Ngày hôm sau ~ Ryoma ~
Sau buổi tiệc hôm qua, Carme và Carla kiên quyết sẽ đến làm việc sớm nhất có thể vào ngày kế tiếp, vậy nên tôi quyết định chính thức mở cửa hiệu và đến đây từ sớm. Bây giờ là 5 giờ sáng.
“Có lẽ mình đến hơi sớm.” Tôi đến đây theo đúng giờ mà tôi thường đến ở thế giới cũ, nhưng sớm quá cũng không tốt. Tôi không nghĩ cặp sinh đôi sẽ đến ngay, vậy nên tôi quyết định sẽ giết thời gian bằng cách chơi với đàn slime.
◇◇◇
“Chào buổi sáng, Sếp,” cặp sinh đôi đồng thanh.
“Chào buổi sáng, Carme, Carla. Hân hạnh được làm việc cùng hai người ngày hôm nay,” tôi trả lời. Sau khi họ đến, tôi kiểm tra lướt qua toàn bộ cửa hiệu trước khi bắt đầu mở cửa. Nghe thì có vẻ nhiều việc, nhưng thực ra tôi chỉ đặt số slime cọ rửa vào trong phòng đợi, sau đó chuẩn bị túi và tiền lẻ. Cặp sinh đôi đã mang số túi mà tôi đặt trước vào sáng nay, vậy nên chúng được dùng ngay lập tức.
“Được rồi, tôi đi đây,” tôi thông báo.
“Hẹn gặp lại,” hai chị em sinh đôi cùng nói. Tôi không chắc lắm về việc để bọn họ tự trông nom cửa hiệu trong ngày đầu tiên; nhưng vì tôi không thể quảng cáo bằng tờ rơi, tôi quyết định đến nhận việc ở hội rồi thông báo luôn cho mọi người biết. Serge đã giới thiệu cho tôi những nhân viên có thể tự xử lý mọi vấn đề, nên thật ra thì, có khi tôi chẳng cần xuất hiện cũng được. Dù sao đấy cũng là mục đích của việc thuê nhân viên mà. Tôi cứ tiếp tục suy nghĩ về việc đó trong khi ghé qua nhà hàng xóm trên đường đến hội. Tôi phải báo cho Pauline biết cửa hiệu đã mở bán.
“Xin lỗi, có ai ở nhà không?” tôi hỏi. Nơi này vẫn đang mở cửa, nhưng lại chẳng có ai ở trong, vậy nên tôi quyết định gọi thử. Sau đó, Pauline hớt hải chạy đến từ phía trái nhà.
“Xin chào. Ồ! Là Ryoma đó à. Hôm nay lại qua mua hạt giống hả?”
“Không ạ, nhưng tiệm giặt giũ Rừng Tre của cháu sẽ bắt đầu mở cửa từ hôm nay. Cháu chỉ qua đây báo thôi.”
“Ối chà, đã mở rồi cơ à? Nhanh thật đấy.”
“Vâng, cũng nhờ mọi người đã giúp đỡ ạ. Cô có thể dùng cái túi cháu tặng hôm nọ, vậy nên mong cô qua thử dịch vụ bên cháu. Cô nhớ gọi cả cô Mary và cô Kiara nữa nhé. Cháu sẽ báo cho nhân viên trước.”
“Cháu có cả nhân viên cơ à?”
“Một người quen đã giới thiệu họ cho cháu. Trong khi cháu làm mạo hiểm giả, bọn họ sẽ tự quản lý cửa hiệu. Với lại, cháu sẽ tự trả lương cho họ bằng tiền kiếm được khi làm nhiệm vụ ở hội cho đến khi dịch vụ này bắt đầu kiếm được lãi.”
Họ nói rằng miễn là họ được phép làm việc ở đây, tiền lương là không cần thiết, nhưng tôi không chấp nhận việc đó. Nói thật, tôi cũng không rõ tại sao họ muốn làm việc cho tôi đến thế. Serge có lẽ đã đề nghị những nhiệm vụ phức tạp hơn để tận dụng tối đa tài năng của họ, và tôi nghĩ tiền lương cho những việc đó chắc hẳn cao hơn thế này nhiều. Hay là họ muốn tạo dựng mối quan hệ? Mà thôi, tôi cũng chẳng có gì để phàn nàn.
