Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bản Sô-nát Dương Cầm Biệt Ly

(Đang ra)

Bản Sô-nát Dương Cầm Biệt Ly

Hikaru Sugii

Nhưng chúng tôi biết, rằng những đôi cánh ấy vẫn cùng bay trên một bầu trời và những câu hát năm xưa sẽ trường tồn mãi theo thời gian.

6 7

Chronicles of The Hardships of Komachi in The Sengoku Era

(Đang ra)

Chronicles of The Hardships of Komachi in The Sengoku Era

Kyouchikutou

Sống sót qua thời kỳ Sengoku ——– thế thôi.

48 9

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

7 83

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

141 1813

Tập 04: Chỗ này cứ để tôi canh cửa cho, cậu cứ yên tâm tận hưởng mùa hè đi - Flag 6: Sách ảnh ảo mộng và cô dâu trộm cướp

Vị Công Vương, tuy tuổi đã cao và vốn dĩ đã lâm bệnh, nhưng cái chết của ngài không phải do bạo bệnh mà là vì tuổi già sức yếu – đó là lời công bố ra bên ngoài. Song, không ai rõ độ tin cậy của thông tin này đến đâu. Dù có ý kiến cho rằng việc một Công Vương chỉ ngoài sáu mươi đã qua đời vì "già yếu" là điều bất thường, nhưng trên thực tế, vị trí của ngài khá đặc biệt, và việc tuyên bố Công Vương băng hà do hết thọ là một thông lệ. Vì vậy, chuyện này cũng chẳng có gì lạ.

"Xin lỗi vì đã khiến mọi người phải đến dự tang lễ. Lẽ ra ta muốn đưa mọi người đi tham quan công viên giải trí, vườn thú và thủy cung nhiều hơn."

Nanami K. Bladefield, trong bộ tang phục, gỡ mạng che mặt đen ra và hướng về phía Akane cùng mọi người đang tụ tập trong phòng mình, áy náy nói.

"Đừng nói vậy ạ, bọn em đã được tham quan công viên giải trí, vườn thú và thủy cung ở nhà Akane rồi mà, nên không sao đâu."

"Ở nhà chị Akane vui thật đấy ạ —"

"Trời ơi! Sao mỗi các ngươi là được vui vẻ thế hả!"

Nanami, đang nằm sấp trên giường, tứ chi vẫy vùng, nước mắt lưng tròng.

"Nanami đáng thương quá… vì cha mất nên tâm trạng không được ổn định cho lắm…"

"Không, tôi nghĩ không phải vậy đâu…"

"Ừm, rõ ràng là Kurumiko và mấy người khác đã khiến Nanami mất bình tĩnh mà…"

Thấy Akane rơm rớm nước mắt thông cảm, Sōta và Rin hơi nghẹn lời phản bác.

"Chúng ta phải cổ vũ Nanami mới được!" Akane tiếp lời.

"Nói thì nói vậy, nhưng vì quốc tang của Công Vương nên các khu vui chơi chắc đều đóng cửa hết rồi."

Nghe Rin nói, Hakua B. Bladefield ngẩng mặt lên.

"Nghe nói chúng ta sẽ chịu tang ba ngày, sau đó là lễ đăng quang của Công Vương mới. Chắc chắn sau lễ đăng quang, cả quốc gia sẽ tưng bừng ăn mừng, lúc đó mọi người hãy tận hưởng chuyến du lịch thật vui nhé. Xin hãy tận hưởng thật vui."

Hakua khẽ cười buồn bã, rồi rời phòng nói rằng mình đi hái hoa. Nanami liếc nhìn bóng lưng Hakua, rồi bò dậy khỏi giường.

"...Hakua khác với bản cung, nàng ấy là con gái út được Công Vương bệ hạ yêu thương hết mực mà. Chắc hẳn nàng ấy đang rất thương tiếc."

Mặc dù Nanami không phải là không thương tiếc cha mình chỉ vì không được yêu thương bằng Hakua, nhưng nhìn Nanami dường như không hề buồn rầu như người khác nghĩ. Thật khó để phán đoán điều này là tốt hay xấu, nhưng tất cả mọi người đều nhất trí rằng không muốn thấy Nanami buồn bã, nên không ai truy cứu sâu hơn.

Quả đúng như lời Hakua, sau khi tang kỳ kết thúc, Thái tử, tức là Hoàng tử cả – Alia, lập tức đăng quang làm Công Vương, tổ chức một đại lễ đăng quang hoành tráng, hoàn toàn khác biệt với quốc tang lặng lẽ của vị Công Vương tiền nhiệm.

Nanami và mọi người bước ra khỏi thành, đắm mình vào nguồn năng lượng được giải phóng sau ba ngày chìm lắng của đường phố, tâm trạng cũng trở nên hân hoan.

"Đúng là cả nước vui như trẩy hội!"

"Ối! Hình như ở quảng trường có chiếc đu quay ngựa gỗ mà Sōta-kun thích nhất kìa!"

"Tôi có thích đâu mà ngồi!"

Sōta gắt lên với Akane, dù thực lòng cậu rất thích đu quay ngựa gỗ.

"Đu quay ngựa gỗ là gì ạ? Là gì vậy?"

"Là trò chơi mà mình ngồi trên những hình con ngựa hoặc cỗ xe rồi quay vòng vòng đó em?"

"...Vậy thì đúng là một thảm kịch nhân gian rồi ạ. Phải không ạ."

"Nói trước là tuyệt đối không phải như em tưởng tượng đâu nhé?"

Nghe cuộc đối thoại giữa Megumi và Hakua – hai người đã trở thành bạn bè thân thiết – Rin không kìm được mà chen vào sửa chữa hiểu lầm. Tiện thể nhắc luôn, trong đầu Hakua, ngựa và cỗ xe là quay theo chiều dọc. Thế thì đúng là thảm kịch nhân gian thật.

"Ồ, có người đang xiên thịt nướng bán kìa, anh ơi!"

"Hả? Em muốn ăn à, Kurumiko?"

"Ngay cả bán kem cũng có thể lời vài chục yên, nếu bán thịt thì lợi nhuận sẽ khổng lồ!"

"Sao em cứ thích đứng ở góc độ người bán để suy nghĩ thế...?"

Naru, với đôi tai thính nhạy, nghe được hai người trò chuyện về thịt xiên bò, liền tranh thủ lúc họ đang nói chuyện mà mua thịt xiên rồi đưa cho Sōta.

"Cái, cái này... cho cậu ăn này, Hatate Sōta."

"Ể, à, cảm ơn."

"Nguy hiểm!"

Akane túm lấy tay Sōta đang nhận xiên thịt bò, hét lên.

"Tôi, tôi mua cái này đâu có ý đồ gì khác! Không hề nguy hiểm chút nào!"

Hóa ra Naru mua thịt xiên là có ý đồ khác – dù lời nói của Naru đã tiết lộ điều này cho mọi người, nhưng tạm gác chuyện đó sang một bên, Akane nghiêm túc nói:

"Món đồ sắc nhọn này, rất nguy hiểm cho Sōta-kun! Sōta-kun có thể nghĩ quẩn mà dùng que tre đâm vào cổ họng!"

"Cô, cô nói đúng...!"

Mình hình như cần một người quản lý đồ vật nguy hiểm như một tù nhân vậy... Sōta hơi choáng váng.

"Nhưng mà, Hatate Sōta không được ăn thịt xiên thì đáng thương quá."

"!"

Akane, người rất dễ mềm lòng với những người đáng thương, giật mình lùi lại. Nhưng Akane lập tức trấn tĩnh, điều khiển tay Sōta, đưa xiên thịt bò đến miệng cậu.

"...Vậy thì, đành làm vậy thôi. Nào, há miệng ra, Sōta-kun."

"Thì ra là vậy, làm thế này thì lỡ Hatate Sōta có nghĩ quẩn thì cũng có thể ngăn cậu ấy lại!"

Đây là hành động "A~ anh ăn đi" với ý đồ khác – mặc dù có một số người nhận ra điều này, nhưng Naru không nằm trong số đó.

Sōta thở dài thườn thượt, thầm nghĩ "Đây có phải là báo ứng cho việc mình đã không trân trọng sinh mạng trước đây không...", rồi để Akane đút cho ăn. Ngay lập tức, một lá cờ tình yêu dựng đứng trên đầu Akane.

Các cô gái (bao gồm cả Megumi) thấy vậy, tranh nhau mua những món ăn sắc nhọn, điên cuồng đút cho Sōta.

Ngoài ra, được biết là khi Hakua nhìn cảnh đút ăn này, dù đã biết đó là kiến thức sai lầm, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ không biết Akane và mọi người có mang thai hay không.

Vì bị đút điên cuồng nào là thịt xiên bò, thịt xiên heo, thịt xiên gà, thịt xiên cừu, Sōta đành phải nghỉ ngơi chờ tiêu hóa. Thế là cậu và Nanami ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế dài hơi khuất so với đám đông lễ hội. Người đàn ông này kể từ khi nghỉ hè, cứ hễ có dịp là lại bị ép thử thách giới hạn dạ dày.

Akane và mọi người thì bắt đầu hành trình lang thang các gian hàng lễ hội để tìm kiếm những món ăn sắc nhọn mà không gây nặng bụng. Bởi vì không sắc nhọn thì sẽ không cần phải "A~ anh ăn đi". Kết quả là những món họ tìm được ngày càng sắc nhọn hơn, dần dần họ tập trung vào việc món đồ có đủ sắc bén hay không, dường như đang dần biến thành một nhóm người muốn lấy vật sắc nhọn đâm Sōta cho thỏa thích. Đây đã là một bí mật mà ai cũng biết.

Thấy Nanami im lặng nhìn những âm thanh ồn ào của lễ hội, Sōta đưa cho Nanami thức uống mà Akane và mọi người để lại.

"Em ổn chứ?"

"Ưm? Chuyện gì ổn?"

Nanami nghe giọng Sōta bất ngờ dịu dàng, liền bực mình "Ư!" một tiếng, rồi như giành giật mà nhận lấy đồ uống.

"Vì em trông có vẻ không được vui."

Thấy Sōta khẽ mỉm cười dịu dàng với chút vẻ ưu tư, Nanami cười nhẹ như thể thấy Sōta quá đa cảm. Nàng cười Sōta đã lo lắng quá nhiều.

"Ngươi nói bản cung sao? Bản cung cũng đã nói, bản cung và phụ vương không hề thân thiết đến thế..."

"Em buồn vì mình không buồn như em nghĩ."

"..."

"...Điều đó không có nghĩa là em vô tình. Em lo lắng như vậy chính là bằng chứng tốt nhất, phải không?"

Nanami lộ vẻ mặt nghiêm túc, nàng cảm thấy người hiểu lầm dường như là chính mình.

Đó không phải là sự lo lắng bình thường mà ai cũng có, mà là đã nói trúng nguồn gốc phiền muộn mà ngay cả Nanami cũng chỉ mơ hồ cảm nhận được. Khả năng nhìn thấu lòng người tinh tường của Sōta khiến Nanami không kìm được mà hừ một tiếng.

Người bình thường sẽ cho rằng Sōta không nhất thiết phải nhìn thấu mọi tâm tư của mọi người, nhưng Nanami lại có ý kiến trái ngược. Nếu Sōta nhìn thấu điều này vì quan tâm Nanami, thì Nanami sẽ trở thành "sự tồn tại đặc biệt trong lòng Sōta". Vì vậy, ngay từ đầu Nanami đã vô thức loại trừ khả năng này.

