Công quốc Bladefield.
Một tiểu quốc nhỏ bé nằm ở góc châu Âu.
Dưới sự cai trị của lão công vương Albert, vương quốc này được điều hành bởi sự phối hợp giữa công tước và hội đồng quốc gia - Thất Đức Viện.
Lâu đài Vương thất - Blade Princess (Kiếm Cơ Thành) đúng như tên gọi, là tòa thành cổ trắng muốt tinh xảo, toát lên vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Trong một căn phòng của tòa thành cổ ấy, một vị công chúa đang vật vờ trong buổi trưa hè tẻ nhạt.
"Chán quá đi... Thật sự chán chết đi được..."
Đó chính là công chúa thứ 13 - Nanami K. Bladefield.
Giờ đây nàng đã biến thành sinh vật chỉ biết lăn lộn trong phòng, thứ dáng vẻ tuyệt đối không thể để thần dân trông thấy.
"Ừm! Đúng rồi! Thử gọi cho Akane xem sao. Hình như cô ấy có nói về chuyện video call qua mạng... Dùng thiết bị mà Akane đưa cho ta trước lúc lên đường... Chính là cái này đây."
Nanami vừa nghêu ngao giai điệu vui vẻ vừa lục tìm số điện thoại của Akane được lưu trong thiết bị. Sau hồi chuông tút tút khá lâu, Akane đã bắt máy.
<A, Nanami. Thật vui khi được cậu gọi tới.>
Lời nói của Akane khiến Nanami - kẻ vốn rất sợ cô đơn - bỗng chốc phấn chấn hẳn lên.
"Th... Thật à? Hừ hừ, chắc bản thân cậu cũng đang rảnh rỗi lắm phải không? Đ... Đành vậy thôi, ta sẽ đặc cách nói chuyện với cậu một lát vậy!"
Nếu phải so xem ai đang vui mừng hơn, từ dáng vẻ cho đến giọng điệu, rõ ràng Nanami mới là người hân hoan khôn tả, hoàn toàn trái ngược với những gì cả hai đang nói.
"Kỳ nghỉ hè của cậu thế nào rồi? Một mình ở nhà cũng chán lắm nhỉ? Ừm? Ừm? Nếu vậy, có muốn ta định kỳ gọi điện tâm sự cùng không?"
<À, hiện tại mọi người đều đang ở nhà tớ.>
"Mọi... người...?"
Nụ cười trên mặt Nanami đóng băng ngay lập tức.
<A, là Nanami đó à, Nanami có khỏe không?>
Megumi thò đầu ra từ phía sau Akane, tiếp theo đó camera cũng bắt được hình ảnh Sōta và những người khác.
"Cái gì thế!?"
Nụ cười của Nanami biến thành vẻ kinh ngạc, đôi mắt nàng mở to hết cỡ.
"Sao Sōta và mọi người lại ở nhà Akane thế!?"
<Mọi người đến nhà tớ chơi. Rồi ở lại luôn.>
"Gì cơ!?"
Nhìn thấy Megumi và những người khác vẫy tay chào đầy hồ hởi, Nanami bị sốc nặng.
<Chị Nanami ơi, chị Nanami ơi, hôm nay mọi người đã cùng nhau đi công viên giải trí nhà chị Akane, đi bơi, xem bắn pháo hoa hoành tráng lắm!>
<Ngày mai còn định đi sở thú và thủy cung nữa đó!>
"Gì cơ!?"
<<Đúng vậy ~~♡>> Kurumiko và Megumi áp tay vào nhau cười tươi khiến Nanami chịu thêm đòn đau.
Nanami nếm trải cảm giác cô đơn đắng nghét, giống như ngày sau khi sốt cao không đi du lịch được, nhìn bạn bè hớn hở kể chuyện mà mình không thể tham gia.
<Bây giờ đang chơi đánh gối đó.>
<Chiến đấu tiếp tục thôi!>
<Á! Kurumiko ném em kìa!>
<Á! Á! Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá đi!>
<Này... Megumi, đừng lấy tôi làm khiên chắn chứ!>
Qua camera có thể thấy cảnh mọi người chạy nhốn nháo, la hét phấn khích, những chiếc gối bay tứ tung phía sau lưng Akane.
"Tr... Trông vui nhỉ..."
Dù nụ cười của Nanami đã cứng đờ, nhưng Akane nghe tiếng ồn phía sau lại càng thêm phân tâm: trong lòng ngứa ngáy muốn tham gia, chẳng mấy để ý đến Nanami nữa.
<Ừ, đúng vậy...>
"Không, nhưng mà, nói chung, nóng... quả là mùa hè nhỉ."
<Ừ, đúng vậy...>
Nanami cố che giấu sự bối rối bằng những lời lẽ càng thêm lúng túng, thông thường thì đã bị lộ từ lâu, nhưng Akane đã dành 99% sự chú ý vào trận chiến gối, chỉ trả lời qua quýt.
"Nè, Akane này..."
<Ch... Chờ chút, tớ chợt nhớ có việc gấp phải làm!>
"Nhớ... việc gấp?"
Akane đã không còn nhìn vào màn hình hiển thị Nanami nữa, mà dán mắt vào trận chiến gối.
<Th... Thế nhé Nanami, tớ rất vui được nói chuyện. Nhớ gọi lại cho tớ nhé!>
"Ê... Đợi đã...!"
Akane vẫn không nhìn mặt Nanami, bấm nút thiết bị đại rồi lao vào trận chiến gối, không hề nhận ra cuộc gọi vẫn chưa ngắt.
Kết quả là trên màn hình trước mặt Nanami, khu vực gần camera chẳng có ai, nhưng phía xa lại hiện lên hình ảnh Kurumiko và mọi người đang ném gối vui vẻ.
<Chỉ có Sōta-kun và mọi người chơi thôi sao công bằng, cho tớ tham gia với——>
<Đã bảo rồi, sao mọi người cứ lấy tôi làm khiên chắn thế!>
<Đ... Đúng vậy đấy, mấy người kia! Dám... dám bám lấy Sōta như thế!>
<Á——! Tiền bối Rin ném gối dữ quá!>
Những âm thanh vui nhộn và hình ảnh sống động truyền qua cuộc gọi video vào căn phòng tĩnh lặng của Nanami, khiến nàng đờ đẫn giữa không gian tĩnh lặng.
