Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Haibara’s Teenage New Game+

(Đang ra)

Haibara’s Teenage New Game+

Amamiya Kazuki

Chàng trai vô tình sở hữu năng lực vượt trội bắt đầu lại tuổi thanh xuân lần thứ hai ngoài đời thực trong một câu chuyện hài lãng mạn học đường mới mẻ và đầy mạnh mẽ!

22 13

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

907 3483

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

96 271

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

50 3

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

288 773

Tập 03: Cứ yên tâm, trường học ven biển này rất an toàn, tuyệt đối sẽ không bị kẻ địch phát hiện đâu - Chương 12: Kết thúc Flag gián đoạn, Học viện Phong ấn

Khi ánh sáng không còn chói mắt, Sōta vẫn đứng trên sân thượng tòa nhà trường học như lúc trước… ít nhất là cậu ta nghĩ vậy.

“...Chỉ mỗi phát sáng thôi ư?”

Thế nhưng, xung quanh cậu rõ ràng đã có sự khác biệt. Đó là…

“Kìa? Ruri? Ruri, em đâu rồi?”

《Em ở ngay cạnh Sōta-san… theo tọa độ mà nói.》

Nghe thấy giọng Ruri như đang vang vọng trong đầu mình, Sōta vội vàng đưa mắt nhìn quanh. Nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng cô bé đâu.

“…Ơ? Ruri…?”

《Tôi đo được phản ứng sinh mệnh của Sōta-san vẫn ở cùng tọa độ với trước đó. Nhưng từ phía tôi cũng không thể xác nhận Sōta-san và Naru-san qua thị giác hay vệ tinh.》

“Nghĩa là, chuyện này là sao…?”

“Pha đã bị lệch rồi.”

“Pha bị lệch…?”

《Hai người xuất hiện ở một không gian khác pha, dù vị trí gần như tương đồng với thế giới hai người vừa ở.》

“Vậy… không phải chúng ta đến Premiun Amble rồi sao…?”

“Hình như là không phải.”

Naru quan sát bốn phía từ trên sân thượng để nắm bắt tình hình.

“…Nói đơn giản theo cách mà cậu dễ hiểu thì, đây là một Trái Đất ở thế giới song song.”

Bị xuyên không đến một nơi khỉ ho cò gáy rồi… Sōta không kìm được thở dài.

“Thế giới song song…? Vừa nãy không phải là trận pháp dịch chuyển đến mặt sau của thế giới sao?”

“Đó không phải là thuật thức dùng để đi đến mặt sau của thế giới.”

Naru bác bỏ câu hỏi của Sōta cứ như một con vẹt đang lặp lại.

“…Vậy thì là gì?”

“Đó là thứ dùng để tiếp xúc với tinh linh của hành tinh.”

“…Tinh linh… của hành tinh…?”

Đột nhiên, quy mô sự việc phình to ra một cách đáng sợ.

“Ma đạo thư ‘Chìa khóa lớn của Solomon’ mà hai người nói, vốn dĩ ngoài những kiến thức cơ bản về ma pháp, còn ghi chép cả phương pháp giao tiếp với tinh linh.”

“Vậy thì, giờ đến cái nơi không hiểu nổi này là sao?”

“Đây là sự chỉ dẫn của hành tinh. E rằng đối với sự tồn tại ở chiều không gian cao hơn, điều này có ý nghĩa…”

“Ý là, đối với hành tinh mà nói, nơi tôi cần đến bây giờ khác với nơi tôi cần đến trong đoạn video mà Ruri đã phát, đúng không…?”

“May là đầu óc cậu nhanh nhạy, tôi cũng đỡ mất công hơn nhiều.”

Tuy lời còn chưa dứt, nhưng Naru đã phát hiện ra cầu thang bao quanh bên ngoài, quyết định đi xuống từ đó trước.

“Dù sao thì, cứ đứng đây phí thời gian cũng chẳng được gì.”

“Cũng đúng…”

Sōta nửa phần bỏ cuộc đi theo sau.

“Mà hành tinh lại có ý chí… đột nhiên nghe chuyện này, nhất thời khó mà hiểu nổi.”

“Kẻ có thể nhìn thấy cờ, bẻ gãy cờ lại nói lời có trọng lượng đấy.”

“Naru cũng thế mà…”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống cầu thang.

Theo cảm giác của đồng hồ sinh học, bây giờ đáng lẽ là giờ học; thế nhưng họ thỉnh thoảng lại đi lướt qua người khác trên đường đi, xem ra thực tế bây giờ là giờ nghỉ giải lao.

“Phải rồi, cũng có một lời đồn rằng… Sacrament có thể tiếp xúc với hành tinh đấy.”

“Cô biết rất rõ chuyện của Sakura… ư!?”

Đang đi xuống cầu thang, Sōta bất ngờ đụng phải Kikuno và Rin, cậu ta cứng họng.

Sōta lo lắng liệu họ có mắng cậu vì đã bỏ tiết sinh hoạt đầu giờ không, nhưng không ngờ Kikuno và Rin lại lộ vẻ mặt đầy nghi hoặc, im lặng lướt qua cậu.

“Ơ… kỳ lạ? Tôi, tôi nói này, chị Kiku!”

Kikuno bị gọi giật mình, run rẩy rồi thận trọng quay đầu lại.

“…Cậu gọi tôi à?”

Nhưng Rin lập tức chen vào giữa hai người, trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị.

“Cậu là ai? Lại là một tên nhóc năm nhất muốn tán tỉnh Kikuno sao?”