Hơn nữa, Sōta còn sở hữu một năng lực đặc biệt giống như nhìn thấu lòng người.

"...Người ta thì dễ nhìn rõ vấn đề của người khác hơn. Không đúng... trong trường hợp của ngươi, nhìn còn rõ hơn nữa kìa."

Thấy Nanami chỉ lên đầu mình, Sōta nở một nụ cười khổ khó tả. Giả sử có một con thuyền không thể tả bằng lời, thì đó chính là người chèo thuyền. Sao tự nhiên lại nhắc đến thuyền nhỉ?

"Vẫn như cũ... chỉ riêng lá cờ của Nanami là không nhìn thấy."

Thấy Nanami chìm vào im lặng, Sōta đang loay hoay tìm điều gì đó để nói, thì thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng reo hò từ đám đông: "Công Vương mới muôn năm!" "Vinh quang trường tồn cùng Công Vương Alia Bladefield!"

"Mà nói đến Thái tử... không đúng, ngài ấy đã là Công Vương rồi – ngài ấy không có tên đệm sao?"

Nghe thấy chủ đề đã chuyển khỏi mình, Nanami hơi giãn nét mặt u sầu, đáp lại câu hỏi.

"Ồ... đó là một phong tục còn lại từ thời quốc gia này còn có biệt danh như Công quốc Phép thuật. Khi một hậu duệ trực hệ của hoàng gia ra đời, nếu được xác định là sở hữu sức mạnh không thuộc thế giới này, thì sẽ được ban tên đệm... Mặc dù chỉ là những cái tên tùy tiện lấy từ truyện cổ tích mà thôi. Chuyện này phổ biến lắm, đó là một truyền thống khó hiểu được truyền từ đời này sang đời khác trong hoàng gia thôi."

"...Vậy, em có sức mạnh không thuộc thế giới này không?"

"Làm gì có chứ. Bản cung đâu phải Sōta."

"............"

Theo một nghĩa nào đó, Sōta ít nhiều cảm thấy mình gần giống với nhân vật trong truyện cổ tích hơn.

Nhưng có lẽ việc Sōta không nhìn thấy lá cờ của Nanami là do Nanami sở hữu một sức mạnh nào đó gây ra... Sōta khẽ trút bỏ một nghi vấn đã ấp ủ bấy lâu. Tuy nhiên, dù có là như vậy đi nữa, năng lực này cũng quá hạn hẹp, gần như vô dụng, nói đơn giản là Nanami thật vô dụng, nhưng nếu nói thẳng điều này với chính chủ thì nàng sẽ khóc mất.

...Lúc này, Sōta và Nanami cảm nhận được ánh mắt phía sau, liền đồng loạt quay lại nhìn.

Chỉ thấy Akane và mọi người đang đứng cách đó không xa, nhìn về phía này với ánh mắt đầy mong đợi.

"Các ngươi đang làm gì vậy...?"

"Bị, bị phát hiện rồi! Là... vì Sōta-kun và Nanami có bầu không khí rất tốt, nên bọn em đã sắp xếp cho hai người ở riêng với nhau."

"Mời hai người cứ tiếp tục tình tứ nha."

"Đâu có tình tứ (đâu)!"

"Hai người thật ăn ý! Đã trở nên rất thân thiết rồi!"

"Cậu ngây thơ quá, Naru. Sōta-kun và Nanami từ khi quen nhau, đã là những người bạn thân thiết, ăn ý mà mọi người đều ngưỡng mộ rồi."

"Người ngưỡng mộ chỉ có Akane thôi chứ..."

Thấy Naru bị sốc vì Sōta và Nanami thân thiết, Akane không biết đang khoe khoang điều gì mà lắc lắc ngón tay, nhưng Nanami, người trong cuộc, lại bình tĩnh nói ra sự thật.

"Bắt đầu cuộc phiêu lưu tình yêu mùa hè với một cô gái ngoại quốc! À Sōta như nam chính trong tiểu thuyết vậy!"

Chị ấy vô cùng phấn khích.

"Nhưng chị không đồng ý những cuộc phiêu lưu quá mức đâu nhé!"

Chị ấy càng phấn khích hơn nữa.

"Mạo hiểm quá đà là cái gì thế?" Akane hỏi.

"Kiểu như, đút đồ ngọt thế này nè?"

Megumi vừa nói vừa bảo Sōta há miệng, rồi đút cho cậu một chiếc bánh nhỏ xinh mua ở quầy hàng, bánh được bao phủ bởi lớp sô cô la tan chảy.

"Cái đó thì bình thường quá..." Naru nhận xét.

"Thế thì, sau khi đút xong, bảo người ta liếm sạch sô cô la dính trên ngón tay thì sao?"

"Cái đó mới là quá đà!"

Ý tưởng bất chợt của Kurumiko (đang học cấp hai) khiến nhóm đàn chị cấp ba như Naru đỏ mặt.

Khi cả nhóm lần lượt đi thăm thú các gian hàng quanh quảng trường, một đoàn diễu hành lớn kéo theo đám đông đi qua trước mặt họ.

Trên chiếc xe ngựa được trang hoàng bằng hoa giả và ruy băng, kéo bởi những chú ngựa điềm tĩnh, có một thiếu nữ mặc lễ phục công chúa, giơ cao lá vương kỳ đã sờn cũ.

Dẫn đầu là công chúa, theo sau là các hiệp sĩ nữ, pháp sư, ninja, long kỵ sĩ, triệu hồi sư... một đội hình hóa trang đa dạng với đủ loại áo giáp và trang phục đang vẫy tay chào đám đông từ trên xe ngựa.

"Oa! Giống hệt trong mấy cuốn truyện tranh kỳ ảo bước ra vậy đó!"

"Đúng là..."

Megumi kéo tay Sōta, đôi mắt sáng lấp lánh vẫy tay đáp lại những công chúa kia.

Các cô công chúa cũng hào phóng gửi nụ hôn gió đến nhóm Megumi – những người trông rõ ràng là khách du lịch – khiến Megumi càng thêm phấn khích.

"Lại đây lại đây, Sōta-kun cũng vẫy tay đi!"

"Ưm, ừm..."

Sōta, bị Megumi hối thúc vẫy tay, dường như cùng với Megumi đã bị xem là cặp đôi khách du lịch đáng yêu gây cười. Chỉ thấy một Triệu hồi sư ném cho Megumi một con thú nhồi bông triệu hồi thú dùng để phát cho trẻ con. Đúng là phát quà nhiệt tình quá... Nhưng các đồng đội hóa trang khác lại cảm thấy, hành động đó thực chất có ý là "cặp đôi tình tứ quá đà đáng chết đi".

"Oa, là thú nhồi bông rồng! Xấu xí mà đáng yêu ghê—! Xấu xí mà đáng yêu ghê—!"

Megumi ôm chặt con rồng nhồi bông nằm giữa ranh giới xấu xí và đáng yêu, trông đáng yêu hơn bao giờ hết.

"...Kỳ lạ nhỉ? Akane-chan đâu rồi?"

"Lạc mất rồi~~"

Vì đoàn hóa trang mà Sōta, Megumi và Kurumiko chẳng biết đã lạc Akane và mọi người từ lúc nào, đành ngó nghiêng nhìn quanh. Nếu là nhìn quanh lia lịa, rất có thể là đang tranh thủ thổi sáo trong lúc tìm người. Làm ơn hãy tìm thật nghiêm túc đi.

"Đành chịu thôi. Cứ đi loanh quanh rồi sẽ tìm thấy thôi."

Kurumiko vừa nói vừa thổi cây sáo thủ công mỹ nghệ vừa mua gần đó. Kurumiko lại đang tranh thủ "làm việc riêng" rồi.

Đúng lúc này, ngay phía sau Sōta và Megumi, một nhóm người đeo thẻ nhận diện, có vẻ là nhân viên lễ hội, đang cau mặt, khe khẽ bàn tán xôn xao.

Khi Sōta nghe thấy tiếng ồn và vô thức nhìn về phía đó, chú Ruri nhỏ, vốn hầu như lúc nào cũng đậu trên vai Akane, chẳng biết từ bao giờ đã dịch chuyển vị trí, nhảy từ lưng Sōta lên vai cậu và nói:

"Có cần phiên dịch đồng bộ không? (Y/N)"

"Làm được sao?"

"Có hai tốc độ dịch để lựa chọn (NHANH/BÌNH THƯỜNG)."

"Vậy thì... tốc độ cao."

"Đã rõ. Tốc độ một khi tăng lên, bản dịch ít nhiều sẽ trở nên hơi cứng nhắc, kính mong lượng thứ."

Ruri trèo xuống tay Sōta và bắt đầu phiên dịch bằng giọng nói tổng hợp.

"【Cái này là thật sao? Tom. Mèo meo meo hàng thứ hai sẽ đến không?】【Vâng, anh ấy nói với tôi, từ chỗ đó đến chỗ này giữa đường rất dài nhất định sẽ có chỗ nào đó, xe sẽ mèo meo meo. Chắc là sẽ đến vào buổi tối tôi nghĩ.】"

"Khoan đã! Cái bản dịch khiến người ta rối não này là sao vậy! Nói đúng hơn, từ nào không hiểu thì không được dùng 'mèo meo meo' để bỏ qua!"

"Hiện tại theo lựa chọn của Sōta-sensei, đang dịch theo chế độ NEW HORIZON, có vấn đề gì không? (Y/N)"

"Y chứ! Mau xin lỗi *NEW HORIZON đi!" (Chú thích: Sách giáo khoa tiếng Anh của Tokyo Shoseki.)

"Vậy thì, chuyển sang tốc độ dịch bình thường."

"............"

Chú Ruri nhỏ vô dụng ngoài sức tưởng tượng khiến Sōta vã mồ hôi lạnh.

Ruri bắt đầu dịch lại từ câu trước.

"【Gì chứ! Cặp đôi lẽ ra phải ra sân ở phần hai của đoàn hóa trang vẫn chưa đến!】"

"【Vâng, nghe nói xe bị hỏng dọc đường, phải đợi đến tối mới đến được.】"

"【Vậy thì phiền phức quá! Chuyện này sẽ lên bản tin buổi tối mất, mà đài truyền hình cũng đã đến rồi!】"

"【Nhưng mà, không đến được thì là không đến được...】"

"【Phải rồi! Tìm người thay thế thì sao?】"

"【Dù có tìm người thay thế, nếu không phải nam nữ người phương Đông thì sẽ không hợp với câu chuyện cổ tích.】"

"【Đúng là vậy... Nhưng mà, làm sao có thể trùng hợp đến thế mà tìm được một cặp nam nữ trẻ tuổi người phương Đông chứ...】"

Các nhân viên thở dài thườn thượt, ánh mắt lướt qua rồi dừng lại trên nhóm Megumi – họ đang nghe bản dịch, mơ hồ cảm thấy có điềm chẳng lành, và ngơ ngác nhìn nhóm nhân viên tranh cãi.

"【Á!】"

Bị một nhóm nhân viên đồng loạt chỉ trỏ, Megumi sợ hãi lùi lại trốn sau lưng Sōta.

