“Ugh…! Hah, hah…”
Khi Ryoma và những người khác quay trở lại phòng, tình trạng của Hughes đã tệ hơn trước.
“Hughes!”
“Cố gắng lên!”
“Máu đã ngừng chảy nhờ tác dụng của thuốc và phép chữa trị, nhưng giờ cậu ấy bị sốt rồi. Và cũng khá nặng nữa…”
“Hạ sốt… Em có.”
Những giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt đỏ lựng của Hughes trong khi anh rên rỉ trước những tiếng gọi mình, Ryoma chạy thẳng vào một căn phòng khác trước lời nói của Camil.
“Thật may là chúng ta lại gặp được thằng nhóc đúng không sếp?”
“Ừ. Nếu chúng ta không gặp được cậu bé ở đó thì chắc chắn Hughes đã không còn cơ hội được cứu chữa rồi.”
“Vẫn còn quá sớm để nghỉ ngơi, nhưng ma thuật chữa trị của tôi cũng không đủ để cứu cậu ấy được. Vì phép trị thương đâu thể chữa được sốt.”
“Cậu ấy có thể vẫn sẽ ổn dưới điều kiện bình thường, nhưng sau khi mất một lượng máu lớn như vậy…”
Khi họ đã bàn xong về trình trạng người bạn đồng hành của mình, chủ đề đã chuyển sang Ryoma.
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Thằng bé không nên sống một mình trong rừng như vậy, thật là nguy hiểm.”
“Nó đã sống như vậy được ba năm rồi, nên tôi nghĩ cậu nhóc cũng tự nhận thức được mối nguy đó.”
“Dù sao thì cậu bé cũng đã sống sót được tại đây đến tận bây giờ mà… Không kể đến những kĩ năng kháng cơn đau mà cậu ta sở hữu. Với cấp độ như vậy, ngôi làng mà nó từng sống phải là một nơi ở cực kì tệ hại. Liệu thằng bé có hiểu cho chúng ta nếu chúng ta bảo là ở trong thị trấn sẽ an toàn hơn không…? Nhìn thấy nhiều người lạ có thể làm cho cậu nhóc rơi vào trạng thái hung hãn đột ngột mất.”
“Ừ… Theo như tôi nhớ thì đã từng có người gây ra một vụ như thế.”
“Là một người cha, ngài có sáng kiến gì không, Ngài Reinhart?”
“Ngài là người duy nhất trong nhóm có con đó sếp. Bọn tôi hoàn toàn không biết nên làm gì hết.”
“Ta cũng vậy thôi. Ta không thể để thằng nhóc ở đây một mình được, nhưng ta cũng không thấy có bất cứ điều gì hay ho nếu chúng ta ép buộc thằng bé rời đi cả… Dù sao thì, ta muốn quay trở về để bàn với Cha và Elise trước.”
Sau đó mọi người rơi vào im lặng, cho đến một vài phút sau khi Ryoma trở lại cùng với một con slime, một hũ nước và thuốc. Ryoma đem theo một chiếc chăn làm bằng lông thú trên một tay, trong khi lọ thuốc và nước thì do con slime cầm.
“Umm, cảm ơn em.”
“Trị liệu trước.”
Ryoma nói, đắp lên người Hughes cái chăn trước khi đổ nước từ hũ của con slime vào một cái cốc, sau đó đưa cho Camil.
“Nghiêng nó đi… và uống.”
Ryoma chỉ về phía miệng của Hughes và Camil tuân theo.
“…Có vẻ như cậu ấy có thể uống được.”
Sau khi nghe điều đó, Ryoma tiếp tục đưa thuốc.
“Thuốc hạ sốt.”
“Cảm ơn em, thật tốt quá,” Reinhart nói, nhận lấy số thuốc và cho Hughes uống.
Khoảng gần một tiếng sau, tình trạng của Hughes đã ổn định trở lại, và mọi người có thể thở phào nhẹ nhõm. Đó là lúc mà Ryoma đề nghị mọi người nghỉ lại qua đêm, vì trời cũng đã tối rồi. Cả nhóm quyết định chấp nhận lời đề nghị của cậu với lòng biết ơn sâu sắc, vì hiện tại họ đã coi Ryoma là một người tốt, thêm vào đó thì cũng là vì tình trạng của Hughes nữa.
Bữa tối hôm đó có món giá đỗ xào làm từ nguyên liệu tự trồng trong hang của Ryoma và súp thỏ. Mặc dù đây chỉ là một bữa ăn đơn giản với Ryoma, nhóm của Reinhart còn hơn cả biết ơn bởi tất cả lòng hiếu khách cũng như lượng thuốc mà họ đã được nhận. Và cứ thế, màn đêm buông xuống.
◇◇◇
Ngày tiếp theo.
Nhờ số thuốc và được chăm sóc tận tình, Hughes hồi phục nhanh hơn cả dự đoán vào đêm hôm trước. Anh ta đã có thể tự đứng được và rời khỏi nhà Ryoma cùng Reinhart vào trưa hôm sau.
“Thật tình, anh nghĩ mình đã hi sinh luôn rồi ấy chứ… Em thực sự đã cứu mạng anh đó nhóc!”
“Anh đã… thực sự… ổn chưa?”
“Aww, nhóc đang lo cho anh đấy à? Anh nghe nói nhóc không muốn đến bất cứ ngôi làng hay thị trấn nào, nên anh tưởng nhóc ghét con người chứ!”
