Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 2 - Chương 2 Hồi 22: Thiết Lập Cửa Hiệu 1

Cuộc diệt quái, ngày thứ 5 & Xây dựng cửa hiệu, ngày thứ nhất.

“Ryoma, nhờ một chút, meow…”

Trong giờ nghỉ trưa ở khu mỏ, tôi vừa ăn xong và đang nghỉ ngơi thì Miya ghé qua. Đằng sau cô ấy là Jeff, Asagi, Leipin và những người khác, người bọn họ bị bao phủ đầy máu. Không hiểu chuyện gì đã xảy ra…

“Cậu có thể loại bỏ số máu này giúp tôi được không? Mùi của nó tệ quá, tôi không chịu được.”

“Đây là máu của yêu tinh đúng không? Ai đó chắc chắn lại quá tay rồi.”

Tôi nhanh chóng ra lệnh cho lũ slime cọ rửa dọn sạch cho cả bảy người bọn họ.

“A, cuối cùng cũng sạch sẽ rồi… Slime cọ rửa của Ryoma tiện thật đấy.”

“Thật nhẹ nhõm. Nếu mà phải ăn trưa với cái mùi ban nãy thì thật kinh khủng.”

“Thật tình, Jeff vụng về quá thể.”

“Tôi đã xin lỗi rồi mà…”

Sau khi bảy người họ nhận phần ăn trưa của mình, chúng tôi cùng ngồi với nhau và tán chuyện. Có vẻ như bọn họ vừa tiêu diệt một ổ yêu tinh mới. Chúng là tàn dư còn sót lại từ đợt trước, nhưng kích cỡ của cái tổ này đủ nhỏ để cả bảy người bọn họ xử lý. Vấn đề là sau khi diệt xong chúng. Trong khi bọn họ đang dọn đống xác, Jeff đã làm một phương pháp thừa thãi, đó là xiên lũ yêu tinh bằng cây giáo của mình, sau đó quăng cái xác vẫn còn mắc trên mũi giáo vào một chỗ.

“Mặc dù nó đẩy nhanh quá trình dọn dẹp, kết quả là đống xác không vững chút nào. Nó đổ sập xuống ngay lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi.”

Dù họ có thể tránh được những cái xác rơi xuống, không thể tránh được đống máu bắn tung tóe – thậm chí Leipin còn bị một cái xác bay thẳng vào người.

“Thật hỗn loạn…”

“Chả thế à. Nếu không nhờ Ryoma, có khi chúng ta đã phải ăn trưa rồi làm ca chiều trong cái mùi đấy rồi.”

“Tôi vẫn ngạc nhiên vì cậu có thể loại bỏ mùi hôi của yêu tinh dễ dàng đến thế.”

“Cảm ơn mọi người rất nhiều.”

Đó là lúc tôi nhớ ra chưa nói cho bảy người bọn họ về việc kinh doanh của mình.

“Nhân tiện, mọi người có nhớ lúc tôi nói đến việc định mở dịch vụ giặt giũ không?”

“Có chứ. Sao thế?”

“Cửa hiệu vẫn chưa sẵn sàng, nên mọi người phải đợi thêm một thời gian nữa. Giá cả vẫn như tôi nhắc đến lần trước, 1 xu đồng trung.”

“Cửa hiệu? Cậu định kinh doanh lớn đến vậy luôn?”

“Tôi có bàn bạc chuyện này với một thương nhân mình quen và quyết định làm thế. Tôi cũng đã đăng kí với Thương Hội, và mua được một mảnh đất bằng số tiền thưởng săn cướp rồi. Có thể tôi sẽ thuê nhân viên ở hội, hoặc là nhờ người thương gia kia giúp. Vậy nên tôi vẫn có thể tiếp tục làm một mạo hiểm giả.”

“Tôi hiểu. Thật ngạc nhiên khi thấy một người trẻ như vậy mà đã sở hữu một cửa hiệu, cơ mà cậu thì cũng là chuyện đương nhiên thôi. Tôi, cùng tất những mạo hiểm giả đã được biết về khả năng của slime của cậu, chắc chắn sẽ dùng dịch vụ này. Một việc kinh doanh kì quặc như thế sẽ lan ra nhanh như lửa bắt được rơm vậy. Nếu nó thành công, cậu sẽ gặp khó khăn trong việc tự điều hành đấy.”

“Mặc dù chuyện đó không phải là không thể, cậu sẽ không còn thời gian để làm mạo hiểm giả nữa đâu.”

