Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

927 3606

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

232 1462

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

477 2358

Haibara’s Teenage New Game+

(Đang ra)

Haibara’s Teenage New Game+

Amamiya Kazuki

Chàng trai vô tình sở hữu năng lực vượt trội bắt đầu lại tuổi thanh xuân lần thứ hai ngoài đời thực trong một câu chuyện hài lãng mạn học đường mới mẻ và đầy mạnh mẽ!

39 94

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

112 358

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

111 308

Tập 06: Tôi chỉ có thể nói trước với bạn những điều này qua điện thoại, đợi gặp mặt rồi chúng ta sẽ nói kỹ hơn về lễ hội trường nhé. - Chương 2: Cờ 2 đến từ vương quốc Elf

Ngày đầu tiên của Lễ hội Học viện, khi chiều buông.

Chạng vạng đã về, Lễ hội Học viện sắp bước vào khung giờ đêm.

“Thế mà Lễ hội Học viện không chỉ kéo dài từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, mà còn tận một tuần liền, đúng là điên rồ thật…”

Hatate Sōta đang nghỉ giữa ca làm, nhẩn nha ăn takoyaki ở cửa hàng mô phỏng và xem triển lãm của câu lạc bộ nhiếp ảnh thì lẩm bẩm một mình. Bất chợt, một giọng nói đáng yêu vang lên từ phía sau anh.

“Nếu xin phép, mở cửa hàng vào ban đêm cũng được đó? Nhưng mà cũng chỉ đến mười hai giờ đêm thôi. Cảm giác hơi giống cô bé Lọ Lem nhỉ.”

“…?”

Sōta quay đầu lại, một cô gái xinh đẹp bí ẩn đeo kính, tóc tết hai bên, tay đeo băng tay Ủy viên Ban tổ chức Lễ hội Học viện đang đứng đó.

“…………”

Sōta nhìn đối phương với vẻ mặt khó tả. Cô gái bí ẩn nhìn bàn tay phải đang quấn băng kín mít như một con quái vật của Sōta (vì anh vẫn chưa thay trang phục nhà ma), rồi nắm tay đưa lên miệng khúc khích cười.

“A ha ha, tay cậu thế kia bất tiện ăn uống nhỉ? Để tớ đút cho, nào, há miệng ra nha~♥”

“C-cô đã có lòng thì tôi xin nhận ạ…”

“A~! Cấm dùng kính ngữ~! Nào, há miệng ra~ Đây là mệnh lệnh của tiền bối đó.”

“…………”

Sōta liếc nhìn đỉnh đầu cô gái bí ẩn, rồi buông xuôi há miệng ra.

“Thế nào, ngon không?”

“Ưm… cũng được ạ…”

“A! Tớ biết rồi! Cậu đang nghĩ: ‘Tại sao một cô gái xinh đẹp như thế này lại nói chuyện với mình chứ?’ đúng không? Hề hề hề, tớ chỉ không thể bỏ mặc đàn em chăm chỉ được thôi mà? À, cậu cứ gọi tớ là… chị Mỹ Mori nhé?”

“…Chị Mỹ Mori.”

“Hề hề, thực hành ngay rồi.”

Chị Mỹ Mori đút miếng takoyaki cuối cùng vào miệng Sōta, rồi khoanh tay trước ngực.

“Vậy thì, để cảm ơn tớ đã đút cho cậu, hãy cùng tớ đi tuần Lễ hội Học viện nhé! Một buổi hẹn hò thị sát cửa hàng mô phỏng!”

“…………”

Thấy Sōta một lần nữa lộ ra vẻ mặt im lặng khó tả, mắt chị Mỹ Mori chợt ướt lệ.

“…Cậu không muốn sao?”

“Ừm… cũng không sao cả…”

“Hoan hô! Nhưng mà đáng ghét ghê, đã bảo cấm dùng kính ngữ rồi mà, tiền bối sẽ giận đó nha.”

Bị chị Mỹ Mori đáng yêu làm nũng, Sōta khẽ mỉm cười khổ, cứ thế để cô kéo tay đi.

Sōta và chị Mỹ Mori sánh bước bên nhau dọc hành lang, trông như một cặp tình nhân đang yêu nồng thắm.

“Ê ê, bộ đồ của cậu là Dracula à?”

Chị Mỹ Mori hỏi Sōta. Sōta mặc áo đuôi tôm, tóc vuốt keo, răng nanh giả, tay phải đeo móng vuốt quái vật bí ẩn, vai còn gắn một vật thể u cục với cái miệng rộng ngoác và vô số con mắt.

“Chắc vậy…”

Mặc dù Akane gọi nó là “Quái vật‧Tiểu tăng Dracula”, nhưng nghe chả hiểu đầu đuôi gì. Các bạn cùng lớp thì thường gọi tắt là “Tiểu Kura”.

“A, Hatate-kun thật bảnh bao!”

Khi hai người đang tình tứ, một bóng người từ góc hành lang lén lút nhìn trộm họ.

“Sōta… người phụ nữ đó là ai vậy…! Mình khó khăn lắm mới có thời gian, định rủ cậu đi chơi Lễ hội Học viện, không ngờ cậu lại đang cười nói vui vẻ với một người phụ nữ lạ mặt… Sōta, Sōta ơi…”

Không cần nói cũng đoán được, đó chính là Eiyūzaki Rin, người bạn thời thơ ấu hơn Sōta một tuổi, và cũng là thành viên của Ký túc xá Mạo hiểm.

“!”

Sōta giật mình, nhìn quanh quất khắp nơi.

“Sao vậy?”

“Không có gì, tự nhiên tôi thấy lạnh sống lưng…”

“Đó chính là điềm báo của tình yêu đó.”

“Thật hả!?”

Khi hai người đang tình tứ, bóng người lén nhìn trộm từ góc hành lang đã đông lên rất nhiều.

“Sōta-kun, tớ còn đang thắc mắc sao không thấy cậu đâu, hóa ra là đang hẹn hò với một cô gái không quen biết…”

“Akane!?”

Nghe thấy tiếng nói vọng xuống từ trên đầu, Rin ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Akane đang chồng chất lên đầu mình như một cây cột totem.

“Chị Rin tiền bối, em nghe hết rồi. Nếu chị Rin tiền bối muốn mời Sōta-kun, để em đi nhờ Sōta-kun cho!”

“Akane… không cần đâu, không sao cả. Chỉ cần Sōta hạnh phúc là mình vô tư rồi. Mà cậu mới là người rất muốn đi chơi Lễ hội Học viện với Sōta đúng không? Hay là thế này đi, để mình giúp cậu nói với Sōta nhé?”

“Làm sao mà được, hay là để em giúp chị Rin tiền bối nhờ Sōta-kun…!”

“Không, hay là để mình giúp Akane nhờ Sōta…”

“Ngay cả lúc này mà vẫn còn diễn kịch nhường nhịn ngược sao!”

Daimyōji Naru đang lẳng lặng tìm Sōta, vô tình chứng kiến cảnh Akane và Rin nhường nhịn ngược, lập tức bị sốc.

“Bên này cũng nghe thấy đó.”

“Ừm… bên này cũng nghe thấy.”

Cuộc đối thoại líu ríu của Akane và những người khác ở phía sau, thật đáng tiếc, đều bị Sōta và chị Mỹ Mori nghe thấy rõ mồn một.

“Hatate-kun được yêu mến ghê ha… So với hẹn hò với tiền bối, có khi ở bên những cô gái kia tốt hơn chăng~?”

“…………”

“Nhanh nói đi? Người trong lòng Hatate-kun là ai? Dù có phải là trong số những cô gái kia hay không, chị Mỹ Mori nhiều chuyện cũng sẵn lòng giúp cậu tác hợp đó?”

“Không, không cần đâu…”

Sōta lộ vẻ mặt vô cùng khó xử.

“Cậu muốn ghép đôi với ai? Tiểu thư nhà Mahōzawa? Phó chủ tịch câu lạc bộ bắn cung? Một trong hai công chúa của Bladefield? Cô chị hàng xóm lớn lên cùng nhau từ nhỏ? Cô bạn học chuyển trường lạnh lùng? Em gái người máy hình người? Em gái nuôi? Gái giả trai? Hay là… Hội trưởng Hội học sinh vừa dịu dàng đáng yêu lại có tấm lòng rộng lượng?”

Chị Mỹ Mori vừa nói vừa mô phỏng từng người theo danh sách, nhưng màn bắt chước chẳng giống ai của chị dường như đã chọc đúng chỗ buồn cười của Sōta, khiến anh hiếm hoi lắm mới phải cố nín cười; đồng thời, Akane và những người khác không kìm được, ùa từ phía sau Sōta lao đến trước mặt hai người.

“Á á á! Không được không được! Em mong Sōta-kun có thể tự nhiên mà yêu đương!”

