừa dễ thương lại ưa nhìn, tính tình cũng hiền lành, dễ gần nữa."
"Làm bạn trai thì đúng là chuẩn rồi."
"Làm chồng cũng tốt ấy chứ. Trông có vẻ bảo gì nghe nấy, lại còn biết nấu ăn nữa. Tớ cũng thử nhắm xem sao nhỉ~"
"Hai, hai cậu nói gì thế!" Tớ vô thức hét lên. "Cứ nói chuyện hời hợt như vậy! Cứ như coi Isshiki-kun là một món đồ không bằng!"
"Ahaha, hiếm khi thấy Touko cuống thế đấy!" Mina vừa nói vừa cười. Có vẻ như tớ đã bị trêu chọc.
"Nhưng mà dù tớ không nhắm tới thì cũng chưa biết chừng mấy cô gái khác thế nào đâu. Đã có con bé trường nữ sinh nào đó mới vào câu lạc bộ năm nay có vẻ 'kết' Isshiki-kun lắm rồi đấy."
"Đúng rồi. Mấy đứa chưa biết chuyện cũ hay mấy cô bé trường nữ sinh ấy, rất có khả năng sẽ 'tấn công' không chút ngại ngùng nào đâu."
Mina và Manami nói vậy làm lòng tớ bồn chồn hẳn lên.
Đúng thật, Isshiki-kun vốn dĩ đã rất được con gái yêu thích rồi. Như hai đứa nó nói, cậu ấy là kiểu 'nam thần' dễ thương, tính tình thì hiền lành, chẳng có chỗ nào thô lỗ cả. Là kiểu con trai ở cạnh rất thoải mái.
Và quan trọng hơn hết là... chính tớ đã định hướng để cậu ấy trở thành 'kiểu con trai như thế'.
"Nhưng mà cậu biết đấy, trong câu lạc bộ thì tụi mình con gái năm ba đã bị coi là 'bà cô' rồi. Mắt đám con trai giờ cứ đổ dồn hết vào mấy em tân sinh viên 'tươi non' ấy rồi." Mina nói với giọng nửa chán nản nửa tiếc nuối.
"Tuy không đến mức như Karen, nhưng năm nay cũng có kha khá cô nàng 'cao tay' đấy nhỉ." Manami vừa gật gù tỏ vẻ 'sáng mắt ra' vừa nhấp ngụm bia lon.
"Touko mà cứ 'câu giờ' mãi thế, có khi Isshiki-kun bị ai đó 'cuỗm' mất đấy."
"Tớ, tớ đâu có 'câu giờ' gì đâu..."
"Đàn ông rốt cuộc thì cũng dễ bị 'lung lay' bởi mấy cô nàng trông có vẻ dễ dãi thôi."
(K-không, Isshiki-kun sẽ không làm chuyện đó...) Tớ chỉ dám phản bác trong lòng thôi. Vì nếu mà cãi lại ở đây thì có khi lại bị hai đứa nó lôi ra làm trò tiêu khiển lúc nhậu tiếp.
***
Chắc do uống lẫn lộn lại còn tốc độ nhanh, Mina và Manami đã ngả lăn ra sàn trước khi sang ngày mới. Cuối cùng chỉ còn lại hai đứa tớ, tớ và Kazumi.
"Chuyện lúc nãy ấy mà..." Kazumi vừa đưa miếng cheese tara lên miệng vừa bắt đầu nói.
"Tớ thì tôn trọng ý chí của cậu, nhưng mà dù sao đi nữa, tớ vẫn thắc mắc mối quan hệ hiện tại giữa cậu với Isshiki-kun thế nào."
"Mối quan hệ giữa tớ với Isshiki-kun ấy hả?" Vẫn cầm lon grape sour đầu tiên trên tay, tớ hỏi lại.
Kazumi ngậm miếng cheese tara trong miệng, làm vẻ mặt suy nghĩ một lát.
"Isshiki-kun ấy, tuy đúng như Manami nói là có vẻ thiếu quyết đoán, nhưng tớ nghĩ cậu ấy đang cố gắng hết mình vì cậu đấy. Cái sự thiếu quyết đoán đó, tớ nghĩ chính là vì cậu ấy đang nghĩ cho cảm xúc của cậu."
Đúng là tớ cũng cảm thấy vậy. Việc cậu ấy không quá dồn ép tớ, chắc là vì cậu ấy tôn trọng cảm xúc của tớ.
(Nhưng cũng cảm giác hơi yếu ớt quá...) Bị dồn ép như Tetsuya thì cũng phiền thật, nhưng nếu thật sự thích tớ thì tớ nghĩ cậu ấy cũng nên cho thấy chút khí phách đủ mạnh mẽ để kéo tớ đi chứ.
"Còn bản thân Touko ấy, cậu nghĩ gì về Isshiki-kun?"
"Nghĩ gì là ý gì chứ."
"Trường hợp này thì chỉ có một nghĩa thôi chứ còn gì nữa. Ý là 'cậu có thích Isshiki-kun không'. Tất nhiên là thích kiểu nam nữ ấy nhé. Đừng có trả lời kiểu 'thích như bạn' hay 'thích như đàn em' gì đấy là tớ không cần đâu."
Tớ chần chừ một lúc, không trả lời ngay. Tất nhiên nếu hỏi 'thích hay không thích', thì câu trả lời đã rõ rồi. Nhưng trong lòng tớ lại có điều gì đó không muốn thừa nhận.
