Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

157 1994

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

325 589

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

120 1714

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

114 2632

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

647 6558

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

115 1238

Tập 09: Chỉ là chân lý của thế giới thôi, một mình tôi là đủ rồi. - Chương 10: Flag7 - Ác quỷ Laplace

Hatate Sōta chầm chậm rơi xuống trong bóng tối.

Khi không thể duy trì hình thể được nữa, dữ liệu của cậu – một người có khả năng điều khiển cờ hiệu, còn sót lại trong cuốn ma đạo thư máy tính lượng tử – sẽ dần dần phân rã rồi biến mất trong không gian này.

Đây chính là cái gọi là “mặt sau” của thế giới ảo.

Một khi cậu đánh mất tất cả ở đây, cậu sẽ hoàn toàn tan biến khỏi thế giới ảo.

Sinh ra từ thế giới ảo, và chết đi trong thế giới ảo.

Cứ như thể cậu đang hòa tan vào chính thế giới mà mình đã dâng hiến tất cả vậy…

Thế này là đủ rồi…

Giữa cảm giác thân thể dần tan rã từng phần, Sōta chợt cảm thấy một ánh sáng lấp lánh và mở bừng mắt.

Đó là những mảnh vỡ của con tàu Thần Hựu Anbiriru-gō đã tan nát. Giống như Sōta, chúng cũng dần phân giải và hòa tan vào thế giới.

Con tàu khi đã lột bỏ hết vũ trang, lộ ra hình dáng ban đầu, chính là con Permian Anbiriru-gō mà Sōta từng đi. Một mảnh vỡ của con tàu trôi dạt đến trước ngực Sōta.

Vào khoảnh khắc đó –

"Ký ức của con tàu" ùa vào cơ thể Sōta.

Vụ tai nạn chìm tàu Permian Anbiriru-gō ở thế giới ảo thứ 83462.

Và cả quá trình lá cờ tử vong trên đầu cậu đã được dựng lên như thế nào…

Mùi biển thoảng bay cùng ánh nắng rực rỡ.

Tiếng sóng vỗ rì rào nghe thật êm tai.

Dù được trang bị hệ thống ổn định tối tân nhất nên đáng lẽ không hề cảm thấy rung lắc, nhưng khi nhắm mắt nằm trên ghế xếp ngoài boong tàu, Sōta lại có cảm giác như đang nằm trong một chiếc nôi đu đưa.

Khi Sōta vừa thức dậy sau giấc ngủ ngắn dễ chịu, ánh nắng chói chang đã lọt vào đôi mắt còn ngái ngủ của cậu.

Trước đôi mắt nheo lại vì chói, mái tóc vàng óng ả, tựa như hòa vào ánh nắng, bay phấp phới theo gió biển.

Cô gái đang giữ chiếc mũ trắng tinh, cứ như bước ra từ một cuốn truyện tranh vậy. Nét đẹp của cô tựa búp bê sứ phương Tây, nhưng lại phảng phất khí chất phương Đông, khiến người ta cảm thấy dường như cô có một phần dòng máu Á châu.

“…………”

Hatate Sōta đang say sưa ngắm nhìn cô gái nhỏ nhắn kia, thì một cô gái quen thuộc với mái tóc buộc lệch, thường được gọi là "side ponytail", từ cạnh ghế xếp ló đầu ra nhìn cậu, khiến cậu giật mình.

“!?”

“Ồ ồ, mắt nhìn người của Sō-chan cao thật đó nha~”

Đây là trên con tàu du lịch xa hoa Permian Anbiriru-gō.

Người nói ra câu châm chọc đó là một cô gái sống gần nhà Sōta, người mà cậu xem như chị gái. Thậm chí hàng xóm cũng công nhận rằng họ còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt – Shōkanji Kikuno.

“Đó là Công chúa của Công quốc Bladefield đó. Hồi lễ xuất hành, chị nghe mọi người bàn tán xôn xao về cô ấy trên tàu. Hay là chị đi xin cô ấy cùng uống trà với em nha? Hửm? Hửm?”

“Cô ấy sẽ không thèm để ý đến em đâu.”

“Không đời nào! Vì Sō-chan của chị là một người em trai lý tưởng, đảm bảo bất cứ cô gái nào lớn tuổi hơn Sō-chan cũng sẽ rung động ♡ thôi!”

“Thôi được rồi… Chị Kiku, em biết rồi mà, xin chị đừng la lớn nữa…”

Đoạn đối thoại giữa Kikuno, người hết mực khẳng định những điểm tốt của em trai mình, và Sōta, đã lọt vào tai của Công chúa Bladefield… Nanami K. Bladefield. Mặc dù cô đã che miệng cố nén cười, nhưng vẫn không thể nhịn được mà run run bờ vai khúc khích.

“…………”

Sōta thở dài với vẻ mặt “hết cứu rồi”.

Vì ngại không muốn ở lại boong tàu nữa, Sōta lủi thủi đi vào trong, Kikuno theo sau, chu môi nói:

“Chị thấy tiếc quá đi mất!”

“…Tiếc gì cơ?”

“Khó khăn lắm con tàu này mới có nhiều cô gái mà bình thường khó lòng quen biết, kết bạn với họ chẳng phải rất tốt sao?”

“…Rõ ràng nếu em thân thiết với con gái khác một chút là chị sẽ giận dỗi ngay.”

“Đương nhiên rồi. Chị không phải vẫn luôn nhấn mạnh đó sao? Nam nữ giao tiếp phải giữ đúng giới hạn.”

*‘Nhưng tiêu chuẩn giới hạn thì lại thay đổi tùy theo tâm trạng…’* Sōta nghĩ thầm trong lòng, nhưng với tư cách là một người em trai chuẩn mực không dám cãi lời chị, cậu vẫn nuốt câu nói đó vào bụng, bước đi trên hành lang trải thảm trang nhã của con tàu.

“...Nhưng mà chị Kiku này, chị tìm em chắc có việc gì đúng không?”

“À! Đúng rồi đúng rồi! Rạp chiếu phim mini trong tàu sắp chiếu bộ phim mà chị muốn xem đó~ Sō-chan đi xem cùng đi?”

“Vâng vâng, tùy chị thôi.”

“He he he~…”

Kì nghỉ xuân.

Sōta đang tận hưởng chuyến du lịch trên du thuyền sang trọng mừng kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới của bố mẹ cậu.

Bạn thân của bố mẹ cậu – bố mẹ nhà Shōkanji – cũng trùng hợp kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới, nên họ cũng tiện thể cùng tham gia chuyến du lịch này.

Chuyến đi này bắt đầu từ Nhật Bản, bay đến bờ Đông châu Phi, rồi từ đó mất một tuần đi tàu đến châu Âu.

Trong rạp chiếu phim mini vắng khán giả, Sōta cùng Kikuno xem một bộ phim kể về một chú chó bị bỏ rơi gặp được một cậu bé tốt bụng, cuối cùng đã ở bên mộ của cậu bé không may qua đời vì bệnh tật cho đến hết đời.

“Huhu~ Buồn quá đi Sō-chan. Lúc xem, chị cứ thay thế chú chó đó bằng chị, thế là nước mắt cứ tuôn không ngừng à~”

“…Ha…”

Dù hiểu tại sao lại thành ra thế này, nhưng không muốn tìm hiểu sâu hơn, Sōta chỉ cười khan rồi quyết định không đào sâu thêm nữa.

…Lúc này.

“Hức hức hức hức hức hức hức hức hức… nghẹn ngào… òa òa òa…!”

Ở hàng ghế đầu tiên, có một cô gái đang khóc nức nở.

Chỉ cần liếc mắt là có thể thấy chiếc khăn tay của cô đã ướt sũng, hoàn toàn không thể sử dụng được nữa.

“…………”

Sōta hơi chần chừ một lát, rồi lấy chiếc khăn tay trong túi ra, đi đến chỗ cô gái và đưa cho cô.

“Nếu không chê, cô cứ dùng đi.”

“…Cảm, cảm ơn anh rất nhiều. Hức… Tôi yếu lòng nhất với những chú chó, mèo đáng thương.”

Sōta khẽ mỉm cười, nói “Vậy tôi đi đây” rồi rời đi.

Kikuno, người đang toe toét cười nhìn tương tác này từ xa, dùng khuỷu tay chọc vào mạng sườn Sōta.

