Sau tuyên bố “Akane và Sōta hẹn hò đi” vào hôm trước.
Quả nhiên, Nanami K. Bladefield cứ thế nhốt mình trong phòng cả tối qua, còn chăn của Hatate Sōta thì không cánh mà bay. Cuối cùng, cậu đành phải mượn chăn của Tōzoku Yama Megumi, thứ tỏa ra một mùi hương "kinh ngạc", rồi cuộn mình trên chiếc sô pha ngủ không hề thoải mái chút nào.
Nhờ vậy mà cả đêm Sōta ngủ chẳng ngon giấc, sáng hôm sau đành mang theo vẻ mặt nặng trĩu vì thiếu ngủ đến trường.
Thêm vào đó, thái độ của Mahōzawa Akane đối với Sōta bỗng trở nên ngượng ngùng và gượng gạo. Bởi thế, không khí vốn luôn vui vẻ của nhóm Phiêu Lưu cũng khác hẳn thường ngày, tràn ngập sự căng thẳng.
Mà nói đi cũng phải nói lại, việc Ký túc xá Phiêu Lưu được thành lập cũng là nhờ công của Akane. Cô ấy luôn là trung tâm, là "linh hồn" mang lại tiếng cười cho nhóm. Đến tận hôm nay, Sōta mới thấm thía rằng sự tồn tại của Akane quan trọng đến nhường nào.
"Phù, về nhà vẫn là thoải mái nhất!"
So với mọi người, Shōkanji Kikuno lại có vẻ tùy hứng hơn nhiều. Vừa về đến ký túc xá, cô nàng liền thoải mái thả mình vào chiếc sô pha.
"Đằng sau đang ầm ĩ sửa chữa thế kia, mà cô cũng yên tâm được nữa là hay ho đó nha…"
Hiện tại, Ký túc xá Phiêu Lưu đang trong tình trạng thi công dở dang khắp nơi. Đó là do Shou và đám thợ của cô ta thường xuyên đến, tự ý cải tạo lung tung mà chẳng thèm quan tâm đến quy định xây dựng nào cả.
"Hay là xây một hầm trú ẩn dưới đất đi."
"Xây một tòa tháp trên mái nhà làm đài quan sát đi."
"Mấy người đủ rồi đó!"
Đám thợ của Shou buôn chuyện, bị cô ta nghe thấy liền quát lớn.
"Phải lắp băng chuyền ở hành lang trước, làm đường đi tự động chứ!"
Hình như bọn họ đang có ý định gây chiến với thứ gì đó thì phải.
Nếu cứ mặc kệ bọn họ, rất có thể họ sẽ động tay động chân thật. Thế là Sōta lại gần nói:
"Tôi nói này… chúng ta không cần mấy thiết bị kỳ quặc đó đâu… Mà đàn chị ơi, khu vực sinh hoạt cơ bản đã xong rồi, không cần cầu kỳ mọi chỗ đâu ạ—"
"Đồ ngốc!! Ở đây còn đầy rẫy những căn phòng chưa sơn phết, gần một nửa số phòng còn chưa được cải tạo đấy! Căn bếp chẳng phải còn chưa lắp cửa tủ sao!? Thật là kỳ diệu hết sức!"
Sự tỉ mỉ của Shou đúng là đến mức vô nghĩa.
Cứ thế — tiếng đập phá "lạch cạch, lách cách, rầm rập" cứ thế vang vọng khắp ký túc xá. Nghe thế nào cũng chỉ toàn là tiếng phá hoại.
"Đúng là một không gian không thể nào yên tâm nổi mà!"
"Rốt cuộc là có yên tâm được không hả!?"
Nghe Kikuno nói năng lặp đi lặp lại, Nanami K. Bladefield không nhịn được mà lên tiếng.
Thật là kỳ diệu hết sức. Nhìn thấy đám học sinh ký túc xá lười biếng phung phí thời gian, Shou không khỏi nảy ra ý định sai vặt họ, tay cầm cưa nói với Sōta:
"Tôi nói này, nếu mấy cậu rảnh rỗi mà chơi, thì đi dọn đồ đạc trong phòng tầng hai ra đi. Ở đó toàn đồ cũ chất đống, không dọn ra thì chẳng làm gì được."
"À, vâng."
"Phiền phức ghê…"
Mấy học sinh ký túc xá lầm bầm rồi leo lên tầng hai, mỗi người tự tìm đến một căn phòng cần dọn dẹp.
Sōta định vào căn phòng gần mình nhất, nhưng đúng lúc chuẩn bị nắm lấy tay nắm cửa, cậu bỗng cảm thấy như có thứ gì đó lướ qua khóe mắt, thế là cậu khựng lại.
"…?"
Cậu định thần nhìn lại về hướng đó.
Ở cuối hành lang, nơi cửa sổ bị đóng ván nên trông khá tối tăm, đúng là có thứ gì đó.
"…Cờ hiệu?"
Nhìn kỹ lại, đúng là có một lá cờ hiệu. Sōta như bị nó hấp dẫn, vô thức bước sâu vào hành lang.
Nơi đó phủ đầy bụi, trông như đã lâu không có ai đặt chân đến, chỉ có một lá cờ hiệu kỳ lạ, méo mó dựng đứng trước cửa.
Sōta nhìn lá cờ hiệu này, trong lòng bất chợt cảm thấy một luồng ớn lạnh chưa từng có.
Nó khác với những lá cờ hiệu thông thường mà cậu theo phản xạ muốn bẻ gãy, lá cờ này mang đến một cảm xúc xa lạ đến lạ thường.
Sợ hãi.
Rùng mình.
Ghê tởm.
Buồn nôn.
Các loại cảm xúc tiêu cực cùng lúc dâng trào.
"Đây là… lá cờ hiệu gì…?"
Sōta chưa từng thấy một lá cờ hiệu nào mà cậu không thể nhận diện. Đây là lần đầu tiên cậu gặp một lá cờ hiệu "không thể nhận diện" đúng nghĩa.
"…………"
Sōta suy nghĩ một lúc, rồi hạ quyết tâm mở cửa.
Ngay khoảnh khắc đó, lá cờ hiệu biến mất.
Cậu nhìn vào trong phòng, chỉ thấy căn phòng này dường như được dùng làm một nửa kho chứa đồ. Trông chẳng có gì đặc biệt, chỉ có tủ, ghế, thùng các tông, lò sưởi, bàn, giường… Đồ đạc cùng loại còn chất chồng lên nhau, bừa bộn đến mức khó mà bước vào.
Trong đống đồ lộn xộn ở góc phòng, có một thứ giống như một chiếc hộp nhỏ có ngăn kéo. Vừa nhìn thấy nó, Sōta lập tức nhíu mày.
