Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

184 772

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

10 29

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

541 4891

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

(Đang ra)

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Ki kuro massugu

Bị ném vào một thế giới nơi lý lẽ của mình trở nên vô nghĩa, liệu Juntarou có thể dùng chính kiến thức toán học độc nhất của bản thân để đánh bại Ma vương và tìm đường trở về?

20 41

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

34 92

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

287 6076

Tập 01: Sau khi chuyển đi, tôi sẽ về quê và cưới cô gái đó. - Chương 2: Pháp sư kiên cường lặng lẽ tiếp cận

Sáng hôm sau ngày Sōta chuyển trường.

Mọi náo nhiệt của ngày hôm trước dường như chỉ là một giấc mơ. Giờ giải lao đến, ngoại trừ Kikuno – người gần như là duy nhất chịu khó trò chuyện với cậu – thì chẳng còn ai mon men lại gần Sōta nữa. Giữa lớp học ồn ã, Sōta vẫn lặng lẽ ngồi một mình nơi góc bàn, tựa hồ bị tách biệt khỏi dòng thời gian. Nếu phải dùng một từ để miêu tả cảnh tượng ấy, đó chính là – cô độc.

Bóng lưng cậu toát lên vẻ hiu quạnh khó tả.

“Đúng là thực tế nghiệt ngã mà… Không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái. Mọi người chán ngấy học sinh chuyển trường rồi sao?”

Nanami ngồi nghiêng trên ghế, hồn nhiên nói thẳng suy nghĩ của mình với Sōta mà không hề có ý xấu.

Song, bầu không khí trong lớp học lúc này, thay vì nói là cố tình phớt lờ, thì đúng hơn là các bạn cùng lớp cảm thấy anh chàng học sinh chuyển trường này dường như thích ở một mình, lại không giỏi giao tiếp với người khác, nên họ cố ý không đến gần… là vậy đó.

Sōta dường như cũng chẳng bận tâm, chỉ đáp lại “Ồ, đó là vì…”:

“Lá cờ đã bị bẻ gãy một lần thì không dễ dàng sống lại được đâu. Phải có một cơ hội đặc biệt nào đó thì lá cờ mới lại dựng lên, hoặc là dựng lên ‘Lá cờ Hồi sinh’…”

“Cơ chế này đúng là rắc rối thật đấy nhỉ…”

Chỉ là, các mối quan hệ giữa người với người có lẽ vốn dĩ là như vậy, chỉ là bị cái thứ gọi là “cờ” kia phóng đại lên mà thôi – Nanami dường như cũng hiểu ra một cách khó hiểu. Cùng lúc đó, tiếng chuông vào lớp vang lên từ loa, cô liền quay người về phía trước.

Tuy nhiên… có một đôi mắt đang lén lút dõi theo Sōta và Nanami.

Suốt cả giờ giải lao, chủ nhân của đôi mắt ấy gần như nín thở nhìn Sōta không rời chỗ ngồi, rồi như hạ quyết tâm, khẽ gật đầu…

Giờ nghỉ trưa.

Các bạn học, người thì quây quần bên bàn với dăm ba người bạn cùng nhau mở hộp cơm, người thì rủ nhau xuống căng tin. Không khí náo nhiệt mà họ tỏa ra tràn ngập khắp phòng học.

Trái lại, Nanami và Sōta lại tỏ ra bình thản đến lạ. Cả hai đều chăm chú nhìn mặt bàn của mình, rồi đồng loạt lấy ra ổ bánh mì mặn đã mua sẵn từ sáng và lẳng lặng nhấm nháp.

Cái cảm giác cô độc ấy mạnh đến mức khiến người ta không thể đến gần, từ đó lại càng tăng thêm sự cô độc, rơi vào vòng xoáy tiêu cực. À mà, không phải vì từ “vòng xoáy” nghe ngầu nên muốn nói đâu nhé. Vòng xoáy.

Nếu có Kikuno ở đây, với bản tính bảo vệ quá mức của cô nàng, chắc chắn sẽ không thể bỏ mặc Sōta đang chìm trong vòng xoáy cô độc, mà nhất định sẽ cùng cậu ăn trưa. Nhưng thật đáng tiếc, Kikuno đang bận dự bữa tiệc do hội học sinh tổ chức để chia sẻ kinh nghiệm cho các bạn có nguyện vọng du học năm nay, nên cô không có mặt ở lớp.

Đột nhiên, một bóng người tiến lại gần không gian đặc biệt này.

Đó là một thiếu nữ xinh đẹp, dễ gần, có thể ví như “thần tượng nhà bên”, kiểu người mà mỗi khối đều có một người như vậy.

Nếu Nanami sở hữu vẻ đẹp lộng lẫy như hoa hồng, thì cô nàng này lại mang khí chất đáng yêu, mong manh tựa cánh anh đào.

Mái tóc lỡ ngang vai, cùng hai chiếc nơ to bồng bềnh hai bên, càng tôn lên vẻ dễ thương của cô.

Cô gái trẻ chấp hai tay sau lưng, cúi gập người chín mươi độ, ghé sát mặt nhìn Sōta.

“Chào cậu, tớ là Mahōzawa Akane.”

Cô gái với nụ cười hiền hậu đó… Akane đột nhiên ghé mặt lại gần – gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của đối phương – khiến Sōta sợ đến nỗi cứng đờ.

Điều khiến Sōta căng thẳng nhất chính là…

“Cờ… lại dựng lên rồi…”

Trên đầu Akane, lá cờ Tình bạn đang bay phấp phới, lấp lánh.

“A, hi vọng cậu đừng bài xích tớ như vậy! Tớ không phải người đáng nghi đâu, tớ là bạn học bí ẩn đó nha?”

“Bí ẩn ư!?”

Đáng nghi hết sức.

“Xin hỏi… bạn học bí ẩn tìm tôi có việc gì…?”

