Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bản Sô-nát Dương Cầm Biệt Ly

(Đang ra)

Bản Sô-nát Dương Cầm Biệt Ly

Hikaru Sugii

Nhưng chúng tôi biết, rằng những đôi cánh ấy vẫn cùng bay trên một bầu trời và những câu hát năm xưa sẽ trường tồn mãi theo thời gian.

6 0

Chronicles of The Hardships of Komachi in The Sengoku Era

(Đang ra)

Chronicles of The Hardships of Komachi in The Sengoku Era

Kyouchikutou

Sống sót qua thời kỳ Sengoku ——– thế thôi.

48 1

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

7 83

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

141 1808

Tập 03: Cứ yên tâm, trường học ven biển này rất an toàn, tuyệt đối sẽ không bị kẻ địch phát hiện đâu - Chương 8: Tử chiến tại khu rừng phượng hoàng bất tử

Ngày thứ tư của kì học hè ở biển.

Khu ký túc xá chìm trong ánh hoàng hôn, tiếng ve từ khu rừng phía sau vẫn râm ran không ngớt. Hatate Sōta, sau khi kết thúc buổi học trong ngày, vừa cảm nhận làn gió biển mặn mòi từ xa thổi tới vừa bước vào ký túc xá, đã thấy sảnh chính chất đầy các bạn nam đang ôm đầu gối ngồi vật vờ.

Sōta có ấn tượng với những người này.

Thật ra, sau khi Sōta trở về từ hang động, vẫn có rất nhiều bạn nam ngỏ lời với Akane, Kikuno, Rin, thậm chí cả Nanami và Ruri. Và tất cả những chàng trai bị Sōta bóp nát niềm hy vọng, khiến trái tim tan vỡ ấy, chính là đám đông đang co quắp trước mắt cậu đây.

"Mùa hè của tôi đã kết thúc rồi..."

"Là 'chúng ta' mới đúng chứ... kết thúc rồi... mọi thứ tiêu tan hết rồi..."

"Ghen tị thật đấy... Hatate... được yêu thích đến thế..."

Ánh mắt oán hận của các bạn nam đồng loạt bắn tới, khiến Sōta vô thức lùi lại.

Các chàng trai ngước nhìn khoảng không, vừa hồi tưởng về những cô gái được mỹ hóa đến 360 phần trăm, vừa cảm thán. Mà nói thật, vì quá đà trong việc mỹ hóa nên họ trông chả khác gì người lạ cả.

"Cô tiểu thư Mahōzawa Akane thân thiện, hình mẫu bạn gái lý tưởng số 1..."

"Shōkanji Kikuno, người mà ai cũng muốn được cô chị ấy cưng chiều số 1..."

"Đàn chị Eiyūzaki Rin, người mà ai cũng muốn được cô chị ấy dịu dàng quát mắng số 1..."

"Công chúa Nanami K. Bladefield, trông có vẻ cao ngạo nhưng thực ra rất biết quan tâm người khác, người mà ai cũng muốn trở thành thị vệ số 1 của nàng..."

"Ninja Hayashi Ruri, lạnh lùng như không vướng bụi trần, người mà ai cũng muốn nghe nàng buông lời sến sẩm mà vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ số 1..."

"Tóm lại là cô nàng đáng yêu nhất học viện, đáng yêu từ đầu đến chân, mỹ nữ số 1 của trường, Tōzoku Yama Megumi..."

Sau khi từng người một thổn thức bày tỏ nỗi lòng, các chàng trai ngẩng mặt lên thở dài "Ai––––..." trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Sōta luôn có cảm giác có thứ gì đó kì lạ lẫn vào, nhưng cậu đành bỏ qua việc phản bác.

"Hatate... cậu phải làm họ hạnh phúc đấy nhé..."

"Cả phần của chúng tôi nữa..."

Dù là cờ Thất Bại hay cờ Tử Vong, một khi đã gãy thì gần như không để lại dấu vết. Nhưng cờ Tình Yêu thì khác, đôi khi gãy rồi vẫn còn vương vấn. Có lẽ người ta gọi đó là luyến tiếc, hay là vết sẹo của thất tình.

"...Nhưng mà, chỉ có mình Hatate được ôm ấp hai bên, quả thật vẫn không công bằng!"

"Đúng vậy! Trong top 10 mỹ nữ của trường, Hatate đã độc chiếm tận sáu người rồi!"

"Sáu người...?" Sōta nhẩm tính bằng ngón tay, quả nhiên vẫn thấy có thứ gì đó kì lạ lẫn vào trong số những người cậu quen biết, nhưng cậu vẫn lại đành từ bỏ việc phản bác.

"Hatate, giới thiệu bạn gái cho bọn tớ đi!"

"Kiểu như mấy cô gái đáng yêu ở trường cũ của cậu ấy!"

"Cái này thì chịu rồi..." Sōta cười khổ, nhưng các bạn nam vẫn không buông tha cho cậu.

"Thế nào cũng có người cậu quen chứ! Như cô mỹ nữ váy trắng xuất hiện trong rừng ấy!"

"Đúng rồi, cô nàng đội mũ rơm xinh đẹp kia!"

"Siêu cấp đáng yêu luôn!"

Các bạn nam dần dần sôi nổi bàn tán theo một hướng kì quái. Sōta, vì phép lịch sự, đành hỏi một câu:

"Các cậu đang nói gì vậy?"

Sōta "mắc câu" dường như khiến các bạn nam rất vui mừng, họ liền hớn hở kể lể:

"Hatate, cậu không biết sao!"

"Có một cô mỹ nữ mặc váy trắng, đội mũ rơm, mỗi tối đều đi lang thang trong khu rừng đằng kia đấy!"

"Nghe nói nàng ấy siêu cấp vô địch đáng yêu, nhưng mà, chỉ cần gọi nàng là nàng sẽ bỏ chạy ngay! Cứ như đang diễn kịch 'Nữ Chiến Ký Nhút Nhát' ấy!"

"Nghe giống chuyện ma ấy..."

Sōta, khác với những người bạn nam đang hừng hực khí thế, không ngại ngần bày tỏ ý kiến, khiến bầu không khí chợt chùng xuống.

Tuy nhiên, vì Sōta đã "phá hoại" nên các bạn nam này càng khát khao được trải qua một mùa hè lãng mạn, vì thế sự nhiệt tình của họ không hề suy giảm.

"Tóm lại! Cậu phải tìm cách chinh phục trái tim cô gái váy trắng đó, đưa nàng về đây!"

"Cầu xin cậu đấy, ngôi sao hy vọng! Cậu phải tìm cách được thơm một cái!"

"Cậu chỉ mất một tháng đã cưa đổ sáu người trong top 10 mỹ nữ của trường rồi, chắc chắn làm được mà!"

"..."

Sōta là người trong cuộc, thấy dấu vết của những lá cờ tình yêu bị gãy trên đầu họ, cảm thấy có chút áy náy, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Thời gian tự do sau bữa tối.

Bị buộc phải đi tìm cô mỹ nữ váy trắng, Sōta như đang chơi một trò phạt, cầm đèn pin lang thang vô định trong khu rừng đã lên đèn.

"Tại sao mình phải làm cái chuyện này chứ..."

Vì trong lòng quá khó chịu, ngay lúc cậu định bỏ cuộc quay về thì––

Cậu nghe thấy tiếng lá xào xạc và ngẩng đầu lên. Trước mắt cậu, dáng hình cô gái váy trắng đứng trên cành cây cao chót vót hiện ra. Dưới ánh trăng, đường cong cơ thể cô mờ ảo thấp thoáng.

"..."

Sōta vô thức lặng lẽ ngước nhìn, rồi kinh hãi tột độ khi thấy cô gái nhảy phóc xuống từ cành cây cao, nơi nếu rơi xuống chắc chắn sẽ bị thương nặng. Cô ôm chân xoay vài vòng trên không rồi 'đốp' một tiếng, hạ cánh điệu nghệ xuống đất với tư thế thấp.

"Cái gì...!"

"Mỹ nữ váy trắng, xuất hiện."

"...Là Ruri à."

Câu thoại vô cảm từ người vừa từ trên trời rơi xuống, cùng với khuôn mặt quen thuộc hiện ra sau khi thoát khỏi hình bóng, khiến Sōta khó khăn lắm mới lắp ghép thành lời, gọi tên người đó.

"Thì ra cô gái váy trắng là Ruri sao...? Mà sao buổi tối cậu lại mặc như thế lang thang trong rừng...?"

Sōta cực kỳ khó hiểu hỏi, nhưng Ruri lắc đầu.

"Không phải. Là vì tôi thu thập thông tin từ micro ẩn trên người Sōta-sensei, biết được thông tin Sōta-sensei đang tìm kiếm mỹ nữ váy trắng, nên muốn đáp lại kỳ vọng của Sōta-sensei."