“Ơ… không phải…”

Thấy hai người cư xử xa lạ như đối mặt với người dưng, Sōta lộ vẻ mặt khó hiểu.

Thế nhưng Naru đã luồn vào giữa Rin đang tỏa ra địch ý và Sōta đang mơ hồ, nở một nụ cười đầy áp lực rồi xin lỗi:

“Xin lỗi, bạn đồng hành của tôi đã thất lễ rồi. Cậu ta hình như đã nhận nhầm người.”

“Ồ… vậy sao?”

“Nào, chúng ta đi thôi?”

“À, vâng…”

Naru kéo tay Sōta rời đi, sau đó ghé sát tai cậu nói:

“Ở đây khác với thế giới của cậu. Họ trong thế giới này không hề quen biết cậu.”

“…”

Sōta cảm thấy năm vị tạp trần, lưu luyến nhìn theo Kikuno và Rin.

Hai người đến phòng máy tính của trường.

Chuyện Sōta và Naru nói chuyện trên sân thượng đáng lẽ là trước hoặc sau giờ học buổi sáng, nhưng sau khi chuyển đến học viện Hatagaya khác này, thời gian đã bước vào giờ nghỉ trưa.

“…Danh sách học sinh của học viện này, quả nhiên hình như không có tên Hatate Sōta.”

Naru đã đột nhập vào phòng máy tính, dùng kỹ năng hacker sánh ngang gián điệp để điều tra cơ sở dữ liệu của trường, nói với Sōta đang ghé mắt nhìn màn hình phía sau.

“Phải rồi, những người mà tôi quen biết thì hình như cũng không có tên Mahōzawa Akane, Nanami K. Bladefield, Ninja Hayashi Ruri… và cả Daishikyō Kawa Kurumiko nữa. Với lại… trên đây cũng không có tên tôi, nhưng điều đó là đương nhiên.”

“Tại sao điều đó lại là đương nhiên?”

Dù Sōta cảm thấy có điều gì đó không đúng với chuỗi tên kia, nhưng cậu lại quan tâm hơn đến câu cuối cùng của Naru, nên chọn hỏi chuyện đó.

“Tôi đến học viện Hatagaya là vì có cậu. Nếu không có cậu, tôi đâu có lý do gì để đến.”

“Tôi…?”

“Đúng vậy, cậu…………”

Những học sinh chuẩn bị sử dụng phòng máy tính cho tiết học tiếp theo đã đến, nên Naru dừng lời.

“Đổi chỗ thôi.”

Sōta im lặng gật đầu.

Đi loanh quanh trong tòa nhà trường học vào giờ học, khả năng bị giáo viên tóm được rất cao.

Sōta và Naru suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định đi đến Ký túc xá Mạo hiểm.

“…Tôi nói này, Naru? Rốt cuộc cô là ai? Shichitokuin… cái cách xuất hiện vào ngày hội thể thao… hơn nữa, hình như cô cũng không hề xa lạ với sự tồn tại của thế giới song song.”

Trong toa tàu điện không người đang chạy đến Ký túc xá Mạo hiểm.

Sōta hạ quyết tâm hỏi thẳng vào trọng tâm.

Naru vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, đôi mắt hơi liếc về phía Sōta đang ngồi cạnh, vẻ bán tín bán nghi.

“…Shichitokuin là tổ chức giám sát thế giới.”

“Giám sát… thế giới?”

Từ ngữ đó nghe có vẻ nguy hiểm, khiến Sōta hơi nhíu mày.

“Đúng vậy. Đối tượng giám sát quan trọng nhất hiện nay, chính là sự tồn tại mà cậu gọi là Sakura… rồi đến cậu nữa, Hatate Sōta.”

“Tôi…?”

“Shichitokuin lo lắng liệu cậu có gây nguy hại cho thế giới không đấy.”

“Thật là quá đáng…”

“Vì năng lực cậu sở hữu, còn nguy hiểm hơn cậu nghĩ nhiều.”

Ánh mắt Naru nhìn chằm chằm Sōta sắc bén đến nỗi Sōta đang cười gượng cũng không thể không mím môi lại.

“Các cô cũng biết chuyện của Sakura sao?”

“Truyền thuyết nói rằng cô ấy là điềm gở xuất hiện khi ngày tận thế bắt đầu.”

“Ngày tận thế… bắt đầu…?”

Mặc dù Sōta tự thấy mình chỉ biết đặt câu hỏi, nhưng đối mặt với một đống chuyện không thể lý giải, cậu chỉ biết bối rối gãi gãi sau gáy.

Naru khẽ bật cười giễu cợt, không phải cười Sōta, mà là cười chính lời mình vừa nói ra.

“Dù tôi không tin đâu.”

“Thật sao?”

“Người biết cô ấy sẽ xuất hiện khi ngày tận thế bắt đầu… hay thậm chí là người đã trải qua ngày tận thế, làm sao có thể sống sót để kể lại cho chúng ta chuyện đó?”

“Cái này… có lý đấy.”

“Nếu có người sống sót, truyền lại kiến thức, kinh nghiệm, ý niệm của mình cho thế giới tiếp theo, thì thế giới không thể coi là đã thật sự diệt vong. Bởi vì một là tất cả, tất cả là một. Tức là những gì trong một người, cũng là một phần của thế giới.”

“…”

Khác với những lời nói và hành vi vượt ngoài lẽ thường cùng hoạt động tổ chức kỳ lạ của Shichitokuin, ít nhất từ những lời này Sōta cảm thấy Naru đáng tin cậy.

