“Hmm…”
Sau khi quay trở về nhà trọ, tôi bắt đầu nghĩ về mục quảng cáo. Nhưng có một thứ tôi vẫn chưa quyết được. Tên của cửa hiệu. Tôi chưa nghĩ ra được thứ gì hay ho cả…
Trong khi tôi đang cẩn thận suy xét nó, Sebas bỗng ghé qua.
“Cậu đã về chưa, cậu Ryoma?”
“Có, cháu đang ở đây ạ.”
“Cậu Ryoma, tiểu thư muốn mời cậu qua dùng trà.”
“Ý hay đó. Dù sao cháu cũng đang rơi vào thế bí. Cháu ra ngay đây.”
Thay đổi không khí một chút cũng tốt.
“Mình đang đợi đó, Ryoma.”
“Em ngồi đi.”
“Cảm ơn ạ.”
Tôi nhấp một ngụm trà, và Reinhart hỏi, “Có vẻ như dạo này em làm việc khá vất vả nhỉ. Em đang không gắng sức quá đấy chứ?”
“Không ạ, em vẫn ổn.”
“Mọi việc sao rồi?”
“Cửa hiệu gần xong rồi ạ. Mai chỉ cần trồng cỏ và hoa quanh tòa nhà, sau đó dùng ma thuật hệ mộc tăng trưởng cho chúng là được, rồi còn làm một số biển quảng cáo và biển hiệu nữa là hoàn thiện.”
“Hả?! Em đã xong bằng đấy rồi sao?!”
“Ryoma, thực ra em đã cố quá sức đúng không?”
“Không, đâu có ạ.”
“Cậu Ryoma, tôi nghe nói cậu xây nhà bằng ma thuật hệ đất. Cậu nghĩ thông thường mình dùng bao nhiêu ma lực trong một ngày?”
“Để cháu nhớ lại xem nào… Cháu dùng nó đến ngay trước khi xuất hiện cảm giác mệt mỏi. Phần còn lại thì cháu tự làm bằng tay nếu có thể.”
Trước lời đó, tất cả mọi người trừ tôi đều thở dài.
“Thế là quá nhiều rồi…”
“Mức độ mệt mỏi do cạn kiệt ma lực của cậu Ryoma có thể dễ dàng hạ gục cả ma pháp sư hoàng gia. Cái lượng công việc cậu làm chắc chắn được gọi là làm việc quá sức.”
Nghĩ lại thì, tôi có một lượng ma lực cao bất thường mà.
“Khuôn mặt đó chứng tỏ giờ em mới nhận ra nhỉ…”
“Giờ chị bắt đầu thấy lo rồi. Liệu em ở một mình có thật sự ổn không…?”
“Em sẽ ổn thôi mà. Thế này chưa là gì so với chỗ làm trước của em.”
“Cậu làm công việc gì ở chỗ làm trước?”
“Hả…?”
Tôi lại nói mà không thèm suy nghĩ rồi, nhưng tôi không thể bảo họ rằng tôi là một kĩ sư thiết kế phần mềm được… Có lẽ tôi sẽ kể về công việc làm thêm vậy.
“Mình làm đủ thứ… Từ vận chuyển hàng hóa đến chế tạo mô hình.”
“Mình hiểu… Cậu có bao giờ thấy công việc của mình khổ cực không?”
“Cũng có vài thời điểm, nhưng nếu không làm việc thì mình không sống sót được… Với lại không phải mọi thứ đều cực nhọc. Cái vận chuyển hàng hóa thực ra chỉ là mang vật liệu đến công trường thôi, với lại mình cũng muốn ngắm quá trình xây dựng nữa. Mình cảm thấy thỏa mãn khi công trình được hoàn thiện. Làm mô hình thì là thêm màu vào một vị trí nhất định. Công việc đó chỉ lặp đi lặp lại một quy trình, nhưng nhìn thành phẩm cuối cùng cũng khiến mình thấy hạnh phúc.”