"Lại còn nghe lén! Với cả, đừng tự xưng mỹ nữ!"

Ruri với vẻ mặt lạnh lùng thành thật gật đầu lia lịa, nhưng gật đầu vì chuyện gì thì vẫn là một bí ẩn. Đây chính là thuộc tính "lạnh lùng mà thành thật".

"Hơn nữa, không phải mỹ nữ váy trắng nào cũng được..."

"Thì ra là vậy... Thành thật xin lỗi vì đã không giúp ích được gì."

Dù Ruri vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường lệ, nhưng Sōta có cảm giác cô trông hơi buồn, có phải cậu đa nghi không?

"Với cả, cậu đừng có mặc váy mà nhảy nhót lung tung thế chứ... sẽ lộ hàng mất..."

"Nếu là bị Sōta-sensei nhìn thấy, tôi không hiểu có vấn đề gì."

"..."

Ruri vẫn mặt không biểu cảm và giọng không chút cảm xúc, nói như thể điều đó là hiển nhiên. Ngược lại, Sōta lại thấy xấu hổ.

"Nếu Sōta-sensei lo lắng hành vi đàn ông nhìn thấy phụ nữ lộ hàng có thể gây khó chịu, đó là lo xa. Tôi không thể nào ghét Sōta-sensei được."

"Là vì chương trình không cài đặt ghét con người sao?"

"...Nếu Sōta-sensei nghĩ vậy, thật đáng tiếc."

Dù Ruri vẫn mặt không biểu cảm, nhưng Sōta cảm giác cô trông hơi buồn... phải nói là cả ăng-ten cũng cụp xuống, khiến Sōta nhớ đến chú chó cụp đuôi.

Dù sao đi nữa, cứ đứng mãi ở đây cũng chẳng giải quyết được gì. Thế là Sōta nói với Ruri:

"...Tôi sẽ đi vòng một chút nữa rồi về, Ruri có thể về trước đó?"

"Không. Tôi cũng đi."

"Thật sao?"

"Thật. Được đi bên cạnh Sōta-sensei là niềm vui của tôi, thậm chí các chỉ số liên quan cũng đã đạt đến giới hạn."

Vì cô nàng cứ mặt không biểu cảm và giọng không chút cảm xúc mà nói lời sến sẩm, quả nhiên vẫn là Sōta cảm thấy xấu hổ hơn.

"Sao vậy, Sōta-sensei. Nhịp tim hình như tăng lên?"

"...Không có gì."

Dù Sōta nói vậy, nhưng trong lòng dường như vẫn còn chút xao động. Không biết có phải vì thế mà cậu bị vấp vào một gốc cây nhô lên, mất thăng bằng... Lúc này––

Ruri như dịch chuyển tức thời, với tốc độ phản ứng kinh ngạc lao đến trước mặt Sōta, ôm lấy cậu để ngăn cậu ngã.

"Cảm ơn..."

"Không có gì. Xem ra mặt đất có vẻ khó đi nhỉ. Bật đèn chiếu sáng thôi."

"Được."

Thế là Ruri lùi ra khỏi Sōta đang gật đầu, ống kính mắt của cô sáng rực.

"Sōta-sensei."

"Ôi chao! Chói mắt quá!" Sōta, vì bị ánh sáng chiếu thẳng vào mắt, theo phản xạ quay mặt đi.

Ruri hơi tiến lại gần Sōta, nói:

"Sōta-sensei, chói mắt."

Sōta nghĩ "Hình như đã thấy cái cảnh này ở đâu đó rồi...", rồi bảo Ruri quay mặt về phía trước và bước đi.

"Xin hỏi..."

Ruri đi bên cạnh, vừa chiếu sáng dưới chân Sōta vừa lên tiếng.

"Ừ?"

"Tôi có giúp ích được cho Sōta-sensei không?"

"Hả? Tôi cũng không biết nữa...?"

Khách quan mà nói, Ruri có giúp ích được hay không vẫn là một bí ẩn, nhưng ít nhất Sōta sẽ không bận tâm chuyện đó.

"Vì không có lợi ích thực tế, có thể Sōta-sensei sẽ không tin, hơn nữa quyền sở hữu của tôi thuộc về Mahōzawa Denkou... nhưng dù vậy, hiện tại tôi tự cho rằng mình chỉ tồn tại vì Sōta-sensei."

Ruri dù sao cũng là một người máy hình người, nên việc cô nói chuyện mà mặt không đổi sắc là điều không tránh khỏi. Tuy nhiên, việc cô thản nhiên nói lời sến sẩm như vậy, lại khiến Sōta một lần nữa đỏ mặt.

"Nhịp tim của Sōta-sensei quả nhiên tăng lên."

Bị Ruri chỉ thẳng ra sự thật, Sōta cố gắng chuyển đề tài để che giấu sự xấu hổ, nên cố ý nhìn quanh và nói:

"Nhưng mà, luôn có cảm giác âm u thế nào ấy... chẳng lẽ cô gái váy trắng thực ra là ma hay gì đó sao...?"

"Có muốn hát một bài để cổ vũ không? (Y/N)"

Kiểu suy nghĩ này hoàn toàn không giống robot chút nào, Sōta bất chợt hơi ngạc nhiên và gật đầu.

"Ồ, được thôi."

"Có thể dùng Hatsune Miku không? (Y/N)"

"Lại còn dùng Hatsune Miku để hát sao!?"

Mục đích mà nhà phát triển cài đặt Hatsune Miku vào hệ điều hành của Ruri quả là một bí ẩn.

Để không cần phải hát, Sōta muốn thoát khỏi khu rừng rậm rạp. Cậu gạt bụi cây trước mặt, đi đến một chỗ hơi rộng giống như lối đi của thú rừng. Nhưng không ngờ, trước mắt lại là một cô gái nhỏ nhắn mặc váy trắng, đội mũ rơm trễ xuống.

Vì đêm tối và chiếc mũ, khuôn mặt cô không nhìn rõ.

"À."

"Ể?"

Thấy một người đàn ông lạ mặt dẫn theo một kẻ kì dị mắt phát sáng đột ngột xuất hiện, cũng không trách cô gái lại sợ hãi co rúm người lại, rồi nhanh như cắt bỏ chạy trước khi Sōta kịp nói gì.

"Khoan... đợi đã...!"

Tưởng rằng con gái chân yếu, Sōta đuổi theo, nhưng lại thấy cô gái bỏ xa mình với tốc độ kinh ngạc. Sōta kinh ngạc lập tức gọi người đồng hành.

"Ruri! Bắt lấy cô gái đó...!"

"Hiểu rồi."

Vút! Ruri, đúng như cái họ "Ninja" của mình, thoăn thoắt nhảy vọt lên. Cô bé xoay người chín mươi độ, thoăn thoắt luồn lách giữa các thân cây to như viên bi ve, nhanh chóng áp sát cô gái.

Khi cô gái đã lọt vào tầm ngắm, Ruri khụy gối lấy đà, rồi bật nắp gần mắt cá chân, phóng ra một luồng khí đẩy cực mạnh, vượt qua cô gái từ trên cao.

"Húy!"

Cô gái giật mình thót tim khi thấy một vật thể kỳ lạ đột nhiên vọt lên từ phía dưới chân, rồi vượt qua đầu mình. Hơn nữa, đôi mắt của vật thể đó còn sáng rực. Thật đáng sợ.

Sau khi vượt qua cô gái, Ruri soạt một tiếng, lướt xuống đất ngay trước mặt, chặn đường không cho cô đi tiếp.

Cô gái không biết phải phản ứng thế nào, đành lúng túng đứng yên tại chỗ. Một lúc sau, Sōta cuối cùng cũng đuổi kịp.

"Đợi... một chút... Hộc... hộc... Đừng đi... Hộc... hộc... Ít nhất cũng nghe tôi nói hết đã..."

Cô gái đội mũ thấp lè tè nhìn Sōta đang thở hổn hển, có vẻ khá ngập ngừng. Sau khi ngượng nghịu nhúc nhích đôi chân gầy guộc mang dép xăng đan, cô đáng yêu ôm lấy vành mũ bằng cả hai tay, rồi gật đầu mà không để lộ mặt.

Thấy vậy, Sōta băn khoăn một hồi rồi mở lời:

"À... nói ra điều này đột ngột, có thể cậu sẽ thấy tôi kỳ cục... nhưng tôi không phải kẻ đáng ngờ đâu... Tôi đến đây tham gia khóa học dã ngoại, tên là Hatate Sōta, là..."

"Đến để cua gái."

"Không phải!"

Ruri bất ngờ xen vào, Sōta không nghĩ ngợi gì mà bật lại.