"…………"
Đứng đơ như tượng trong vài phút, Nanami đột nhiên ngã vật ra sau.
Gương mặt vô hồn của nàng lấp lánh thứ gì đó từ khóe mắt——
"Uwaaa! Đồ ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc!"
——rồi bắt đầu quẫy đạp chân tay như đứa trẻ lên cơn ăn vạ.
Tiếng hét giận dữ bất ngờ vang lên khiến Akane và mọi người đang hăng say ném gối phải dừng lại, ngượng ngùng nhìn về phía màn hình.
Tất cả xếp thành hàng ngang trước camera. Nếu đội hình bị xéo, chứng tỏ họ vẫn còn đang hưng phấn.
<Ơ... Nanami, xin lỗi nhé, bọn tớ chỉ mải chơi mà bỏ rơi cậu...>
<Nanami cô đơn đến mức phải gọi điện mà bọn tớ chẳng nhận ra tâm trạng của cậu...>
<Nanami, xin lỗi nhé. Khi Sōta buồn, cậu đã giúp đỡ rất nhiều, vậy mà bọn tớ lại làm chuyện như bỏ rơi cậu... Nhân tiện đây, chúng ta cùng trò chuyện nhé?>
Akane, Megumi, Kikuno dùng giọng điệu dịu dàng an ủi Nanami.
Nghe vậy, Nanami gạt nước mắt mạnh mẽ rồi ngồi bật dậy. Ngồi dậy ※NGAY VÀ LUÔN.
"Ch... Chuyện nhỏ xíu này có là gì. Ta vốn là kẻ độc hành mà!"
Kẻ độc hành nào lại khóc lóc quẫy đạp vì bị bỏ rơi——dù trong đầu Sōta thoáng nghĩ vậy, nhưng nếu cậu chế nhạo khiến Nanami lại giận dỗi thì cũng phiền, nên cậu cố ý im lặng.
<May quá. Nanami không phải loại người yếu đuối khóc lóc vì cô đơn.>
<Đúng vậy, may mà Nanami bình tĩnh. Nếu là tớ, chắc đã khóc vì cô đơn mất rồi.>
Akane và Megumi dường như thực sự nghĩ vậy, khiến Naru và Rin cảm thấy đôi khi sự yên bình cũng đáng sợ, còn Sōta thì đã quá quen.
<A! Đúng rồi! Chơi đánh gối có Nanami cùng tham gia mới vui.>
"Ý cậu là sao...?"
<Bây giờ đáp máy bay phản lực riêng sang là ổn thôi!>
"Ê, không đúng, chỗ nào ổn chứ..."
<Bọn tớ xuất phát ngay đây! Thế nhé Nanami, gặp cậu ở nước cậu nhé!>
"Này... Cậu..."
Cuộc gọi thực sự kết thúc.
Nanami đờ đẫn đứng trước camera, dáng vẻ bị bỏ rơi trước đó so với hiện tại chỉ như muối bỏ bể.
Sân bay quốc tế Bladefield——
Công quốc Bladefield với diện tích bằng nửa Nhật Bản không có đường bay nội địa, cửa ngõ hàng không duy nhất chỉ có sân bay này, số chuyến bay cũng không nhiều.
Trước cổng VIP dành cho nguyên thủ quốc gia, thiếu nữ đứng thẳng kiêu hãnh khoanh tay chính là Nanami.
Nhịp chân gõ nhịp nhanh trên sàn cho thấy dễ dàng đoán được nàng đã chờ đợi từ lâu.
Thời gian đã là hai ngày sau... quá 10 giờ sáng, kết quả là Nanami đã chờ thêm hơn một ngày rưỡi... dù vậy, dĩ nhiên nàng không đứng đợi suốt ở sân bay mà ở khách sạn gần đó hai đêm để có thể đón tiếp nhóm Akane bất cứ lúc nào.
Nhưng, khi nhóm Akane cuối cùng cũng xuất hiện từ cổng nhập cảnh, kéo vali theo, thái độ bực dọc nhất quán của Nanami bỗng biến thành hai sắc thái: bực bội và vui mừng. Từ cổ trở xuống là vui mừng. Biểu cảm thật chuẩn xác.
"Cả... cảm ơn các người vượt ngàn dặm tới đây... Ặc! Á! Kyaaa!"
Lời chào cuối cùng biến thành tiếng thét, bởi Akane và mọi người vừa gặp mặt đã ném gối thẳng vào Nanami.
"Bọn tớ thực hiện lời hứa, cho Nanami tham gia đánh gối rồi đó!"
"Ai lại đi đánh gối ở chỗ này chứ!"
"Ơ ơ... Tớ tưởng được cơ mà, không ngờ lại bị mắng..."
Nhóm người làm chuyện kỳ quặc ở nơi đông người như sân bay khiến dân chúng xung quanh đổ dồn ánh nhìn.
"Ơ kìa, không phải công chúa Nanami sao?"
"Điện hạ Nanami đang bị ném gối kìa."
"Không ổn rồi."
"Mấy người đang làm gì với công chúa chúng tôi thế."
Thần dân nhìn thấy công chúa nước mình trong tình cảnh này đều tỏ vẻ kỳ quặc, vừa cảm thấy xấu hổ vừa thấy lạ. Vì là người ngoại quốc nên giọng nói hơi khác. (※Dịch pháp siêu cấp.)
Ngoài ra, Sōta và mọi người từng học tiếng Pháp - ngôn ngữ chính thức của công quốc Bladefield - trong lớp ngoại ngữ hai, nên cũng không hoàn toàn không hiểu được ngôn ngữ này.
"Nhưng mà các người tới muộn quá! Các người tự nói xem, có muộn không!"
Nanami chất vấn nhóm Akane, nàng đã mất kiểm soát đến mức chẳng những không nghe lời người ngoài, mà còn quên cả cách ăn nói của công chúa vương thất.
Lời chất vấn của Nanami khiến Akane bật cười ngượng nghịu.
"Bọn tớ vốn định xuất phát từ sáng..."
"Nhưng nhân cơ hội hiếm có, quyết định đi sở thú và thủy cung trước đã..."
"Đến khi nhận ra thì một ngày đã trôi qua." Kurumiko kết luận.