Sở dĩ chiếc hộp nhỏ đó thu hút sự chú ý của Sōta—chính là vì ở đó lại dựng đứng một lá cờ hiệu giống hệt lá cờ vừa rồi.
"Đã không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót… là vậy sao?"
Sōta không chọn phương án "dừng lại ở đây", mà kéo ngăn kéo của chiếc hộp chỉ lớn hơn lòng bàn tay cậu một chút.
Ngay khoảnh khắc đó, lá cờ hiệu lại biến mất lần nữa. Cùng lúc — dù không biết có thật sự đồng thời xuất hiện hay không — trong ngăn kéo có một lá thư phong kín.
"…Thư?"
Sōta cảm nhận được đây là một loại thông điệp mà lá cờ hiệu muốn gửi gắm. Vì vậy, cậu mang theo tâm trạng lạnh nhạt, lấy lá thư ra và xem xét cả hai mặt.
…Thế nhưng—
Trên mặt sau của phong thư kín, có một chuỗi chữ cái nhỏ được viết bằng nét chữ cũ kỹ, mờ nhạt — nội dung của những dòng chữ đó khiến trái tim Sōta chợt rùng mình.
[Gửi Hatate Sōta]
"…Gửi cho mình sao?"
Thật khó tin, nét mực đó trông như đã có lịch sử hơn hai, ba mươi năm, nhưng lại rõ ràng ghi đích danh cậu.
Trải nghiệm này thật đáng sợ tột độ, nhưng Sōta nén lại cảm giác nổi da gà, đọc bức thư bên trong. Nội dung rất ngắn gọn:
[Hãy tìm ra]
[Công chúa kỵ sĩ, pháp sư, thánh chức giả, ninja]
[Kiếm và phép thuật của họ, sẽ cắm xuống lá cờ hiệu đầu tiên]
"…Đây là gì?"
Bức thư kết thúc ở đó.
Nội dung có thể nói là hoàn toàn khó hiểu.
Trước cả khi cậu ra đời, bức thư này đã ở đây, rồi đích danh gửi cho cậu sao?
Tất nhiên, bức thư này cũng có thể là gửi cho một người khác trùng tên trùng họ… nhưng, liệu có phải là trùng hợp không?
Chẳng lẽ, cậu đã bước vào một lĩnh vực không nên bước vào… và bị giam cầm trong cái lồng kỳ lạ mang tên học viện này sao?
Hay là, nó cũng có liên quan đến vụ tai nạn đắm tàu đáng ghét đó… ?
Một cảm giác bất an gần như tuyệt vọng ập đến Sōta.
Dù đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, trong thư vẫn không có câu trả lời mà cậu thực sự muốn.
Cảm giác bất an đang bao trùm tâm trí Sōta, vào lúc này, chỉ đơn thuần là "bất an" mà thôi.
Đúng vậy—
—Chỉ giới hạn ở lúc này.
Đêm đó, sau một ngày dọn dẹp đồ đạc đến mức người đầy bụi—
Kikuno vẫn đang ngâm mình trong bồn tắm để thư giãn cơ bắp sau khi bê vác nặng. Còn Akane thì đã kiệt sức giữa chừng khi tắm, cả người đổ vật ra giường trong phòng. Riêng Megumi thì đã mệt đến mức không thể nhúc nhích được nữa.
Chỉ có Nanami K. Bladefield, người hầu như không phải bê vác nặng, trông vẫn ung dung thoải mái. Cô ấy ngồi trên chiếc sô pha dài trong phòng khách, duỗi thẳng chân một cách bất lịch sự, đọc sách ở cái vị trí gần đây đã trở thành chỗ độc quyền của mình.
…Thế nhưng, Nanami hoàn toàn không lật trang, trông có vẻ lơ đãng.
"…………"
"Sao vậy, Nanami?"
Sōta, sau khi rửa xong bát đĩa bữa tối, vừa lau tay vừa bước vào phòng khách. Theo lịch phân công, lẽ ra Akane là người rửa, nhưng vì cô ấy quá mệt không làm việc được, cuối cùng Sōta phải làm thay.
Vốn dĩ Sōta là người khá lạnh nhạt với mọi người, việc cậu chủ động quan tâm đến Nanami thế này thật hiếm hoi.
"Ngươi trước đây… từng nói rằng ở bên cạnh người khác sẽ mang lại bất hạnh cho họ… đại loại như thế phải không?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Nanami khiến Sōta nhíu mặt.
"…Chuyện đó ư?"
"Là vì sức mạnh đó sao? Hay vì ám ảnh của tai nạn vẫn còn?"
"Cô hỏi thẳng thừng quá nhỉ."
"Bản cung trước đây cũng từng nói rồi mà. Bản cung quan tâm đến những kẻ kỳ lạ. Tại sao ngươi lại trở nên bi quan như vậy chứ… Bản cung rất tò mò."
Nanami ngước nhìn Sōta đang cười khổ một cách tự giễu.
"Tôi nghĩ… cả hai đều đúng."
Sōta không nói rõ. Cuối cùng, Nanami vẫn không thể hỏi ra nguyên nhân vết thương lòng của cậu. Nhưng cô ấy cũng nhìn ra được vết thương đó sâu sắc đến nhường nào.
"Tại sao cô lại hỏi chuyện này?"
"Nói ra… thì dài dòng lắm."
Nanami nói mơ hồ, đồng thời bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra vào ban ngày khi dọn dẹp đồ cũ ở tầng hai.
"Tôi nói Akane này."
Trong căn phòng đầy bụi bặm—
Nanami K. Bladefield, người vẫn luôn lười biếng không làm gì, gọi Akane đang cật lực bê những đồ cũ không còn dùng được ra ngoài.
"Chuyện gì vậy?"
"Dạo này cô ít nói chuyện với Sōta lắm phải không?"
Vừa nhắc đến tên Sōta, Akane liền giật mình kinh ngạc, chiếc ghế trên tay cũng vì thế mà rơi xuống.
"Bản cung biết cô rất ngại, nhưng cứ thế này, Sōta có khi sẽ bị Megumi cướp mất đó nha?"
"…………"
Akane lộ ra nụ cười khổ trông rất khó xử, rồi cúi đầu.
"Em nghĩ người như em… không thể mang lại hạnh phúc cho Sōta-kun."
Nanami thầm nghĩ câu này hình như đã từng nghe ở đâu đó, liền chăm chú nhìn Akane.
Akane dường như đã thua trước áp lực ánh mắt của Nanami… cũng như thể cuối cùng cô ấy đã quyết định trút bỏ nút thắt trong lòng đã giữ bấy lâu. Cô nhìn ra ô cửa sổ bám đầy bụi bẩn lâu ngày, nhìn ra cảnh rừng cây xanh tươi bên ngoài rồi cất lời.