Nếu Naru chỉ đưa ra ‘kiến thức, kinh nghiệm’, Sōta đã không cảm thấy như vậy.

Nhưng Naru đã nói ‘ý niệm’.

Theo tiêu chuẩn giá trị quan của Sōta, người tin tưởng, coi trọng ý niệm không giống kẻ xấu.

Chỉ có điều, Naru không chịu trả lời những câu hỏi sâu hơn.

Cô ấy có những chuyện có thể nói và không thể nói.

Sōta nhận ra điều này, vừa đến nhà ga, liền im lặng cùng Naru đi về phía Ký túc xá Mạo hiểm.

Ký túc xá Mạo hiểm—

Tòa nhà đó đón chào Sōta với dáng vẻ mà cậu khá hoài niệm.

“…Là một phế tích nhỉ.”

Câu này trước đây cũng có người nói rồi, nghe khiến Sōta cười khổ.

“Nếu không có tôi, không có Akane và Nanami, thì ký túc xá sẽ không được sửa sang lại… Tôi nghĩ là vậy.”

Cậu bất giác xoay tay nắm cửa gỗ đã gần như mục nát hoàn toàn, phát ra tiếng “kẽo… kẹt” chói tai.

Sōta bước vào tiền sảnh, thứ đập vào mắt cậu là cảnh tượng bên trong Ký túc xá Mạo hiểm, vốn hoàn toàn hoang phế, y hệt một phế tích khi cậu mới chuyển đến.

“Hoài niệm thật… nói đúng hơn là, tôi lại từng sống ở cái nơi như thế này sao…”

“Cậu là người mê phế tích à?”

Ánh mắt Naru có vẻ không thể tin nổi, khiến Sōta không ngừng cười khổ.

Lúc này, đôi mắt Naru đột nhiên nheo lại, lộ ra ánh nhìn sắc bén, biểu cảm cũng trở nên nghiêm nghị.

“…? Sao vậy?”

“…Đây là dấu chân mới.”

Naru khụy gối xuống sàn nhà phủ đầy bụi, kiểm tra dấu chân nhỏ đó, cuối cùng tò mò lần theo.

Những dấu chân đó đi loanh quanh vài lần, cuối cùng dẫn đến phía sau cầu thang lên tầng hai, rồi dừng lại trước một tấm ván sàn dường như có thể tháo rời.

“…Hatate Sōta, cậu nói đã xem video về việc các cậu vào đây đúng không.”

“…Đúng vậy.”

Một sự im lặng khó tả bao trùm hiện trường.

…Đúng lúc này—

Cốp! Một phần sàn nhà hình vuông lớn bằng nắp cống bị đẩy lên, một người chui ra từ cái lỗ đó.

Người đó đeo một cặp kính to, mái tóc bồng bềnh không thể nhét hết vào chiếc mũ bảo hiểm màu vàng; quan trọng nhất, người đó sở hữu bộ ngực đồ sộ phi thường lại là một người quen, khiến Sōta không kìm được hét lên:

“Thầy Miyuki!”

“Thầy… ư? Không, tôi là học sinh…”

Thầy Miyuki co giật khóe miệng nói.

Nhìn kỹ, quả thật cô ấy trẻ hơn cô giáo Miyuki Makenshi mà họ biết. Hơn nữa, cô ấy không mặc quần áo thường ngày mà là đồng phục của học viện Hatagaya.

Thêm nữa, tóc cô ấy cũng rất dài, thoạt nhìn giống như một thiếu nữ văn học xinh đẹp phụ trách việc mượn trả sách ở thư viện, toàn thân toát ra khí chất thanh nhã, hẳn là đúng gu của những ai thích cô gái trầm tĩnh.

Sōta ngẩn người, mãi đến khi Naru ghé sát tai nói ‘ở đây khác với thế giới ban đầu của cậu đấy’, cậu mới hơi bình tĩnh lại.

Cô giáo Miyuki... không phải, Miyuki nhìn Sōta và mọi người, dường như có điều gì đó vương vấn trong lòng. Cô tháo chiếc mũ bảo hiểm màu vàng, vuốt mái tóc bồng bềnh trở lại, hít một hơi thật sâu như trút bỏ gánh nặng rồi cất tiếng:

"Tôi nói này... chỗ này đã xuống cấp trầm trọng, rất nguy hiểm đấy. Nếu muốn tìm nơi nào kín đáo để tình tứ thì qua kho nhà thể chất chẳng phải tốt hơn sao?"

"Không phải!" Hai người Sōta đồng thanh quát lên.

Miyuki giật mình một chút, nhưng với tấm lòng rộng rãi trời sinh, cô dường như chẳng mấy bận tâm, lại tiếp tục nhìn Sōta và Naru. Thêm nữa, Miyuki nghĩ hai người cũng trốn học như mình, có lẽ vì thế mà cô cũng bớt đi sự dè chừng.

"À phải rồi, hình như hai người quen tôi thì phải? Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi sao?"

"À, không... cái đó, nói sao đây nhỉ..."

"Cô nhầm người rồi. Tôi là Daimyōji Naru, còn cậu ấy là Hatate Sōta."

Dù đã gọi đúng tên thì sao có thể là nhầm người được, nhưng Miyuki vẫn cứ với tấm lòng rộng lượng trời phú mà bỏ qua vấn đề này.

"À, ra là vậy. Vậy để tôi tự giới thiệu lại nhé, tôi là Hatate Miyuki."