“K-không sai! Sōta không hợp với kiểu tình yêu ép buộc như vậy đâu!”

“Phải đó phải đó, hơn nữa nếu thực sự cần, đã có chị chăm sóc A-Sōta rồi!”

“Em cũng muốn chăm sóc Sōta-kun nha!”

“Kurumiko cũng vậy!”

“Đúng là quá bảo bọc mà…”

Mặc dù Naru nói vậy, nhưng trong lòng Akane và những người khác lại tồn tại tâm lý mâu thuẫn “mong Sōta đưa ra lựa chọn rõ ràng, nhưng lại muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ hiện tại”, chỉ là không biểu hiện ra lời nói mà thôi, đây chính là tâm lý phức tạp của các cô gái.

“Mà đã theo dõi thì làm ơn cố gắng giấu kỹ hơn một chút đi…”

“Khoan đã, sao người lại đông hơn rồi vậy!?”

Naru theo ánh mắt của Sōta (hiếm khi thấy anh than thở), lập tức bị sốc nặng.

Không biết từ lúc nào, những người ban đầu đang tản ra quan sát tình hình đều đã tụ tập lại.

“Nói, nói cho cùng, Hatate Sōta, tại sao cậu lại hẹn, hẹn, hẹn, hẹn hò với cái người phụ nữ lạ mặt đó chứ!”

“Là hẹn hò sao! A-Sōta, đây là hẹn hò sao!”

“Không được đâu, Sōta-kun, nếu cậu bỏ Nanami, người đã thắng cuộc thi sắc đẹp, mà đi hẹn hò với cô gái khác trước, sẽ làm Nanami buồn đó nha!”

“Bản cung thì sao cũng được mà! Muốn hẹn hò với Akane hay chị Rin tiền bối hay Kikuno hay Hakua thì bản cung đều vô tư cả!”

“Là hẹn hò tập thể đó. Hẹn hò tập thể đó.”

“Bản cung không phải muốn tất cả mọi người cùng hẹn hò đâu nha…”

“Ôi chao, ngay cả Công chúa Nanami cũng đến rồi sao…”

Trong tình cảnh lời qua tiếng lại như mưa tên thế này, người duy nhất có khả năng dàn xếp cục diện, chính là Sōta – người có thể bẻ gãy mọi lá cờ phiền phức như tình bạn, tình yêu trên đầu mọi người cùng một lúc.

Sau khi hồi phục từ cơn đau bụng do màn bắt chước kỳ quặc gây ra, Sōta khẽ hắng giọng, nghiêm túc hỏi chị Mỹ Mori:

“Nói đi nói lại… Cái bộ dạng và hành động của cô, rốt cuộc có mục đích gì vậy, Hội trưởng Hội học sinh?”

“““““““HỘI TRƯỞNG HỘI HỌC SINH!”””””””

Các thành viên nữ của Ký túc xá Mạo hiểm đang thân thiết với nhau đồng loạt cất tiếng.

“Cái gì chứ… Thì ra đã bị lộ tẩy từ lâu rồi.”

Chỉ thấy chị Mỹ Mori chán nản cởi bỏ bím tóc, tháo kính không độ, gỡ băng tay.

“Khoan đã, băng tay đâu cần phải tháo ra đâu!” Nanami càu nhàu.

“May quá… có người chịu than phiền mình…”

Làm mấy trò nhỏ nhặt này là sao chứ… Trong số những người đang nảy ra suy nghĩ đó, chỉ có Akane là không nghĩ vậy, cô mỉm cười đeo thử chiếc kính mà chị Mỹ Mori – à không, Misamori vừa tháo ra, đồng thời nói:

“Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, Hội trưởng Hội học sinh sau khi cải trang thật sự rất giống một mỹ nhân. Vì quá giống mỹ nhân nên không tài nào nhận ra đó là Hội trưởng Hội học sinh luôn đó!”

“Mahōzawa-kun, câu nói đó là có ý gì vậy?”

Misamori không thể giả vờ như không nghe thấy câu nói đó, mặc dù khuôn mặt vẫn tươi cười, nhưng trán lại nổi gân xanh, giọng điệu lên xuống thất thường, nghe có vẻ hơi buồn cười.

“Dựa trên kết quả phân tích ngôn ngữ, câu nói này có 99.9% khả năng ám chỉ rằng mức độ mỹ nhân của Misamori-san (thông thường) rất thấp.”

“Ruri, thì ra cậu cũng ở đây! Phải nói là không phải đâu không phải đâu! Tớ không có ý đó, ý tớ là Hội trưởng Hội học sinh dễ thương hơn bình thường, hay phải nói là dễ thương hơn bình thường vài phần… Kiểu vậy đó!”

“Kết quả phân tích của Ruri hoàn toàn trùng khớp đó nha.”

“Ừm, trùng khớp một trăm phần trăm đó.”

“Trùng khớp đến mức không còn gì để nói luôn đó.”

Ngay cả Megumi, Nanami và Naru cũng chỉ trích rằng lời biện hộ của Akane hoàn toàn không đứng vững, Akane hoảng hốt ôm đầu khổ sở.

“Tiểu Qua, quả thật bộ dạng đó là hai người khác nhau. Ngay cả khả năng quan sát tinh nhạy của tớ cũng không nhận ra.”

“A-Sōta, cậu phát hiện ra từ khi nào vậy?”

Thấy Kikuno cố gắng xoa đầu Sōta khen ngợi: “A-Sōta thật là tinh mắt, giỏi lắm giỏi lắm.” Những người xung quanh đều thầm nghĩ “nuông chiều quá”, “nuông chiều quá đi”, “nuông chiều quá mà”, trong khi Sōta vừa sợ nhột mà vặn vẹo, vừa cười khổ nói:

“Ngay từ đầu đã phát hiện ra rồi. Bởi vì màn cải trang của Hội trưởng Hội học sinh quá dễ nhận biết mà.”

“Kế hoạch lột xác mà bản thân đã nghĩ ra suốt kỳ nghỉ hè, vậy mà lại dễ dàng bị nhìn thấu như vậy!”

Người này đã trải qua kỳ nghỉ hè thế nào vậy… Trước mặt Sōta đang nghĩ vậy, lá cờ tình yêu kiểu biểu ngữ, vốn rõ ràng là của Misamori, một lần nữa dựng lên – đó là đặc điểm mà cải trang không thể che giấu.

Những chữ trên lá cờ kiểu biểu ngữ đó trong nháy mắt đã biến đổi như sau.

『Dù biến trang vẫn dễ nhận ra』→『Biến trang không ai nhận ra cũng không qua mắt được Hatate-kun』→『Hatate-kun nhìn thấu bản thân thật sự』→『Hai người tâm đầu ý hợp đến mức có thể nhìn thấu bản thân thật sự của đối phương』

Rồi, cuối cùng, lá cờ trên đầu Misamori chuyển thành một dải băng ngang trang trí đầy hình trái tim hồng.

『Chỉ còn một bước nữa là song phương tương ái!』

『Dựng lên cờ công lược hoàn thành!?』 Sōta chấn động mạnh khi nhìn thấy lá cờ màu hồng đó.

『Không thể nào...! Rõ ràng mình đâu có nói gì để dựng lên cờ tình yêu đâu, sao lại thành ra thế này! Cứ như bị dồn domino mà sụp đổ, vô lý quá sức!』

Sōta tận mắt chứng kiến cục diện không thể cứu vãn, lòng ngập tràn sự choáng váng.

Lúc này, Sōta chợt nhớ đến Naru, người không biết từ bao giờ đã tự ý dựng lên cờ, nỗi sợ hãi về tình yêu bỗng chốc lan tỏa trong lòng cậu.

“Ha… Hatate-kun… Khô… không ngờ, thì ra cậu đối với bản thân… đối với tớ lại si tình đến thế…”

“Không… tôi nói này… Hội trưởng hội học sinh?”

“Cứ gọi tớ là Misamori!”

“…………”

“Gọi đi mà!”

Trên dải băng "công lược hoàn thành" cũng viết 『Gọi đi mà♡』, cuối cùng, Sōta quyết định từ bỏ kháng cự trước lá cờ không thể bẻ gãy đó.

“Misamori-senpai…”

“Hatate-kun, cậu ấy đã gọi tên tớ… gọi tên tớ rồi aaaaa!”

Và rồi Misamori lăn lộn trên hành lang.

“Tuyệt quá! Hội trưởng hội học sinh đã gia nhập đội của chúng ta!”

“Đúng vậy, đến tận bây giờ mới cùng đứng trên một vạch xuất phát nhỉ.”

“Cứ như đã quá muộn rồi ấy.”

Akane thì không nói, phản ứng của Naru và Rin có vẻ hơi lạnh nhạt.

Misamori nghe thấy lời hai người, bật dậy mạnh mẽ, bực bội đối đầu với họ.