Cứ như thể cô đang ở trong nhà tù tâm hồn của mình, nhìn ra thế giới tươi đẹp bên ngoài…
"Chuyện đó là năm năm về trước…"
Khi đó—
Akane thường xuyên trốn tiết năng khiếu, lảng vảng đến thư viện gần đó.
Đó là để gặp một cô bé mà cô đã kết bạn ở đó.
Bạn bè… Đối với Akane, cháu gái của chủ tịch Tập đoàn Mahōzawa, từ đó có nghĩa là những thị giả được người thân ban cho cô.
Khi ấy, để mở rộng tầm nhìn của Akane, gia sư đã tích cực đưa cô đến những nơi cô hứng thú. Và những nơi Akane hứng thú cũng bao gồm thư viện. Hành động "mượn sách" đối với một tiểu thư khuê các như cô mà nói, rất thú vị.
Dù đã quên mất quá trình quen biết, nhưng cảm giác lần đầu tiên có được "một người bạn bình đẳng" ở nơi đó, đối với Akane mà nói, thật mới mẻ và khiến cô vui sướng khôn tả, đến nay vẫn khó quên.
Thế nhưng, một ngày nọ, mối quan hệ riêng tư của hai người bị lộ ra, dường như là điều hiển nhiên.
Đôi bên ngỏ ý đổi quà cho nhau. Cô bạn tặng Akane chiếc kẹp tóc xinh xắn, đáng yêu; còn Akane thì đáp lại bằng một cây bút máy sang trọng, giá trị không hề nhỏ. Cây bút ấy được cha mẹ cô bạn nhìn thấy, từ đó mới hay biết về sự tồn tại của Akane.
Trớ trêu thay cho Akane và cô bạn kia, cha của cô bạn lại là ứng cử viên lãnh đạo một doanh nghiệp liên quan đến tập đoàn Mahōzawa.
Tình bạn vô tư, không phân biệt thân phận của hai người cứ thế tan vỡ một cách dễ dàng.
Cô bạn chẳng bao giờ dùng từ ngữ nào khác ngoài kính ngữ khi nói chuyện với Akane nữa, cũng không còn những tiếng cười vô ưu bên nhau.
Ánh mắt như đang nhìn một "thứ gì đó" từ thế giới khác của cô bạn khiến Akane đau lòng khôn xiết.
Hồi đó, Akane nhìn vào gương, mãi mãi không thể nào quên được dáng vẻ của mình lúc bấy giờ.
Đó là dáng vẻ của một "người đáng thương".
Dù có tấm lòng, nhưng Akane lại chẳng thể nào cứu vãn được người bạn vô cùng, vô cùng, vô cùng đáng thương ấy.
Akane gặp Hatate Sōta, cứ như nhìn thấy chính mình năm xưa – cái tôi đã xa vắng bấy lâu.
*Lần này, biết đâu lại là cơ hội để cứu rỗi đối phương thì sao?*
Cô nghĩ vậy. Cô mong rằng suy nghĩ của mình là đúng.
Đồng thời –
*Liệu có lại giống như lần đó – như cô gái đó, làm tổn thương trái tim cậu ấy không?*
Cô nghĩ vậy. Cô không thể nào không nghĩ vậy.
Cô bạn từng là bạn thân đó, hẳn cũng đã chịu một kiểu tổn thương khác, hẳn cô ấy cũng rất đau khổ.
*Giá như không có mình ở đó…*
Suy nghĩ này, đến giờ vẫn bám rễ sâu sắc trong lòng Akane.
Akane cho Nanami K. Bladefield xem chiếc kẹp tóc dễ thương – vật kỷ niệm về cô bạn, mà đến nay cô vẫn giữ như bùa hộ mệnh. Sau khi kể xong, Akane thở dài thườn thượt.
"...Em nghĩ, nếu em là người thân cận nhất với Sōta-kun, thì Sōta-kun sẽ chẳng còn hạnh phúc nữa."
Giống như số phận của cô bạn kia vậy.
"Em… không muốn bị Sōta-kun nhìn bằng ánh mắt đó. Nếu điều đó lại xảy ra một lần nữa, lần này em nhất định không chịu đựng nổi. Thế nên…"
Akane mỉm cười.
"...Thế nên, em không thể ở vị trí gần Sōta nhất."
Nụ cười cô đơn đến thế, Nanami cả đời chưa từng thấy.
Rõ ràng đang cười, nhưng biểu cảm lại trông như đang khóc.
Thế là Nanami cũng cười.
Nàng nở nụ cười như mọi khi.
Nụ cười mỉa mai – mà Sōta từng nhận xét là "giả ác" của nàng.
"Hừ, hai kẻ ngươi thật xứng đôi. Sōta cũng… tên đó cũng nói lời tương tự. Đại loại là hắn ở bên cạnh sẽ khiến đối phương không thể hạnh phúc được. Dù khởi điểm suy nghĩ của hai ngươi có lẽ không giống nhau…"
Chín phần mười là do vụ chìm tàu, bị người ta vô tình nói "Tại sao chỉ có mỗi ngươi sống sót", nên hắn cứ canh cánh trong lòng chuyện mình là người duy nhất sống sót – Nanami phỏng đoán.
Tiếp đó, Nanami cố gắng tỏ vẻ như mình rất phiền phức với hai người, như thể nói "hai người đều là những kẻ cứng đầu", rồi nhún vai bổ sung:
"Không phải muốn bản thân hạnh phúc, mà là muốn đối phương hạnh phúc – nếu hai ngươi đều là những người như vậy, nhất định sẽ tạo ra một chuỗi hạnh phúc không bao giờ đứt đoạn."
Câu nói này khiến mắt Akane lấp lánh như những ngôi sao thời cổ.
"Đó là thơ đó! Thật mê hoặc!!"
Nanami nhận ra mình lại lỡ lời, làn da trắng như tuyết lập tức ửng hồng, đến cả tai cũng đỏ bừng. Thái độ bình thản thường ngày của nàng đã biến mất, hoàn toàn lúng túng.
"Vừ… vừa nãy không tính! Quê… quên nó đi! Công chúa đây bảo quên nó ĐI MÀ ——!!"
Vừa nãy còn đang nói chuyện với Sōta, vậy mà Nanami bỗng nhiên trên ghế sofa vừa "meo meo" vừa vẫy tay chân, khiến Sōta nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng nghi ngờ.
"Cậu không sao chứ…? Tôi thấy cậu nên đi tắm rồi ngủ thôi."