“Sō-chan biết quan tâm con gái thật là người lớn!”

“…Khoan đã, đau quá đau quá! Sao chị lại chọc mạnh vậy!?”

“Tại vì, rõ ràng chị cũng khóc mà Sō-chan lại đưa khăn tay cho cô gái không phải chị chứ~ Chị bị tổn thương ghê gớm luôn.”

“Đâu phải… Chị Kiku, khăn tay của chị đâu có ướt đến mức đó đâu…”

Hai người cứ thế rời khỏi rạp chiếu phim mini, cô gái nhận khăn tay vừa thút thít vừa dõi theo họ.

Sau bữa tối, tất cả người lớn đều đến sòng bạc hoặc quán bar.

Dù còn có các tiện ích giải trí khác như sân bowling, nhưng số đường bowling ít ỏi, hiện đang bị các em học sinh tiểu học chiếm dụng, khiến Sōta và Kikuno không có gì để làm.

*‘Làm sao đây?’* Kikuno nhìn Sōta hỏi ý kiến, và Sōta đưa ra một đề nghị.

“Hú… hú!”

Nghe theo lời Sōta, Kikuno mang theo ống nhòm ra boong tàu, nhìn thấy bầu trời đầy sao, cô không kìm được mà reo lên kinh ngạc.

“Đẹp quá! Thích ghê!”

Kikuno phấn khích khoác tay Sōta, lay mạnh khiến cậu cười khổ.

“Ở Nam bán cầu chắc sẽ nhìn thấy những ngôi sao khác biệt nhỉ…”

“Chị nhớ là Sō-chan thích mấy thứ về sao và vũ trụ đúng không~ Hồi tiểu học em còn nói ‘Em muốn làm phi hành gia!’ mà.”

Kikuno khúc khích cười, nhớ lại Sōta hồi bé, suýt nữa chảy cả dãi. Đáng sợ thật.

Tuy nhiên, những ngôi sao nhìn thấy ở nơi không có vật cản và ô nhiễm ánh sáng khác xa so với ở thành phố, rốt cuộc thì chỉ cần vậy Sōta cũng đã khá mãn nguyện rồi. Cứ nói đi nói lại thì cũng chỉ là nói đi nói lại thôi.

Hai người ngước nhìn bầu trời đêm, đúng lúc cổ sắp mỏi nhừ thì một bóng đen từ tốn tiến đến gần. Nếu là bóng bảy sắc cầu vồng thì sẽ có cảm giác như đang phê thuốc ảo giác vậy.

“À… Cám, cảm ơn anh ban ngày ạ.”

Bị gọi bất chợt từ phía sau, Sōta đơ người khoảng ba giây rồi nói:

“…Cô là ai?”

“Ủa!?”

“Ủa…?”

Thấy đối phương ngạc nhiên tột độ, Sōta cũng hơi bất ngờ. Bởi vì cô là một người lạ mà cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì.

“…À, à… Tôi là người đã được anh cho mượn khăn tay ở rạp hát ban ngày.”

“À——…”

“À thì, tôi sẽ giặt sạch khăn tay rồi trả lại cho anh.”

“Ừm, không cần vội đâu.”

“…………”

“…………”

“…………”

“…Cô, cô còn muốn nói gì nữa sao?”

Thấy cô gái với đôi mắt hạnh đen láy mở to tròn xoe, không nói một lời mà ngước nhìn mình, Sōta có chút e dè hỏi.

“Sō-chan, Sō-chan.”

“?”

Lúc này, Kikuno áp sát vào Sōta, kéo tai cậu lại gần mình.

“Cô gái này là tiểu thư của Tập đoàn Mahōzawa đó, Sō-chan! Chị nhớ tên cô ấy là Mahōzawa Akane.”

“Mahōzawa…? Cái tập đoàn sản xuất ô tô, đồ gia dụng, khu vui chơi giải trí đó à?”

“Ừ.”

“Ra là vậy à… ồ…”

Mặc dù Akane không nghe trọn vẹn lời thì thầm của hai người, nhưng qua những từ ngữ lọt vào tai khi tiếng sóng biển ngớt đi đôi chút, ngay cả Akane cũng có thể mơ hồ đoán được nội dung là gì.

“…………”

“…………”

Akane cảm thấy vô cùng khó xử, nhưng lại thấy Sōta không có phản ứng đặc biệt gì, cô khó hiểu nghiêng đầu.

“?”

“Á! Không phải! Nghe tôi nói! Không phải đâu không phải đâu!”

Akane vẫy vẫy hai tay phủ nhận, nhưng không biết cô đang nói về chuyện gì, khiến trên đầu Sōta và Kikuno hiện lên hàng loạt dấu hỏi chấm ‘?’. Nếu hiện lên hàng loạt dấu ‘〒’ thì sẽ là bưu điện, nhưng ý nghĩa thì khó hiểu. Không đúng, ý nghĩa của ký hiệu đúng là bưu điện, cái khó hiểu là tại sao lại xuất hiện nhiều bưu điện đến vậy. Cuối cùng là đang giải thích cái gì đây?

“Tôi xin lỗi!!”

Thấy Akane đột nhiên cúi đầu thật sâu xin lỗi, Sōta và Kikuno đứng ngây người.

“Tôi… là một đứa trẻ rất đáng ghét! Một đứa trẻ vô lễ! Vì những người tiếp cận tôi, từ trước đến nay đều muốn lợi dụng thân phận con gái nhà Mahōzawa của tôi… nên lần này tôi cũng đã có định kiến như vậy, nhưng, cuối cùng lại không phải…! Tôi cảm thấy rất vui… rất xin lỗi…”

“…Cô không cần phải để tâm đâu.”

“…! Vâng… vâng ạ… he he he.”

Thấy Akane vui mừng đến mức má ửng hồng, Kikuno chợt vỡ lẽ.

“Tôi là Shōkanji Kikuno. Anh chàng này tên là Hatate Sōta. Nếu không chê, cô có muốn cùng chúng tôi ngắm sao không?”

“Ủa… nhưng mà, như vậy có làm phiền hai người không ạ?”

Akane ngượng nghịu, đầy ẩn ý nhìn Sōta và Kikuno, Kikuno liền khúc khích cười với Akane.

「Anh hiểu lầm rồi. Tôi và Sōta không phải loại quan hệ như thế đâu. Dù chúng tôi không cùng chung máu mủ, nhưng lại là chị em với tình cảm bền chặt nhất đấy ạ!」

「Chị em… sao?」

「Đúng vậy ạ!」

Rồi Kikuno tỉ mỉ giải thích cho Akane nghe về sự tuyệt vời của tình chị em. Ngay lúc Akane bắt đầu thấy hơi gượng gạo, Sōta đưa ống nhòm ra giúp cô giải vây.

「Cậu có muốn xem không? Dù nhìn bằng mắt thường cũng đã rất hùng vĩ, nhưng dùng cái này nhìn sẽ có chút cảm động đấy?」

「Xin nhất định phải cho tôi xem! Hú oa! Thì ra có thể nhìn thấy nhiều sao như vậy! Đây là lần đầu tiên tôi ngắm sao kiểu này đó!」

「A ha ha. Có ống nhòm thì sẽ thấy nhiều thứ thú vị hơn, nhưng trên thuyền cứ lắc lư, nên không thể quan sát tốt được…」

「Là Thuyết Địa động đúng không ạ!」

「Ừm… Hả? Không phải đâu, cái lắc lư là con thuyền cơ mà.」

Kikuno tinh ý nhận ra Akane và Sōta dường như đang ngày càng hợp nhau hơn, liền chuyển sang chế độ "quan sát từ xa", lặng lẽ theo dõi hai người.

Sau khi nhìn hai người ngồi trên ghế xếp, cùng ngẩng đầu ngắm sao với vẻ tình cảm hòa hợp một lúc, Kikuno bỗng cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, liền ngẩng đầu nhìn lên phía sau.

Cô phát hiện có hai cô gái đang nhìn xuống từ boong tàu trên cao hơn, nơi có ban công.

Hai cô gái đứng ở hai đầu ban công, trông không giống như quen biết nhau, nhưng tuổi tác thì tương đương với Kikuno và bạn bè. Hơn nữa, một trong số đó chính là cô gái tóc vàng đã gặp ban ngày, Công chúa của Công quốc Bladefield.

