Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi và những cô nàng cô đơn

(Đang ra)

Tôi và những cô nàng cô đơn

中高下零郎

Một câu chuyện tình yêu với mô típ kinh điển mà mọi người thích, nhân vật chính lần lượt cưa đổ những cô nàng tuy dễ thương nhưng lại cô đơn.

24 151

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

917 3569

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

102 2299

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

83 64

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

55 122

Tập 05: Đây là lần đầu tiên tôi trò chuyện thoải mái với mọi người về lễ hội trường như thế này. - Chương 5: Flag4 - Cuộc phiêu lưu của Romeo

Khi màn đêm buông xuống, bóng dáng Naru cứ thấp thoáng ở hành lang ký túc xá Mạo Hiểm Liêu.

“Đột nhiên mò đến phòng cậu ta thế này thì kỳ cục lắm… Không, nhưng mà, dù gì thì tên đó cũng là người tiến cử mình tham gia cuộc thi sắc đẹp, lẽ ra phải có nghĩa vụ cùng mình chuẩn bị cho cuộc thi chứ. Đúng là thế, đúng là thế mà. Ôi, nhưng mà…”

Cánh cửa trước mặt bỗng bật mở cái rầm, làm Naru giật bắn người.

“Bổn cung còn đang thắc mắc sao lại có tiếng bước chân cứ đi đi lại lại trước phòng mình, hóa ra là ngươi à.”

“À, à… Không, tôi không định vào phòng cô…”

“Định đi phòng Sōta phải không?”

“Cô, cô sao mà biế… Cô đang nói gì vậy chứ?”

“…………”

Naru ban đầu lúng túng mất mặt, sau đó lại vờ như không có gì, khiến Nanami lườm cô một cái. Rồi, Nanami đành chịu, chui tọt vào phòng, đóng sập cửa.

Vài phút sau—

“Đủ rồi! Cứ đi đi lại lại ồn ào chết đi được!”

Naru lại lẩm bẩm đi đi lại lại ngoài hành lang y như lúc nãy, kết quả là Nanami vẫn không chịu nổi, lại ló mặt ra khỏi phòng.

“Nếu ngươi muốn đến phòng Sōta thì cứ đi đi!”

“Ế! Ơ…!? Công chúa Nanami!?”

Rồi Nanami tùy tiện gõ cửa mấy cái như thể muốn đấm người, rồi mở thẳng cửa phòng Sōta ra, định tống Naru vào.

“Khoan đã…! Tôi chưa chuẩn bị tâm lý xong mà…!”

“Ít lời thôi! Dù không muốn vào, nhưng bổn cung vẫn sẽ vào, Sōta! Ngươi có khách đây!”

“Không, không phải thế! Thật ra, tôi làm xong món tráng miệng chuẩn bị cho phần thi nấu ăn của cuộc thi sắc đẹp, muốn tìm người thử xem sao…”

Naru đỏ mặt nói được nửa chừng thì khựng lại, rồi cau mày.

“…Khoan đã… Cái cảnh tượng này là sao chứ!”

Cảnh tượng trước mắt là…

Khắp sàn trải đầy nệm (những chiếc nệm này bình thường đều được cất trong phòng Sōta, để tiện tổ chức tiệc ngủ bất cứ lúc nào), hầu như tất cả nữ sinh ký túc xá Mạo Hiểm Liêu đều mặc đủ loại đồ ngủ hoặc đồ ngủ liền thân, đang nằm lăn lộn trên đó.

“Sao vậy, ngươi không biết à? Đây là đặc sản của Mạo Hiểm Liêu, tiệc ngủ tâm sự khuya khoắt của các cô gái đó.”

“Tôi không hiểu, tại sao cứ phải mở ở phòng tôi chứ…?”

Người không phải con gái vừa vùi đầu vào bàn học vừa thắc mắc.

“Vì chỉ có phòng của Sōta-kun mới có nệm dùng cho tiệc ngủ thôi mà.”

Người không phải con gái vừa nằm trên đệm vừa nhấm nháp đồ ngọt một cách ngon lành mà đáp.

“Mấy cậu mang đến đấy chứ!”

Sōta giờ đây đành phải càu nhàu, Naru nghe vậy lấy khăn tay che miệng nói:

“Thật là trụy lạc quá đi… Sao lại để con gái lêu lổng trong phòng mình giữa đêm hôm thế này.”

“Xin hỏi Naru-san đến phòng Sōta giữa đêm hôm có việc gì ạ? (Y/N)”

“Câu này sao mà trả lời Y/N được chứ!?”

“Naru cũng đến phòng Sōta lêu lổng giữa đêm hôm thôi mà.”

“Gì chứ, hóa ra cũng giống bọn mình thôi.” Akane nói.

“Không phải!”

Dù Naru quát tháo, nhưng Akane, Kikuno, Kurumiko cùng xúm lại, vừa nói: “Thôi nào thôi nào, ăn chút đồ ngọt cho bình tĩnh lại đi.” vừa nhét bánh muffin vào miệng Naru, bắt cô ngồi xuống đệm.

“Vậy bổn cung đi đây—!” Nanami định rời khỏi phòng, đương nhiên cũng bị giữ lại.

“Gần đây bổn cung ghét tham gia hội con gái này lắm!”

“Đúng vậy. Nanami-neechan gần đây không hợp tác chút nào cả?”

“Vì sao thế?” Akane hỏi.

Nanami dường như đã gần như từ bỏ chống cự, cầm miếng bánh pound cam chấm kem đậu nành cắn một miếng rồi thở dài bất lực.

“Vì, dạo này hễ các ngươi không để ý một chút là lập—tức sẽ bắt đầu bàn chuyện tình yêu thôi mà.”

Hơn nữa, hễ nói đến phần cốt lõi là lại bắt Sōta đeo tai nghe để cậu không nghe thấy, tình trạng này đối với Sōta giống như đang chịu khổ hạnh vậy. Dù khách quan mà nói, cảnh tượng này đôi khi cũng giống như một chương trình đố vui nào đó.

“Nanami cũng cùng bọn mình bàn chuyện tình yêu đi mà.” Akane dụ dỗ.

“Không!”

