Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 2 - Chương 2 Hồi 19: Bàn Luận Về Kinh Doanh (Phần 1)

Cuộc diệt quái, ngày thứ 3.

Rất nhiều người đã bị thương trong trận chiến tiêu diệt vua yêu tinh ngày hôm qua, cộng với việc những tên mạo hiểm giả ngỗ ngược bị bắt hôm trước đó. Chính vì hai điều trên, tiến độ diệt quái đã chậm đi đáng kể.

Sau chuyện hôm qua, đội của tôi đã bị giải thể. Thay vào đó, Jeff và những người khác, mỗi người được phân công chỉ dẫn cho một đội mạo hiểm giả hạng thấp.

Về phần tôi, tôi không cần nhận chỉ dẫn của ai cả, nhưng cũng không có đủ kinh nghiệm để dẫn dắt người khác. Và vì thế, tôi được hành động độc lập cùng với đàn slime của mình.

Chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của tôi. Bằng cách yêu cầu lũ slime dính nhả ra dung dịch dính lên những cái que và bắt chúng khua khoắng, đàn dơi và chuột hang dễ dàng bị tóm gọn. Bọ ngựa hang cũng nhanh chóng bị hạ bởi những con slime độc với kĩ năng cầm thương. Những con slime đâm mũi thương của mình vào giữa hai càng trước của lũ bọ ngựa, sau đó ăn luôn chúng tại trận.

Vì lý do nào đó, đàn slime bắt đầu đạt được sức mạnh cá nhân của riêng chúng bên ngoài những kĩ năng sẵn có… Và cũng vì lý do nào đó, nhìn chúng đánh nhau với bọ ngựa hang làm tôi nhớ đến cái thứ đó… Cái gi ấy nhỉ, cái game trên Trái Đất ấy? Nó khá nổi tiếng trong một thời gian. Nhạc nền thì nhẹ nhàng và vô lo, nhưng lời bài hát thì khá đẫm máu…

Tôi làm nhiệm vụ của mình nhưng vẫn đủ rảnh để nghĩ đến những việc như thế.

Và cứ thế, buổi sáng kết thúc mà không có chuyện gì xảy ra. Chà, những việc như ngày hôm qua không thể xảy ra hàng ngày được.

Tôi có phát hiện ra một nhóm 5 con yêu tinh, nhưng chúng không có quân tiếp viện; vậy nên khi tôi báo cáo lại chuyện này, mọi người đã xác định chúng chỉ là tàn dư từ ngày hôm qua.

Vào ca buổi chiều, tôi bắt đầu thí nghiệm cách đánh của đàn slime dính.

Ví dụ, cho chúng dính lên trần trục mỏ và thả người xuống. Cái cách mà lũ dơi cứ bay tán loạn khắp nơi thực sự rất khó chịu, chúng làm tôi nhớ đến lũ ruồi – và vì thế tôi yêu cầu số slime biến thành một cái bẫy dính bắt ruồi. Kết quả là chúng dễ dàng bị tóm gọn và ăn thịt.

Thêm vào đó, khi tôi ra lệnh cho con slime dính uyển chuyển nhất biến thành một tấm lưới ngay khi nhảy lên, nó đã làm được. Khi tôi nắm nó trong tay và ném đi, nó mở ra thành một cái lưới trên không trung và bắt được rất nhiều dơi trước khi rơi xuống đất.

Dùng một con slime dính khác, tôi lặp lại việc đó.

…Và lặp lại.

…Và lặp lại.

…Trung bình là bốn đến năm con dơi bị tóm trong một lần.

Cái thứ này có vẻ rất hữu dụng cho nhiều việc khác nữa! Slime dính quả thực rất có ích! Có vẻ như chúng có thể làm được rất nhiều thứ. Chúng hữu ích cả trong chiến đấu lẫn đời thường.

Cảm thấy rất vui khi khám phá ra được điều này, tôi tiếp tục dùng slime dính để bắt những loại quái nhỏ cho đến tận khi công việc hoàn thành.