"Hức… cứ thế đi."
Nanami theo Sōta đang đi về phía nhà vệ sinh, cùng rời khỏi phòng khách và bước vào hành lang.
Vừa rẽ qua khúc cua hành lang, Sōta dừng lại trước nhà vệ sinh, còn Nanami thì đi thẳng vào phòng tắm bên trong, chia tay nhau tại đó.
Rồi, sau khi Sōta mở cửa nhà vệ sinh ra –
"…………"
Trước mắt là Akane đang ngồi trên bồn cầu, quần lót trắng đã tụt xuống dưới đầu gối. Cô giật giật khóe mắt, ngước lên nhìn Sōta đang cứng đờ trong tư thế mở cửa.
Một bên là Sōta bất động, ngay cả hít thở cũng khó khăn, một bên là Akane hoàn toàn ngừng suy nghĩ. Sự thay đổi duy nhất trên người họ, chỉ có khuôn mặt dần đỏ lên và mồ hôi lạnh đồng thời túa ra. Rõ ràng nói là duy nhất mà lại có hai sự thay đổi à!
Tóm lại, phản ứng của cả hai đã cho thấy họ đang hoảng loạn đến mức nào. Lúc này, Nanami liếc thấy Sōta có vẻ không ổn, liền quay lại từ phòng thay đồ, bước vào nhà vệ sinh.
"Ngươi đang làm gì vậy, Sō…"
Nanami vừa nói được nửa câu, liền nhìn thấy Akane trước mặt Sōta – điều này khiến nàng cũng cứng đờ theo.
Tuy nhiên, Nanami không phải người trong cuộc, nên tốc độ lấy lại bình tĩnh cũng nhanh hơn một chút. Nàng trưng ra vẻ mặt nửa khóc nửa giận, vươn tay đấm vào đầu Sōta.
"Ngươi đang nhìn gì đó!!"
"Á đau!!"
Do trạng thái cân bằng của hai người đang đứng đờ nhìn nhau bị phá vỡ, Akane với bộ não trống rỗng cũng biến thành bộ não vàng tươi. Mà, đó rốt cuộc là màu của cái gì vậy?
"—Aaaaaaah—!!"
Tiếng hét chói tai của Akane vang vọng khắp ký túc xá.
Đồng thời, Akane túm lấy khúc gỗ dùng để đóng tủ đặt cạnh bồn cầu, ném thẳng vào mặt Sōta. Trực diện lãnh trọn đòn này, Sōta ngã ngửa ra sau, đập mạnh vào tường hành lang.
"Grừ!"
Cú đánh này "Bốp!?" một tiếng, nổ ra âm thanh tượng trưng cho sự hủy diệt, Sōta cứ thế bị thương.
Nhìn cảnh bạo lực diễn ra trước mắt, lần này đến lượt bộ não của Nanami không theo kịp tình hình. Nàng mở to mắt đứng sững tại chỗ.
"…Hả!?"
Ngược lại, Akane là người tỉnh táo lại sớm nhất, lao về phía Sōta.
"Sō… Sōta-kun!? K… không sao chứ!? Cậu bị thương nhẹ thôi! Tỉnh táo lên!"
Dù Sōta bị lay đi lay lại, nhưng cậu vẫn trợn trắng mắt, hai tay buông thõng vô lực, không hề phản ứng.
Ngay lúc đó…
"Akane-chan!! Vừa nãy nghe tiếng hét lớn quá, có chuyện gì vậy!?"
Kikuno Shōkanji quấn khăn tắm từ phòng thay đồ chạy ra hành lang –
"Akane-chan… Tiếng hét vừa nãy là sao…?"
Megumi Tōzoku Yama nghe tiếng hét sợ đến đứng không vững, cộng thêm đau nhức cơ bắp, chỉ có thể lê bước chân –
Hai người này nhìn thấy Akane và Nanami đang cố gắng lay Sōta bất tỉnh, và dáng vẻ của Akane khiến cả hai không hẹn mà cùng lên tiếng:
"Akane-chan, tốt nhất là nên kéo quần lót lên thì hơn (đó) (à)…"
"Á á á!?"
Vài phút sau –
Căn phòng của Akane bao trùm bởi một bầu không khí nặng nề.
Akane và Sōta ngồi đối mặt nhau trong im lặng, tựa như đang chơi cờ Shogi.
Còn Nanami, vì vụ lộn xộn này mà đến giờ vẫn chưa được tắm, nàng ngồi ở vị trí tương đương bình luận viên trong một ván cờ, nhìn chằm chằm hai người đang tiếp tục im lặng.
"...Trước hết, em muốn xác nhận một chuyện."
Akane với vẻ mặt xám xịt, sau một khoảng lặng rất rất nặng nề, vừa thở dài vừa mở lời.
Nanami và Sōta không biết sẽ có vấn đề gì, liền nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo.
"...Sōta-kun… đã nhìn thấy những chỗ nào?"
Quả là một cú đánh trực diện! Nanami hít một hơi. Đây là vấn đề rất quan trọng của con gái.
"K… không không không không không, không nhìn thấy! Tôi chẳng thấy gì cả! Chỉ là, hơi… hơi thoáng qua một chút… Quầ… quần lót… thật sự chỉ một chút thôi… Xí xí xí xí xí, xin lỗi…"
Thấy Akane mặt đỏ bừng, mắt rơm rớm nước, lộ vẻ bất lực, Sōta lập tức cúi đầu xin lỗi. Cậu nhảy khỏi ghế như một người đàn ông, lùi lại vài bước rồi quỳ xuống. Tiện thể nói thêm, từ vị trí này nhìn lên lại thấy quần lót của Akane, khiến cô vội vàng giữ chặt váy và kẹp chặt hai đùi.
Akane và Nanami lần đầu tiên thấy Sōta hoảng hốt đến thế, chỉ riêng điểm này thôi, họ đã xem xét việc tha thứ cho cậu. Hai cô gái này quả là dễ đối phó.
"K… không không không không không, không sao đâu! Em đã nói chuyện với Nanami xong, cứ ngẩn người nghĩ chuyện… Em cũng có lỗi vì quên khóa cửa… Em không có ý trách Sōta-kun đâu… Chỉ là… em không gả đi được nữa rồi…"
Akane nói đến cuối thì ngắt quãng, rồi bật khóc nức nở. So với việc cười khúc khích vào lúc này thì tốt hơn nhiều, nhưng thực ra cũng chưa chắc. Nếu mà cười khúc khích lúc này thì đúng là đáng sợ thật.
"Chỉ là quần lót thôi mà, có liên quan gì đâu? Có mất miếng thịt nào đâu. Nếu mức độ này đã gục ngã không đứng dậy nổi, thì những ngày gió lớn chẳng phải sẽ gây ra bi kịch chết người sao."