“Tớ là Akane đó nha?”

“…Mahōzawa, cậu tìm tôi—”

“Tớ là Akane đó nha?”

Sōta chưa nói hết câu đã bị Akane ngắt lời.

“…Akane, cậu tìm tôi có việc gì?”

“Ồ! Lần đầu tiên có bạn nam gọi thẳng tên tớ đó.”

Sōta thoáng thấy lá cờ Tình bạn hơi ửng hồng.

Bản thân Akane cũng đỏ mặt không kém gì lá cờ. Dường như cô không nhận ra ánh mắt tinh tế của Sōta đang nhìn đi đâu, cô hỏi một cách hào sảng:

“Tớ có thể ăn bento cùng cậu không?”

Thật lòng mà nói, Sōta không mấy muốn giao tiếp với người khác, và quan trọng nhất, cái cảnh hai người, một nam một nữ, ngồi đối mặt ăn bento trong lớp học khiến cậu cảm thấy phản cảm còn hơn là vui vẻ. Dù sao cậu cũng là một thiếu niên đa cảm tuổi dậy thì, đây cũng là phản ứng đương nhiên.

“…Tớ thấy rất phiền.”

“Bị chê là phiền rồi!!”

Lá cờ Tình bạn của Akane bị bẻ gãy, Sōta thở phào nhẹ nhõm.

Nanami vốn đang liếc mắt nhìn hai người, vừa hút sữa hộp, lúc này ghé sát vào tai Sōta thì thầm:

“Sōta, có phải cờ đã dựng lên không?”

“Đúng vậy…”

“Bị bẻ gãy rồi à?”

“Cũng có thể nói là…”

“Ồ.” Nanami dù tỏ vẻ không hứng thú, nhưng ánh mắt cô nhìn Sōta lại vừa khinh bỉ vừa thương hại tên thích tự hành xác này.

“Tớ sẽ không gây phiền phức cho cậu đâu, có thể cùng ăn trưa không?”

“Hả!?”

Vì lá cờ của Akane đã bị bẻ gãy, Sōta cứ ngỡ cô sẽ buồn bã bỏ đi, nhưng cô nàng không những vẫn ở yên tại chỗ mà còn cố gắng thuyết phục lần nữa, điều này mang lại cú sốc mạnh cho Sōta.

“Không phải không bị bẻ gãy sao?”

Nanami buông ống hút khỏi hộp sữa, lẩm bẩm.

“Làm sao có thể…”

Sōta chắc chắn lá cờ đáng lẽ đã bị bẻ gãy rồi, cậu ngẩng đầu nhìn lên đầu Akane… nhưng —

“Lại… lại dựng lên rồi…!”

Chỉ thấy lá cờ Tình bạn đã dựng lên trở lại.

Sōta, người đã bẻ gãy vô số lá cờ, chưa từng thấy lá cờ nào hồi sinh nhanh đến vậy.

Thấy Sōta không nói nên lời, Akane nghiêng đầu, vẻ mặt đầy dấu hỏi.

“Được không?”

“Trời…!”

Không biết có phải vì nghĩ Sōta không trả lời tức là đồng ý, Akane an tâm kéo chiếc ghế trống đến bên cạnh bàn của Sōta.

Sōta, suýt chút nữa đã vô thức thuận theo tự nhiên, khi nhìn thấy lá cờ Tình bạn hiện lên trong tầm mắt lúc Akane cúi người kéo ghế, vội vàng ra tay bẻ cờ lần nữa.

“K-không phải, phải nói thế nào nhỉ… Dù sao thì… ăn trưa cùng con gái sẽ bị trêu chọc đó… Cậu hiểu không?”

“…Đúng là vậy nhỉ, tớ xin lỗi.”

Thấy lá cờ Tình bạn lại bị bẻ gãy và biến mất, Sōta thở phào nhẹ nhõm.

…Nhưng hơi thở đó còn chưa kịp thoát ra, một lá cờ Tình bạn mới đã lại dựng lên.

“Tớ sẽ ngồi đợi Sōta ăn xong rồi mới ăn, nên có thể ngồi cùng không?”

“Hoàn toàn không hiểu ý tôi là sao!?”

“?”

Sōta đơn giản là sốc nặng, trong khi Akane lại nở nụ cười nhẹ tênh, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

“Nhưng mà, bảo tớ ăn trước cũng ngại lắm đó nha?”

“…………”

Sōta hoàn toàn không cảm thấy đối phương có thể hiểu ý mình, cái cảm giác này hệt như đang đấm bốc với sợi dây kéo đèn giữa phòng vậy, thật sự khiến người ta tuyệt vọng.

“Không được sao?”

“Cũng không phải là… không được… không phải, ý là…”

Phát hiện ra bên chỗ học sinh chuyển trường đang ồn ào gì đó, ngay cả những bạn học đã từng bị bẻ gãy cờ và mất hứng thú với cậu, cũng bắt đầu lén nhìn hành động của Sōta.

“Cậu xem, mọi người đều đang nhìn kìa…”

Sōta lộ vẻ mặt đau khổ tột độ cúi đầu, Akane đang dở khóc dở cười liền nhìn quanh lớp.

Các bạn học đồng loạt khoanh tay trước ngực, suy nghĩ cách giải quyết tốt nhất trong tình huống này. Sau một hồi cân nhắc, tất cả đều nhìn về phía gần trung tâm lớp học.

Chỉ thấy bộ óc của cả lớp – Ryūkishi Haratsuki Mugi, người được mệnh danh là “từ điển sống của học viện” hay Đại Trưởng lão – đang nhấm nháp cơm nắm.

Ngoại hình và vóc dáng của cô, dù có nới lỏng tiêu chuẩn đến mấy, thì cùng lắm cũng chỉ như một học sinh mới vào cấp hai… Không, cách nói này vẫn còn quá sai lệch, có thể nói là nét ngây thơ non nớt lộ rõ, hệt như một cô bé mẫu giáo.