“Hừ! Sao hả, các cậu cũng chỉ là ngay từ đầu đã gọi thẳng tên thôi, có hơn được bao nhiêu đâu! Không phải tôi thích nói các cậu đâu nhé! Chính vì các cậu ở trong môi trường quá ưu việt như thế, nên mới thiếu đi cái ‘quyết tâm phải mang lại hạnh phúc cho Hatate-kun’ đấy!”

“…Cái… cái này… nói sao đây, cái quyết tâm đó sẽ có lỗi với Akane hay Naru hay Nanami mất.”

“Đã bảo đừng có tính bản cung vào mà!”

Rin lúng túng, gán ghép Nanami vào “hội tự nhiên thích Sōta”, khiến Nanami nổi giận.

“Phải biết rằng Hatate-kun là một chàng trai đáng thương với trái tim từng tổn thương đấy! Không cố gắng hơn để mang lại hạnh phúc cho cậu ấy thì làm sao được chứ!”

“…Hội trưởng hội học sinh nói đúng. Em thấy mình hoàn toàn không mang lại hạnh phúc cho Sōta-kun!”

“Đúng không! Như bản thân tôi đây, lúc nào cũng nói chuyện với Hatate-kun với tâm niệm phải mang lại hạnh phúc cho cậu ấy đấy!”

“Em sẽ học hỏi hội trưởng hội học sinh!”

“Tôi nói này… giáo huấn hay xúc động gì thì cũng được thôi, nhưng đương sự Sōta thì đã sợ hãi bỏ chạy từ giữa chừng, không biết đã trốn đi đâu rồi…?”

““Gì cơ!””

Misamori, cùng với Akane, choáng váng dựa vào tường, ôm đầu tự hỏi tự trả lời.

『Vậy mà lại sợ đến mức bỏ chạy! Có phải vì không gặp được Hatate-kun trong kỳ nghỉ hè đã khiến mình đầy lo âu, áp lực tình yêu tăng cao, rồi lúc này lại thêm sự bày tỏ tình cảm mạnh mẽ của Hatate-kun (※Chú thích: Chủ quan của Misamori), dẫn đến cảm xúc quá kích động! Phải nói là không ổn! Bản thân mình hình như quá thích Hatate-kun rồi, thậm chí sắp thích đến mức phát bệnh mất rồi!』

Mặc dù Misamori hối hận đến mức liên tục trèo lên tường rồi lại tuột xuống, nhưng sự việc đã đến nước này, hối hận cũng vô ích.

Ngày thứ hai của Lễ hội trường.

Những tiếng bàn tán về việc giải đố của các học sinh tham gia hoạt động chính của ngày hôm nay, 『Siêu săn tìm kho báu』, trong lúc nhanh chóng đi lại khắp trường, vang vọng vào tai Sōta—

“Nói về địa điểm giấu kho báu, tớ thấy tháp đồng hồ rất đáng ngờ đấy?”

“Đâu có, năm ngoái cũng là tháp đồng hồ mà!”

“Hơn nữa còn có thể có rương giả… Hay là đi xem võ đường kiếm đạo ở gần đây trước đi?”

“Vì võ đường kiếm đạo mỗi năm đều do chủ tướng trấn giữ cánh cửa trong cùng. Hãy tìm thêm vài đội nữa, phát động chiến thuật biển người, bao vây chủ tướng lại đi.”

『Nghe có vẻ vui thật…』 Ngay cả Sōta, người vốn không có duyên với các trò giải trí, cũng bị khơi dậy tinh thần phiêu lưu của thời niên thiếu. Đây chính là hoạt động đặc trưng của Học viện Hatagaya.

Còn về Sōta, vì công việc sửa chữa khu vực ăn uống của lớp đã có tiến triển, cộng thêm hoạt động 『Siêu săn tìm kho báu』 đã phần nào phân tán đám đông ở các gian hàng mô phỏng, nên cậu có được nhiều thời gian rảnh rỗi hơn; khi đang đi qua hành lang, có người vỗ vai cậu.

Nếu nhịp vỗ là ba ngắn ba dài ba ngắn, điều đó có nghĩa là đối phương đang phát tín hiệu SOS, tốt nhất là nên nhanh chóng đến cứu trợ.

“…Là Naru à, có chuyện gì vậy?”

“Ha… Hatate Sōta, cậu có muốn đi dạo lễ hội trường không…? Nế… nếu mà có thì tớ đi cùng cậu cũng được đấy?”

Nhìn Naru nắm chặt lấy đồng phục của Sōta không buông, thể hiện ý chí quyết tâm, cùng với lá cờ "công lược tình yêu hoàn thành" trên đầu Naru, Sōta gãi gáy, ậm ừ gật đầu.

“Ừm… được thôi.”

“Thậ… thật hết cách! Vì Hatate Sōta cậu đã kiên quyết như vậy, nên tớ sẽ đi cùng cậu!”

Mặc dù không thể chắc Sōta có thật sự kiên quyết đến thế không, nhưng Naru vẫn túm lấy vạt áo dưới của Sōta kéo cậu đi.

Lời nói của Misamori ngày hôm qua—『thiếu đi cái quyết tâm phải mang lại hạnh phúc cho Hatate-kun』vang vọng trong đầu Naru, bất ngờ thúc đẩy Naru, khiến cô trở nên tích cực bất thường.

“Vậy thì sao? Cậu muốn đi đâu, Hatate Sōta?”

“Hả!? Tớ quyết định sao!?”

“Vì… vì Hatate Sōta cậu nói muốn đi cùng tớ, nên tớ mới đi cùng cậu đấy chứ?”

“Ơ, à… ừm… Vậy, đúng rồi. Nghe nói Megumi ở câu lạc bộ Gia chánh làm món thịt hoạt hình, đi xem thử không?”

“Tōzoku Yama Megumi… được thôi, đi xem thử…”

Có vẻ Naru cũng có ý muốn ở riêng với Sōta, cuối cùng dường như nhìn vào việc Megumi là con trai, cô đi đến kết luận “Vậy thì đi thôi”.

“Mà nói về thịt hoạt hình là gì vậy?”

“À… thì không phải trong truyện tranh hay phim hoạt hình thường có miếng thịt có xương to bằng mặt người sao? Chính là cái đó.”

“Tớ không biết. Tớ không hứng thú với truyện tranh.”

“…………”

“Khô… không sao! Nhưng, vì Hatate Sōta có hứng thú, nên tớ sẽ tìm đọc thử.”

“Ừm… Naru không cần phải cố gắng cũng được. Mà nói về truyện tranh có thịt hoạt hình thì thật ra tớ cũng chưa xem bao giờ…”

“Thì ra không phải truyện tranh nào cũng có thịt hoạt hình à…”

Trong suy nghĩ của Naru, thức ăn chủ yếu của các nhân vật truyện tranh chính là thịt hoạt hình, và họ không ngừng ăn thịt hoạt hình trong mỗi khung hình. Tại sao bộ truyện tranh đó lại thành ra như vậy, tất nhiên ngay cả Naru cũng không hiểu.

“A! Là Sōta-kun và Naru! Chào mừng đến với câu lạc bộ Gia chánh!”

Vừa đến gian hàng mô phỏng của câu lạc bộ Gia chánh, Megumi đeo tạp dề, trông hệt như cô dâu mới, tươi cười tiến đến đón chào hai người.

“Vì cậu gọi tớ đến chơi, nên tớ đến xem thử đây.”

Naru nhìn qua vai Sōta vào bên trong gian hàng mô phỏng, chỉ thấy thức ăn chính của khách hàng trong quán là thịt hoạt hình, và họ không ngừng ăn thịt hoạt hình ở mỗi bàn. Tại sao gian hàng mô phỏng này lại trở thành như vậy, tất nhiên ngay cả Naru cũng hiểu. Bởi vì đây chính là gian hàng mô phỏng kiểu đó.

“Thì ra đó là thịt hoạt hình à…”

“Hy vọng Naru và mọi người cũng ăn thử nhé! Tớ mang ra ngay đây!”

“À… khoan đã… tớ không ăn nổi nhiều thế đâu…!”

“…Megumi đi mất rồi.”

“…………”

Vài phút sau.

“※Ngon vừa tầm rồi!” (Chú thích của người dịch: Trích từ lời thoại hệ thống nướng thịt trong trò chơi hành động nổi tiếng “Monster Hunter”.)

“To quá vậy!”

Naru nhìn miếng thịt hoạt hình đựng trong chiếc đĩa lớn… à phải nói là được chiếc đĩa lớn chống đỡ, lá cờ thất bại dựng lên trên đầu; Sōta thấy vậy, lập tức nói với các thành viên câu lạc bộ Gia chánh: 『Làm ơn cho tôi hộp đựng thức ăn.』

Vài chục phút sau.

“Hộp đựng thức ăn phát huy tác dụng lớn nhỉ!”