“Với cửa hiệu kích cỡ lớn như vậy, cô nghĩ rằng chuyện đó không cần thiết đâu. Mà thôi, chúc may mắn, cô luôn ủng hộ cháu. Hôm nay cô sẽ ghé qua đó một chuyến.”
“Cảm ơn cô. Thôi, cháu đi làm đây.”
Tôi vẫy tay chào và rời khỏi đó. Ngay khi tôi bước chân vào hội, một số người đã gọi tôi.
“Ryoma, tiệm giặt giũ của cậu sắp mở chưa?”
“Bao giờ thì mở cửa vậy?”
“Tôi mong rằng nó sẽ mở sớm!”
Những mạo hiểm giả từng tiêu diệt quái vật ở hầm mỏ đợt trước dạo này đã bắt chuyện với tôi thường xuyên hơn. Có vẻ như họ đều rất mong chờ ngày cửa hiệu mở cửa.
“Thực ra Rừng Tre đã chính thức mở cửa từ hôm nay.”
“Thật sao?!”
“Đúng vậy. Chúng tôi cung cấp dịch vụ lau rửa các thiết bị cho mạo hiểm giả, mọi người có thể qua thử.”
“Hay lắm! Tôi chắc chắn sẽ ghé qua đó trên đường về nhà!”
Tôi cố tình nói thật to để quảng cáo cho những người xung quanh, sau đó nhận việc thu hoạch thảo dược, tiện thể ngó luôn qua khu mỏ để kiểm tra.
◇◇◇
Một vài tiếng sau…
Tôi bảo cặp sinh đôi rằng họ có thể tự quản lý cửa hiệu, nhưng vì tò mò, tôi quyết định nhanh chóng hoàn thành công việc và về sớm. Mặc dù hôm nay là ngày đầu tiên mở cửa, có khá nhiều người đang tụ tập ở bên ngoài. Thực ra phải có hơn 20 người! Tôi hoảng hốt tiến vào trong, và được Carla tiếp đón.
“Chào mừng–– A, Sếp!”
“Carla, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Công việc buôn bán rất thuận lợi ạ, nhưng chúng ta thực sự rất bận!”
“Sếp! Vài người phụ nữ hàng xóm đã qua nhờ chúng ta giặt đồ,” Carme nói trong lúc bê đồ giặt xong từ phía sau cửa hiệu. Chúng ta phải nhanh chóng phục vụ họ!
“Tôi sẽ giúp. Hai người tiếp khách đi, tôi sẽ bê đồ giặt cho!” tôi ra lệnh và nghiêm túc tập trung vào làm việc. Nhưng càng tiếp được bao nhiêu, số người đến xếp hàng lại càng nhiều bấy nhiêu. Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Cuối cùng, dòng người lũ lượt kéo đến chỉ ngừng lại vào khoảng sau 3 giờ chiều. Không thể nói là có nhiều người đến mức đó, nhưng vì chúng tôi phải phục vụ từng khách một, cũng tốn khá nhiều thời gian. Giá cả của cửa hiệu chúng tôi rẻ hơn so với mức giá bình thường, vậy nên khách hàng khá ngạc nhiên khi có thể giặt nhiều đồ chỉ với lượng tiền ít đến thế. Điều này cũng khiến một vài người đặt câu hỏi liệu chúng tôi có định bắt trả thêm tiền vào lần sau không. Thật không may, rất nhiều người không tin vào dịch vụ của chúng tôi. Đám đông lớn phía ngoài đã khiến lính cảnh vệ phải ghé qua kiểm tra xem có chuyện gì.
Nhưng việc đó hóa ra lại lợi cho chúng tôi. Đội trưởng đội cảnh vệ nghe chuyện về cửa hiệu của tôi qua lời một người lính, vậy nên ông ấy đã đến nhờ chúng tôi giặt đồ cho cả đội. Họ dùng túi dành cho 35 người, và mua hẳn hai cái. Cho đến cuối năm trước, họ vẫn thường thuê người đến giặt đồ, nhưng chính phủ thời điểm đó đã cắt giảm ngân sách của bọn họ, nên họ không thể làm thế nữa. Họ vẫn thấy thật may mắn khi lương không bị giảm, nhưng sau khi phàn nàn với tôi một hồi về cấp trên, họ đã nhờ tôi làm giúp việc đó. Có lẽ tôi vừa kí được một hợp đồng lớn ấy nhỉ?