"Hu hu hu hu hu…"
Nanami cố gắng an ủi Akane, nhưng Akane vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
"À, đúng rồi! Cứ bắt Sōta cái tên tội đồ này chịu trách nhiệm cưới ngươi là xong. Hừm! Giải quyết êm đẹp! Mặc dù thằng đàn ông này trông có vẻ vô dụng, nhưng ít nhất cũng tìm được một ưu điểm nào đó chứ. Được không? Được không? Ngươi thử nghĩ xem, ví dụ, sẽ được khuyến mãi một bà chị chiều chuộng đến mức không thể nào không làm theo."
"Đó không phải là ưu điểm của tôi đâu nhé!? Mụp chụm!"
Sở dĩ âm cuối của Sōta hơi kỳ lạ, là vì cậu kinh ngạc khi thấy mình vô dụng đến bất ngờ, và đang quỳ gối ngẩng đầu phản đối – nhưng lại phát ra tiếng động khi Nanami duỗi bàn chân nhỏ nhắn mang tất lụa mịn màng, dùng lòng bàn chân mềm mại đạp lên đầu cậu bắt cậu im miệng.
"...Hu hu. Kh… không được. Nếu vì em mà Sōta-kun phải chịu trách nhiệm, thì Sōta-kun tội nghiệp lắm…"
"Nếu công chúa đây nói, thì ngược lại, chính ngươi mới tội nghiệp khi phải chịu trách nhiệm với Sōta đó…"
Cảm nhận của hai cô gái hoàn toàn không ăn khớp.
"Thật sự… không nhìn thấy toàn bộ…?"
"Không nhìn thấy toàn bộ! Tôi thề!"
"Nói dối à."
Thái độ của Nanami không biết là địch hay bạn, khiến Sōta bị đả kích nặng nề.
"Phần quan trọng thì tôi gần như không thấy… chắc vậy!"
Sau khi lớn tiếng nói xong, Sōta bắt đầu ôm đầu kêu khổ, hối hận vì những lời nói bừa của mình.
*Toàn bộ…* Akane với vẻ mặt luôn rơm rớm nước mắt, bỗng chuyển sang một nét u sầu khác hẳn từ trước đến nay.
"Sōta-kun… dù có nhìn thấy toàn bộ em, cậu vẫn có thể không thay đổi chứ?"
"Akane…?"
Đó rõ ràng không phải phản ứng thường thấy của Akane, Sōta vì thế mà nghi hoặc.
"Dù có biết toàn bộ em, cậu vẫn sẵn lòng làm Sōta-kun không đổi thay chứ?"
Nghe Akane lặp đi lặp lại câu hỏi xác nhận, Sōta cảm nhận được cô đang rất nghiêm túc.
Bởi vậy, Sōta cũng với vẻ mặt trầm ngâm, khẽ thì thầm:
“Nếu có thể thay đổi… thì tôi cũng muốn thay đổi lắm chứ.”
“…!”
Nghe lời Sōta nói, Akane vừa mừng vừa tủi.
Mừng là vì chính tâm tư của cô.
Tủi là vì cô đồng cảm với lòng Sōta.
Và rồi, cô thầm nghĩ—
Aizaa…
Con người này… nhất định vẫn sẽ là con người này.
Dù có thay đổi hay không…
Dù có trở thành thế nào đi nữa, anh ấy nhất định vẫn sẽ xem mình là “mình” mà thôi!
Akane khẽ nắm tay đặt trước ngực, đôi mắt nhắm nghiền trong niềm hạnh phúc.
Tâm trạng Akane dường như đã khá hơn. Sōta thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra…
Vô số lá cờ tình yêu trên đầu Akane đã biến đổi…!?
Chỉ thấy những lá cờ tình yêu liên tục tụ lại, cuối cùng biến thành—một lá cờ tình yêu khổng lồ!
Sự hiện diện áp đảo đến kinh ngạc của lá cờ ấy khiến Sōta phải thở dài thườn thượt.
Không biết Akane có hay không nhận ra suy nghĩ của anh, má cô ửng hồng, mỉm cười rạng rỡ đầy hạnh phúc.
Dù có muốn tự lừa dối mình—
Thì trái tim thiếu nữ đã kìm nén bấy lâu, thầm yêu một người ấy, nhìn thế nào cũng thấy nó đã bùng nổ trong chốc lát.
Nếu chỉ có vậy… Sōta chỉ cần đau đầu là đủ rồi, nhưng…
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cảnh tượng trước mắt khiến anh đau thấu tim gan.
“…!”
Bởi vì phía sau lá cờ tình yêu khổng lồ của cô…
Có một lá cờ tử vong đang vẫy vùng.
“…………”
“…………”
…Akane và Sōta, với những ý nghĩa khác nhau, lặng lẽ nhìn nhau.
Nhìn hai người nồng nhiệt nhìn nhau…
“Xin, xin lỗi… Hay là Bản cung đi chỗ khác thì tốt hơn chăng?”
Nanami, người đã hơi mất phương hướng từ nãy đến giờ, không mấy vui vẻ hỏi ý kiến hai người.
Mấy ngày sau—
“Sōta-kun, nếu tiện, có muốn cùng uống trà không?”
“Sōta-kun, xin hãy cho em dọn dẹp phòng anh.”
“Sōta-kun, có muốn nói chuyện phiếm một chút với em không?”
Cứ như vậy, Akane hễ có dịp là lại rụt rè, khiêm tốn, thận trọng đề nghị Sōta.
Ngay từ đầu, tính cách không nỡ bỏ mặc người đáng thương của Akane đã khiến cô đặc biệt quan tâm đến Sōta; cộng thêm Sōta, người muốn giữ khoảng cách với mọi người, ngay từ đầu đã không ôm hy vọng gì về đối phương, thể hiện thái độ chẳng tốt chẳng xấu… Những yếu tố này dường như đã khiến lá cờ tình yêu càng cắm sâu vững chắc. Ngay cả không nhìn cờ, chỉ cần nhìn ánh mắt của cô thôi cũng đủ biết cô đã hoàn toàn sa vào lưới tình rồi.
“À, ừm… Nếu anh không muốn, xin hãy nói thẳng nhé.”
Nói xong, Akane má ửng hồng, cười bẽn lẽn.
“Tôi không phải là… không muốn.”
Còn với Sōta, hơn cả lá cờ tình yêu, anh càng bận tâm đến lá cờ tử vong thoắt ẩn thoắt hiện phía sau, rơi vào trạng thái muốn rời đi nhưng không thể.
Vì anh không bẻ gãy được.