"Không, có lẽ... đúng là vậy thật... Ờ, nói chung, hay là chúng ta ngồi xuống bình tĩnh một chút nhé?"

Sōta nhận ra cả nhóm đã sắp ra đến rìa rừng, và cách đó chừng một trăm mét có một con đường đất rộng khoảng một làn rưỡi xe, rồi ngay sau đó là một trạm xe buýt có ghế ngồi. Anh liền chỉ tay về phía đó và hỏi.

Cô gái vẫn giấu mặt dưới chiếc mũ rơm, lặng lẽ gật đầu.

Mặc dù cô gái tạm thời không chạy nữa, nhưng rõ ràng là vẫn chưa hề buông bỏ cảnh giác. Cô không nói một lời, cũng không chịu lộ mặt, chỉ ngồi cạnh Sōta trên băng ghế trạm xe buýt vốn đã hết chuyến cuối.

"Tôi nói thật nhé, thực ra là mấy thằng bạn đi cùng cứ ép tôi phải đi bắt chuyện với cô gái mặc váy trắng ấy."

"Ếh..."

"Nếu được thì tôi mong chúng ta có thể làm bạn... tất nhiên là không ép buộc đâu."

Cô gái suy nghĩ một lát, rồi quả nhiên vẫn dùng hai tay giữ chặt hai bên vành mũ, đồng thời gật đầu.

"Cảm ơn cậu! Cậu giúp tôi nhiều lắm!"

Khi cô gái lắc đầu, hàng phòng thủ hơi lơi lỏng, chỉ một thoáng thoáng qua khóe môi cho thấy cô đang rất ngại ngùng.

Đúng lúc đó, Sōta bất chợt nhận ra toàn bộ quá trình vừa rồi thật ngọt ngào và mơ hồ, mặt anh ửng hồng cúi đầu.

"..."

"..."

Sōta ngượng ngùng đỏ mặt, cùng cô gái thẹn thùng có vẻ cũng có ý với Sōta, cặp đôi này trong mắt người ngoài chắc hẳn rất giống một đôi tình nhân chớm nở. Nói trắng ra là "hiện thực nhân sinh" nổ tung đi, nhưng thật đáng tiếc, người sắp nổ nhất lại là Ruri, đang lạnh lùng đứng phía sau nhìn hai người. Nếu Ruri nổ thì sẽ gây ra một thảm kịch kinh hoàng, nên Ruri đừng có nổ nhé!

"À, vậy thì, cậu có muốn đi gặp mấy bạn nam đang đợi ở ký túc xá không?"

Cô gái im lặng lắc đầu.

"Ế, nhưng mà, cậu không phải nói là cậu đồng ý làm bạn sao..."

"Làm bạn với Sōta-kun thì không sao đâu ạ..."

"...'Đâu ạ'?"

Cô gái cuối cùng cũng lên tiếng, cái đuôi câu quen thuộc và giọng nói đó khiến khóe miệng Sōta giật giật.

Về suy luận của mình, Sōta đang phân vân giữa khẳng định và phủ định, nhưng Ruri bình tĩnh nói với anh:

"Vì Hatate-san có vẻ chưa nhận ra, tôi xin nói thẳng, đây là Megumi-san."

"Cậu phải nói sớm chứ!"

"Tôi tưởng Hatate-san đã nhận ra qua dữ liệu sinh học và quét xuyên thấu rồi chứ..."

"Làm gì có chuyện đó!"

Nếu Sōta không chỉ nhìn thấy cờ hiệu mà còn có khả năng xuyên thấu, thì đúng là nhân vật chính trong game mỹ nữ rồi.

Bị Ruri vạch trần, Megumi run rẩy vén chiếc mũ rơm lên và nói:

"Sōta-kun, quả nhiên cậu không nhận ra... Hèn chi từ đầu Megumi đã thấy... có gì đó không đúng lắm đâu ạ..."

"Sao cậu không nói sớm chứ... Megumi..."

Không khí tại chỗ tràn ngập sự im lặng ngượng nghịu khó tả. Nhưng Sōta đã nhận ra vấn đề cốt lõi.

"Megumi, sao cậu lại giả gái...?"

"Cậu đừng nói là giả gái chứ! ...Là mấy chị gái của Megumi đến biệt thự gần đây chơi, lén vào ký túc xá đổi hết hành lý của Megumi thành đồ con gái đấy ạ... Họ ngày nào cũng đến hết...!"

Megumi hiếm khi nổi giận, bực tức nghiến răng, nhưng ngay cả lúc giận dỗi Megumi cũng đặc biệt đáng yêu.

"Lần nào cậu cũng mặc như vậy đi lấy lại quần áo à? (Đ/S)"

"Đúng đó ạ..."

"Thế là tin đồn lan ra khắp ký túc xá à..."

Sōta khoanh tay nói xong, Megumi co rúm cả người lại.

"Hôm nay Megumi nhất định phải nói cho thắng mấy chị gái, để họ không dám trêu Megumi nữa đâu ạ!"

Sōta thấy trên đầu Megumi dựng lên chi chít những lá cờ thất bại hình cờ của các nước như trái cây trĩu cành, không đành lòng ngồi yên, liền đề nghị:

"Nếu không chê, cậu có muốn tôi đi cùng Megumi không?"

"Thật ư! Thế thì Megumi yên tâm rồi đó ạ!"

Megumi đưa hai tay ra, nắm chặt tay Sōta như đang cầu nguyện. Sōta cảm thấy Megumi trong chiếc váy trắng như một nữ chính được ánh trăng chiếu rọi.

(Minh họa)

"Ối giời... Biệt thự này to thật."

Biệt thự của nhà Tōzoku Yama chỉ cách trạm xe buýt vài phút đi bộ. Chỉ riêng việc sở hữu một biệt thự đã đủ giàu có rồi, mà biệt thự này so với những biệt thự lân cận còn nổi bật hơn hẳn, khiến Sōta không khỏi cảm thán, cho thấy gia thế của họ cực kỳ vững chắc.

"Ưm... Chị cả là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở nước ngoài, hình như rất quyền thế đó ạ. Chị ấy toàn bắt mấy chị gái làm người mẫu thôi."

"...Cả Megumi cũng vậy à?"

Sōta hỏi xong, thấy cờ hiệu địa lôi hình cờ các nước dựng lên, thầm kêu không ổn.

"...Ưm."

Megumi, với ánh mắt trống rỗng gật đầu, lảo đảo đi về phía lối vào biệt thự để mở cửa.

Lúc này, một cô gái trông chừng cỡ sinh viên đại học liếc mắt qua, đặt cây kem đang ăn dở xuống. Cô mặc quần đùi và áo ba lỗ mỏng ở nhà, không mặc áo ngực, dáng người cao ráo, tóc buộc đuôi ngựa.

"Ấy dà, Tiểu Megumi, sao hôm nay về muộn thế?"

Nghe thấy có người lên tiếng, từ phòng khách lại bước ra hai chị gái khác, một người mặc áo phông, quần đùi, một người mặc áo ba lỗ, quần đùi.

"Tiểu Megumi cuối cùng cũng về rồi à?"

"Xem này, quả nhiên hôm nay Tiểu Megumi mặc váy này hợp nhất. Em nói đúng không, Eri?"

Nhóm ba chị gái người nói một câu, người nói một câu, khiến Megumi đáng yêu phồng má lên vì tức giận.

"Ghét quá đi mà, mấy chị ơi, Megumi đã bảo mấy chị đừng làm thế nữa rồi mà, sao không nghe chứ, ghét ghét!"

Megumi đáng yêu nắm tay thành nắm đấm giơ lên ngang vai, vẫy vẫy khuỷu tay như vỗ cánh để phản đối. Sōta nhìn từ phía sau, vừa xoa thái dương nghĩ 'Ừm... giận thế này cũng chẳng có tác dụng gì...', vừa bất lực thở dài. Ngược lại, mấy chị gái lại thở phào thỏa mãn.

Các chị gái của Megumi hài lòng nhìn Megumi toát lên vẻ ngọt ngào của chiếc váy trắng, bàn luận xem váy có thể ngắn hơn một chút, vai có thể thêm nơ bướm không. Lúc này, Sōta bước tới một bước, dứt khoát nói với họ:

"Xin hỏi, các chị có thể đừng làm những chuyện này nữa không? Megumi thực sự rất ghét như vậy."

Ba chị gái ngơ ngác nhìn anh nói xong, rồi "Áaaaaa! ♡" sung sướng hét lên.

"Cậu là bạn trai của Tiểu Megumi à!"

"Cậu, cậu nói gì thế, Nương Tử!"

Cô chị ba tóc đuôi ngựa, Nương Tử lao tới nói ra câu nói kinh hãi, Megumi ngượng chín mặt, luống cuống đẩy Nương Tử về.