<<Đây, quà lưu niệm.>> Nanami nhận được chú gấu trúc và chim cánh cụt bông, run rẩy vì giận dữ và tủi thân.
"Tình bạn của các người chỉ đến mức này thôi sao! Lũ vô tình!"
"Nhưng mà này, lúc đầu mọi người định để mai hãy đi, nhưng Sōta đã thuyết phục mọi người xuất phát sớm, Sōta nói Nanami chắc đang mong đợi lắm rồi, phải đến ngay đó."
"Dù không cần tớ thuyết phục, mọi người cũng đồng ý..."
Kikuno làm trung gian hòa giải, khiến Sōta nở nụ cười mỉm.
Nanami nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn Sōta.
"Không, không phải vậy đâu, là tại tôi ra mặt thuyết phục trễ quá... Vì Megumi thì háo hức xem gấu trúc, còn Kurumiko thì lại mong ngắm chim cánh cụt, nên tôi cứ chần chừ không dám cắt ngang hứng thú của họ..."
Nghe Sōta giải thích ấp úng, Nanami liền bổ nhào tới ôm chầm lấy cậu, kéo theo cả con thú nhồi bông cậu vừa nhận được.
"Chỉ có tình bạn của khanh mới là chỗ dựa tinh thần của bản cung thôi!"
Nanami hình như đã nhịn lâu lắm rồi việc mọi người phớt lờ mình, nàng dồn hết sức lực bày tỏ tình cảm, suýt chút nữa làm gãy sống lưng Sōta. Kết quả của việc bày tỏ tình cảm thân thiết chính là cờ hiệu tình bạn gãy vụn cùng với sống lưng, vậy nên, không bày tỏ tình cảm thân thiết có lẽ sẽ giữ gìn được tình bạn bền lâu hơn.
Mặc dù Sōta vẫn không thể nhìn thấy bất kỳ cờ hiệu nào trên đầu Nanami, nhưng lại không ngờ đến việc sống lưng bị gãy chứ không phải cờ hiệu. Thoát khỏi vòng tay Nanami, cậu nói với một tư thế kỳ quặc:
"Mà này, vốn dĩ định sẽ nhàn nhã qua hết kỳ nghỉ hè ở ký túc xá, không ngờ lại sang nhà chị Kikuno ở, rồi lại sang nhà Akane ở, cuối cùng thậm chí còn xuất ngoại nữa chứ..."
"Chưa chắc đây đã là điểm cuối đâu nhé. Cứ đà này, đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc, có khi anh trai đã đi đến hành tinh khác rồi ấy chứ."
"............"
Với Sōta, người từng có một lần đến thế giới song song, câu nói này nghe không phải là không thể, khiến cậu chẳng thể nào cười nổi.
"Vậy thì, chư vị đã vượt chặng đường dài hẳn là mệt mỏi rồi, nhưng sau đó vẫn còn chuyến tàu dài. Tiếp theo chúng ta sẽ đi tàu ba tiếng để đến Vương Đô Song Kiếm (Twin Blade)."
Quả như lời Nanami nói, Sōta và mọi người từ sân bay ngoại ô Công quốc Bladefield lên chuyến tàu hoàng gia—tàu "Hoàng hậu Bladefield", vừa ngắm cảnh xanh tươi bên ngoài cửa sổ, vừa thư thái nghỉ ngơi trong toa tàu tựa như một phòng khách sang trọng.
Dù không phải là siêu xa hoa, nhưng dù sao đây cũng là phương tiện di chuyển của gia đình Công tước Vương, nên nội thất trên tàu được trang trí bằng những vật phẩm tao nhã.
"Mà này, thật không hổ danh là tiểu thư của Tập đoàn Mahōzawa, chỉ tùy hứng một chút là có thể dùng phi cơ riêng."
Rin vừa ngạc nhiên thưởng thức trà đen có hương vị hơi khác so với trà đen Nhật Bản, vừa thuận miệng khẽ cảm thán.
"Ừm—cháu nghĩ chị Akane không phải là tùy hứng đâu ạ."
"Ồ?"
Nghe Kurumiko, người đang dán chặt tay và mặt vào cửa sổ, phát biểu, Rin đặt cốc trà đen lên chiếc bàn hơi rung lắc.
"Cháu nghĩ chị Akane muốn làm hết sức mình vì bạn bè."
"...Ha, phải rồi. Kurumiko nói đúng. Akane đúng là một tiểu thư tốt bụng tuyệt vời."
"...Mà này, những người đã đồng hành đến đây như chúng ta hình như cũng chẳng có tư cách nói vậy."
Kurumiko rời mặt khỏi cửa sổ, khẽ mỉm cười; Rin cũng đáp lại bằng một tiếng cười nhỏ.
"Mà này, suy cho cùng thì chuyện này hình như cũng không phải hoàn toàn vì bạn bè mà nghĩ."
"?"
"Ví dụ như chuyện lần này, cháu nghĩ chị Akane sợ rằng, nếu chị Nanami vì chuyện này mà ác cảm với ký túc xá Mạo Hiểm... chính xác hơn là, nếu chị Nanami vì chuyện này mà cảm thấy 'ai đó' coi trọng 'ai đó trong ký túc xá Mạo Hiểm hơn là bản thân mình'... rồi dẫn đến rạn nứt trong mối quan hệ tình cảm của 'ai đó' và chị Nanami, thì thật là có lỗi với cả hai. Còn một mặt là vì 'ai đó', nên chị ấy đã nghĩ cho cả những người xung quanh 'ai đó' nữa."
"...Ra vậy..."
Rin vốn không giỏi nhìn thấu những điều tinh tế trong lòng người khác, liên tục gật đầu thán phục khả năng quan sát con người của Kurumiko. Kurumiko thấy hành động của Rin thì chợt nhớ đến con búp bê có phần cổ bằng lò xo, suýt chút nữa đã muốn ấn vào trán Rin xem liệu cô ấy có nhún nhảy không, nhưng cuối cùng cũng nhịn được. Nếu là Akane thì tuyệt đối không thể nhịn được.
"Nói cách khác, mọi người đều rất nỗ lực vì 'ai đó'. Đó chính là... tình yêu đấy."
Cái 'ai đó' kia đang bị các cô gái vây quanh, cùng họ chơi bài; 'ai đó' vừa định rời chỗ, mọi người liền nhao nhao đứng dậy, khiến 'ai đó' lộ ra vẻ mặt "Hả! Tại sao!".