Mặc dù có vẻ ngoài non nớt, nhưng cô nàng lại có tin đồn đã sống ở đây từ trước khi học viện được thành lập. Việc cô nàng đã lưu ban bao nhiêu năm thì hoàn toàn là một bí ẩn, là một trong Bảy điều kỳ bí của học viện.

Cô nàng còn có những bí ẩn khác. Chẳng hạn như trang phục của cô chỉ gồm áo sơ mi và áo khoác đồng phục, rồi thắt thêm thắt lưng Kimono – kiểu ăn mặc này luôn khiến người qua đường phải kinh ngạc nhìn ngó.

Nếu có ai hỏi về điều này, cô nàng sẽ thở dài nói: “Đến cách mặc Kimono cũng không biết sao? Bị Tây hóa đầu độc đến nỗi quên cả cội nguồn rồi…”

Tuy nhiên, trên đầu cô còn đeo chiếc kẹp tóc lớn với nhiều diềm ren, điều này cho thấy vẻ đẹp không phân biệt Đông Tây của cô.

Dưới cái nhìn chằm chằm của cả lớp, Tsukimugi hiểu rõ tình hình, thoáng chốc hiện lên vẻ suy tư rồi lập tức đứng dậy.

“Mọi người nghe đây!! Hôm nay trời đẹp! Nắng ấm, ra ngoài ăn cơm nào!”

Tsukimugi vừa nhai cơm nắm, vừa đi chân trần trên đôi guốc gỗ, "cộc cộc cộc" bước ra khỏi lớp. Các bạn học cũng lần lượt đứng dậy.

“Ồ, đúng là bà già Tsukimugi có khác! Ý hay!”

“Ăn bento ở ngoài vẫn là có không khí nhất!”

“Ra sân, ra sân đi!”

Và thế là, mọi người cứ thế ồn ào, nối đuôi nhau rời khỏi lớp học. Đến khi nhận ra thì trong lớp chỉ còn lại Sōta, Akane và Nanami – người không biết đọc không khí.

“…Không ai nhìn nữa rồi đó?”

“Cái cách giải quyết của đám người đó đúng là có vấn đề từ đầu đến cuối mà…”

Akane thành công loại bỏ những ánh mắt mà Sōta bận tâm, mỉm cười nhìn cậu; còn Nanami thì nhìn căn phòng trống rỗng mà toát mồ hôi.

“Có thể cùng ăn bento không?”

“…Được thôi.”

Đến nước này rồi, Sōta không còn dũng khí để từ chối nữa.

Việc lá cờ Tình bạn không chỉ một lần bị bẻ gãy mà lại dựng lên, đã khiến trái tim Sōta bị giày vò đến mức gần như sụp đổ.

Akane hào hứng sắp ngồi vào chiếc ghế vừa được kê, thì Nanami cũng chính thức xoay ghế một trăm tám mươi độ.

“Bạn Nanami cũng tham gia cùng bọn tớ sao?”

“Trong tình huống này, nếu chỉ mình bản công chúa ăn cơm hướng về phía trước, chẳng phải trông như bản công chúa không có bạn bè sao!”

Nanami bất ngờ đáng yêu ở chỗ này.

“Oa! Tớ vui quá!! Thật ra tớ cũng luôn muốn tìm cơ hội được ở cạnh bạn Nanami nhiều hơn. Nhưng lại chẳng tìm được cơ hội nào cả… A! Bạn Sōta thì lỗ hổng đầy mình luôn đó… Đúng hơn là toàn thân chỉ thấy lỗ hổng!”

“…Thật sao?”

Akane, người tỏ vẻ vô tư lự, khiến khóe miệng của “người đầy lỗ hổng” – Sōta – hơi giật giật. Cậu khẽ hỏi Nanami:

“…Tôi hỏi cậu này, Nanami, Akane này là loại người như thế nào vậy?”

“Cô nàng này là tiểu thư siêu cấp đó.”

Nanami đường hoàng trả lời, uổng công Sōta thì thầm to nhỏ với cô, khiến Sōta muốn đấm người.

"Ơ, có chuyện gì sao? Cậu điều tra tớ à? Tớ nào phải tiểu thư gì ghê gớm... Chỉ là ông tớ tiện thể làm chủ tịch tập đoàn thôi mà."

"Tập đoàn á!?"

"Tập đoàn Mahōzawa nổi tiếng lắm mà? Cậu không biết sao?"

"...Tớ không rành mấy vụ giới tập đoàn này lắm."

Giới tập đoàn… cái thứ giới tập đoàn quỷ quái gì thế này…? Nanami nhìn Sōta bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng Akane thì vẫn cứ tủm tỉm cười.

"Chuyện của tớ không quan trọng. Mà nói cho đúng thì Nanami mới là Công chúa Điện hạ đấy."

"Công chúa á!?"

"Sōta-kun không rành mấy vụ giới công chúa sao?"

Cái thứ "giới" này là giới nào thế…? Nanami nhìn Akane bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng Akane thì vẫn cứ tủm tỉm cười.

"Nanami là Công chúa thứ mười ba của Công quốc Bladefield đó!"

"Hả!? Không phải ví von mà là công chúa thật á!?" Sōta trợn tròn mắt, khiến Nanami lộ ra vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ.

"Nói toẹt ra thì cũng chỉ là một tiểu quốc nhà quê ở châu Âu. Mà còn có mười vị vương tử, mười bốn vị công chúa nữa cơ. Bổn cung xếp áp chót. Ở trong nước thì bị ghét bỏ coi là vướng mắt, còn bị tống sang cái đảo quốc tận cùng phía Đông này, chẳng qua cũng chỉ là một công chúa hão danh mà thôi."

"..."

"Gì... gì thế…?"

Thấy Sōta ngây người nhìn mình, Nanami rụt người lại một chút rồi hỏi.