“Mang về tặng các bạn cùng lớp thôi…”

Sōta với tâm trạng đã rồi, nhìn miếng thịt hoạt hình còn lại hơn nửa trong chiếc hộp lớn.

“À, mà Akane, Hakua, Bà, Kikuno-senpai và Miyuki-sensei cũng mang thịt không ăn hết về cho lớp, có lẽ đã bão hòa rồi thì phải…?”

“Cả Miyuki-sensei cũng đến…!?”

“Sao ai cũng đầy tinh thần thử thách vậy…?”

“Đúng đó.”

Nanami, ngồi ở một vị trí hơi xa, đang đóng vai hầu gái, bỗng nhiên đứng dậy đồng tình với Naru; vì Nanami vừa nãy cứ đổ gục trước miếng thịt hoạt hình mất ý thức, nên Sōta và họ không nhận ra cô ấy cũng đã đến.

“Công chúa Nanami cũng ở đây ạ!”

Naru sắp trở thành người chuyên trách châm chọc việc Nanami có mặt.

“Ừm. À, Megumi-chan, phần thịt còn lại của bản cung cũng làm ơn đóng hộp giúp.”

“Được ạ.”

“Phù… Cuối cùng cũng tiêu hóa được một chút rồi. Naru… trông có vẻ không ổn chút nào.”

Chỉ thấy Naru ở trong tình trạng bất tỉnh như Nanami lúc nãy, từ nãy đến giờ cứ nằm sấp trên bàn nói chuyện, tạo thành một quang cảnh siêu thực; cô định đứng dậy, nhưng lại vì sắp biến thành một nhân ngư nhảy nhót mà thôi, tiếp tục nằm sấp trên bàn nói:

“Hatate Sōta… Có vẻ tớ phải dừng lại ở đây thôi…”

“Nhanh vậy!”

“Tớ không thể cử động được nữa, phải tạm thời nghỉ ngơi ở đây…”

Nhìn lá cờ tình yêu trên đầu Naru gãy vụn theo tiếng, Sōta không biết nên yên tâm hay nên thương hại. *Pachi-pon*. Chỉ là cảm thấy từ này nghe hay nên tiện mồm nói ra thôi, không có ý nghĩa đặc biệt gì, xin đừng để tâm.

“Ừm… Vậy thì, chúng ta mang những miếng thịt này về cho các bạn cùng lớp đi.” Nanami đề nghị.

“Được thôi… Naru, cậu bảo trọng nhé.”

“Vâng… ừm.”

Naru hẳn là đã hạ quyết tâm rất lớn để chủ động mời Sōta, nhưng lại phải rời cuộc giữa chừng; thấy vẻ mặt Naru đầy tiếc nuối, Megumi lặng lẽ đặt đĩa pudding tráng miệng lên bàn để động viên Naru, nhưng Naru, người sắp no đến chết, nhìn thấy món tráng miệng đó, lại suýt biến thành một nhân ngư nhảy nhót lần nữa.

Khi mang thịt hoạt hình về lại lớp 1-F, Tsukimugi, người đang trông nom gian hàng, lộ ra vẻ mặt khó tả, và hai người vô tình thấy trong đĩa của khách có vẻ như có nhiều thịt hơn bình thường.

Rồi khi hai người lại đi tham quan trong trường, Nanami chợt ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang đi bên cạnh mình.

“Nhưng mà Sōta này, ngươi vậy mà cũng đã biết đi dạo lễ hội trường với con gái rồi, nghĩ đến dáng vẻ của ngươi lúc mới chuyển đến đây, ngươi thật sự đã trưởng thành rất nhiều đấy…”

「Trưởng thành… thật ư?」

Hatate Sōta cười gượng, bụng bảo dạ sao cái gì cũng cứ phải lôi chuyện trưởng thành ra mà nói, nhưng Nanami K. Bladefield thì lại khẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Sōta – người trước đây chỉ biết đăm đăm một vẻ mặt – đã có chút thay đổi.

Đúng lúc ấy, một tiếng reo hò kinh thiên động địa bỗng vang lên từ phía cầu thang, phá tan khoảnh khắc thư thái hiếm hoi trong mớ hỗn độn này. Tiếng reo hò không phải phát ra từ *trong* cầu thang đâu nhé. Chứ nếu nó phát ra từ trong cầu thang thì đúng là chuyện kinh dị.

「Chuyện gì thế nhỉ…?」

「Trời đất biết…」

Khi Nanami và Sōta đi ngang qua khu vực vắng vẻ gần chân cầu thang ở tầng một, một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc dài bỗng cứ ba bậc nhảy một bước mà lao xuống.

Chiếc kính râm to sụ trên mặt cũng suýt trượt xuống, chiếc áo kiểu cách và chiếc váy thời thượng tôn lên vẻ nữ tính đáng yêu cứ bay phần phật theo gió. Cô gái suýt chút nữa thì đâm sầm vào Sōta và Nanami, nhưng kịp thời chộp lấy tay hai người mà hãm lại, đoạn hét toáng lên:

「Giúp tôi với, cho tôi trốn một lát!」

「C-có kẻ xấu đang đuổi ngươi sao!」

「Đại khái là vậy đó!」

Trong đầu Nanami bỗng hiện lên ký ức về việc bị thích khách tấn công ở quê nhà. Đoạn ký ức ấy cứ như zombie sống dậy, phát ra tiếng "Àaaaaa" hay gì đó. Mà hình như đó là ký ức bị zombie tấn công thì phải?

「Lối này!」

Trong khi Nanami vẫn đứng đực ra đó mà vẩn vơ suy nghĩ, Sōta đã nhanh tay tóm lấy tay cô gái, đẩy vào không gian bí ẩn dưới cầu thang và cắm cho cô lá cờ "thoát thân thành công". Công dụng của cái không gian bí ẩn ấy vẫn là một bí ẩn.

Ngay sau đó, một đám đông học sinh của Học viện Hatagaya ùa tới, đuổi theo cô gái trông có vẻ ngang tuổi họ.

「N-này bạn ơi! Cho hỏi có thấy cô gái nào đeo kính râm vừa chạy xuống không?」

「『À, cô ấy chạy về phía kia rồi đấy.』」

「Cảm ơn nhé!」

Chỉ thấy một cậu thiếu niên dẫn đầu, phía sau là một số lượng lớn học sinh nam nữ, tất cả đều chạy về hướng Sōta vừa chỉ.

Đợi đến khi tiếng bước chân ầm ầm như sóng dữ đã lắng xuống một lúc, cô gái mới rụt rè xuất hiện, trên đầu vẫn cắm lá cờ "thoát thân thành công" do Sōta cắm.

「Giúp tôi xác nhận xem họ đi hết chưa được không…?」

「Ừm, họ đi hết rồi. Nhưng mà, họ trông như học sinh bình thường thôi. Cô rốt cuộc đã làm gì vậy?」

「Tôi mới muốn hỏi tôi trông giống như đã làm chuyện xấu gì ư!」

Cô gái giận dữ tháo kính râm, gào lên với Sōta. Nếu mà tức đến mức tháo khớp người khác thì đúng là đã chọc giận đối phương quá đáng rồi.

Trong khi cô gái giận đến nỗi dậm chân bành bạch, Nanami trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cuối cùng đã lộ rõ của cô gái, cô rùng mình há hốc miệng.

「! Serika! Ngươi là Serika đúng không!」

「Này… Q-quá to tiếng rồi!」

「Serika…?」

Thấy cô gái vội vàng bịt miệng Nanami, Sōta cau mày.

Nanami nhìn phản ứng của Sōta, lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

「Nàng ấy là Serika đó! Sōta, đừng nói là ngươi không quen Serika nhé!」

「Không quen.」

「Quá đáng thật đấy!? Ngươi quá đáng thật đấy!? Không quen siêu idol quốc dân Serika, ngươi là thằng nhóc nhà quê nào vậy!? Ngươi đến từ dị giới không có TV ư!? Từ làng tinh linh ư!? Ngươi là tinh linh à!?」

Bởi vì Sōta là tinh linh, nên dùng phép thuật bẻ gãy lá cờ.

「Th-thôi được rồi, tôi đúng là Serika… Gin'yuuin Serika.」

「Gin'yuuin…?」

Tấm bia đá nhìn thấy ở Công quốc Bladefield bỗng hiện lên trong ký ức. 『Người mang cờ đến vương thành là hai công chúa và mười mấy dũng giả.』『Kỵ sĩ, pháp sư, thánh chức giả, ninja』『Võ sĩ, long kỵ sĩ, triệu hồi sư』『Đạo tặc, ma kiếm sĩ, anh hùng』… và —

『Ngâm du thi nhân…!』

Sōta không khỏi hít một hơi lạnh.