Và rồi, tối hôm đó.

Trên đường từ khu mỏ về, chiếc xe ngựa của tôi bị vỡ bánh xe ngay khi vừa đến thị trấn. Mặc dù không có ai bị thương, cái xe đã nảy lên dữ dội và bất ngờ. Vì nếu cứ tiếp tục đi như thế thì rất nguy hiểm, tôi cùng những hành khách khác quyết định sẽ đi bộ nốt quãng đường còn lại.

“Chà, đi bộ cũng tuyệt mà.”

Mặt trời đã lặn từ lâu, và mùi hương của bữa tối bay dạt dào trong không khí. Có vẻ như có một nhà hàng trong khu này. Đã có những người bắt đầu nhậu nhẹt giờ này rồi, vì đôi khi tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng chạm cốc. Trong khi đang tận hưởng bầu không khí bình yên, tôi đi qua trước cửa của Công Ty Thương Mại Morgan.

…Nghĩ lại thì, những liều ma dược mà tôi nhận được từ ông ấy đã cứu mạng chúng tôi ngày hôm qua… Tôi cũng có thể sẽ mua được túi dùng cho việc giặt giũ nữa. Có lẽ tôi sẽ ghé qua một chút.

Khi tôi bước vào trong, tôi thấy Serge đang nói chuyện với người tiếp tân của cửa hiệu ở trước quầy.

“Xin chào mừng, cậu Ryoma!”

Ông ấy phát hiện ra tôi với con mắt sắc sảo ấy và ngay lập tức mời tôi vào phòng làm việc. Mặc dù tôi sẵn sàng chờ nếu ông ấy đang bận…

“Hôm nay cậu đến đây có việc gì thế?”

“Những liều ma dược mà cháu nhận được từ chú hôm trước thực sự đã giúp rất nhiều cho công việc cháu làm ngày hôm qua, vậy nên cháu muốn ít nhất phải đến cảm ơn. Với lại cháu cũng đang kiếm một thứ nên muốn hỏi xem chú có biết cửa hiệu nào tốt không.”

“Tôi hiểu rồi, tôi cũng rất vui khi biết những sản phẩm từ cửa hiệu của mình đã giúp ích được cho cậu. Thật vinh hạnh khi cậu lại ghé qua đây để tìm mua gì đó, vậy cậu cần gì thế?”

“Cháu đang muốn mua một lượng lớn túi, không cần biết vật liệu làm ra chúng có rẻ hay không. Còn về kích cỡ… cháu chưa quyết định được.”

“Ồ? Liệu tôi có thể hỏi cậu cần chúng cho việc gì không?”

“Chuyện này có hơi dài một chút, nhưng thực ra…”

Tôi giải thích về quyết định tự lập của mình và khiến Serge bất ngờ, nhưng rất ngưỡng mộ, sau đó ông ấy cảm thấy thích thú về ý định lập một tiệm giặt là của tôi.

“Một công việc phụ trong lúc làm mạo hiểm giả, suy tính đến những khả năng một khi nghỉ không thể đi phiêu lưu nữa… Cậu thực sự chuẩn bị rất kĩ càng so với những người cùng tầm tuổi đấy, cậu Ryoma.”

Vì thực ra tôi cũng 42 rồi mà… Tôi không biết mình so với những người tầm tuổi đó ở Nhật thì thế nào, nhưng ít nhất tôi muốn mình được chuẩn bị kĩ càng khi đang làm một công việc nguy hiểm. Tôi chưa từng nghe đến bảo hiểm hay trợ cấp lương hưu ở thế giới này. Ngay cả khi chúng có tồn tại, điều kiện để có được nó hẳn cũng rất khó khăn.

“Không, không, cháu không ấn tượng đến mức đó đâu.”

