Ngày thứ năm của Lễ hội trường. Buổi chiều, tại hành lang trước lớp 1-F, bên cạnh quầy hàng mô phỏng.
"Sōta-kun này, cậu có biết hôm nay là ngày gì không?"
"Không biết."
"Á!"
Akane và Sōta đang làm việc ở gian hàng mô phỏng của lớp. Lúc cả hai cùng đặt ghế cạnh quầy hàng nghỉ ngơi, Akane vừa giương cờ tình yêu vừa bắt chuyện, thế là Sōta chẳng chút nương tay bẻ gãy lá cờ ấy.
Nhưng Akane lập tức "hồi sinh", lại giương một lá cờ tình yêu bất khuất.
"Mình cho cậu gợi ý nhé. Gợi ý thứ nhất: Hoạt động buổi tối."
"Bữa tối à?"
"Không phải!"
Sōta thừa biết làm vậy chẳng khác nào công cốc đủ đường, nhưng vẫn thử bẻ cờ xem sao. Và đúng như dự đoán, Akane lại thản nhiên giương cờ tình yêu lên.
Sōta dần nhận ra rằng Akane hình như rất thích thú với việc giương cờ rồi bị bẻ, rồi lại giương cờ như một phần trong giao tiếp của hai người, đặc biệt là dạo gần đây càng lúc càng "trầm trọng".
Dù Sōta đã nhận ra điều đó, anh vẫn bẻ cờ của Akane, điều này chứng tỏ Sōta cũng không hề ghét bỏ việc trò chuyện với Akane. Nhưng liệu Sōta có nghĩ sâu xa đến vậy không thì vẫn còn là một bí ẩn. Thực ra, đó là một câu đố mẹo. Đùa thôi, không phải đố mẹo đâu. Chỉ là nói bừa theo đà thôi mà.
Akane thoáng phồng má lên vẻ "Thiệt tình!", nhưng thực ra cô bé chẳng hề giận dỗi, chỉ làm bộ làm tịch vậy thôi. Thế nên, Akane nhanh chóng nở nụ cười và nói tiếp:
"Vậy thì, mình cho cậu gợi ý thứ hai nhé. Giờ nó đang là chủ đề nóng hổi của cả trường đấy."
Nói đoạn, Akane đưa mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy mấy cô nữ sinh qua lại xì xào bàn tán:
"Cậu đã tìm được bạn nhảy (partner) cho tối nay chưa?"
"Chưa tìm được gì cả~! Ghét thật, hay là cứ đến đó rồi tìm nhỉ?"
"Năm ngoái cũng vì thế mà thất bại đấy..."
Akane khẽ chỉ vào mấy cô nữ sinh kia, ngầm ý cho Sōta: Chính là nó đó, chính là nó đó, "bạn nhảy" chính là gợi ý đấy.
"...Là kiểu như phim 'Nàng Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn' à?"
"Ôi trời, đoán càng lúc càng xa rồi! Đó là Bernard – chó St. Bernard mà!"
Sōta giả ngốc, Akane càm ràm, đúng là một khung cảnh mới lạ. Dù cờ tình yêu bị bẻ gãy, Akane lại càng chơi càng vui, rõ ràng là ý đồ của Sōta dường như gây ra tác dụng ngược.
"Thế, thế thì mình cho gợi ý thứ ba nhé. Kiểu như thế này... nắm tay nhau... ♪ Một hai ba, một hai ba, là như thế đó!"
Akane nắm lấy tay Sōta, dán chặt vào người anh rồi nhảy điệu waltz. Bị vòng một đầy đặn của Akane ép sát, Sōta cuối cùng cũng đành đầu hàng.
"Rồi rồi rồi, mình biết rồi. Là dạ hội đúng không?"
"Chính xác! Sōta-kun tất nhiên là sẽ tham gia rồi, phải không?"
"Không được... Mình không có quần áo phù hợp để đi dạ hội."
"Nghe nói có thể thuê đồ mà."
"............"
Sōta tiến thoái lưỡng nan. Còn Akane thì buông tay và rời người khỏi Sōta, e thẹn đặt tay lên váy nghịch ngón tay, má ửng hồng, ánh mắt long lanh cầu khẩn:
"Mình muốn nhảy cùng Sōta-kun..."
"...Được rồi."
"Thật sao!"
"Nhưng mà, mình hoàn toàn không biết nhảy..."
"À, chuyện đó thì không sao! Cậu còn nhớ không? Hồi nghỉ hè chúng ta đến nước của Nanami, có lần bị bắt vì nhảy đấy. Chỉ cần nhảy theo mình như lúc đó là OK rồi! ZX!"
"ZX là gì?"
"???"
Akane ban đầu hăng hái thốt ra mấy chữ cái tiếng Anh khó hiểu, rồi lại nghiêng đầu bày tỏ sự bối rối.
Nhưng người bối rối hơn lại là Ryūkishi Haratsuki Mugi. Ban đầu, bà ấy đang mỉm cười lắng nghe cuộc đối thoại này với tâm trạng ngưỡng mộ lớp trẻ, vẻ mặt trông như thể hài lòng khi thấy con cháu mình sống một cuộc đời tràn đầy tuổi trẻ.
"Nhảy bị bắt? Hai đứa rốt cuộc đã làm gì vậy hả...?"
"Cảm giác như hát, nhảy, và bị bắt, ba nhịp cùng hòa quyện vậy."
"Mặc dù tuyệt đối không được để nhịp thứ ba khớp nhau..."
Thấy Akane không hiểu sao lại khá tự hào "Ưm hứm!" một tiếng, Sōta cười khổ.
"Tóm lại! Chuyện nhảy nhót cứ để tiểu nữ Akane dẫn dắt! Hê hê hê, Sōta-kun cứ tin tưởng ở Akane. Đến sáng mai, Sōta-kun có thể nhảy giỏi như nhóm của Jack Makson rồi đấy."
"Cậu định nhảy điệu gì!"
Điệu nhảy của Akane khi hứng thú lại gần giống với điệu múa Bon của Nhật Bản hơn.
Lúc này, Naru, người từ nãy đến giờ vẫn lẳng lặng lắng nghe cuộc đối thoại của Akane và Sōta một cách lơ đãng, thở dài xen vào.
Ngoài ra, cái gọi là "lơ đãng" ở đây là đang làm việc ở gian hàng mô phỏng nhưng lại rất để tâm đến việc Sōta và Akane hòa hợp, rõ ràng không có chuyện gì nhưng vẫn cứ loanh quanh hai người, cuối cùng còn căng tai ra như đĩa vệ tinh thương mại hoặc đĩa vệ tinh tự chế bằng chậu kim loại mà lắng nghe.
"Hai người cứ tình tứ ở đây là cản trở việc kinh doanh đấy..."
"Á! Á! Xin lỗi Naru! Tại mình suy nghĩ không chu đáo, làm Naru ghen rồi."
"Tớ, tớ có ghen đâu! Tớ có ghen đâu!"
Thấy lưng Sōta liên tục bị đánh, Akane nghĩ "Á! Á! Sōta-kun đáng thương quá", rồi nhân lúc Naru giơ tay định đánh, Akane xoa xoa lưng Sōta.
Tức là hình thành trạng thái Sōta bị Naru đánh → Naru bỏ tay ra → Akane xoa xoa chỗ Sōta bị đánh → Akane bỏ tay ra → Sōta lại bị Naru đánh (và cứ thế lặp lại vô hạn). Nghe nói Megumi, người đang trông quầy hàng, khi thấy cảnh này đã liên tưởng đến việc giã bánh mochi.
"À, Naru có biết nhảy không?" Akane hỏi.
"Không biết... Tớ hoàn toàn không có tài năng gì về khoản này..."
"À, thế, thế thì ban đầu mình sẽ dẫn Sōta-kun học nhảy, rồi Sōta-kun sẽ dẫn Naru nhảy là được thôi!"
"Tớ, tớ đâu có muốn nhảy với Hatate Sōta đâu."
"...Xin lỗi. Tại mình hưng phấn quá muốn nhảy với Sōta-kun, phá hỏng mối quan hệ giữa Naru và Sōta-kun mất rồi..."
"Cậu, cậu đang nói gì vậy, mối quan hệ giữa tớ và Hatate Sōta là ý gì...?"
Thấy Akane xin lỗi rối rít, vai rũ xuống thất vọng tột độ, như muốn khóc, ngược lại Naru lại hoảng hốt.
"Trời ạ...! Đư... được rồi! Tớ nhảy là được chứ gì! Khô... không phải tớ muốn nhảy với Hatate Sōta đâu, mà là vì không còn bạn trai thân thiết nào khác nên đành phải chịu thôi!"
"............"
