Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

184 772

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

10 29

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

541 4891

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

(Đang ra)

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Ki kuro massugu

Bị ném vào một thế giới nơi lý lẽ của mình trở nên vô nghĩa, liệu Juntarou có thể dùng chính kiến thức toán học độc nhất của bản thân để đánh bại Ma vương và tìm đường trở về?

20 41

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

34 92

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

287 6078

Tập 01: Sau khi chuyển đi, tôi sẽ về quê và cưới cô gái đó. - Chương 5: Hội trưởng công hội ra mắt và quy định công hội

隔天,把行李搬進宿舍的茜等人,放學後在地毯或壁紙等裝潢都幾乎還沒動工的食堂團聚。

「那麼!!接下來舉行重生冒險寮第一屆誓師大會!!」

「誓師……?」

「誓師什麼?」

颯太和菜波本來以為要開聯誼會兼慶祝喬遷,因此對茜說出的詞匯反應微妙。

「本次集會接下來就是要討論這個問題。」

「這才不是誓師集會!」

颯太的吐槽愈來愈粗暴了。

「好了好了,阿颯。今後大家就是要住在一起的夥伴了,不融洽地誓師是不行的喔。」

「那麼,慶祝誓師,大家乾杯。」

眾人圍著擺滿披薩、蛋糕的桌子,用不含酒精的香檳乾杯。

「總之,雖然到處都還在施工中!不過我想趁現在決定冒險寮的寮長!」

「哦。汝會這麼提議,就表示汝想坐上寮長寶座吧。哼,真不愧是千金小姐,長相言行看似乖巧,倒是還滿愛出風頭的嘛……!既然如此,休想得逞,本宮也要參選寮長!!」

「好巧喔!我也覺得菜波最適合當寮長!」

「……咦?」

「我也投菜波一票。」

「那麼人家也一樣。」

「既然阿颯推舉,我也投菜波一票喔。」

「菜波寮長,請多多指教。」

茜低頭行禮,惠和颯太也鼓掌祝賀。

「咦、啊、唔、嗯……咦?奇怪?依、依本宮之見,汝等是想把麻煩事推給本宮吧……!!」

菜波臉上堆滿憤怒。

「麻煩事就讓大家同心協力解決吧。」

「嗯嗯。」

「咦……奇怪……?唔、滔……汝、汝說得對……」

菜波被過於善良的眾人弄得一傻一愣,體內的憤怒能量(Energie)無處宣洩。如果是憤怒過敏(Allergie),每次憤怒就會渾身發癢,既火大又難過,可以說非常折騰人。地道的江戶人打噴嚏會說『哈——啾!真該死』,就是那樣。

「總覺得我們漸漸有宿舍夥伴的感覺了,真好、真好!!我之前待的宿舍人多熱鬧,這次很高興能夠成為這一幫溫馨小團的一員。一體感真棒!」

「一幫……」

※有如唐辛子的集團——冒險寮的成員苦笑了。(譯註:日文的「一味」有一幫、一夥的意思,而日文的「一味唐辛子」是指辣椒粉。)