"..."

"..."

"..."

"!" "!"

Sau khi tự giới thiệu, cả hai bên im lặng xử lý thông tin vừa nhận được. Bất chợt, Sōta và Miyuki đồng thanh la lớn.

"Hatate Miyuki!? Họ Hatate là sao!?"

"Hatate Sōta!? Hatate Sōta, chẳng phải là người biến mất dưới lòng căn nhà này vào năm Chiêu Hòa thứ 13 sao!?"

Rồi cả hai trợn tròn mắt nhìn nhau, đồng loạt hỏi.

"Xin hai người bình tĩnh một chút... Trước hết, hãy nghe cô Miyuki... à không, bạn Miyuki nói đã được không? Chẳng hạn như, Miyuki đang làm gì ở đây vậy?"

"Hả, à, được thôi. Thật ra thì ông cố của tôi... là, cái người ông cố tên cũng là Hatate Sōta ấy, ông ấy đã mất tích vào năm Chiêu Hòa thứ 13. Rồi, sau nhiều cuộc điều tra, chúng tôi phát hiện rất có thể ông ấy đã đi vào lòng đất của căn nhà này..."

Nghe Miyuki nói, Sōta và Naru nhìn nhau.

Rồi Sōta và Naru chợt thấy — lá cờ "Tiến vào Mê Cung" trên đầu Miyuki.

Sōta ra hiệu hỏi Naru xem có nên kể lại quá trình hai người đến đây hay không, Naru suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

Dù lúc nãy đã lấy lý do nhầm người để thoái thác, nhưng xem ra cô ấy có liên quan đến lý do hai người đến đây, nên Naru cho rằng đây là cách xử lý bất đắc dĩ.

"Đây là phỏng đoán của tôi, nhưng tôi nghĩ ông cố của cô chắc chắn đã tiến vào lòng đất của căn nhà này. Và còn là cùng với đồng đội nữa."

Trong đoạn video kia, Sōta trông còn rất trẻ, tuổi tác xấp xỉ Sōta hiện tại, có thể là do lúc bấy giờ vẫn còn phong tục tảo hôn.

"Sao cậu có thể khẳng định vậy? Mà phải nói là, trùng tên... sao có thể chứ... Chẳng lẽ, cậu là ông cố của tôi, người đã xuyên không xuất hiện sau khi mất tích sao!?"

"Không phải như vậy... Thật ra, chúng tôi đến từ một nơi gọi là thế giới song song. Không hiểu vì lý do gì, chúng tôi đã xem được một đoạn video mà người trong đó có lẽ là ông cố của bạn Miyuki, đã đi vào lòng đất rồi biến mất..."

"Thế giới song song sao...???"

Sōta nói được nửa chừng thì Miyuki đã thốt ra tiếng đầy nghi ngờ, cô nhìn Sōta và mọi người với vẻ mặt đầy hoài nghi.

"Tôi thấy cái việc bạn Miyuki nói xuyên không cũng chẳng khác gì nhau là mấy..."

"Nói thì là vậy... à, không đúng, đợi đã... Thế giới song song............... Trong nhật ký của ông cố cũng có ghi chép về khái niệm đó. Đúng, đúng là có viết! Thật kinh ngạc! Hóa ra thế giới song song thật sự tồn tại! — Khoan đã, mình bị lừa rồi sao?"

"Không phải đâu, dù hơi khó tin thật... À, tôi có thẻ học sinh này. Dù không biết có thể làm bằng chứng được không."

Sōta lấy thẻ học sinh từ túi áo ngực ra. Miyuki chỉnh lại kính, chăm chú nhìn nội dung tấm thẻ.

Thẻ học sinh của Học viện Hatagaya không chỉ có ảnh và địa chỉ, mà còn được xử lý điện tử tương tự như hộ chiếu, không dễ làm giả, là một bằng chứng khá đáng tin cậy.

"..."

Mặt khác, Naru im lặng nhìn hai người, cô rất hứng thú quan sát hành động của Sōta.

Nhờ cuộc đối thoại giữa Sōta và Miyuki, lá cờ "Tiến vào Mê Cung" trên đầu Miyuki đã bị bẻ gãy.

Theo Naru thấy, Sōta khi nói chuyện với Miyuki, không phải dùng lý thuyết hay trực giác để cảm nhận, mà là hành động một cách tự nhiên, vô thức dần dần thể hiện ý nghĩa việc cậu đến đây.

"Quê quán lại cùng một nơi với nhà tôi! ...Được rồi, tôi tin cậu, ông cố!"

"Cái đó... tôi đã nói rồi mà, tôi không phải ông cố của cô."

Sōta cười khổ nói vậy, nhưng Miyuki với đôi mắt sáng lấp lánh vì phấn khích đã nghe lọt tai được bao nhiêu thì thật đáng ngờ.

"À! Phải rồi, lần đầu gặp, cậu đã gọi tên tôi phải không! Chẳng lẽ ở thế giới của ông cố cũng có tôi sao!"

"À — đúng là có cô thật."

"Tôi là người như thế nào! Chẳng lẽ là bạn cùng lớp! Hay là, ở bên đó tôi lại là bà cố của cậu!"

"Cô là giáo viên chủ nhiệm của tôi."

"Giáo viên cấp ba sao!? Ôi trời—... Tôi mà cũng đi dạy được sao! Cảm giác sẽ thế nào nhỉ!"

"Ơ... giống như... cô giáo mẫu giáo... hay là bảo mẫu ấy...?"