Megumi cảm nhận được từ giọng điệu của Naru rằng cô bé đã tự gạch tên mình ra khỏi danh sách các bạn nam. Điều này tuyệt đối không phải vì Naru và Megumi không thân thiết, nhưng đôi mắt của Megumi vẫn lập tức mất đi ánh sáng.
Còn Akane thì hoàn toàn không hay biết chuyện này, reo lên "Hú oa!", nở nụ cười một trăm watt hay một triệu volt. Pika!
"Tuyệt vời! Mình muốn xem Sōta-kun và Naru yêu thương nhau nhảy múa như thế nào!"
"............"
Akane tuyệt đối không phải không ghen, nhưng lại nở nụ cười không chút vẩn đục. Naru bị nụ cười của Akane làm cho mất hết địch ý, đỏ mặt lầm bầm khe khẽ.
"Ưm...? Cậu nói gì cơ? Cậu nói gì cơ?"
"Cả... Cảm ơn cậu nhé. Và... xin lỗi đã làm phiền cậu nói cười với Hatate Sōta nhé..."
Naru chỉ để lại câu nói đó rồi rời đi, vội vã trở về vị trí làm việc ở gian hàng mô phỏng, ngầm ý cho hai người cứ tiếp tục trò chuyện.
Trong "trận chiến" có thể coi là "lật bài ngửa ngược" theo kiểu nhường nhịn, nơi các cô gái thể hiện tình bạn thân ái ngược lại việc lật bài, Sōta, người ở ngay trung tâm câu chuyện nhưng hoàn toàn không có cơ hội lên tiếng, lúc này cuối cùng cũng hơi khó chịu mở lời:
"Chúng ta đâu có nói cười gì đâu..."
"Ể—! ...À, mà nói mới nhớ, Sōta-kun thích kiểu váy dạ hội nào?"
Dù lá cờ tình yêu nhẹ nhàng đứt đoạn, nhưng Akane chẳng hề để tâm, lại giương một lá cờ tình yêu mới, rồi hỏi Sōta.
"...Mình nghĩ Akane mặc gì cũng đẹp thôi?"
"Thế, nếu là Naru mặc thì sao?"
"Mình nghĩ mặc gì cũng đẹp thôi."
"Thế, nếu là Rin-senpai thì sao?"
"Mặc gì cũng đẹp thôi."
"Thế, nếu là Hakua thì sao?"
"Đều đẹp cả."
"Ghét quá! Sōta-kun, cậu nghĩ nghiêm túc đi chứ. Dạ hội là sân khấu để con gái thể hiện đấy, cậu như vậy, dù không phải tiểu nữ Akane thì người khác cũng sẽ tức giận đấy."
"Vậy Akane... cậu giận sẽ làm gì?"
"Mình sẽ mách Kikuno-senpai."
"Akane chắc chắn rất hợp với váy đỏ! Cảm giác đầy nhiệt huyết!"
"Chị ấy mạnh thật đấy..."
Megumi cuối cùng cũng hoàn hồn, nghe cuộc đối thoại của Sōta và Akane, lòng dấy lên sự kính nể.
"Không biết Megumi-chan hợp với kiểu váy nào nhỉ."
"M-Megumi hợp với tuxedo!"
Đôi mắt của Megumi suýt chút nữa tắt hẳn ánh sáng. May mắn thay, Sōta đã cố gắng hết sức xoay sở, cuối cùng cũng giữ được "hồn phách" của Megumi.
"À! M-Megumi-chan, nếu không chê, hãy nhảy với mình nhé!"
"K-Kiểu đó không được đâu nhé. Vì Akane là người quan trọng của Sōta-kun, nếu cậu nhảy với người khác, Sōta-kun sẽ không vui đâu."
"Megumi-chan, cậu nói lại lần nữa đi!"
"...Akane là người quan trọng của Sōta-kun."
"Sōta-kun, cậu nghe thấy chưa! Đây là quan điểm chung của thiên hạ đấy!"
"Akane... thiên hạ không chỉ có một mình Megumi tạo thành đâu nhé?"
"Vậy thì, Akane sẽ đi hỏi khắp nơi xem thiên hạ có nghĩ Akane là người quan trọng của Sōta-kun không!"
"Khoan đã!"
Sōta còn chưa kịp ngăn cản, Akane đã lao về phía "sóng gió" của thế gian.
Trên đầu bóng lưng Akane dần khuất xa, Sōta dường như nhìn thấy một lá cờ chẳng lành...
Chốc lát sau—
"Này! Sōta!"
Sōta đang trò chuyện với Megumi xong và chuẩn bị quay lại vị trí làm việc thì bị Rin, cô gái trong bộ đồ thỏ đang chạy như điên, dùng phần tai của chiếc băng đô tai thỏ trên tay đập mạnh vào sau gáy.
"Đau quá, Rin... Có chuyện gì vậy?"
"Cậu còn dám hỏi tôi à! Đồ... đồ... Sōta là đồ ngốc—!"
Thấy Rin dùng tai thỏ tát đi tát lại Sōta, Megumi mắt đẫm lệ, sợ hãi ôm chân run lẩy bẩy, chứng kiến cảnh tượng xung đột hiếm thấy của Ký túc xá Mạo hiểm.
Ruri trong bộ đồ hầu gái, cảm ứng được sự ồn ào này, bước ra từ khu ăn uống của quán cà phê hầu gái.
"Xạ thủ quyết đấu ư? (Có/Không)"
"Sao lại có cảm giác của xã hội đen vậy...? Mà Ruri, mong cậu đừng chỉ đứng nhìn, mau ngăn Rin-senpai lại đi!"
"Nhiệm vụ đã rõ."
Ruri dùng động tác máy móc kẹp chặt Rin.
"Rốt cuộc là sao thế này...?"
Nanami trong bộ đồ hầu gái, nghe thấy tiếng ồn ào, cũng thò đầu ra từ khu ăn uống của quán cà phê hầu gái.
"Akane ấy... Akane đi đồn khắp nơi rằng Akane và Sōta đã trở thành người quan trọng của nhau, cả lớp con gái đang truyền tai nhau chuyện này đấy...!"
"À, là máu và nước mắt đấy."
"Thế, thế sao ạ? Sōta! Đúng, đúng là trong lúc chuẩn bị cho lễ hội trường, từ cảm giác hòa hợp đã nảy nở thành tình yêu..." Nanami phỏng đoán.
Sōta sực tỉnh, đây chính là lá cờ chẳng lành.
Đúng lúc này, Akane quay lại.
"Sōta-kun, theo kết quả khảo sát thực tế của em thì tầm quan trọng của anh là năm mươi phần trăm... Ơ kìa, lạ nhỉ? Mọi người đang tụ tập làm gì thế?"
Rin u sầu bước về phía Akane đang nói chẳng để ý không khí gì cả.
"Akane!"
"Dạ...?"
Rin nắm chặt vai Akane. Vì Rin vẫn đang bị Ruri ghìm lại nên khung cảnh này trông khá kỳ cục.
"Rin-senpai, chị phải bình tĩnh ạ! Tuyệt đối đừng làm chuyện tình ái chém giết!"
"Nghe đây, Akane, em nghe cho rõ đây! Mặc kệ thiên hạ nói gì, em vẫn là người quan trọng trong lòng Sōta! Không phải năm mươi phần trăm đâu! Là một trăm phần trăm đấy! Cho nên... cho nên, em và Sōta phải hạnh phúc... Em phải khiến Sōta... khiến Sōta hạnh phúc...!"
"Hư!"
Akane kêu lên một tiếng kỳ lạ, còn Rin thì ôm chầm lấy Akane, xúc động đến mức nước mắt giàn giụa.
"Rin-senpai nhường rồi kìa."
"Kết quả không phải là tình sát mà là tình thương, đúng không? Đúng không?"
Hakua, người đã đứng ngoài quan sát cuộc náo loạn từ đầu, vẻ mặt đắc ý.
Nanami không biết nên phản ứng thế nào với vẻ mặt đắc ý của Hakua, chỉ đáp: "Ơ, ừm..."
"Rin-senpai bé nhỏ, chị đang nói gì vậy? Em nghĩ người có thể mang lại hạnh phúc thật sự cho Sōta-kun chính là Rin-senpai! Bởi vì, Rin-senpai đã cầu chúc cho Sōta-kun hạnh phúc một cách mãnh liệt như vậy... Xin chị đấy!"
"Akane... em..."
Rin rưng rưng nước mắt, dựng lên lá cờ Tình Bạn. Thật chẳng tốn chút công sức nào.
Hakua vỗ tay cổ vũ cho hai người, Megumi và Ruri cũng vỗ tay theo, đám đông đang đứng xa quan sát cuộc náo động cũng hưởng ứng vỗ tay.
Dòng người vỗ tay đột nhiên tuôn ra dần dần lan rộng, những người ở vòng ngoài cùng thậm chí còn không hiểu vì sao lại vỗ tay nhưng vẫn cứ tạm thời vỗ theo.