Sōta không khỏi cười khổ, rụt rè đáp:

"À... Chúng tôi là bạn bè."

"Bạn bè trên mức tình bạn nhưng chưa phải người yêu đúng không!"

Cô chị hai tóc dài, Eri tiếp lời truy hỏi, ánh mắt Sōta dần mất đi vẻ tươi cười.

"Chúng tôi là bạn bè bình thường, bạn bè bình thường đó ạ!"

Megumi trở thành một cỗ máy sản xuất sự luống cuống, thậm chí khiến người ta cảm thấy Megumi có lẽ đã một tay gánh vác nhiệm vụ gieo rắc sự luống cuống khắp thế gian này, nhưng đó chỉ là mọi người nghĩ quá nhiều thôi.

Lúc này, cô chị cả Eimi túm đầu cô chị hai và cô chị ba, kéo hai người đang cố chen lên lại, đồng thời nở nụ cười xã giao xin lỗi Sōta.

"Xin lỗi nhé, mấy đứa em tôi là lũ ngốc. ※Tôi là chị cả Eimi. Còn đây là chị hai Eri, kia là chị ba Nương Tử. Em út Megumi chắc đã làm phiền cậu nhiều rồi. Cậu tên là gì?" (Chú thích: Tên của bốn người được thay đổi dựa trên bốn chị em trong truyện 'Những cô gái nhỏ', và thứ tự đã bị đảo ngược.)

Không ai thắc mắc tại sao Megumi lại là "em út", nên Sōta cũng không thắc mắc.

"À, tôi tên là Hatate Sōta."

Sōta vừa gật đầu xin lỗi vì lời tự giới thiệu đến muộn, vừa xưng tên. Thái độ này dường như cũng giành được thiện cảm, chỉ thấy các chị em nhà Tōzoku Yama lại một lần nữa kích động.

"Nghe này, Tiểu Megumi! Con nhất định phải giữ chặt thằng bé này đấy nhé!"

"Nương, Nương Tử, chị nói gì thế...?"

"Hatate-kun, Tiểu Megumi nhờ cậu nhé! Con bé này, tuy trông thế này, nhưng thực ra là một đứa rất tốt, tuyệt đối sẽ không để cậu chịu thiệt đâu!"

"Chịu thiệt...?"

"Đúng vậy! Bởi vì con bé này... Ưm ưm ưm ưm ưm...!"

Khi cô chị ba Nương Tử sắp nói ra chuyện gì đó, cô chị cả Eimi từ phía sau nửa ôm nửa bịt miệng cô lại, vừa lôi cô về phía sau, vừa cười một cách kỳ quái để đánh trống lảng.

"Haha, Hatate-kun, xin lỗi nhé, em gái tôi là đứa ngốc! À, nhưng Tiểu Megumi nhờ cậu nhé!"

Cô chị hai Eri chạy theo, đồng thời chỉ vào Megumi nói:

"Tiểu Megumi! Vì Hatate-kun, chị sẽ tha cho em, không đổi quần áo nữa; nên lần sau về nhớ phải báo cáo em và Sōta-kun có tiến triển gì không đấy!"

Sōta và Megumi lặng lẽ tiễn nhóm chị em ồn ào này đi, mệt mỏi thở dài.

"Xem ra nhà Megumi cũng có chuyện khó nói nhỉ..."

"Ưm, ừm..."

Megumi xấu hổ đáng yêu uốn éo người.

Sōta liếc nhìn Megumi, ngửa mặt lên trời nhớ lại mục đích ban đầu.

"Nhưng mà, phải nói sao với mấy bạn nam ở ký túc xá đây..."

"Cái đó, Megumi nguyện ý mặc như thế này về đó ạ?"

"Ế, nhưng mà..."

Sōta hiểu rõ Megumi không hề thích bị xem là con gái, nên đáng lẽ ra cậu ấy sẽ không muốn ăn diện xinh xắn, đáng yêu hơn cả những cô gái bình thường để xuất hiện trước mặt mọi người. Thế nhưng, Megumi lại mỉm cười thật đáng yêu với Sōta đang còn ngạc nhiên.

“Vì Sōta-kun đã giúp mình mà. Thế nên mình cũng muốn giúp Sōta-kun đó.”

“Megumi…”

Thấy lá cờ hiệu hình vạn quốc kỳ trên đầu Megumi trông cứ là lạ, như nằm lưng chừng giữa cờ tình bạn và cờ tình yêu, Sōta đang định cảm động thì lại chẳng biết nên nghĩ gì, chỉ có thể cười khan.

Trường học Lâm Hải/Lâm Gian, ký túc xá nam sinh.

“Vậy thì, đây chính là cô gái váy trắng đội mũ rơm.”

Megumi méo xệch miệng, bị đưa đến trước mặt hàng loạt nam sinh đang hưng phấn chờ đợi.

“…”

Giữa sự im lặng đến ngột ngạt, trừ một số ít ra, tất cả nam sinh đều u ám cúi đầu.

Và rồi, ngay lập tức, họ ngẩng phắt mặt lên, gào thét:

“Đùa gì vậy… Meow——————————————————————————————————!”

Meow? Sōta vừa thắc mắc, các nam sinh nước mắt lưng tròng như máu bắt đầu xông tới chỗ cậu.

“Làm lại! Tôi yêu cầu làm lại!”

“Đúng vậy! Mặc dù rất vui! Rất vui, nhưng cứ có cảm giác vui lúc này là thua rồi!”

“Dù không có cô gái nào đáng yêu hơn Megumi, nhưng chắc chắn vẫn còn những cô gái váy trắng khác chứ!”

Các nam sinh dần thay đổi lập trường, chỉ cần đối phương mặc váy trắng, dù không phải cô gái trong tin đồn cũng chẳng sao. Sōta cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng kỳ quái, nhưng lại bị khí thế của họ làm cho khiếp sợ, vô tình gật đầu đồng ý.

Mặt khác, một vài nam sinh không tham gia vào việc ép buộc Sōta, vừa cẩn thận tránh làm Megumi sợ, vừa rút điện thoại ra.

“Tên trộm đáng yêu ơi, chụp ảnh cùng nhau được không!”

“Ừm, được thôi…”

“A, tôi nữa, tôi nữa!”

‘Thì ra mọi người gọi Megumi là tên trộm đáng yêu sao… Dù sao họ cũng là Tōzoku Yama…’ Sōta bắt đầu để ý đến những chuyện kỳ quặc.

Sau khi chia tay Ruri, Sōta và Megumi đã thay đồ thể thao, ngồi đối diện nhau trên ghế sofa ở sảnh lớn ký túc xá, cùng nhau nhìn lên trần nhà. Xin nhắc lại, hai người không phải nhìn tempura. Có ai đói bụng không nhỉ?

Lúc này, một người quen mặt bước từ ký túc xá nữ sang.

“Ồ, sao vậy? Nhìn các cậu uể oải hết cả. Nếu gặp khó khăn, hãy nhớ rằng bản thân tôi luôn ở bên các bạn, cứ tìm tôi mà bàn bạc là được thôi, ha, ha, ha!”

Cô ấy là Seitakōji Misamori, hội trưởng hội học sinh luôn vô địch thiên hạ.

Mặc dù trước giờ Sōta và cô ấy không thân thiết lắm, nhưng Sōta đáng lẽ đã biết cô ấy là người sẽ làm mọi chuyện rắc rối hơn. Thế nhưng, cứ mỗi khi lâm vào tình thế bí bách, người này lại xuất hiện với xác suất cực cao. Một khi cầu cứu cô ấy, cờ hiệu đình trệ sẽ gãy, nhưng cái giá phải trả là không biết tình hình sẽ phát triển đến mức nào, đúng là một canh bạc rủi ro cực lớn.

Mặc dù vậy, người ta vẫn không kìm được mà nắm lấy bàn tay giúp đỡ của cô ấy. Có lẽ đây chính là sức hút của Misamori.

Ngay cả đối với Sōta cũng không ngoại lệ.

“À… thì ra là thế này…”

Sōta cứ thế mà giải thích mọi chuyện. Misamori nắm chặt tay đấm mạnh vào ngực, khiến bộ ngực đầy đặn của cô ấy nảy lên.

“Gì chứ, thì ra là chuyện này sao? Chuyện đó cứ giao cho tiểu thư Misamori đây!”

“Hả…”

Misamori, với tư cách là tuyển thủ đại diện Nhật Bản trong “Giải đấu dễ dàng đồng ý lời đề nghị của người khác”, đương nhiên đã dễ dàng đồng ý. Vị trí thủ lĩnh là huấn luyện viên.

Vài phút sau.

Misamori đã thay đồ xong, bước tới, thanh nhã giơ tay xoay một vòng.

“Sao rồi?”

