Bản dịch từ Đài Loan, chuyển ngữ từ Kido.
Scan: Yōko
Gõ: Yukikaze Panitone
Chỉnh sửa ảnh: Ecchi Onee-san, lasthm
Hiệu đính sơ bộ: Yukikaze Panitone
Ngày 1 tháng 9 –
Học viện Hatagaya cũng không ngoại lệ khi bước vào học kỳ mới.
Học kỳ hai là mùa của vô vàn hoạt động lớn nhỏ, là lúc học sinh thu hoạch được nhiều điều bổ ích – thế nhưng, ngay khi học kỳ mới cận kề, Ký túc xá Bōken lại như quả bóng xì hơi, chìm trong một sự tĩnh lặng đến chết người.
“A, chào buổi sáng, tiền bối Rin.”
“Ừm? Ồ, chào buổi sáng.”
Mahōzawa Akane với mái tóc bồng bềnh buộc hai chiếc nơ lớn, bắt gặp Eiyūzaki Rin tóc đen dài thẳng mượt mà, óng ả. Hai cô gái lơ đãng đi ăn sáng và tình cờ gặp nhau trên hành lang, uể oải chào hỏi.
Do bị gia đình gây áp lực không được tiếp tục lêu lổng bên ngoài, Akane và các bạn đã miễn cưỡng để Sōta, Nanami, Hakua cùng Ninja Hayashi Ruri mini ở lại, vội vã quay về nước từ Công quốc Bladefield.
Sau đó, Akane cùng mọi người đã trải qua những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè tại nhà, và hôm qua – ngày 31 tháng 8 – họ quay lại ký túc xá. Đối diện với căn phòng trống trải của Hatate Sōta, họ đành phải chấp nhận hiện thực phũ phàng.
“Sōta… sẽ không trở về từ Công quốc Bladefield nữa… phải không ạ…”
Lời thì thầm đầy u uất của Akane đã cứa một nhát thật sâu vào trái tim của tất cả các thành viên Ký túc xá Bōken có mặt lúc đó.
Vết thương ấy vẫn còn rỉ máu, chưa lành lặn. Giờ đây, trên đường đến căng tin, Rin lại thấy tủ giày trống rỗng của Sōta, chợt thốt ra nỗi lòng:
“Sōta không có ở đây… Cứ thế này, Ký túc xá Bōken có còn cần phải giữ lại nữa không…?”
“!”
“À… không có gì, xin lỗi.”
Akane như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ. Rin vội vàng nói lời xin lỗi rồi như chạy trốn mà chui tót vào căng tin.
Lúc này, ngoài những người đã xác định đi học trực tiếp từ nhà, có tổng cộng ba người vắng mặt ở Ký túc xá Bōken. Đó là Hatate Sōta, Ninja Hayashi Ruri, và Nanami K. Bladefield.
Ngoài ra, Ninja Hayashi Ruri đã được thông báo dự kiến sẽ hoàn tất việc bảo trì và quay lại trường vào hôm nay, nhưng Nanami, người cũng chưa biết khi nào mới quay lại trường giống Sōta, thì lại chẳng ai nhắc đến cô ấy một lời vì cô không có mặt ở ký túc xá…
Sau bữa sáng gượng gạo, Akane và các bạn lặng lẽ đi học.
Họ vào lớp đặt đồ đạc rồi cúi đầu đi ra sân tập trung tham gia lễ khai giảng.
Chẳng mấy chốc, một cô gái hoạt bát đến mức ngây ngô bước lên bục chỉ huy.
“Chào buổi sáng mọi người! Tôi là Hội trưởng Hội học sinh của tất cả các bạn, Seiteikōji Misamori! Vậy thì, lễ khai giảng học kỳ hai xin được bắt đầu! Trước tiên là bài diễn văn dài dòng của thầy Hiệu trưởng. Trong cái nóng oi ả giao mùa hạ thu này, nếu thầy nói quá lâu mà có người bị say nắng thì thầy Hiệu trưởng sẽ chịu trách nhiệm mà từ chức! Mời thầy lên sân khấu, cứ nói thoải mái!”