Thôi quay lại chuyện chính.
"Cái gì! Sao chuyện lại diễn biến vớ vẩn đến thế này!"
Hơn nữa, cuối cùng ngay cả Rin cũng trở thành đồng lõa cho những hành động còn khó hiểu hơn, sau khi nghe Akane và Sōta kể lại chi tiết mọi chuyện, cô giận không thể kìm nén, tức đến mức đôi tai thỏ cứ liên tiếp gõ vào trán Akane và Sōta.
"Thật là! Khiến người khác lo lắng vô ích..."
"Hu hu hu... không hiểu vì sao lại bị mắng rồi..."
"Như mọi khi, nguyên nhân hiển nhiên như ban ngày ấy mà..."
Akane và Sōta bị phạt quỳ ở hành lang, lầm bầm thì thầm với nhau.
Còn Rin thì có vẻ đã bớt giận phần nào, lúc này cô nhấc cằm lên, tạo dáng suy nghĩ. Là dáng suy nghĩ. Không phải kiểu gây chuyện. Bởi vì lúc này mà đột nhiên gây chuyện thì sẽ rất kỳ lạ.
Nếu là Misamori, có lẽ cô ấy sẽ gây chuyện vào lúc này, vì người đó hơi kỳ lạ.
"Nhưng mà, phải rồi... vũ hội sao..."
"Để xin lỗi, Sōta-kun cũng muốn nhảy với Rin-senpai."
"Này... Akane...! Cậu đừng tự ý quyết định chứ...!"
Tuy nhiên, Rin không nghe lọt tai lời phản đối của Sōta, dễ dàng dựng lên lá cờ Hoàn Thành Công Lược.
"Nhảy với Sōta sao!?"
"...Thôi vậy, dù sao tôi cũng đoán trước cuối cùng sẽ phải nhảy với tất cả mọi người rồi."
Tóm lại, chỉ cần có một người muốn làm gì đó với Sōta, cuối cùng thường sẽ biến thành phải làm việc đó với tất cả mọi người, đây chính là đặc điểm lá cờ của các thành viên Khu Ký Túc Xá Thám Hiểm.
"Tôi cũng muốn nhảy. Muốn nhảy."
"Chị cũng muốn nhảy với Sō-chan!"
Đầu tiên là Hakua giơ tay thật cao, tiếp đó Kikuno (cô bé vì muốn đóng vai ma nên đã trang bị bộ tang phục trắng cùng miếng vải tam giác trên trán) cuối cùng cũng từ khu nhà ma đi ra, tạo dáng như thể đầy oán niệm mà tuyên bố với Sōta... nhưng mà...
"Bản cung không nhảy đâu."
Nghe thấy Nanami thẳng thừng từ chối, các thành viên Khu Ký Túc Xá Thám Hiểm nhất thời xôn xao.
"Không, không được như thế!" Akane là người đầu tiên phản đối.
"Đúng vậy. Đúng vậy. Chỉ có chị gái lẻ loi, không thể nhảy với Sōta-san thì đáng thương lắm. Đáng thương lắm."
"Đến nước này rồi còn phải ngại ngùng chúng tôi làm gì?" Rin phản hỏi.
"Bản cung không phải vì ngại ngùng gì đâu!"
"Thôi nào, thôi nào, Nanami. Nanami đến tối sẽ chuyển sang giai đoạn dịu dàng thôi, dù không nhảy cũng ít nhất nên tham gia thì tốt hơn." Akane khuyên nhủ.
"Chu kỳ ngắn quá!"
Ngay cả Nanami cũng không biết chu kỳ kiêu ngạo và dịu dàng của mình lại ngắn như vậy, nên cô bé đã bị sốc.
Ngày hôm đó, khi mặt trời sắp lặn.
Trong nhà thể chất được trang trí bởi những chiếc đèn chùm pha lê, vang vọng những giai điệu cổ điển du dương.
"..."
Những đôi nam nữ khác thành cặp hoặc ba năm nhóm lại trò chuyện cười đùa, còn Sōta thì đơn độc đứng dựa tường, không, là phiên bản nam của... của... của... bức tường đất. Làm ơn hãy nghĩ kỹ trước khi viết chứ!
Sōta, người đã biến thành đồ trang trí bên tường, bỗng nghe thấy một tràng reo hò của mọi người. Đúng rồi, là đồ trang trí tường phiên bản nam. Giờ thì nhớ ra rồi.
"..."
Đôi mắt vốn đang nhìn chăm chú vào bọt khí trong ly ginger ale bỗng quay về hướng còn vương lại những dư âm phấn khích, chỉ thấy một nhóm thiếu nữ mặc những bộ lễ phục lộng lẫy màu đỏ, xanh lam, trắng, vàng, xanh nước biển, đen, xanh nhạt, xanh đậm, chen ra khỏi đám đông và xuất hiện.
"A! Phát hiện Sōta-kun!"
"Ồ..."
Nhìn thấy vẻ lộng lẫy như trăm hoa đua nở của các cô gái, ngay cả một người đã chết tâm như Sōta cũng không tự chủ được mà thốt lên tiếng cảm thán.
"Thật là tuyệt vời, mọi người đều rất đẹp!"
Sōta dù biết sẽ dựng lên lá cờ Tình Yêu (một phần là lá cờ Hoàn Thành Công Lược) vẫn không tự chủ được mà buột miệng nói ra; các cô gái nghe xong đều ngượng nghịu.
Những chiếc váy quây vai lớn khoe xương quai xanh, hay những chiếc váy cổ trễ táo bạo khoe rãnh ngực dù khiến Sōta không biết đặt mắt vào đâu, nhưng anh vẫn không kìm được mà say mê ngắm nhìn.
"Em đã cố gắng trang điểm vì Sōta-kun đấy."
"Ừ, ừm, dù sao cũng không thể để Sōta bị trêu chọc vì bạn nhảy tầm thường được."
"Nói cho cùng, chính Sōta mới khiến đối phương mất mặt chứ... Sao, Sōta, ngươi cũng... nhìn được đấy chứ."
Nanami vốn định làm khó Sōta, nhưng khi phát hiện Sōta mặc bộ tuxedo lại hợp đến bất ngờ, cô bé đành thu lại những lời lẽ cay độc của mình.
"Thấy chưa, đến tối là giai đoạn kiêu ngạo kết thúc rồi, đúng không?"
"Không phải!"
Akane cười tủm tỉm khiến Nanami phải bật lại.
"Rất đẹp đó. Đẹp lắm. Sōta-san."
"Quả nhiên là anh trai của Kurumiko. Rất đẹp trai đó, anh trai."
"Quả nhiên là em trai của chị gái! Bởi vì là em trai của chị gái nên rất đẹp trai!"
Các cô em gái và chị gái không biết đang tranh giành điều gì.
Trong Khu Ký Túc Xá Thám Hiểm, nơi lấy việc nhượng bộ lẫn nhau để hóa giải mâu thuẫn làm tín điều và phương châm, đây có thể nói là phần khó nhường nhịn nhất.
Mà nói đến đây thì...
"Lão thân mấy chục năm nay chưa tham gia vũ hội nào đâu nha."
"Obaba mặc Kimono!"
Chỉ thấy Obaba xuất hiện trong bộ Furisode màu đỏ sẫm với họa tiết hoa, khiến mọi người đều ngớ người.
"Nói đến trang phục chỉnh tề thì chính là cái này nha. Đừng thấy lão thân thế này, khi nhảy Nhật vũ thì uyển chuyển lắm đó nha."
"Nhật vũ!"
Nhật vũ là tên viết tắt của điệu múa Nhật Bản (Nihon Buyō).
"Còn tôi cứ tưởng là lễ Thất Ngũ Tam chứ."
"Xin lỗi, tôi cũng vậy..."
Rin và Naru thì thầm to nhỏ; Sōta nghe loáng thoáng nội dung lời thì thầm suýt bật cười, nhưng cuối cùng cũng nhịn được.
"Mà này..."
"..."
Giữa đám giai nhân rạng rỡ này, có một người ánh mắt như đã chết, từ nãy đến giờ cứ như đã chết vậy, ở trong trạng thái vô lực như xác sống, không nói một lời mà đứng sững.
Đó là Megumi.
"Megumi, rất, rất đẹp đấy..."
"Khụ... khụ khụ khụ... Em... em đã sớm nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này rồi..."
Khi Sōta chào Megumi trong phòng thay đồ, quả thật anh cũng đã thấy lá cờ "Trang Phục Lộng Lẫy" trên đầu Megumi.
Lá cờ này ngoài lúc này ra thì không biết khi nào mới thấy, hoàn toàn là một bí ẩn.
