Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6008

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 47

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 100

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 361

Tập 3 - Chương 2 Hồi 30: Bổ Sung Nhân Sự

Ngày hôm sau…

Sau khi hoàn thành việc chuẩn bị mở cửa vào buổi sáng, tôi liền đi mua một vài thứ coi như quà chào mừng hai nhân viên mới, sau đó quay trở lại cửa hiệu.

“Đã có nhiều người thế này rồi sao?” tôi tự hỏi. Tôi rời khỏi tiệm lúc nó mở cửa vào 8 giờ sáng, sau đó mua sắm khoảng tầm một tiếng đồng hồ. Giờ chắc mới chỉ 9 giờ. Không biết tầm nào là lúc đông khách nhất nhỉ?

Tôi tự ngẫm nghĩ về chuyện đó và bước vào trong bằng cửa dành cho nhân viên ở phía sau. Carla và Fay đang nhận đơn, trong khi Carme và Lilyn thì đang khuân vác đồ giặt. Hiện chúng tôi vẫn chưa gặp vấn đề gì. Tôi để họ tiếp tục làm việc và vào trong để chuẩn bị đồ ăn.

Không thể nói trước lúc nào nơi này sẽ bận rộn hơn, vậy nên tôi muốn mọi người được ăn trong lúc còn có thể. Tôi nhào bột, sau đó vo tròn và kéo dài nó. Sau khi xong, tôi rưới nước thịt lên trên.

Nhân tiện, nước thịt này là từ bữa tiệc khai trương hai hôm trước. Tôi đã tạo ra một cái tủ lạnh bằng phép kết giới để bảo quản đồ ăn tốt hơn. Tôi cũng đã thẩm định nó để kiểm tra độ an toàn và không thấy có vấn đề gì hết. Cơ mà giả dụ như, Serge mà biết về cái thứ này, chắc chắn ông ấy sẽ lại làm loạn lên cho mà xem. Hay là Pioro nhỉ? Anh ấy từng nói công ty mình xử lý đồ ăn mà.

Tôi rắc phô mai, hành tây thái mỏng và một số loại rau thơm lên trên lớp đế, sau đó bỏ tất cả vào trong lò để nướng. Trong lúc đợi, tôi chuẩn bị salat và đồ uống. Và một lúc sau, chiếc pizza đã được hoàn thành. Nó tỏa ra một hương thơm nhẹ. Tôi ăn thử một miếng và thấy nó ngon tuyệt hảo. Và thật may là vẫn kịp trước giờ cao điểm.

“Bữa trưa sẵn sàng rồi đấy mọi người. Tôi có thể ra thay cho ai đó, chúng ta sẽ lần lượt đổi chỗ để vào ăn.”

“Cảm ơn sếp,” nhân viên của tôi nói. Đầu tiên, Lilyn và Carla đổi chỗ cho tôi. Sau khi họ ăn xong, Fay và Carme cũng thay ca để nhận phần ăn của mình. Ai cũng có cơ hội được nghỉ ngơi và ăn uống. Sau buổi trưa, cửa hiệu lại đông khách như ngày hôm qua, nhưng bằng cách nào đó chúng tôi đã cùng vượt qua được.

“Làm việc tốt lắm, mọi người.”

“Cậu cũng vậy, Ryoma!” họ nói. Mọi việc diễn ra tốt đẹp hơn so với hôm trước, nhưng chúng tôi mới chỉ chuyển từ trạng thái làm việc quá sức sang làm việc bình thường giống những nơi khác thôi. Nếu chỉ một nhân viên vắng mặt, chúng tôi sẽ lại bị quá tải. Tôi sẽ không có đủ thời gian nấu ăn cho mọi người nếu chuyện đó xảy ra.

“Lại một ngày bận rộn khác. Hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu?”

“Theo tính toán của tôi, 11877 sute,” Carla nói và đưa tôi cuốn sổ. Chúng tôi đã kiếm được gấp 1.5 lần so với hôm qua, đó là mức tăng đáng nể chỉ sau một ngày.

“Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp quá nhỉ.”

“Không chỉ tốt đẹp thôi đâu, công việc kinh doanh của chúng ta đang bùng nổ đó.”

“Nếu cứ theo tiến độ này, chúng ta sẽ còn có nhiều khách hàng hơn.”

“Lilyn, Fay, hai người cũng nghĩ vậy sao? Có lẽ tôi nên thuê thêm nhân viên. Kế hoạch ban đầu của tôi là thuê từ ba đến bốn người, nhưng giờ nếu có ai bị bệnh hoặc bận gì đó, chúng ta đều sẽ bị quá tải.”

“Vâng, tôi nghĩ vậy là hay nhất.”