Trong chiếc mũ rơm và váy trắng của Megumi, Misamori trông chẳng khác gì một tiểu thư đài các đến khu nghỉ mát.

“Ừm, rất đẹp. Tôi nghĩ chắc không vấn đề gì đâu.”

“Ừ, ừm, hội trưởng hội học sinh đáng yêu lắm đó.”

“Thật sao! Sōta-kun, bản thân tôi và Tōzoku Yama-kun, ai đáng yêu hơn!”

“Megumi…”

“Thảm bại!”

Misamori quỳ gục xuống, hai tay hai chân chống đất, tạo dáng OTL.

Nhưng cô ấy lập tức đứng dậy, chống nạnh cười ha ha ha.

“Tōzoku Yama-kun là con trai mà! Đâu phải thua đồng giới! Đúng, đúng vậy! Oa!”

Mặc dù Sōta và Megumi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cả hai vẫn nhìn Misamori với ánh mắt đầy yêu thương.

Vài phút sau.

Các nam sinh đã tập trung đông đủ ở sảnh lớn. Khi nhìn thấy thiếu nữ váy trắng ẩn mình phía sau Sōta, không rõ mặt mũi, sự mong đợi trong lòng họ đã lên đến đỉnh điểm.

“Ờ… vậy thì, mời.”

Sōta vừa rồi đã thoáng thấy lá cờ thất bại dựng lên trên đầu mình qua bóng cửa sổ, thiếu động lực lùi sang một bên nhường chỗ cho Misamori xuất hiện.

“※Gao! Gao~” (Chú thích của biên tập viên: Tiếng kêu ở đây trong tiếng Nhật cũng đồng âm với hai âm đầu của từ viết tắt của cuốn sách này, "Gao Ware".)

Các nam sinh có quá nhiều điều muốn nói về câu nói của cô ấy, như “Đấy là kiểu xuất hiện gì vậy!”, “Cái tư thế đó trông như sẽ khiến trẻ con mắc hội chứng PTSD vậy!”, “Này, Hatate, cái thằng khốn nhà mày có thù với bọn tao hả!” –

Tất cả đều im lặng.

“…”

“…”

“…”

Sau đó, các nam sinh không chịu nổi sự im lặng, thất vọng đến mức rũ vai, cuối cùng không nói một lời nào mà bỏ đi.

“…”

Chứng kiến cảnh tượng này, Misamori vô lực buông lỏng tư thế, ánh mắt mất đi vẻ sáng ngời, dần trở nên u tối.

Đợi đến khi tất cả mọi người đã rời đi, Sōta cũng lùi dần từng bước, nhanh chóng quay người định bỏ đi, nhưng lúc này cậu lại bị Misamori ở phía sau tóm chặt lấy vai.

“Đã làm tổn thương trái tim bản thân tôi rồi!”

“…”

Nói đúng hơn, Misamori ngay từ đầu đã như muốn tự tìm lấy phiền phức, nhưng với tư cách là một cô gái, lòng tự trọng của cô ấy đã bị chà đạp, giờ đây nước mắt lưng tròng.

“Bản thân tôi sẽ kiện cậu! Tôi sẽ gọi luật sư đến ngay bây giờ!”

Bản thân tôi sẽ cho cậu biết tay! – Mặc dù Misamori sẽ cho Sōta biết tay như thế nào vẫn còn là một bí ẩn, nhưng có một người đã nghe thấy giọng Misamori đổ lỗi cho Sōta, thong thả bước tới. Người đó đeo một đồ trang trí hình sư tử kỳ lạ.

“Hai đứa cãi nhau gì vậy chứ?”

Thì ra là Tsukimugi đi hái hoa trước khi ngủ về.

Bà ấy nửa tỉnh nửa mê nghe xong lời tố cáo đẫm nước mắt của Misamori, khá tùy tiện đưa ra phán quyết.

“Hay là, hãy tận dụng thời gian rảnh rỗi ban ngày ngày mai, bảo nó hẹn hò để bồi thường cho con chứ?”

“Nếu bà coi thường tôi thì tôi phiền lắm, Grandma! Quyền hẹn hò của tôi, Seitakōji Misamori, không hề rẻ mạt như vậy đâu!”

“Hay là, bảo nó mời con uống hộp nước ép trái cây đi.”

“Thậm chí còn tệ hơn cả hộp nước ép trái cây!”

Không ngờ giá trị tài sản của quyền hẹn hò trong xã hội lại thấp đến thế, khiến Misamori bị đả kích nặng nề.

“Thôi được rồi, cứ hẹn hò là được! Hẹn hò vẫn tốt hơn! Hãy lưu giữ kỷ niệm về một mùa hè ngắn ngủi!”

“Ừm, Sōta nhóc con, con cố lên nhé.”

Sōta còn chưa kịp bày tỏ ý kiến chủ quan của mình, đã cảm thấy lá cờ “không thể từ chối” dựng lên, cậu thở dài thườn thượt.

Trong lòng đồng thời thầm trách, Megumi không biết đã biến mất từ lúc nào, tốc độ chuồn đi thật là nhanh.

Trường học Lâm Gian/Lâm Hải, ngày thứ năm.

Thời gian rảnh rỗi buổi chiều.

“Sōta-kun, nghe nói sâu trong con đường rừng có một con suối rất đẹp, chúng ta cùng đi không?”

Akane trốn tránh đống bài tập toán, nắm lấy tay Sōta rủ cậu đi cùng.

“À… thật ra tôi đã có hẹn với người khác rồi…”

“Vậy sao? Vậy thì chúng ta cùng đi đi!”

“Ừm… không biết đối phương có phiền không…”

Sōta khoanh tay trước ngực, đột nhiên có người từ phía sau cậu xuất hiện, nói:

“Không được!”

Người đó khiến Akane hơi giật mình.

“Gì chứ! Người hẹn với Sōta-kun là hội trưởng hội học sinh sao?”

Rin đứng cạnh Akane, lạnh lùng nhìn Misamori.

“Sao vậy, hội trưởng hội học sinh, ăn diện lồng lộn như vậy để làm gì…?”

“Không sao cả! Mặc kệ cô! Nào, đi thôi, Hatate-kun!”

Chỉ thấy Misamori mặc bộ quần áo đầy ren, siêu nhấn mạnh vẻ nữ tính, kéo mạnh tay Sōta rời đi.

“Như vậy được sao, Akane! Lại để Sōta đi cùng cô ta!”

“Hả? Tại sao? Đương nhiên là được.”

“Nhưng mà…”

“Cô ấy đã ăn diện cầu kỳ như vậy vì Sōta-kun, chứng tỏ cô ấy rất cố gắng nghĩ cho Sōta-kun. Vì Sōta-kun đã có hẹn với cô ấy, nên tôi nghĩ chúng ta phải tôn trọng cuộc hẹn này.”

“Ừm… là như vậy… đúng vậy.”

Đặc sản của Ký Túc Xá Mạo Hiểm — Cảnh Tu La Nhường Nhịn Đảo Ngược vẫn phát huy tác dụng vào lúc này.

Rin vừa nghĩ không biết Kikuno, người hiện không có mặt, sẽ nói gì, vừa nhìn Misamori và Sōta sánh vai nhau đi ra ngoài.

Hai người tản bộ trong khu rừng lấp lánh ánh nắng, lúc này Sōta đột nhiên nghĩ ra một chuyện, nói:

“À phải rồi, tôi nhớ Akane nói trong rừng có một con suối đẹp…”

“Đúng vậy, có đó.”

“Muốn đi xem không?”

“…”

Vì Misamori hơi khựng lại, Sōta liền dừng bước.

“À, nếu cô không muốn thì đừng miễn cưỡng…”

“Không, không phải! Ban đầu tôi còn nghĩ cậu sẽ qua loa lấy lệ rồi về ngay… Chỉ cần nghe nói hẹn hò với tôi, con trai bình thường đều sẽ bỏ chạy, cậu đúng là kỳ lạ.”

“Hội trưởng hội học sinh rõ ràng là một cô gái bình thường, nhưng lại chấp nhận hẹn hò với tôi, đó mới là kỳ lạ chứ.”

“...Cậu, cậu đừng nói những lời đó! Bản thân tôi sẽ lỡ thích cậu mất!”

Misamori mạnh mẽ vỗ vào lưng Sōta.

Câu này thật muốn nói cho những người không phải con gái bình thường nghe.

Hai người vừa đi vừa hái quả sung dại, mang đến con suối, ngâm những quả đó vào nước suối mát lạnh, rồi ngâm chân vào hạ nguồn để giải nhiệt.

“Ừm… bây giờ hái thì hơi sớm. Hơi chua.”

“Đúng vậy.”

Misamori và Sōta ăn những quả sung mát lạnh, vừa cười vừa nói chuyện về hương vị của mùa còn hơi sớm.