『Trong câu chuyện cổ tích đó, cuối cùng xuất hiện là ngâm du thi nhân… Vậy cô gái này cũng vậy sao?』

「Hừm hừm, tuy anh không nhận ra mặt tôi, nhưng ít nhất cũng nghe tên rồi nhỉ. Anh nghe nhạc của tôi à?」

「Không, ngay cả tên cũng là lần đầu nghe.」

Sōta nói thẳng tuột chẳng chút bận tâm; Nanami lập tức tóm lấy đầu Sōta mà ấn xuống, rối rít xin lỗi Serika đang tức đến nổi gân xanh thái dương.

「X-xin lỗi nhé, xin lỗi nhé, Serika! Thằng nhóc này là tinh linh, nó không hiểu chuyện đâu mà! Nghe này, Sōta! Serika không chỉ có doanh số đĩa CD đạt triệu bản, mà còn là người đầu tiên liên tục hai mươi tuần xuất hiện trên trang bìa và ảnh của ※Yanmaga, lại còn là thành viên cố định của bốn chương trình, trò chơi lấy Serika làm nhân vật chính – Serika Đấu Ác Long thậm chí còn bán chạy hơn hai triệu bản, là siêu idol vô địch mạnh nhất hiện nay đó!… Khoan, khoan đã, Serika, người có thể ký tên lên đây cho bổn cung được không?」(Chú thích của người dịch: Tạp chí truyện tranh dành cho thanh niên do Kodansha xuất bản.)

Thấy Nanami đưa cuốn sổ tay học sinh và cây bút ra, Serika dường như đã bớt giận một chút.

「Thì ra bạn là fan của tôi à. Thôi vậy, tôi sẽ ký cho bạn nhé.」

「Ưm… Cảm ơn nhé… Cảm giác Serika với trên TV không giống nhau mấy nhỉ… Hay là đang ở giai đoạn "kiêu" tinh tế đây ta?」

Nanami, người thường bị đánh giá là "tsundere hư hỏng", lại nhắc đến giai đoạn "kiêu".

「Ưm! Mèo, mèo~ Xin lỗi nha~ Tại Serika bị fan đuổi chạy, hơi bị sợ hãi đó mà☆」

「C-cũng đúng nhỉ. Những biểu hiện đó là để tạo hiệu ứng cho chương trình TV thôi, bình thường thì khác mà…」

「Không phải đâu, không phải đâu! Aaa, phá hủy giấc mơ của fan là cái xấu, cái xấu hổ mà một idol không nên có…!」

Vì Nanami buồn bã cúi đầu, Serika ôm đầu hối hận tột độ. Ngoài ra, "tư thế thú có mai" (tư thế con tatu) nghe có vẻ tròn xoe, có lẽ không liên quan gì đến chuyện này.

「Không, nghe tôi nói này! Serika trên TV là hình mẫu idol lý tưởng của tôi, tôi thật lòng muốn cố gắng để trở thành như vậy, nên đó cũng là ‘Serika’ thật sự, chứ không phải là giả dối đâu! Tôi làm mấy động tác đặc trưng ‘mèo~’ này là rất vui đó nha!」

「Ưm… Nhưng bổn cung không chỉ thích những động tác đặc trưng đó, mà còn thích cả bài hát của Serika nữa, sẽ không vì vậy mà ghét Serika đâu.」

「Bạn đúng là một fan tuyệt vời! Bạn tên gì?」

「Nanami K. Bladefield.」

「Tôi cứ tưởng bạn là người nước ngoài, thì ra là con lai à… Này, ‘Gửi Nanami yêu quý ❤️’. Ngoài chữ ký ra, còn thêm dấu son môi nữa nha! Ưm~… Chụt!」

「Yahōーーーーーーーーー! Là chữ ký của Serika đóーーーーー!」

「Thấy bạn vui vẻ vậy, Serika cũng vui lắm đó mèo ❤️」

Nhìn Serika đáng yêu vắt một chân, và Nanami vui vẻ nhảy cẫng lên, Sōta không biết phải bình luận thế nào về cảnh tượng này, lơ đãng lẩm bẩm:

「Không ngờ Nanami lại thích idol đến vậy…」

「Đồ ngốc! Sōta là đồ ngốc! Bổn cung không phải thích idol! Không phải ai cũng được! Bổn cung là thích Serika đó!」

「Nói hay lắm! Lại đây ôm một cái nào!」

「Yahō——————————————————————!」

Thấy hai cô gái xinh đẹp ôm nhau, Sōta càng lúc càng cảm thấy bị cô lập về mặt tinh thần.

「Mà nói đi cũng phải nói lại, sao idol lại xuất hiện ở đây vậy?」

「Đồ ngốc đồ ngốc! Sōta là đồ ngốc đồ ngốc! Đương nhiên là vì buổi hòa nhạc lễ hội trường học mời siêu idol Serika đến rồi!」

「Ồ… Một idol nổi tiếng như vậy mà cũng chịu đến biểu diễn ở lễ hội trường học sao.」

「Ông chủ công ty quản lý của chúng tôi là thành viên ban giám hiệu của học viện này, nên không thể từ chối yêu cầu của trường…」

「…Kỳ lạ? Nhưng buổi hòa nhạc phải là ngày mai mới đúng chứ…?」

「Vì nửa năm nay tôi ít khi đến trường… Tôi chỉ muốn đến xem địa điểm, tiện thể sống lại cảm giác học sinh đã lâu không có thôi. Nhưng mà nhiệt huyết của fan đúng là mạnh thật, có thể nhìn thấu bộ đồ ngụy trang hoàn hảo này!」

『Không, nhìn kiểu gì cũng thấy nổi bật mà…』 Nanami giữ câu nói đó trong lòng.

「A! Phải rồi, Serika, theo bổn cung, lối này!」

Serika và Nanami cùng nhau quay về lớp 1-F một chuyến, sau đó đi đến phòng thay đồ. Serika bước ra từ phòng thay đồ…

「Oa! Đồng phục ở đây dễ thương ghê!」

「Sau đó đeo kính không độ và mũ tai mèo vào, sẽ khó bị nhận ra hơn đấy. Đây chính là cái gọi là ‘giấu lá trong rừng’ đó mà.」

Nanami nhìn những học sinh qua lại trên hành lang, đắc ý khẽ hừ; ai nấy đều không thay hết đồ hóa trang của gian hàng mô phỏng, cứ thế mặc đồng phục đi lang thang trong trường.

「Cảm ơn bạn nhé, tiểu Nanami!」

「Không cần khách sáo đâu. Nếu không chê, có muốn bổn cung dẫn ngươi tham quan học viện, tiện thể cùng dạo lễ hội trường không?」

「Tiểu Nanami đúng là người tốt bụng!」

Serika lại ôm Nanami lần nữa.

「À, nhưng mà, làm phiền bạn và bạn trai ở riêng có vẻ không hay lắm nhỉ…?」

「Đâu phải b-b-b-b-bạn trai đâu! Cái tên này chỉ là bạn học bình thường thôi mà!」

「Đúng vậy, chúng tôi chỉ tình cờ ngồi trước sau, chứ không thân thiết đặc biệt gì…」

「Ngươi nói gì!? Bổn cung đã nhiệt tình giúp đỡ ngươi như vậy, ngươi nói câu đó là có ý gì hả!」

『Tôi phải nói sao mới vừa lòng đây…?』 Sōta cũng không phải ngày đầu tiên không nhìn thấy lá cờ của Nanami, nhưng đến nước này thì anh cũng đau đầu vì cách đối phó.

「…Thật sao?… Thật sự chỉ là bạn học bình thường thôi sao? Trực giác của Serika đây rất ít khi sai đó nha~」

「K-khoan nói chuyện đó đã, cùng đi dạo khắp nơi đi, Serika!」

「OK nhé☆」

Nanami nắm tay Serika đi thẳng về phía trước, Sōta đành phải đi theo sau…

Vừa ra khỏi tòa nhà trường học, đúng lúc có người quen đi tới từ con đường rợp bóng cây dẫn đến sân thể dục thứ hai.

「A! Là Sōta-kun và Nanami! Yay!」

Đó là Akane Mahōzawa, đang cưỡi trên một con bạch mã, mặc bộ trang phục cưỡi ngựa gọn gàng.

「Ồ? Akane, ngươi cưỡi ngựa làm gì thế?」

「Hí hí hí, là người của câu lạc bộ cưỡi ngựa thấy em biểu diễn tài tình trong hội thao, nên họ nhiệt tình mời em gia nhập… Nhưng mà nói trắng ra thì câu lạc bộ cưỡi ngựa chỉ là một nhóm người yêu thích nghiệp dư thôi, em cũng chỉ coi đó là sở thích thôi.」

「Ồ…」

「Và bây giờ em đang làm hướng dẫn viên cho buổi trải nghiệm cưỡi ngựa do câu lạc bộ tổ chức, vì chuồng ngựa ở vị trí hẻo lánh của trường, ít khách ghé qua… nên em ra đây để quảng bá buổi trải nghiệm cưỡi ngựa đó ạ.」

「Thì ra là vậy nhỉ.」

Nanami gật đầu lĩnh hội, rồi Akane đỏ bừng mặt mời Sōta đang đứng sau lưng Nanami. Cô ấy chính là Yêu quái Phi Hồng. Yêu quái Phi Hồng là loài yêu quái dễ đỏ mặt, tuy là loại thường xuyên tái phạm và có phần xấu tính, nhưng vì không phải phạm tội có chủ ý, cũng không hoàn toàn mất khả năng cải tà quy chính, nên cuối cùng đã được trả tự do.