Chuyện là, đôi phu nhân đại thần và đại thần – những người ủng hộ Công vương tiền tiền tiền nhiệm –

Đôi phu thê đại thần này là bạn thân của Công vương, rất được lòng người dân, và ở phần hai của đoàn hóa trang, họ sẽ tái hiện lại đoàn xe cưới giản dị nhưng đầy tâm huyết của mình.

Đôi vợ chồng đó khi ấy là những người Nhật hiếm hoi.

Nghe nói việc Công quốc Bladefield có tình cảm thân Nhật cũng xuất phát từ đây, vì thế, đoàn diễu hành cũng mời các cặp đôi người phương Đông hóa trang, nhưng...

"【Vì lý do trên, hiện tại chúng tôi đang rất đau đầu...】"

Trong một căn nhà dân được dùng làm khu vực nghỉ ngơi của nhân viên, nhóm nhân viên vây lấy Sōta và mọi người – có thể cảm nhận được họ không phải là muốn giữ chặt Sōta lại, mà là không muốn cậu đi – ra sức giải thích nguyên do. Đương nhiên, người thực sự chịu trách nhiệm giải thích chính là Ruri phiên dịch.

Megumi ban đầu tuy túm lấy Sōta cầu cứu, nhưng sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Megumi đã mạnh mẽ gật đầu với các nhân viên.

"À thì ra là vậy! Em hiểu rồi!"

"【Cuối cùng ngài cũng chịu đồng ý rồi sao!】"

"Em扮 chú rể, Kurumiko扮 cô dâu là được mà!"

"【, Ngài thật thích đùa.】"

"【Là cậu bé đằng kia扮 chú rể, còn em扮 cô dâu.】"

Bị các nhân viên thân thiện cười nhẹ một cái cho qua, đôi mắt Megumi mất đi ánh sáng.

Lúc này, Kurumiko, dù là người nhỏ tuổi nhất nhưng lại là một trong những người tinh ý nhất ký túc xá Mạo Hiểm, chủ động nói:

"Xin hỏi, em không thể扮 cô dâu sao?"

"【, Ngài thật thích đùa.】"

"【Trẻ con à—】"

"【Thật sự hơi bất tiện đó—】"

"Cứ để chị Megumi-san扮 là được rồi!"

Kurumiko làm mình làm mẩy.

Sōta nhìn Kurumiko giận dỗi khoanh tay, vã mồ hôi lạnh, thấy mình dường như kiểu gì cũng bị ép扮 chú rể, không khỏi choáng váng. May mà không buồn nôn. Nếu không chỉ ở biển mà đi đâu cũng nôn thì phiền phức lắm, thậm chí nên đi bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng thì hơn.

"Nghe em nói này... Megumi này, thật ra là con trai."

"【, Ngài thật thích đùa.】"

"【Có vẻ người Nhật gần đây hay đùa giỡn quá nhỉ.】"

Megumi ôm mặt ngồi thụp xuống. Nếu Megumi mà buồn nôn thì sao đây?

"【Xin lỗi, đã không còn thời gian nữa, xin hai vị nhất định phải giúp đỡ...!】"

Đối mặt với những cờ hiệu trách nhiệm và lời cầu xin liên tục từ các nhân viên, Sōta đành phải gật đầu.

...Nhưng, dù vậy, cậu vẫn không nhịn được mà dùng đến chiêu cuối, vùng vẫy trong tuyệt vọng.

"Kurumiko, giúp anh tìm Akane-chan và mọi người đến được không...?"

"Chị Megumi-san với anh trai đẹp đôi cực!"

Kurumiko vẫn còn đang làm mình làm mẩy.

Kế hoạch cầu cứu của Sōta là tìm Rina, người từng bị nhầm là con trai, hoặc Naru, người trông rất hợp mặc đồ nam, để thay thế mình; rồi tìm Akane hoặc Kikuno thay thế vị trí của Megumi. Dù phải đợi đến phút chót cũng không sao, chỉ cần có thể đổi người là được.

"Dù anh trai cầu xin em cũng không được sao?"

"Yêu cầu của anh trai... ư... Hừ, đành chịu vậy."

Không biết ai sẽ đến trước, người thay thế hay đoàn diễu hành sẽ bắt đầu.

Sōta và Megumi với tâm trạng như đang cầu nguyện, chờ đợi Kurumiko mang quân cứu viện đến.

Khi Sōta thay bộ lễ phục trắng, cậu dần cảm thấy thật ngại khi đẩy vai trò đồ nam cho con gái.

Nhưng, cũng là đàn ông, Sōta hy vọng ít nhất có thể giúp Megumi tránh khỏi việc扮 cô dâu.

Vừa nhìn mái tóc được thợ làm tóc vuốt ngược lên vừa cười gượng, Sōta thắt cà vạt xong, liền đi đến phòng nghỉ của cô dâu để thăm Megumi.

"Megumi, ổn không?"

Sōta gõ cửa rồi mở cửa, trước mắt cậu là...

"Sōta-kun..."

Cô dâu xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất trong chiếc váy cưới trắng tinh.

Sōta buột miệng nói ra lời mà lẽ ra nếu thật sự nghĩ vậy, cậu sẽ vì Megumi mà tuyệt đối không nói.

"Xinh quá..."

Hành động "tâm niệm tuyệt đối không nói" bản thân nó đã có thể được coi là "cờ hiệu tuyệt đối sẽ buột miệng nói ra".

Phản ứng của Megumi ban đầu là ôm trán ngửa mặt lên trời thở dài, vài giây sau, cậu thay đổi tâm trạng, ngượng nghịu đáp:

"Sōta-kun cũng rất đẹp trai đó..."

"Cảm ơn. À, không, xin lỗi... Megumi, hay là anh đổi với em nhé?"

"Không cần đâu! Không sao mà. Không thể để Sōta-kun扮 thế này được đâu."

"...Ước gì Akane-chan hay Kikuno-nee có thể đến kịp, như vậy anh có thể đổi với em rồi."

Sōta nói xong bằng giọng thoải mái, Megumi thoáng chốc lộ ra vẻ vui mừng, nhưng sau đó lại toát lên vẻ ưu sầu, cuối cùng nở một nụ cười buồn bã.

"Đúng là vậy. Dù chỉ là giả vờ, nhưng so với việc kết đôi với một người đàn ông như em, Sōta-kun vẫn muốn làm lễ cưới với một cô gái thật sự hơn nhỉ."

"Không, anh không có ý đó..."

Sōta ra sức nuốt trôi câu "Đàn ông cái nỗi gì!" đang chực trào ra, gãi gãi sau gáy cười khổ.

"Xin lỗi nha, Sōta-kun..."

Sōta thấy cờ hiệu Hữu nghị của Megumi đang dao động, bắt đầu tua lại những lời mình vừa nói trong đầu, "À." Cuối cùng cậu cũng phát hiện ra vấn đề.

"Đừng xin lỗi mà. Ý anh vừa nãy không phải là tiếc nuối tại sao không phải Akane-chan hay Kikuno-nee扮 cô dâu. Mà là thấy Megumi tội nghiệp vì bị ép mặc váy cưới... Dù sao nếu anh là Megumi, anh sẽ rất muốn khóc."

"Sōta-kun... vì em mà suy nghĩ...?"

"...Ừm."

Trên đầu Megumi "Bùm!" một tiếng, cờ hiệu Hữu nghị hình lá cờ muôn màu bật ra.

"Sōta-kun... em vui quá đi! ❤"

Megumi lao đến, sà vào lòng Sōta. Sōta nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, bờ vai Megumi còn mảnh mai hơn cả Akane và các cô gái khác.

Những nhân viên đến gọi cô dâu chú rể thấy hai người nép vào nhau liền rất tinh ý khép cửa lại. Sōta nhận ra sự hiểu lầm đầy "tinh ý" của họ, hoảng hốt kêu lên: "Trời ơi... Khoan đã...!"

Hơn mười phút sau, nhân viên quay lại với nụ cười đặc biệt ám muội, tự cho là đã hiểu rõ mọi chuyện mà nói: "Người trẻ đúng là tốt ghê!" "Quả nhiên là thấy người yêu mặc váy cưới thì sẽ đặc biệt cảm động mà!" khiến vẻ mặt Sōta ngày càng cứng đờ.

"Sōta-kun, xin lỗi nha... đều tại em hết."

"Không, đó đâu phải lỗi của Megumi..."

"Thế, thế, thế thì, lỗi của ai vậy?"

"Sao cậu cứ muốn đổ lỗi cho ai đó thế!"

Thoạt nhìn thì như đang nói cười vui vẻ nhưng thực ra lại không phải vậy, Sōta và Megumi bước ra khỏi căn nhà dân dùng làm phòng chờ. Lúc này, "viện binh" mà họ nhờ Kurumiko đi tìm đã quá giờ hẹn rồi.

Khi đó, khán giả đang mong đợi cặp đôi mới xuất hiện liền nhiệt liệt vỗ tay.

"Cô dâu đẹp quá đi!"

"Chưa từng thấy cô dâu nào đáng yêu đến vậy!"

Nghe mọi người nhao nhao khen ngợi, đôi mắt Megumi dần mất đi ánh sáng.

Thấy Megumi mắt vô hồn, Sōta vừa toát mồ hôi lạnh vừa khoác tay Megumi, nửa kéo nửa lôi cô leo lên nóc cỗ xe diễu hành đã chuẩn bị sẵn.

Cỗ xe chầm chậm tiến về phía trước, đi đến đâu cũng vang lên tiếng reo hò, khí thế không hề thua kém đoàn diễu hành của Nanami, công chúa và kỵ sĩ trước đó.

Hầu như cùng lúc đó—

Nanami, Akane, Kikuno, Rin, Naru và Hakua sáu người đang lang thang vô định trong đám đông.

"A-Sōta chắc lại lạc đường rồi phải không? Chị lo quá đi..."

"Sōta đâu còn là trẻ con nữa, hơn nữa Megumi cũng có lẽ đang ở cùng Sōta mà. A-Kiku, em nuông chiều quá rồi đó."

"Chị Rin nói vậy chứ chị ấy là người tích cực tìm Sōta-kun nhất trong đám đông đó."

"Cái gì! Akane, em nói lung tung gì vậy!"

Khi Rin đỏ mặt giận dữ gầm lên, Akane đã sớm nhìn quanh tìm Sōta rồi, khiến Rin lầm bầm càu nhàu: "Akane có tư cách gì mà nói người khác chứ..."

Dù họ cố gắng tìm Sōta bị lạc, nhưng lúc này dòng người lại đổi hướng, họ đành phải nửa thuận theo dòng người mà di chuyển.

"Chuyện, chuyện gì thế này?" Naru hỏi.

"Hình như là cuộc diễu hành bắt đầu rồi."

"À, em vừa nghe người đi đường nói chuyện. Nghe bảo là cô dâu chú rể thật sẽ tổ chức lễ cưới ngay trong lúc diễu hành đó."

"Ồ, lãng mạn ghê đi!"

Thông thường, một trong hai người sẽ là công việc của Megumi, nhưng lần này là Kikuno và Akane đập hai tay vào nhau, nói đến "ghê đi!" thì cùng nghiêng đầu nhìn nhau mỉm cười.

"Hiếm có dịp mà, hay chúng ta đi xem thử không?" Akane đề nghị.

"Ừm, ừm, được đó... Chị cũng tò mò về cô dâu, ừm."