“Nanami và Sōta-kun nói giống nhau kìa…”

“Đương nhiên Sōta sẽ nói thế rồi…”

Bàn chuyện tình yêu trước mặt một đám con gái yêu Sōta nhất, giống như cho mèo ăn thức ăn vậy. Xin hãy cho mèo ăn những thứ có thể ăn được. Vì phép so sánh không hay, trọng tâm vấn đề bị làm mờ.

“Nói mới nhớ, Naru, cậu tìm tôi có việc gì à?”

“Ế? Vâng, phải rồi… suýt nữa thì quên. Cái này xin tặng Hatate Sōta cậu ăn nhé.”

Naru đưa cho Sōta một gói giấy nhỏ, gói ghém dễ thương đến nỗi người ta không thể nghĩ đây là do Naru gói.

“À, à, là muốn Sōta-kun giúp thử món ăn tham gia cuộc thi sắc đẹp đúng không? Em cũng muốn nhờ Sōta-kun giúp.”

“À, em cũng muốn Sōta-kun giúp thử món ăn nữa nha.”

“Chị cũng vậy, chị cũng vậy!”

“Naru-san hay thật đấy, dám ‘đi đêm’ (Y/N)”

“Đáng khinh thật đấy, Daimyōji-kun. Quả không hổ là võ sĩ (samurai). Thật đáng khinh.”

Misamori suýt chút nữa đã gây ra sự vu khống sai lệch, khiến Naru vì xấu hổ và tủi nhục mà không nói được lời nào; dù Akane không hề nhận ra tình huống này, nhưng cô vẫn vui vẻ mỉm cười nói:

“Tuy nhiên, Naru và Sōta-kun rất hợp nhau, thế nên dù có bị Naru nhanh chân hơn cũng là điều dễ hiểu.”

“Phải đó. Vì Tiểu Naru đã thích A-Sō đến mức không ngại ‘đi đêm’ như vậy, chị là chị gái của A-Sō, cũng phải tôn trọng tấm lòng của Tiểu Naru chứ.”

“C, cũng đúng thật… Hatate-kun quả thật hợp với những cô gái mạnh mẽ một chút, mới có thể hết lòng mang lại hạnh phúc cho cậu ấy.”

Ngay cả Misamori vốn dở hơi cũng bị cuốn vào màn “nhường nhịn ngược cờ lật” này, đủ thấy sự đáng sợ của ký túc xá Mạo Hiểm Liêu. Gọi tắt là ‘Mạo Liêu Khủng’. Thật ra cũng không cần thiết phải gọi tắt. Chuyện này vừa mới nói cách đây không lâu.

“Ngửi thơm quá đi à ~… Lạ thật, Naru-neechan không tặng cho anh sao? Không ai trêu Naru-neechan đâu nhé? Kurumiko thân là em gái của anh, sẽ không trêu chọc những cô gái thầm mến anh trai đâu!”

“…Không phải thế. Là…”

Naru có vẻ khó xử giấu túi giấy ra sau lưng, lùi lại một chút ra xa Sōta.

“Thôi được rồi, đợi khi Akane Mahōzawa hoặc Kikuno Shōkanji-senpai cũng muốn nhờ Hatate Sōta thử món, chúng ta hãy cùng đưa luôn một thể.”

“Ồ. Đường đường chính chính, quang minh chính đại, cạnh tranh công bằng là như thế đấy. Tôi khâm phục chí khí của cô!”

Rin gật đầu thán phục.

“Đây chính là cuộc đối đầu trực diện trong tình yêu đó.”

“Là thơ! Là thơ của Nanami!”

“Không được nói đây là thơ đâu nha ————!”

Nanami vừa la lớn vừa nắm lấy bánh financier (bánh gạch vàng) nhét mạnh vào miệng Akane, Akane kêu lên thảm thiết: “Uwa! Đồ ngọt cao năng lượng! Uổng công mình nhịn bấy lâu nay!”

Nhìn Nanami và Akane vừa đùa giỡn vừa đút nhau đồ ngọt cao năng lượng, trừ điểm sinh mệnh của nhau, Naru nghĩ thầm ‘Tình cảm tốt thật đấy…’, lúc này Megumi lo lắng nói với Naru:

“Nhưng mà, đã mất công làm rồi, vẫn nên đưa cho Sōta-kun ăn thì tốt hơn mà, không phải sao?”

“Không, không cần đâu. Là tôi sai rồi. Vẫn nên đợi sau này cùng mọi người…”

“Naru, không cần ngại bọn tớ, cứ đưa cho Sōta-kun đi.”

“Đúng đấy, Naru, bọn tớ đã để Sōta đi cùng bọn tớ chọn đồ bơi rồi, Naru cũng hoàn toàn có thể cùng Sōta vui vẻ chuẩn bị cho cuộc thi sắc đẹp mà?”

“Nhưng mà…”

“Cậu mời, cậu mời.”

“Cậu mời, cậu mời nha.”

Thấy Naru dường như đã hoàn toàn quen thuộc với đặc sản của Mạo Hiểm Liêu – màn “nhường nhịn ngược cờ lật”, Misamori hài lòng liên tục gật đầu.

“Vậy thì, Kurumiko có thể nhận túi đồ ngọt đó không ạ?”

Tất cả mọi người đều hét lên trong lòng: “Cô định bán à!”

“Được thôi. Tặng cô đó.”

“Thế này có được không?” “Thật sự được không?” “Rõ ràng là đặc biệt làm cho Sōta mà, thế này được không?” Trong khi tất cả các cô gái khác ngoài Naru đều lần lượt bày tỏ sự lo lắng, Kurumiko đã cầm lấy túi giấy, lấy ra một chiếc bánh chiffon vị si-rô phong từ bên trong.

“Nè, Onii-chan, há miệng ra nào ~”

“(Em cắn)… (Nhồm nhoàm). Ừm, ngon lắm đấy.”

“Oa ồ!” Tất cả những người có mặt đều lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nhìn cảnh tượng này.

“Kurumiko, làm tốt lắm!” Akane khen ngợi.

“Quả không hổ là em gái đáng tự hào của Sōta-kun nha!”

“Hihihi.”