“...Sōta-kun, nếu tiện, cậu có muốn... thử trải nghiệm một chút không?”

“Không đời nào!”

Sōta vừa nghe thấy câu đó, lập tức bịt tai ngồi thụp xuống.

“Sōta, hóa ra ngươi sợ ngựa sao...?”

“À... đúng rồi, trong hội thao, tôi đã từng chở Sōta-kun một đoạn với kỹ thuật sánh ngang phim hành động Hollywood, có lẽ đã dọa cậu ấy sợ.”

Dù chuyện đó trong lòng Akane dường như là một kỷ niệm đẹp, nhưng không phải “có lẽ” mà là “chắc chắn trăm phần trăm” đã dọa Sōta sợ chết khiếp.

“Sōta-kun, ngoan nào. Akane không đáng sợ chút nào đâu?”

Thấy Akane xuống ngựa xoa đầu Sōta, Serika “Ồ—ồ—” đầy thấu hiểu gật đầu.

“Thế à? Hóa ra cô ấy mới là chân mệnh thiên nữ.”

“...Chân mệnh thiên nữ? Mà vị tiểu thư lạ mặt này là ai thế?”

“Gin'yuuin Serika. Chính là thần tượng Seririn đó.”

“A! Tôi xem trên TV rồi! Cái người nói meo~ ấy!”

“Meo~❤”

“Đúng là thật!”

“Gâu~❤”

“Là giả!”

“Căn cứ phân biệt là gì vậy!”

“???”

Tuy cuộc đối thoại dần trở nên khó hiểu, nhưng Akane, vốn đã quen với những câu chuyện chẳng đâu vào đâu, chắp hai bàn tay đeo găng lại.

“Hóa ra cậu là bạn của Nanami sao? Bạn của Nanami chính là bạn của tớ. Tớ là Mahōzawa Akane. Nếu không chê, cậu có muốn thử cưỡi ngựa làm biểu tượng cho tình bạn không?”

“Cha, tớ muốn cưỡi, tớ muốn cưỡi nha! Seririn muốn thử trải nghiệm cưỡi ngựa lần đầu tiên nha!☆”

“Thần tượng đúng là có cảm giác không vướng bụi trần.”

Dù Nanami thấy Akane không có tư cách nói câu đó, nhưng lại cảm thấy bản thân mình hình như cũng không tiện chỉ trích người khác, cuối cùng đành im lặng nhìn Serika trèo lên ngựa ngồi sau lưng Akane.

“Ban đầu, cậu cứ ngồi phía sau tớ để quen cảm giác. Sau đó cậu có thể tự cưỡi một mình, nhưng tớ sẽ nắm cương, cơ bản là rất an toàn.”

“Nhờ cậu hết nha meo☆”

“Cứ để tớ lo. Vậy thì, như một biểu tượng của tình bạn, giai đoạn hai, tớ sẽ đặc biệt trổ tài chiêu đãi cậu!”

“...Hả? Á!”

Chỉ thấy con ngựa lấy đà đủ, nhảy vọt lên thật cao, rồi trượt dài đáp xuống, sau đó lượn lách trái phải như rắn, lao vút lên những bậc thang dài dẫn đến đền thờ trong trường.

Sōta cứ thế tái mặt, cảm nhận lại nỗi sợ hãi mà mình đã từng trải qua.

Nanami nhìn Sōta, rồi nhìn về phía xa, nơi chỉ nghe tiếng mà không thấy hình ảnh tiếng la thảm thiết của Serika, đến lúc này, ngay cả Nanami cũng tái xanh mặt lẩm bẩm:

“Bản cung, tuyệt đối không cưỡi ngựa.”

Vài phút sau, từ phía sau Akane đang vui vẻ, Serika với vẻ mặt thất thần trượt xuống ngựa, lập tức túm lấy ngực Sōta mà lắc mạnh.

“Cậu dạy bạn gái cậu cưỡi ngựa cho tử tế vào!”

Đó không phải là việc của một người bạn trai.

Hơn nữa, Sōta còn chưa phải bạn trai mà đã bị trách móc như vậy, điều này có nghĩa là... Akane đã áp dụng công thức ‘bạn gái của Sōta = chính mình’ để lý giải chuyện này, khiến má cô lập tức đỏ bừng như lửa đốt.

“K-không, không phải đâu! Tớ không phải bạn gái của Sōta-kun!”

“Hả! Sao có thể không phải! Cậu rõ ràng thể hiện ra mặt rồi còn gì!”

“Cậu nói gì vậy! Tiểu nữ căn bản không hề để lộ bất kỳ dấu hiệu nào cả!”

“Hả! Cậu tự cho là giấu giỏi lắm sao! Thật đáng kinh ngạc...”

“Đúng là đáng kinh ngạc thật...”

Akane đỏ mặt, bịt tai lắc đầu lia lịa phủ nhận; Serika và Nanami đều trợn tròn mắt nhìn Akane.

Trở lại chuyện chính.

“Tớ mệt quá... Tớ muốn tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ một chút...”

Serika, người đã bị công kích mã thuật làm tổn thương tâm hồn, thở dài một hơi. Thế là Nanami chợt nảy ra ý hay, vỗ tay một cái; vì thần tượng Seririn hiếm hoi ghé thăm lễ hội trường, nên Nanami tràn đầy sứ mệnh phải đưa Serika đi chơi cho thật đã.

“Nếu đã vậy, hay là chúng ta đến lớp 2F nhé?”

“Là lớp của Rin-chan sao... Tớ nhớ hình như họ mở quán cà phê mèo?”

“Nghe thôi đã thấy dễ chịu rồi! Được được, Seririn muốn đi! *Giờ thì dạ dày Seririn muốn có mèo con đó nha.” (Chú thích dịch giả: cải biên từ lời thoại trong phim truyền hình Nhật Bản “Cô độc ẩm thực gia”.)

“Cậu muốn ăn à!”

Trong lúc Sōta đang hoảng sợ, cả nhóm lại quay trở lại tòa nhà học.

“Mà Akane này, để ngựa ở đó một mình có sao không...?”

Sōta hỏi Akane, người cũng đi theo, chỉ thấy Akane mỉm cười trả lời:

“Con ngựa đó rất thông minh, nó biết tự về chuồng ngựa. Akane không chỉ hoàn thành phần việc của mình, chiêu mộ được khách hàng trải nghiệm cưỡi ngựa, mà còn đã nhắn tin thông báo cho thành viên trực ban, thật là hoàn hảo đúng không?”

“Phải là con ngựa hoàn hảo mới đúng chứ...?”

“Nanami lại phát hiện ra điểm này!”

‘Những người này thật thú vị...’ Serika ôm trong lòng cảm nhận tích cực về người bạn đồng hành mới. Chẳng mấy chốc sau, họ đã đến phòng học lớp 2F.

“Ồ, đây là quán cà phê mèo con... Khoan đã, sao lại là thỏ nữ! *Giờ không phải lúc giả làm thỏ đâu nhé!” (Chú thích dịch giả: lời thoại nổi tiếng của nhân vật trong trò chơi di động “Idolmaster Cinderella Girls”. Nguyên văn “Đây là cảm giác biến thành thỏ đó”.)

“Hóa ra là theo phong cách này...”

Trước mắt họ là lớp học với những nam nữ hóa trang thành thỏ nữ ra vào tấp nập, trên tường dán áp phích hình thỏ nữ minh họa.

Lúc này Sōta mới hiểu rõ tại sao Rin lại không muốn nhắc đến hoạt động của lớp mình, cậu nhíu mày. Ngay trước mắt cậu, một cô gái cầm biển quảng cáo bước ra hành lang.

“Quán cà phê Thỏ Con 2F... K-kính mời quý khách... ạ.”

Cô gái ra mời khách đó mặc bộ đồ giống như đồ bơi xẻ tà cao màu đen phối với quần tất lưới và bờm tai thỏ, vô cùng hợp với bộ trang phục thỏ nữ. Cô gái tóc đen dài đó là người Sōta quá đỗi quen thuộc.

“Rin-chan!”

“Sōta! S-s-s-s-s-s-Sōta! Cậu sao lại ở đây!”

“Cưỡi ngựa đến.” Akane thay lời đáp.

“Rin-chan đâu có muốn hỏi cái đó! Hơn nữa, tớ có cưỡi ngựa đâu!”