"Megumi-chan, cậu mặc rất hợp, nên không sao đâu! Chẳng có gì đáng xấu hổ cả!"
"Ừm... cảm giác thậm chí còn hợp hơn cả tớ, tâm trạng của tớ hơi phức tạp..."
"Megumi-nee-chan siêu dễ thương..."
Càng được mọi người động viên, Megumi càng tiến gần đến một sinh vật giống xác sống hơn.
Vì xác sống không phải sinh vật, nên cũng có thể nói Megumi dần dần không còn là sinh vật nữa. Rốt cuộc có phải là sinh vật không nhỉ?
"Cuộc đời trai của em đã tuyên bố kết thúc rồi..."
"Không sao đâu, Megumi-chan! Mùa hè cậu đã mặc váy cô dâu rồi, giờ cũng chẳng khác biệt gì lớn đâu..."
"Sōta-kun... cuộc đời trai của em đã tuyên bố kết thúc từ mùa hè rồi..."
"Hóa ra mùa hè đã thay đổi Megumi-nee-chan."
Megumi thút thít mũi, chấp nhận Sōta xoa đầu an ủi, trông hệt một thiếu nữ trong sáng, độ dễ thương không ai sánh kịp trong số các cô gái tại vũ hội.
Cái bầu không khí khó tả ấy lập tức bị cuốn phăng đi bởi một câu nói của ai đó. Chỉ thấy ai đó bước lên sân khấu chưa khai mạc, nói:
"Chào mừng quý vị đến với tiết mục đặc sắc nhất của lễ hội trường hôm nay, hang ổ của hội hiện thực, chào mừng đến với vũ hội! Hội hiện thực đáng chết! Cứ chờ đấy!"
Đây là màn "khiêu khích qua mic" do Hội trưởng Hội Học sinh Seiteikōji Misamori mang đến.
Misamori cũng mặc một bộ lễ phục màu tím sẫm lộng lẫy, cho thấy cô rất quyết tâm nhảy múa.
"Hội trưởng đẹp quá."
"Cảm ơn nhé, Mahōzawa-kun!"
Misamori trên sân khấu và Akane dưới sân khấu đối thoại như thường lệ.
"Nhưng cách nói chuyện của ngươi cứ như ma vương vậy..."
Misamori coi lời của Nanami như gió thoảng bên tai, cứ thế tiếp tục khiêu khích.
"...Có nghe rõ không... có nghe rõ không... các vị... hội hiện thực... Bản thân là Hội trưởng Hội Học sinh, Seiteikōji Misamori... giờ đây... trực tiếp kêu gọi... vào tai... các vị... Bây giờ không phải... lúc ngại ngùng... hãy nhảy múa... hãy thỏa sức... nhảy đủ... "
"Nghe rõ mồn một luôn đấy!"
"Vậy thì, âm nhạc... xin hãy tấu nhạc!"
Chỉ thấy tấm màn sân khấu được kéo lên, tiếng nhạc từ loa dừng lại; trên sân khấu, từng hàng thành viên của Câu lạc bộ Dàn nhạc giao hưởng Hatagaya Gakuen bắt đầu tấu lên điệu Waltz thanh lịch.
Âm nhạc trực tiếp khiến không khí thay đổi hoàn toàn, mọi người đều phấn khích.
Misamori nhân cơ hội khẽ mỉm cười, để lại một câu "Vậy chúc quý vị một đêm tuyệt vời" rồi bước xuống sân khấu.
Sau đó Misamori tiến đến chỗ Sōta, nói:
"Vậy thì? Vậy thì? Hatate-kun sẽ nhảy với ai?"
Trong khoảnh khắc câu nói ấy vừa dứt, trước mặt Sōta đã hiện ra một hàng dài người.
"Vậy mà lại đến muộn một bước!"
"A! A! Nếu không ngại, xin mời xếp trước tôi!"
"Đúng rồi, Akane phải đứng trước tôi dạy Sōta nhảy trước đã, nếu không thì rắc rối lắm."
"Chị mà chưa quay phim cho Sōta nhảy với các cô gái thì không thể yên tâm nhảy được, mọi người cứ nhảy trước nhé?"
"Em gái phải cầu nguyện cho hạnh phúc của anh trai, nên xin nhường các chị."
"Mời chị trước." "Mời chị trước." Kết quả của màn nhường nhịn lẫn nhau là—
"Không ngờ mình lại... mình lại đứng đầu! Thế này... thế này thì ngại quá. Hơn nữa, vì Mahōzawa-kun muốn dạy Hatate-kun nhảy nên Mahōzawa-kun nhảy đầu tiên vẫn tốt hơn... tốt hơn nhỉ, phải không?"
"Hay lắm." "Hay lắm." Các nữ sinh khu ký túc xá Mạo Hiểm gật đầu đồng tình, nhưng Akane ra sức từ chối, khom lưng co ro như tôm lùi về phía sau.
"Tôi nhảy sau cũng được, xin nhường các quý cô trước!"
"Ai ở đây chẳng là quý cô chứ!"
Ánh mắt của Megumi lại mất đi vẻ tươi sáng.
Các nữ sinh khu ký túc xá Mạo Hiểm cứ thế xếp hàng nhường nhịn nhau.
"Thật là màn nhường nhịn vĩ đại." "Đúng là màn nhường nhịn ngược." "Là đặc sản của ký túc xá Mạo Hiểm." Cảnh tượng này ngay cả những người hiện thực cũng phải nhìn bằng con mắt khác, nhưng một cô gái trong bộ lễ phục bạc trắng lại bĩu môi, vẻ không hài lòng bước tới.
"Thật là... mấy người vẫn y như cũ."
"A! Seri... hừm hừm!?"
"Ngốc nghếch! Đừng có bóc trần thân phận của tôi ở cái chỗ này chứ!"
Cô gái trong bộ lễ phục bạc trắng... Gin'yuuin Serika vội vàng bịt miệng Nanami.
"Nói mới nhớ, cái mặt nạ kỳ quái như đi dự tiệc hóa trang kia là sao vậy?" Naru hỏi lại.
Đúng vậy—
Serika đang đeo mặt nạ hóa trang, dùng một chiếc mặt nạ kiểu châu Âu trung cổ màu vàng và đen để che đi nửa trên khuôn mặt.
"Cô, cô là ai? Thật đáng ngờ."
"Không, cô ấy là Seri-chan mà."
Thấy Akane đề phòng Serika đáng ngờ đến cực điểm, Nanami ghé tai nói nhỏ với Akane.
"Ơ, nhưng trước đây cô ấy đâu có đeo cái mặt nạ kỳ lạ như vậy."
"Cô ấy đang nén sự bất tiện để hóa trang đấy."
"Nén! Ra đây là một ninja sao! Là ninja sao! Đúng rồi, tôi từng nghe nói ninja đều đeo mặt nạ, cưỡi diều lớn bay trên trời! Bay trên trời! Đây đúng là một quả bom tấn ninja! Xin hãy ký tên cho tôi! ※Ninja-san!" (Chú thích: Lời chào trong tiểu thuyết 'NINJA SLAYER' được đăng trên Twitter.)
"Chuyện nhỏ thôi."
Ninja Hayashi Ruri ký tên lên chiếc khăn tay của Hakua đang phấn khích tột độ. Cái tên này không biết nghe lời gì cả!
Ngoài ra, Serika không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lộ ra vẻ mặt không thể nào chấp nhận nổi, cuối cùng ký tên bên cạnh chữ ký của Ruri, vì thế Hakua rất hài lòng.
"Vì nếu thân phận bị lộ thì sẽ gây ra náo loạn lớn lắm đó. Nên tôi phải ngụy trang bằng đồ rằn ri đó."
"Dù thân phận không bị lộ, nhưng hình như lại càng thu hút sự chú ý hơn ấy chứ..."
Naru nhìn thấy những người xung quanh đang bàn tán xôn xao, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Nhân tiện, Seri-chan sao lại ở đây vậy? Buổi hòa nhạc không phải đã kết thúc rồi sao?"
"Ừm... chuyện này... đúng là vậy. Nên nói là tôi thích ngôi trường này rồi chăng? Vì tối nay tôi không có việc, mà tờ rơi trước đó nhận được lại ghi tối nay có vũ hội, tôi nghĩ chắc Nanami-chan các cậu sẽ đến, nên chỉ muốn ghé qua xem thử thôi đó."
"Chỉ muốn ghé qua xem thử thôi đó, ư?"
"Không được, Kurumiko, không được học cách nói chuyện kỳ quái đó đâu."
"Vâng, mẹ thứ hai."
"Tôi không phải mẹ! Tôi không phải mẹ!"
Naru và Kurumiko cãi nhau như chị em, nhìn thấy màn tương tác theo một ý nghĩa nào đó là buồn cười nhất của ký túc xá Mạo Hiểm, Akane và mọi người vừa cảm thấy ấm áp, vừa sốt sắng nhường nhịn thứ tự nhảy với Sōta.