"...Tôi là giáo viên cấp ba mà đúng không?"

"Đúng là giáo viên cấp ba."

Lúc này, Naru phá vỡ bầu không khí im lặng khó tả, ho nhẹ một tiếng kéo câu chuyện trở lại.

"...Nói vậy, Miyuki có biết tại sao ông cố của mình lại phải đi vào lòng đất không?"

"Hình như là nhận được lời mách bảo của bề trên... Nhật ký lúc đó có ghi lại việc nhìn thấy một tiên nữ còn rất nhỏ... còn viết 'phải trở thành nền tảng cứu vớt thế giới'..."

Sōta và Naru lại giao nhau ánh mắt một cách nhạy bén. Xem ra người đó chính là Sakura rồi.

"Mọi người đều coi ông cố là quái nhân, bà cố và ông nội hình như vì thế mà phải chịu nhiều tủi thân... Có lẽ vì tôi được ông nội nuôi nấng từ nhỏ nên, dù ông đã qua đời rồi, nhưng tôi vẫn muốn giúp ông rũ bỏ oan ức."

Thế là cứ như vậy mà đi khắp nơi điều tra — Miyuki hơi ngượng ngùng, xấu hổ.

Sōta nghe cô nói, suy nghĩ một lát rồi cất lời.

"Tôi nghĩ ông cố của bạn Miyuki thật sự muốn hoàn thành một việc gì đó."

"..."

"Dù không thể xác định rõ hơn có phải là muốn cứu thế giới hay không..."

Nếu lá cờ tử vong dựng lên, người ấy có vợ con... có những điều quý giá cần bảo vệ...

Vậy thì, cả thế giới đều là đối tượng mà người ấy phải bảo vệ.

Nếu đã như vậy, ý niệm và lời nói của người ấy hẳn không phải là lừa dối.

"Nhưng, tôi nghĩ điều đó quả thực có liên quan đến hành động bảo vệ những điều quý giá đấy."

"..."

"Vì vậy, bạn Miyuki cứ tiếp tục đi trên con đường mình tin tưởng là được. Có như vậy, nhất định sẽ kế thừa được di nguyện của ông cố, thậm chí còn có thể cứu vớt thế giới nữa."

"!"

Đôi mắt Miyuki trợn tròn.

Cú sốc như bị sét đánh, cùng với một trận rùng mình dọc sống lưng, khiến Miyuki nổi da gà khắp người.

Lời mách bảo từ bề trên mà ông cố cô từng nhận được, giờ đây cô dường như cũng đã nhận được.

Rồi, một lá cờ từ từ dựng lên trên đầu cô...

"!" "!"

Nhìn thấy lá cờ đó, Sōta và Naru cũng kinh ngạc đến mức nín thở.

Lá cờ vàng lấp lánh rực rỡ trên đầu Miyuki chính là...

"Cờ Vai Chính...!"

Sōta lúc này cảm nhận được nhiệm vụ của mình.

"Mình đến đây chính là vì chuyện này sao...!"

Giống như John làm lễ rửa tội cho Jesus, hay Phạm Thiên khuyên đức Thích Ca thuyết pháp, việc cậu làm, e rằng sẽ tạo nên một gợn sóng lớn trong thế giới khác biệt này.

Dù lúc này Sōta vẫn chưa thể biết, dư chấn này sẽ lan rộng đến đâu.

Ngay lúc đó...

"!"

Kẽo kẹt...! Phạm vi tầm nhìn của Sōta dần xuất hiện nhiễu.

Không chỉ có vậy.

Cơ thể Sōta cũng dần bị nhiễu bao phủ. Không chỉ riêng Sōta. Naru cũng vậy.

"Xem ra thời gian đã đến rồi. Có lẽ mục đích của chúng ta ở thế giới này đã hoàn thành."

"...Sōta!?"

Cảnh tượng phi thực tế khiến Miyuki kêu lên gần như thảm thiết.

Rồi —

Trước mắt Miyuki, Sōta và Naru hoàn toàn hóa thành nhiễu ảnh, biến mất không còn dấu vết.

"..."

Mặt khác, trong nhận thức của Sōta và những người khác, Miyuki và căn ký túc xá đổ nát kia lại biến mất trong nhiễu.

Chẳng bao lâu, nhiễu đen trắng nhanh chóng tan biến, ngay khi một không gian loang lổ pha trộn các màu đỏ, xanh, tím xuất hiện, Sōta và Naru lập tức chìm vào cảm giác như đang rơi tự do dữ dội, căng thẳng đến mức co người lại.

"Chuyện gì thế này!"

"Xin hãy giữ bình tĩnh."

"Ruri!?"

Giọng Ruri, người nãy giờ vẫn im lặng, vang lên trong đầu Sōta.

"Sau khi phân tích dữ liệu, phát hiện đồ hình tiến hóa hình nhi của Sōta đang vận hành ngược theo trình tự khi dịch chuyển sang bên đó. Có lẽ đang trên đường trở về vị trí ban đầu."

"Thế, thế sao...?"

Lần trước gần như chỉ trong nháy mắt đã dịch chuyển xong, nhưng cảnh tượng hiện tại lại khác hẳn, khiến khóe miệng Sōta không khỏi giật giật.

Ngược lại với Sōta đang mất bình tĩnh, Naru dù bề ngoài vẫn điềm nhiên, nhưng trong lòng lại dấy lên một sự xáo động mãnh liệt khác với cậu.

"Cờ Vai Chính... Thế giới đó, sẽ xoay quanh cô giáo Miyuki mà vận động."