“Ồ—ồ—” Akane không biết đã hiểu cái gì mà gật đầu.

“Sōta dê xồm! Đồ dê xồm! Cậu đến đây làm gì!”

“Không phải đâu... Chỉ là... muốn đến lớp Rin-chan để an ủi tâm hồn thôi mà...”

Rin che chắn bộ ngực và phần dưới cơ thể không giấu nổi, trừng mắt nhìn người ta như sắp khóc. Sōta trả lời lắp bắp.

Tuy nhiên, Rin lại lý giải câu nói này thành: ‘Không ngờ Sōta... Sōta muốn đến gặp mình để an ủi tâm hồn...!’. Sự nhiệt huyết trào dâng từ sâu trong lồng ngực đã khiến Rin dễ dàng dựng lên lá cờ "Hoàn thành công lược".

“Thật hết cách với cậu mà, Sōta. Tớ, tớ sẽ đích thân tiếp đãi, giúp cậu an ủi tâm hồn...”

“Dễ dàng quá đi mất!”

Serika dù không nhìn thấy cờ hiệu nhưng vẫn nhận ra Rin rất dễ bị công phá, cô bị sốc nặng.

“À, nhưng mà, có cô bạn gái nóng bỏng yêu cậu như vậy, thảo nào cậu không hẹn hò với Akane...”

“Ơ! Rin-senpai, hóa ra cậu đã là bạn gái của Sōta-kun rồi!”

“Không hề! ...Nhưng mà, nếu Sōta đã yêu cầu như vậy, thì tớ làm bạn gái cậu ấy cũng không phải là không được...”

Giọng nói của Rin càng lúc càng nhỏ dần, trên đầu cô lại mọc thêm lá cờ "Hoàn thành công lược". Sōta chỉ cố gắng duy trì nụ cười đông cứng đã đủ tốn hết sức lực rồi.

“Ơ ơ~... Ngay cả cô bé này cũng không phải bạn gái, rốt cuộc là sao vậy chứ...”

Sōta và mọi người được Rin dẫn vào chỗ ngồi. Sau khi giới thiệu Serika, Rin cảm thán gật đầu.

“Thần tượng sao... Vì bình thường ngày nào cũng nhìn thấy Công chúa, thiên kim tập đoàn tài chính, người máy và yêu quái thời Showa, nên tôi đã không biết nên ngạc nhiên điều gì nữa. Mà sao Sōta từ nãy đến giờ cứ không dám nhìn tôi vậy?”

“Không phải đâu... Chỉ là... nên nói là trang phục của Rin-chan thật gợi cảm sao? Mắt tớ hình như cứ vô tình nhìn vào những chỗ không nên nhìn...”

“L-là do cậu tu luyện chưa đủ! Không, không phải, hay là do tớ quá quyến rũ nhỉ...? Là do tớ đã trực tiếp chiếm được trái tim Sōta sao...?”

Rin ngượng ngùng vặn vẹo cơ thể, vặn vẹo mạnh hơn, cố gắng dựng lên lá cờ "Hoàn thành công lược".

“Ừm, ừm, nói đi thì phải nói lại, Rin-chan có nghe nói về cô Gin'yuuin không?”

“Không... Tôi cơ bản không xem TV hay tạp chí.”

“Tiểu thư Gin'yuuin Serika này tuy mang danh hiệu siêu thần tượng quốc dân, xem ra vẫn cần phải mở rộng độ nổi tiếng hơn nữa...”

Serika vì liên tiếp gặp những người không biết mình, giờ đang gục xuống bàn, hối hận vì chưa đủ cố gắng. Nanami xoa đầu Serika an ủi cô.

“Cố lên nào, Seririn. Hai người này là giống người đặc biệt không quan tâm chuyện thế sự đó.”

““Ý cô là sao?””

“Á hụ! Sōta-kun không chỉ hòa hợp với Nanami-san, mà còn trở thành bạn thân ăn ý với Rin-senpai nữa!”

Serika đang ngồi đối diện Akane, người vẫn không ngừng "á hụ á hụ", đột nhiên đứng dậy, quan sát lại Rin thỏ nữ, rồi lại thở dài.

“Tóm lại là ở đây rất khó mà tĩnh tâm được... Chỉ mình tớ thấy thế thôi sao?”

“Không... Tớ cũng hơi...”

“Ư-ưm, tớ cũng vậy...”

“Á hụ! Sōta-kun và Rin-senpai ngày càng tâm đầu ý hợp...!”

Xét từ góc độ khách quan, Akane, người đang "á hụ á hụ" một cách điên cuồng, mới chính là người khó mà tĩnh tâm nhất.

“...P-phải rồi. Tớ cũng sắp đổi ca rồi, có muốn cùng đi đến câu lạc bộ Cung Đạo không? Ở đó đang tổ chức lớp học trải nghiệm cung đạo, nhưng cơ bản rất yên tĩnh, tớ nghĩ ở đó sẽ tĩnh tâm được thôi? Hơn nữa, trên băng ghế nghỉ ngơi bên ngoài cũng có thể uống trà.”

“Cha, Seririn muốn thử cung đạo nha!☆”

Đến câu lạc bộ Cung Đạo, Serika hớn hở định bước vào võ đường, bỗng dừng lại.

“Tớ đang nghĩ, có thể mặc cái bộ đồ đen giống như y phục vu nữ đó không?”

“Đó là cung đạo phục. Cơ bản là không được phép mặc...”

“Rin-senpai, vì Seririn đã nói muốn mặc rồi, liệu cô có thể giúp đỡ một chút không ạ?”

“...Nanami lại nhiệt tình giúp người khác nói đỡ như vậy, đúng là hiếm có thật... Ừm, vậy thì tôi sẽ lấy bộ cung đạo phục dự phòng ra vậy.”

Cảm ơn nhé. Cơ mà, không biết hình tượng của bản cung trong mắt đàn chị là kiểu gì vậy, cứ như thể bình thường bản cung lúc nào cũng có thái độ chống đối xã hội ấy!"

"Đúng thế đấy. Nanami là người tốt bụng, lúc nào cũng nghĩ cho Hatate Sōta mà!"

"Nào, nào có, bản cung lười quan tâm Hatate Sōta lắm!"

"Cái thời 'kiêu' của Nanami dài ghê..."

"Không được nói thời 'kiêu' nhé!"

Nanami quả nhiên vẫn không chịu nhường nhịn.

Trong lúc các cô gái đang đấu khẩu, Serika đã thay đồ xong và trở lại.

"Tèn ten~ Thế nào? Serika mặc có đẹp không?"

"Ồ! Quả nhiên là thần tượng mà! Mặc gì cũng đẹp cả!"

"Đúng thế đấy. Dễ thương, dễ thương." Akane phụ họa.

"Ôi, bởi vì tôi đáng yêu mà!"

Nữ thần tượng quốc dân khá là trẻ con.

"Hatate, mấy cậu không thử tập Kyudo (cung đạo) sao?"

"Rin thường xuyên rủ bọn tôi đến câu lạc bộ Kyudo rồi. Cậu cứ việc bắn thêm vài mũi tên đi."

"Được thôi! Để các cậu thấy 'đạo sinh tồn' của Serika nhé! ★"

"Sao lại có cảm giác như một cuộc thanh trừng băng đảng thế này...?"

Serika mang dáng vẻ "tráng sĩ một đi không trở lại" xông thẳng vào trường Kyudo, rồi phát ra những tiếng hét chẳng ăn nhập chút nào với sự tĩnh lặng của trường Kyudo: "Uô hô! Chết đi nhé ạ! ★" "Yên tâm lên đường nhé ạ! ★" "Xuống địa ngục đi nhé ạ! ★" Cứ thế, sau khi bắn liên tiếp mấy mũi tên thì cô ấy quay lại.

"Phù~... Đúng là giải tỏa áp lực thật~"

"Áp lực của thần tượng lớn thật đấy... Rõ ràng trên TV vui vẻ thế cơ mà..."

"Không phải đâu, không phải đâu! Á á, phá vỡ giấc mơ của người hâm mộ là cái xấu hổ mà thần tượng không nên có, là cái quái dị không nên có...!"

Vì Nanami buồn bã cúi đầu, Serika ôm đầu chìm vào sự hối hận tột độ. À mà, cái "quái dị" (trạng thái tatu) nghe có vẻ cứng nhắc, không giống với những gì vừa nói.

"À phải rồi, Nanami bé nhỏ, sau khi vận động, Serika đói bụng rồi ♡ Serika mời, chúng ta cùng đi ăn gì đó đi meo!"

Nghe nói gần trường Kyudo có câu lạc bộ mở tiệm mì soba thủ công, thế là nhóm Sōta đi đến quầy hàng đó.

Thế nhưng, trên đường đi, họ dần nghe thấy những tiếng động đổ vỡ chẳng giống gì một quán mì soba, khiến Hatate Sōta và mọi người chìm trong nỗi bất an lớn.