「…………」

Những cô gái tì cằm lên lan can một cách chán chường, nhìn xuống phía này, ánh mắt thoáng chút ngưỡng mộ khi ngắm nhìn Sōta và Akane đang vui vẻ… chủ yếu là Akane trông đặc biệt vui vẻ.

「Thì ra Hatate thích ngắm sao. Là người theo đuổi sự lãng mạn. Hi hi hi.」

「…………」

Nhìn thấy hai người dường như không hề ý thức được đối phương, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách, Kikuno mỉm cười, nhưng trán lại nổi gân xanh.

Sau đó, cô nhanh chóng đứng dậy, vẫy tay chào hai người trên boong ban công.

「Chào các cậu~! Mấy cô gái ở đằng kia ơi~! Nếu không phiền thì có muốn cùng ngắm sao không~?」

Kikuno định kéo thêm hai cô gái nữa vào, để làm dịu bớt bầu không khí quá đỗi hòa hợp kia.

「Có, có được không ạ?」

「Hoan nghênh hoan nghênh~」

Cô gái chạy đến với những bước chân nhẹ nhàng, đáng yêu, cúi đầu chào một cách cung kính trước mặt Sōta và mọi người.

「Rất vui được gặp các bạn. Tớ là Tōzoku Yama Megumi.」

「Rất, rất vui được gặp! Đây là Mahōzawa Akane và những người bạn vui tính của cô ấy!」

「…………」

Những người bạn vui tính không biết phải phản ứng thế nào, tóm lại là chỉ có thể gật đầu chào lại với vẻ mặt ngỡ ngàng.

Megumi thấy điều đó thật thú vị, liền bật cười khúc khích.

Akane và Kikuno cũng cười theo, Sōta thì chỉ biết cười khổ.

Akane ít khi giao tiếp với những người không quen biết, nên không quen tự giới thiệu, có thể nói là do quá căng thẳng nên mới nói bừa mà lại trúng phóc chăng.

Mặt khác.

Công chúa Bladefield, vì do dự một chút mà hoàn toàn lỡ mất thời cơ, không thể gia nhập vào vòng tròn đầy tiếng cười ấy, kết quả là cứ "A wuu a wuu" không biết làm sao, vừa do dự có nên tiến lại gần hay không, vừa tiến vừa lùi.

Sau khi Akane và những người khác cười đủ rồi, cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của Công chúa; Công chúa bị mọi người nhìn thấy, khựng lại một tiếng "Ưm" rồi đổi thái độ, bực bội quay mặt đi và nói:

「…Nghe, nghe rõ đây, là, là các ngươi gọi bổn cung tới, bổn cung mới bất đắc dĩ mà đến đó nhé. Chứ không phải vì bổn cung có hứng thú đâu, bổn cung hoàn toàn không có hứng thú đâu!」

「Là người có cách nói chuyện thật kỳ lạ đó…」

Người có cách nói chuyện kỳ lạ, đang tò mò nhìn Công chúa.

Ngắm sao đến khuya, Sōta, Kikuno, Akane, Megumi và Nanami, năm người đã hoàn toàn trở nên thân thiết.

Và rồi, ngày hôm sau.

Ngày định mệnh.

Sau khi cùng nhau ăn sáng và ăn trưa, buổi chiều họ dành thời gian ở rạp chiếu phim mini.

Đó là vì Akane cực kỳ nhiệt tình giới thiệu một bộ phim về chó, Kikuno nhân cơ hội cũng cổ vũ theo, Nanami và Megumi cũng muốn xem, kết quả là Sōta đành phải xem phim với vẻ chán nản cùng cực, bị vây quanh bởi những cô gái và một cậu con trai (Megumi) đang rưng rưng nước mắt.

Giống như Akane, dù đã xem lần thứ hai, cuối cùng vẫn "gâu gâu" khóc òa lên.

「Đúng không? Có phải không! Đúng không? Có phải không! Chó con đáng thương đúng không!?」

「Ưm ưm! Chó con thật sự rất đáng thương đó!!」

「Hừm… Lại vì chó con mà khóc đến nông nỗi này, xem ra các ngươi vẫn còn là trẻ con mà… Hừm…」

「Nanami cũng khóc mà…」

「Tôi hiểu mà! Không khóc mới là lạ! Trừ khi có tinh thần kiên cường như thép của Hatate-kun, không thì ai cũng sẽ khóc thôi!!」

「Không phải… Tôi là vì xem lần thứ hai…」

「Vì là số lẻ nên vậy sao?」

「Không phải, là số chẵn mà.」

「À… tôi hơi kém toán một chút…」

「Ít nhất cũng phải biết phân biệt số lẻ số chẵn chứ!? Cái này còn chưa gọi là toán học, là số học cơ mà!?」

「Hatate-kun lại còn nhận ra điều này… Giỏi thật!」

Thấy Sōta và Akane như thể hoàn toàn hòa nhập, đối đáp ăn ý, Megumi và những người khác cười với vẻ hơi gượng gạo.

「Vậy thì, hay là mình xem lại một lần nữa để thành số lẻ nhé?」 Akane đề nghị.

「Cậu còn muốn xem nữa à!?」

「Dù xem bao nhiêu lần, phim hay vẫn là phim hay!」

Sōta, sắp phải xem phim lần thứ ba, lần này thực sự định bỏ trốn, nhưng bị Akane nắm chặt cánh tay, chặn đứng đường đào tẩu; trước khi phim bắt đầu chiếu, Sōta đã sắp khóc đến nơi rồi.

「Ồ! Sōta-kun đã rưng rưng nước mắt rồi. Tôi hiểu. Tôi cũng thế!」

「…………」

「…Này, bổn cung cũng không thể không xem lần thứ hai sao?」

Nanami rụt rè hỏi nhỏ Sōta.

「Tình hình đã thế này rồi, chúng ta phải cùng hội cùng thuyền thôi, Bladefield-kun…」

「Ngươi, ngươi đừng có tự tiện đặt ra biệt danh kỳ cục đó nha—!」

Nanami dùng nắm đấm dí mạnh vào má Sōta.

「Ơ, ơ… Vậy thì, Hiệp sĩ-kun.」

Tối qua, gọi Nanami là 'Công chúa điện hạ' hay 'Tiểu thư Bladefield' đều bị cô ấy cau mặt, kết quả là cái biệt danh ngắn gọn vừa rồi, nhưng Nanami vẫn không hài lòng, thế là Sōta đưa ra phương án thỏa hiệp là gọi tên đệm.

「…Hừm… Thôi được, cũng được vậy.」

Thấy Sōta không tỏ vẻ thân thiết mà gọi thẳng tên, lại có chút thiện cảm với vẻ ngại ngùng của cậu, Nanami khẽ thở dài, gật đầu đồng ý.

「A! A! Cứ thấy Công chúa-kun và Hatate-kun thì thầm to nhỏ trông thân thiết quá, tớ ngưỡng mộ ghê!」

「「Không phải vậy đâu!」」

「Ăn ý thật đó.」

Megumi cười khúc khích, trông đáng yêu lạ thường.

「Không được! Để tăng thêm tình cảm của mọi người, quả nhiên vẫn cần phải cùng nhau xem phim thêm lần nữa!」

「「Ể~…」」

Cứ cảm thấy, càng xem phim nhiều lần, tình cảm lại càng xấu đi.

…Nhưng, thuần túy xét về kết quả, Sōta đã thoát khỏi cảnh phải xem phim lần thứ ba.

Phải nói là, cậu đã lẻn ra ngoài đi vệ sinh giữa chừng bộ phim, rồi cứ thế nằm ườn ra ở sảnh, chẳng muốn nhúc nhích nữa.

Nhưng, ban đầu có lẽ vẫn nên xem phim mà tận hưởng sự bình yên thì hơn.

Đó là vì…

Cuộc gặp gỡ với một cô gái đã thay đổi lớn vận mệnh của Sōta.

「Cảm giác thật khó chịu.」

Trước mặt Sōta, đang ngồi trên ghế sofa ở sảnh, một cô gái với mái tóc dài màu hoa anh đào, mặc chiếc váy liền thân điểm xuyết những cánh hoa trắng và khoác áo khoác đen, đang đứng đó.

「!?」

Vừa nãy… cho đến tận một khắc trước đó, đáng lẽ không có ai ở đó mới phải.