"Ta không có tiền đâu nhé!?"

"Ai lừa đảo vương tộc nhà ngươi bao giờ!"

Cái gọi là lừa đảo vương tộc, chính là giả mạo vương tộc, mượn oai hùm để thực hiện hành vi lừa đảo.

"Nanami muốn tiền thì tớ có đây này?"

"Không cần!"

Sōta chứng kiến cảnh tượng hiếm thấy: Công chúa Điện hạ từ chối lời đề nghị tài trợ của tiểu thư nhà tài phiệt.

"Đúng rồi. Ở đây có thứ quan trọng hơn tiền cơ. Đó là tình bạn—ư!"

"Cắn phải lưỡi rồi!"

"Nói đến chỗ quan trọng nhất thì cắn phải lưỡi rồi!!"

Vì Akane cắn phải lưỡi nên lộ ra vẻ mặt sắp khóc, Nanami và Sōta đành phải thay phiên nhau nói đỡ: "Tình bạn tuyệt vời lắm!", "Tình bạn muôn năm!" thì Akane mới bật cười.

"Đúng vậy! Tinh thần tương trợ lẫn nhau như thế này chính là tình bạn! Là viên ngọc sáng lấp lánh!"

Akane vui vẻ đặt tay mình chồng lên tay Nanami và Sōta—cả hai đều thấy khó chịu vì những lời sến súa của Akane—rồi nở một nụ cười ngây thơ. Nếu cô ấy mà khóc thật thì rắc rối to.

Rồi, trong lúc tay đang chồng lên tay của tiểu thư nhà tài phiệt, Sōta muốn lén rút tay về trước khi đối phương chê "tay con trai thô cứng ghê quá~" thì Akane đột ngột quay sang nói với cậu:

"Tay con trai..."

Akane hơi đanh mặt lại, nói đến đây thì ngừng một chút. Sōta vô thức nghĩ đúng như dự đoán, vẻ mặt trở nên cay đắng. Độ cay đắng lúc này, khoảng chừng như sô cô la nguyên chất độ đắng chín mươi chín phần trăm vậy.

"...Mạnh thật! Đây có lẽ là lần đầu tiên tớ nắm tay con trai kể từ sau bố tớ đó."

Thấy lá cờ tình bạn của Akane tung bay phấp phới mạnh mẽ hơn lúc nãy, vẻ mặt Sōta đau khổ, đạt đến cấp độ sô cô la đen nguyên chất một trăm phần trăm vượt mức cho phép. Mà nói thật, một trăm phần trăm nguyên chất thì đó không còn là sô cô la nữa mà là ca cao rồi.

"Sao Sōta-kun lại có vẻ mặt nhăn nhó vậy? Là vì gián tiếp nắm tay bố tớ sao?"

"...Không phải. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không ngờ Nanami lại là công chúa thật… Phải nói sao đây nhỉ… Tuy tớ vốn đã thấy cách nói chuyện của Nanami có chút khác người bình thường… nhưng mà… thật sao? Lại là Công chúa Điện hạ và tiểu thư nhà tài phiệt… Tự nhiên tớ thấy mình lạc lõng quá."

"Không phải tài phiệt, là tài đoàn đó?"

Akane giơ ngón trỏ lên sửa lỗi, Sōta, vốn không thạo giới tài phiệt, hỏi cô:

"Khác nhau chỗ nào?"

"Giống nhau cả."

"Không phải vừa nãy cậu nói không giống nhau sao!? Mà nếu ngươi đã thấy giống nhau, sao vừa nãy lại sửa!?"

"...Không giống nhau."

Bị Nanami vặn lại, Akane liền xịu mặt xuống. Sōta thấy vậy thì cười khổ, hỏi lại cô:

"Vậy thì, khác nhau chỗ nào?"

"...Giống nhau cả."

"Quỷ nhập tràng rồi."

Thôi đừng vặn vẹo nữa, cứ để sau này tự tra vậy—Sōta nghĩ vậy, Akane cũng nghĩ vậy, Nanami cũng nghĩ vậy. Có thể nói, tình trạng giới trẻ hiện nay không quan tâm đến tin tức tài chính kinh tế rất nghiêm trọng. Tương tự, tình trạng giới trẻ không quan tâm đến chính giới trẻ cũng rất nghiêm trọng.

"Đến nước này mới nói thì cũng hơi muộn, nhưng mà để tớ ngang hàng nói chuyện với công chúa và tiểu thư có được không vậy…?"

Sōta vừa thể hiện thái độ hơi giữ khoảng cách, Akane liền rất buồn bã lắc đầu.

"Cậu đừng dùng kính ngữ. Vì chúng ta là bạn cùng lớp mà."

"Ngươi đây chẳng phải đang dùng kính ngữ đó sao…?"

"...Chúng ta cùng dùng kính ngữ đi."

Akane phát ra tiếng "A ư..." đầy ngập ngừng rồi mới nói ra câu đó, khiến Nanami nổi cáu.

"Bổn cung không chịu đâu!"

"Sōta-kun, Nanami là công chúa, nên không phải cô ấy cố tình từ chối đâu, mà là tớ đã làm khó người khác đó."

"Bổn cung nói kính ngữ được mà! Lại còn bày đặt làm khó người khác là sao!"

Akane nói lời thừa thãi, trái lại còn chạm vào vảy ngược của Nanami. Hình như trước đây cũng đã từng nói câu tương tự ở đâu đó, "vảy ngược" viết bằng Hiragana thêm Katakana thì thấy thật dễ thương. (Chú thích của dịch giả: Trong tiếng Nhật, "chạm vào vảy ngược" có nghĩa là chọc giận người lớn tuổi hoặc người có địa vị cao hơn.)

"Vậy thì, mong cậu thử dùng xem sao."

"...Xin phép bổn cung được từ chối."