Mọi người tung hô Kurumiko là người tốt bụng, ra sức xoa đầu cô bé; Kurumiko ngượng ngùng gãi gãi sau gáy.

“…Nói mới nhớ.”

Sau khi hỏi Sōta những nhận xét chi tiết về chiếc bánh để tham khảo cho sau này, Naru nhìn về phía một người. Người đó từ trước đến giờ vẫn luôn vùi đầu vào công việc bên cạnh Sōta khi cậu đang học bài, và luôn giữ im lặng.

“Công chúa Hakua từ nãy đến giờ vẫn luôn bận gì thế?”

“Ồ, cô ấy đang viết kịch bản cho vở kịch đó.”

“Ở đây ồn ào thế này mà cô ấy vẫn có thể sáng tác được sao…”

“Nghe nói ở gần Sōta-kun sẽ dễ tập trung hơn đó nha.”

“Ồ…” Ngay khi Naru đang cảm phục, Misamori đã kéo Sōta ngay trước mặt Naru, nhét cậu vào gầm giường giấu đi.

Hakua đang chuyên tâm gõ bàn phím laptop bằng ngón trỏ bỗng ngừng lại.

“Sōta-sensei…?”

Rồi, cô bé vừa lộ vẻ hơi bất an, liền liên tục nhìn quanh, run rẩy.

“Sōta-sensei… Thầy ở đâu vậy, Sōta-sensei Sōta-sensei Sōta qwertyui opasdf ghjk olp——”

Thấy Hakua mặt tái mét, gần như phát điên phun ra những lời vô nghĩa, mọi người cảm thấy sự việc không hề đơn giản, liền cùng nhau kéo Sōta ra khỏi gầm giường.

“Sōta-sensei! May quá! Xin đừng đột nhiên biến mất, xin đừng, Sōta-sensei!”

“Cô ấy giống như mắc chứng phụ thuộc Sōta mức độ nặng vậy!”

Hakua vốn đã có chút xu hướng phụ thuộc Sōta, gần đây lại càng ngày càng bám dính Sōta, hễ Sōta không nói một lời mà rời khỏi cô bé, Hakua sẽ xuất hiện các triệu chứng cai nghiện.

“Không phải đâu—hehehe, đùa thôi. Đùa thôi mà. Dù em có dựa dẫm Sōta-sensei đến mấy, cũng không đến mức khoa trương như thế đâu. Không có đâu.”

Dù Hakua mỉm cười tinh nghịch, nhưng diễn xuất quá chân thực của cô bé đã khiến phần lớn các cô gái không thể cười nổi.

「Vả lại em… Em muốn trở thành một cô gái không làm vướng chân Sōta-sensei khi ở bên cạnh. Em mong mình không còn chỉ đơn phương làm phiền, dựa dẫm vào Sōta-sensei nữa, mà có thể sánh bước bên anh ấy như một người ngang hàng. Chắc chắn là được mà…」

『Nặng nề quá đi mất…』

Tất cả đều đồng tình, nhưng cũng nhất trí cho rằng tốt nhất không nên bình luận gì, nên không ai nói lời nào.

Riêng Tsukimugi, vì đã có tuổi, bà cụ đã đi ngủ không lâu sau bữa tối, nên không tham gia buổi tụ họp của các cô gái này.

「Vậy thì, viết đến đâu rồi ạ? Kịch bản sắp xong chưa? Có lẽ đã đến lúc luyện tập rồi chứ ạ?」

Giữa các thành viên Ký túc xá Mạo hiểm đang dần chìm vào bầu không khí yên bình, không còn suy nghĩ sâu xa nữa, Naru – người có vẻ bình tĩnh hơn – lên tiếng hỏi. Cô cứ có cảm giác mọi người có thể lỡ không chuẩn bị gì mà vẫn nghênh đón ngày hội trường.

「À, vâng. Gần như xong rồi ạ. Hoàn thành rồi ạ.」

Hakua đưa chiếc laptop ra, và khi mọi người đang cúi đầu nhìn màn hình, Ruri đứng dậy nói:

「Nếu không chê, tôi có thể in tốc độ cao. Có cần kết nối với sản phẩm cấp thấp như laptop này không? (Y/N)」

「À, ừm… Vậy thì phiền cậu nhé…」

『Trong mắt Ruri, một robot hiệu suất cao, laptop quả nhiên là đồ “cấp thấp” ư?』『Có phải vì robot cũng có cái gọi là lòng tự trọng không nhỉ…?』『Cứ thấy như thể cô ấy đang khinh thường vậy.』Thấy Ruri hiếm hoi thể hiện sự "cạnh tranh bí ẩn" này, Akane, Nanami, Kurumiko và những người khác thì thầm bàn tán về biểu hiện "nhân tính kỳ lạ" không giống robot của Ruri.

Ruri khẽ nhếch môi như thể đang cười khẩy, mở đầu ngón tay ra, dùng cổng USB kết nối với chiếc laptop "cấp thấp".

Sau đó, từ miệng Ruri phát ra tiếng 「Két két két!」rầm trời, liên tục nhả ra những cuộn giấy tròn.

「Trời ơi, in từ chỗ đó ra kìa!」Nanami kinh ngạc kêu lên.

「Ruri, nhanh quá nhanh quá! Cậu in nhanh quá rồi! Cẩn thận nghẹn đó!」

Thấy giấy không kịp thoát ra ngoài đã sắp lấp đầy miệng Ruri, Rin vội vàng giúp cô ấy rút ra.

「Không biết nên nói là tiện lợi hay bất tiện nữa…」

Misamori cười khổ nhìn mọi người lần lượt xếp chồng kịch bản lên.

Chẳng mấy chốc, kịch bản đã in xong, Akane và mọi người nhanh chóng lật xem.

Và rồi, Rin, người đọc xong nhanh nhất, đặt kịch bản xuống kèm theo một tiếng thở dài thật sâu.