Thế nhưng cô gái không biết từ khi nào đã đứng đó, mỉm cười điềm tĩnh và trưởng thành nhìn Sōta với vẻ mặt kinh ngạc.

「Xin lỗi, tôi tự nói một mình thôi. Cứ thấy có thứ gì đó rất khó chịu đang đến gần… Không, phải rồi, vậy nên, tôi mới ở đây vào lúc này, mọi chuyện là thế đấy.」

「?」

Cô gái tóc màu hoa anh đào nhìn chằm chằm Sōta, như muốn nhìn thấu điều gì đó.

「Đúng vậy, anh trai sẽ phải gánh vác một vận mệnh khá nghiệt ngã.」

「Hả?」

「Tôi sẽ ban cho anh sức mạnh để chiến đấu với vận mệnh.」

Cô gái tóc màu hoa anh đào nhẹ nhàng nói, giọng đầy siêu thoát.

「…Cô là ai?」

「Tôi ư? Tôi là sacra…」

「SAKURA (Sakura)?」

「…Phải rồi, tôi là Sakura. Anh cứ gọi tôi như vậy đi, anh trai.」

Như thể vừa mới có được cái tên vào chính khoảnh khắc này, Sakura mỉm cười rạng rỡ.

Rồi, cô ấy nói với Sōta.

Những lời nói đã định đoạt vận mệnh của cậu.

「Anh trai, chơi với tôi một trò chơi nhé?」

Tiếp đó, Sōta đã có được.

Năng lực thao túng lá cờ.

Và, sức mạnh đó thực sự đã mở ra vận mệnh của cậu.

Khi phân thắng bại với Sacrament.

Dị biến đã xảy ra.

Rầm——! Một tiếng, ghế rung chuyển, Sōta suýt chút nữa ngã khỏi ghế.

Nói chính xác thì không phải ghế rung chuyển, mà là cả con thuyền đang rung lắc dữ dội.

「Chuyện gì thế này…!?」

Sōta lập tức nhận ra tiếng động này thật bất thường.

Khoảnh khắc tiếp theo, hình ảnh các cô gái còn ở rạp chiếu phim mini hiện lên trong đầu cậu.

「…Kikuno-nee và mọi người!!」

Sōta định chạy đi, nhưng lại quay đầu nhìn Sacrament.

「Cô cũng mau trốn đi!!」

「Đúng… phải rồi. Tôi sẽ làm vậy, anh trai.」

Sacrament buồn bã nhìn theo bóng lưng Sōta đang chạy đi.

「Tạm biệt, anh trai. Chúng ta sẽ gặp lại nhau. Khi anh trai tìm thấy chân lý của thế giới…」

Mặt khác.

Akane và những người khác thì đang xem phim thì gặp phải dị biến đó.

「Vừa rồi là… chuyện gì thế…?」

「Có phải là sóng lớn không ạ…?」

Kikuno lo lắng hỏi, Nanami rụt người lại đáp lại bằng một câu hỏi.

Dù đợi thêm một lát, phim vẫn không chiếu, mọi người đang băn khoăn không biết làm sao thì đèn chiếu sáng chuyển sang nguồn điện khẩn cấp.

「Ơ… chuyện gì thế ạ…?」

「Có phải là vì phim đáng thương quá nên bị cấm chiếu rồi không?」

「Là loại đáng thương nào cơ chứ…」

Sōta, vừa chạy ra từ phòng chơi game không xa rạp chiếu phim mini, thở hổn hển xông vào.

「Mọi người có sao không!?」

「Sōta-kun mới phải! Chuyện gì đã xảy ra vậy?」

「Không… tớ không biết… nhưng tóm lại là tình hình không ổn chút nào…」

Sōta ngăn Kikuno lại khi cô ấy hỏi dồn dập với thái độ cực kỳ nghiêm túc, rồi một lần nữa mở cánh cửa nặng nề ra.

「…………」

Hành lang cũng chỉ có đèn chiếu sáng khẩn cấp, ánh sáng mờ ảo; những hành khách nhận ra tình hình bất thường, cũng giống như Sōta và mọi người, từ các phòng chơi game và các tiện ích xung quanh đi ra hành lang.

「Có phải là tai nạn… hay gì đó không?」

「Chẳng lẽ có liên quan gì đến rung lắc vừa rồi không nhỉ?」

Năm người đang đứng lo lắng trên hành lang thì một tiếng “RẦM——!” thật lớn lại vang lên. Lần này, chấn động còn mạnh hơn lúc nãy, cộng thêm thân tàu nghiêng hẳn một bên khiến cả năm người không đứng vững.

「!?」

「Úi chà!?」

Sōta vội đỡ lấy Akane đang ở bên cạnh.

「Ca, cám ơn cậu nhiều…」

「Không, không có gì…」

「Ghét quá mà~! Sōta. Lúc này phải ưu tiên bảo vệ chị chứ, chúng ta là chị em mà!」

Kikuno đỏ bừng mặt, nhưng không phải kiểu đỏ bừng như hai má Akane.

「Đừng, đừng giận mà… Dù sao, chúng ta cứ đi hỏi thuyền viên xem sao đã, mọi người thấy thế nào?」

「…Ừm, cứ thế đi thôi.」

Năm người dọc theo hành lang tối tăm di chuyển, đến cuối cầu thang thì họ biết được sự thật về dị biến.

「Có phải… có mùi khét không?」 Akane là người lên tiếng trước tiên.

「…Là khói!?」

「Chẳng lẽ nào…!」

Đúng lúc này, như thể muốn làm nỗi bất an trong lòng thêm sâu sắc, chuông báo động khẩn cấp vang lên.

Ngay sau đó, giọng nói khẩn cấp qua loa truyền thanh trong tàu vang vọng:

《Trong tàu đang xảy ra hỏa hoạn! Xin quý hành khách giữ bình tĩnh làm theo hướng dẫn của thuyền viên, đến thuyền cứu sinh ở boong tàu!》

「!!」

「Chúng ta mau đi thôi!!」

Sōta và mọi người gật đầu đồng ý với lời nói run rẩy của Kikuno, rồi vội vã di tản… nhưng…

RẦM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Một cú va chạm mạnh như từ dưới lên, tiếp theo là tiếng ma sát dữ dội, thân tàu nghiêng hẳn… rồi lật nghiêng chín mươi độ.

「Uwaaa!」

「Giaa!」

Tiếng thét chói tai và gào rú.

Những tiếng kêu từ mọi ngóc ngách trong tàu vang lên, không thể chống cự mà gieo rắc nỗi tuyệt vọng.

『Xin hãy giữ bình tĩnh!!』 『Hết cách rồi!!』 『Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!?』 『Tàu lật nghiêng chín mươi độ rồi, thuyền cứu sinh không lẽ bị văng hết ra ngoài rồi sao!?』 …Tiếng la hét gần như thảm thiết của thuyền viên và hành khách, khắp nơi hỗn loạn và gào thét, càng làm tăng thêm sự hoảng loạn.

Hành khách la hét chạy tán loạn.

Khói đen đặc quánh như phủ kín cả hành lang.

Nước bắt đầu tràn vào trong tàu.

Đó là một cảnh tượng tựa địa ngục.

Mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý cho cái chết.

Khoảnh khắc đó.

Thời gian dường như ngừng lại.

Kế đến, họ có cảm giác mình đã trút hơi thở cuối cùng, đã đến thế giới sau cái chết.

Bởi vì, tất cả mọi người vừa nãy còn đang ở trên tàu Premier Anville, nhưng khi hồi tỉnh lại, họ đã thấy mình ở trong một thế giới đen trắng.

Trong một tòa tháp vuông rộng lớn không có trần nhà, giống như một bức tranh ảo giác, có những cầu thang không dẫn đến đâu, những ô cửa sổ méo mó không thể tồn tại trong thực tế. Từ khoảng không cao vút phía trên, một con mắt khổng lồ hung tợn nhìn chằm chằm vào họ.

Đám đông bỗng nhiên thét lên những tiếng kêu thảm thiết khác hẳn trước đó: 『Là địa ngục… chúng ta xuống địa ngục rồi…』 『Có phải tôi bị điên rồi không…?』 Liên tục có người ôm đầu run rẩy.

Có thể thấy nơi này phi thực tế đến nhường nào…

Đây là một loại cảnh tượng địa ngục theo một ý nghĩa khác.

Ước chừng vài trăm người… Liệu tất cả mọi người trên tàu có tập trung ở đây không?