“...Xin lỗi nhé, đã bắt cậu phải đi cùng tôi. Đi với Mahōzawa-kun và những người khác chắc sẽ vui hơn nhỉ?”

“Không, không có chuyện đó.”

Sōta và Misamori qua lại đến nay, mơ hồ nhận ra một điều: Misamori so với những người khác, đặc biệt khó dựng cờ hiệu.

Đối với Sōta, ở bên người như vậy không hề khó chịu.

Nhưng Misamori hơi cúi đầu, mỉm cười dịu dàng, hiểu câu nói đó theo đúng nghĩa đen.

“Cậu thật dịu dàng. Bản thân tôi… thì thích gây rối. Nên tự biết mình không có sức hút của con gái.”

Sōta lại có cái nhìn hơi khác.

Chừng nào người ta còn sống, chừng đó còn có sự sôi nổi. Điều đó chứng tỏ cậu là trung tâm của những người đang sống đấy, cậu có thể tự hào về điều đó.”

Trong mắt Sōta, Misamori không nghi ngờ gì nữa, chính là một con người rạng rỡ, như đang ca ngợi niềm vui của sự sống.

“...! ”

Thế nhưng, một khi bị nói trúng bản chất, con người ta sẽ rơi vào im lặng.

Có lẽ phải nói là không thể không im lặng trước sự thật.

Và sự thật, đôi khi sẽ khiến hàng rào phòng vệ trong lòng ta trở nên yếu ớt.

Cũng giống như Misamori lúc này.

“Cậu… là một người thật kỳ lạ.”

“Chị cũng vậy thôi.”

“Hai người kỳ lạ cùng có duyên gặp gỡ… Cậu có thể chịu khó ngồi nghe chị độc thoại một lát được không?”

Misamori cười buồn nói xong, rồi hồi tưởng mà chậm rãi kể.

—Misamori có một người anh trai.

Anh ấy rất xuất sắc, lại hiền hòa với mọi người, ai cũng yêu mến anh, và ai cũng nghĩ anh đủ tư cách trở thành người thừa kế đời thứ mười bốn của gia tộc Seiteikōji.

Anh ấy là người anh trai mà Misamori luôn tự hào.

“Misamori này, anh rất ngưỡng mộ em.”

“Tuy em luôn gây ra rắc rối, nhưng đó là vì em đang sống trong ‘sự sống’ rực rỡ.”

“Anh hỏi em, Misamori…”

“Hiện tại, anh có thực sự sống là chính mình ở đây không…?”

“Anh có thực sự đáng gọi là đang sống không…?”

Lúc đó, Misamori cứ nghĩ anh trai đang chìm đắm trong thế giới triết học mà anh yêu thích nhất.

Nhưng—

Không phải vậy.

…Không đúng, phải nói là ‘có lẽ’ không phải vậy.

Anh trai để lại những lời đó rồi rời bỏ cõi đời.

Cái chết của anh thật kỳ lạ, vừa giống tự sát lại vừa như tai nạn.

Kết quả là, cho đến cuối cùng cũng không xác định được sự thật.

Chỉ có cái chết của anh, đã in hằn sâu sắc vào tâm trí Misamori khi đó vẫn còn là một cô gái trẻ.

Cùng với câu nói cô độc cuối cùng mà anh trai để lại.

Misamori quyết định…

Cô sẽ không sống một cách đứng đắn, ngoan ngoãn, cũng sẽ không vô điều kiện làm hài lòng người khác.

Cho dù kết quả có bị người ta xa lánh cũng vậy.

Cô biết rõ mình phải thay anh trai kế thừa gia tộc Seiteikōji, và suy nghĩ đó sẽ trở thành xiềng xích.

Thế nhưng, đó là… cây thập giá mà Misamori tự đặt lên mình, cô phải kế thừa di vật của anh trai.

Anh trai sẽ không tha thứ cho một bản thân sống giống như anh ấy.

Cái chết của anh trai không cho phép cô thỏa hiệp.

Misamori có lẽ muốn chống lại một thứ gì đó—và thứ đó có lẽ đã giết chết người anh trai mà cô yêu quý nhất.

Anh trai nói cô rất tỏa sáng.

Bản thân rạng rỡ trong mắt anh trai—

Misamori dù thế nào cũng muốn giữ lại bản thân như vậy, và luôn giấu kín suy nghĩ này ở một nơi nào đó trong lòng…

“…………”

Vẻ mặt của Misamori khi kể chuyện hoàn toàn khác với ngày thường. Sōta chăm chú nhìn sườn mặt cô.

Khi nói, cô cứ nhìn chằm chằm vào dòng nước suối chảy róc rách. Sōta nghĩ, có lẽ trái tim cô đang nhìn về một nơi xa xăm hơn nhiều.

“Thế nhưng, lối sống này tất yếu sẽ phải trải qua một cuộc đời cô độc, nên đôi khi sẽ cảm thấy trống rỗng. Dù có được công nhận, nhưng lại xa rời hạnh phúc… bởi vì cách làm này không được lòng người.”

Sōta nghe xong, nói với Misamori đang mang nụ cười lạc lõng trên môi:

“Hội trưởng học sinh là đúng.”

“…”

“Chị đúng là trung tâm của những người đang sống… đáng để tự hào…”

Sōta lặp lại những lời mình đã nói trước đó, rồi nói thêm:

“Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ là tố chất được người ta yêu mến rồi.”

“...! ”

Misamori cảm thấy đó như là giọng nói của anh trai.

Cô cảm thấy dường như đã nhận được sự công nhận và tha thứ từ anh trai, trái tim Misamori run lên.

Sau khi mất anh trai, ngày nào cô cũng sống trong sự bối rối, nhưng giờ đây, một câu nói của Sōta dường như đã cứu rỗi tất cả.

…Dáng hình của Sōta và anh trai cô như hòa vào làm một.

Mặc dù… đó không phải là khuôn mặt của người anh trai mà Misamori yêu thích.

Mà là khi anh trai lìa đời… khuôn mặt yếu ớt, như có thể biến mất bất cứ lúc nào, luôn siết chặt trái tim Misamori không buông.

“Ư!”

Khoảnh khắc Misamori nảy ra suy nghĩ này, cô ôm chặt Sōta.

(Minh họa)

“…Hội trưởng?”

“Đừng lộ ra vẻ mặt đó! Không được lộ ra vẻ mặt đó! Cậu… Cậu cũng đang sống mà! Người đang sống nhất định phải hạnh phúc! Vậy nên…”

“…………”

Sōta cảm thấy có lỗi vì đã sống những ngày tháng tuyệt vọng.

Vẻ mặt như vậy càng khiến Misamori đau lòng.

Cô không thể mặc kệ cậu được.

Chàng trai này giờ đây thay thế anh trai, khiến trái tim cô nhẹ như lông vũ, làm sao cô có thể làm ngơ?

“Hatate-kun… Cậu…”

Có phải muốn chọn đi con đường giống như anh trai không?

Misamori đang định nói câu này thì cảm thấy không may mắn nên dừng lại.

Rồi, cô chuyển hướng nhìn về con đường mình đã quyết định sau khi anh trai qua đời… và tìm thấy lời nói trên con đường đó.

“Bản thân ta sẽ khiến cậu hạnh phúc!”

“…Hả?”

Cờ tình yêu của Misamori… lá cờ kiểu biểu ngữ ngang bật ra.

‘Thế này… có tính là dựng cờ không ta…? Mà, biểu ngữ ngang có tính là một loại cờ không nhỉ?’

“Bản thân ta sẽ trở thành sức mạnh của cậu… Vậy nên, sau này cậu có thể dựa dẫm vào bản thân ta nhiều hơn nữa! Kể cả khi cả thế giới chống lại cậu, bản thân ta sẽ mãi mãi đứng về phía cậu!”

Tối hôm đó.

Misamori nhớ lại những lời nói đầy cảm xúc mà mình vô tình thốt ra, xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu, vừa hét “Ư!” vừa lăn liên tục ra khỏi giường, bị các bạn nữ cùng phòng mắng: “Ồn ào chết đi được!”

Ngày hôm sau.

Ngày thứ sáu của kỳ học dã ngoại ở rừng/bãi biển.

Buổi sáng tập trung học.

Phòng học thêm khá rộng cơ bản rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bút viết sột soạt, và tiếng hướng dẫn thì thầm của các tiểu giáo sư từ khắp nơi.

Trong đó, tiếng sách giáo khoa cuộn tròn đập xuống bàn, cùng tiếng mắng chửi không nể nang đặc biệt lớn.

“Sao ngay cả vấn đề này mà cũng không biết vậy hả? Đồ đầu heo, đồ heo bự—!”

Đây là những lời Misamori nói với những người không theo kịp bài giảng toán học hoàn hảo của cô.