"Người bình thường đều tranh nhau xếp hàng, còn mấy cậu thì lại tranh sau sợ trước... Tôi thấy Hatate chắc chắn rất đáng ghét phải không?"
"Không, không hề có chuyện đó! Rin-senpai, Naru, Kikuno-senpai, Hội trưởng Hội học sinh, Hakua, Ruri, Kurumiko, Megumi và Nanami, tất cả đều yêu Sōta-kun!"
"Không được nói yêu!"
Mặc dù Rin phản ứng ngay lập tức, nhưng lá cờ "Hoàn thành công lược tình yêu" đã dựng đứng trên đầu cô, để lộ tình yêu không lời.
"Chị, chị yêu em trai là đúng, nhưng đó hoàn toàn là tình cảm chị em ruột thịt, chị thấy yêu em trai không tốt, à, nhưng mà, nếu Sōta kiên quyết thì chị đây..."
"Khoan đã, sao tôi lại có mặt trong danh sách đó! Tôi đâu có thích Hatate Sōta!"
"Quan trọng là đừng có gộp bản cung vào chứ!"
Phản ứng của Naru và Nanami tuy ý nghĩa khác nhau một cách khó hiểu, nhưng chỉ nhìn mặt chữ thì không khác biệt là mấy, vì thế Kurumiko rơi vào trầm tư.
"Khi chị Naru và chị Nanami cùng đưa ra phản ứng giống nhau, nhìn có vẻ như cả hai đều rất thích anh trai, thật kỳ lạ..."
"Không phải cả hai đều thích Sōta-san sao? (Y/N)"
"Ưm... tâm lý tinh tế giữa nam và nữ đối với chị Ruri hình như vẫn còn một chút... khó nhỉ...?"
"Kurumiko bé tí mà quan sát tinh tế ghê."
Haratsuki Mugi, tuy bé tí nhưng đôi mắt sáng như sao, xoa đầu Kurumiko.
"Đủ rồi! Cứ thế này thì bao giờ mới nhảy được với Hatate-kun... nhảy đi! Oẳn tù tì! Mọi người oẳn tù tì quyết định đi! Chúng ta oẳn tù tì đi!"
Thuốc giải bách bệnh khi ký túc xá Mạo Hiểm rơi vào bế tắc— Misamori đã xếp hàng đến mệt mỏi, bèn đưa ra giải pháp.
"Vậy bắt đầu nhé! ...Bắt đầu thôi! Oẳn tù tì..."
"Vận may của tiểu thư thật đáng sợ..."
"Mahōzawa Akane dù là vận rút thăm hay vận oẳn tù tì đều mạnh một cách kỳ lạ nhỉ..."
Sau khi oẳn tù tì quyết định, Akane vẫn nhường nhịn thêm mấy lần, cuối cùng bị Nanami không chịu nổi phát hiện, vừa mắng: "Mau nhảy đi!" vừa đẩy ra giữa sàn nhảy. Giờ đây Akane đang hân hoan nhảy với Sōta; Megumi và Naru, những người còn lại xếp thành hàng dài, trong trạng thái "bức tường hoa" sang trọng nhìn hai người nhảy, có chút kiệt sức mà bày tỏ cảm nhận.
"Chị Akane đúng là tiểu thư, nhảy đẹp ghê—"
"Cảm giác Sōta đang nhảy theo Akane... nhưng mà, không hiểu sao trong cuộc sống thường ngày Sōta hình như cũng thường xuyên phải nhảy theo Akane."
"Akane-chan trông hạnh phúc ghê ~ Sōta đã cố gắng hết sức để theo kịp Akane-chan đó!"
"Akane-chan và Sōta-san trông như công chúa và hoàng tử vậy. Thật giống!"
"Hakua, vẻ mặt ghen tị mà nói những lời đó hình như không đúng lắm đâu..."
Các cô gái ký túc xá Mạo Hiểm điên cuồng thể hiện thái độ "Thích quá, thích quá, mình cũng muốn được nhảy nhanh lên", Serika cũng tựa lưng vào tường, không chịu nổi mà nhìn họ.
"Những cô gái thể hiện rõ ràng thích Hatate hình như còn nhiều hơn trước!"
"Ưm ừm... tất cả mọi người ở đây đều vậy mà."
"Nếu đối phương là 'Quân cờ Tím' mà tôi ngưỡng mộ thì còn hiểu được, chứ cái tên ủ dột đó mà lại nổi tiếng đến vậy, tôi thật không thể hiểu nổi."
"Ừ, ừ, đúng vậy mà. Cậu nói đúng lắm, Seri-chan!"
Lần đầu tiên xuất hiện một cô gái không mù quáng thích Sōta, khiến Nanami một lần nữa cảm động.
Lẽ ra các cô gái ký túc xá Mạo Hiểm phải bật ra phản bác điểm này, nhưng họ đều đang tập trung vào Sōta trên sàn nhảy, không nghe thấy cuộc đối thoại tâm đầu ý hợp của Nanami và Serika.
"Nhắc đến cái tên Sōta đó, khi mới chuyển trường đến cậu ta ủ dột đến cực điểm. Đến nỗi Akane còn nói: 'Cứ như vậy là tốt rồi. Sōta-kun không ủ dột thì giống như sở thú không có lồng vậy!'..."
"Cái phép so sánh này kỳ cục ghê!"
"Nhưng điều này có lẽ cho thấy cô ấy say mê Sōta đến mức nào... Tuy nhiên, tóm lại, Akane, Kikuno, Ruri những người này cứ muốn quảng bá ưu điểm của Sōta, thật phiền phức mà..."
"Thật khó hiểu..."
"Đúng vậy mà..."
Nanami và Serika đồng thanh thở dài.
Nhưng Serika dường như thay đổi tâm trạng ngay lập tức, nở một nụ cười tinh nghịch.
"Tôi đúng là cảm thấy tôi có thể trở thành bạn rất thân với Nanami-chan."
"Thật sao— Bản, bản cung cũng vậy, nếu có thể làm bạn với Seri-chan, bản cung sẽ rất vui đó."
"Được, vậy chúng ta trao đổi email nhé."
"Ư, ừm! Đừng nói là email, bản cung còn sẵn lòng đổi cả điện thoại nữa là!"
"Có ý nghĩa gì không!"
Hai cô gái cứ thế tăng cường tình bạn, chỉ có Kurumiko lướt mắt qua cảnh này, cảm thấy buồn cười mà nheo mắt lại.
Cùng lúc đó, Sōta, người nhẹ nhàng nắm tay Akane như hộ vệ, cuối cùng cũng trở về; Hakua, người đến lượt tiếp theo, làm động tác nhấc váy, nhẹ nhàng cúi đầu chào Sōta: "Xin được chỉ giáo, xin được chỉ giáo."
Trong khi mọi người hô "Cố lên!" và vỗ tay tiễn hai người rời đi, Serika trừng mắt nhìn Sōta.
"Câu này tôi không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, cái tên ủ dột đó rốt cuộc có gì hay ho chứ?"
"Nói giống Nanami đó."
Megumi nhìn Nanami, Nanami vội vàng ra mặt khuyên nhủ Serika.
"Seri, Seri-chan, bản cung cũng đã nói rồi, tốt nhất ngươi đừng có phê bình Sōta trước mặt Sōta."
"Ơ! Nanami-chan, cậu phản bội tôi!"
"Không, không phải phản bội đâu. Bản cung là vì ngươi tốt đó."
"Chị Nanami rõ ràng tự mình nói anh trai ủ dột, ủ dột, nhưng lại không thích người khác nói vậy về anh trai à—"
Kurumiko hoàn toàn hiểu sai, việc Nanami bảo vệ Sōta là vì cô sợ rằng nếu Serika nói xấu Sōta khiến Sōta có ấn tượng không tốt về Serika, đến khi thân phận "Quân cờ Tím" bị lộ, Serika sẽ bị đả kích nặng nề; Nanami hoàn toàn là đứng về phía Serika.
"Hehehe, Nanami miệng nói vậy thôi, thật ra thì... hehehe."
"Không không không, đừng có đoán lung tung m-e-o-w——————!"
Nanami điên cuồng dùng đòn đẩy tay sumo tấn công; Akane và mọi người mỉm cười đầy ẩn ý, nhìn Nanami bằng ánh mắt yêu thương.
Lúc thì "hehehe", lúc thì "không không không", nhóm người này đúng là thích lặp từ.
"Tôi còn tưởng Nanami-chan đứng về phía tôi chứ, thật khiến người ta thất vọng."
"Không, không phải đâu! Seri-chan! Bản cung chỉ là vì ngươi mà nghĩ..."