Cha mẹ của Sōta và những người khác đã tìm thấy họ. Mọi người ôm chầm lấy nhau, vui mừng vì đối phương bình an vô sự—có thể coi là bình an vô sự chăng.

…Thế nhưng…

Niềm vui đó sẽ nhanh chóng tan biến.

Nhưng, trước đó, họ lại phát hiện ra một điều bất thường khác.

「Chuyện gì thế này… những lá cờ đen trên đầu kia là gì vậy…?」

Sōta đưa tay về phía những lá cờ đen nhánh đáng sợ, chỉ lớn bằng bàn tay, đang lơ lửng trên đầu cha mẹ mình.

Nhưng những lá cờ đó không có thực thể, xuyên thẳng qua tay cậu.

Ngoài Sōta ra, cũng có người tò mò về những lá cờ kỳ lạ đó.

『Cứ như vầng hào quang lơ lửng trên đầu sau khi chết, xuất hiện dưới hình dạng gở vậy.』

Nỗi sợ hãi này lan truyền như những gợn sóng, cùng lúc đó, Kikuno chợt nhận ra:

「Chỉ có Sōta… không có cắm cờ…?」

「…Đúng thật. Vì sao vậy…?」

「…………」

Sōta cũng không hiểu gì, nhíu mày nhìn những lá cờ đen có vẻ không lành trên đầu họ.

「Đó là cái gọi là ‘Lá cờ Tử vong’.」

「!?」

Giọng một cô gái vang vọng từ phía trên đầu, tất cả mọi người có mặt đều ngước lên nhìn.

Chỉ thấy cô gái đang lơ lửng giữa không trung nhìn xuống đám đông, có chút buồn bã nói:

「Nếu cứ thế này, các vị sẽ chết。」

Cô gái tóc trắng, da màu nâu, mặc đồ đen điểm nhiều hoa văn cùng áo khoác màu hoa anh đào, lời nói điềm tĩnh, trưởng thành của cô đã khiến đám đông dao động.

『Đừng đùa!』 『Cô có ý gì!?』 Khắp nơi vang lên những tiếng gào rú điên loạn, tạo thành sự náo động dữ dội, nhưng giọng nói trong trẻo một cách kỳ lạ của cô gái ngay lập tức khiến mọi người im lặng.

「Mặc dù hiện tại tạm thời để các vị sơ tán vào không gian con, nhưng khi trở về hiện thực, các vị sẽ lại quay về con tàu đang chìm. Hoặc sẽ bị khói làm bỏng phổi ngay lập tức, hoặc bị lửa thiêu cháy, hoặc vùi mình dưới đáy biển.」

Sự dao động bị thay thế bằng hoảng loạn, hoảng loạn dẫn đến tiếng thét chói tai khắp nơi, tiếng thét chói tai khơi dậy tuyệt vọng.

Trong mắt họ, cô gái tóc trắng như một Tử thần.

Lời nói đó nghe như một lời tuyên án tử hình.

Như thể cô đang nói: cuối cùng cho họ thời gian để ở bên gia đình, bạn bè cùng trên chuyến tàu này… ban phát lòng thương hại cho họ.

Đám đông ban đầu giận dữ, cuối cùng đi vào cảnh giới tuyệt vọng, ôm lấy gia đình, người yêu mà khóc lóc, ngồi bó gối không lối thoát.

Cô gái nắm lấy thời cơ này, nhẹ nhàng nhưng sắc bén mở lời:

「Nhưng mà!」

Mọi người lác đác ngước nhìn cô gái.

「Chỉ có một cách để được cứu.」

『Là cách gì!?』 『Mau nói cho chúng tôi biết!!… Nói cho chúng tôi biết… Làm ơn!!』 『Cầu xin cô, ít nhất hãy cứu lấy đứa trẻ này đi!!』…

…Mọi người nối tiếp nhau kêu gào.

Nghe những lời đó, cô gái không thay đổi sắc mặt, chỉ tay lên đầu.

「Vừa nãy tôi cũng đã nói rồi. Lá cờ đen trên đầu… đó là thứ gọi là cờ Tử vong.」

Giọng nói của cô, khi nghe kỹ lại mới nhận ra…

「Biểu tượng của cái chết.」

Lạnh lẽo đến rợn người…

「Bằng chứng của việc bị số phận chết chóc không thể tránh khỏi cuốn hút.」

…Khiến người ta tan nát cõi lòng.

「Tôi tên là ‘Ma Thần Laplace’.」

Một thứ đối lập với Sacrament.

Một thánh vật khác liên quan đến vận mệnh và nhân quả.

Ma Thần Laplace vẫn điềm tĩnh cúi mình thật sâu.

「Dù thời gian ở bên nhau ngắn ngủi, nhưng xin hãy chiếu cố… Và, tôi với tư cách là Ma Thần Laplace, xin được đưa ra cho các vị một lựa chọn để thay đổi vận mệnh.」

『Lựa chọn…?』 Mọi người lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

「Tôi xin nhắc lại, nếu cứ thế này, tất cả các vị sẽ chết.」

Ma Thần Laplace chỉ tay vào một người trong đám đông chen chúc phía dưới.

「Chỉ duy nhất một người… ngoại trừ cậu ấy, người không có lá cờ tử vong cắm trên đầu… Hatate Sōta.」

Chỉ thấy ngón trỏ kia chuyển thành úp lên trên, rồi ngoắc một cái, cơ thể Sōta liền bay lên không trung, như thể bị treo bằng dây cáp, bị một bàn tay vô hình nhấc lên đến vị trí hơi thấp hơn Ma Thần Laplace.

「Sōta!?」

Kikuno thét lên một tiếng thảm thiết như tận thế đã đến. Những người xung quanh thấy trên đầu Sōta không có cờ đen, 『Nói cách khác, cậu ấy sẽ không chết sao…』 những lời thì thầm vừa như ghen tị vừa như ngưỡng mộ không kìm được bật ra.

Ma Thần Laplace nhìn Sōta với ánh mắt thông cảm, không tự chủ khẽ thở dài một tiếng, rồi nói:

「Cách duy nhất để các vị thoát khỏi cái chết… chính là tập hợp vận mệnh chết chóc mà các vị đang gánh chịu, rồi giao cho cậu Hatate Sōta này tiếp nhận. Như vậy, các vị sẽ được cứu.」

「Ồ!!」 Mọi người đang định reo lên một tiếng hoan hô run rẩy như phát ra từ đan điền… nhưng, câu nói phản xạ của Akane đã lấn át niềm vui của đám đông—Akane nói:

「Vậy thì… cậu Hatate sẽ thế nào ạ!?」

「…Vận mệnh chết chóc không hề biến mất. Cái chết mà cậu ấy tiếp nhận, đương nhiên sẽ do cuộc đời cậu ấy gánh chịu.」

Lần này, đám đông không khỏi mất hứng.

「Muốn cậu ấy… làm vật tế thân, là ý này sao!?」

Một thuyền viên có chút ngây người hỏi, Ma Thần Laplace cung kính cúi đầu.

「Đúng vậy.」

Mọi người nhìn nhau cau mày.

Để sống sót, ép một thiếu niên trở thành con chiên hi sinh…

「Đừng hiểu lầm. Tôi không hề bảo các vị làm thế. Tôi đơn thuần chỉ là nói cho các vị biết… vẫn còn cách đó mà thôi.」

Mọi người im lặng, nhìn nhau cau mày.

「Hơn nữa, cậu ấy cũng sẽ không chết ngay vì thế… không giống các vị.」

Ma Thần Laplace nhận ra bầu không khí của họ, liền lập tức nói cho họ biết điều đó.

Rồi, đợi đến khi cán cân của mọi người nghiêng về một phía nào đó, cô tiếp tục nói:

「Cái mà cậu ấy gánh chịu, là một vận mệnh còn đáng sợ hơn cái chết, thu hút cái chết. Rốt cuộc đó là chuyện gì, tôi sẽ để các vị cũng được *trải nghiệm lại một lần.」 (Chú thích: Trải nghiệm cảm giác tương tự thông qua kinh nghiệm của người khác.)

Mọi người thấy.

Ma Thần Laplace trực tiếp đưa ký ức vào trong đầu mọi người.

