Ngày hôm sau…
“Ugh, đau đầu chết mất.”
Vì hôm qua tôi chưa được gặp Eliaria và những người khác, hôm nay tôi quyết định qua thăm phòng họ thì thấy Reinhart đang nôn nao sau khi tỉnh dậy.
“Ồ, Ryoma, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng mọi người.”
“Ryoma…”
“Trông anh đau khổ quá nhỉ. Để em bào chế cho anh ít thuốc nhé?”
“Vậy nhờ em đấy…”
Tôi dùng thuật Bẻ Cong để đến vài tiệm thuốc quanh thị trấn và mua các nguyên liệu cần thiết cho việc chế ra thuốc, cũng như hoa quả để ăn cùng. Sau khi mua những thứ mình cần, tôi trở về nhà trọ.
“Đây ạ, anh uống cái này đi. Và nhớ phải uống nhiều nước nữa nhé,” tôi nói. Để yên mà ở đây có bán quả hồng thì tốt hơn. Cái đó hoặc là cháo trai. Rất nhiều người đã từ thế giới cũ của tôi qua đây, vậy nên chắc hẳn ở đâu đó sẽ bán mấy thứ này. Có lẽ một lúc nào đó tôi sẽ tìm kiếm thử.
“Cảm ơn em, anh uống luôn đây,” Reinhart trả lời.
“À, nhưng đừng dùng nhiều thuốc quá đấy.”
“Xin lỗi đã để em phải thấy anh trong tình trạng này. Hôm qua anh–– Agh, đau đầu quá…”
Reinhart nhìn như thể đang rất đau đớn và tuyệt vọng muốn được giải thoát khỏi cơn rệu rã, choáng váng này. Ở bữa tiệc chào mừng ngày hôm qua, mấy quan chức bên đó đã cố gắng lấy lòng Reinbach, Reinhart, và cả Elise và Eliaria bằng rất nhiều đồ ăn và rượu. Elise vẫn ổn, nhưng Eliaria thì không quen với những bữa tiệc kiểu vậy. Trong khi cô bé còn đang bận đối phó với những lời chào mời của bọn họ, Reinhart đã uống thả ga, đó là theo lời của anh ấy.
Nghe đến những bữa tiệc như này khiến tôi hơi ái ngại. Tôi không rõ liệu Eliaria có thể xử lý những dịp kiểu vậy không. Cô ấy chắc chắn sẽ còn phải đến những buổi tiệc thế này khi trưởng thành nữa. Nhờ phước lành của Tekun, ít nhất tôi sẽ không bị say quá hay nôn nao sau khi uống. Tôi vẫn chưa biết chính xác giờ mình có thể uống được bao nhiêu, nhưng tôi đã có kinh nghiệm trong kiếp trước rồi. Tôi nghĩ mình nên kiểm nghiệm tửu lượng của bản thân ít nhất một lần. Trong khi nghĩ về điều đó, tôi quan sát Reinhart uống thuốc và nước hoa quả, sau đó rời khỏi nhà trọ.
◇◇◇
Tôi đến cửa hiệu hơi muộn một chút, kiểm tra qua mọi người, sau đó rời đi luôn. Hiện ở đấy không có vấn đề gì. Sau đó, tôi thay trang bị và tiến đến khu mỏ bỏ hoang. Có một thứ tôi muốn thử nghiệm, mong rằng tôi có thể bắt một vài con slime trên đường tới đó. Có lẽ tôi sẽ nhặt thêm cả thảo mộc nữa.
“Xin chào, cô Maylene.”
“Ồ, Ryoma đấy à, hôm nay qua hội làm việc hả?”
“Vâng, giờ cháu toàn để nhân viên tự điều hành cửa tiệm thôi.”
“Sở hữu một cửa hiệu và thuê người điều hành nó là một bước tiến lớn cho những người ở tầm tuổi cậu đấy.”