“…………”
Sau khi thầy Hiệu trưởng với vẻ mặt cực kỳ khó coi kết thúc bài diễn văn ngắn gọn, tất cả học sinh đều thầm reo hò trong lòng: “Hội trưởng Hội học sinh làm tốt lắm!” Nhờ thế mà uy tín của Hội trưởng Hội học sinh Seiteikōji Misamori ngày càng tăng cao.
Khi thầy Chủ nhiệm bước lên bục diễn thuyết –
“…………”
Nghĩ đến Sōta, người mà bình thường chỉ cần quay đầu là thấy, giờ đã vắng bóng, Akane đau như cắt, ngước lên nhìn những tàn dư của mùa hè vẫn chưa tan biến – ánh mặt trời chói chang gay gắt không chút nương tay.
Bầu trời xanh, bầu trời xanh… Bầu trời xanh vô tận trong mắt Akane chỉ hiện lên một nỗi đau khôn cùng.
Bao la bát ngát… bao la bát ngát… bầu trời lẽ ra chỉ có một màu xanh, bỗng xuất hiện một vật thể phát sáng nhỏ bé, thu hút sự chú ý của Akane.
“…?”
Thấy Akane nghiêng đầu khó hiểu, Megumi và Kikuno cũng ngước nhìn bầu trời – trước mắt họ, đốm sáng kia kéo theo một vệt mây dài, dần dần lớn hơn.
Đến khi đốm sáng bay tới bầu trời phía trên Học viện Hatagaya, mọi người cuối cùng cũng nhận ra đó là ánh sáng phát ra từ nhiều động cơ phản lực, và những động cơ ấy gắn trên một vật thể hình người khổng lồ không rõ danh tính.
“Cái gì thế kia…!”
“Là chim à?”
“Là máy bay à?”
“Không phải, là robot khổng lồ!”
Nhìn thấy robot khổng lồ đang lao thẳng xuống sân tập, học sinh Học viện Hatagaya rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Trong số những người ôm đầu bỏ chạy, có vài người vẫn chăm chú nhìn lên bầu trời.
“Con robot kia… trông giống Ruri quá đi mất?”
“Phải nói là, đó chính là cô em Ruri đó mà.”
Tōzoku Yama Megumi trong bộ đồng phục kỳ lạ không giống nam cũng chẳng giống nữ, đáng yêu vẫy tay quả quyết; Ryūkishi Haratsuki Mugi, người có gu ăn mặc thần bí, dùng thắt lưng kimono buộc bộ đồng phục thiếu váy, thoạt nhìn như một cô gái nhỏ nhắn, cũng gật đầu đồng tình.
“Trước đây rõ ràng chỉ bé bằng lòng bàn tay, không ngờ mấy ngày không gặp mà đã to lớn đến thế này…!”
“Sắt nóng lên thì giãn nở mà.”
“Cũng không giãn nở đến mức đó chứ! Kikuno!”
Shōkanji Kikuno nói chuyện thong dong, thậm chí khiến người ta nghi ngờ có phải cô bị nóng đến nỗi đầu óoc có vấn đề không, Rin nghe xong bất giác châm chọc.
Chỉ thấy Ninja Hayashi Ruri khổng lồ xuất hiện trong bộ đồ bó sát như lần đầu ra mắt, vừa tạo ra luồng gió mạnh lật tung váy các nữ sinh, vừa hạ cánh kèm theo tiếng gầm “Umm————!” của mặt đất, nhập cuộc vào sự hỗn loạn.
“Ơ, đó là Ninja Hayashi sao…?”
“Phong trào ‘nữ khổng lồ’ bắt đầu thịnh hành rồi…!”
Trước mặt các học sinh đang há hốc mồm ngước nhìn, robot khổng lồ Ruri mở miệng, từ trong đó bước ra một thiếu niên mặc bộ giáp đen dày cộp.
“…Sō… Sōta sao?”
Chỉ thấy trước ngực Hatate Sōta lấp lánh huy hiệu Shichitokuin thiếu số… cũng chính là quốc huy của Công quốc Bladefield. Cậu xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo đã lâu không bộc lộ; dáng vẻ xa lạ này khiến Akane bất giác hoài nghi mình có phải đã nhìn nhầm.