「Nên nói thế nào nhỉ, cái này… Thật là lợi hại. Cốt truyện căn bản chẳng hiểu gì cả… nhưng lại có đầu có cuối.」

「Rõ ràng là có đầu có cuối, nhưng lại chẳng cảm thấy chút nào là có đầu có cuối cả. Không ngờ tài năng đáng sợ lại ẩn chứa ở nơi này…」

「Cái này được đấy! Bản thân tôi thích nhất mấy câu chuyện lộn xộn như thế này!」

「Đúng vậy! Cảm giác sẽ là một vở kịch rất vui nhộn!」Akane tán thành.

「Dù sao thì cả vở kịch chẳng có gì khác ngoài sự thú vị đặc biệt nhiều vô kể…」Naru nhận xét.

Mặc dù nhận được những lời khen ngợi khó hiểu từ mọi người, nhưng Hakua vẫn vui vẻ ngượng ngùng, ánh mắt tìm kiếm người cô bé mong muốn nhận được lời khen nhất.

「…Lạ thật? Sōta-sensei đi đâu rồi nhỉ? Đi đâu rồi ạ?」

「Ưm, vừa nãy rõ ràng vẫn còn ở đó mà…」

Tất cả mọi người đều cúi đầu nhìn xuống gầm giường, nhưng dưới gầm giường chỉ có một màu tối đen.

「Không, có phải như lúc nãy trêu công chúa Hakua đâu, không ai lại trốn ở cái chỗ đó đâu…」

「Tôi cũng đồng ý.」

Rin gật đầu tán thành lời của Naru, thế là cả nhóm người ùa ra khỏi phòng, đi dọc hành lang tìm Sōta.

Mặt khác, Sōta đang đứng ở hành lang khu ký túc xá bỏ hoang không một bóng người, nhìn chằm chằm vào màn đêm sâu thẳm của khu rừng phía sau ký túc xá.

Hiện tại vẫn chưa có manh mối cụ thể nào để bẻ gãy lá cờ tử vong của cậu, một cảm giác bế tắc gần như hoàn toàn bao trùm lấy trái tim cậu.

Tuy nhiên, trong tình huống như vậy, Sōta tình cờ gặp một truyền thuyết.

『Câu chuyện cổ tích trên bia đá của Công quốc Bladefield… Có lẽ đó lại là thứ gần nhất với chân lý mà Sakura đã nói…』

Chàng trai biến thành lá cờ cuối cùng đã hồi sinh các cô gái… đánh đổi bằng chính sinh mạng của mình.

『Trước đây mình đã bẻ gãy lá cờ tử vong của Akane… Nói như vậy, khi mình né tránh vụ tai nạn xe tải vào ngày đầu tiên chuyển trường, Nanami cũng có mặt… Điều này có nghĩa là mặc dù mình không nhìn thấy, nhưng mình đã đồng thời bẻ gãy lá cờ tử vong của Nanami. Và hiện tại, Naru bị mất trí nhớ, còn quên cả chuyện về Shichitokuin, việc này cũng có thể coi là Naru đã thoát khỏi nguy hiểm.』

Lá cờ tử vong bất tường của cậu phản chiếu trên ô cửa kính, giờ đây vẫn còn đang phấp phới một cách kỳ dị.

『Mình… ở đây, là để cứu họ – có phải ý là vậy không?』

Tiếng thở dài sâu thẳm, không hẳn là do suốt ngày than vãn.

『Dù sao đi nữa, cái mạng này mình từng một lần muốn vứt bỏ. Để vận mệnh của họ chuyển sang ánh sáng, dù có phải dùng hết số mệnh, mình cũng chết không hối tiếc…』

Nghe tiếng bước chân và tiếng nói chuyện thong dong đang đến gần, Sōta chậm rãi quay mặt về phía nguồn âm thanh.

「Sōta-kun~ Sōta-kun~ Mau ra đây nào~」

「Cậu đang tìm con mèo đi lạc à!」

「A! Tìm thấy rồi tìm thấy rồi! Thật là~ Sōta-kun, không không không được trở thành cừu non đi lạc đâu nhé!」

Câu nói của Akane càng thêm nhiều từ "không", khiến người ta nghi ngờ không biết bệnh của Akane có đang nặng hơn không; nhưng Sōta vừa nghe Akane nói chuyện, vừa nở một nụ cười thoáng qua.

「…………」

Nụ cười của Sōta trông thật cô đơn, cô đơn, cô đơn…

Akane bất giác nắm chặt lấy tay Sōta.

「Akane…?」

「Sōta-kun… Nếu cứ bỏ mặc, có vẻ sẽ đi lạc ngay lập tức đó.」

「…………」

「Cho nên, trước khi Sōta-kun vô ý trở thành cừu non đi lạc, sắp khóc đến nơi, xin hãy cho em được nắm tay Sōta-kun như thế này.」

Nụ cười của Akane vô cùng dịu dàng.

Sōta thậm chí còn cảm thấy, có thể chết để bảo vệ nụ cười này chính là sự mãn nguyện lớn nhất.

Nhưng… đợi đến khi cậu hoàn thành tất cả nhiệm vụ, trút hơi thở cuối cùng…

『Chắc sẽ khiến các cô ấy khóc mất…』

Đây là điều duy nhất Sōta bận tâm.

Tay Akane ấm áp, dịu dàng, Sōta lại nở nụ cười như sắp khóc.

『Cừu non đi lạc sao… Mình đáng lẽ đã không còn hoang mang nữa, chỉ cần có thể giúp đỡ mọi người, dù có chết cũng chẳng sao cả… Nhưng tại sao vẫn… trông giống cừu non đi lạc vậy…』

Sự hổ thẹn chiếm lấy tâm trí.

Và hơn thế nữa là lòng biết ơn đối với cô gái, một tâm trạng mịt mờ mà ngay cả Sōta cũng không tự nhận ra, lại được cô gái ấy phát hiện ra cho cậu. Lòng biết ơn này đã cứu vớt trái tim Sōta đang gần như suy sụp.

Khi Sōta sắp chìm vào vực sâu của suy nghĩ, 「A!」Rin và mọi người phát hiện ra Sōta, đồng loạt chỉ vào cậu.

「Ưm, Sōta! Cậu lại một mình như thế này… Cậu sao vậy, Sōta?」

「Sō-chan, cậu có sao không…?」

Không biết có phải Sōta trông thật sự u sầu như vậy không, Kikuno và cả Rin đang định than phiền cũng lo lắng ghé sát nhìn mặt Sōta.