Rin trong đầu tưởng tượng về lễ cưới của Sōta và mình, nếu Sōta có mặt ở đó, hẳn sẽ thấy lá cờ chinh phục dựng lên không tốn chút công sức nào.

"Hình như ở bên kia kìa." Naru nói.

"Đi xem thôi." Akane lại đề nghị.

Thế là Akane và những người khác chen qua dòng người, sau một hồi xô đẩy, cuối cùng cũng đến được hàng đầu. Nói cách khác, là bị chen lấn đẩy ra từ khe hở. Mặc dù không cần nói cách khác, nhưng bỗng nhiên muốn nói cách khác, nên liền nói cách khác.

Ở hàng đầu đoàn diễu hành với tầm nhìn rộng hơn, Akane và mọi người ngẩng đầu nhìn lên cỗ xe được trang trí mô phỏng chiếc bánh cưới trắng tinh, cuối cùng ánh mắt họ dừng lại trên chiếc váy cưới trắng muốt, khẽ thở dài đầy mê mẩn khi ngắm nhìn biểu tượng của sự khao khát.

Akane và mọi người phấn khích đến mức muốn bay lên trời, từ từ di chuyển ánh mắt về phía trần xe...

"..."

Khi ánh mắt chạm đến khuôn mặt cô dâu, vẻ mặt và hành động đầy mãn nguyện của Akane và những người xếp thành hàng đồng loạt cứng đờ.

Akane và mọi người đứng hình đúng chín phẩy hai mươi tám giây, trong tình trạng đầu óc rối bời đến mức không biết chín phẩy hai mươi tám giây là bao lâu nữa, sau khi so sánh khuôn mặt cô dâu với kho dữ liệu tên người trong đầu thì cùng hét lên—

"Megumi!"

Megumi nãy giờ vẫn vẫy tay một cách vô hồn, giờ thì sợ hãi run rẩy.

"A, là Akane và mọi người!"

"Megumi... không, không sao đâu! Nghe nói ở nước ngoài, con trai kết hôn với con trai là hợp pháp mà! No Problem! Big Problem!"

"Sao lại thành vấn đề lớn rồi!"

Tiếng hét hoảng loạn tột độ của Akane khiến Nanami nở một nụ cười co giật.

"Dám giấu chị kết hôn... hóa ra A-Sōta có quan hệ tình ái ngầm sao... là tình ái ngầm sao...!"

"Khoan đã, A-Kiku. Megumi là con trai mà phải không?"

Thấy Kikuno mắt đã ướt, Rin, người vừa lỡ theo mọi người mà gọi Megumi là "bé Megumi", vực lại tinh thần, nắm lấy vai Kikuno, định lay cho Kikuno tỉnh lại.

"Mà Megumi, ngươi đang làm gì vậy...???"

"...Không... không... không... không muốn aaaaa!"

Megumi hoàn hồn lại, ôm chặt lấy Sōta từ phía sau, lùi về phía sau.

Nhưng vì Megumi cử động loạn xạ trên chiếc xe ngựa không gian chật hẹp, va phải khiến Sōta mất thăng bằng, rơi khỏi xe ngựa, được đám đông đỡ lấy giống như một nhạc sĩ nhảy xuống khán giả khi không khí buổi hòa nhạc đang sôi động.

Cảnh tượng đó làm Akane phát ra tiếng "Oa!".

"Sōta-kun từ trên trời rơi xuống rồi! Nếu là truyện tranh hay phim ảnh, nhân vật chính sẽ được sống cùng hoặc phiêu lưu cùng Sōta-kun!"

"Đã sống cùng rồi mà..."

"Hơn nữa cuối cùng còn phiêu lưu đến tận một đất nước xa xôi thế này..."

Thấy Akane mắt sáng lấp lánh, Nanami và Rin toát mồ hôi lạnh.

Trong khi ba người đối thoại, Sōta đã được đám đông đưa trở lại xe ngựa.

Trên xe ngựa, Megumi ngồi xổm xuống, úp mặt vào tay.

"A hức hức hức hức... bị mọi người thấy hết rồi... người ta không gả đi được nữa rồi..."

"Hóa ra Megumi định gả đi sao..." Sōta và những người khác đều chung một suy nghĩ.

"Megumi, cứ để Sōta-kun chịu trách nhiệm cưới Megumi làm con dâu là được rồi."

"Có lý đó! Ủa, không đúng nha! Người ta đâu phải con dâu, người ta là con rể mà!"

"Hóa ra Megumi định làm con rể sao..." Sōta và những người khác đều chung một suy nghĩ.

Dù là gả đi hay làm con rể, hình như đều có gì đó sai sai.

"Cứ để Sōta-kun gả cho Megumi là được rồi."

"Vậy thì, người ta có thể cưới Sōta-kun làm vợ rồi!"

Akane và các cô gái khác tưởng tượng cảnh Sōta mặc tạp dề ren vào bếp, một cảnh tượng mà họ thấy đáng ghen tị nhưng người bình thường thấy kinh hãi, khiến Akane và các cô gái khác phun máu mũi.

"Cái này hay nè! Sōta-kun làm vợ, bất ngờ lại hay đó!"

"Ừm! Tôi cũng muốn cưới Sōta làm vợ rồi!"

"Nếu Hatate Sōta cứ nài nỉ thì tôi cưới Hatate Sōta làm vợ cũng được!"

"A-Sōta đúng là em trai của chị mà... mặc tạp dề hợp đến mức các cô gái phải xiêu lòng..."

Mọi người cứ tự mình lảm nhảm.

"Sōta-kun được yêu thích quá đi."

"Ừm, Megumi, đó là những người không quen biết mà."

"Đáng ghét (quá)!"

Dàn nữ chính trừ Nanami và Hakua đồng thanh phản đối.

"Tôi không nhớ mình từng quen biết ai mà thấy đàn ông mặc tạp dề lại phun máu mũi cả..."

Sōta lộ ra vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, bẻ gãy lá cờ "muốn chồng là đàn ông" của Akane và những người khác.

Sau đó ra hiệu cho người đánh xe "Đi! Đi nhanh lên!", Sōta và Megumi cứ thế mà lòng rối như tơ vò tiếp tục cuộc diễu hành.

"...Sōta-kun và Megumi cứ thế mà trên xe ngựa xóc nảy đi xa."

"...Cái này tôi biết, tôi biết mà. Sōta-san và họ sắp bị chở đi bán đúng không? Đúng không?"

"Đây đâu phải xe chở hàng đâu!"

Nhìn Sōta và Megumi, hệt như chú bê trong bài hát Dona Dona, dần khuất xa, Nanami châm chọc Hakua.

Cuộc diễu hành với nhiều "hi sinh" cuối cùng cũng kết thúc, khi Sōta và Megumi đang được nhân viên lễ hội an ủi trong phòng chờ thì nhận được thông báo có khách.

"Khách...?"

Sōta và Megumi vẫn chưa kịp thay quần áo nhìn nhau.

"Em về rồi, anh hai, chị Megumi."

"À——..."

Hai người nhìn thấy Kurumiko trở về, chợt bừng tỉnh vỗ tay một cái.

Mặc dù hai người hoàn toàn quên mất chuyện này, nhưng giờ nghĩ lại, trước khi cuộc diễu hành bắt đầu, Kurumiko quả thực đã rời đi trước. Còn về việc tại sao Kurumiko lại rời đi...

"Em đã đưa chị Akane và mọi người đến theo yêu cầu rồi."

"À——!"

Sōta và Megumi lại hét lên một tiếng "À—" khác, chênh lệch năm trăm bốn mươi độ so với tiếng trước. Tại sao lại quay thêm một vòng thì là một bí ẩn.

"Wow— nhìn gần còn quyến rũ hơn nữa!" Akane cảm thán.

"A-Sōta! Sao lại không mời chị tham gia đám cưới chứ!"

"Không, cái này... là..."

"Chị rõ ràng đã quyết định sẽ mặc váy cưới trong đám cưới của A-Sōta rồi!"

Kikuno nắm lấy ngực Sōta mà lay mạnh, hoàn toàn không chịu nghe Sōta giải thích.

Nhưng câu nói đó lại khiến Rin phản ứng nhạy bén.

"Khoan đã, A-Kiku! Em nói em sẽ mặc váy cưới trong đám cưới của A-Sōta, có nghĩa là em định kết hôn với Sōta sao...!"

"Đâu phải vậy. Ước mơ của chị là làm người chứng hôn cho A-Sōta, đứng bên cạnh A-Sōta và cô dâu của A-Sōta chụp ảnh kỷ niệm ba người."

"Đó là chơi khăm cô dâu chứ!"

Naru bị đả kích nặng nề.

Người chị quá mức yêu thương em trai mình cứ động một chút là muốn cùng em trai tham gia các hoạt động giống nhau.

"Mà bọn ngươi đã tổ chức hôn lễ rồi sao? Chẳng lẽ đã trao nhẫn, còn cả nụ hôn thề nguyền, nguyền, nguyền, nguyền rồi sao!"

"Thật sao, A-Sōta! Chị chưa từng nghe nói chuyện đó!"

Trong thế giới thường thức của người chị, em trai không thể làm những điều mà chị chưa từng nghe nói đến.

Megumi đang hoảng loạn tột độ, vượt qua giới hạn của sự hoảng loạn, không kìm được mà nhảy ra.

"N-n-người ta và Sōta-kun không hề làm chuyện đó nha! Cha xứ đã nói rồi, rõ ràng không phải đám cưới thật mà lại làm chuyện đó là vi phạm giáo lý tôn giáo đó nha. Hơn nữa trước khi làm chuyện đó đã bị bắt rồi đó nha!"

"Đúng vậy, h-hôn Sōta-kun là vi phạm giáo lý tôn giáo!"

"Vấn đề ở chỗ đó sao? Mà đó là tôn giáo nào vậy!"

Akane tự mình tách bạch ra, ngược lại dọa Rin, người đang không hiểu gì, sợ ngây người.

"Là giáo lý của Sōta-kun."

"Thì ra là một giáo phái mới…"

Nanami, đang nấp sau lưng Rin, dè dặt hỏi: "Ai tin Hatate Sōta giáo vậy?"

"Tất cả thành viên Ký túc xá Mạo hiểm, cả Hakua nữa."

"Cả bản công chúa đây sao!"

Không biết từ lúc nào đã bị xếp vào hàng giáo đồ, Nanami kinh ngạc trước sự thật đó.

"...Nói tóm lại, ban đầu người ta đâu có muốn đóng vai đó, chỉ là được người khác nhờ vả nên mới đành lòng làm thôi."

Thấy chủ đề đã trật khỏi trọng tâm hoàn toàn, Megumi thở hắt ra, vùi mặt vào bó hoa... nhưng lập tức ngẩng đầu lên nói: "À! Chuyện này, chuyện này dĩ nhiên không có nghĩa là người ta không thích Hatate Sōta đâu nha?"

Kurumiko, cô nữ sinh cấp hai lanh lợi, nhìn Akane và mọi người rồi giải thích, gián tiếp khẳng định những lời của Megumi. "Cháu đi tìm các chị là để mời một chị nào đó thay thế chị Megumi, dù cuối cùng không kịp..."

"Có chuyện đó sao!" Akane kinh ngạc thốt lên.