Không phải vì sĩ diện hay gì cả. Chỉ là làm mọi chuyện rõ ràng ra... thấy sợ sợ thế nào ấy. Có phải những trải nghiệm tình yêu trong quá khứ đã khiến tớ trở nên rụt rè không?
"Ch-chuyện như thế ấy, đâu phải là chuyện bị người khác ép buộc phải nói ra đâu. Phải tự nhiên hơn chứ, kiểu như tình cảm trong lòng mình cứ lớn dần lên... vả lại, còn có cả tình cảm của đối phương nữa chứ..."
"Hừm~, vậy à. Thôi, nghe Touko nói vậy là tớ hiểu đại khái rồi." Kazumi chỉ mấp máy miệng nuốt miếng cheese tara vào mà không dùng tay.
"Khoan đã nào. Đừng có tự cho là đã hiểu hết!"
"Tớ với Touko quen biết nhau bao lâu rồi. Hiểu sơ sơ là chuyện bình thường ấy mà." Lời của Kazumi vẫn tiếp tục. "Nhưng mà này, tớ thấy Touko hiện tại cứ như đang giữ Isshiki-kun ở một vị trí thuận tiện vậy. Nói thẳng ra là cảm giác như đang 'giữ chân' cậu ấy à?"
"Làm gì có, tớ đâu có nghĩ đến chuyện 'giữ chân' gì đâu!" Tớ không thể chấp nhận lời đó của Kazumi. Tớ kịch liệt phủ nhận.
"Tớ cũng biết Touko không phải là kiểu người cố tình làm vậy. Nhưng mà này, từ góc nhìn của người ngoài, bị hiểu lầm như thế cũng là chuyện bình thường thôi, đúng không?"
"Người nhìn theo kiểu đấy mới kỳ quặc ấy!"
"Vậy thì tớ hỏi này, Touko chắc chắn sẽ hẹn hò với Isshiki-kun từ giờ trở đi chứ? Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù sau này có gặp gỡ ai đi nữa?"
"Hả!?"
"Isshiki-kun chắc chắn là đang thật lòng thích Touko rồi còn gì. Dù thế, cậu ấy vẫn trân trọng tình cảm của cậu và đang chờ cậu chấp nhận. Tớ đang hỏi là liệu Touko có chắc chắn đáp lại điều đó không."
"Chuyện đó thì... nếu cậu ấy cứ thích tớ mãi thì..."
"Thật ư? Cho dù cậu không biết trong tương lai sẽ gặp gỡ những ai sao? Cho dù có người hoàn toàn hợp với Touko xuất hiện đi nữa? Vẫn có thể khẳng định chắc chắn sẽ hẹn hò với Isshiki-kun à?"
"Nếu cậu ấy chờ tớ đến mức đó rồi mà tớ lại đi hẹn hò với người khác thì tớ không làm được."
"Vậy tức là đến lúc đó cậu sẽ 'nhân nhượng' mà hẹn hò với Isshiki-kun à? Tớ nghĩ như vậy cũng hơi bất công với cậu ấy đấy. Nhưng mà nếu đã thế thì hẹn hò ngay từ bây giờ cũng có vấn đề gì đâu nhỉ?"
Tớ vô thức cúi đầu xuống. Lời của Kazumi nói cũng có lý. Nếu đã có ý định chắc chắn sẽ hẹn hò với Isshiki-kun, thì tại sao bây giờ lại không hẹn hò ngay?
Nhưng mà...
"Chuyện hẹn hò với ai đó đâu thể chỉ dựa vào lý lẽ được. Còn phải có cả thời điểm thích hợp nữa chứ."
"Chuyện phải có thời điểm thích hợp thì tớ cũng hiểu mà. Chỉ là, tớ nghĩ cái thời điểm đó đã có kha khá lần rồi đấy chứ."
Đúng vậy, thời điểm thích hợp hẳn là đã có vài lần. Thế nhưng, trong những lần đó, cậu ấy vẫn chưa hề tỏ tình với tớ.
"Có khi Isshiki-kun cũng chưa sẵn sàng để tỏ tình với tớ chăng..."
"Đấy có khi là do Touko đã khéo léo khiến cho đối phương không nói ra đấy chứ?"
Tớ lườm Kazumi vừa nói vậy. Hôm nay cậu ấy cứ kỳ lạ làm sao ấy, cứ xoáy vào mãi. Chuyện Kazumi nói mấy thứ về tình yêu như thế này thật sự rất hiếm thấy.
Vả lại... nếu bị nói mãi như thế, lần tới gặp cậu ấy chắc tớ sẽ thấy ngại ngùng lắm.
"Sao tự dưng hôm nay Kazumi lại nói kiểu vậy?"
Kazumi với tay lấy lon chuhai thứ ba.
"Thật lòng mà nói, tớ thấy thương Isshiki-kun ghê cơ. Vả lại, tớ cũng tò mò không biết Touko đang vướng mắc chuyện gì nữa."
"Tớ đang vướng mắc chuyện gì á?" Kazumi kéo nắp, mở lon chuhai ra.
"Trước đây cậu từng liều lĩnh, rồi vì thế mà thất bại một lần... Tớ đoán là cậu đang nghĩ vậy chăng."
Tớ cắn chặt môi dưới. Đó là một quá khứ mà ngay cả bản thân tớ cũng không muốn nhớ lại.
"Vẫn chưa quên được cái gã đó à?"
Nghe Kazumi nói vậy, ký ức như tảng đá đè nặng trong lòng tớ bỗng rung lên bần bật.