“Mình hiểu rồi. Mình mong trong tương lai cũng sẽ tìm được việc đáng để làm như thế.”
Hả, Eliaria định đi làm á? Mặc dù cô ấy là con gái của một công tước?
Trong khi tôi đang suy nghĩ về việc đó, Eliaria bắt đầu thấy thích thú về việc làm mô hình. Vậy ra cô bé cũng có mặt nữ tính như thế…
“Mình có thể làm cho cậu một con nếu cậu thích.”
Tôi buột miệng ra mà không thèm nghĩ gì hết. Tất cả mô hình tôi làm trước giờ đều chỉ dành cho con trai.
“Thật ư?! Nếu cậu có thời gian thì hãy làm cho mình nhé!”
…Ôi không! Chuyện này tệ thật! Tôi từng làm rất nhiều thứ trước đây để kiếm tiền, nhưng những người ở đây sẽ không hiểu được loại vật liệu đấy. Với lại làm một thứ không phù hợp với độ tuổi của Eliaria là không thể được…
“Có vấn đề gì à?”
“Không, chỉ là… Khuôn mẫu… Trước giờ mình chỉ sơn màu thôi, vậy nên giờ mình không có mẫu trước…
“Ồ? Nhưng mà Ryoma, cậu giỏi ma thuật hệ đất mà.”
…Đúng thế thật. Sự tiện lợi của ma thuật hệ đất đã chặn đứng đường thoát của tôi…
Chà, đành chịu vậy. Tôi là người đề nghị cơ mà, chắc tôi sẽ tạo ra thứ gì đó vô hại…
“Mình hiểu rồi. Mình sẽ làm nó khi có thời gian.”
“Cảm ơn cậu!”
“Sebas, cháu có thể mua những vật phẩm hội họa như màu sơn ở đâu?”
“Nếu cậu cần, tôi có thể chuẩn bị luôn vào ngày mai.”
“Cảm ơn ông. Cháu cũng cần sơn cho bảng hiệu nữa, nên cứ mua nhiều vào nhé. Cháu sẽ trả tiền sau.”
“Tôi hiểu rồi.”
Sau đó, chúng tôi trò chuyện vu vơ một hồi trước khi tôi quay trở về phòng. Khi tôi rời khỏi đó, mọi người còn nhấn mạnh là tôi không được làm việc quá sức nữa… Tôi nên cẩn thận hơn.
À đúng rồi, tôi phải làm gì với tên cửa hiệu ấy nhỉ?
…
…
…
…
…Một thứ gì đó đơn giản thôi là đủ. Và phải dễ nhớ nữa.
Dịch Vụ Giặt Giũ Rừng Tre – Loại Bỏ Chất Bẩn Với Một Cái Giá Hợp Lý! Chúng Tôi Có Thể Xử Lý Cả Vết Bẩn Của Yêu Tinh!
Ừm, dịch luôn từ tên mình ra là dễ nhớ nhất. Thế này là quá đủ cho một tờ quảng cáo rồi.
◇◇◇
Xây dựng cửa hiệu, ngày thứ 8.
Tôi nhận số vật phẩm đã nhờ Sebas mua ngày hôm qua rồi cảm ơn ông ấy, trước khi đi thẳng đến hội; và được Maylene đón chào nồng nhiệt ngay khi vừa bước vào.
“Ồ, không phải là Ryoma sao! Cậu ngừng đến hội ngay sau nhiệm vụ ở hầm mỏ, làm tôi lo muốn chết.”
“Xin lỗi, dạo này cháu có hơi bận chút.”
“Phải rồi, cậu phải xây dựng cửa hiệu mà. Tôi có nghe hội trưởng kể rồi. Với người tầm tuổi đó quả thực rất ấn tượng đấy.”
“Cảm ơn cô rất nhiều. Thực ra có điều cháu muốn hỏi.”
“Cậu cứ nói đi.”