“Cháu chỉ gặp may thôi.”
“Tôi dám chắc là còn do nhiều thứ khác nữa. À, đây không phải công việc, nhưng tôi có một thông tin thú vị mà chắc cậu sẽ hứng thú đấy. Một nhóm 5 mạo hiểm giả đã đến đây từ một thị trấn khác, và họ có mang theo một con slime cấp cao.”
“Cô có thể kể thêm chi tiết được không?”
“Nếu cậu bắt được quái vật hiếm hoặc nắm giữ một nguồn tin mật, bán chúng cho Hội Thuần Thú sẽ kiếm được một khoản không nhỏ. Nhóm ban nãy đã tìm thấy con slime và cố bán nó. Cậu thấy đấy, slime cấp cao khá là hiếm. Nhưng hội không muốn mua. Slime mà có thể dùng ma thuật như con slime chữa trị của cậu đều hiếm và có ích, vậy nên giá của chúng rất cao. Con slime mà họ bắt được thì có lẽ khác. Bọn họ vẫn còn trẻ và bồng bột, có lẽ họ đã phạm phải sai lầm trong khoản thu nhập thông tin. Họ cứ nghĩ sẽ kiếm được nhiều tiền khi bán được con slime cấp cao, nhưng đời lại không như mơ.”
“Vậy nếu có đủ tiền, cháu sẽ có thể mua lại được con slime này từ họ chứ?”
“Đúng vậy. Cậu muốn mua à?”
“Vâng, rất muốn là đằng khác. Cô biết bọn họ hiện đang ở đâu không ạ?”
“Giờ bọn họ đang trú tại một nhà trọ giá rẻ tên là ‘Badger Inn’ ở phía đông của thị trấn. Nhóm đó được gọi là ‘Skium’s Pier’. Cứ bảo với chủ quán tên của bọn họ là cậu sẽ gặp được thôi.”
“Cảm ơn cô. Cháu sẽ đến đó ngay.”
Tôi lao ra khỏi hội và nhanh chóng hướng đến Badger Inn. Kế hoạch ngày hôm nay đã được thay đổi.
◇◇◇
“Có phải đây không nhỉ?” tôi tự hỏi. Nhà trọ Badger Inn thì dễ tìm, nhưng nhìn nó hoang tàn không thể tưởng tượng nổi. Tôi cứ nghĩ nó bị bỏ hoang rồi cơ. Nhưng tôi vẫn tiến vào trong và thấy một người đàn ông trung niên đứng sau quầy.
“Chào mừng. Cậu là khách hàng à?”
“Tôi có công chuyện với nhóm Skium’s Pier, một nhóm mạo hiểm giả đang sống tại đây. Bọn họ có đang ở đây không?”
“Chắc chắn rồi,” ông ta nói và chỉ về phía cánh cửa bên tay phải. “Trong đó có phòng ăn và quầy bar, bọn họ đang ăn trong đấy. Một trong số họ đã uống suốt từ trưa đến giờ và luôn miệng phàn nàn, cẩn thận với anh ta đấy.”
“Cảm ơn ông.”
Ông ta là một người thẳng thắn, nhưng vẫn là người tốt. Tôi mở cánh cửa ra và bước vào phòng ăn. Chỉ có năm người ở trong, vậy nên tôi biết bọn họ là nhóm mình đang tìm ngay lập tức. Bọn họ đều ở tầm mười chín, đôi mươi.
“Xin lỗi, mọi người có phải nhóm Skium’s Pier không?” tôi hỏi. Bọn họ quay lại nhìn tôi.
“Hm? Cậu là ai?”
“Xin lỗi, tôi nên tự giới thiệu trước. Tôi là Ryoma Takebayashi, một nhà thuần thú kiêm một mạo hiểm giả.”
“Hừm! Một thằng nhóc như chú mày mà cũng tự xưng là mạo hiểm giả sao?”