Naru sâu sắc cảm nhận tầm quan trọng của hành động này, đồng thời không chớp mắt nhìn Sōta.

"Có thể can thiệp vào trung tâm của thế giới... Năng lực của Hatate Sōta... Sức ảnh hưởng quả nhiên vượt xa năng lực được phân phối cho tôi..."

Naru biết.

Con đường Sōta đang đi...

Sẽ là một câu chuyện tràn đầy tuyệt vọng.

Trong tương lai, bi kịch, ác mộng, và những tiếng khóc thê lương sẽ chờ đợi cậu.

Tuy nhiên, dù vậy, cậu vẫn buộc phải chiến đấu.

Hatate Sōta, người được giao phó sứ mệnh đặc biệt, buộc phải đi trên con đường đời đầy đau khổ.

Xung quanh càng ngày càng tối tăm, cuối cùng đến cả đầu ngón chân cũng không nhìn thấy, sự bất an đạt đến đỉnh điểm.

Nhưng, Sōta trong bóng tối, chỉ có thể vừa rơi xuống, vừa nhìn thấy bóng tối bắt đầu nuốt chửng mình từ đầu ngón chân.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc bóng tối bao phủ tầm nhìn —

"!"

Trong nháy mắt, xung quanh từ đầu ngón chân bắt đầu được nhuộm bằng ánh sáng.

Khi mắt vừa kịp quen với ánh sáng chói lòa, Sōta chợt thấy mình xuất hiện trước lối vào Học viện Hatagaya, lưng đập xuống nền bê tông; còn Naru, người dịch chuyển ngay phía trên cậu, thì dùng thân hình mềm mại của mình đè nặng lên cậu, khiến Sōta đau đớn quờ quạng tay chân.

Thế giới quanh đây dường như đang là giờ học, chẳng một ai chứng kiến cảnh tượng siêu phàm ấy, xem ra cũng là điều may mắn.

Mặt khác, trên nóc tòa nhà học xá phụ cách nơi hai người biến mất không xa, Ruri đã bắt được tín hiệu phản ứng từ Sōta. Ngay lập tức, cô bé vận dụng tối đa khả năng cơ thể vốn đã thường xuyên lạm dụng, thực hiện những cú "siêu nhảy" hệt như nhân vật trong game hành động, liên tiếp vọt qua từng mái nhà.

Trên đường bay, Ruri lạnh lùng đến lạ lùng lên tiếng:

《Tọa độ quay về có vẻ hơi lệch một chút.》

"May mà xuất hiện ngay trên sàn nhà, chứ lơ lửng giữa không trung thì chết chắc rồi…"

Cơn đau dần dịu lại, Sōta loạng choạng đứng dậy.

Giọng Ruri vang lên từ loa điện thoại của Sōta, thiết bị đang bị cưỡng chế bật chế độ đàm thoại.

《Không cần lo lắng đâu.》

"Ừm?"

《Nếu tình huống đó xảy ra, tôi cũng nhất định sẽ đứng ra bảo vệ Sōta-sensei quan trọng nhất của mình… Tim ngài đập nhanh hơn rồi đấy, Sōta-sensei?》

Bị Ruri công khai buông lời sến sẩm một cách lạnh lùng, ngược lại Sōta lại đỏ mặt tía tai. Dù đã trải qua bao nhiêu lần như vậy, anh vẫn không thể quen được.

"Người nghe lại thấy ngượng ngùng cơ…"

Ngay cả Naru cũng bất thường mà ửng hồng cả mặt.

Thế nhưng, sắc mặt Sōta không giống Naru, chẳng thể gọi là hồng hào chút nào.

"…Có chuyện gì vậy? Sắc mặt anh tái nhợt kìa?"

"Không có gì đâu… Không hiểu sao, có lẽ vì không quen với trải nghiệm này nên tôi hơi khó chịu… Không sao đâu, chỉ cần nghỉ một lát là sẽ ổn… mà…!"

Sōta, người đã đứng dậy trước, vươn tay về phía Naru đang định ngồi dậy, đồng thời đáp lời…

Khi anh đang lựa chọn từ ngữ, hơi nghiêng người về phía trước thì—

Sōta cảm nhận được… một lực hút mạnh mẽ đến rợn người của – một lá cờ tử vong cực kỳ hùng hậu.

Rồi—

"Ư… Khụ!"

Chất lỏng ấm nóng mang mùi gỉ sắt trào ngược từ dạ dày lên, anh không thể chống cự mà phun ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, một màn sương đỏ nhuộm thẫm tầm nhìn.

"!"

Lá cờ tử vong gần như ngay lập tức ập đến, dữ tợn phủ bóng đen lên tất cả, khiến Naru không kịp trở tay. Cô cảm thấy nửa khuôn mặt mình ngay lập tức dính phải mùi máu ấm nóng.

Cùng lúc máu nhỏ giọt…

Trong màn ý thức mờ mịt—

Sōta nhận ra vị trí mình đổ gục về phía trước chính là vũng máu lớn do mình nôn ra—

Anh đã sẵn sàng đón nhận cái chết.

Ý thức của Hatate Sōta gián đoạn ngay tại thời điểm đó.

Lá cờ tử vong bất tường trên đầu anh phát ra thứ ánh sáng u ám nhất từ trước đến nay.

Mặt khác—

Chứng kiến Sōta ngã gục ngay trước mắt, Naru lúc này cũng hoàn toàn kinh hãi.

"…Ư, không ổn rồi!"