「……成為夥伴是很好,不過話說回來,這間宿舍還真是煞風景哪。」

菜波環視光禿禿的混凝土牆面、沒鋪地毯的地板,這麼嘆氣著。

「當初改造是以住人優先,裝潢其次是嗎?」

「我個人覺得維持現在這樣倒也無所謂。」

颯太這麼回答惠的疑問後,茜氣嘟嘟地鼓起腮幫子。

「不行。颯太同學,你需要能夠振奮心情的裝潢!」

「小茜這麼拚命為阿颯著想,姊姊好開心。」

菊乃又以姊姊自居,溺愛著颯太。

「嘻嘿嘿,不過話說回來,自己創造自己生活的場所,是件很棒的事!」

「是啊……換句話說,這裡是純白的畫布,我們這些顏料將鮮明生動地描繪出名為日常點滴的寶物哪……」

菜波雙手環胸,閉上眼睛出口成章;茜朝她投以閃閃發亮的視線。

「是菜波的詩人時間!!」

茜一如之前那樣,對佳句起了反應,她的眼睛浮現許多小星星,緊握菜波的雙手;臉羞紅到彷彿將噴火來的菜波,則是因為不小心失言,掙扎著想甩開茜的手。

「嚇!不、不算數!剛剛的話不算數!!」

「將來有一天,我要編一本菜波的詩集在學會發表!!」

「汝要是那麼做,本宮就拖颯太陪葬,咬舌自盡——!!」

「為什麼是我!?」

「話說,是哪裡的學會呢?」

在場沒有人能回答惠的疑問。而且,學會收到那種東西想必也很困擾。

「啊,不過,能夠依個人喜好選擇壁紙還滿開心的,這樣每個房間都會獨具個性。啊,阿颯,跟姊姊貼同樣的壁紙好嗎?」

「咦——!好詐!我也要跟颯太同學一樣!」

「人、人家也要!人家也想要跟颯太同學一樣!」

「統統喪失個性了!!」

誠如菜波的吐槽,每個房間差點就要變得毫無個性了。

「只有菜波要選不一樣的壁紙嗎?」

「本宮明明一點錯也沒有,但這股疏離感是怎麼回事!!」

眼看颯太派系異常壯大,菜波開始受到沖擊。這樣下去宿舍難保不會染成颯太色。因此必須趕快拉攏其他人加入菜波派系。

但是,菊乃疼愛弟弟,黏著颯太不放;茜也完全被颯太的可憐氣場俘擄。再來就剩下惠……

「小惠,汝為什麼突然跟颯太變得那麼要好呢?」

「這是男人的友情唷。」

「咦!?汝不是女生嗎!?」

「…………」

颯太看到豎立在眼神失去光輝的惠頭上的「加入菜波派系」旗標折斷了。

「既然加深了男人間的友情,就表示汝等在黃昏河邊以拳頭交心過嗎?」

「不,我們並沒有做那種事……」

公主殿下的思維還真是充滿謎團——這麼心想的颯太淺笑回答。

「那麼男人的友情就不成立。」

「咦!?怎麼會!?」

茜出人意表的插嘴,讓惠提高聲調。

「不要,人家不要那樣!颯、颯太同學,對不起唷,人家可以揍你嗎?」

「不行。」

「對不起唷、對不起唷。希望你咬牙忍耐一下!」

「我不是說了不行嗎!?」

惠不肯聽颯太的心聲。

「~~~~~~!」

惠在心裡喊著『對不起唷、對不起唷』,朝颯太揮拳……但——

看到惠使出微弱的敲肩捶捶拳撲打颯太胸口的模樣,菜波等人的感想如下:

「……簡直就是打情罵俏的情侶哪。」

「真巧,我的想法也跟菜波完全一樣!」

「就某種意義來說,看起來感情非常好呢……」

惠拚命以粉拳毆打後,便可愛地用力吸氣吐氣,並對颯太報以得意的表情。

「這、這樣,就建立了牢固的男人的友情吧!?」

「這只是單方面揍人啊。不互毆怎麼算數?」

菜波代替不知道怎麼回應的颯太吐槽。

「颯……颯太同學,人家希望你可以揍人家!」

「怎麼可能!?不管怎麼想都辦不到!!」

「你快打!你快打人家嘛!!」

「媽啊……惠……好恐怖!你的眼神好恐怖啊!!」

茜與菊乃在旁七上八下地觀看。這出男人之間以強烈意志與強烈意志互相沖突的激烈友情構築劇場,到底會如何發展呢?

應該說,這份心情比較接近在看肥皂劇裡女人求愛、男人拒絕的感覺(當事人曉不曉得這點倒是個謎)。

眼看惠的眼睛失常地呈現漩渦狀態,颯太一把抓住惠的頭,拚命要推開他:但當颯太一看到惠頭上有如※心太般無限噴出的萬國旗型友情旗標,身體漸漸為恐懼支配。(譯註:一種海藻製成的凝膠狀食物,一般是放入專用容器擠出裁成面條狀食用。)