Tóm lại, 'ai đó' mà các cô gái đều yêu thích nhất—chính là Sōta.
"Mà này, nơi này quả thực yên tĩnh và nhàn nhã ghê."
Kikuno cúi người qua Sōta đang ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài, khẽ khàng nói.
"Đúng là yên tĩnh và nhàn nhã thật!"
Akane đang ngồi đối diện Sōta, cũng không chịu kém cạnh, cúi người qua Sōta để nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tư thế này không tự nhiên chút nào cả! Sao không thể nhìn ra ngoài bình thường chứ!"
"...Sōta-kun chỉ chiều mỗi chị Kikuno thôi."
Akane tức giận phồng má, oán trách trừng mắt nhìn Sōta, khiến Sōta không khỏi thầm kêu không ổn.
"Không được đâu, Sōta. Tuy chị biết Sōta yêu chị nhất rồi, nhưng cũng phải dịu dàng với các bạn nữ khác nữa chứ."
Kikuno đang chỉnh đốn Sōta lại nở nụ cười rạng rỡ, thà nói là không hề tức giận, còn hơn là vui vẻ khi thấy Sōta có xu hướng coi trọng chị.
"...Cứ xem tùy ý cậu đi."
"Hoan hô! Siêu yên tĩnh và nhàn nhã, Sōta-kun!"
"Phải rồi..."
Akane, còn áp sát hơn cả vừa nãy, cười tươi nói vậy, Sōta bị tựa lưng ghế chặn mất đường lùi, sợ hãi thầm nghĩ: "Gần quá, mặt gần quá!"
Ở vị trí chéo phía trước Sōta, Naru đang lơ đãng lật giở cuốn sách bỏ túi "Chuyến bay đêm" của Antoine de Saint-Exupéry, thực ra vẫn luôn tìm cơ hội bắt chuyện với Sōta, nhưng lại liên tục bỏ lỡ, cuối cùng cô khẽ hắng giọng, kéo nhẹ vạt áo Akane, ý bảo Akane buông Sōta ra mà ngồi xuống.
"Vì ngành công nghiệp của đất nước này chỉ có rượu vang và các sản phẩm từ sữa thôi, nên phong cảnh tự nhiên tràn ngập nét điền viên. Nhưng gần đây hình như cũng nghiên cứu về lĩnh vực hóa sinh."
Naru bị Akane (cô ấy có vẻ vui vẻ thầm nghĩ: "Naru ghen ư? Ghen ư? Yêu Sōta-kun đến mức ghen sao?") nhìn chằm chằm ở cự ly gần, vừa giải thích như vậy, vừa giả vờ bình tĩnh.
"Naru-chan hiểu về đất nước này ghê nhỉ."
"...Phải. Nói mới nhớ, không biết vì sao nữa? Mình đâu có tìm hiểu..."
"............"
Sōta và Nanami, mỗi người với những suy nghĩ khác nhau, nhìn chằm chằm Naru đang hoang mang.
"Ồ! Sōta-kun không nói gì là biểu hiện bụng đói meo rồi phải không? Akane mang theo đồ cần thiết cho dã ngoại—đồ ăn vặt đây rồi!"
"Tôi là nhân vật lúc nào cũng đói bụng à...?"
Akane chẳng thèm nghe lời than vãn của Sōta, lục lọi đồ trong túi xách.
Thế nhưng...
Túi xách bỗng "Soạt soạt!" động đậy, dọa Akane kêu lên "Á!" một tiếng rồi ném túi xách về phía Sōta, đúng lúc đó trong túi phát ra tiếng "Ù!" rồi một vật nhỏ bé nhảy ra ngoài. Đúng là nhiều từ tượng thanh thật. Nào là soạt soạt, nào là á, nào là ù.
Vật thể lạ lớn bằng lòng bàn tay kia suýt chút nữa đâm vào mặt Sōta, nhưng lại đá nhẹ vào chóp mũi cậu, xoay tròn trên không rồi đáp xuống đùi cậu. Vì mũi Sōta chịu một cú va chạm mạnh, nên thành thật mà nói không phải là suýt đâm vào, mà là đã va vào thật rồi. Sao không thành thật ngay từ đầu đi? Xin lỗi.
Tóm lại, vật thể nhỏ lật miếng vải bọc bên ngoài, để lộ thân phận của mình, Sōta thấy vậy liền không tự chủ được mà hét lên:
"Ruri!"
Tuy nói là nhỏ, nhưng vật trước mắt không nghi ngờ gì chính là Ruri phiên bản hai đầu thân.
"Tôi là cơ thể di động cỡ nhỏ Type-L4, Ruri Nendoroid. Xin hãy gọi tôi là Ruri."
"Cách gọi y như cũ!"
Sōta dù không biết phải than vãn từ đâu, nhưng dù sao cũng đã than vãn rồi.
Ruri dù là ba đầu thân, nhưng vẫn nghiêm chỉnh chào theo kiểu Nhật.
"Oa, đáng yêu quá đi mất!"
"Đúng đó, đáng yêu ghê cơ!"
Bên cạnh Kikuno và Megumi như có trái tim bay ra, cả hai đều khen Ruri hai đầu thân đáng yêu; về cơ bản, Megumi khi chơi đùa với những thứ dễ thương cũng rất đáng yêu.
"Khả năng vận động có thể phát huy 4% so với cơ thể gốc. Khả năng xử lý tính toán bị hạn chế giảm xuống 12%, nhưng xác suất đồng hành cùng Sōta-sensei không thành vấn đề là 48%."
"Thế chẳng phải là nửa nạc nửa mỡ sao!"
Sōta đang than vãn, lúc này thấy cờ hiệu trục trặc dựng đứng trên đầu Ruri, liền cau mày.
"...Mà này Ruri, thứ cậu khoác trên đầu từ nãy giờ là gì vậy...?"
Sōta nhặt miếng vải như thể kẹp giữa đầu và cờ hiệu của Ruri lên.
Hai miếng vải hình núi cộng thêm vài sợi dây nối liền với nhau...
"Ơ, ơ kìa! Ruri, đó là đồ lót của tớ!"
Akane mắt đẫm lệ chộp lấy chiếc áo lót, với tốc độ ánh sáng nhét lại vào túi xách.