“Thôi đi, Thane. Xin lỗi, tâm trạng cậu ta hiện không tốt lắm.”
“Tôi đã nghe về chuyện xảy ra rồi. Mọi người bắt được một con slime hiếm và đem đến Hội Thuần Thú, nhưng bọn họ không muốn mua, đúng không?”
“Đúng vậy, và sau đó thì–– ”
“Argh, mày có vấn đề gì hả?! Muốn đánh nhau không?!” Thane gầm lên, đứng dậy, và định đi về hướng của tôi, nhưng những thành viên khác ngăn anh ta lại.
“Không, tôi không muốn đánh nhau.”
“Cái gì? Vậy mày muốn đến đây để cười vào mặt bọn tao hả thằng khốn?! Ngay cả thằng nhóc này cũng thế, chết tiệt! Ừ, đúng rồi đấy! Bọn tao là một lũ ngu! Tốn công đi suốt một chặng đường dài đến đây, cứ nghĩ sẽ bán được một con quái hiếm để kiếm tiền, rồi phát hiện ra là không làm vậy được! Bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể hết! Sao mày còn đến đây moi chuyện đó lên làm gì hả?!” Thane hét ầm lên, sau đó bật khóc. Anh ta say mèm rồi, và có vẻ như rất đau khổ nữa.
“Thane.”
“Bình tĩnh đi.”
“Tôi sẽ đưa Thane về phòng. Cậu ta không còn tâm trí để nói chuyện nữa đâu.”
“Tôi sẽ đi cùng.”
Hai mạo hiểm giả khác đứng lên và đỡ Thane đi.
“Mà đúng, chúng tôi là Skium’s Pier. Tôi là nhóm trưởng, Shin.”
“Tôi là Kai, xin lỗi về phản ứng của Thane nhé.”
“Không sao đâu.”
“Thật tốt khi cậu không thấy phiền lòng. Vậy cậu muốn gặp bọn tôi có chuyện gì à?”
Đúng vậy, đây mới là thứ quan trọng. Cái gã say mèm ban nãy không phải là vấn đề.
“Đúng thế, tôi đang muốn mua lại con slime của các anh.”
“Cái con mà chúng tôi không bán được á?”
“Bọn tôi rất cảm kích, nhưng mà tại sao? Mấy gã ở Hội Thuần Thú còn cười vào mặt bọn tôi.”
“Tôi thu nhập và nghiên cứu slime. Nếu mọi người có loại nào hiếm, tôi rất muốn mua nó.”
“Kì lạ thật. Nhưng đúng như Kai vừa nói, sẽ rất tuyệt nếu có người mua.”
“Vậy mọi người sẽ bán đúng không? Mọi người muốn ra giá bao nhiêu?”
“Chà, sao cậu không tự quyết đi. Hội Thuần Thú bảo là chúng chả đáng một xu, vậy nên bọn tôi cũng không định giá được.”
“Cậu trả bao nhiêu cũng được; bọn tôi chả còn gì để mất. Đằng nào ngày mai bọn tôi cũng sẽ ném nó đi thôi.”
“Tôi hiểu, vậy tôi có thể xem qua nó được không? Tôi sẽ không trả nhiều cho loại mà tôi đã có, nhưng nếu nó là loại tôi chưa có, tôi không ngại bỏ tiền ra mua đâu.”
“Thế là được rồi.”
“Tôi sẽ mang nó ra ngay, đợi một lát.”
Kai đứng dậy đi lấy, và ba phút sau, anh ta đã quay lại với một chiếc hộp đá.
“Con slime ở trong này. Cẩn thận đấy.”
“Được rồi, tôi mở đây,” tôi nói và cần thận hé miệng nắp ra và nhìn vào trong. Nó có màu đỏ sẫm và giống với chất lỏng hơn slime thông thường, như thể trong này toàn nước vậy. Sau khi nhìn kĩ, tôi đóng nắp lại.
“Sao rồi?”