Chúng tôi bắt đầu mở cửa từ 8 giờ sáng, và thường sẽ tốn 3 phút để phục vụ một vị khách. Tôi không rõ khách hàng bắt đầu đến từ bao giờ, nhưng có vẻ như Carme và Carla đã làm việc bảy tiếng không ngừng nghỉ, thậm chí bỏ cả bữa trưa.
Thế này không ổn chút nào. Tôi thì có thể làm được việc đó, nhưng hai người này thì không. Với điều kiện làm việc khắc nghiệt thế này, cửa hiệu của tôi có khác gì công ty đen ở thế giới cũ đâu! Tôi không muốn lặp lại chuyện đó! Tôi đã thề ở kiếp trước rằng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra một lần nữa!
“Hai người hôm nay làm việc tốt lắm.”
“Cậu cũng thế, Sếp.”
“Nhiều khách hàng thật đấy.”
“Đúng là như vậy. Có lẽ chúng ta nên thuê thêm nhân viên nhỉ?”
“Vâng, tốt nhất là nên làm việc đó càng sớm càng tốt. Nếu cậu muốn nhân viên của mình được nghỉ ngơi theo lượt, cậu sẽ cần phải thuê thêm từ bốn đến sáu người nữa. Chúng ta đã dành phần lớn thời gian trong ngày hôm nay chỉ để giải thích về cách hoạt động, nhưng dựa vào phản ứng của khách hàng, chúng ta hiện không có đủ người để hoàn thành chỉ tiêu tối thiểu của cửa hiệu,” Carla ngay lập tức trả lời.
“Khách hàng rất hài lòng với tốc độ và chất lượng phục vụ của chúng ta, vậy nên tôi nghĩ ngày mai sẽ còn đông khách hơn. Cậu có lẽ sẽ tìm được nhân viên sớm thôi nếu đăng thông báo lên hội.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi nên trả lương khoảng bao nhiêu?”
“Trong khoảng từ 120 đến 150 sute/ngày là đẹp nhất. Thế là đủ để kiếm sống và vẫn thừa một chút cho việc tiết kiệm. Số tiền như vậy là khá cao cho lương khởi điểm, vậy nên tôi dám chắc cậu sẽ nhanh chóng tìm được nhân viên thôi.”
“Nếu mọi việc không khẩn cấp đến vậy, chúng ta đã có thể dành thời gian để tìm nhân viên nhận làm với mức lương thấp hơn, nhưng giờ phải ưu tiên chọn những người có thể làm việc ngay lập tức.”
“Vậy giờ tôi sẽ đến hội luôn. Càng sớm càng tốt.”
“Xin hãy làm thế,” cặp sinh đôi trả lời. Tin tưởng vào khả năng nhận định của họ, tôi nhanh chóng rời cửa hiệu. Vấn đề này tốt nhất nên được xử lý ngay lập tức. Nhưng ngay khi tôi rời khỏi đó, tôi chạm mặt bốn người hàng xóm đang mang theo một cái túi lớn.
“Ồ, Ryoma.”
“Pauline, Renny, Rick, và Sieg, mọi người đang đi đâu thế? Đó là cái túi gì vậy?”
“Nhà chú định mang quần áo sang giặt ở bên cháu. Chú là một người bán thịt, vậy nên quần áo lúc nào cũng dính vết máu,” Sieg trả lời. Chú ấy là chồng của Pauline, và là người quản lý tiệm thịt cạnh hiệu bán hoa. Tôi đã mua số thịt nấu hôm trước ở bữa tiệc khai trương từ cửa hàng của Sieg.
Các chương trình truyền hình thường hay miêu tả người bán thịt là những người đàn ông gân guốc, nhưng Sieg thì hoàn toàn ngược lại. Chú ấy khá cao, nhưng đồng thời cùng gầy guộc nữa. Như thể chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua là chú ấy cũng bay mất rồi. Nhìn chú ấy hơi ốm yếu.