“Cháu nghe ai đó bảo là có thể đăng quảng cáo ở bảng tin của hội; có thật không?”
“Quảng cáo? Hmm, hội không có dịch vụ như vậy. Thứ cậu nghe chắc hẳn là cái kia.”
Maylene chỉ về phía cái bảng tin nhỏ ở một góc của hội.
“Đó là bảng nơi mọi người đăng thông tin tìm đồng đội. Những ai muốn tìm thành viên có thể viết về bản thân và những gì mình đang tìm kiếm. Cơ mà không có bảng dành riêng cho việc quảng cáo đâu.”
“Cháu hiểu rồi… Cảm ơn cô.”
Có nghĩa là tôi phải tự quảng cáo bằng phương thức truyền miệng. Phát giấy quảng cáo hay đi dán các tấm áp phích có vẻ là lựa chọn hơi đắt đỏ, vì giá thành của giấy cũng tương đối cao…
Ngoại lệ duy nhất là giấy vệ sinh, gần như chả tốn đồng nào. Có vẻ như trong quá khứ có một người đàn ông (chắc hẳn cũng đến từ thế giới khác) đã dùng ma thuật để sáng chế ra các vật dụng như bàn chải đánh răng và giấy vệ sinh, sau đó lan truyền chúng ra toàn thế giới. Nhưng tôi không thể dùng giấy vệ sinh để viết quảng cáo được. Chúng quá mỏng manh và sẽ bị vất đi ngay. Tôi nên đặt chuyện cửa hiệu sang một bên rồi đi làm việc trước đã.
“Cô Maylene, có bất cứ công việc nào liên quan đến việc thu dọn rác hay cái gì tương tự trong hôm nay không?”
“Nếu thế thì cậu có thể lên phòng hội trưởng được không? Ông ấy muốn nói chuyện với cậu khi cậu ghé qua đây, chắc hẳn là về một công việc.”
“Cháu hiểu ạ. Vậy cháu đi luôn đây.”
Khi tôi đến phòng làm việc của trưởng nhánh, ông ấy chào đón tôi với một nụ cười nồng ấm.
“Ryoma! Cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
“Chào chú. Cũng được một tuần rồi nhỉ? Cháu mải xây dựng cửa hiệu quá.”
“Xin lỗi vì lại nhờ cậu làm việc này, cơ mà tôi mong cậu sẽ chấp nhận một công việc dọn bể phốt khác.”
Hả? Tôi tưởng sáu đứa trẻ từ khu ổ chuột đang xử lý chúng rồi…
“Về việc đó… sáu đứa trẻ mà cậu có nhắc tới cùng một vài người khác đã đến làm, nhưng hiện chúng tôi vẫn thiếu nhiều nhân lực. Chúng tôi cũng đã bắt mấy tên trong băng nhóm của Sacchi – mấy kẻ mà ít tội hơn ấy – nhận việc này rồi, nhưng thế vẫn là chưa đủ. Vả lại, bọn họ làm không tốt được như cậu. Mặc dù tôi rất muốn tạo công ăn việc làm cho những người thiếu tiền… với tư cách là một hội, không thể để khách hàng chờ lâu được. 5 tháng trước khi cậu tới đây khá chật vật. ‘Chúng tôi đều không thể chịu được mùi hôi thối hồi đó!’, ‘ Ngay cả những mùi đó cũng biến mất!’, ‘ Hãy làm nó sạch tiếp như vậy đi!’, …Và đó chỉ là một vài lời phàn nàn mà chúng ta nhận được từ mấy người thiếu kiên nhẫn thôi. Xin cậu đấy, chỉ cần làm đủ chỉ tiêu của hội là được rồi.”
Ẹc… Lần trước tôi đã làm quá sạch à? Có phải do đẩy tiêu chuẩn sống lên quá cao nên giờ khó lòng mà quay lại được không? …Mặc dù tôi chắc chắn đấy là một phần, 5 tháng vừa qua có vẻ đã rất tồi tệ…
“Chà, cháu cũng hiểu lý do của họ mà. Cái mùi đó thực sự rất tệ… Thôi được rồi, cháu sẽ nhận việc này.”