Những ngày Sōta đã ‘trải qua ở thế giới đó’ trong quá khứ, là mỗi ngày tâm trí và cơ thể đều bị nỗi sợ hãi cái chết đe dọa.

Sau đó, những ngày Sōta sống sót ‘là người duy nhất còn sống sót sau vụ tai nạn trên tàu Premier Anville’, là mỗi ngày liên tục phải chịu đựng sự ác ý và căm ghét của con người, mỗi ngày còn đáng sợ hơn cái chết.

Cơ thể bị bào mòn, tinh thần thì mỗi ngày một chút bị hành hạ tàn nhẫn… Thời gian sống ngắn ngủi cứ liên tục bị cái chết đeo bám.

Thời gian quá tàn khốc.

Tất cả những người hồi tỉnh sau khi ‘trải nghiệm lại’ việc gánh cờ tử vong đều mặt không còn chút máu, không ai là ngoại lệ.

「Để một đứa trẻ… phải chịu đựng chuyện như thế này sao…!」

「Điều này không bình thường!… Đúng là địa ngục trần gian mà!!」

「Đúng vậy, đừng đùa nữa! Cái mạng sống đổi lại bằng cách đạp lên cuộc đời người khác như thế này, sẽ hối hận cả đời!!」

Ma Thần Laplace dường như không hề tận hưởng phản ứng của đám đông.

Nhưng, cô vẫn tiếp tục phản bác những luận điểm của họ.

「Mặc dù các vị đều nhấn mạnh cậu ấy là một đứa trẻ, nhưng cậu ấy đã mười lăm tuổi rồi. Trong một số thời đại, cậu ấy đã là một người đàn ông trưởng thành. Huống hồ… điều này không có nghĩa là cậu ấy nhất định sẽ chết. Chỉ là, dù không chết, cậu ấy cũng sẽ phải sống lay lắt trong nỗi sợ hãi. Nhưng, dù là như vậy, điều đó cũng không có nghĩa là cái chết.」

Cô tiếp tục nhìn cán cân đang dao động và nghiêng đi.

「Nghe kỹ đây, nếu cứ thế này, tất cả mọi người, trừ cậu ấy ra, đều sẽ chết.」

Lúc này, Sōta... cùng một số người có trực giác nhạy bén đều dần dần nhận ra.

Cô gái tự xưng Ác quỷ Laplace kia đang say sưa quan sát lựa chọn của con người... và cách họ phản ứng khi đối mặt với những lựa định nghiệt ngã.

Thế rồi, Ác quỷ Laplace lại một lần nữa tìm cách làm cán cân nghiêng về phía ngược lại.

“...Bằng không, sau khi rời khỏi đây, ta sẽ xóa sạch ký ức của mọi người, giúp mọi người quên đi chuyện này. Như vậy sẽ không còn lo lắng gì nữa phải không? Sẽ không vì một phút phán đoán nhất thời mà gây ra đau khổ về sau.”

Đó là một cám dỗ mãnh liệt.

Một lời dụ hoặc quá đỗi ngọt ngào.

Bất kể phán đoán có độc ác, đê tiện hay dơ bẩn đến mấy, chỉ cần không tồn tại trong ký ức thì sẽ chẳng bị lương tâm giày vò.

Ngay cả những người vốn phản đối việc đẩy cờ tử sang Sōta cũng trở nên im lặng.

Cán cân chao đảo.

Chắc có lẽ họ đã ý thức được điều gì đó.

Chỉ thấy một người cất cao giọng, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho trái tim đang run rẩy của mình.

“Dù không nhớ... không, chính vì sẽ không nhớ, càng không nên làm bẩn tay mình... dùng đôi tay hèn hạ dơ bẩn để dưỡng dục con cháu... đó là hành vi đáng xấu hổ.”

Đó là ông nội của Akane... Mahōzawa Shūtatsu.

“Đúng, đúng vậy... làm sao có thể cứ quên đi rồi coi như chưa từng xảy ra... suy nghĩ đó thật thiển cận.”

Có người đồng tình với ý kiến của ông.

Nhưng phản ứng của những người khác lại không hoàn toàn như vậy.

“Nói thì hay lắm... phải sống sót đã rồi mới tính đến chuyện con cháu chứ...”

“Đúng vậy, dù các vị tự nguyện... chẳng lẽ các vị muốn con cháu mình phải đưa ra lựa chọn đó sao...?”

“…………”

Có người bị nói trúng tim đen nên im lặng.

“Ta chưa từng dạy con cái phải sống bằng mọi giá, dù phải từ bỏ nhân phẩm...”

Dù nói vậy cũng không thể phủ nhận sự cay đắng trong lòng.

“Nhưng, tất cả mọi người ở đây sẽ được cứu...”

“Giá trị của sinh mạng được đánh giá bằng số lượng sao...?”

“Vậy thì dùng cái gì để đánh giá?”

“…………”

“…………”

Dù là phe ủng hộ hay phản đối, không ai thật sự tin tưởng vào lập luận của mình.

Vì thế, cuộc tranh luận định sẵn không có kết quả này cuối cùng đã khiến mọi người không còn lời nào để nói.

Cán cân ở trạng thái cân bằng... Ác quỷ Laplace xác nhận điều này nhưng vẫn tiếp tục thử thách.

Thử thách thiện ý của con người.

Thử thách ác ý của con người.

“Có ánh mắt của người khác thì không thể nói thật lòng được. Ta sẽ chuẩn bị phòng riêng cho mỗi người. Khi rời phòng, ai không muốn chết hãy bẻ gãy lá cờ tử trên đầu mình rồi để lại trong phòng. Khi bước ra khỏi phòng, mọi người sẽ đã trở về nơi cuộc sống bình thường đang chờ đợi. Ký ức cũng sẽ biến mất không còn một chút nào.”

Nói rồi, cô ta búng tay một cái, vô số cánh cửa nối tiếp nhau xuất hiện bên trong tòa nhà.

Ngay cả trên đỉnh cầu thang vốn không dẫn đến đâu cũng xuất hiện cửa; dưới tác động của ma lực, mọi người bị hút vào trong cánh cửa một cách cưỡng chế, bất chấp ý chí cá nhân.

“…………”

Kikuno, Akane cùng mọi người, và cả cha mẹ cậu... những người quen biết Sōta dường như có điều muốn nói, ngước nhìn cậu rồi biến mất sau cánh cửa.

Những người không quen biết Sōta thì không ai là không cúi đầu với vẻ mặt xám xịt, rồi tất cả đều đi qua cánh cửa mà rời đi.

Trong không gian này, chỉ còn lại Sōta và Ác quỷ Laplace.

Giờ đây, đối tượng mà Ác quỷ Laplace quan tâm đang là Sōta.

Thiếu niên trước mắt, giờ phút này đang nghĩ gì?

*Không được... không được... không thể chết... không muốn chết...*

Sōta tràn ngập trong tâm trí những lời thì thầm văng vẳng trong tai...

Câu nói *“Dù mình ta giả làm người tốt, đằng nào chẳng có người khác sẽ...”*

Ánh mắt áy náy *“Đừng hận tôi”* của mọi người khi nhìn cậu lần cuối trước khi bước qua cánh cửa rời đi...

Những âm thanh, hình ảnh đó cứ quanh quẩn trong đầu không dứt, nỗi sợ hãi và căm ghét khiến cậu gần như muốn nôn mửa.

Cảm giác như vài phút, vài chục phút... thậm chí có lẽ vài giờ đã trôi qua trong vô tận.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, tinh thần Sōta đã suy sụp đến cùng cực, từ giữa chừng đã biến thành bộ dạng như thể linh hồn bị tan nát, buông thõng đầu vô lực như con rối đứt dây.

Đúng vậy...

Cậu đã, từ bỏ.

Mình sẽ chết.

Bị buộc phải nhận lấy cờ tử của mọi người.

Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Nếu đặt mình vào vị trí của họ, mình cũng sẽ làm vậy thôi.

Dù sao thì...

Lương tâm bất an, cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.

Sẽ không bị bất cứ ai phát hiện.

Sẽ không bị bất cứ ai chỉ trích.

Ngay cả bản thân cũng quên sạch mọi thứ.

Có thể trở về cuộc sống đời thường như trước.

Và rồi, lá cờ tử cắm trên đầu sẽ giết chết mình.

Vài khắc sau.

Đôi mắt xám xịt của Sōta đã coi mọi thứ như không tồn tại.

“...!”