"...Bản, bản thân định tìm ai thay thế?" Rin hỏi.

"Hả!"

Hầu như tất cả các cô gái đều mắt sáng rực như hình dưới đây: ☆△☆

"Là là là là là, là ai vậy? Hatate Sōta! Dù, dù tôi thì sao cũng được!"

Người mà "sao cũng được" sẽ không run rẩy đôi tai như vậy đâu.

"Oẳn..."

" " " " " " "Oẳn" sao?" " " " " " "

"Oẳn tù tì quyết định..."

Trong khi Nanami phản ứng bình thường, các cô gái khác đều thất vọng tràn trề, đồng thời lá cờ tình yêu trên đầu họ cũng theo đó mà gãy cụp.

Sau khi thay trang phục cô dâu chú rể, Sōta cùng mọi người cuối cùng cũng về lại đội hình, các thành viên Ký túc xá Mạo hiểm và Hakua một lần nữa hòa mình vào sự ồn ào của lễ hội.

Những người vốn dĩ không mấy hứng thú rất dễ bị Akane và những người đầy năng lượng bỏ lại. Kết quả, khi Sōta lấy lại tinh thần, cậu đã thấy mình đang bước đi song song cùng Hakua đang cúi đầu.

Mấy ngày nay, Hakua khác hẳn với vẻ vô tư lự trước đây. Dĩ nhiên là vì cái chết của cha cô.

Còn Sōta, người không muốn dính dáng đến ai, dĩ nhiên sẽ không chủ động bắt chuyện để phá vỡ bầu không khí gượng gạo. Bởi vậy, chắc chắn phải để Hakua mở lời.

"Xin, xin hỏi! Có thể trò chuyện với tôi một lát không? Được không?"

"Thôi... thay vì nói chuyện với tôi, trò chuyện với Akane hoặc Nanami sẽ giúp cô khuây khỏa hơn đấy."

Sōta liếc mắt xác nhận lá cờ tình bạn đang dựng thẳng trên đầu Hakua, lập tức đưa tay bẻ cờ.

"Chuyện này tôi chỉ có thể kể cho Hatate Sōta nghe... hay nói đúng hơn là tôi hy vọng Hatate Sōta nghe tôi nói... Không được sao? Không được sao?"

Thấy lá cờ bật tung những lời Sōta nói ra, "Ưm...!" Sōta không khỏi rên rỉ trong lòng.

*Cái gì thế này...? Hakua là vô địch sao!*

Dù là lá cờ hồi sinh tức thì của Akane, lá cờ tuyệt đối né tránh của Kikuno, hay lá cờ tàng hình của Nanami, tại sao những người sở hữu lá cờ kỳ lạ đều tụ tập quanh cậu thế này? Sōta đau đầu vì điều đó, nhưng cậu không hề nhận ra năng lực của mình mới là bất thường nhất, đến giờ vẫn thiếu tự ý thức.

"Không được... nói đúng hơn là... tôi nghĩ tôi không giúp được gì đâu."

"Sao lại không! Hatate Sōta có vẻ như đã quen với ưu phiền rồi, rất hợp để làm đối tượng tâm sự. Rất hợp."

"............"

Sōta có cảm giác bị ngầm mắng là u ám, thế là cậu lại càng u ám hơn.

"Ha, Hatate Sōta, đừng có buồn nha. Đừng có buồn. Đói bụng là dễ buồn lắm. Nào nào, ăn chút đồ ăn cho chó nha? Được không?"

"Hot dog không phải đồ ăn cho chó..."

"Thảo nào biển hiệu không có hình con chó. Thảo nào."

Biết hot dog không phải đồ ăn cho chó mà yên lòng, Hakua bắt chước Akane và mọi người mua hot dog, nhưng vì cô không mang tiền nên người hầu gái đang canh gác từ xa vội vàng chạy đến trả tiền hộ.

Hakua tươi cười rạng rỡ quay lại, đưa hot dog cho Sōta và nói: "Mời dùng! Tôi mua được rồi! Tuyệt vời thật! Lần đầu tiên tôi mua đồ đó! Đây chính là con chó của chủ nghĩa tư bản đúng không! Đúng không!"

Công chúa được khai sáng từ cây hot dog bán trong chủ nghĩa tư bản.

"Mời dùng, Hatate Sōta!"

"Không, tôi không đói..."

"Ái chà!" Dù Hakua ít nhiều bị đả kích, nhưng lá cờ trên đầu cô quả nhiên vẫn bật tung những lời Sōta nói.

Chẳng qua, Hakua dường như vẫn ít nhiều nhận ra điều gì đó từ thái độ quá lạnh nhạt của Sōta, sự hưng phấn ban nãy biến mất như một giấc mơ.

"Tôi phiền phức đúng không. Đúng không."

"Không phiền phức..."

Đối mặt với Sōta nói lắp bắp, Hakua dùng ánh mắt ám chỉ Sōta: *Người mà tôi có thể dựa vào chỉ có Hatate Sōta thôi...*

"...Vậy thì, tôi sẽ tạm nghe thử vậy."

"Anh chịu nghe sao! Thật sao!"

Cuối cùng cũng chịu khuất phục, Sōta lúc này mới nhận ra sức mạnh thật sự ẩn giấu của lá cờ tình bạn của Hakua.

Phía dưới lá cờ tình bạn trên đỉnh cán cờ, còn một lá cờ nhỏ khác không mấy nổi bật đang bay phấp phới.

Lá cờ đó chính là...

*Lá cờ "cô gái nặng nề"...!*

Lá cờ tình bạn của Hakua hoàn toàn không bị lời nói của Sōta làm lay chuyển, dường như chính là do sức nặng của lá cờ này gây ra.

Hakua tươi cười nói khi đưa hot dog: "Nói sao đây, tôi cảm thấy có duyên phận với Hatate Sōta đó. Đúng là duyên phận."

*Nặng nề quá!*

Sōta cười gượng với Hakua qua cây hot dog.

"Cô tin tôi vô điều kiện như vậy, tôi không gánh nổi đâu..."

"Không. Vừa rồi khi tôi lấy hot dog, đầu bếp cũng nói những lời khó hiểu như tiền bạc gì đó, nhưng dù người hầu gái không ở gần, Hatate Sōta nhất định cũng sẽ đến giúp tôi. Nhất định."

*Niềm tin nặng nề quá!*

Sōta thực sự không gánh nổi, thế là cậu cắn hot dog.

"Người bạn thân yêu của tôi Hatate Sōta, ăn hot dog do tôi mang đến, cảm thấy thật đáng yêu. Thật đáng yêu."

*Câu nào cũng nặng nề quá!*

Lúc này, Hakua nhìn lại những gì mình vừa nói, khẽ "à" một tiếng.

"...Chúng ta là bạn, bạn bè... đúng không? Chúng ta là bạn bè vô cùng thân thiết đúng không. Đúng không."

*Cảm giác dựa dẫm nặng nề quá!*

Hakua đã không biết là vì lá cờ nên trở nên nặng nề, hay vì nặng nề nên mới dựng lá cờ lên nữa.

Và nếu không đáp lại, bầu không khí sẽ ngày càng trở nên nặng nề, bị bầu không khí nặng nề thúc ép, sẽ nói ra những lời còn nặng nề hơn. Nhận ra vòng luẩn quẩn này, Sōta thở dài, cười gượng nói: "Cũng xem như là bạn."

"Đúng vậy! Đúng vậy!"

Tuy nhiên, hình ảnh Hakua nở nụ cười rạng rỡ như đóa hoa đang hé nở lại để lại ấn tượng không tệ.

Lúc này, Hakua nhìn qua Sōta, thấy một cặp đôi đang cắn chung một miếng bánh waffle, lập tức chịu một cú sốc văn hóa mạnh mẽ. Hakua vỗ vai Sōta, chỉ vào cặp đôi đó bảo Sōta nhìn.

"Hatate Sōta, đó là gì vậy! Là gì vậy!"

"À... các cặp đôi thường ăn uống cùng nhau như thế, tình tứ đấy."

"..."

Hakua, người bất ngờ tiếp xúc với một nền văn hóa khác ngay trên đất nước mình, kinh ngạc tròn mắt, há hốc miệng, để lộ dáng vẻ lúng túng không phù hợp với một công chúa. Nếu là trạng thái Armadillo, cô đã cuộn tròn thành quả bóng rồi.

Đứng hình vì kinh ngạc, Hakua với những động tác cứng đờ, đưa cây hot dog trên tay cùng với mặt mình lại gần miệng Sōta.

Có vẻ Hakua có thể vì đầu óc tê liệt nên không thể phán đoán bình thường, nhưng nói tóm lại, cô dường như cũng muốn thử làm như vậy.

"............"

Nhưng Sōta không chịu mở miệng, nên không thể ăn chung được. Bắt người khác ngậm miệng mà ăn chung, đúng là một câu đố hóc búa.

Bị từ chối, Hakua dù đã trừng mắt đấu tranh với Sōta hơn chục giây, nhưng ý chí từ chối của Sōta khá mạnh mẽ, cuối cùng Hakua rưng rưng cúi đầu thất vọng.

"Xin lỗi... gây phiền phức cho anh đúng không. Đúng không."

*Nặng nề quá!*

Sōta chịu thua Hakua sắp khóc trong vòng hai giây nữa, miễn cưỡng mở miệng.

Hakua, người không biết phải đếm "một, hai, ba", vừa nói "Meo---" vừa nhét hot dog vào miệng Sōta, rồi kề mặt lại gần cắn chung.

Đây chính là một cuộc phiêu lưu tình ái vừa vặn. (Megumi nói)

"Cảm thấy vô cùng hồi hộp! Đúng không!"

"Ừm..."

"Sau này tôi và Hatate Sōta cứ làm thế này mãi nhé!"

"Tại sao?"

"Hả... Vừa rồi tôi chợt lóe lên một ý! Chẳng lẽ đây là hành vi có thể sinh con sao! Vì không phải 'À~~ tôi đút anh', vậy thì chính là cái này rồi! Dù sao hành vi này cũng khiến người ta hồi hộp đến vậy... Đúng không! Chính là vậy đó! Sao đây... Nếu bắt Hatate Sōta chịu trách nhiệm, thì quá có lỗi với Akane và các cô ấy mất...!"

*Trách nhiệm... nặng nề quá...!*

Từng lời của Hakua đều cho thấy cô là một cô gái nặng nề đến mức nào, khiến tâm trạng Sōta ngày càng nặng trĩu.

Sōta chỉ muốn trốn tránh sự nặng nề, thế là cậu giục Hakua vào thẳng vấn đề.

"...Vậy, cô muốn nói với tôi chuyện gì?"

"À, vâng. Là về vị vua cha đã băng hà..."

Sự phấn khích ban nãy dường như chỉ là vẻ bề ngoài, Hakua xìu xuống như quả bóng xì hơi, ngay cả giọng nói cũng yếu ớt.

"...Dù vua cha và tôi tuổi tác cách xa nhau, nhưng người rất mực thương yêu tôi. Dù tôi không hề nghi ngờ mọi người không đau buồn vì cái chết của vua cha, nhưng nhìn thấy mọi người hành xử như thể đã quên mất vua cha rồi, cảm giác có chút..."

"Phải. Cảm giác có chút vô tình, nhưng..."

Điểm xuất phát suy nghĩ của Sōta, dù là so với Hakua hay so với mọi người, đều không giống nhau.