「Mình không sao. Mình chỉ muốn thay đổi tâm trạng một chút thôi.」

Nụ cười yếu ớt ấy dường như càng khiến người ta lo lắng hơn, Rin và Kikuno đều im lặng nắm lấy tay Sōta.

Các cô gái khác từ cầu thang nhìn thấy cảnh này, cũng tiến đến nắm chặt tay Sōta; Nanami, người duy nhất không có tiếp xúc vật lý với Sōta, thấy tình hình không ổn liền nhíu mày.

「Đây là nghi thức gì vậy…?」

「Thế này thì khó mà đi được chứ!」

Sōta dở khóc dở cười nửa đùa nửa thật kêu lên, các cô gái nhạy bén nhận ra điều đó liền hơi yên tâm buông tay ra.

「A, trở lại thành Hatate Sōta như bình thường rồi.」

「Ồ! Quả nhiên là Naru rất hiểu Sōta-kun, nhìn cái là biết ngay!」

「Ma… Mahōzawa-kun cũng vậy thôi, đã nhìn ra được có nhìn ra hay không, điều đó cho thấy Mahōzawa-kun rất để tâm đến Hatate Sōta mà!」

「Sōta, cậu đừng có một mình lo lắng. Còn, còn có tớ ở đây mà?」

「Đúng vậy, Sō-chan. Cậu khách sáo quá đấy.」

「Sōta-kun, khi gặp khó khăn phải dựa vào tình bạn của đàn ông đấy nhé?」

「Hatate-kun, cậu có thể dựa dẫm vào bản thân tôi nhiều hơn… dựa dẫm vào tôi một chút… một chút thôi mà.」

「Tôi là cỗ máy tồn tại vì Sōta-sensei. Xin Sōta-sensei cứ tự nhiên tùy ý sử dụng tôi bất cứ lúc nào.」

「Nếu Sōta-sensei cảm thấy chức vụ gia sư của tôi là một gánh nặng, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bỏ rơi quốc gia bất cứ lúc nào. Tôi đã sẵn sàng rồi.」

『Nặng nề quá đi mất…』Mặc dù từ câu nói cuối cùng của Hakua cảm nhận được sự tồn tại của "lá cờ phụ nữ nặng nề", nhưng tạm gác chuyện đó sang một bên, các cô gái dù cảm thấy Sōta đã lấy lại tinh thần, nhưng cũng biết đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, vết thương sâu thẳm trong lòng Sōta nhất định vẫn chưa lành.

Thế là họ vẫn cư xử như bình thường.

Bởi vì họ nghĩ rằng, mặc dù có thể cần một chút thời gian, nhưng chỉ cần cứ tiếp tục như thế này, một ngày nào đó, Sōta nhất định sẽ dần dần hồi phục.

Tuy nhiên, trên thực tế, thời gian lại có hạn, hơn nữa còn kèm theo một quả bom hẹn giờ, điều này họ hoàn toàn không thể nhận ra…

Ngày hôm sau.

Hôm nay là ngày nghỉ, sau bữa sáng, các học sinh nội trú Ký túc xá Mạo hiểm và cô giáo Miyuki đã thay đồng phục thể dục, cầm theo kịch bản gần như đã hoàn thành tập trung tại bãi đất trống trước ký túc xá.

「Vậy thì, để chuẩn bị cho buổi biểu diễn, từ hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập! Đã có tôi ở đây, đây sẽ là một buổi luyện tập địa ngục, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần!」

Rin – "huấn luyện viên quỷ" của Ký túc xá Mạo hiểm – tái hiện sự nghiêm khắc như hồi hội thao, cầm cây kiếm tre không biết từ đâu ra gõ xuống đất, quát lớn mọi người.

「Ái chà, em lại nhớ đến ác mộng hồi hội thao rồi…」Akane kêu khổ.

「Hồi đó vất vả thật đó… Cõng vật nặng nhảy cóc về ký túc xá, ngồi ghế không khí khi ăn, di chuyển kiểu cầu vồng trong hành lang…」

「Hả… Chúng ta đã làm những chuyện đó sao?」

「Ngươi thật sự nhớ ra rồi sao…?」

Akane dường như chỉ nhớ những ấn tượng mơ hồ, Nanami tỏ vẻ nghi ngờ nhìn Akane.

「Có lẽ là quá khó coi để hồi tưởng, nên ký ức bị xóa mất rồi chăng?」

「Thì ra các anh chị đã trải qua trải nghiệm đáng sợ như vậy sao… Hội thao cấp ba thật là khắc nghiệt.」

Phản ứng của Kurumiko, Naru và Hakua – những người lúc đó chưa ở học viện – nằm giữa sự cảm thán ngây thơ và nỗi sợ hãi.

「Vì các em cứ không có người trông chừng là lại hí ha hí hửng ngay, nên công việc giám sát tại chỗ sẽ giao cho Eiyūzaki-kun… Còn về đạo diễn phụ trách dàn dựng và chỉ đạo diễn xuất thì nên tìm ai đây nhỉ?… Ai làm thì tốt nhỉ?」

Miyuki vừa nói vừa nhìn quanh mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên Sōta, ngay lập tức cô ấy thay đổi giọng điệu trở nên dịu dàng.

「Nếu kịch bản là do Hakua viết, sao không hỏi Hakua nhỉ?」

「À, em, em không có khái niệm gì về diễn xuất cả. Không đâu.」

Hakua lắc đầu nguầy nguậy với Rin.

「Ruri không biết có dữ liệu nào về diễn xuất không nhỉ?」

「Cái này… dù có đi chăng nữa, nhỡ cô ấy chỉ đạo một cách máy móc rằng ‘Làm ơn đặt thêm chút cảm xúc vào nhé’ thì phiền phức lắm…」 Nanami nói.

「Đúng vậy, nếu cứ lần nào cũng cằn nhằn ‘Cậu mới cần đặt cảm xúc vào ấy’ thì làm sao mà luyện tập được.」

Rin khoanh tay, trầm ngâm suy nghĩ.

