Trong thế giới hiện thực.
Hatate Sōta là con trai của Hatate Area và Hatate Risa.
Cậu và người chị song sinh Hatate Nanami lớn lên ở Nhật Bản. Vốn dĩ, hai chị em là những đứa trẻ lai bình thường, nhìn thế nào cũng chỉ giống người Nhật mà thôi. Thế rồi một ngày nọ, một biến cố lớn đã ập đến, làm rung chuyển cả cuộc đời Sōta.
Chuyện xảy ra vào cuối đông năm cấp Ba, khi Sōta sắp tốt nghiệp.
Kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông đã có kết quả. Chỉ cần đợi ngày ra trường nữa thôi, thế là Sōta thản nhiên xách cặp sách lên, định cùng cô bạn thanh mai trúc mã dạo phố rồi về nhà.
“Sōta này, hôm nay mình đi đâu chơi nhỉ~?”
“Hay là ghé tiệm Cronut mà Aina từng nhắc đến nhé…?”
Cronut (Croissant + Donut) là món bánh rán làm từ bột bánh sừng bò, một loại tráng miệng du nhập vào Nhật Bản từ New York.
Còn cô gái được Sōta gọi là Aina, tên đầy đủ là Miko Aina.
Mái tóc bồng bềnh dài ngang ngực được buộc bằng một chiếc nơ trên đầu, tổng thể toát lên vẻ ngọt ngào dễ thương. Cô là một cô gái với hàng lông mày rậm, trông như cục kẹo bông gòn vậy. Aina chính là thanh mai trúc mã của Sōta, tuy hậu đậu, mít ướt, nhưng lại có tính cách dịu dàng, thân thiện, được mọi người yêu mến một cách khó hiểu.
À, sở dĩ tôi giải thích về Cronut trước Aina, là vì đây là thứ mà Sōta quan tâm hơn.
“Ư… cái đó á… Có… có béo không nhỉ…?”
“Cậu ăn càng nhiều càng béo đấy, Aina~”
Thấy Aina có vẻ lo lắng, Sōta bật cười ha hả.
“Ư ư ư! Sōta xấu tính quá!”
Aina tuy bực bội nhưng vẫn kiềm chế, chỉ dùng ngón trỏ chọc chọc vào tay Sōta để phản đối.
‘Hai đứa này lại tình tứ như mọi khi rồi…’ Các bạn học đã quá quen với cảnh tượng này. Bỏ qua ánh mắt của mọi người, hai người rời khỏi lớp, tiến về phía cửa hàng.
Mua Cronut xong, cả hai cùng đến công viên, ngồi cạnh nhau trên ghế dài để thưởng thức. Nhìn Aina ăn bánh vẻ mặt hạnh phúc tràn trề, Sōta thoáng thấy cảm động.
“Ưm~ Ngọt quá~ Giòn quá~ Ấm nóng~ Ngon quá đi~”
Miếng Cronut của Sōta cũng đã bị cậu cắn một miếng, nhưng cậu chưa từng thấy ai có thể ăn uống ngon lành đến thế.
Nhìn Aina như vậy, Sōta luôn tự nhiên muốn đưa phần của mình cho cô bé.
Những người quen Aina đều thấu hiểu sự đáng sợ khi cô bé có thể khơi dậy bản năng "cho ăn" của đối phương. (Mặc dù phát âm tiếng Nhật rất giống nhau, nhưng đây không phải là bản năng "nôn mửa". Chứ không thì giờ Sōta đã muốn nôn rồi.)
“Oa~ Tớ muốn thử phần của Sōta nha~ Ưm~ Vị caramel muối này cũng ngon ghê. Cronut dâu tây của tớ cũng cho Sōta một miếng nè. Nào, há miệng ra~”
“Ưm… ngon thật đấy. À, Cronut của tớ cậu cứ ăn thêm chút nữa nhé, Aina.”
“Thật á~!? Tớ yêu Sōta nhất đó~!!”
Aina cười ngây thơ nói ra câu đó, nhưng đổi lại là một tiếng thở dài nhè nhẹ của Sōta.
“Aina… Tớ đã nói với cậu từ trước rồi, chúng ta không còn là trẻ con nữa, không thể cứ tùy tiện nói mấy câu như ‘yêu cậu nhất’ ra miệng đâu…”
“…Ư, ừm… đúng là vậy. Tớ xin lỗi nha… Tớ sẽ chú ý hơn…”
Bề ngoài, Aina làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thì thầm cảm giác bối rối của chính mình: ‘Tùy tiện… Nhưng mà đâu phải tùy tiện…’ Mặc dù vậy, biết rằng Sōta dù nói thế nào thì vẫn sẽ ở bên cạnh mình, Aina vẫn cố nặn ra một nụ cười hơi gượng gạo nhìn cậu.