“Tôi biết cậu vừa làm chuyện này ngày hôm qua, nhưng nếu cậu lại đến được hội và thuê thêm người thì tốt quá.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi cũng muốn thuê thêm một đầu bếp nữa, liệu tôi có thể kiếm một người như vậy ở Thương Hội không?” tôi hỏi.

“Có chứ,” Carme trả lời. “Nhưng tại sao lại cần một đầu bếp?”

“Nếu chúng ta đều bận làm việc, ai có thể đi nấu bữa trưa được chứ? Tôi đang nghĩ mình sẽ thuê một người chuyên phụ trách việc đó.”

“Tôi hiểu ý của cậu, nhưng nhân viên nào cũng có thể làm được việc đó mà?”

“Nhưng nếu chúng ta có người chuyên đảm nhiệm chuyện này, những người còn lại sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. Bên cạnh đó, không phải mọi người sẽ thấy có động lực khi có một bữa ăn ngon đang chờ đón à? Cứ coi nó như một đặc quyền đi.”

“Cũng đúng, nhưng ‘đặc quyền’ nghĩa là sao?”

“Là một cách để giúp nhân viên của mình có điều kiện làm việc thoải mái nhất,” tôi cố gắng giải thích. Có vẻ như ở đây người ta không để ý đến lợi ích của nhân viên cho lắm. Hoặc do hầu hết những nơi khác đều không có cái này.

“Tôi nghĩ cậu thực sự rất quan tâm đến nhân viên của mình đấy.”

“Cậu không chỉ cho chúng tôi chỗ ở, mà còn trả lương hậu hĩnh nữa. Không có nhiều ông chủ tốt như vậy đâu.”

“Lương lậu tốt, phòng nghỉ tiện lợi, ấm cúng, và đồ ăn hôm nay cũng rất ngon nữa. Cả cha và tôi đều quá may mắn khi gặp được cậu.”

“Tôi rất mừng khi biết điều đó. Vậy mọi người xử lý nốt việc của hôm nay dùm tôi nhé? Tôi sẽ qua hội thuê thêm người, sau đó trở về nhà.”

“Chúc một ngày tốt lành!” bốn người họ nói và ra tiễn tôi.

◇◇◇

Khi tôi đến hội, tôi lại được dẫn vào phòng đợi để gặp mặt với hội trưởng.

“Cháu đến đấy à? Lại thuê thêm người hả?”

“Việc kinh doanh tốt đến không ngờ, vậy nên chúng cháu cũng đang khá dư dả ạ.”

“Ta hiểu rồi, vậy cháu muốn thuê thêm bao nhiêu nhân viên?”

“Cháu muốn thuê thêm ba nhân viên làm việc cho cửa hiệu, cộng với một đầu bếp ạ.”

“Một đầu bếp?”

“Chúng cháu bận đến nỗi không có cả thời gian để nấu ăn, vậy nên miễn là cháu thuê thêm người, cháu nghĩ sẽ rất tuyệt nếu mọi người có cơ hội được thưởng thức đồ ăn ngon. Và cháu muốn họ được bổ sung chất dinh dưỡng nữa ạ, vì chính sức khỏe của họ.”

“Đấy là lý do cháu muốn thuê ai đó chỉ để tập trung vào việc nấu nướng ấy hả? Chuyện lạ thật đấy.”

“Thế ạ?”

“Hầu hết những nơi khác sẽ giao cho một nhân viên phụ trách việc đó. Những cửa hiệu lớn thường sẽ thuê một người bất kì chuyên nhận những công việc kiểu này, nhưng hiếm có nơi nào thuê hẳn một đầu bếp. Cơ mà đấy cũng không phải là một ý tồi. Đợi một lát, ta sẽ xem có ai muốn nhận việc không.”

“Bà hãy hỏi những người không có mặt trong buổi họp ngày hôm qua nhé,” tôi nhờ bà ấy. Một lúc sau, hội trưởng thới thiệu tôi với bốn người.

“Rất vui được gặp cậu! Tôi là Jane!”

“Tôi là Maria!”

“Tên tôi là Fina.”

“Tôi là Chelma, một đầu bếp.”

Ba người đầu tiên là những thiếu nữ từ một ngôi làng nghèo khó đến thị trấn này tìm việc theo nhóm. Jane thì năng động, Maria thì ung dung, còn Fina là kiểu người nghiêm túc, đấy là tôi nghĩ thế, dựa vào ấn tượng đầu tiên về họ. Chelma thì không già hơn họ mấy, chắc chỉ hơn vài tuổi là cùng. Nhưng cô ấy trông như một người mẹ vậy.