"Ôi chao, đúng là phong thái công chúa (thật) (nhỉ)."

"Ít, ít nói thôi! Chắc chắn không có lần sau đâu!"

Nanami đỏ bừng cả khuôn mặt trắng nõn vì xấu hổ, bực bội quay mặt đi.

Nói chuyện đến đây thì Akane bảo cô để quên ấm nước pha trà trên chỗ ngồi, nên tạm thời chậm rãi lùi về phía sau lớp học.

Sōta nhân cơ hội thì thầm với Nanami:

"...Cô bé đó hơi lạ... Không, là cực kỳ kỳ lạ. Dù cảm giác là một cô gái tốt."

"...Đúng vậy. Dù bổn cung cũng không thân với cô ấy lắm, nhưng cô ấy vừa đáng yêu, vừa dịu dàng, vừa dễ mến, vừa hoạt bát, vừa thân thiện, lại luôn có bạn bè vây quanh... Cứ như thể cô ấy có tất cả những thứ mà ngươi không có vậy."

Nanami dường như không nhận ra câu nói đó căn bản là đang nói về chính cô.

"Đừng nói thẳng thừng thế chứ…"

Tại sao một người như vậy lại tự nguyện chạy đến nói chuyện với mình chứ…? Trong lúc Sōta đang nghĩ vậy thì Akane, dù không nghe được nội dung những lời thì thầm nhưng vẫn luôn tỏ vẻ hứng thú nhìn hai người tương tác, đã quay lại. Cô ấy cười e lệ hỏi:

"Sōta-kun và Nanami thân nhau lắm sao?"

"Ai thân với cái thứ chậm chạp không tiến bộ này chứ!" (Chú thích của dịch giả: 趑趄不前 (zì jū bù qián) = do dự không quyết đoán.)

Nanami gào lên trước khi Sōta kịp nói gì.

"Dù là dòi, thì cũng là những người bạn không thể thiếu để dọn dẹp xác động vật trên tàu vũ trụ Trái Đất đó nhé?" (Chú thích của dịch giả: Lời này xuất phát từ khái niệm được kiến trúc sư người Mỹ Buckminster Fuller đề xướng.)

"Ai nói hắn là dòi! Bổn cung đâu có nói tệ đến mức đó!!"

Vì ranh giới thiện ác cứ liên tục luân chuyển giữa phe địch và phe ta, Sōta dần dần không phân biệt được đúng sai nữa.

"...Sao Akane lại tìm tớ nói chuyện?"

"Đúng vậy. Ngươi bạn bè nhiều như thế, lại được yêu mến, đâu cần phải để ý đến loại người như hắn chứ?"

Khi Sōta, vì lo sợ mình sẽ tiếp tục bị trêu chọc và cảm thấy nguy hiểm, hỏi Akane, Nanami cũng nhập hội, dường như cũng rất bận tâm.

Bị hỏi thẳng thừng như vậy, Akane với vẻ mặt có chút khó xử, ngậm chiếc nĩa bento đầu tròn vào miệng, "Ưm—ưm—" suy nghĩ một lúc lâu rồi bỏ nĩa ra nói:

"...Ưm—tớ thấy những người cô đơn lẻ loi, hoặc những chú chó bị dính mưa, hoặc những chú mèo kêu thảm thiết thì không thể làm ngơ được."

"Cấp độ mèo chó!!"

Nanami và Sōta đồng thời bị sốc.

Cùng lúc đó, trong lòng Sōta thoáng chốc trỗi dậy một ý nghĩ đen tối.

"Ý là tiểu thư nhà tài phiệt ở trên cao ban ơn cho những con mèo con chó con đáng thương đó sao?"

Sōta khinh khỉnh nói nhỏ xong, liền muốn khinh bỉ chính mình non nớt. Thật đáng xấu hổ khi lại trút giận như vậy.

Thế nhưng, địa ngục đã tàn phá sự hoạt bát của một người đến tan nát… rơi vào luyện ngục trần gian như vậy, cậu ấy thường cảm thấy lòng tốt của người khác đối với mình là một gánh nặng.

Vậy thì những lời vừa nãy, giống như là cặn bã cảm xúc của một người đã trải qua đáy vực cuộc đời mà tuôn ra vậy… Không, có lẽ cậu ấy bây giờ vẫn đang lết đi trong hố sâu địa ngục.

Không muốn nói ra những lời như vậy, cũng không muốn người khác thấy thái độ đó, việc Sōta muốn xa lánh người khác, chi bằng nói đó là một hành vi tất yếu – đó là suy nghĩ của Akane.

Dù nghĩ vậy, nhưng mà…

"Như vậy chẳng phải quá cô đơn sao. Quá bi thương… quá tuyệt vọng rồi, đúng không?"

Vì vậy Akane dù thế nào cũng muốn phủ nhận thái độ đó của Sōta.

"Không phải! Không phải vậy đâu!"

Akane không bận tâm việc mình bị hiểu lầm. Cô ấy chỉ duy nhất không thể chịu được cảnh Sōta không tin tưởng người khác, tiếp tục chịu đựng sự giày vò của cô độc—Akane ghét điều đó.

Akane đau buồn lắc đầu lia lịa, lặp đi lặp lại nhấn mạnh:

"Không, không phải, không phải đâu! Sōta-kun… phải nói sao đây, chó mèo con con căn bản không thể so sánh với cậu được, cảm giác đáng thương vô cùng!"

"Không bằng mèo chó!!"

Sōta, bị thổi phồng mức độ thảm hại, rũ vai xuống thườn thượt. Nanami đặt tay lên vai Sōta bảo cậu đừng bận tâm.

"Thế này chẳng phải tốt sao? Kẻ âm trầm như ngươi cần loại bạn này. Ngươi cứ hòa thuận với cô ấy đi?"

"Thật không? Chỉ cần Sōta-kun không chê, không chê thì, có muốn làm bạn không?"