“Em vẫn… lo… cho người bị thương.”
“Ha ha ha! Anh hiểu, anh hiểu rồi! Lỗi của anh! Úi…”
Tràng cười của Hughes khiến chính anh ta bị choáng và nghiêng về phía Reinhart cùng Camil ở đằng sau.
“Hughes, cậu ổn không đấy?”
“Ư-Ừm, chỉ hơi chóng mặt tí thôi. Không sao đâu.”
“Cậu vẫn đang trong quá trình phục hồi, nên đừng ép buộc bản thân quá.”
Thấy vậy, Ryoma rút ra một cái lọ mà cậu ta đã chuẩn bị từ trước.
“Uống đi.”
“Hmm? Lọ gì đây?”
“Hematopoietic… Dùng để… tạo thêm máu.”
“Hematopoietic ấy hả? Cảm ơn, anh sẽ uống nga– Ugh, mùi ghê quá! Cái mùi gì đây vậy?!”
Cú giật mình của Hughes làm cho mùi hôi thối của các loại dược liệu hòa quyện với xác sâu bướm xanh bay ra không khí xung quanh. Không chỉ có mỗi Hughes ngửi thấy, cả Jill và Zeph ở cạnh cũng cảm nhận được, làm họ nhăn hết cả mặt vào.
“Công thức cũ… Không sản xuất nữa. Mùi… ảnh hưởng đến việc bán. Nhưng… chắc chắn… có hiệu nghiệm.”
“Chà, cậu nghe cậu nhóc nói rồi đấy. Cậu bé đã tặng cho cậu với hàm ý tốt rồi, giờ thì nốc cạn đi.”
“N-Nhưng cái này…”
“Bọn tôi cũng không thể để cậu gục trên đường quay lại được.”
“Bọn tôi cũng lo cho cậu lắm chứ.”
Jill và Zeph mỗi người nắm lấy một bên vai của Hughes và ngăn anh ta chạy thoát…
“Tôi xin lỗi!”
Camil nhìn thẳng vào mắt, sau đó cầm lọ thuốc hồi máu và dốc thẳng vào miệng của Hughes.
“%#%$!!!”
Sau đó Hughes kêu lên một tiếng không rõ con gì và co giật vài lần, rồi phải dựa lưng vào tường vì không thể đứng vững.
Nếu chỉ liếc qua thì giống như kiểu anh ta vừa uống phải thuốc độc vậy, nhưng thực chất loại thuốc đó rất an toàn và hiệu quả.
Nó chỉ có mùi và vị phát buồn nôn mà thôi.
“L… Lũ ngốc này…”
“Thuốc đắng dã tật mà Hughes.”
“Đừng lo, thuốc của cậu nhóc này rất hiệu quả.”
“Số thuốc mà cậu bé dùng vào việc chữa trị cho cậu cũng là hàng chất lượng đấy.”
“Chết tiệt, arg… Tôi cứ nghĩ mình chết rồi chứ… Urgh…”
Ryoma đưa một cốc nước cho Hughes, người dường như chỉ chực nôn mửa từ mùi vị thuốc dính trong miệng.
“Cần… giáp không?”
“Phù… Hmm? Nghĩ lại thì, giáp của anh đã bị phá bởi con gấu ấy rồi. Anh cũng chả có vũ khí nữa.”
“Có trang bị… Lấy đi.”
“Anh sẽ rất biết ơn điều đó, nhưng em chắc chứ?”
“Chắc ạ.”
Sau khi đáp lại Hughes, Ryoma đi vào căn phòng ở phía sau. Một vài phút trôi qua, cậu bé quay trở lại cùng với một tá slime mang theo năm cây giáo và ba bộ giáp.
“Cái này… có thể dùng được.”
“Em quả thực có nhiều đồ tốt phết từ lũ cướp ấy nhỉ. Em có chắc muốn đưa nó cho Hughes không?”
“Vũ khí nên được dùng… Bỏ mặc chúng… Phí phạm…”
“Những cây giáo như thế này phải đáng giá đến 5 đồng vàng nhỏ đó em biết không?”
“Cứ lấy đi.”
Ngạc nhiên vì chất lượng của số trang bị, Jill và Hughes đã hỏi lại rất nhiều lần, nhưng Ryoma cứ khăng khăng là họ nên nhận chúng.
Cuối cùng, Hughes cũng phải bỏ cuộc.
“…Vậy thì anh sẽ nhận nó vậy. Nhưng anh không phải kiểu người mà chỉ biết nhận. Anh không thể trả ơn em bây giờ, nhưng nếu em cần bất cứ điều gì, em có thể trông chờ vào anh. Nếu em nói với người gác cổng của điền trang nhà Jamil ở Gaunago là em muốn gặp hộ tống của công tước, Hughes, thì em sẽ liên lạc được với anh. Đừng tỏ ra ngại ngùng.”
“Hiểu rồi.”
Và như thế, nhóm năm người hoàn tất việc chuẩn bị cho chuyến hành trình của họ và rời đi. Vào năm thứ ba ở thế giới khác, Ryoma cuối cùng cũng có một lần tiếp xúc tử tế với người khác. Ryoma cảm thấy mệt mỏi và hoài niệm sau cuộc trò chuyện giữa người với người lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, nhưng vẫn quyết định lên đường đi săn như hàng ngày.
Cậu không ngờ được rằng lần gặp gỡ này sẽ làm cuộc đời cậu thay đổi mãi mãi…