“Một mạo hiểm giả bảo với chú là cháu có thể rửa sạch cả vết máu.”
“Cô cũng định mua quần áo mới rồi, nhưng vẫn muốn xem xem cháu có thể xử lý được chúng không.”
“Cảm ơn mọi người. A, nếu chú không phiền thì cho cháu hỏi, cửa hàng của chú có thuê nhân viên không?”
“Có chứ. 10 người, bao gồm cả chú.”
“Bên cháu có dịch vụ dành cho bảy người hoặc hơn, vậy nên cháu nghĩ chú nên chọn nó. Một túi dành cho 14 người có giá là 1 xu đồng trung và 8 xu đồng nhỏ, cháu thấy cái giá đó hợp lý hơn.”
“Thật sao? Rẻ thật đấy.”
“Nhà cô sẽ chọn nó.”
Trong khi chúng tôi đang bàn chuyện làm ăn, Rick xen vào.
“Ryoma, anh đang làm cái gì đấy? Lại mải chơi hả?”
“Hahaha, nhìn thì có vẻ thế thật, nhưng không. Anh đang trên đường đến Thương Hội.”
“Thật sao?” Renny hỏi.
“Cửa hiệu của anh có nhiều khách hơn mong đợi, và có vẻ như chỉ với hai nhân viên là không đủ để xử lý.”
“Nghiêm túc đấy à?! Không phải cháu vừa mở cửa ngày hôm nay sao?!”
“Bên cháu đã dùng vài cách để quảng cáo, nhưng cháu chưa bao giờ nghĩ lại có nhiều khách hàng đến vậy. Giờ cháu đang cần thuê nhân viên gấp.”
“Ngạc nhiên thật đấy. Có nhiều khách vậy cơ à?”
“Vâng, cháu có hai nhân viên đã làm việc suốt từ sáng nay, họ đã phải làm bảy tiếng liên tục mà không được nghỉ giải lao.”
Sau khi trò chuyện xong, tôi chào tạm biệt họ và đến thăm Thương Hội. Họ để tôi vào ngồi trong phòng đợi, nơi hội trưởng đến gặp.
“Ta rất vui vì cháu đã ghé thăm. Nhưng không phải hôm nay cửa hiệu mở cửa à? Có vấn đề gì sao?”
“Chúng cháu bận một cách bất ngờ, và giờ đã bắt đầu thiếu nhân viên rồi ạ.”
“Vào ngày mở cửa ấy hả? Ngay cả ta cũng không đoán được việc này. Vậy hôm nay cháu muốn thuê thêm người sao? Được rồi, ta sẽ tập hợp những người có thể bắt đầu làm luôn vào ngày mai. Cháu có thể chọn người mình muốn tuyển.”
Sau khi nói xong, bà ấy rời đi luôn và để tôi đợi trong phòng khách.
◇◇◇
Tôi được báo rằng những nhân viên có tiềm năng đã được tập hợp, và được dẫn tới một phòng họp. Có 30 người ở trong đủ mọi độ tuổi, giới tính, và chủng tộc. Trong số họ có một cặp đôi kì lạ đứng cạnh nhau. Họ nhìn thoáng qua tôi, rồi nhìn thẳng về phía trước. Có phải họ cũng đánh giá tôi như cách tôi làm với họ không? Rất nhiều cặp mắt khác cũng chỉ nhìn thoáng qua tôi trước khi quay đi hướng khác như thể đã hết hứng thú.
“Giờ thì, tất cả những người ở đây đều có thể làm phép tính đơn giản. Bất cứ ai trong số họ cũng có thể bắt đầu làm việc ngay lập tức.”
“Cháu hiểu ạ. Rất vui được gặp mọi người, tôi là chủ sở hữu của cửa hiệu giặt giũ Rừng Tre. Tên tôi là Ryoma Takebayashi. Rất cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian của mình ra để đến tập hợp ở đây ngày hôm nay,” tôi nói. Những người ở đó bắt đầu thì thầm bàn tán. Từ những gì tôi nghe được, họ tưởng tôi chỉ là một thằng nhóc chạy việc, không phải người thuê. Có vẻ như bọn họ không hề đánh giá tôi, cơ mà vì tôi đúng là một cậu bé 11 tuổi, cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm. Sau lời giới thiệu bản thân, tôi mặc kệ những người rõ ràng là thất vọng và nói tiếp.