「好啦、好啦!我知道了!」

「你能明白,我真是太高興了唷!……來,請唷。」

然後,擺出有如閉上眼睛祈禱的姿勢、稍微面向上方等著挨揍的惠,怎麼看都像是等待接吻的少女。

「…………」

他那令人臉紅心跳的外表,讓颯太退縮了。

「不行喔,阿颯,既然對方都鼓起勇氣了,不可以害人家蒙羞。」

「沒錯,颯太同學。我雖然在意,但不會放在心上的,請你親下去。」

「不然,要不要姊姊當阿颯的練習對象?」

「沒錯,颯太同學。我雖然在意,但不會放在心上的,請你親下去。」

從這幾句話可知,在菊乃與茜的腦中,惠完美的少女待吻嬌羞樣已蓋過一切,完全替換成兩人接吻的情境了。

而且,盡管菊乃神情拚命地直接說出了無法置若罔聞的提議,但因為颯太無來由地害怕起來,最後只能報以苦笑,當作沒聽到。

這樣下去,難保不會被迫跟某人接吻,於是颯太懷著走投無路的心境,面向處於等待接吻狀態的惠,揚起拳頭。

「……!」

颯太一次又一次地揮拳又半途停住、揮拳又半途停住,最後用指尖戳了惠的額頭一下。

「好弱!!」

菜波遭受沖擊。

更進一步地說,那兩個彈額頭的人怎麼看都像是一對打情罵們的情侶,感覺與男人間的友情處於相反的極端。

不知道是看夠了兩人打情罵俏,還是在愉快地看著惠與颯太令人莞爾的模樣時,心裡某處藏著的些微嫉妒也在作祟,菊乃冷不防地切換話題:

「除了寮長以外,其他很有很多非決定不可的事情呢。」

「副寮長對吧。」茜說。

「這間宿舍還真是有組織哪——……」

「再來就是寮長代理吧。」

「明明就有寮長了耶!?」

只有五個人的宿舍是否需要那麼多負責人,著實存疑。

同時,身為寮長的菜波,立場相對地愈來愈低。

「應該不是那個意思,而是誰要做三餐之類的吧?」

「是呀是呀。雖然聽說會為我們安排舍監,但沒辦法馬上找到人,所以暫時得自行打理。」

惠和菊乃的對話就比較符合常識,教人感激。

「准備三餐嗎……突然就要挑戰高難度的獨立生活了。」

「本宮可不干喔。別期待本宮喔。」

對千金小姐與公主殿下來說,料理這事的門檻很高,具體來說比屋頂還高。那已經不是門檻,比較接近門楣了。

「做菜是姊姊既拿手又很喜歡的事情,姊姊來為阿颯做菜吧~」

「啊,人家會做的菜也滿多的,我們輪流下廚吧。」

「姊姊好開心!好像除了弟弟以外還多了妹妹!」

「哈哈……哈。」

聽了菊乃沒有惡意的率直感想,惠發出空洞的笑聲。

「我也會在能力所及范圍幫忙。打掃或粗活我都可以做。」颯太說。

「啊!打掃我也會!我會全力打掃颯太同學的房間!把沒收好的東西統統用瓦楞紙箱打包起來!」

「明明才剛搬好家打開行李,就馬上好像要趕人出去是怎樣::」

颯太因為茜與菊乃的多段攻擊而深受打擊,菊乃摸摸他的頭安慰他說:

「不要緊的,阿颯。姊姊會把阿颯的行李確實送到阿颯房間的。」

「從自己的房間送來自己的房間,還真費事哪……」

「在運送員搬運行李的期間,我的生活將會不便至極。

颯太漸漸拙不清楚到底哪些是開玩笑,開始對這飽受玩弄的立場不安起來。

「再來就是倒垃圾及洗澡順序吧。」

「……漸漸有團體生活的感覺了哪。」

「照理說倒垃圾本來就跟公主殿下或千金小姐無緣呢。人家來倒就好了,沒關系的唷。」

「……倒垃圾我也會。我來幫忙吧。」

颯太很感激當初大家願意湊住宿生人數,要是什麼都不做,實在太過意不去了,於是他自告奮勇幫忙倒垃圾。聽到從剛剛就變得比較積極的颯太發言,讓茜臉上掛著微笑。

「阿颯真是好孩子!!姊姊好感動!!來,大家也稱贊阿颯啊、稱贊阿颯!!」

菊乃使勁摸著引以為傲的弟弟的頭,自豪地把他推上前。

「颯太同學真行!彷彿生來就是為了倒垃圾!」

「光是想像颯太同學倒垃圾的樣子,男人的哀愁就化為氣場升起,好崇拜唷!」

「啊——是是是,颯太,多謝多謝。」

不可思議的現象發生了:反應最隨便的菜波的話,造成的精神傷害反而最低。颯太馬上帶到下一個話題。

「……那麼,再來還要決定什麼?」

「洗澡的順序,人家覺得果然還是女士優先唷!」

惠聽了颯太的話想起先前提出的議案,可愛地握拳這麼主張,想要表現男人的胸襟。

「居然這麼想先洗澡,小惠果然也是女孩子呢!」

「…………」

惠的拳頭無力地頹然垂下。

就這樣,菜波等人就算吃完晚餐還是討論個不停,但由於時間已經很晚了,差不多也到了進入煥然一新、亮晶晶的浴室時光。

拿著衣服與洗澡用具組出房間的女子三人組,經過食堂前時對裡面探頭道:

「阿颯要一起洗嗎?」

「要一起洗嗎!真是勇者!」

聽到不知道有幾分認真的菊乃呵呵微笑,茜立刻用浴巾遮住穿著衣服的身體。

「辦不到!!」

浴室只有一間,剛剛已經決定九點以前是女生入浴時間,九點以後是男生入浴時間,而女生陣營馬上就說要享用新浴室。

「姊姊好寂寞喔~以前明明都一起洗的。」

「竟有此事!?」

正要丟下其他人先去浴室的菜波,兩腳以猛烈的速度停住。她的腳真靈活耶。

「那、那是以前!真的是很久以前喔!?是讀幼稚園還是剛上小學的時候!」

「什、什麼啊,原來是這樣……」

「啊!啊!菜波居然吃醋!?菜波吃醋了對吧!?你可以叫我姊姊喔,菜波!?」

「汝為什麼那麼高興!?本宮才不叫!」

菊乃有如期待抱孫子的婆婆,似乎出現了「想要讓弟弟第一個固定交往對象叫自己姊姊」症候群。

「先不說這個了,還是趕快洗澡吧。說起來,男生要跟男生一起洗吧。」

「「!?」」

惠和颯太一起近乎慘叫地大叫。

尤其是惠——他臉上的表情就像全裸被關進男子柔道社更衣室的少女。

茜等人留下掩胸發抖、幾乎快哭出來的惠以及被惠警戒的颯太,匆匆走進浴室了。

「……反、反正也不需要勉強一起洗吧?還可以悠哉地獨佔。」

「獨、獨佔人家的身體嗎……?」

「是獨佔浴室!!」

惠已經聽不到別人說話了!颯太朝有點精神錯亂的友人苦笑。

「啊,對喔……浴室……剛剛聊到洗澡的話題呢……」

眼睛呈現漩渦狀態的惠究竟理解幾成,目前還是個謎。

更謎的是,此刻不知為何有種格外尷尬的氣氛支配現場,颯太想要設法打破僵局,嘗試轉換話題。

「說到男人……身心健康的男生是不是都會去偷窺呢?」

惠對『男人』這個關鍵字眼睛一亮起反應,倏地站起來。

「颯太同學,我們去偷窺!!」

「咦……!?」

惠頭上看得到破滅旗標。

「……惠想偷看嗎?」

「我們要像個男人,堂堂正正地正面偷窺!」

「那已經是犯罪了!!」

※註:不管是怎麼樣的偷窺都是犯罪。

「可是……你仔細想想!真正的男子漢,一定不會偷窺的!」

惠腦子裡,瞬間浮現男人<男子漢≒颯太的公式。

「偷窺是不行的唷,颯太同學!!這樣一點也不像颯太同學!!」

「咦,我嗎!?」

不知何時變成是颯太積極要去偷窺,讓颯太嚇壞了。

「…………」

然後,只聽到最後一部分對話、回來拿忘了帶的洗發精的茜紅著臉頰,用洗發精罐子遮住重點部位。

「颯太同學想偷窺……!!」

「茜!?不、不對,不、不是……!!」

「颯太同學是偷窺狂!!」

「你為什麼看起來那麼高興!?」

茜發出了欣喜無比的聲音,她不聽颯太講話,便一溜煙地用干金小姐內八的跑步姿勢,優雅地奔向更衣室。

「…………」

颯太以奇怪的表情目送她並僵住了。

僵住半晌之後,颯太頹喪地在食堂隔壁設置的起居室中的折疊椅上蹲著,一旁的惠則安慰著他。

但,不久之後,剛洗完澡肌膚白裡透紅、光澤誘人的菜波便朝著颯太大罵『看招,這個該死的偷窺狂!』,同時擠著潤發乳噴他的臉:一小部份的潤發乳跑進颯太的眼睛,痛得他展現了高超的技術,在椅子上痛苦地打滾。

同樣變得更加性感的菊乃托著臉頰,呵呵微笑看著這幅景象。

「阿颯長成了健全的男孩子,姊姊好高興呀。」

「颯太同學,健全的男生果然應該偷窺才對!?」

聽完菊乃的話後,如夢初醒的惠這麼說道。雖然颯太正因為潤發乳帶給眼睛的傷害而忙著四處打滾,沒聽到這句話,但菜波聽到了;因此潤發乳量追加,颯太也打滾得更厲害了。請正確使用潤發乳。