"Em đã bảo rồi mà, sao việc bênh vực Sōta lại là vì tốt cho cô ấy được chứ?"
"Ưm! Cái này... cái này thì... là..."
Trước câu hỏi sắc sảo của Rin, Nanami mắt đảo lia lịa, miệng lẩm bẩm không thành tiếng. Cô nàng đâu phải đang ngủ mơ nói mớ.
"Thật là hết nói nổi! Phí công bản cung và Serika đã vất vả lắm mới kết giao được hữu nghị... Sōta, không thể tha thứ...!"
Nanami ném ánh mắt đầy thù địch về phía Sōta, người hoàn toàn không hay biết gì.
"Ha-Hakua, vậy chúng ta đi khiêu vũ nhé?"
*Hatate Sōta muốn chạy trốn.*
*Hatate Sōta muốn chạy trốn đó.*
*Anh trai muốn chạy trốn à.*
Sōta đưa tay về phía Hakua, cảm giác như muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nơi thị phi đang ồn ào này.
Nhưng Hakua, dù mỉm cười mãn nguyện, vẫn không chịu nắm lấy tay Sōta.
"...Sōta-sensei, khi mời công chúa khiêu vũ, cúi người cung kính và đưa tay ra là phép lịch sự đó ạ. Là phép lịch sự đó ạ."
Hakua không hề khó chịu, chỉ là cô nàng đang tận hưởng tình huống này. Bởi vì hiếm có cơ hội như vậy, nên Hakua muốn cho Sōta nếm thử cảm giác hoàng tử và công chúa cùng nhau khiêu vũ... Nói đúng hơn, là muốn Sōta vui vẻ trở lại – Sōta cảm nhận được từ lá cờ Hữu Nghị trên đầu Hakua rằng câu nói kia của cô nàng xuất phát từ ý nghĩ đó.
"Ế... Ồ, vậy à? Tôi thất lễ quá... Công chúa, liệu người có thể nhảy một điệu với tôi không?"
"Thiếp rất sẵn lòng. Rất sẵn lòng... Hoàng tử của thiếp."
Nhìn lá cờ Hữu Nghị biến thành lá cờ Tình Yêu, ngay cả bản thân Sōta cũng dần cảm thấy sợ hãi và bất an với khả năng của mình; năng lực của cậu đã tiến hóa đến mức có thể nhìn ra được những cảm xúc và suy nghĩ sâu sắc đến vậy chỉ từ một lá cờ.
"............"
Serika, chứng kiến cảnh hai người tương tác, dù không biết đã nhận ra được bao nhiêu tâm tư của họ, nhưng biểu cảm vốn đầy thù địch của cô nàng đã dịu đi đôi chút.
"Ồ... Xem ra cậu ta cũng không phải là tên khó ưa đến thế nhỉ..."
Serika không biết Hakua là công chúa thật, thấy Sōta chịu phối hợp với Hakua, dường như đã nhầm sự linh hoạt và dịu dàng của Sōta thành khí chất. Có vẻ đây chính là điểm yếu của Serika.
"Ô! Serika tiểu thư cũng dần hiểu được ưu điểm của Sōta-kun rồi!"
"Tôi không hề hiểu nhé!"
Akane tai thính nghe thấy lời của Serika, lập tức vui vẻ bám riết lấy cô nàng, khiến Serika giật mình kêu "Á!" một tiếng, kiên quyết phản bác.
Dù Akane suýt chút nữa là nản lòng ngay lập tức, nhưng cô nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Nếu Sōta có mặt ở đó, có lẽ cậu sẽ nhìn thấy lá cờ Hữu Nghị Bất Khuất, dù có gập thế nào cũng sẽ dựng lên lại.
"Thế là không được."
"Đúng vậy! Phải để Serika hiểu rõ ưu điểm của Sōta chứ!"
"Có cần chiếu phim tư liệu về sự trưởng thành của Sōta-sensei không? (Y/N)"
"Y nhé, Ruri!"
Chỉ thấy các thành viên nữ của Ký túc xá Mạo Hiểm xúm lại như một bầy muỗi hay zombie bao vây con người, bảy mồm tám lưỡi kể lể chuyện của Sōta, khiến Serika run rẩy đến phát khiếp.
Nếu muỗi zombie xuất hiện, lịch sử loài người có lẽ đã đến hồi kết rồi.
Sōta, vừa khiêu vũ xong một điệu, vừa điều chỉnh hơi thở vừa cười khổ.
"Nhảy liên tục mệt thật đấy... Có nước uống gì không nhỉ?"
Chỉ thấy Serika với đôi mắt xoáy tít lập tức phản ứng, dùng động tác cứng nhắc đưa nước cho Sōta.
"Tuyệt vời quá— Hatate— Cái này cho cậu uống đó—"
"Sao lại bị tẩy não rồi!"
"Chúng tôi đã thuyết phục thành công rồi."
Akane và mọi người trông có vẻ tự hào.
"Thuyết phục...?"
"Hatate vạn tuế, Hatate vạn tuế, Hatate vạn tuế, Hatate vạn tuế, Hatate vạn tuế..."
"Nhưng rõ ràng có chỗ nào đó sắp hỏng rồi... Phải nói là, động tác của cô ấy hình như còn giống người máy hơn cả Ruri."
"Sōta-sensei vạn tuế, Sōta-sensei vạn tuế, Sōta-sensei vạn tuế, Sōta-sensei vạn tuế, Sōta-sensei vạn tuế... Như vậy là được chưa? (Y/N)"
"Đang chống lại cái gì thế!"
Ruri mô phỏng động tác giống người máy của Serika, khiến Sōta phải buột miệng châm chọc. Cậu cảm thấy Ruri như đang thể hiện thực lực của một người máy "chính hiệu", thị uy với Serika; dù mặt không biểu cảm, trông cô nàng vẫn như đang đắc ý.
Thấy Serika biến thành bộ dạng đáng thương đến vậy, Nanami vỗ vào má Serika.
"Se-Serika, cô phải tỉnh táo lại chứ! Mau trở lại thành Serika ghét Sōta nhất như ban đầu đi!"
"Hú! Mình đã làm gì thế này...?"
Dù Serika đã trở lại bình thường, nhưng Akane nghe thấy câu "ghét Sōta nhất" liền sa sút tinh thần.
"Ôi huhu... Em mong Serika tiểu thư đừng ghét Sōta nhất..."
"Vẫn, vẫn chưa đến mức ghét nhất đâu...?"
"Thành công rồi! Serika tiểu thư cũng trở nên thích Sōta-kun nhất rồi!"
"Sao lại thành hai cực thế!"
"Là Bát Cực đó ạ." Akane trả lời.
"Lại còn biến thành tên một môn võ nữa!"
Bát Cực Quyền là một môn võ của Trung Quốc được truyền đến Nhật Bản vào thời nhà Thanh.
Bị Akane dắt mũi, Serika dường như dần bộc lộ bản tính thật của mình.
Sau đó, mỗi lần Sōta khiêu vũ xong trở về, Serika lại bị tẩy não thành một cô gái thích Sōta nhất. Khi Sōta vừa lo lắng không biết tinh thần của Serika có sao không, vừa khiêu vũ với Kikuno thì—
"Nghe, nghe tôi nói... ! Mahōzawa-san, xin hãy khiêu vũ với tôi!"
Một nam sinh đến trước mặt Akane, cúi đầu đến mức lưng suýt gãy, thẳng thừng đưa tay ra mời Akane.
*Ồ, cậu ấy đã tiến lên!* *Rõ ràng ở trại hè đã biết là vô ích mà vẫn tiến lên!* *Rõ ràng ở cuộc thi sắc đẹp đã thấy rõ mối quan hệ giữa cô ấy và Hatate mà vẫn dũng cảm tiến lên!* Các nam sinh không dám bắt chuyện với những người ở Ký túc xá Mạo Hiểm, trong lòng vừa vỗ tay tán thưởng hành động dũng cảm của cậu thiếu niên, nhưng cũng cảm nhận được lá cờ Thất Tình rõ mồn một, trong lòng chắp tay cầu nguyện cho cậu thiếu niên.
"Á ầu á ầu..." Akane bối rối nhìn quanh, cố gắng gửi ánh mắt cầu cứu, nhưng vị cứu tinh mà cô nàng mong đợi lại ở xa tít bên kia đám đông... Hoàn toàn không nhận ra tình hình mà vẫn đang nhảy.
"Sō-Sōta-kun..."
Cái tên vô thức buột ra khỏi miệng dường như đã mang lại dũng khí cho cô nàng, Akane dốc sức ngẩng mặt lên.
"Chờ em bàn bạc với Sōta-kun xong rồi mới quyết định!"
"............"
Nếu Sōta có mặt ở đó, cậu chắc chắn sẽ chứng kiến cảnh lá cờ Tình Yêu của nam sinh kia gãy vụn ngay tại chỗ.