“…………”
Không biết Sōta có hiểu được tâm tư của Aina hay không, chỉ thấy cậu dường như muốn nói gì đó, rồi cuối cùng lại thôi, lặng lẽ đưa miếng Cronut của mình đến bên miệng Aina.
“Ưm~ Ngon quá~”
Thấy nụ cười tự nhiên, không hề gượng ép trên gương mặt Aina, Sōta cảm thấy tâm trạng đang nổi sóng trong lòng dần dần lắng xuống.
“Những ngày được cùng nhau về nhà thế này cũng chẳng còn lại bao nhiêu nữa rồi.”
“…Vì Sōta sẽ đi học trường chuyên danh tiếng mà. Giỏi ghê, cậu thi đậu luôn đó.”
Aina và Sōta đã ở bên nhau từ thuở mẫu giáo. Phải chia xa, Aina buồn hơn ai hết; nhưng khi thấy cậu thi đậu vào trường mơ ước, người vui mừng nhất cho cậu cũng chính là Aina.
“Có tớ không ở bên cạnh trông chừng, cậu đừng có mà ăn uống lung tung nhé?”
“Tớ… Tớ không có đâu! Sōta vô duyên quá!”
Aina vừa dỗi vừa cắm đầu ăn ngấu nghiến Cronut của Sōta lẫn của mình, lời nói của cô bé chẳng có tí thuyết phục nào.
Ngay lúc đó, Nanami – chị gái Sōta, học lớp bên cạnh – hớt hải chạy đến trước mặt hai người.
“Quả nhiên cậu ở chỗ này! Sōta! Có chuyện lớn rồi!!”
Mái tóc vàng dài tung bay, Nanami có vẻ ngoài chẳng giống chút nào với cậu em trai tóc đen Sōta. Có thể thấy rõ dòng máu ngoại quốc từ người cha của họ. Khoác trên mình bộ đồng phục thủy thủ màu đen, làn da trắng ngần và mái tóc vàng óng, dù vóc dáng nhỏ nhắn nhưng Nanami vẫn vô cùng nổi bật, mang lại ấn tượng tương phản mạnh mẽ cho người nhìn.
“Có chuyện gì vậy, chị?”
“Không biết là chuyện gì, nhưng bố bảo chúng ta phải về nhà ngay lập tức. Bố nói có chuyện quan trọng muốn nói.”
“Không biết là chuyện gì sao…”
Mặc dù hoàn toàn không biết có chuyện lớn gì, nhưng không biết thì không biết, Sōta vẫn bị chị kéo giục, đành nói lời tạm biệt Aina rồi về nhà.
Thấy cha mình – Area, người làm nghề phiên dịch, gần như cả ngày đều ở nhà – đang bồn chồn đi đi lại lại ở lối vào, Nanami và Sōta nhìn nhau.
“…Hai đứa về rồi đấy à. Có một chuyện bố không thể không nói với hai đứa được… Mặc dù bố cũng nghĩ, cứ thế này tiếp tục cuộc sống hiện tại là tốt nhất… nhưng vẫn phải nói.”
Người cha, vốn dĩ làm công việc bàn giấy đơn độc, nhưng lại có một vẻ uy nghiêm và phong thái kỳ lạ, xen lẫn tiếng thở dài, ông mở lời với con gái và con trai.
Hatate Area.
Như đã nói ở trên, ông là cha của Hatate Nanami và Sōta, không phải là ‘*Lãnh địa Hatate*’ (Ghi chú của người dịch: Area phát âm giống “area” trong tiếng Anh). Mặc dù sau này có lẽ sẽ không gặp trường hợp cần phải giải thích ‘Lãnh địa Hatate’ bằng tiếng Anh, nhưng để tránh nhầm lẫn, đến lúc đó sẽ gọi là ‘Hatate ZONE’ vậy.
Hai mươi năm trước.
Area, một thanh niên từ vùng nông thôn Pháp, châu Âu, đã gặp mẹ của Sōta – Hatate Risa – ở Nhật Bản. Area kết hôn với Risa theo hình thức ở rể nhà Hatate, và cuối cùng hai người sinh ra Nanami và Sōta… Đó là những gì Sōta và Nanami từng được kể.
“…Nhưng, thực ra không phải vậy. Họ cũ của bố là Bladefield. Area Bladefield là tên thật của bố.”
Area bảo Sōta và Nanami ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, rồi cùng vợ ngồi đối diện, ông bắt đầu đi thẳng vào vấn đề.
““Bladefield…?””
Hai chị em song sinh tình cảm khăng khít đồng thanh thốt lên tiếng nghi hoặc, rồi nhìn nhau.
Công quốc Bladefield.
Đó là một quốc gia nhỏ ở châu Âu, nằm cạnh Pháp.
Mười lăm năm trước.