Những lời nói và hành động thường ngày tự động hiện lên trong đầu anh để bẻ cờ, giờ đây lại hoàn toàn bó tay.
Vì vậy, anh luôn ở bên cạnh cô, tìm kiếm manh mối.
“…Vậy, muốn nói chuyện gì?”
“Ế…? Đương, đương nhiên là… chuyện tình yêu ạ?”
“Mức độ cao quá…”
“Nói, nói cũng đúng nhỉ, với em thì chủ đề này có lẽ cũng hơi gượng ép, ahaha…”
Tuy cảm giác cuộc trò chuyện không được nồng nhiệt lắm, nhưng bản thân việc đối thoại như vậy dường như cũng là một niềm vui, Akane trông rất hạnh phúc.
Điểm này Akane dường như cũng tự biết, bắt đầu thường xuyên nói ra những câu như thế này:
“Em cứ cảm thấy bây giờ mình thật sự rất hạnh phúc.”
Tuy nhiên, câu nói này thật ra lại kéo theo một lá cờ cực kỳ xui xẻo.
Sōta nhạy bén cảm nhận được điều này…
“Cái gì?… Ngươi vừa nói gì vậy, Sōta?”
Sōta nhận định rằng khó có thể tự mình giải quyết, bèn tìm đến Nanami, người hễ có chuyện gì liên quan đến cờ là lại bán tự động kéo đến. Lúc này, Nanami khẽ hỏi lại Sōta.
Dù Nanami tuyệt nhiên không nhắc đến, nhưng gần đây Sōta ít khi ở bên cô, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng, vô cùng cô đơn. Nanami nói ‘Hừ, hừ! Cần gì phải tìm Bản cung, ngươi cứ nói chuyện hay uống trà với Akane là được rồi’, nhưng vừa nghe Sōta muốn nói chuyện về cờ, cô lập tức lộ ra vẻ mặt có vẻ vui mừng.
Nhưng, nghe xong tình hình, Nanami không khỏi cau mày.
Bởi vì nội dung có chút không may mắn.
“Trên đầu Akane… đã dựng lên một lá cờ tử vong.”
“…Cái gì!?”
Dù Nanami mong đợi nghe ba từ “chỉ đùa thôi”, nhưng nếu Sōta đã biết đùa kiểu lanh lợi đó thì anh đã là một người được mọi người yêu mến rồi.
Nghĩ đến đây, Nanami bắt đầu suy nghĩ theo hướng có tính xây dựng.
“Đã dựng lên thì bẻ gãy đi thôi. Đây chẳng phải là sở trường của ngươi sao?”
“Nếu có thể dễ dàng bẻ gãy, thì ta đã chẳng đến tìm ngươi bàn bạc rồi. Cứ cảm thấy lá cờ của Akane dường như khác với người thường… Nhưng, ta không thể để lá cờ này cứ tiếp tục dựng lên. Tuyệt đối không thể…”
Dù thời gian quen biết còn ngắn, nhưng Nanami chưa từng thấy Sōta nghiêm túc như vậy.
Nhìn Sōta với vẻ mặt nghiêm nghị, Nanami có vẻ hơi bất ngờ nhìn anh.
“…? Sao vậy?”
“Không có gì. Bản cung chỉ đang nghĩ, ngươi cũng có lúc nói ra những lời nhiệt tình như vậy.”
“…………”
Bị Nanami chỉ ra điểm này, Sōta lộ vẻ mặt cay đắng, im lặng không nói gì.
“Một khi liên quan đến người yêu… dù là kẻ không quan tâm đến người khác như ngươi, cũng sẽ cố gắng hết sức sao?”
“Đừng có tùy tiện gán ghép người khác vào nhau chứ… Hơn nữa, tôi vốn dĩ không có tư cách đó…”
“Cái, cái gì, thì ra hai ngươi còn chưa hẹn hò sao… Thì ra là vậy, thì ra là vậy…”
Nanami nói với giọng điệu như thể chê anh vô dụng, thái độ vừa giận vừa dỗi. Tuy nhiên, trong giọng điệu của cô dường như cũng lan tỏa một cảm giác an tâm.
“So với chuyện này, tôi muốn hỏi Nanami có manh mối gì không?”
“Manh mối? Không có đâu, chẳng có gì bất thường cả.”
Nanami khoanh tay, ngước nhìn lên trời, nhưng vẫn không nghĩ ra.
“Cô ấy có nói chuyện gì đặc biệt, hay vô tình nói ra điều gì không may mắn không?”
“Không biết… Cùng lắm thì chỉ nghe một chút chuyện quá khứ của cô ấy thôi.”
Nanami thản nhiên nói một cách dễ dàng, nhưng Sōta vì thế mà không thốt nên lời.
“Sao lại thế…! Cô ấy đã nói chuyện quá khứ sao!”
Nói chuyện quá khứ là một trong những yếu tố dựng lên lá cờ tử vong.
Nếu kể cho người khác nghe về những chuyện quá khứ then chốt đã định hình nên tính cách của mình, sau đó sẽ có một sự kiện tử vong kinh hoàng giáng xuống.
“Có tệ lắm không…?”
“Nói chuyện quá khứ còn đáng sợ hơn lá cờ tử vong thông thường… Bởi vì nguồn gốc nằm ở những sự kiện quá khứ không thể thay đổi, hơn nữa, nếu lỡ kể hết ra rồi…”
“Ra rồi…?”
Sōta đau đớn chìm vào im lặng.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, đồng thời Akane bước vào.
“Nanami, cậu có thấy Sōta-kun đâu không… A! Sōta-kun, thì ra anh ở đây… Ấy, ấy da? Hay là em đã làm phiền hai người rồi? Thật, thật xin lỗi… Xin, xin cứ từ từ nói chuyện…”
Với vẻ mặt rõ ràng đang thận trọng và buồn bã, Akane trông rất đau lòng, bịn rịn muốn rời khỏi phòng Nanami.
“Đừng, đừng hiểu lầm!! Không, không phải như ngươi nghĩ đâu!!”
“Nhưng mà… Nếu là Nanami và Sōta-kun… Em, em vẫn sẽ ủng hộ hai người! Bởi vì hai người đều là những người bạn quan trọng mà em rất yêu quý!”
“Ủng hộ thì miễn đi! B-bản cung mới là người mong hai ngươi hẹn hò thuận lợi… Thôi đủ rồi! Chuyện đó thế nào cũng được! Mà ngươi đến đây có việc gì không!? Có chuyện gì vậy!?”