「Lúc gặp khó khăn, chẳng phải có câu ‘Ngựa già biết đường’ sao?」 Akane gợi ý.

「Bà!」

「Đừng nhìn bộ dạng bà thế này, hồi trẻ bà đây nhờ nhan sắc hơn người mà thường xuyên được câu lạc bộ kịch mời đến giúp, còn được tặng biệt danh là ‘Ngọc nữ Hatagaya’ đó nhé…」

*Quả nhiên bà này lắm biệt danh thật!* Mặc dù ai nấy đều nghĩ vậy, nhưng Tsukimugi quả thực đã giúp ích rất nhiều.

「Được rồi, vậy thì làm phiền Bà chỉ đạo diễn xuất nhé… Vai diễn đã phân công xong rồi chứ ạ?」

「Ta cũng đã hỏi ý kiến mọi người, nhưng vì vai diễn nhiều quá, nên mỗi người phải diễn mấy vai liền. Mấy vai đấy.」

「Đây chính là tác hại của việc muốn làm gì thì làm, biến nó thành nồi lẩu thập cẩm đó mà…」

「Vậy thì, sau khi luyện giọng xong, chúng ta bắt đầu khớp thoại theo phân vai nhé.」

「Nhớ lấy hơi từ đan điền! Nếu giọng ẻo lả, tôi sẽ không nương tay đâu!」

Rin vung cây gậy trúc xuống đất mạnh hơn hẳn, khiến những người theo chủ nghĩa hòa bình đều sợ đến mắt rưng rưng.

Khớp thoại xong một lượt, có mấy người ôm mông khóc thút thít.

「Ô ô, đúng là không nương tay chút nào… Mông bỏng rát hết cả…」 Akane làu bàu.

「Em cũng thế…」

「Sōta-san… Làm ơn xoa giúp em với. Xoa giúp em đi mà.」

「Sōta háo sắc! Cực kỳ háo sắc! Háo sắc không chịu nổi!」

Hakua ưỡn mông lại gần Sōta, trước khi Sōta kịp phản ứng, Nanami đã văng tục, vung tay đẩy Sōta sang một bên.

「Theo ý ta, chúng ta nên bắt đầu luyện tập từ một đoạn cao trào mà mọi người yêu thích thì hơn.」

「Ơ? Không phải là phải bắt đầu từ đầu sao?」 Akane hỏi.

「Ừm ừm. Người không chuyên thì bắt đầu luyện từ phần mình thích là tốt nhất. Dù sao thì cũng phải kết hợp với các bài luyện tập cơ bản như luyện giọng mà? Đã vậy, luyện tập vui vẻ sẽ hăng hái hơn chứ.」

「Có lý. Vậy thì, mau cầm kịch bản lên và thử xem sao nhé.」

Rin ra lệnh một tiếng, mọi người quên cả đau mông, đồng thanh reo hò vạn tuế.

Cô giáo Miyuki mặc bộ đồ thể dục, rất vui khi thấy các học sinh phấn chấn trở lại, dùng những cử chỉ khoa trương và giọng điệu cường điệu như đối xử với trẻ mẫu giáo mà nói:

「Vậy thì, các bé ngoan! Chúng ta cùng nhau cố gắng luyện tập cho buổi biểu diễn tài năng nhé!」

「Thế mà lại gọi là buổi biểu diễn tài năng…」

「Nhưng nói vậy thì đúng thật…」

Hoàn toàn không có ác ý, lại còn cực kỳ yêu trẻ con, cô giáo Miyuki – cách dùng từ của cô đã khiến cảm xúc của họ ít nhiều cũng lắng xuống.

— Đêm khuya, cảnh trên ban công nhà Juliet.

Cảnh này được chọn theo yêu cầu của Akane.

「『Ôi Romeo! Sao chàng lại là Romeo chứ!』」

Juliet Akane reo lên một cách cực kỳ vui vẻ. Một Juliet vui vẻ đến vậy có thể nói là hiếm thấy trong những năm gần đây.

Juliet Akane liên tục nháy mắt với Romeo Sōta, thúc giục anh nói lời thoại tiếp theo.

「『Ôi Juliet yêu dấu. Xin nàng hãy nói rằng nàng yêu ta, chỉ một câu thôi là đủ. Như vậy ta sẽ được tái sinh, từ hôm nay, ta sẽ không còn là Romeo nữa.』」

「Sōta thật sự rất hợp với những lời thoại và vai diễn có phần u ám nhỉ.」

「Suỵt, Nanami, bây giờ đang gay cấn lắm đó. Cậu im lặng chút đi.」

Megumi đang mong chờ cảnh lãng mạn đã ngăn Nanami lại.

Không thèm để ý đến những người xung quanh, Juliet Akane đang cực kỳ hưng phấn tiếp tục đọc lời thoại:

「『…Nhưng Romeo. Giữa chúng ta ngáng trở bởi ân oán hai nhà, tồn tại một bức tường cao hơn bất cứ ngọn núi nào.』」

「『Chúng ta hãy vượt qua bức tường đó đi! Juliet, vì nàng, dù là mưa gió bão bùng, khu rừng u tối không thấy ánh mặt trời, hay biển lửa ngút trời, ta cũng sẵn lòng nhảy vào!』」

「『Ôi… Romeo…!』」

「『Juliet…』」

Môi Juliet Akane kề sát môi Romeo Sōta, cảm nhận hơi thở của nhau.

「『GIẾT HẾT ĐI!』」

「『Ối! Đó là tên sát nhân đeo mặt nạ khét tiếng đã giết vô số người ở ngôi nhà bên hồ!』… Khoan đã, Rin-senpai, chị xuất hiện sớm quá rồi! Rin-senpai phải xuất hiện sau khi Romeo và Juliet hôn nhau chứ!」

「Làm bộ thôi mà! Sao lại hôn thật chứ!」

「Cái, cái đó… đó là, diễn xuất quá chân thực, khiến linh hồn của Juliet nhập vào em.」

「Juliet là nhân vật hư cấu!」

Akane lắp bắp trả lời Rin. Ngoài ra, cả hai đã vứt bỏ việc diễn kịch từ giữa chừng.