“Tôi không có loại slime này. Tôi sẽ mua nó với giá cao. Nếu mọi người không phiền, có thể cho tôi biết mọi người đã bỏ ra bao nhiêu để đi đến đây không?”
“Khoảng 5000 sute cho cả năm người. Chúng tôi đã cố tiết kiệm chi tiêu nhất có thể, nhưng nó vẫn rất đắt đỏ.”
Tôi lấy hai đồng vàng nhỏ ra khỏi Hòm Đồ.
“Vậy nếu tính cả tiền quay về, tổng sẽ là 10,000 sute. Tôi sẽ trả số tiền đó cho mọi người, và thêm 10,000 nữa cho con slime,” tôi nói. Hai mạo hiểm giả kia bắt đầu phát hoảng.
“Nghiêm túc đấy à?! Thế là 20,000 đấy!”
“Hai đồng vàng nhỏ chỉ cho một con slime sao? Cậu thực sự muốn trả nhiều như vậy à?”
“Không sao đâu, tôi đã có thêm một con slime mới nhờ mọi người mà.”
“Tôi hiểu rồi. Chà, tôi chả có gì để phàn nàn cả. Cậu thì sao?”
“Chắc chắn là không rồi.”
“Vậy thì đây,” tôi nói và đặt số tiền vào tay của Shin.
“Cảm ơn.”
“Vậy tôi sẽ lấy con slime. Cảm ơn hai người.”
“Chúng tôi mới là người nên nói câu đó.”
“Thế là đủ để giải quyết vấn đề tiền bạc hiện tại của bọn tôi rồi. Thane chắc cũng sẽ bình tĩnh lại.”
Tôi có thể hiểu được cảm giác của anh ta. Thiếu tiền có thể dẫn tới lo lắng tột độ. Tôi đã từng bị vậy ở kiếp trước. Mà nói mới nhớ, sắp tới ở hội sẽ có một việc có thể kiếm được rất nhiều tiền.
“Nếu mọi người muốn kiếm tiền, tôi nghĩ mọi người nên nán lại đây thêm chút nữa. Hàng năm vào mùa này sẽ có một đợt sinh sản quái vật lớn ở khu đầm lầy gần đây. Từ những gì tôi được nghe, số quái vật đó có thể được dùng làm nguyên liệu bào chế thuốc, vậy nên chúng có giá rất cao. Miễn là mọi người chịu được mùi trong đầm lầy, công việc lần này sẽ đem lại lợi nhuận không hề nhỏ đâu.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy, cứ qua hội mà hỏi. Tôi không rõ chính xác bao giờ đợt sinh sản sẽ bắt đầu, nhưng sắp đến rồi đó.”
“Cảm ơn vì lời khuyên này!”
“Đây là một thông tin tuyệt vời, cảm ơn cậu. Có bất cứ điều gì chúng tôi có thể làm để trả ơn cậu không?”
Tôi chẳng cần thứ gì, nhưng đây là một dịp tốt để quảng cáo.
“Hôm nào đó ghé thăm cửa hiệu của tôi là được. Tôi có mở một tiệm giặt để kiếm thêm tiền. Cơ mà quy mô của nó lớn hơn một việc làm thêm khá nhiều…”
“Một tiệm giặt?”
“Đúng vậy, mọi người có thể mua một loại túi mà chúng tôi bán, rồi nhét vào đó bao nhiêu đồ cần giặt cũng được, chúng tôi sẽ giặt hết số đó với giá 1 xu đồng trung. Nhân tiện, đối với mạo hiểm giả, mọi người có thể trả 1 xu đồng trung và 1 xu đồng nhỏ để được lau sạch trang thiết bị.”
“Chưa từng nghe thấy chỗ nào làm thế cả.”
“Được rồi. Nghe có vẻ rẻ đấy. Tôi sẽ qua thử.”