Trước khi hành động của Sōta trở nên rối như tơ vò, Nanami kết thúc cuộc tranh cãi, chuyển sang chủ đề khác. Dù Nanami tự cho rằng đây không phải là nhường nhịn mà là “ép” đối phương, nhưng đó chỉ là do bản thân cô tự nghĩ vậy thôi, người khác ngoài cô đều nhìn ra không phải như thế.
Nghe lời Nanami, Akane gật đầu liên tục, thừa nhận mình có việc cần tìm Sōta, rồi lại trở lại phòng Nanami.
“Thật ra là thế này, em muốn mời tất cả những người đã giúp đỡ xây dựng lại ký túc xá đến dự một buổi tiệc慰勞.”
“Ồ. Đó là một ý hay đấy, nhưng một số người vẫn đang bận mà?”
Nanami vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy bóng dáng của Takumi và những người khác, họ đang bắt đầu đào móng để xây cái gì đó mới trên khu đất trống bên cạnh ký túc xá.
“…Những người đó đã dần dần tách rời khỏi mục đích sửa chữa hay xây dựng lại gì đó rồi nhỉ.”
Sōta dõi theo ánh mắt của Nanami, từ cửa sổ nhìn thấy đám đông đang đào hố đóng cọc, anh toát mồ hôi lạnh.
Nhân tiện, tầng hai của ký túc xá không biết có phải sửa chữa dở dang thì chán rồi bỏ dở không, có thể nói họ dường như bận rộn thi công đến mức về sau gần như quên mất mục đích ban đầu. Nếu những lời này không thể nói ra, thì cũng đã quá muộn rồi, hy vọng sau này sẽ thông báo bằng cách khác.
“Vậy nên, tóm lại, hiện tại coi như đã hoàn thành một giai đoạn… Hơn nữa, ngoài Takumi-kun còn có rất nhiều người khác giúp đỡ, như các bạn cùng lớp chẳng hạn…”
“Hừm, không có lý do gì để phản đối cả.”
“Nếu có lý do phản đối, Nanami định kiên quyết phản đối đến cùng sao?”
“Không, cũng không đến mức đó…”
Akane như mọi khi lại nói những lời kỳ lạ, Nanami có chút khó hiểu, nhưng vẫn trả lời cô.
“…Thôi không nói chuyện đó nữa. Tôi nói này, Akane. Tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói với cô…”
“Ế!? Em có thể đi tắm rửa đánh răng rồi quay lại được không!?”
“…Tuy tôi không biết cô đang nghĩ gì, nhưng không phải như cô tưởng đâu, cô cứ giữ nguyên như vậy là được rồi.”
“Thì ra anh thích kiểu giữ nguyên như vậy! Em hiểu rồi, em sẽ giữ nguyên như vậy!”
Dù hình như là nói gà nói vịt, nhưng mục đích coi như đã đạt được, nên Sōta không xoáy sâu thêm nữa.
Sōta định giải quyết vấn đề lá cờ tử vong, nhìn Nanami gật đầu. Đáp lại, Nanami đáp lại bằng cái gật đầu với ánh mắt đầy nghi ngờ “Không được làm chuyện dâm ô đâu đấy”.
Đúng là nói gà nói vịt đến tột cùng.
“Chuyện quá khứ mà cô đã kể với Nanami, tôi cũng muốn nghe.”
“Ế!?… Nanami, cậu đã nói ra sao?”
“Bản cung không hề nhắc đến nội dung. Hiếm khi Sōta chủ động bày tỏ muốn biết tất cả về Akane, ngươi cứ kể cho anh ấy nghe thì sao?”
Nanami khéo léo dụ dỗ, Sōta trừng mắt nhìn cô, im lặng phản đối “Ý tôi không phải thế chứ!?”, nhưng Nanami lại thổi sáo với vẻ mặt như không có chuyện gì.
“Vâng, em biết rồi. Vậy thì…”
Akane nghe lời Nanami nói, mặt đỏ bừng ngại ngùng, rồi nhỏ nhẹ kể lể. Sōta chăm chú lắng nghe câu chuyện của Akane. Anh thầm nghĩ, biết đâu đây là manh mối để bẻ gãy lá cờ định mệnh kia.
Nhưng cho dù có lắng nghe tỉ mỉ đến từng chi tiết, vẫn chẳng tìm thấy manh mối nào. Xem ra, Cờ Tử Vong đã được xác định, giờ chỉ còn chờ nó phát tác thôi sao… Đúng lúc Sōta dần trở nên chán nản thì:
“Đây là chiếc kẹp tóc khi đó… À!” Akane thốt lên. “Kẹp tóc — để quên trong căn phòng kia rồi.”
“Căn phòng nào? Là phòng lúc trước nói chuyện với Công chúa phải không?”
“Vâng. Lúc con đưa ra cho Nanami xem, hình như tiện tay đặt ở đó rồi quên mang theo. Sōta-kun, cậu chờ con chút, con đi lấy ngay đây.” Akane ngượng nghịu cười, vẫy tay rồi bước ra khỏi phòng.
Sōta vô tình lướt nhìn bóng dáng cô, ý thức sắp chìm vào suy tư lần nữa thì — Sōta dường như nhìn thấy Akane rời đi trong một khung cảnh trắng xóa, mọi thứ chuyển động chậm rãi.
“…………Chết rồi!!”
Thấy cảnh tượng cực kỳ bất lành đó, Sōta vội vã chạy đuổi theo Akane. Tuy nhiên, khi ra đến hành lang, Akane đã biến mất khỏi tầm mắt Sōta.
“……Akane!”
Mặt khác —
Akane chạy nhanh lên tầng hai, bước vội vào căn phòng đã để quên chiếc kẹp tóc. Cô nhìn quanh khắp nơi, rồi reo lên vui sướng khi tìm thấy chiếc kẹp trên bàn, vội vàng nhặt lấy.
“Tìm thấy rồi…!” Akane nâng niu nó bằng cả hai tay, ôm chặt vào ngực.
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ hành lang. Tiếng chân dừng lại ngay trước căn phòng không có cửa mà Akane đang ở.
“Akane…!”
“Sōta-kun? Có chuyện gì vậy? Cậu muốn nhìn thấy chiếc kẹp tóc đến thế sao?”
“…Đại khái là vậy.” Sōta khẽ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu xen lẫn nụ cười khổ.
“Đúng là không thể làm gì cậu mà —” Akane ngượng ngùng cười, rồi hăm hở bước một bước…
Rắc! Rắc! Rắc! Sàn gỗ cũ kỹ mục nát bị giẫm xuyên qua.
“…Ơ?”
Lần này đến lượt Akane nhìn cảnh vật xung quanh như phim quay chậm. Cơ thể cô từ từ, từ từ, từ từ lơ lửng giữa không trung, như thể bị bàn tay của ác quỷ tóm lấy chân, kéo mạnh xuống vậy, bị hút về phía tầng dưới.