Cảm nhận được điều gì đó, Ác quỷ Laplace lúc này trợn tròn mắt, ngước nhìn lên không trung.

“Mọi người dường như đã có câu trả lời rồi. Nào, mọi người sắp ra khỏi những cánh cửa đó rồi.”

“...?”

Đầu óc Sōta chậm rãi vận hành.

*Ra... khỏi...? Không phải về lại cuộc sống cũ sao...?*

Nếu ở trạng thái bình thường, có lẽ cậu đã ác ý suy đoán.

Có lẽ cậu đã nghĩ: Miệng nói là đưa họ về cuộc sống cũ, nhưng thực ra là định để họ lộ diện với trạng thái không có cờ tử, khiến họ xấu hổ trước mọi người sao?

Có lẽ cậu đã nghĩ: Trước tiên tuyên bố sẽ không khiến họ lương tâm bất an, nhưng thực ra là muốn vạch trần hành động vô liêm sỉ của họ sao?

Nhưng...

Không phải vậy.

Kết quả không phải vậy.

“...!!”

Ở trên cao, Sōta có thể nhìn thấy tất cả các cánh cửa đều đã mở.

Và rồi, trên đầu những người bước ra khỏi cánh cửa đó—

Không một ngoại lệ nào—

—Đều giữ lại cờ tử.

Giờ đây, Ác quỷ Laplace đang nhìn chằm chằm vào đầu Sōta, nhưng mắt cô ta không nhìn thấy cờ tử.

Lẽ ra lúc này, việc cờ tử dựng lên ở đó cũng không có gì lạ.

Thế nhưng, lại không có.

Không có một lá cờ nào.

Tất cả mọi người đều không đặt gánh nặng khổ đau lên Sōta.

Họ chọn tự mình gánh vác nghiệp chướng của mình, bước về phía cái chết.

Nỗi thống khổ ấy hẳn là phi thường.

Mặc dù vậy.

Không một ai cầu xin Sōta: *“Hãy chịu khổ thay tôi đi”*.

Những người phía dưới nhìn thấy trước mắt mình đầy rẫy những người mang cờ tử, đầu tiên là thở dài khe khẽ, rồi... khẽ khàng, rất khẽ khàng... mỉm cười như thể được cứu rỗi.

Sōta nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Cậu xấu hổ với chính mình.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi những giọt lệ chảy dài trên má, một ý nghĩ dần nảy nở trong lòng Sōta.

Và rồi, cậu đã nghĩ ra.

Những lời nói từ trái tim ấy.

“Trái tim của những người sống trên thế giới này... hóa ra lại đẹp đến thế.”

Nhưng, dù Sōta nói vậy, cậu đã chủ động đưa ra một quyết tâm.

Lau nước mắt bằng ống tay áo, Sōta nhìn chằm chằm vào Ác quỷ Laplace và nói:

“Tôi có một chuyện muốn nhờ cô.”

“Chuyện gì?”

“Hãy chuyển tất cả cờ tử của họ sang cho tôi.”

“...Ồ?”

Trong sự tĩnh lặng kỳ lạ mà những người phía dưới đang ôm nhau, chỉ có tiếng nức nở yếu ớt lan tỏa như những gợn sóng, giọng nói của Sōta nghe có vẻ vang vọng lạ thường.

Lần này đến lượt mọi người bối rối.

*Cái gì...!* *Thằng nhóc đó, uổng công chúng ta...!* *Không được đâu, không thể làm vậy...!* Họ đồng loạt kêu lên những tiếng ngỡ ngàng, có chút cứng họng.

Sōta hơi buồn bã cúi đầu.

*Không muốn... chết. Đương nhiên tôi không muốn chết. Tôi cũng không muốn rơi vào địa ngục trần gian... nhưng mà...* Sự giằng xé nội tâm của cậu cứ hiện lên rồi biến mất trên nét mặt, biến mất rồi lại hiện lên.

*Tôi cũng muốn là một thành viên của thế giới này.*

Khuôn mặt của những người lo lắng cho mình.

*Dù cuộc đời có bị bóp méo, biến thành số phận nghiệt ngã thu hút cái chết...*

Người quen thì khỏi nói, cả những người không quen biết cũng vậy.

*Tôi muốn được ngẩng cao đầu sống giữa những người có khí tiết cao thượng đó.*

Đúng vậy, khi những người hoàn toàn xa lạ gặp nạn.

Cái *“lòng người”* muốn giúp đỡ đối phương—

*Vì vậy, cái tôi sẽ chọn không phải là “cái chết”.*

Cũng tồn tại trong trái tim Sōta...

Cậu không khỏi vui mừng, tự hào vì điều đó.

*Mà là “sự sống” nơi tôi tự mình bước đi trên con đường của riêng tôi...!!*

Cậu đã đưa ra quyết định.

Trước mắt cậu là những di sản tinh thần cao đẹp của những người đã đưa ra lựa chọn đáng kính.

*Không thể chỉ mình tôi sống sót mà không đưa ra lựa chọn xứng đáng với bất cứ ai.*

Ác quỷ Laplace trầm tư một lát rồi nói với Sōta.

“Được thôi. Nhưng ta có điều kiện. Ta sẽ cắt đứt mối quan hệ giữa ngươi và họ. Cha mẹ, chị em, bạn bè của ngươi khi trở về thế giới ban đầu, ngươi sẽ mất tất cả. Những người thân cận cũng sẽ đi đến nơi xứ lạ xa xôi. Và rồi, ngươi sẽ không biết đó là lựa chọn của chính mình, cứ thế trở về thực tại.”

“...?”

“Ngươi không hiểu sao? Ngươi sẽ cảm thấy ‘là ai đó, hoặc là thế giới đã dựng lên cờ tử cho ta, khiến ta nếm trải nỗi đau đớn tột cùng’, ôm cảm giác đó mà sống đến phút cuối cùng.”

Ý là, sự cô độc sẽ khiến cờ tử trở nên đậm đặc và u ám hơn.

Sōta gật đầu.

“Như vậy mọi người sẽ thật sự được cứu phải không?”

“Phải. Và rồi, ngươi thì khỏi nói, còn họ và các cô gái khác đều sẽ quên đi chuyện xảy ra ở đây. Mối quan hệ với ngươi cũng sẽ bị cắt đứt.”

“...Vậy thì được rồi.”

Nếu không sẽ có người vì chuyện xảy ra ở đây mà đau khổ khôn nguôi.

Sōta rơi vào một tâm trạng kỳ lạ.

Ác quỷ Laplace dù thử thách con người, ép buộc họ đi vào con đường nghiệt ngã, nhưng vẫn sẽ tuân thủ lời hứa, giúp đỡ những người vốn định phải chết... những người đã đánh đổi nhân phẩm để bảo vệ cậu... Sōta không thể hận cô ta.

Chỉ là, cậu nói:

“...Mặc dù vậy, tôi sẽ không ngừng cất tiếng nói cho đến cuối cùng.”

Lấy đó làm sự giãy giụa phản kháng.

“Tôi sẽ nói — thế giới này thật đẹp.”

Lấy đó làm câu trả lời thẳng thắn cho điều Ác quỷ Laplace muốn biết.

“Tôi sẽ nói — cảm ơn vì có rất nhiều người đã cho tôi sự ấm áp tình người.”

Có vẻ như Ác quỷ Laplace nghe xong lời của Sōta, khẽ mỉm cười.

“Vậy thì, ban cho họ sự lãng quên và sự sống.”

Ác quỷ Laplace búng ngón tay một cái, tất cả cờ tử trên đầu những người phía dưới đều biến mất.

“Và rồi... ban cho ngươi sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi.”

Ngay khoảnh khắc Ác quỷ Laplace vươn tay về phía Sōta...

Trên đầu Sōta, lá cờ khổng lồ... tuyệt đối tối cao... không có chỗ nào để lật đổ...

Sau đó, ngọn cờ tử vong đen kịt, thứ đã hành hạ cậu suốt hơn nửa năm trời, rồi đến phút cuối lại hóa thành vũ khí, trở thành con át chủ bài của cậu, lờ lững dựng lên.

Thế nhưng, không phải ai cũng cam chịu chấp nhận kết cục ấy.

Cha mẹ, chị gái của Hatate Sōta, cùng Mahōzawa Akane và mọi người, khi nghe cuộc đối thoại giữa Sōta và Laplace's Demon, đều căm phẫn, rơi lệ trước vận mệnh nghiệt ngã mà Sōta đã chọn.