Độ cao của hình núi in sâu vào mắt Sōta khiến cậu hơi kinh ngạc.
"…Lớn thật."
Còn Akane đang xấu hổ đánh vào cánh tay Sōta, trong mắt người ngoài nhìn thế nào cũng giống như đang đùa giỡn tình tứ.
"Vì cơ thể gốc đang được bảo dưỡng, tạm thời di chuyển bộ xử lý chính đến cơ thể này để lánh nạn, rất mong được chỉ giáo. (Y/N)"
"Ừm... dù sao thì... rất mong được chỉ giáo..."
Sōta thấy Ruri bị Kikuno và những người khác ôm lên ngắm nghía, dù cảm thấy cô bé có vẻ không giúp được gì, nhưng vẫn mơ hồ gật đầu.
Đúng lúc đó, Sōta bỗng đứng dậy. Akane và những người khác đương nhiên cũng đứng dậy theo. Theo lẽ thường thì điều này hoàn toàn không đương nhiên, nhưng họ không phải người thường, vậy nên xin mọi người hãy thông cảm.
"Tôi đi vệ sinh một chút..."
Naru và Kikuno thì khỏi nói, ngay cả Akane, người suýt nữa đã đòi đi cùng, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống. Vốn dĩ Akane hoặc Megumi có 50% khả năng sẽ nói "Tớ cũng đi cùng" hoặc "Đàn ông đích thực là phải đi tiểu cùng nhau chứ!", nhưng vì cú sốc tinh thần khi bị nhìn thấy đồ lót và bị Ruri phiên bản nhỏ xíu thu hút sự chú ý, lần này cả hai dường như không có ý định đi theo.
...Lựa chọn này sẽ thay đổi đáng kể vận mệnh sau này của họ.
Khi Sōta đã đi vệ sinh xong và đang định quay trở lại lối đi...
Tàu vừa lúc dừng lại, một cô gái cùng vài nữ hầu cận bước lên.
Cô gái đó trạc tuổi Sōta, điều đầu tiên Sōta cảm nhận được ngay lập tức là—cô ấy thuộc một thế giới khác.
Sau đó, các yếu tố ngoại hình tạo nên bầu không khí đó lần lượt in sâu vào thị giác.
Dung mạo cô ấy có đường nét rõ ràng nhưng lại mang đến ấn tượng dịu dàng, toát lên vẻ đẹp đặc trưng của người lai, khiến người ta cảm nhận được trò đùa tinh xảo của nữ thần sắc đẹp, đồng thời tràn đầy sự thanh khiết hoàn hảo.
Mái tóc dài màu bạc trông như chứa đựng ánh sáng.
Bộ trang phục phong cách Gothic Lolita lấy màu đen làm chủ đạo, tương phản hoàn hảo với mái tóc.
Mọi chuyện kể trên đều siêu thực, đến cả Sōta, người vốn dĩ đã quen với việc bị các cô gái xinh đẹp vây quanh, cũng không kìm được mà đứng sững sờ.
Nữ hầu sau lưng cô gái cúi đầu chào Sōta, người rõ ràng đang ngây người ra, đồng thời cất lời:
“Xin thứ lỗi, lẽ ra quý ông không nên chắn lối trong khi đã biết Công chúa Điện hạ sắp đi qua.”
“Hả? À! Xin lỗi… xin lỗi…”
Mặc dù nữ hầu có ý trách Sōta vô lễ, nhưng giọng điệu và thái độ cực kỳ dứt khoát của cô không hề khiến đối phương cảm thấy ác ý. Có thể nói, đó chính là bản chất của một sinh viên tốt nghiệp Học viện Hầu gái Tokyo* – một trường đào tạo hầu gái hàng đầu thế giới, nổi tiếng với khẩu hiệu “Chỉ cần tuân thủ đúng nghi thức là có thể trở thành hầu gái” và “Đừng để giấc mơ trở thành hầu gái mãi chỉ là mơ ước.”
*(Chú thích của người dịch: Trích từ một tác phẩm khác của tác giả là “Tokyo Kōtei ☆ Hokusō Renka”.)
Cô gái được nữ hầu gọi là “Công chúa Điện hạ” thấy Sōta vội vã nhường đường liền gật đầu chào cậu. Khi sắp đi qua trước mặt Sōta, cô gái lại hỏi một nữ hầu khác:
“…Nếu vị tiên sinh đó đi trên chuyến tàu này, vậy có nghĩa là vị tiên sinh đó là họ hàng của Công vương sao? Có phải không?”
“Không ạ, nghe nói các bạn cùng lớp của Công chúa Nanami Điện hạ – vị công chúa thứ mười ba đang du học ở Nhật Bản – đang đi trên chuyến tàu này, ngài ấy có thể là một trong số họ.”
Khi nữ hầu vừa cung kính cúi đầu trả lời, đôi mắt cô gái liền sáng lên, chắp tay lại và nói:
“Ôi chao! Tuyệt vời quá! Vậy anh là người Nhật đúng không! Anh là Haniwa* ư? Có phải không?”
*(Chú thích của người dịch: Tượng gốm đất nung thời kỳ Kofun của Nhật Bản.)
“Sao lại là Haniwa!”
Sōta lần đầu tiên gặp người nói đến Nhật Bản là nghĩ ngay đến Haniwa, nên cậu bị sốc và vô thức hét lớn. Phải nói là, dù nhìn thế nào, Sōta cũng không phải Haniwa. Nếu cậu là Haniwa, thì có nghĩa là tác giả đã mất bao nhiêu tháng trời để miêu tả câu chuyện về một tượng Haniwa, điều này thật đáng sợ.
Lúc này, Sōta ngạc nhiên vì cô gái nói tiếng Nhật để bắt chuyện với cậu.
“Vậy, anh có phải là ninja không? Có phải không?”
“Không… Tôi không phải… ninja.”
Tại sao ninja lại đứng sau Haniwa nhỉ? Ít nhất cũng phải ngược lại chứ? – Sōta trả lời dù trong lòng đầy thắc mắc.
“Bạn của anh có ninja không? Có không?”
“Có một cô Ninja Hayashi Ruri…”
“Tuyệt vời quá!”