Quốc gia này đã xảy ra một cuộc chính biến.
Nghe nói, trưởng tử của Công tước Albert Bladefield – khi đó là Thái tử Area – đã chiếm đoạt hai người vợ thứ 17 và 18 của Công tước (có khoảng cách tuổi tác rất lớn với Công tước), khiến cả hai người có thai.
Nếu chỉ có vậy, vốn dĩ có thể tạm coi là bê bối trong cung đình và dập tắt sóng gió. Nhưng khi đó, Hoàng tử thứ hai, Hoàng tử thứ tư và Công chúa đầu tiên đã cấu kết với nhau, lấy cớ này để gây sự.
Họ tuyên bố: ‘Thái tử có ý đồ mưu phản Công tước.’
Bị gán tội phản nghịch, suýt chút nữa bị xử tử, Area đã được người vợ thứ 17 – Risa – ứng biến linh hoạt, cùng cô cấp tốc chạy trốn ra nước ngoài.
Mang theo hai đứa trẻ vừa mới chào đời.
Cuối cùng, họ trốn thoát đến quê hương của Risa.
Một quốc đảo nhỏ ở vùng Viễn Đông – Nhật Bản.
Sau đó, tại Công quốc Bladefield, truyền thông loan tin ra bên ngoài rằng Công tước Albert vốn đã già yếu đã qua đời vào năm sau đó, do ảnh hưởng từ cú sốc của vụ việc này.
Hoàng tử thứ hai lên ngôi Công tước, Hoàng tử thứ tư và Công chúa đầu tiên làm Phó Công tước, thiết lập một thể chế mới.
Thái tử Area, người gần như bị lãng quên, không hề cảm thấy hối tiếc hay nuối tiếc.
Thoát khỏi gánh nặng trách nhiệm, sống một cuộc đời nhỏ bé hạnh phúc bên vợ, con gái, con trai – bốn người – điều đó lại mang đến cho Area sự hài lòng tột độ.
Chỉ là, người vợ thứ 18 và đứa con chưa ra đời nhưng đã phải chia lìa, vẫn luôn là một cái gai ghim chặt trong lòng, không một ngày nào có thể quên được…
““…………””
Nghe cha kể, Nanami và Sōta vẫn há hốc mồm, mắt chữ A miệng chữ O.
“Vài ngày trước, một sứ giả từ cung điện đã đến thăm. Một trong các Phó Công tước bị hạ độc chết, sự cân bằng quyền lực trong gia đình Công tước vì thế mà tan vỡ. Hậu quả của sự nghi kỵ lẫn nhau là gây ra cuộc đấu đá cung đình, khiến nhiều người bị giam cầm, tử vong. Vì không có người thừa kế ngai vàng nào có thể đảm bảo không tham gia vào cuộc đấu đá, nên bố – người đã lưu vong ra nước ngoài và cắt đứt liên lạc với gia đình Công tước – đã được chọn.”
Area hít một hơi thật sâu, rồi với vẻ mặt nghiêm trọng nói:
“Và đó chính là người được chọn làm Công tước tiếp theo.”
“Bố gặp ác mộng sao?”
“Sao con lại nói thế!?”
Con gái Nanami lộ ra vẻ mặt ‘Ông này nói linh tinh gì vậy?’ khiến Area tức giận khôn nguôi, nhưng vợ ông, Risa, thì lại lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy.
“Con tin bố, hay là tin gia đình Công tước!?”
Thấy cha mình cuối cùng cũng nói năng lộn xộn, Nanami chuyển ánh mắt từ cha sang em trai Sōta.
“Kiểu lựa chọn một trong hai này lạ quá, bố à… Đúng không, Sōta?”
“Mẹ ơi, tối nay ăn gì ạ?”
“Con!?”
Con trai nhắc đến một chủ đề hoàn toàn không liên quan, Area bị đả kích nặng nề.
“Bố giận rồi!! Bố mặc kệ!! Bố sẽ đưa hai đứa đến Công quốc! Vì hai đứa không tin, vậy thì tự mình đi mà nhìn tận mắt cho rõ!!”
Area, người cuối cùng cũng đã nói năng lộn xộn, vài ngày sau cùng với sứ giả chuẩn bị cho chuyến đi châu Âu, khiến Nanami và Sōta không thể không tin ít nhiều vào chuyện thiếu thực tế này.
Rồi, vào kỳ nghỉ xuân sớm hơn một chút, cả gia đình bay đến Mỹ. Sau đó, có lẽ vì nghĩ rằng đây có thể là khoảng thời gian rảnh rỗi cuối cùng cả gia đình có thể sống cùng nhau, họ chọn đi thuyền khách sang trọng theo đường biển về phía Đông.
Điểm đến là châu Âu.
Vùng đất cổ xưa, được mệnh danh là Vườn phép thuật – Bladefield.