"...Tôi nghĩ, dù có ai qua đời cũng không dừng bước, như vậy đã là an ủi người đã khuất một cách đầy đủ rồi. Ngay cả khi tôi giờ đây mất mạng, thay vì mãi mãi tưởng nhớ đau buồn vì tôi, tôi càng hy vọng mọi người có thể luôn giữ nụ cười... Ý tôi là những người sẽ đau lòng vì sự ra đi của tôi."

Vì quan điểm của Sōta gần với người đã khuất, nên những lời đó mang theo nỗi buồn trực trào, thấm sâu vào lòng Hakua.

"Là vậy... đúng rồi. Tôi quyết định sẽ nghĩ như vậy. Nghĩ như vậy."

Dù Hakua không hoàn toàn đồng tình, nhưng chỉ việc tìm được người để tâm sự dường như đã giúp cô trút bỏ được ít nhiều gánh nặng trong lòng. Hakua như muốn cố gắng vượt qua nỗi buồn mà bước tới một bước, xoay người đối mặt với Sōta.

"Để Hatate Sōta nghe tôi nói quả là đúng đắn. Đúng đắn. Nhưng mà..."

Ánh mắt Hakua, người vừa mới lấy lại tinh thần, lại một lần nữa xuất hiện một nỗi u ám.

"Hatate Sōta, dù anh chỉ là giả định, cũng xin đừng tùy tiện nói về cái chết. Nói đúng ra, đoạn giả định đó giống như thật sự sẽ trở thành sự thật vậy. Bởi vì, nếu Hatate Sōta chết... tôi nhất định cũng sẽ theo Hatate Sōta mà đi. Nhất định."

“Tình yêu nặng nề quá…!”

Hakua chẳng hề hay biết, vẫn cứ thế chìm trong nỗi buồn man mác, khiến lòng càng thêm nặng trĩu.

Trong cái không khí hơi tĩnh lặng ấy, Akane cùng Naru và những người khác đã trở về từ các gian hàng, tay lỉnh kỉnh nào bánh crepe, nào khoai tây chiên.

“Có chuyện gì thế này? Rõ ràng đang là lễ hội mà sao mặt mũi lại ủ ê vậy, Sōta! Hakua!”

“Hatate Sōta thì lúc nào mà chẳng ủ ê.”

“Đúng là thế!”

Bị Akane và Naru chỉ trích cái tính u sầu, Sōta lại càng thêm u sầu đến tột độ.

Đúng lúc đó, Kikuno nhanh chóng sáp lại gần.

“Sōta, Sōta, nãy giờ em cứ quấn quýt với Nanami rồi Hakua, rốt cuộc em thích ai nhất hả? Nói nhỏ cho chị nghe một mình thôi được không? Hửm? Hửm?”

Kikuno đưa tay áp tai, ghé sát vào Sōta, ép cậu nói nhỏ. Nhưng rồi, bà chị này có thói quen hễ nói chuyện riêng với em trai là y như rằng sẽ khoe khoang khắp nơi, thế nên chẳng còn là chuyện riêng nữa.

“Chị hỏi em, em cũng chẳng biết phải nói sao…”

“Chị thấy Sōta hợp với mấy cô gái có tình yêu hơi nặng nề một chút đấy.”

“Thông tin này đúng là đáng ghét!”

Tình yêu thương của bà chị chiều chuộng em trai quá mức về cơ bản là quá nặng nề rồi.

Khi hoàng hôn buông xuống, Sōta và mọi người tạm rời khỏi không khí lễ hội náo nhiệt xuyên đêm để trở về lâu đài. Sở dĩ như vậy là vì lâu đài đã phái người đến gọi Nanami và Hakua về. Thật đáng thương nếu chỉ có hai cô bé không được tham gia lễ hội, thế nên Sōta và mọi người cũng quyết định quay về theo. Dù sao thì, có Akane, người không thể bỏ mặc ai đó đáng thương, thì việc mặc kệ là điều không thể.

Chỉ là, vị phó quan mới của Công vương cùng binh lính được cử đến vẫn bám sát Nanami và Hakua cho đến khi cả hai về tới phòng, thậm chí cả những vệ binh hiện có vẫn đứng gác trước cửa phòng, an ninh nghiêm ngặt đến mức khó tin.

Cứ thế, từ ánh đèn đường ngoài cửa sổ phòng Nanami, Sōta và nhóm bạn cảm nhận được không khí lễ hội đang đạt đến đỉnh điểm; Akane hơi ấm ức nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ khàng thay lời mọi người nói lên nỗi lòng:

“Giá mà được đi lễ hội thêm chút nữa. Vẫn chưa thấy cảnh Sōta cởi trần hô hào nhảy múa trên kiệu đâu.”

“Đó là lễ hội kiểu gì vậy!”

“Lễ hội Sōta.”

“Ngay tại cái xứ lạ hoắc xa xôi này ư!”

Rin và Kikuno tưởng tượng ra cảnh Sōta bán khỏa thân, suýt nữa chảy máu mũi. Còn Naru thì đã chảy máu mũi rồi. À mà nói mới nhớ, hồi nhỏ Hội trưởng hội học sinh Seitiekōji Misamori, người hiện không có mặt ở đây, mỗi lần chảy máu mũi lại hít ngược vào trong, nhưng không nuốt xuống mà sặc ra cả từ miệng, khiến mọi người xung quanh hoảng sợ tưởng Misamori thổ huyết, vội vàng gọi xe cấp cứu gây ra một phen náo loạn lớn. Chuyện này có cần phải nói ra ngay bây giờ không vậy?

“Nếu hai vị Công chúa cũng ở đây, tôi nghĩ tổ chức cũng không phải là không thể.”

“Nếu mà tổ chức thì coi như xong…”

Sōta thấy Hakua có vẻ hứng thú định đứng dậy, liền lập tức giữ vai cô bé ngồi xuống, không ngừng thở dài.

Nanami liếc nhìn cảnh tượng này, khẽ hất cằm lẩm bẩm.

“Nhưng, sao lại bị gọi về sớm thế nhỉ…”

Giờ đây Công vương, người từng cưng chiều Hakua như hoa trong nhà kính, đã không còn nữa, nên việc bị gọi về vì lý do giới nghiêm là không mấy khả năng.

“Như vậy chẳng phải vừa đúng lúc sao? Nghe nói Công vương bệ hạ mới sẽ tổ chức họp báo, công bố bài diễn văn và tuyên thệ đầu tiên sau lễ đăng cơ sáng nay. Nghe nói là vậy.”

Hakua nhìn về phía chiếc ti vi trong phòng Nanami (căn phòng không mấy rộng rãi của Nanami rõ ràng đã trở thành nơi tụ tập), buổi họp báo vừa đúng lúc bắt đầu.

Trong màn hình ti vi, Công vương mới Eria với nụ cười điềm tĩnh được cho là rất ăn ảnh, đang đọc bản diễn văn đã được chuẩn bị sẵn. Kênh phụ cung cấp bản dịch song ngữ cho các quốc gia, thế nên mọi người trong phòng đều đã cài đặt sang tiếng Nhật để dễ nghe.

Sau khi Eria hoàn thành bài diễn văn và lời tuyên thệ theo nghi thức, cô ấy thản nhiên tuyên bố phế bỏ quyền kế vị của Hoàng tử thứ hai, Hoàng tử thứ tư và Công chúa thứ nhất của Công vương tiền nhiệm. Nói cách khác, Eria đã loại bỏ các em trai và em gái của mình ra khỏi dòng dõi Công vương.

Các phóng viên phỏng vấn đương nhiên bàn tán xôn xao.

Gia đình Công vương Bladefield theo chế độ trưởng tử kế vị là chính thống, nhưng các Hoàng đệ, Hoàng muội vẫn có quyền lợi chỉ sau trưởng tử. Quyền kế vị ngai vàng cũng vậy. Điều đó có nghĩa là, giờ đây Eria, người không có con cái, trở thành Công vương, và người kế vị ngôi vị thứ nhất, thứ ba, thứ tư sẽ biến mất chỉ trong chốc lát.

Giữa sự xôn xao, một phóng viên chuyên mảng hoàng gia giơ tay đặt câu hỏi theo quy định của buổi họp báo.

“‘Điều này có nghĩa là các vị Hoàng tử, Công chúa bị phế bỏ quyền kế vị đã xảy ra bê bối sao?’”

“‘Họ đã liên thủ lên kế hoạch mưu sát, thuê sát thủ để thủ tiêu Công chúa thứ mười ba và Công chúa thứ mười bốn.’”

Nội dung hỏi đáp mà Eria đã chuẩn bị trước khiến hội trường họp báo bao trùm trong một bầu không khí khác thường. Sau khi thấy sự xao động đã tạm lắng xuống, phóng viên lúc nãy lại tiếp tục phát biểu:

“‘Xin đợi một chút, Công vương bệ hạ. Các Hoàng tử có thứ tự kế vị cao hơn, không có lý do gì để loại bỏ các Công chúa có thứ tự kế vị thấp hơn phải không?’”

Eria gật đầu nghiêm nghị như thể đang chờ đợi câu hỏi này, nhưng động tác của cô ấy lại cực kỳ tự nhiên, không ai nghi ngờ rằng chuỗi hỏi đáp và động tác này là một màn kịch.

“‘Vì Công chúa thứ mười ba Nanami, và Công chúa thứ mười bốn Hakua… các cô bé có một “bí mật thân thế”.’”

Câu nói này khuấy động một làn sóng xôn xao khác hẳn lúc trước, bao trùm khắp hội trường.

Mặt khác, cùng lúc đó, trong phòng Nanami—

“…………”

“…………”

Nanami và Hakua đờ đẫn há hốc mồm nhìn chằm chằm vào ti vi. Nếu cứ mở miệng rồi đóng miệng mà xem ti vi, rất có thể là đang bắt chước cá vàng, còn tại sao lại bắt chước cá vàng thì vẫn là một bí ẩn.

Khi mọi người còn đang lưỡng lự không biết có nên nói gì với hai cô bé hay không, thì bất ngờ Megumi, người thường rất hứng thú, lại hiếm hoi dè dặt hỏi:

“Nanami… bí mật thân thế là gì vậy…?”

“Bản cung cũng không biết…”

“Cái gì! Ngươi bây giờ mới biết từ ti vi ư!”

Nanami lộ ra vẻ mặt khó tả, gật đầu đồng ý với câu hỏi ngạc nhiên của Rin.

Còn Hakua, người đang dán mắt vào màn hình hơn cả Nanami, thì được Sōta chủ động hỏi thăm.

“Em không sao chứ, Hakua?”

“Em lần đầu tiên xem ti vi. Tuyệt vời quá. Thật là tuyệt vời.”

“Hóa ra là vì ti vi hiếm có sao!”

Có vẻ như là một kiểu giáo dục biệt lập, đến cả ti vi cũng không được phép xem.

Nanami ghé sát Hakua, người đang bình tĩnh một cách khó hiểu.

“Hakua đã biết rồi sao? Biết bí mật thân thế của chúng ta rồi sao?”

“Hê hê hê, hóa ra chị Nanami không hiểu sao? Ti vi toàn chiếu chuyện hư cấu thôi. Là hư cấu đó.”

“Ngươi cái đồ này mới không hiểu!”