Tại sao người nước ngoài lại thích ninja đến vậy… Sōta không khỏi cười khổ. Ngoài ra, như mọi người đã biết, Ninja Hayashi Ruri không phải là ninja mà là người máy. Rõ ràng người máy phải “đỉnh” hơn chứ, nhưng nếu nói thật thì đối phương chắc chắn sẽ thất vọng.
Thế nhưng, thực ra đoạn đối thoại này chỉ thể hiện một phần nhỏ về cô gái này mà thôi, nhưng Sōta phải một lúc sau mới nhận ra.
“À! Xin lỗi vì đã quên tự giới thiệu trước, tôi là Công chúa thứ mười bốn của Công quốc Bladefield…”
Nói đến đây, cô gái nhấc hai mép váy lên, khuỵu gối chào một cách duyên dáng.
“Tôi tên là Hakua B. (Berserker) Bladefield.”
“Berserker…?” Sōta vừa cuối cùng cũng nhận ra Hakua là em gái của Nanami, vừa kinh ngạc trước cái tên đệm đầy sức mạnh của Hakua, bởi vì cô trông yếu đuối đáng yêu, hoàn toàn khác xa với một cuồng chiến sĩ (Berserker). Sōta cố gắng hết sức để sự xao động trong lòng không lộ ra trên mặt, rồi cũng tự giới thiệu: “Tôi là Hatate Sōta.”
“Hatate… Sōta tiên sinh…”
Hakua gật đầu liên tục, nhấm nháp cái tên này, rồi đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Nghe giống Haniwa ghê. Kiểu như phần ‘Ha’ đó.”
“Chỉ có ‘Ha’ thôi! Nếu nói như cô, thì ‘Ha’ trong ‘Hakua’ cũng rất giống Haniwa!”
“!…Xem ra chúng ta là đồng bào Haniwa rồi! Đồng bào Haniwa!”
Cả hai không phải là đồng bào Haniwa.
“Sao cô lại thích Haniwa đến vậy…”
“Hehehe… Sōta tiên sinh thật thú vị nhỉ, đúng không.”
“Đâu có… Tôi thấy Công chúa Hakua mới thú vị hơn nhiều…”
Sōta cảm thấy dạo gần đây mình toàn gặp những cô gái không bình thường, nhưng dù vậy, cậu vẫn thấy cái cách nói chuyện đáng yêu, cứ như đang lặp đi lặp lại để nhấn mạnh, thật đáng yêu.
“Nếu tiện, liệu anh có thể cùng tôi đến khoang riêng để kể cho tôi nghe về Nhật Bản được không? Có được không?”
“Được thôi… cũng không sao cả…”
“Khoang riêng chắc là phòng kín, nếu xảy ra án mạng, thám tử chắc sẽ đến nhỉ, sẽ đến nhỉ. Có ổn không?”
“Có thể xảy ra án mạng sao…”
“Sōta tiên sinh thích kiểu chết nào? Kiểu nào?”
“Tôi sẽ bị giết sao!”
“Vì, tôi vẫn chưa muốn chết.”
“Đây là sự trùng hợp sao… Tôi cũng vậy.”
“Trùng hợp? Là Tượng đất* sao?”
*(Chú thích của người dịch: Dogū, một loại tượng gốm cổ của Nhật Bản.)
“Sao cô lại thích tượng gốm Nhật Bản đến vậy!”
“Hehehe… Sōta tiên sinh quả nhiên rất thú vị nhỉ. Có phải không?”
“…………”
Sōta về sau quên hẳn việc dùng kính ngữ với công chúa; không hiểu sao, cậu cảm thấy có một sự gần gũi kỳ lạ với Hakua.
Cậu dường như nghĩ rằng đó là vì Hakua là em gái của Nanami.
Nói tóm lại –
Đối với Hatate Sōta, cậu cuối cùng đã gặp được một cô gái định mệnh khác, ngang hàng với Nanami –
Đây chính là cuộc gặp gỡ giữa Hatate Sōta và Hakua B. Bladefield.
“Ở Nhật Bản, nam giới và nữ giới học cùng một trường sao! Có phải không!”
Sōta theo Hakua đến một toa tàu khác với Nanami và những người khác. Cậu cứ như bị cuốn hút bởi vẻ bí ẩn nhưng cũng ngây thơ, hồn nhiên kỳ lạ của Hakua, và theo lời cô thúc giục mà trò chuyện phiếm.
“Ở đất nước này không như vậy sao?”
“Không, vì tôi chưa từng học trường học bình thường ở đất nước này, nên không biết. Không biết.”
“Vậy cô ngạc nhiên cái gì!”
“Từ nhỏ tôi đã học trong ký túc xá tu viện toàn nữ, nên mọi thứ đối với tôi đều rất mới mẻ… Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với một người đàn ông không phải người thân. Là lần đầu tiên.”
Đúng là một đóa hoa trong nhà kính… nhưng Hakua không hề nhút nhát, khiến Sōta khâm phục sự cởi mở của cô.
Nên nói là, không biết có phải vì Hakua sống cuộc sống không vướng bụi trần, nên cô không quen với những cuộc đối thoại kiểu này không? Hay vì cô là công chúa nên tính cách kỳ lạ? Hay đơn thuần là bản thân cô ngây ngô khờ khạo? Hay là tất cả những điều trên? Tóm lại, cuộc trò chuyện giữa hai người có chút lạc đề.
“À đúng rồi, cũng giống như Nanami, tên Hakua nghe rất Nhật Bản nhỉ.”
“Vâng, vì mẹ tôi là người Nhật. Tôi nhớ mẹ của Công chúa thứ mười ba cũng vậy. Nghe nói tên của vị vua sáng lập đầu tiên cũng mang phong cách Nhật Bản. Nghe nói thế.”
Sōta vô tình nghĩ rằng Hakua học tiếng Nhật từ mẹ cô, “Ồ…” Sōta gật đầu đáp lại, đồng thời cảm thấy cách nói chuyện của Hakua thật kỳ lạ.
“Mẹ của Công chúa thứ mười ba… ý là mẹ của Nanami đúng không? Nghĩa là, bà ấy khác với mẹ của Hakua sao? À, không sao, xin lỗi. Đây không phải là chuyện nên hỏi trong lần gặp đầu tiên.”
“Anh xin lỗi cái gì? Phải nói là, anh chị em cùng cha khác mẹ, không phải là chuyện rất bình thường sao? Có phải không?”