“Cảm ơn. Mọi người sẽ thấy nó ngay bên ngoài khu dân cư ở phía đông thị trấn. Rất nhiều khách hàng của chúng tôi là mạo hiểm giả, vậy nên nếu hỏi, chắc chắn sẽ có người chỉ đường cho mọi người.”
“Bọn tôi chắc chắn sẽ ghé thăm.”
“Cảm ơn, chúng tôi luôn sẵn lòng phục vụ.”
Sau đó, tôi nhanh chóng tiến về khu mỏ. Đấy là nơi tuyệt hảo để nghiên cứu slime, vì tôi sẽ chẳng phải lo về khu vực xung quanh mình.
◇◇◇
Tôi đã đến được tới nơi. Vì tiện đang ở đây, tôi quyết định làm luôn vải chống nước. Hôm nay tôi làm 50 cuộn. Sau khi hoàn thành những việc khác nữa, cuối cùng cũng đến lúc lập giao ước với con slime mới. Tôi mở nắp hộp ra và nhìn chằm chằm vào con slime trong lúc lập giao ước. Cơ thể chất lỏng của nó rung lên dữ dội, rồi dần dần lặng lại. Giao ước đã thành công. Tôi dùng phép Thẩm Định Quái Vật.
Slime Máu
Kĩ năng: Hút Máu 4, Khử mùi 3, Kháng Bệnh tật 3, Kháng Độc 1, Giả Chết 10, Ăn uống 2, Hấp thụ 4, Phân tách 1
Nhìn thấy kĩ năng Hút Máu, tôi nghĩ thức ăn chính của loại slime này là máu. Nó cũng có kĩ năng Khử mùi và Kháng Bệnh tật, cùng với Kháng Độc cấp độ thấp. Tôi không rõ Giả Chết là làm cái gì, nhưng tôi sẽ tìm hiểu sau. Cho nó ăn là một vấn đề lớn. Nếu nó ăn máu, tôi chưa biết sẽ phải làm gì.
“Mình có thể săn một con thú hoặc quái vật nào đó,” tôi nghĩ. Tôi bảo với đàn slime của mình là chúng có thể đi đâu tùy ý trong lúc tôi không có ở đấy, sau đó mang theo con slime máu đi săn. Hàng tá con slime nhặt nhưng cây gậy và giáo tập lên và bắt đầu tự tập luyện. Tôi để chúng lại đây vì muốn bảo vệ chúng, nhưng có vẻ như tôi có vài con slime khá nhiệt huyết. Một vài con tập những chiêu thức bằng gậy, giáo, và đấu tay đôi mà tôi đã dạy chúng; và hai con mà tôi từng cho đấu với nhau đã tiến bộ lên từng ngày. Thật tuyệt khi thấy điều đó, nhưng đấy đâu phải hành vi của một con slime thông thường đâu nhỉ…?
Tôi vẫn chưa lý giải được điều đó trong lúc tìm kiếm thú vật. Cuối cùng tôi cũng thấy một con thỏ một sừng. Tôi lấy bộ cung tên ra khỏi Hòm Đồ và nhanh chóng hạ nó, rồi bảo với con slime máu là cứ tự nhiên xử lý nó theo ý muốn. Con slime ‘chảy’ về hướng đó như một vũng máu biết đi và bắt đầu hút máu từ vết thương. Trông nó khá giống với một con muỗi hay con đỉa trên Trái Đất. Cũng có một vài loài chim hút máu nữa, có lẽ nó giống với chúng hơn.
Tôi theo dõi hành vi của con slime máu và dự đoán kết cấu sinh học của nó, cho đến khi cơ thể lỏng của nó càng ngày càng giống chất lỏng hơn và bắt đầu chui vào trong vết thương của con thỏ một sừng. Tôi không hề tiên đoán được chuyện này. Slime máu có vẻ rất đặc biệt ở chỗ, chúng có thể thay đổi độ nhớt của cơ thể cho giống với nước. Điều này khiến chúng dễ dàng chui vào mạch máu của sinh vật khác và hút máu từ bên trong. Tôi chưa từng thấy loại slime nào có thể làm thế.