"Tớ không cần..."

"Từ chối ngay lập tức!!"

Nghe Sōta hơi cúi đầu nói vậy, Akane liền bị đả kích lớn.

Đồng thời, lá cờ tình bạn của Akane phát ra một tiếng gãy giòn đáng yêu... nhưng cũng như lúc nãy, lá cờ tình bạn mới lập tức hồi sinh.

"Tại sao chứ? Mẹ tớ nói bạn bè là báu vật cả đời mà. À, à… vậy nên… báu vật rất quan trọng… tức là… chính là… nếu không có báu vật thì sẽ không còn sáng lấp lánh, không còn đẹp đẽ sạch sẽ nữa… vậy nên, phải dọn dẹp… quét vào ki hốt rác xong thì sẽ không tìm được chỗ nào để đổ."

"Sao lại thành nói chuyện thùng rác rồi!!"

Akane quá sức cố gắng thuyết phục, đến mức dường như dần dần không biết phải nói thế nào mới khiến đối phương hiểu được.

"Tóm lại trong lòng Akane, bạn bè giống như thùng rác, vậy nên hợp với Sōta lắm."

"Nanami, ý ngươi là gì!?"

「Không phải vậy đâu, không phải vậy đâu. Hatate Sōta-kun mà gọi là thùng rác thì không đúng, cậu ấy giống hộp cơm hơn nhiều ấy chứ!」

「Kết cục tôi vẫn là cái hộp à…」

Sōta vốn chẳng phải loại hoa trong nhà kính (*Chú thích của người dịch: Nguyên văn tiếng Nhật miêu tả việc được nâng niu, bao bọc kỹ lưỡng bằng hình ảnh chứa trong hộp*), nên cậu khó mà phân định nổi lời an ủi của Akane rốt cuộc có phải là an ủi hay không.

「Dù sao thì tớ… không muốn làm phiền người khác. Dù là Akane hay bất cứ ai cũng vậy.」

「Tớ muốn làm phiền Sōta-kun!」

「Cậu…」

Nghe Akane nói lời vô lý, cố tình gây khó dễ cho người khác, Sōta định lên tiếng trách cứ thì lại bị cô ngắt lời ngay tắp lự.

「Với lại, tớ cũng muốn bị Sōta-kun làm phiền! Như thế mới là bạn bè chứ! Hơn nữa… tớ không thể bỏ mặc một Sōta-kun với ánh mắt cô độc như vậy được!」

Akane nói thêm khiến Sōta gác lại ý định phản bác. Cậu quay mặt đi, né tránh ánh mắt thẳng thắn của Akane.

「Bảo là đừng quan tâm tớ mà…」

「Khoan đã, Sōta!」

Thấy Sōta dường như sắp nói ra những lời không thể giả vờ không nghe thấy, Nanami vươn tay kéo tai cậu.

「Cái, cái gì vậy…?」

「Người ta khó khăn lắm mới chịu làm bạn với ngươi, ngươi không được phép bẻ gãy lá cờ đó!」

「Nhưng mà…」

「Ngươi muốn làm cho phụ nữ phải xấu hổ sao?」

「Vấn đề nằm ở chỗ đó sao…?」

Thấy Nanami và Sōta dường như đã cãi nhau, Akane lại buồn bã ngậm đầu dĩa.

「Làm bạn cũng không được sao?」

「Tớ cho rằng tình bạn nam nữ không thể tồn tại…」

「Buồn quá đi mất…」

「Đã bảo là không được bẻ gãy mà!!」

Sōta bị Nanami dùng chiếc bánh kem chưa bóc ra đập vào gáy. (*Chú thích: Chiếc bánh kem này sau đó được Nanami ăn một cách ngon lành.)

「Dù cậu có nói vậy…」

Mặc dù nói thế, nhưng đã quá muộn rồi. Lá cờ tình bạn trên đầu Akane đã gãy phắt, và mắt Akane ngân ngấn lệ.

「Quả nhiên là bị bẻ gãy rồi nhỉ, Sōta…」

「Xem như là…」

Sōta nghĩ lần này chắc sẽ không hồi phục được nữa nên thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Akane lại nhanh chóng chỉnh đốn lại tinh thần, không cho người ta chút cơ hội thở dốc nào:

「À, thế, thế, thế, thế thì, từ ‘tiền bạn bè’ trở đi, cậu thấy sao?」

「Không phải ‘chưa đủ bạn bè’ à…? Chẳng phải giống như ‘ám sát bất thành’ sao…?」

『Đúng là vậy.』 Akane gật đầu lia lịa đồng ý lời Nanami, Sōta lộ vẻ khó tin nhìn lên đầu cô.

「Rõ ràng đã gãy mấy lần rồi… vậy mà vẫn có thể dựng lại được…」

Vừa gãy lìa, lá cờ vừa mới xuất hiện lại một lần nữa giương cao.

「Mahōzawa Akane này quả nhiên kiên cường đáng ngạc nhiên… Chẳng phải rất hợp với ngươi sao…? Dù bẻ gãy lá cờ bao nhiêu lần cũng sẽ lập tức hồi sinh. Dù có làm cô ấy tổn thương một chút, cô ấy vẫn sẽ đối mặt với ngươi bằng ý chí bất khuất thôi.」

「Hừm… Nghe cứ thấy hơi đáng sợ ấy nhỉ…」

「Ngươi nhìn thấy lá cờ mà vẫn cố chấp bẻ gãy mới đáng sợ chứ hả?」

Lời này nói thật đúng.

Nanami và Sōta như thường lệ thì thầm tổ chức hội nghị bạn bè, Akane không để ý đến hai người, lẳng lặng ở một bên tự mình phiền não.