Mọi người chuyển đổi tâm trạng, luyện tập các cảnh tiếp theo của vở kịch.

Lần này là đoạn Rin đặc biệt muốn diễn.

Nhìn Nàng Bạch Tuyết được đặt trong quan tài kính, bảy võ sĩ thay thế bảy chú lùn than thở không thôi.

「『Mụ Chính thất đáng ghét! Dám ghét bỏ con gái của chính thất cũ vướng víu mà hạ độc vào cơm nắm, đây là hành vi bại hoại không đáng có của một nữ nhân võ gia mà!』」

「『Lời này chí lý! Ngang ngược vô pháp, ti tiện vô cùng! Đời đời kiếp kiếp, dù hóa thành quỷ cũng không tha cho nó!』」

「Hừ! Nếu đã vậy, bọn ta chỉ còn cách trừ khử mụ độc phụ đó, để an ủi linh hồn công chúa trên trời! Ta muốn mụ độc phụ đó chết dưới lưỡi yêu đao Kikunomoji Zokuso của ta!』」

「『Khoan đã. Đánh trận tối kỵ đơn đả độc đấu.』」

「『Ngươi còn xứng đáng là võ sĩ sao! Danh xưng Phó quan奉行所 của Edo-machi há là hư danh?』」

「『Lời không phải nói như vậy. Lời không phải nói như vậy, trên tay mụ Chính thất chẳng phải có tấm gương đó sao?』」

「『"Bát Chỉ Kính" sao… Trời phù hộ, trời phù hộ.』」

Bảy võ sĩ – Tsukimugi, Megumi, Kikuno, Misamori, Ruri, Kurumiko, và cô giáo Miyuki – lần lượt đọc lời thoại của mình.

Đúng lúc này, Romeo Sōta đi ngang qua.

「『Ưm… Người đang nằm đó, chẳng phải là Bạch Tuyết sao?』」

「『Thiếu chủ!』」

「『Đây chẳng phải là thiếu chủ nhà Montague sao. Như ngài thấy đó, Công chúa đã bị hạ độc, hung thủ là mụ Chính thất đã liên thủ với nhà Capulet đó.』」

「『Ôi chao! Ra là chúng đã kiếm được thứ độc dược được cho là do tên sát nhân hàng loạt bên hồ dùng để tàn sát sao… Thật không ngờ. Đều tại ta quá khinh suất! Nếu đã vậy, ta cũng uống cùng loại độc với Công chúa, đi theo Công chúa vậy!』」

Romeo Sōta ôm lấy Bạch Tuyết Rin đang nằm, ghé sát môi cô.

Bạch Tuyết Rin đang nhắm mắt, chỉ cảm nhận Sōta ghé sát là trên đầu đã dựng đứng lá cờ hoàn thành công lược.

「Ối chà! Đừng hòng thành công!」

「Naru! Cậu xuất hiện sớm quá!」

「Ôi chao, vậy sao? Tiện nữ xin thất lễ.」

Naru, người đóng vai cán bộ địch của đội chiến binh, không chỉ phá đám mà còn giả vờ không biết, xem lời Rin đang gào lên trong khi bò dậy là gió thoảng qua tai. Cá voi xanh. Chỉ là chợt muốn nói thôi, không cần để tâm. Cá voi xanh về cơ bản là một loài cá voi.

Tiếp theo, theo mong muốn của Megumi, họ luyện tập cảnh D'Artagnan và ba chàng lính ngự lâm lập lời thề tình bạn.

D'Artagnan Megumi và ba chàng lính ngự lâm Naru, Nanami, Misamori dùng gậy làm kiếm, chĩa mũi kiếm vào nhau.

「『Một người vì mọi người!』」

「『Mọi người vì một người!』」

D'Artagnan nói với Romeo Sōta, người đang chứng kiến cảnh này:

「『Romeo cũng tham gia cùng đi nhé.』」

「『Không, nhưng, tôi…』」

「『Romeo, người được mệnh danh là lãng tử số một nhà Montague mà chịu gia nhập chúng ta, thì có thể địch lại cả trăm người đó.』」

D'Artagnan Megumi dựa sát vào Romeo Sōta, thì thầm đầy quyến rũ:

「『Romeo vì D'Artagnan… D'Artagnan vì Romeo… nhé?』」

「『Không được, D'Artagnan. Tôi đã có Juliet rồi…』」

「『Không sao đâu nhé? Người ta là con trai, không tính là lăng nhăng đâu nhé.』」

「『D'Artagnan…』」

「『Romeo…』」

Giữa Romeo Sōta và D'Artagnan Megumi toát ra một bầu không khí đầy cảm giác cấm kỵ và trái đạo đức, trong không khí đó, đôi môi của hai người như bị hút vào nhau mà gần lại.

「Khoan đã, kịch bản này nghĩ kiểu gì cũng thấy lạ lắm đó!?」

Megumi suýt nữa đã thuận theo không khí, bỗng giật mình tỉnh lại, lớn tiếng phản đối các cô gái. Mà nói thật thì, các cô gái đều đang đỏ mặt, ngơ ngác nhìn cảnh tình yêu giữa nam và nam (?).

「Em thấy như vậy cũng không sao cả!」

「Tôi hình như sắp nhìn thấy thế giới mới rồi…」

Thấy Akane và Naru cùng những người khác hoảng loạn một cách khó hiểu, Sōta lộ vẻ ghê tởm, không thể không lên tiếng cằn nhằn:

「Mà tại sao mọi người cứ thích chọn cảnh hôn để luyện tập thế hả!」

「Vì Sōta bé bỏng dường như không quen hôn môi đó chứ? Akane bé bỏng và các cô bé khác chắc là có ý tốt sắp xếp cho Sōta bé bỏng luyện tập thêm đó mà.」

「Ý tốt gì mà lạ thế! Hơn nữa, Akane và các cô gái ấy cũng đâu có vẻ gì là quen hôn môi đâu chứ…」

「Sōta không quen sao? Chị có cần chị luyện tập cùng không?」

*Thật là nuông chiều.* *Thật là nuông chiều quá đi.* *Thật là nuông chiều quá mà.* Tất cả mọi người nhìn Kikuno ghé sát Sōta chuẩn bị "hôn~♥" thì đều nhíu mày.