滾了好一陣子的颯太接在惠後面,最後一個洗完澡回房間,而茜始終躲在走廊轉角躡手躡腳地偷看著他。

「汝在做什麼,茜?」

「呀!?沒、沒什麼喔!?我沒偷窺!請不要用潤發乳噴我!」

菜波在這間宿舍裡,漸漸變得像是一種不可思議的妖怪——凡是有人偷窺,就會無條件地噴那人潤發乳。

「本宮才不會噴汝……」

「你已經能克制了嗎?」

「那是某種症狀嗎!……回到剛剛的話題,汝在這種地方偷偷摸摸地做什麼?」

「我、我嗎!我、我才不會做在這種時間去男生房間的不像話舉動!」

『哦,原來是在猶豫要不要去颯太的房間嗎……』菜波想通之後,莞爾地看著臉泛紅暈、忸忸怩怩的茜。

而說到茜,她則是因為想到菜波姑且是寮長,內心忐忑不安地怕被她罵,這也是事實。

「……汝要去找颯太吧?這不是很好嗎?」

「咦……不,可是……」

正因為本來就已經很猶豫了,所以一旦順利得到許可,反而臨陣退縮。

「那傢伙不會對汝怎樣的。雖然本宮跟那傢伙也不熟,不過一看就知道那傢伙沒那個膽子。那傢伙需要朋友或情人,所以汝好好親近關懷那傢伙就對了。」

『情……!』茜一瞬間說不出話來,臉頰稍微泛紅地說:

「菜、菜波要不要也一起來?」

「為什麼本宮非得親近那傢伙不可……」

這麼說完,菜波就搖搖手進了自己房間。

雖然茜總覺得這下更不好意思去了,們她在猶豫了兩、二次以後,便心一橫地抬手敲門……但,沒有回應。她再敲了一次,還是沒回應。

「…………啊,我敲的是自己房間的門。」

Nếu có tiếng động trả lời, e là sẽ thành chuyện ma quỷ mất thôi. Mà thôi, nói là "biến hóa" thì không sao, chứ nghe "biến hóa khởi động" thì lại không quen tai chút nào. Chẳng lẽ có ý định thay đổi từ trước? Nghe rợn người thật.

Akane lấy lại tinh thần, gõ cửa phòng Sōta. Lần này có tiếng đáp lại, cửa mở.

"Akane? Có chuyện gì thế?"

"Sōta-kun đã định ngủ rồi sao?"

"Không, mình chưa ngủ..."

"Vậy... vậy thì, mình muốn nói chuyện với cậu!"

"...Chuyện này thì không sao."

Nói chuyện ngoài hành lang không phải là cách hay, thế là Sōta mời Akane vào phòng.

"Phòng gọn gàng quá nhỉ."

"Vì hành lý đa số còn chưa tháo ra mà..."

Sōta cảm thấy hơi không ổn, nhưng vì không còn chỗ nào khác để ngồi, cậu đành để Akane ngồi mép giường còn mình thì ngồi ghế xếp. Ngồi xuống rồi, cậu lại nghĩ giá như hai người đổi chỗ cho nhau thì tốt hơn, nhưng đã quá muộn.

"Mà này, lời hứa dọn dẹp phòng vẫn chưa thực hiện đấy nhé."

"Đúng thế nhỉ... Dạo này mình bận tối mắt tối mũi."

"Sōta-kun lúc thì bận tối mắt tối mũi, lúc thì chân tay lóng ngóng."

Nói cứ như mình là con sâu vậy... Sōta thầm nghĩ, đáp lại bằng một nụ cười cứng ngắc.

"À phải rồi, cậu có chuyện muốn nói với mình mà, đúng không?!"

"Nói chuyện gì nhỉ?! Nói chuyện gì đây?!"

Sōta không ngờ quyền lựa chọn lại nằm trong tay mình, cậu hơi bị đả kích nhẹ, nụ cười càng thêm gượng gạo.

"Ơ... À thì... Cứ nói chuyện gì Akane muốn nói là được."

"Mình ư? Sōta-kun không có gì muốn nói sao?"

"Mình không có gì muốn nói với Akane cả..."

Sōta rốt cuộc cũng vươn tay gập lá cờ đang đung đưa trên đầu Akane xuống.

"Chẳng lẽ, Sōta-kun miễn cưỡng đối phó với mình sao...?"

Lá cờ gãy gập, Akane như muốn khóc, cô rụt vai, hai ngón trỏ chọc vào nhau đầy thất vọng.

"Mình muốn nghe Akane kể chuyện về bản thân, muốn chủ động tìm hiểu Akane nhiều hơn!!"