「Chưa đủ bạn bè cũng không được sao…? Ưm – Nếu đã vậy… giai đoạn trước cả ‘chưa đủ bạn bè’… người quen… xã giao… ưm – ưm – càng đơn phương hơn nữa… kẻ bám đuôi? Kẻ bám đuôi thì được không?」

「Đừng có thế!!」

「…………」

Dù ban đầu là Nanami đã đề nghị hai người làm bạn, nhưng cô ấy chẳng mấy chốc đã nghi ngờ liệu lựa chọn này có đúng đắn hay không.

「Vì cậu ghét kẻ bám đuôi, nên làm bạn thì được không?」

「…Tùy cậu vậy.」

「Vạn tuế!」

Cái này cũng gần như là uy hiếp rồi.

Nhìn Akane mỉm cười mềm mại giơ tay cao hô vạn tuế, kỳ lạ thay Sōta cũng dần dần cảm thấy điều đó không tệ chút nào.

Có lẽ đây chính là nét đặc trưng trong tính cách của Akane.

Dù vậy, đây chắc chắn là…

Đây chắc chắn là cô tiểu thư nhà giàu hứng chí nhất thời, thấy cậu ta thú vị mà thôi.

Khi sự mới lạ qua đi, cô ấy nhất định sẽ mất hứng ngay – Sōta đã nghĩ như vậy.

Mặc dù ngay sau đó cậu sẽ nhận ra đó là một sai lầm to lớn.

「Nhưng mà, Sōta-kun chịu nói những lời không mấy thuận tai với tớ, tớ hơi vui đấy.」

「…Cái gì?」

「Khi tớ cảm thấy buồn, việc làm nũng với người khác cũng không sao cả. Và khi đối tượng được làm nũng là tớ, luôn có cảm giác ngứa ngáy trong lòng.」

「Dù vậy có thể làm tổn thương Akane cũng không sao à?」

「Sōta-kun sẽ nghĩ rằng tớ có thể bị tổn thương mà lo lắng cho tớ, điều này làm tớ rất vui.」

Nhìn Akane cười bẽn lẽn, Sōta nhíu mày.

「…Cậu đúng là một người kỳ lạ.」

Giọng điệu của Sōta khi nói câu này đã không còn sự thù địch hay ác ý cố tình như trước, Akane có vẻ vô cùng vui mừng.

「Nhưng mà, dù có làm bạn với người như tớ, cũng chẳng vui vẻ gì đâu…」

Sōta như thường lệ, vẻ mặt lại ẩn hiện một nỗi buồn, cậu cúi đầu nhẹ, đầy vẻ ưu sầu – chỉ là, trông cũng có một chút vui mừng.

「Ngươi ngốc à? Sōta. Chuyện đó là do đối phương quyết định, đâu phải do ngươi nói là được?」

Nanami khịt mũi, cắn miếng bánh kem.

Akane gật đầu lia lịa đồng ý lời Nanami.

「Đúng vậy! Nanami nói hay thật. Giờ tớ chỉ cần được nói chuyện với Sōta-kun thôi cũng đã rất vui rồi! Nói vậy có lẽ là tớ tự phụ quá, nhưng mà… có rất nhiều người tiếp cận tớ, nên khi gặp người xa lánh tớ, tớ lại cảm thấy thật mới mẻ… Đây là một kiểu người chưa từng xuất hiện xung quanh tớ, có thể nói là một con người chưa biết đến… một sinh vật chưa xác định… Đúng, chính là một thể sống chưa xác định.」

「「*UMA!」」 (*Chú thích: Viết tắt của Unidentified Mysterious Animal – Sinh vật thần bí chưa được xác nhận.)

Hơn nữa, Nanami và Sōta đồng thời nghĩ đến Chupacabra. (*Chú thích của người dịch: Chupacabra là loài vật hút máu bí ẩn được đồn đại ở Nam Mỹ.) *Cần hút máu không?* (*Chú thích của người dịch: Cần hút máu không là câu đùa nổi tiếng của diễn viên hài Nhật Bản Kanpei Hazama.)

「Sōta-kun, Nanami, hai cậu thật ăn ý! Hai cậu quả nhiên rất thân nhau phải không?」

「Không thân chút nào! Nói đúng hơn là tình cảm tệ đến mức cực điểm ấy chứ, chúng ta bất hòa đến nỗi chỉ cần có cơ hội, bổn cung sẽ trộm chiếc bánh còn lại của tên này, rồi đổi bằng miếng bánh dở tệ mà bổn cung đang ăn!」

「Bánh còn lại của tớ, chính là chiếc bánh kem mà Nanami đang ăn đó?」

Sōta vốn đầy mong đợi để dành chiếc bánh kem đến cuối cùng, lại nghe tin dữ này, có chút buồn bã.

「Hai cậu quả nhiên hợp nhau ghê. Thật tốt quá, ghen tị quá đi mất~」

「…………」

Nanami dùng ánh mắt vô cùng ghét bỏ nhìn Akane đang vặn vẹo cơ thể.

Chẳng lẽ, dù giá trị quan khác biệt một trời một vực, tình bạn vẫn có thể tồn tại sao? Nanami và Akane có thể nói là có những điểm nhìn hoàn toàn đối lập, điều này ngược lại khiến Sōta dần cảm thấy Nanami và Akane có lẽ mới chính là một cặp đôi ăn ý.

Bằng chứng là…

「…Chẳng mấy chốc, hai ngươi sẽ trở nên ăn ý, khiến mọi người phải ghen tị cho mà xem!」

「Thật ra tớ cũng luôn muốn thân với Nanami mà.」

Nghe Nanami nói những lời có chút cô đơn, Akane cười tươi rói, vòng tay ôm chặt lấy tay cô. Không biết từ lúc nào cách gọi đã từ Nanami-kun chuyển thành ‘Nanami’ rồi.

「Tại, tại sao lại là bổn cung!?」

「…Tớ nhìn thấy người cô đơn, hay chú chó bị dính mưa, hay mèo con kêu buồn bã, tớ không thể bỏ mặc được mà!」

「Cấp độ Sōta!!」

Nanami tỏ vẻ kinh ngạc hơn cả khi nãy cùng Sōta kinh ngạc ở cấp độ chó mèo.