“Đúng thế thật. Quy mô của ý tưởng này hóa ra lại lớn hơn tôi tính, nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục làm một mạo hiểm giả, nên chắc không sao đâu. Tôi sẽ báo lại với mọi người ngày mở cửa sau. À, có giảm giá nếu mọi người đi theo một nhóm lớn đấy…”

“Ồ, thật à? Thế thì tôi nên mời ai đó theo cùng…”

“Ryoma chưa gì đã giống với một thương nhân vậy rồi, meow.”

“Ngay từ đầu cậu ấy đã ăn nói lịch sự, nên giờ cũng chẳng lạ lắm.”

Chúng tôi dùng xong bữa trong khi đang bàn luận, sau đó làm việc siêng năng vào buổi chiều.

◇◇◇

“Đây là khu đất của cậu, cậu Ryoma.”

“Nó lớn thật đấy.”

Sau khi xong việc, tôi đến chỗ của Serge để đi xem mảnh đất mình mua.

Trước mặt tôi là một tòa nhà hai tầng đang trên đà sụp đổ, nằm trên một mảnh đất chỉ nhỏ hơn sân bóng chày của trẻ em một chút. Chắc khoảng 20x40 mét? Nếu tính về kích cỡ, chắc nó phải lớn hơn cả cửa hiệu của Serge.

Cơ mà nhìn trên bản đồ nó nhỏ vậy mà…

“Quán rượu từng nằm ở đây cũng kiêm luôn cả nhà trọ. Có cả nhà khách và nhà kho nữa.”

“Cháu hiểu… liệu cháu thật sự có thể làm bất cứ gì mình muốn không?”

“Đúng vậy. Miễn là nó nằm trong mảnh đất này, cậu làm gì cũng được. Cậu có muốn bắt đầu luôn từ hôm nay không?”

“Để xem nào. Cháu nghĩ hôm nay mình sẽ cắt cỏ và phá tòa nhà này.”

Tôi lấy đàn slime ăn chất thải của mình ra và cho chúng ăn hết đống cỏ bảo quanh tòa nhà. Thế chắc là đủ để xử lý rồi.

Tôi vẫn để mắt đến đống cỏ mọc um tùm trong khi thiết lập một kết giới cách âm quanh tòa nhà, sau đó phá nó từng chút một bắt đầu từ trên nóc. Sau khi thận trọng xem xét về cả tiếng ồn lẫn độ an toàn, hàng xóm quanh đây chắc sẽ không bị ảnh hưởng đâu.

Khi toàn bộ nóc nhà đã được phá bỏ, tôi biến những bức tường bao quanh thành đất bằng phép Phá Đá. Sau khi kiểm tra toàn bộ đống gạch vụn từ trần nhà, những mảnh vỡ của đồ gia dụng, và đất cát từ bức tường để đảm bảo an toàn, tôi tống tất cả chúng ra ngoài và dọn sạch sẽ bên trong.

Sau đó, tôi dỡ bỏ phần còn lại của bộ khung nhà bằng phép Phong Đao.

Tất cả kiến thức hạn hẹp về xây dựng của tôi đều lấy từ những công việc đơn giản mà tôi nhận làm thêm ở kiếp trước… hoặc đáng nhẽ ban đầu là thế; nhưng vì tôi được ban cho cấp độ kĩ năng dựa vào kiến thức của mình ở kiếp trước, nên giờ tôi đã có thể thiết kế một ngôi nhà cơ bản nếu cố gắng. Tôi cũng biết cách phá nhà ở điểm nào để khiến nó đổ về một hướng nhất định, nên việc này cực kì dễ dàng.

Kĩ năng kiến trúc thật tuyệt vời. Ma thuật cũng rất tiện lợi nữa.

Chỉ trong khoảng một giờ đồng hồ, một nửa số cỏ dại mọc quanh nhà đã được dọn đi, và nửa tòa nhà cũng đã được gỡ bỏ, nhưng bầu trời cũng đã chuyển màu nên tôi quyết định quay về.

Nhân tiện, Serge đã đứng ngoài quan sát từ đầu đến giờ, sốc cả về số lượng slime lẫn lượng ma lực khổng lồ của tôi khi tôi xử lý toàn bộ căn nhà chỉ trong chốc lát.

◇◇◇

Cuộc diệt quái, ngày thứ 6 & Xây dựng cửa hiệu, ngày thứ 2.