Kết quả, nghe nói sau đó, trước khi Sōta trở về, số lượng các vụ việc cần "bàn bạc với Sōta" đã lên tới gần ba chữ số...
Và rồi, Sōta, người đã khiêu vũ với tất cả mọi người...
"Phù—... Phù—... Khiêu vũ liên tục với mười một người mệt thật đấy..."
Nanami dù nói là bị Akane và những người khác ép nhảy, cuối cùng ngay cả cô giáo Miyuki cũng nhập cuộc, Sōta đã kiệt sức hoàn toàn. Nếu là "bụng phệ" thì xin chúc mừng. Hả? Sōta mang thai ư? (Chú thích: Tiếng Nhật "kiệt sức" (体力透支) và "bụng phệ" (大腹便便) có âm gần giống nhau.)
"Sōta, vất vả cho em rồi!"
Kikuno dùng khăn tay lau mồ hôi cho Sōta, càng lau càng thấy xót cho cậu, nước mắt cô nàng lưng tròng ngay tại chỗ.
"Sōta, khó chịu lắm hả? Xin lỗi nhé, ngay cả chị cũng bắt Sōta nhảy cùng, xin lỗi nhé? Có cần chị ôm Sōta cho đến khi em khỏe lại không? Hửm? Hửm?"
"Cưng chiều quá!"
"Cưng chiều quá đi!"
"Mức độ cưng chiều lạm phát rồi..." Kurumiko bình luận.
Tuy người chị này quá yêu em trai, dần trở nên không bình thường, nhưng hình như ngay từ đầu đã khá là không bình thường rồi, nên cũng không sao.
"Không cần đâu, Kiku-nee... Em đỡ hơn chút rồi."
"Thật hả? Nếu thấy khó chịu, nhất định phải nói với chị nhé? À, chị đi nhờ người mang ghế đến cho em!"
Sōta chưa kịp ngăn lại, Kikuno đã chạy biến mất; Serika ngây người nhìn theo bóng lưng của Kikuno.
"Tình chị em tốt thật đấy nhỉ..."
"Hai người đó không phải chị em đâu mà..."
"Ế! Nhưng cô ấy không phải tự xưng là chị sao!?"
Serika khi bất ngờ đôi khi sẽ bộc lộ bản tính thật.
"Chuyện dài lắm. Tuy không phải chị em nhưng tình cảm như chị em... mà nói vậy cũng không đúng lắm..."
"Kikuno-senpai và Sōta-kun là chị em vượt trên cả tình chị em! Giữa hai người họ tồn tại một tình yêu chị em đẹp đẽ!"
Akane thay cho Nanami đang á khẩu mà mạnh mẽ xen vào; Akane từ lâu đã hoàn toàn công nhận tình yêu chị em giữa Kikuno và Sōta.
"Ờ, ừm..."
Bị khí thế của Akane áp đảo, Serika ậm ừ gật đầu, rồi đưa tay về phía Sōta ra hiệu cậu nắm lấy; Sōta lúc này đang bị bắt ngồi trên chiếc ghế gấp mà Kikuno mang tới.
"Hửm? Sao thế?"
"Còn hỏi ư! Tôi đã mặc bộ váy dạ hội trang trọng thế này đến đây rồi, không thể nào chỉ uống cốc soda gừng rồi bị tẩy não là về đâu nhé!"
"Ồ! Tẩy não có kết quả rồi! Serika tiểu thư và Sōta-kun đã thân thiết đến mức chịu nhảy cùng nhau rồi!"
"Hóa ra cô có ý thức về việc tẩy não người khác à..."
Trước mặt Sōta đang toát mồ hôi lạnh, Serika cũng toát mồ hôi lạnh.
Đây là một làn sóng mồ hôi lạnh chưa từng có. Không phải "làn sóng chan nước lạnh". (Chú thích: Tiếng Nhật "mồ hôi lạnh" (冷汗) và "chan nước lạnh" (冷汁 - một món ăn truyền thống) có âm gần giống nhau.)
"Tôi, tôi không hề thân với Hatate, hay muốn thân với Hatate đâu nhé! Chỉ là ở đây tôi chỉ quen mỗi Hatate thôi! Đừng có hiểu lầm!"
Ánh mắt của Megumi mất đi vẻ tinh anh.
Thấy vậy, Sōta vội vàng chữa lời.
"À, à là vì Megumi mặc đồ nữ, hai người cùng mặc đồ nữ nhảy giao tiếp thì hơi bất tiện... Có lẽ là do cân nhắc như vậy?"
"Đú, đúng vậy đó ạ. Ưm! Em cũng loáng thoáng cảm thấy là như thế đó ạ."
"Mà vừa nãy Megumi không phải nhảy rất vui vẻ với Sōta sao?" Nanami chất vấn.
"Lại còn trông rất vui vẻ nữa." Kurumiko phụ họa.
"Cái, cái đó là vì làm gì đó cùng Sōta-kun, có cảm giác rất 'tình bạn đàn ông!', nên em rất vui đó ạ..."
Megumi đỏ mặt, nũng nịu làm động tác đáng yêu.
"Megumi-neechan dễ thương quá..."
"Đúng vậy..." Naru đồng tình.
"Thôi không nói chuyện này nữa. Sōta, cậu không nhảy cùng Serika sao? Có thể khiêu vũ với thần tượng quốc dân, đây là cơ hội ngàn năm có một đó nhé? Khoảnh khắc này không nghi ngờ gì nữa chính là đỉnh cao cuộc đời của cậu. Cậu không thể thành tâm cảm ơn mà đồng ý người ta sao? Tên hạnh phúc quỷ nhà cậu."
Nanami vỗ vào đùi Sōta, cổ vũ cậu.
"............"
Hatate Sōta vốn định buông lời từ chối, nhưng thấy lá cờ "tức giận đến đỏ mặt" sắp dựng đứng trên đầu Serika, cậu đành thở dài thườn thượt, đứng dậy khỏi ghế, làm quá lên một điệu cúi chào thật sâu rồi chìa tay ra.
Serika dù tỏ vẻ không vui, ngoảnh mặt đi nhưng vẫn nắm lấy tay cậu – dẫu vậy, không ai nghĩ Serika lại dễ dỗ đến thế. Bởi lẽ, so với cô nàng này, mọi người đã quá quen với người siêu phàm, vô địch thiên hạ chẳng tốn chút sức lực nào, vượt xa Serika rất nhiều.
Serika và Sōta bước ra giữa sân khấu bất ngờ trống trải, bắt đầu một điệu nhảy có phần ngượng nghịu. Sau một lúc khiêu vũ, vừa lúc họ bắt đầu hòa mình vào nhịp điệu Waltz chậm rãi, Serika khẽ thì thầm vào tai Sōta:
“Hatate này, thấy cậu cũng không đến nỗi tệ lắm đâu, tôi khuyên cậu nên noi gương ngài Murasaki-hata, đối xử với con gái chân thành hơn một chút thì tốt hơn đấy.”
“Ồ… ừm.”
Thấy Sōta ậm ừ gật đầu, Serika bực bội vì cậu không dứt khoát, thế trận đột nhiên thay đổi, từ một điệu nhảy đôi biến thành bài quyền 組手 (Kumite) của môn Nhu đạo mà cô từng học hồi nhỏ. Đó là lớp Nhu đạo do một cô đơn thân trẻ tuổi dịu dàng gần đó mở, mặc dù chủ võ đường luôn miệng nói “không phải Nhu đạo, là Nhu thuật nhé” như câu cửa miệng, nhưng Serika chẳng phân biệt được sự khác nhau. Trong thoáng chốc, Serika hoài niệm nhớ lại những chuyện cũ ấy. Cô đơn thân có một cô con gái để tóc mái bằng, rất hồn nhiên và đáng yêu.
Nói tóm lại, Sōta nhận ra Serika rõ ràng đã chuyển sang thế tấn công dữ dội, khóe miệng không khỏi giật giật.
“Ơ? Sao thế?”
“Nếu ngài Murasaki-hata có ở đây, nhất định sẽ giúp tôi dạy dỗ Hatate một trận đấy!”
Sōta thầm nghĩ: *“Ơ –….”* Rồi bị Serika lườm một cái tóe lửa.
“...Dù cô có vẻ thần thánh hóa ngài Murasaki-hata quá mức… nhưng, biết đâu sau này gặp mặt lại phát hiện đối phương chẳng có gì đặc biệt, chỉ là người thường thôi thì sao?”
“Câu đó tôi không thể coi như chưa nghe thấy được!”
Sōta sợ rằng thân phận của mình nếu bị bại lộ sẽ khó lòng kiểm soát, muốn nhân cơ hội này giảm thiểu thiệt hại nhiều nhất có thể, nhưng hành động đó lại càng chọc giận Serika.