Trong một vương thất đa thê thì có lẽ là bình thường. Theo nghĩa đó, Hakua đã quen với những kiến thức đặc thù của vương thất.
“Mặc dù không thể gọi là bình thường… nhưng cũng không phải quá hiếm gặp.”
“Chuyện đời thật phức tạp nhỉ, thật phức tạp.”
“Ừm… chắc vậy.”
Sōta lảng tránh câu trả lời bằng một nụ cười khổ mơ hồ. Người nào mà lảng tránh bằng tiếng cười phá lên mơ hồ thì chắc chắn sẽ nhận được ánh mắt kỳ dị từ mọi người. Mà nói thật, cười phá lên một cách mơ hồ rất khó, nếu ai làm được điều đó, thì phải nói là thần sầu chứ không phải người nữa. Thật đáng sợ.
“Công chúa Hakua bao nhiêu tuổi?”
“Mười lăm tuổi, nhưng năm nay sẽ tròn mười sáu, tròn mười sáu.”
“Vậy là cùng tuổi với tôi và Nanami sao…”
Nói vậy, Hakua quả thực trông khoảng chừng tuổi này, mà hình như còn có vẻ nhỏ hơn một chút.
“Việc anh hỏi tuổi tôi, có phải là để xác nhận tôi có thấp hơn anh trong xã hội phân cấp thứ bậc của Nhật Bản không? Có phải không?”
“Tuyệt đối không phải!”
Cảm giác của cô ấy quả nhiên khác với người thường… Sōta đổ mồ hôi lạnh. Nếu là chảy nước miếng, có lẽ là thấy đồ ăn ngon. Hay là cậu đói bụng?
Khi Sōta đang trò chuyện sâu sắc với Hakua như vậy, cậu vô tình liếc mắt đi, và chạm mắt với Nanami đang nhìn trộm vào khoang qua ô cửa sổ nhỏ (ánh mắt cô ấy ngạc nhiên như thể đang nhìn thấy điều gì đó không thể tin nổi), khiến Sōta giật mình kêu “Ối!”
Vì Sōta cứ nhìn chằm chằm về phía Nanami, Hakua cũng nhận ra sự hiện diện của Nanami và gật đầu chào. Thế là Nanami thấy không khí có vẻ vào được, liền bước vào khoang.
“Vì ngươi mãi không trở lại, Akane và mọi người bắt đầu lo lắng, rồi làm những hành động kỳ lạ đó.”
Mọi người làm những hành động kỳ lạ là chuyện thường ngày rồi còn gì – trước khi Sōta kịp nói vậy, Hakua đã đứng dậy, khuỵu gối chào Nanami như cách cô đã làm với Sōta trước đó.
“Chào Công chúa Nanami Điện hạ.”
“Ừm, ồ ồ, bạn của ta đã làm phiền cô rồi. Công chúa thứ mười bốn.”
Cách hai người tương tác khiến Sōta vô thức đặt câu hỏi.
“Hai người rõ ràng là chị em, sao lại dùng cách xưng hô khách sáo như vậy…”
“…Mặc dù chúng ta là chị em, nhưng chưa nói chuyện được mấy câu. Một năm có khi còn chưa gặp được một lần ở các buổi lễ… Công chúa thứ mười bốn không giống ta, là công chúa út, được Công vương陛下 nâng niu cưng chiều như bảo bối vậy.”
Nanami nở một nụ cười nhẹ, biểu hiện thái độ có chút cô đơn, khiến Sōta cảm thấy dường như đã chạm đến bản chất sợ cô đơn của cô.
“Vậy tại sao Sōta lại nói chuyện vui vẻ với Công chúa thứ mười bốn vậy…? Mà hai ngươi lại nói chuyện hợp vậy sao? Ta nghe đồn Công chúa thứ mười bốn không hiểu chuyện đời, khá là kỳ lạ đó?”
Để tránh người trong cuộc nghe thấy, Nanami hạ giọng nói nhỏ từ giữa chừng, hỏi khiến Sōta liên tục cười khổ.
Hakua mỉm cười nhìn hai người có vẻ rất thân thiết… Đúng lúc này…
Cánh cửa phía trước đột ngột mở ra, một nữ nhân viên tàu ngực lớn đội mũ lưỡi trai kéo thấp xuống, bước vào khoang một cách thản nhiên.
"Ngươi đang đứng trước mặt Công chúa điện hạ đấy. Xin người hãy rời... Á!"
Người hầu gái vừa định nhẹ nhàng trách cứ viên soát vé đã bị đối phương tung một cú đấm ngược nhẹ nhàng trúng tim, lập tức ngã vật xuống bất tỉnh.
Rồi viên soát vé thản nhiên tuyên bố bằng một giọng điệu lạnh lùng, vô cảm:
"Hai vị công chúa định mệnh, vì một vài duyên cớ, ta sẽ lấy mạng các ngươi."
"Kẻ sát nhân sao!"
"Có thích khách! Công chúa điện hạ, xin người hãy lui lại!"
Hai người hầu gái vừa hét lớn vừa đẩy Hakua B. Bladefield và những người khác lùi về phía cửa sau; năm người hầu gái khác thấy vậy, đồng loạt rút súng trường tấn công FA-MAS ra, chĩa thẳng vào thích khách mà nổ súng.
Thế nhưng, chỉ trong tích tắc, kẻ thích khách đã biến mất như thể đang thi triển ma thuật. Đến khi nhận ra thì gã đã thi triển phân thân thuật, lần lượt ra đòn đấm vào bụng từng người hầu gái, đánh gục tất cả bọn họ.
Hatate Sōta thấy trên đầu Hakua B. Bladefield dựng lên lá cờ Tử Vong, vội vàng bảo Hakua B. Bladefield và Nanami K. Bladefield chạy ra ngoài cửa. Sau đó, cậu theo ra đến bên ngoài toa tàu, dùng giá đèn chèn vào tay nắm cửa để chặn đứng, khiến cánh cửa không thể kéo ngang ra được, rồi đẩy cả hai người vào toa sau.
"Tuy không rõ có chuyện gì, nhưng tóm lại là chạy đi đã!"
"Ưm, ừm!"
Ba người chạy băng qua toa tàu không một bóng người.