Hôm nay là ngày cuối cùng của việc diệt quái ở khu mỏ. Đã có quá nhiều thứ xảy ra trong vài ngày vừa qua, nhưng trưởng nhánh đã thông báo công việc của chúng tôi sẽ hoàn thành sau hôm nay.

Tuy nhiên, tôi sẽ nhận quản lý nơi này trong tương lai. Ngay cả khi có bận, tôi vẫn cần làm chuyện này đến nơi đến chốn. Ít nhất, tôi sẽ đi kiểm tra một tuần một lần cho đến khi dọn đi nơi khác. Trong khi tôi đang mải nghĩ, hội trưởng bỗng cho gọi tôi.

“Ryoma, qua đây một chút.”

“Vâng.”

“Đầu tiên thì, hôm nay làm việc tốt lắm. Đống xác quái vật vẫn ở chỗ cũ. Vì công việc lần này đã hoàn thành, cậu đã được thăng lên hạng E. Với lại… tôi nghe từ người quản gia của nhà công tước là cậu sẽ quản lý khu mỏ này à?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Tôi tin là cậu sẽ ổn thôi, nhưng cứ cẩn thận nhé. Nếu cậu thấy có quá nhiều việc, cứ báo lại cho hội. Báo cáo lại cũng là việc của cậu đấy, hiểu chưa?”

“Rồi ạ.”

“Dù sao đi nữa, tôi rất khâm phục lòng quyết tâm của cậu khi cậu quyết định tự lập khỏi nhà công tước.”

“Cháu nhận ra là mình đã được nuông chiều quá mức, vậy nên cháu nghĩ mình cần tự thay đổi bản thân.”

“Cậu vẫn chỉ là một tên nhóc thôi đó, đừng cố quá. Mà thực ra còn một chuyện nữa… có thật là cậu chuẩn bị mở một dịch vụ giặt giũ bằng cách dùng slime cọ rửa không?”

“Đúng ạ. Chú đã nghe về việc đó rồi à?”

“Tất cả các mạo hiểm giả trong công việc lần này nều đang bàn luận về nó đấy, cậu không biết à? Có vẻ như bọn họ đều mong chờ ngày mở cửa. Hầu hết bọn họ đều có một đống đồ bẩn đang chất đống trong nhà.”

“Thật vui khi biết điều đó. Cháu sẽ đẩy nhanh tiến độ xây nhà, nên mong mọi người hãy đợi chút nữa.”

“Được rồi. Có một chuyện tôi muốn hỏi – liệu tôi cũng có thể dùng dịch vụ đó không? Và nó tốn bao nhiêu tiền?”

“Đương nhiên rồi ạ, ai cũng được quyền dùng mà. Giá của nó là 1 xu đồng trung cho một túi, được bán tại cửa hiệu. Cũng có hai lựa chọn nữa cho nhóm, và sẽ được giảm giá.”

“Ồ? Vậy tôi sẽ tập hợp nhân viên của hội xem có ai hứng thú không. …Khác biệt về giá cả giữa các lựa chọn có lớn không? Cậu nói thật xem nào.”

“Nếu so về giá quần áo cần giặt trong một tuần giữa túi cá nhân và túi của nhóm lớn nhất, nó sẽ rẻ hơn xấp xỉ khoảng 20%.”

“Nhiều vậy sao?”

“Ban đầu cháu cũng chỉ muốn kiếm thêm một lượng tiền tối thiểu trong khi đang làm mạo hiểm giả thôi, vậy nên cháu muốn giữ cho giá cả rẻ nhất có thể. Lựa chọn giảm giá này không chỉ áp dụng cho mỗi khách hàng đến lần đầu, nó sẽ được áp dụng cho tất cả các nhóm, nên nếu chú định dùng dịch vụ này cho cả hội thì sẽ lợi hơn nhiều đấy.”

“Nếu thế thì tôi sẽ phải bàn chuyện này với nhiều người khác nữa.”

“Cảm ơn vì chú đã xem xét ạ.”

Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc ở đó, và tôi quay trở về thị trấn để hoàn tất việc phá nhà.

Bởi vì công việc ở khu mỏ đã kết thúc trước bữa trưa, tôi vẫn còn thời gian sau khi xong hết việc cắt cỏ và tháo dỡ tòa nhà. Nền đất của nơi này vẫn còn khá tốt, nên giờ tôi phải quyết định xem nên thiết kế ngôi nhà như thế nào…

Đó là lúc mà ánh mắt của tôi lướt qua cả khu đất và nhận ra một vài đứa trẻ đang đứng theo dõi gần đấy.