“Thế thì tuyệt quá.”
Tôi ngay lập tức nhận việc và đến thẳng khu bể phốt.
Dùng hết công suất của số slime ăn chất thải chả tốn mấy thời gian.
Giờ chỉ còn việc báo lại kết quả và nhận phần thưởng là xong. Sau đó thì quay lại việc của cửa hiệu.
Tôi yêu cầu đàn slime ăn chất thải dùng kĩ năng giảm chất dinh dưỡng của mình để lấy phần dinh dưỡng ra khỏi đồ ăn của chúng, sau đó tạo ra phân bón. Tôi trộn phần bùn không mùi đó vào khu đất quanh cửa hiệu, rồi trồng hạt giống của cỏ và hoa vào, sau đó tưới nước.
“Trời bắt đầu tối rồi…”
Vì công việc dọn dẹp cũng tốn kha khá thời gian, mặt trời đã bắt đầu lặn.
Hôm qua tôi vừa được bảo là không được cố quá… Có lẽ hôm nay tôi sẽ dừng ở đây.
◇◇◇
Xây dựng cửa hiệu, ngày thứ 9.
Vào buổi sáng, tôi tưới nước cho hạt giống của hoa và cỏ bằng ma thuật hệ nước, sau đó dùng ma thuật hệ mộc Sinh Sôi để đẩy nhanh quá trình tăng trưởng của chúng. Ba tiếng sau khi dùng ma thuật, một thảm cỏ xanh mướt đã xuất hiện bên ngoài vành đai của cửa hiệu, còn hoa thì nở rộ khắp nơi.
Ma thuật này rất tiện lợi, tuy nhiên nếu không có đủ chất dinh dưỡng và nước ở trong đất, lượng ma lực tiêu tốn sẽ tăng lên rất nhiều. Một khuyết điểm khác là, nếu khiến quá trình tăng trưởng nhanh quá mức, lượng chất dinh dưỡng trong đất sẽ bị hao mòn. Nếu không nhờ có phân bón của lũ slime ăn chất thải, ngay cả tôi cũng không đủ ma lực để tạo ra một thảm cỏ lớn trong thời gian ngắn thế này.
Thật may tôi đã thành công… Sau khi cắt cỏ đến một độ cao thích hợp bằng ma pháp hệ gió, rồi để đàn slime ăn chất thải xử lý phần cỏ bị cắt, ngoại thất cũng đã hoàn thành. Cuối cùng tôi cũng đi đến bước chuẩn bị cho bộ mặt của cửa hiệu – bảng tên.
Tôi lấy một tấm ván đã cắt dạo trước rồi sơn nó thành màu trắng, sau đó viết Dịch Vụ Giặt Giũ Rừng Tre lên đó. Sau khi vẽ vài bụi tre và slime nằm ở hai bên, tôi liền phơi khô nó. Giờ chỉ cần bọc một lớp chống nước bên ngoài là xong.
Trong khi đợi nó khô, tôi tiếp tục đi làm bảng phí dịch vụ và những thứ khác, rồi kiểm tra lần cuối cửa hiệu.
Tiếp theo là… kiểm tra quy trình quản lý và liên lạc với khách hàng?
Nếu vậy thì tôi nên mở cửa và gọi Jeff cùng những người khác đến thử… Không, tôi sẽ mở một bữa tiệc khai trương!
Không còn thời điểm nào tốt hơn hiện tại. Tôi đảm bảo mình đã chuẩn bị đủ những gì cần thiết để bắt đầu kinh doanh, sau đó ghé qua chỗ của Serge trên đường về nhà.
“Chào mừng, cậu Ryoma.”
“Chào buổi tối, chú Serge. Đi thẳng vào vấn đề chính, hôm nay cháu đã hoàn thành xong cửa hiệu.”