「Nanami cứ có cảm giác giống tsundere đáng tiếc ấy, điều này khiến tớ cứ mãi để tâm.」

「Đáng tiếc là ý gì!?」

「Là cảm giác tỷ lệ ‘dere’ trong tsundere cao hơn ấy!」

「Đồ lắm mồm!!」

Sōta nhìn các cô gái đấu khẩu, nở một nụ cười kỳ lạ không giống khổ sở cũng không giống vui vẻ, sau đó mở miệng nói:

「Tớ thì thấy Nanami và Akane có thể trở thành bạn rất tốt đấy.」

「Cái gì!? Tên này cũng dựng cờ với bổn cung à?」

Nanami lại kéo tai Sōta, khe khẽ gầm gừ.

「Không biết… Về cơ bản tớ chỉ nhìn thấy cờ của mình – đúng hơn là cờ liên quan đến tớ thôi…」

Ý là, như sự cố sáng nay là do ảnh hưởng đến Sōta nên mới nhìn thấy lá cờ sao – Nanami hiểu như vậy và thầm nghĩ: 『Năng lực này trông có vẻ tiện nhưng lại không tiện; khiến người ta cảm thấy hơi tiện nhưng cũng không hẳn đâu nhỉ…』

「Chính là cái đó! Chính cái đó làm người ta cảm thấy hai cậu rất thân thiết! Đụng chạm cơ thể chính là bằng chứng của tình cảm tốt đẹp! Tớ cũng có thể kéo tai Sōta-kun được không?」

「Được chứ?」

「Không được vô cớ kéo tai!」

「Nếu có ý nghĩa thì được chứ?」

「Được chứ?」

「Nanami, cậu đừng có hùa theo mà phê chuẩn như vậy chứ! Nói gì thì nói, kéo tai có ý nghĩa gì chứ…?」

「Gây rắc rối… đại loại vậy?」

「Tình cảm tệ quá!!」

「Không phải không phải! Dù có gây rắc rối cho đối phương, đối phương cũng sẽ cười hì hì mà tha thứ cho mình, cái cảm giác đó, chắc chắn là bằng chứng của tình bạn thân thiết đó.」

Ồ, ra vậy, quả nhiên có lý – Sōta vừa mỉm cười đồng tình, má Akane liền hơi ửng hồng, niềm vui trỗi dậy từ sâu trong lòng khiến cô cũng bất giác cười tươi rói.

「Tri kỷ đây mà! Xem ra cậu hiểu tớ! Mà Sōta-kun này, cậu cười trông quyến rũ lắm luôn ấy! Chỉ cần thường xuyên cười như vậy, tâm trạng cô đơn chắc chắn sẽ vơi bớt đi nhiều đó!」

「À…」

Sōta không quen bị người khác trực tiếp khen ngợi, bất giác hơi nhún vai, nụ cười trên mặt chuyển thành cười khổ. Akane thấy vậy, liền lẩm bẩm 『À ứ, uổng công vừa nãy cười đẹp thế mà…』, tay còn run run.

Ăn xong bánh mì trưa, Nanami chống cằm hút hộp sữa, lúc này lộ ra nụ cười mỉa mai:

「Nhưng mà, nếu đối phương không còn cô đơn nữa, Akane chẳng phải sẽ mất hứng sao?」

「Trong lòng tớ, Sōta biết cười còn quan trọng hơn Sōta cô đơn nhiều. Đây là một khoảnh khắc lịch sử đấy. Dù chỉ là một bước chân nhỏ của nhân loại, nhưng lại là một bước rưỡi của tớ!」

「「Chẳng khác nhau là mấy đâu!!」」

「Hai cậu quả nhiên rất ăn ý… Tốt thật, tớ cũng muốn có người họa theo lời mình.」

「Việc gì phải ghen tị với người khác, Akane chẳng phải cũng có rất nhiều ưu điểm sao?」

Nanami dùng chút sức yếu ớt bóp bẹp vỏ hộp sữa đã uống cạn, khuôn mặt cô thoáng vẻ ngượng ngùng pha lẫn chút ngưỡng mộ, đoạn quay mặt đi chỗ khác mà nói khẽ. Nghe Nanami nói thế, Akane lập tức nở nụ cười rạng rỡ như hoa.

“Thật, thật sao?! Ví dụ, ví dụ như thế nào ạ?”

“...Cái này thì... như kiểu Bổn cung và Sōta vẫn muốn cùng nhau dùng bữa đấy thôi?”

Thấy Nanami có vẻ tự giễu, Akane cười “a ha ha” như muốn nói “chuyện đó là bình thường thôi” rồi “Ưm...” cô nàng chìm vào suy tư.

“Hay là ăn riêng thì tốt hơn nhỉ?”

““Đây là buổi gặp mặt riêng tư à?!””

“Không công bằng, không công bằng chút nào! Chỉ có hai người các cậu cứ thân thiết mãi thế!”

Thế nhưng, nếu Akane và Sōta ăn xong một nửa bữa trưa rồi Akane lại tiếp tục ăn nốt nửa còn lại với Nanami, thì ai cũng sẽ nghĩ rằng mối quan hệ giữa Sōta và Nanami đang xấu đi hoặc rạn nứt mà thôi.

Cứ như vậy, ngoài cánh cửa lớp học nơi ba người bất ngờ trở nên tâm đầu ý hợp đang vui vẻ dùng bữa trưa, có một đám người đang lén lút đứng xem tình hình.

“...Mà nói thật, liệu chúng ta có thể vào được chưa nhỉ?”

Các bạn học trong lớp, những người cứ như bị “đuổi” ra ngoài, đang suy tính thời điểm thích hợp để quay trở lại.