Thế là, nam sinh với dấu hiệu tức giận hiện rõ trên thái dương cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà phản đối:

“Cô giáo! Em với tiểu giáo sư không hợp nhau đến mức muốn nổ tung rồi!”

“Ừm~~? Dù sao thì việc giảng dạy từ góc độ khác cũng cần thiết… Em đổi tiểu giáo sư với nhóm bên kia đi.”

Thầy giáo đang đọc sách, lười biếng chấp thuận ý kiến của nam sinh.

“Hứ, dám từ chối sự hướng dẫn của tiểu thư Misamori này, cái đồ ăn bám này! Bị nguyền rủa đi! Bị nguyền rủa suốt đời đi!”

Misamori liên tục khinh bỉ, rồi phát hiện vị trí mình cần đến—chính là chỗ ngồi của Sōta. Misamori vừa chạm mắt với cậu, liền xoay người 180 độ quay đi.

Sau đó, cô lấy gương bỏ túi ra chỉnh lại tóc mái, cẩn thận thoa son dưỡng môi xong, rồi ngượng nghịu quay lại đối mặt với Sōta.

“Sōta-kun, nếu có chỗ nào không hiểu, cứ nói với… không đúng, cứ nói nhé? Bản thân ta… sửa lại, cách dạy của em có lẽ không tốt, nhưng em sẽ cố gắng hết sức… cố gắng hết sức nhé?”

“Sōta là tiểu giáo sư phụ trách hướng dẫn người khác, không cần người khác dạy đâu, hội trưởng học sinh.”

Misamori hết lòng vì Sōta, cố ý đứng khép nép để phát ra giọng nói dễ thương, ngay cả cách dùng từ cũng cố gắng nữ tính hóa, kết quả bị Rin bình tĩnh bóc mẽ, nhưng những người xung quanh còn chẳng thèm bóc mẽ mà đã xôn xao hẳn lên.

“‘Em’…?”

“‘Cố gắng hết sức ‘nhé’’…?”

Misamori đang cố gắng gồng mình trước Sōta để giả vờ thành một thiếu nữ dễ thương, nghe thấy những lời kinh ngạc của mọi người, cảm giác xấu hổ tích tụ trong cơ thể, từ ngực lan đỏ bừng lên đến đỉnh đầu.

“Làm, làm sao chứ! Mọi người có ý kiến gì à!”

Misamori đang nũng nịu hoàn toàn không giống với người vừa mắng nam sinh là ‘ăn bám’, có lẽ đã bị đánh tráo giữa chừng rồi. Đây là thủ thuật song sinh vô dụng. Cô em gái song sinh có nốt ruồi hình chòm sao Bắc Đẩu trên ngực (thông tin không quan trọng).

Trong mắt những người hiểu rõ sự tùy tiện thường ngày của Misamori, Misamori hiện tại đơn giản là hoàn toàn khác biệt, cho đến giờ cả căn phòng vẫn còn đang kinh ngạc tột độ.

“Ôi trời, hội trưởng học sinh đó dễ thương quá…”

“Hội trưởng học sinh đó, tôi thích…”

“Hội trưởng học sinh vốn dĩ dễ thương đến thế sao…?”

Đánh giá về Misamori tăng vọt như cá chình. Chắc là có chỗ nào đó trơn tuột. À, xiên gan cá chình nướng ngon tuyệt.

Misamori không quen với việc mọi người nói những lời này, không những đỏ mặt tía tai, mà còn vô cùng luống cuống, cô trốn ra sau lưng Sōta.

“Tại sao chỉ có Hatate được hưởng phúc?”

“Như vậy không công bằng, Hatate! Tại sao chỉ có cậu!”

Các nam sinh không thể xả hết nỗi bức xúc lại tiếp tục gây áp lực lên Sōta, lúc này, người dũng cảm đứng ra không ai khác chính là Akane.

“Không có chuyện đó!”

“Akane…”

Sōta từ thái độ tức giận hiếm có của Akane, cảm nhận được tình cảm cô dành cho mình, lồng ngực không khỏi hơi nóng lên.

“Sōta-kun là người dạy tớ, hoàn toàn không cần người khác dạy, nên cậu ấy chẳng được hưởng lợi từ sự hướng dẫn dịu dàng của hội trưởng học sinh đâu!”

Hoàn toàn sai ý rồi mà… Các nam sinh đang gây áp lực đều mất hết ý định gây hấn.

Lồng ngực Sōta cũng nguội lạnh lại. Gia nhiệt rồi làm lạnh đột ngột rất dễ vỡ, vô cùng nguy hiểm.

Mặt khác, sự can thiệp của Akane khiến Misamori nhớ ra việc mình cần làm, cô thủ thế quyền anh, di chuyển bước chân nhanh nhẹn sang hai bên.

“Tóm lại, nếu ai dám bắt nạt Hatate-kun bảo bối của bản thân ta, bản thân ta sẽ chiếu theo minh ước, trở thành đối thủ của các ngươi!”

“Ôi chao, đó là lời tỏ tình mà… Khụ khụ!”

Sở dĩ trợ từ cuối câu của thiếu niên phe đối lập Sōta kỳ lạ, không phải vì muốn làm nhân vật dễ thương, mà là vì cậu ta bị Misamori thực hiện cú đá bay theo lời tuyên bố, khiến cậu ta ngã lăn ra và kêu thảm thiết.

“Sōta-kun có thêm đồng đội rồi sao?”

“Ưm… Cái này… tớ cũng không chắc nữa…?”

“Meo he he, như vậy tốt lắm. Vì Sōta-kun rất dịu dàng, nên mọi người cũng rất dịu dàng với Sōta-kun.”

Sōta đáp lại bằng nụ cười gượng, rõ ràng cảm thấy Akane đang nói ngớ ngẩn.

“Đó là Akane mà…”

“Không phải đâu, là Sōta-kun~~”

Akane mỉm cười e ấp và Sōta có vẻ không tự nhiên… Các nam sinh ở phía trước hai người ghen tị nhìn họ, trên đầu họ nổi lên lá cờ chết chóc về mặt tinh thần vì đối đầu với Sōta, nhưng tất cả đều bị Misamori xử lý bằng cú đá bay từng người một.

Ban ngày cứ như vậy, luôn chỉ là buổi học phụ đạo mang danh dã ngoại ở rừng, không có gì mới mẻ xảy ra, nhưng buổi tối dự kiến sẽ có vài hoạt động chung với nhóm dã ngoại ở biển.

Hoạt động tối ngày thứ sáu là đại hội thử thách lòng dũng cảm.

Những người tham gia thử thách lòng dũng cảm phải đi theo cặp, lùng sục khắp những nơi bị đồn ma ám gần đó. Thế nhưng, riêng một nhóm nhỏ lại đang "khai hỏa" một trận tiền chiến vô cùng nảy lửa.

Đó chính là "liên minh" các cô gái muốn ghép cặp với Hatate Sōta: gồm toàn bộ nữ sinh ký túc xá Mạo Hiểm (Bōken-ryō), cộng thêm Ryūkishi Haratsuki Mugi và Seiteikōji Misamori.

Cả đám lặng thinh nhìn chằm chằm vào chiếc hộp bốc thăm, dồn siêu năng lực vào tay phải, mong muốn bốc trúng lá thăm số mười bốn – con số sẽ giúp họ được chung nhóm với Sōta. Dĩ nhiên, ai có siêu năng lực may mắn nhất sẽ thắng. Rốt cuộc thì vẫn là dựa vào vận may thôi mà!

Người thử vận đầu tiên – Mahōzawa Akane, cô nàng không hề hay biết rằng mình đang bị vận may chi phối – liền đưa bàn tay phải ngập tràn siêu năng lực vào trong hộp bốc thăm.

"Húaaa, nhất định phải bốc trúng!"

Akane vừa hét lên, bàn tay cô vừa đút vào hộp bốc thăm bỗng phát sáng! ...Chỉ là cảm giác thôi.

Rồi, Akane khe khẽ ngân nga một giai điệu như bản nhạc chiến thắng, dứt khoát rút lá thăm mình đã nắm được ra.

"Bốc! ...Được rồi!"

"Số mấy thế!"

Đứng đầu là Eiyūzaki Rin, tất cả mọi người đều nhoài người ra xem con số trên lá thăm Akane vừa rút.

"Mười... bốn?"

Akane đọc to con số, đồng thời làm điệu bộ chiến thắng. Thế là, tất cả nữ sinh còn lại ở ký túc xá Mạo Hiểm đều thất vọng buông thõng vai, giải tán.

"Mới người đầu tiên mà đã bốc trúng, Akane may mắn thật đấy..."

"Xem ra vận may của cô tiểu thư siêu giàu có khác thật..."