“Sōta…? Cậu là Sōta ư…!”
Nghe lời Akane, Rin cuối cùng cũng nhận ra dáng vẻ của người trong mộng, lá cờ "hoàn thành nhiệm vụ" dễ dàng dựng lên trên đầu cô.
Tiếp đó, robot khổng lồ Ruri phát ra tiếng “Omm”, đưa lòng bàn tay mở rộng đến gần miệng, Sōta liền nhảy lên lòng bàn tay rộng bằng một phòng học, bộ giáp trên người cậu vang lên tiếng lách cách.
Rồi, cậu quỳ xuống cung kính như một kỵ sĩ, đưa tay ra phía trước – sau đó, từ miệng Ruri bước ra một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa bằng mái tóc vàng óng – Nanami K. (Knight) Bladefield; ngoài ra, còn có một mỹ nữ cũng mặc đồng phục nữ sinh cấp ba của Học viện Hatagaya giống Nanami, buộc tóc hai bên bằng mái tóc bạc dài, cài trâm hình hoa hồng đen.
“Là Hakua đó!”
Hakua B. (Berserker) Bladefield.
Em gái cùng cha khác mẹ của Nanami.
Nanami và Hakua lần lượt đỡ tay Sōta, đứng lên lòng bàn tay của robot khổng lồ Ruri. Nanami thì rụt rè, còn Hakua thì vô cùng thanh lịch. Sau khi robot Ruri khổng lồ dùng camera mắt xác nhận cả hai đã đứng trên tay, nó khuỵu xuống đặt ba người xuống đất.
“Đây chính là Nhật Bản… nơi Sōta và mẹ tôi lớn lên, đúng không ạ?”
Sōta im lặng gật đầu.
Sau lưng họ, robot khổng lồ Ruri mở cửa khoang cạnh gót chân, và Ninja Hayashi Ruri với kích thước như người thường bước ra từ bên trong.
“Thì ra bên đó có thể mở được sao!?”
“Vậy mà chúng ta phải run lẩy bẩy từ trên cao chót vót mà xuống! Nếu có thể di chuyển thoải mái như thế, sao không thả chúng ta xuống từ đó chứ!” Nanami phản đối.
“Mà nói mới nhớ, hóa ra là Ruri cỡ người thật đang điều khiển bên trong sao? Tôi còn tưởng Ruri biến to rồi, còn lo lắng sau này phải làm sao để hòa hợp với Ruri nữa chứ!”
“Sōta… lại lo lắng cho tôi, một cỗ máy… Đây là hạnh phúc vô bờ.”
“Một người nói đằng đông, một người nói đằng tây mà…”
Nhìn thấy mạch điện ở phần má của Ruri bị chập, trông giống như đang đỏ mặt, Sōta và Nanami toát mồ hôi lạnh khi liên tục càu nhàu. Mặc dù nhà phát triển khăng khăng rằng đó là sự cố chập mạch cố ý gây ra, nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa, loại tình huống này thông thường đã phải thu hồi sản phẩm rồi. Không liên quan gì đến công ty áo ngực. Đó là Wacoal.
Nghe đoạn đối thoại này, Akane và các bạn, những người ban đầu cho rằng tính cách của Sōta đã thay đổi hoàn toàn, cuối cùng cũng nhận ra Sōta vẫn y như cũ, bèn tiến lên một bước và khẽ nói:
“Sōta…?”
“Phải đó, Akane. Cả Rin, chị Kikuno, Megumi… Anh về rồi.”
Nhìn Sōta mỉm cười hiền hòa, Akane và các bạn mắt ngấn lệ, xúc động đến tột độ.
“Gì… gì mà ‘anh về rồi’!”
“Đúng đó! Tớ, tớ còn tưởng Sōta sẽ không bao giờ về nữa!”
“Sōta, em làm chị lo chết đi được đó nhaaa!”
Kikuno, người bùng nổ cảm xúc nhanh nhất, lao về phía Sōta, ôm chặt lấy cậu.