Dù sao thì Sōta cũng ghét để con gái khóc vì mình.

"Thật sao?!"

Akane chợt nở nụ cười rạng rỡ, sự tùy cơ ứng biến nhanh chóng cùng tốc độ hồi sinh phi thường của lá cờ trên đầu cô khiến nụ cười của Sōta trở nên cứng đờ.

"Tuy nhiên, mình lại muốn biết chuyện của Sōta-kun hơn."

"Mình...?"

"Tại sao Sōta-kun lại giữ khoảng cách với mọi người?"

Akane hỏi. Cô di chuyển đến góc giường – đến cạnh Sōta, ngước nhìn lên muốn thấu vào đôi mắt cậu, thậm chí cả sâu thẳm trong lòng cậu... Akane dùng giọng nói dịu dàng, ánh mắt dịu dàng, trái tim dịu dàng, khẽ chạm vào nỗi sợ hãi trong lòng cậu.

"............"

"............"

Sự im lặng trôi qua giữa hai người gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

"............"

Sōta buồn bã nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, nơi phản chiếu hình bóng cậu.

Nói đúng hơn, cậu nhìn thứ đang lấp ló trên đầu mình, phản chiếu trong mắt cô...

"Mình... là..."

Sōta chậm rãi, chậm rãi cất lời, Akane không hề giục giã, kiên nhẫn đợi chờ, vẻ mặt hiền hòa an yên như một người mẹ.

...Không ngờ –

"Sōta, chị gọt táo rồi nè, em có muốn ăn không? Là táo gọt vỏ hình tai thỏ... À!"

Vì là phòng của em trai thân thuộc, Kikuno không gõ cửa mà cứ thế mở tung cửa phòng Sōta thò đầu vào. Khi thấy Akane và Sōta đang kề sát bên nhau, cô chợt nhận ra mình đã bắt gặp một cảnh tượng không nên thấy, bưng miệng và vô thức thốt lên thật lớn:

"Xin, xin lỗi, chị nằm mơ cũng không ngờ Sōta lại như vậy!! Chị, chị không có ý quấy rầy hai đứa! Cứ tự nhiên! Hai đứa cứ tiếp tục đi!!"

Không biết Kikuno đã giải thích tình huống Akane và Sōta mặt cách mặt chưa đầy hai nắm đấm như thế nào, cô nhìn sang hướng khác, mặt đỏ bừng nói bằng một giọng kỳ quặc, gần như hét lên.

"Trời ạ... Kikuno-nee...?"

Sōta nhíu mày, không thể hiểu cô đang nói gì.

"Không, không sao đâu! Chị, chị cực kỳ ủng hộ chuyện đó! Vì Sōta lớn chậm hơn, nên Akane-chan phải dẫn dắt em ấy đó!!"

Thấy Kikuno nắm chặt tay, Akane và Sōta nhìn nhau, rồi nhận ra khoảng cách giữa hai người gần đến mức nào, cuối cùng mới hiểu ý của Kikuno. Cả hai đồng loạt nhảy lùi ra sau.

"Không, không phải thế, không phải thế ạ! Kikuno-senpai, đây là hiểu lầm, hiểu lầm ạ!!"

"Đúng, đúng thế, Kikuno-nee! Không phải như chị nghĩ đâu...!!"

"Không sao! Chị sẽ không nói với ai hết! Chị sẽ giữ bí mật cho hai đứa! Đặc biệt là không thể nói cho Nanami và Megumi đúng không!"

Kikuno thao thao bất tuyệt, không cho Sōta cơ hội hỏi lại: "Ơ, tại sao? Chuyện gì mà không thể nói cho ai? Đặc biệt là tại sao không thể nói cho hai người kia?"

"Sōta cũng bỏ chị lại, đi trước một bước để trở thành người lớn rồi nhỉ... Dù vậy, phải nhớ chị vẫn là chị đó, Sōta!"

Kikuno cảm khái đến tột cùng, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài, cô dùng đầu ngón tay lau đi.

"Nếu gặp khó khăn gì, cứ gọi chị nhé! À, với lại, sau, sau khi kết thúc, hai đứa nhớ ăn cùng nhau đó!"

Kikuno dùng sức đặt đĩa táo cắt hình tai thỏ lên giường, mặt vẫn còn đỏ bừng, động tác cứng nhắc rời khỏi phòng.

"Kết thúc là cái gì cơ!?"

Câu hỏi của Sōta đương nhiên không được giải đáp, cứ thế bị bỏ lửng.