Có lẽ cứ thế này là có thể thoát được rồi – cái ý nghĩ lạc quan ấy nhanh chóng tan biến.
Kẻ thích khách dễ dàng phá tung cánh cửa, bước những bước dài dồn dập tiến đến từ phía sau lưng họ.
Đối mặt với sức mạnh cơ bắp phi thường của thích khách, ngay cả Hakua B. Bladefield cũng không khỏi hoảng hốt.
"À, vì dùng chân mở cửa sẽ thành ra thế này nên người ta mới thiết kế để dùng tay mở phải không, phải không chứ...!"
"Cái gì thế này!"
Tuy Hakua B. Bladefield hoảng loạn, nhưng sự hoảng loạn của cô lại hướng về một chuyện khác.
Đối mặt với suy nghĩ khác người của Hakua B. Bladefield, ngay cả Nanami K. Bladefield cũng không khỏi hoảng hốt.
Sōta bị vị công chúa thản nhiên ấy làm cho chút nữa thì suy sụp tinh thần vì căng thẳng giảm sút, rồi ngay lập tức lấy lại bình tĩnh mà hét lớn:
"Đừng nói nữa, chạy mau!"
Thấy thích khách từ khoảng không vô định phía trước mình rút ra một thanh kiếm phát sáng, Sōta lúc này mới thấy sởn gai ốc khắp người, vội thúc giục Nanami K. Bladefield và Hakua B. Bladefield rằng chạy thoát thân là thượng sách.
Thế nhưng, cuộc chạy trốn để giành lấy mạng sống của họ không kéo dài được bao lâu.
Bởi vì họ đã nhanh chóng đến toa tàu cuối cùng.
"..."
Sōta quay người, chắn trước mặt thích khách đang dần tiến đến toa cuối cùng để che chở cho hai người kia.
'Làm sao bây giờ...! Làm sao bây giờ...! Làm sao bây giờ...!'
Ngay lúc ấy –
Sōta cảm thấy tinh thần mình bị một luồng ảnh hưởng cao cấp nào đó tác động, vươn tới một đỉnh cao mới, và sức mạnh tiềm ẩn trong cậu cũng theo đó mà biến đổi.
Đó là một trải nghiệm rất kỳ lạ, cứ như thể Nanami K. Bladefield và Hakua B. Bladefield, những người cậu đang bảo vệ, lại đang truyền sức mạnh cho cậu từ phía sau lưng vậy.
Thế nhưng Sōta đã từng có trải nghiệm tương tự trước đây... Lần đó là do lá cờ "câu chuyện" dựng lên trên đầu Daishikyō Kawa Kurumiko.
Khi đó, sức mạnh mới đã hiển hiện dưới dạng sự chuyển hóa, nhưng lần này lại không giống lần trước.
Cảm giác như thể nhảy vọt lên một bậc thang chênh lệch rất lớn vậy.
Tầm nhìn nhờ đó mà mở rộng, tinh thần Sōta chìm đắm trong cảm giác hưng phấn như được bước lên một sân khấu cao hơn.
Thế nhưng, cái cảm giác thoáng qua rằng mình vô sở bất năng ấy, ngay lập tức bị sát khí từ kẻ thích khách đang áp sát trước mắt đánh tan.
Dù sát khí sắc bén đến rợn người khiến cậu phải lùi bước, Sōta vẫn cố gắng tìm ra cách xử lý tốt nhất trong tình huống này... và cậu đã tìm ra phương pháp duy nhất mà chỉ mình cậu có thể làm được... Không, có lẽ đó thật ra là con đường mà ai đó đã dẫn lối cho cậu.
"Chính là nó...!"
Sōta nhanh chóng kéo cần nối toa tàu để tách rời, sau đó kích hoạt phanh khẩn cấp.
"!"
Khóe môi kẻ thích khách vốn không biểu cảm gì từ trước đến nay, nay lại lộ vẻ bối rối, gã vội vàng lao tới, nhưng đã quá muộn; bởi vì gần bánh xe đã phát ra tiếng ma sát dữ dội kèm theo tia lửa, và toa tàu cuối cùng trong chớp mắt đã rời khỏi toa tàu của viên soát vé.
Lúc này, một cơn gió bất ngờ cuốn chiếc mũ của nữ thích khách bay vút lên trời, khiến gã không tự chủ mà dừng bước.
"Cái gì...!"
Sōta và những người khác nhìn vật thể khó tin trên đầu kẻ thích khách đang dần xa.
Vật thể nằm trên đỉnh mái tóc dài màu xanh lam, là một đôi tai như tai cáo. Đôi tai tự động vẫy vẫy ấy, chắc chắn là mọc trên đầu...
Vài phút sau.
Trong toa tàu cuối cùng cuối cùng đã dừng hẳn, người đầu tiên hoàn hồn là Nanami K. Bladefield.
"Vừa rồi... là chuyện gì vậy...?"
"Đã bảo rồi... là thích khách mà?"
Sōta lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán, mệt rã rời mà đổ sụp xuống.
"Kẻ thích khách đó có tai thú kìa. Điều đó có phổ biến trong dân thường không? Có phổ biến không?"
"Sao có thể! Mà tên thích khách đó mọi mặt đều phi thường cả... May mà ngươi có thể thoát được đấy, Sōta."
Nghe Nanami K. Bladefield nói, Sōta nhếch môi cười.
"Chạy đến toa cuối cùng, gỡ khớp nối, phanh khẩn cấp... Đây là lá cờ đào thoát thành công điển hình mà?"
"A... A—a—a—! Sao, hóa ra ngươi đã biết rồi ư!"
"Lần này ta không trực tiếp hành động với người để thao túng lá cờ, nhưng đây là lần đầu tiên ta sử dụng phương pháp này... Xem ra cái gì cũng phải thử mới biết được."
Sōta dù bật ra tiếng cười khan, nhưng đã mơ hồ nhận ra.
Không phải là 'Dù là lần đầu thử, nhưng đã thuận lợi thành công'.
Mà là 'Lần đầu tiên sử dụng năng lực cao cấp hơn so với trước đây'.
Năng lực của cậu sau lần tiến hóa này, thậm chí có thể xuyên qua những thứ không phải con người mà phát huy tác dụng.
Và ý nghĩa đằng sau điều đó, cậu phải đến sau này mới thực sự nhận ra...