“E hèm, đầu tiên tôi muốn biết những ai ở đây phản đối làm việc cho cửa hiệu của tôi,” tôi hỏi. Có một vài lời phàn nàn, hầu hết là đến từ những người trẻ tuổi. Ngoại hình trẻ con của tôi đã đủ để làm một số người ngán ngẩm rồi, và tôi cũng không cần những người đó làm nhân viên của mình. Dựa vào số người nộp đơn xuất hiện ở đây, có lẽ thứ cuối cùng tôi nên nhắc đến là tiền lương. Lôi kéo một đám đông như vậy chỉ vì tiền cũng thật phiền phức. Đằng nào ở đây cũng có quá nhiều người, tôi phải loại bỏ một số đi mới được.
Một vài người tỏ rõ thái độ bất mãn, vậy nên tôi đã bảo rằng sẽ không ép ai phải làm việc cho mình. Và thế là cả một đàn người lũ lượt kéo ra khỏi phòng. Tôi không nghĩ là họ đã sẵn sàng rời đi như vậy. Tôi đã nghĩ ít nhất họ sẽ ở lại nghe cho đến lúc phòng vấn, nhưng tôi có nói là họ có thể rời đi nếu muốn.
Năm phần sáu số người ở đó đã đi mất, chỉ để lại năm người. Tôi có thể hiểu được thái độ không hài lòng của những người rời đi, nhưng vẫn thật không may. Tôi phải cảm ơn những người chọn ở lại mới được.
“Với những người còn lại, tôi sẽ coi như mọi người có ý định làm việc ở cửa hiệu của tôi. Nhưng trước hết, tôi muốn nói lời cảm tạ. Cảm ơn mọi người đã sẵn lòng làm việc cho một người trẻ như tôi,” tôi nói và cúi đầu trước họ, trước khi tiếp tục. “Giờ thì vào vấn đề chính. Cửa hiệu của tôi, Rừng Tre, hiện đang tuyển tiếp tân và người khuân đồ. Lượng đồ cần khuân vác ở đây chỉ là quần áo, vậy nên mọi người không cần phải khỏe mạnh mới bê được, ai cũng có thể làm được việc đó. Cảnh báo duy nhất ở đây đó là: tôi là một nhà thuần thú, và slime của tôi sẽ ở trong cửa hiệu. Chúng cũng được coi là nhân viên nữa.”
Năm người ở đó đều ngạc nhiên. Việc tôi là một nhà thuần thú là chuyện bình thường, nhưng họ không nghĩ tôi sẽ dùng slime trong việc kinh doanh.
“Vậy nên bất cứ ai sợ hoặc ghét slime sẽ rất khó có thể làm việc cho tôi. Có ai có vấn đề gì không?” tôi hỏi. Một người phụ nữ giơ tay lên. “Có chuyện gì vậy?”
“Có phải cậu dùng slime vì cậu không có nhân viên nào khác không? Hay là cậu vẫn sẽ dùng chúng kể cả có nhân viên hay không?”
“Đằng nào tôi cũng sẽ dùng chúng. Tôi biết có vài người không thích điều này, nhưng tôi muốn mọi người đối xử với chúng như đồng nghiệp của mình,” tôi trả lời. Người phụ nữ và hai người khác từ chối làm việc với quái vật và rời đi. Chỉ để lại một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ. Tôi không biết liệu phỏng vấn xin việc lúc nào cũng thế này, hay là tôi đã làm gì đó sai nữa.
Hội chỉ đơn thuần là tập hợp những người có thể làm việc ngay lập tức, chứ không phải những người muốn đến làm việc cho cửa hiệu của tôi, nhưng thế vẫn rất đáng ngạc nhiên. Ít nhất tôi cũng biết rõ ai là người chấp thuận và ai là người không tán thành. Thật kì lạ, hai người còn lại ở trong phòng lại chính là những người mà tôi để ý đến ngay từ lúc bước vào.