“Cậu quá khiêm tốn rồi… Nhưng mà dịch vụ giặt giũ ấy hả? Một cái túi với giá từ 1 xu đồng nhỏ đến 1 xu đồng trung là cái giá khá phải chăng cho cả mạo hiểm giả lẫn dân thường. Tuy nhiên, cậu cũng cần phải thuê người giặt giũ, và thành quả tạo ra cũng cần khiến khách hàng phải hài lòng nữa. Ngay cả khi cậu tự làm được một mình, nếu lượng khách hàng tăng lên thì cậu sẽ không thể theo kịp được đâu.”

À, tôi quên không nói cho ông ấy về slime cọ rửa.

“Có một việc cháu quên không nhắc tới. Xin chờ một chút.”

Tôi lấy ra một con slime cọ rửa từ Nhà Không Gian của mình.

“Đây là thú nuôi của cháu, một loại slime có tên là slime cọ rửa.”

“Ồ? Tôi chưa bao giờ nghe về nó.”

“Đây là một loài mới mà cháu vô tình phát hiện ra. Cháu có đăng thông tin này lên Hội Thuần Thú, nhưng hiện tại thì chắc cháu là người duy nhất trên thế giới này có lập giao ước với một con.”

“Con slime này thì có liên quan gì?”

“Nó sỡ hữu một kĩ năng tên là làm sạch, cho phép nó chỉ ăn mỗi đất và chất bẩn. Những đồ vật mà chúng ăn sẽ trở nên sạch sẽ. Sạch hơn cả việc giặt hay rửa thông thường.”

Nghe lời của tôi, miệng của Serge cứ há hốc ra. Tôi đoán là việc này cũng hơi khó tin thật…

Vậy tôi sẽ biểu diễn lại cho ông ấy xem.

“Cũng khá khó để có thể tưởng tượng chỉ bằng lời nói. Hãy nhìn vào đây vậy. Mảnh vải này là một mảnh khố của yêu tinh, lấy được từ công việc ngày hôm nay. Nếu chú muốn, cháu có thể cho chú xem cách con slime này ăn chất bẩn và biến nó thành một miếng vải sạch.”

Serge nuốt nước bọt và gật đầu, trả lời cộc lốc, “Vâng, xin hãy làm thế.”

“Chú có muốn thẩm định tấm vải trước không?”

“Có, tôi cũng định làm vậy. Mặc dù cái mùi hôi này cũng đủ để xác nhận đây là tấm khố của yêu tinh rồi…”

Serge cười nhạt và thẩm định nó. Sau khi ông ấy xác nhận rằng đây là hàng thật, tôi đưa tấm vải cho con slime cọ rửa. Con slime nuốt lấy tấm vải như mọi khi, rồi khuấy nó lên như một cái máy giặt. Tấm vải càng ngày càng sạch hơn trước mắt chúng tôi, cho đến khi nó nhổ tấm vải lên mặt bàn. Chuyện này diễn ra trong chưa đầy 30 giây.

Serge ngập ngừng nhặt tấm vải với màu sắc hoàn toàn khác lên và thẩm định nó. Kết quả chắc hẳn có ghi là tấm vải sạch, vì ông ấy bỗng phấn khích nắm chặt lấy tay tôi và khen ngợi vì đã biến một thứ bẩn thỉu như tấm khố của yêu tinh thành một tấm vải nguyên bản như thế.

Cơ mà tay của tôi vẫn bẩn vì đã chạm vào tấm khố ban nãy… Serge có vẻ cũng nhận ra điều đó từ biểu cảm của tôi và có hơi nhăn mặt. Đây là một cơ hội tuyệt hảo để cho ông ấy xem được tắm bởi slime cọ rửa là như thế nào. Đương nhiên là chỉ trên tay thôi.

Sau đó, ông ấy kiểm nghiệm lại bàn tay của mình kĩ càng, trước khi trao cho tôi một tràng khen ngợi nữa.