"Táo tai thỏ ngon thật đấy."

"Đã ăn rồi sao!?... Có gì kết thúc rồi sao? Chắc chắn là có gì kết thúc rồi đúng không?"

"Ví dụ như cuộc đời của Sōta-kun?"

"Đã bị kết thúc cưỡng chế rồi! Toàn bộ là vì cậu ăn táo ngay lập tức!"

Akane cười tủm tỉm nghĩ: "Sōta-kun có tinh thần thật thú vị", rồi nhai kỹ miếng táo.

Vì đã gần nửa đêm, Akane vừa kết thúc cuộc đời của Sōta, vừa kết thúc thời gian trò chuyện, rồi quyết định rời phòng. Trong lòng cô vẫn muốn trò chuyện thêm chút nữa... Tuy nhiên, cơ hội này sau này còn nhiều.

Họ từ giờ là bạn cùng ký túc xá. Không cần phải vội vàng, có rất nhiều cơ hội để tăng thêm tình cảm. Akane mỉm cười như vậy, nói lời chúc ngủ ngon với Sōta.

Sōta bị bỏ lại một mình trong phòng, nuốt những lời lẽ định nói với Akane cùng với miếng táo, rồi ngả người ra sau nằm vật ra giường.

"............"

Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà suy tư một lúc, tuy giữa chừng dần buồn ngủ và suýt chìm vào giấc, nhưng cậu vẫn bật dậy đi vào phòng vệ sinh đánh răng.

Có vẻ đã đến giờ tắt đèn, vì vậy hành lang chỉ sáng lờ mờ với đèn ngủ. Ánh sáng rực rỡ từ phòng vệ sinh phía trước hành lang cho thấy đã có người ở đó.

"...Nanami."

"Họa ya họa họa họa."

Nanami K. Bladefield mặc đồ ngủ đang đánh răng, hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì. Tình huống đánh răng mà vẫn hiểu được người khác nói gì thường là khi kem đánh răng chảy thẳng ra khỏi miệng, trông rất mất vệ sinh. Còn cái nào tốt hơn thì tùy trường hợp. Nói thẳng ra là ※ hộp đựng mua hộp đựng. (Chú thích của biên tập viên: Case by case có nghĩa là hộp đựng, by có âm gần với buy (mua))."

Cảnh tượng hai người cùng lúc nói chuyện trong khi kem đánh răng chảy ra từ miệng có thể nói là một trạng thái khá điên rồ, vì vậy cả hai im lặng đứng cạnh nhau đánh răng để tránh tình huống đó.

Sōta không muốn nhìn mình trong gương... Nói đúng hơn, là không muốn nhìn lên đầu mình, vì vậy cậu liếc nhìn Nanami qua gương.

"............"

Lúc này, Sōta cuối cùng cũng nhận ra một điều không ổn.

"Hả...?"

Cậu phát hiện ra một sự thật về Nanami mà từ trước đến nay cậu chưa từng để tâm.

Một khi đã nhận ra, thậm chí cậu còn tự hỏi tại sao mình không nghĩ ra sớm hơn.

"Lá cờ của Nanami... mình chưa từng nhìn thấy dù chỉ một lần."

Bất cứ ai cũng sẽ dựng lên một hai lá cờ. Cờ Tình Yêu, Cờ Cái Chết, Cờ Thất Bại, Cờ Phân Nhánh, Cờ Tái Ngộ, Cờ Xung Trận...

Chỉ cần sống cùng nhau hai, ba ngày, ít nhiều cũng sẽ nhìn thấy.

Nhưng, chỉ riêng Nanami là không dựng bất kỳ loại cờ nào.

"Không... không phải... không đúng. Không phải là không dựng cờ. Có lẽ là..."

Nanami cuối cùng cũng nhận ra hành động đáng ngờ của Sōta đang ngậm bàn chải mà cứng đờ. Cô súc miệng phì phì rồi nhổ ra, dùng khăn lau khóe miệng, có chút nghi ngờ hỏi:

"Sao thế? Sao vẻ mặt cứ như một tên vừa chuyển trường xong rồi phát hiện ra cô chị mà mình ngưỡng mộ hồi tiểu học lại là bạn cùng lớp vậy?"

"Đó là câu chuyện có thật mà!?"

Vì chưa kịp súc miệng phì phì, kem đánh răng từ miệng Sōta đang lảm nhảm chảy thẳng xuống. Sao không súc miệng phì phì đi chứ!

"Ngươi dơ bẩn quá đi!"