「Này, Kiku! Cậu đừng có mà tùy tiện ‘điều giáo’ Sōta! Tớ, tớ muốn Sōta mãi mãi giữ nguyên bộ dạng không quen làm mấy chuyện đó!」

「Ra vậy. Rin đúng là một cô gái thuần khiết! Nhưng mà tôi cũng nghĩ vậy. Nghe đây, Sōta? Sōta mãi mãi phải là Sōta ngại ngùng sau khi hôn nhé!」

「Tớ là cô gái thuần khiết sao…」

Trong lúc mọi người đang bàn tán về chuyện hôn môi, Akane hiếm khi giữ thái độ ngoan ngoãn, đồng thời cực kỳ ngượng ngùng, điều này Naru đều nhìn thấy. Nhưng hỏi lý do Akane, hay muốn hỏi cho ra lẽ, đều là một việc khiến người ta rất do dự; dù Naru khổ sở vô cùng, vẫn không dám truy hỏi.

「Tôi khuyên mọi người nên tập trung hơn thì sao? Nếu không tập cho tử tế, đến ngày diễn thật lại cuống cuồng thì tôi mặc kệ đấy nhé。」

「Naru cứ như giáo viên ấy.」 Akane buột miệng.

「Giáo viên, vai trò giáo viên của tôi mất rồi!」

Cô Miyuki, người vốn dĩ chẳng giống một giáo viên là mấy, bị tước khỏi vị trí "cô giáo" trong lòng mọi người nên vô cùng sốc.

Cả nhóm bắt đầu lại, luyện tập một đoạn khác.

Đó là cảnh chiến đấu giữa Biệt đội Phiêu lưu Bladefield Sentai Bōkenja và tổ chức đối địch – Hội Thập Tự Bạc Hatagaya Gin Jūjidan.

Queen Quinn Naru, thành viên cấp cao của Hội Thập Tự Bạc Hatagaya Gin Jūjidan, cất tiếng cười lớn:

「『Ô hô hô hô hô, các Phiêu lưu Chiến Binh! Hôm nay chính là ngày các ngươi phải quy phục! Hãy ngoan ngoãn thất bại dưới tay ta đi!』」

『Đúng là... hợp một cách lạ lùng...』

『Hợp đến mức bất thường...』

『Sao tự nhiên lại thần thái rạng ngời thế này...?』

Ba thành viên kỳ cựu của Ký túc xá Phiêu Lưu – Sōta, Akane, Nanami – cùng chung một ý nghĩ đầy nghi hoặc.

「『Hừ! Queen Quinn đáng ghét! Nhưng giờ năng lực của chúng ta bị phong ấn rồi...!』」

「『Vậy thì, chỉ còn cách dùng chiêu cuối thôi!』」

「『Khoan đã, Phiêu lưu Đen! Uống đồ uống đặc biệt của Phiêu lưu Vàng để bình tĩnh lại đã!』」

「『(Ực ực)... Nhạt quá! Loãng quá! Phù, cảm ơn, Chiến Binh Vàng. Năng lượng đã đầy rồi! Nhận lấy chiêu này đi, Queen Quinn! Chúng ta cùng nhau... đồng quy vu tận! Aaaa!』」

Phiêu lưu Đen Sōta lao vào ôm lấy Queen Quinn Naru, rồi cả hai cứ thế lăn xuống vách đá.

Sau đó, dưới vách đá, Queen Quinn ôm lấy Phiêu lưu Đen Sōta.

「『Ưm... Hứm... Cố lên, Phiêu lưu Đen.』」

「『Tại sao... lại cứu ta?』」

「『Đó là vì... một chiến thắng kiểu này không phải là điều ta muốn. Phải đường đường chính chính đánh bại ngươi, đó mới là tâm nguyện của ta.』」

「『Hừ... đúng là phong cách của Queen Quinn. Cao quý... và diễm lệ.』」

「『Chiến Binh Đen...』」

「『Quinn...』」

Môi hai người kề sát vào nhau như bị một lực hút vô hình.

「Khoan đã, cuối cùng vẫn là cảnh hôn à!」

「Hatate Sōta! Cậu tập nghiêm túc vào!」

「Chuyện... tôi muốn nói là...」

Thấy Sōta đột nhiên bỏ vai, Naru không ngừng gõ vào trán cậu.

「Mà... lúc xem kịch bản thì không thấy rõ lắm, nhưng hình như trong vở kịch này, cảnh tình cảm... phải nói là cảnh hôn, có vẻ hơi nhiều thì phải?」

「Nhưng mà nhưng mà, đây là kết quả của việc cố gắng đưa mong muốn của mọi người vào kịch bản đấy ạ. Đấy ạ.」

Vừa bị Nanami chỉ trích, Hakua đã vội vàng giải thích, và hầu hết các cô gái đã yêu cầu thêm cảnh theo ý mình đều đồng loạt huýt sáo lảng đi.

「...Hay là cắt bớt cảnh tình cảm đi?」

「Tuyệt đối không được cắt cảnh tình cảm!」

「Đúng vậy! Bỏ đi cảnh quan trọng thì không ổn đâu!」

「Ừm! Akane và Naru nói đúng!」

「Đúng đúng! Hơn nữa, phần của bản thân... phần của tôi còn chưa được tập mà! ...Chưa được tập đúng không?」

「Trả lời là Y. Tôi hoàn toàn đồng ý với Chủ tịch hội học sinh Misamori.」

「Mà phần của tôi đâu có phải cảnh tình cảm đâu?」

「Phần của chị cũng vậy, so với tình yêu thì giống tình chị em hơn.」

「Phần của lão thân cũng chỉ là khúc ca miêu tả sự giao lưu ấm áp giữa bà cháu thôi mà.」

「He he he, đây chính là tuổi trẻ mà.」

Mặc dù ý kiến của phe ủng hộ cảnh tình cảm đều là tự nói tự nghe, nhưng lại chiếm ưu thế tuyệt đối, vì vậy các thành viên Ký túc xá Phiêu Lưu đành phải chấp nhận hiện trạng, tiếp tục luyện tập theo kịch bản hiện tại...