"Chị mất hết tinh thần rồi... Để tôi đi hù ma vậy..."

"Tôi cũng thế..."

Mọi người lũ lượt rời đi, chuyển từ đội thử thách lòng dũng cảm sang đội hóa trang thành ma.

Các nam sinh vốn định "hớt" những cô gái vừa thất bại trong trận tranh giành Sōta, giờ thấy cảnh đó thì đều sốc nặng.

"Sao lại thế này!"

"Mọi chuyện diễn biến ngoài dự đoán!"

"Giấc mơ được cùng bị dọa, được các cô gái la hét ôm lấy đã tan vỡ!"

"Khốn kiếp! Bốc thăm không còn ý nghĩa gì nữa! Dẹp đi, dẹp đi!"

Các nam sinh cũng nhanh chóng mất hết nhuệ khí, ào ào chuyển sang hóa trang thành ma.

Sōta toát mồ hôi lạnh nhìn những người mà "cờ hi vọng" đã bị bẻ gãy.

Còn Akane, cô nàng vòng ra đứng đối diện Sōta, đôi mắt lấp lánh nhìn anh, giơ ra lá thăm có số trùng với của anh.

"Tiểu... tiểu nữ tài hèn, xin được chiếu cố nhiều hơn!"

"Ồ, ừm..."

"Chúng ta hãy cùng cố gắng với khí thế đánh bại tất cả ma quỷ nhé! Hừm!"

Akane mừng rỡ như điên vì giành được "quyền thắng cuộc", còn Sōta chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp lại cô.

Nhắc mới nhớ, ngay khoảnh khắc Akane bắt đầu tấu lên khúc nhạc chiến thắng, Sōta đã thấy lá cờ chiến thắng dựng đứng trên đầu cô rồi.

Trong lúc đội hóa trang ma chuẩn bị, đội thử thách lòng dũng cảm tạm thời nghỉ ngơi.

Tại sảnh lớn ở lối vào, Sōta vừa chờ đợi vừa uống nước ép, còn Akane thì cứ liên tục lặp lại vòng luẩn quẩn muốn nói chuyện rồi lại ngần ngại.

"...Sao thế?"

Vì cứ liên tục có một vật thể di chuyển khó hiểu lọt vào khóe mắt, khiến Sōta không thể lờ đi, anh liền trừng mắt hỏi.

Mặt khác, các nữ sinh trong lớp – những người đã vô cùng phấn khích khi được đến biển và núi vào mùa hè – trước đó vẫn thường xuyên hỏi han Akane và Sōta tiến triển đến đâu rồi. Akane mơ màng nói rằng hai người khá hợp nhau, liền bị các bạn cảnh báo: "Cậu cứ lơ đễnh thế này, sẽ bị Nanami K. Bladefield hoặc Shōkanji Kikuno hoặc Eiyūzaki Rin hoặc Ninja Hayashi Ruri hoặc Tōzoku Yama Megumi cướp mất đấy!" Kể từ đó, "công tắc tình yêu" của Akane đã hơi được bật lên.

Việc các nữ sinh khác xúi giục Akane "Cậu phải chủ động hơn nữa, nắm giữ trái tim cậu ấy!" cũng là một trong những nguyên nhân.

"Sōta thích kiểu con gái như thế nào ạ?"

"..."

"Sōta thích kiểu con gái như thế nào ạ?"

Đối mặt với Sōta tỏ vẻ phiền phức, Akane không những không hề e ngại mà còn không có ý định bỏ cuộc, cô liên tiếp hỏi hai lần cùng một câu hỏi.

"Không có gì đặc biệt, chắc là người dịu dàng, lương thiện..."

"Để tôi mát xa vai cho cậu nhé, Sōta-kun!"

"Ể, không cần đâu, vai tôi không mỏi..."

"Thôi nào thôi nào, đừng nói thế! Lúc này cứ để Akane dịu dàng lương thiện lo!"

"..."

Akane vòng ra sau lưng Sōta, người đang có biểu cảm kỳ lạ, bắt đầu mát xa vai cho anh.

"...Không thấy... cần mát xa lắm..."

"Tôi đã bảo rồi mà..."

"...À! Đúng rồi, Sōta-kun, cậu có khát không?"

"Ừm, tôi đang uống nước ép mà..."

Sōta thành thật trả lời xong, liền thấy "cờ tình yêu" trên đầu Akane liền đổ rạp.

...Nói là vậy, nhưng vì Akane đã dựng "cờ công lược hoàn thành" nên điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến mức độ thiện cảm của cô, song cô vẫn sẽ cảm thấy buồn, nên Sōta vừa cười khổ vừa nói thêm:

"Akane không cần phải làm thế, đã rất dịu dàng và lương thiện rồi mà?"

"Thật, thật sao! ...Ể, không đúng không đúng, tôi không phải muốn trở thành người con gái Sōta-kun thích, không phải vì chuyện gian xảo đó! Không, tôi không phải là người gian xảo!"

Vậy là vì chuyện gì? Trong khi Sōta đang thầm nghĩ thế, Akane đang luống cuống tay chân liền chỉnh tề ngồi thẳng, tiếp tục truy hỏi:

"C-còn gì nữa không? Sōta-kun còn thích kiểu con gái như thế nào nữa?"

"Ể... Ưm—... Chắc là tính cách vui vẻ..."

"Dù sao thì Sōta-kun cũng hơi u sầu mà! Con người quả nhiên sẽ tìm kiếm ở người khác những thứ mình thiếu!"

"..."

Sōta u ám im lặng.

"À ha ha, Sōta-kun, cậu không cần phải buồn đến thế! Akane sẽ vui vẻ bù cả phần của Sōta-kun!"

Nụ cười gượng gạo của Akane lại càng khiến trái tim u ám của Sōta thêm u sầu. Người đàn ông này rốt cuộc còn muốn u sầu đến mức nào nữa?

Tuy nhiên, Akane nhìn phản ứng của Sōta, cảm nhận được một luồng khí u ám khác thường trên người anh, nên cô kết luận rằng nỗ lực theo hướng này không phải là một lựa chọn khôn ngoan.

"C-còn nữa không? Còn gì khác không?"

"Để tôi nghĩ xem... Con gái có ước mơ cũng tốt."

Akane lập tức đứng dậy.

"Ước mơ của tôi là làm cô dâu!"

"Ừ, ừm..."

Sōta thấy cảm xúc của Akane càng thêm dâng trào, dù hơi khó mà khen ngợi nổi, anh vẫn gật đầu đáp lại.

"À! Nhưng mà, nói thì nói thế, không phải cứ gả cho ai cũng được đâu, quả nhiên vẫn là gả cho Sōta-kun... Không đúng, gả cho người mình thích thì tốt hơn...! Đúng là như thế!"

Phát hiện Sōta đang nhìn mình thao thao bất tuyệt, Akane nói được nửa chừng thì nghẹn lời.

"Xin lỗi nhé, Akane."

"Ể! Tại sao! Xin lỗi gì! Cậu xin lỗi tôi chuyện gì cơ!"

Sōta nghĩ, có lẽ vì "cờ công lược hoàn thành" đã được dựng lên nên vận mệnh của cô đã bị bóp méo.

Vì "cờ" sẽ không thay đổi nữa, ít nhất cũng nên đáp lại chút tấm lòng của cô ấy... Không biết đó là sự thương hại, hay là cái cớ để anh che giấu việc mình dần bị Akane thu hút, đến cả Sōta cũng không rõ.

Chỉ là...

"Không có gì... Sắp đến lượt chúng ta rồi."

Nghe Sōta nói đến lượt họ đi thử thách lòng dũng cảm, và anh chìa tay về phía mình...

"Vâng!"

Akane lập tức nở nụ cười rạng rỡ, nắm chặt lấy bàn tay đó. Cô nàng như thế, khiến Sōta cảm thấy một nơi nào đó trong lòng ngứa ngáy khôn tả.

_Không cần phải giành giật cậu ấy, hay ép buộc cậu ấy thích mình... Hiện tại thế này... là đủ rồi! Mình đã đủ hạnh phúc rồi... Cứ thấy... sắp, sắp khóc đến nơi rồi!_

Akane không muốn Sōta nhìn thấy giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt, cứ thế nắm tay anh, vùi mặt vào vai anh.

"Ừm, này, Akane..."

"..."

Thấy Akane im lặng, Sōta thầm nghĩ "Đành chịu thôi", khóe môi anh khẽ nở một nụ cười nhạt, cứ để mặc cô nàng vui sướng...

—Ngoài ra, nghe nói trong cuộc thử thách lòng dũng cảm, trên đường đi người hóa trang thành ma đông đến nỗi chật cả lối, tạo nên một kiểu đáng sợ khác hẳn so với các buổi thử thách lòng dũng cảm thông thường.