Tôi cho rằng hội trưởng biết cách chọn người tốt hơn tôi nhiều, vì khi tôi hỏi họ có muốn làm việc cho tôi không, họ đều gật đầu. Có vẻ như họ đã thay đổi quan điểm của mình sau khi biết được cửa hiệu của tôi thành công ra sao, vì tôi có nhìn thấy họ khi đến đây ngày hôm qua. Hội trưởng cũng đã cho họ biết về độ an toàn của tiệm giặt chúng tôi.

Cả tôi và những nhân viên khác đều đã được đánh giá bởi hội trưởng, vậy nên chắc cũng chả có vấn đề gì với những cô gái này. Ba cô gái từ dưới quê lên thì không có gì đặc biệt. Họ không có kĩ năng gì nổi trội cả, nhưng thế cũng chẳng sao. Công việc trước đây của Chelma là ở một nhà trọ bình thường, và cô ấy nói mình không thể nấu được những món cầu kì, nhưng đấy cũng không phải một vấn đề. Họ đều có vẻ là những người tốt, vậy nên tôi quyết định sẽ thuê cả bốn người bọn họ.

Mọi việc được xử lý xong chỉ sau 10 phút kể từ lúc tôi đặt chân đến hội. Có các mối quan hệ cũng góp một phần quan trọng trong việc này. Bốn nhân viên mới đều nói rằng họ muốn tá túc ở cửa hiệu, vậy nên ngay sau khi kí hợp đồng, chúng tôi lại quay trở về tiệm giặt bằng chiếc xe ngựa đang đỗ ở ngoài. Trước khi tôi lên xe, hội trưởng nói nốt.

“Ryoma, nếu cứ tiếp tục thế này, ta nghĩ cháu nên tính đến việc mở một vài cửa hiệu ở những thị trấn khác. Cháu có thể làm luôn nếu muốn. Cứ đến hỏi ta khi nào cháu sẵn sàng,” bà ấy nói. Tôi choáng váng khi thấy bà ấy gợi ý giống hệt Carme và Carla. Sau đó bà ấy gõ chiếc gậy của mình vào sau lưng tôi và khuyên tôi hãy bớt căng thẳng lại. Khi chúng tôi về đến cửa hiệu, Carme và Carla vẫn còn ở trong.

“Sếp? Tôi tưởng cậu bảo sẽ về nhà luôn?” họ hỏi. Tôi kể cho họ việc những nhân viên mới muốn sống tại đây, giới thiệu bọn họ với mọi người, sau đó để họ tự xử lý phần còn lại.

◇◇◇

Đã bốn ngày trôi qua kể từ lúc tôi thuê nhân viên mới. Ba thiếu nữ thôn quê đều làm việc chăm chỉ, còn đồ ăn của Chelma thì không có gì phải chê cả. Tôi ở lại cửa hiệu trong ngày đầu tiên để đảm bảo mọi thứ có thể hoạt động suôn sẻ ngay cả khi tôi không có mặt ở đấy, và đúng là không có vấn đề gì hết. Hai ngày trước, tôi thậm chí còn có thời gian để lau bức tường phía ngoài và cắt cỏ. Ngày hôm qua, tôi đã có cơ hội để đi tuần tra khu mỏ.

Mới một tuần trôi qua kể từ lúc tôi quyết định mở cửa, nhưng thu nhập của chúng tôi vẫn chưa hề giảm đi. Nếu tôi sống tiết kiệm, tôi có thể sống sót trong ba tháng chỉ từ thu nhập trong một ngày của cửa hiệu. Tôi vẫn chưa hết kinh ngạc vì chuyện này, nhưng đây đều là nhờ thành quả lao động không ngừng nghỉ từ những nhân viên của tôi.

Giờ họ có thể xử lý mọi việc mà không cần nhờ đến tôi nữa, và tôi đã có thời gian để quay trở lại làm một mạo hiểm giả. Nhưng khi vừa nghĩ đến chuyện đó, Serge đã cho gọi tôi.

“Xin lỗi, cháu mất hơi lâu để đến đây.”

“Cậu Ryoma, tôi rất mừng vì cậu đã đến. Mời cậu đi lối này.”

“Vâng, vậy cháu xin phép.”

“Xin lỗi vì đã đường đột gọi cậu đến.”

“Không sao ạ, giờ nhân viên của cháu có thể tự quản lý cửa hiệu được rồi. Cặp sinh đôi mà chú giới thiệu cho cháu đều làm việc rất hiệu quả.”

“Thế sao? Có vẻ như bọn họ đã chứng tỏ được tài năng của mình rồi nhỉ. Thật nhẹ nhõm.”

“Chú đã giúp cháu rất nhiều, chú Serge.”