Con người này… Tôi có thể thấy Serge là một người tốt, ông ấy chưa bao giờ coi thường tôi dù tôi chỉ là một đứa trẻ. Cơ mà nhận nhiều lời khen thế này cũng mệt thật…

“Tôi xin lỗi vì đã hành động đáng xấu hổ trước mặt cậu. Nhưng con slime này thật tuyệt vời! Với con slime này, tôi tin chắc dịch vụ giặt giũ của cậu Ryoma sẽ mở bán mà không gặp vấn đề gì. Giá cả, tốc độ, và thành quả… Tôi có thể thấy công việc kinh doanh của cậu nở rộ ngay trước mắt!”

Ông ấy có vẻ như đang ảo tưởng rồi…

“Dù sao đi nữa, cháu cũng đang không biết túi cỡ nào thì vừa. Có hơi xấu hổ khi thừa nhận chuyện này, nhưng cháu chả có tí kiến thức nào về thị trường hết.”

“Xem nào… Hãy để tôi mang vài túi ra,” Serge nói, rồi ra lệnh cho những người hầu mang túi đủ chủng loại tới.

“Như cậu có thể thấy, chúng tăng dần theo kích cỡ từ trái qua phải. Cái túi xa nhất về bên trái có thể chứa được một bộ quần áo của người lớn.”

“Cháu nghĩ to hơn thế một chút thì tốt hơn. Gia đình sẽ có nhiều quần áo hơn, còn đàn ông độc thân thường sẽ chẳng quan tâm đến việc giặt giũ, và quần áo bẩn sẽ chồng chất lên. Thêm nữa, cháu nghĩ khách hàng sẽ thấy đáng tiền hơn nếu họ có thể giặt được từ bốn đến năm bộ quần áo chỉ với giá một xu đồng trung, hơn là một xu một bộ. Số lượng lao động bên cháu cũng chẳng thay đổi dù là một hay năm bộ, vậy nên miễn là cháu có thể kiếm được lượng tiền tối thiểu, cháu cũng không cần kiếm thêm khoản bồi thường. Cháu nghĩ sẽ có lãi hơn nếu người ta liên tục sử dụng lại dịch vụ của mình vì giá rẻ.”

Lợi nhuận nhỏ với lợi tức nhanh chóng là thứ mà tôi đã sống dựa vào hồi kiếp trước… Ví dụ như quán bít tết mà tôi hay đến để ăn trưa.

Quán ăn mà tôi đến hồi xưa có lẽ đã mặc định như vậy rồi. Nếu nhìn từ góc độ của nhà hàng hồi đấy, tôi chắc hẳn là một khách thân quen. Tôi không rõ tổng số tiền mà mình đã trả cho những cửa hiệu gần nhà này là bao nhiêu, nhưng tôi chưa bao giờ có phàn nàn. Tôi còn thấy biết ơn vì họ sẵn sàng phục vụ cho cách sống hồi xưa của mình ấy chứ.

Dựa vào việc đó, chăm sóc cho những khách hàng hay ghé thăm lại là một việc quan trọng, và cái giá rẻ chính là vũ khí bí mật cho chuyện này. Đương nhiên, những điều này chỉ đúng khi khách hàng thực sự hài lòng về kết quả.

Trong khi tôi còn đang mải suy nghĩ về việc ấy, vì một lý do nào đó, Serge bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh…

“Thật tuyệt vời. Cậu Ryoma có một bộ óc quản lý tuyệt vời, nhìn xa trông rộng chứ không bị lu mờ bởi những lợi nhuận trước mắt. Tôi, Serge Morgan, thực sự ấn tượng.”

Cái cảm giác kì lạ này là sao? Tôi chỉ nói dựa vào kinh nghiệm ở kiếp trước, nhưng những lời khen mà tôi nhận được nãy giờ đã vượt quá ngưỡng khó chịu và biến thẳng thành cảm giác tội lỗi rồi… Tôi cảm thấy có lỗi với những người Nhật học chuyên sâu về ngành quản trị kinh doanh… Chà, hay cứ coi như nãy giờ mình chỉ động não thôi nhỉ…

“Nếu vậy thì, cậu nghĩ sao về những cái túi này? Túi cỡ này có thể chứa được quần áo trong hai ngày của một gia đình từ ba đến bốn người.”