“Thật sao?! Thế là quá nhanh…”
“Một vài người bạn từ Hội Thám Hiểm bảo cháu rằng họ rất háo hức mong chờ đến ngày mở cửa, vậy nên cháu đã cố hoàn thành sớm. Giờ thì mọi thứ đã hoàn thành, nên cháu muốn mời mọi người đến một bữa tiệc khai trương. Nhưng trước hết, cháu cần đảm bảo mọi thứ đã đúng kế hoạch trước khi mở cửa.”
“Vậy tức là kiểm tra tổng quát lần cuối trước khi thực sự bắt đầu?”
“Vâng. Cháu sẽ mở cửa vào ngày hôm sau bữa tiệc, nên cháu đang nghĩ chuẩn bị một bữa khai trương với đồ ăn nhẹ. Cháu đang tính mời chú đến, vậy nên nếu chú tham dự được, chú có thể nói cho cháu biết ngày nào chú rảnh không?”
“Cảm ơn cậu vì đã mời tôi. Xem nào… Ngày mai tôi có việc phải làm, nhưng hai tuần tiếp đó thì tôi không có kế hoạch gì hết. Cậu thấy ngày nào hợp lý thì cứ báo lại cho tôi.”
“Cảm ơn chú rất nhiều. Cháu sẽ hỏi những người khác nữa và đưa ra quyết định sau.”
“Cậu Ryoma, liệu tôi có thể đưa hai người nữa đi cùng không?”
“Chắc chắn rồi. Có phải là anh Pioro và hội trưởng không ạ?”
“Không, họ là người của công ty tôi. Trước đó tôi có hứa sẽ giới thiệu cho cậu một vài người trợ giúp cửa hiệu. Sẽ rất thuật tiện nếu để bọn họ làm quen với công việc từ trước.”
“Cảm ơn chú đã xem xét.”
Mà nghĩ lại, trước đấy ông ấy có nói đến việc này rồi. Sau khi làm chỗ nghỉ cho nhân viên, tôi đã quên béng về họ. Tôi sẽ không thể làm một mạo hiểm giả nữa nếu không có ai giúp, nên việc này khá quan trọng. Thật may quá.
Tiếp theo, tôi ghé qua Hội Thám Hiểm và nói cho cả trưởng nhánh lẫn cô Maylene điều tương tự. Cả hai người họ đều rảnh trong ba ngày tới. Bọn họ cũng sẽ báo lại với Jeff và những người đã giúp tôi ngăn chặn cơn đại dịch lần trước. Ngày mai tôi nên ghé qua hội một lần nữa để xác nhận.
Sau đó, tôi đến Thương Hội và nhờ người tiếp tân chuyển tin nhắn đến cho hội trưởng, nhưng họ đã để tôi vào gặp thẳng bà ấy.
“Chào mừng, đã hơn một tuần kể từ lần trước rồi nhỉ. Mọi việc vẫn suôn sẻ chứ?”
“Vâng, thật may là cháu đã xây xong cửa hiệu.”
“Đã xong rồi cơ à? Chà, còn tùy vào loại tòa nhà, nhưng cháu cũng là một thợ mộc giỏi phết ấy nhỉ?”
“Cháu chỉ có thể xây những tòa nhà đơn giản thôi ạ.”
“Thế là quá đủ rồi. Chỉ có quý tộc với mấy người kì quặc mới cần ngôi nhà xa hoa thôi.”
Cũng đúng thật.
“Vậy hôm nay cháu đến để báo cáo cửa hiệu đã hoàn thành à?”
“Đúng là thế, nhưng cháu cũng muốn nhờ những người quen đến kiểm tra xem quy trình kinh doanh có hoạt động chính xác hay chưa ạ. Sau đó, cháu định tổ chức một bữa tiệc khai trương với các món ăn nhẹ. Cháu cũng được bà chăm sóc nhiều rồi, Hội trưởng, vậy nên nếu bà rảnh…”
“Cháu định mời ta à?”