"Không được đâu mà, Sōta ơi!"

"Sōta, đừng như vậy! Cha mẹ đều…!"

"Đúng đó, Sōta! Dừng lại ngay!"

Nghe tiếng của Shōkanji Kikuno và mọi người, Sōta mỉm cười với vẻ áy náy.

"Chị Kikuno… Bố… Mẹ…"

Sōta từ từ được hạ xuống, đáp đất. Ngược lại, những người bên dưới nhẹ nhàng bay lơ lửng lên không trung.

"Hatate-kun… Chúng ta khó khăn lắm mới có duyên trở thành bạn bè… khó khăn lắm… mới kết bạn được mà…"

"Hatate-kun… Quyết định của cậu rất… rất đàn ông đó… nhưng không được đâu… không thể chỉ mình cậu…"

"Phải đó chứ…! Sao có thể chỉ để mỗi mình huynh gặp bất hạnh…!"

Nghe tiếng Akane và mọi người nức nở, trái tim Sōta đau nhói.

"Sẽ không bất hạnh đâu mà… không bất hạnh đâu…"

Dù Sōta cố nói vậy, giọng cậu vẫn không ngừng run rẩy.

"Tôi không chết ngay lập tức đâu. Hơn nữa… có lẽ có thể tìm được cách bẻ gãy ngọn cờ tử vong… Không, nhất định sẽ tìm được."

Chính Sōta cũng hiểu, một nửa những lời này là tự nói với chính mình.

"Em không chịu đâu, Sōta ơi…!"

Không đúng.

Dù có phải chọn một cuộc đời thanh thản, không hổ thẹn, cũng không thể để những người quan trọng phải đau lòng đến thế.

Chỉ duy nhất ý nghĩ đó chiếm trọn tâm trí Sōta, cậu tự mắng mình phải trấn tĩnh lại. Rồi, cố sức kìm nén không để giọng run rẩy, gượng cười nói:

"…Tôi không sao cả. Chỉ cần mọi người được hạnh phúc… lòng tôi nhất định sẽ được cứu rỗi."

"Hatate-kun…"

"Vậy nên… tôi mong mọi người hãy luôn giữ nụ cười…"

Nghe nguyện vọng của Sōta, Akane cố sức nhịn nước mắt.

Mọi người nghe xong câu nói đó, hiện lên vẻ mặt đau khổ. Giống như một biểu tượng cho hoàn cảnh của cả hai bên.

Sōta, người đang chịu đựng sức nặng của ngọn cờ tử vong, bị đè xuống từ từ… Còn Akane và những người được cứu, thì lại nhẹ nhàng bay lên.

"Sōta ơi!"

Khoảnh khắc giao thoa –

Kikuno cố sức vươn tay về phía Sōta.

Ám ảnh mãnh liệt về sự sống, dù muốn kìm nén cũng không thể, lướt qua trái tim Sōta, cậu cũng vô thức vươn tay ra.

Thế nhưng, khoảng cách tưởng chừng với tới được lại không thể với tới.

Đầu ngón tay khẽ chạm…

Rồi rời xa.

Akane, Megumi, Nanami cũng đồng loạt vươn ngón tay, lướt qua tay Sōta.

"Hatate-kun…!"

Akane, giờ đã ở vị trí từ trên nhìn xuống Sōta, khóc lớn. Nước mắt từ gò má không thể kìm nén thêm của Akane trượt xuống, nhỏ lên gò má Sōta.

"Dù ký ức có bị xóa bỏ! Dù không còn nhận ra Hatate-kun là Hatate-kun đi nữa! Em nhất định sẽ… nhất định sẽ đến cứu cậu! Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ đến cứu cậu!"

"Mahōzawa-san…"

"Đúng đó, Sōta! Hãy nhớ chị và Sōta là chị em! Dù có chia cắt đôi nơi, chị cũng nhất định sẽ tìm thấy Sōta!"

"Trước đó, mong huynh hãy đợi nha, Hatate-kun!"

"Chị Kikuno… Tōzoku Yama-san…"

Ngay cả Nanami, người vẫn luôn do dự không biết có nên nói ra hay không, cũng sợ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này…

Dưới sự thúc đẩy của ý nghĩ cưỡng bức này, và một ý nghĩ khác vẫn còn mơ hồ trong lòng, Nanami lớn tiếng cất lời:

"…Không, đừng một mình…!"

Nhìn Sōta càng lúc càng xa, cô cố sức muốn truyền lời, truyền tấm lòng mình đến cậu.

"Đừng một mình chịu đựng đau khổ trong lòng!"

"Kỵ sĩ tiểu thư…"

Chỉ cần tiếp xúc một chút sẽ hiểu. Cô gái không thẳng thắn, không giỏi bộc lộ cảm xúc ấy đang liều mạng biểu đạt suy nghĩ của mình, điều này khiến Sōta cảm thấy rất vui.

"Cứ gọi bổn cung Nanami là được! Bổn cung và huynh đã là bạn bè rồi mà! Dám thêm kính ngữ hay đặt biệt danh là chém đầu!"

"Cảm ơn em… Nanami…"

"Huynh đợi đó! Tuyệt đối đừng từ bỏ, hãy đợi đó nha! Bổn cung sẽ… chúng ta sẽ… trở thành chỗ dựa cho huynh… trở thành chỗ dựa cho huynh đóoooo!"

Khi mọi người dần biến mất giữa bầu trời đen trắng, tiếng hét của Nanami vẫn vang vọng trong không gian khép kín đến phút cuối.

Tấm lòng của Akane và mọi người cũng vậy.

Chỉ là, Sōta cảm thấy, tấm lòng đó sẽ không thành hiện thực.

Những người trên con tàu, những người sống sót sẽ bị xóa trí nhớ, và những ai thân cận với Sōta, phần lớn duyên phận sẽ bị cắt đứt. Để giữ cho định luật nhân quả diễn ra suôn sẻ, cô ta đã đánh tráo những người thiệt mạng trong các sự cố khác cùng thời điểm thành nạn nhân vụ đắm tàu, biến đó thành sự thật của thế giới ấy.

Ví dụ, cha mẹ của Daishikyō Kawa Kurumiko thực ra đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Họ sẽ biến thành "thuyền viên" thiệt mạng, hay có lẽ đó thực chất là do một vòng quay vận mệnh lớn hơn đã định sẵn?

Tóm lại…

Mọi người có một cuộc đời tươi sáng.

Sōta một mình gánh vác mọi bóng tối. Những bóng tối bất an, bất lành.

Sōta, người ở lại một mình trong tòa tháp cao vút cùng Laplace's Demon, thở dài một tiếng thật sâu, thật sâu.

Laplace's Demon kính cẩn cúi đầu chào Sōta.

"Vậy thì, Hatate Sōta-san. Bảo trọng. Chúng ta sẽ có ngày gặp lại. Con tàu chắc vẫn đang chìm dần. Xin cậu hãy nhanh chóng thoát hiểm… Tôi mong cậu có thể cố gắng… đúng vậy, cố gắng sống càng lâu càng tốt."

"…………"

Đó không phải là lời châm chọc, mà là một mặt thật lòng của Laplace's Demon, vì Sōta cũng lờ mờ cảm nhận được điều đó, nên cậu đã kìm nén ý muốn hét lên.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Sōta đã ở hành lang con tàu Premier Anvil. Cậu đã mất đi ký ức về không gian dị giới vừa rồi, và cũng mất đi phần lớn ký ức về quãng thời gian trên tàu…

Ngọn cờ tử vong mạnh mẽ, kết tụ vận mệnh của hàng trăm người –

Năng lực bẻ cờ, dùng để bẻ gãy vận mệnh đó –

Hai sức mạnh kỳ lạ xoắn xuýt như một vòng xoáy, dẫn dắt Sōta bước vào một vận mệnh trái ngang.

Akane, Nanami, Megumi, Kikuno… những cô gái không ép buộc người khác nhận lấy vận mệnh chết chóc, đã dùng tấm lòng kiên cường để nâng đỡ Sōta –

Độc mình gánh vác nghiệp chướng –

Không ai hay biết –

Câu chuyện về Hatate Sōta, cậu thiếu niên cô độc đấu tranh với tử thần, bắt đầu từ đây.