"Tiếng gì thế này...? Khoan đã, cái tòa nhà trông như phòng nghỉ của công nhân công trường kia chính là quầy hàng sao?"

"Các thành viên câu lạc bộ chúng tôi đều nói thế."

Xuyên qua khu vực chất đầy vật liệu xây dựng, luồn vào lối vào túp lều treo tấm màn "Mì Soba Thủ Công", nhìn vào thì...

"Này, chào mừng quý khách! ...Ơ, không phải cậu là Hatate Sōta sao! Sao lại thế! Cậu đến làm gì!"

"Takumi-senpai... Ồ, em hiểu rồi, hóa ra đây là phòng câu lạc bộ của 'Thổ Nghiên'. Mà Takumi-senpai, trước đây chị gọi em là 'Hatate Sōta' sao...?"

"Ai gọi cậu chứ! Lão đây căn bản không biết tên cậu!"

Thấy trên đầu Takumi không biết từ lúc nào đã dựng lên cờ tình yêu, Sōta bất giác thầm than khổ, liền lập tức ra tay bẻ gãy lá cờ đó.

"Đúng là vậy!"

"Ư! ...Hatate Sōta là đồ ngốc."

Thấy Takumi nói chuyện với Hatate Sōta mà thoắt cái đã rầu rĩ, Nanami lẩm bẩm trong miệng: "Xem ra cậu ta lại bẻ cờ rồi", cô vỗ vào gáy Hatate Sōta một cái rồi nói với Takumi:

"Chúng tôi đến ăn mì soba mà."

"Ồ, mì soba à. Ăn xong rồi hẵng đi. Là đồ làm bằng tay đấy."

Chỉ thấy hướng Takumi chỉ đặt một chiếc máy trộn xi măng, chiếc máy đó đang phát ra tiếng "Keng loong keng loong!" ầm ĩ để trộn bột mì soba.

"Căn bản không phải thủ công!"

Rin bên cạnh Hatate Sōta cũng đổ mồ hôi lạnh.

"Đúng là một tiệm mì soba 'phóng khoáng'..."

"Có sao đâu, chỉ cần mì soba ngon là được mà. Một, hai, ba... Năm phần nhé?"

"Vâng, làm phiền chị ạ." Akane đáp.

Chờ một lát sau.

"Này, đã để quý khách chờ lâu, năm phần mì soba lạnh!"

"Kích thước khổng lồ sao!"

Chỉ thấy trên chiếc mẹt gỗ hình vuông khổng lồ to đến mức có thể gọi là chiếu tatami, chất đầy mì soba nhiều không thể nhiều hơn, như thể có thể sập xuống bất cứ lúc nào.

"Là món khoái khẩu của các bạn công nhân..."

"Đương nhiên rồi, câu lạc bộ bọn này nổi tiếng về lao động mà!"

Thấy Rin có vẻ không dám nhận, Takumi không hiểu sao lại ưỡn ngực tự hào. Chắc là vì nếu Akane ưỡn ngực tự hào thì trước sau sẽ không ăn khớp.

"Meo-- Serika ăn đây nhé! ♫"

"Ồ, Serika tràn đầy khí thế nhỉ."

Khoảng một giờ sau.

"Cảm ơn vì bữa ăn ngon nhé meo!"

"Vẫn còn một đống!"

Thấy Serika sảng khoái chắp tay đặt đũa xuống, Hatate Sōta cảm thấy sốc.

"Thần tượng phải giảm cân mà!"

"Ư ư... Em cũng ăn không nổi nữa rồi... Hatate Sōta, phần còn lại đành nhờ cậu vậy..."

"Hatate, cậu là con trai, phải ăn nhiều vào chứ..."

Tại sao những cô gái bên cạnh mình đều thích liều lĩnh thách thức giới hạn ăn uống, rồi đến khi thất bại lại bắt mình ăn nốt phần thừa...? Hatate Sōta vừa mang theo thắc mắc vừa húp mì soba.

"À phải rồi, Takumi-senpai và các chị đã giúp chúng em xây dựng lại Ký túc xá Mạo hiểm, mà chúng em chưa bao giờ cảm ơn các chị đàng hoàng... Thực sự rất cảm ơn các chị."

"Ồ, ồ ồ! Đừng khách sáo, bọn tôi cũng vừa hay tranh thủ cơ hội đó để dạy kỹ thuật cho người mới thôi mà!"

Thấy Takumi ngượng ngùng dùng mu bàn ngón tay chùi nhân trung, Hatate Sōta từ hành động giống hệt một thiếu niên này chợt nhớ đến hình bóng Kawazaru - Rin năm xưa, thế là nhìn sang khuôn mặt nghiêng của Rin, người mà giờ đây ít nhất bề ngoài đã giống một cô gái; Rin chỉ cảm nhận được ánh mắt của Hatate Sōta, liền dễ như không dựng lên lá cờ "Hoàn thành công lược".

Ngoài ra, nghe nói sau đó toàn bộ số mì soba còn lại đều được gửi về lớp 1-F, khiến món mì xào của khách hàng vừa có mì Trung Hoa vừa có mì soba Nhật Bản...

Sau đó, đoàn người đi xem kịch rối, cung thiên văn và các buổi triển lãm khác, đúng lúc này điện thoại của Hatate Sōta reo.

"...Là Hội trưởng Misamori."

《Alo, alo alo? Ha-Hatate-kun! Tớ... tớ là Misamori đây. Tớ, tớ muốn hỏi Hatate-kun có muốn cùng chị gái hiểu rõ học viện như lòng bàn tay đi dạo lễ hội trường không? Tớ... tớ biết nhiều quầy hàng thú vị lắm đó? Có được không? Có được không?》

"Được thôi."

《Thật sao? Thật thật thật, thật sao! Vậy, vậy, chúng ta hẹn gặp nhau trước tượng ông chú bí ẩn ở Tòa nhà Câu lạc bộ số Ba nhé! À, tiện thể bổ sung, ông chú bí ẩn này thực ra là bố tớ...》

Misamori hưng phấn nói chuyện phiếm khá là không liên quan; Hatate Sōta vừa nghe tai này sang tai kia, vừa đi đến Tòa nhà Câu lạc bộ số Ba.

...Và cùng với Nanami cùng những người khác.

"Thế à... Cũng đúng thôi... Hatate-kun đương nhiên là sẽ đi cùng các bạn nữ rồi..."

Lá cờ ngang hình biểu ngữ mạnh mẽ của Misamori tuy khó bẻ gãy trực tiếp, nhưng thông qua điện thoại và kéo người xung quanh vào, thì có thể khéo léo bẻ gãy được - Hatate Sōta nhận ra điều này từ lá cờ tình yêu hình biểu ngữ vừa gãy vụn trước mắt.

Tuy nhiên, Misamori đã sớm dựng lên lá cờ "Hoàn thành công lược" hình biểu ngữ viết "Đã bị Hatate-kun công lược rồi ♡", nên giờ có nhận ra điều này cũng đã vô ích.

"À, xin lỗi! Hội trưởng Hội học sinh muốn hai người cùng Hatate Sōta tình tứ đúng không! Vì nghe nói Hội trưởng Hội học sinh sẽ kể cho chúng tôi những quầy hàng thú vị, nên chúng tôi cứ thế đi theo thôi!"

"...Không sao đâu, không vấn đề gì. Mọi người cứ đi cùng nhau đi. Dù sao chúng ta cũng là thành viên Ký túc xá Mạo hiểm thân thiết mà... Ơ, Serika! Là Serika!"

"Meo~ Serika đây meo~ ♡"

Hatate Sōta nhìn Serika đang kêu meo meo, đến giờ vẫn không rõ vai trò của cô ấy là gì.

"À, đúng rồi, ngày mai Serika sẽ đến buổi hòa nhạc lễ hội trường... là đến để khảo sát địa điểm đúng không?"

"Đúng là như thế đấy. Vậy Hội trưởng Hội học sinh định dẫn chúng ta đi đâu thế ạ?"

"Là chỗ đó!"

Nhìn theo hướng Misamori cố sức chỉ, một hàng dài người xếp từ hành lang ngoài trời tầng hai xuống cầu thang, rồi vòng quanh căn nhà kho nơi có quầy hàng đó.

"Ồ, đông khách thật! Đó là quầy hàng gì vậy?" Akane hỏi.

"Là tiệm bói toán."

"Bói toán... Chẳng lẽ là bói tình duyên... sao?"

Thấy Misamori gật đầu ý nói "Đương nhiên rồi", trong đầu Rin hiện lên cảnh Hatate Sōta và mình vai kề vai bói toán, không tốn chút sức lực nào đã dựng lên lá cờ "Hoàn thành công lược".

Rồi Misamori cười khà khà:

"Là do pháp sư thiếu nữ bói toán đó."