Cảnh Sōta lao tới cũng biến thành từng khung hình chậm rãi. Sōta chạy đến mép lỗ thủng, đưa tay ra.
‘Nguy hiểm quá.’ — Dù muốn nói vậy, nhưng cảm giác rơi xuống không ngừng khiến tim Akane thắt lại, cô không thể thốt nên lời.
Akane ôm lấy ý niệm muốn nắm lấy bàn tay Sōta đang cố sức vươn ra, cô cũng vươn tay lên.
Chỉ còn một chút nữa.
Chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ.
Nhưng, đầu ngón tay của hai người chỉ thiếu một chút nữa là chạm tới, rồi vụt mất.
Trong mắt Sōta, là Akane với vẻ mặt dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và…
…Cờ Tử Vong bất lành đang dựng đứng trên đầu cô.
Nó như thể bị ai đó giật phăng, rơi xuống, khắc sâu cùng với nỗi tuyệt vọng gần như vỡ òa.
Trầm đục.
Đáng ghét.
Một âm thanh nặng nề, tĩnh lặng, vọng vào căn phòng bên dưới.
Sōta rùng mình, rồi chợt bừng tỉnh vì run rẩy, quay người lao xuống cầu thang. Anh vấp váp chạy đến căn phòng ngay bên dưới nơi mình vừa đứng, bước vào đó với tâm trạng cầu nguyện.
“…Akane!”
Akane nằm trên sàn nhà, tư thế không sai một ly so với khi nhìn từ trên xuống.
“Akane… Akane, cố gắng lên chút nào!!”
Vì tiếng gọi của Sōta, đôi mắt Akane gần như đã khép lại, vô lực hé mở.
“Con rõ ràng… đã giảm cân tử tế… đúng là cái sàn nhà vô duyên mà…” Giọng nói không chút sức lực, xen lẫn hơi thở gấp gáp.
“Tôi sẽ gọi xe cứu thương ngay!”
“…Kẹp tóc.”
“Hả…?”
“Cái… kẹp tóc… mà con bé tặng con…”
Sōta không thể cưỡng lại giọng nói thoi thóp của cô, anh nhặt thứ giống như chiếc kẹp tóc rơi gần đó, đặt vào tay Akane.
“Là cái này sao?” Akane khẽ gật đầu, nở một nụ cười có chút buồn bã.
“Đúng rồi… Con bé có ghét con không, ghét đến nỗi mong con ngã xuống ư?”
“Ngốc à… Nhất định không phải vậy đâu.” Sōta cụp mắt xuống, Akane nhìn chằm chằm vào anh.
“Con bé nhất định muốn làm hòa với Akane. Nó sẽ luôn bảo vệ cô… cho đến ngày hai người gặp lại nhau.” Giọng nói dịu dàng.
“Vậy nên, cô chưa thể chết được… Cô phải gặp nó, phải làm hòa với nó.”
“…………”
“Việc ngã xuống… là vì đã không mang theo nó cẩn thận.”
“…………”
Không hiểu sao giọng nói ấm áp cứ thấm đẫm lòng người, khiến Akane vô thức lắng nghe say mê.
“Akane?” Sōta lo lắng gọi tên Akane đang bất động.
“Ừm… Sōta-kun quả nhiên không phải người thích cô độc.” Giọng nói dịu dàng.
“Cứ như thế này, cứ như cậu đối xử với con vậy… là người có thể dùng lời nói mang lại hy vọng cho người khác.” Giọng nói ấm áp.
“Con hy vọng bên cạnh cậu sẽ có thêm nhiều người vây quanh, hy vọng cậu sẽ dành sự quan tâm đó cho nhiều người hơn nữa.”
Nhưng, sức sống trong giọng nói đó bắt đầu tuôn chảy ra ngoài, nhanh đến mức có thể gây chết người.
Lúc này Sōta chợt nhận ra —
Cờ Tử Vong đã kích hoạt sức mạnh cưỡng chế thực hiện.
“Tôi biết rồi… Đợi Akane hồi phục rồi, tôi sẽ làm vậy.”
Không phải.
Anh không muốn nói những lời này.
Đây là những lời khiến Cờ Tử Vong cắm sâu hơn.
Nhưng, sức mạnh của Cờ Tử Vong của Akane đã khiến Sōta nói ra những lời không nên nói.
“…………” Akane khẽ mỉm cười.
Và rồi, sắp lìa đời.
‘Không được, Cờ Tử Vong này quá mạnh rồi…!!’ Đây là lần thứ hai Sōta tuyệt vọng trước Cờ Tử Vong.
‘Mình không bẻ gãy được…’ Sōta cắn chặt răng hàm, nắm đấm run rẩy, anh chìm sâu vào vực thẳm thất vọng, đồng thời cúi đầu.
“…………”
…Nhưng —
‘Đúng rồi…!’ Ngay khi sắp từ bỏ việc bẻ gãy lá cờ, anh nhìn thấy ánh sáng.
‘Nếu Cờ Tử Vong rất mạnh, đến cả mình cũng không thể bẻ gãy…’
Đây là một suy nghĩ ngược đời chỉ có thể nảy ra trong lúc tuyệt vọng.
‘Chỉ cần cắm cờ thôi… Mình sẽ cắm một lá Cờ Sinh Tồn có cường độ vượt qua cả Cờ Tử Vong!’
Anh ôm chặt Akane, người đang sắp tắt lịm ngọn đèn sinh mệnh.
Akane đã không còn phản ứng.
“…Đừng hận tôi, Akane!”
Anh cúi xuống đôi môi của Akane, người sắp ngừng thở…
…và hôn lên.
“…………”
“…………”
Môi chạm môi.
Lúc này, Cờ Tử Vong trên đầu Akane… bị Cờ Sinh Tồn xuất hiện với ánh hào quang rực rỡ che lấp.
“…Ưm.” Khuôn mặt Akane đã mất hết sắc máu, dần dần hồng hào trở lại.
Và rồi —
“…Ưm ưm!?” Cô nhận ra chuyện gì đã xảy ra với mình, đôi mắt dần mở to tròn, giọng nói cũng cao vút.
“Oa…!?”
Hai chân và hai tay vòng ra sau lưng cô cứ động không ngừng như một con côn trùng, soạt soạt! Akane lùi lại rất mạnh.
Akane mặt đỏ bừng như lửa, tay ôm chặt lấy môi, đôi mắt đẫm lệ và toàn thân run rẩy…
“Oa————————————————————————————!”
…Phát ra một tiếng hét vang vọng khắp cả khu ký túc xá.