Tình huống nan giải nhất là lá cờ tử vong vô cùng bất tường đang bay phấp phới trên đầu Sōta đã hấp thụ những lời anh vừa nói, giờ đây đã hoàn toàn kích hoạt, cảm giác như đã bước vào giai đoạn không thể cứu vãn.

Sự thật này khiến Naru lạnh sống lưng.

Thế nhưng, hiện tại đã không còn thời gian để do dự nữa.

Lá cờ tử vong của Sōta sẽ phát huy toàn bộ sức mạnh bất cứ lúc nào.

"Ư!… Lần này… đành phải vậy!"

Đây là việc bất đắc dĩ.

Naru cũng tự mình hiểu rõ.

Nhưng, chỉ còn mỗi cách này.

Naru phạm cấm kỵ, khiến bàn tay cô sáng lên ánh sáng thần thánh.

Bàn tay kỳ tích—

Naru đưa bàn tay phải đang phát sáng của mình, xuyên vào vùng đất mà con người vốn không được phép đặt chân tới.

Đó chính là—

『Trực tiếp nắm lấy lá cờ tử vong của Hatate Sōta』.

—Can thiệp vật lý vào lá cờ.

Chiêu này ngay cả Sōta cũng không làm được, thế nhưng dù vậy, vẫn không thể bẻ gãy lá cờ tử vong.

Thế nhưng…

Naru dốc hết sức mình, cố gắng bóp nát lá cờ âm u và hùng mạnh đó.

"Ư ư ư… Á!"

Mặc dù bàn tay cô được bao phủ bởi ánh sáng kỳ tích, sức mạnh của ‘cái chết’ vẫn không ngừng cuồn cuộn, định xuyên thủng ánh sáng đó, xâm thực bàn tay cô.

Lúc này, nỗi sợ hãi trỗi dậy trong Naru.

Không phải sợ cái chết.

Mà là nỗi sợ cái gọi là thay đổi vận mệnh của một người.

Và cái gọi là gánh vác vận mệnh của một người.

—Cô sợ hãi sự giác ngộ cần thiết để thực hiện những điều đó.

Lúc này, Naru cuối cùng cũng thấu hiểu bản chất của việc điều khiển lá cờ.

Bản chất đáng sợ của nó khiến Naru kinh hãi.

Nhưng, đồng thời cũng trỗi dậy sự kính trọng.

Đó là sự kính trọng dành cho Sōta, bởi vì anh đã giấu tất cả những giác ngộ ấy trong lòng, luôn liều mình cố gắng.

『Dù thế nào đi nữa, mình cũng phải cứu người này…!』

Naru biết trái tim mình đang bị một lực hút mạnh mẽ kéo về phía Sōta.

Lực hút này do lòng kính trọng gây ra… Bản thân cô lầm tưởng như vậy.

Không đúng, điểm khởi đầu quả thực là như thế, và quả thực một nửa tâm niệm là sự kính trọng.

…Nhưng, có lẽ chính vì vậy, cô không nhận ra một lá cờ đang dựng đứng trên đầu mình.

—Lá cờ tình yêu.

Sự kính trọng chuyển thành sự ngưỡng mộ, rồi ngay lập tức thăng hoa thành tình yêu.

Ý niệm của cô—kêu gọi kỳ tích.

"Hỡi các linh hồn đã hy sinh vì cuộc chiến của chúng ta, xin hãy chặn đứng con đường… dẫn cậu ấy đến Minh phủ… Cầu xin các vị, lúc này hãy tạm thời giúp đỡ…!"

Naru—

Cố gắng hết sức cầu nguyện.

Cầu nguyện với cha mẹ đã khuất, với bạn bè, với đồng bào.

Có lẽ giống như cách anh ấy tìm thấy Miyuki… vẫn còn có người đang chờ đợi để gặp anh ấy… Nếu kết quả là việc đó sẽ cứu lấy Thất Đức Viện… không, cứu lấy thế giới, thì hiện tại không thể mất đi Hatate Sōta.

Lúc này Naru chợt nhận ra mình đã nghĩ như vậy.

Cô đoán rằng, có lẽ tinh linh của hành tinh không phải sắp đặt để Sōta gặp Miyuki, mà là sắp đặt để cô chứng kiến cảnh tượng đó, để cô bừng tỉnh.

Giả sử…

Giả sử lúc này, Naru có thể nhìn thấy lá cờ trên đầu mình.

Giả sử Sōta có ý thức, có thể nhìn thấy lá cờ trên đầu Naru.

Vậy thì, họ đã có thể nhìn thấy lá cờ thứ hai, rực rỡ dựng lên, đẩy câu chuyện cuộc đời họ lên một giai đoạn mới.

Lúc này…

Kỳ tích đáp lại ý niệm của cô, bắt đầu phô bày sức mạnh của nó—

Không biết có phải lời cầu nguyện của Naru đã thành hiện thực hay không, chỉ thấy ánh sáng u ám bất tường từ lá cờ tử vong trên đầu Sōta dần dần hội tụ lại.

Lá cờ tử vong không phát huy toàn bộ sức mạnh. Mặc dù khuôn mặt Sōta đã lấy lại được sắc máu, nhưng lá cờ tử vong vẫn còn trên đầu anh. Không thể đảm bảo khi nào chuyện này sẽ tái diễn.

"…Dù sao đi nữa, tạm thời đã ngăn chặn lá cờ kích hoạt rồi… phải không."