Bị Nanami mắng, Sōta vừa rửa miệng vừa súc miệng. Cụ thể là súc miệng phì phì. Sao lại phải nhắc đi nhắc lại "súc miệng phì phì" như thế này nhỉ?

Trong khi làm những việc đó, Sōta dần đi đến một kết luận.

Lá cờ của Nanami không phải là không dựng lên được.

"E rằng... e rằng chỉ riêng lá cờ của Nanami là không thể nhìn thấy mà thôi..."

Thấy Sōta lại mở to mắt nhìn chằm chằm mình, Nanami hơi rụt người lại.

"Sao, sao thế...?"

Cái suy nghĩ khó tin ấy thúc đẩy Sōta nhìn Nanami đầy nhiệt thành và cất lời:

"Nanami... đối với mình có lẽ là một người đặc biệt."

"Cái...!? Thế thế thế thế thế, thế là ý gì!?"

Khuôn mặt Nanami tức thì đỏ bừng như thể sẽ phun ra lửa và dầu mỏ, giọng cô the thé. Vì rất nguy hiểm, tốt nhất là không nên phun dầu mỏ cùng với lửa thì hơn.

"Chính là thế đó, Sōta! Em định giải thích với Akane-chan thế nào đây!?"

"Kikuno-nee!?"

Kikuno-nee xuất hiện đúng lúc tuyệt vời với đồ dùng đánh răng trong phòng vệ sinh, câu hỏi không rõ ý của cô khiến Sōta hoảng sợ.

"À! À! Xin lỗi! Xin lỗi nhé, Sōta!! Chị không có ý trách em đâu! Đành, đành vậy, thay đổi ý định là chuyện thường tình của con người, điều này cũng không trách được nhỉ! Là chị có tấm lòng quá hẹp hòi!!"

"Không phải thế đâu, Kikuno-nee, chị đang nói gì vậy..."

Tấm lòng của chị rộng lớn như biển cả, nhưng lại thường xuyên nổi sóng cuốn phăng lời nói của Sōta, kéo sâu xuống đáy rãnh biển khiến chúng không bao giờ quay lại được, vì vậy việc không thể nói chuyện được là chuyện thường tình.

"Không sao! Đừng nói gì cả, Sōta! Không sao đâu! Chị sẽ giúp em giải thích rõ ràng với Akane-chan! Akane-chan là đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ hiểu thôi, Sōta!"

Nhưng chị ấy hoàn toàn không hiểu gì cả.

"Ơ... Trời ơi..."

Dù Kikuno-nee sẽ giải thích gì với Akane vẫn là một bí ẩn, nhưng Sōta không nghĩ mình có thể nhìn thấy một tương lai tươi sáng.

Tuy nhiên, nói ngược lại thì, dù Kikuno có giải thích cho Akane điều gì, Akane dường như cũng chỉ nghe xong một cách lơ mơ, nửa hiểu nửa không, rồi đưa ra những lời giải thích lạc đề một cách tích cực. Bởi vậy, cũng có thể nói là chẳng gây ra tổn hại hay mất mát gì.

"Vậy chị đi đây! Sōta cứ yên tâm mà hưởng hạnh phúc nhé! Giống như chị, Akane chắc chắn cũng muốn Sōta được hạnh phúc mà! Biết chưa!"

Nói xong, Kikuno bắt Nanami và Hatate Sōta nắm chặt tay nhau, rồi với vẻ mặt đắc ý tràn đầy cảm giác thành tựu, cô rời khỏi phòng vệ sinh. Như mọi người đều biết, cô ấy không súc miệng "gulu gulu pei". Bởi vì cô ấy còn chưa đánh răng. Dù sao thì, rõ ràng chưa đánh răng mà lại súc miệng "gulu gulu pei" thì quả là kỳ cục.

Tóm lại, cả hai lại một lần nữa đứng ngây người ra nhờ ơn Kikuno.

"...Mệt quá rồi. Bổn cung muốn đi ngủ đây..."

"Ồ, được thôi, chúc ngủ ngon, Nanami."

Hatate Sōta vừa nhìn vào phía trên gáy Nanami K. Bladefield khi cô ấy quay về phòng mình...

...vừa thầm nghĩ liệu có một lá cờ vô hình nào đang cắm ở đó không.

Liệu nguyên nhân là do Nanami, hay là vấn đề của Hatate Sōta?

Mang theo những bí ẩn ấy, họ cứ thế trôi qua những ngày tháng êm ả và bình yên ở ký túc xá Mạo Hiểm lẫn cuộc sống học đường...