“Cậu cũng vậy mà. Tôi đã kiếm được kha khá từ số túi và những vật dụng hàng ngày khác mà cậu mua từ chúng tôi.”

“Chúng rất có ích ạ. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến mức đáng sợ.”

“Gần đây, tất cả mọi người trong thị trấn đều nói về nó đấy. Đến hội còn phải chú ý đến cửa hiệu của cậu nữa mà,” Serge nói, sau đó thở dài trước khi tiếp tục. “Và giờ cậu lại có cơ hội để kiếm được nhiều tiền hơn cả thế. Ngạc nhiên chưa?” Tôi vẫn chưa hiểu ông ấy nói gì. “Cậu Ryoma, tôi đang nói về vải chống nước.”

“À, phải rồi.” Tôi đã hoàn toàn quên mất chúng.

“Cậu có biết đợt sinh sản hàng loạt của ếch grell sắp bắt đầu chưa?”

“Cháu có nghe ạ.”

“Ếch grell sống trong đầm lầy. Da của chúng có thể làm giáp, còn nội tạng là nguyên liệu để làm thuốc, vậy nên giá của chúng khá cao. Trong đợt sinh sản, rất nhiều mạo hiểm giả sẽ đến đầm lầy nơi chúng trú ngụ. Đây sẽ là cơ hội tốt để quảng bá những sản phẩm như ủng làm từ vài chống nước, vậy nên tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu sản xuất và bán chúng càng sớm càng tốt. Lý do tôi gọi cậu đến đây ngày hôm nay là muốn hỏi xem cậu có thể chế ra được bao nhiêu vải trong một ngày.”

Hiện tôi đang có 907 con slime dính, vậy nên nó còn phụ thuộc vào lượng vải mà tôi có sẵn.

“Quá trình này đòi hỏi phải chế ra từ vải thông thường, vậy nên cháu cần có nguyên liệu thô. Một cuộn vải sẽ dài khoảng bao nhiêu ạ?”

“Nếu cậu lấy chúng từ tôi, nó sẽ dài khoảng 70 mét,” Serge trả lời. Lấy nhiều hơn tôi cần sẽ chả giúp ích gì cho cả hai. Nếu suy tính kĩ, 10 con slime có thể tạo ra khoảng một cuộn vải một ngày. Nếu tôi để 20 con slime cùng làm một mảnh vải, tôi sẽ tạo ra ít nhất khoảng 45 cuộn trong một ngày.

“Một khi chúng ta sẵn sàng, có thể chế ra từ 45 đến 90 cuộn một ngày. Cơ mà vì còn quá trình phơi khô nữa, nên chắc sẽ ít hơn thế một chút ạ,” tôi nói. Mặt của Serge tươi tỉnh hẳn lên.

“10 cuộn một ngày đã là quá đủ rồi. Nhiều hơn thế thì quá tuyệt.”

“Cháu hiểu rồi. Vậy cháu bắt đầu làm luôn từ hôm nay nhé?”

“Xin hãy làm thế.”

“Thế cho cháu mua vải thường để làm nguyên liệu.”

“Cậu cứ thoải mái lấy chúng đi, không phải trả tiền đâu. Đằng nào tôi cũng sẽ nhận lại vải chống nước mà, cứ coi như đây là phí tôi trả cho quá trình tạo vải của cậu đi. Cậu định ra giá bao nhiêu?”

“Chú tự định giá đi ạ. Bất cứ giá nào hợp lý là được,” tôi nói. Serge cười nhạt.

“Khi một thương nhân biết thứ gì sẽ đắt hàng, họ thường sẽ ra giá cao. Đề nghị của cậu rất thuận lợi cho tôi. À còn một chuyện nữa, cậu định sẽ làm chúng ở đâu? Nếu mọi người biết cậu là người tạo ra số vải đó, ai mà biết được sẽ có những kẻ đáng ngờ nào đến dòm ngó. Cậu có chỗ nào an toàn để làm việc không? Nếu không có, tôi có thể chuẩn bị cho cậu.”

“Cháu định sẽ xây chỗ sản xuất trong khu mỏ bỏ hoang lần trước.”

“Đúng thật, chắc chắn sẽ chả có ai xuất hiện ở đó, nhưng cậu có chắc đấy là nơi tốt nhất không?”

“Cháu có thể đi lại tự do quanh đấy, vì cháu là quản lý chỗ đó mà. Với lại cháu có thể dùng ma thuật hệ đất để tự tạo ra một khu vực sản xuất lớn.”

Sau khi quyết định xong mọi việc, tôi lấy số vải, rời khỏi cửa hiệu, và tiến thẳng đến khu mỏ bỏ hoang.