Naru vừa nhìn bàn tay phải đã trở nên đỏ ửng như bị bỏng, vừa thở phào nhẹ nhõm, rồi ngồi phịch xuống.

Cảm giác thành công đã khiến Naru nở một nụ cười nhẹ.

Trong lúc an tâm, Naru tràn ngập tình cảm dành cho Sōta, cô dịu dàng vuốt ve gò má dần hồng hào trở lại của anh.

"Yếu đuối đến thế, non nớt đến thế, ngây thơ đến thế… Vậy mà, lại khiến người ta tự hào vì đã cứu anh đến lạ lùng, thật sự khó tin."

Và… Naru thầm nghĩ.

"Sự ấm áp của anh, thật sự… đến vậy…"

Đôi mắt Naru bất thường trở nên mơ màng.

『Thật đáng yêu đến vậy.』

Phần tiềm thức của cô thì thầm như thế. Naru cứ như bị cảm xúc yêu đương mãnh liệt làm choáng váng…

Ngay cả bản thân cô cũng không hề hay biết mà thực hiện một hành động bất ngờ.

"…!?"

Cô bất giác—dịu dàng hôn lên má Sōta.

Naru hoảng loạn, bất thường đến nỗi đỏ bừng cả đỉnh đầu, rồi cứng đờ lại, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại.

Khoảnh khắc này—

Lá cờ tình yêu tiếp tục biến đổi thành lá cờ chinh phục thành công phát ra ánh sáng bạch kim.

Thế nhưng—

Trước tầm mắt của Naru đang cúi đầu, cô thấy một đôi bàn chân nhỏ bé nhẹ nhàng đáp xuống.

"!"

Naru ngẩng đầu lên, chỉ thấy…

"Sacrament…!?"

Cái tên vừa thốt ra khiến não cô phát ra tín hiệu nguy hiểm.

Cô gái với nụ cười hư ảo khiến tinh thần Naru đóng băng.

"Xin lỗi nhé."

"Ưm…!"

Sakura nói lời uyển chuyển xong, vươn tay túm lấy đầu Naru.

Cứ thế, Naru không có cơ hội giãy giụa cũng không kịp kêu la, đầu cô bị chấn động mạnh, rồi bất tỉnh.

"Lần này thì tha cho cô, nhưng nếu chuyện như vậy cứ tái diễn sẽ rất phiền phức đấy. Hơn nữa… Tông đồ của Thất Đức Viện biết rất nhiều điều không thể nói cho anh trai biết… Thực sự xin lỗi… Tất cả đều là để anh trai tìm thấy chân lý của thế giới…"

Tại nơi không một ai nghe thấy, Sakura vừa nói thầm vừa tỏ vẻ rất hối lỗi.

Trên khuôn mặt cô mang một vẻ lo lắng thuần khiết đến lạ thường.

Sōta tỉnh lại không lâu sau đó.

Vừa thắc mắc về cảm giác mềm mại bất ngờ dưới đầu mình, anh vừa chậm rãi mở mắt…

"Anh tỉnh rồi sao?"

Naru, người đang đỡ đầu Sōta trên đùi mình và ghé sát nhìn anh từ trên cao, đối mắt với anh và hỏi.

"Ưi! Tại, tại sao lại thành ra thế này!?"

"Tôi mới là người muốn hỏi anh đấy."

Thấy Sōta bật dậy, Naru thở dài.

"Tôi nhớ rõ ràng mình đã ra khỏi ký túc xá và lên tàu điện, thế mà khi định thần lại, đã thấy mình ở đây như thế này, đỡ đầu anh rồi. Muốn cử động cũng không được…"

"Ế?"

"Hả?"

Naru nói không giống diễn kịch chút nào, khiến Sōta nhìn cô bằng vẻ nghi hoặc, thái độ của anh lại khiến Naru cũng hơi nghiêng đầu khó hiểu.

"Naru đã gặp tôi trên tàu điện… rồi chúng ta cùng đi gặp Miyuki…"

"Ôi, hóa ra tôi đã gặp Hatate Sōta rồi… Mà… gặp Miyuki-sensei là sao?"

Ngay cả Sōta, người không có nhiều giao tình với Naru, cũng có thể nhận ra.

Naru không phải là người sẽ giả vờ ngây ngô trêu chọc.

Thái độ của cô rõ ràng cho thấy cô không hiểu Sōta đang nói gì.

Sōta vô cùng ngạc nhiên, nhìn lại Naru, rồi đôi mắt anh bắt được một điều khó tin.

"Ế? Lá cờ chinh phục thành công! Naru!? Với tôi!? Tại sao!?"

"Gì cơ? Anh đang nói gì vậy?"

Thấy Naru mơ hồ không hiểu gì, Sōta có một dự cảm bất lành mạnh mẽ, liên tiếp hỏi:

"Naru… cô có nhìn thấy lá cờ không? Còn chuyện về Thất Đức Viện thì sao…?"

"Lá… cờ…? Thất Đức Viện…?"

Khác với Sōta đang nói với giọng gấp gáp, Naru lộ vẻ mặt nghi hoặc, nhắc lại lời Sōta như một con vẹt.

…Đúng vậy.

Dù chỉ là tạm thời, nhưng Thất Đức Viện và Hatate Sōta lúc này đã mất đi một đồng đội quý giá.

Cùng với ký ức của cô gái Daimyōji Naru cũng mất đi.

Còn những gì cô đã đứng ra bảo vệ, sẽ dẫn dắt thế giới đi theo hướng nào—

Điều này, hiện tại chưa một ai có thể biết được.