Vẻ mặt đắc ý của Hakua khiến Nanami cảm thấy choáng váng.

Câu chuyện quay trở lại hiện trường họp báo.

Eria, người đã giơ tay làm dịu dư chấn xao động, tiếp tục phát biểu.

Những lời tiếp theo không có trong bản thảo chuẩn bị trước. Mặc dù những điều cần nói đã được xác định từ lâu.

“Công chúa Nanami là con gái của vị phu nhân thứ mười bảy của Công vương tiền nhiệm, còn Công chúa Hakua là con gái của vị phu nhân thứ mười tám của Công vương tiền nhiệm… Cha của cả hai đương nhiên là Công vương tiền nhiệm… Bề ngoài là vậy…”

Eria ngập ngừng một thoáng, rồi lộ ra ánh mắt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Nanami và Hakua, những người chắc chắn đang theo dõi cảnh này qua màn hình ti vi ở đầu kia.

“Cha ruột của họ… là Trẫm.”

Lời tuyên bố gây sốc của Eria đã châm ngòi cho sự náo động lớn nhất trong ngày, tiếng ồn ào vang dội như địa chấn bao trùm khắp hội trường.

Máy quay một lần nữa quay lại phòng Nanami.

Nanami và Hakua không thốt nên lời.

Hai người họ không phải là không thể nói, mà giống như những lời nói đang lởn vởn bên ngoài đầu.

Nhưng, có vẻ như những lời lởn vởn bên ngoài cuối cùng cũng lọt được vào tai, chỉ thấy Nanami run rẩy khắp người. Giả sử nếu lúc đầu chúng lọt vào từ mũi, thì bây giờ có lẽ là toàn thân co giật rồi. Trong trường hợp này, có thể không phải lời nói, mà là một linh hồn nào đó đã nhập vào.

“Chuyệ-chuyện này là sao đây! Chuyệ-chuyện này là sao đây hả á á á!”

Nanami vì quá đỗi kinh ngạc mà kêu lên hai lần.

“Bị sốc hai lần.” “Bị sốc hai lần đó.” Anh em Sōta và Kikuno lần này thực sự không còn gì để nói, ngước nhìn Nanami đang vô cớ đứng dậy từ trên giường.

“Này, Hakua! Ngươi đã biết rồi sao? Ngươi đã biết chuyện này rồi sao?”

“Chị Nanami, em đã nói rồi mà, ti vi toàn chiếu chuyện hư cấu thôi. Là hư cấu đó.”

“Ngươi cái đồ này vẫn không hiểu!”

Vẻ mặt đắc ý của Hakua khiến Nanami tiếp tục cảm thấy choáng váng.

Trong lúc hai người đang tranh cãi, Eria trên ti vi thản nhiên kể lại một sự thật hiển nhiên không hề hư cấu.

《Tài liệu này là kết quả xét nghiệm DNA của Trẫm và Công chúa Nanami, Công chúa Hakua. Như các vị thấy đấy, nó chứng minh mối quan hệ cha con giữa Trẫm và họ. Điều này có nghĩa là, họ tự động thăng cấp thành Công chúa thứ nhất và thứ hai của Công vương đương nhiệm – sở hữu quyền kế vị ngai vàng thứ nhất và thứ hai của Công vương đương nhiệm, đẩy xuống dưới những người trước đây xếp từ thứ hai trở xuống… đó là các Hoàng đệ, Hoàng muội của Trẫm.》

Lúc này, tất cả mọi người đều đã hiểu.

Eria, người đã phỏng đoán như vậy, giải thích lại một cách cặn kẽ.

《Vừa rồi, vụ tấn công Công chúa Nanami và Công chúa Hakua, hiện tại đã nắm được bằng chứng, xác nhận đó là do các Hoàng đệ bất hảo, những kẻ không biết từ đâu đã phát hiện ra sự thật này, gây ra, với mục đích làm lung lay thể chế mới của Công vương Eria.》

Sở dĩ các phóng viên gật đầu đồng ý rằng những lời này có lý, là vì những lời này có lý, thế nên nói có lý là điều đương nhiên, nếu không thì sao gọi là có lý. Cứ phải lặp đi lặp lại như thế, có thật là thích cái từ "có lý" đến vậy sao?

《Ngoài ra, điều khéo léo là, sau vụ việc, phe phản đối thể chế Eria – tạm cho phép Trẫm gọi như vậy – để xóa bỏ hiềm nghi, đã cố tình để lại bằng chứng, dàn dựng thành âm mưu của phe Công chúa Hakua nhằm ám sát Công chúa Nanami; còn kẻ ám sát Công chúa Hakua, lại là sự trả thù của phe Công chúa Nanami sau khi phát hiện ra hành tung của phe Công chúa Hakua. Trẫm công bố tại đây, vì những tội ác tày trời như vậy, phế bỏ quyền kế vị ngai vàng của bọn chúng.》

Nhìn Eria trên màn hình, Nanami dường như cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, bất lực thở dài.

“Dám nói thật đấy…”

Nanami khẽ cười một cách tự giễu.

“Hoàng huynh… không đúng, Phụ vương… phải không? Đáng tiếc là, Công quốc này không hề tồn tại cái thứ kỳ quái gọi là ‘phe Nanami’ đâu.”

Thấy Nanami ưỡn ngực đầy tự tin nói vậy, dù Akane là người ngoài cuộc, cô bé cũng tự tin gật đầu.

“Đúng vậy, dù sao thì, như tôi cũng là phe Sōta mà.”

“…………”

Ký túc xá Mạo Hiểm cũng tràn ngập "phe Sōta", nên chẳng khó hình dung là hoàn toàn không tồn tại "phe Nanami".

Rồi Hakua ngây thơ hỏi:

“Phe phái là gì vậy ạ? Là gì ạ?”

Đúng là một cặp chị em chẳng hề dính dáng gì đến chuyện phe phái.

Lúc này, Sōta vẫn im lặng nãy giờ, bỗng chốc đưa ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Elia.

“...Tạm gác lại suy nghĩ của chính Nanami và mọi người, giờ thì đã rõ, tân Công vương không chỉ loại bỏ những kẻ đe dọa địa vị của mình, mà còn có đủ năng lực và thực lực để làm điều đó. Việc này còn giúp quảng bá rằng ngài ấy đã có công chúa kế vị, và công chúa cũng có phe phái ủng hộ. Xét về việc tuyên bố với cả trong và ngoài nước rằng thể chế mới đã vững như bàn thạch, cuộc họp báo kế vị này quả thực quá hoàn hảo. Còn việc những lời ấy có thật hay không thì lại là chuyện khác rồi.”

“…………”

Tất cả mọi người đều ngẩn người nhìn Sōta.

“Khoan đã, Sōta. Vậy, ý ngươi là tân Công vương bệ hạ đã lợi dụng chính ta và Hakua để củng cố thể chế mới sao!”

“Có lẽ không phải tất cả đều là dối trá. Chỉ là, không thể xác định có bao nhiêu phần là sự thật. Dù chỉ phần về phe phái là dối trá, còn những thứ khác gần như là sự thật thì cũng không sao; điều quan trọng là ngài ấy đã vận dụng hiệu quả những sự việc xảy ra xung quanh mình vào chính trị, tạo ra tình thế có lợi. Vị Quốc vương đó không thể xem thường được, thực sự rất khó đối phó đấy.”

Kết quả chứng minh những gì Sōta nhìn thấu đều là sự thật.

Chứng kiến Sōta bất ngờ thể hiện khả năng nhìn xa trông rộng về mưu lược, các cô gái ngốc nghếch về khoản này đều không khỏi xao xuyến trước khuôn mặt nghiêm nghị của cậu.

Đặc biệt là Rin, đương nhiên không tốn chút công sức nào đã cắm được cờ hoàn thành công lược.

Chỉ có Hakua vẫn điềm nhiên mỉm cười.

“À —— TV hay quá, hay quá. Con cuối cùng cũng hiểu vì sao mọi người lại mong đợi TV rồi. Có anh Elia xuất hiện, còn nhắc đến tên con và chị Nanami nữa, đây chính là cái gọi là phương tiện truyền thông tương tác đúng không ạ.”

Hakua tươi cười rạng rỡ, khiến tất cả mọi người đều sởn gai ốc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Khi cuộc họp báo dài lê thê kết thúc, Nanami và Hakua được Công vương gọi đi, rồi rời khỏi phòng.

“...Không biết Nanami có sao không?”

Akane như thể không có việc gì làm, ngồi ở mép giường Nanami đung đưa chân, thì thầm như tự nói với chính mình.

“Sao là sao ạ?”

“Mình đang nghĩ Nanami có bị đả kích không...”

Khi mọi người đang trầm tư, lo lắng cho Nanami, thì Rin đứng dậy, từng bước vững chãi trên tấm thảm, lục tìm lời nói trong lòng.

“Có thể thấy Nanami đang bị đả kích rồi. Nhưng mà...”

Rồi, Rin oai vệ đứng thẳng trước mặt Akane.

“Lúc này ra tay giúp đỡ, mới gọi là đồng đội chứ. Dù chúng ta quen nhau thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng sống chung dưới một mái nhà, ăn chung một nồi cơm. Hơn nữa Nanami tuy trông có vẻ nóng nảy, nhưng lại là người tốt bụng, biết quan tâm người khác một cách bất ngờ. Ít nhất thì lúc này chúng ta phải chăm sóc cô ấy, đó mới gọi là tình người chứ.”

Nghe những lời mang đậm bản sắc của một người trong câu lạc bộ thể thao từ Rin, Akane đứng dậy nắm chặt lấy tay Rin.

“Rin-senpai quả nhiên là lãnh đạo của Ký túc xá Mạo Hiểm! Lời nói thật sự rất cuốn hút, tràn đầy nhiệt huyết kiểu cổ điển!”

“Ưm, ưm...”

Rin lặp đi lặp lại lời của Akane với nụ cười rạng rỡ trong đầu, nhưng vẫn không thể xóa bỏ được nghi hoặc kỳ lạ, không thể hiểu rốt cuộc đó có phải là lời khen mình hay không. Cuối cùng, Rin hơi nghiêng đầu một cách khó hiểu, rồi gật đầu một cách kỳ quặc.

“Mọi người hãy chuẩn bị để khi Nanami quay về thì cùng nhau động viên cậu ấy nhé! Nanami nhất định sẽ trở về rất buồn bã cho xem!” Akane đề nghị.

“Chuyện này... liệu có thật không...?”

Tuy Sōta xen vào biểu thị nghi vấn, nhưng Akane cười nói: “Thật là, Sōta-kun cứ bi quan thế!”

“Khi buồn bã, trước tiên phải…………………phải làm gì nhỉ?”

Akane, người ít khi buồn bã và là hiện thân của sự lạc quan, vô cùng băn khoăn hỏi Megumi.

“Ăn đồ ngon... ngắm đồ dễ thương... đến KTV hát những bài giúp phấn chấn tinh thần...”

Tất cả mọi người đều nghĩ: “Sức quyến rũ con gái của Megumi cao quá!” nhưng đương nhiên không ai nói ra điều đó với Megumi.

Tuy cách này hơi quá con gái, Nanami có thể không chịu nổi, nhưng Akane đã nắm tay Sōta, nhân cơ hội tăng thêm tiếp xúc thân mật tự nhiên, khiến Rin và Naru nhìn Akane đầy ghen tị.