‘Chết tiệt, bị giành mất rồi!’ Các cô gái vì bị bỏ lại mà bực bội, hối hận vì tay chân không đủ nhanh, cũng ào ào xông lên ôm lấy Sōta. Tuy nhiên, người ta nói rằng những ai chứng kiến cảnh này đều liên tưởng đến cầu thủ bóng bầu dục bị ôm chẹt, hoặc cầu thủ bóng đá Mỹ bị kèm chặt. Nhưng hai cái đó có khác nhau nhiều lắm đâu?
“Đồ Hatate Sōta ngốc! Sao không về sớm hơn đi chứ!”
Daimyōji Naru vỗ mạnh vào lưng Sōta. Bên cạnh cô, Megumi mắt ngấn lệ nắm chặt tay Sōta.
“Sōta, mừng cậu trở về nha!”
“Một thời gian không gặp, cậu bé Sōta trông cứng cáp hẳn ra nha.”
Tsukimugi vỗ vào bộ giáp đen khiến Sōta trông vạm vỡ gấp ba lần.
“Em thấy Sōta giống hệt một kỵ sĩ, ngầu lòi cực kỳ! Cứ như muốn tìm Sōta để được bảo vệ ấy!”
“Thế, thế à…?”
“Vâng! Cứ như sẽ giúp em chống đỡ khi tiền bối Rin hay tiền bối Kikuno tấn công ấy!”
“Sao tôi với Kikuno lại đi tấn công cậu chứ!”
“Với lại, tôi nghĩ mình không thể chống đỡ được hai người đó đâu…”
Dù Sōta cười khổ và đưa ra phản ứng sẽ làm gãy lá cờ tình yêu trên đầu Akane, nhưng Akane vẫn rất quả quyết và vui vẻ gật đầu nói: “Em cũng nghĩ vậy!” khiến Sōta có chút nản lòng.
– Cờ hiệu.
Cờ hiệu tử vong, cờ hiệu tình yêu, cờ hiệu tình bạn… Trên đời tồn tại những điều kiện siêu thường kích hoạt các hiện tượng cụ thể, chúng được gọi là “cờ hiệu”.
Hatate Sōta sở hữu khả năng kỳ lạ, có thể nhìn thấy đủ loại cờ hiệu thông qua thị giác.
Hơn nữa, cậu còn có thể ngay lập tức trực giác nhận biết những hành động, lời nói dùng để cắm cờ hoặc bẻ cờ.
“Mà nói mới nhớ, mọi người lại đón tôi nhiệt tình đến thế, có chút bất ngờ… Rõ ràng đã nói trước với Hội trưởng Hội học sinh là hôm nay sẽ về rồi mà…”
「Cái này tôi chưa hề được biết đâu nhé! Khốn kiếp… cái cô hội trưởng đáng ghét… Lát nữa phải ‘dạy dỗ’ cô ta một trận ra trò mới được!”
Dù câu nói ấy rõ ràng là định ra tay chứ không chỉ nói suông, nhưng chẳng ai phản đối, đủ thấy phần lớn mọi người đều đồng tình.
Thấy mọi chuyện có vẻ đã kết thúc, những học sinh chạy đi lánh nạn thi nhau quay lại sân vận động. Seiteikōji Misamori nắm lấy cơ hội, cầm mic tuyên bố:
“Trên đây là màn biểu diễn ra mắt của công chúa Hakua B. Bladefield, học sinh chuyển trường đến từ Công quốc Bladefield! Tiếp theo, lễ khai giảng sẽ được tiếp tục, xin mời mọi người ổn định đội hình!”
Misamori phát huy khả năng ứng biến phi thường, đôn đốc học sinh hành động – các em vừa lẩm bẩm chê trách kiểu như: “Đúng là công chúa, đến trường mà cũng đi bằng robot khổng lồ, tầm cỡ quả nhiên khác hẳn.” hay “Cái robot khổng lồ cứ thế để đấy à!” hoặc “Oa, cảm ơn robot đã che nắng giùm…” – vừa ngoan ngoãn làm theo. Các thầy cô giáo tuy ngày thường hay có lời ra tiếng vào về Misamori, nhưng trong tình huống này cũng không thể không nhìn cô bằng con mắt khác.