“Cháu không thể chuẩn bị được thứ gì sang trọng, với lại một vài người quen của cháu cũng đến nữa. Nhưng nếu bà không phiền, cháu rất mong bà sẽ tới được ạ.”
“Heehee! Vậy ta cứ coi đó là một bữa tiệc bình thường nhé. Hạnh phúc thật đấy. Với vị thế của ta, chả mấy khi ta được mời đến một buổi tụ họp nữa. Ngay cả khi có được mời thật, khi ta bước chân vào, ai nấy cũng căng thẳng đơ hết cả ra. Nhưng nếu là bạn bè mạo hiểm giả, ta đoán đó thực sự là một buổi tụ họp nhỉ?”
“Vâng, cháu cũng ghét mấy bữa tiệc nghiêm túc. Đó là nơi mà lúc nào cũng phải để ý cách ăn nói và cử chỉ.”
“Được rồi, khi nào thì bắt đầu vậy?”
“Cháu đang nghĩ là ba ngày kể từ giờ, nhưng quyết định cuối sẽ được đưa ra sau khi cháu nghe hết câu trả lời của mọi người… Cháu sẽ để lại tin nhắn ở hội vào ngày mai. Với lại, bà có thể báo cho cả anh Pioro được không ạ? Cháu cũng muốn mời anh ấy nữa, nếu anh ấy rảnh.”
“Cậu ta chắc chắn sẽ rảnh sau ba ngày kể từ giờ. Công ty của cậu ta nằm ở một thị trấn khác, nhưng ngày mai cậu ta sẽ đến đây để dự hội thảo. Ta chắc chắn sẽ nói cho cậu ta biết.”
“Cảm ơn bà rất nhiều.”
Tôi cảm ơn bà ấy và rời khỏi Thương Hội.
Cuối cùng, tôi ghé qua Hội Thuần Thú trước khi quay về nhà trọ để mời Eliaria và mọi người đến dự lần chạy thử cũng như bữa tiệc khai trương của cửa hiệu. Tất cả đều rất vui mừng khi nghe về việc này, vậy nên bốn người nhà công tước, Sebas, Araune, Lilianne, và Jill cùng những người lính hộ tống đều đồng ý tham gia.
Vậy nên tổng số người hiện tại là: 11 người thuộc nhóm của Eliaria, 11 người từ Hội Thám Hiểm và 5 người từ Thương Hội… tức là 28 người bao gồm cả tôi. Vì chưa đạt được thành tích gì đáng nói, hôm nay tôi không thể trực tiếp gặp được Trưởng nhánh Taylor để hỏi, nhưng nếu ông ấy tới được thì sẽ là 29 người. Tiệc khai trương sẽ được tổ chức ở khu nhà nghỉ của nhân viên, nơi đấy chắc đủ rộng.
Ngày mai tôi sẽ đi xác nhận kế hoạch của những mạo hiểm giả khác và liên lạc lại với mọi người.
◇◇◇
Ngày thứ 10.
Sau khi ghé qua hội, tôi xác nhận là tất cả những mạo hiểm giả đều đến tham dự. Thêm nữa, tin nhắn tôi để lại ở Hội Thuần Thú ngày hôm qua đã được chuyển đến tay người nhận, và tôi được biết Trưởng nhánh Taylor cũng sẽ đến dự.
Ngay sau khi biết được điều đó, tôi đến cửa hiệu của Serge và thông báo lại cho ông ấy rằng lần chạy thử sẽ bắt đầu vào buổi sáng hai ngày tính từ hôm nay, còn bữa tiệc khai trương sẽ là vào buổi trưa.
Tất cả những gì còn lại phải làm trong ngày là tuần tra khu mỏ mỏ hoang mà tôi đã bỏ mặc suốt cả tuần qua, trước khi quay lại nhà trọ và thông báo với Eliaria và mọi người về kế hoạch của mình.