“Vâng, nó cũng có vẻ chứa được quần áo trong một tuần của một người. Cháu sẽ chọn nó. Chú có thể chuẩn bị hai đến ba loại túi gấp đôi kích cỡ này, cũng như gấp năm được không?”

“Tôi có thể kiếm được, nhưng không phải thế hơi lớn à?”

“Nếu cái túi ban nãy được dùng ở mức độ cá nhân, thì cái túi to gấp đôi sẽ được dùng cho một nhóm nhỏ, như một đội mạo hiểm giả chẳng hạn. Còn cái túi to gấp năm thì có thể cho một nhóm lớn, như là thợ rèn với rất nhiều học trò, hoặc là công nhân từ một công trường.”

Ví dụ…

“Nếu cứ tính trung bình một bộ quần áo một ngày, một túi cá nhân có thể chứa được bảy bộ. Gấp đôi số đó là 14 bộ, và gấp năm là 35 bộ. Nếu một túi cá nhân có giá là 1 xu đồng trung, tức 10 sute, cái túi to gấp đôi có thể mang giá 1 xu đồng trung và 8 xu đồng nhỏ, tức 18 sute. Vậy thì cái túi to gấp năm sẽ có thể mang giá 4 xu đồng trung, tức 40 sute, coi như giảm giá cho một nhóm. Chú nghĩ sao về việc này? Nhiều người sẽ tính đến việc thuê dịch vụ hơn nếu như có giảm giá, và nếu không có đủ người để sử dụng túi cho một nhóm, họ sẽ bắt đầu đi nhờ những người khác, lan truyền thông tin về dịch vụ giặt giũ… Với lại, nhiều người hơn tức là quần áo bẩn sẽ tăng nhanh hơn. Một người sẽ mất 14 ngày để đổ đầy một túi, nhưng 14 người sẽ chỉ mất một ngày… Càng có nhiều khách hàng, số tiền cháu kiếm được trong một ngày sẽ càng tăng lên, và khách hàng chỉ phải trả ít hơn cho một người. Nếu nhìn ở góc độ lâu dài, điều này chắc chắn sẽ mang lại lợi nhuận, vậy nên chắc cháu sẽ phát triển theo hướng đó.”

Động não – hành động đưa ra ý tưởng bất chợt mà không đánh giá kĩ nó. Cũng đã lâu rồi, nhưng có vẻ như tôi vẫn làm tốt một cách bất ngờ.

“Lò rèn hay công trường đều là những nơi làm việc bẩn thỉu, vậy nên quần áo của họ chắc chắn cần được giặt. Đối với những trường hợp này, công nhân biết được về dịch vụ giặt giũ thông qua công việc của họ cũng có thể mang quần áo cá nhân của mình tới nữa. Những công việc kiểu đó hầu hết cũng chỉ là đàn ông làm, nên bọn họ chắc hẳn cũng ghét việc giặt giũ, hoặc là thấy nó phiền phức. Thực tế thì, khi cháu hỏi một vài mạo hiểm giả ngày hôm nay… Nếu họ lan truyền tin này ra khi đang làm việc, những kiểu khách hàng như thế này cũng…”

Ở chính cái khoảnh khắc này, tôi mới nhận ra tình trạng của Serge.

…Ah. A! Tệ thật… Serge đang đứng thẫn ra và trợn tròn mắt nhìn tôi… Tôi lúc nào cũng có cái thói tự biên tự diễn một mình… Ai mà biết được rằng đã bao lần tôi phá hỏng các mối quan hệ trong kiếp trước chỉ vì cái tật này cơ chứ… Có phải tôi đã mất tập trung bởi vì lâu lắm rồi chưa được nói chuyện công việc không?