“Các cậu có cần gì không?”

Tôi nhẹ nhàng hỏi chúng, và một cậu nhóc trong nhóm trả lời.

“Chưa từng thấy ông ở đây bao giờ! Mà ông là ai thế hả?!”

“Này, Rick! Đừng có thô lỗ thế chứ!”

Những lời lẽ thù địch đó khiến cho cô bé đứng cạnh cậu nhóc quở trách, còn chàng trai nhìn có vẻ già nhất trong nhóm cúi đầu xuống.

“Xin lỗi nhé. Rick còn khá trẻ con. Và cũng xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”

“À không, mình đang tập trung nên cũng chả để ý đâu. Với lại mình cũng gần xong rồi, vậy nên không có vấn đề gì đâu.”

Mà quan trọng hơn, tôi tò mò về tuổi của chúng.

Có khi nào bọn chúng cũng giống nhóm mạo hiểm giả lần trước, khi người bé nhất thực ra lại là lớn tuổi nhất?

“Thật à? Cảm ơn nhé. Cậu cũng tuyệt thật đấy. Nhìn cậu trông chả già hơn mình mấy, thế mà lại dùng được ma thuật tốt đến thế.”

“Anh là một pháp sư à?”

“Một mạo hiểm giả?”

Nhóm mấy đứa trẻ bắt đầu ào lên hỏi tôi. Thái độ vô tư và thẳng thắn đặt câu hỏi của chúng có hơi choáng ngợp, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để trả lời chúng – bỗng có một giọng phụ nữ vang lên.

“Bình tĩnh đi! Cậu bé đó làm sao mà trả lời hết các câu hỏi của mấy đứa cùng một lúc cơ chứ!”

Tôi nhìn về hướng phát ra giọng nói và thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng ở đó.

“Xin lỗi nếu mấy đứa trẻ có làm phiền cháu.”

“Dạ không, mấy cậu ấy cũng không phiền thế đâu ạ, nhưng cháu cảm ơn cô.”

“Hmm, cháu có vẻ lịch sự hơn mấy đứa bằng tuổi nhiều. Ước gì con cô cũng được thế này. Cháu là một mạo hiểm giả à?”

“Vâng, cháu cũng mới đăng kí gần đây thôi.”

“Cô hiểu rồi. Chà, cố gắng lên nhé. Cháu có việc cần làm ở đây hôm nay à? Cái khu đất này lâu lắm rồi mới nhìn trống trải thế này đấy.”

“Không ạ, cháu định mở một dịch vụ giặt giũ ở đây. …À, cháu xin lỗi. Cháu tên là Ryoma Takebayashi.”

“Cô là Pauline. Thằng nhóc vô lễ đằng kia là con cô, Rick, còn đứa con gái tomboy là Renny, con gái cô.”

“Tôi là Rick, hiện đang tuyển tay sai!”

“Em lại làm nhảm cái gì đấy?! Xin lỗi về nó nhé, em là Renny. Rất vui được gặp anh.”

“Mình là Thor, xin chào.”

“Rất hân hạnh được gặp mọi người, mình là Ryoma Takebayashi. Mọi người đều là người khu này à?”

“Đúng vậy, mấy đứa nhóc đó cùng với con cô đều sống ở khu dân cư đằng kia. Và cô là chủ của tiệm bán hoa ở bên cạnh.”

“Ồ, vậy có vẻ chúng ta là hàng xóm rồi. Cháu chắc chắn sẽ qua thăm nhà cô sau ạ, mong cô giúp đỡ sau này.”

“Không sao đâu, đừng để tâm đến chuyện đó. Mà ban nãy cháu vừa nói đến dịch vụ giặt giũ à? Cháu định giặt đồ để kiếm tiền sao?”

“Vâng.”

Tôi lấy ra một trong những túi cá nhân từ trong Hòm Đồ và giải thích đơn giản.

“Đây là túi dành cho một gia đình. Giặt một túi quần áo cỡ này sẽ mất 1 xu đồng trung ạ.”

“1 xu đồng trung cho túi này á? Rẻ hơn cô nghĩ.”

“Nếu cô muốn, cháu sẽ tặng cô một lần thử miễn phí khi cửa hiệu mở cửa. Vì chúng ta là hàng xóm của nhau.”

“Thật à? Vậy cô sẽ nhận nó.”

Sau đó, tôi hỏi thêm về khu vực lân cận, rồi cảm ơn cô ấy và trở về nhà.