“Thế còn Sōta-kun thì sao? Sōta-kun buồn bã thì thường làm gì ạ?”

“...Tôi sẽ tự cảnh tỉnh bản thân rằng loại người như tôi không có giá trị để buồn bã.”

Thấy Sōta tự giễu, Akane nắm chặt tay Sōta.

“Không có chuyện đó đâu! Sōta-kun là một chàng trai đáng được buồn bã! Cứ việc buồn bã thỏa thích cũng không sao hết!”

“Đúng đó! Sōta-kun giống như sinh ra là để buồn bã vậy!”

“Chính xác! Không ai hợp với trạng thái buồn bã hơn Hatate Sōta đâu!”

Akane, Megumi, Naru liên tiếp đưa ra những ý kiến phủ định mang tính khẳng định, khiến Sōta vô cùng buồn bã.

“Aaa! Sōta buồn rồi!”

“Khuôn mặt buồn bã của Sōta quả nhiên rất hợp...”

Rin khoanh tay thì thầm, bản năng làm mẹ bị kích thích bởi vẻ mặt buồn bã của Sōta, không tốn chút công sức nào đã cắm được cờ hoàn thành công lược.

“Buồn, buồn bã thì phải ăn đồ ngon!” Akane đề nghị.

“Cái, cái thứ màu sắc sặc sỡ này cho Sōta ăn này.”

Rin yêu cầu Sōta mở miệng, rồi đút Sōta ăn bánh macaron, không tốn chút công sức nào đã cắm được cờ công lược mới.

“Còn phải ngắm đồ dễ thương! Đồ dễ thương... đồ dễ thương... chính, chính là Megumi! Phải ngắm Megumi!”

Megumi bị Akane từ phía sau túm lấy vai, đẩy đến trước mặt Sōta; “Hả? Hả?” Megumi hoảng hốt, lúng túng vẫn rất đáng yêu.

“…………”

“…………”

Sōta bị buộc phải nhìn Megumi đang xấu hổ đến tột độ, khẽ “á ư á ư” ở cự ly gần; hơi thở của Megumi kích thích khoang mũi Sōta, mùi vị ngọt ngào hơn cả con gái.

“So, so với em thì Akane dễ thương hơn đó!”

Megumi quay người lại, vừa đẩy Akane đối mặt với Sōta vừa hét lớn.

“…………”

“…………”

Sōta bị buộc phải nhìn Akane đang xấu hổ đến tột độ, phát ra tiếng “Á ư!” ở cự ly gần; hơi thở của Akane kích thích khoang mũi Sōta, mùi vị khác với Megumi, tựa như hương hoa.

“Đồ dễ thương đã nhìn đủ rồi! Tiếp theo là hát! Hát thôi!”

Vì quá xấu hổ, Akane vùng thoát khỏi sự kìm kẹp của Megumi, bật nhạc trong điện thoại lên.

“♪ Gào —— Gào —— Gào Gào —— Gào ——”

“Cuối cùng là Akane với mọi người hát sao!”

Tất cả mọi người (※Chú thích: Trừ Rin chưa từng nghe bài này) cùng nhau hát bài “♪ Gầm gừ đi! Hồn gấu trúc” (Lời và nhạc: Aitō Shina), khiến Sōta bất giác phải buông lời châm chọc.

“À, có vẻ Sōta-kun đã phấn chấn lên rồi.”

“…………”

Tình huống này, xét về mặt kết luận mà nói, thì nói vậy không sai, kết quả là Sōta không thể đáp lời, đành im lặng.

“Cứ thế này mà động viên Nanami nhé!”

Akane giơ tay hô lớn “Ồ ——!”, tất cả mọi người đều đồng thanh hưởng ứng.

Hơn một tiếng sau.

Nanami quay về phòng, trông vẫn y hệt lúc rời đi.

“Ta về rồi... U oát!”

Vừa thấy Nanami về, mọi người liền điên cuồng nhét bánh macaron vào miệng cô bé.

“Đây đang làm cái gì vậy!”

“Dùng đồ ngọt lấp đầy tâm hồn rồi! Tiếp theo là đồ dễ thương!”

Theo lệnh của Akane, Megumi bị buộc mặc váy trắng tinh (đây là đồ tự ý tìm thấy trong phòng Nanami rồi mượn dùng) và trang điểm, khóc lóc bị kéo ra từ góc phòng.

“Huhu... Người ta... người ta đã nói ghét cái này rồi mà... Thế mà mọi người lại cứ ép...”

Megumi ngấn lệ, giờ đây có thể nói là người đáng yêu nhất trong nước.

Nanami bất giác nuốt cả bánh macaron lẫn nước bọt, choáng váng trước sức hút con gái ngập tràn của Megumi.

“Vì quá dễ thương nên hình như lại biến thành độc dược rồi! Tiếp theo, là hát!”

“♪ Gào —— Gào —— Gào Gào —— Gào ——”

Ngay cả Rin và Sōta cũng bị buộc phải học hát cùng.

Đương nhiên không cần nói cũng biết, phần đệm là giọng tổng hợp Hatsune Miku được tích hợp sẵn trong Ruri.

“Trong lúc ta không có mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ...???”

Chứng kiến hành động như biến thành người khác của các bạn cùng lớp, Nanami bật khóc.

“Ừm ——... Dù Sōta-kun như vậy thì đã phấn chấn lên rồi, nhưng đối với Nanami thì hình như không có tác dụng mấy...”

Thấy tình hình Nanami không ổn, Akane “Ưm ~~” khoanh tay, triệu tập cuộc họp "Mười Akane" trong đầu để làm rõ vấn đề, nhưng kết luận lại là không có vấn đề và "Thật nhớ món ăn Nhật Bản (muốn ăn cơm chan trà ghê)". Các Akane trong đầu có nguy cơ bỏ dở cuộc họp giữa chừng.

“Đừng có so ta với cái loại tiêu chuẩn thấp như Sōta-kun chứ meo ——!”

Nanami phát ra tiếng “Meo!”, xòe năm móng vuốt túm lấy mặt Sōta. Bởi vì Sōta bị “meo!” và Nanami “meo!” người khác trông rất thân thiết, phía sau Nanami, Akane cũng “meo!” lại, Megumi và Kikuno cũng bắt chước Akane “meo!” theo.

“Thôi ngay đi! Làm thế Sōta đáng thương lắm chứ!”

Naru đang định phát ra tiếng “meo!” rồi xòe năm móng vuốt túm lấy Sōta thì thấy Sōta bị Rin ôm gọn trước mắt mình, tức thì hơi rưng rưng nước mắt.

Nhưng Naru lập tức giật mình, khó chịu quay mặt đi.

“Tô, tôi mới không muốn túm mặt Hatate Sōta.”

“Mừ...”

Thái độ của Naru hơi chọc giận Rin.

Bị Rin, người vốn có ánh mắt sắc bén, trừng mắt nhìn, Naru cũng hiếu thắng trừng mắt lại, giữa hai người bao trùm một bầu không khí nóng bỏng hiếm thấy giữa các thành viên Ký túc xá Mạo Hiểm.

Thấy tình huống hiếm có xảy ra, Akane và Megumi trước mặt đan mười ngón tay vào nhau, nín thở quan sát diễn biến.

Tuy nhiên...

Rin cảm thấy từ thái độ của Naru rằng mình hình như đã làm hỏng chuyện tốt của người khác, dưới sự thôi thúc của tội lỗi, cô buông Sōta ra, đẩy cậu về phía Naru.

Ngoài ra, khi Rin buông Sōta ra, cô chợt nhận ra mình nãy giờ vẫn luôn ôm Sōta; cảm giác tim đập thình thịch quá mức khiến trên đầu Rin không tốn chút công sức nào đã cắm được cờ hoàn thành công lược.

“Không, không phải đâu, Sōta mà tôi biết là người sẵn lòng để con gái túm mặt, cũng sẽ không làm con gái khóc đâu.”

“...Không, Rin-senpai nói đúng. Làm vậy không tốt, Hatate Sōta sẽ rất đáng thương.”

“Thôi nào, đừng khách sáo, cậu cứ túm đi.”

「Ôi giời, đã thế thì cứ để chị Rin bắt mặt trước đi ạ. Em cứ để sau cũng được。」

Nhìn mọi người tự tiện nhường nhịn nhau về chuyện "bắt mặt" mình, Hatate Sōta không khỏi u sầu.

Mặt khác, mọi người lại hòa thuận ngắm nhìn cảnh tượng Rin và Naru "nhường nhịn ngược" – đặc sản của Ký túc xá Mạo hiểm – đang diễn ra. (Chỉ riêng Sōta là không hòa thuận chút nào.)

Nhân tiện, cuối cùng Sōta vẫn bị cả Rin và Naru cùng bắt mặt một lúc, khiến xu hướng u sầu của cậu càng thêm trầm trọng.

Tóm lại, những chuyện đó đã trở nên hoàn toàn không quan trọng, Nanami K. Bladefield trở lại vấn đề chính, bực bội hỏi Akane và mọi người.

「Thế rốt cuộc là sao? Tại sao lại làm cái chuyện đó với bổn cung chứ?」

「…Bọn em đoán là Nanami có lẽ sẽ rất buồn. Thế là mọi người cùng nhau vắt óc suy nghĩ, phải làm sao mới khiến Nanami vui lên được…」

Có vẻ mọi chuyện không được suôn sẻ cho lắm, Akane trở nên ủ rũ.

Bộ dạng buồn bã của cây hài Ký túc xá Mạo hiểm khiến tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng theo.

Chỉ riêng Nanami là đứng ngoài vòng xoáy cảm xúc đó, cười khà khà, vỗ vai Akane.

…Thế rồi Akane cũng quay lại vỗ vai Nanami.

「Ngươi tại sao lại vỗ vai ta ngược lại hả!」

「Không có ý nghĩa đặc biệt gì cả。」

「Không có ý nghĩa đặc biệt gì ư!…Thôi, kệ đi. Các ngươi đã quan tâm bổn cung như vậy, bổn cung muốn nói… Cảm, cảm ơn mọi người nha.」

Nanami có vẻ ngượng ngùng, dùng đầu ngón tay trỏ gãi gãi má rồi nói lời cảm ơn. Lần này Akane có ý tứ vỗ nhẹ vai Nanami, mặt nở nụ cười tươi rói như muốn nói "Đừng bận tâm".

「Nên nói là bổn cung… không hề buồn đến mức cần người khác lo lắng… vì bây giờ có các ngươi ở đây bầu bạn rồi mà.」

「Chính là sức mạnh tình bạn đã cho Nanami sức mạnh đó!」

「Coi, coi như vậy đi… đúng là thế thật.」

Nanami cứng nhắc quay mặt đi, má đỏ bừng vì ngượng.

「Quan trọng vẫn là ca hát! Bài hát đó đã cho Nanami sức mạnh!」

'Gì mà bịa chuyện thế hả!' Akane hớn hở đập tay với mọi người, khiến Nanami sốc nặng. Nhân tiện, người chọn bài hát lúc đầu chính là Akane, và vì thế cô nàng đã bị mọi người la ó dữ dội. Mặc dù Akane đã "meo" lại rất dữ dội, nhưng phản ứng này như mọi khi vẫn không có ý nghĩa đặc biệt gì. Đây là sở thú hay sao thế?