Trong khi tôi vẫn còn đang sốc về hành vi của con slime máu, có vẻ như nó đã uống xong máu từ cơ thể của con thỏ và thoát ra ngoài. Cơ thể của nó có màu đỏ đậm, nên nhìn như thể con thỏ một sừng đang chảy máu không cầm lại được vậy. Sau khi tôi xác nhận con slime máu đã hoàn toàn thoát ra ngoài, tôi thẩm định cái xác.
Xác Thỏ Một Sừng
Sừng, thịt, và da có thể được lột bỏ và lưu trữ.
Một mũi tên găm vào cổ đã giết nó ngay lập tức, vậy nên sừng và da có chất lượng cao do chỉ nhận thiệt hại tối thiểu.
Toàn bộ máu đã được rút ra khỏi cơ thể một thời gian ngắn sau khi chết, giảm mạnh mùi hôi. Thịt của nó hiện đang có chất lượng cao nhất.
Tôi hiểu phần nói về sừng và da, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi biết trong cái xác này không còn một giọt máu nào. Có lẽ con slime máu đã uống hết toàn bộ số máu của con thỏ này, nhưng như vậy có khiến nó bị bệnh không? Tôi dùng phép Thẩm Định một lần nữa, nhưng không thấy nó có vấn đề gì cả. Con slime này có vẻ đặc biệt tiện lợi cho mạo hiểm giả cũng như thợ săn.
Tôi quay lại khu mỏ và bắt đầu xẻ thịt con thỏ một sừng. Khi tôi nấu phần thịt lên và ăn thử, quả thực không hề có mùi hôi, và thịt của nó cũng rất ngon nữa. Mùi hôi biến mất này chắc hắn là nhờ kĩ năng Khử mùi của con slime máu. Có lẽ con slime này thực sự rất đáng với số tiền tôi bỏ ra.
Nhưng nếu tôi muốn con slime máu này tiến hóa, tôi cần phải cho nó uống một lượng máu khổng lồ. Và nếu muốn thử nghiệm thêm, đằng nào tôi cũng phải kiếm được lượng máu đấy, nhưng tôi không thể săn hết toàn bộ quái thú trong khu vực được. Đàn slime của tôi có lẽ sẽ thu được khá nhiều máu nếu như tôi huy động toàn bộ bọn chúng, nhưng thế sẽ phá hủy cân bằng tự nhiên, cũng như khiến các mạo hiểm giả khác mất việc.
Cuối cùng, tôi quyết định sẽ hỏi Sieg về chuyện này. Máu của động vật đôi khi được dùng để nấu ăn trên Trái Đất, nhưng ở thế giới này thì không. Lý do cho việc đó là máu của sinh vật có chứa ma lực. Tiêu thụ loại máu đó sẽ khiến con người tiếp nhận cả phần ma lực bên trong, và rơi vào trạng thái say ma lực nếu uống quá nhiều. Cũng giống như việc cạn ma lực, chuyện đó không cần phải chữa trị, nhưng ai cũng tránh làm vậy.
Sieg là một người bán thịt, và ông ấy nói mình mua thịt từ các mạo hiểm giả. Nếu ông ấy rút máu của chúng trong quá trình chế biến tại tiệm thịt, có lẽ tôi sẽ mua được máu từ ông ấy. Tôi lên kế hoạch ghé thăm tiệm của ông khi về thị trấn.
Sau đó, khi tôi sắp trở về đến hầm mỏ, tôi chợt nhớ ra là mình cần bắt một vài con slime mới. Tôi tìm được ba con trong các trục mỏ và lập giao ước với chúng. Số vải vẫn chưa khô, vậy nên tôi quyết định bắt đầu làm thí nghiệm.