“Xem ra cậu vẫn chưa hiểu ngài Murasaki-hata là một người tuyệt vời đến nhường nào, để tôi dạy cho cậu nhớ rõ những ưu điểm của người ấy nhé!”
“…………”
Sōta thầm nguyền rủa sự bất cẩn của mình, vậy mà lại không nhìn ra lá cờ “đánh rắn động cỏ”.
“Ngài Murasaki-hata… người ấy là một siêu anh hùng…”
Chỉ thấy Serika mơ màng chìm đắm trong ảo tưởng, quên mất mình đang đóng vai một thần tượng. Vị siêu anh hùng suýt nữa thì phun cả cơm ra, cố gắng nhịn cười, cuối cùng cũng không để mình bị quật ngã bằng kỹ thuật Nhu đạo.
“Người ấy đã cứu tôi khi tôi gần như sụp đổ… Câu nói cứu rỗi ấy thật không thể tin nổi… Bởi vì tôi làm trong ngành này, nên tôi biết. Những bài hát chạm đến trái tim, những lời ca chạm đến trái tim, những câu nói chạm đến trái tim – người ấy sở hữu tất cả những điều đó. Bởi vì người ấy là một người đặc biệt…”
“…………”
*“Cô ấy đã cảm nhận được những lời nói dựng cờ hiệu sao…?”*
Sōta tặc lưỡi trong lòng. Liệu đó có phải là thính giác nhạy bén, sự đồng cảm, hay tài năng của cô ấy không?
*“Đây là bản lĩnh gia truyền của một ngâm du thi nhân… phải không?”*
Serika chắc chắn không nhận ra toàn bộ sự việc. Cô chỉ mơ hồ cảm thấy mình đã nhận được một sự mặc khải giống như thiên khải… không, cô chỉ muốn tin như vậy mà thôi.
“Tôi thậm chí còn cảm thấy, mình chẳng qua cũng chỉ bị người ấy điều khiển mà thôi.”
“…………”
“Người ấy là người biết nghĩ cho người khác, tôi cảm thấy chính vì là lời nói của một người như vậy, nên ngay cả một người như tôi cũng có thể cảm nhận được. Cậu cũng phải trở thành người như thế… Mặc dù tôi nghĩ cậu không thể làm được, nhưng con người ai cũng cần chút chí tiến thủ, nên nói là phải có chí khí để trở thành một nhân tài kiệt xuất đấy.”
“Ồ…”
“Nói cách khác, là bảo cậu đừng có chìm đắm trong đám con gái, hãy trở thành người có thể động viên các cô gái ấy. Cậu đi mà *nấu móng tay của ngài Murasaki-hata uống đi*.” (Tên người dịch chú thích: Thành ngữ Nhật Bản, ý nói noi gương đối phương.)
Ngay cả Sōta cũng chưa bao giờ tưởng tượng được, sẽ có một ngày cậu bị buộc phải uống nước móng tay của chính mình.
“Tôi sẽ cố gắng…”
“Ừm! Cố gắng cho tốt vào nhé, chàng trai trẻ. Mặc dù tôi nghĩ dù sao cậu cũng không thể đuổi kịp ngài Murasaki-hata đâu!”
“Đúng vậy…” Sōta cười khổ gật đầu.
Ngoài ra, từ giữa chừng trở đi, Serika và Sōta rõ ràng không còn nhảy múa nữa mà đã biến thành hai đấu thủ Nhu đạo đối kháng; các bạn học chứng kiến cảnh này không khỏi đổ mồ hôi hột, xôn xao bàn tán: “Chỉ có bên đó hình như đang chiến đấu.” “Nhìn cô gái đeo mặt nạ đó, vẻ mặt bí ẩn, tôi đã nghĩ sớm muộn gì cũng phải có một trận rồi…” “À, hình như đã giảng hòa rồi.”
“Hừm hừm, tôi đã cho cậu ta một trận ra trò đấy.”
Serika trở về từ khoảng không gian kẹp giữa khiêu vũ và Nhu đạo, lộ ra vẻ đắc ý – dù bị mặt nạ che khuất nên không nhìn rõ.
“Sō… Sōta, Serika-chan đã nói gì với con vậy? Hửm? Hửm? Con là đứa bé ngoan, nói riêng cho bổn cung biết được không? Con, con đừng có nông nổi đấy nhé? Serika-chan nói vậy với con không phải vì ác ý đâu, mặc dù bổn cung không biết Serika-chan đã nói gì với con, nhưng con tuyệt đối phải khoan dung đại lượng mà bao dung cho Serika-chan nhé? Biết chưa? Hửm? Hửm?”
“Nanami đang biến thành Kikuno-senpai đấy.”
Mặc dù không phải lỗi của Serika, nhưng cứ thế này thì Serika quá đáng thương, vì vậy Nanami dù sao cũng khuyên can Sōta trước để tránh gây chuyện; còn Sōta cũng không khỏi cười khổ đáp lại.
“Cô ấy bảo tôi nấu móng tay của ngài Murasaki-hata uống.”
“Se… Serika-chan! Tại sao con lại làm khó Sōta như vậy chứ! Con là Tsundere à!”
“Không phải! Mà này, bản thân Nanami-chan cũng từng nói thế đấy!”
“Bổn cung đúng là đã nói vậy thật, nhưng… bổn cung là vì tương lai của Serika-chan mà suy nghĩ đấy chứ…”
“Tương lai của tôi…?”
“Cô Serika trong tương lai sẽ biến thành robot hay gì đó à?” Akane chen vào.
“Cái tương lai mà cậu nói xa xôi thật đấy!”
Mặc dù Sōta nhìn thấy lá cờ “chủ đề chuyển hướng kỳ lạ”, nhưng vì nó khá thường xuyên xuất hiện, nên cậu coi như nhìn thấy một con chim bồ câu hoang dã mà làm ngơ.
“Robot không phải là thứ có thể trở thành trong một sớm một chiều. Mọi người có phải đã quá coi thường robot không? (Y/N)”
“Không, tôi không có ý đó… Xin lỗi…”
“Cô Akane xin lỗi gì vậy? (Y/N)”
“Câu hỏi này khó trả lời bằng Y/N quá…”
Giọng nói tổng hợp của Ruri dù là giọng máy móc hoàn toàn không có cảm xúc, nhưng lại nghe có vẻ như đang giận dỗi một cách khó hiểu; Akane vì thế hơi sợ hãi, xin lỗi Ruri, nhưng câu trả lời của Ruri vẫn nghe lạnh lùng (do người nghe có tâm lý), cuối cùng Akane sợ đến run nhẹ, núp sau lưng Rin.
Vì mất mục tiêu, Ruri quay sang Serika.
“Xin cô đừng đeo thứ linh kiện kim loại trên mặt đó rồi tự cho mình là robot, được không? (Y/N)”
“Không phải, tôi đeo cái này lên mặt không phải vì coi nó là linh kiện robot…”
“Mà cái câu ‘tự cho mình là robot’ là sao chứ…”
Thấy Nanami lộ ra vẻ mặt khó tả mà càu nhàu, Serika ghé sát tai Nanami thì thầm hỏi: *“Cô gái này là người cuồng robot sao?”* Sau khi Nanami tiết lộ thân phận thật của Ruri, Serika trợn tròn mắt dưới mặt nạ.
“Ơ! Cô gái này là robot sao!… Làm được thật đấy.”
Vì Ruri trông không phải là không bùng lên một ý chí chiến đấu thầm lặng, nên Serika vừa hài hước bày tỏ mình không có địch ý, vừa tháo mặt nạ ra.
Lúc này, những người vẫn luôn canh chừng cơ hội để khiêu vũ với Akane và nhóm cô (đúng là không chịu bỏ cuộc) phát hiện ra người tháo mặt nạ trông rất quen.
“Kìa? Cô gái đó không phải Serika-chan sao?”
“À! Thật đấy, là Serika-chan!”
Nghe thấy tiếng đó, ánh mắt của đám đông đồng loạt đổ dồn về phía Serika.
“Meow! Tiêu rồi…!”
“Xếp hàng, xếp hàng! Ai muốn khiêu vũ với Serika-chan nhanh lên xếp hàng!”
Trước Serika đang sốt ruột, đám đông trật tự hẳn hoi, xếp thành một hàng rất quy củ.
“Người hâm mộ của Serika-chan đúng là được huấn luyện bài bản!”
Misamori bị sốc, còn Serika thì “ừm~” một tiếng tỏ vẻ do dự, sau đó nói với những người đang xếp hàng:
“Đợi, đợi tôi bàn bạc với Hatate rồi mới quyết định có nhảy hay không meow☆”
Ngay lúc vũ hội đang dần đi đến cao trào này –
Nghe nói Sōta suýt ngất xỉu.